Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Lời chưa nói - Sói Tuyết

[Tản văn] Lời chưa nói - Sói Tuyết
Tham gia
23/10/20
Bài viết
2
Điểm cảm xúc
1
Điểm
1
USER_SCOPED_TEMP_DATA_orca-image--1151623884.jpeg


Tên truyện: LỜI CHƯA NÓI
Tác giả: Sói Tuyết
Thể loại: Oneshot - Ngôn tình
Nội dung: đọc đi rồi biết

Người ta nói trong một mối quan hệ trai gái sẽ có sự bù trừ cho nhau: Cậu giỏi Toán kém Văn thì tôi bù qua cho cậu, tôi giỏi Văn kém Toán thì cậu bù qua cho tôi, cậu chơi game giỏi thì cậu kèm tôi chơi, tôi vẽ tranh đẹp thì tôi bày cậu cách vẽ,...

Lí thuyết là vậy nhưng đáng tiếc thực hành lại đi xa hơn chúng ta nghĩ. Cậu quá trầm tính còn tôi lại quá hoạt náo, cậu ít nhắn tin trước tôi lại cứ ngây ngốc ngồi đợi tin nhắn từ cậu. Tôi là mối tình đầu của cậu nên tôi biết cậu thương tôi, thương nhiều lắm. Mà cậu nhát, lúc thích tôi còn không dám nói cứ vòng vo mãi bị tôi bắt bài, vạch sẵn đường đi mới chịu nói. Cái "mối tình gà bông" ấy vậy mà lại khiến tôi nhớ mãi, mối tình ở cái tuổi chỉ cần chạm nhau đã ngại, mối tình ở cái tuổi vô âu vô lo mọi áp lực cuộc sống.

Tôi nhớ như in cái nắm tay đầu đời - cái nắm tay mà tôi nghĩ sẽ đi cũng tôi mãi mãi. Hôm ấy, ở tầng giải trí của khu thương mại bạn bè đang hăng say chơi trò chơi, tôi và cậu cùng đứng nhìn cười rồi cậu chìa tay ra nhìn tôi cười ngại ngùng tôi cũng cười cười rồi nắm lấy tay cậu. Cả đám bạn lại được phen chọc ghẹo, lén lén cười làm cả hai càng thêm ngại đến nỗi tay đứa nào cũng toát mồ hôi phải buông ra cho đỡ nóng, nghe buồn cười quá phải không?

Rồi tôi với cậu cùng đi nộp hồ sơ tuyển sinh, cậu chở tôi trên xe đạp giữa trời nắng mà không hề than vãn, hai đứa còn bàn tính với nhau sẽ học chung trường cấp 3, vẽ cho nhau một bức tranh đầy màu hường nhưng rồi mẹ cậu bảo trường huyện không tốt bắt cậu ra trường tỉnh học. Học khác trường, cậu ở nhờ nhà người cô, tối tối lại lén chạy ra ngoài chịu gió lạnh, chịu muỗi đốt để nghe điện thoại với tôi, hỏi thăm nhau dăm ba câu. Kiểm tra 15 phút, cho bạn nữ ngồi dưới có tờ giấy kiểm tra cũng sợ bạn bè nhắn với tôi rồi sợ tôi giận, thật là!

Chúng ta từng vì nhau rất nhiều, cố gắng vì nhau biết là bao nhiêu thế mà cuộc tình "trẻ con" năm cấp 2 ấy lại dần dần rơi vào im lặng.

Vì tính chúng ta quá khác nhau mà trước đó chúng ta không hề hay biết để rồi sau này yêu nhau mới vỡ lẽ ra nhiều thứ. Để rồi sau câu chia tay, cả những tin nhắn bạn bè bình thường cũng trở hiếm hoi.

Lần gần nhất tôi gặp lại cậu, là Tết năm ngoái. Cậu vẫn gương mặt ấy, vẫn kiểu tóc ấy không hề thay đổi nhưng vóc dáng và cả ánh mắt đối với tôi thì lại rất khác. Những cuộc nói chuyện vui vẻ của đám bạn, cậu không hề tham gia mà chỉ cúi mặt vào điện thoại. Cậu không nhìn tôi, một cái nhìn "khách sáo" cũng không hề có. Rồi cậu bảo có hẹn với đám bạn khác nên đi trước tôi cứ thế nhìn cậu quay đi mà lòng cứ như người có lỗi. Phải chăng tôi đã quá vô tình? Vô tình lẫn nghĩa đen và nghĩa bóng.

Chúng ta có duyên nhưng chắc là nợ nhau quá ít.

Thật sự muốn cậu đọc được những dòng này, những dòng mà cũng mấy năm rồi tôi không đủ can đảm để nói thậm chí là chỉ qua tin nhắn. Không biết những năm tháng ấy khi tôi vẫn trẻ con vui vẻ với cuộc sống của mình thì cậu đã buồn bã bao lâu.

Xin lỗi cậu! Xin lỗi vì đã thích cậu ở cái tuổi tôi quá dễ dàng bị tác động bởi những thứ xung quanh. Xin lỗi vì đã vô tình gây cho cậu vết thương lòng năm ấy.
 

Đính kèm

  • 1603456933160.jpg
    1603456933160.jpg
    466.2 KB · Lượt xem: 2,939
  • 1603456933160.jpg
    1603456933160.jpg
    466.2 KB · Lượt xem: 61
Top