Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Manh sư tại thượng - Phong Dữ Thiên Mạc

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Manh sư tại thượng - Phong Dữ Thiên Mạc

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 49:
*dục hác nan điền (欲壑难填): Lòng tham không đáy, tham vọng khó thỏa mãn.

Edit: Asakari

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lạnh lùng.

Mà Lệ lão ở một bên hoàn toàn không chú ý tới cảm tình biến hóa của hắn, cảm khái nói:

" Cái khác không nói, tiểu nha đầu này đối với ngươi thật tốt! Ta lúc nãy vài lần bảo nàng ngăn cản ngươi, để ngươi buông tha Trúc Cơ, nàng chính là không chịu, còn dùng phương thức này để cổ vũ ngươi. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà còn sống qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, chờ nàng tỉnh, ngươi nhất định phải đối đãi thật tốt với nàng! "

Lệ lão bình thường hay cùng Nguyên Sơ tranh cãi ầm ĩ, nhưng kì thật lão rất thích tiểu nha đầu này, tuy nàng không chịu bái lão làm sư phụ, nhưng lão đã ngầm coi nàng như tiểu tôn nữ* mà yêu thương nàng.

*tiểu tôn nữ (小孙女): Cháu gái nhỏ.

Nếu là trước kia Dạ Trầm Uyên nghe thấy lời nói này khẳng định sẽ vỗ ngực cam đoan nói: " Ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt! "

Nhưng hôm nay hắn lại không nói gì.

Hắn dùng linh khí giúp Nguyên Sơ khai thông, chờ đan dược phát huy hết tác dụng mới bế nàng cùng nhau vào linh tuyền ngâm. Vừa vào linh tuyền, linh khí tinh thuần chảy vào cơ thể, mi tâm Nguyên Sơ giãn ra một chút.

Lôi điện xuyên thân mặc dù rất đau, nhưng đối với Nguyên Sơ mà nói, thương tổn tạo thành cũng không tính là lớn, dù sao tu vi của nàng cũng cao như vậy, nếu như hôm nay Dạ Trầm Uyên trải qua là Kim Đan lôi kiếp, Nguyên Sơ cũng không dám làm bậy.

Nói tóm lại, nàng làm việc vẫn biết chừng mực.

Dạ Trầm Uyên ôm nàng không chịu buông tay, linh tuyền xung quanh bọn họ lành lạnh, có thể làm cho người ta ngưng thần tĩnh trí, nhưng cũng không thể làm cho hắn tĩnh tâm, cõi lòng hắn đang thật loạn.

Lệ lão có chút kì quái bay quanh bọn họ: " Làm sao vậy? Vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, ngươi như thế nào không cao hứng? "

Kia chính là Tứ Cửu Thiên Kiếp a! Nếu để cho người khác biết tuyệt đối đi vào lịch sử, Lệ lão sống mấy vạn năm cho tới giờ còn chưa có nghe qua đột phá Trúc Cơ có lôi kiếp là Tứ Cửu Thiên Kiếp, này cũng chứng minh tiềm lực của Dạ Trầm Uyên vô cùng khủng bố!

Dạ Trầm Uyên dựa vào vách linh tuyền, thấp giọng hỏi: " Lệ lão, sư đồ là như thế nào? "

Lệ lão khó hiểu nhìn hắn.

" Ý nghĩa của sư đồ rất nặng sao? "

Lệ lão tưởng hành động của Nguyên Sơ hôm nay đã làm Dạ Trầm Uyên xúc động nên không khỏi cười nói.

" Đương nhiên rất nặng. " Lệ lão thở dài " Tu tiên vốn nghịch thiên mà đi, giẫm đạp lên thi thể mà bước lên cao, cừu nhân càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng chỉ có ba loại người đối đãi với ngươi thật lòng. "

Thanh âm Lệ lão nghiêm túc: " Một là tử nữ *, bọn họ là huyết nhục của ngươi, là hi vọng của ngươi. Hai là đạo lữ, đó là người sẽ cùng ngươi đi hết một đời. Ba chính là sư môn... " Lão tựa như nhớ lại điều gì đó, không khỏi nở nụ cười.

*tử nữ (子女): Ý chỉ con cái.

" Người tu tiên phần lớn tính tình lạnh bạc, lợi ích tối thượng, nhưng chỉ có sư phụ của ngươi, không nhìn vào quan hệ huyết thống của ngươi mà tận tâm bồi dưỡng ngươi, khi ngươi gặp nạn sẽ không quản tương trợ, đây là một loại quan hệ thoát khỏi huyết thống, là sự tồn tại vượt trên cả thân nhân, là người xứng đáng để ngươi cả đời kính trọng. "

Đây cũng là lí do vì sao ở tu tiên giới, quan hệ sư đồ so với quan hệ phụ tử quan trọng hơn rất nhiều.

Ruồng bỏ song thân là bất hiếu, ruồng bỏ sư môn là bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu!

Lời nói của Lệ lão không làm cho Dạ Trầm Uyên thả lỏng, ngược lại càng làm cho hắn thêm khó chịu!

Nguyên Sơ tuyệt đối là một sư phụ tốt, nàng nhìn qua giống như tùy hứng, nhưng mà chỉ điểm cho hắn, trợ giúp cùng quan tâm hắn, mỗi cái nàng đều làm được tốt nhất!

Ngược lại, hắn là một đồ đệ tồi, bởi vì trong lòng hắn có một cái động, một cái động chỉ có nàng mới có thể bù vào, nhưng dù cho ôm nàng trong ngực hắn cũng cảm thấy không đủ, có lẽ tên gọi của cái động đó là ---- dục hác nan điền.

Hắn đối Nguyên Sơ, là dục hác nan điền.

Loại tình cảm này không phải đến từ quan hệ sư đồ, hắn nên làm gì bây giờ?

~ * ~

Một ngày sau, Nguyên Sơ cuối cùng cũng tỉnh!

Nàng vừa tỉnh lại, tựa như mãn huyết sống lại, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đáng thương mình đầy thương tích lúc trước.

" Sư phụ! " Dạ Trầm Uyên trước tiên kìm chế nàng " Thương thế của người còn chưa tốt lên, đừng đứng lên. "

Nguyên Sơ mở to mắt sững sờ nhìn hắn, sau đó kinh hỉ hỏi: " Ngươi đã là Trúc Cơ? "

Nguyên Sơ vô cùng đắc ý, phải biết tu tiên là nghịch thiên mà đi, càng là kinh thế yêu nghiệt, đứng trước thiên kiếp càng phải chịu nhiều đau đớn hơn! Mà Dạ Trầm Uyên ở đột phá Trúc Cơ vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, điều này đồng nghĩa với việc ông trời muốn loại bỏ hắn nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể buông tha yêu nghiệt này, mà nàng là sư phụ của yêu nghiệt, cực kì có mặt mũi!

Dạ Trầm Uyên rũ mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dùng thanh âm dịu dàng dễ nghe hỏi nàng.

" Sư phụ, người cao hứng sao? "

Nguyên Sơ nằm trên giường ngọc vội vàng gật đầu!

" Cao hứng a! Ngươi bằng vào tự thân mình vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp! Các Phong chủ khác của Vạn Kiếm tông mà biết tuyệt đối hâm mộ ta! "

Tuy rằng cuối cùng là nàng cùng Dạ Trầm Uyên vượt qua lôi kiếp, nhưng vì bảo đảm hắn có thể nhận được lễ rửa tội của thiên kiếp, nàng cái gì cũng chưa làm, chỉ là cổ vũ hắn mà thôi. Nói cách khác, Dạ Trầm Uyên thật sự tự mình vượt qua kiếp nạn, thu được phục sinh.

" Đều là công lao của người. " Lời nói của Dạ Trầm Uyên là thật, lúc trước trong phút giây đó hắn đã cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, nếu không phải đang ôm nàng, nếu không phải có nàng trong lồng ngực làm lực lượng, hắn căn bản không thể chống đỡ cho đến cuối cùng, tất cả biến hóa của hắn đều là nhờ nàng.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc trước Nguyên Sơ ôm hắn, trong nháy mắt lôi điện xuyên thân, hắn có cảm giác đã cùng nàng hòa hợp nhất thể.

Quá trình tuy thống khổ, nhưng ở trước thiên kiếp có một người nguyện cùng mình sống chết không rời, gắt gao ôm chặt, đó chính là hạnh phúc.

Nguyên Sơ thần kinh thô không phát hiện ra Dạ Trầm Uyên khác thường, nàng vỗ vai của hắn, còn chân thành nói: " Không, đây đều là thành quả do ngươi kiên trì! "

Nói đến đây, nàng đáng thương hề hề xoa bụng mình: " Này...Trước không nói đến cái này! Có đồ ăn không? Ta thật sự đói a.... Ta cảm giác nguyên khí của ta bị thương, chỉ có thịt nướng của Tiểu Uyên Uyên mới có thể trị khỏi a! "

Nàng nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dạ Trầm Uyên, hắn nhìn đôi mắt long lanh mang theo ý cười của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ tươi cười sáng lạn khiến hắn suýt chút nữa cúi người hôn lên!

Không...không thể!

Dạ Trầm Uyên đột nhiên đứng lên, giống như chạy trối chết.

" Ta...ta đi chuẩn bị đồ ăn cho sư phụ! "

Nguyên Sơ hồ nghi nhìn hắn, khoát tay: " Đi đi! Nhớ nướng nhiều thịt linh thú, ta từ từ ăn! "

Dạ Trầm Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu của nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người rời khỏi Thiên Châu.

Sau khi hắn đi, Nguyên Sơ có chút kì quái hỏi Lệ lão ở bên cạnh: " Ta như thế nào lại cảm thấy Tiểu Uyên Uyên là lạ, hắn vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp mà một chút cao hứng cũng không có? "

Lệ lão gật đầu: " Ta cũng thấy hắn mất hứng... "
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 50:
*dục hác nan điền (欲壑难填): Lòng tham không đáy, tham vọng khó thỏa mãn.

Edit: Asakari

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lạnh lùng.

Mà Lệ lão ở một bên hoàn toàn không chú ý tới cảm tình biến hóa của hắn, cảm khái nói:

" Cái khác không nói, tiểu nha đầu này đối với ngươi thật tốt! Ta lúc nãy vài lần bảo nàng ngăn cản ngươi, để ngươi buông tha Trúc Cơ, nàng chính là không chịu, còn dùng phương thức này để cổ vũ ngươi. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà còn sống qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, chờ nàng tỉnh, ngươi nhất định phải đối đãi thật tốt với nàng! "

Lệ lão bình thường hay cùng Nguyên Sơ tranh cãi ầm ĩ, nhưng kì thật lão rất thích tiểu nha đầu này, tuy nàng không chịu bái lão làm sư phụ, nhưng lão đã ngầm coi nàng như tiểu tôn nữ* mà yêu thương nàng.

*tiểu tôn nữ (小孙女): Cháu gái nhỏ.

Nếu là trước kia Dạ Trầm Uyên nghe thấy lời nói này khẳng định sẽ vỗ ngực cam đoan nói: " Ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt! "

Nhưng hôm nay hắn lại không nói gì.

Hắn dùng linh khí giúp Nguyên Sơ khai thông, chờ đan dược phát huy hết tác dụng mới bế nàng cùng nhau vào linh tuyền ngâm. Vừa vào linh tuyền, linh khí tinh thuần chảy vào cơ thể, mi tâm Nguyên Sơ giãn ra một chút.

Lôi điện xuyên thân mặc dù rất đau, nhưng đối với Nguyên Sơ mà nói, thương tổn tạo thành cũng không tính là lớn, dù sao tu vi của nàng cũng cao như vậy, nếu như hôm nay Dạ Trầm Uyên trải qua là Kim Đan lôi kiếp, Nguyên Sơ cũng không dám làm bậy.

Nói tóm lại, nàng làm việc vẫn biết chừng mực.

Dạ Trầm Uyên ôm nàng không chịu buông tay, linh tuyền xung quanh bọn họ lành lạnh, có thể làm cho người ta ngưng thần tĩnh trí, nhưng cũng không thể làm cho hắn tĩnh tâm, cõi lòng hắn đang thật loạn.

Lệ lão có chút kì quái bay quanh bọn họ: " Làm sao vậy? Vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, ngươi như thế nào không cao hứng? "

Kia chính là Tứ Cửu Thiên Kiếp a! Nếu để cho người khác biết tuyệt đối đi vào lịch sử, Lệ lão sống mấy vạn năm cho tới giờ còn chưa có nghe qua đột phá Trúc Cơ có lôi kiếp là Tứ Cửu Thiên Kiếp, này cũng chứng minh tiềm lực của Dạ Trầm Uyên vô cùng khủng bố!

Dạ Trầm Uyên dựa vào vách linh tuyền, thấp giọng hỏi: " Lệ lão, sư đồ là như thế nào? "

Lệ lão khó hiểu nhìn hắn.

" Ý nghĩa của sư đồ rất nặng sao? "

Lệ lão tưởng hành động của Nguyên Sơ hôm nay đã làm Dạ Trầm Uyên xúc động nên không khỏi cười nói.

" Đương nhiên rất nặng. " Lệ lão thở dài " Tu tiên vốn nghịch thiên mà đi, giẫm đạp lên thi thể mà bước lên cao, cừu nhân càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng chỉ có ba loại người đối đãi với ngươi thật lòng. "

Thanh âm Lệ lão nghiêm túc: " Một là tử nữ *, bọn họ là huyết nhục của ngươi, là hi vọng của ngươi. Hai là đạo lữ, đó là người sẽ cùng ngươi đi hết một đời. Ba chính là sư môn... " Lão tựa như nhớ lại điều gì đó, không khỏi nở nụ cười.

*tử nữ (子女): Ý chỉ con cái.

" Người tu tiên phần lớn tính tình lạnh bạc, lợi ích tối thượng, nhưng chỉ có sư phụ của ngươi, không nhìn vào quan hệ huyết thống của ngươi mà tận tâm bồi dưỡng ngươi, khi ngươi gặp nạn sẽ không quản tương trợ, đây là một loại quan hệ thoát khỏi huyết thống, là sự tồn tại vượt trên cả thân nhân, là người xứng đáng để ngươi cả đời kính trọng. "

Đây cũng là lí do vì sao ở tu tiên giới, quan hệ sư đồ so với quan hệ phụ tử quan trọng hơn rất nhiều.

Ruồng bỏ song thân là bất hiếu, ruồng bỏ sư môn là bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu!

Lời nói của Lệ lão không làm cho Dạ Trầm Uyên thả lỏng, ngược lại càng làm cho hắn thêm khó chịu!

Nguyên Sơ tuyệt đối là một sư phụ tốt, nàng nhìn qua giống như tùy hứng, nhưng mà chỉ điểm cho hắn, trợ giúp cùng quan tâm hắn, mỗi cái nàng đều làm được tốt nhất!

Ngược lại, hắn là một đồ đệ tồi, bởi vì trong lòng hắn có một cái động, một cái động chỉ có nàng mới có thể bù vào, nhưng dù cho ôm nàng trong ngực hắn cũng cảm thấy không đủ, có lẽ tên gọi của cái động đó là ---- dục hác nan điền.

Hắn đối Nguyên Sơ, là dục hác nan điền.

Loại tình cảm này không phải đến từ quan hệ sư đồ, hắn nên làm gì bây giờ?

~ * ~

Một ngày sau, Nguyên Sơ cuối cùng cũng tỉnh!

Nàng vừa tỉnh lại, tựa như mãn huyết sống lại, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đáng thương mình đầy thương tích lúc trước.

" Sư phụ! " Dạ Trầm Uyên trước tiên kìm chế nàng " Thương thế của người còn chưa tốt lên, đừng đứng lên. "

Nguyên Sơ mở to mắt sững sờ nhìn hắn, sau đó kinh hỉ hỏi: " Ngươi đã là Trúc Cơ? "

Nguyên Sơ vô cùng đắc ý, phải biết tu tiên là nghịch thiên mà đi, càng là kinh thế yêu nghiệt, đứng trước thiên kiếp càng phải chịu nhiều đau đớn hơn! Mà Dạ Trầm Uyên ở đột phá Trúc Cơ vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, điều này đồng nghĩa với việc ông trời muốn loại bỏ hắn nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể buông tha yêu nghiệt này, mà nàng là sư phụ của yêu nghiệt, cực kì có mặt mũi!

Dạ Trầm Uyên rũ mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dùng thanh âm dịu dàng dễ nghe hỏi nàng.

" Sư phụ, người cao hứng sao? "

Nguyên Sơ nằm trên giường ngọc vội vàng gật đầu!

" Cao hứng a! Ngươi bằng vào tự thân mình vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp! Các Phong chủ khác của Vạn Kiếm tông mà biết tuyệt đối hâm mộ ta! "

Tuy rằng cuối cùng là nàng cùng Dạ Trầm Uyên vượt qua lôi kiếp, nhưng vì bảo đảm hắn có thể nhận được lễ rửa tội của thiên kiếp, nàng cái gì cũng chưa làm, chỉ là cổ vũ hắn mà thôi. Nói cách khác, Dạ Trầm Uyên thật sự tự mình vượt qua kiếp nạn, thu được phục sinh.

" Đều là công lao của người. " Lời nói của Dạ Trầm Uyên là thật, lúc trước trong phút giây đó hắn đã cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, nếu không phải đang ôm nàng, nếu không phải có nàng trong lồng ngực làm lực lượng, hắn căn bản không thể chống đỡ cho đến cuối cùng, tất cả biến hóa của hắn đều là nhờ nàng.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc trước Nguyên Sơ ôm hắn, trong nháy mắt lôi điện xuyên thân, hắn có cảm giác đã cùng nàng hòa hợp nhất thể.

Quá trình tuy thống khổ, nhưng ở trước thiên kiếp có một người nguyện cùng mình sống chết không rời, gắt gao ôm chặt, đó chính là hạnh phúc.

Nguyên Sơ thần kinh thô không phát hiện ra Dạ Trầm Uyên khác thường, nàng vỗ vai của hắn, còn chân thành nói: " Không, đây đều là thành quả do ngươi kiên trì! "

Nói đến đây, nàng đáng thương hề hề xoa bụng mình: " Này...Trước không nói đến cái này! Có đồ ăn không? Ta thật sự đói a.... Ta cảm giác nguyên khí của ta bị thương, chỉ có thịt nướng của Tiểu Uyên Uyên mới có thể trị khỏi a! "

Nàng nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dạ Trầm Uyên, hắn nhìn đôi mắt long lanh mang theo ý cười của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ tươi cười sáng lạn khiến hắn suýt chút nữa cúi người hôn lên!

Không...không thể!

Dạ Trầm Uyên đột nhiên đứng lên, giống như chạy trối chết.

" Ta...ta đi chuẩn bị đồ ăn cho sư phụ! "

Nguyên Sơ hồ nghi nhìn hắn, khoát tay: " Đi đi! Nhớ nướng nhiều thịt linh thú, ta từ từ ăn! "

Dạ Trầm Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu của nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người rời khỏi Thiên Châu.

Sau khi hắn đi, Nguyên Sơ có chút kì quái hỏi Lệ lão ở bên cạnh: " Ta như thế nào lại cảm thấy Tiểu Uyên Uyên là lạ, hắn vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp mà một chút cao hứng cũng không có? "

Lệ lão gật đầu: " Ta cũng thấy hắn mất hứng... "
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 51:
Edit: Asakari

Người Tiết gia trong lòng khiếp sợ, chí khí sụt giảm, trận pháp cũng tiêu tan. Mà kiếm quang kia biến mất, người tiếp kiếm không hao tổn một sợi tóc.

Nàng tiến lên vài bước, cầm một cây quạt không biết biến từ đâu ra phe phẩy, cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, mang theo bộ dáng gian ác.

" Ta ghét nhất là nam nhân đánh nữ nhân, có chuyện gì hướng ta đến! "

Người phong lưu phóng khoáng, khí phách vô song này là ai? Tự nhiên chính là Nguyên Sơ sau khi biến hóa!

Nàng không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy cảnh tượng Dạ Trầm Uyên anh hùng cứu mĩ nhân, xem ra trong khoảng thời gian này dậy dỗ không uổng phí.

Hơn nữa nàng như vậy, cũng không sợ Dạ Trầm Uyên nhận ra.

Dạ Trầm Uyên ở phía sau nàng đang dùng một loại ánh mắt soi xét nhìn chằm chằm nàng.


" Ngươi...Ngươi là người nào?! " Có thể tiếp được một kích toàn lực của bốn người bọn họ, tu vi người này....Bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ!

Nguyên Sơ cười càng thêm đắc ý, khi biến ảo nàng đã cố tình biến ra ngũ quan bình thường, nét mặt khôn khéo, nhìn ra vài phần đường hoàng.

" Hỏi rất hay, ta là ai? Ta đương nhiên là người giữa đường thấy chuyện bất bình làm anh hùng cứu mĩ nhân! "

Người Tiết gia không cam lòng, người cầm đầu trẻ tuổi tức giận nói: " Tiền bối có lẽ không biết, nữ nhân kia cố ý làm vỡ trăm năm linh dịch khó cầu của Tiết gia ta. Chẳng lẽ chúng ta không thể tìm nàng tính sổ? "

" Cái này.... " Nụ cười của Nguyên Sơ cứng đờ, nàng không biết Kỉ Hồng Nhan này lại gây chuyện!

Bất quá nàng sửng sốt một chút liền phe phẩy quạt, ra vẻ lắm tiền nhiều của nói: " Trăm năm linh dịch? Chẳng lẽ tạo hóa ngọc lưu li dịch? Đúng là khó cầu a, như vậy đi, ta đổi với các ngươi thứ này. "

Nàng nói xong, cây quạt vung lên, một cái bình nhỏ liền hướng đối phương bay qua, người cầm đầu bên Tiết gia tiếp nhận, vừa thấy vẻ mặt liền thay đổi, giây tiếp theo liền thu cái bình vào trong ngực, vô cùng cẩn thận.

Người chung quanh tò mò muốn chết, cũng không biết người vừa nhìn đã lợi hại này cho Tiết gia thứ tốt gì.

Nguyên Sơ bình tĩnh phe phẩy quạt cười: " Như vậy đủ rồi chứ? "

Tiết gia cho nhau một cái ánh mắt, lập tức không còn thái độ hùng hổ như vừa nãy, ngược lại còn làm một lễ vãn bối: " Vậy là đủ rồi, vừa rồi chúng vãn bối mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua. "

" Không sao không sao, không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi! "

" Vâng, chúng vãn bối xin cáo lui. "

Nguyên bản một hồi tuồng đằng đằng sát khí bởi vì sự xuất hiện của người thần bí này mà tan thành mây khói, Lệ lão trong thức hải đột nhiên nói: " Tuy rằng nam nhân này chưa thấy qua, nhưng mà vì sao lại cảm thấy có điểm quen thuộc? "

Dạ Trầm Uyên không nói gì.

Nguyên Sơ xử lí xong chuyện của Tiết gia, quay đầu lại, đầu tiên hướng Kỉ Hồng Nhan bước qua.

" Vị tiểu mĩ nhân này bị sợ hãi, không biết tại hạ có vinh hạnh mời ngươi đi Phương Hương các quý nhất bản thành, ăn một bữa cơm, uống một hồi rượu? "

Nàng tự tin chính mình khuôn mặt biến ảo tuy rằng phi thường bình thường, nhưng mị lực không người có thể sánh, ai ngờ Kỉ Hồng Nhan liếc cũng không liếc nàng một cái, ngược lại vội vàng lao về phía Dạ Trầm Uyên, vẻ mặt thẹn thùng nói: " Vừa rồi đa tạ ngươi, ngươi tên Dạ Trầm Uyên đúng không? Ta tên Kỉ Hồng Nhan, ngươi đã cứu ta hai lần! "

Nguyên Sơ nháy mắt mất hứng, hai má theo bản năng phồng lên, rõ ràng nàng mới là người cứu, có thể đừng cảm tạ Dạ Trầm Uyên được không?

Bộ dạng nàng lắc lắc mặt dừng ở trong mắt Dạ Trầm Uyên, làm cho ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu nghĩ nghĩ, trực tiếp dời đi tay Kỉ Hồng Nhan, tiến lên vài bước, trang trọng hướng Nguyên Sơ hành lễ:

" Vãn bối Dạ Trầm Uyên, đa tạ tiền bối vừa ra tay tương trợ. "

Mặt Nguyên Sơ lúc này mới thay đổi, quạt phe phẩy càng thêm dao động, trong lòng vui mừng!

Vẫn là đồ đệ nàng lễ phép nhất!

" Khụ, không có gì, ta vừa rồi là muốn cứu tiểu mĩ nhân kia thôi, ngươi là nhân tiện, khụ, nhân tiện! "

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trong mắt tràn ngập ý cười: " Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào? "

Xưng hô a.... Nguyên Sơ nhe răng cười: " Ta họ Nhạc, danh Trầm Câu, ngươi cứ gọi ta là Nhạc huynh. "

" Được, Nhạc huynh. "

Một bên Kỉ Hồng Nhan cắn khăn không cam lòng nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, thật là! Đây là sự tình kiểu gì, không nhìn nàng mà đã vội vàng câu dẫn tiểu thiếu niên sao?!

Mà hai người đang nói chuyện với nhau thật không phát hiện, Nguyên Sơ thu cây quạt lại, cười nói: " Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi Phương Hương các ngồi đi, ta lớn hơn so với các ngươi, lần này ta mời! "

Dạ Trầm Uyên suy nghĩ, thấp giọng nói: " Vậy từ chối là bất kính. "

Vậy mà không hỏi một chút đến ý kiến của Kỉ Hồng Nhan, đại mĩ nữ Kỉ Hồng Nhan lại được một phen tức giận!

Rất nhanh, rượu rót được ba lần, ba người dần dần say, trong lúc đó Kỉ Hồng Nhan không ngừng phóng mị nhãn hướng đến Dạ Trầm Uyên, nhưng Dạ Trầm Uyên lại giống như mù không nhìn thấy, chỉ kéo Nguyên Sơ cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nguyên Sơ nguyên bản nghĩ hắn nhận ra mình, nhưng thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, không có gì là bất ổn mới buông lỏng nghi ngờ.

Cũng đúng, nàng vì không muốn Dạ Trầm Uyên và Lệ lão không nhận ra chính mình mà dùng Tiên giai pháp bảo Thiên Diệp Diện Cụ, dùng mặt nạ này, giả nam giả nữ đều được, hơi thở bình ổn, đến tu vi Nguyên Anh cũng nhận không ra.

Hơn nữa Lệ lão tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn chưa khôi phục đến trình độ trước kia, tuyệt đối không nhận ra, mà Dạ Trầm Uyên càng là không thể.

Tưởng tượng như vậy, nàng yên tâm cùng đối phương nói chuyện phiếm, hóa trang siêu tốt!

Nhưng mà Kỉ Hồng Nhan lại bất mãn cực kì, hai nam nhân kia đều đem nàng xem như không tồn tại, vì thế nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên lớn tiếng nói:

" Đúng rồi! Nếu chúng ta hợp ý như thế này, cùng nhau đi Thiên Cực hồ được không? Nghe nói ba ngày trước trong Thiên Cực hồ có ánh sáng của bảo vật, có thể đi thử vận may! "

Nguyên Sơ tự nhiên không ý kiến, nàng lại đây chính là để chơi đùa, vì vậy gật mạnh đầu.

Nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại nhíu mày nói với Kỉ Hồng Nhan:

" Kỉ tiên tử, ta không có ý định đi cùng ngươi, sau bữa cơm này vẫn mong ngươi đi trước thôi. "

Tươi cười của Kỉ Hồng Nhan đông cứng, sống nhiều năm như vậy, lần đầu có nam nhân bài xích nàng như vậy!

Nàng tức giận đến nắm chặt đũa, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

" Ngươi không muốn ta bồi cùng, chẳng lẽ muốn nam nhân này?! "

Nàng nói vốn chính là bốc đồng nói bậy, ai ngờ Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ một cái, lạ kì gật đầu.

" Nếu Nhạc huynh không chê. "

Thái độ chân thành của hắn làm Kỉ Hồng Nhan thiếu chút lật bàn đứng lên!

Nàng áp chế tức giận, dáng vẻ ủy khuất nói:

" Ta rốt cuộc như thế nào lại không bằng nam nhân này khiến ngươi chán ghét ta như vậy! "

Dạ Trầm Uyên thản nhiên liếc nàng một cái: " Ít nhất Nhạc huynh cũng không luôn bị người đuổi giết như ngươi. "

Nguyên Sơ nằm không cũng bị thương: "........ "

Kỉ Hồng Nhan vừa nghe đã biết Dạ Trầm Uyên ngại nàng phiền toái, nhưng mà thật vất vả tìm một cái thiếu niên hợp mắt, nàng thật sự không nghĩ buông tha, vì thế nàng lùi bước, hướng đến Nguyên Sơ phóng mị nhãn:

" Nhạc tiền bối, ngươi cũng nghĩ ta trói buộc các ngươi sao? "

" Này.... " Nguyên Sơ vừa tính nói chuyện đã bị Dạ Trầm Uyên kéo lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 52:
Edit: Asakari

Cần gì khó xử hắn?! Nàng khó xử hắn?!

Cái này làm Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nàng vỗ bàn đứng lên, trừng mắt nhìn!

" Dạ Trầm Uyên! Ngươi ghi hận chuyện ta hạ Tam Nhật Thôi Hồn hương với ngươi đúng không?! Có phải ngươi trong ảo cảnh đã thấy cái gì không nên thấy nên bây giờ mới xả giận với ta?! Ngươi rõ ràng cũng đâm ta một đao! "

Nàng không nói liền tốt, hiện tại nói ra, sắc mặt Dạ Trầm Uyên lập tức khó nhìn, Tam Nhật, Tam Nhật....!

Thấy Dạ Trầm Uyên một thân sát khí, Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đứng ra hòa giải:

" Ai nha, người trẻ tuổi không cần xúc động như vậy! Như vậy đi, ta mang cả hai người các ngươi đi Thiên Cực hồ, đừng cãi nhau nữa. "


" Tránh ra! Ai muốn đi theo ngươi! " Kỉ Hồng Nhan hai tay ôm ngực, xoay người.

Mà Dạ Trầm Uyên lại trực tiếp lôi kéo Nguyên Sơ đứng dậy: " Đi, ta đi cùng Nhạc huynh. "

" Còn nàng.... "

" Ta cùng nàng không quen. "

Dạ Trầm Uyên không quay đầu lại, dùng một loại khí lực mạnh mẽ túm Nguyên Sơ đi, Nguyên Sơ đành phải quay đầu cười ngượng ngùng với Kỉ Hồng Nhan.

Kỉ Hồng Nhan cũng bị tên đầu gỗ không hiểu phong tình này làm cho tức chết rồi!

Nàng tức giận lấy ngón tay xoa mi tâm mới chịu đựng không xúc động rút kiếm tiến lên, Dạ Trầm Uyên này tuyệt đối vẫn còn non, cũng không thông suốt, bằng không cũng không lạnh lùng như vậy!

Hơn nữa cùng với cẩu nam nhân kia muốn bỏ rơi nàng?! Nghĩ cũng đẹp lắm!

Tưởng tượng như vậy, Kỉ Hồng Nhan cắn răng đi theo, đánh chết không cho bọn họ cơ hội bỏ rơi mình, nàng cũng không tin trên đời này có nam nhân nàng không câu được!

Thấy Kỉ Hồng Nhan đi theo, Dạ Trầm Uyên chưa từng bài xích quá một người như vậy, nàng vì cái gì cứ phải đi theo mình?

Kỉ Hồng Nhan lúc trước phẫn nộ, hiện tại một lần nữa khôi phục tươi cười, quấn quít lấy Dạ Trầm Uyên hỏi đông hỏi tây, dùng hết sức đẩy Nguyên Sơ ra một bên, Nguyên Sơ sờ mũi, dấm chua thật kinh khủng a.

Rất nhanh bọn họ đã đến Thiên Cực hồ, lúc này bên hồ đã có không ít người, bọn họ có người đã xuống, cũng có người đang chuẩn bị đi xuống, lúc trước có người cũng đã thử tìm kì ngộ, nhưng đều tay không trở về.

Nguyên Sơ nhìn nơi này, nhớ tới ở đây có một tiểu truyền thừa của nam chủ, vì thế cười nói:

" Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi xuống thôi! "

Lúc này Kỉ Hồng Nhan lôi kéo Dạ Trầm Uyên nói: " Ngươi xem ngươi xem, cùng nhau đi, hắn lại nóng vội như vậy, rõ ràng là ham bảo vật! Tu vi cao vậy mà còn có lòng tham, chúng ta không cần phải đi cùng hắn, vạn nhất chúng ta có được bảo vật bị hắn giết đoạt bảo thì sao? "

Dạ Trầm Uyên liếc nàng một cái, đẩy tay nàng ra nhảy xuống dưới.

Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nhưng cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể nhảy xuống theo, tóm lại, nam nhân kia lai lịch không rõ, nàng nhất định phải chứng minh hắn có ý đồ xấu!

Sau khi đeo Tị Thủy châu, bọn họ có thể ở trong nước tự do di chuyển, mảnh thủy vực này rất kì quái, trong nước không có cá, cũng không có thủy quái, càng kì lạ chính là ngay cả bèo rong đều không có, nhưng càng đi xuống mặt nước càng hiện màu trắng ngà, bọn họ đã không thể nhìn thấy nhau được nữa.

Dạ Trầm Uyên bỏ qua Kỉ Hồng Nhan hướng tới phương hướng của Nguyên Sơ, nhưng ở trong nước, phương hướng của hắn dần lệch lạc, dần dần, tựa hồ bơi tới một cái địa phương cực lạnh, ngay tại thời điểm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, y phục trên người bị ai đó kéo lại.

Dạ Trầm Uyên quay đầu nhìn, giây tiếp theo, hắn bị người ôm vào trong lồng ngực.

" Đừng đi qua.... "

Bên tai truyền đến thanh âm phi thường ép thấp của Nguyên Sơ " Nơi đó có một Giao Băng đang ngủ. "

May mắn nàng tay mắt lanh lẹ, nguyên bản nam chủ bị Giao Băng này đuổi giết, đánh bậy đánh bạ mới đi vào bí cảnh, hiện tại trốn được liền phải trốn.

Rõ ràng là thanh âm nam nhân, nhưng cố tình Dạ Trầm Uyên lại nghe ra được ngữ khí quen thuộc, hắn nắm tay Nguyên Sơ.

" Được, ta nghe theo ngươi. "

Nguyên Sơ nháy mắt lo lắng, tiểu tử này có phải dễ bị lừa quá không, may mắn nàng ở đây, nếu không bị người xấu lừa đi mất thì thế nào?

Suy nghĩ xong, nàng căn cứ theo trí nhớ, mang theo Dạ Trầm Uyên lập tức hướng một chỗ bơi đi.

Đột nhiên lúc đó, bọn họ giống như đã đánh vỡ một cái kết giới nào đó, hai người cùng nhau dừng ở trên đất bằng, ngẩng đầu, phía trên là nước màu trắng ngà, ẩn ẩn có thể thấy người bơi qua lại tựa như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bỏ qua địa phương này.

Mà bọn họ lại dễ dàng tìm được rồi.

" Đây là gì? "

Dạ Trầm Uyên nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một cái Long cung nho nhỏ, nơi nơi đều là san hô và ngọc trai tinh mĩ, chúng vây quanh một tòa cung điện nhỏ, cung điện kia dùng thủy tinh chế tạo, trong suốt sáng bừng, đẹp không sao tả xiết.

" Đây là.... " Nguyên Sơ nghĩ nghĩ " Đây là tân phòng của Long Vương. "

Nguyên bản trước khi Dạ Trầm Uyên đến đây chỉ là một người tồn tại vô cùng yếu ớt, nhưng Dạ Trầm Uyên tại đây chiếm được truyền thừa, sau này khi vào nước liền không cần dùng Tị Thủy châu, hắn có thể giống như cá ở trong nước sinh tồn.

Nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại vô cùng thích tòa cung điện nho nhỏ kia, đi về phía đó.

Trên đường, Nguyên Sơ cũng thuận thế đem chuyện xưa của cung điện này kể ra.

" Truyền thuyết vào thời kì Thượng Cổ, Long Vương tu luyện vạn năm dưới đáy biển, vì muốn cưới thê tử mà chuẩn bị tân phòng, tân phòng này chỉ có đẹp, không có tác dụng gì, bất quá cũng có vài điểm thú vị. "

Nguyên Sơ nói đến đây, hứng trí kéo Dạ Trầm Uyên đến trước cửa cung điện, trên cửa có vô số lưu quang tụ tập, cũng khắc trên đó một pháp trận cao thâm.

" Nhìn thấy cánh cửa này chứ, nghe nói chỉ có người đã có người trong lòng mới có thể đẩy cánh cửa này ra, nhưng lại nói tiếp, sau khi đẩy cánh cửa này ra sẽ xuất hiện một cái gương, có thể cho ngươi nhìn thấy diện mạo người ngươi yêu nhất. "

Đời trước Dạ Trầm Uyên đến được bảo điện này, bởi vì không thể đẩy ra được cánh cửa, cũng chỉ cảm nhận được một chút hơi thở yếu đuối của bảo vật nên cũng chỉ để trong Thiên Châu mặc kệ.

Nói đến kì quái, Long tộc đa phần đều thích thu thập đồ vật này nọ, tân hôn vậy mà lại không dùng tài liệu linh khí hiếm có thế gian đến chế tác tân phòng, cũng thật quỷ dị.

Dạ Trầm Uyên trái tim nảy mạnh, đột nhiên hỏi: " Sao lại vậy? "

"Sao lại vậy? "

Nguyên Sơ không nghĩ ra ý tứ của hắn là gì.

Dạ Trầm Uyên bình tĩnh nhìn nàng: " Chính là tân phòng này vì sao lại ở chỗ này? "

Tân phòng của Long Vương không phải nên ở Long cung sao?

" A, ngươi nói cái này à.... "

Nguyên Sơ luôn chỉ chú ý đến trọng điểm theo bản năng xem nhẹ chuyện tình yêu tiếp theo, lúc này Dạ Trầm Uyên hỏi, nàng mới vuốt cằm khổ sở suy nghĩ một phen, cuối cùng chậm rãi nói:

"......... Hình như là Long Vương thú một tân nương ở phiến hải vực khác, ngày tân hôn, hai phiến hải vực náo nhiệt phi phàm, nhưng vị tân nương kia không có đợi được Long Vương, bởi vì trên đường đón dâu Long Vương đã chết. "
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 53:
Edit: Sênh Mai

Dạ Trầm Uyên không hỏi đối phương thế nào lại biết được đoạn chuyện xưa này, chỉ là nghẹn họng hỏi, "Hắn vì cái gì chết?"

Nguyên Sơ xin lỗi gãi gãi sau gáy, "Cái kia, bởi vì ta đối với loại câu chuyện tình này không có hứng thú, cho nên về sau như thế nào ta cũng không nhớ rõ haha..."

Dạ Trầm Uyên không nói gì, ánh mắt chậm rãi chuyển mắt hướng về phía cửa.

Nhất định trong lòng có tình yêu mới có thể mở ra sao?

Nghĩ đến việc này, hắn đột nhiên đưa tay ra.

Nguyên Sơ thấy thế, ở một bên cười nói, "Được rồi, đừng uổng phí khí lực, ngươi đẩy không ra..."

Một chữ được ngăn ở cổ họng! Bởi vì Dạ Trầm Uyên đời trước cả đời cửa cũng mở không được, lúc này đây, thế nhưng trước mắt nàng cửa lại từ từ mở ra!

Chỉ nghe lâu dài ầm một tiếng, thật giống như một đoạn câu chuyện thức tỉnh, có ánh sáng theo khe cửa phát ra, đưa bọn họ bao phủ trong đó.

Cằm Nguyên Sơ muốn rớt trên mặt đất, sao Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa được? Điều này không khoa học?! Trên cửa có phong ấn, không phải là để lâu mất tác dụng rồi chứ?

Sớm biết vậy vừa rồi ta cũng phải thử một chút, bởi vì nghe nói chỉ có người đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc gương, có thể nhìn thấy hình dáng của người mình thương!

Mà Nguyên Sơ không biết ràng lúc này Dạ Trầm Uyên trong lòng có bao nhiêu kinh hãi, căn bản hắn đối với tình cảm bản thân cảm thấy có một tia may mắn, mà khi hắn nghĩ đến nụ cười của Nguyên Sơ, cánh cửa liền dễ dàng mở ra, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thở nổi!

Vô số cảm xúc cuồn cuộn mạnh mẽ bị áp chế, Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử bên cạnh mặc thanh y, dùng hết khí lực, mới khắc chế chính mình.

"Chúng ta vào xem."

"A? Tốt, tốt!" Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, ngây ngốc đi theo vào, trong lòng lại nói thầm, cửa này lâu năm không tu sửa thì không đúng lắm mà trên còn có phong ấn nữa, Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa, chẳng lẽ trong lòng hắn kỳ thật có người thích?

Nhưng mà trước mắt gặp phải người tương đối xuất sắc cũng chỉ có Kỷ Hồng Nhan, chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên là một người ngoài lạnh trong nóng miệng nói không nhưng trong tâm lại có ý? Có phải là trong lòng đang vướng bận cô nương kia hay không?

Mang theo hàng vạn câu hỏi nghi vấn trong lòng, Nguyên Sơ theo Dạ Trầm Uyên đi vào, lại phát hiện, trước mặt là một cái gương vô cùng lớn!

Đối diện với tấm gương, hình ảnh hai người bọn họ phản chiếu trong đó, trừ việc dùng để soi hình ảnh thì làm gì có công năng nào thần kỳ đặc biệt nữa, cái gì mà người mở cửa có thể nhìn thấy hình ảnh người mình yêu chứ.

Nguyên Sơ đi qua, gõ gõ, phát hiện chính là một gương đồng hết sức bình thường, một tia linh khí cũng không có, truyền thuyết cái gì, đùa ta à? Vậy mà được người đời truyền đi thần kỳ như vậy hóa ra đều do người ta tưởng tượng thêu dệt nên sao?

Nguyên Sơ mải mê thất vọng so sánh thì khi Dạ Trầm Uyên nhìn đến gương đột nhiên bắt đầu thất thần, đúng thật trong gương chỉ có hình ảnh hai người họ nhưng lại là hình ảnh hắn và sư phụ, điều này làm cho hắn một bên tay chợt xiết chặt!

Sau đó liền nghe Nguyên Sơ nói.

"Xem ra nơi này cũng chẳng có gì thần kỳ, chúng ta đi xung quanh tìm xem, tìm được thứ tốt chia ba bảy thế nào? Dù sao cũng là ta mang ngươi tìm đến nơi này."

Dạ Trầm Uyên bất động, thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu.

"Tiền bối, ta không cần gì khác, chỉ muốn tòa cung điện, có được không?"

Nguyên Sơ kỳ quái nhìn hắn, "Thứ này mặc dù soi tốt, nhưng là chỉ có tác dụng làm vật bày trí, ngươi giữ làm gì?"

Dạ Trầm Uyên cúi đầu nói, "Chỉ là... ta rất muốn có… nó."

Chẳng hiểu sao lúc Nguyên Sơ nghe được Dạ Trầm Uyên từng câu từng chữ nói "Rất muốn nó", cả người tê rần. Nàng đột nhiên có loại ảo giác, phảng phất đối phương nói "Nó"* là chỉ chính mình.

*Nó (它) ở đây đồng âm với từ Nàng (她): Có thể hiểu câu ở đây Dạ Trầm Uyên nói có nghĩa:”Rất muốn nàng” nên Nguyên Sơ cảm giác như nói bản thân mình

"Ạch... Thật ngại quá! Như vậy đi, cung điện này cho ngươi, thứ khác chúng ta vẫn là chia ba bảy."

Nguyên Sơ nghĩ rằng, cung điện này ở dưới nước lâu như vậy chỉ để Dạ Trầm Uyên tìm thấy chắc chắn là dành cho hắn rồi, chung quy sau này Dạ Trầm Uyên có mấy cơ duyên hầu như đều ở trong nước.

Nghĩ như vậy, bản thân nàng lại cảm động, đột nhiên cảm thấy mình trên con đường tu luyện này càng ngày càng cao, mọi người đều nói lão bà nô, nữ nhi nô, nàng sao cảm giác mình có chút khuynh hướng đồ đệ nô?

Dạ Trầm Uyên nghe nàng nói như vậy, không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau đó bọn họ liền bắt đầu chia nhau tìm kiếm, thấy Dạ Trầm Uyên đi, Nguyên Sơ cũng không vội vàng đi tìm bảo vật, nơi này chính là một cái tiểu truyền thừa, nàng đời trước tuy rằng thích cùng nam chính đoạt gì đó, nhưng vẫn chướng mắt nơi này, vừa rồi nói chia ba bảy chỉ theo thói quen thôi.

Nghĩ vậy, nàng phẩy quạt trong cung điện quay mặt đi, cũng không biết trong tân phòng có đẹp hay không. Nàng đi vào, phát hiện bên trong thật sự còn có Động Thiên khác, nội thất gì cần có đều có, tạo hình quỷ phủ thần công, Nguyên Sơ cầm ấm rượu hợp cẩn trên bàn nghi lễ lắc lắc, bên trong còn chứa chất lỏng, không khỏi cảm thán, nếu là mấy thứ này có thể sử dụng như nguyên liệu thì tốt rồi; như vậy là xong

Trang trí lộng lẫy, thật sự là lãng phí.

Nàng tiếp tục đi vào trong, mà bên ngoài, Lệ Lão hỏi Dạ Trầm Uyên.

"Sao ngươi lại ra ngoài? Trong cung điện nói không chừng còn có bảo bối khác?"

Không thấy Dạ Trầm Uyên trả lời, hắn che lồng ngực của mình, sắc mặt thập phần căng thẳng, sau đó chống tay lên san hô thở dốc, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ cái gì.

"Ngươi làm sao vậy?" Lệ Lão thấy tình huống không đúng; lập tức nóng nảy, "Kỳ quái, tâm tình của ngươi phập phồng thật kịch liệt!"

Bởi vì linh hồn Lệ Lão trong đầu Dạ Trầm Uyên cho nên cố gắng cảm thụ, vẫn có thể cảm nhận được tâm tình Dạ Trầm Uyên, lúc này hiển nhiên hắn không thể nào bình tĩnh được!

Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, không phải kích động, hắn chỉ khó chịu, cảm thấy vô cùng khó chịu!

Lúc trước mẫu thân bị mang đi, hắn hận, hận chính mình vô dụng.

Lúc trước bị tộc nhân khi dễ, hắn không cam lòng, cho nên chuyên tâm tu luyện để trở nên mạnh mẽ.

Lúc trước bị đuổi giết, hắn phẫn nộ, ngay cả chết còn không sợ!

Nhưng từ đó đến nay, hắn lần đầu tiên khó chịu đến vậy! Đó là một loại áp lực từ sâu linh hồn sinh ra chua xót, là khiến tay chân đau đến bất đắc dĩ.

Đáng buồn đau lòng lẫn lộn, nỗi thống khổ của hắn một chữ không nói nên lời!

Từ giây phút đầu tiên Nguyên Sơ bắt đầu xuất hiện, hắn liền có cảm ứng mãnh liệt, rõ ràng nàng đã hóa thân thành người khác, nhưng là chỉ cần nàng xuất hiện, nàng chính là tiêu điểm ánh mắt hắn, cho dù Lệ Lão nói nàng là người xa lạ, hắn vẫn cảm nhận được sự thân thuộc.

Mà gương mặt trong tấm kính kia đã xác nhận trực giác của hắn!

Đẩy cửa ra liền có thể nhìn đến khuôn mặt người mình thương... Nhưng hai gương mặt trong đó, rõ ràng chỉ có hai người là hắn cùng Nguyên Sơ!

Bởi vì nàng là người hắn yêu nhất, cho nên mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, hình ảnh nàng cũng sẽ phản chiếu lên tấm gương, cũng như khẳng định nói cho hắn biết, nàng chính là người hắn yêu nhất…

Nhưng vì cái gì?!

Dạ Trầm Uyên ôm ngực từng chút một ngồi chồm hổm xuống, ôm thật chặt chính mình.

Rõ ràng hắn đã quyết định từ bỏ! Dùng thời gian hai tháng sửa lại tâm tình, liều mạng tu luyện mới khống chế được tưởng niệm của chính mình, vì sao nàng lại xuất hiện! Tại vì sao nàng lại xuất hiện?!

Sự xuất hiện của nàng trong nháy mắt, dễ dàng dập tắt tất cả cố gắng của hắn, nôi nhớ tương tư từ sâu thẳm trong lòng cùng khát vọng giống như thủy triều đem hắn bao phủ. Hắn, thật sự quyết định muốn từ bỏ!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 54:
Edit: Sênh Mai

Ngay lúc Dạ Trầm Uyên liều mạng khắc chế chính mình, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai!

Là âm thanh của Nguyên Sơ!

Dạ Trầm Uyên cả kinh, một giây sau, cả người hắn di chuyển đến nơi Nguyên Sơ kêu cứu, tốc độ này, làm Lệ Lão cũng ngơ ngẩn cả người!

Dạ Trầm Uyên vừa mới sử dụng thuận thuấn di? Rõ ràng Kim Đan Kỳ mới có thể miễn cưỡng sử dụng thuấn di mà? Ta không hoa mắt đó chứ?

“Huynh làm sao vậy?!" Dạ Trầm Uyên lòng nóng như lửa đốt xông tới, nhưng nhìn một màn trước mắt lại sững sờ đứng tại chỗ.

"A? Ngươi đến rồi? Nhanh nhanh cứu ta ra đi!Ngọc trai phiền toái này ta đánh nó không được!" Nguyên lai Nguyên Sơ chạy đến trong tân phòng, nguyên bản tính nhảy lên giường nằm thì phát hiện không có giường mà chỉ có một ngọc trai rất lớn, Nguyên Sơ tò mò, nằm vào bên trong một chút, phát hiện rất mềm mại, ai ngờ một giây sau, ngọc trai khép mạnh lại, nàng dùng hết khí lực cũng đẩy không ra, thật sự là gặp quỷ.

Dạ Trầm Uyên quỳ một gối xuống cạnh bên ngoài ngọc trai, vỏ ngọc trai lớn màu hồng nhạt kịch liệt lắc lư trái phải, đoán chừng là Nguyên Sơ ở bên trong đang quyền đấm cước đá.

Vừa rồi tâm tình hắn sắp nổi điên nháy mắt liền thả lỏng, thấy nàng như thế, có chút dở khóc dở cười.

Sư phụ của hắn chính là như vậy, luôn thích giày vò người khác, luôn ép hắn lún vào sâu hơn, vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, chẳng thể than vãn.

Oán khí vừa nãy cũng tan thành mây khói, dù cho cố gắng trước đây bị nàng đánh nát, hắn cũng không thể trách nàng, bởi vì nàng đáng yêu như vậy.

Dạ Trầm Uyên trong đầu hỏi Lệ Lão, "Lệ Lão, đây là ngọc trai gì vậy, vì sao huynh ấy tu vi cao như vậy, lại mở không ra?" Lệ Lão nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, "Xem ra chúng ta đều bị cái này cung điện lộng lẫy làm lóa mắt, cung điện này vẫn còn đồ tốt! Ngọc trai này là báu vật trời sinh ở dưới biển sâu, Long tộc thích nhất dùng nó làm giường tân hôn.”

"Long tộc thành thân cũng giống như phàm nhân, phải trải qua rất nhiều cửa ải mới có thể lấy được tân nương, mà ngọc trai này chính là cửa ải cuối cùng. Đêm tân hôn, tân nương núp ở bên trong, chờ tân lang đến, muốn quỳ một chân xuống trước ngọc trai, và hôn nó một cái, nếu ngọc trai cảm nhận được tân lang thật lòng với tân nương trong bụng nó, thì mới mở nắp ra. Nếu phát hiện tân lang không thật lòng với tân nương thì sẽ đóng nắp thật chặt. Thế nên, ngọc trai này được gọi là..."

Dạ Trầm Uyên nghe được phương pháp mở ra, không đợi Lệ Lão nói xong, liền nhẹ nhàng hôn vào phía trên ngọc trai, mà môi hắn trong nháy mắt chạm vào ngọc trai, lớp vỏ ngoài hồng nhạt đột nhiên biến thành màu hồng đậm kiều diễm ướt át, thật giống như bộ dạng đang thẹn thùng, sau đó run run rẩy rẩy mở ra.

"Lão vừa mới nói nó tên là gì?" Dạ Trầm Uyên cảm thấy nó rất có ý tứ, cười cười chờ Lệ Lão nói tiếp.

Mà Lệ Lão toàn bộ linh hồn đều cảm thấy không ổn!

Gọi là gì à? Đây chắc chắn là ngọc trai đồng tâm giả rồi?!!!

Bên trong Nguyên Sơ cũng vẻ mặt mộng mị, vừa rồi ta ở bên trong loay hoay rất lâu mà ngọc trai vẫn không mở ra, sao Tiểu Uyên Uyên vừa đến thì lại mở ra rồi?

Dạ Trầm Uyên đưa tay về phía nàng, trong mắt mang theo mỉm cười, "Đi, chúng ta cùng đi tìm bảo bối."

Nguyên Sơ theo bản năng đưa tay ra,thời điểm bị Dạ Trầm Uyên lôi kéo ra ngoài đầu óc có chút mông lung... Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên kỳ thật lợi hại hơn ta? Cho nên tùy tiện ngọc trai cũng mở ra? Hay chỉ cần nam nhân hôn nó là nó sẽ mở nắp?

Mà bề ngoài Dạ Trầm Uyên bình tĩnh, bên trong đang bị Lệ Lão điên cuồng phê bình!

"Chuyện vừa nãy là sao thế này? Vì sao ngươi hôn ngọc trai, thì nó lại mở nắp? Đó là ngọc trai đồng tâm mà!! Chẳng lẽ ngươi lại thích một nam nhân?! Chuyện khi nào?! Ngươi mới quen biết hắn bao lâu mà đã thích hắn rồi?! Ngươi có xứng đáng với ơn nuôi dưỡng của ta và sư phụ ngươi không?!"

Dạ Trầm Uyên khóe miệng nhẹ cong lên, "Ta cũng không biết tại sao lại mở ra đươc, ta cũng thấy rất kỳ quái."

Lệ Lão thấy hắn không giống nói dối, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Ảo giác, trước đó nhất định đều là ảo giác! Dạ Trầm Uyên sao có thể thích nam nhân? Nhất định là truyền thuyết kia gạt người, chung quy ngọc trai đồng tâm nếu là thật có thể thử thách thật lòng hay không, vạn nhất đêm tân hôn tân lang mở không ra chẳng phải là nực cười hay sao? Hôn lễ này còn dám kết không!

Cho nên để tránh cho xấu hổ, ngọc trai này thuộc tính hẳn là nam nhân hôn đều có thể mở ra!

Nói như vậy, đúng thật là cái ngọc trai háo sắc!

Bọn họ đi ra, Dạ Trầm Uyên vung tay lên, thập phần vội vàng lại trân trọng, đem cung điện thuỷ tinh trước mắt thu vào trongThiên Châu

Không nghĩ đến, cung điện vừa thu lại, bí cảnh dưới nước đột nhiên lay động, kết giới trên đỉnh đầu cũng sinh ra gợn sóng, Nguyên Sơ thấy không ổn, những người tìm bảo vật bên ngoài nhất định rất nhanh sẽ phát hiện nơi này!

Tìm được nơi ẩn giấu, trực tiếp đẩy Dạ Trầm Uyên đến phía sau bụi san hô, Dạ Trầm Uyên còn chưa phản ứng kịp, liền bị cái gì hấp dẫn sau đó biến mất.

Sau khi làm xong hết thảy, trước mắt Nguyên Sơ đạo quang chợt lóe, quả nhiên có người phát hiện rung chuyển, xông vào.

"Không nghĩ vẫn bị người khác đoạt trước!" Nhóm đầu tiên chạy tới tìm bảo vật, thấy Nguyên Sơ đến sớm hơn so với bọn hắn có chút không cam lòng.

Mà khi bọn họ nhìn không ra tu vi hiện tại của Nguyên Sơ, đều phẫn nộ từ bỏ, tản ra, tìm kiếm xem xung quanh còn lọt lưới đồ tốt nào không.

Tu tiên giới người có thể tu luyện thành công, phần lớn là bởi vì cẩn thận,việc giết người đoạt bảo này, sẽ không dễ dàng xuống tay.

Như vậy cũng tốt, nàng còn có thể tiết kiệm được một chút khí lực, Nguyên Sơ lấy ra cây quạt phẩy phẩy.

Kỳ thật trong bí cảnh này vẫn có một ít thứ tốt, chung quy bọn họ vừa mới đều không thể cướp đoạt, chỉ tiếc hiện tại nàng cần canh chừng Dạ Trầm Uyên, không thì ai dám đoạt đồ của ta? Tuy rằng mấy thứ này ta chưa dùng tới, nhưng lưu trữ bán linh thạch cũng rất tốt nha, ai, đau lòng!

Ngay lúc nàng đang tiếc hận những tiểu bảo vật kia, một đạo hồng ảnh hướng về phía nàng xông tới!

"Này, ngươi có nhìn thấy Dạ Trầm Uyên không?"

Kỷ Hồng Nhan nhìn Nguyên Sơ từ trên xuống dưới đều không vừa mắt, câu hỏi cũng mang theo mùi thuốc súng.

Nhưng mặc kệ, Nguyên Sơ đối với người lớn lên dễ nhìn luôn luôn có mười phần kiên nhẫn, lúc này, nàng tựa như không nhìn thấy bộ dạng Kỷ Hồng Nhan đang trừng mắt, cười tủm tỉm nói, "Hắn tìm được truyền thừa, khả năng là một lát nữa mới có thể đi ra ngoài."

Kỷ Hồng Nhan lúc này mới mi tâm hơi nhíu, gặp người xâm nhập nơi bí cảnh càng lúc càng nhiều, Kỷ Hồng Nhan nghĩ nghĩ, lôi kéo Nguyên Sơ đi đến phía sau một chỗ đá ngầm, có chút nghiêm túc nói.

"Ngươi nói thật đi, tu vi ngươi cao như vậy, vì sao muốn bám theo chúng ta?"

Ta là tới xem kịch nha!

Nguyên Sơ cười hắc hắc, đối diện khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hồng Nhan, liền nói, "Bởi vì... Ta cảm thấy tiên tử lớn lên rất xinh đẹp."

"Cho nên, ngươi muốn theo đuổi ta!"

Kỷ Hồng Nhan nhướn mày thật cao, nàng nhìn bộ dạng tầm thường của Nguyên Sơ nếu vứt xuống trong đám người cũng tìm không ra, nhẫn tâm đưa ra quyết định!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 55:
Edit: Sênh Mai

"Như vậy đi, ta ngủ cùng ngươi một lần, xong việc ngươi liền cút chỗ khác, không cần làm ta vướng bận, như thế nào?!"

Nghe được lời Kỷ Hồng Nhan nói, Nguyên Sơ thật muốn quỳ lạy! Nàng nâng hai gò má run rẩy, nửa ngày mới hỏi, "Vậy... Nếu ta đi, một nam nhân khác lại đến, ngươi cũng muốn dùng biện pháp như thế đuổi người?"

Kỷ Hồng Nhan mi tâm vừa nhíu! Thời điểm lúc nàng đang muốn nói cái gì, bí cảnh dưới nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một trận rung chuyển!

“Ầm!”.Âm thanh lớn truyền đến, giống như có vật gì va chạm kết giới, Nguyên Sơ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến!

"Không tốt, là Giao Băng!"

Nàng vừa nói xong, toàn bộ kết giới bí cảnh phát ra ánh sáng nhạt, sau đó từng tấc từ từ đóng băng! Bí cảnh này muốn sụp đổ rồi!

Thấy Nguyên Sơ kéo mình đi, Kỷ Hồng Nhan vội vàng hỏi, "Nếu chúng ta đi như vậy, Dạ Trầm Uyên làm sao đây?!"

Nguyên Sơ nhanh chóng thi triển thuật, "Đừng lo lắng, hắn sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta đi trước đi!"

Dạ Trầm Uyên có Thiên Châu, lúc gặp nguy hiểm còn có thể trốn vào đó, nhưng bọn họ không có không gian bảo mệnh nên nếu nơi này sụp xuống chỉ có nước chôn thây.

Những người tới tìm bảo vật đều hoảng sợ, nhưng bọn họ không biết là giao băng quấy phá, chỉ đơn thuần cho rằng bí cảnh muốn sụp đổ, cho nên mặc kệ tìm được đồ gì hay không, một đám đều nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Bí cảnh một khi sụp xuống, sẽ sinh ra lốc xoáy,nếu như bị lốc xoáy kéo vào trong, chính là cửu tử nhất sinh!

Nguyên Sơ nguyên bản muốn ở lại, lấy tu vi nàng không sợ con Giao Băng kia, nhưng Kỷ Hồng Nhan chỉ là Kim Đan mà thôi, đem nàng đưa lên bờ trước đã.

Kết giới trên đỉnh đầu vỡ tung, bọt nước trắng xóa chảy ngược xuống, không gian xung quanh dần dần biến đổi, hiển nhiên là muốn sinh ra lốc xoáy!

Lúc này Kỷ Hồng Nhan không dám cậy mạnh, vội vàng cùng Nguyên Sơ đi ra ngoài.

Hên là động tác họ rất nhanh, bởi vì họ vừa ra kết giới, không gian phía sau cũng đã hoàn toàn xoay chuyển, Kỷ Hồng Nhan bị lốc xoáy kéo được rút xuống, vẫn là Nguyên Sơ nắm chặt nàng mới không có bị lốc xoáy hút vào trong.

Những người khác động tác cũng nhanh, nhưng vẫn có vài người bị lốc xoáy quấn lấy, Nguyên Sơ một tay lôi kéo Kỷ Hồng Nhan, một tay đem chiếc roi vung ra, những người kia bị lốc xoáy kéo vào vội vàng bắt được roi, Nguyên Sơ lôi kéo, đưa bọn họ cùng nhau mang theo bờ.

Về phần ai còn trong bí cảnh không ra, Nguyên Sơ đành bất lực.

Nàng đem những người đó từ quỷ môn quan lôi ra, mặt nước đột nhiên xuất hiện lốc xoáy to lớn, thật giống như một cái hố, ào ào đang hút nước.

Những người kia tránh được một kiếp cũng không chịu nổi, Kỷ Hồng Nhan nôn ra thật nhiều nước, mới phục hồi tinh thần.

Nàng quay đầu, gặp Nguyên Sơ còn ngâm mình ở trong nước, không khỏi nói giọng khàn khàn, "... Ngươi sao vẫn chưa chịu lên đây?" Không phải nói dưới nước có Giao Băng sao?

Nguyên Sơ vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cẩn thận một chút, ta đi xuống dưới xem một chút có còn ai cần giúp hay không."

Kỳ thật Nguyên Sơ là muốn đi Dạ Trầm Uyên không ra được ngoài kia, nếu như lúc này hắn đi ra, bị Giao Băng bắt được thì làm sao? Hiện tại hắn chưa phải là đối thủ của nó.

Kỷ Hồng Nhan mới từ nơi kinh khủng kia tránh được một kiếp, không nghĩ đến Nguyên Sơ lại có gan vào trong đó lần nữa!

Không chờ nàng nói gì, Nguyên Sơ đã vùi đầu vào trong nước.

Tiếng gào thét trong nước không ngừng vang lên, không ít người rời đi trước, chỉ có rất ít người còn lại chờ, hi vọng chờ sau khi trở lại bình thường, còn có thể đi xuống xem một chút.

Nguyên Sơ vào lại trong nước, phát hiện bọt sóng trắng đã hoàn toàn biến mất, nước trở nên sạch sẽ vô cùng, khắp nơi rải rác trôi nổi mảnh vỡ san hô, còn có một chút mảnh đồ vật hỗn loạn, làm cho nàng tìm kiếm rất khó khăn.

Trước tiên là không nhìn thấy Giao Băng, vậy nó chạy đi đâu rồi?

Hơn nữa tính toán thời gian, Dạ Trầm Uyên cũng nên đi ra rồi, sao hắn đến bây giờ vẫn còn chưa ra nữa, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nguyên Sơ không phát hiện đằng sau mình có thân ảnh àu đen thật dài chậm rãi bơi qua, thấy càng đi xuống ánh sáng càng tối, nàng chỉ có thể sử dụng minh châu mở đường.

Vào sâu càng thấy nhiều thi thể trôi.

Nguyên Sơ có chút tiếc hận nhìn những người này, vất vả nhiều năm như vậy, cứ như vậy chết đi, thật sự đáng buồn, nàng nhẹ nhàng đẩy thi thể ra, lại lặn xuống một hồi, phát hiện dưới nơi nước sâu, giống như có ánh sáng đang lấp lóe.

Nguyên Sơ vội vàng hướng nơi đó bơi đến, lại gần một chút, nàng mới nhận ra ánh sáng phát ra là ngọc trai lúc trước giam giữ nàng, nhưng ngọc trai này không phải cùng cung điện bị Dạ Trầm Uyên thu lại rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ Dạ Trầm Uyên đang ở bên trong ngọc trai?

Thời điểm Nguyên Sơ thò tay qua, đột nhiên dòng nước bên người xoay chuyển, nàng tránh đi, nhìn đến thì thấy một thân ảnh màu đen thật dài nhanh chóng đi dạo qua, miệng nó răng nanh sắc nhọn, chính là đang gặm ngọc trai!

Là con Giao Băng kia?!

Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đuổi theo, nhưng ở dưới nước, tốc độ con Giao Băng kia cực nhanh! Nguyên Sơ không còn cách nào, quyết định bức nó lên bờ!

Chỉ nghe "Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, người trên bờ đều hoảng sợ nhìn lại, lúc này lốc xoáy đã dần biến mất, bọn họ đang còn tính toán xuống nước lần nữa tìm một phen, đột nhiên một thân ảnh màu đen thật lớn từ dưới nước bay lên, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn, là một con Giao Băng!

Thân hình nó dài ngoằng mười mấy hai mươi thước, ngoại hình giống xà, lại có bốn chân, thân trước và đầu nhỏ, nhưng trên cổ lại mọc đầy lông trắng, lúc này răng nanh nhọn hoắc của nó thiếu mất một góc, bay trên không, hung ác nhìn chằm chằm Nguyên Sơ vừa dưới nước bay lên.

Nguyên Sơ chậm rãi từ dưới nước bay bổng lên, con Băng Giao này so với người tu đạo thực lực bằng Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa linh thú trời sinh gặp đả kích thì năng lực được nâng cao, thật sự khó đối phó.

Kỷ Hồng Nhan vừa ngẩng đầu, liền thấy một ngọc trai hồng nhạt lớn bay về phía nàng, mặt trên có dấu vết bị răng nanh cắn qua, hiển nhiên là bị người khác từ miệng Giao Băng giành lại!

Bảo vật tâm tâm niệm niệm muốn có bị đoạt đi, Giao Băng sao có thể cam chịu? Ánh mắt nó băng lãnh nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, chỉ cần giết người này, ở đây không ai có thể là đối thủ cùa nó!

Vừa thấy tình huống không ổn, những người xung quanh đó đều chạy hết sạch, Nguyên Anh kỳ chiến đấu, không phải người bình thường có thể xem, nếu không cẩn thận, sẽ như cá chết trong chậu. Giao Băng không có thời gian để ý những người khác, bốn chân dẫm một bước, mây đen bốc lên, nháy mắt liền vụt tới trước mặt Nguyên Sơ, đồng thời, hàng ngàn đạo băng tiễn bạo phát, thời điểm Nguyên Sơ làm băng tiễn phá vỡ toàn bộ, Giao Băng xuất hiện đụng phải nàng, cuối cùng chỉ kịp dùng kiếm cản một chút, tiếp theo liền bị đánh bay. Thân thể khảm vào bên trong núi, vách núi như muốn vỡ nát!

Kỷ Hồng Nhan thấy Nguyên Sơ bị trúng chiêu của Giao Băng, vội vàng lôi kéo vỏ ngọc trai muốn đi, ánh mắt Giao Băng mạnh mẽ quét qua, chiếc đuôi thật dài vung tới như muốn đoạt lại ngọc trai!

Lấy thực lực của Kỷ Hồng Nhan tuyệt đối không ngăn cản được Giao Băng, khi chiếc đuôi thật dài như mũi tên bắn qua, hai mắt Giao Băng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Kỷ Hồng Nhan liền phát hiện bản thân không thể cử động! Trong lòng nàng căng thẳng trong họng nghẹn ngào, mắt thấy ngọc trai sắp bị cướp đi, một giây sau, một đạo kiếm quang chợt lóe, Giao Băng ngửa đầu kêu rên một tiếng! Cái đuôi của nó, bị Nguyên Sơ thuấn di tới dùng một kiếm chém đứt!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 56:
Edit: Sênh Mai

Máu trên thân ảnh màu xanh chảy ra, Giao Băng cuộn tròn lùi lại, đuôi thiếu đi một khúc, nộ khí bùng nổ đến mức tận cùng!

"Đừng hòng đoạt ngọc trai!"

Nguyên Sơ đứng trên mặt đất dưới chân là đoạn đuôi bị chặt, tay cầm trường kiếm, rõ ràng chỉ là một nam nhân diện mạo tầm thường, nhưng khí thế lúc này lại áp bức người.

"Ta niệm tình ngươi tu hành không dễ, hiện tại cút chỗ khác, ta sẽ tạm tha cho ngươi! Bằng không, ta sẽ giết chết ngươi!"

Giao Băng đè nén phẫn nộ rống một tiếng,thân hình màu xanh to lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, chiếc đuôi bị chặt máu vung vẩy khắp nơi!

Đột nhiên Giao Băng truyền âm cho Nguyên Sơ, nó tu luyện đến tu vi này, đã hiểu tiếng người, chỉ là khinh thường nói mà thôi.

"Trứng rồng?"

Nguyên Sơ không hiểu cho lắm, Giao Băng lại hừ lạnh một tiếng, chân trước đè thấp, thân hình khổng lồ một lần nữa làm hình dáng chuẩn bị công kích!

"Ta chờ trứng rồng này đã mấy trăm năm! Trứng rồng này bị bỏ không ai ấp bị ung đã mất sinh khí, các ngươi cướp lấy muốn ấp nó cũng không được, không bằng cho ta ăn nó! Ta có thể tiến hóa thành Giao Long! Nếu các ngươi muốn cướp, ta sẽ ăn luôn các ngươi cùng với nó!"

Nguyên Sơ suy đoán có lẽ bên trong ngọc trai có trứng rồng, nhưng Dạ Trầm Uyên cũng rất có khả năng ở bên trong, nàng không thể để cho con Giao Băng này cướp đi.

Nghĩ vậy, nàng vung tay áo, cười lạnh lẽo.

"Muốn ăn ta? Cũng không sợ răng của ngươi gãy à!"

Dứt lời, nàng cầm trường kiếm xông ra, mặc dù Kỷ Hồng Nhan cách đó xa một chút, nhưng Nguyên anh kỳ đánh nhau, chỉ là tiết linh khí ra ngoài công kích, cũng làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng lắc lắc vỏ ngọc trai, la lớn.

"Dạ Trầm Uyên, Dạ Trầm Uyên! Ngươi có ở bên trong đó hay không?"

"Dạ Trầm Uyên!!"

Dạ Trầm Uyên dường như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, một con Bạch Long bao quanh hắn, kể với hắn chuyện xưa.

Đó là một câu chuyện tình yêu rất dài rất dài, Long tộc nam tử yêu thượng phàm nữ yêu nhau nhưng lại không được Long tộc chấp nhận.

Âm kém dương sai, Long Vương cứu phàm nữ, đưa nàng theo bên người, dần dần hai người họ lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn chung thân.

Sau khi biết được chuyện, Long tộc giận dữ, bởi vì họ không cho phép một phàm nhân làm bẩn huyết thống, cho nên bọn họ đem Long Vương nhốt lại, dùng tính mạng cô gái, buộc hắn cưới một nữ nhân trong tộc mà hắn không yêu.

Ngày đại hôn, hắn đưa phàm nữ đang mang thai chạy trốn, kết quả hai người bị truy sát, trong quá trình chạy thoát, phàm nữ sinh non, sinh long tử thập phần gian nan, cần người khác cứu giúp, nhưng lúc ấy, trượng phu của nàng hiện tại đang bảo vệ nàng khỏi kẻ địch, không để ý tới nàng, vì thế, nàng mang theo tiếc nuối, bị hài tử mình hút khô sinh mệnh mà chết.

Sau khi nam tử phát hiện, thương tâm muốn chết, cuối cùng liều mạng mới mang theo thi thể nương tử mình cùng trứng rồng đào tẩu, kết quả chạy đến đâu, cuối cùng vẫn không thể gượng nổi, trọng thương mà chết.

Lúc ấy trên người hắn mang theo chỉ có tân phòng được chuẩn bị cho thê tử, còn có trứng rồng, còn cái khác đều theo hắn cùng thân xác thê tử cùng nhau biến thành hồ Thiên Cực, cho nên Thiên Cực hồ mới không có cá, bởi vì đó là nước mắt Long Vương.

Bất quá hắn rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng, cùng người mình thương cùng nhau chết.

Mà trứng rồng bị đặt ở dưới tân phòng, bởi vì không ai ấp trứng, ngày qua ngày liền mất đi sinh cơ, cuối cùng biến thành trứng chết.

Dạ Trầm Uyên rốt cuộc hiểu ra, vì sao tạo hình tân phòng xinh đẹp kia lại không hề có linh khí, bởi vì nó không phải do tu tiên giả chuẩn bị, cũng không phải do Long tộc chuẩn bị, linh khí nó bị chủ nhân dùng bí pháp mạnh mẽ giấu đi, vì không muốn làm người thê tử phàm nhân...

Dạ Trầm Uyên trong lòng rên rỉ, vì cái gì không để bọn họ bên nhau? Rõ ràng yêu nhau như vậy, do huyết mạch thân tộc khác nhau, hay địa vị ngăn cách, thật sự quan trọng như vậy sao?

Hắn cộng minh thật sâu ảnh hưởng đến bóng trắng, bóng trắng ở trên người càng quấn càng chặt, cuối cùng đột nhiên biến mất ở trong cơ thể hắn, Dạ Trầm Uyên mở to mắt, trong ý thức chỉ có bốn chữ.

"Khế ước đã thành!"

Khế ước thế gian còn sót lại thuần huyết Bạch Long, Dạ Trầm Uyên lại không có cao hứng, bởi vì câu chuyện kia, còn có phụ mẫu đã mất của nó.

Dạ Trầm Uyên ở trong đầu, lấy ngón tay chạm đến bóng trắng kia, nghiêm túc nói.

"Ta sẽ dùng hết toàn lực, đem ngươi ấp trứng."

Bóng trắng kia ở trong lòng bàn tay Dạ Trầm Uyên dúi dúi, chỉ thấy một đạo kim quang chợt lóe, Dạ Trầm Uyên trong đầu liền có hơn một phần di túc truyền thừa trân quý, Long Ngữ!

Bởi vì hắn cùng Bạch Long ký kết là sinh mệnh khế ước, cho nên Bạch Long truyền thừa cũng chia sẻ cho hắn, Long Ngữ chính là Long tộc pháp thuật, lấy Dạ Trầm Uyên thực lực hôm nay mà nói, thi triển Long Ngữ, hiệu quả đối với người khác có lẽ không tính là tốt, nhưng đối với linh thú, lại có tác dụng áp chế tuyệt đối.

Vừa lúc đó, Dạ Trầm Uyên nghe bên tai truyền đến tiếng hô vôi vàng Kỷ Hồng Nhan, "Dạ Trầm Uyên! Ngươi có ở bên trong hay không?"

Dạ Trầm Uyên đưa tay ra, lại phát hiện mình ở trong vỏ ngọc trai, lúc này mới nhớ tới ; trước đó dưới nước hắn nhận công kích của Giao Băng, hắn căn bản muốn mang trứng rồng cùng vào bên trong Thiên Châu, nhưng chẳng biết tại sao, trứng rồng không vào được, cho nên không còn cách nào, Dạ Trầm Uyên đem nó cùng chính mình trốn trong vỏ trai.

Trước đó vỏ trai này, đến cả sư phụ cũng mở không được, có thể thấy được nó thập phần chắc chắn, mà sự thật cũng như hắn tính toán, răng nanh sắc bén của Giao Băng cũng không cắn nát được vỏ trai, thật không hổ là pháp bảo trời sinh.

"Ta ở trong đây, bên ngoài sao rồi?" Tuy rằng không biết tình hình bên ngoài, nhưng Dạ Trầm Uyên nghe được tiếng có người đang đánh nhau, chẳng lẽ là sư phụ?

Kỷ Hồng Nhan nghe được giọng nói Dạ Trầm Uyên không khỏi vui vẻ!

"Ngươi thật sự ở bên trong, ngươi không bị thương chứ?"

Dạ Trầm Uyên hai tay đẩy vỏ ngọc trai, nhưng đẩy không ra, hắn nhíu mày, "Ta không sao, cô mau nói cho ta biết, tình huống bên ngoài như thế nào?!"

Kỷ Hồng Nhan quét mắt qua hồ Thiên Cực một chút, vẻ mặt sợ hãi, "Tình huống không tốt, người tự xưng Nhạc Trầm Câu, căn bản không phải tu vi Kim Đan hậu kỳ, mà là Nguyên Anh trung kỳ! Bất quá may mà hắn là Nguyên Anh, khả năng sẽ giữ chân được Giao Băng, nhưng Giao Băng này thực lực không hề thua kém, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Giao Băng."

Nghĩ nghĩ, Kỷ Hồng Nhan vội vàng nói, "Thừa dịp có người giữ chân, ta mang ngươi đi trước, Giao Băng kia hình như muốn ăn ngươi!"

Kỷ Hồng Nhan nói, liền kéo vỏ ngọc trai, mà Dạ Trầm Uyên vội vàng nói, "Không cần! Nếu được, cô có thể đưa ta đến gần nơi bọn họ đánh nhau một chút được không?"

"Gần một chút?" Kỷ Hồng Nhan không đáp ứng, "Ngươi là muốn đi chịu chết sao?"

Dạ Trầm Uyên có chút nóng nảy, "Cô cứ đưa ta qua đó, ta có biện pháp áp chế con Giao Băng kia!"

Nhưng Kỷ Hồng Nhan cũng không tin tưởng, "Ngươi một Trúc Cơ làm sao có khả năng? Ta đây liền mang ngươi đi!"

"Khoan đã!"

"Làm sao?" Kỷ Hồng Nhan dừng lại hỏi.

Tuy có chút không cam lòng, nhưng Dạ Trầm Uyên nghĩ đến sư phụ đang hăng hái chiến đấu một mình, bất đắc dĩ nói.

"Cô... Có thể hôn lên vỏ trai một chút được không?" Đồng tâm ngọc trai, đồng tâm ngọc trai, chỉ cần vỏ ngọc trai có thể cảm nhận được đối phương đối với chính mình thật tâm, liền có thể mở ra, mà Kỷ Hồng Nhan vài lần nói thích hắn, nàng ta nhất định có thể mở vỏ trai này ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 57:
Edit: Sênh Mai

Kỷ Hồng Nhan nghe vậy biểu tình quỷ dị, này là lúc nào, còn muốn nàng hôn vỏ trai này?

Bất quá đây là lần đầu tiên Dạ Trầm Uyên nghiêm túc nhờ vả nàng, có lẽ vỏ ngọc trai này muốn nữ nhân hôn mới có thể mở ra? Cho nên nàng nhíu nhíu mày, cúi đầu từ từ hôn nhẹ lên vỏ trai một chút.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Dạ Trầm Uyên cảm thấy vỏ ngọc trai động đậy, sau đó khép càng chặt hơn, một khe hở hé ra cũng không có, hết sức kháng cự!

Nếu vỏ ngọc trai có thể nói, khả năng sẽ trực tiếp kiêu ngạo hừ một cái xoay lưng đi, tỏ ra ghét bỏ!

"Thế nào?" Kỷ Hồng Nhan không hiểu cho lắm, hỏi Dạ Trầm Uyên.

Dạ Trầm Uyên: "... Không có việc gì."

Cho nên Kỷ Hồng Nhan là lừa hắn, nàng căn bản không thích hắn, vẫn là lời nàng nói không đủ thích hắn?

Nhưng phía bên kia vẫn còn đang tiếp tục đánh nhau, Dạ Trầm Uyên không có biện pháp lại rối rắm, âm thanh trầm thấp nói với Kỷ Hồng Nhan.

"Bây giờ cô ném ta qua đó đi, ta thật sự có biện pháp có thể khắc chế giao băng! Hơn nữa, giao băng không mở vỏ trai này ra được, ta sẽ không sao đâu!"

Kỷ Hồng Nhan thấy hắn kiên định nói như vậy, tự hỏi một lát, rốt cuộc đáp ứng!

"Được, ta đưa ngươi qua đó, ngươi phải cẩn thận đó nha!"

Kỷ Hồng Nhan suy nghĩ rõ ràng con giao kia muốn bắt Dạ Trầm Uyên, bây giờ còn có một người chống đỡ, nếu như người đó không trụ nổi thì sao? Nàng kéo theo một vỏ ngọc trai lớn như vậy tuyệt đối không thoát khổ giao băng, cho nên, nếu Dạ Trầm Uyên thật sự có biện pháp, hỗ trợ người đó cùng chiến đấu với giao băng xong hẵng tính tiếp.

Vì thế Kỷ Hồng Nhan vẻ mặt rùng mình, kiếm trên tay hóa thành hồng lăng, sau đó cuốn vỏ trai thật cao vứt lên, cuối cùng nhìn lên cực hồ quăng đi!

Nguyên Sơ đang ngăn địch, trong lúc đó nhất thời không chú ý bên này, con giao băng này thân thể không biết rèn luyện cái gì, cường đại vô cùng! Cái đuôi bị chặt bắt đầu chậm rãi khôi phục‘, Nguyên Sơ vẻ mặt đông cứng, thời điểm đang chuẩn bị thi triển chiêu thức, một vỏ trai lớn màu hồng nhạt từ đâu bay đến, vừa vặn hướng trước mặt giao băng!

"Ha ha ha! Trứng rồng là của ta!!"

Nguyên Sơ kinh hãi, quay đầu lại lên án nhìn Kỷ Hồng Nhan, lúc giao băng gặm được vỏ trai tính quay đầu bỏ chạy thì một âm thanh chuỗi cổ xưa lại du dương từ trong vỏ trai truyền ra.

Đây là Dạ Trầm Uyên lần đầu tiên sử dụng Long Ngữ thuật pháp, nhưng hắn thiên tư thông minh, nhất là thời điểm sư phụ gặp nguy hiểm, tư chất quả thật bị vận dụng đến cực hạn!

Giao băng vừa nghe âm thanh phát ra liền bắt đầu khó chịu hất đầu, Nguyên Sơ thấy thế, nắm lấy cơ hội tiến lên, công kích vào miệng giao băng, bình thường giao băng thân thủ nhanh nhạy nhưng lúc này lại đứng yên không tránh thoát được, chịu một kiếm thật sâu!

Nó đau đớn nhả ra, vỏ trai liền rơi xuống, lại ở giữa không trung bay lơ lửng, từ từ bay đến đằng sau Nguyên Sơ.

"Ngươi sao lại đến đây!"Âm thanh niệm Long Ngữ chính là Dạ Trầm Uyên, Nguyên Sơ vẫn có thể phân biệt được.

Dạ Trầm Uyên đang lúc sử dụng Long Ngữ thuật pháp công kích, truyền âm đến thức hải Nguyên Sơ.

"Ta tuy rằng chưa đủ mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không để một mình người chịu nguy hiểm."

Nguyên Sơ nghe vậy sửng sốt.

Lời hắn nói không chút do dự, làm cho nơi mềm mại nhất trong lòng nàng như bị cái gì chạm phải, khóe miệng không khỏi có hơi nhếch lên.

Nguyên lai đây là việc có đồ đệ tốt sao?

Đối với những sư phụ khác mà nói, đệ tử đều là sự trói buộc, nhưng mà ta thì khác, để tử ta có thể cùng ta kề vai chiến đấu, mặc dù là đối mặt với rất nhiều địch nhân mạnh mẽ hơn hắn.

Giao băng bị Long Ngữ vô hình hành hạ sắp phát cuồng! Nó đột nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt xanh biếc bỗng chốc biến thành màu đỏ!

"Đáng giận... Ngươi... Thế nhưng có thể đánh thức trứng rồng!"

Âm thanh giao băng lạnh như băng truyền đến, Nguyên Sơ không hiểu cho lắm, lại thấy ánh mắt nó trở nên phi thường tham lam!

"Vốn cho là viên trứng chết, chỉ có thể tăng 1000 năm tu vi, nhưng hiện tại, ăn nó ta liền có thể hoá thành rồng! Những con kiến hôi như các ngươi, để mạng lại đi!"

Nói xong, cái đuôi nó ở giữa không trung vung lên, đạp mây đen, vun vút lao đến!

Dạ Trầm Uyên ngừng niệm Long Ngữ công kích, từ từ nhắm hai mắt, dùng lỗ tai ngưng thần nghe, mỗi khi nghe được tiếng công kích dày đặc thì hắn liền niệm Long Ngữ quấy nhiễu, tuy rằng thực lực của hắn thấp, nhưng niệm Long Ngữ công kích mỗi một lần cũng có thể làm cho Giao băng hành động chậm đi, sau đó Nguyên Sơ dùng kiếm liền đâm!

Long Ngữ lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất, không có quy luật chút nào, giao băng bị quấy nhiễu rối loạn, thời điểm nó muốn công kích vỏ trai lại không được vì Nguyên Sơ trước có thể đem ngọc trai dời đi.

Hai người mặc dù là lần đầu tiên phối hợp tác chiến, lại tâm ý tương thông, chỉ cần một lát, căn bản giao băng đang chiếm thế thượng phong lại bị thương, khắp nơi đều là sắc máu xanh, trong không khí thoang thoảng mùi tanh khiến cho người khác buồn nôn!

Thấy bản thân bị một người tu tiên thương tổn thân tích đầy mình, giao băng phẫn nộ tột cùng! Đột nhiên, nó ngửa mặt lên trời thét dài, quanh thân khí tức bạo trướng!

Mà ngay lúc này, Dạ Trầm Uyên hô, "Chính là thời điểm hiện tại!"

Hắn không hề tỉ mỉ nói cái gì, nhưng Nguyên Sơ nghe hắn nói trước tiên liền hướng giao băng đâm kiếm giết!

Rõ ràng khí tức giao băng biến chuyển lợi hại, nhưng nàng vẫn có thể bởi vì một câu nói của Dạ Trầm Uyên, mà không chút do dự!

Lúc kiếm Nguyên Sơ cùng móng vuốt giao băng gần chạm vào nhau, trong mắt Giao băng không che giấu sát khí cùng sự khinh thường!

"Đi chết đi!"

Móng của nó đột nhiên phát sáng, móng tay nháy mắt dài ra! Một giây sau, nó liền có thể đem Nguyên Sơ xé nát, nhưng ngay lúc này, một trận tiếng ngâm xướng xướng kỳ quái truyền đến, điệu Long Ngữ phi thường quỷ dị, cũng phi thường chói tai!

Giao băng thình lình cảm nhận trong bụng một trận quặn đau! Nó vội vã phong bế giác quan thứ sáu, dù vậy, âm thanh kia thật giống như vô hình cuốn lấy nội đan nó không dứt!

Một trảo của giao băng bị Nguyên Sơ chặt đứt, nó kêu rên một tiếng, âm thanh ngâm xướng giữa không trung cũng càng lúc càng nhanh!

Trong lúc Giao Băng muốn phá vỡ thế cục, kiếm Nguyên Sơ cũng thuận lợi đâm vào tử huyệt của nó!

"Gào ——!!" Một tiếng rên rỉ thật dài, Giao Băng căn bản nghĩ sẽ bạo phát, nhưng Long Ngữ đang được ngâm xướng thế nhưng khống chế được nội đan của nó, một lát sau, mang theo không cam lòng cùng nghẹn khuất, Giao Băng bị Nguyên Sơ một kiếm chém rớt trước! Thân thể to lớn rơi xuống trong hồ Thiên Cực, làm nổi lên cơn sóng gió động trời.

"Haiz..." Vẻ mặt Nguyên Sơ đỏ ửng mệt mỏi, một viên nội đan linh thú tròn vo bay từ trong nước rơi vào tay nàng, lúc này nàng không thèm nhìn xem viên nội đan thế nào, mà liền vội vàng hỏi Dạ Trầm Uyên, "Ngươi thế nào rồi?"

Dạ Trầm Uyên lại không nói lời nào, vỏ trai yên lặng đến mức tưởng như đã chết.

Nguyên Sơ bị doạ sợ, nàng vội vã mang vỏ ngọc trai bay đến bên hồ, dùng lực vuốt vỏ trai!

"Này? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ!"

Sử dụng Long Ngữ rất tiêu hao linh khí, đặc biệt Dạ Trầm Uyên vẫn chỉ là tu vi Trúc Cơ, lại tính toán khống chế Giao Băng Nguyên Anh kỳ. Hắn học được hai đoạn Long Ngữ càng hao phí linh lực, nếu không phải mở 2 cái huyệt khiếu nhiều hơn so với người khác, hắn tuyệt đối không có khả năng duy trì đến cuối cùng, nhưng may mà, bọn họ thắng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 58:
Edit: Sênh Mai

Thật lâu sau, từ trong vỏ trai mới truyền ra âm thanh suy yếu của Dạ Trầm Uyên.

"Ta không sao..." Hắn dừng một chút, "Vừa rồi có chút mệt mỏi."

Lệ Lão không phục nói, "Cái gì gọi là có chút? Ngươi mới Trúc Cơ! Vừa dùng máu tế làm trứng rồng sống lại không nói, còn sử dụng Long Ngữ tiêu hao linh khí như vậy, nếu không phải ngươi mở 2 cái huyệt khiếu, linh lực tồn trữ vượt qua người bình thường, bằng không ngươi sớm đã bị thuật pháp rút cạn!"

Dạ Trầm Uyên không để ý Lệ Lão nói oang oang, liền vội vàng hỏi Nguyên Sơ, “ Huynh sao rồi? Có bị thương không?"

Hắn không nhìn thấy bên ngoài được, cho nên không biết tình huống của sư phụ như thế nào, tu bi Giao Băng cao không nói, thân thể linh thú càng cường hãn vô cùng, nàng không sao chứ?

Nguyên Sơ cúi đầu vừa nhìn, nháy mắt nhe răng trợn mắt. Đúng là ta đang bị thương, mặc dù thấy bản thân cũng trâu bò lắm, nhưng con Giao Băng kia cũng không phải dạng vừa đâu, hôm nay nếu không có Dạ Trầm Uyên, ta sao có thể xử lý nó nhanh gọn như vậy, chỉ sợ cũng phải rớt đi nửa cái mạng.

Bất quá trên miệng nàng lại nói, "Không có việc gì, ta sao có thể bị thương được! Một con Giao Băng cỏn con..."


Lúc này, Kỷ Hồng Nhan từ mặt hồ bên kia bay tới, vừa nhìn thấy Nguyên Sơ liền hô to gọi nhỏ!

"Nhạc tiền bối, huynh không sao chứ? Nhìn huynh có vẻ bị thương rất nặng!"

Nguyên Sơ nhất thời không nói gì, trên đầu đầy vạch đen, có chút chột dạ nhìn vỏ ngọc trai một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mình một thân nhiễm máu, dùng giọng điệu thản nhiên nói, "Đều là vết thương nhỏ, nhìn có chút dọa người, kỳ thật không có sao..."

Bất quá đau thật nha! Nhưng bây giờ có người ngoài nên ta nhất định phải chống đỡ! Ta hiện tại cũng là sư phụ của một người mà!

Dạ Trầm Uyên tức giận đến phát run, hắn biết sư phụ đang gạt hắn!

Nếu không phải hiện tại hắn bị nhốt trong vỏ ngọc trai không ra được, hắn nhất định sẽ...!

Nhất định cái gì, Dạ Trầm Uyên không nghĩ ra được, hắn cảm thấy hình như không có cái gì có thể áp chế được Nguyên Sơ, ngược lại hắn đối mặt trước sư phụ chỉ có thể trần trụi không còn mảnh giáp.

"A ha ha..." Loại tình huống này, Nguyên Sơ chỉ có cười ngây ngô, may mà trước đó cứu Kỷ Hồng Nhan một mạng nên nàng ta cũng ngoan ngoãn băng bó miệng vết thương cho mình.

Bên bờ hồ, chờ sau khi một thân thương thế đều được xử lý xong, Nguyên Sơ mặc đồ vào, lúc này mới đi đến vỏ ngọc trai trước mặt, nghiêm túc chăm chú nhìn.

"Vỏ trai này là thế nào đây? Đúng rồi, Dạ Trầm Uyên, lúc trước ngươi làm cách nào đưa ta từ vỏ trai ra ngoài được vậy?”

Dạ Trầm Uyên trầm mặc một lát, không biết nói như thế nào.

Ngược lại Lệ Lão trong đầu hắn tiếng nói văng vẳng, "Kêu hắn hôn, hắn hôn chắc chắn sẽ được! Truyền thuyết đều là gạt người, con ngọc trai này tuyệt đối không có tác dụng gọi là thử thách thật lòng gì đâu, chỉ cần là nam nhân hôn liền sẽ mở ra, không tin ngươi kêu hắn hôn thử xem!"

Dạ Trầm Uyên không muốn nói chuyện, liền nghĩ suy đoán của Lệ Lão đúng, người nam nhân trước mắt này, cũng không phải nam nhân thật sự.

Thấy Dạ Trầm Uyên không nói lời nào, một bên Kỷ Hồng Nhan đột nhiên hiểu ra điều gì lại nói, "Hắn vừa mới nhờ ta hôn lên vỏ ngọc trai một chút, chẳng lẽ vỏ trai này muốn người hôn mới có khả năng mở ra? Nhưng ta hôn, nó không có phản ứng gì."

"Phải không? Kỳ quái như thế?" Nguyên Sơ sờ sờ cằm, "Như vậy, ta thử xem sao!"

Tim Dạ Trầm Uyên đập mạnh một nhịp! Lúc Nguyên Sơ cúi đầu chuẩn bị hôn, Dạ Trầm Uyên gấp giọng vội vàng ngăn cản!

"Khoan đã!"

"Sao vậy?"

Nguyên Sơ quỳ một gối xuống trước mặt vỏ trai, nghiêng đầu hỏi.

Ngực Dạ Trầm Uyên phập phồng kịch liệt, đột nhiên cảm thấy bên trong vỏ trai không khí giống như mất hết, làm hắn không thở nổi, hắn không biết tại sao mình lại khẩn trương, nhưng chỉ cần vừa tưởng tượng, nếu sư phụ hôn mà vỏ trai không mở ra thì làm sao đây?

Vừa nghĩ đến việc sư phụ không có tình cảm chân thật với hắn, hắn liền cảm thấy khó chịu cũng như mất hết sự can đảm!

Hắn đối sư phụ là vì trong lòng ôm tình cảm nên khi hôn vỏ trai mới có thể mở ra, mặc dù nhận được sự tôn trọng của sư phụ, nhưng nàng vẫn còn nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả tình là cái gì, còn chưa phân biệt rõ, cho nên không muốn bị thất vọng, chi bằng ngay từ đầu không thử.

"... Huynh không cần hôn, chuyện ta nói trước đó để cho nàng hôn, chỉ là nói chơi thôi."

Nghe giọng Dạ Trầm Uyên buồn buồn truyền đến. Nguyên Sơ nghe thấy cảm giác được sự mất mát của hắn.

Hắn mất mát cái gì? Nguyên Sơ không nghĩ ra, nhưng thiếu niên hơn mười tuổi, chính là tâm tư mẫn cảm, như sâu như biển, nàng cũng lười đoán!

"Không có việc gì, ta hôn một chút xem xem, lại chẳng sao!"

Nguyên Sơ cười hì hì nói xong, một giây sau, không đợi Dạ Trầm Uyên phản ứng kịp, nàng nhanh nhẹn dứt khoát hôn lên vỏ trai, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm con kia ngọc trai, phát hiện quả nhiên không có phản ứng gì.

Dạ Trầm Uyên tim nhói lên, sau đó ngã quỳ xuống! Loại cảm giác mất mát giống như bị kim đâm!

Quả nhiên không được sao? Quả nhiên không thể sao?!

Ánh mắt luôn luôn thanh minh đột nhiên trào lên tơ máu, sâu thẳm trong trái tim trừ đau ra, còn chậm rãi hiện lên một tia oán khí dữ tợn!

Tại sao không được chứ? Vì sao hắn có thể, nàng lại không?!

Nguyên Sơ không có phát hiện Dạ Trầm Uyên có gì không đúng; nàng kỳ quái lấy ngón tay gõ một cái, "Còn thật mở không ra a..."

Nhưng ngay lúc này, vỏ ngọc trai có hơi rung động một chút, nó không biến sắc, nhưng một giây sau, lại từ từ mở ra.

Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn, "Nha! Mở?"

Nàng quỳ một gối xuống, nhìn vỏ trai từng chút một mở ra, trong lòng hô to thần kỳ, lại thật sự có chuyện hôn một cái liền sẽ mở ra! Quá tốt rồi!

Lệ Lão ngay lúc này cũng lớn tiếng nói, "Ta đã nói rồi? Chỉ cần nam nhân là được! Cái vỏ trai này đúng là háo sắc mà!"

Dạ Trầm Uyên ngồi bên trong đã muốn choáng váng! Hắn ngơ ngác nhìn ánh sáng chiếu vào, sau đó nhìn đến người đang quỳ một gối xuống ở trước mặt hắn, nhìn nàng mặc kệ dù đổi bao nhiêu khuôn mặt, biểu tình đều thập phần sáng lạn... Cự ngọc trai bởi vì nàng hôn mà mở ra, tim của hắn vui sướng như điên đến tận cùng.

Nguyên Sơ nhìn về phía Dạ Trầm Uyên thì lại phát hiện Dạ Trầm Uyên cũng đang dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn mình, tựa chua xót, tựa ngọt ngào.

Cuối cùng nên hình dung như thế nào? Nàng không nói, chỉ biết khi ánh mắt chạm phải hắn, tâm thần run lên.

Lúc này hắn mặc y phục trắng thuần, ngồi xếp bằng bên trong vỏ ngọc trai, mái tóc đen dài, dung nhan tuấn mỹ, thật giống như ngọc trai sinh ra một yêu tinh nam nhân không phải người.

Mà hai mắt hắn dần dần đỏ lên, môi mỏng nhếch, bộ dạng hết sức kích động lại khắc chế, làm Nguyên Sơ có chút kỳ quái.

"Ngươi làm sao vậy?"

Nàng hướng Dạ Trầm Uyên đưa tay ra, trong mắt mỉm cười, phảng phất có một đoạn dương quang giấu ở trong đó, "Ngươi sợ tối? Để ta kéo ngươi ra ngoài!"

Trong lúc nhất thời, Nguyên Sơ cũng chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Ai ngờ một giây sau, Dạ Trầm Uyên không có nắm tay nàng, mà là nhào tới, ôm chặt lấy nàng!

Chỉ nghe "Choang" một tiếng, một bên Kỷ Hồng Nhan cầm lọ thuốc trong tay rơi xuống mặt đất, trừng mắt lớn nhìn hai người bọn họ.

Đôi cẩu nam nam này!

Nguyên Sơ nghe được động tĩnh, vội vàng quay đầu hướng nàng làm một hành động im lặng, cho rằng Dạ Trầm Uyên là thật sự bị doạ, chung quy những người cường đại, cũng sẽ có nỗi sợ, nói không chừng Dạ Trầm Uyên là sợ tối đi?

Trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng Dạ Trầm Uyên đều không nói, thời điểm sư phụ hôn đồng tâm ngọc trai, nó sau một lúc lâu mới mở ra, hơn nữa chưa từng biến sắc, chỉ có thể nói, sư phụ đối với hắn có tâm, nhưng cũng không nhiều, cho nên hắn không thể nói, không thể dọa nàng sợ hãi đến một phần tình cảm còn chưa phát hiện kia, không thể biểu lộ nửa phần!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top