Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Nhân gian hoan hỷ - Tùy Hầu Châu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Nhân gian hoan hỷ - Tùy Hầu Châu

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 78:
Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Bắt đầu mùa đông, nhiệt độ không khí ở thành phố A cũng càng ngày càng thấp; gió lạnh thấu xương xâm nhập vào bầu không khí, hơn nữa vào ban đêm càn rỡ tung hoành, vù vù lay động.

Bởi vì bên trong bật hệ thống sưởi, ngày hôm sau cửa sổ sát đất còn có thêm một tầng sương nhẹ.

Toronto bên kia đã có tuyết rơi.

Sáng sớm trò chuyện qua video Thiểm Thiểm mặc quần áo ngủ màu trắng, ngồi thành một đám lông xù, tay chỉ tuyết bên ngoài hoan hô liên tục: "Snow! Snow!"

"Thật muốn đắp tuyết cùng mọi người nha!" Thiểm Thiểm nằm úp sấp bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn bọn họ qua video há to miệng nói, đôi mắt nhìn cô, cũng nhìn Chu Diệu. Khả năng biểu đạt tiếng Trung càng ngày càng tốt.

Chu Diệu cười hỏi Thiểm Thiểm: "Thiểm Thiểm còn bao lâu nữa thì được nghỉ đông?"

Đây là một vấn đề được thỏa thuận ngầm, được nghỉ đông cũng có nghĩa là dì dượng sẽ mang theo bé trở lại. Thiểm Thiểm lập tức chớp mắt suy nghĩ, sau đó đưa ra hai tay nhỏ bé với Chu Diệu.

"Còn có 10 ngày nữa." Thiểm Thiểm nói cho bọn họ.

Hoàn toàn không có nhớ lầm, Chu Diệu tiếp tục cười cười, gật đầu nói: "Đúng, chỉ còn 10 ngày nữa."

Thiểm Thiểm nâng cằm lên, sau đó lại quay đầu, mở to hai mắt tìm kiếm Đa Ninh ——

Đa Ninh đi đâu vậy?

Đa Ninh đứng dậy, nửa ngồi trước cửa sổ sát đất, lấy ngón tay vẽ người tuyết lên cửa sổ thủy tinh ngập sương trắng. Chu Diệu cắt ảnh trên màn hình, để Thiểm Thiểm thấy Đa Ninh vẽ người tuyết. Rất nhanh sau đó, Đa Ninh lưu loát vẽ ra ba người tuyết, hai lớn một nhỏ, tay cầm tay.

Không đợi cô nói chuyện, Thiểm Thiểm thông qua video đã chủ động kêu lên: "Một cái là anh Chu Diệu, một cái là Đa Ninh. . . The kid in the middle is ME!"

". . . We are family." Thiểm Thiểm liên tục nói chuyện, có tiếng Trung có tiếng Anh, có phần là dì dượng dạy bé có mục đích, cũng có phần bé tự bật ra.

Câu cuối cùng chúng ta là người một nhà này, là lần trước cô cùng Chu Diệu đi Toronto, Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm nói cho bé. Thiểm Thiểm cũng nhớ kỹ, có lẽ còn hiểu được ý nghĩa.

Bởi vì sau khi nói xong, bé còn cố ý nhìn về phía Chu Diệu, chớp chớp mắt.

Thiểm Thiểm của anh cũng thật thông minh mà. Chu Diệu híp mắt, sau đó đối diện với webcam nâng tay lên, bên kia Thiểm Thiểm cũng nâng tay lên; cách màn hình bàn tay to bắt được tay nhỏ bé.

Hì hì hi. . . Thiểm Thiểm vui vẻ nhảy nhót.

Còn một tuần nữa cửa hàng thú bông Alice sẽ khai trương.

Sáng tinh mơ, Đa Ninh cùng Thiểm Thiểm nói chuyện xong, lập tức đến phòng làm việc thương lượng việc khai trương với Nhan Nghệ; xem thời gian, xỏ dép lê chạy vào toilet đánh răng rửa mặt, kết quả không cẩn thận vặn nhầm vòi nước lạnh.

Lạnh đến mức co rụt tay lại.

Chu Diệu đứng phía sau thay cô mở vòi nước ấm, thuận tiện thay cô thử nhiệt độ, sau đó trêu chọc nói: "Chỉ có bà chủ bán hàng nhỏ mới làm việc lúng túng hốt hoảng như em thôi."

Đa Ninh đánh răng, qua tấm gương đáp lời người đàn ông đang dựa tường đứng phía sau: "Đúng, em là bà chủ bán hàng nhỏ, anh là Chu tổng ông chủ lớn!"

Chu Diệu nhếch môi, sau đó cưởi cười, nói với cô: "Tuần sau anh phải đến nước Mỹ một chuyến."

Đa Ninh quay đầu lại, nâng mắt, nhìn Chu Diệu.

Chu Diệu đối mặt với cô: "Bàn một chút với Derrick về chuyện cổ phần của Nhất Nguyên, cùng với giải quyết chuyện rời khỏi thị trường."

"Ồ." Đa Ninh gật đầu một cái, trên trán đeo băng đô màu xanh đậm, đồng thời trong tay xoa sữa rửa mặt.

Nếu Chu Diệu muốn rời khỏi thị trường, cổ phần của Nhất Nguyên mà Derrick chưa chuyển nhượng ra ngoài sẽ đáng giá; hơn nữa năm nay ngành sản xuất tương hỗ vàng gặp khó khăn, giống hệt như đang lâm vào lúc trời đông giá rét, sau đấy Chu Diệu cầm lại được cổ phần thật sự là thời cơ tốt.

Đột nhiên cũng minh bạch, nguyên nhân Chu Diệu còn chưa kí hợp đồng với Bách Gia, đó là kế hoạch mới đầu xuân sang năm Nhất Nguyên mượn cơ hội để chuyển hình. Không nhịn được, Đa Ninh nở nụ cười, đối lập với phương thức làm việc cẩn thận ổn thỏa của Chu Diệu, cô luôn chậm lề mề mà dạo này cũng bắt đầu hấp tấp.

"Đi bao lâu?" Đa Ninh lại hỏi, kiễng chân, nửa dựa vào bồn rửa mặt.

Chu Diệu nói thời gian cụ thể: "Sớm hơn dự kiến, tranh thủ trở về trước lúc em khai trương cửa hàng."

Ồ, sắp xếp kiểu này cũng không tệ lắm! Đa Ninh gật gật đầu, tiếp tục xoa bọt lên mặt, lại dùng khăn rửa mặt lau khô; xoay người, đụng phải Chu Diệu đột nhiên tiến lên một bước. . . Cố ý!

Đúng, cố ý! Ai bảo có người rửa mặt mà bộ dáng còn làm anh thích rồi lòng nhộn nhạo. Chu Diệu cúi đầu ngửi ngửi người trong lòng vừa rửa mặt xong, chụt một cái.

Thật phiền mà! Đa Ninh làm bộ phải rửa mặt lần nữa, Chu Diệu trực tiếp xách cô ra khỏi toilet —— "Đợi anh chút."

Hôm nay là thứ Bảy, Chu Diệu nhất quán không thích tăng ca vào thứ Bảy, nhưng bởi vì Đa Ninh muốn đến phòng làm việc, anh thuận đường cũng tới công ty một chuyến. Nguy cơ thu mua cùng phá sản đã được giải trừ, nhưng công việc vẫn còn một đống lớn.

Thiên Tín sụp đổ, đối với Nhất Nguyên trước mắt mà nói chính là thiếu đi đối thủ lớn nhất, cho dù hiện tại toàn bộ ngành sản xuất đều đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn dễ thở hơn việc loạn thành đống lúc ban đầu.

Trong xe vang tiếng radio, vừa vặn đưa tin nội dung sau khi Thiên Tín bị niêm phong: "Qua tài liệu điều tra, kim ngạch của toàn bộ tập đoàn mục nát Thiên Tín đạt tới hơn 24 triệu, phương thức phạm tội lây lan từ thực tế qua internet. . . Theo một người phụ trách một công ty trong ngành P2P, loại tội phạm này là do thiếu sự giám sát chặt chẽ về mặt số liệu của cấp trên gây ra."

Radio còn đang tiếp tục đưa tin, Đa Ninh quay đầu đi nhìn về phía Chu Diệu, đột nhiên nhớ ra hỏi: "Chu Diệu, hôm đó Thiên Tín gặp chuyện không may rốt cuộc anh đã làm gì?"

Không hề giấu diếm, Chu Diệu một bên lái xe, một bên báo cáo chi tiết: "Hỗ trợ bộ phận điều tra kinh tế phá án."

Đa Ninh: ". . ."

Chu Diệu giải thích hai câu: "Loại tội phạm nền tảng mạng này tương đối phiền phức, anh là người trong ngành, số liệu nào bị làm giả, số liệu nào tồn tại vấn đề, tương đối dễ nhìn ra." Nói xong, ho khan một tiếng.

Sự thật là, anh phối hợp với bộ phận điều tra kinh tế đã được một thời gian. Không với nhiều lời Đa Ninh, chủ yếu cũng là vì suy nghĩ an toàn. Lần này anh hợp tác với nhân viên trinh sát phá vụ án Thiên Tín, không khỏi cho hấp thụ ánh sáng không ít chuyện xấu xa; cũng giẫm phải không ít người ở cao tầng, đây là một kích trí mạng.

"Vậy sao bọn họ lại tìm anh?" Đa Ninh hỏi, nhìn về phía trước, chẳng lẽ Chu Diệu là người tuân thủ luật pháp nhất sao?

"Đội ngũ tham gia phá án Thiên Tín lần này có hai người là bạn học đại học với anh, em nói xem sao họ lại tìm anh?" Chu Diệu nhẹ nhàng hỏi lại cô, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

"Ồ. . ." Nhưng mà, là ai nói mình một không bối hai không nhân mạch thế. Đa Ninh chạm nhẹ vào mũi mình một cái, qua một lúc, mở miệng nói: "Chu Diệu, về sau anh cũng không được tính kế em."

Ha, Chu Diệu ngậm ý cười, định trêu Đa Ninh hai câu.

"Có một số việc, anh còn phải nghe em." Đa Ninh tiếp tục hạ mệnh lệnh, không cho Chu Diệu cơ hội nói chuyện, đã đưa lí do trước: “Bởi vì em là bà xã của anh."

dien@dan@le@quy@don
Hồ ly vừa thông minh vừa giảo hoạt thì sao, dù gì cũng phải nghe lời vợ có biết không!

Chu Diệu mím môi, nhẹ nhàng liếm hàm răng một vòng, hai chữ bà xã là vòng kim cô thu phục anh, làm anh không thể không ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ùm, đã biết. . . Bà xã."

Ách, Đa Ninh hất mặt một cái, nâng tay lên vuốt tóc đã rũ sang hai bên. Hai má tự nhiên có phần nóng, như thể nghe thấy cách xưng hô khó lường. Ùm, bởi vì vừa rồi là lần đầu tiên, Chu Diệu gọi cô là bà xã.

"Ừm. . ." Đa Ninh nhanh chóng bày ra bộ dáng quyền uy của người vợ, mở miệng nói: “Chuyên tâm lái xe!"

_

Tương đối ngoài ý muốn là, sau khi Thiên Tín bị điều tra, phó tổng Diệp Tư Tư cũng bị dính vào đó. . . Việc này Đa Ninh là gần đây mới biết được, biết từ chỗ anh họ của cô.

Tuần thứ hai sau đó, Chu Diệu bay đến nước Mỹ; Đa Ninh cũng về nhà họ Hứa một chuyến, ký tên sở hữu phần cổ phần mà ba cô muốn chuyển lại cho cô.

Cổ phần của ba cô ở công ty của bác cả có 3%, dựa theo giá của nền kinh tế suy thoái như bây giờ cũng là một số tiền đáng kể. Cũng là bởi vì ban đầu cổ phần của Hứa thị còn có chút đáng giá, năm ấy người phụ nữ kia đã sinh cho ba cô hai người con trai.

Thật ra, Đa Ninh cũng không muốn số cổ phần này, nhận rồi có nghĩa là tha thứ, chấp nhận rằng ba đã làm tổn thương mẹ cô; thế nhưng so với việc tha thứ sai lầm cho ba, cô lại càng không muốn tặng cổ phần của công ty cho người phụ nữ kia.

Bởi vì năm ấy tiền đầu tư vào Hứa thị là vốn chung của ba mẹ cô.

Luật sư chuyển nhượng cổ phần công ty vẫn là luật sư Điền năm năm trước giúp ba mẹ cô xử lí thủ tục ly hôn, buổi chiều đi cùng cô tới nhà họ Hứa, sau đó ba người ngồi quanh bàn ăn tròn ký hiệp nghị chuyển nhượng.

Trên lầu, truyền đến giọng nói nghiêm khắc của phụ nữ, cùng tiếng khóc loáng thoáng của hai đứa bé trai.

"Ba biết rõ trong khoảng thời gian này công ty của Chu Diệu gặp phải một ít phiền toái, vốn ba định trực tiếp tìm công ty chứng khoán bán nốt số cổ phần còn lại của công ty, rồi đưa tiền cho con. Nhưng chuyện cổ phần Chu Diệu hiểu rõ hơn ba, sau này có muốn bán hay không, chính con hãy quyết định lấy; bán thế nào, con để nó giúp con xử lí." Ba cô mở miệng nóimắt nhìn cô.

Đa Ninh cúi thấp đầu, trong lòng tư vị gì cũng có, qua một lúc, cô ngẩng đầu nói: ". . . Cám ơn ba."

Tiếng cám ơn này của cô, không phải cảm ơn ba chuyển cho cô 60% số cổ phần còn lại, mà là câu nói quan tâm kia của ba —— muốn bán đi hay không chính con tự quyết định.

Mặc kệ ba cô đang lo lắng điều gì, thay cô suy nghĩ cũng là thật sự.

Đa Ninh chưa từng nói với ba nguyên nhân năm đó cô và Chu Diệu ly hôn, hiện tại cô nói cho ba cô, giao phó Chu Diệu đưa ra cân nhắc cùng lựa chọn. Quả nhiên, ba cô nghe xong mặt lộ ra ý cười, giọng nói cũng yên tâm hơn rất nhiều: "Đó là ba lo lắng nhiều, tên nhóc Chu Diệu kia vẫn rất biết gánh vác!"

Ký xong hiệp nghị chuyển nhượng, ba Hứa suy nghĩ rồi nói: "Nếu Thiểm Thiểm trở về, nói với ba một tiếng. . . Ba đến thăm con bé." Nói như thế nào ông cũng là ông ngoại. Thế nhưng nhũ danh của Thiểm Thiểm, ông vẫn phải hỏi người nhà họ Chu mới biết.

Đa Ninh gật đầu, đáp ứng: "Được ạ."

"Cùng mang con bé đi gặp mẹ con." Ba Hứa còn nói, viền mắt bắt đầu có phần hồng.

"Được." Đa Ninh tiếp tục đáp ứng. Sau đó, cũng định rời đi.

"Ninh Ninh. . . Nếu không đêm nay ở lại ăn cơm đi." Ba cô thương lượng nói, nhìn đồng hồ trên tường.

"Ba, lúc nào tiện, ba qua chỗ con ăn cơm đi. . ." Thật xin lỗi, Đa Ninh vẫn cự tuyệt ở lại ăn cơm; nhưng mà nếu ba cô nguyện ý, có thể qua chỗ cô ăn cơm."Bây giờ tay nghề của con cũng không tệ lắm, ba tới rồi con nấu cho ba ăn." Đa Ninh lại nói thêm một câu.

Ba Hứa gật gật đầu, cười haha hai tiếng: "Được!"

Đa Ninh và luật sư Điền cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Hứa, không nghĩ tới người phụ nữ kia cũng sẽ đuổi theo. Những lần gặp nhau trước không nói đến tiền, người phụ nữ này sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười với cô, hiện tại nghiễm nhiên đã thay đổi gương mặt.

"Đa Ninh, cô không thể lấy đi nhiều cổ phần của công ty như vậy. . . Tiền lương của ba cô chỉ có vậy, hàng năm chính là dựa vào hoa hồng của nhà họ Hứa. Nếu cô bán cổ phần đi, chúng tôi phải sống thế nào đây?"

Lời này thật khoa trương, làm sao ba cô có thể không suy nghĩ mà đưa hết cổ phần cho cô, chỉ là cho cô phần lớn, sau đó hai con trai của người phụ nữ này chỉ có được phần nhỏ mà thôi. Đương nhiên việc này, bà nội cô còn không biết; người phụ nữ này cũng vừa mới biết được ba cô cho cô nhiều như vậy, mới hừng hực đuổi tới.

Thật ra, lúc ba cô nói sẽ đưa cô một chút cổ phần của nhà họ Hứa, Đa Ninh cũng không nghĩ tới ba sẽ đưa cô 60% còn lại.

"Năm ấy mẹ cô đã cầm đi một nửa, sao cô còn có thể lấy đi nhiều như vậy!" Người phụ nữ kia đưa ra nghi vấn, nhìn cô, cũng nhìn luật sư Điền.

Luật sư Điền đang định mở miệng, Đa Ninh đã nói trước: "Năm năm trước mẹ tôi chỉ cầm đi phần của bà, hiện tại tôi lấy phần ba cho tôi, có vấn đề gì sao?"

"Thế nhưng Đa Ninh. . . Cô cũng phải nghĩ đến chúng tôi và thân thể hiện tại của ba cô nữa chứ, ông ấy còn phải nuôi hai con trai. . ." Người phụ nữ này lại bắt đầu chịu thua, thay đổi một phương thức khác.

Tưởng bà ta còn không chủ động tranh đoạt chứ.

"Không phải còn có bà sao?" Đa Ninh bỗng nhiên chớp chớp mắt, dùng giọng điệu hoàn toàn không thèm để ý mở miệng nói: “Đúng vậy, ba tôi già đi, cho nên tôi cũng hy vọng ba về hưu sớm một chút, có thể ung dung hơn một chút. Nói như thế nào thì bây giờ ông ấy cũng lên chức ông ngoại rồi, nên vui vẻ an hưởng tuổi già. Ông ấy quan tâm ít đi một phần, tôi cũng đỡ lo lắng hơn một phần. Chỉ có điều chờ đến lúc ba tôi rời hẳn khỏi công ty của bác cả, kinh tế của các người sẽ kém đi một chút, cho nên về sau bà và công ty của bà tiêu xài nên có tính toán chút."

"Nhưng vấn đề tôi lo lắng cũng không lớn, ba tôi già đi thật, nhưng bà còn trẻ mà. Hai đứa trẻ kia trừ việc là con của ba tôi, còn không phải là con của bà sao! Chẳng lẽ bà không nên phụ trách sinh hoạt phí về sau này của bọn chúng sao? Hẳn là bà nhớ rõ, lúc trước mẹ tôi vì tôi mới ly hôn với ba, bằng không có khi cơ hội vào cửa bà cũng không có."

"Đương nhiên, tôi còn nhớ rõ lúc trước bà luôn miệng nói yêu thương ba tôi, mà không phải tiền của ông. Mẹ tôi vì ba tôi, cuối cùng còn không quên dặn dò tôi về sau phải chăm sóc ba, bà đã thương ông ấy như vậy, không phải bà nên làm gì cho ông ấy đi chứ? Ví dụ như ra ngoài tìm việc thì sao? Về sau chăm sóc ba tôi dưỡng lão?"

Đa Ninh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, mỗi một câu đều ép đến mức người phụ nữ kia không thể phản bác. Sau đó giữ vững nụ cười, lên xe của luật sư Điền.

Trong xe, Điền luật sư cười nói cô cùng trước kia không quá giống nhau.

Đúng, cô không quá giống. Chính là năm năm trước cô sẽ không tranh đoạt, mẹ cô mới có thể thay cô tính toán, thế nhưng bây giờ cô cũng đã làm mẹ rồi.

"Đa Ninh. . ." Bởi vì quen thuộc, luật sư Điền kêu tên cô, suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Chú đã xử lý nhiều vụ ly hôn chia tài sản rồi, dù là năm năm trước hay là hôm nay, thật ra ba cháu đối xử với mẹ cháu và cháu. . . Thật sự coi như không tệ."

Đúng, Đa Ninh đồng ý lời này, so với phần lớn đàn ông giàu có cuối cùng còn không quên tính kế người vợ đã đi cùng những lúc khó khăn một phen, ba cô cũng coi như là không tệ lắm.

Xe chậm rãi chạy ra đường quốc lộ ngoài tiểu khu, cảnh quan xanh mát bên ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau, Đa Ninh thu tầm mắt, nói với luật sư Điền: "Có lẽ ba mẹ cháu vẫn là yêu nhau mới kết hôn đi."

Cho nên cuối cùng lúc xé rách mặt, còn có thể suy nghĩ cho đối phương một chút.

Luật sư Điền cũng suy ngẫm, đồng ý nói: "Theo chú được biết, nếu lúc ấy không phải vì cho mẹ cháu yên tâm, thật ra ba cháu cũng không muốn ly hôn."

Đa Ninh nhếch môi, cười hai tiếng, đúng là không ủng hộ cách nói này của luật sư Điền, nhưng mà cũng không phản bác.

Nếu có một ngày cô có thể chân chính tha thứ cho sai lầm lúc trước ba cô phạm phải, chắc chắn không phải vì lí do ba cô có nỗi khổ riêng, chỉ bởi vì ông ấy là ba cô. Tựa như lời nói cuối cùng của mẹ với cô: "Dù cho như thế nào, trước sau gì ba con vẫn là ba con. . ."
Truyện được edit và đăng tải tại diễn đàn Lê Quý Đôn!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 79:
Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Anh họ cùng Diệp Tư Tư ly hôn, bởi vì nhà họ Hứa không thể bị Diệp Tư Tư liên lụy, cũng liên quan đến một ít nguyên nhân khác. Lúc Đa Ninh nhận được điện thoại của anh họ, cô đang ở trong trung tâm thương mại Bách Gia ăn cơm cùng Nhan Nghệ và hai nhân viên bán hàng.

Trong di động, giọng nói của anh họ có phần mất mát, còn có một chút bất đắc dĩ, bởi vì anh đưa ra lựa chọn ly hôn: "Thật ra nếu anh là Chu Diệu, hoặc là nói anh không làm việc dựa vào ba mẹ anh. . . Có lẽ anh sẽ không ly hôn với Tư Tư."

Đa Ninh yên lặng nghe, bây giờ sự trấn an lớn nhất của cô dành cho anh họ, chính là không đánh giá gì cả.

"Nói trắng ra là, vẫn là không yêu đến thế." Anh họ nói thêm một câu, cuối cùng lúc cúp điện thoại chế giễu một tiếng: “Đa Ninh, may mắn em không quá giống nhà họ Hứa."

Không giống anh bởi vì dựa vào cha mẹ, không có quyền lựa chọn; cũng bởi vì yêu nhiều quá, không muốn phản kháng.

Cho nên yêu là cái gì? Nó có quan trọng lắm không. . . Trong xã hội càng ngày càng coi trọng vật chất này, tình yêu vào lúc mà người ta cần nó mới càng đáng quý.

Slogan quý đầu tiên mà Alice đưa ra là "Tình yêu đích thực", nghe thì có vẻ tục bạch, nhưng lại giống như không có lời nào thích hợp hơn để biểu đạt tâm ý của cô.

Sau đó ngày mai chính là lễ Noel, cửa hàng Alice đầu tiên ở Bách Gia sẽ chính thức được khai trương. Đêm đó Chu Diệu gọi điện thoại cho cô, việc thu mua cổ phần bên Mỹ xảy ra một chút vấn đề, ngày mai anh không trở về kịp.

Tiếc nuối, nhưng mà không có cách nào cả.

Ngày hôm sau, Đa Ninh gửi hình cắt băng cho Chu Diệu, hôm nay hai người đến ủng hộ đều cắt băng khai trương cho Alice. Một người chính là chú Tạ tự mình đến cắt băng; một người khác chính là Lưu Hi, thật sự đến với Alice.

Khụ. . . Lưu Hi không sao cả.

Tạ Tư Nguy nể tình như vậy, Nhan Nghệ đối mặt với Tạ Tư Nguy vẫn có phần không được tự nhiên. May mắn Tạ Tư Nguy là ân nhân lớn, cắt băng xong đã sớm rời đi, bởi vì liên quan đến lợi ích Nhan Nghệ không thể xem như chưa xảy ra cái gì, ngay sau đó khom lưng đưa Tạ Tư Nguy lên xe.

"Cảm ơn hôm nay Tạ tổng đại giá quang lâm. . . Tạ tổng hẹn gặp lại. . . Tạ tổng đi nhé. . ." Toàn bộ quá trình Nhan Nghệ đều làm bộ khách khí.

Xe hơi của Bách Gia dừng ở cửa sau của bách hóa Bách Gia, Tạ Tư Nguy dừng bước chân lại.

Nhan Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không chút sợ hãi.

Tạ Tư Nguy: . . .

"Trịnh tiểu thư, tuy rằng chú rất tiếc cháu không thể làm con dâu của chú, nhưng chú cũng có thể hiểu được người trẻ các cháu theo đuổi những thứ khác nhau. Cháu thật không cần để ý gì hết. . ." Tạ Tư Nguy đứng ở trước cửa xe, mở miệng nói.

Cái gì? Nhan Nghệ bối rối. . . Chẳng lẽ là con dâu sao?

Tạ Tư Nguy vỗ bả vai Nhan Nghệ hai cái, bất đắc dĩ vui đùa nói: "Nhìn thoáng qua chú hẳn không phải là trưởng bối vô cùng cổ hủ chứ!"

Nói xong, Tạ Tư Nguy lên xe.

Tầm mắt Nhan Nghệ kinh ngạc đi theo Tạ Tư Nguy lên xe. Trên ghế sau, còn có một mỹ nữ trẻ tuổi, đúng là cô "Bạn gái" hôm trước nhìn thấy ở nhà họ Tạ. Cô bạn gái mặt lộ ý cười, nhìn cô rồi chào một tiếng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Nhan Nghệ chớp chớp mắt: . . .

Cửa xe đóng lại, cửa kính xe cũng khép lại, Nhan Nghệ vẫn đang đứng ở cửa sau của Bách Gia không nhúc nhích, cảm thấy hình như mình bỏ qua một triệu rồi. Không, không chỉ là một triệu, còn hơn cả mười triệu đấy. Hôm nay Lưu Hi tới ủng hộ, cô còn mừng thầm kiếm được cho Alice ít nhất một trăm vạn cơ mà.

Kết quả này xem như nhặt hạt vừng quăng dưa hấu sao?

Bây giờ cô đuổi theo nói cho Tạ Tư Nguy biết cô muốn thay đổi quyết định. . . Còn kịp sao?

Kính cẩn đưa Tạ Tư Nguy về, Nhan Nghệ khó tránh khỏi có phần mất hồn mất vía. Khách hàng cứ lũ lượt người nọ người kia, mãi đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Đa Ninh mới có thời gian hỏi Nhan Nghệ làm sao vậy. Nhan Nghệ chép miệng với Đa Ninh, thiếu chút nữa khóc òa ra.

Nhưng mà, căn bản không mặt mũi nói cô sắp đẩy mình vào đường chết. . .

Sau đêm đó, cô cùng Cố Gia Thụy vẫn liên hệ như trước, nội dung nói chuyện phiếm đại khái chính là cô hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó. Trong đó có hai câu đối thoại là ——

"Nếu có một ngày anh quyết định hoàn tục, có thể cho em biết đầu tiên không?"

"Được."

Cho nên, trong khoảng thời gian này tâm tình của Nhan Nghệ vẫn không tệ, cảm giác chính mình loáng thoáng bắt được ngọn lửa hy vọng nhỏ, kết quả là hình như sau đó ngọn lửa nhỏ bùng cháy, nhưng lại có nguy cơ bị dập tắt.

Bởi vì hình như Tạ Tư Nguy tin rằng, cô thật sự là người les. . .

Cửa hàng Alice khai trương đạt được hiệu quả vô cùng tốt.

Bởi vì đêm nay vẫn là đêm Noel, mười giờ tối Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, thương lượng hai người sẽ cùng nhau đi chơi như thế nào. Buổi tối Lưu Hi còn phải đi sự kiện, tiếc nuối không thể cùng các cô trải qua Noel. Cũng bởi vì Chu Diệu không trở về ngay được, đến ngày kia Thiểm Thiểm mới có thể về nước, Đa Ninh cũng không có người ở cùng đêm Noel.

Giống với Nhan Nghệ, cô là người cô đơn. Nhưng mà cô và Nhan Nghệ đã bàn bạc xong xuôi, lát nữa sẽ cùng nhau ăn Noel khuya.

"Đêm Noel năm ấy cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu, là lễ Noel mà mình khó quên nhất." Lúc Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, hoài niệm nói với cô.

Đa Ninh gật đầu, đúng vậy, cô cũng rất hoài niệm! Khi đó lão đại cùng Trương Khởi Dương vẫn là một đôi tình lữ kiểu mẫu, Miêu Miêu một lòng nghĩ đến Ô Giang, theo đuổi kiên trì không ngừng; Nhan Nghệ thì sao, tùy tiện, mỗi ngày đều có tiểu thuyết đọc không hết, phim chưa xem xong; mà cô cũng hiểu được tình cảm của mình với Chu Diệu, trái tim giống như một cô tiên nhỏ mỗi ngày đều sẽ làm phép, mỗi ngày cầm một quả cầu thủy tinh trong suốt, ghi lại những thứ ngọt ngào của thiếu nữ.

Bên ngoài gió quá lớn, còn mang theo những hạt tuyết nho nhỏ, Đa Ninh đội mũ rồi quàng khăn quàng cổ, sau đó lấy điện thoại ra tìm thấy đánh giá của cửa hàng ăn khuya kia tương đối cao, Nhan Nghệ đứng bên cạnh đột nhiên nói với cô: "Đa Ninh. . . Mình . . Mình . ."

Nhan Nghệ cầm di động, bộ dáng khẩn trương đến mức nói không nên lời.

Đa Ninh nhìn màn hình di động của Nhan Nghệ, chỉ nhìn thấy đầu đề, đã hiểu được gật đầu nói: "Mau đi đi. . . Mình sẽ gọi xe để về.”

Nhan Nghệ kích động ôm lấy cô: "Đa Ninh, mình yêu cậu!"

2 phút trước, trong di động của Nhan Nghệ có một tin nhắn Cố Gia Thụy gửi tới —— "Tôi hoàn tục."

Anh thật sự nói cho cô đầu tiên, thật sự nói cho cô đầu tiên! Nhan Nghệ ngẩng mặt, vui vẻ đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi.

"Cố lên!" Đa Ninh giơ nắm tay lên với Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ gật đầu, mặc áo bành tô màu vỏ quýt chạy về phía chiếc Macan ở khu đỗ xe lộ thiên, trước khi mở cửa xe thì quay đầu lại, hô lên với bạn tốt đang chuẩn bị gọi xe ở phía trước: "Đa Ninh. . . Noel vui vẻ!"

"Noel vui vẻ. . ." Đa Ninh mấp máy môi đáp lại Nhan Nghệ, mặt cười khanh khách.

Thật tốt, vào ngày Noel này, Nhan Nghệ có thể nhận được một tin nhắn làm cho mình hạnh phúc. Đa Ninh ngăn một chiếc xe, di động kêu một chút, cô phỏng đoán là tin nhắn Chu Diệu gửi đến.

. . . Kết quả không phải là Chu Diệu.

Miêu Miêu gửi một tin nhắn chúc phúc trong nhóm, dùng một số điện thoại mới, cuối lời chúc có ghi chú hai chữ Miêu Miêu. Đa Ninh cúi đầu, ngón tay nhẹ chạm màn hình, cũng gửi một tin nhắn chúc Noel trong nhóm thiếu nữ 606.

Đêm nay, không biết ông già Noel đáng yêu có thể đưa lễ vật tới không. . .

Đa Ninh ngồi trên xe taxi, nhìn đèn màu ngày lễ sáng lên, vẫn chủ động nhắn cho Chu Diệu một tin nhắn chúc phúc. Tích tích hai cái, anh "Hồi âm" cho cô.

Không phải hồi âm, là cùng một thời điểm, anh cũng gửi tin nhắn cho cô.

". . . Bác tài à, ngại quá, tôi không đến Tinh Hải Loan nữa." Đa Ninh nhìn thấy tin nhắn của Chu Diệu, nói với người lái taxi ở phía trước, giọng điệu cũng có chút kích động, giống Nhan Nghệ hồi nãy vậy: “Đổi lại đến sân bay."

"Sân bay quốc tế sao?" Lái xe cười hỏi.

Đa Ninh gật đầu: "Đúng."

"Người yêu vội trở về nghỉ lễ với cô à?" Chú lái xe cười cười, bắt đầu chủ động hàn huyên.

Đa Ninh nhìn di động, trả lời chú lái xe: "Đúng vậy."

"Các ngày lễ bây giờ, thật ra đều là vì mọi người có thể gặp nhau, người trẻ các cháu cần ngày lễ để tạo cơ hội, người già chúng tôi cũng góp vui theo." Chú lái xe vui vẻ từ từ mở miệng nói: “Đưa cháu đến sân bay xong, chú cũng về nhà nghỉ lễ."

Nửa giờ sau, xe taxi dừng ở sảnh đón khách của sân bay quốc tế. Sở dĩ Đa Ninh nhất định phải đến đón Chu Diệu, bởi vì cô biết rõ 11 giờ đêm nay căn bản không có chuyến bay đến từ New York của nước Mỹ, chỉ có chuyến bay từ Toronto đến.

Trong di động, Chu Diệu lại gửi cho cô một tin nhắn: "Đa Ninh, anh mang theo quà Noel về cho em; còn năm phút nữa sẽ đến nơi, đợi lát nữa dang hai tay ra nhé."

Đa Ninh nhìn di động, che miệng nở nụ cười.

Sau đó, cô nhìn cổng ra phía trước, chờ một giây một giây lại một giây. . . Mãi đến khi, phía trước có cô bé mặc áo lông đỏ chạy đến.

". . . Đa Ninh!" Thiểm Thiểm ở phía trước kêu cô, phấn chấn như là lần đầu tiên về nước vậy, trong lòng còn ôm một hộp quà; vui vẻ sắp nhảy dựng lên.

Đa Ninh cúi người xuống, dang hai tay ra như Chu Diệu nói trong di động vậy.

Thiểm Thiểm vội chạy mà đến, vững vàng rơi vào trong lòng cô."Merry Christmas." Thiểm Thiểm nói bên tai cô, đưa quà mà mình mang về cho cô.

Sau đó há há miệng, cho dù luyện tập trên máy bay nhiều lần, nhưng vẫn thẹn thùng không gọi mẹ. Làm sao bây giờ nha! Thiểm Thiểm cười hì hì ôm cổ Đa Ninh, làm bộ như không biết có ước định này.

Phía trước, Chu Diệu đẩy hành lý đến, mặc áo bành tô phẳng, nhìn hai người đang ôm nhau ở phía trước, nhếch khóe môi.

Lần trước ở sân bay đưa Thiểm Thiểm về Toronto anh đã nghĩ, sau này anh phải tự mình đưa Thiểm Thiểm về. . . Ngẩng đầu, Chu Diệu nhìn về phía cửa sổ sát đất của sân bay, bên ngoài trời đã khuya rồi.

Nhưng mà, vẫn không tính là quá muộn ——

Nếu ngày mai tuyết rơi, anh cùng Đa Ninh còn có thể mang theo Thiểm Thiểm đắp người tuyết.

. . .

Nghe nói, nếu đêm Noel xảy ra chuyện tốt, chính là lễ vật mà ông già Noel đưa tới.

Lúc Nhan Nghệ nhìn thấy Cố Gia Thụy, anh mặc áo lông dày, đầu đội mũ lưỡi trai, sau đó mặt mày mỉm cười nhìn cô chào hỏi: "Bạn học Trịnh, chào em."

Trịnh thí chủ lại biến thành bạn học Trịnh. . .

"Cố Gia Thụy, bây giờ anh đã không còn là hòa thượng nữa đúng không?" Nhan Nghệ đứng cách hai mét đặt câu hỏi.

"Đúng, không phải." Cố Gia Thụy gật đầu trả lời.

"Vậy bây giờ anh chính là một người đàn ông có thể cảm nhận thất tình lục dục bình thường?"

Khuôn mặt Cố Gia Thụy cứng lại, sau đó tiếp tục trả lời: "Đúng, hiện tại đúng rồi."

"Không có nam nữ thụ thụ bất thân?"

"Không có."

"Không có thiện tai thiện tai?"

"Không có."

"Cũng không có a di đà phật?"

"Không có."

"Vậy có thể ôm em một chút không?" Nhan Nghệ đi tới, đột nhiên giương ra nụ cười vô sỉ, yêu cầu nói: “Coi như là quà Noel."

"Được. . . Có thể." Cố Gia Thụy lấy tay từ túi áo lông ra, chỉ có điều anh còn chưa chủ động ôm người phụ nữ trước mắt, cô đã nhảy lên người anh.

. . . Thì ra muốn ôm kiểu này sao? Thật sự là vô sỉ quá mà!

. . . Vô sỉ sao? Không phải anh đã đón được cô sao?

Vừa rồi Nhan Nghệ cá cược, kết quả cô cược thắng, xem ra tối nay vận may của cô không tệ! Nếu vậy, cược một lần nữa, Nhan Nghệ nâng đầu Cố Gia Thụy lên. Heo yêu cũng là yêu, yêu tinh am hiểu nhất cái gì, chủ động quyến rũ có hay không?

Nhan Nghệ cúi đầu, chậm rãi đưa mặt tới gần Cố Gia Thụy.

"Thiện. . ." Người đàn ông vừa hoàn tục đêm nay đang định niệm bốn chữ quen thuộc, Nhan Nghệ đã dùng đôi môi ngăn chặn ba chữ còn lại.

. . .

Em yêu anh, thanh xuân từng trôi qua, chúng ta từng như thế. Miêu Miêu quyết định rời khỏi thành phố A, trước khi quyết định vẫn dùng số mới gửi một tin nhắn chúc phúc vào trong nhóm.

Trên thế gian này, không có tình yêu giống như trong truyện cổ tích, thậm chí trong phim truyền hình người ta phải đi một vòng nữa rồi mới lại yêu nhau. Không có người đàn ông nào hoàn mỹ giống như vương tử, cũng không có cuộc đời nào mãi êm trôi, càng không có khoảnh khắc lãng mạn muốn gặp nhau nơi đầu đường thì gặp được ngay.

Miêu Miêu dùng thời gian dài mới hiểu ra, cô không phải người được ông trời thiên vị.

Nam nữ hai người hạnh phúc, vĩnh viễn cần duỗi tay nắm lấy nó. Nó giống như là khí cầu rực rỡ rồi sẽ bay đi, không cẩn thận sẽ nhẹ nhàng lướt qua; người bắt được rồi thì phải nắm chặt tay giữ lấy; còn người không bắt được, nhất định phải ngẩng đầu nhìn xem trên không trung khí cầu đang bay nào là cái mà mình thích nhất, sau đó lại duỗi tay bắt lấy nó. . .

Nếu bắt được, cũng đừng dễ dàng buông tay, bằng không hạnh phúc sẽ lại bay đi.

Lúc ký túc xá 606 đoàn tụ, cô cùng Đa Ninh Nhan Nghệ, cùng nhau nói những chuyện mà năm năm vừa rồi mình đã trải qua cho lão đại, thì ra cô từng cho rằng Đa Ninh may mắn nhất, cũng đã xảy ra bi thương cùng bất đắc dĩ.

Ngược lại, cô lại là người kém dũng cảm nhất.

Di động đột nhiên kêu lên, Miêu Miêu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình. Di động kêu nặng trịch trong tay, cô chậm rãi trượt rồi nghe.

"Miêu Miêu. . . Anh là Ô Giang." Trong di động, truyền đến âm thanh quen thuộc kia.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

Còn có năm phút, đêm Noel sẽ đi qua. Đa Ninh cùng Chu Diệu trở lại Tinh Hải Loan, Thiểm Thiểm nằm ngủ ở giữa. Chu Diệu đưa ra một bàn tay, dừng trên bả vai cô, cô nghiêng đầu nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài.

Xem ra ngày mai, cô cùng Chu Diệu thật sự có thể đưa Thiểm Thiểm đi đắp người tuyết.

Đa Ninh lại cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm đang ngủ ngoan ngoãn, duỗi tay vuốt mái tóc của Thiểm Thiểm, định bảo Chu Diệu tắt đi ánh đèn ngủ cuối cùng, một tiếng nỉ non nhẹ nhàng từ bên miệng Thiểm Thiểm phát ra.

"Mẹ. . ."

Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Đa Ninh cúi người hôn lên trán Thiểm Thiểm.

Lúc rạng sáng, Nhất Thành Đại Sư thông báo tin tức hoàn tục trong vòng bạn bè, chỉ có tám chữ đơn giản ——

"Nhân gian vui mừng, không bằng trở về."

——dien@dan@le@quy@don

Tốt nhất nhân gian, không gì hơn, anh và em bên nhau để nhân gian vui mừng.

Hoàn chính văn
Linh Đang: Cuối cùng cũng hoàn rồi, mọi người cùng đợi một vài ngoại truyện nhé^^
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 80:
Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Kỳ nghỉ hè sau khi cô thi vào đại học xong, là những ngày nghỉ mà Đa Ninh trải qua sảng khoái nhất. Hơn nữa sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học A, mỗi ngày thoải mái đến mức nhảy cẫng lên; đến mẹ cô cũng mặc kệ buổi sáng cô có nằm lì trên giường không, ban đêm có vụng trộm xem truyện tranh hay không, chỉ có một yêu cầu với cô: "Nuôi lại tóc dài!"

Ờ, vì chiến đấu hăng hái để thi đại học, Đa Ninh học cao nhị (lớp 11) đã cắt tóc ngắn, từ đó về sau đến trường học với mái tóc ngắn đến mang tai, nhanh nhẹn như một nam sinh vậy. Đối mặt với gương, Đa Ninh nhìn chính mình ở bên trong, lắc đầu, cảm thấy tóc ngắn nhìn đẹp mà, rất tuấn tú đấy chứ.

Sau khi cô cắt tóc, ở trong lớp còn có mấy phi tần đấy. Về phần hoàng hậu là ai? Bởi vì người ghét mái tóc ngắn của cô nhất là Chu Diệu, cho nên cô cường thế lập anh làm hậu, đại danh là Chu Hậu.

Ngại ghê, có người hoàn toàn không nhận phần ân sủng này.

Năm trước Chu Diệu đã vào đại học, sau đó không thích mấy trò vui đùa nhàm chán với cô nữa, trở nên vô cùng kiêu ngạo, thậm chí vào lúc cô học lớp mười hai còn nói: "Hứa Đa Dương, tốt nhất là em cũng phải thi vào được đại học A, bằng không chúng ta không có cách nào làm bạn."

. . . Anh đắc ý gì chứ! Bây giờ là cô không có cách nào coi anh là bạn, không phải anh!

Bởi vì cứ nghĩ cô thi được điểm thấp không ngờ lại vào được đại học A, ba cô sảng khoái mua cho cô một chiếc laptop mới, cùng nhãn hiệu với Chu Diệu, có điều màu sắc khác nhau. Cuối cùng cũng không phải đánh vật với chiếc máy tính để bàn bật cả buổi mới lên nữa, toàn bộ nghỉ hè gần như mỗi ngày Đa Ninh đều chuyên sủng "Tiểu bạch" quý phi của cô, ngày ngày hát ca.

Về phần Chu Hậu nào đó, đã sớm biếm vào lãnh cung.

Khụ. . .

Lúc Chu Diệu tới tìm cô, Đa Ninh đang đối diện với máy tính mới luyện tập một ca khúc chủ đề của phim hoạt hình, tiếng Nhật, âm điệu còn có chút hê. Thế cho nên Đa Ninh đeo tai nghe hát lên hiệu quả chính là: "Hey hey. . . hey hey oh oh. . ."

Trong phòng chỉ có mỗi cô, Đa Ninh học có phần quên mình, thậm chí đối mặt với màn hình máy tính bắt chước những động tác kinh điển của anime, đá đầu duỗi tay xoay vòng. . .

Chu Diệu đứng ngoài gõ cửa hai cái, đẩy cửa phòng ngủ không khóa ra, sau đó nhìn thấy một con cừu đang nổi điên như này. Hai tiếng ha ha theo bật từ miệng ra, mãi đến khi Đa Ninh ý thức được là anh đang ở trong phòng, xấu hổ đến mức hai mặt nhìn nhau.

Chậm rãi, cô đỏ mặt chỉ vào anh đang đứng cạnh cửa đặt câu hỏi: "Chu Diệu. . . Sao anh lại vào được? Sao anh có thể đến cửa cũng không gõ!"

Ai không gõ cửa, rõ ràng gõ cả buổi không để ý, kết quả tiến vào còn nhìn thấy bộ dáng quỷ quái này của cô. Nếu không phải biết rõ Đa Ninh là cô gái có tính cách như nào, anh còn tưởng là cô cắn thuốc đấy.

"Mẹ anh nấu súp vịt, sang uống!" Bỏ lại một câu này, Chu Diệu xoay người rời đi.

Đa Ninh: ". . . Ơ."

Trên người còn mặc quần áo ngủ in hoạt hình, Đa Ninh yên lặng mà tiến lên đóng cửa phòng ngủ lại.

Thật ra, cô cảm thấy năm nay mình có thể thi được vào đại học A có một nguyên nhân quan trọng, chính là mẹ Chu Diệu cô giáo Đỗ là chủ nhiệm lớp cấp ba của cô, kiêm cô giáo dạy toán. Hai nhà ở gần nhau, cô giáo Đỗ có thể nói là nhìn cô lớn lên, đương nhiên sẽ đặc biệt quan tâm tình huống học tập của cô.

Lúc này đây thi đại học, điểm toán học của cô có thể nói là sang lịch sử cao mới. Sau hôm biết được điểm, hai nhà cùng nhau tới khách sạn ăn cơm, có điều tiền mời khách mẹ cô trừ vào tiền của cô.

Lần này cô thi được vào đại học A, nhận được không ít lì xì. Bởi vì năm ấy anh họ không thi vào được đại học A, bà nội cũng khách khí cho cô lì xì một vạn. Đa Ninh ngã vào trên giường nghĩ, có phải cô thông minh hơn mình tưởng tượng một chút không? Không phải nói thiên tài chân chính đều là thông minh không tự biết sao? Giống như Chu Diệu vậy, vẻ mặt luôn kiểu xem mọi người là kẻ ngốc.

Đối với lần này cô thi vào được đại học A, còn không biết xấu hổ nói: "Xem ra có một tấm gương giống anh như này thật tốt mà."

. . .

Chu Diệu về nhà, bởi vì Đa Ninh chưa qua, ba Chu hỏi: "Đa Ninh đâu!"

"Đợi lát nữa sẽ đến." Giọng điệu Chu Diệu nhàn nhạt bỏ lại câu này, ngồi trên sô pha trong phòng khách, lôi điện thoại di động ra theo thói quen. Anh cả Chu năm nay vừa đến khoa răng của bệnh viện thực tập đứng lên: "Để anh mang qua cho Đa Ninh một bát."

"Đúng." Cô giáo Đỗ cười nói: “Có lẽ do lớn hơn rồi, bây giờ còn xấu hổ không qua đây ăn cơm."

Ba Chu thả đũa xuống, không quá tán thành nói: "Chẳng lẽ không phải em làm chủ nhiệm lớp của con bé ba năm sao?"

Cô giáo Đỗ chớp mắt: "Có sao?"

Anh cả Chu ngồi bên cạnh Chu Diệu, đứng lên đang muốn đi vào phòng bếp, Chu Diệu ngẩng đầu ngăn cản: "Anh, em khuyên anh đừng đi."

Anh cả Chu buồn bực, hỏi em trai: "Làm sao vậy, lại cãi nhau?"

Tranh cãi gì chứ, một người như anh mà có thể tranh cãi với một con cừu sao? Chu Diệu cười cười nói: "Có con cừu đang lên cơn động kinh, đừng đi quấy rầy."

Anh cả Chu: . . .

Vẻ mặt bất mãn là ba Chu, giống với Đa Ninh, hiện tại nhìn Chu Diệu từ đầu đến chân đều vô cùng không vừa mắt. Năm ngoái khi người nào đó thành công thi vào đại học A, học chuyên ngành đứng đầu là tài chính, bộ dáng ở nhà luôn giống tinh anh của phố Wall.

"Cừu động kinh còn tốt hơn con mặt liệt!" Ba Chu mở miệng nói, oán giận con trai út một câu.

Chu Diệu không có phản bác, nâng hai mí mắt, cũng đứng lên, trực tiếp về phòng. Nếu trước kia Chu Diệu có thói quen dùng lưỡi độc biểu đạt ghét bỏ, thì sau khi lên đại học, chuyển thành dùng ánh mắt biểu đạt nhiều hơn —— lười nhiều lời.

Dù sao thì, anh cũng không thể ấu trĩ giống Hứa Đa Dương được.

Nhưng mà, ghét bỏ thì ghét bỏ, quan hệ của Đa Ninh cùng Chu Diệu vẫn tương đối tốt đẹp, nhất là lúc cần nhau. Nuôi tóc một tháng, cuối cùng mái tóc ngắn của Đa Ninh cũng có thể buộc lại được thành một cái đuôi nhỏ, nhưng mà Đa Ninh vẫn muốn đi cắt tóc.

Tóc dài không cá tính!

Cô tìm Chu Diệu cùng nhau đến tiệm cắt tóc, chọn một cửa tiệm rất cao cấp. Sắp vào đại học rồi, cô muốn đổi một kiểu tóc tương đối cá tính. Đến lúc lên đại học sẽ phải làm quen với những bạn mới, cô muốn đắp nặn một hình tượng hoàn toàn mới.

Thay đổi tính cách rụt rè của mình.

Giỏi lừa dối nhất luôn là thợ cắt tóc, một đống lời lừa dối, Đa Ninh thử uốn tóc. Lúc chuẩn bị xong, vô cùng cẩn thận hỏi Chu Diệu đang không kiên nhẫn ngồi đằng sau: "Chu Diệu, anh cảm thấy có tốt không?"

Chu Diệu: . . .

Thật sự hoài niệm mà, cái đuôi ngựa mềm mại lúc học sơ trung của Hứa Đa Ninh, đáng tiếc chỉ còn trong trí nhớ, có lẽ về sau cũng chỉ có thể còn lại trong ký ức hồi trẻ của anh thôi!

Cũng dễ hiểu thôi. Đa Ninh cúi thấp đầu: "Lát nữa em sẽ đi mua cái mũ."

Chu Diệu thu tầm mắt: "Được rồi, mời em đi ăn."

"Không cần, em mời anh." Đa Ninh nói.

Bây giờ cô giàu như vậy, đâu cần Chu Diệu mời mình. Lần này cô nhận được lì xì cộng lại xấp xỉ năm vạn tệ ( hơn 160tr), tuy rằng mẹ cô đã trừ tiền mời cơm cảm ơn vào đó, nhưng phần còn lại cô có thể tự giữ.

Quả thực là chuyện tốt nghĩ cũng không dám.

Sau đó, Đa Ninh mời Chu Diệu ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp, còn hào phóng mua cho Chu Diệu một quả bóng có chữ kí của ngôi sao anh thích; để báo đáp năm cấp ba chiến đấu hăng hái, anh giúp cô sửa bài.

Điều này đối với Chu Diệu thiếu kiên nhẫn, xem như đối cô tương đối dụng tâm chiếu cố.

Đa Ninh tiêu tiền như nước như thế, Chu Diệu thật sự cảm thấy có phần khó tin, hỏi: "Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Đa Ninh liền một năm một mười kể chuyện bác cả bà nội cùng dì cho cô tiền lì xì, sau đó cô thấy mắt Chu Diệu híp lại, theo bản năng cảm thấy không ổn.

"Em định dùng tiền này như thế nào?" Chu Diệu mở miệng hỏi cô.

Cô: ". . . Cứ để đó trước đi."

Quả nhiên, Chu Diệu bắt đầu nghĩ cách.

"Đa Ninh, anh cho em năm phần trăm lợi nhuận, em đưa năm vạn tệ này cho anh đi." Chu Diệu mở miệng nói. Bộ dáng mặt dày vô sỉ nghiễm nhiên thay đổi thành một khuôn mặt khác.

Đa Ninh: ". . ." Nhưng mà, cô vẫn động tâm.

"Lãi hàng tháng hay là lãi hằng năm?" Cô hỏi. Chờ thu đủ vốn hay là chờ thu cả vốn lẫn lãi?

"Lãi hàng tháng."

"Thật không?" Đa Ninh tính toán, chẳng phải chỗ lãi đó rất khả quan hay sao?

". . ."

"Thế nhưng, nếu anh không trả thì em phải làm sao bây giờ?" Cô lại hỏi. Đầu tư có rủi ro, tiền lãi cao chứng tỏ rủi ro cao.

"Quên đi, thế này mà em đã không tin anh." Chu Diệu nói.

"Được rồi. . ."

Lãi hàng tháng 5%, Đa Ninh cảm thấy mình như đang cho Chu Diệu vay nặng lãi vậy. Không nghĩ tới trung tuần tháng chín trước lúc khai giảng, Chu Diệu đã làm năm vạn tiền vốn của cô tăng lên 30%!

Chu Diệu lại có thể dùng tiền của cô đầu tư vào chứng khoán. . . May mà cô không dám nói với gia đình.

"Muốn lấy ra hay không, hay là tiếp tục, tự em chọn đi." Chu Diệu vứt vấn đề cho cô, sau đó cũng dụ hoặc cô: “Có lẽ đến cuối năm, anh có thể biến năm vạn của em thành mười vạn, hoặc càng nhiều hơn."

Đa Ninh rối rắm."Anh sẽ cho em mười vạn sao?" Cô hỏi Chu Diệu.

Chu Diệu: "Đúng, anh thay em quản lí tài sản miễn phí, đến lúc đó đều trả lại em. . . Cho em làm đồ cưới."

Lời nói luôn dễ nghe. Trong lòng Đa Ninh không khỏi có phần tính toán nhỏ nhặt, mở miệng nói: "Chu Diệu, anh có thể viết một tờ giấy nợ cho em không?"

Chu Diệu: . . .

Không thể không nói, sau này Chu Diệu đưa ra hình thức tài trợ đầu tư của mô hình thanh toán tạm ứng, khởi nguồn từ chỗ này.

"Đa Ninh, em không tin anh thế sao?" Trước lúc đáp ứng, Chu Diệu khá bất mãn bĩu môi. Thật sự là uổng công anh coi cô là người bạn tốt nhất!

Đa Ninh cũng thấy yêu cầu này của mình có phần quá đáng, thế nhưng anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là. Đều nói giữa nam nữ không có tình bạn thuần khiết, nhưng thật ra cô cùng Chu Diệu là bạn tốt của nhau; có điều Đa Ninh cũng biết, nếu có một ngày Chu Diệu có bạn gái, hoặc là cô có bạn trai, chắc chắn quan hệ của hai người không thể giống như bây giờ.

"Đó là hiện tại, về sau anh có bạn gái ai biết sẽ là người như thế nào? Người đều có hai lòng cả mà." Đa Ninh học giọng điệu của Chu Diệu, lắc lắc đầu, nói những lời tương đối không quen.

". . . Được!" Chu Diệu nghiến răng nghiến lợi, sau đó viết một tờ giấy nợ cho cô. Đa Ninh bỏ vào ví của mình, nhếch miệng cười cười, vừa lòng thỏa ý rời đi.

"Đúng rồi, nữ sinh của đại học A đều xinh đẹp sao?" Ngày hôm sau sẽ phải nhập học, lúc hai người uống đồ uống lạnh, Đa Ninh dò hỏi từ chỗ Chu Diệu.

Chu Diệu vắt chân dài: "Cũng được, đều là hai mắt một mũi một miệng."

Nói gì vậy, không phải nói đại học A vô cùng nhiều mỹ nữ sao?

Ha! Chu Diệu đổi chân vắt lên nhau, mở miệng nói: "Nếu đại học A nhiều mỹ nữ, sao anh còn chưa để ý ai."
dien@dan@le@quy@don
Cứ đắc ý đi, đó là do có người mắt mọc trên đỉnh đầu!

"Nhưng mà em cảm thấy hình như đại học A có rất nhiều soái ca." Đa Ninh đã ăn cơm với mấy người trong ký túc xá của Chu Diệu, gặp qua học trưởng Cố, Ô Giang, cùng với Hà Hạo, có vẻ còn khỏe khoắn hơn các bạn cấp ba của cô.

Hình như nam sinh lên đại học, càng ngày càng có phong độ —— ngoại trừ Chu Diệu.

Kỳ nghỉ hè này, Đa Ninh cùng Chu Diệu còn đi theo các thầy cô dạy trung học tổ chức đi du lịch; bởi vì ba Hứa mẹ Hứa bận, đã đáp ứng với Đa Ninh du lịch gia đình nhưng không thể thực hiện được, cô giáo Đỗ trực tiếp thêm vào một suất, mang theo Đa Ninh thêm tên vào danh sách du lịch hè. Đáng thương cho Đa Ninh vất vả lắm mới thi đại học xong, còn phải cùng đi du lịch với các thầy cô.

May là Chu Diệu cũng đi cùng.

Sau đó trên đường còn có thầ cô trêu ghẹo cô cùng Chu Diệu, những thầy cô ngày thường nghiêm túc phản đối yêu sớm, được phóng thích nên trêu cô và Chu Diệu theo các kiểu buồn nôn khác nhau.

Cô giáo Đỗ nghe thấy nên lo lắng, nói vào một câu: "Nhưng Đa Ninh vẫn thích hợp với Chu Thước nhà tôi hơn."

Ặc, cái gì thế. Nếu mà như vậy, không phải Chu Diệu sẽ phải gọi cô là chị dâu sao? Mặt Đa Ninh đỏ lên, yên lặng chuyển hướng qua cửa kính xe ngắm phong cảnh.

Chu Diệu liếc mắt qua, có người mặt đỏ là có ý gì? Cái quỷ gì thế!

Không có quỷ gì. . . Chỉ là ngượng ngùng thôi!

Bởi vì đại học A ở ngay thành phố này, ngày hôm sau lúc chính thức báo danh nhập học, Đa Ninh cự tuyệt ba mẹ đưa cô đi. Đã sớm bảo Chu Diệu, chờ ở dưới lầu.

Hai người cùng nhau ngồi xe tới trường, lúc xuống dưới ở cổng trường thấy được mấy người học trưởng Cố đang nghênh đón tân sinh viên.

"Đa Ninh, chào em." Học trưởng Cố tiến lên chào hỏi với cô.

Cùng tiến lên còn có Hà Hạo, liếc mắt ra hiệu với cô.

Oh, cách đó không xa còn có Ô Giang.

Đa Ninh toét miệng, ngoan ngoãn đáp lại bạn cùng phòng của Chu Diệu, nghĩ rằng đại học thật tốt, còn chưa vào giảng đường đã cảm nhận được đãi ngộ gió xuân như mộc.

Nhưng mà, Chu Diệu xem nhẹ mấy người bạn cùng phòng của mình, cầm va li hành lí của cô đi trước; Đa Ninh đuổi theo, tò mò hỏi mấy người học trưởng Cố có bạn gái hay không.

Đáy lòng Chu Diệu cảm thấy Hứa Đa Ninh trở nên càng ngày càng không đáng yêu, hỗ trợ báo danh xong đưa người đến dưới lầu của ký túc xá nữ, trực tiếp chạy lấy người.

Đa Ninh cầm giấy thông báo phòng ngủ, nói với Chu Diệu đang nhanh chân chuồn khỏi sân ký túc xá: "Chu Diệu. . . Em ở tầng 6 đấy!"

Đa Ninh đang khó chịu mang theo va li hành lí lên lầu, một nữ sinh vóc dáng cao đến hỗ trợ, cười cười với cô.

"Chào cậu. . ." Vừa thấy người lạ, Đa Ninh vẫn không đổi được tật xấu thẹn thùng, mím môi đáp lại bạn học nữ tốt bụng này.

"Mình giúp cậu cùng mang lên nhé." Nữ sinh kia cười nói, cũng có chút ngượng ngùng: “Lúc vừa mới báo danh mình nhìn thấy cậu xếp trước mình, chúng ta học cùng một lớp."

Thì ra là bạn cùng lớp, tuyệt quá!

"Cậu ở phòng ký túc xá nào?" Nữ sinh lại hỏi.

"606." Đa Ninh trả lời.

"Quá khéo! Mình cũng vậy!" Nữ sinh kích động: “Mình là Đoạn Miêu Miêu, cậu thì sao?"

"Hứa Đa Ninh."

"Đúng rồi, người con trai vừa rồi, là bạn trai của cậu sao?" Miêu Miêu hỏi cô.

Đa Ninh vội vàng lắc đầu: "Không phải. . ."

Đối mặt với bộ dáng không quá tin tưởng của bạn cùng phòng mới, Đa Ninh giải thích: "Mình chỉ tương đối thân với anh ấy mà thôi."

Hai người ở hai giường còn lại của phòng ký túc xá 606 đã sắp xếp xong rồi, Đa Ninh ngược lại thành người trễ nhất. Trong đó có một đôi cha mẹ, nhiệt tình chia đồ cho các cô, con gái của họ tên là Trịnh Nhan Nghệ, là một cô gái hơi béo. Bên tai đeo máy trợ thính, cởi ra rồi chào hỏi các cô: "Hê lô. . ."

Còn có một người ngồi trên giường đọc sách, cũng ngẩng đầu chào hỏi các cô, tự báo danh: "Giang Mãn."

Tất cả gặp nhau đều đến từ duyên phận, ba mẹ Trịnh Nhan Nghệ muốn thỉnh các cô ăn cơm."Về sau còn mong các cháu chiếu cố nhiều hơn." Chú dì nhờ cậy các cô.

Người đầu tiên trả lời là Giang Mãn, vừa nói đã biết từ nhỏ đến lớn đều là lớp trưởng: "Yên tâm đi dì, chúng cháu đều là con gái, chắc chắn sẽ ở chung hòa hợp, chỗ nào cần đương nhiên sẽ hỗ trợ."

Miêu Miêu gật đầu.

Đa Ninh cũng gật đầu.

Nhan Nghệ là người Hải thành cạnh thành phố A, ba mẹ cô ấy mời các cô ăn cơm xong thì rời đi luôn. Bốn người cùng nhau trở lại ký túc xá, trò chuyện về thành tích thi đại học, quê hương của chính mình, cùng với một ít chuyện thú vị.

Tùy tiện nhất là Nhan Nghệ, có thể giữ bình tĩnh nhất là Giang Mãn, cái gì cũng có thể đáp lời là Miêu Miêu.

Đa Ninh nói ít nhất, với mỗi một người bạn cùng phòng cô đều rất vừa lòng, cũng không biết nói gì. Cô muốn thay đổi chính mình, hy vọng ngày đầu tiên học đại học sẽ để lại cho mọi người ấn tượng tính cách hoạt bát, kết quả ý tưởng vẫn chỉ là ý tưởng.

Hình như, cô nói với Chu Diệu mới tương đối nhiều.

Buổi tối, ký túc xá muốn chọn ra phòng ngủ trường, Đa Ninh định xung phong nhận việc, làm trưởng phòng để rèn luyện chính mình. Vừa rồi các cô đều thương lượng xong rồi, ai làm trưởng phòng người đó chính là lão đại. Lão đại thật tốt, ngay lúc Đa Ninh nằm ở trên giường suy nghĩ mở miệng như thế nào mới tốt, Giang Mãn đã mở miệng: "Nếu các cậu đều đã không muốn làm, vậy để mình đi."

Đa Ninh: . . .

Ngày hôm sau, bốn người ký túc xá 606 cùng nhau xuống lầu ăn điểm tâm, đối diện có một nam sinh mặc áo sơ mi kẻ vuông đi tới, cười cười với nhóm các cô.

"Đây là bạn trai mình, Trương Khởi Dương." Lão đại Giang Mãn thoải mái giới thiệu với các cô.

. . . Bạn trai? !

Đối mặt với bộ dáng vừa ước ao vừa kinh ngạc của các cô, Giang Mãn đi về phía bạn trai mình: "Ngại quá, có lẽ buổi sáng không cùng ăn điểm tâm với các cậu được rồi."

". . ."

Quả nhiên lão đại chính là lão đại!

Thứ Sáu, Chu Diệu chăn cừu cô một tuần đến tìm cô cùng nhau về nhà. Trên xe bus lúc về, Đa Ninh nói với Chu Diệu việc cô không làm trưởng phòng, giọng điệu vừa tiếc nuối vừa biểu đạt sự bội phục với Giang Mãn.

"Hứa Đa Dương, em có bệnh rồi!" Chu Diệu lắc đầu, khó có thể lý giải nói: “Trưởng phòng ngủ vừa mệt vừa không được cảm ơn mà em cũng muốn tranh làm? May là em không làm em còn giày vò anh nửa ngày, em nói cho anh biết, đầu óc em đang nhét những cái gì?"

Đa Ninh: . . . Nếu cô nói là tình yêu cùng trách nhiệm, anh sẽ tin sao?

"Đúng rồi, tuần sau ký túc xá bọn anh mời ký túc xá bọn em ăn một bữa cơm." Chu Diệu ngẩng đầu, cũng ném cho cô một câu, giống như truyền thánh chỉ.

Đa Ninh: "A?"

"Em có thể cự tuyệt." Chu Diệu nói. Bởi vì anh cũng chỉ là truyền đạt mà thôi.

Đa Ninh chớp mắt: ". . . Vì sao em lại phải cự tuyệt?"

Chỉ có điều đang êm đẹp, sao lại mời các cô ăn cơm?

"Chu Diệu. . . Một người trong ký túc xá của em đã có bạn trai, còn lại hai người và em, anh coi trọng ai?" Đa Ninh đột nhiên mở miệng hỏi, đang trong quá trình suy nghĩ.

Chu Diệu dựa vào ghế ngồi cuối xe bus, chịu không nổi nhắm mắt lại nói: "Đa Ninh, em biết vì sao anh không tìm bạn gái không?"

"—— bởi vì anh thật sự rất kén chọn."

Đa Ninh chớp mắt, sau đó quay đầu yên lặng nhìn về phía Chu Diệu, anh có thể dạy cô, làm thế nào mới có thể vừa không biết xấu hổ lại vừa làm bộ làm tịch như thế không!
Truyện được đăng tải và edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top