Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] Truyện Đề Cử Ngày nào cũng mơ thấy kẻ thù - Dã Uyên

[Xuyên không] Truyện Đề Cử Ngày nào cũng mơ thấy kẻ thù - Dã Uyên
Tham gia
26/3/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
65
Điểm
13
Thẻ thay đổi tiêu đề tên
Chương 10: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (2)
‘… Nữ quỷ từ trong rừng sâu lao ra tấn công đoàn người đang di chuyển. Nguyễn Ngọc bị nhắm đến, trong lúc hoảng hốt vấp phải rễ cây. Mắt thấy người sắp ngã xuống, bàn tay gầy gọc như củi khô với móng tay kéo dài nhọc hoắc đuổi theo cào xuống! Nếu không phải Thương Vân ở cạnh Nguyễn Ngọc phản ứng nhanh chóng kéo lấy nàng, Nguyễn Ngọc nhất định bị móc tim giống như những người mà bọn họ đã gặp.

Nữ quỷ không bắt được Nguyễn Ngọc nhưng móng tay cũng xước qua cánh tay của Thương Vân. Nhất thời máu tươi văng ra nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn. Nguyễn Ngọc nhìn thấy Thương Vân bị thương đau lòng vô cùng, nước mắt như châu như ngọc không ngừng rơi xuống. Thương Vân vội vàng mang nàng tránh xa phạm vi công kích của nữ quỷ. Nữ quỷ nhìn thấy chỉ nở nụ cười ghê rợn làm đoàn người sởn gai óc.

Nguyễn Ngọc không cam tâm hô lên.

“Cô nhất định không thể hại được chúng tôi đâu! Chúng tôi nhất định thay dân làng báo thù! Chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi được nơi đây! Ai cũng không ngăn cản được chúng tôi đâu!”

Nữ quỷ chỉ cười, chớp mắt lại biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa đã ở bên cạnh một người trong đoàn. Móng tay đen dài cứng rắn hơn sắt đâm xuyên ngực trái y, sau khi rút ra là một trái tim đỏ còn đang đập đầm đìa máu. Người kia nhìn thấy tim mình bị moi ra, trợn mắt, ngã xuống, chết. Những người còn lại không rét mà run.

Thương Vân nhìn thấy cảnh tượng này, một chút áy náy trong lòng cũng biến mất. Hắn gằn từng tiếng.

“Phụng! Hoành!!!” _’


Đùng! Đoàng!

Nội tâm Phụng Hoành chấn động!

Cô vậy mà lại trở thành nữ quỷ giết người vô tội vạ, hơn nữa còn là nữ quỷ xấu xí không có lí trí! Tác giả cuốn sách này là kẻ thù của cô có phải không! Phụng Hoành càng đọc càng tức.

Lần này cô còn phẫn nộ hơn cả lần trước tuy nhiên lại không thể không nhẫn nhịn đọc hết cốt truyện thế giới này.

Phụng Hoành ở trong câu chuyện cũng tên là Phụng Hoành, chính là trùm cuối ngăn cản đám người rời khỏi thế giới tách biệt này. Ban đầu Phụng Hoành là một người bình thường, là bạn cùng lớp của Nguyễn Ngọc cùng Long Thương Vân. Theo những gì đoàn người thảo luận sau khi thoát khỏi cuộc tàn sát thứ nhất của Phụng Hoành thì nhân vật này của cô vốn không làm người thích, tính tình u ám, táo bạo. Đồng thời, người mà Nguyễn Ngọc khắc khẩu trên núi Bàn Môn cũng chính là cô.

Phụng Hoành không phải người tham gia chuyến đi cùng đám người Nguyễn Ngọc. Cô chỉ là trùng hợp gặp họ ở nơi đó. Sau đó sương trắng xuất hiện, Phùng Hoành cũng vô tình bị lôi kéo vào thế giới này. Ban đầu Phụng Hoành xuất hiện trong rừng, một nơi khác đám người Nguyễn Ngọc. Một mình cô lạc quẻ, ở nơi xa lạ lại quỷ dị này hoảng sợ không thôi. Sau đó Phụng Hoành cũng trở thành nạn nhân đầu tiên thể hiện sự kinh dị của tác phẩm trong lúc không ai hay.

Phụng Hoành chắc chắn tác giả này là kẻ thù của mình nếu không cũng không viết cô thê thảm như vậy. Đầu tiên, Phụng Hoành trong nguyên tác lạc trong rừng, nhiều lần bị thú dữ đe doạ, sau đó bị người ngôi làng cách ngôi làng đoàn người Nguyễn Ngọc không xa phát hiện. Bọn họ đối xử với cô cũng không có hoà ái như đám người Nguyễn Ngọc, Phùng Hoành giống như chiến lợi phẩm bị bắt giam trong ngục tối.

Phụng Hoành cùng họ nói không thông, nhiều lần muốn trốn đều bị bắt lại tra tấn. Mười ngày sau khi đến nơi này Phụng Hoành không hiểu tại sao lại bị người lôi đi đến cây cổ thụ giữa làng. Tư tế nói cô là tế phẩm dâng lên cho cây thần, mời cây thần nhận lấy. Phụng Hoành linh cảm tính mạng bị đe doạ, lại bị người đè chặt, rễ cây từ dưới đấy chui lên cuốn lấy người cô. Phụng Hoành bị rễ cây trói vào trên thân cây. Rễ đâm vào da thịt, rút đi máu và dưỡng chất từ cô.

Đám người xung quanh tung hô. Phụng Hoành cũng không có nhanh chóng chết, cô bị tra tấn suốt ba ngày ba đêm. Cảm nhận đau đớn vô cùng vô tận, sinh mệnh trôi dần đến điểm cuối, cây thần ăn cô biến cô thành cái xác khô. Tác phẩm một bên viết cô điêu ngoa, tuỳ hứng, đắc tội nữ chính, người bên phe nữ chính nhìn đến kết cục này tuyệt đối mắng cô một tiếng đáng đời. Phụng Hoành lại thấy tác giả chắc là thù hận cô sâu sắc lắm đây.

Những việc xảy ra với Phụng Hoành là trong khoảng thời gian đầu đám người Nguyễn Ngọc còn chưa rời khỏi làng tìm đường ra. Sau khi đám người Nguyễn Ngọc biết được cách trở về, rời khỏi ngôi làng họ ở đi khắp nơi thu thập vật phẩm từ các ngôi làng khác nhau thì họ mới nghe đồn về nữ quỷ moi tim người. Ngôi làng Phụng Hoành chính là địa điểm cuối cùng đám người Nguyễn Ngọc dự tính đến, không ngờ ở đó lại gặp được Phụng Hoành.

Phụng Hoành đã không còn là Phụng Hoành. Sau khi chết, cô trở thành ma cây bảo vệ vật phẩm của làng, đồng thời khát máu vô độ. Vào ngày đầu tiên thức tỉnh thành ma cây, Phụng Hoành sát hại toàn bộ người trong làng sau đó còn đi chiếm lấy khu rừng xung quanh, điều khiển thực vật làm cho hoàn cảnh trở nên khó khăn đối với đám người Nguyễn Ngọc.

Để trở về, Đám người Nguyễn Ngọc cần năm vật phẩm là bảo vật của năm ngôi làng khác nhau để mở cổng trở về thế giới bọn họ vì vậy bằng mọi giá bọn họ phải đến gặp Phụng Hoành. Hơn nữa việc làm tàn ác của Phụng Hoành còn làm bọn họ cảm thấy diệt trừ cô là chính đạo. Phụng Hoành hoàn toàn là tảng đá cứng được thiết lập lám khó dễ nhân vật chính hơn nữa cũng chỉ có mình cô. Sau khi Phụng Hoành xuất hiện thì nội dung rốt cuộc mang màu sắc truyện kinh dị.

Phụng Hoành tấn công đám người Nguyễn Ngọc hết lần này đến lần khác, giết rớt từng người một, hơn nữa tác giả còn viết cô thích moi tim, moi gan, moi nội tạng vân vân, thật sự biến thái. Theo cốt truyện thường thấy, tà không thắng chính, cuối cùng nam nữ chính hợp sức cùng dân làng diệt rớt cô tìm lại bình yên cho thế giới này, sau đó nam nữ chính cũng thu thập đủ vật phẩm trở về thế giới của bọn họ. Chẳng qua chỉ có nam nữ chính sống sót rời đi, còn lại đều đã bị Phụng Hoành giết chết.

Phụng Hoành khép sách lại, sau đó nhịn không được quăng nó đi. Thằng nhóc Đồng Văn tiên kia thật giỏi chọc tức cô mà!

Trước mặt cô lại xuất hiện cái bảng xanh.

[Hì hì hì, bản tiên hào phóng cho các người biết nhiệm vụ các người lần này! *kiêu ngạo**bản thân thật cool*]

[Nhiệm vụ:

  • Sống sót
  • Thay đổi kết cục
  • Điều tra chân tướng]
[Chúc các ngươi có thể qua màn mua ha ha ha! *mặt gian xảo*]

Bảng xanh lại biến mất, lần này Phụng Hoành chắc chắn nó sẽ không xuất hiện lại nữa. Cô chống tay đứng dậy, trong đầu chợt lướt qua vô số hình ảnh.

“Hửm~.”

Phụng Hoành nhìn thấy một người giống hệt bản thân trải qua một số việc mà câu chuyện cô vừa đọc đề cập tới đồng thời cũng có nhiều chuyện không có xuất hiện trong cốt truyện. Đây là bổ sung của thế giới này sao?

Phụng Hoành ban đầu còn nghi ngờ tại sao lần này thằng nhóc kia lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra đúng là không đơn giản. Xem ra lần này là muốn cô hoàn toàn dung nhập vào câu chuyện.

Phụng Hoành cúi đầu nhìn quần áo trên người, là áo thun, quần thể thao cùng áo khoác bông, đây đúng là trang phục nhân vật. Ít nhất không phải mang cái bộ dạng đồ ngủ lần trước cô thật sự vui mừng!

Căn cứ vào cốt truyện cùng hoàn cảnh xung quanh, ắt hẳn cô đang ở khoảng thời gian đoàn người vừa tới thế giới khép kín này. Trong đầu Phụng Hoành nhanh chóng cho ra vô số kết quả.

“Trước tiên, tìm thức ăn đã.”

Phụng Hoành vừa phủi tay vừa rảo bước đi sâu vào trong rừng.



Ở nơi khác, Long Thương Vân tách ra khỏi đoàn người tiếp nhận thông tin thế giới cùng nhiệm vụ. Trong lòng hắn đã có ước lượng, cũng không có làm ra hành vi gì khác thường, căn cứ vào tính cách Thương Vân trong truyện hoà vào đoàn người. Tính cách Thương Vân lạnh lùng, không hợp đàn vừa hay giúp hắn không cần phải tốn tinh thần diễn gì. Chỉ là bảo hắn tiếp cận nhân vật Nguyễn Ngọc này, hắn làm không nổi cũng thấy không cần thiết.

Lần này thân phận của hắn so ra bất tiện hơn Phụng Hoành, tuy nhiên mức độ gặp nguy hiểm cũng ngược lại. Long Thương Vân mày hơi nhíu lại.
 
Tham gia
26/3/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
65
Điểm
13
Thẻ thay đổi tiêu đề tên
Chương 11: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (3)
"Anh Vân, anh ổn chứ?”

Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo của thiếu nữ vang lên làm Long Thương Vân hồi thần.

Hắn hơi nâng mắt, lạnh nhạt nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang chớp chớp mắt với mình. Nguyễn Ngọc mỉm cười với hắn, tính tình lạc quan, ở trong tình huống xấu còn biết quan tâm người khác này khiến người khác không thể không coi trọng nhưng hắn cũng không đánh giá cao cô nàng. Long Thương Vân nhìn phía sau cô nàng, mấy nam sinh có tình cảm với Nguyễn Ngọc đều hướng mắt về bên này. Long Thương Vân nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt họ. Hắn bình thản nhập vai, lắc đầu đáp.

“Tôi ổn, những người khác thế nào?”
Nguyễn Ngọc nghe hắn hỏi, quay đầu nhìn những người khác rồi chần chờ nói.

“Mọi người vẫn ổn ạ, chỉ có Hạ Linh cùng Tử Yên hơi sốc, hai cô ấy...”

Long Thương Vân hướng theo chỉ dẫn của Nguyễn Ngọc nhìn hai cô gái khác trong đoàn còn đang ôm nhau khóc, sợ hãi nhìn bọn họ.
Một người thanh niên trong nhóm tóc nhuộm vàng, bộ dạng trai hư ngạo mạn đập tay vào cây, nghiến răng nói.

“Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái nào vậy? Nếu biết trước, tôi sẽ không tham gia cái chuyến đi ch* m* này rồi!!!”

Những người khác nhíu mày, cảm thấy lời hắn ta chói tai nhưng trong thâm tâm họ cũng không thể không đồng tình. Tử Yên hừ lạnh, gương mặt trang điểm diễm lệ bị nước mắt làm trôi trong có vẻ đáng sợ, cô ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, lạnh lùng trách.

“Tất cả đều phải trách cái chủ ý tồi tệ này của Nguyễn Ngọc cô!”

Nguyễn Ngọc cắn môi, cảm thấy ánh mắt mọi người đặt trên mình không còn thân thiện như trước, luống cuống. Người thanh niên nhuộm tóc vàng lúc nãy thấy Nguyễn Ngọc lâm vào thế khó xử vội đứng ra chở che cho cô nàng, mắng Tử Yên.

“Cái con bánh bèo vô dụng này, cô nói cứ như Nguyễn Ngọc muốn chuyện này xảy ra vậy! Cô có lương tâm không! Đã chỉ biết khóc lóc, giờ lại còn đổ thừa, cô có tin bọn này bỏ cô lại đây một mình không!!!”

Tử Yên tức giận trừng mắt nhìn hắn ta. Cô muốn phản bác lại nhưng sợ hãi thật sự bị người bỏ rơi làm cô ta không thể không nhịn. Phải biết trong đoàn chỉ có bốn nữ sinh, bảy nam sinh còn lại hết năm người là cô ta biết có cảm tình với ả Nguyễn Ngọc này. Hai người Long Thương Vân và một nam sinh gầy cô ta không biết tâm tư bọn họ nhưng với tình thế bất lợi như hiện tại, bị đám người bên phe Nguyễn Ngọc bài xích chắc chắn cô ta không có chỗ tốt. Huống hồ, cô ta cũng chỉ quen Hạ Linh thôi. Vốn muốn giúp đỡ Hạ Linh theo đuổi nam thần, Tử Yên cảm thấy bản thân bị kéo vào nơi này đúng là đủ xui xẻo!

Bầu không khí trong đoàn người không tốt, một nam sinh khác nhịn không được đứng ra nói chuyện.
“Đủ rồi, mọi người đều biết lúc này không nên lục đục nội bộ. Cả hai người nhường nhịn nhau chút đi.”

Người nói là một thanh niên nhìn qua có rèn luyện, trong đám tay học sinh trói gà không chặt có lực uy hiếp không nhỏ. Hắn ta cũng là người dẫn đoàn lần này, học sinh cùng khóa trong trường ai cũng tin phục hắn. Tử Yên cùng đầu nhuộm vàng cũng chính là Chúc Minh nể mặt hắn ta. Tưởng Cừ thấy thế thở pháo một hơi. Đầu óc hắn ta lanh lẹ nếu không cũng sẽ không được bầu làm trưởng nhóm. Tình hình trước mặt thật sự bất lợi cho đám người hắn ta. Tưởng Cừ rõ ràng nên đối với các hành vi quấy rối vô nghĩa càng không vui.

“Trước mắt phải tìm cách sống sót đã, mọi người có ai có ý kiến nào không?”

Trước câu hỏi của hắn đám người yên tĩnh như gà. Bọn họ đều là học sinh, bình thường ở nhà được gia đình cưng chiều, làm sao biết được sinh tồn nơi hoang dã được chứ?
Nguyễn Ngọc âm thầm tiếp cận Long Thương Vân, ngồi xuống bên cạnh hắn, hạ giọng nói.

“Anh Vân, anh nghĩ chúng ta sẽ chết ở đây sao?”

Vẻ mặt thiếu nữ bi thương cúi đầu, trên mặt vừa có sợ hãi, vừa buồn bã khiến người khác khó lòng không quan tâm. Long Thương Vân nhìn cũng không nhìn Nguyễn Ngọc, hắn quan sát xung quanh một vòng, đáp.

“Khả năng sống sót rất thấp.”

Nguyễn Ngọc âm thầm siết chặt tay nghi ngờ, thái độ lạnh nhạt này của anh Vân đối với cô nàng làm cô nàng không thích ứng. Nguyễn Ngọc thầm bào chữa, anh Vân tính cách vốn ngoài lạnh trong nóng, có lẽ cô hiểu lầm. Long Thương Vân lưng tựa cây, Tưởng Cừ gọi hắn. Danh tiếng Long Thương Vân trong trường rất lớn, ai cũng biết hắn là thiên tài, nếu hỏi ai có năng lực nhất trong đám người thì không ai nghi ngờ chính là Long Thương Vân. Tất cả bọn họ đều trông mong về phía Long Thương Vân, hiển nhiên xem hắn làm người dẫn đầu.

“Nơi đây không phải là khu rừng ban đầu, còn rất kì quặc, khả năng liên hệ thế giới bên ngoài bằng không. Vì vậy không thể trông chờ cứu trợ được.”

Lời này của hắn làm sắc mặt nhiều người tái đi.

“Vậy... vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Một nam sinh béo sợ run người, tầng mỡ trên người anh ta run run.
Long Thương Vân lắc đầu.

“Tưởng Cừ nói đúng, cần sống sót trước đã, sau đó tìm cách thoát khỏi đây sau. Nhưng mà hiện tại chúng ta có việc quan trọng khác cần làm. Mọi người lại đây."

Cả đám nghĩ ngờ tụ lại bên cạnh Long Thương Vân. Long Thương Vân chẳng để tâm đến sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, hắn dời bước đến cái gốc cây cách bọn họ không xa.
Tưởng Cừ tâm tư linh hoạt đi theo hắn rất nhanh phát hiện bất thường.

"Trên đất có dấu chân người."

Trên mặt đất, một đám dấu chân không quy tắc chồng chéo lên nhau. Vì trời vừa mưa xong nên chúng cực kì rõ ràng.

Cả đám vội sốt sáng chạy đến. Hạ Linh cũng nhìn thấy ngại ngần lên tiếng.

"Tất cả chúng ta đều mang giày còn đây là dấu chân trần, vậy có phải ngoài chúng ta ra ở đây vẫn còn người khác không? Chúng ta có thể liên hệ bên ngoài không?"

Đám người phút chốc mừng rỡ. Tưởng Cừ cẩn trọng hơn nhưng vẫn nhịn không được nâng giọng hỏi Long Thương Vân.

"Anh Vân, anh phát hiện ra cái này từ lúc nào?"

Long Thương Vân tự nhiên là nhìn đến từ trong cốt truyện nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không nói ra. Long Thương Vân nhập vai ngắn gọn, súc tích đáp.

"Đã nửa ngày."

Cả đám người chợt loé lên hi vọng, hoàn toàn quên mất lời Long Thương Vân trước đó. Long Thương Vân vốn cũng không trông chờ nhóm học sinh cấp ba này lòng dạ sâu bao nhiêu. Tưởng Cừ nhạy bén hơn chút, hắn ta thấy thái độ Long Thương Vân không có biến chuyển gì không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại.
Tử Yên lúc này lại chần chừ lên tiếng.

"Anh Vân, bọn họ... là đi theo chúng ta sao?"

Tưởng Cừ giật mình. Những người khác không hiểu họ đang nói gì xì xào bàn tán. Chúc Mình ghét bỏ Tử Yên, cáu lên.

"Cô thần thần bí bí cái gì! Có biết cái gì không mà lên tiếng! Ở đây có chỗ cho bánh bèo như cô nói chuyện sao? Toàn làm chuyện tào lao!"

Tử Yên lúc này đang bị sợ hãi chiếm cứ nỗi lòng, không đôi co với hắn ta, cô nhìn chằm chằm Long Thương Vân chờ đợi câu trả lời của hắn.

Long Thương Vân nhẹ "ừm" một tiếng.

Tử Yên cùng Tưởng Cừ sắc mặt tái đi. Những người khác nhìn thấy họ như vậy trong lòng cũng khó hiểu mà bất an lên. Nguyễn Ngọc trong lòng khó chịu, cô ta không hiểu được bọn họ đang nói gì, thấy mình giống như người ngoài lề vậy.

Long Thương Vân nhớ lại câu chuyện vừa xem. Lúc này nhóm người vừa đến khu rừng này, vốn chỉ nghĩ mình bị lạc họ còn thử tìm đường ra cho tới khi thấy nhiều sinh vật bất thường mới nhận ra mình không còn ở chỗ ban đầu. Bọn họ phát hiện ra được ngôi làng là bởi vì có người trong đoàn bị người trong làng bắt đi. Những người bị bắt là ba nữ sinh ngoại trừ Nguyễn Ngọc. Người trong làng nhắm đến con gái, nếu không phải trong nguyên tác có nhiều người bảo vệ thì Nguyễn Ngọc cũng không thoát khỏi được việc bị bắt, sau đó cũng sẽ không có việc cô nàng dũng cảm cùng những người còn lại vào làng đòi người.

Đám người trong làng theo dõi họ kia lúc này chắc đã về tới làng gọi thêm người đến thực hiện bắt người. Long Thương Vân thấy Tử Yên cùng Tưởng Cừ sợ hãi quá mức, không biết trong đầu bọn họ đã tưởng tượng đến cái gì. Nguyễn Ngọc lúc này lên tiếng.

"Anh Vân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tưởng Cừ thấy cô nàng trông mong nhìn Long Thương Vân trong lòng không khỏi khổ sở, thay hắn trả lời.

"Chúng ta bị người nhắm tới. Những người này đã sớm phát hiện chúng ta nhưng lại không xuất hiện hơn nữa còn theo dõi chúng ta nửa ngày trời, chắc chắn không có ý tốt."

Nguyễn Ngọc ngạc nhiên rồi lại không cho là đúng nói.

"Lỡ đâu chúng ta hiểu nhầm họ thì sao?"

Tử Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyễn Ngọc.

"Cô tưởng đây là phim sao? Còn suy nghĩ ngây thơ như vậy!"

Tử Yên cô chính là ngứa mắt dáng vẻ giả bộ này của Nguyễn Ngọc. An Lập Dư làm người bạn thân của Nguyễn Ngọc, cô nàng thấy Tử Yên lại nhắm vào Nguyễn Ngọc thì đứng ra che trước người cô nàng.
"Nguyễn Ngọc chưa nói sai, chuyện này không phải không có khả năng xảy ra."
 
Tham gia
26/3/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
65
Điểm
13
Thẻ thay đổi tiêu đề tên
Chương 12: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (4)

An Lập Dư ánh mắt kiên định che chở Nguyễn Ngọc. Tử Yên không muốn chịu thua muốn tiếp tục tiến lên lý luận cùng cô ta không ngờ lại bị Hạ Linh đột ngột ôm chầm lấy kéo lại can ngăn.

Hạ Linh: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, lúc này chúng ta phải đoàn kết mà! Nghe lời đàn anh Thương Vân cái đã!”

Đoàn người hoang mang nhưng nhờ có kim chỉ nam là Long Thương Vân nên không rối loạn. Lời này của Hạ Linh không có ai phản đối. Tử Yên hiểu biết tình hình nguy cấp, nghĩ ở đây tranh chấp với hai người kia ngoài trừ rước thêm bực mình thì cũng chả có ích lợi gì nên nén giận lùi bước, cầm lấy tay Hạ Linh bình tĩnh lại đáp.

“Được rồi, mình nghe lời cậu. Tôi không cãi với hai người nữa!”

Cô nàng nhìn hai người An Lập Dư cùng Nguyễn Ngọc hừ lạnh. Trước khi rời xa nhóm người Nguyễn Ngọc cô nàng còn nhịn không được trừng mắt nhìn hai người kia. An Lập Dư vẫn che chở trước người Nguyễn Ngọc.

Tưởng Cừ bất đắc dĩ chống trán. Đám con gái này có thôi đi không, họ có nhớ mình đang trong tình huống nguy hiểm không vậy. Hắn ta rất muốn hỏi nhưng giáo dưỡng nhiều năm làm Tưởng Cừ chỉ có thể thở dài.

Chúc Minh tính tình táo bạo lại căm giận nhìn Tử Yên vì cô ta dám chèn ép Nguyễn Ngọc của hắn. Tử Yên đâu sợ hắn ta, cô cũng căm tức rủa lại. Hạ Linh kéo cô đi mà muốn phải mất sức chín trâu luôn!

Đám nam sinh còn lại cũng không tính chen vào chuyện con gái, mặc dù có người tức Tử Yên ỷ thế chèn ép người nhưng tính mạng quan trọng hơn nên họ thấy cô nàng nhường bước thì cũng chẳng dư sức đôi co làm gì.

Long Thương Vân âm thầm quan sát đám người, trong lòng hắn nghĩ gì không ai biết rõ. Mập mạp nhát gan nhất, sớm đã nhịn không được nhích nhích lại gần Long Thương Vân tìm kiếm an toàn. Cậu ta lén nhìn Nguyễn Ngọc rồi vội cúi đầu tự ti, cậu ta cũng thích Nguyễn Ngọc nhưng ở trong đám người xung quanh thì một chút khả năng cạnh tranh cũng không có.

Lúc này người im từ đầu đến bây giờ trong đoàn người là Lâm Hữu Kiệt lại lên tiếng.

“Mặc kệ họ có mục đích gì, sự thật là chúng ta không thể không làm gì, bị động chờ họ đến được.”

Mọi người nhìn y. Lâm Hữu Kiệt là một nam sinh tuấn tú đeo mắt kính, gương mặt lúc nào cũng đầy vẻ nghiêm túc, y là mọt sách có tiếng ở trong trường bọn họ.

Đứng kế bên y là một nam sinh cao lớn khác, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, thậm chí ở trong tình huống ngặt nghèo cũng không thấy hắn ta lo âu gì. Bách Hiểu Hạn choàng vai Lâm Hữu Kiệt gật đầu thật mạnh.

“Cậu nói đúng! Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Mọi người lại quay đầu nhìn Long Thương Vân, trông chờ vào hắn, hiển nhiên xem hắn là chim đầu đàn. Long Thương Vân nghĩ đến nhiệm vụ. Hắn không có ý định để đám người này bỏ mạng sớm hay gặp bất trắc nào khác. Hắn cũng không tính vào ngôi làng kia giống như nguyên tác. Trong nguyên tác, không bao lâu nữa đám người trong ngôi làng kia sẽ tới đây tập kích bọn họ. Đoàn người bị tập kích bất ngờ không thể phản kháng, ngoài từ Nguyễn Ngọc được nhóm nam sinh bảo vệ thì ba cô gái còn lại đều bị bắt đi. Bây giờ bọn họ đã phát hiện hành tung đám người kia sớm hơn nhưng điều đó không có nghĩa nguy hiểm biến mất.

Được hỏi tới, hắn bình thản đáp.

“Tất cả chỉnh trang lại hành lí, trước khi đám người kia quay lại chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Chúc Minh cất cao tiếng.

“Anh muốn chúng ta bỏ trốn! Này! Ông đây ghét nhất là bỏ chạy nhé! Huống hồ không phải lúc nãy anh nói chỗ này cái gì cũng kì quái, chúng ta cái gì cũng không biết sao? Chúng ta biết chạy đi đâu bây giờ? Còn đám người kia, tại sao không phục kích bọn họ, nếu bắt được một người thôi thì không phải có thể ép mấy người kia biết thêm tình báo à!”

Đám người nhìn Chúc Minh với cặp mắt trợn to, không ai có thể tin là hắn ta có thể nói ra những lời như vậy. Chuyện Chúc Minh hiếm khi giống như người bình thường có IQ tác động rất lớn. Tưởng Cừ hiếm khi không thể không nhìn tình địch ngu si tứ chi phát triển này với cặp mắt khác, ngay cả Tử Yên hay tranh cãi với hắn ta cũng trợn to mắt không thể tin. Chúc Minh bị mấy cặp mắt chiếu tới đắc ý vênh cằm, nói gì chứ hắn ta cũng bị kế hoạch của mình cảm động.

Trương Chính, cũng chính là mập mạp duy nhất trong đoàn, miệng mở to, đang tính nói gì thì nghe thấy bên cạnh có tiếng khinh thường vang lên.

“Hừ! Ngu xuẩn!”

Chúc Minh bị khinh thường tức giận quay đầu trừng người vừa lên tiếng.

“Đậu xanh, Lưu Nhất Sinh mày có ý gì! Muốn chết có phải không!!!”

Người gọi là Lưu Nhất Sinh là một nam sinh tóc che nửa mặt từ sóng mũi trở lên. Không ai biết với kiểu tóc như vậy thì cậu ta làm thế nào đi đường với sinh hoạt bình thường nhưng Lưu Nhất Sinh chính là sống như người bình thường, như không có tóc che mắt vậy. Người mới gặp lần đầu hay nhầm tưởng ngoại hình của cậu ta với người hướng nội, ngại ngùng, có chướng ngại xã hội nhưng thực tế thì ngược lại hoàn toàn.

“Tôi nói cậu ngu là còn nhẹ. Con người cậu vốn dĩ chính là không có đầu óc! Sao không thử ngẫm nghĩ tại sao đàn anh lại bảo chúng ta bỏ chạy đi! Dĩ nhiên bỏ chạy chính là biện pháp tốt nhất chứ còn gì nữa! Tôi thấy cậu nói Tử Yên là bánh bèo vô dụng nhưng thực chất cậu mới chính là bánh bèo vô dụng, ngoại trừ ở đây la hét thì có tác dụng gì!”

Chúc Minh tức tối tóm lấy cổ áo Lưu Nhất Sinh tính đấm cho một phát, không nghĩ tới Lưu Nhất Sinh lại vô cùng linh hoạt, tránh đến bên cạnh Long Thương Vân nói.

“Đàn anh, mau khai sáng cho tên ngu xuẩn này đi!”

Long Thương Vân nhìn cậu ta bằng đôi mắt thâm trầm. Lưu Nhất Sinh vờ như không thấy, một bộ hiên ngang khinh thường Chúc Minh làm hắn ta càng thêm sôi máu.

“Lưu Nhất Sinh, thằng chó nhà mày!!!”

Tưởng Cừ cùng Bách Hiểu Hạn vội nhào tới om chặt hắn ta ngăn không cho thảm án xảy ra. Mập mạp Trương Chính hai chân run lẩy bẩy trốn sau lưng Long Thương Vân. Nhóm nữ sinh đen mặt nhìn tình huống này, mấy thằng con trai này còn thời gian trêu chọc lẫn nhau sao, đúng là một lũ trẻ con mà! Bọn họ hoàn toàn quên mất vài phút trước bọn họ cũng ở trong bức tranh tương tự.

“Đủ rồi!”

Long Thương Vân hiếm khi nghiêm mặt lại. Lời hắn không nặng không nhẹ nhưng rơi vào trong tai đám người lại có sức nặng kì lạ khiến đám người hỗn loạn ngay tức khắc yên tĩnh lại.

“Chúc Minh, ý tưởng của cậu rất tốt nhưng mọi người đều không hiểu biết gì về nơi này, không biết sẽ có bao nhiêu người tập kích, đám người kia sống ở đây chắc chắn thông thuộc địa hình hơn chúng ta, còn có nhóm người Tử Yên. Chênh lệch hai bên quá lớn, cậu nghĩ lại xem còn muốn mạo hiểm không?”

Chúc Minh nghe hắn nói xong cái đầu nóng như dung nham cũng tắt lửa. Thấy hắn ta yên tĩnh lại thì Tưởng Cừ với Bách Hiểu Hạn mới buông hắn ra. Bách Hiểu Hạn cùng Tưởng Cừ nhìn nhau, cả hai đều thấy hổ thẹn trong mắt đối phương, cả hai người bọn họ mới mấy phút trước còn đồng tình với Chúc Minh đấy. Nghĩ lại mới thấy đúng là họ nông cạn thật.

Tử Yên hoàn toàn tin tưởng theo chỉ đạo của Long Thương Vân, nghe hắn hỏi Chúc Minh mà trong lòng càng kiên định, xem ra muốn sống sót vẫn phải ôm đùi đàn anh là đúng đắn. Nguyễn Ngọc ánh mắt lấp lánh nhìn Long Thương Vân, trong lòng cô nàng rung động không thôi. Không có so sánh không có nhận ra, giữa một bên là Chúc Minh xốc nổi, một bên là đàn anh bình tĩnh đến lạnh lùng, ai mà không nghiêng về phía đàn anh Thương Vân được.

Lâm Hữu Kiệt lặng lẽ đẩy mắt kính, y quay đầu âm thầm nhìn Nguyễn Ngọc, chợt thấy dáng vẻ kia Nguyễn Ngọc chăm chú nhìn đàn anh Thương Vân thì trong lòng bỗng chua xót, vội cuối đầu che đi biểu cảm của bản thân.

Lưu Nhất Sinh khoé miệng cong lên, cười châm chọc. Trương Chính giật mình, thấu hiểu dụng ý của đàn anh, gấp gáp lên tiếng.

“Vậy, vậy chúng ta nhanh chóng chạy khỏi đây thôi!”

Lúc này đám người như được đánh thức. Chúc Minh liếc Lưu Nhất Sinh rồi đi cầm cái cặp mình lên. Mọi người ai cũng lục đục đem đồ quải trên lưng đi tiếp. Long Thương Vân bảo bọn họ cẩn thận bước chân, hạn chế giẫm đạp cây cỏ, tận lực không lưu lại dấu vết, nhưng rốt cuộc khu rừng này thực vật phát triển quá tốt khó mà không để lại dấu vết nào. Đoàn người hoàn toàn lấy Long Thương Vân làm đầu, cả đám đi theo sau hắn.

Long Thương Vân vừa đi vừa để ý vừa tận lực giúp họ xoá dấu vết. Trong lòng hắn có nắm chắc dẫn đoàn người vốn ở gần ngôi làng càng lúc càng đi xa ngôi làng kia, đi sâu vào trong rừng. Quả nhiên đến khi mặt trời lặn mà họ vẫn không bị phát hiện. Đám người đi đến khu vừng có nhiều cây cổ thụ cao hàng trăm mét. Phần rễ chúng trên mặt đất tạo ra nhưng cái vòm to có thể trú lại được. Bọn họ quyết định dừng chân ở đây.

Tưởng Cừ đặt balo bản thân xuống đất, lấy ra dụng cụ dã ngoại mà hắn ta đã chuẩn bị sẵn. Tưởng Cừ thở dài một tiếng, ai nghĩ tới hắn ta sẽ dã ngoại kiểu này. Hắn ôm đồ vào lòng, đang tính đi ra thì bắt gặp Hạ Linh đã đứng ngoài vòm nơi hắn ta. Hạ Linh là một cô gái với vẻ ngoài dễ thương vô hại. Cô là cô gái thấp nhất ở đây, mái tóc dài ngang hông bình thường vì hoàn cảnh bất tiện mà bị búi lên để lộ đường nét gương mặt bầu bĩnh. Vẻ mặt cô ngại ngùng lên tiếng.

“Tưởng, Tưởng Cừ!”

Tưởng Cừ cũng cô học chung lớp nhưng hắn cùng cô không có giao lưu gì, lần này cũng là nhờ đi chung chuyến đi với Nguyễn Ngọc mới quen biết cô. Bởi vì Tử Yên lúc trước có thái độ không tốt với Nguyễn Ngọc nên thái độ của hắn ta với Hạ Linh cũng có phần vi diệu. Một lần nữa giáo dưỡng làm Tưởng Cừ có thể bình thản đối đãi Hạ Linh. Hắn đến gần cô hỏi.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hạ Linh tay ghì mép áo, nỗ lực mở miệng.

“Chuyện, chuyện là, cậu, cậu có thể cho tôi mượn con dao của cậu được không! Cần, cần nấu ăn…”

Càng về sau giọng cô càng nhỏ lại như muỗi. Hạ Linh nói xong, ngắm nhìn vẻ mặt của Tưởng Cừ, không đoán được hắn nghĩ gì, trong lòng thấy hơi hối hận. Rõ ràng cô đến là để nói chuyện khác, nhưng lại căng thẳng quá không nói được. Chợt nhớ tới Tử Yên đang cần dao làm thức ăn nên đã thốt ra luôn, cô đúng là ngốc mà!

Tưởng Cừ không biết tâm tư cong quẹo của cô. Hắn ta thở phào.

“Tưởng gì, tôi cũng đang định mang đồ ra đây. Thôi để tôi đem đồ luôn đi. Tới đó cậu rồi lấy dao!”

Nói rồi, hắn nhấc chân đi về phía nhóm người đang nhóm lửa. Hạ Linh ù ù cạc cạc gật gật đầu đi theo sau hắn. Lúc đến chỗ mọi người đốt đống lửa, Nguyễn Ngọc đang nói chuyện với An Lập Dư khoé mắt thấy Tưởng Cừ thì vẫy tay với hắn ta hô.

“Tưởng Cừ!”

Tưởng Cừ nghe thấy Nguyễn Ngọc gọi mình trước mắt sáng ngời, trên mặt tươi cười, vội đem đồ trong tay đưa cho Hạ Linh rồi đi đến chỗ Nguyễn Ngọc để lại Hạ Linh ngơ ngác nhìn hắn ta đi đến chỗ người kia. Vật trong tay vẫn còn độ ấm của người nọ. Hạ Linh nhìn hắn vui vẻ trò chuyện với Nguyễn Ngọc trong mắt không dấu được ghen tị. Chợt cô chạm mắt với Nguyễn Ngọc. Nguyễn Ngọc khinh thường liếc mắt nhìn cô, bên môi là châm chọc rất nhanh liến biến mất nhưng Hạ Linh vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Cô ta là cố ý.

Hạ Linh ôm đồ cúi đầu che dấu hàn quang.

Nguyễn Ngọc!



Long Thương Vân ngồi trên khúc cây khô nhìn đám người Chúc Minh dựng củi chuẩn bị đốt lửa. Những người dựng củi là Chúc Minh và Bách Hiểu Hạn, Trương Chính là thiếu gia gia đình cưng chiều bảo hắn đi nhặt củi còn nhặt phải củi ướt thật sự không ai trông chờ được. Lâm Hữu Kiệt ban đầu cũng muốn giúp nhưng hắn ta làm mọt sách nên cũng long nga long ngóng, Chúc Minh nhìn mà ngứa mắt nên cũng đã đuổi người đi, giờ hắn ta đang phụ Tử Yên tính toán lại vật tư. Chỉ có Long Thương Vân, đại lão này thì không ai dám để hắn làm việc.

Lưu Nhất Sinh cũng làm người rảnh rỗi lân la lại tiếp cận Long Thương Vân xem những người khác làm việc. Một lát sau Chúc Minh phát hiện, hắn ta ngứa mắt bộ dạng lười biếng của Lưu Nhất Sinh tức tối tóm người đi, rốt cuộc chỉ còn lại Long Thương Vân ngồi trên khúc cây.

Nhìn đốm lửa tí tách sáng lên, cháy lan dần từ khúc gỗ này sang khúc gỗ khác hắn chợt nghĩ, không biết Phụng Hoành lúc này đang làm gì?

Người trong lời nói của hắn lúc này đang tay cầm trái táo “khó khăn” kiếm được nấp sau một tảng đá nhìn một cảnh tượng quỷ dị!
 
Tham gia
26/3/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
65
Điểm
13
Thẻ thay đổi tiêu đề tên
Chương 13: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (5)

Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng vì cánh rừng dầy nên có vẻ đã vào đêm. Phụng Hoành nấp sau tảng đá động tác chậm rãi, tận lực không phát ra tiếng động cất trái táo mình kiếm được vào túi áo. Mắt cô vẫn không rời khỏi mấy bóng đen trời vừa sập tối thì xuất hiện.

Có tổng cộng năm cái bóng. Nương nhờ chút ánh sáng tự nhiên còn sót lại, Phụng Hoành lờ mờ nhận ra đó là năm người mặc áo choàng, mũ đầu trùm kín, tà áo kéo tận đất vì thế cô không đoán được nam nữ. Bọn họ đi thành một hàng, mục đích là hướng vào rừng sâu.

Phụng Hoành âm thầm đi theo bọn họ, cô giữ một khoảng cách nhất định, không vội vàng mà theo đuôi. Đám người cứ đi thẳng, cô theo họ được tầm mười phút thì họ dừng lại. Phụng Hoành tinh thần kéo lên, ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh trăng bạc sáng lạ thường. Chuyện này đúng là kì quái nhưng nếu liên quan đến đám người kia thì Phụng Hoành thấy cũng không phải không có khả năng.

Mắt cô ở trong đêm không nhìn tốt lắm, hẳn là ảnh hưởng thiết lập nhân vật. Phụng Hoành nén hơi thở nấp sau thân cây lớn cách đó tầm hai mươi mét nhìn đám người kì quái đi đến cái bệ đá tròn tách ra đứng thành vòng tròn. Xung quanh nơi bọn họ đứng lại trống trải đến lạ, cũng vì vậy mà Phụng Hoành không lựa chọn tiếp cận hơn.

Cô không nghe được đám người kia nói gì nhưng những gì diễn ra trước mặt Phụng Hoành giống như là trong một bộ phim về phù thuỷ. Đám người giơ hai tay lên cao lắc lư, Phụng Hoành kì dị thấy từ trên năm người kia toá ra ánh sáng, màu sắc không giống nhau, cô trong đầu chợt liên tưởng đến cái gì đó nhưng vẫn không rõ ràng.

Ánh trăng giáng xuống bệ đá, một cơn cuồng phong càn quét khắp nơi, nơi ẩn nấp của Phụng Hoành cũng không ngoại lệ. Cô lấy hai tay nắm chặt đất để bản thân không bị đẩy lùi, bàn tay non mềm của nguyên chủ cà ra máu, Phụng Hoành vẫn cắn răng không phát ra tiếng động. Cuồng phong cũng không duy trì quá lâu, sau khi nó biến mất, năm người kì quặc kia dường như làm xong nghi thức nào đó thét lớn một tiếng, ánh sáng biến mất, ánh trăng cũng không, xung quanh tối mịt đến quỷ dị.

Phụng Hoành cố thích nghi bóng tối. Sự tối tăm như màu mực theo thời gian dường như vơi bớt dần, cô nhìn thấy đám người kia lại sắp thành hàng đi hướng ban đầu họ đi tới rồi biến mất trong rừng sâu. Phùng Hoành đợi bọn họ rời đi mới thả lỏng cơ thể căng cứng, thở hắt ra một hơi.

Thậm chí lúc này cô vẫn trong trạng thái ẩn mình, không dám để lộ bản thân. Mồ hôi ướt trán và lưng cô, đã lâu cô không cảm thấy căng thẳng như vậy.

“Lần này chơi lớn thật rồi!”

Phụng Hoành ngồi xuống đất nghỉ mệt, căng thẳng hồi lâu làm cô kiệt sức rồi.

Vốn nghĩ cái tên Đồng Văn tiên có thể khiến cá mập đuổi bắt mình thì cô đã biết nhất định sẽ càng có nhiều nguy hiểm nhưng không ngờ tới lại ảo đến như vậy!

Phụng Hoành nhớ lại cái áp lực bản thân chịu lúc nãy vẫn thấy rợn cả người. Con người luôn sợ hãi những gì họ không biết, Phụng Hoành cũng không đánh giá cao bản thân rằng cô có thể thoát khỏi quy luật đó. Xem ra cái thế giới này đã bị cải biên thành cái quỷ khó lường gì đó rồi. Phụng Hoành lau mồ hôi, nhìn tới đôi tay rướm máu dính đầy cát đất của mình trong lòng phức tạp.

Nhìn vào đám cát trên tay, Phụng Hoành không vội rửa mà nghĩ tới ánh sáng trên người đám người kia. Còn không phải là đại diện kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ sao?

Phụng Hoành khoé miệng co rút, truyện kinh dị thật sự kinh dị rồi đây!

Một lát sau Phụng Hoành đứng trên bãi cỏ nhìn bệ đá đám người lúc nãy làm phép. Bệ đá này được làm tinh xảo đến lạ, mặt cắt phẳng mài bóng phản chiếu được cả hình. Phụng Hoành lau sạch tay bằng nước cô tìm được trong lá to ở rừng, rừng này không thiếu thực vật mọc thấp, lá to, vì vậy cơn mưa ban ngày được chúng giữ lại khá nhiều. Có điều cô vẫn cần quan tâm đến vấn đề nhiễm trùng.

Trên người Phụng Hoành ngoài trừ bộ đồ của cô ra thật sự không có cái gì hết, đúng là bất lợi.

Tác giả bất công, nữ sinh viết truyện thiên vị Long Thương Vân, cô còn cách nào chứ.

Phụng Hoành ngồi trên bệ đá gặm táo, ăn no xong thì cô kiểm lần nữa vết thương, đêm tối không tiện tìm thảo dược. Cô quyết định nằm ngủ trên bệ đá luôn. Xung quanh trống trải nên tầm mắt Phụng Hoành rất thoáng. Hơn nữa cô để ý khi theo dõi đám người thì càng tiến lại gần đây càng ít tiếng côn trùng, thậm chí bây giờ không gian tĩnh lặng đến lạ, thậm chí không thể nghe được tiếng gió thổi cỏ lay. Phụng Hoành đánh cược, cô để cục đá nhọn một đầu trong tầm tay. Nếu có gì thì liều thôi, cô chính là chân trần không sợ giày.

Phụng Hoành chợp mắt nghỉ ngơi.

Ở một nơi khác, Long Thương Vân cùng đám người dùng bữa tối xong cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Bọn họ cắt cử người canh chừng. Long Thương Vân cùng Trương Chính một nhóm, Tưởng Cừ cùng Chúc Minh một nhóm, Lưu Nhất Sinh cùng Bách Hiểu Hạn và Lâm Hữu Kiệt một nhóm, nữ sinh không cần gác. Nhóm được phân chia dựa trên rút thăm nhưng về cơ bản khá đồng đều nên không ai có ý kiến.

Long Thương Vân cùng Trương Chính gác đầu tiên, bọn họ gác từ chín giờ đến mười hai giờ, Tưởng Cừ cùng Chúc Minh là mười hai giờ đến ba giờ, nhóm còn lại thì từ ba giờ đến sáu giờ.

Trương Chính ngồi đối diện Long Thương Vân, giữa hai bọn họ cách một đống lửa to. Trương Chính sợ hãi bóng tối xung quanh nên nhích lên tiến lại gần đống lửa, ừm cũng ấm áp hơn nữa. Mọi người đều mệt mỏi cả ngày, ngả người là ngủ say, cậu ta cũng mệt nhưng thấy Long Thương Vân tỉnh táo thì giống như gặp phụ huynh nên căng thẳng cố trợn mắt, ngồi thẳng dậy làm bản thân tỉnh táo.

Long Thương Vân nhìn thấy cậu ta buồn ngủ dữ dội lại đang nỗ lực thức tỉnh bản thân thì sắc mặt hắn ôn hoà, đưa cây chọc củi cho cháy lên, nhỏ giọng nói.

“Có muốn nói chuyện cho tỉnh ngủ không?”

Giọng Long Thương Vân vốn trầm ấm, hiện tại lại càng hạ trông càng khiến người khó chống cự nổi, Trương Chính thoáng chốc tỉnh cả ngủ gật đầu, hiệu quả hơn nỗ lực vô dụng của cậu ta nhiều. Trương Chính mập mạp trong lòng ôm má thở dài.

“Đàn anh, chúng ta nói gì đây?”

Long Thương Vân cười.

“Gì cũng được, mục đích là để tỉnh táo mà, hay là tôi với cậu nói chút chuyện về bản thân xem như lần nữa giới thiệu bản thân đi. Tôi đột ngột tham gia vào chuyến đi nên cũng không hiểu biết hay thân thiết mấy với mọi người.”

Trương Chính cảm thấy hứng thú hẳn lên, giờ thì cậu ta hoàn toàn tỉnh táo rồi đấy. Mặc dù không đến mức được gọi là fan nhưng Trương Chính vẫn là một người ngưỡng mộ Long Thương Vân ở trong trường, lần này được trò chuyện cùng đàn anh cậu ta rất vui mừng.

“Tôi trước đi.”

Long Thương Vân buông nhánh cây trong tay ra, vừa xoa tay vừa nói. Hắn bắt đầu nói về bản thân mình như học lớp nào, nhà có bao nhiêu người, hắn có nhắc tới mình có hai người em trai học cùng trường. Trương Chính vốn có nghe qua tin đồn này nhưng không ngờ nó lại là sự thật, cả người tràn ngập tò cùng hứng khởi trò chuyện với hắn, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Trương Chính cũng nói với Long Thương Vân bản thân có một người anh trai, anh trai lớn hơn cậu ta nhiều tuổi lại mọi mặt xuất sắc khiến cậu ta có chút áp lực, hơn nữa còn rất nghiêm khắc với cậu ta nên cậu ta khá sợ anh trai mình. Long Thương Vân cũng than phiền hai đứa em của hắn quá quậy, thường xuyên đánh nhau làm nhà trường phải mời phụ huynh, mà trước khi cha mẹ hắn tới thì hắn phải canh chừng bọn nó giúp bọn họ. Có đề tài than phiền này mở đầu, cả hai rất nhanh càng nói càng hợp, thậm chí có xu hướng trở thành tri kỉ.

Tính tình Trương Chính có phần nhút nhát, lại ngây thơ nên rất nhanh cậu ta bị Long Thương Vân moi sạch thông tin về bản thân, thậm chí cả số chứng minh nhân dân là gì hắn cũng biết. Đồng thời Trương Chính cũng không còn câu nệ với hắn như lúc trước. Trương Chính cảm thấy nói chuyện với đàn anh làm cậu ta rất thoải mái như trút được nhiều gánh nặng nặng nề. Thật ra cậu ta từ lúc bắt đầu chuyến hành trình đã luôn căng thẳng bởi vì cậu ta không thật sự thân thiết với bất kì ai, dù học cùng lớp với Tưởng Cừ cùng Nguyễn Ngọc nhưng cậu ta luôn nhát gan nên cũng rất ít khi bắt chuyện cùng bọn họ. Lần này là cậu ta nỗ lực lắm mới dám tham gia. Sau đó đoàn người còn lạc vào một nơi xa lạ kì quái, Trương Chính nhiều lần suýt đứng tim mà chết nhưng không dám kêu than vì sợ làm phiền người khác.

“Đàn anh, tại sao anh lại tham gia vào chuyến đi chơi này vậy?”

Trương Chính nói xong nhận ra mình lỡ lời. Cậu ta vội bặm chặt môi, căng thẳng cúi đầu. Trong lòng cậu ta thầm mắng bản thân ngu ngốc, tự nhiên lại hỏi không đâu phá hỏng không khí. Bây giờ cậu ta nói không muốn biết liệu có kịp không!

Long Thương Vân lại nghiêm túc trả lời cậu ta.

“Tôi nghe mọi người tổ chức đi chơi ở núi Bàn Môn, trùng hợp là cả nhà tôi đều đã đi du lịch trước đó vài ngày chỉ còn lại tôi vì có chút chuyện ở trong trường mà phải ở lại. Tôi nhớ trước đó Nguyễn Ngọc cũng đã mời tôi nên cứ thế đi thôi.”

Trương Chính thấy hắn nghiêm túc trả lời mình, cậu ta không thấy gì bất thường trên người Long Thương Vân nên mặc định đàn anh có lẽ cũng không có ý gì nên thở phào trong lòng.

“Vậy mà em lại nghĩ…”

Nghĩ đàn anh cũng thích Nguyễn Ngọc.

Trương Chính lẩm bẩm, cậu ta thầm trách mình đúng là giỏi tưởng tượng mà. Mặc dù Nguyễn Ngọc rất tốt, trước khi gặp Long Thương Vân cậu ta từng nghe qua tinh đồn Long Thương Vân cũng thích Nguyễn Ngọc, Trương Chính cũng có chút nghi ngờ nhưng khi gặp được người thật rồi thì Trương Chính chẳng thể nào tưởng tượng ra được Long Thương Vân đặt cạnh Nguyễn Ngọc như thế nào. Nguyễn Ngọc rõ ràng rất tốt nhưng… nhưng… nhưng đặt cạnh đàn anh thì vẫn rất kì quái.

“Vậy ra Nguyễn Ngọc cũng mời đàn anh, vậy mà ai cũng nói đàn anh đột ngột đề nghị tham gia ha ha ha.”

Cậu ta gãi gãi đầu mình cười trừ.

“Họ nói vậy cũng không hẳn là sai, dù sao trước đó tôi cũng đã từ chối một lần, sau đó lại đổi ý.”

Long Thương Vân bình thản đáp. Dáng vẻ lão làng của Long Thương Vân thật sự có tính lừa người, Trương Chính sùng bái xem hắn thành bậc trưởng bối, hoàn toàn chắc chắn hắn cùng Nguyễn Ngọc không có dính dáng gì thì càng thoải mái trải lòng trò chuyện cùng hắn.

“Không biết người nhà chúng ta hiện tại thế nào?”

Sau khi những chuyện vui qua đi quả nhiên những nỗi lo xuất hiện. Trương Chính mặt mập héo héo nói, sau đó cậu ta còn nhịn không được khóc nấc lên. Trương Chính vẫn còn nhớ không làm phiền mọi người mà ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động khiến dáng vẻ cậu ta càng thêm đáng thương. Long Thương Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời mơ hồ hiện ra sau tán lá, hắn im lặng. Đợi một lúc hắn thấy Trương Chính rốt cuộc tỉnh táo lại từ nỗi buồn, Long Thương Vân lên tiếng an ủi.

“Chắc là bọn họ sẽ lo lắng. Có lẽ bọn họ cũng đang tìm kiếm chúng ta. Vì vậy, chúng ta cũng phải nỗ lực sống sót để quay trở lại bên cạnh họ.”

Trương Chính học theo hắn ngẩng đầu, mắt cậu ta không tốt lắm nên chỉ thấy bóng tối đen thui vậy mà cậu ta lại không sợ hãi, trong lòng lại kiên định đến lạ. Lời này của Long Thương Vân còn lợi hại hơn vô số lời an ủi sáo rỗng cậu ta từng nghe. Gia đình cậu ta nhất định đang đấu tranh giành cậu ta về, cậu ta cũng không thể vô dụng được. Trong lòng Trương Chính ý niệm quay trở về xoay tròn mạnh mẽ.

Cậu ta lau mắt mũi, rốt cuộc không khóc nữa, mập mạp nghiêm túc. Long Thương Vân lúc này nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói.

“Đến giờ thay ca rồi, cậu đi nghỉ đi, tôi đi gọi nhóm Tưởng Cừ. Phải nghỉ ngơi đầy đủ ngày mai mới có sức được.”

Trương Chính lúc này đối với lời Long Thương Vân tin tưởng không nghi ngờ, gật mạnh đầu rồi sải bước về chỗ mình ngủ. Long Thương Vân nhìn về dáng vẻ quyết tâm của cậu ta trong lòng suy nghĩ về câu chuyện chính. Người này chết khá sớm bởi vì thể chất và tinh thần không tốt, về thể chất tạm thời để qua một bên, ít nhất phải để tinh thần cậu ta không mất.

Hắn đứng tại chỗ, rũ mắt sắp xếp lại một loạt thông tin về Trương Chính mà mình vừa có được.

Vẫn không có manh mối nào. Long Thương Vân nhíu mày.

Rốt cuộc gút thắt buộc đám người này ở đây là gì đây?
 
Tham gia
26/3/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
65
Điểm
13
Thẻ thay đổi tiêu đề tên
Chương 14: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (6)

Lại một ngày mới đã đến. Phụng Hoành mở mắt, thoăn thoắt ngồi dậy từ trên tảng đá duỗi mình. Cô lấy chút trái cây mình dành dụm ra làm bữa sáng.

Phụng Hoành ngồi xếp bằng trên tảng đá, bắt đầu tự hỏi. Sự việc nhìn thấy tối ngày hôm qua khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Phụng Hoành ngẫm lại cốt truyện mình đã xem thật kĩ trong đầu. Từ việc nhóm người Long Thương Vân đi vào thế giới biệt lập này tới việc cô bị dân làng hiến tế biến thành ma cây, thậm chí cái kết chỉ có đôi tình nhân nhân vật chính rời đi…

Cô nhíu mày.

Nó quá mơ hồ.

Phụng Hoành cảm thán thông tin mà Đồng Văn tiên đưa cho cô đúng là vô nghĩa.

Không có thông tin chính xác, Phụng Hoành thấy mình giống như người bị bịt mắt, bịt tai.

Trước mắt cô có hai con đường, một là tìm đến nhóm của Long Thương Vân hoặc tự mình vào làng thu thập thông tin. Dù là cái nào cũng có nguy hiểm khó lường. Đối với việc tự mình vào mấy ngôi làng kia, khỏi cần giải thích cũng thấy là nó rất nguy hiểm. Sự tồn tại của mấy ngôi làng này ngay từ đầu đã rất kì quái, lại cũng không có gì đảm bảo thái độ của những ngôi làng trong thực tế sẽ giống như trong sách. Cô không chắc mấy ngôi làng đối xử thân thiện với nhân vật chính có thể thân thiện với mình hay đẩy mình vào chỗ chết. Đặc biệt là ngày hôm qua đã thấy được một góc thủ đoạn của họ.

Phụng Hoành trầm tư, với thân thủ của cô, đối đầu với những thứ siêu nhiên kia cũng quá sức, hơn nữa cơ thể này là thật sự yếu ớt.

Còn nếu cô chọn ngay thời điểm này gia nhập nhóm của Long Thương Vân thì cũng không tốt. Vốn thân phận của cô có mâu thuẫn sâu sắc với người được yêu thích nhất trong nhóm người đó là Nguyễn Ngọc, hơn nữa cô còn chưa xác định được là việc cả nhóm kia đến đây là trùng hợp hay là có người cố ý. Nếu là do có người sắp đặt vậy thì hắn ta hoặc cô ta nhất định ở trong đoàn người kia. Nguyễn Ngọc là người có hiềm nghi lớn nhất vì cô ta chính là người đề nghị ra chuyến đi chơi này, nhưng cũng không thể loại trừ hiềm nghi của những người khác.

Hiện tại lợi thế của cô chính là còn ở trong bóng tối, chưa bị người phát hiện, cô có quyền lựa chọn. Nhưng bút sa gà chết, chọn lựa thế nào mới là vấn đề.

Việc tụ hội với nhóm người Long Thương Vân là chuyện sớm muộn nhất định phải xảy ra. Cô còn muốn biết hắn rốt cuộc đã biết được những gì. Ở màn này ngoài cốt truyện được gửi còn có “kí ức” của nhân vật, Long Thương Vân nhất định cũng biết “kí ức” nhân vật của hắn. Giữa cô và hắn nhất định có chênh lệch về thông tin, cô hy vọng đó là thông tin hữu ích.

Phụng Hoành phủi tay, đống đỡ đứng dậy.

Cô quyết định rồi.

Cô sẽ liều mình đi điều tra mấy ngôi làng. Dù sao chuyện điều tra mấy ngôi làng là chuyện nhất định phải làm. Nếu Long Thương Vân có thông tin hữu ích vậy thì cô cũng không thể đến tay không được. Hiện tại cô và hắn là đồng đội, đối xử nhất định phải công bằng. Hơn nữa hắn còn có một đám “đàn em năm dưới” cần phải lo, vì thay đổi kết cục câu chuyện hắn nhất định không thể bỏ rơi bọn họ. Việc này cô làm là tốt nhất.

Phụng Hoành đã quyết định thì lòng thoải mái hẳn ra. Cô mỉm cười đi về hướng ngôi làng mà mình trốn tránh ban đầu.

Cô muốn tìm một nơi cao hơn để quan sát.



Long Thương Vân dẫn theo Tưởng Cừ cùng Chúc Minh trở lại nơi họ cắm trại sau khi thám thính xung quanh. Sáng hôm nay bọn họ quyết định cử một nhóm điều tra xung quanh cùng tìm thức ăn. Long Thương Vân dẫn theo Tưởng Cừ cùng Chúc Minh, những người còn lại ở lại thu xếp nơi cắm trại. Long Thương Vân vì có kiêng kị nên cũng không cùng Tưởng Cừ cùng Chúc Minh đi quá xa nhưng khi bọn họ trở lại lại thấy mặt đất lộn xộn, còn có vết máu trên mặt đất.

Chúc Minh chạy xung quanh, vừa chạy vừa gọi tên Nguyễn Ngọc.

Không thấy! Ai cũng không thấy! Đồ vật cũng không!

Tưởng Cừ sắc mặt tái nhợt.

Long Thương Vân nhíu mày, hắn tới chỗ máu trên mặt đất sờ. Còn ướt, là vết máu mới. Hắn liếc mắt nhìn dấu chân lộn xộn trên mặt đất trong lòng trầm xuống.

Chúc Minh sắc mặt lạnh lùng, mắt hắn ta đỏ lên, quay cuồng tức giận quay trở lại đứng cạnh Long Thương Vân.

“Bọn họ chắc chắn đã bị bắt đi hết cả rồi!”

Chúc Minh nghiến răng nói. Hắn ta áy náy trong lòng, lẽ ra hắn ta không nên vì lòng hiếu thắng trước mặt Nguyễn Ngọc mà đi theo Long Thương Vân cùng Tưởng Cừ ra ngoài thám thính. Ban đầu hắn ta được phân công ở lại, nếu hắn ta chịu ở lại thì nhất định… Mấy tên gà mờ yếu ớt kia, hắn ta bị ma quỷ ám mới nghĩ không có hắn ta thì sẽ không sao!

Long Thương Vân liếc mắt quan sát hắn ta.

Hắn phủi tay đứng dậy, gọi Tưởng Cừ còn đang thất thần lại.

“Bọn họ còn đi chưa xa, nếu hiện tại chúng ta đuổi theo nhất định đuổi kịp. Nhưng tôi có vài điều muốn nói với các cậu…”

Tưởng Cừ không phải người yếu ớt, hắn ta rất nhanh hồi phục tinh thần từ hoảng sợ. Nghe thấy còn có cơ hội cứu người, hắn ta nhịn không được lên tiếng.

“Anh Vân, thật sự còn có thể kịp sao?”

Long Thương Vân không dấu diếm gật đầu.

“Có thể. Vết máu chưa khô ắt hẳn họ mới đi chưa xa, hơn nữa đám người đến bắt người cộng thêm đoàn người của chúng ta thì nhóm đi nhất định rất đông. Di chuyển trong rừng không dễ dàng, đặc biệt nhóm người càng đông vì để quản lí càng không thể đi nhanh được. Ba người chúng ta chạy nhanh nhất định có thể đuổi kịp bọn họ.”

Chúc Minh hai mắt sáng lên, vội vàng ngẩng đầu khát vọng nhìn Long Thương Vân.

“Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Long Thương Vân quay lại nhìn bọn họ, nghiêm túc nói.

“Vấn đề là đuổi kịp rồi thì làm gì tiếp theo.”

Tưởng Cừ bắt kịp ý tứ của Long Thương Vân. Chúc Minh mặc dù đầu óc đơn giản nhưng đối với nguy hiểm kiểu này cũng nhạy bén. Quả thật với ba người bọn họ thì đuổi theo kịp hay không không phải là vấn đề, vấn đề là sau khi họ đuổi kịp thì làm gì. Xông lên đánh một trận? Ba người bọn họ thân thủ không tồi tuy nhiên cố kị đám người Nguyễn Ngọc dừng trên tay kẻ thù nên họ không thể vọng động, hơn nữa nhìn dấu chân trên đất để lại thì đám người kia nhất định rất đông, tình hình về kẻ địch lại hoàn toàn mù mịch, họ xông lên chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Chẳng những không cứu được người ngược lại có khi còn phải bồi mình vào.

Chúc Minh cắn răng, những lúc cần dùng não như thế này là những lúc hắn ta ghét nhất. Cái này không được! Cái kia cũng không được! Tại sao hắn ta không thể dùng nắm đấm mình giải quyết hết chứ! Nhưng hắn ta cũng rõ ràng, điều Long Thương Vân lo lắng là đúng đắn!

Chúc Minh gian nan tách hàm trên khỏi hàm dưới, hắn ta nhìn chằm chằm Long Thương Vân.

“Tôi nghe theo anh.”

Lúc này Chúc Minh nhận ra hắn ta chỉ có thể tin tưởng Long Thương Vân, ngoài ra hắn ta không có cách nào khác.

Mặc dù không cam lòng nhưng Chúc Minh thừa nhận Long Thương Vân có ích hơn hắn ta nhiều.

Tưởng Cừ còn đang trầm tư chợt quay đầu nhìn Chúc Minh. Bộ dạng kiên định đáng tin cậy của Chúc Minh làm hắn ta thay đổi cái nhìn về Chúc Minh. Tưởng Cừ nghĩ, ngay cả Chúc Minh cũng đã quyết định thì hắn ta có gì phải sợ.

“Anh Vân, anh chắc đã có kế hoạch rồi phải không?”

Tưởng Cừ nắm chắc nói.

Long Thương Vân âm thầm quan sát đồng thời ghi lại dữ liệu về hai người trước mặt. Một Long Thương Vân nhỏ trong đầu hắn múa bút ghi ghi chép chép đánh giá. Long Thương Vân có được kí ức của “Thương Vân” nên hắn biết rõ tình huống của mình như thế nào. Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã cố gắng ghi nhớ thật nhiều dữ liệu về nhóm học sinh này. Trương Chính là người hắn loại ra khỏi hiềm nghi sớm nhất. Tiếp đó là Tưởng Cừ cùng Chúc Minh. Hai người này là người hắn ít đặt nghi ngờ nhất nhưng cũng không loại bỏ hiềm nghi hoàn toàn.

Long Thương Vân rõ ràng một sự thật, cho dù thế nào hai người này cũng có ưu điểm có lợi cho hắn. Hắn có thể tận dụng bọn họ để phá vỡ thế cờ này.

“Tôi sẽ không dấu diếm. Tôi đã suy nghĩ rất lâu việc làm sao chúng ta có thể thoát khỏi nơi này. Chúng ta không biết gì về nơi này cả nên tôi đã nghĩ tới sớm muộn chúng ta cũng phải tiếp xúc với đám người đã bắt bọn họ đi. Chỉ có tôi và hai người các cậu thì việc giải cứu bọn họ là chuyện bất khả thi. Tôi đề nghị chúng ta nên theo dõi họ trước, cần đảm bảo tính mạng đám người Nguyễn Ngọc an toàn.”

Chúc Minh gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Tưởng Cừ vẫn còn khúc mắc.

“Nếu tính mạng mọi người bị đe doạ thì sao.”

Long Thương Vân nhìn hắn nói.

“Đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến.”

Hắn cũng không ngại mạo hiểm. Sau khi đã quyết định, cả ba người bắt đầu hướng theo hướng đám người bị bắt đi đuổi theo.

Long Thương Vân vừa chạy trong lòng vừa sắp xếp lại manh mối. Dựa vào kí ức của “Thương Vân” Long Thương Vân biết được rất nhiều chuyện. Hắn biết đám người đến đây là do có người sắp xếp. Hắn cũng biết trong nhóm người có người cố kéo bọn họ gặp mặt những người trong “làng”. Việc nhóm Nguyễn Ngọc bị bắt nhất định có sự tham gia của người kia nếu không bọn họ di chuyển tuỳ tiện như vậy không có khả năng nhanh chóng bị phát hiện như thế, hơn nữa còn tránh mặt được hắn cùng Tưởng Cừ, những người trong mắt bọn họ là thông minh có thể nhìn thấu thủ đoạn của người đó.

Hắn có thể xác định đám người hiện tại vẫn an toàn là vì hắn biết mục đích đám người bắt nhóm người Nguyễn Ngọc đi không phải là để giết bọn họ. Nhưng Long Thương Vân cũng không tính chỉ ngồi đợi, rốt cuộc thời gian trôi qua càng có nhiều biến số.

Hắn khẽ chớp mắt.

Nơi bọn họ cắm trại là nơi nằm giữa hai ngôi làng, một là ngôi làng ban đầu nhóm người Nguyễn Ngọc xông vào, hai là ngôi làng đã bắt Phụng Hoành trong nguyên tác.

Hắn có thể sẽ sớm hội ngộ cùng cô sớm hơn dự định…
 
Top