Hoang mạc vô tận—một thế giới không có nhật nguyệt, không dấu tích của sinh linh. Chỉ có gió gào rít như tiếng quỷ khóc giữa đêm dài, và biển cát đỏ rực như máu, không ngừng cuộn trào dưới ánh sáng mờ đục. Nơi đây, trời đất như bị phong ấn, bị thiên đạo vứt bỏ vào góc tối của vũ trụ. Năm tháng trôi qua không để lại dấu vết. Không mùa, không ngày đêm. Chỉ có thời gian rút dần sự sống ra khỏi từng hạt cát, từng cơn gió.
Giữa tầng tầng lớp lớp bão cát không ngừng vần vũ, có một hạt cát nhỏ bé đến mức không thể phân biệt. Nhưng nó... lại khác biệt. Nó từng bị gió thổi bay qua hàng vạn dặm, từng bị cuốn xuống vực sâu, từng va chạm với đá núi, từng bị mài mòn đến gần như hư vô. Cho đến khi, một tia sáng mỏng manh, tựa như linh quang từ thuở hồng hoang, bỗng lóe lên từ trong tâm hạt cát đó.
Chớp động. Lại chớp động.
Ánh sáng ấy không mãnh liệt, nhưng không chịu tắt. Như có ý niệm gì đó đang cố gắng níu lấy thế gian, một linh hồn chưa rõ hình dạng đang quẫy đạp trong cơn mê dài. Trăm năm. Ngàn năm. Vạn cổ. Rồi vào một thời khắc không ai chứng kiến, hạt cát vỡ tan.
Từ trong đống tàn vụn cát ấy, một đạo quang yếu ớt dần dần lan ra. Ánh sáng ấy như thai nhi đang hình thành trong bụng mẹ, như ngọn lửa đầu tiên vừa được mồi lên giữa trời đêm lạnh giá. Dưới quầng sáng, một hình thể mơ hồ hiện ra—nửa người nửa linh, thân thể lửng lơ như khói sương, mờ ảo như ảo ảnh giữa trùng trùng cát bụi.
Ánh mắt hắn mở ra. Bạc trắng như ánh trăng lặng lẽ chiếu soi hoang mạc. Không dao động. Không ấm lạnh. Chỉ có một vẻ mê mang như vừa từ giấc mộng dài tỉnh lại.
Hắn không có tên. Không có ký ức. Không có thân phận. Hắn không biết vì sao mình tồn tại.
"Ta... là ai? Vì cớ gì mà tồn tại?"
Không ai trả lời. Chỉ có cuồng phong đáp lại bằng tiếng rú thê lương. Nhưng câu hỏi ấy—chính là khởi điểm của tất cả.
Từ đó trở đi, giữa hoang mạc mênh mông, có một bóng người mờ ảo, âm thầm trôi dạt như u hồn cô lữ. Không thân xác, không hơi thở, nhưng lại tồn tại dai dẳng như ý chí chưa chịu tan.
Hắn không biết mục đích sống, chỉ biết rằng: nếu không níu lấy từng tia linh khí mỏng manh rách nát trong không gian này, hắn sẽ biến mất. Bản năng thúc đẩy hắn chống lại sự tiêu tán. Mỗi luồng khí hút vào là một nhát chém vào linh thể đang tan rã. Giống như cá bơi ngược dòng thác, như đốm lửa vật vờ giữa tro tàn. Đau đớn, tê dại, nhưng không thể dừng lại.
Năm tháng như thớt đá không ngừng mài mòn linh thể hắn. Từ hư vô, hắn dần dần hiện hình. Một lớp cát dày bao phủ bên ngoài, khô cứng như xác chết lâu năm chưa kịp mục. Bên trong, linh khí và tà khí trộn lẫn, bất ổn như vầng mây giông sắp vỡ.
Ánh mắt hắn—vẫn là ánh bạc ấy. Nhưng nay có thêm tia sắc lạnh như băng ngàn thu, vừa mê mang, vừa ngạo nghễ.
"Ta là gì...?"
"Ta nên gọi là gì...?"
Một thanh âm vang lên trong đầu hắn, không phải từ ngoại giới, mà từ chính nội tâm hắn vang vọng.
"...Vô Trần. Từ bụi sinh, nhưng chẳng nhiễm bụi."
"Vậy, gọi ta là Vô Trần."
Khoảnh khắc tên ấy được xưng ra, như kích hoạt một cơ chế phong ấn cổ xưa. Trời đất rung chuyển. Mây đỏ ùn ùn kéo tới. Càn khôn biến sắc. Thiên tượng nghịch đảo.
ẦM!
Một cơn Huyết Sa trút xuống từ trời cao. Phong cát ngưng hình thành đao kiếm, sát khí hóa thực, hóa thành máu đỏ như mực nhuộm đỏ bầu trời. Tiếng gió không còn là gió, mà là tiếng gào thét của hàng vạn oan hồn.
Hắn không thể động. Không thể né. Không thể ẩn. Linh thể đứng trơ trọi giữa tâm bão, như một ngọn đèn trước cơn cuồng phong.
"Vừa sinh ra... đã phải vong diệt sao?"
"Ta... không cam tâm."
Ý niệm ấy như dây xích trói chặt linh hồn. Hắn không có pháp lực. Không có binh khí. Không có thân thể thật. Nhưng hắn vẫn còn ý chí. Và ý chí ấy—đủ để khiến trời đất phải dừng lại một nhịp.
Giữa biển sát khí, hắn tìm thấy một điểm tĩnh. Một khoảng lặng như tim đập trong giông bão.
"Ta là cát. Bão cũng là cát. Nếu cùng một gốc, vì sao không thể dung hòa?"
Không lời đáp. Chỉ có tiếng gió rít từng hồi, cố xé tan chút ý chí cuối cùng còn sót lại.
Bảy ngày.
Bảy ngày địa ngục.
Khi huyết phong tan đi, mặt đất tan hoang, biển cát nhuốm máu như lưỡi rắn đỏ thẫm. Giữa trung tâm của tất cả, hắn vẫn còn đứng đó.
Nửa thân hóa huyết. Nửa thân là cát. Một thể xác dị dạng, linh thể chưa kịp ổn định đã bị tà khí xâm thực. Hắn—không còn là thuần linh. Cũng chưa là ma. Là thứ ở giữa. Là biến dị. Là nghịch sinh.
Gió cuốn hắn rời khỏi đó. Qua sơn mạch cao ngất. Qua khe sâu hun hút. Cuối cùng, rơi xuống một thung lũng xanh um, mát lạnh và tĩnh lặng.
Nơi đó, một nữ tử đang hái thuốc. Nàng có đôi mắt như nước hồ thu, tay cầm giỏ, tóc cột bằng sợi gai rừng. Nhìn thấy hắn, nàng sững người. Nhưng nàng không bỏ chạy.
"Ngươi không phải người. Không phải ma. Nhưng cũng không giống thứ gì ta từng thấy..."
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, rút túi da bên hông, rót ra một ngụm nước.
"Khát không?"
Hắn gật đầu. Một cái gật đầu như bản năng sinh tồn. Rồi linh thể chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, nàng đã chết. Cơ thể nhỏ bé của nàng nằm đó, thanh thản nhưng lạnh giá. Trong tay nàng vẫn còn giữ một mảnh giấy.
"Ngươi là ai, ta không biết. Nhưng ánh mắt ngươi khi rơi xuống—ta tin rằng ngươi không nên chết cô độc nơi sa mạc. Nếu có một ngày ngươi cầm kiếm, xin nhớ:
Kiếm – là để hộ một chén nước. Là để báo một nhân tình. Đừng quên."
Cuối thư là một dòng chữ nhỏ:
"Ta từng thấy một người – tay cầm trường kiếm – đi ngang khe suối này. Hắn nói: 'Kiếm – là tâm. Không tâm, không kiếm.'"
Hắn chôn nàng bên suối. Không tên. Không mộ chí. Chỉ có một mảnh gỗ làm bia. Và ba cánh hoa khô rơi nhẹ trước mộ phần.
Sau đó, hắn không rời đi. Hắn chỉ ngồi.
Một cái ngồi—ba tháng.
Mỗi ngày, hắn lấy cành khô vạch kiếm chiêu giữa không trung. Một lần. Mười lần. Một vạn lần. Tay rách, linh lực cạn. Nhưng hắn không dừng.
Tới lần thứ mười vạn lẻ một, không trung rung chuyển. Một tia kiếm ý—rạch tan cát bụi, từ lòng hắn sinh ra.
Hắn ngẩng đầu, nhìn trời:
"Nếu thiên địa không cho ta kiếm, thì ta tự rèn lấy. Nếu nhân gian không truyền pháp, thì ta khắc lên xương cốt."
Hắn gom từng hạt cát còn sót lại trong thân thể, ngưng tụ thành thanh kiếm bản mệnh.
Không kim loại. Không thép. Chỉ là hư kiếm do tâm nguyện tạo thành.
Một kiếm—sinh từ nhân tình. Một kiếm—trảm đi huyết khí còn sót lại trong thân.
Lần đầu hắn xuất kiếm. Cát tĩnh. Gió lặng. Máu tà bị chém đứt từng sợi.
Đau đớn. Dữ dội. Linh thể như sắp nổ tung. Hắn gầm lên, như thú hoang bị xé xác.
Đó là kiếm đầu tiên của hắn. Cũng là lần đầu hắn biết—kiếm vì sao cần tâm.
Một năm sau.
Hắn đứng trước phần mộ nàng lần cuối. Đặt ba chén nước. Không nói. Chỉ một thanh kiếm, đặt ngang bia gỗ.
"Ngươi chết, để ta sống. Ta sống, vì ngươi mà nhập đạo.
Một ngày kia—khi ta kiếm hạ thương khung, nhất kỵ tuyệt trần—ngươi sẽ thấy."
Hắn xoay người. Vô Trần—đi.
Một người. Một kiếm.
Thân thể rách nát. Nhưng ánh mắt hắn—sáng hơn nhật nguyệt, lạnh hơn phong tuyết.
"Đạo ta đi—không hỏi trời. Tâm ta giữ—không lệ thuộc nhân gian.
Ai ngăn—ta chém. Ai cản—ta giết.
Thiên cũng vậy. Ma cũng vậy.
Kiếm tại tâm. Vậy là đủ."