Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,407
Điểm cảm xúc
6,193
Điểm
113
Chương 40: Ngày 31 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Không thấy người kia, kể cả tài khoản Weibo.

Có người vẫn luôn chú ý anh ta nói, Weibo đó mới biến mất không lâu, khoảng ba giờ rạng sáng, người kia vẫn còn nhắn tin lên Weibo, không nghĩ tới đột nhiên tất cả trạng thái trước đây đều không thấy.

Ban đầu bọn họ còn tưởng hệ thống bị trục trặc. Nhưng mãi cho đến tám giờ sáng nay, người kia vẫn không đổi động thái mới, không thể không làm người nghĩ nhiều.

Mọi người đều nói người kia là bị di động “Ăn” mất rồi.

Nhưng tôi vẫn thực nghi hoặc.

Người nọ có nói di động khóa trong cái hộp pha lê chống đạn, không dễ dàng mở ra, di động phát Weibo cũng là người khác cầm.

Vậy sao anh ta gặp nguy hiểm được? Chẳng lẽ di động có thể “Ăn” người cách không gian?

Hơn nữa liền tính anh ta “Mất tích”, bên cạnh còn có hai bảo tiêu. Vì sao bọn họ không phát một chút tình huống nào?

Chẳng lẽ bọn họ Mất tích cùng anh ta?

Nếu “Mất tích” có thể liên lụy đến người chung quanh, như vậy, đây không phải là một tin tức tốt.

Ý nghĩa này, mỗi người chung quanh đều có khả năng mang nguy hiểm cho mình, bất luận di động một người nào xuất hiện vấn đề, rất có khả năng có người biết rõ bản thân sẽ gặp nguy hiểm lại muốn kéo theo người làm đệm lưng.

Mọi người cảm thấy thời đại bất an đã đến.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,407
Điểm cảm xúc
6,193
Điểm
113
Chương 41: Ngày 1 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Hôm nay là Tết Nguyên Đán.

Tôi nhớ năm trước lúc này tôi ở nhà, cùng Quân Quân đi lễ hội. Mà nay năm, chỉ còn mình tôi rúc trong ký túc xá đầy lo lắng, ăn hôm nay lo bữa mai.

Cửa hàng hai bên đường đóng cửa, người đi trên đường rất ít, hơn nữa ai cũng vội vã, thần sắc lạnh lẽo.

Theo tin tức thống kê mới nhất, thành phố B tổng dân số từ 1500 đến 3000 người, theo thành phố này, cứ 1000 người sẽ có một hai người mất tích.

Cái tỷ lệ này không tính lớn, ít nhất không làm người liên tưởng đến tận thế.

Nhưng có thể phía cảnh sát chậm chạp không có giải quyết được, rất nhiều người đều cho rằng đây là điềm báo tận thế đến, nếu không nghĩ cách khống chế, rất có khả năng trong cái nháy mắt, nhân loại sẽ “Mất tích” toàn bộ.

Mọi người cảm thấy bất an.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,407
Điểm cảm xúc
6,193
Điểm
113
Chương 42: Ngày 2 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Không ra ngoài được, chỉ có thể ở trong ký túc xá.

Các bạn cùng phòng xem video, lướt Weibo, tựa hồ lúc nào cũng cầm điện thoại trong tay.

Tôi bỗng phát hiện một hiện tượng đặc biệt.

Dù hiện tại mọi người đều biết di động là một vật nguy hiểm, trên mạng cũng có không ít người khuyên tiêu hủy các thiết bị điện tử, trở lại thời đại gửi tin tức bằng thư từ.

Nhưng trên thực tế không có bao nhiêu người vứt bỏ di động của mình.

Chúng tôi sợ hãi thứ này, lại lưu luyến với nó.

Mang theo tâm tình thấp thỏm, đắm chìm trong vui vẻ lướt điện thoại.

Thật là có chút buồn cười.

Nhưng tôi có tư cách gì đi nói người khác? Rốt cuộc bản thân tôi cũng không vứt bỏ điện thoại được?

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Vui vẻ, hôm nay phim nam thần của tôi chiếu trên truyền hình~~~

Nếu có thể mọi người bình luận chút nha ~~~

Bộ truyện này viết hơn một nữa rồi, sao không thấy ai bình luận vậy?
 
Top