Lượt xem của khách bị giới hạn

[Mạt thế] Ngược dòng thời gian: Trọng Khải Mạt Thế - MUALARUNG91

[Mạt thế] Ngược dòng thời gian: Trọng Khải Mạt Thế - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,788
Điểm cảm xúc
724
Điểm
113
Chương 20:
Sáng sớm hôm sau, cả nhà thức dậy tụ họp ở phòng khách, mọi người sau khi cùng nhau kiểm tra tư trang một lượt, thấy không còn bỏ xót cái gì mới đi lại bàn ngồi xuống ăn sáng. Có thể sẽ rất lâu mọi người mới có dịp cùng nhau ăn bữa cơm nhẹ nhàn như vậy, cơm sáng hôm nay phá lệ xôm tụ, một phần mọi người chuẩn bị khởi hành đường dài, phải ăn uống đầy đủ mới có sức, một phần xem như bữa cơm chia tay với ngôi nhà của hai vợ chồng.

Hành trang mỗi người là một túi balo lớn đựng vật dụng hàng ngày, còn những vật tư chính yếu sẽ cất ở không gian dị năng Vu Nhất Nam. Chuyện Vu Nhất Nam có dị năng không gian, mọi người nhất trí không để lộ bên ngoài tránh gánh những nguy hiểm không cần thiết.

Thời buổi này, ai có không gian riêng là có một lợi thế lớn, nó dễ tạo cho người khác có cơ hội phạm tội, không cần biết không gian đó lớn hay nhỏ, có hữu dụng gì với bản thân hay không, cướp về tới tay rồi tính sau.

Cơm nước xong rồi, mọi người ra ngồi sofa uống chén trà nóng, tranh thủ giây phút yên bình còn lại.

Ly trà còn chưa uống xong, mọi người bị thanh âm phá cửa phòng trộm bên ngoài làm cho giật nảy mình.

“Kéttt! Rầm!”

Sau đó là thanh âm bước chân mạnh mẽ đạp cửa xông vào.

Mới sáng sớm bị quấy rầy mọi người rất không vui, hơn nữa chọn ngay lúc này càng khiến mọi người gia tăng bất mãn.

Vu Nhất Nam đi đầu ra cửa xem là kẻ nào chán sống như vậy, không ngờ lại là người quen cũ.

Toàn Phi hùng hổ đi đầu, theo sau là một đám gương mặt mới toanh.

Mạt thế đến đã hơn hai tháng, các cửa hàng hoặc siêu thị quanh đây đều bị lượng lớn tang thi chiếm lĩnh hoặc bị đánh cướp sạch. Hiện tại vật tư khan hiếm cực độ, nhất là thức ăn và nước sạch.

Mấy người Toàn Phi tuy từng bại dưới cả nhà Vu Nhất Nam nhưng hiện tại đói khát, liền đánh chủ ý lên cả nhà Vu Nhất Nam. Hắn liên kết cùng những người lầu dưới chạy lên đây đánh cướp. Hơn nữa, nhóm đội của hắn hiện có không ít kẻ sở hữu dị năng, càng cho hắn thêm nhiều tự tin, trên mặt càng tăng mấy phần ngang ngược, hống hách.

Nhìn nhóm người trước mặt, Vu Nhất Nam có chút cạn lời, thầm nghĩ không biết chỗ tiểu khu này có linh khí đặc biệt chuyên dưỡng hoặc thu hút các nhân kiệt tập trung hay không. Khi mà tỉ lệ người thức tỉnh dị năng thành công chiếm chưa được một phần trăm, thì nơi này có đến hơn mười tên rồi.

Toàn Phi nhìn Vu Nhất Nam, giơ hai tay khua khoắn nói “Nhìn thấy chứ?” Ý chỉ đám người phía sau hắn, rồi cười khẩy một cái.

“Biết điều giao nộp vật tư sớm, chúng tao cân nhắc cho một chút, hiểu chứ?”

Phối hợp lời đe dọa của hắn, nhóm người phía sau liền bày ra bộ dạng dữ tợn hù dọa người.

Toàn Phi từ lúc thức tỉnh dị năng chưa từng bị người ngó lơ mặt mũi, lần trước thua dưới tay My Lan là do hắn chủ quan, lại bị đánh bất ngờ, nhưng hắn hiện tại đã mạnh hơn, đàn em dưới trướng tăng thêm đáng kể, người xung quanh chỉ có cúi đầu khom lưng thuận theo hắn, có ai dám trực tiếp bày sắc mặt với hắn, những kẻ như thế mồ sớm mọc xanh cỏ, không đúng, mà là sớm bị hắn đem cho tang thi ăn sạch sẽ rồi.

Trước thái độ dửng dưng của nhóm người Vu Nhất Nam, Toàn Phi tức giận hoàn toàn, hét lớn đám đàn em phía sau: “Mẹ nó, tụi bây, lên! Đập chết mấy con chó này cho tao.”

Nhóm đàn em “Xông lên!”

Cả đoàn hùng hổ bày ra kỹ năng xé gió đánh tới.

Vu Nhất Nam búng nhẹ hai ngón tay, bắn ra tia lửa cắt đôi lưỡi đao đánh tới, ngọn lửa kia không lụi đi, biến thành một đầu rồng lửa nhắm thẳng hướng Toàn Phi, đánh hắn bay ngược về sau, cả người đập mạnh vào bức tường gạch.

Theo thế công của anh, hai chú chó Bo, Mun mạnh mẽ xông lên trước, thân hình bỗng biến lớn, Bo Mun quét đuôi một cái, bất ngờ giơ bộ móng vuốt đánh ngã đám người đứng gần đó té lộn nhào.

Đối mặt uy áp Vu Nhất Nam dũng mãnh, thêm hai chú chó Bo Mun có thể biến lớn thiện chiến, Toàn Phi bị đo ván còn nằm yên ở bên kia, nhất thời tổ đội loạn cào cào lên. Những kẻ nhát gan và người bình thường thấy tình thế bất lợi lập tức hoảng hốt lăn lộn, bò chạy tứ tán, chỉ còn lại mấy tên dị năng giả không cam lòng rời đi, chật vật tránh né quét đuôi, võ trảo của hai chú chó, nhân cơ hội phát động công kích lần hai.

Một nữ dị năng giả hệ hỏa quay sang phóng một quả cầu lửa về phía My Lan đang ôm Bảo Bảo đứng chếch sau lưng Vu Nhất Nam.

Dụ Yên vừa thấy, lập tức tung roi nước ra dập tắt cầu lửa, roi nước tiếp tục tiến lên, tựa con rắn lục uống lượn trên không trung, sau đó cuốn lấy nữ dị năng hệ hỏa kia, hất bay.

Bởi vì lực roi chưa đủ mạnh đánh bay cô ta ra xa, không biết là vô tình hay cố ý nữ dị năng rớt đúng tầm đánh chó Bo, Mun. Hai chú chó đang đánh hăng say, thấy một vật thể lạ chực tới theo phản xạ vung chân trước lên quất một chảo, cả người cô ta bay đập vào tường, máu nóng trong miệng lập tức trào ra.

Những kẻ còn có thể chạy, nhìn tình hình trước mắt vội vàng cắm đầu chạy trốn.

Nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, trong mắt Vu Nhất Nam ánh lên tia sầu khổ, nhưng rất nhanh biến mất không dấu vết. Thực ra anh không phải người máu lạnh, nếu bọn họ đến nói chuyện đàng hoàng, xin chút lương khô vật tư, anh có thể xem xét một chút. Với cái hành động ỉ mạnh hiếp yếu, cướp bóc thành thói, mà không phải hiệp thương trao đổi thì không đáng đồng tình.

Nhìn dấu vết máu khắp nơi, Vu Nhất Nam hướng mọi người nói “Mùi máu sẽ dẫn dụ tang thi tới nhanh thôi, chúng ta phải lập tức rời đi.”

Mọi người kiên định trả lời “Vâng anh.”

Nói xong, mọi người quay vào nhà nhấc balo lên vai, vội vàng đi xuống lầu, rời khỏi tiểu khu mọi người gắn bó bao năm qua.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,788
Điểm cảm xúc
724
Điểm
113
Chương 21:
Trên đường đi, Vu Nhất Nam luôn dặn dò “Mọi người chú ý đề cao cảnh giác xung quanh, phải cẩn thận một chút.”

Sau khi mọi người nói đã biết, anh mới tiến lên đi trước dò đường.

Chó Bo cùng Vu Nhất Nam đi phía trước, chó Mun đi ở phía sau, cả hai không khác nào lính đặc nhiệm đang trên đường bảo vệ chính khách.

My Lan đi ở giữa, cõng theo Bảo bảo trước ngực, Dụ Thần Dụ Yên đi song hành hai bên cô.

Mọi người phối hợp đồng hành, mỗi cá nhân đều là dị năng giả, đi bộ xuống năm tầng lầu bước chân vẫn thong dong.

Bởi vì nhà xe dưới tầng lầu đã bị cướp bóc, phá hoại hoàn toàn, mọi người phải đi đến một nhà xe tư nhân cách hai tòa lầu lớn.

Vị trí nơi đó có chút khuất, lại bị cây cối um tùm che khuất tầm nhìn, lần trước Vu Nhất Nam ra ngoài mới vô tình phát hiện ra.

Nơi đây có một chiếc hãn mã được cải tạo qua, trong xem còn đặt sẵn một thùng dầu dự phòng, còn có một bộ lều trại cùng một số vật dụng khác dùng cho dã ngoại ngoài trời. Anh đoán chủ nhân chiếc xe chuẩn bị đi du lịch hoặc dã ngoại, nhưng chưa kịp đi thì mạt thế bất ngờ đến, không rõ người còn sống hay chết hoặc khả năng đã biến thành tang thi rồi cũng nên vì bên ngoài vươn đầy dấu vết máu khô đọng lại, chìa khóa vẫn còn treo trên cửa xe.

Nhìn thấy chiếc xe, người vui nhất có lẽ là Dụ Thần, đôi mắt cậu bé phát sáng, đôi tay dang rộng chạy về phía chiếc xe ôm chầm lấy nó.

“Ôi, thật tuyệt vời!”

“Oa, chiếc xe này đẹp quá!” Dụ Yên sờ sờ thân xe xuýt xoa.

“Oh!” My Lan cũng thản thốt không kém, quay sang chồng biểu cảm đầy tán thưởng, anh làm tốt lắm anh yêu.

Hai chó Bo Mun thì không ngừng xoay trước xoay sau chiếc xe, bộ dạng muốn nói chúng cũng rất thích chiếc xe này.

Nhìn mọi người ngạc nhiên thích thú, Vu Nhất Nam cười nói “Mọi người thích là tốt rồi, từ này nó chính là bạn đồng hành của chúng ta.”

Nói xong, vặn khóa mở cửa xe, đi vào kiểm tra qua các tính năng xe, xác định chiếc xe vận hành tốt như trong tưởng tượng thì cười hài lòng.

Sau khi anh thu các vật dụng khác trên xe vào không gian, liền cùng Dụ Thần ngụy trang nổi bật bên ngoài chiếc xe, giảm bớt sự chú ý không cần thiết.

Không có điều kiện nên chỉ che sơ sơ, không gian lại không thể chứa vì sẽ quá chiếm diện tích không cần thiết.

Không gian trong xe sau khi được cải tạo khá rộng rãi cũng thuận tiện rất nhiều, ghế dựa vừa có thể ngồi vừa xếp thành giường tạm.

Vu Nhất Nam ngồi ở vị trí tay lái, Dụ Thần ngồi ghế phụ hỗ trợ xem bản đồ và nhìn đường, nếu va phải tang thi em có thể quăng đinh thép ra xử lý chúng.

Hai chó Bo Mun chiếm dụng cửa chắn hai bên, vừa xem phong cảnh vừa làm công tác cảnh giới.

My Lan Dụ Yên ngồi hàng ghế phía sau, mọi người đều trong tư thế tùy thời chiến đấu, riêng Bảo bảo Vu Thiên Lân thoải mái nhất, hết nhìn hướng đông quay sang nhìn hướng tây, bộ dạng mười phần học hỏi mọi thứ xung quanh, khi đói thì uống sữa, ăn điểm tâm, buồn ngủ thì sà vào lòng mẹ ru giấc ngủ thơm ngọt.

Đoạn đường ban đầu phá lệ yên ổn, Dụ Yên tranh thủ nhắm mắt ngồi tu luyện dị năng. Gần đây em có chút cảm nhận được bình cảnh mỏng đi rất nhiều, có dấu hiệu đột phá, vì thế cần nỗ lực hơn, ít nhất phải đủ năng lực bảo vệ bản thân không thể kéo chân sau mọi người.

Mạt thế đến mới hơn hai tháng, không khí bên ngoài không đến nỗi quá ô nhiễm, hai bên đường vẫn còn nhiều cây xanh tươi tốt, nghĩ đến vợ con vẫn còn bên cạnh tâm tình Vu Nhất Nam bớt nặng nề hơn.

Mạng lưới điện bị cắt, hiện tại chỉ có radio cùng máy vô tuyến còn hoạt động được. Vu Nhất Nam tay tùy chỉnh nút radio, chiếc loa nhỏ bật phát thanh âm “Rè rè... Xẹt xẹt… Đây là căn cứ an toàn Vọng Lai, vị trí vùng ven tỉnh Tóc Tiên, thuộc...”

Thông qua tin tức từ radio, Vu Nhất Nam xác định được vị trí căn cứ Vọng Lai mà đời trước anh từng mang theo vợ con đến đó.

Dụ Thần dựa theo thông tin radio cung cấp, liền mở bản đồ cầm tay ra nhìn. Sau vài giây, em nói với Vu Nhất Nam: “Anh Nam, từ đây đến căn cứ còn khoảng 600 km. Nếu chúng ta đi hết tốc lực, theo con đường ngắn nhất và không bị cản trở gì thì trong hôm nay sẽ đến. Còn nếu chúng ta đi đường vòng thì mất tầm ngày rưỡi đến hai ngày.

Nhìn bản đồ em thấy đoạn đường ngắn nhất là chạy dọc theo tuyến đường phía trước, bỏ qua hai ngã tư đèn đỏ, đến vòng xoay rẽ phải, sau đó chạy thêm một đoạn đến đường cao tốc. Rồi chạy hết cao tốc chạy quẹo trái, qua cầu Bình Giang rẽ phải đi vào quốc lộ 51, sau đó tiếp tục đi thẳng là tới.”

Nghe Dụ Thần nói năng rõ ràng, không sai. Anh cười khích lệ: “Em làm tốt lắm.”

Dụ Thần cười hì hì, trên mặt hiện lên vài phần tự tin, nói “Trước kia lúc đi học, xem bản đồ môn địa lý em đều đạt điểm tối đa đó anh.”

“Ồ, vậy chuyện này phải trông cậy hết vào em đó.” Vu Nhất Nam không khỏi khích lệ lần hai.

“Dạ anh.” Dụ Thần cười tít mắt, dõng dạc đáp.

Vừa thấy có con tang thi hướng đầu xe mọi người đâm tới, Dụ Thần không do dự, liền bắn đinh thép ra, xuyên thủng đầu nó.

Nhìn tốc độ nhóm tang thi, My Lan không khỏi cảm thán “Bọn tang thi tiến hóa nhanh thật, tốc độ chúng gần bằng xe chúng ta. May chúng ta quyết định rời đi sớm, nếu không thì...” Nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút rùng mình, lạnh lẽo, không biết tương lai nhân loại này sẽ đi về đâu.

Nhìn ra lo lắng của cô, Vu Nhất Nam trấn an “Đừng quá lo lắng, cả nhà chúng ta nhất định có thể sống sót và sống tốt nhất.”

Dụ Thần đồng tình nói tiếp “Anh Nam nói đúng đó chị, cả nhà chúng ta nhất định có thể sống sót và sống tốt nhất. Tang thi tiến hóa, không phải chúng ta cũng trưởng thành mạnh mẽ lên sao. Em tin tưởng, chỉ cần không hết hy vọng, chỉ cần không ngừng nổ lực, chúng ta sẽ chiến thắng.”

“Gâu gâu gâu gâu.” Hai chú chó cũng không chịu thua kém, phát âm thanh tỏ vẻ còn có chúng con nữa nè, cả nhà đừng quên nha.

Bo Mun ưỡng ngực, dò một chân ra đạp một con tang thi đang theo sát bên cạnh, khiến nó té sấp mặt xuống lòng đường.
 
Top