[Xuyên không] Truyện Đề Cử Ngày nào cũng mơ thấy kẻ thù - Dã Uyên
- Tham gia
- 26/3/20
- Bài viết
- 36
- Điểm cảm xúc
- 88
- Điểm
- 18
Chương 10: Trốn thoát khỏi câu chuyện kinh dị (2)
‘… Nữ quỷ từ trong rừng sâu lao ra tấn công đoàn người đang di chuyển. Nguyễn Ngọc bị nhắm đến, trong lúc hoảng hốt vấp phải rễ cây. Mắt thấy người sắp ngã xuống, bàn tay gầy gọc như củi khô với móng tay kéo dài nhọc hoắc đuổi theo cào xuống! Nếu không phải Thương Vân ở cạnh Nguyễn Ngọc phản ứng nhanh chóng kéo lấy nàng, Nguyễn Ngọc nhất định bị móc tim giống như những người mà bọn họ đã gặp.
Nữ quỷ không bắt được Nguyễn Ngọc nhưng móng tay cũng xước qua cánh tay của Thương Vân. Nhất thời máu tươi văng ra nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn. Nguyễn Ngọc nhìn thấy Thương Vân bị thương đau lòng vô cùng, nước mắt như châu như ngọc không ngừng rơi xuống. Thương Vân vội vàng mang nàng tránh xa phạm vi công kích của nữ quỷ. Nữ quỷ nhìn thấy chỉ nở nụ cười ghê rợn làm đoàn người sởn gai óc.
Nguyễn Ngọc không cam tâm hô lên.
“Cô nhất định không thể hại được chúng tôi đâu! Chúng tôi nhất định thay dân làng báo thù! Chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi được nơi đây! Ai cũng không ngăn cản được chúng tôi đâu!”
Nữ quỷ chỉ cười, chớp mắt lại biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa đã ở bên cạnh một người trong đoàn. Móng tay đen dài cứng rắn hơn sắt đâm xuyên ngực trái y, sau khi rút ra là một trái tim đỏ còn đang đập đầm đìa máu. Người kia nhìn thấy tim mình bị moi ra, trợn mắt, ngã xuống, chết. Những người còn lại không rét mà run.
Thương Vân nhìn thấy cảnh tượng này, một chút áy náy trong lòng cũng biến mất. Hắn gằn từng tiếng.
“Phụng! Hoành!!!” _’
Đùng! Đoàng!
Nội tâm Phụng Hoành chấn động!
Cô vậy mà lại trở thành nữ quỷ giết người vô tội vạ, hơn nữa còn là nữ quỷ xấu xí không có lí trí! Tác giả cuốn sách này là kẻ thù của cô có phải không! Phụng Hoành càng đọc càng tức.
Lần này cô còn phẫn nộ hơn cả lần trước tuy nhiên lại không thể không nhẫn nhịn đọc hết cốt truyện thế giới này.
Phụng Hoành ở trong câu chuyện cũng tên là Phụng Hoành, chính là trùm cuối ngăn cản đám người rời khỏi thế giới tách biệt này. Ban đầu Phụng Hoành là một người bình thường, là bạn cùng lớp của Nguyễn Ngọc cùng Long Thương Vân. Theo những gì đoàn người thảo luận sau khi thoát khỏi cuộc tàn sát thứ nhất của Phụng Hoành thì nhân vật này của cô vốn không làm người thích, tính tình u ám, táo bạo. Đồng thời, người mà Nguyễn Ngọc khắc khẩu trên núi Bàn Môn cũng chính là cô.
Phụng Hoành không phải người tham gia chuyến đi cùng đám người Nguyễn Ngọc. Cô chỉ là trùng hợp gặp họ ở nơi đó. Sau đó sương trắng xuất hiện, Phùng Hoành cũng vô tình bị lôi kéo vào thế giới này. Ban đầu Phụng Hoành xuất hiện trong rừng, một nơi khác đám người Nguyễn Ngọc. Một mình cô lạc quẻ, ở nơi xa lạ lại quỷ dị này hoảng sợ không thôi. Sau đó Phụng Hoành cũng trở thành nạn nhân đầu tiên thể hiện sự kinh dị của tác phẩm trong lúc không ai hay.
Phụng Hoành chắc chắn tác giả này là kẻ thù của mình nếu không cũng không viết cô thê thảm như vậy. Đầu tiên, Phụng Hoành trong nguyên tác lạc trong rừng, nhiều lần bị thú dữ đe doạ, sau đó bị người ngôi làng cách ngôi làng đoàn người Nguyễn Ngọc không xa phát hiện. Bọn họ đối xử với cô cũng không có hoà ái như đám người Nguyễn Ngọc, Phùng Hoành giống như chiến lợi phẩm bị bắt giam trong ngục tối.
Phụng Hoành cùng họ nói không thông, nhiều lần muốn trốn đều bị bắt lại tra tấn. Mười ngày sau khi đến nơi này Phụng Hoành không hiểu tại sao lại bị người lôi đi đến cây cổ thụ giữa làng. Tư tế nói cô là tế phẩm dâng lên cho cây thần, mời cây thần nhận lấy. Phụng Hoành linh cảm tính mạng bị đe doạ, lại bị người đè chặt, rễ cây từ dưới đấy chui lên cuốn lấy người cô. Phụng Hoành bị rễ cây trói vào trên thân cây. Rễ đâm vào da thịt, rút đi máu và dưỡng chất từ cô.
Đám người xung quanh tung hô. Phụng Hoành cũng không có nhanh chóng chết, cô bị tra tấn suốt ba ngày ba đêm. Cảm nhận đau đớn vô cùng vô tận, sinh mệnh trôi dần đến điểm cuối, cây thần ăn cô biến cô thành cái xác khô. Tác phẩm một bên viết cô điêu ngoa, tuỳ hứng, đắc tội nữ chính, người bên phe nữ chính nhìn đến kết cục này tuyệt đối mắng cô một tiếng đáng đời. Phụng Hoành lại thấy tác giả chắc là thù hận cô sâu sắc lắm đây.
Những việc xảy ra với Phụng Hoành là trong khoảng thời gian đầu đám người Nguyễn Ngọc còn chưa rời khỏi làng tìm đường ra. Sau khi đám người Nguyễn Ngọc biết được cách trở về, rời khỏi ngôi làng họ ở đi khắp nơi thu thập vật phẩm từ các ngôi làng khác nhau thì họ mới nghe đồn về nữ quỷ moi tim người. Ngôi làng Phụng Hoành chính là địa điểm cuối cùng đám người Nguyễn Ngọc dự tính đến, không ngờ ở đó lại gặp được Phụng Hoành.
Phụng Hoành đã không còn là Phụng Hoành. Sau khi chết, cô trở thành ma cây bảo vệ vật phẩm của làng, đồng thời khát máu vô độ. Vào ngày đầu tiên thức tỉnh thành ma cây, Phụng Hoành sát hại toàn bộ người trong làng sau đó còn đi chiếm lấy khu rừng xung quanh, điều khiển thực vật làm cho hoàn cảnh trở nên khó khăn đối với đám người Nguyễn Ngọc.
Để trở về, Đám người Nguyễn Ngọc cần năm vật phẩm là bảo vật của năm ngôi làng khác nhau để mở cổng trở về thế giới bọn họ vì vậy bằng mọi giá bọn họ phải đến gặp Phụng Hoành. Hơn nữa việc làm tàn ác của Phụng Hoành còn làm bọn họ cảm thấy diệt trừ cô là chính đạo. Phụng Hoành hoàn toàn là tảng đá cứng được thiết lập lám khó dễ nhân vật chính hơn nữa cũng chỉ có mình cô. Sau khi Phụng Hoành xuất hiện thì nội dung rốt cuộc mang màu sắc truyện kinh dị.
Phụng Hoành tấn công đám người Nguyễn Ngọc hết lần này đến lần khác, giết rớt từng người một, hơn nữa tác giả còn viết cô thích moi tim, moi gan, moi nội tạng vân vân, thật sự biến thái. Theo cốt truyện thường thấy, tà không thắng chính, cuối cùng nam nữ chính hợp sức cùng dân làng diệt rớt cô tìm lại bình yên cho thế giới này, sau đó nam nữ chính cũng thu thập đủ vật phẩm trở về thế giới của bọn họ. Chẳng qua chỉ có nam nữ chính sống sót rời đi, còn lại đều đã bị Phụng Hoành giết chết.
Phụng Hoành khép sách lại, sau đó nhịn không được quăng nó đi. Thằng nhóc Đồng Văn tiên kia thật giỏi chọc tức cô mà!
Trước mặt cô lại xuất hiện cái bảng xanh.
[Hì hì hì, bản tiên hào phóng cho các người biết nhiệm vụ các người lần này! *kiêu ngạo**bản thân thật cool*]
[Nhiệm vụ:
Bảng xanh lại biến mất, lần này Phụng Hoành chắc chắn nó sẽ không xuất hiện lại nữa. Cô chống tay đứng dậy, trong đầu chợt lướt qua vô số hình ảnh.
“Hửm~.”
Phụng Hoành nhìn thấy một người giống hệt bản thân trải qua một số việc mà câu chuyện cô vừa đọc đề cập tới đồng thời cũng có nhiều chuyện không có xuất hiện trong cốt truyện. Đây là bổ sung của thế giới này sao?
Phụng Hoành ban đầu còn nghi ngờ tại sao lần này thằng nhóc kia lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra đúng là không đơn giản. Xem ra lần này là muốn cô hoàn toàn dung nhập vào câu chuyện.
Phụng Hoành cúi đầu nhìn quần áo trên người, là áo thun, quần thể thao cùng áo khoác bông, đây đúng là trang phục nhân vật. Ít nhất không phải mang cái bộ dạng đồ ngủ lần trước cô thật sự vui mừng!
Căn cứ vào cốt truyện cùng hoàn cảnh xung quanh, ắt hẳn cô đang ở khoảng thời gian đoàn người vừa tới thế giới khép kín này. Trong đầu Phụng Hoành nhanh chóng cho ra vô số kết quả.
“Trước tiên, tìm thức ăn đã.”
Phụng Hoành vừa phủi tay vừa rảo bước đi sâu vào trong rừng.
…
Ở nơi khác, Long Thương Vân tách ra khỏi đoàn người tiếp nhận thông tin thế giới cùng nhiệm vụ. Trong lòng hắn đã có ước lượng, cũng không có làm ra hành vi gì khác thường, căn cứ vào tính cách Thương Vân trong truyện hoà vào đoàn người. Tính cách Thương Vân lạnh lùng, không hợp đàn vừa hay giúp hắn không cần phải tốn tinh thần diễn gì. Chỉ là bảo hắn tiếp cận nhân vật Nguyễn Ngọc này, hắn làm không nổi cũng thấy không cần thiết.
Lần này thân phận của hắn so ra bất tiện hơn Phụng Hoành, tuy nhiên mức độ gặp nguy hiểm cũng ngược lại. Long Thương Vân mày hơi nhíu lại.
Nữ quỷ không bắt được Nguyễn Ngọc nhưng móng tay cũng xước qua cánh tay của Thương Vân. Nhất thời máu tươi văng ra nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn. Nguyễn Ngọc nhìn thấy Thương Vân bị thương đau lòng vô cùng, nước mắt như châu như ngọc không ngừng rơi xuống. Thương Vân vội vàng mang nàng tránh xa phạm vi công kích của nữ quỷ. Nữ quỷ nhìn thấy chỉ nở nụ cười ghê rợn làm đoàn người sởn gai óc.
Nguyễn Ngọc không cam tâm hô lên.
“Cô nhất định không thể hại được chúng tôi đâu! Chúng tôi nhất định thay dân làng báo thù! Chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi được nơi đây! Ai cũng không ngăn cản được chúng tôi đâu!”
Nữ quỷ chỉ cười, chớp mắt lại biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa đã ở bên cạnh một người trong đoàn. Móng tay đen dài cứng rắn hơn sắt đâm xuyên ngực trái y, sau khi rút ra là một trái tim đỏ còn đang đập đầm đìa máu. Người kia nhìn thấy tim mình bị moi ra, trợn mắt, ngã xuống, chết. Những người còn lại không rét mà run.
Thương Vân nhìn thấy cảnh tượng này, một chút áy náy trong lòng cũng biến mất. Hắn gằn từng tiếng.
“Phụng! Hoành!!!” _’
Đùng! Đoàng!
Nội tâm Phụng Hoành chấn động!
Cô vậy mà lại trở thành nữ quỷ giết người vô tội vạ, hơn nữa còn là nữ quỷ xấu xí không có lí trí! Tác giả cuốn sách này là kẻ thù của cô có phải không! Phụng Hoành càng đọc càng tức.
Lần này cô còn phẫn nộ hơn cả lần trước tuy nhiên lại không thể không nhẫn nhịn đọc hết cốt truyện thế giới này.
Phụng Hoành ở trong câu chuyện cũng tên là Phụng Hoành, chính là trùm cuối ngăn cản đám người rời khỏi thế giới tách biệt này. Ban đầu Phụng Hoành là một người bình thường, là bạn cùng lớp của Nguyễn Ngọc cùng Long Thương Vân. Theo những gì đoàn người thảo luận sau khi thoát khỏi cuộc tàn sát thứ nhất của Phụng Hoành thì nhân vật này của cô vốn không làm người thích, tính tình u ám, táo bạo. Đồng thời, người mà Nguyễn Ngọc khắc khẩu trên núi Bàn Môn cũng chính là cô.
Phụng Hoành không phải người tham gia chuyến đi cùng đám người Nguyễn Ngọc. Cô chỉ là trùng hợp gặp họ ở nơi đó. Sau đó sương trắng xuất hiện, Phùng Hoành cũng vô tình bị lôi kéo vào thế giới này. Ban đầu Phụng Hoành xuất hiện trong rừng, một nơi khác đám người Nguyễn Ngọc. Một mình cô lạc quẻ, ở nơi xa lạ lại quỷ dị này hoảng sợ không thôi. Sau đó Phụng Hoành cũng trở thành nạn nhân đầu tiên thể hiện sự kinh dị của tác phẩm trong lúc không ai hay.
Phụng Hoành chắc chắn tác giả này là kẻ thù của mình nếu không cũng không viết cô thê thảm như vậy. Đầu tiên, Phụng Hoành trong nguyên tác lạc trong rừng, nhiều lần bị thú dữ đe doạ, sau đó bị người ngôi làng cách ngôi làng đoàn người Nguyễn Ngọc không xa phát hiện. Bọn họ đối xử với cô cũng không có hoà ái như đám người Nguyễn Ngọc, Phùng Hoành giống như chiến lợi phẩm bị bắt giam trong ngục tối.
Phụng Hoành cùng họ nói không thông, nhiều lần muốn trốn đều bị bắt lại tra tấn. Mười ngày sau khi đến nơi này Phụng Hoành không hiểu tại sao lại bị người lôi đi đến cây cổ thụ giữa làng. Tư tế nói cô là tế phẩm dâng lên cho cây thần, mời cây thần nhận lấy. Phụng Hoành linh cảm tính mạng bị đe doạ, lại bị người đè chặt, rễ cây từ dưới đấy chui lên cuốn lấy người cô. Phụng Hoành bị rễ cây trói vào trên thân cây. Rễ đâm vào da thịt, rút đi máu và dưỡng chất từ cô.
Đám người xung quanh tung hô. Phụng Hoành cũng không có nhanh chóng chết, cô bị tra tấn suốt ba ngày ba đêm. Cảm nhận đau đớn vô cùng vô tận, sinh mệnh trôi dần đến điểm cuối, cây thần ăn cô biến cô thành cái xác khô. Tác phẩm một bên viết cô điêu ngoa, tuỳ hứng, đắc tội nữ chính, người bên phe nữ chính nhìn đến kết cục này tuyệt đối mắng cô một tiếng đáng đời. Phụng Hoành lại thấy tác giả chắc là thù hận cô sâu sắc lắm đây.
Những việc xảy ra với Phụng Hoành là trong khoảng thời gian đầu đám người Nguyễn Ngọc còn chưa rời khỏi làng tìm đường ra. Sau khi đám người Nguyễn Ngọc biết được cách trở về, rời khỏi ngôi làng họ ở đi khắp nơi thu thập vật phẩm từ các ngôi làng khác nhau thì họ mới nghe đồn về nữ quỷ moi tim người. Ngôi làng Phụng Hoành chính là địa điểm cuối cùng đám người Nguyễn Ngọc dự tính đến, không ngờ ở đó lại gặp được Phụng Hoành.
Phụng Hoành đã không còn là Phụng Hoành. Sau khi chết, cô trở thành ma cây bảo vệ vật phẩm của làng, đồng thời khát máu vô độ. Vào ngày đầu tiên thức tỉnh thành ma cây, Phụng Hoành sát hại toàn bộ người trong làng sau đó còn đi chiếm lấy khu rừng xung quanh, điều khiển thực vật làm cho hoàn cảnh trở nên khó khăn đối với đám người Nguyễn Ngọc.
Để trở về, Đám người Nguyễn Ngọc cần năm vật phẩm là bảo vật của năm ngôi làng khác nhau để mở cổng trở về thế giới bọn họ vì vậy bằng mọi giá bọn họ phải đến gặp Phụng Hoành. Hơn nữa việc làm tàn ác của Phụng Hoành còn làm bọn họ cảm thấy diệt trừ cô là chính đạo. Phụng Hoành hoàn toàn là tảng đá cứng được thiết lập lám khó dễ nhân vật chính hơn nữa cũng chỉ có mình cô. Sau khi Phụng Hoành xuất hiện thì nội dung rốt cuộc mang màu sắc truyện kinh dị.
Phụng Hoành tấn công đám người Nguyễn Ngọc hết lần này đến lần khác, giết rớt từng người một, hơn nữa tác giả còn viết cô thích moi tim, moi gan, moi nội tạng vân vân, thật sự biến thái. Theo cốt truyện thường thấy, tà không thắng chính, cuối cùng nam nữ chính hợp sức cùng dân làng diệt rớt cô tìm lại bình yên cho thế giới này, sau đó nam nữ chính cũng thu thập đủ vật phẩm trở về thế giới của bọn họ. Chẳng qua chỉ có nam nữ chính sống sót rời đi, còn lại đều đã bị Phụng Hoành giết chết.
Phụng Hoành khép sách lại, sau đó nhịn không được quăng nó đi. Thằng nhóc Đồng Văn tiên kia thật giỏi chọc tức cô mà!
Trước mặt cô lại xuất hiện cái bảng xanh.
[Hì hì hì, bản tiên hào phóng cho các người biết nhiệm vụ các người lần này! *kiêu ngạo**bản thân thật cool*]
[Nhiệm vụ:
- Sống sót
- Thay đổi kết cục
- Điều tra chân tướng]
Bảng xanh lại biến mất, lần này Phụng Hoành chắc chắn nó sẽ không xuất hiện lại nữa. Cô chống tay đứng dậy, trong đầu chợt lướt qua vô số hình ảnh.
“Hửm~.”
Phụng Hoành nhìn thấy một người giống hệt bản thân trải qua một số việc mà câu chuyện cô vừa đọc đề cập tới đồng thời cũng có nhiều chuyện không có xuất hiện trong cốt truyện. Đây là bổ sung của thế giới này sao?
Phụng Hoành ban đầu còn nghi ngờ tại sao lần này thằng nhóc kia lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra đúng là không đơn giản. Xem ra lần này là muốn cô hoàn toàn dung nhập vào câu chuyện.
Phụng Hoành cúi đầu nhìn quần áo trên người, là áo thun, quần thể thao cùng áo khoác bông, đây đúng là trang phục nhân vật. Ít nhất không phải mang cái bộ dạng đồ ngủ lần trước cô thật sự vui mừng!
Căn cứ vào cốt truyện cùng hoàn cảnh xung quanh, ắt hẳn cô đang ở khoảng thời gian đoàn người vừa tới thế giới khép kín này. Trong đầu Phụng Hoành nhanh chóng cho ra vô số kết quả.
“Trước tiên, tìm thức ăn đã.”
Phụng Hoành vừa phủi tay vừa rảo bước đi sâu vào trong rừng.
…
Ở nơi khác, Long Thương Vân tách ra khỏi đoàn người tiếp nhận thông tin thế giới cùng nhiệm vụ. Trong lòng hắn đã có ước lượng, cũng không có làm ra hành vi gì khác thường, căn cứ vào tính cách Thương Vân trong truyện hoà vào đoàn người. Tính cách Thương Vân lạnh lùng, không hợp đàn vừa hay giúp hắn không cần phải tốn tinh thần diễn gì. Chỉ là bảo hắn tiếp cận nhân vật Nguyễn Ngọc này, hắn làm không nổi cũng thấy không cần thiết.
Lần này thân phận của hắn so ra bất tiện hơn Phụng Hoành, tuy nhiên mức độ gặp nguy hiểm cũng ngược lại. Long Thương Vân mày hơi nhíu lại.