Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

[Tản văn] Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
344
Điểm
53
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn
1752592178155.png

Tác Giả: Thanh Hải
Tuổi hạn chế: Không hạn chế.
Trạng Thái: Đã Hoàn
Thể loại: Tâm lý- Xã hội


Mô tả truyện

Có lúc nào bạn nghĩ muốn quay lại khoảng thời gian đó không...
Khoảng thời gian mà ta còn ngây thơ vô tư,không lo không nghĩ

 

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
344
Điểm
53
Tập đặc biệt

Nếu biết trăm năm là hữu hạn…
Có lẽ ta đã không phung phí những cái ôm.
Có lẽ ta đã không thờ ơ với những lần mẹ nhìn ta rất lâu, mà chẳng nói gì.
Có lẽ ta đã không nhắm mắt làm ngơ trước đôi bàn tay sạm nắng, đang lặng lẽ xoay sở vì ta, từng ngày.

Đã bao giờ ta tự hỏi: ta có cần quá nhiều từ họ không?
Từ tình yêu, sự thấu hiểu, những lời an ủi, những cái vỗ về khi ta tổn thương.
Ta muốn cha mẹ hiểu mình. Muốn họ đọc sách “Hiểu tâm lý trẻ”, muốn họ học cách lắng nghe, đồng hành.
Ta muốn rất nhiều.
Nhưng đã bao giờ ta dừng lại để hỏi: họ cũng cần được hiểu như ta?

Tôi nhớ một ngày năm ấy.
Lúc cả lớp đóng học phí, tôi là đứa cuối cùng chưa nộp.
Ngồi trong lớp mà tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn, tránh mọi ánh mắt. Cái cảm giác đó, xấu hổ và nhục nhã như xé toạc lòng tôi.

Chiều về, tôi giận dỗi cằn nhằn với mẹ. Tôi chẳng buồn nghe bà nói gì, chỉ nhớ bà thở dài: “Để mẹ xoay sở.”
Tôi không cần biết "xoay sở" là gì. Tôi chỉ biết sáng hôm sau, tôi vẫn chưa có tiền đến trường.
Tôi sợ phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của bạn bè, những lời xì xào ác ý.

Thế là tôi chạy sang nhà ông Cao, người hàng xóm giàu có ,mượn tạm số tiền đó.
Tôi nghĩ: khi nào mẹ có, trả lại là xong. Chẳng sao cả.

Tối hôm ấy, tôi về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm. Nhưng mẹ không đón tôi bằng cái ôm.
Bà đánh tôi. Đôi mắt bà hoe đỏ, vừa giận, vừa thất vọng, vừa đau.
Tôi không hiểu. Tôi chỉ nghĩ bà quá đáng.
Tôi đã tự xoay sở, tôi đâu có làm gì sai?
Tôi giận. Tôi nghĩ mình sẽ hận bà cả đời.

Mãi đến nhiều năm sau, tôi mới biết.
Ngày đó, ông Cao đã đến tìm mẹ.
Ông kể lại chuyện tôi mượn tiền đi học.
Mẹ chết lặng. Vì lòng tự trọng, bà cắn răng lấy chiếc nhẫn cưới duy nhất còn lại, kỷ vật cuối cùng của cha mang bán, để trả món nợ cho tôi.

Khi biết điều đó, tôi như bị sét đánh.
Tôi không dám khóc. Tôi chỉ ngồi im trong bóng tối, nắm tay mình thật chặt như muốn bóp nghẹt đi cảm giác hối hận đang cuộn lên từng đợt.

Nếu được quay lại ngày hôm ấy, tôi sẽ ôm bà.
Sẽ xin lỗi. Sẽ khóc thật to.
Nhưng muộn mất rồi.
Muộn mất rồi.
 
Sửa lần cuối:
Top