Tiệc sinh nhật của tiến sĩ Lý được tổ chức tại nhà, trong đại sảnh lộng lẫy hoành tráng treo đèn màu xanh lam cổ điển mang phong cách cung đình, những tua đèn pha lê trên đèn khẽ rung lên, phối với rèm thiên nga phủ xuống sàn rỗ, thể hiện rằng chủ nhân căn nhà không chỉ là một nhà khoa học mà còn có xuất thân từ gia tộc hào môn.
Ở giữa sân có một dàn nhạc nhỏ gồm những nhà quý tộc đang hòa tấu, phía trên sân thượng có một chiếc bàn dài bày rất nhiều loại thức ăn, bên trên trang trí rất nhiều hoa tươi, chính giữa là một cái đĩa bạc có một con heo quay, một con cừu nướng nguyên con, nhìn vào quy mô buổi yến hội cũng biết chủ nhân là một người vừa có tiền vừa hào phóng mới có thể cung cấp thức ăn tự nhiên, trung tâm sân nhảy đã có ba đến năm quý ông mặc quần áo đắt tiền khí chất cao quý cùng những người phụ nữ trang điểm xinh đẹp váy áo lộng lẫy đang phiêu theo nhạc, nhẹ nhàng khiêu vũ, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Khi Cố Tảo cùng Phương Cấp Vân bước vào yến hội, tiến sĩ Lý cười to bước ra, kế bên còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, phóng khoáng ôm lấy Cố Tảo, bắt tay với Phương Cấp vân rồi lại hướng về phía Cố Tảo nhiệt tình giới thiệu người phụ nữ bên cạnh “Đây là bạn gái nhỏ của tôi cũng đang học vẽ tranh, nghe nói hôm nay cậu tới nên rất mong chờ”.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu vàng rực rỡ, mũi cao thẳng và đôi môi anh đào, đôi mắt xanh thẳm tràng ngập sự ngưỡng mộ cùng bối rối, sau khi bắt tay với Cố Tảo. Bọn họ được dẫn qua một cái bàn tròn, vừa ngồi xuống cô liên tục hỏi về kĩ thuật vẽ tranh với ánh mắt mong đợi, rồi lại cùng bàn luận về tác phẩm mới nào đó.
Phương Cấp Vân chán muốn chết, tự đứng dậy gót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, khóe miệng đầy mùi thơm, nhưng công việc của cô lúc nào cũng yêu cầu sự tập trung cao, hôm nay là một ngày nghỉ hiếm có cô có thể yên tâm uống chút rượu. Tiến sĩ Lý nói chuyện với bạn gái vài câu, cảm thấy hài lòng khi được Cố Tảo kí tên, tâm trạng rất tốt đi đón tiếp khách, tiến sĩ lý cụng nhẹ ly rượu với Cố Tảo cười nói
“Cậu xem vợ của cậu nhạc nhẽo như vậy, vì sao cậu lại đem cô ấy theo, cậu nhìn mặt của cô ấy đi, luôn bày ra vẻ mặt người sống chớ lại gần, người máy quốc tế cấp thấp của Apple còn nữ tính hơn so với cô ấy.
Cố Tảo không nói gì, cầm ly rượu nhẹ nhàng liếc mắt một cái, tiến sĩ Lý giơ tay lên tỏ ý đầu hàng: “Tốt không nói không nói nữa, biết cô ấy là người trong bức tranh của cậu, người tình trong mộng… Kể từ khi cậu khám phá ra bức tranh đó, cậu đã điên cuồng… Thế giới này nhiều mỹ nhân si tình với cậu như vậy, tại sao cậu lại chọn một người nam nhân đàn bà, vì cô ấy với bức tranh kia rất giống nhau sau? cậu cùng cô ấy có tìm được tiếng nói chung đâu, cô ấy có thể hiểu được những bức tranh cậu vẽ không?, và điều quang trọng nhất đối với người bạn đời là sự đồng điệu giữa tinh thần và tâm hồn, cậu lại vì một bức tranh mà si tình”.
Cố Tảo nhấp một ngụm rượu, nhìn qua chỗ Phương Cấp Vân, khuôn mặt cô đang ửng hồng vì uống rượu, hôm nay cô mặc một bộ váy body màu đen, do cô đã trải qua một quá trình rèn luyện mà dáng người trở nên nuột mà không mỡ thừa, tóc ngắn tới eo, điểm nhấn là khuyên tai đá quý lấp lánh, đó là vật trang trí duy nhất trên người cô, dưới ánh đèn cô trở nên vô cùng quyến rũ, càng giống với người trong bức tranh đó. Anh lẩm bẩm nói: “Các cậu không thể hiểu được cảm giác này, khi lần đầu mình nhìn thấy bức tranh được khai quật từ cổ mộ mình đã tất sốc, mình còn tưởng rằng, bức tranh đó, là do mình vẽ… Các cậu không hiểu, cảm giác ăn sâu vào tiềm thức, cảm giác cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy nó sau hàng ngàn năm, các cậu không rõ, mình cũng không thể hình dung được, sau đó mình lại tìm được cô ấy, mình biết cô ấy chính là người trong bức tranh kia, nhất định là vậy”.
Tiến sĩ Lý cười nhạo: “Giống chỗ nào, người phụ nữ trong bức tranh trang điểm xinh đẹp, mặc trang phục cổ đại của Trung Quốc, tóc dài, váy áo rộng thướt tha, thật sự quyến rũ, gương mặt cô ấy có chút giống. Vấn đề là hầu hết các bức tranh Trung Quốc cổ đại đều là tranh vẽ tự do không có thực. Không biết con mắt nào của cậu nhìn giống cô ấy”.
Cố Tảo uống vài ngụm rượu, mặc kệ cậu, suy nghĩ một chút lại cảnh cáo: “Mình cảnh cáo các cậu, nếu ai dám dụng tới cô ấy, mình sẽ tuyệt giao, mặt kệ làm bạn bè bao nhiêu năm, nếu như cậu không cho cô ấy mặt mũi, cũng chính là không cho mình mặt mũi.
Tiến sĩ Lý bất đắc dĩ nói: “Cậu nói rất nhiều lần rồi, có ai mà không tử tế đối với cô ấy, thực sự cô ấy nói chuyện cùng chúng tôi không tới một câu, lại nói, ai dám chọc cô ấy tức giận chứ, nữ cảnh sát đặt nhiệm mà, nghe nói cô ấy dùng một tay chặt hòn đá, cô ấy cũng giành giải vô địch thế giới khi chiến đấu bằng tay không, trên mạng đều đưa tin, lần trước một mình cô giải quyết phần tử khủng bố bằng tay không để giải cứu con tin, nói thật, nếu cô muốn tìm chồng thì phải tìm một người chồng cảnh sát, nếu vậy thì sẽ thân thiết hơn, cậu thực sự không cảm thấy cậu đang hại cô ấy sao… Mình nghe nói cha mẹ cô ấy đều là quân nhân, hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, từ nhỏ cô lớn lên trong quân đội, đều được đồng nghiệp của cha mẹ cô thay phiên nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, cũng học trường quân đội, gia cảnh đáng thương, những người trong quân đội không biết dạy con gái như thế nào, cũng không thể trách lớn lên lại nề nếp , không có chút dịu dàng nào, nhưng mà lớn lên rất xinh đẹp nha.
Trong mắt Cố Tảo mang theo một chút dịu dàng, nhớ tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô khi lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật từ anh, tuy rằng cô đã xem nó rất lâu nhưng vẫn không biết nó dùng để làm gì, một lúc lâu lại ngượng ngùng cầm tới hỏi anh, bộ dạng giả vờ nghiêm túc trông rất đáng yêu. Đó là con dấu do chính tay anh khắc, nó được làm từ một viên huyết thạch cổ, loại nhỏ, có chữ “Cấp Vân” được khắc bằng dòng chữ cổ, bởi vì có một lần cô bình tĩnh nói về nguồn gốc tên của mình, đó là khi cha và mẹ cô gặp nhau lần đầu, họ đang làm nhiệm vụ trên một chiếc tàu chiến, khi nhìn thấy chiếc quân hạm lau ngược lại từ cửa sổ tàu chiến đi chạy đi Vân Lưu, bọn họ cảm thấy xúc động và bắt đầu nói chuyện, vì vậy hai người đặt tên con là Cấp Vân.
Cô chưa từng gặp mặt cha mẹ mình, chỉ nhìn thấy họ thông qua phần giới thiệu trên web, nói ra thì trông rất nhẹ nhàng nhưng Cố Tảo lại cảm thấy cô rất trân trọng cái tên của mình, có lẽ đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cô, vì thế Cố Tảo đem tên khắc thành một con dấu đưa cho cô, đồng thời nếu anh có gì ngoài ý muốn, với con dấu này, có thể đưa ra dưới tên anh để lấy hết tài sản, tất nhiên anh không có nói điều này với cô.
Anh vẫn không thể chịu được ánh mặt đầy dấu chấm hỏi của cô, cuối cùng nói rằng trên con dấu này khắc tên của cô. Cô lộ ra nét mặt vui vẻ, vuốt ve dòng chữ chìm trên con dấu nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng cầm lên cất giữ cẩn thận, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười, đẹp đến kinh người, chắc cô không bao giờ biết được, cô lớn lên xinh đẹp như thế nào, giống như một viên ngọc quý, lại giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, bừng bừng khí thế.
Có lần cô luyện võ xong thấy hơi nóng, tháo hai cúc áo đi ra hoa viên hóng gió, anh thấy cô lấy con dấu lồng vào một sợi dây xích bằng bạc đeo trên cổ, trong lòng anh rất vui mừng nhưng lại cảm thấy cách phối của cô như vậy không có chút thẩm mỹ nào, nếu như dùng dây tùng lục thắc thành một cái vòng, như vậy sẽ đẹp hơn… anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nói, anh phải sớm làm quen với gu thẩm mỹ của cô thôi.
Đang đắm chìm trong trí nhớ, Cố Tảo bị tiếng vỗ tay trên khán đài kéo về hiện thực, không biết tiến sĩ Lý đã lên đài khi nào, bắt đầu phát biểu cảm ơn các vị khách đã đến tham gia sinh nhật của mình, sau một lúc lâu, cậu ta bắt đầu đẩy phát minh mới của mình ra – Máy thời gian!!
Tiến sĩ Lý cười giới thiệu: “Đây là thành quả nghiên cứu nhiều năm của tôi, cổ máy thời gian, tôi từng cố gắng đưa một con robot trở về quá khứ, nhưng khi quay lại nó đã bị rỉ sét và hư hỏng nặng, không biết nó đã đi tới nơi nào, bây giờ tôi đang kêu gọi người có can đảm đến thử một chút, xem thử có ai dám quay về quá khứ không?.
Các nhà quyền quý được một trận bàn tán xôn xao, có người cười nói không tin, cuối cùng có một người đàn ông lớn gan lên thử.
Phương Cấp Vân rất muốn chạy lại chỗ Cố Tảo, nhưng lúc này lại rất ngạc nhiên, mở to hai mắt xem tấm vải được kéo lên, là một cổ máy có hình dạng xoay tròn, phát ra một thứ ánh sáng kì dị, cô lo lắng nín thở, cuối cùng không nhịn được hỏi Cố Tảo: “Nếu như đi rồi không quay lại, câu ta cũng không phải chịu trách nhiệm pháp lý sau?”.
Cố Tảo phì cười phát hiện ra vợ mình thật sự vừa ngây thơ vừa dễ thương, anh cười nói: “Thứ này tất nhiên là giả, tất cả đều là chiêu trò quảng cáo, chính cậu ta cũng đã tự mình thí nghiệm rồi, theo như lời cậu ấy nói trên lý thuyết là hoàn hảo, nhưng mà nó cũng không thể đưa con người đi, ở thời cổ đại và hiện đại cũng có rất nhiều người nghiên cứu về cổ máy thời gian, trên thực tế thì hoàn toàn không thể thành sự thật, đây là một phát minh tốn rất nhiều tiền nhưng không thể thành công, điều này chỉ chỉ để làm cho bầu không khí sôi động, mọi người trở nên vui vẻ hơn, người biểu diễn kia có thể đã được sắp xếp từ trước, nếu không khi xảy ra sự cố gì thì ai chịu trách nhiệm đây".
Lúc này Phương Cấp Vân cũng tạm thời yên tâm.
Quả nhiên sau một lát thì máy thời gian ngừng hoạt động, bức màn được kéo ra, một người đàn ông từ phía trong đi ra, nhưng quần áo đã bị thay đổi, kích động nói: “Tôi thấy được Tần Thủy Hoàng đăng cơ”.
Mọi người cười to, bạn gái tóc vàng của tiến sĩ Lý hứng thú hỏi anh ta vài vấn đề về triều Tần, không khí sôi động hẳn lên, tiến sĩ Lý hét to: “Còn ai muốn thử nữa không? Trở về triều đại không không tệ nha ! mỹ nữ nhiều như mây, Tuy rằng có hơi béo một chút”.
Các quý tộc đều phá lên cười, chỉ thấy ánh mắt của người đẹp tóc vàng nhìn về một phía cười nói: "Tại sao chúng ta lại không để họa sĩ nổi tiếng như Cố Tảo thử một lần”.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Cố Tảo, vẻ mặt Cố Tảo bình tĩnh, Cấp Vân chịu không nổi lui tới bên cạnh anh, Cố Tảo cầm lấy tay cô nói: “Du hành thời gian có lẽ nào không đem vợ theo”.
Mọi người cười ầm lên, không ý ánh mắt hâm mộ dừng trên người Phương Cấp Vân, nhìn Cố Tảo nắm tay đưa cô lên đài, Tiến sĩ lý cười: “Quả nhiên vợ chồng ân ái nhiều năm, nào chúng ta cho mời vợ chồng Cố Tảo vào khoang máy thời gian.
Tuy rằng ngoài mặt Phương Cấp Vân bình tĩnh, nhưng Cố Tảo lại cảm giác được lòng bàn tay cô ướt nhẹp, chắc là không quen thành tiêu điểm chú ý giữa đám đông, anh cười nhẹ, nắm tay cô chân thành nói: “Cần phải nắm chặt tay, nếu không lạc mất nhau sẽ không tìm được, cần phải bước từng bước vào cổ máy thời gian tìm người”.
Người xem bên cạnh đều nở nụ cười.
Phương Cấp Vân cúi đầu xuống, lỗ tai đỏ bừng, Cố Tảo bật cười kéo cô vào bên trong khoang cửa kính pha lê của cổ máy thời gian, khoang máy có hơi nhỏ, bọn họ không thể không dính sát vào nhau, Cố Tảo trực tiếp ôm chặt cô, bên dưới lại bắt đầu cười ầm lên lần nữa, Cố Tảo nhướng mày, vẫn không để ý cười cười, Phương Cấp Vân lần đầu tiếp xúc thân mật với anh như vậy, vẫn là có chút kháng cự, Cố Tảo cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng: “Đừng nhúc nhích, một chút nữa sẽ quen, chúng ta cần phải chuẩn bị bắt đầu du hành thời gian”.
Bên ngoài kéo màn lại, tiếng máy móc vang lên ầm ĩ, sau bức màn vải có ánh sáng trắng lấp lánh, một lát sau ánh sáng trắng biến mất tấm màng che được kéo ra dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của mọi người, cặp đôi biến mất, tiếng hò hét tạm thời bị ngưng lại, sau đó lại cổ vũ nhiệt tình hơn, ai cũng nghĩ là một chiêu trò mới, nhưng Lý tiến sĩ ở một bên tái mặt.