Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Năm ấy mười bảy tuổi - Lạc Trần Giang

[Truyện ngắn] Năm ấy mười bảy tuổi - Lạc Trần Giang

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Năm ấy mười bảy tuổi
images (2).jpg

Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: Ngôn tình, truyện ngắn
Góp ý

Mười bảy tuổi, Võ Thành Tuấn một cậu bé được xem là bình thường, cậu sống ở thôn quê này một mình, ngày ngày đi học, ngày ngày cùng đám bạn gây sự đánh nhau, cả trường không ai không biết cậu, dù là sinh viên cùng khóa hai nhỏ hơn đều gọi một tiếng "anh cả".

Thành Tuấn trong mắt thầy cô là một học sinh cá biệt, cậu luôn tìm cách phá quấy trong lớp, nếu yên tĩnh một chút liền ngủ say, một tuần liền có đến hai ba ngày không đến lớp. Thầy cô từng nhiều lần liên lạc với ba cậu, nhưng đều vô dụng, ông ta lúc nào cũng không nghe máy. Về sau chính Thành Tuấn nói với là cha kế nên cũng không muốn gọi cho ông ta nữa. Thành Tuấn thường hay đi cùng những học sinh cá biệt khác đánh nhau, mỗi lần như thế đều là cậu được đưa vào phòng y tế đầu tiên, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ yên phận, Thành Tuấn có một lần bị phạt, phải có cha mẹ đến mới có thể tiếp tục đi học. Lần đầu tiên thầy cô thấy cha cậu, ông ta rõ ràng là một người cao sang, quyền quý, từ quần áo đến cách ăn nói đều có tiền, vậy mà khi đến gặp thầy cô giáo chỉ nói vẻn vẹn một câu: "Thằng nhóc đó, không đi học cũng được". Rồi rời đi, bỏ mặt Thành Tuấn vẫn đứng đó nhìn ông ta bằng cặp mắt căm hận.

Mười bảy tuổi, Thành Tuấn cũng đã là một thiếu niên rồi, vậy mà lại không nể nan ai vì một câu nói đó mà bỏ đi thật. Không về nhà, còn tập hút thuốc, uống rượu, đến nỗi phải nhập viện, vậy mà người cha kia chỉ gửi tiền viện phí đến cho cậu.

"Thành Tuấn, ba em mới gọi xuống, nói em muốn nghỉ học sao?"

Trương Quỳnh là cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu, cô là một cô giáo mới vào nghề, lại không nghĩ tới sẽ gặp phải một học sinh cá biệt thế này. Trương Quỳnh lại không giống những cô thầy khác, cô lại thấy được nỗi buồn và cô đơn trong mắt Thành Tuấn, có chăng đây chỉ là đứa trẻ tôi nghiệp cần một người bênh cạnh mà thôi.

"Ông ta muốn làm gì cứ làm vậy đi".

Thành Tuấn chút chút mệt mỏi trả lời cô, Trương Quỳnh cũng không vì sự lạnh nhạt của cậu mà rời đi, cô lại hỏi thêm một câu đầy lo lắng.

"Cô có hỏi bác sĩ về tình trạng của em, không thể nào lại ngất liên tục như vậy, nhưng bác sĩ nói em không cho người ngoài biết". Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Em không thể nói với ai vậy có thể nói với cô không?"

"Ông ta là cha còn không quan tâm, cô quan tâm làm gì, chỉ thiếu chút máu, không chết được".

Nói rồi cậu cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp bước xuống giường, lúc xuống rõ ràng đứng không vững, có chút lảo đảo phải dựa vào tường mới bình ổn một chút. Trương Quỳnh muốn giúp cậu lại bị ánh mắt lạnh như băng làm giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy Thành Tuấn như thế, dù trước đây có quậy phá cỡ nào cũng chỉ cóp dáng vẻ bất cần đời, nhưng lúc này đây lại là kiểu không ai có thể tới gần.

"Em đi đâu đấy?"

"Xuất viện..."

***

Sau ngày hôm ấy không biết làm cách gì, Thành Tuấn lại được trở lại lớp học, lần này ngoan hơn rất nhiều, ít nhất nếu không học chỉ nằm trên bàn ngủ gật. lúc về còn nghe nói có bạn học thấy cậu ấy đi làm thêm ở một tiệm tạp hóa nhỏ.

"Bạn học, mình có thể ngồi ở đây không?"

Thành Tuấn đang nằm trên bàn ngủ gật, không nghĩ tới sẽ nghe thấy một giọng con gái bên cạnh, ngẩn đầu lên lại thấy được ánh mắt kia đang nhìn mình. Cô ấy có làn da trắng, khuôn mặt rạn ngời, đôi mắt khi nhìn vào làm cho người ta có cảm giác mê luyến, Thành Tuấn bình thường thật sự rất ghét con gái hôm nay nhìn thấy cô lại có chút thất thần, tiếp tục gục mặt xuống bàn chỉ để lại một câu.

"Đừng làm phiền tôi ngủ, không tôi sẽ không tha cho cậu".

Cả lớp vốn dĩ muốn xem trò vui, "anh cả" của trường lại cho phép con gái ngồi cạnh bàn mình, còn là bạn học mới, Trương Quỳnh cũng thật bất ngờ.

Giữa trưa khi thành tuấn ngủ dậy mới biết người bên cạnh mình là Hoàng Lan, nghe nói cô chỉ về đây học một tháng để tốt nghiệp cấp ba xong sẽ đi du học, các bạn trong lớp đều đến xung quanh hỏi Hoàng Lan đủ điều, đến khi Thành Tuấn ngẩn đầu lên cả đám đều sợ sệt tản ra, Hoàng Lan lại nở nụ cười yếu ớt nhìn cậu.

"Cậu bệnh à, nhìn tôi làm gì?"

Nói rồi cậu không thèm nhìn Hoàng Lan một lần nào nữa mà lấy cặp rời khỏi.

"Cậu đi đâu vậy, chiều nay có tiết thể dục mà?"

Hoàng Lan có chút khó hiểu nên hỏi, bạn học này làm cô tò mò, câu không vì cô là con nhà giàu mà muốn làm quen, rõ ràng lúc nãy cô chắc chắc cậu nghe được gia cảnh nhà cô.

Buổi chiều đi học về Hoàng Lan không nghĩ sẽ gặp được Thành Tuấn trong tiệm tạp hóa gần nhà trọ của cô, lại thấy được cậu đang cười giỡn với một cậu nhóc bảy tám tuổi gì đấy, khi Thành Tuấn cười lại lộ ra lún đồng tiền, thật sự rất đẹp. Hoàng Lan tiến lại gần Thành Tuấn cũng thu lại nụ cười của mình, chỉ đứng lên tính tiền cho cô không thèm nói câu nào.

Hoàng Lan không biết vì sao có chút buồn, vì một bạn học mới quen một ngày khôn thèm nói chuyện với cô sao.

"Bây giờ sáu giờ rồi, đừng đi ban đêm, phố ở đây rất nguy hiểm, con gái như cậu không biết sợ trời sợ đất gì à".

Hoàng Lan mới nhớ ra mình quên quyển sách ở trường, nếu không quay lại lấy cô sợ không có để làm bài tập, nhưng nghe cậu nói chó chút ngưng lại nhưng nghĩ đến ngày mai bị cô giáo trách, cô lại quyết tâm, Hoàng Lan không muốn ngày thứ hai đi học đã bị cô giáo nói.

Hoàng Lan thật không thể ngờ tới cô gặp phải mấy người lạ mặt chặn đường, hai gã trước mặt hoàn toàn là côn đồ thật sự, trên người chỗ nào cũng là hình xăm, khuôn mặt dữ tợn đang nhìn Hoàng Lan một cách đê tiện, nói: "Cô em, đi đâu vậy, tối nay muốn vui vẻ với bọn anh không?"

Hoàng Lan có chút sợ sệt không biết phải làm gì, trong bóng đêm lại nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói.

"Anh Vũ, anh Phong hôm nay lại có nhã hứng với một con bé vắc mũi chưa sạch sao?"

Thành Tuấn bước từ trong bóng tối ra, trên môi vẫn mang theo ý cười, trên tay đang bật lên bật xuống chiếc bật lửa, không chút tình cảm nào nói với hai người đàn ông kia. Cậu đứng dựa người vào tường, bàn tay lại nắm lấy tay Hoàng Lan kéo ra phía sau mình, bảo vệ.

"Tuấn, cậu đây là ý gì, hai anh khó khăn lắm mới kiếm được một cô bé nhìn được, đừng làm hai anh đây mất hứng chứ".

Một tên tiến đến muốn bắt lấy Hoàng Lan, tay vẫn là bị Thành Tuấn gắt gao nắm lấy.

"Bạn học của em trai, mấy anh cũng không thể không nể tình chứ".

Giọng nói trăm phần cợt nhã, còn thuận tay kéo Hoàng Lan ôm vào người. Hoàng Lan muốn tránh cái ôm kia, lại cảm nhận thấy người bên cạnh mình bàn tay lạnh toát, cả người cậu ta cũng rất lạnh, hình như còn run nhẹ, Hoàng Lan kết quả vẫn mặc kệ Thành Tuấn".

"Tuấn à, cậu không phải không biết quy tắc, muốn đưa người đi ít nhất cũng phải bước qua được anh em tôi đã".

"Một lời đã định".

Thành Tuấn buông Hoàng Lan ra, bước tới trước mặt hai người bọn họ, xông vào thật sự đánh nhau không nể tình. Hoàng Lan lúc đầu thấy Thành Tuấn thật sự chỉ nghĩ cậu là một nam sinh yếu đuối, không nghĩ rằng mỗi quyền cậu đánh ra thật sự rất mạnh. Nhưng kết quả Thành Tuấn vẫn bị hai người đó áp chế, hai người đó lại ngừng tay, trong đêm tối lời nói lại có chút gì đó rất lạ: "Cậu đi đi, nếu nhận ra sớm hơn chúng tôi sẽ không đánh với cậu".

"Cảm ơn".

Thành Tuấn kéo tay Hoàng Lan rời đi, một lúc sau mới thả tay cô ra, cả hai cùng song song bước đi.

"Lúc nãy sợ không?"

"Không! Lúc đầu thì có, lúc sau cậu đến thì không còn, vậy cậu sợ sao, lúc nãy còn run..."

Thành Tuấn hơi bất ngờ nhìn cô, xong lại cười nhạt bước đi, nói rất nhẹ.

"Cậu xem như vậy đi".

Không biết từ lúc nào đã đến nhà trọ của Hoàng Lan, dù nói là nhà trọ nhưng nó giống như một cái biệt thự đầy xa hoa nhưng cũng thật lạnh.

"Cậu vào đi, tôi về đây".

"Thành Tuấn".

"Gì".

"Khuya rồi, nhà cậu xa không hôm nay ở lại đây đi".

Hoàng Lan nói ra xong câu đó thật sự hối hận, cô đêm nay rất sợ không muốn phải ở ngôi nhà này nhưng cũng không nên kêu một người con trai ở chung mới phải.

"Ừ".

Thành Tuấn chỉ nói một tiếng rồi bước vào, để Hoàng Lan còn ngây ngốc đứng đó. Cậu chỉ ngủ nhờ trên sofa, không nghĩ nửa đêm lại nghe thấy tiếng nức nở của Hoàng Lan, vừa ngồi dậy ngực bỗng có một cơn đau dữ dội, đầu choáng ván, phải một lúc câu nới có thể bình ổn lại.

"Làm sao vậy?"

Bước vào phòng liền thấy Hoàng Lan ngồi một góc phòng, trong ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, lại thấy được khuôn mặt đẫm nước mắt của cô làm cậu có chút sợ hãi.

"Ba, ba đừng chết mà... Ba đừng bỏ con mà..."

Hoàng Lan gọi ba liên tục không hề trả lời cậu, Thành Tuấn bước tới ôm chầm lấy cô, cô cũng không né tránh chỉ để mặt cậu ôm, qua một lúc sau cô mới ngừng hẳn.

"Xin lỗi cậu!"

Sau khi nhìn kỹ người trước mắt Hoàng Lan có chút rụt rè nói.

"Không sao".

Thành Tuấn không nói gì, đi ra ngoài cũng không đóng cửa lại, chỉ trở về bên sofa tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau Hoàng Lan thức dậy trước, muốn kêu Thành Tuấn dậy vậy mà khi nhìn thấy cậu lại làm cô giật mình. Khuôn mặt trắng bệch, cả người nóng rực, còn bị ngất, Hoàng Lan vội tới mức muốn khóc. cầm điện thoại trên tay có chút run run.

Khi Thành Tuấn được đưa từ phòng cấp cứu đi ra Hoàng Lan mới khá hơn một chút, cả ngày ngồi thẫn thờ bên giường bệnh, vậy mà cái tên không ra gì kia vừa tỉnh lại liền hỏi cô một câu không biết trả lời thế nào: "Cậu có tiền không? Cho tôi mượn đi".

"Cậu muốn... bao nhiêu?"

"Trả tiền viện phí..."

Thành Tuấn hững hờ trả lời làm Hoàng Lan thật sự không nói được gì nữa, muốn đứng dậy rót cho cậu ly nước bàn tay lại bị cậu gắt gao nắm lấy.

"Ba cậu mất rồi sao?"

Hoàng Lan có chút lặng người, cũng không quay đầu lại chỉ gật một cái.

"Cậu rất thương ông ấy sao?"

Thành Tuấn không buông tha vấn đề đó, Hoàng Lan cuối cùng cũng quay đầu lại, trên mặt đã toàn là nước mắt, cô khóc thật thương tâm, Thành Tuấn vẫn bên cạnh vỗ về cô. Không nghĩ rằng lúc sau lại thật sự kể hết cho cậu nghe. Ba của Hoàng Lan cùng mẹ cô ly hôn đã lâu, từ nhỏ Hoàng Lan sống với ba dù cuộc sống nghèo khổ nhưng thật vui vẻ, không nghĩ tới năm trước vì cứu cô mà mất. Hoàng Lan về sống với mẹ nhưng không vui một chút nào, đêm nào cũng không thể ngủ ngon còn mắc phải trầm cảm mới đưa cô về đây mong rằng khá hơn một chút.

Thành Tuấn cũng không nói gì, lúc Hoàng Lan rời đi liền cầm điện thoại trên tay một lúc sau mới bấm nút gọi, một lúc sau người bên kia mới bắt máy: "Ba, vì sao ba ghét con đến thế? Vì mẹ mất lúc sinh con sao? Ba không muốn về thăm đứa con không sống nổi một tháng này nữa sao?"

Nói đến đây Thành Tuấn có chút nghẹn ngào, cậu là một thanh niên cũng mười bảy tuổi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy cần một gia đình thế này, cần một vòng tay bảo vệ lúc bệnh tật, mệt mỏi. Năm xưa vì mẹ cậu bệnh tim lại một mực sinh cậu ra nên mới ra đời, ba cậu vì không chịu nổi mà không thèm quan tâm tới cậu, năm mười tuổi Thành Tuấn phát bệnh tim lần đầu tiên, lúc đó cậu chỉ muốn gặp cha một lần nhưng ông không hề về nhà, Thành Tuấn sau trận bệnh đó như trở thành một người khác, từ một cậu bé ngoan ngoãn liền học cách phá phách, đi học tới đâu đều phá tới mức đuổi học nhưng cha cậu cũng không hề quan tâm. Đến chuyện bệnh của cậu càng ngày càng nặng ông cũng không hề biết. Thành Tuấn luôn ở nhà nhỏ, nơi đo mọi thứ đều không tốt, cậu muốn đến gặp ba một lần, kết quả lại thấy ông đang vui vẻ cùng một gia đình mới, có đứa trẻ bằng tuổi cậu, nhưng ít nhất ba anh - Võ Khoan, luôn vui vẻ với cậu bé kia, từ đó nếu ai hỏi Thành Tuấn đều nói, anh có một người cha kế.

***

Lúc Võ Khoan xộc xệch chạy tới bệnh viện, Thành Tuấn đã ngủ rồi, ông nhìn cậu khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, trái tim như bị dao đâm vào. Dù không muốn thấy cậu như thế nào thì cậu vẫn là con trai của ông, tại sao cậu bệnh mà ông vẫn không biết một chút gì chứ.

"Chú là ai vậy?"

Võ Khoan nghe thấy một giọng nói liền quay đầu nhìn lại, là một cô bé rất đáng yêu, nhưng lại có một đôi mắt rất buồn, làm người ta nhìn mà đau lòng.

"Ta... Ta là ba của Thành Tuấn".

"A... Con chào bác ạ, con là Hoàng Lan bạn của Thành Tuấn ạ".

Hoàng Lan vốn dĩ nhút nhát bây giờ gặp Võ Khoan càng có chút rụt rè.

"Ba tới thật à?"

Thành Tuấn ngồi dậy nhìn hai người, ánh mắt có chút xa xăm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lan, cậu về nhà trước mình nói chuyện với ba một chút".

Hoàng Lan nghe cậu nói vậy liền rời đi, để lại riêng tư cho hai người.

"Tuấn".

"Gì?"

"..."

Thành Tuấn đợi mại vẫn không thấy Võ Khoan nói gì có chút bực mình, ngẩn đầu lên không nghĩ rằng lại thấy ông ấy đang khóc.

"Đừng khóc, con chưa có chết".

"Tuấn, con hận ta sao?"

"Không!"

"Vậy! Con ghét ta sao?"

"Không!"

"Ngày mai ta cho người đưa con đi nước ngoài trị liệu, nhất định sẽ chữa khỏi".

Nghe ông ấy nói vậy Thành Tuấn ngừng một chút rồi quay lên nhìn ông ấy lần nữa, nói: "Một tháng nữa, ba ở đây với con một tháng nữa con sẽ đi".

"Nhưng không phải con nói con không còn quá một tháng?"

"Lừa ba thôi... Ha ha".

"Con..."

Võ Khoan có chút tức giận rời đi, ông tại sao lại vì một câu nói của cậu mà chạy tới đây không thèm hỏi rõ bác sĩ chứ, bây giờ nên đi hỏi rõ ràng trước.

Nhìn Võ Khoan rời khỏi nụ cười trên mặt Thành Tuấn đều thu lại, cậu lấy tay che trước ngực, thở có chút khó khăn, chỉ cần nhìn thấy ông cậu đã vui lắm rồi, cậu muốn ở đây một tháng có lẽ vì Hoàng Lan, cũng có thể vì chính cậu. Một tháng sau, ít nhất có thể ra đi không tiết nuối bất cứ thứ gì. Cậu đã nói với bác sị không được nói với ai về bệnh của cậu, kể cả Võ Khoan, cậu không muốn cuối đời nhận lấy sự thương hại từ ông ấy mà là yêu thương thật sự.

***

Một tháng này Võ Khoan thật sự ở lại đây, ông ấy đến gặp bác sĩ lại nghe cậu chỉ bị sốt lập tức muốn trở về, nhưng khi nhìn thấy cậu nằm ở phòng bệnh kia vẫn không đành lòng mà đáp ứng, một tháng sau nhất định đưa thằng nhóc này biến mất trước tầm mắt ông, chắc chắn là vậy.

Thành Tuấn một tháng này lại hết sức vui vẻ, mỗi ngày đi học luôn tìm cách chọc Hoàng Lan vui vẻ, chọc cô cười, Hoàng Lan muốn dạy kèm cho cậu nhưng một chữ Thành Tuấn cũng không học được, mỗi lần nhắc tới học đều ngủ gật, về sau Hoàng Lan cũng đành từ bỏ. Hai người ngoài học còn cùng nhau chơi, cùng nhau tâm sự, có lẽ tình yêu đầu đời thật sự đến như thế.

Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, ngày Hoàng Lan rời đi Thành Tuấn cũng không đến thăm, tận lúc ra xe vẫn không gặp được cậu. Hoàng Lan có chút thất vọng, không nghĩ tới liền có một cuộc điện thoại gọi tới, là Thành Tuấn.

"Lan, đi đường bình an nha... Nhớ gửi thư cho mình".

"Ừ".

"Lan... Mình thích cậu".

Hoàng Lan có chút bất ngờ, nhưng nhanh sau đó trả lời với cậu.

"Tuấn, mình cũng thích cậu..."

"Lan..."

Làm sao?"

"Chúng ta hẹn ước mười năm đi, mười năm sau chúng ta sẽ về đây, lúc đó cả hai phải đều thực hiện giấc mơ của mình, có được không?"

"Được".

Hoàng Lan đáp ứng không biết sao nước mắt lại rơi, có phải Thành Tuấn biết rồi không? Biết cô chán ghét thế giới này, muốn chết đi cho xong nên nới bắt cô ước hẹn như thế.

***

Thành Tuấn cúp điện thoại xong cả người vô lực nằm trên giường, sáng hôm nay ba cậu đã rời khỏi, như thế cũng tốt, ít nhất ông sẽ không phải nhìn thấy cậu thế này. Cậu biết nếu lần này ngủ có lẽ sẽ không tỉnh dậy được, cậu sẽ không hối tiếc đều gì nữa.

'Lan, xin lỗi cậu, lời hứa đó mình không làm được, ít nhất cậu phải nhớ tới mình, dù thế giới này khắc nghiệt thế nào cậu cũng phải sống tiếp mười năm nữa, đừng buông tay... Có được hay không?'
 
Top