Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tập tản văn] Nhật ký đời thường - Tóc Xanh

[Tập tản văn] Nhật ký đời thường - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Người yêu cũng quan trọng như việc ăn cơm vậy, nhưng nếu như cơm chưa chín thì mình vẫn có thể ăn bánh mì, bún bò, phở... mà nhỉ!

Nên cô gái à, em đâu cần vì ai mà bi lụy, tự làm khổ mình như vậy.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Mình không buồn vì một điều nhỏ nhặt, nhưng mình buồn vì nhiều điều nhỏ nhặt kéo đến với nhau cùng một lúc. Để rồi vào một ngày đẹp trời trái tim mình vỡ vụn vì những điều nhỏ nhặt.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Đến bây giờ tôi mới biết...
Có người bảo yêu tôi nên tặng tôi một cây bông hồng để dỗ tôi nguôi giận.
Cũng có người bảo yêu tôi vì muốn tôi vui nên đem tặng tôi một bó hoa hồng và một bữa ăn lãng mạn dưới cơn mưa mùa thu.
Thì ra cũng là tình yêu nhưng lại có nhiều sự chênh lệch như vậy.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Thì ra, khi hạnh phúc con người ta sẽ trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Mình mong rằng mỗi chúng ta đều sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình, dù là ai, dù ở độ tuổi nào.
Để rồi tất cả nỗi bất hạnh đều được xóa tan bởi nụ cười đẹp tựa ánh dương.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Trong những năm tháng bất ổn của cuộc đời, tôi chọn cách im lặng để đối mặt với mọi thứ...

Nhưng có lẽ tôi đã sai, càng im lặng trái tim tôi càng tổn thương, sự thương tổn ấy gặm nhắm tâm hồn tôi mỗi ngày để không lúc nào nó ngừng rên rỉ.

Trái tim tôi đầy sự bất an và trống vắng. Thứ gì tôi càng trân trọng tôi lại càng sợ mất đi, nhưng sự bất an trong tôi không ngày nào là không thôi thúc tôi từ bỏ. Từ bỏ những thứ mình đang trân trọng để không còn thứ gì làm tôi có thể bất an thêm được nữa. Nhưng tôi lại là đứa khao khát tình yêu hơn bất kỳ ai khác.

Là tôi đang sống...hay đang tự giết mình từng ngày một?

Thứ gì đã khiến trái tim tôi bất ổn như vậy chứ?

Có lẽ tôi sẽ phải mất thêm vài năm nữa hoặc thậm chí là cả đời để thấu hiểu nỗi đau của mình.

Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi của hiện tại đã từ bỏ một bài thứ mình rất trân trọng, sự không đủ đầy trong mối quan hệ khiến trái tim tôi thôi thúc sự từ bỏ, để sự bất an đang ẩn nấu sâu trong tâm trí được nguôi ngoai, để không còn những đêm giật mình tỉnh giấc bởi cơn ác mộng kéo dài dai dẳng.

Chẳng biết tôi làm vậy là đúng hay sai, nhưng có lẽ tôi không nên kéo ai vào vòng xoáy tuyệt vọng này. Để sẽ không còn ai bị tổn thương bởi tôi, để cho những tâm hồn đang yên ắng không bị ảnh hưởng bởi gió bão.

Có lẽ ngày tháng sắp tới là chuỗi ngày tôi tìm lại những mảnh ghép đã vụn vỡ của chính mình.
Tôi trong những năm tháng bất ổn của cuộc đời.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Người đã hứa sẽ yêu thương, bảo dung, che chở cho em...nhưng lại chọn rời bỏ khi tâm hồn em đầy hỗn loạn và bế tắc.

Mọi thứ đều vỡ vụn

đau đớn

mơ hồ

hình như vết thương lại rách ra nữa rồi.

Rốt cuộc lời hứa đáng giá bao nhiêu?
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Tôi ghét những người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi

Trong những năm tôi còn nhỏ, tôi là một đứa hay bị bệnh và phải thường xuyên ra vào bệnh viện. Năm đó khi tôi 14 tuổi, mẹ của tôi đã đưa tôi đến bệnh viện để khám bệnh như thường lệ. Trong quá trình khám tôi được bác sĩ nam yêu cầu cởi hết áo để chụp X-Quang. Lúc đó với một đứa trẻ vị thành niên như tôi, việc trần rụi trước một người đàn ông xa lạ là điều gì đó rất kinh khủng, tôi bối rối không biết làm gì cả, chỉ biết đứng yên. Vị bác sĩ kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn và quát tháo trong phòng bệnh, nhưng tôi vẫn bất hợp tác. Lúc đó tôi bước ra khỏi phòng bệnh nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu cứu.

Nhưng chỉ sau một câu nói của bác sĩ, mẹ tôi đã quát thẳng vào mặt tôi bắt tôi quay lại phòng bệnh. Tôi tự trấn an mình đây là chuyện bình thường, đây chỉ là chuyện bình thường sau đó bắt đầu cởi áo mắt thì lưng tròng. Tôi không biết diễn tả cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào nhưng nó để lại trong tôi một nỗi ám ảnh rất lớn.

Sau chuyện đó trong tôi bắt đầu nhen nhóm một nỗi sợ, không ngày nào tôi là tôi không tự trấn an mình "Không sao đâu, ai cũng như thế cả, đây là chuyện bình thường", vì tôi đã được dạy như thế mà.

Năm 15 tuổi tôi đăng ký học tại một võ quán gần nhà, tôi rất thích những hoạt động như vậy, bố mẹ của tôi cũng rất ủng hộ vì tôi là đứa khá ốm yếu nên nếu có thể vận động nhiều sẽ khiến cơ thể tôi tốt hơn. Tôi cũng được nghe mọi người kể rằng đây là một người thầy mẫu mực. Nhưng không đời nào mọi người có thể ngờ được, chính người thầy mẫu mực này đã lợi dụng đụng chạm vào ngực của một đứa trẻ vị thành niên như tôi. Tôi nhiều lần bị quấy rối qua hành động và lời nói. Nhưng mà tôi lúc nào cũng tự trấn an mình rằng "chắc không phải vậy đâu, chắc chỉ là vô tình thôi...", vì mọi người đã bảo thầy là người tốt mà.

Tôi không kể lại những chuyện tôi gặp phải với bất kỳ ai và cả với cả mẹ mình, vì mẹ tôi là một trong những nguyên nhân khiến tôi đau khổ. Tôi chưa từng nhận được lời động viên hay khen ngợi của mẹ từ khi còn nhỏ, và động lại trong tôi những gì về mẹ là sự chế giễu, chỉ trích.

Tôi bị trầm cảm suốt một thời gian dài nhưng bà ấy không biết cũng không hề quan tâm. Chúng tôi không nói với nhau một câu nào trong suốt mấy tháng trời.

Mãi đến sau này khi tôi 19 tuổi tôi mới biết, không một bác sĩ nam nào yêu cầu một bé gái 14 tuổi cởi hết áo trước mặt mình cả và khi cần thiết sẽ có một y tá nữ giúp đỡ. Và chính lúc đó tôi cũng nhận ra rằng những hành động trước đây của người thầy mà tôi từng ngưỡng mộ chính là quấy rối tình dục. Không có lời nào có thể bào chữa hay biện minh cho hành động đưa tay đặt lên ngực của một đứa trẻ vị thành niên mới 15 tuổi, và những lời nói mang tính khiêu dâm được đến từ một người mà mọi người cho là tốt. Đây không phải là người tốt, đây là người xấu, kẻ cặn bã.

Tôi ghét những người đàn ông đó, phòng khám luôn cho tôi cảm giác khó chịu, tôi hay nôn khi phải uống thuốc. Tôi ghét những ánh mắt hèn hạ nhìn vào tôi, ghét luôn việc đụng chạm thể xác với người khác giới.

Nhưng tôi lại không thể ghét mẹ tôi, người phụ nữ đã không bảo vệ con gái của mình khi đứng trước sức ép từ bác sĩ, tôi cũng chưa từng ghét mẹ tôi vì mẹ tôi đã không dạy cho tôi những kiến thức về giới tính nhưng lại là người ân cần dạy em trai tôi từng chút một.

Mẹ tôi vừa là niềm vui vừa là nỗi đau mãi mà tôi không thể buông bỏ được.

Còn những người đàn ông kia tôi mong mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, những nếu có phải gặp lại nhau giữa biển người mênh mông thì tôi vẫn sẽ ngẩng cao đầu nhìn vào mắt hắn ta và mắng một câu "Đê tiện".

Gửi bạn thân yêu, nếu bạn đã từng bị quấy rối tình dục hay đang bị quấy rối tình dục thì bạn không sai, chúng ta đều không sai. Đó là chuyện không hề bình thường chút nào, cơ thể của bạn là của bạn những kẻ đó không được phép chạm vào dù là bất cứ lý do gì khi chưa có sự cho phép của bạn. Tôi mong rằng nếu bạn đã và đang rãi qua nỗi đau như vậy, xin hãy mạnh mẽ mà bước tiếp, hãy trang bị cho mình những kiến thức cần thiết để tự bảo vệ chính mình. Rồi ai trong chúng ta cũng sẽ nhận được hạnh phúc.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
930
Điểm cảm xúc
2,347
Điểm
93
Nếu tôi không thích bác sĩ nam nhìn hoặc chạm vào những bộ phận nhạy cảm dù việc đó hỗ trợ cho việc khám chữa bệnh. Thì tôi đúng hay sai?

Hôm nay, tôi đã có một cuộc tranh luận với người chị đồng nghiệp của mình. Chúng tôi tranh luận về vấn đề cảm nhận cá nhân khi được bác sĩ nam nhìn thấy hoặc chạm vào các bộ phận nhạy cảm trên trên cơ thể.

Chị đồng nghiệp của tôi nói rằng:

- Việc được khám bởi bác sĩ nam khám là chuyện rất bình thường, vì bệnh viện nhiều bác sĩ nam hơn bác sĩ nữ, nên bệnh nhân không thể đặt ra yêu cầu được bác sĩ nữ khám dù cảm thấy không thoải mái với bác sĩ nam.

- Chuyên môn của bác sĩ nam cũng tốt hơn bác sĩ nữ.

Tôi không phủ nhận rằng việc được khám bởi bác sĩ nam là chuyện rất bình thường, nhưng khi phải khám ở những bộ phận nhạy cảm thì tôi chỉ cảm thấy thoải mái khi được bác sĩ nữ khám. Tôi cho rằng trình độ của bác sĩ không được quyết định bởi giới tính.

Chị đồng nghiệp của tôi nói rằng, tôi nên tập làm quen với điều đó, vì khi mang thai việc được bác sĩ nam đỡ đẻ là chuyện bình thường, và bệnh viện sẽ không có đủ bác sĩ nữ để có thể thực hiện hết các ca đỡ đẻ.

Tôi đồng ý với chị về việc nên đặt an toàn sức khỏe của thai phụ lên hàng đầu, và bác sĩ nam hay nữ lúc này không quan trọng. Tuy nhiên, tôi chưa từng mang thai, cũng chưa lập gia đình nên việc bảo tôi tập quen dần với việc để "bác sĩ nam nhìn hoặc chạm vào những bộ phận nhạy cảm" là chuyện rất ẩn hưởng đến tâm lý của bản thân tôi.

Trong khi bản thân tôi hoàn toàn có quyền lựa chọn bác sĩ dựa trên cảm giác thoải mái của mình.

Nếu bạn cảm thấy an tâm hơn khi có bác sĩ nữ tiến hành khám hoặc điều trị, đó là quyền của bạn. Nhiều hệ thống y tế hiện nay cho phép bệnh nhân yêu cầu lựa chọn bác sĩ theo giới tính để đảm bảo cảm giác an toàn và thoải mái trong quá trình khám.

Dù sao đi nữa, cả bác sĩ nam lẫn bác sĩ nữ đều được đào tạo chuyên môn để tiến hành các thủ thuật khám chữa bệnh một cách chuyên nghiệp, tôn trọng quyền riêng tư và sự thoải mái của bệnh nhân. Họ tuân theo các quy định đạo đức và pháp luật trong nghề y. Và cảm giác thoải mái khi khám bệnh là rất quan trọng để bệnh nhân có thể chia sẻ thông tin và hợp tác trong quá trình điều trị. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái với bác sĩ nam vì các lý do cá nhân, lựa chọn bác sĩ nữ là hoàn toàn hợp lý.

Theo quan điểm cá nhân của tôi, việc cá nhân có cảm giác thoải mái hay không thoải mái khi tiếp xúc thân mật với bác sĩ thuộc giới nam có thể bị ảnh hưởng bởi những kinh nghiệm cá nhân, định kiến xã hội hoặc tâm lý. Do đó, điều quan trọng là bạn cần có thời gian để lắng nghe chính mình, thấu hiểu cảm xúc và lý do tại sao bạn lại cảm thấy như vậy. Giao tiếp cởi mở với đội ngũ y tế, chia sẻ những băn khoăn của bạn là một cách hữu hiệu để tìm ra giải pháp phù hợp. Đôi khi, chỉ cần đơn giản là chia sẻ cảm nhận của mình, bệnh viện hay phòng khám cũng có thể sắp xếp cho bạn lựa chọn bác sĩ phù hợp, giúp tạo nên một môi trường khám chữa bệnh an toàn và trân trọng cảm xúc cá nhân.

Quan điểm của mỗi người là duy nhất và phản ánh những trải nghiệm cũng như nhận thức riêng. Điều quan trọng hơn là sự tôn trọng và tự bảo vệ bản thân trong quá trình khám bệnh. Khi bạn hiểu rõ quyền lợi của mình và biết cách truyền đạt yêu cầu, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn trong mỗi bước đi trên con đường chăm sóc sức khỏe.

Chăm sóc sức khỏe không chỉ dừng lại ở việc chữa trị bệnh mà còn là hành trình để cảm nhận được sự tôn trọng và an toàn cho bản thân. Quyết định lựa chọn bác sĩ nữ hay bác sĩ nam hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận cá nhân của bạn, và không có gì là sai khi bạn đưa ra quyết định đó. Hãy luôn lắng nghe bản thân, chủ động trao đổi với đội ngũ y tế và đảm bảo rằng bạn nhận được sự chăm sóc tốt nhất, vừa đáp ứng yêu cầu về y tế vừa phù hợp với cảm xúc của bạn.
 
Top