Lượt xem của khách bị giới hạn

Liều thuốc nào cho em - Sên

Liều thuốc nào cho em - Sên
Tham gia
16/5/20
Bài viết
299
Điểm cảm xúc
338
Điểm
63
Liều thuốc nào cho em
Tác giả: Sên
Thể loại: ngôn tình, hiện đại
Độ dài: đang tiến hành
link thảo luận: Đây

Văn án:
"Cô đang nói Hề Duyệt à, tôi cũng biết cô ta, loại đàn bà đấy sao vẫn còn sống được hay vậy nhỉ"

"Hề Duyệt à, cô có thể đừng làm tôi buồn nôn nữa được không?"

"Sao trên đời này lại có thứ rác rưởi như cô cơ chết, cút đi, cút càng xa càng tốt"

"Hề Duyệt à, nếu tôi là cô tôi đã chết quách đi cho xong"

"Hôm nay Hề Duyệt đã chết chưa?"

Họ thật nhiều thắc mắc, họ thắc mắc tại sao em lại sinh ra trên đời này? thắc mắc tại sao em vẫn còn sống?

Em cũng vậy, em cũng thắc mắc, em muốn hỏi "họ là ai? Chúng ta biết nhau sao?"

Tháo chuông thì tìm người buộc.

vậy em đi đâu để tìm ra liều thuốc chữa lành vết thương lòng, đi đâu để tìm ra lối thoát cho những chuỗi ngày tăm tối này đây?
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
16/5/20
Bài viết
299
Điểm cảm xúc
338
Điểm
63
Chương1: Kết thúc để bắt đầu.
"Hề Duyệt, Hề Duyệt dậy nào" Vân Hi lay lay cánh tay cô bạn cùng phòng. Thấy người bên cạnh mở mắt mới yên tâm xoay người mang balo nháy mắt với cái hồn còn đang trên mây kia

"Cậu bị sao thế, ngủ say như người sắp thăng thiên vậy, mơ mộng anh nào đúng không?" "Tớ thông cho cậu một tin vui, cậu còn 15 phút để vệ sinh và tự tin vui bước đến khu A bất ngờ không? Vui không? à đúng rồi chủ nhiệm năm nay là cô Bạch danh tiếng lẫy lừng của trường mình đấy, tớ đi trước đây thân ái."

Sau vài giây định hình, cô cũng lấy lại tinh thần vội vàng lao thẳng vào nhà vệ sinh. Đúng vậy cô là Hề Duyệt thiếu nữ siêu phàm của phòng 106, sinh viên năm 2 Khoa Thiết Kế Thời Trang Trường Đại Học T.

Sau khi đứng trước cửa lớp, cô cắn răng tự trách bản thân mình. Tại sao lại ngủ quên cơ chứ?, giáo viên Bạch là ai? Là người phụ nữ được mười nghìn học sinh toàn trường phong tặng danh hiệu đáng giá ngàn lượng vàng Bạch Cốt Tinh, bởi vì cô ấy sắp thăng tiên luôn rồi. Lần này thì toi đời thật rồi, cái mạng bé nhỏ này không biết có cầm cự được không đây. Hít vào thở thật sâu lấy hết dũng khí hai mươi năm cuộc đời mở cửa bước vào lớp

"Em chào cô, em xin lỗi vì đã đến trễ, em xin hứa đây là lần đầu cũng là lần duy nhất" cô cúi đầu nói với âm thanh phát ra ngày càng nhỏ đến mức nghe cả tiếng cười khẽ phía cuối lớp.

"Hề Duyệt? Ngày đầu năm học, em bắt tôi đợi 5 phút, không cần biết lý do là gì. Ngày mai nộp bản kiểm điểm dài năm nghìn chữ cho tôi. Là sinh viên của tôi thì phải tuân theo quy định ba không, không đi trễ, không hứa hẹn, không lý do. Ai không phục có thể viết đơn đổi giáo viên, về chỗ đi." Cô Bạch khẽ cau đôi mày lá liễu lại, đăm chiêu vài giây trả lời với âm thanh to khỏe rõ ràng đến mức người điếc càng nghe thấy, huống hồ cô đang đứng đối diện.

Hỏng rồi, cô đã thành công tạo một ấn tượng khó phai với chủ nhiệm Bạch, ngày tháng sau này cô phải sống sao đây, trong lòng bi thương khóc một dòng sông, thiếu điều muốn ngẩn đầu lên trời oán trách một phen luôn vậy.

Im lặng lui về chỗ, nhận ánh mắt thương cảm mà Vân Hi trao cho, thật sự cô muốn đi báo cảnh sát. Ai? Là ai đã đánh tráo cô bạn cùng phòng của cô? Trả Vân Hi có trách nhiệm, yêu đất nước yêu bạn bè lại cho cô hu hu.

Sau khi cười đau cả rốn khi thấy cô bạn gặp họa, Mai Vân Hi biết người biết ta, biết nhìn sắc mặt bạn bè thấy không ổn sáp lại gần nói nhỏ: "Này? Không sao chứ? Lúc tối tớ đã nhắc rất nhiều lần rồi, tại cậu cứ bỏ ngoài tai. Lát tớ mua đồ ăn sáng cho cậu nhé?"

"Một phần mì không rau nhiều hải sản, cảm ơn." Thôi vậy lỗi tại cô, người ta đã xuống nước rồi, mình xuôi dòng thôi.

......

Căn tin là ám ảnh kinh hoàng của hàng vạn sinh viên, hai người cũng không ngoại lệ sau khi vật vã chiến đấu cuối cũng đã an tọa tại một vị trí bên cửa sổ, có điều hòa mát lạnh ôi chao cuộc đời là đây.

Đang cúi đầu chăm chú ăn, Vân Hi chợt nhớ ra điều gì đó ngẩn đầu nói: "Tớ nghe nói, sắp tới có cuộc thi thiết kế đồng phục do Công Ty Húc Tinh tài trợ, sinh viên nào đoạt giải sẽ có cơ hội nắm một suất đặt chân vào Húc Tinh. À phần thưởng cho giỏi nhất rất cao, cậu thấy thế nào?"

Hề Duyệt lắc đầu ể oải đáp: "Nhưng mà công việc làm thêm đã chiếm hết qũy thời gian của tớ rồi. Tớ đây lực bất tòng tâm"

"Không phải chứ, bỏ qua cơ hội tốt này là tiếc nuối cả đời đấy. Tinh Húc là ai, là công ty thời trang hàng đầu cả nước, là bàn đạp của biết bao nhiêu Nhà thiết kế Thừa Minh, Trần Nhậm ..... Đều đầu quân cho Húc Tinh cả đấy!" Cô bạn trợn mắt kinh ngạc nhìn người đối diện.

Hề Duyệt cắn môi lưỡng lự đáp: "Cậu để tớ suy nghĩ thêm đã"

Vân Hi lật mặt nhanh đến nổi bánh tráng chưa kịp vàng, đổi chủ đề nháy mắt cười trưng cái khuôn mặt kiểu chị đây biết hết tồi nhé tra hỏi: "À, không nói chuyện này nữa, cậu và Lý Triết sao rồi, hôm qua tớ thấy cậu ấy đưa cậu về đó nhé. Nào chấp nhận rồi đúng không? Bao giờ công khai?"

Hề Duyệt không thèm chớp mắt, nhún vai đáp"Chấp nhận gì? Công khai gì? Hôm qua trên đường về vô tình gặp, người ta đã muốn đi chung, làm sao tớ cản nổi. Cậu đừng nói linh tinh đóa hoa khôi kia mà nghe thì toang đời tớ đấy nhé!"

"Đó mà là hoa khôi sao, dáng người cũng đầy đủ đấy, mà khuôn mặt lúc nào cũng nghìn lớp phấn, tớ nhìn muốn no bụng luôn đây này. Chỉ tại cậu không xuất đầu lộ diện thôi, cậu mà tranh thì cô ta tuổi gì?" "Cô ta thích lý Triết thì ai cũng biết, cái quan trọng là trái tim của Lý Triết luôn hướng về cậu kia kià."

"Cậu tiếp tục ăn đi, tớ đi đây. Hôm nay cửa hàng phải họp thống kê tạm biệt thân ái! " Hề Duyệt không thèm quan tâm lời cô bạn nói, như một thói quen, kéo balo chạy trối chết.

Thong dong đạp xe dưới hàng phong đỏ rực đang đợi ngày rụng lá thay áo mới. Chợt nghĩ yêu sao? Hề Duyệt cô cũng xứng đáng sao, vốn dĩ từ khi sinh ra đã là một sai lầm rồi. Cô là cái gai trong mắt của mẹ, là cô cản trở con đường hành nghề của bà ấy. Cô sống trong địa ngục suốt 18 năm qua, là địa ngục chính mẹ cô gây ra.

Cô đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng khi cầm trong tay con dao cô lại sợ, không dám nữa bởi vô sợ máu. Khi nhìn lọ thuốc tự tử trong ngăn kéo, cô lại không dám động vào bởi cô ghét phải uống thuốc. Ha ha đúng đấy, vốn dĩ là cô sợ chết, cô không dám chết. Nếu đã không thể chấm dứt thì cô vươn lên, cô phải sống.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi ấy, chính cô đã báo cảnh sát, chính cô làm nhân chứng tố cáo mẹ mình. Năm ấy, cảnh sát đã triệt phá đường dây mại dâm, buôn bán ma túy lớn nhất thành phố T, năm ấy cô được người dân của cả thành phố khen ngợi thanh niên xuất sắc dù không biết tên, được cảnh sát theo dõi và bảo vệ bởi vẫn còn con cá lớn lọt lưới pháp luật.

Năm ấy chính tay cô đẩy mẹ vào tù với mức phạt chung thân, và cũng từ năm ấy cô chính thức sống cuộc sống của một con người.
 
Sửa lần cuối:
Top