Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] Người bảo vệ nhân vật phụ - Hắc sắc

[Xuyên không] Người bảo vệ nhân vật phụ - Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
158
Điểm cảm xúc
434
Điểm
63
Người bảo vệ nhân vật phụ

Tác giả: Hắc Sắc

Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, huyền huyễn, sủng, 1vs1

Tình trạng: đang sáng tác

Số chương: ?

Giới hạn: 18 tuổi

Giới thiệu:

Cô đã giao dịch với hệ thống, dùng mạng mình đổi lấy một ước nguyện. Để hoàn thành linh hồn thuần khiết hiếm có, cô phải đi qua các thế giới tích lũy công đức. Mà điểm cuối hành trình là nơi cô đã sinh ra.

“Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian, thay đổi bi kịch trong quá khứ...”

Link thảo luận góp ý: Gian hàng Hắc sắc
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
158
Điểm cảm xúc
434
Điểm
63
Chương 1: Vẫn còn xấu

Thời gian là dòng nước...

Nó luôn luôn chuyển động.

Và cảm giác chúng ta giống như độ dốc...

Là nghiêng nghiêng để nó lưu luyến chảy chậm...

Hay là dựng thẳng để nó dữ dội lao nhanh đi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, không ai có thể thể ngăn cản dòng chảy này chảy về biển lớn…

Ai cũng chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ dần trôi qua kẽ tay…



Phụng Hành mở mắt đánh giá mọi thứ xung quanh.

Trước mắt cô là một hòn đảo nhỏ, bốn phía tối đen như mực. Nói là đảo nhưng thực tế mặt đất nơi cô đứng nhiều lắm cũng chỉ được ba trăm mét vuông, phóng tầm mắt ra là có thể nhìn hết, còn có một cây hoa giấy to lớn chiếm vị trí trung tâm. Tán lá cây nở đầy hoa giấy hồng nặng trĩu gần như xà xuống đất. Dưới chân cô là dải cỏ xanh mướt. Đối chiếu với màn đen bốn phía thì mọi thứ nơi đây giống như đang sáng lên vậy.

Phụng Hành cúi xuống nhìn đôi tay của mình. Đôi tay này vẫn có điểm giống tay của cô nhưng Phụng Hành xác định đây không phải là tay của cô. Đôi tay này quá trắng, hơn nữa mềm mịn, vừa nhìn qua liền biết được bảo dưỡng vô cùng tốt, Phụng Hoành cô không có khả năng bảo dưỡng tay mình tốt như vậy.

Trên người cô mặc cổ trang, váy hoa ảo mộng tựa tiên. Dù cô không có gương nhưng Phụng Hoành cũng mơ hồ mường tượng được dáng vẻ của mình lúc này.

[Tít! Tít! Tít!]

[Đang chạy…]

[Hoàn thành!]

Đột nhiên trước mặt Phụng Hành xuất hiện một tấm bản xanh trong, trên đó hiện lên những dòng chữ giống như phần mở đầu của một game. Cô bất ngờ, tò mò mở to hai mắt.

Sau khi chữ “hoàn thành” xuất hiện thì màn hình bỗng nhiên biến lớn lên, lơ lửng ở không gian phía trên đảo. Tấm bản xanh biến thành màn hình, bên kia là một người nhỏ gầy ủ rũ gõ bàn phím lốc cốc.

Phụng Hành quan sát người mình cần bảo vệ, trông cậu ta giống hệt như những gì hệ thống mô tả.

Màn hình màu xanh lơ lửng trên không rồi lại thu nhỏ đến gần đảo, rồi lại rời xa, liên tục xuất hiện ở những chỗ khác nhau. Phụng Hành thử phỏng đoán từ vị trí của cậu ta, hành động này giống như việc phóng to hay thu nhỏ để xem bản đồ vậy. Cuối cùng màn hình lại thu nhỏ đứng trước Phụng Hành. Cô chính thức đối diện với cậu ta.

Mái tóc dài qua mắt rối bù làm cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu.

Nhưng Phụng Hành nghe rõ ràng rằng cậu ta nói: “… Vẫn còn xấu.”

Phụng Hành tức giận. Dù sao trên thế giới này không có cô gái nào vui vẻ khi bị người khác nói là xấu cả. Cô nhíu mày, mắt trừng cậu ta.

Từ Từ mím môi nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nhân vật nữ trên màn hình nhíu mày trừng cậu ta. Thiếu niên ngồi co chân trên ghế. Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào máy tính trước mặt. Đôi môi khô khốc vì khát nước.

Cậu nghi ngờ quan sát nhân vật nữ vừa thể hiện hành động kia. Từ Từ không nhớ mình đã làm đoạn này. Khi cậu ta muốn tập trung quan sát một lần nữa thì nhân vật nữ trên màn hình lại trở về bộ dạng đơ đơ như bình thường.

Từ Từ liếc nhìn gương mặt nhân vật nữ đơ đơ kia. Cậu ta dùng giọng khàn của mình chậm rì rì cất tiếng.

“… Vẫn còn xấu?”

Nhân vật nữ vẫn không có gì biến đổi, giống như việc cô vừa mới nhíu mày, trừng mắt với cậu là do cậu ảo giác vậy. Từ Từ phóng to gương mặt nhân vật nữ ra. Cậu lặp lại một lần nữa. Vẫn không có gì khác biệt. Từ Từ gù gà gù gật. Phụng Hành ở bên kia màn hình nhìn cậu ta mà cảm thấy người này giống như con lười vậy.

Từ Từ tiếp tục đánh máy lốc cốc, quay về trạng thái như cũ. Phụng Hành trong lòng thầm ghim cậu. Người này nói cô xấu những ba lần, cô nhất định nhớ kĩ!

Phụng Hoành nhìn đồng hồ bên kia màn hình, mắt thấy sắp 10 giờ, người đối diện cứ như máy móc đúng hẹn tắt máy. Thế giới của cô lại tối đen như cũ, Phụng Hành đành quay về bên cây giấy nhắm mắt nằm ngủ. Dù cô hiện tại chỉ là một chuỗi dữ liệu nhưng nếu muốn ngủ, cô cũng có thể ngủ.

Suốt một tuần qua, cô đã thích nghi với thế giới này. Người kia lúc nào cũng đúng giờ xuất hiện, đúng giờ biến mất. Cô không nghĩ tới cậu ta lại nhớ dai như vậy, ngày nào cũng thăm dò cô, hại Phụng Hành đã phải nghe cậu ta chê cô xấu những 24 lần. Cô thật sự tức giận, lại hối hận tại sao lúc đó mình lại không nhẫn nhịn được, phản ứng lại cậu ta.

Hôm nay Từ Từ lại lủi thủi ra khỏi trường đi về nhà. Bốn phía ồn ào, nhốn nháo nhưng xung quanh cậu ta lại yên tĩnh đến lạ, hình thành hai thế giới đối lập. Từ Từ bước đi chậm rì rì như con người cậu ta, nhưng vì sải bước dài nên thực tế cậu cũng không có đi chậm như những gì người khác nhìn thấy.

Cậu đi ra khỏi đường lớn, quẹo vào con hẻm nhỏ đi tắt về nhà. Bỗng có một đám người nhảy ra chặn đường của cậu ta. Từ Từ nắm quai cặp, cúi đầu nhìn đám người trước mặt. Mái tóc cậu che qua mắt làm người ta không thấy rõ biểu cảm.

Mạnh Hùng miệng ngậm kẹo que cười đểu chắn đường cậu. Hắn ta nói.

“Ái chà chà, đây không phải là bạn học Rùa chậm chạp Từ Khiêm của chúng ta đây sao? Cậu lại đi như rùa về nhà mình đấy à, có cần bọn này giúp cậu không. Bọn này không cần gì nhiều, chỉ cần cậu cho chút phí đi đường như mọi lần là được.”

Nói rồi hắn chìa tay ra trước mặt Từ Từ.

Từ Từ mím môi, lại như mọi lần lấy túi tiền, móc ra một trăm đưa cho bọn họ. Đám người hài lòng cười nhìn nhau. Mạnh Hùng vẻ mặt thản nhiên nhét tiền vào túi, sau đó ra hiệu cho đám đàn em lên. Đám người lập tức bao quanh Từ Từ… nâng cậu lên?!

Từ Từ bị đám người nâng lên chạy về phía trước nằm im như tượng. Người qua đường nhìn qua đám người đều kinh ngạc, không biết đám người này đang tổ chức lễ hội gì. Mạnh Hùng cùng đàn em giữ lời đem Từ Từ thả trước cổng nhà rồi rời đi. Đám người lấy được tiền sung sướng quyết định đi ăn lẩu. Từ Từ thì chậm rãi mở cửa vào nhà.

Cổng nhà bên cạnh cậu đột nhiên mở ra. Một thiếu nữ xinh đẹp bước ra, đi tới chổ cậu do dự hỏi.

“Từ Khiêm, cậu không sao chứ? Đám người Mạnh Hùng lại bắt nạt cậu hả? Sao cậu không nói với tớ?”

Từ Từ nghe tiếng người gọi, chậm rãi cúi đầu nhìn người tới. Cậu lắc đầu, cũng không có nói chuyện mà bước vào nhà. Thiếu nữ không vui dẩu môi, nói lớn.

“Cậu như vậy là không được! Nếu bọn họ lại bắt nạt cậu thì nhất định phải nói với tớ nhá! Tớ sẽ giúp cậu!”

Từ Từ không để tâm đi thẳng vào nhà. Cô gái kia không còn thấy bóng dáng cậu nữa mới không cam lòng đi về nhà mình. Diệp Ly vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Nếu không phải nể tình hai bác cộng với việc cậu ta là người quan trọng với sự phát triển văn minh tương lai thì còn lâu mình mới để tâm tới tên quái dị này…”

Cô nàng không thích người này tí nào. Đồ quái dị này làm gì cũng chậm chạp, bị bắt nạt còn không phản kháng, suốt ngày ru rú một mình không giao lưu với ai. Cô ta thấy chắc là điên rồi.

Chỉ tội nghiệp hai bác phải chăm lo cho đứa con không có tiền đồ như vậy. Còn có anh Từ Kiêu nữa, phải lo cho đứa em kì cục này còn không được biết ơn. Cô ta nhiều lần thấy Từ Khiêm phớt lờ lời anh ấy, đúng là người xấu mà.

Từ Từ trong lời Diệp Ly lúc này sau khi gật đầu chào hỏi cha mẹ thì lại trở về phòng mình, leo lên ghế gõ lách cách lách cách. Người con gái trên màn hình theo nỗ lực cố gắng của cậu thì đã có thể thực hiện nhiều động tác hơn đồng thời cũng sinh động hơn nhiều, bản đồ cũng được mở rộng.

Hôm nay cậu ta lại chăm chỉ thêm thắt cho thế giới do mình tạo ra. Từ Từ phóng to nhìn cận mặt cô gái trong màn hình, giống như thủ tục lẩm bẩm.

“Vẫn còn xấu?”

Phụng Hành: “…”

“Vẫn còn xấu?”

Gọi ba tiếng mà cô gái vẫn không phản ứng, Từ Từ liền ngậm miệng yên tĩnh làm việc. Phụng Hành tức không chỗ phát, gắng gượng kìm nén không cho gương mặt mình vặn vẹo. Cô thật sự tài!

Hừ, nếu không phải cô hiện tại chỉ là một nhân vật làm từ số liệu thì cô nhất định sẽ đánh tên này thành đầu chó!

[Tích! Cụp!]

Nhẫn nhịn hồi lâu rốt cuộc đợi được tới lúc Từ Từ tắt máy. Phụng Hành rốt cuộc nhịn không được quơ tay đấm đá trong không trung. Cô tưởng tượng ra gương mặt tên lười kia rồi không ngừng đập hắn. Được một lúc, cô bình tĩnh lại, nói với không trung.

“Hệ thống! Rốt cuộc tôi phải chờ bao lâu nữa?”

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn vào khoảng không. Khoảng không bỗng chốc vặn vẹo rồi một bóng mây màu cam xuất hiện. Đây là hệ thống của Phụng Hành. Nó bơi tới trước mặt cô, gương mặt hoạt hình nhân tính cười nhe răng.

[Không cần gấp! Không cần gấp! Kí chủ sắp được ra ngoài rồi! Om.]

Phụng Hành khoanh tay, nàng mỉa mai nó.

“Lời này cậu nói với tôi trên dưới không dưới mười lần. Lần nào cũng là sắp, sắp, sắp rồi! Tôi muốn biết chính xác “sắp” là bao lâu!”

Đám mây hệ thống cười trừ.

[Kí chủ cần kiên nhẫn, om. Giới hạn vật chứa của ngài ở thế giới này chỉ còn cần không tới ba ngày nữa là đã được cởi bỏ rồi, om.]

Phụng Hoành lúc này mới tỏ vẻ hài lòng. Việc đầu tiên nàng làm sau khi tự do chính là báo thù cái tên Từ Từ khốn kiếp mỗi nàng mắng nàng xấu này!

Từ Từ đang nằm ngủ ngon, không hiểu tại sao đột nhiên rùng mình.
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
158
Điểm cảm xúc
434
Điểm
63
Chương 2: Từ Từ chờ đó

Từ Từ ngồi trên xích đu, ngẩn người nhìn trời.

Từ Kiêu từ trong nhà đi ra, thấy thế thì mỉm cười đi tới chỗ cậu ta nói.

“Từ Từ, em đang nhìn gì thế?”

Từ Từ giữ nguyên tư thế, chậm rì trả lời.

“Em đang nhìn... một ruộng dưa hấu...”

“Ở đó...”

Từ Từ giơ tay chỉ.

Từ Kiêu nheo mắt tìm kiếm theo hướng ngón tay cậu. Nhưng thứ lỗi cho hắn ta, hắn ta không tìm thấy ruộng dưa hấu nào trên trời cả.

Trí tưởng tượng của Từ Từ nhà bọn họ luôn rất thần kì, hắn ta nghĩ.

“Từ Từ, lớp em sắp có ngoại khoá. Lần này em có muốn tham gia cùng mọi người không?”

Từ Từ giữ nguyên tư thế, im lặng một lúc lâu. Từ Kiêu kiên nhẫn chờ đợi cậu đáp trả.

Một phút... hai phút... ba phút trôi qua.

Từ Kiêu quay vào nhà lấy một cái mũ đội lên đầu Từ Từ, nói.

“Trời bắt đầu nắng hơn rồi, em mau vào nhà đi. Cẩn thận cảm nắng.”

Thấy Từ Từ vẫn không ừ hử gì. Từ Kiêu biết cậu vẫn đang đấu tranh nội tâm xem có đi dã ngoại với lớp không. Từ Kiêu nghĩ đến gì đó, bật cười nói.

“Nếu em không muốn thì đừng miễn cưỡng mình. Lần này anh nghe nói lớp em sẽ đi trải nghiệm nghề nông, có thể phải chịu nắng, chịu gió, trồng rau, nhổ cỏ, có thể phải thu hoạch dưa hấu nữa,... cực nhọc lắm. Anh thấy em nghỉ ở nhà sẽ khoẻ hơn.”

Từ Kiêu cười nhìn Từ Từ lặng lẽ dỏng tai lên nghe.

Khi hắn ta nói có thu hoạch dưa hấu, chân Từ Từ không nhịn được đung đưa, rõ ràng là nghe lọt.

Từ Kiêu giả bộ bỏ đi vào nhà, nói muốn gọi cho giáo viên của Từ Từ biết cậu sẽ ở nhà. Từ Từ lập tức vứt bỏ hình tượng Rùa chậm chạp của mình bật dậy, chặn đường Từ Kiêu gấp gáp nói.

“Không... không cần. Em nghĩ nên hoà hợp với lớp học...”

Từ Kiêu buồn cười.

“Nói vậy là em muốn đi?”

Từ Từ gật đầu, sau đó vội lắc đầu. Cậu ta liếc mắt nhìn Từ Kiêu do dự suy nghĩ một lúc rồi vội gật đầu liên tục.

Từ Kiêu xoa đầu cậu ta, ý bảo Từ Từ không cần gật đầu nữa. Trêu chọc em trai rất vui nhưng hắn ta cũng biết mình không nên quá đáng.

“Anh biết rồi. Anh sẽ nói với giáo viên của em. Còn phải chuẩn bị đồ cho Từ Từ đi nữa. Trời nắng quá rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Hắn ta choàng vai Từ Từ, kéo em trai vào trong nhà.

Từ Từ không thấp hơn Từ Kiêu bao nhiêu. Nếu cậu muốn có thể dễ dàng tránh thoát nhưng Từ Từ vẫn ngoan ngoãn theo anh trai. Cậu ta còn đắm chìm vào việc có thể thu hoạch dưa hấu.

Cậu ta muốn tự chọn quả dưa mình ưng ý rồi ăn thật nhiều! Từ Từ nhỏ trong lòng nắm tay quyết tâm.

...

Sáng ngày hôm sau là thứ hai nên Từ Từ phải đến trường.

Cậu chậm rãi đi bộ đến lớp học như thường lệ, ở trong lớp yên tĩnh ngẩn người như thường lệ, từ từ ăn cơm như thường lệ,... Thời gian trong mắt Từ Từ chỉ thay đổi khi tiết sinh hoạt đầu tuần xuất hiện.

Trên bảng đen, sáu chữ <Thông báo: Buổi học ngoại khoá> làm hai mắt Từ Từ sáng lên.

...

“3... 2... 1... 0!!! Cuối cùng cũng kết thúc ha ha ha!”

Phụng Hành hô to thời gian đếm ngược của hệ thống. Rốt cuộc cô cũng không cần ngồi ngốc ở cái thế giới chật hẹp kì quái này nữa rồi!

Phụng Hành nắm chặt tay quyết tâm, nghiến răng nói.

“Họ Từ kia, lần này cậu tới số với tôi!”

Dám nói cô xấu xí, cái tên mắt mù này cô không thể tha thứ được! Cho dù cậu ta có là nhân vật cô phải bảo vệ đi nữa thì cô cũng phải cho cậu ta hối hận vì đã dám nói một người xinh đẹp như cô là kẻ xấu không chỉ một lần, mà là ba mươi sáu lần!!!

“Ha! Tôi sẽ cho cậu biết mùi vị nắm đấm của tôi! Từ Khiêm!”

Từ Từ đang ngồi trong lớp không hiểu tại sao lại thấy hơi lạnh, nhịn không được hắt xì một tiếng.

...

Trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa kéo hết, cửa cũng đóng chặt, máy tính không người bật tự mở. Những dải lượn sóng trắng đen lên xuống chói mắt. Một bàn tay thon dài vươn ra từ bên trong màn hình, theo sau đó toàn bộ cơ thể.

Phụng Hành nhíu mày, đặt chân trên ghế. Cô không thích phương thức xuất hiện này lắm. Có lẽ lần sau cô nên thu nhỏ bản thân lại trước khi ra vào cái thứ ô vuông này.

Phụng Hành quan sát hoàn cảnh xung quanh, mày giãn ra.

Dù đã nhiều lần nhìn căn phòng này từ bên kia màn hình nhưng đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn được tổng thể của nó. Trước đó, mỗi khi thế giới số chật hẹp kia của cô được kết nối thì tên Từ Từ đáng ghét luôn ngồi trước màn hình. Cái bản mặt đáng ghét của tên kia luôn chắn hơn phân nửa tầm nhìn của cô.

Phụng Hành trề môi. Càng nghĩ càng thấy ghét!

Cô vươn mình, hoạt động tay chân một lúc rồi thắt chặt lại dây cột tóc.

Phụng Hành đã sẵn sàng để trả thù!

Cô mở cửa phòng của Từ Khiêm, ngang nhiên bước ra ngoài.

Phụng Hành cảm nhận được trong nhà có người, là một người phụ nữ. Từ vị trí người phụ nữ không thể nhìn thấy cô do có vách tường ngăn cản tầm mắt nên cô không lo lắng mình bị phát hiện. Phụng Hành không tiếng động rời khỏi căn nhà.

Cô biết tên họ Từ kia đang ở nơi gọi là trường học. Cô nhớ tên trường học của cậu ta. Phụng Hành nghĩ cô có thể vừa đi vừa tìm kiếm.

...

Phụng Hoành tò mò nhìn khắp nơi. Dù đã nhận được không ít thông tin từ hệ thống thì cô cũng rất ngạc nhiên. Nơi này quá khác so với thế giới của cô. Linh khí thì mỏng manh, dụng cụ thì kì quái, nhân tộc cũng đông đúc hơn nhiều.

Phụng Hoành sững người nhìn toà nhà cao chót vót. Cô lấy tay che mắt.

Chói quá!

Cô mãi mê ngắm nghía khung cảnh xung quanh, không biết trong mắt người xung quanh thì bản thân cũng là một khung cảnh đặc sắc.

Thiếu nữ xinh đẹp đến không thật, trên người mặc quần áo như nhân vật trong truyện tranh. Nhiều người nghĩ Phụng Hành đang cos nhân vật nào đó, chuyện có người hoá trang nhân vật ở thế giới này đã rất phổ biến. Tuy nhiên, nhan sắc của Phụng Hành lại khiến người khác khó dời mắt.

Phụng Hành nhìn quanh tìm kiếm ngôi trường của họ Từ. Bỗng cô nhìn thấy một người phụ nữ đẩy theo một chiếc xe con như cái mũ trông rất dễ thương đang đi đến. Phụng Hành tò mò ngó vào trong xe thì thấy một em bé tròn tròn dễ thương của nhân tộc.

Phụng Hành muốn chọc má nó, cô nghĩ sẽ rất mềm.

Bé con mở hai mắt to sáng nhìn Phụng Hành. Nó không sợ người lạ, còn bật cười “khì khì”. Người phụ nữ đẩy xe nôi cũng cười theo. Phụng Hành hồi thần, đứng thẳng dậy, ngượng ngùng nói.

“Em bé rất dễ thương.”

Người phụ nữ mỉm cười nói cảm ơn.

Phụng Hành lúc này mới nhớ ra mình còn phải đi tìm họ Từ nên hỏi người phụ nữ nọ trường học của họ Từ nằm ở đâu. May mắn Phụng Hành đã đi đúng đường và trường học cách nhà Từ Khiêm cũng gần. Người phụ nữ nói Phụng Hành chỉ cần đi thẳng thêm ba ngã tư rồi rẽ phải là thấy.

Phụng Hành cúi người cảm ơn.

Bé con vẫn còn cười, thậm chí vươn tay quơ quơ với Phụng Hành.

Con non nhân tộc thật dễ thương! Phụng Hành nghĩ.

Hai mẹ con đi hướng ngược lại Phụng Hành. Cô đứng nhìn chiếc xe nho nhỏ đáng yêu kia đi xa dần, đang tính quay lưng đi thì đôi tai bỗng bắt được âm thanh xao động khó chịu.

Phụng Hành quay ngắt người lại, phóng như bay đến chỗ người phụ nữ và đứa bé kia.

Từ khúc cua đối diện, một chiếc xe mô tô xuất hiện, lao nhanh trên vỉa hè. Người đi bộ hoảng loạn tránh đi. Chiếc mô tô di chuyển theo chữ S, ép người ngã xuống lòng đường.

Người phụ nữ đẩy xe nôi muốn mang bé con tránh đi nhưng tất cả xảy ra quá nhanh. Chiếc xe nôi nghiêng ngả. Người phụ nữ ôm lấy bé con lẫn xe nôi.

Bảo vệ con! Người phụ nữ nghĩ, tính dùng bản thân làm đệm lưng đỡ cả đứa trẻ và chiếc xe nôi đang đổ xuống.

Bỗng có một bàn tay vững vàng đỡ cả người phụ nữ lẫn chiếc xe nôi, chớp mắt nhấc bổng họ lùi về sau tránh xa khỏi chiếc mô tô điên kia.

Khi người phụ nữ hồi thần thì thấy bản thân đã ở chỗ vừa gặp cô gái xinh đẹp lúc nãy. Chiếc xe nôi được người nhẹ nhàng đặt xuống. Trái tim người phụ nữ rung lên, vội tìm đến bé con. Bé con không biết gì cả, vẫn đang mỉm cười, có lẽ nghĩ mẹ đang chơi với mình.

Người phụ nữ vừa khóc vừa cười bế em bé trên tay, ngắm nghía hồi lâu sợ bé con có chuyện, phải mất một lúc mới nhớ ra người cứu mình và bé con. Khi ngẩng đầu lên thì người phụ nữ nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy.

Phụng Hành dáng vẻ lạnh lùng nhìn nhân loại lái chiếc mô tô tiếp tục gây hỗn loạn. Đôi mắt cô bỗng co lại, phát ra ánh sáng vàng trong tíc tắc rồi biến mất.

“Két!!!!”

Người lái chiếc mô tô bỗng mất lái. Đám đông nhìn thấy gã cùng chiếc mô tô đâm thẳng vào cột đèn đường rồi đập mạnh trên đất.

Có tiếng người cười hả hê, nói đáng đời.

Đôi mắt Phụng Hành trở lại bình thường, hành động của cô không ai chú ý tới.

Cô cảm nhận có người đến gần mình nên quay lại thì thấy người phụ nữ đang bế bé con cúi người cảm ơn mình.

Phụng Hành để ý thấy chân người phụ nữ đang run nên nói.

“Tôi có thể bế bé con một lúc được không. Đứa bé dễ thương quá.”

Người phụ nữ không từ chối. Phụng Hành đã cứu cả cô ấy và con cô ấy, cô ấy biết ơn không hết, hơn nữa cũng tin tưởng nhân phẩm của Phụng Hành. Sau khi người phụ nữ đưa đứa bé cho Phụng Hành xong mới nhận ra cơ thể mình đã tê dại, run lên bần bật.

Phụng Hành hỏi người phụ nữ và bé con muốn đi đâu. Biết là họ đang trên đường về nhà và nhà cũng ở gần nên cô chủ động đưa ra đề nghị được chơi với bé con một lúc cho đến khi họ đến nhà.

Người phụ nữ biết Phụng Hành lại giúp mình.

Phụng Hành đẩy xe nôi, bé con lại nằm chơi, vừa quơ tay vừa cười. Cô đi song song với người phụ nữ. Người phụ nữ không phải người hoạt ngôn nhưng do vừa trải qua sợ hãi nên cô ấy nói nhiều hơn bình thường.

Chỉ trong chốc lát Phụng Hành đã biết được kha khá thông tin về cô ấy.

Phụng Hành nghe cô ấy mắng chửi tên lái xe mô tô kia, còn nghe cô ấy nói nếu không phải còn có bé con thì cô ấy đã cùng đám đông đá chết tên khốn nạn kia rồi.

Phụng Hành nghĩ đúng là phụ nữ nhân tộc dù ở thế giới nào cũng mạnh mẽ hết, nhất là khi bảo vệ con non.

Khi người phụ nữ và bé con về đến nhà thì Phụng Hành thấy người phụ nữ khóc nức nở tố cáo sự việc với gia đình mình. Cô cũng không nghĩ hành động này là yếu đuối vì một đám người sau khi nghe xong tức giận muốn bùng nổ, thề muốn xử lý cái tên lái xe mô tô khốn nạn suýt hại người phụ nữ và bé con.

Phụng Hành kết luận, nước mắt của phụ nữ nhân tộc cũng là một loại vũ khí rất hữu dụng.

Bọn họ cũng không quên cảm ơn Phụng Hành, muốn giữ cô lại mời cơm nhưng Phụng Hành từ chối. Cô còn phải đi tìm tên đáng ghét Từ Khiêm, hơn nữa còn có một việc khác khiến cô bận tâm. Nên Phụng Hành tạm biệt gia đình bọn họ, tạm biệt bé con rời đi.

Phụng Hành quay trở lại con đường kia, vừa đi vừa nhìn tấm bảng thông báo màu đỏ trong suốt và hai tấm bảng thông báo màu vàng trong suốt.

Đại khái thì màu đỏ nói cô đã sử dụng năng lực làm hại người khác bị thương nhẹ nên bị trừ 5 điểm công đức. Màu vàng thì nói cô đã cứu người nên với mỗi người được cộng 15 điểm công đức, cô được tổng là 30 điểm công đức. Tấm bảng màu vàng còn lại thì nói việc cô hành hung sâu mọt rất được lòng dân nên được cộng 4 điểm công đức.

Phụng Hành vui vẻ híp mắt. Mặc dù không phải cố ý nhưng có điểm công đức thế này cô rất vui.

Phụng Hành nhìn điểm số rót vào thanh công đức. Chẳng soi được có nhích lên chút nào hay không nhưng cô vẫn rất vui!

Sắp được trả thù họ Từ nên cô càng vui! Phụng Hành nghĩ.

Cô mang tâm trạng phơi phới hướng về phía trường học của Từ Khiêm.

Cô nhất định không tha cho họ Từ đó!!!
 
Top