Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 40: Ngày 31 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Không thấy người kia, kể cả tài khoản Weibo.

Có người vẫn luôn chú ý anh ta nói, Weibo đó mới biến mất không lâu, khoảng ba giờ rạng sáng, người kia vẫn còn nhắn tin lên Weibo, không nghĩ tới đột nhiên tất cả trạng thái trước đây đều không thấy.

Ban đầu bọn họ còn tưởng hệ thống bị trục trặc. Nhưng mãi cho đến tám giờ sáng nay, người kia vẫn không đổi động thái mới, không thể không làm người nghĩ nhiều.

Mọi người đều nói người kia là bị di động “Ăn” mất rồi.

Nhưng tôi vẫn thực nghi hoặc.

Người nọ có nói di động khóa trong cái hộp pha lê chống đạn, không dễ dàng mở ra, di động phát Weibo cũng là người khác cầm.

Vậy sao anh ta gặp nguy hiểm được? Chẳng lẽ di động có thể “Ăn” người cách không gian?

Hơn nữa liền tính anh ta “Mất tích”, bên cạnh còn có hai bảo tiêu. Vì sao bọn họ không phát một chút tình huống nào?

Chẳng lẽ bọn họ Mất tích cùng anh ta?

Nếu “Mất tích” có thể liên lụy đến người chung quanh, như vậy, đây không phải là một tin tức tốt.

Ý nghĩa này, mỗi người chung quanh đều có khả năng mang nguy hiểm cho mình, bất luận di động một người nào xuất hiện vấn đề, rất có khả năng có người biết rõ bản thân sẽ gặp nguy hiểm lại muốn kéo theo người làm đệm lưng.

Mọi người cảm thấy thời đại bất an đã đến.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 41: Ngày 1 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Hôm nay là Tết Nguyên Đán.

Tôi nhớ năm trước lúc này tôi ở nhà, cùng Quân Quân đi lễ hội. Mà nay năm, chỉ còn mình tôi rúc trong ký túc xá đầy lo lắng, ăn hôm nay lo bữa mai.

Cửa hàng hai bên đường đóng cửa, người đi trên đường rất ít, hơn nữa ai cũng vội vã, thần sắc lạnh lẽo.

Theo tin tức thống kê mới nhất, thành phố B tổng dân số từ 1500 đến 3000 người, theo thành phố này, cứ 1000 người sẽ có một hai người mất tích.

Cái tỷ lệ này không tính lớn, ít nhất không làm người liên tưởng đến tận thế.

Nhưng có thể phía cảnh sát chậm chạp không có giải quyết được, rất nhiều người đều cho rằng đây là điềm báo tận thế đến, nếu không nghĩ cách khống chế, rất có khả năng trong cái nháy mắt, nhân loại sẽ “Mất tích” toàn bộ.

Mọi người cảm thấy bất an.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 42: Ngày 2 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Không ra ngoài được, chỉ có thể ở trong ký túc xá.

Các bạn cùng phòng xem video, lướt Weibo, tựa hồ lúc nào cũng cầm điện thoại trong tay.

Tôi bỗng phát hiện một hiện tượng đặc biệt.

Dù hiện tại mọi người đều biết di động là một vật nguy hiểm, trên mạng cũng có không ít người khuyên tiêu hủy các thiết bị điện tử, trở lại thời đại gửi tin tức bằng thư từ.

Nhưng trên thực tế không có bao nhiêu người vứt bỏ di động của mình.

Chúng tôi sợ hãi thứ này, lại lưu luyến với nó.

Mang theo tâm tình thấp thỏm, đắm chìm trong vui vẻ lướt điện thoại.

Thật là có chút buồn cười.

Nhưng tôi có tư cách gì đi nói người khác? Rốt cuộc bản thân tôi cũng không vứt bỏ điện thoại được?

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Vui vẻ, hôm nay phim nam thần của tôi chiếu trên truyền hình~~~

Nếu có thể mọi người bình luận chút nha ~~~

Bộ truyện này viết hơn một nữa rồi, sao không thấy ai bình luận vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 43: Ngày 3 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Viết lại ——————

Bạn trai tôi cũng mất tích.

Tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy mất tích ở trước mặt mình.

Không đúng, không thể nói là tận mắt nhìn thấy, nhưng tránh tầm mắt tôi không quá mười giây!

Vừa rồi hai chúng tôi chơi ném tuyết trong rừng cây ở công viên, bạn trai hướng tôi ném một quả cầu tuyết, theo bản năng tôi nhắm mắt lại né tránh, nhưng né tránh không được, bị bông tuyết đập đầy mặt, chờ tôi mở mắt ra, không thấy tăm hơi anh ấy đâu!

Tôi xác định anh ấy không có giỡn chơi với tôi, bởi vì chỗ khu vực chúng tôi chơi, những nơi khác không có dấu chân nào khác.

Hiện tại là mùa đông, trên cây không có mảnh lá nào, tôi cũng xác định anh ấy không có bò lên trên cây.

Anh ấy thật sự biến mất không thấy đâu!

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Thời gian phát biểu: 8 giờ 8 phút 8 giây ngày 8 tháng 8 năm 2018~~~ cố ý chọn thời gian cát lợi nha
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 44: Ngày 5 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Nói một đề tài nhẹ nhàng, thực không nhẹ nhàng.

Gần đây chia tay, rất nhiều chuyện linh tinh nha. Đi trên đường đều có thể nhìn thấy đôi tình lữ cãi nhau, bạn khuê mật, huynh đệ gì đó tuyệt giao.

Hai người đang tốt, đột nhiên vung tay liền đường ai nấy đi.

Kỳ thật loại hiện tượng này không chỉ mới bắt đầu mấy ngày nay.

Cũng không biết bị cái Weibo kia ảnh hưởng, hay là sự tình vốn nghiêm túc đến như thế. Rất nhiều người tin tưởng, nếu người bên cạnh nghe được “Tiếng chuông tử vong”, như vậy người có quan hệ mật thiết cùng đối phương cũng sẽ bị liên lụy vào.

Nếu như vậy, hai người ở bên nhau không bằng một người an toàn, cùng với bị đối phương liên lụy, chi bằng từ lúc bắt đầu chỉ dựa vào chính mình.

Cũng là bởi vì vậy, ngày càng nhiều người bắt đầu độc lai độc vãng, không cùng liên lạc cùng bất luận kẻ nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 45: Ngày 6 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Trường học chúng tôi nghỉ trước tiên…

Nguyên nhân là —— Một nhân viên làm việc trong trường học bị mất tích…

Rất kỳ quái đúng không? Một nhân viên làm việc bình thường mất tích, sao lại liên quan chuyện toàn bộ học sinh nghỉ sớm.

Vậy nếu, nhân viên này làm việc ở nhà ăn, chủ quản khí than, nồi hơi thì sao? Nếu bởi vì anh ta mất tích, khí than bị rò rỉ mà nổ lớn? Nếu bởi vì vụ nổ này mà mấy người tử vong, mười mấy học sinh bị thương thì sao?

Đúng vậy, đây là chuyện đ trải qua. Nhà ăn trường học chúng tôi bị nổ, lúc ấy học sinh đang ăn cơm bị chết và bị thương rất nhiều, có hai người thậm chí thân thể bị nổ tung.

Chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, không có biện pháp, trường học chỉ có thể cách ly chúng tôi trước.

Cười khổ…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,418
Điểm cảm xúc
6,204
Điểm
113
Chương 46: Ngày 7 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Tuy rằng ba mẹ tỏ vẻ chào đón tôi về nhà, cũng tận lực biểu hiện bộ dáng yêu thương ấm áp, nhưng mọi người lại cho tôi cảm giác không hòa hợp.

Hai người đứng chung một chỗ, lại có chút xấu hổ, tựa hồ không có lời gì có thể nói.

Thẳng đến buổi tối tôi mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cha mẹ tôi, vợ chồng kết hôn lâu năm hơn hai mươi năm, thế nhưng bọn họ ở riêng!

Trong ấn tượng của tôi, ba tôi rất hòa thuận, mẹ tôi ôn nhu săn sóc, cảm tình giữa họ rất tốt, sao có thể dễ dàng ở riêng?

Tôi hỏi bọn họ nguyên nhân, bọn họ nói là không muốn liên lụy đối phương.

Hiện tại mỗi người cảm thấy bất an, ai cũng muốn tự bảo vệ bản thân mình, tôi có thể hiểu được.

Nhưng khó để tiếp thu.

Bọn họ là vợ chồng! Ở bên nhau hơn hai mươi năm, nâng đỡ đồng cam cộng khổ lẫn nhau đi đến hiện tại, thế nhưng vì một chuyện đồn đãi mà bằng mặt không bằng lòng, xem nhau như người lạ.

Tôi không có cách nào chỉ trích bọn họ, bởi vì xác thật có khả năng sẽ “Liên luỵ toàn bộ” như vậy.

Huống chi, thời điểm ba tôi đưa ra nghi vấn cũng hỏi tôi: “Chẳng lẽ con nghĩ sau một giấc ngủ dậy, phát hiện không thấy ba và mẹ con đâu?”

Tôi không nghĩ.

Tôi không nghĩ nhìn thấy một ai xảy ra chuyện gì.
 
Top