Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Nhật kí tiểu đệ boss phản diện - Hắc sắc

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Nhật kí tiểu đệ boss phản diện - Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 20: Cơ bụng!

Đàn em số một bị Vô Hạn lấy lòng không thừa nhận rằng trong lòng tui cũng thấy hơi vui vui đâu. Bị nhìn chằm chằm, Hải Lân buồn bực đẩy hắn đi, cáu gắt bảo.

“Được rồi, giờ anh đi tắm giùm cái đi a! Đừng có đứng ở đây nữa!”

Boss thấy hai má cậu hồng hồng, trong lòng như nếm mật, ngoan ngoãn nghe lời. Trước khi bước vào nhà tắm, hắn quay đầu hỏi cậu.

“Một lát nữa tôi phải mặc gì đây. Đại nhân, em sẽ không để tôi mặc lại đồ cũ chứ?”

Hải Lân đã có sắp xếp, làm dấu ok với hắn.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi đã đặt đồ trên mạng rồi, đợi anh tắm xong hẳn đồ cũng đã đến nơi. Mau đi tắm cho sạch sẽ đi!”

Boss mắt sáng lên, tà mị “ồ” một tiếng.

“Làm sao em biết số đo của tôi? Chẳng lẽ em…”

Đã từng sờ tôi à!

Đàn em số một đứng người, hoàn toàn nghẹn trước lời nói của hắn. Ý hắn là vậy phải không? Ý hắn là vậy phải không? Tui hình như đã nhìn thấy điều không tốt lắm từ ánh mắt của Vô Hạn này. Đậu nó! Ai thèm chứ!

“Xin lỗi anh chứ ca đây chỉ cần liếc mắt một cái là biết được liền. Sẽ không cho anh mặc chật đâu!”

Hắn lúc này rất muốn nói em nhìn thấu số đo của tôi như vậy liệu có nhìn ra được kích cỡ bí ẩn của tôi không, nhưng mà lí trí hắn đã ghìm cương hắn lại. Lúc này hắn vẫn chưa đi được vào trong lòng của cậu, nếu hắn làm quá mức sẽ doạ sợ cậu mất. Hắn biết bé con của hắn là một con thỏ trắng mập mạp đáng yêu nhưng cũng rất nhát gan, chỉ một động tĩnh cũng có thể doạ cậu bỏ chạy, mà hắn không muốn cậu trốn tránh hắn.

Hàn Tu cởi đồ để trong giỏ. Chỉ cần hắn ấn nút, nước nóng liền từ vòi xả xuống. Mái tóc đen bị nước làm rũ xuống che đi biểu cảm trên mặt. Cậu có cảnh giác với hắn. Cậu không phải kẻ ngốc, hắn biết. Dù sao đi nữa một người tự dưng xuất hiện xông vào cuộc sống của mình, cậu muốn không cảnh giác cũng không được. Hắn muốn cậu lao vào vòng tay hắn biết bao nhiêu. Hắn muốn kéo cậu lên giường làm chuyện người yêu nên làm biết bao nhiêu.

Cậu chỉ có thể là của hắn.



Hải Lân ngồi trong phòng khách xem phim, cả người không yên được. Khi thì cậu nằm dài trên ghế, khi thì ngồi dậy khoanh chân, khi thì gục trên bàn,… đủ mọi kiểu hình. Cậu lúc này đang bối rối chết được. Trong nhà có thêm người khác làm cậu không quen. Cậu tự hỏi bản thân lại sao thế nhỉ.

Cậu cùng Vô Hạn đâu phải chưa từng sống cùng nhau. Bọn họ cùng ngủ chung giường, tắm chung phòng, ăn chung bàn,… đáng lí ra cậu không nên cảm thấy xa lạ như thế chứ. Ừm, chắc tại vì Vô Hạn lúc này mang bộ dạng khác xa với hắn trong thế giới game chắng? Mặc dù vẫn đẹp trai hơn cậu.

Hải Lân tự nhiên ghen tị quá chừng!

Ti vi có thể nào cũng xem không vô, tâm trí Hải Lân nằm ở đâu đấy, thậm chí Vô Hạn cậu đang nghĩ tới đã ra ngoài cậu cũng không nhận ra.

Tích! Tóc!

Tiếng nước nhỏ giọt.

“Đại nhân.”

Âm thanh đột ngột vang lên làm cậu giật cả mình. Hải Lân quay đầu nhìn hắn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền muốn sịt máu mũi. Mỹ nam cường thế cúi đầu nhìn cậu trên ghế, nửa trên để trần phơi ra ngoài thân thể hoàn mĩ, cơ bụng tám múi, trên người hắn còn ướt nhem, nước trượt lên trượt xuống trên người hắn làm cậu miên mang suy nghĩ bất chính, dụ người phạm tội. Cả người chỉ độc quấn một cái khăn tắm, Hải Lân cảm thấy mị lực cỡ này tui không chịu được a!

May mắn ở đây chỉ có tui, nếu là người khác tên này tuyệt đối không giữ được trinh tiết mà!

Boss thấy bảo bối ngây người, giả bộ ngây ngô bảo.

“Đại nhân, em đang nhìn gì vậy?”

Nếu hắn biết được suy nghĩ của Hải Lân nhất định vui vẻ bảo đảm người khác thì không cần, nếu cậu nhào lên hắn tuyệt đối hiến dâng trinh tiết cho cậu.

Hải Lân ngậm chặt miệng há nãy giờ không nói gì, quay đầu đi chổ khác. Ai da, suýt nữa bị tên này bẻ cong rồi! Vừa lấy được lí trí, tui liền dâng lên nồng đậm không cam lòng. Vì cái lông gì cái tên này ở thế giới này cũng có bao da tốt như vậy chứ! Tui cũng muốn có cơ bụng tám múi a!

“Em nhìn thích không?” Hắn hỏi.

Hải Lân phồng má, chạm tới lòng tự ái rồi nghen. Tui giận.

“Hừ, cũng chỉ là cơ bụng thôi, ca đây cũng có chứ bộ.”

Hàn Tu thấy cậu như vậy liền biết cậu lại ghen tị bậy bạ rồi, của hắn còn không phải của cậu sao, rốt cuộc cũng cho cậu sờ thôi mà. Nghĩ như vậy nhưng ác bá nào đó nghĩ, hắn đã có ý triển lộ mỹ nam kế như vậy, nếu không nhận được lợi tức chút nào thì hắn không phải là hắn rồi.

“Em có cơ bụng? Hay là em cho tôi xem thử xem nhé!”

Tự ái bị chạm mạnh, Hải Lân còn chưa kịp đau lòng đã bị người đè trên ghế kéo áo lên rồi. Sức của cậu làm sao địch nổi hắn, lại còn bị tấn công bất ngờ nữa chứ, phòng thủ không kịp a không kịp. Khoảnh khắc khi cái áo thun bị kéo lên, cậu có xúc động không dám gặp người nữa. Cái bụng của Hải Lân phơi bày trước mặt hắn. Một bụng mềm mại, còn hơi nhô lên, không có ngấn mỡ đã may dữ lắm rồi, làm gì có cơ bụng nào. Trong mắt hắn thấy mảnh da trắng nõn kia rất mê người.

Nếu không phải Hải Lân xấu hổ quá đánh đầu hắn, có khi boss phường ác bá kìm lòng không đậu cúi người hôn lên thì xong rồi. Hắn thuận theo cái đánh không mấy đau của cậu ngã qua một bên để thỏ mập trốn thoát. Hải Lân tức giận dữ lắm luôn, chỉ chỉ tay về phía hắn phẫn nộ phang chữ.

“Vô Hạn! Anh đừng có mà quá đáng! Anh dám đối xử với tôi như vậy, anh có còn là Vô Hạn tôi nuôi không! Anh nhất định là hàng giả! Đồ giả mạo khốn kiếp! Vô Hạn của tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh còn chọc tôi nữa là tôi không giúp anh bây giờ! Đến lúc đó anh có ngủ bờ, ngủ bụi thì tôi cũng không có quản đâu!”

Nói liền một mạch, Hải Lân thở dốc. Ai da, tui cũng muốn chửi ác thiệt ác lắm a, nhưng thân làm người thân sĩ, từ trước đến nay chửi thề đều chửi ngầm, còn chưa có bao giờ thử nghiệm trên miệng cho nên không nói ra được cái gì chân lí hết. Tui hận!

Hàn Tu biết không thể làm căng, vội xuống nước với cậu.

“Đại nhân, là lỗi của tôi. Tôi không nên trêu em quá đáng như vậy nhưng tôi cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi em thôi cho nên tôi mới… cố gắng làm ra những hành động thân mật như vậy. Tôi muốn em đối xử với tôi giống như trước. Tôi cảm thấy bất an lắm. Chính em là người xa lạ, khiến tôi khó chịu.”

Cáo trạng ngược, giả đáng thương, boss diễn sâu làm Hải Lân thân hình chấn động. Đây! Đây là cún con bị chủ bỏ rơi à!

Tui ảo giác thấy hai cái tai chó của hắn rũ xuống đáng thương vô cùng. Nghe hắn nói xong tự dưng tui thấy mình giống như tội đồ vậy. Vậy mà còn cảm thấy hắn rất có lí!

Hải Lân luống cuống, ra là Vô Hạn cảm thấy tui ghẻ lạnh hắn à, cho nên mới cố khơi gợi không gian trong kí ức? Nói chung là tui sai rồi! Nếu để người khác thấy bộ dạng bị người ức hiếp này của hắn thì tui sẽ bị chôn sống, thiêu cháy, thả sông,… chết không toàn thay a!

Đàn em số một há mồm muốn nói gì tui cũng không biết, lúc này hộp đồ được vận chuyển đến kịp lúc giải cứu tui! Hàn Tu nhìn vật nhỏ của hắn hận không thể mọc thêm hai chân bỏ chạy mà cảm thấy lòng mềm nhũn. Hải Lân mang đồ trở về quăng cho hắn, để lại một câu “tự mình mặc đi” rồi bỏ chạy vào phòng, không ra ngoài nữa.

Hàn Tu mở hộp, lấy ra ba bộ quần áo, nhìn chúng mỉm cười.

Vật nhỏ khẩu thị tâm phi.



Tối hôm đó, Hải Lân rối rắm ra khỏi cửa phòng. Vừa xuống bếp đã thấy Vô Hạn nấu cơm, ừm, tui muốn xin lỗi cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào. Vô Hạn mặc tạp dề đưa lưng về phía cậu. Hải Lân mấp máy môi mấy lần không được, ngơ ngác nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp.

Vô Hạn trông có vẻ vui vẻ, cậu không biết hắn thích nấu ăn như vậy.Đúng rồi, ở trong thế giới game kia, kể từ khi hắn có năng lực nuôi sống thì đã không để cậu lo nữa, thậm chí còn chăm sóc cậu rất tốt. Cuối cùng cậu lại bỏ rơi hắn.

Thanh niên tinh xảo rũ mi mắt xuống, có chút buồn rầu. Vô Hạn lúc đó có hận tôi không?

“Đại nhân đến tại sao không lên tiếng?”

Hàn Tu cố ý quay đầu giả vờ phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào căn phòng, Hải Lân ảo giác bản thân đã nhìn thấy thiên sứ, chợt giống như khoảnh khắc lần đầu tiên cậu làm ý thức được bản thân là đàn em số một vậy. Lúc đó boss phản diện thế giới đầu tiên đã cứu cậu. Hai nhân ảnh như lồng vào nhau tạo thành một người… là hắn.

“A! Tôi…”

Hải Lân hồi thần, hơi lúng túng, có chút không dám nhìn thẳng hắn. Cậu lí nhí bảo.

“Chuyện là… lúc nãy tôi xin lỗi. Nếu làm Vô Hạn cảm thấy tổn thương, là lỗi của tôi.”

Hàn Tu khoé môi tươi cười hơi hạ xuống. Hải Lân cảm thấy hắn có chút buồn. Hắn nói.

“Đại nhân, em chưa bao giờ hiểu tôi muốn gì…”

Hải Lân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, Hàn Tu bất đắc dĩ.

“Em không cần xin lỗi vì bất cứ chuyện gì đâu.”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 21: Tôi yêu em

Hải Lân cùng Vô Hạn bắt đầu sống chung với nhau chờ có kết quả của anh trai tới. Ngày đầu tiên, tui thừa nhận tui hơi ngượng ngùng nhưng sau khi nói chuyện cùng Vô Hạn thì cái cảm giác đó đã biến mất rồi. Tui hiểu mình không nên như thế, Vô Hạn mất trí nhớ đã cảm thấy bất an dữ lắm rồi, nếu người duy nhất hắn có thể dựa vào cũng xa cách hắn thì hắn còn sợ hãi tới cỡ nào chứ.

Đêm đầu tiên, tui cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được chứ, không ngờ ngã lưng xuống giường liền ngủ ngon tới tận sáng, phải nhờ Vô Hạn đánh thức đi ăn sáng. Có chút mất mặt.

Ngày hôm nay, tui dẫn hắn ra ngoài mua đồ. Đừng đùa, cho dù ở có vài ngày thôi nhưng đồ cần thiết không thể nào ít được. Lần trước gấp quá chỉ mới đặt được vài bộ cho hắn, lần này Hải Lân muốn mua nhiều chút, mà cậu cũng cần mua thêm đồ cho bản thân. Lúc đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài, quang não tui bỗng đổ chuông. Hải Lân ấn nút trên vòng tai, một màn hình xuất hiện, bên kia là mấy ông đạo diễn lúc trước đào tạo cậu đây mà.

Mấy người này là anh trai cậu nhờ tới để giúp cậu huấn luyện đặc biệt. Cậu không biết làm sao anh cậu mời được họ nhưng mà họ đối với cậu rất tốt, chỉ là đam mê nghệ thuật quá nhiều nên yêu cầu rất cao lại cho cậu một kì huấn luyện khá kì lạ nên cậu có chút sợ mấy ổng.

“Lưu đạo diễn, mọi người, tại sao lại ở chung với nhau vậy? Mọi người tìm cháu có chuyện gì sao?”

Lưu đạo diễn đầu trọc đội nón kết nâu, đeo kính đen ngồi ở trung tâm, mấy ông đạo diễn khác vòng quanh bên ổng, có thể thấy ông già ngầu lòi này uy tín như thế nào. Cả đám đạo diễn đều trông mong về phía Lưu đại diễn. Ông ta khụ một tiếng rồi nói.

“Chuyện là gần đây chúng tôi muốn tìm anh cậu nhưng thế nào cũng không liên lạc được, chúng tôi muốn nhờ cậu nói với anh cậu rằng chúng tôi cần gặp anh ta bàn về mấy dự án hợp án sắp tới. Thí nghiệm của cậu rất thành công, chúng tôi muốn phát triển mô hình này lên.”

Hải Lân có chút mơ mơ hồ hồ. Cậu thí nghiệm rất thành công? Cái cuộc huấn luyện diễn xuất trong game ấy hả, xem ra cậu làm rất tốt nha.

“Được, cháu sẽ nói lại với anh cháu, cảm ơn mọi người đã chiếu cố cháu suốt nửa năm qua ạ.”

Bộ dạng ngoan ngoãn, kính trọng kia làm mấy ông đạo diễn bên kia màn hình hơi chột dạ. Đứa trẻ ngoan như vậy ai lại nỡ nhẫn tâm lừa gạt cậu chứ a! Nhưng bọn ông lại chính là những người nhẫn tâm như vậy đó. Mấy ông đạo diễn vì niềm đam mê nghệ thuật bắt tay với anh trai yêu tiền của năm lừa gạt một thanh niên ngoan đạo hiếu thảo nội tâm ray rứt vô cùng. Bọn họ cũng nghe qua chuyện hiện tại của cậu nhưng nhìn có lẽ đứa bé này cái gì cũng không biết đi. Họ thề sau này nhất định phải chiếu cố cậu thật tốt ô!

Hải Lân hoàn toàn không phát hiện thái độ bất thường của mấy ông chú đạo diễn, cậu tắt máy, mở cửa ra ngoài. Vô Hạn đã chờ cậu bên ngoài cửa, mắt Hải Lân không khỏi sáng lên. Vô Hạn này có bao da đẹp, diện đồ tui chọn lên càng đẹp, lần đầu tiên trong đời tui hạnh phúc biết bản thân có mắt thẩm mĩ như thế a!

Hàn Tu thấy cậu chăm chú nhìn mình nhẹ mỉm cười, gật đầu bảo.

“Đi thôi.”



Trên phố, tại khu phố hoài cổ, hai người nam đi song song với nhau trên vỉa hè. Hàn Tu cao hơn Hải Lân một cái đầu, đối với cậu lại ôn nhu làm mấy đứa con gái tới chơi mắt sáng rực, kích động chụp ảnh không ngừng. Có cần đẹp đôi như vậy không! Một đám sắp bị tên công đẹp trai này cùng bé thụ manh manh hại cho mất máu hết rồi!

Hải Lân quay đầu nghi hoặc nhìn mấy bạn nữ ăn mặc thời thường đứng bên kia đường, cho dù lúc này bọn họ đã kịp thời quay sang hướng khác nhưng cậu vẫn cảm thấy quái quái sao ấy. Hải Lân kéo tay Hàn Tu nói nhỏ.

“Này Vô Hạn, bọn họ đang nhìn lén chúng ta đúng không?”

Hàn Tu liếc mắt nhìn họ, thuận thế ghé sát hơn vào Hải Lân.

“Ừ.”

Moá! Một đám nữ nhân gào thét!

Anh công à, anh lợi hại quá đê! Biết thừa cơ trục lợi quá đê! A a a! Mất máu rồi! Cạn Hp rồi! A a a!

Hải Lân đẩy đầu hắn ra.

“Anh dựa sát như thế làm gì hả.”

Hàn Tu tỉnh bơ lựa cớ.

“Lúc nãy đại nhân nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ, phải dựa sát vào em như thế mới nghe được.”

Hải Lân nghe thế tỏ vẻ hiểu rõ, gật gù, không hề nghi ngờ gì.

Hàn Tu thấy cậu ngây thơ như vậy, mỉm cười lôi kéo cậu đi.

Bọn họ chọn một cửa hàng, Hải Lân mắt thẩm mĩ không tốt lắm đành để Hàn Tu lãnh vai chọn đồ. Hắn bắt cậu thử bộ này đến bộ khác, ở khu cửa hàng bên ngoài phố này có kính thử, không nhất thiết phải mặc vào, nhưng phố cổ này thì khác. Vì đảm bảo cảm giác chân thực trải nghiệm, nên họ không có lắp đặt thiết bị khoa học tinh vi nào vượt quá thời đại cho nên Hải Lân bị dày vò rồi.

Bọn họ lựa đồ xong thì cũng đã đến bữa trưa. Hải Lân mệt mỏi nói với Hàn Tu.

“Anh thật gắt.”

Người này bộ đồ nào cũng bắt bẻ được làm cậu buồn bực. Hàn Tu chỉ cười xoa cái đầu tóc nâu của cậu. Hắn không nói hắn cảm thấy tất cả bộ đồ ở đây đều không hợp với cậu, đối với hắn, cậu xứng đáng với những thứ tốt nhất.

Bọn họ lang thang trên đường một lúc đến một cửa hàng nọ mà Hải Lân rất thích ăn. Phong cách trong phòng vừa cổ kính vừa yên tĩnh, Hàn Tu cũng thích không khí này. Nơi này người đến không nhiều, bọn họ lên phòng trên lầu. Hải Lân quen thuộc tìm một chổ bên cửa sổ bảo với Hàn Tu.

“Vô Hạn, ở đây.”

Cậu quay đầu nhìn về phía Vô Hạn, mà người đằng trước đang đi tới thì cúi đầu cho nên không thấy cậu, cứ thế đâm vào nhau. Hải Lân nhanh chóng xin lỗi. Cô gái kia ngẩng đầu lên, Hải Lân ngạc nhiên.

“Là em à.”

Cô gái quen biết Hải Lân thấy là cậu cũng ngạc nhiên, sau đó hai má đỏ bừng cúi gập người xin lỗi không ngừng. Hải Lân bất đắc dĩ dỗ dành cô. Hàn Tu nhìn thấy tình cảnh này thì khó chịu.

“Người này là?”

Hải Lân nghe câu hỏi của hắn, vội kéo cô gái còn đang luôn miệng xin lỗi kia bảo.

“Đây là đàn em lớp dưới học chung trường với tôi, tên Thư Nhiên. Thư Nhiên, đã lâu không gặp em cần gì khách sáo thế chứ?”

Câu sau là nói với cô gái tên Thư Nhiên kia. Thư Nhiên nhìn Hải Lân lo lắng cho mình trong mắt đều là cảm động. Một đàn anh nhiều năm không gặp còn đối với cô tốt như thế, người kia tại sao lại không?

Hàn Tu kéo Hải Lân thấy tình tự trong mắt Thư Nhiên thì không vui. Thư Nhiên cười nói với Hải Lân.

“Anh Lân, vẫn cứ như trước, luôn quan tâm người khác.”

Hải Lân ngượng ngùng cười cười, cậu không chắc điều này là tốt hay xấu.

Thư Nhiên lẩm bẩm một mình.

“Nếu anh là bạn trai của em thì tốt quá rồi…”

Hải Lân không nghe rõ cô nói gì, Thư Nhiên bảo mình có việc phải đi không quấy rầy cậu nữa, Hải Lân cũng không cố chấp giữ người lại, cùng Hàn Tu đi ăn. Hải Lân không nghe rõ không có nghĩa là Hàn Tu không nghe rõ, môi hắn mím lại trông có vẻ bạc tình hơn.

Muốn em ấy làm bạn trai làm cô à? Nằm mơ!

Hàn Tu có trong tay tất cả thông tin về Hải Lân, tự dưng cũng biết người con gái kia là ai. Hắn biết cậu không có tình yêu với người kia nhưng ghen ghét trong lòng là không thể tránh được. Hắn muốn nhanh chóng, nhanh chóng cho cậu biết hắn yêu cậu và khiến cậu yêu hắn.



Suốt đoạn đường về nhà Hải Lân cảm thấy Vô Hạn rất kì lạ, làm cậu cũng thấy áp lực. Khi về đến nhà, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được nữa hỏi hắn.

“Anh làm sao vậy?”

Hàn Tu đột nhiên kéo cậu ấn trên người, chống hai tay giam cậu lại vào bên trong. Hải Lân giật mình, tư thế ngôn tình gì thế này!

“Sao này em đừng liên hệ với cô ta nữa. Anh sẽ ghen tị!”

Hải Lân ngơ ngác nhìn hắn. Hàn Tu nhìn thẳng vào mắt cậu, không hề như trước e ngại cho cậu thấy thế giới trong mắt hắn.

“Tại… tại sao?”

Tui lắp bắp hãi. Tui hiện tại rất hãi rồi nhé!

Hàn Tu cười.

“Vì anh yêu em.”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 22: Lộ tẩy

“A Lân, em sáng giờ đi đâu mới về vậ… Hai người đang làm cái gì vậy hả!”

Chưa nói hết câu, Hải Thương Kiệt tay cầm tách cà phê từ trong phòng bếp đi ra im bặt đối diện cảnh tượng trước mặt. Em trai của hắn bị người ta chơi trò áp tường!

“Anh!”

Hải Lân thấy anh hai đột ngột xuất hiện, còn có tư thế mờ ám của bản thân lập tức đẩy Hàn Tu qua một bên. Hàn Tu bị đẩy lần nữa, không vui nhìn về phía bóng đèn cản trở hắn ở chung với người yêu. Hải Thương Kiệt phát hiện lửa giận của bản thân không có cách nào kiềm nén được. Y nếu còn nhịn, em trai của y sẽ thế nào chứ hả!

“A Lân, em lại đây với anh.”

Hải Thương Kiệt vẫy tay với Hải Lân. Cậu do dự nhìn hắn rồi nhìn anh, sau đó nghe lời đi về phía Hải Thương Kiệt. Hàn Tu nhìn mà khó chịu vô cùng. Hắn làm dấu ba ngón với Hải Thương Kiệt. Thương nhân với nhau, Hải Thương Kiệt rất nhanh liền hiểu ý tên này, nội tâm dao động mãnh liệt. Hàn Tu lặng lẽ thêm một ngón. Hải Thương Kiệt tự động dịch ý: ‘Nếu anh không làm rắc rối tôi có thể cho anh bốn triệu tinh tệ thế nào?’

Y ghìm chặt ham muốn tiền bạc của mình lại, tức giận bảo.

“Đừng hòng.”

“Anh!”

Hải Lân không nghe thấy y lầm bầm, hơi ngượng ngùng vì bị người ta thấy cảnh tượng xấu hổ. Cậu chọt chọt hai ngón trỏ lại với nhau. Hải Thương Kiệt thấy như vậy thương em trai khôn tả.

“A Lân, em với hắn rốt cuộc! A Lân, tránh xa tên này ra!”

Hải Lân rối rắm nhìn anh trai. Lúc nãy bị Vô Hạn áp tường tỏ tình, Hải Lân đã rất giật mình. Hải Thương Kiệt xuất hiện vừa cứu cánh cậu vừa làm cậu lúng túng. Ai da, bị người nhà bắt gặp làm chuyện mờ ám làm sao mà không căng thẳng được.

Hải Thương Kiệt đối với đứa em rõ ràng học hành rất xuất sắc nhưng mà mê mang trong cuộc sống đời thường của mình rất là bất đắc dĩ. Cũng phải, Hải Lân mang hảo cảm đối xử với tên mặt dày kia làm sao mà nghĩ tới cái tên ác bá này mơ tưởng bẻ cong em ấy chứ! Ở trước mặt y lại dám dở trò với em trai y, Hải Thương Kiệt không thể tha thứ được.

“Hàn tổng, xin lỗi nhưng tôi đã thay đổi ý định. Tôi không thể để anh ở chung với em trai tôi được!”

Hải Lân đầu đầy chấm hỏi.

“Anh, anh đã điều tra ra được thân phận người chơi của người này rồi sao?”

Cậu cảm thán, sao nhanh quá vậy, không phải nói là vài ngày à?

Nếu Hải Thương Kiệt biết suy nghĩ của cậu còn không bùng nổ mới là lạ.

“Điều tra? Điều tra cái gì chứ! Tên này cơ bản đâu có mất trí nhớ! Hắn chỉ lừa em thôi!”

Hải Thương Kiệt quay đầu kích động nói với Hải Lân. Hải Lân bị lắc tới choáng nhưng vẫn nghe lọt tai nội dung chính yếu. Cậu cảm thấy hoang mang rồi nhá!

“Ý của anh là gì?”

Hàn Tu sắc mặt lạnh xuống. Hắn không muốn cậu biết mọi chuyện vào lúc này.

Hải Thương Kiệt đã quyết tâm đương nhiên không để ý hắn. Một năm một mười nói sách bách chuyện gì đang xảy ra.

Câu chuyện bắt đầu từ một năm trước…

Anh của Hải Lân là chủ của một công ty game nổi tiếng đương thời, ừm, là game công lược tình ái. Loại thiết kế thực tế ảo siêu việt này mang các người chơi trải nghiệm các loại bộ phim tìm cảm khác nhau, người chơi có quyền lựa chọn hoà hợp thế giới bao nhiêu phần trăm đều được. Đối với cái loại chọn hoà hợp 100% thì phải được công ty cùng chính phủ đồng ý. Trong các nhân vật xác nhận nhiệm vụ công lược, anh trai hắn đã tạo dựng nên một nhân vật thần thoại từ trước tới nay chưa có ai công lược qua được, đó là nhân vật đàn em số một của boss phản diện, vì thế nó trở thành biểu tượng của công ty Hải Thương Kiệt.

Vào một ngày đẹp trời, quang đãng, tràn ngập tiếng cười, Hải Thương Kiệt nhận được một đơn hàng lớn. Đó là đơn hàng của Hàn gia, một trong những gia tộc đứng đầu đế quốc tinh tế. Đơn hàng dành cho đại thiếu gia nhà họ Hàn, trực tiếp chọn hoà hợp 100%, bao thế giới đàn em số một luôn ba tháng. Đơn hàng này vừa đập xuống liền khiến y ngây người. Giàu! Y giàu to rồi!

Đàn em số một của boss phản diện là nhân vật công lược cấp bậc đại thần, mỗi lần mở bản đều phải tốn một khoảng tiền lớn, không phải ai cũng chơi được. Đại gia nhà này trực tiếp bao ba tháng, số tiền y nhận được đã không phải thu nhập vài năm tổng kết có thể sánh được. Hải Thương Kiệt vì chuyện này mà vui mừng suốt ba ngày liền. Ai ngờ, trước khi đại gia nhà họ Hàn đi vào thế giới ảo trải nghiệm trò chơi, y lại nghe tin nhân vật vốn được sắp xếp công lược lại hỗn loạn số liệu chứ!

Tình thế quá khẩn cấp, Hải Thương Kiệt sầu bạc cả tóc. Nếu lần này y huỷ hợp đồng thì không chỉ đơn giản phải bồi thường một khoảng tiền lớn, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng công ty, những kẻ thù lăm le y tuyệt đối sẽ kéo y xuống ghế. Y vì vậy mà không thể không ra hạ sách, lách luật, đưa em trai của mình vào thế chỗ.

Nguyên bản nhân vật đàn em số một của boss phản diện kia là dựa vào tạo hình em trai hắn mà đưa ra. Hải Thương Kiệt nhớ tới có một nhóm đạo diễn muốn mượn thế giới ảo của y để rèn luyện diễn viên nhưng chưa được y đồng ý, lập tức liên hệ, đưa họ tới chổ của Hải Lân bắt đầu lừa gạt em trai mới ra xã hội của mình.

Thực chất y đổi nhân vật đàn em số một kia thành em trai hắn, có sự giúp đỡ của mấy vị đạo diễn mắt thấy mọi chuyện xuôn sẻ không có vấn đề, ai nghĩ tới cái tên boss phản diện đích thị khách hàng công ty hắn lại nảy sinh tình yêu sâu đậm với đàn em số một em trai hắn sắm vai đâu! Lựa chọn trải nghiệm 100% chẳng khác gì đang sống cuộc sống của một người khác thật sự sẽ để lại nhiều hậu quả về tinh thần. Hải Thương Kiệt đã phải đắn đo dữ lắm, phải nắm thế thượng phong đề nghị huỷ đơn hàng này vào thời khắc mấu chốt.

Như vậy danh tiếng công ty y được bảo đảm, bảo vệ được em trai, đánh bại được sóng gió. Vấn đề lớn nhất là tên đại gia nhà họ Hàn này thực sự điên cuồng, đội kĩ thuật của y thậm chí dò ra được hắn có ý định vì bắt em trai hắn ở cạnh mình mà thậm chí muốn phạm luật đế quốc. Hải Lân nghe xong muốn ngu người rồi.

Cậu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt, cái gì cũng không nghĩ, rồi cúi xuống. Trái tim Hàn Tu trầm xuống.

Hải Thương Kiệt đã nghĩ kĩ rồi, y có thể hy sinh cái gì cũng không thể hy sinh hạnh phúc của em trai được. Nghe nói tên này còn có một vị hôn thê, y tuyệt đối không để em trai mình thành tiểu tam!

“A Lân, là lỗi của anh.”

Hải Thương Kiệt cay đắng che trán. Giờ có táng gia bại sản y cũng phải đem em trai mình tách khỏi người này.

Hải Lân không ai biết đang suy nghĩ điều gì. Hàn Tu từ đầu đến cuối đều im lặng, lúc này cười khổ mở lời.

“Em đã biết tất cả rồi.”

Hải Lân không quay đầu nhìn hẳn. Hàn Tu ngoài mặt vẫn bình tĩnh bảo.

“Có lẽ em đang cần thời gian để suy nghĩ. Tạm thời anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Hải Thương Kiệt cười lạnh.

“Hàn đại thiếu đã có thể rời đi rồi! Chúng tôi không hoan nghênh ngài!”

Hàn Tu cố chấp nhìn cậu nhưng không được đáp lại. Hắn ũ rũ bước từng bước ra ngoài cửa. Hắn biết mình không nên ở lại, sẽ khiến cậu khó xử, có khi phản tác dụng, làm cậu phản cảm với hắn. Dù sao hiện tại hắn cũng đang đóng vai xấu rồi.

Hàn Tu ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, cảnh tượng hắn cùng cậu đi trên đường cùng nhau giống như chỉ vừa tồn tại giây trước thôi. Hắn quay đầu nhìn cánh cửa đã bị Hải Thương Kiệt đóng sầm lại, đáy mắt tối đi.

“Em nhất định phải suy nghĩ cho kĩ, anh chờ em.”

Hắn hiện tại phải giải quyết mớ hỗn độn của hắn. Hắn sẽ không để cậu gặp nguy hiểm vì hắn đâu.
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 23: Kết cục

Hải Lân giật mình, khi hồi thần lại thì phát hiện hắn đã đi mất rồi. Cậu ảo não xuống.

Hải Thương Kiệt thấy em trai mình như vậy, sửng sốt một trận.

“A Lân, không phải chứ, em không phải là…”



Ba ngày sau.

Hàn Tu khôi phục bộ dạng tinh anh thường ngày của mình đi tới ngôi nhà của Hải Lân. Cánh cửa vẫn đang đóng lại, giống như trong tưởng tượng của hắn ngàn vạn lần ở những ngày qua. Theo những gì hắn biết, Hải Thương Kiệt hiện tại không có ở nhà, chỉ có mỗi một mình cậu đang ở đây thôi. Hắn không nhanh không chậm bước lên bậc thêm, cánh tay đưa ra muốn nhấn chuông nhưng rồi cứ chậm chạp không hạ xuống. Hắn đang sợ hãi.

Vố số suy nghĩ lướt qua đầu hắn. Hàn Tu còn chưa kịp hồi thần thì cánh cửa đột ngột mở ra. Người bên trong tự dưng có cảm ứng được hắn, lao ra ôm chầm lấy hắn. Hàn Tu mở to mắt.

“Xin lỗi…”

Hải Lân vùi mặt vào lòng ngực hắn rầu rĩ nói. Hàn Tu nhẹ xoa đầu cậu.

“Tại sao phải xin lỗi.”

“Tôi sợ anh sẽ không tới… tôi sợ lắm…”

Hàn Tu yêu chết sự thành thật này của Hải Lân, cõi lòng hắn mềm mại, ôn nhu ôm lấy cậu. Cả hai người cứ thế ôm nhau hồi lâu.

Hải Lân thực sự đã rất sợ hãi. Vô Hạn đột nhiên đi mất làm cậu không biết nên làm thế nào. Cậu cứ suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Cậu đối với hắn là cái gì? Hải Lân không trốn tránh, có lẽ anh trai nói đúng, thích hắn là không tốt nhưng Hải Lân nhận ra cậu đã lỡ thích hắn rồi phải làm sao đây.

Cậu đã không dám để lộ ra cho người khác biết được. Bởi vì cậu cũng sợ hãi. Cậu không thể phủ nhận lúc cậu biết người đó là hắn cậu đã có vui mừng. Nếu cậu không thích hắn tại sao lại năm lần bảy lượt chết vì hắn, nếu cậu không thích hắn thì tại sao lại lúc nào cũng nhớ tới cái thế giới kia, chẳng qua cậu cũng ích kỉ tìm cách để bản thân không bị tổn thương thôi, nếu cậu không thích hắn tại sao lại không phản kháng hắn tiếp xúc mình.

Hàn Tu cảm nhận trước ngực một mảnh ẩm ướt thấy buồn cười.

“Em khóc sao?”

Hải Lân thẹn quá hoá giận, cái đầu đang chôn trong lòng hắn càng lúc càng sâu hơn, chỉ có tiếng nói tức giận vang lên.

“Ai bảo chứ?”

Hàn Tu hạnh phúc quá đổi, chợt cảm thấy giống như đang ở trong giấc mơ của chính mình vậy. Hắn đã chờ ngày này bao lâu rồi.

“… A Lân, em có thích anh không?”

Hắn nhịn không được hỏi một lần nữa. Hắn muốn chắc chắn, thật chắc chắn. Nếu không hắn không thể nào bình tĩnh được. Hải Lân nghe rõ âm thanh phát từ trên đỉnh đầu. Hai tai lẩn trong tóc đỏ bừng. Cậu dụi dụi đầu trong ngực hắn.

“Ưm, cái này,…”

Hải Lân ngoe nguẩy mông, cậu ngượng ngùng nói ra chết được. Hàn Tu cảm thấy thật đáng yêu. Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu cũng nghe thấy âm thanh đáp lại như có như không của cậu.

“Ừ ừ.”

Cậu chính là thích hắn đấy. Hải Lân nói xong ngượng chết đi được. Tay nắm lấy áo hắn càng siết chặt. Không phải chỉ có Hàn Tu mới bất an. Tình yêu không phải chính là như vậy sao? Lo được lo mất.

Hàn Tu được thoã mãn, trong lòng mềm nhũn. Hắn ôn nhu vỗ về người trong lòng, nhắc nhở cậu.

“Anh trai em không nói gì à?”

Hải Lân vụt ngẩng đầu dậy bảo.

“Em trốn anh ấy đấy.”

Đôi mắt tròn xoe của cậu chứa mỗi mình hắn, chỉ có duy nhất hắn. Hàn Tu nhìn thấy rõ ảnh ngược của hắn trong mắt cậu. Tim của hắn đập càng lúc càng nhanh. Gương mặt anh tuấn có điểm lạnh lùng không thể giữ được nữa vỡ tan đỏ lên. Hải Lân cũng ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ tai của hắn. Nóng thật đấy a!

Hắn hồi thần dịu dàng xoa xoa hai má mềm mềm của cậu, tiếng cười trầm thấp không thể kiềm chế vang lên, hắn yêu chết bộ dáng này của cậu.

“Vậy làm người yêu anh nhé?”

Cậu vô cùng sảng khoái đáp.

“Được!”

Cậu không biết trước tương lai là như thế nào nhưng lúc này cậu biết cậu sẽ cùng hắn. Cậu nghĩ kĩ rồi, cậu không hối hận.

Hàn Tu siết chặt lấy người trong lòng.

“Bảo bối, em khiến anh hạnh phúc chết được.”

Từ khi sinh ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười sảng khoái đến như thế, cũng là lần đầu tiên hắn vui như vậy. Đây chính là định mệnh của hắn.



Hải Thương Kiệt nghe tin em trai nhân lúc y không có ở nhà mở cửa cho sói vào nhà, còn đồng ý làm người yêu của người ta, tức giận dồn nén “rắc” một cái bẽ gãi cây bút trong tay. Tên khốn họ Hàn kia cứ thế mà thành công bắt được em trai y! Lỗ rồi! Lỗ nặng rồi!

Hải Thương Kiệt sau khi kết thúc công việc vội vàng chạy đến ổ của em trai y, muốn nói chuyện nhân sinh. Nhưng khi y nhìn thấy hai kẻ này show ân ái trước mặt thì hối hận rồi. Tại sao y lại có thể vội vã chạy đến đây mà không vũ trang đầy đủ chứ, cẩu FA đâu thương không nói hết được. Hàn Tu thấy y lễ phép gọi một tiếng anh. Anh! Anh cái quỷ gì chứ!

“Hô, thật không nghĩ tới đại thiếu Hàn gia lại là một tên vô lại như vậy. Thân đã có hôn ước còn đi dụ dỗ con nhà người ta!”

Hải Thương Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói. Hải Lân thấy anh trai đằng đằng sát khí muốn chất vấn người nhanh chóng từ trong bếp chạy ra cản trước người Hàn Tu. Hải Thương Kiệt cảm thấy bản thân như bị phản bội vậy, nói không nên lời. Hàn Tu thì vui mừng xoa xoa đầu nhỏ trong tay, nói với cậu.

“Em không cần lo lắng đâu, anh ấy không làm gì được anh đâu.”

Hải Lân quay đầu nhìn hắn tỏ ý thật à?

Hàn Tu nội tâm trăm hoa đua nở, bảo bối hắn bảo vệ hắn như vậy thật sự rất tốt.

Cẩu FA Hải Thương Kiệt đột nhiên cảm thấy răng mình ê ẩm, kích động lên.

“Hải Lân! Em có phải là em trai của anh thật không vậy! Tại sao lại giúp người ngoài chống lại anh của em chứ! Tên này rõ ràng không có chỗ nào tốt hết đâu! Anh không đồng ý hai đứa ở bên nhau!”

Hải Lân kiên định giang tay phản bác lại anh trai.

“Hắn không phải là người ngoài, hiện tại hắn là bạn trai của em.”

Hải Thương Kiệt hừ lạnh.

“Hừ! Cũng chỉ là bạn trai thôi! Chừng nào hai đứa lãnh giấy kết hôn để trước mặt anh rồi hẳn tính tới việc làm người trong nhà nhá!”

Hải Lân biết cái đức hạnh của anh mình. Cậu vừa giận vừa vui, vui vì anh trai là đang quan tâm cậu, giận vì anh ấy thật sự không thích Hàn Tu. Hải Lân biết lúc này mình nên tỏ rõ lập trường, Hàn Tu là người cậu nhận định, cậu tuyệt đối sẽ không để anh ấy vì cậu mà chịu uất ức. Nếu Hàn Tu mà biết suy nghĩ của cậu lúc này nhất định tâm tình cực tốt, tốt đến mức không thể nói hết.

Hải Lân nắm lấy tay Hàn Tu, từ đầu đến cuối hắn đều ôn nhu nhìn cậu, cho cậu mọi quyền quyết định. Hải Lân kiên định nhìn hắn rồi quay đầu đối mắt với Hải Thương Kiệt đang ghen ăn tức ở nói.

“Được! Anh muốn giấy kết hôn chứ gì! Tụi em liền đi làm liền!”

Hải Thương Kiệt giật mình. Chết tiệt! Y tự hố mình rồi.

Hàn Tu cảm kích nhìn Hải Thương Kiệt. Mịa kiếp! Hải Thương Kiệt nghẹn một ngụm máu tức chết!

Hàn Tu cảm thán đúng là thần trợ công của hắn mà.

“Anh trai yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Hải Thương Kiệt bị đả kích trầm trọng, ngón tay run rẩy chỉ về hai tên làm hắn tức chết trước mặt. Nghẹn hồi lâu, rốt cuộc y phải phun ra một câu.

“Muốn làm gì thì làm!”

Y không cản nữa! Các người muốn làm gì thì làm đi! Tức chết y rồi!

Hải Lân tươi cười rạng rỡ lại bắt đầu show ân ái với Hàn Tu trước mặt cẩu FA Hải Thương Kiệt! Trời ngó xuống mà coi!



Hải Thương Kiệt tuy nói không để tâm, mặc kệ Hải Lân cùng tên Hàn Tu kia muốn làm gì thì làm nhưng mà y thật sự không để tâm ư?

Hải Thương Kiệt lo lắng cho em trai mình, y không thể yên tâm được. Hàn Tu thân phận phức tạp, tuy nói gia giáo nhà họ rất tốt nhưng hắn còn có hôn ước, Hải Thương Kiệt chỉ sợ em mình chịu thiệt, tóc rụng hết một mớ. Cũng may, Hàn Tu là người nói lời giữ lấy lời, hắn thật sự nghiêm túc tới tận cùng với Hải Lân.

Ngày hôm trước Hải Thương Kiệt vừa tới phản đối, ngày hôm sau hắn đã cùng Hải Lân làm giấy kết hôn rồi. Kết hôn ở đế quốc là một việc rất quan trọng. Hải Thương Kiệt còn đang bi thương, không nghĩ tới nhà của Hàn Tu đã tìm tới cửa niềm nở vội bảo y cùng họ tính toán ngày kết hôn của hai đứa nhỏ trong nhà.

Hải Thương Kiệt lúc đó: “…”

Hàn gia tích cực vô cùng, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của y. Hải Thương Kiệt sau khi dò la rốt cuộc yên tâm bỏ tâm tư mình xuống. Dù y có muốn không tin cũng không được, bởi Hàn Tu đã dùng một đời của hắn chứng minh hắn yêu thương Hải Lân hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Lúc y nhớ lại ngày hôn lễ hai người lại nhịn không được hoảng hốt một trận. Em trai y chưa bao giờ vui vẻ như thế, y còn do dự cái gì.

Quan trọng là cha mẹ của hai anh em từ ngàn xa, vạn xa trở về, Hải Thương Kiệt còn lo lắng họ sẽ chửi hắn vì tội hố em trai cho nhà người ta. Ai biết, hai người là bạn thân với cha mẹ Hàn Tu chứ. Hải Thương Kiệt cảm thấy mình lo lắng là dư thừa.

Em trai đã yên bề gia thất, còn y vẫn là cẩu FA chịu đau răng xem mấy cặp đôi show ân ái, y lo cho chính mình thì hơn.

Đang bước đi trên đường, Hải Thương Kiệt thả lỏng đầu óc, thở ra hơi khói. Trên người y mặc đồ giữ nhiệt thiết kế mới nhất của đế quốc. Xung quanh ai ai cũng có đôi có cặp, một mình y đứng đây vừa lẻ loi vừa chói mắt. Hải Thương Kiệt bi thương một trận, y có lẽ nên sớm về nhà một chút.

Còn chưa đi thêm được bao nhiêu bước, vai đã bị người vỗ lấy. Hải Thương Kiệt tuy giật mình nhưng vẫn giả bộ trấn định quay đầu nhìn người doạ mình. Vừa nhìn, so với lúc này còn giật mình hơn. Một người đàn ông cao hơn y nửa đầu ăn mặc kín mít cất tiếng hỏi.

“Xin lỗi, quang não của tôi vừa bị hư, trạm quản lí an ninh cách đây gần nhất là ở đâu vậy?”

Hải Thương Kiệt trố mắt nhìn người này một lúc rất nhanh liền hồi thần. Hoá ra là nhìn nhầm, tự dưng thấy một người ăn mặc phong cách thế kỉ 21 này làm y tưởng đâu mình vô lộn game rồi ấy chứ. Chỉ đường cho người ta xong, Hải Thương Kiệt toan muốn đi tiếp nhưng rất nhanh sau đó liền khựng lại. Khoan đã! Khoan đã! Kí hiệu trên quần áo kia! Phong cách phối đồ kia! Bộ đồ kia!

Hải Thương Kiệt quay đầu chạy một mạch về chổ mới nãy của mình, người kia vẫn chưa đi, hắn thấy y thở hồng hộc thì quan tâm hỏi.

“Anh không sao chứ?”

Hải Thương Kiệt mặt phẫn nộ xách cổ áo tên này lên gào.

“Làm thế nào mà mày có đồ chưa công bố của công ty ông hả!”

Cái bộ đồ trên người tên này thảo nào thấy quen như vậy, đây chính là đồ của hắn tự mình thiết kế cho nhân vật mới còn chưa công bố ra ngoài mà! Làm thế quái nào mà có một tên không những biết tới thậm chí còn tự đặt may một bộ luôn chứ hả!

Người kia bị hành động của y làm cho kinh ngạc, sau khi nghe rõ lời của Hải Thương Lân thì ngẩn ra.

“Anh chính là người của công ty Huỳnh Tương.”

Hải Thương Kiệt tiếp tục dùng ánh mắt nếu mày không nói rõ cho ông ông liền giết mày ngay tại chỗ. Bí mật kinh doanh bị lộ, hỏi có ông chủ yêu tiền nào chịu được!

Người kia kì lạ là hai mắt sáng rực nhìn hắn, kéo khẩu trang xuống vui mừng bảo.

“Tôi là fan của Huyễn Mộng đây, gặp anh thì may quá, tôi còn muốn đến công ty anh đây!”

Hải Thương Kiệt vẫn không có hoà hoãn.

“Mặc kệ, nói chuyện chính đi!”

Người kia có vẻ sửng sốt cộng ngượng ngùng. Là hắn đã quá sơ suất, không nghĩ tới lại bị người công ty nhà người ta bắt gặp, biết thế hắn hôm nay không mặc bộ đồ bảo bối này ra ngoài rồi.

“Thật ra…”

Hắn ấp úng, mặt hơi ửng đỏ.

“Thật ra tôi ngưỡng mộ Huyễn Mộng quá cho nên thỉnh thoảng chờ không nổi thông báo của công ty anh, đi dạo một chút vào hệ thống, lấy một ít thông tin cho đỡ ghiền, vậy nên…”

Hải Thương Kiệt: “…”

Đờ mờ! Công ty của y từ khi nào lại dễ xâm phạm tới vậy hả! Lần trước là tên nhãi họ Hàn kia, lần này lại thêm một tên nữa. Không! Không a! Hải Thương Kiệt cảm thấy công ty nhà y đang ở bên bờ phá sản tới nơi. Rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ ra ra vào vào công ty y rồi!

Người kia thấy y mặt trắng bệch, lo lắng.

“Tôi xin lỗi, tôi không phải người xấu đâu!”

Hải Thương Kiệt tỏ vẻ, ông chỉ muốn giết mày ngay tại chổ thôi!



End.
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 24: Câu chuyện của boss phản diện (1)
Người đàn ông đứng bên cửa kính nhìn xuống thế gian dưới chân, gương mặt vô cảm dần dâng lên nụ cười như có như không. Bên cạnh hắn là bảng ảo, trên đó có thông tin của một người. Thời gian phảng phất muốn dừng lại ngay lúc này.



Hắn tên là Hàn Tu, là đại thiếu gia nhà họ Hàn, làm người nghiêm túc, tuân thủ gia quy, từ trước tới này đều là người thừa kế xuất sắc trong mắt người khác. Hắn có một vị hôn thê đính ước từ nhỏ, là tiểu thiếu gia nhà họ Phong. Theo gia quy Hàn gia, mỗi người trong gia tộc một khi đã nhận định một người thì nhất định phải đối xử thật tốt với người đó, tuyệt đối không được có trường hợp gian dối, đó là làm bẩn danh vọng gia tộc, sẽ bị trừng phạt rất nặng. Bởi được giáo dục như vậy, người Hàn gia ai ai cũng chung tình. Hắn vì thế đối với vị hôn thê không có tình yêu này cũng là quan tâm hết mực.

Hàn Tu trân trọng vị hôn thê của mình, không có nghĩa người kia cũng giống như hắn. Vốn Hàn gia cho rằng hôn sự của hắn cùng tiểu thiếu gia Phong gia là trời định, không nghĩ tới vị tiểu thiếu gia kia phong lưu thành tính. Nhiều lần lăn lộn với người ngoài, còn bảo Hàn Tu muốn kết hôn với y thì phải tự mình chinh phục được vị thiết lập khó công lược nhất trong Huyễn giới, một trò chơi tình yêu nổi danh đương thời để chứng tỏ mị lực của hắn. Y bảo mình không muốn sống chung với một kẻ nhàm chán, không có sức quyến rũ, Hàn Tu chấp nhận cá cược với y.

Hắn nhìn thấy được y thật sự không muốn kết hôn với hắn. Hàn Tu cũng không có đau lòng gì, hắn chỉ thấy khó xử với người trong nhà thôi. Tiểu thiếu gia họ Phong rõ ràng gài bẫy hắn, cái nhân vật công lược mang tên “Đàn em số một Boss phản diện” kia là nhân vật thần cấp từ trước tới nay chưa ai công lược được trong trò chơi, một người nghiêm túc tới mức có thể nói là nhạt nhẽo như Hàn Tu từ trước tới nay đến tên trò chơi cũng chưa hề nghe thấy làm sao có thể thắng được. Nhưng hắn vẫn làm, hắn tự mình nghiên cứu, đặt con nhộng trên mạng, xem như cũng tự mình giúp vị hôn thê trên danh nghĩa của mình toại nguyện. Vậy nên trước khi bắt đầu trò chơi, hắn đã đề nghị huỷ hôn.

Hắn không nghĩ tới bản thân một lần bước vào thế giới giả tưởng kia lại bị NPC bản thân phải công lược làm cho động tâm, không thể nào thoát khỏi. Gặp được cậu chính là chuyện ngoài ý muốn nhất của hắn, cũng là chấp niệm điên rồ nhất trong đời mà hắn từng có.

“Huyễn Mộng” là trò chơi thực tế ảo, nó là trò chơi trải nghiệm nghiêm khắc, mỗi một giới chỉ có thể chứa nhiều nhất hai người chơi. Mỗi người khi vào chơi chỉ có thể mang linh hồn mà vào, còn ký ức thực sẽ tạm thời bị khoá lại tuỳ mức độ người chơi muốn trải nghiệm thay vào đó là bối cảnh nhân vật mà người chơi nhận. Mỗi người chơi sẽ có nhân vật không giống nhau, trận tuyến cũng vậy, tất cả đều do hệ thống căn cứ vào người chơi hiện thực mà phân, không vào chơi sẽ không biết được mình trở thành ai. Hàn Tu ở lần đầu tiên chơi chính là làm boss cuối phim “Thần tiên gì cũng quỳ gối sất”, một nhân vật rất gần đối tượng công lược của hắn.



Hàn Tu ngồi trên ghế, để Hải Lân gối đầu bên chân mình. Hắn cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu trong tay. Hải Lân cảm thấy rất thoải mái, bị hắn dỗ đến mức híp mắt, rất hưởng thụ. Cậu thực thích khoảng thời gian rãnh rỗi ở chung với Hàn Tu. Đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện, nhịn không được bật dậy hai mắt sáng rỡ nhìn hắn nói.

“Đúng rồi! Tu, anh nói cho em biết đi, lúc trước tại sao anh lại thích em vậy, em hoàn toàn không nhận ra trong mấy thế giới game kia luôn nha. Lúc đó em còn tưởng là mình tự đơn phương chứ! Anh giấu cũng đủ sâu, làm em nhiều lần khổ sở.”

Hàn Tu thấy cậu lại phồng má, bật cười.

“Em chưa gì đã cáo trạng anh rồi, anh lúc đó cũng tưởng mình đơn phương mà. Nhưng mà cho dù cái gì cũng không nhớ nhưng anh biết anh thích em, lúc nào cũng vậy.”

Hải Lân thực vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình ngọt ngấy của hắn, cậu híp mắt “ồ” một tiếng nói.

“Vậy anh thích em từ lúc nào vậy?”

Cậu rất tò mò nha, từ lúc nào mà hắn nhìn thấy được mị lực của tui vậy a!

Hàn Tu hôn hôn lên má cậu bảo.

“Từ lần đầu tiên gặp.”

Hải Lân trố mắt ra nhìn.

“Không thể nào! Lúc đó không phải em bị nam chính đánh cho tơi tả à! Anh làm sao lại thích em lúc đó được! Vậy thì cũng kì quái quá đi!”

Cậu không tin, lúc đó cậu thê thảm như vậy, chẳng lẽ còn có mị lực thật hả! Hàn Tu hiểu rõ suy nghĩ của cậu, ngay cả hắn cũng không tin nữa là, nếu không phải lúc đó là lần đầu tiên trong đời trái tim hắn cảm thấy khác thường có lẽ hắn cũng không nhớ rõ như vậy. Hàn Tu là một người giỏi kiểm soát bản thân, nhưng có một người luôn phá bỏ mọi quy tắc trong đời hắn, chính là cậu.

“Em có muốn nghe thử lúc đó anh nghĩ gì không?”

Hải Lân nghe hắn nói hai mắt sáng rỡ, lấp lánh ánh sao gật đầu liên hồi.

“Muốn! Muốn!”

Ai da, boss tự nhiên muốn phơi bày tình cảm a, chuyện kích thích trí tò mò như vậy làm sao cậu lại không muốn được!

Hàn Tu đặt đầu cậu lên chân mình, giọng nói trầm ấm không nhanh không chậm vang lên.

“Vậy ta bắt đầu vào lúc em bị nam chính đánh bầm dập nhé.”

Hải Lân: “…” Anh trai à!

Hàn Tu đã nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng này, nghĩ tới những hiểu lầm, những chuyện mà hắn không thể nói tới trong thế giới kia hiện tại có thể nói với cậu làm hắn cảm thấy thoải mái. May mắn là em…



Lần đầu tiên hắn gặp cậu, lúc đó hắn chọn đồng hoá 100% nên hoàn toàn không nhớ gì về thế giới bên ngoài, hắn đã thật sự nghĩ mình là phong chủ Tuyệt Tình phong của nhất đại môn phái tu tiên. Hôm đó, hắn ra ngoài dạo một vòng tìm kiếm một gốc thảo dược vô tình nhìn thấy cậu bị nam chính dẫm dưới chân. Cả hai người đều là đệ tử môn phái, mà có quy định là không được tự ý thương tổn đồng môn cho nên hắn ngự kiếm xuống ngăn cản nam chính, tiện tay vớt luôn thằng nhóc thân tàn này về chữa trị.
Cậu bị thương rất nặng, ngơ ngác nhìn hắn trông rất ngốc. Được cứu thoát nhanh chóng nhào tới ôm chân hắn khóc lóc, dùng đôi mắt ngưỡng mộ biết ơn với hắn, một đôi mắt xinh đẹp không hề có ác ý hắn đã lâu không nhìn thấy nhất thời khiến hắn chú ý tới cậu hơn những người khác.

Cậu rất ngoan, đôi lúc rất tinh quái, thông minh nhưng thường thường lại rất ngốc. Sống chung với cậu khiến mỗi ngày vốn nhạt nhẽo của hắn trở nên thú vị hẳn lên. Cậu kiên định, cậu giận hờn, cậu vui vẻ,… mỗi dáng vẻ của cậu đều không tiếng động khắc sâu vào trái tim hắn, trở thành một phần của hắn mà hắn không thể bỏ được. Khi hắn bị người khác hiểu lầm, đổ lỗi đoạ ma, là cậu, chính cậu, là người duy nhất đứng lên vì hắn.

Cậu không sợ vì hắn mà bôn ba, không sợ vì hắn mà bị người đuổi giết, khoảng thời gian bị chính phái truy sát vừa gian khổ vừa mệt nhọc nhưng không thể làm hắn gục ngã tất cả vì hắn biết còn một người cần hắn, tin tưởng hắn, là cậu. Cho dù hắn biết cậu tiếp cận không đơn giản nhưng hắn cũng nhìn ra được cậu là thật tâm với hắn không phải sao? Hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Bé con của hắn không giỏi nói dối.

Sau khi đến ma giới, chúng ta có một cuộc sống ổn định. Nhưng để duy trì, cậu lúc nào cũng bận rộn, cậu không còn dành thời gian cho hắn, điều đó làm hắn khó chịu. Hắn muốn cậu chú ý tới hắn cho nên đã tìm cách chọc giận cậu, cũng chỉ có như vậy bé con mới tới tìm hắn thôi. Hắn biết cậu sợ những thứ linh dị thần quái, hắn liền tóm người cùng hắn vào sống chung trong cung điện của tiền ma đế. Trong lòng hắn có tư tâm, mỗi đêm nếu cậu sợ còn không phải sẽ đi tìm hắn sao? Như vậy thì hắn có thể ôm cậu ngủ rồi.

Hắn biết có rất nhiều nữ nhân muốn tiếp cận cậu, nhưng bé con rất ngốc không nhận ra. Ngay cả vị hôn thê đính ước của hắn cũng vậy, nhưng tất cả bọn họ đều mang ý xấu tới, hắn không muốn cậu phải chịu đau khổ, trước khi bọn họ tiếp cận cậu thì hắn đều gạt bỏ bọn họ ra ngoài. Đại đa số sẽ đẩy qua cho tên nhân vật chính từng ức hiếp cậu để hắn nếm mùi, còn số còn lại đặc biệt là vị hôn thê hy sinh vì đại nghĩa của bọn tự xưng chính nghĩa kia thì hắn sẽ tự mình xử lí.

Những kẻ kia không ai không độc ác tàn nhẫn, bọn họ nhìn rõ có thể tiếp cận cậu liền có thể tiếp cận hắn, bao nhiêu mưu đồ, mục đích, âm mưu quỷ kế kéo đến khiến người ghê tởm, may mắn cậu chỉ nhìn tới hắn, chỉ quan tâm tới hắn khiến hắn cảm thấy vui mừng. Đám người kia vẫn có chỗ hữu dụng, mỗi lần tiễn được một người, hắn lại lấy cớ trộm uống rượu quý của cậu khiến cậu tức giận đuổi theo hắn, như vậy cậu lại có thời gian với hắn rồi.

Hắn biết cậu đang sợ hãi điều gì đó mà cậu thể nói với hắn được. Cậu cứ thúc giục hắn tu luyện, hắn biết cậu làm tất cả vì hắn nhưng hắn lại không muốn đi đến bước cuối cùng kia. Thiên tư của cậu tốt nhưng cậu tu hành mới được bao lâu, tu tiên giới thiên tài chết non nhiều vô số, nếu hắn phi thăng vậy thì ai sẽ bảo vệ cậu. Quan trọng là, nếu hắn phi thăng, nơi đó không có cậu, hắn không muốn đi. Hắn muốn cùng cậu nắm tay nhau lên thiên giới kia.

Buồn cười! Đợi khi hắn tỉnh dậy mới hiểu rõ đầu đuôi, tự nhận thấy suy nghĩ của mình buồn cười.
Lúc cậu chết trước mặt hắn, đầu óc hắn cái gì cũng không nghĩ được. Hắn cố gắng nhiều năm như thế đều thành công cốc, hơn tất cả là cảm giác đau không nói nên lời, cả người run rẩy. Hắn sợ hãi cậu rời khỏi hắn. Hắn sợ hãi cuộc sống không có cậu, sự nhàm chán mấy ngàn năm qua hắn đã trải nghiệm đủ rồi, sau khi thân thể cậu lạnh hẳn hắn cũng tự bạo đi theo cậu.



“Sau khi tỉnh dậy, bước ra khỏi con nhộng anh mới giật mình nhận ra bản thân vẫn còn sống, điều anh sợ nhất hình như… đã xuất hiện rồi.”

Hàn Tu không nhanh không chậm nói. Hải Lân nằm trên chân hắn đã đổi vị trí ngược lại từ lúc nào, quay người về phía hắn, nước mắt nhịn không được rơi ra ướt gối. Cậu lấy gối trên ghế che mặt không cho hắn thấy, rõ ràng hắn cái gì cũng không biểu lộ nhưng cậu lại cảm nhận rõ bất lực cùng bi thương hắn phải chịu. Cậu không muốn hắn chìm đắm vào chuyện kia, cố gắng khắc chế giọng nói mình cho bình thường bảo.

“Anh… thì ra… lừa gạt em nhiều như vậy, em rất giận anh chuyện kéo em ở trong nhà ma, giả bộ thất tình trộm rượu của em, còn thường xuyên oán hận em vô cớ nữa. Tâm cơ anh thật sâu nha!”

Hàn Tu cảm thán.

“Ừm, em nói không sai, tâm tư của anh lúc đó đúng là rất thâm sâu nhưng mà vẫn lo sợ em không thích cho nên đến cuối cùng vẫn không nói rõ được cho em biết mọi chuyện.”

Một phần cũng vì kết thúc đến quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, hắn tự nhủ.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
152
Điểm cảm xúc
317
Điểm
63
Chương 25: Nhật kí của boss phản diện (2)

“Có muốn nghe thêm không?”

Hàn Tu chọc chọc lòng bàn chân của cậu. Hải Lân có máu buồn, bị chọc vặn vẹo mình trốn tránh, cười khánh khách đáp.

“Đừng chọc! Đừng chọc nữa! Em buồn chết mất!”

Hàn Tu đùa một lát, thấy vui nhưng hắn biết không nên vui quá, lỡ như chọc giận bé con rồi đêm nay bị đuổi ra ngủ trên ghế dài thì không tốt chút nào.

“Vậy em có muốn nghe thêm không?”

Hắn hỏi. Hải Lân ôm gối đáp.

“Muốn! Anh kể tiếp đi!”

Cậu muốn thật sự muốn nghe xem bọn họ đã bỏ lỡ những gì. Cảm xúc đau buồn lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cậu cảm thấy mình càng lúc càng bị hắn làm cho hãm sâu không thoát ra được. Hàn Tu ôm đôi chân cậu vào lòng ủ ấm, thấy rõ tình tự trong mắt cậu, hắn chính là muốn trói buộc cậu như vậy.

Hắn nhẹ giọng lên tiếng.

“Lúc nãy em oán hận từng nghĩ anh là NPC trong game đúng không? Anh cũng từng nghĩ em như vậy, là thật. Sau thế giới đầu tiên kia, anh thậm chí nghĩ em đã chết, dữ liệu mà, rất dễ thay đổi, anh đã nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại em nữa. Đã có một đoạn thời gian anh vì chán nản không muốn ra ngoài, không muốn gặp bất kì ai…”

Đã đánh mất người yêu, tâm trạng làm sao tốt được.

Hải Lân cảm thấy trái tim nhói lên, đau lòng vì hắn. Cậu không dám tưởng tượng hắn đã phải vượt qua như thế nào. Cậu lúc đó lại không có ưu sầu như vậy. Hàn Tu vẫn tiếp tục.

“… Cho đến khi anh nghe được tin từ cấp dưới dữ liệu của NPC anh thích vẫn còn, anh mới sống dậy. Ha! Anh đã phạm sai lầm, thời gian kí kết hợp đồng vẫn còn. Là anh vội vã, quá muốn nhìn thấy em cho nên gấp gáp bắt đầu vào Huyễn Mộng tìm kiếm em, thậm chí vì đi gấp mà quên điều chỉnh bản thân. Khiến bản thân ở khoảng thời gian sau đó rất hối hận…”

Hiện tại mỗi lần nhớ tới Hàn Tu vẫn còn cảm thán bản thân lúc đó đúng là ngu. Vì một sai lầm cấp thấp mà khiến hắn và cậu phải bỏ lỡ nhau rất nhiều lần.

“… Thế giới thứ hai ấy, chúng ta gặp nhau rất sớm, em nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em trông giống như bánh bao vậy, nhưng mà rất tinh nghịch, thân hình ngắn ngủn lại rất linh hoạt, trèo rào vào nhà anh làm anh ngạc nhiên. Anh lúc đó tự hỏi, tay chân em như vậy làm sao mà làm được, sau đó anh liếc mắt thấy cái ghế…”

Hải Lân che mặt. Cậu nhớ ra cái lịch sử đen tối của mình rồi! Hàn Tu nói rất thẳng.

“… Anh nghĩ đứa nhỏ nhà ai lại ngốc vậy, trèo lên đường cái hàng rào sắt ngang rồi ngồi luôn ở đó vì không biết xuống như thế nào. Anh tự hỏi, nếu anh không tới giúp, có phải em tính ngồi luôn ở đó tới chiều hay không?”

Hải Lân chột dạ, nội tâm bị tên bắn chảy máu đầy người. Thì ra hắn nghĩ vậy á!

Hàn Tu như thấy cảnh tưởng kia hiện rõ mồn một trước mặt hắn. Trong cái thế giới ảm đạm của hắn, một mặt trời nhỏ mộc lên trong ánh chiều tà. Đôi mắt đen lấy trong trẻo cầu cứu hắn, hắn không thể làm lơ được. Bọn họ trưởng thành cùng nhau, cậu vẫn thông minh, tinh quái đối với bên ngoài như cũ, vẫn rất ngốc nghếch trong tình cảm như cũ, mãi không nhìn ra hắn đối với cậu đặc biệt. Thậm chí hắn không biết tại sao cậu cứ luôn gán ghép hắn với người khác, làm hắn rất khó chịu. Hắn muốn cậu ở bên cạnh hắn, cẩn trọng đối phó với những kẻ có tà tâm với cậu, cũng như cũ lo lắng bản thân vọng động khiến cậu chán ghét mình.

Hắn không dám quang minh chính đại cho cậu biết hắn thích cậu. Hắn có thể khiến cuộc sống của cả hai trói buộc vào nhau nhưng hắn vẫn nhìn thấy được giữa hai người họ có khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua được. Ắt hẳn là vì cậu nghĩ hắn là NPC, cho nên không dám bước đến gần hắn, cũng không cho phép hắn vào trong trái tim cậu.

Hắn nghe cha mẹ cậu sắp xếp cậu đi xem mắt liền tức giận, cảm giác bị phản bội tìm đến cậu chất vấn, nhưng đến rồi hắn cái gì cũng không nói ra được. May mắn, cho dù hắn không biểu đạt được ý của mình thì cậu vẫn thần giao cách cảm được với hắn biết ý muốn của hắn mà chấm dứt buổi xem mắt chết tiệt kia.

Bởi quá trân trọng cho nên không thể nào chịu được sẽ mất đi.

Hải Lân nghe thấy nói xong nhớ ra, đúng là có chuyện đó xảy ra. Lúc đó cậu còn mới vừa oán hận hắn xong, thấy lịch trình nữ chính trên bàn tưởng rằng hắn muốn tìm cô ta, phẫn nộ một trận. Giờ mới biết, té ra lúc đó mình hiểu lầm à!

Hải Lân: “…”

Hàn Tu nhẹ cuối đầu hôn lên tóc cậu bảo.

“Anh vừa buồn cười vừa thấy giận. Anh muốn em tin tưởng anh, nhưng có lẽ nếu em tin tưởng anh thì sẽ không nghĩ anh tới tìm nữ chính mà huỷ hẹn. Anh sẽ càng tức giận hơn.”

Hải Lân hừ lạnh.

“Cho dù có là vậy, sau đó anh lừa gạt em! Em vẫn còn chưa tha thứ chuyện đó cho anh đâu.”

Cậu cứ nghĩ tới cảnh tượng bắt gian tại trận kia là tức giận, lúc trước không phải người yêu đã tức muốn chết, hiện tại càng muốn chết hơn!

Hàn Tu đầu hàng.

“Quả thật là lỗi của anh, nếu có thể quay ngược thời gian anh tuyệt đối sẽ âm thầm lặng lẽ hơn nữa mà hành sự, tuyệt đối không để em chịu tội.”

Hải Lân giơ gối.

“Anh còn dám có lần nữa!”

Hàn Tu bật cười chạy trốn, hình tượng bá đạo tổng tài gì gì đều mất, vừa chạy vừa nói.

“Em hiểu nhầm rồi!”

Hắn vì không muốn cậu tiếp tục gán ghép hắn với người khác mới tìm đến nữ chính giải quyết cô ta, không nghĩ tới lại bị cậu bắt gặp. Lúc hắn nhìn tên nam chính đánh cậu cảm thấy rất đau, so với người bị đánh còn đau hơn gấp ngàn lần. Mỗi lần nhìn thấy vết thương bầm tím trên người cậu là hắn lại tự trách, nhưng trong lòng cũng thầm dâng lên vui mừng cùng tính kế. Điều này không nói cho cậu biết được.

“Anh vẫn không quên thù hận với kẻ làm em bị thương, thiết kế bẫy rập cho hắn ta cùng tình nhân của hắn ta rơi vào. Chẳng qua anh không tính ra được em lại bồi mạng vào vì anh!”

Hải Lân khựng người lại. Uy, lúc đó không phải phát bệnh tìm chết mà là vì cậu à? Tui rất kinh ngạc nhá! Hàn Tu thấy bộ dạng trừng mắt không thể tin của cậu cảm thấy thật đáng yêu. May mắn cậu có thể chân thật đứng ở cạnh hắn như thế này.

Lúc nhìn thấy cậu vì hắn trúng đạn, hắn dù không nhớ được vẫn có cảm giác lại một lần nữa, cậu lại chết vì hắn một lần nữa… trước mặt hắn. Cho dù có bao nhiêu lần cũng không thể nào chịu đựng được.

Sau đó hắn trả thù nam nữ chính, rồi bệnh chết. Hắn cố gắng ở lại nơi đó lâu thêm một chút tất cả cũng chỉ vì ý nguyện của cậu, vì cậu muốn hắn sống.

Nếu cậu ở trong bệnh viện, hắn có thể chăm sóc cậu, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ. Hắn ước gì thời gian này có thể kéo dài ra thêm chút nữa cho hắn cơ hội. Cậu quả nhiên càng lúc càng ỷ lại vào hắn.

Cậu có thể… sẽ yêu hắn rồi.



“Được rồi, nghe đến đây đủ rồi, lần sau anh sẽ kể tiếp cho em nghe.”

Hàn Tu hôn lên trán cậu, bên ngoài đã là hoàng hôn từ lúc nào. Hải Lân lúc nãy chạy giỡn cùng Hàn Tu giờ thì lười biếng tựa vào người hắn. Hắn vỗ về cậu như một đứa trẻ, Hải Lân rất hưởng thụ, cậu muốn nói thật nhiều thật nhiều, cậu muốn cho hắn biết rất nhiều điều nhưng lời đến bên miệng lại chỉ còn vài chữ.

“Cảm ơn vì đã yêu em. Em yêu anh.”

Hàn Tu nhẹ “ừ” một tiếng, mọi buồn phiền đều biến sạch. Lời này hắn thật thích nghe. Hải Lân hiểu hắn, giở chút trò tinh nghịch bảo.

“Hay là mỗi ngày em lại nói với anh, một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi tối trước khi ngủ, nói đến hết cuối đời này luôn thế nào. Muốn không?”

Cậu giường cằm khiêu khích hắn. Hàn Tu vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc. Hắn làm sao không muốn được. Coi như là tình thú của bọn họ đi.



Có thể ngày nào cũng được nhìn thấy em, anh đã rất vui vẻ.

Có thể ngày nào cũng được em yêu thương, cuộc sống của anh đã hoàn mỹ hơn bất kì điều gì.

Gặp được em là bước ngoặt lớn trong cuộc đời tẻ nhạt của anh.

Yêu được em là phúc phận của anh.

Có được em là vận may cả đời anh.
 
Top