Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1958: Cuộc chiến thời gian (2)
Mãi mãi trường tồn, sau khi dung hợp quá khứ, hiện tại cùng tương lai, hình thành thần thông đạo pháp, chính là... hồi tưởng lịch sử, từng tiến vào trong năm tháng.

Nhưng lại khác với sông dài thời không trong truyền thuyết. Một khi thời điểm tiến vào sông dài thời không, có thể thật sự trở lại quá khứ, thậm chí có thể đi thay đổi chuyện đã qua. Nhưng tất cả những thứ liên quan tới sông dài thời không, đều chỉ là lời đồn đại. Không ai có thể làm được điểm này. Cho dù là Nghịch Phàm... cũng không có cách nào bước vào sông dài thời không.

Mà Tuyên Cổ Quyển của Bạch Tiểu Thuần, tất nhiên cũng không có khả năng tiến vào trong sông dài thời không truyền thuyết. Đây chỉ là giống như tấm kính, từ trình độ nào đó, đến gần sông dài thời không, cho dù đi làm ra sự thay đổi, nhưng tấm gương chính là tấm gương. Khi bọn họ rời đi, cũng đều sẽ trở về nguyên điểm!

Tuy không có cách nào thay đổi chuyện đã qua, nhưng nếu bị thương ở chỗ này, ở chỗ này bị nhân vật quá khứ gây thương tích, vẫn sẽ ảnh hưởng đến bản thân!

Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào. Hắn một thân một mình chiến đấu với Nghịch Phàm, một trăm lẻ tám vạn đạo thân quang minh, cũng chiến đấu không lại. Cho nên hắn lựa chọn mượn ngoại lực, kéo Nghịch Phàm vào trong mãi mãi trường tồn của mình, ở trong năm tháng đã qua này, tìm kiếm phương thức chém giết Nghịch Phàm!

- Đây là chiến trường ngươi lựa chọn?

Nghịch Phàm bỗng nhiên cười. Hắn giơ tay phải lên, bất chợt chộp một cái. Nhất thời Nghịch Phàm bên trong thời không phía xa bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu nhìn về phía này, lại lộ ra vẻ không hiểu. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại thấy da đầu tê dại. Hắn nhìn thấy được, Nghịch Phàm bên trong thời không này, trên thân thể hắn tản ra khí đen vô cùng vô tận, hình thành từng gương mặt cực lớn dữ tợn, đang bị Nghịch Phàm không biết bao nhiêu năm sau điều khiển, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

- Nhất định là lầm...

Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa khóc lên. Cho dù lúc này vì thi triển Tuyên Cổ Quyển tu vi hao phí không ít, hắn cũng lập tức cắn răng, lại nghịch chuyển.

Trong tiếng nổ vang, vòng xoáy bốn phía xung quanh hai người lại xuất hiện, che phủ tinh không, sau khi cản trở ánh mắt cùng thần thức, thời điểm lại dừng lại, đã ở không biết bao nhiêu năm trước. Bốn phía xung quanh là một mảnh trống trải.

- Chơi đủ chưa?

Nghịch Phàm hờ hững mở miệng, thân thể thoáng một cái lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần vừa muốn tiếp tục triển khai thời gian nghịch chuyển, nhưng tu vi có chút ngừng lại, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau. Trong tiếng nổ lớn, hắn cùng Nghịch Phàm ở bên trong tinh không này, va chạm lần nữa. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, lại nhân cơ hội triển khai thời gian nghịch chuyển.

Cứ như vậy, hắn cùng với Nghịch Phàm, trong thời gian kế tiếp, không ngừng xuyên qua các thời không. Bạch Tiểu Thuần muốn tìm cơ hội chém giết Nghịch Phàm. Nhưng hết lần này tới lần khác loại thời gian nghịch chuyển này, chỉ có thể là ngẫu nhiên hồi tưởng. Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào điều khiển cụ thể. Vì vậy gần như mỗi lần xuất hiện, đều chỉ có thể lập tức bỏ chạy, nắm lấy cơ hội lại triển khai thời gian hồi tưởng.

Mặc dù không có cơ hội thu được ngoại lực, nhưng chung quy vẫn tránh được Nghịch Phàm lần lượt thi triển đòn sát thủ. Đến cuối cùng, lúc này ánh sáng hồi tưởng ngược lại trở thành đòn sát thủ thần thông để Bạch Tiểu Thuần ngăn cản Nghịch Phàm.

Sắc mặt Nghịch Phàm cũng càng thêm thâm trầm. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bị động. Hắn càng cảm thấy bị động hơn. Ở dưới sự đuổi giết này, Bạch Tiểu Thuần một khi phát hiện không ổn, lại lập tức sử dụng thời gian hồi tưởng. Mặc dù đối với hắn không tạo được ảnh hưởng gì, nhưng dù thế nào hắn cũng không có cách nào chém giết Bạch Tiểu Thuần. Chuyện này vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút hoang đường.

- Đó là người nào? Hắn có thể tu đến cảnh giới như vậy, vốn đã nói rõ bản thân hắn không tầm thường, càng giống như ta, cũng truy tìm đạo của chính mình... Làm thế nào? Cùng hắn giao chiến, bao giờ cũng có loại cảm giác không có cách nào hình dung... thấy tức cười!

Nghịch Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn cảm thấy người trước mắt, ở trên phương diện lẩn trốn, lại giống như chuột bị đạp đuôi, khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Nhất là... khi Bạch Tiểu Thuần cũng nhận thấy được, mình hình như có thể dùng cái thời gian hồi tưởng này, khiến cho Nghịch Phàm không thể làm gì được đối với mình, hắn bắt đầu sử dụng tới thương thảo mình am hiểu...

- Nghịch Phàm a, chúng ta thương lượng một chút. Ngươi xem ngươi cũng không giết chết ta được, ta cũng đánh không chết ngươi. Nếu không chúng ta coi như thôi đi...

- Ngươi nói xem. Ngươi tỉnh lại một lần cũng không dễ dàng, cần gì phải chấp nhất nuốt vào quê hương của ta. Ngươi xem như vậy được không? Ngươi đừng nuốt hoa vĩnh hằng, hai chúng ta có thể làm bằng hữu.

- Chúng ta không cần thiết đánh đánh giết giết. Bao giờ cũng có biện pháp khác, có thể giải quyết vấn đề. Nào nào nào, nếu không chúng ta thảo luận một chút, xem làm thế nào có thể giúp ngươi trở thành vĩnh hằng.

- Ai, ngươi nói chuyện đi.

Ngôn từ của Bạch Tiểu Thuần không ngừng truyền đến. Dần dần, sắc mặt Nghịch Phàm có chút tái xanh. Đến cuối cùng, cho dù là lấy tính tình của hắn, cũng rít gào một tiếng.

- Im lặng!

Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình, vội vàng sử dụng thời gian hồi tưởng, mang theo Nghịch Phàm, lại một lần nữa biến mất. Thời điểm xuất hiện, cũng không biết ở trong thời không nào. Trận giết chóc này, cũng lại bởi vậy không ngừng tiến hành...

Mà trong hiện thực, bên trong một tám lẻ tám vạn đống đổ nát, đạo thân của bọn họ cũng vẫn đang chém giết. Giữa chúng có sống có chết.

Hai người truy đuổi chém giết ở trong thời gian, ở trong năm tháng đi qua, ở trong từng cảnh tượng lịch sử, không gian cùng trong thời gian, đều đang tiến hành đại chiến!

Không biết qua bao lâu, đến cuối cùng, Nghịch Phàm cũng muốn phát điên. Bạch Tiểu Thuần cũng mệt mỏi cảm thấy không chịu nổi, lại cùng Nghịch Phàm thương lượng có thể không nuốt hoa vĩnh hằng hay không. Sau khi không thu được đáp án,

Bạch Tiểu Thuần thở dài, trong lòng nảy sinh ý định ác độc. Lần này hắn đơn giản sử dụng càng nhiều tu vi hơn, thử hồi tưởng thời gian càng lâu hơn một ít.

Trong tiếng nổ lớn, lần này thời không gió bão bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, so với trước kia cũng phải dồi dào hơn không ít. Sau khi gió bão biến mất, Bạch Tiểu Thuần lập tức thoáng một cái kéo dài khoảng cách cùng Nghịch Phàm. Nhưng Nghịch Phàm ở đây cuối cùng lại không truy sát giống như trước kia, mà trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, bất chợt nhìn về tinh không phía xa!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1959: La thiên tái tạo
Bạch Tiểu Thuần cũng có phát giác. Lúc nhìn lại, mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn!

Hắn thấy được ở phía xa trong tinh không, cuối cùng lại có một vòng xoáy cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn muốn khổng lồ hơn so với bản thể của Nghịch Phàm trước đó, đang ầm ầm ầm chuyển động.

Bên trong, tản ra khí tức xa lạ, giống như không phải là giới vĩnh hằng lớn!

Càng khiến cho người ta kinh hãi là, gần như ở trong chớp mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, hắn lập tức liền thấy, lại có một chiếc chiến thuyền cổ xưa, đang từ bên trong vòng xoáy này, giống như giãy dụa, nỗ lực lao ra!

Chiến thuyền này, Bạch Tiểu Thuần quen thuộc. Đó chính là chiếc thuyền bên trong khu phế tích tiên giới, tồn tại ở trong sơn cốc sương mù màu đen... Ẩn chứa tử vong vô tận!

- Đây là...

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng. Hắn phát hiện vận khí của mình thế nào lại kém như vậy. Thời gian hồi tưởng đến Nghịch Phàm xuất hiện ở bên cạnh hoa vĩnh hằng thì cũng thôi. Lúc này tự nhiên hồi tưởng đến... thời điểm chiến thuyền bên trong sơn cốc sương mù màu đen xuất hiện.

- Nghịch Phàm chính là truyền thừa đạo của hắn...

Bạch Tiểu Thuần run lên một cái, đang muốn lại một lần nữa hồi tưởng thời gian rời khỏi đó. Hắn lo lắng nếu như mình chậm một bước, nếu chẳng may bị Nghịch Phàm từ nơi này thu được cảm ngộ gì đó, vậy không ổn.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây đang muốn hồi tưởng, hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chớp động nhìn về phía vòng xoáy cực lớn kia.

- Nói không chừng, nơi này là cơ hội?

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Hắn cảm thấy nếu rời đi như thế, có chút không cam lòng. Phải biết rằng hắn hồi tưởng quá nhiều lần, cũng chỉ óc lần này xuất hiện tình hình, quỷ dị nhất cùng thần bí nhất.

- Có lẽ có thể ở chỗ này, tìm ra chỗ sơ hở trong đạo của Nghịch Phàm?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, quyết định chú ý chỉ là nhìn một hồi, nếu không tốt, lập tức bỏ chạy.

Lại ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây suy nghĩ tìm hiểu, bên trong vòng xoáy này đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang. Chiếc chiến thuyền cổ xưa bên trong đó lại ở dưới sự giãy dụa này, từ trong vòng xoáy chạy ra được hơn phân nửa, lộ ra lão nhân ngồi khoanh chân ở trên chiến thuyền, mặc trường bào màu đen!

Mặt lão già kia không đổi sắc, nhưng chỗ mi tâm của hắn lại có một lỗ thủng, lại không có máu tươi chảy ra. Thậm chí giờ phút này lỗ thủng cũng đang rõ ràng khép lại.

Cảnh tượng như vậy, khiến Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên. Ban đầu hắn ở sơn cốc sương mù màu đen thấy qua hài cốt của đối phương. Lỗ thủng trên hài cốt lại không có khép lại.

Cùng lúc đó, Nghịch Phàm ở một bên, lúc này thân thể chấn động, trong mắt thoáng cái lại có tinh quang lập lòe.

Bạch Tiểu Thuần cũng hít thở không thông. Hắn cảm thấy chiến thuyền này xuất hiện, quá mức quỷ dị. Nhất là bên trong vòng xoáy này, lúc này theo chiến thuyền giãy ra, tản ra càng nhiều khí tức xa lạ không thuộc về giới vĩnh hằng lớn.

Bạch Tiểu Thuần mơ hồ cảm thấy, không thể tiếp tục nhìn nữa. Lúc này hắn không chậm trễ chút nào, đang muốn hồi tưởng. Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang nặng nề đột nhiên từ bên trong vòng xoáy này truyền ra. Dường như ở bên trong vòng xoáy này, khoảng cách lối ra của vòng xoáy càng lúc càng gần.

Lão nhân trên chiến thuyền, trong mắt hắn lộ ra sự điên cuồng, hai tay giơ lên vung mạnh. Nhất thời chỗ chiến thuyền của hắn, cuối cùng lại giống như thiêu đốt, đổi lấy một dao động cường hãn. Dưới sóng dao động này bạo phát, đẩy mạnh chiến thuyền, ở trong tiếng nổ lớn lại trực tiếp hoàn toàn lao ra khỏi vòng xoáy, tiến vào bên trong giới vĩnh hằng lớn.

Nhưng ngay khi chiến thuyền thoát ra, tiến đến, trong chớp mắt, sau đó bên trong vòng xoáy, lại chợt truyền ra tiếng rít gào. Còn ở trong một chớp mắt này, vòng xoáy bất chợt run rẩy. Lại có một ngón tay cực lớn, từ trong vòng xoáy này chợt lao mạnh ra, lại trực tiếp đưa vào bên trong giới vĩnh hằng lớn, giống như muốn truy sát lão nhân trên chiến thuyền này.

- Không quan tâm ngươi chạy trốn tới chỗ nào, tinh vực mênh mông, đã qua, ngươi chung quy...

Giọng nói băng lạnh, từ bên trong vòng xoáy này vang vọng. Nhưng không đợi hắn nói xong, ở trong nháy mắt khi ngón tay từ bên trong vòng xoáy vươn ra, tiến vào giới vĩnh hằng lớn, đột nhiên, ngón tay này lại vỡ nát diệt vong, dường như bị tan rã, trong phút chốc liền trở thành tro bụi...

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn tròn mắt. Nhịp tim của hắn tăng nhanh. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại cảm nhận được rõ ràng, có một sự huyền diệu sau khi mình thăng cấp chúa tể, cảm nhận được, đột nhiên bạo phát ở bên trong mảnh tinh không này. Chính là sự huyền diệu này, giống như lau đi... khiến ngón tay đưa vào, trực tiếp bị xóa bỏ!

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần ở đây chấn động, bên trong vòng xoáy có tiếng kêu kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, mang theo sự hoảng sợ cùng chấn động, giống như không có cách nào tin tưởng, bất chợt truyền ra.

- Cuối cùng lại xóa đi ngón tay của ta. Làm sao có thể như vậy... Nơi đây... Nơi đây không đúng! Không phải tiên, không phải thần, không phải ma, không phải yêu, không phải quỷ. Nơi này là...

Ở thời điểm giọng nói này mang theo sự chấn động vang vọng, chiến thuyền dừng lại ở trong tinh không. Lão nhân bên trong này mi tâm có lỗ thủng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn vòng xoáy, trong mắt càng thêm điên cuồng, cười lạnh.

- Nơi này là nơi duy nhất bị tiên, thần, ma, yêu, quỷ cùng phong ấn, Linh Giới vĩnh hằng, quê hương của La Thiên trong truyền thuyết!

- Hoặc là lão phu sống lại, nghịch chuyển trời cao, giết hết tất cả vực tồn tại ngươi chưa biết tới. Hoặc là... lấy đạo của lão phu, thành toàn Linh Giới vĩnh hằng, khiến cho lại sinh ra một vị La Thiên, khiến cho vũ trụ này mở lại!

Trên chiến thuyền, lão nhân nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Nhưng hắn cười, trong tinh không loại huyền diệu này lại xuất hiện, nhẹ nhàng phất qua ở trên chiến thuyền và hắn...

Trong nháy mắt, chiến thuyền thối nát, giống như thoáng cái lại bị ăn mòn. Tất cả vật chất bên trong không phù hợp với giới vĩnh hằng lớn, trong nháy mắt đều tiêu tan. Thân thể của lão già kia cũng run lên, tiếng cười chậm rãi dừng lại. Đồng thời, tất cả máu thịt trên thân thể hắn đều ở trong một cái chớp mắt này biến mất...

Chỉ còn lại có bộ xương khô, khoanh chân ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích. Mi tâm hắn, lỗ thủng vốn đang khép lại, cũng trở thành vĩnh cửu...

Chiếc chiến thuyền này đã ở bên trong tinh không này, lặng lẽ không một tiếng động dần dần bay xa...

Bên trong vòng xoáy không lời nói, chỉ có từng tiếng hít thở ồ ồ truyền ra. Trong tiếng hít thở kia ẩn chứa sự sợ hãi, còn có hoảng sợ. Dường như đối với cái gọi là Linh Giới vĩnh hằng này, quê hương La Thiên này có sự sợ hãi không có cách nào hình dung.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1960: Vị ương quy (1)
Cùng lúc đó, ý huyền diệu này phất qua vòng xoáy, Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy, vòng xoáy trực tiếp nát bấy, cuối cùng tất cả bị mài bằng, đều giống như rất đơn giản, trực tiếp lau xóa đi.

- Loại lực lượng này...

Tim Bạch Tiểu Thuần đập tăng nhanh, trong đầu không ngừng nổ vang. Một mặt là cảnh tượng như vậy phát sinh ở trong năm tháng. Về mặt khác, lại là ý huyền diệu kinh thiên địa quỷ thần khiếp!

- Lão già kia nói, nơi này là Linh Giới vĩnh hằng, nơi này là quê hương của La Thiên. La Thiên là ai...

Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào bên trong tinh không, nơi vòng xoáy đã từng xuất hiện. Nơi đó cũng là nơi cuối cùng, ý huyền diệu xuất hiện.

Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần chú ý tới Nghịch Phàm tự nhiên không tiếp tục truy sát mình, mà nhìn phương hướng chiến thuyền biến mất, trầm mặc không nói. Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Hắn nghĩ đến lời nói của Đạo Trần trước đây. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nghịch Phàm, cũng biến thành cổ quái.

- Vị này... rốt cuộc là Nghịch Phàm, hay có thể là lão đầu kia?

Trong sự do dư. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ có nên mở miệng hỏi một câu tới, kích thích đối phương một chút hay không.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần muốn mở miệng, trong nháy mắt nơi vòng xoáy trước đó bị ý huyền diệu này xóa đi, cuối cùng lại trong chớp mắt lõm xuống. Sau khi theo lõm xuống, không ngờ lại chợt nhô ra!

Có tiếng gầm khẽ từ nơi đó truyền đến, còn ở trong tinh không này nhô ra. Lại có một mặt người được phác họa ra!

Giống như tinh không trở thành một lớp màng mỏng. Một bên lớp màng này là Linh Giới vĩnh hằng. Một bên lớp màng lại là không gian thần bí không biết!

Lúc này ở bên trong một thế giới không biết, đang có một đại năng, nỗ lực phá tan lớp màng tinh không này, nhưng lại không có cách nào làm được. Cho nên ở chỗ này, hình thành đường nét gương mặt hắn!

Cảnh tượng như vậy, không chỉ Bạch Tiểu Thuần ở đây lấy làm kinh hãi, ngay cả Nghịch Phàm, cũng chợt quay đầu nhìn lại.

Nhưng rất nhanh, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra vẻ quái dị. Hắn không biết Nghịch Phàm có thể phát hiện ý huyền diệu trong tinh không này hay không, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng, ý huyền diệu nhìn không thấy này, lại tới, lúc này lại ngưng tụ ở quanh gương mặt này, hình như đang chờ đợi...

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, nhìn lại, rất nhanh, theo gương mặt giãy dụa, dần dần nơi đó xuất hiện một vòng xoáy hơi nhỏ. Vòng xoáy này không ngừng chuyển động, giống như xuyên qua tinh không, nối liền Linh Giới vĩnh hằng cùng không gian tinh không không biết phía sau!

Đúng lúc này, mắt Bạch Tiểu Thuần lại một lần nữa trợn tròn, thậm chí tròng mắt cũng thiếu chút nữa muốn rơi xuống. Hắn nhìn thấy được, từ bên trong vòng xoáy này, lúc này lại có một con rùa lớn giống như cá sấu vậy, mang theo sự hung tàn cùng cuồng bạo, mắt đỏ, từ trong nước xoáy chui vào.

Khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động, là hình dáng còn rùa lớn này, ngoại trừ kích thướcra, tự nhiên cùng thú bản mạng của hắn... giống nhau như đúc!

- Đạo vực mênh mông huy hoàng, đã qua. Tiếp theo, chính là thời khắc đạo vực của Vị Ương ta. Vị Ương Quy, chém giết Diệt Thánh, ngăn cản vị La Thiên thứ hai sinh ra!

Sau khi còn rùa cá sấu dữ tợn này xông vào, vòng xoáy dần dần tiêu tan. Trên đó nhô ra gương mặt, cũng chậm rãi lui ra phía sau. Từ trong nước xoáy gần tản đi này, có âm thanh lạnh như băng ngạo nghễ, ung dung truyền đến.

Nhưng ngay khi giọng nói này vừa nói xong, trong chớp mắt, ý huyền diệu trước sau ở gần đó, cuối cùng lại bất chợt thoáng động, ở trong cảm nhận của Bạch Tiểu Thuần, ý huyền diệu này lại trực tiếp chui vào bên trong vòng xoáy gần biến mất. Cùng lúc đó, lại từ trong vòng xoáy này truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, tất cả lại thoáng ngừng lại...


Mà ý huyền diệu này cũng rất nhanh lại theo vòng xoáy trở về. Sau khi xóa đi vòng xoáy, nó lao thẳng đến con rùa cá sấu kia.

Con rùa cá sấu này dường như cực kỳ không tầm thường. Sau khi ý huyền diệu này tới gần, cuối cùng toàn thân nó lại phát ra ánh sáng màu vàng. Nhất là vỏ rùa của nó, lúc này theo ánh sáng lập lòe. Sau khi Bạch Tiểu Thuần thấy, trong đầu lại chợt chấn động.

- Vỏ rùa này... có chút quen mắt...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên, thì thào nói nhỏ. Hắn cảm nhận được, sau khi ý huyền diệu chợt đảo qua trên vỏ rùa, thân thể con rùa cá sấu này lại trực tiếp biến mất, nhưng còn lại một vỏ rùa. Ở thời điểm ý huyền diệu đó giống như muốn xóa đi vỏ rùa này, bỗng nhiên, ở nơi vỏ rùa tồn tại, trong tinh không hình như có một đóa hoa cực lớn hư ảo, đột nhiên xuất hiện!

Hoa này khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, tuyệt vời vô cùng.

Sự xuất hiện của nó, giống như bắt lấy vỏ rùa này, dần dần dung nhập bản thân. Trong toàn bộ quá trình, ý huyền diệu bên trong tinh không đều không có ngăn cản, cũng không có tiếp tục xóa đi vỏ rùa. Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần mơ hồ nghĩ đến... con rùa đen nhỏ.

Quả nhiên, sau khi đóa hoa dung hợp vỏ rùa, một con rùa đen nhỏ mới sinh, cuối cùng lại biến ảo ở trên lá cây của đóa hoa, vẻ mặt mờ mịt. Giống như tất cả ký ức của nó, đều bị ý huyền diệu này xóa đi, lúc này đần độn, theo đóa hoa, dần dần biến mất ở trong tinh không.

- Rùa Vĩnh Hằng...

Bạch Tiểu Thuần nhìn con rùa đen nhỏ theo đóa hoa biến mất, trong lòng hắn chấn động. Lần này hồi tưởng, đối với hắn mà nói, có ý nghĩa cực lớn, nhất là đối với lai lịch của con rùa đen nhỏ cùng với Quy Văn Oa của mình. Kúc này hắn đã hiểu ra, trong mắt còn có tinh quang lập lòe.

Mà khiến cho hắn cảm thấy chấn động, chính là ý huyền diệu trong tinh không này, lúc này thân thể hắn chợt lắc một cái, lao thẳng đến chỗ hoa vĩnh hằng biến mất. Sau khi chớp mắt đến, Bạch Tiểu Thuần chợt giơ tay phải lên. Hắn cảm nhận được ý huyền diệu này còn ở nơi này, không tản đi. Lúc này tay phải hắn giơ lên, chính là chụp vào chỗ ý huyền diệu tồn tại.

Hắn có loại cảm giác nói không ra lời, ý huyền diệu này, sẽ không làm mình thương tổn, lại giống như sau khi mình thăng cấp chúa tể, có thể cảm nhận được hình như lực lượng này, cùng mình tồn tại cộng hưởng nào đó.

Gần như ở trong chớp mắt tay phải Bạch Tiểu Thuần chộp tới, Nghịch Phàm chúa tể phía xa, đáy lòng của hắn dường như bị chấn động trước những gì nhìn thấy. Chỉ là không giống với Bạch Tiểu Thuần, hắn... không cảm giác được ý huyền diệu này. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không biết ý huyền diệu này là cái gì. Lúc này, sau khi chú ý tới hành động của Bạch Tiểu Thuần, mắt Nghịch Phàm bỗng nhiên trợn tròn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1961: Vị ương quy (2)
- Hắn đang... Không có khả năng!

Thần sắc Nghịch Phàm lần đầu tiên hoàn toàn biến hóa, trong mắt còn lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu. Hắn không chút do dự, chớp mắt tu vi lại cuồn cuộn bạo phát ngập trời. Ở bên trong thời không này, trong nháy mắt khí tức hắn lại phát ra kinh thiên. Hắn giơ tay phải lên, hóa thành Diệt Sinh Chỉ, loại khí tức hủy diệt tất cả sức sống, tịch diệt tất cả hư vô này, lại bạo phát ra, ầm ầm lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần!

Từ phía xa nhìn lại, Diệt Sinh Chỉ lúc này cuối cùng lại hình thành, huyễn hóa ra một ngón tay vô cùng to lớn, mang theo sự hủy diệt, mang theo sự tử vong, lại trực tiếp công kích về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nếu như đổi lại là trước kia, Bạch Tiểu Thuần tất nhiên triển khai thời gian hồi tưởng, lấy điều này tránh đòn sát thủ hắn căn bản là không có cách nào chống cự đến từ Nghịch Phàm. Nhưng hắn hiện tại, theo tay phải giơ lên, theo bản năng hắn chạm về phía ý huyền diệu này, cuối cùng ý huyền diệu này lại không biến mất, bị Bạch Tiểu Thuần trực tiếp chạm tới.

Ở trong chớp mắt khi chạm vào ý huyền diệu này, thân thể Bạch Tiểu Thuần bất chợt run rẩy. Máu hắn đang sôi trào, tu vi của hắn đang bạo phát, linh hồn của hắn đang chấn động, sinh mệnh của hắn vào giờ phút này, dường như cũng có sự thay đổi.

- Đây là... Đây là...

Bạch Tiểu Thuần không có cách nào hình dung được cảm giác của mình. Dường như cái gọi là ý huyền diệu này, đến từ chính tinh không, đến từ chính ngôi sao, đến từ chính bất kỳ một thế giới nào, đến từ chính bất kỳ một sinh mạng nào, giống như... bên trong Linh Giới vĩnh hằng này, tất cả vạn vật, tất cả tồn tại, đều là một phần của ý huyền diệu này!

- Linh...

Bạch Tiểu Thuần không biết tại sao mình liền nói ra cái chữ này. Rõ ràng một chữ rất bình thường, nhưng trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần nói ra khỏi miệng, ý huyền diệu này đột nhiên trở nên sống động. Giống như phúc đến thì lòng cũng sáng, Bạch Tiểu Thuần bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Nghịch Phàm, tay phải theo đó giơ lên, bỗng nhiên một ngón tay chỉ về phía Nghịch Phàm!

Dưới một ngón tay này, thần sắc Nghịch Phàm đột nhiên biến hóa kịch liệt, một nguy cơ sinh tử nhất từ trước tới nay, trong phút chốc lại từ trong ý thức của hắn bạo phát ra. Hắn bất chợt lui về phía sau. Nhưng ngay khi hắn lui về phía sau, trong nháy mắt, ý huyền diệu này xuyên qua Diệt Sinh Chỉ. Diệt Sinh Chỉ này thật giống như bị bất động ở trong tinh không. Sau đó ý huyền diệu này xuyên qua Diệt Sinh Chỉ, lại trực tiếp đến bên cạnh Nghịch Phàm. Ở dưới sự kích động của Bạch Tiểu Thuần, ở trong sự hoảng sợ của Nghịch Phàm, ý huyền diệu này vòng quanh thân thể hắn một vòng... Cuối cùng lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn, lặng lẽ rời đi...

- A?

Nghịch Phàm sửng sốt.

- Ách...

Bạch Tiểu Thuần cũng há hốc mồm, đầy thất vọng không nói, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, theo Nghịch Phàm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, Diệt Sinh Chỉ của hắn bị bất động ở trong tinh không, ầm ầm bạo phát, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần gào thét đi.

- Linh gì vậy, quá không đáng tin cậy.

Bạch Tiểu Thuần cũng muốn khóc. Lúc này thi triển thời gian nghịch chuyển đã không kịp. Mắt thấy Diệt Sinh Chỉ này tới gần, nguy cơ tử vong khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở trong một chớp mắt này, mắt chợt trợn trừng. Trong tiếng rít gào, hắn giơ tay phải vung lên. Nhất thời Quy Văn Oa xuất hiện, không phải dùng để ngăn cản Diệt Sinh Chỉ, mà là ở trong chớp mắt Quy Văn Oa bị lấy ra, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng.

- Thủy Trạch!

Ở trong chớp mắt khi hai chữ này bị Bạch Tiểu Thuần hô lên, Quy Văn Oa trong tay hắn lại vẫn đi lập lòe. Trên đó hiện lên ánh sáng màu vàng, dung nhập trong đầm nước của hắn, khiến cho tinh không xung quanh hắn, trong phạm vi vô tận, lại trực tiếp vặn vẹo, hóa thành đầm nước màu vàng. Lần này phạm vi to lớn, vượt qua tất cả cảnh giới trước đây. Ở trong hơi nước tràn ngập này, Bạch Tiểu Thuần lại rít gào.

- Quốc Độ!

Những tiếng động ầm ầm ngập trời phát ra, ở bên trong đầm nước này, lại trực tiếp có ánh sáng màu vàng, ầm ầm bạo phát. Ở dưới sự bạo phát này, từng ngọn núi đột ngột từ mặt đất nhô lên. Ở dưới ngọn núi vô tận, lộ ra cái đầu giống như cá sấu vậy. Còn ở phía sau cái đầu này, cho thấy cái cổ thật dài!

Mảnh vảy trên thân thể nó, tản ra ánh sáng màu vàng. Sau khi cái đầu và cái cổ xuất hiện, tinh không chấn động. Có hai móng vuốt lớn không có cách nào hình dung, cũng trực tiếp từ bên trong đầm nước đưa ra ngoài. Sau đó xuất hiện cuối cùng lại là một bộ mai rùa cực lớn. Mà ở trong chớp mắt khi mai rùa này lộ ra, Quy Văn Oa trong tay Bạch Tiểu Thuần trực tiếp hóa thành ánh sáng màu vàng, cùng thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần, lại trực tiếp dung hợp lại với nhau!

Sau khi dung hợp, thú bản mạng này của Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, lại rít gào. Bên trong thân thể nó cuối cùng lại bạo phát ra khí tức mạnh hơn, nhảy một cái, hoàn toàn, từ bên trong đầm nước này xuất hiện!

Thân thể khổng lồ, giống như có thể chống đỡ tinh không. Mai rùa tản ra ánh sáng màu vàng. Gương mặt dữ tợn. Toàn thân từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ hung tàn vô tận. Đó chính là... con rùa cá sấu, trước đó Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm đã nhìn thấy, từ bên trong vòng xoáy, tiến vào giới vĩnh hằng...!

Gào!

Một tiếng rít gào ngập trời vang lên. Con rùa cá sấu này lại bất chợt lao ra, lao thẳng đến Diệt Sinh Chỉ đã tới, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, hung hãn trùng kích!

Thần sắc Nghịch Phàm trở nên cực kỳ khó coi. Dù thế nào, hắn thật sự cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần này tự nhiên ở chỗ này, cho thấy thần thông như thế. Nhất là con rùa cá sấu cuồng bạo này. Cho dù là hắn, tâm thần cũng phải chấn động không thôi.

Đối với Nghịch Phàm mà nói, trước đó hắn tuy có phân thân hóa thành Tà Hoàng, trải qua một trận đánh cùng Thủy Trạch Quốc Độ của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng khi đó, bản thể của hắn vẫn đang ngủ say, không có cách nào biết được tình hình giao chiến cụ thể và tỉ mỉ do bản thể đưa lại.

Cho nên, lần này Thủy Trạch Quốc Độ xuất hiện, đối với Nghịch Phàm mà nói, lại là lần đầu tận mắt nhìn thấy trên phương diện ý nghĩa chân chính!

Tâm thần hắn chấn động. Lúc này theo con rùa cá sấu dữ tợn cùng cuồng bạo, còn có trên người nó tản ra khí thế kinh thiên động địa càng thêm mãnh liệt. Nếu không phải trước đó bên trong vòng xoáy nhìn thấy được hình ảnh lịch sử thì cũng thôi. Hết lần này tới lần khác ở hình ảnh bên trong vòng xoáy lịch sử này, hắn tận mắt nhìn thấy được con rùa cá sấu này, từ bên ngoài tinh không bị phái đến, mang theo sứ mạng nào đó.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1962: Kết thúc (1)
Thú kỳ lạ như vậy, lại có thể bị Bạch Tiểu Thuần triệu hồi ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tâm thần Nghịch Phàm chấn động. Chỉ có điều trong nháy mắt hắn lại hiểu ra nhân quả chuyện này. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ. Trong chớp mắt khi còn rùa cá sấu vọt tới, thân thể Nghịch Phàm nhanh chóng lui về phía sau, nỗ lực tránh phong quang của nó, còn điều khiển Diệt Sinh Chỉ, đột nhiên đánh tới.

Theo hắn công kích, con rùa cá sấu ngửa mặt lên trời rít gào. Thân thể cao lớn của nó căn bản không để ý tới Diệt Sinh Chỉ. Toàn thân dưới biểu hiện khí thế độc ác bạo phát, trực tiếp trùng kích. Sau khi cùng Diệt Sinh Chỉ va chạm, thân thể hắn hoàn toàn không lui ra phía sau, mạnh mẽ đột phá. Trong tiếng nổ lớn Diệt Sinh Chỉ trực tiếp tán loạn. Con rùa cá sấu ở đây, khí thế càng cường thịnh hơn. Trong miệng nó truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, chấn động tinh không. Đồng thời, nó mang theo khí phách vô tận, bất chợt va chạm mạnh về phía Nghịch Phàm.

Thần sắc Nghịch Phàm lại biến đổi, thân thể lui về phía sau, trong hai tay bấm quyết. Nhất thời bên ngoài thân thể hắn lại có số lượng lớn khí đen, ầm ầm bạo phát. Khí đen kia nhanh chóng cuồn cuộn, trong chớp mắt lại ở trong trong tinh không hình thành một gương mặt cực lớn. Trên gương mặt này tràn ngập phù văn, rất quỷ dị dữ tợn. Lúc này sau khi biến ảo, nó lao về phía con rùa cá sấu đã tới, mở cái miệng lớn ra, chợt cắn nuốt qua.

Nhưng vào lúc này, mắt của con rùa cá sấu lộ ra ánh sáng u ám, tự nhiên ở trong nháy mắt gương mặt cắn nuốt mình, cũng ở dưới tiếng gầm thét, mở ra cái miệng máu kinh thiên so với gương mặt kia còn muốn khổng lồ hơn gấp mấy chục lần. Từ phía xa nhìn lại, gương mặt này mở ra cái miệng, căn bản là bé nhỏ không đáng kể. Không đợi nó cắn nuốt, lại lập tức bị con rùa cá sấu ở đây, một hơi nuốt vào!

Không dừng lại, con rùa cá sấu này tiếp tục trùng kích. Lần này, đã xác định phong tỏa chặt chẽ Nghịch Phàm!

Từng cảnh tượng như vậy, khiến cho tinh không chấn động. Bạch Tiểu Thuần cũng hít thở lộ ra sự khẩn trương. So với việc Nghịch Phàm, Bạch Tiểu Thuần đối với thú bản mạng bên trong Thủy Trạch Quốc Độ này của mình, có thể nói là hiểu rất rõ. Dù sao đây cũng là thần thông ở thời điểm hắn vừa tu hành, đã nắm giữ. Theo tu vi cảnh giới tăng cao, đi từng bước một đến ngày hôm nay, ở bên trong hình ảnh lịch sử này, hắn hiểu rõ lai lịch của đối phương, mở đầu lấy ra Quy Văn Oa, dựa vào tu vi chúa tể của mình, toàn lực triệu hoán.

Các loại nguyên nhân chồng chất chung vào một chỗ, liền khiến cho Thủy Trạch Quốc Độ lần này, so với trước kia hoàn toàn không giống nhau. con rùa cá sấu này đầy khí thế. Toàn thân nó là ánh sáng màu vàng cùng với khí thế hung tàn, đã vượt qua trước kia. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, cũng hãi hùng khiếp vía.

Về phần con rùa cá sấu thần bí này đến từ bên ngoài tinh không, tại sao lại bị mình triệu hồi ra, chuyện này Bạch Tiểu Thuần đã nghĩ rất rõ ràng. Hắn sinh ra ở trên hoa vĩnh hằng, hắn từ trình độ nào đó, chính là con của Vĩnh Hằng. Sau khi con rùa cá sấu bị hoa vĩnh hằng bắt lấy, trở thành linh phối hợp, tất nhiên càng như vậy, có thể bị người huyết mạch Tiên Vực Vĩnh Hằng triệu hoán, chỉ có điều điều kiện hà khắc mà thôi.

Mà hắn ở đây, mặc dù có thể triệu hoán, hiển nhiên cũng có liên quan cùng Quy Văn Oa!

- Lẽ nào... cuộc chiến cuối cùng này, sẽ được giải quyết ở trong miệng thú bản mạng của ta?

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên kích động. Nhìn con rùa cá sấu, hắn cảm thấy nếu như có thể lại giết chết Nghịch Phàm như thế, mình cũng không cần đau đầu.

Lại ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, trong nháy mắt ở hai mắt Nghịch Phàm cuối cùng lại hóa thành tối tăm. Hai tay của hắn giơ lên. Nhất thời có ánh sáng màu đen từ trong tay hắn phát ra. Còn ở chỗ mi tâm của hắn, lúc này có vòng xoáy xuất hiện. Bên trong mơ hồ, cuối cùng lại hiện ra một ấn ký!

Ấn ký này, chính là một chiếc chiến thuyền!

Ở trong chớp mắt khi ấn ký này xuất hiện, trong miệng Nghịch Phàm truyền ra tiếng chú ngữ Bạch Tiểu Thuần nghe không hiểu, tang thương vô tận, thối nát cổ xưa. Lúc nó vang vọng ở tinh không, thậm chí cũng ảnh hưởng thời không bốn phía xung quanh nơi này.

Dường như vào giờ phút này thời gian cũng chậm lại. Trong trái tim Bạch Tiểu Thuần càng kinh hoàng hơn. Hắn nhìn thấy được ở dưới chân Nghịch Phàm, tinh không giống như mặt gương, trong nháy mắt tan vỡ!

Ầm một tiếng, ở bên trong tinh không tan vỡ này, một chiếc chiến thuyền cổ xưa, tản ra khí tức tử vong ngập trời, lại trực tiếp vọt ra!


- Nghiệt súc, bản thân ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Chiến thuyền vừa ra, tinh không chấn động, tám phương nổ lớn, khí thế vô cùng vô tận, bạo phát kinh thiên, còn dâng lên gió bão, ầm ầm ầm khuếch tán về bốn phía xung quanh. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần ở đây, thân thể cũng chấn động mãnh liệt, không ngừng lui về phía sau.

Chỉ là... Nghịch Phàm vẫn xem thường con rùa cá sấu. Con rùa cá sấu này ngoại trừ hung tàn ra, còn cực kỳ tham ăn. Mặt khác chính là hình như đầu óc có chút sử dụng không tốt... Điểm này Bạch Tiểu Thuần rất có lĩnh hội. Lúc này cho dù chiến thuyền xuất hiện, khí thế trấn áp tâm thần người, nhưng con rùa cá sấu hoàn toàn không lui ra phía sau, ngược lại trong mắt lộ ra sự điên cuồng, mở cái miệng lớn ra. Trong tiếng ầm ầm, nó lại trực tiếp tới gần Nghịch Phàm, hình như không nhìn tới chiến thuyền này xuất hiện, không nhìn tới bên trong tản ra khí tức đủ để uy hiếp trí mạng đối với nó phát sinh. Cuối cùng lại trong tiếng rít gào, nó mở miệng...

Nghịch Phàm cùng với chiến thuyền huyễn hóa ra dưới thân hắn, tất cả đều trực tiếp bị nó nuốt vào trong miệng!

Cho dù Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ con rùa cá sấu, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống. Loại cảm giác này, lại giống như cảm giác nhìn thấy được người phàm nuốt vào một thiên lôi vậy.

- Ngươi... Ngươi thế nào cái gì cũng ăn vậy!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc la lên thất thanh, trong thần sắc của con rùa cá sấu mang theo vẻ ngạo nghễ cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời rít gào, giống như cảm thấy mình có thể nuốt vào đối phương, là một chuyện rất đáng để khoe khoang. Nó càng không để ý tới tiếng kêu lên kinh ngạc của Bạch Tiểu Thuần, thân thể thoáng một cái, lại ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần... trực tiếp chui vào bên trong đầm nước bốn phía xung quanh. Rất nhanh, nó cùng đầm nước... biến mất ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng há hốc mồm.

- Cái này... Kết thúc? Ta nổ...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1963: Kết thúc (2)
Bạch Tiểu Thuần do dự. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thú bản mạng của mình không mấy đáng tin. Nhất là trong u minh, hắn dường như có thể cảm nhận được chỗ bên trong không gian Thủy Trạch Quốc Độ, lúc này hình như có sóng dao động cuồng bạo đang bạo phát.

Bạch Tiểu Thuần xoay mình giật mình một cái, hoàn toàn không có một chút do dự, hai tay bấm quyết vung vẩy. Nhất thời bốn phía xung quanh hắn lại có vòng xoáy ánh sáng hồi tưởng. Vòng xoáy lần này, cũng không phải là tiếp tục thời gian hồi tưởng, mà là trở về hiện thực!

- Nghịch Phàm tất nhiên có thể lao ra. Phải tận dụng thời gian!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần nhanh như tia chớp, chớp mắt nhảy vào vòng xoáy, bóng dáng biến mất. Thời điểm xuất hiện... hắn đã trở về đến trong hiện thực. Thoáng lắc một cái, thân thể hắn lại tiêu tan. Thời điểm lại một lần nữa xuất hiện, hắn đã ở trong tinh không tiên giới trước kia, trong thế giới đổ nát của nó!

So sánh với lẻ tám Tinh không vạn giới, trong này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có cảm giác thuộc về mình. Ngoại trừ Tiên Vực của Vĩnh Hằng ra, chính là tiên giới này... cho hắn một tia số mệnh cuối cùng, khiến cho hắn từ Thiên Tôn thăng cấp Thái Cổ!

Lúc này bản tôn của hắn, chớp mắt xuất hiện trong khu tiên giới đổ nát, hắn muốn tận dụng thời gian, ở thời điểm Nghịch Phàm bị vây khốn ngắn ngủi, cùng lúc tự mình tới khu tiên giới đổ nát, tự mình đến thắp sáng. Đồng thời thần niệm của hắn tản ra. Nhân lúc đạo thân của Nghịch Phàm đang không có người điều khiển, mất đi sự linh động, hắn đi điều khiển đạo thân của mình, ở một trăm lẻ tám vạn giới này, phát động lực lượng đạo thân của hắn, toàn lực ứng phó, chém giết đạo thân của Nghịch Phàm, tranh đoạt tinh không các giới!

Trong nháy mắt, bên trong một trăm lẻ tám vạn giới này, cuộc chiến giữa đạo thân của Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm đang kéo dài bạo phát, nhất thời lại xuất hiện sự khác biệt. Thời gian trước, đạo thân của Bạch Tiểu Thuần có yếu thế. Nhưng hôm nay theo Bạch Tiểu Thuần sớm trở về, đạo thân của hắn lập tức có ánh sáng khuếch tán. Ở dưới sự giết chóc này, đạo thân của Nghịch Phàm cuối cùng lại xuất hiện xu hướng suy tàn. Toàn bộ tinh không ở trong một chớp mắt này, dường như ánh sáng vượt qua hắc ám!

Còn ở trong khu tiên giới đổ nát, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thần niệm tản ra, dung nhập toàn bộ đống đổ nát, sử dụng lực bản tôn của mình, sử dụng đạo của mình, sử dụng khí tức chúa tể của mình, đi từ từ thắp sáng, toả sáng sức sống khu tiên giới đổ nát này!

Đồng thời, bộ phận thần niệm của hắn cũng trước sau quan tâm tới không gian Thủy Trạch Quốc Độ trong u minh. Một khi Nghịch Phàm bên trong thoát khỏi bị vây khốn, hắn sẽ trong nháy mắt phát hiện, lập tức đi đối đầu ngăn cản!

Thời gian từng hơi thở một trôi qua. Bên trong một trăm lẻ tám vạn giới, đạo thân của Nghịch Phàm liên tục tháo chạy. Trong ánh sáng càng thêm chói lòa, thần niệm của Bạch Tiểu Thuần ở khu tiên giới đổ nát, cuối cùng cũng xua tan bóng tối ở phần mặt đất dưới chân hắn, thắp sáng giống loại ánh sáng, khiến cho ánh sáng khuếch tán. Từ phía xa nhìn lại, khu tiên giới đổ nát vốn tối tăm, lúc này giống như xuất hiện một ánh nến!!

Ánh sáng của ánh nến này xuất hiện, càng làm cho thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn lại một lần nữa... Cảm nhận được ý huyền diệu này hạ xuống!

Hình như theo hắn thắp sáng khu tiên giới đổ nát, ý huyền diệu này cũng càng thêm mãnh liệt rõ ràng!

Khu tiên giới đổ nát, ánh sáng càng thêm mãnh liệt. Trong một tám lẻ tám vạn giới, lúc này đạo thân của Nghịch Phàm ở dưới tiên tục thất bại, tháo chạy, thậm chí có một phần đống đổ nát, đã ở trong ánh sáng đạo thân của Bạch Tiểu Thuần, bóng tối bị đuổi tan ra đốt sáng lên ánh sáng!

Tuy không có cách nào giống như thời gian sớm nhất, dựa theo số lượng đống đổ nát bị đốt sáng để cân nhắc tranh đoạt giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, nhưng bây giờ... Nếu như có thể trong tinh không có một độ cao tuyệt đối, lúc cúi đầu nhìn lại, vẫn có thể nhìn thấy được, trong tinh không... mặc dù khắp nơi đều có bóng tối, nhưng khắp nơi cũng lại đều có ánh sáng!

Mà ánh sáng kia chiếm cứ phạm vi tổng thể. Cho dù phân tán, bộ dạng lại vượt qua năm phần, đạt tới hơn sáu phần, thậm chí gần bảy phần!

Kể từ đó, toàn bộ tinh không, giống như có ánh sáng toả sáng, sức sống càng thêm nồng đậm. Nhất là khu tiên giới đổ nát, vì bản tôn của Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này tự mình thắp sáng, trên người của hắn lại có một tia số mệnh tiên giới, số mệnh này lại giống như đường dẫn, khiến cho ánh sáng của khu tiên giới đổ nát, không ngừng khuếch tán ra.

Cũng vào giờ phút này, khí tức trên người Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tăng lên. Lúc này tâm thần hắn không buồn không vui, giống như trốn vào đến trong trạng thái kỳ dị nào đó. Ở dưới trạng thái này, hắn đối với ý huyền diệu này, cảm nhận càng thêm rõ ràng.

- Đây là... bên trong giới lớn Vĩnh Hằng... Bản nguyên của vạn vật!


Bạch Tiểu Thuần thấy được chỗ đạo thân của mình bên trong một trăm lẻ tám vạn giới. Trong này có vô số hài cốt tử vong cùng với di tích, cũng có ý huyền diệu này.

Mặc dù là trong tinh không, vô số quan tài này hình thành con nước lớn, bên trong cũng có ý huyền diệu tràn ngập.

- Đây là... bên trong giới lớn Vĩnh Hằng... ngọn nguồn của tất cả!

Bạch Tiểu Thuần lại nhìn thấy được, ngay cả bản thân những đống đổ nát này, thậm chí vô số bụi trong tinh không này, đều ẩn chứa ý huyền diệu, chỉ có điều rất yếu ớt.

- Đây là... nguyên nhân chỗ vĩnh hằng ra đời hoa!

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được Tiên Vực Vĩnh Hằng nhẹ nhàng tung bay ở trong tinh không. Hắn thậm chí cũng thấy được người thân bằng hữu trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Lúc này bọn họ ở trong sự lo lắng, dường như đang cầu khẩn.

Ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được càng nhiều huyền diệu hơn. Thậm chí so sánh xuống, trong tinh toàn bộ không, chỉ có hai địa phương ý huyền diệu này rất nồng đậm. Một chỗ là khu tiên giới đổ nát. Một chỗ chính là Tiên Vực Vĩnh Hằng!

Nhất là Tiên Vực Vĩnh Hằng, dường như theo vô số thế giới tộc quần tịch diệt, ý huyền diệu này gần như đều tuôn trào về phía Tiên Vực Vĩnh Hằng.

Ở trong quá trình đốt sáng khu tiên giới đổ nát này, ở trong cảm nhận cùng từ từ hiểu ra, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên hiểu rõ.

- Đó là bản nguyên, đó là... bản nguyên vĩnh hằng!

- Hoa vĩnh hằng, sinh ra ở trong bản nguyên vĩnh hằng, cho nên mới có lời đồn đại, cắn nuốt hoa vĩnh hằng, có thể bước vào cảnh giới vĩnh hằng... Cho nên Nghịch Phàm nói, sẽ là tịch diệt tất cả, một mặt này là đạo của hắn diễn biến. Mặt khác cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho hoa vĩnh hằng ngưng tụ đủ bản nguyên vĩnh hằng!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1964: Bản nguyên vĩnh hằng
- Trên thực tế, điều này vừa đúng, lại vừa sai... Cắn nuốt hoa vĩnh hằng, không phải có thể bước vào cảnh giới vĩnh hằng c, mà là... có tư cách đi dung nhập trong tinh không này, bản nguyên vĩnh hằng!

- Dung nhập bản nguyên vĩnh hằng, giống như chim cưu ở tổ chim thước, từ đó thu hoạch được bản nguyên vĩnh hằng!

- Đây… chính là đạo cuối cùng của Nghịch Phàm!

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Giọng nói của hắn không có dao động ở tinh không, mà là đang khuếch tán trong đầu của hắn, giống như thiên sấm nổ vang, không ngừng truyền lại.

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần hiểu ra điều này, huyền diệu ở trong bản nguyên vĩnh hằng càng thêm rõ ràng... Bỗng nhiên, mí mắt Bạch Tiểu Thuần run lên. Trạng thái hắn chìm đắm bên trong bị cắt ngang. Hắn nhận thấy được rõ ràng bên trong Thủy Trạch Quốc Độ trong u minh, có lực hủy diệt tuôn ra ngập trời!

Ở trong chớp mắt khi sự hủy diệt này bạo phát, khu tiên giới đổ nát, phía trên tinh không nơi Bạch Tiểu Thuần đang ở, đột nhiên truyền đến tiếng thiên lôi. Dưới tiếng sấm sét này nổ lớn, một vết nứt cực lớn, cuối cùng lại trực tiếp xuất hiện ở trong tinh không.

- Ta nghe người ta nói, ngươi tên là Bạch Tiểu Thuần!

Một giọng nói trầm thấp mang theo sự điên cuồng, lại trực tiếp từ bên trong vết nứt này, đột nhiên truyền ra.

Sau khi truyền ra, tinh không bốn phía xung quanh đều vặn vẹo. Còn có khí đen nhanh chóng khuếch tán. bên trong khí đen kia nồng đậm băng lạnh. Sau khi nó khuếch tán, giống như đóng băng phong tỏa tất cả.

Một chiếc chiến thuyền kinh thiên động địa, vô cùng to lớn, trong tiếng nổ lớn lúc này, trực tiếp lại từ bên trong vết nứt này, mang theo sự bá đạo, mang theo sưh điên cuồng, còn có khí thế bẻ gãy nghiền nát, bỗng nhiên lao ra!

Sau khi lao ra, ngay cả vết nứt này cũng chống đỡ không nổi, bị trực tiếp đụng nát, lộ ra đầu chiếc chiến thuyền!

Còn lộ ra, lúc này kẻ đứng ở trên đầu thuyền, tóc dài tung bay, trong mắt mang theo ánh sáng màu đen, giống như trong thiên địa, bên trong tinh không duy nhất chỉ có hắn độc tôn... chúa tể Nghịch Phàm!

Sóng dao động trên người hắn vô cùng hỗn loạn, ảnh hưởng bốn phía xung quanh. Dường như sau khi xuất hiện, tinh không cũng đang run rẩy. Nhất là mi tâm của hắn trong lúc này huyễn hóa ra một ấn ký. Ấn ký này nhìn kỹ, lại giống như một lỗ thủng!!

Cái này cũng chưa tính là cái gì. Kinh người nhất, hài cốt là đã từng tồn tại trên chiến thuyền này, đã biến mất... sau lưng Nghịch Phàm, lúc này lại có một bóng dáng hư ảo đầy khí thế, giống như có thể chống đỡ tinh không, đứng sừng sững ở trên chiến thuyền.

Bóng dáng kia, mặc trường bào màu xám, là một lão già, mi tâm thình lình lỗ thủng tồn tại giống như Nghịch Phàm!

Sau khi xuất hiện, trên người của hắn càng tản ra sự tịch diệt vô cùng!

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi ngẩng đầu, mở hai mắt ra, nhìn về phía chúa tể Nghịch Phàm bên dưới, nhất là nhìn về phía lão già hư ảo mơ hồ phía sau hắn. Nghịch Phàm chúa tể này nhìn như tu vi cùng ý chí chiến đấu, so với trước còn cường hãn hơn không ít. Nhưng ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, hắn vẫn nhìn ra được... ở bên trong Thủy Trạch Quốc Độ, Nghịch Phàm chúa tể này bị thương!

Không phải thương thế trên thân thể, là đến từ bên trong linh hồn, đến từ bản nguyên của hắn... Thương thế này tập trung ở chỗ mi tâm của hắn!

- Ta thực sự là Bạch Tiểu Thuần. Nhưng ngươi... rốt cuộc là Nghịch Phàm, hay là… kẻ đến từ bên ngoài, gọi là... Diệt Thánh!

Bạch Tiểu Thuần đứng lên. Sau khi hắn đứng dậy, theo giọng hắn truyền ra, tinh không dường như chấn động, thiên địa dường như nổ lớn!


Bên trong toàn bộ tinh không, giống như cũng có tiếng cộng hưởng, không ngừng vang vọng ra, khiến cho lời nói của Bạch Tiểu Thuần, giống như trong cùng một lúc, từ một trăm lẻ tám vạn giới, đồng thời bạo phát, chấn động tất cả!

Cho dù là Nghịch Phàm, trong mắt cũng có ánh sáng màu đen lóe lên. Hiển nhiên ở trong cuộc giao chiến duy trì liên tục cùng Bạch Tiểu Thuần, trong lần lượt bị suy yếu, sau khi cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần khó chơi, lại nhìn ra được tu vi của Bạch Tiểu Thuần lúc này hình như có đột phá, hắn đối với Bạch Tiểu Thuần, đã phát sinh… sự kiêng kỵ, cả đời này của hắn không thấy nhiều... Nhất là sau khi thăng cấp chúa tể, chưa bao giờ có!

Mắt hai người nhìn nhau, đều không có tiếp tục mở miệng. Cho đến khi, vào giờ phút này, tiếng sấm lại một lần nữa bạo phát, vết nứt cực lớn này hoàn toàn tan vỡ, cả chiếc chiến thuyền từ bên trong, hoàn toàn vọt ra!

Ở trong nháy mắt khi chiến thuyền này lao ra, Nghịch Phàm chúa tể bỗng nhiên giơ tay phải lên, chỉ một cái về phía tinh không!

Dưới một chỉ này, nhất thời một trăm lẻ tám vạn giới đổ nát bên trong tinh không này, bị đạo thân của Bạch Tiểu Thuần hóa thành ánh sáng, xua tan hơn phân nửa, bóng tối chỉ chiếm khoảng gần ba phần đống đổ nát, đột nhiên, cuối cùng lại tản ra hàn khí vô tận. Hàn khí này trong chớp mắt lại đóng băng ba phần khu vực này.

Mặc cho ánh sáng đạo thân của Bạch Tiểu Thuần tới gần như thế nào, cũng vẫn không có cách nào xua tan ba phần khu vực bị đóng băng. Cùng lúc đó, sau khi tất cả đống đổ nát trong khu vực tối tăm bị đóng băng, bên trong một trăm lẻ tám vạn giới này, tất cả đạo thân của Nghịch Phàm đều hóa thành khí đen, biến mất ở bên trong từng đống đổ nát.

Thời điểm xuất hiện, thình lình ở trong tinh không của tiên giới, lao thẳng đến... chỗ Nghịch Phàm!

Theo những khí đen này dung nhập, sau khi thu hồi tất cả đạo thân của mình, thân thể của Nghịch Phàm chúa tể bỗng nhiên lại lớn lên, giống như không bao lâu, liền có thể lại trở thành... người khổng lồ thời gian sớm nhất, đứng ở bên ngoài hoa vĩnh hằng!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Hắn biết. Đây chính là một trận đánh cuối cùng giữa hắn cùng với Nghịch Phàm. Lúc này hắn hít một hơi thật sâu không chút do dự, tản ra thần niệm, triệu hoán tất cả một trăm lẻ tám vạn đạo thân ở bên trong một tám lẻ tám vạn giới, trở về!

Trong phút chốc, đạo thân Bạch Tiểu Thuần ở tất cả đống đổ nát bên trong tinh không, lại trực tiếp hóa thành vô số cây bồ công anh, bỗng nhiên trở về, xuất hiện ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Những cây bồ công anh hư ảo này trong nháy mắt dung nhập trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Theo từng đạo thân trở về, cũng vào giờ phút này khí tức của Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tinh không. Thân thể của hắn cũng trở nên đầy khí thế!

Trong những tiếng động ầm ầm truyền khắp tám phương, từ phía xa nhìn lại, trời cao trong tinh không tiên giới, thình lình có hai người khổng lồ, đang không ngừng to hơn. Đến cuối cùng... bóng dáng của bọn họ, vượt qua bản thân tiên giới, giống như có thể chống đỡ tinh không, cực lớn tới mức khó có thể hình dung!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1965: Thảm khốc (1)
Chiến!

Một trận chiến này, nếu Nghịch Phàm thắng, Tiên Vực Vĩnh Hằng tất nhiên bị hắn cắn nuốt dung hợp. Thậm chí giới lớn Vĩnh Hằng, cũng sẽ bị hắn dưới chim cưu ở tổ chim thước, dung hợp bản nguyên vĩnh hằng, tiến tới bước vào vĩnh hằng cảnh!

Mà kẻ gọi là Diệt Thánh, cũng sẽ ở một khắc kia, mượn Nghịch Phàm sống lại, rời khỏi vĩnh hằng Linh Giới khô cạn tử vong này, lấy cảnh giới vượt qua vô thượng của hắn trước kia, sát nhập gọi là đạo vực Vị Ương!

Tất cả những điều này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ ràng. Hắn mặc dù không biết đạo vực Vị Ương là tồn tại như thế nào, nhưng hắn biết rõ ràng một điểm... Đó chính là, đạo vực Vị Ương sợ hãi đối với vĩnh hằng Linh Giới.

Bọn họ sợ hãi, chính là bản nguyên vĩnh hằng!

Như vậy là đủ rồi!

Theo niềm tin kiên định, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra tinh quang. Trong chớp mắt nhìn về phía Nghịch Phàm, Nghịch Phàm bỗng nhiên động, thân thể khổng lồ của hắn trong phút chốc lại xuất hiện ở trước người Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ tay phải lên, trực tiếp một quyền đánh tới!

Không có thần thông, không có thuật pháp. Bởi vì hắn biết, tất cả thần thông thuật pháp, vào giờ phút này, đã không có tác dụng quá lớn. Thân thể của bọn họ, mỗi một quyền của bọn họ, chính là thần thông, chính là thuật pháp, chính là bản nguyên!

Đại đạo tối giản. Đến cuối cùng, đến cảnh giới như bọn họ vậy, một quyền nhìn như đơn giản, lại đủ để đánh phá tất cả quy tắc, tất cả pháp tắc, không để ý tới thần thông. Đồng thời, chúa tể bình thường đối mặt với bọn họ, cũng ở dưới một quyền này, trực tiếp tan vỡ, hình thần câu diệt!

Trong tiếng nổ lớn, Bạch Tiểu Thuần cũng ngẩng đầu, đồng dạng một quyền đánh tới.

Bên trong một quyền này, ẩn chứa tu vi của hắn, ẩn chứa thân thể của hắn, ẩn chứa đạo cùng tất cả mọi thứ của hắn. Lúc này đánh ra, tinh không bị dẫn dắt, tám phương bị vặn vẹo, giống như gió bão va chạm, lại trực tiếp truyền ra âm thanh kinh thiên!

Trong tiếng ầm ầm, hai người ở trong hư không này, trực tiếp quyết đấu. Ở trong thời gian ngắn ngủi, hai bên đều đánh ra hơn vạn quyền!

Mỗi một quyền hạ xuống, Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, từng người đều sẽ kêu rên. Sau nghìn quyền, khóe miệng bọn họ đều có máu tươi. Dưới vạn quyền, từng người phun ra máu tươi!

Mà thân thể của bọn họ, cũng ở dưới tiếng nổ lớn đối đầu này, cuối cùng lại bắt đầu thu nhỏ lại. Đó là bởi vì hai người quyết đấu, mỗi một quyền này va chạm, hình thành tổn thương to lớn. Cho dù hai người đều đã là chúa tể mạnh nhất, nhưng cũng không chịu nổi!

Cái giá phải trả, chính là đạo thân của bọn họ!

Trên ý nghĩa nào đó, đạo thân của bọn họ lại giống như bản thân thêm vào một mạng. Mỗi lần hai bên công kích, đối với bọn họ mà nói, chính là một lần tử vong. Chỉ có điều tử vong chính là đạo thân của bọn họ mà thôi.

Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, đến cảnh giới như Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, bọn họ đã có thể tới một mức độ nào đó, xưng là bất tử!

Bởi vì mạng của bọn họ, chừng một trăm lẻ tám vạn cái. Chỉ khi nào một trăm lẻ tám vạn đạo thân này đều ngã xuống, mới có thể tiêu hao bản thể sinh mạng của bọn họ!

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm đã từ sự hỗn loạn trước mắt, trong đấu pháp tràn ngập thời gian cùng không gian, biến thành loại quyết đấu trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất, cũng thảm thiết nhất!

Tiếng ầm ầm va chạm không ngừng vang vọng, máu tươi của hai người còn không ngừng phun ra. Thân thể của bọn họ đều đang thu nhỏ lại. Đạo thân của bọn họ, đang từng cái một vỡ nát diệt vong!

Loại vỡ nát diệt vong này không phải là tiến hành đồng bộ. Bình thường một quyền của Nghịch Phàm, bản thân không có vấn đề gì, nhưng một mạng đạo thân của Bạch Tiểu Thuần lại vỡ nát diệt vong. Lại bình thường dưới sự ra tay của Bạch Tiểu Thuần, đạo thân của Nghịch Phàm tử vong.

Lại như vậy, ở trong sự đan xen này, ở dưới tiếng nổ lớn giữa hai bên này, ở trong phạm vi lấy tinh không làm chiến trường này, hai người ra tay, lấy khu tiên giới đổ nát làm khởi điểm, một đường nổ lớn, bay vọt tới mọi chỗ đống đổ nát, ở bên trong tinh không này, duy trì liên tục đối đầu.

Duy nhất chỉ có đáng tiếc, trong tinh không này sinh mạng, chỉ còn lại có Tiên Vực Vĩnh Hằng, tinh không phạm vi lại quá lớn, cho nên hai người bọn họ ra tay, không ai có thể nhìn thấy được, nhưng này thảm khốc trình độ, lại là theo bọn họ không ngừng công kích, càng thêm mãnh liệt.

Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!!

Những tiếng động ầm ầm vượt qua thiên lôi, trở thành âm thanh duy nhất của tinh không. Bạch Tiểu Thuần không ngừng phun ra máu tươi, ngực hắn lõm xuống, toàn thân của hắn giống như cũng muốn tan vỡ. Bất Tử Quyển này là thần thông có thể khôi phục tất cả thương thế, ở hiện tại cuối cùng lại mất đi tác dụng. Lực lượng thật sự đến từ Nghịch Phàm, lực tịch diệt của hắn, căn bản là không có cách nào bị xóa đi trong thời gian ngắn!

Đồng dạng, khôi phục của Nghịch Phàm cũng bị cắt ngang. Trong lực lượng của Bạch Tiểu Thuần ẩn chứa sự quang minh, đối với đạo của Nghịch Phàm mà nói, lại giống như gặp phải thiên địch. Khôi phục của hắn căn bản là khó có thể vận chuyển.

Lại như vậy, trong cuộc chiến này nổ lớn, hai người bọn họ từ một vạn quyền, đánh tới mười vạn quyền, cho đến hai mươi vạn, ba mươi vạn... bọn họ đi qua nơi nào, tinh không tan vỡ. Nhìn lại toàn bộ tinh không, đã là nghìn lở trăm lỗ. Thậm chí còn có nơi đổ nát xung quanh, cũng bị ảnh hưởng tới, ở dưới sự điên cuồng của hai người, trở thành tro bụi.

- Bạch Tiểu Thuần, ta bội phục ngươi. Nhưng ngươi... không phải là đối thủ của ta!

Nghịch Phàm rít gào, máu tươi phun ra, trong lúc đó lại vọt tới, Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng ngẩng đầu, cười lớn một tiếng. Lúc này hắn đã không có sợ hãi đối với tử vong, ra tay lần nữa.

Năm mươi vạn quyền, sáu mươi vạn quyền, bảy mươi vạn quyền...

Thân thể của hai người hiện tại đã rút nhỏ hơn phân nửa. Nhưng bọn họ vẫn chiến đấu mãnh liệt. Điều này hoàn toàn chính là đi tiêu hao đạo thân của hai bên, không có né tránh, không trốn tránh. Nghịch Phàm không trốn tránh, là bởi vì hắn có lòng muốn giết chếtBạch Tiểu Thuần, vô cùng mãnh liệt. Chỉ có giết Bạch Tiểu Thuần người chống cự cuối cùng này, hắn mới có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân!

Bạch Tiểu Thuần cũng không có trốn tránh. Không phải nhiệt huyết của hắn xông lên đầu, muốn cùng Nghịch Phàm liều mạng đánh một trận. Trên thực tế ngay từ đầu hắn thật sự nghĩ như vậy. Nhưng đánh một hồi, hắn phát hiện tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng đối với mình hình như bất lợi. Sau đó, thời điểm hắn đang suy nghĩ phải tránh né thậm chí tiếp tục kéo dài, chợt phát hiện, theo đạo thân của mình tử vong, theo mình cùng Nghịch Phàm giao chiến, bản nguyên vĩnh hằng tồn tại trong tinh không này, hắn hình như cảm thụ, càng rõ ràng hơn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1966: Thảm khốc (2)
- Rốt cuộc cái gì là vĩnh hằng...

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần hỗn loạn. Không còn kịp suy tư nữa quá nhiều, hắn lựa chọn tuân theo trực giác của mình, lúc này mắt lộ ra sự điên cuồng, ra tay lần nữa.

Thời gian trôi qua, cuộc chiến tranh này từ đầu đến giờ, đã không biết trôi qua bao lâu. Có thể mười năm, có thể hai mươi năm, có thể càng lâu hơn.

Bọn họ quyết đấu từ bảy mươi vạn quyền, đạt tới chín mươi vạn quyền, cho đến một trăm vạn quyền, cuối cùng... vượt qua một trăm lẻ tám vạn quyền thậm chí càng nhiều hơn!

Thiên địa nổ lớn, thân thể của hai người cũng từ sự khổng lồ ban đầu, theo từng đạo thân một tiêu vong, từ từ thu nhỏ lại. Cho đến khi đạo thân của từng người còn dư lại không bao nhiêu, chiến trường của bọn họ đã ở trong tinh không này, đến địa phương Tiên Vực Vĩnh Hằng dừng lại!

Cách đó không xa, Tiên Vực Vĩnh Hằng tản ra ánh sáng ôn hòa, mặc dù ảm đạm, nhưng vô số sinh mạng bên trong tản ra sức sống, ở trong tinh không này đặc biệt rõ ràng!

Cùng lúc đó, theo Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm đến, chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng phát hiện ra. Trên thực tế một trận chiến này, đối với mọi người trên Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, đã qua tròn một giáp năm tháng!

Đó là thời gian sáu mươi năm. Trong sáu mươi năm này bọn họ không có quên Bạch Tiểu Thuần, không có quên bóng dáng Nghịch Phàm. Bọn họ biết, sinh tử nguy cơ cũng không kết thúc. Bởi vì thời điểm bọn họ nhìn về phía tinh không, làm sao có thể không nhìn thấy được ở trong tinh không, có hai tồn tại giống như ngôi sao vậy, ở trong sáu mươi năm năm tháng này, không ngừng va chạm!

Tiểu Bảo đã lớn lên. Hình dáng của Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu thoạt nhìn cũng đều đã là trung niên. Bất luận là Tống Quân Uyển hay Chu Tử Mạch, lại hoặc là Hầu Tiểu Muội, dung nhan các nàng mặc dù vẫn vậy, nhưng từ trong mắt cũng có thể nhìn ra vẻ tang thương.

Đại Thiên Sư cũng tốt, Cự Quỷ Vương cũng được, còn có vô số người của Tiên Vực Vĩnh Hằng, ở trong một giáp năm tháng này, trong lòng bọn họ cầu khẩn, trước sau không ngừng.

Cho đến trong một chớp mắt này, chiến trường của Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, tới gần Tiên Vực Vĩnh Hằng, tất cả bọn họ đều thấy được... Bạch Tiểu Thuần!

- Tận lực dẫn dắt chiến trường đến nơi đây, Bạch Tiểu Thuần, ngươi là muốn chết ở chỗ này, như vậy ta thành toàn cho ngươi!

Trong tinh không, Nghịch Phàm lau đi vết máu tươi bên khóe miệng. Giờ phút này hắn còn lại có mười đạo thân. Chỗ Bạch Tiểu Thuần, chỉ có ba cái!

Thân thể của bọn họ đều hóa thành người bình thường. Khi hai bên lại một lần nữa ra tay chấn động, Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, Nghịch Phàm cũng phun ra máu tươi, thân thể của hai người đều ở dưới tiếng nổ lớn này, từng người lùi về phía sau.

- Ngươi còn lại hai cái!

Nhưng bóng dáng Nghịch Phàm chợt nghịch chuyển, giống như một đạo lưu tinh, trong mắt lộ ra sự điên cuồng cùng sát cơ, dường như sát khí ở trong một giáp này, vào giờ phút này toàn diện bạo phát, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt lại trực tiếp liên tục đánh ra... năm quyền!

Năm quyền này đồng thời bạo phát. Tinh không chấn động, thiên địa nổ lớn. Bạch Tiểu Thuần điên cuồng phun ra máu tươi. Hai đạo thân còn sót lại trực tiếp tan vỡ. Bản thể của hắn gào thét phản kích năm quyền. Trong chớp mắt, mười đạo thân của Nghịch Phàm, cũng tan vỡ hai cái. Chỉ là quyền thứ năm... hai đạo thân hình thành tan vỡ, khiến cho bản thể của Bạch Tiểu Thuần ở đây lại trực tiếp bị chấn động. Toàn thân từ trên xuống dưới truyền ra tiếng xương vỡ nát. Theo máu tươi phun ra, thân thể hắn lại trực tiếp cuốn ngược... rơi về phía Tiên Vực Vĩnh Hằng!

- Khôi Hoàng!

- Phụ thân!

- Tiểu Thuần!

Hai người dưới cuối cùng một quyền này, bị chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng nhìn thấy được. Từng tiếng kêu kinh ngạc cùng tuyệt vọng, nhất thời truyền ra. Bọn họ còn nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần từ trời cao rơi xuống. Thân thể hắn trong lúc rơi xuống, lao thẳng đến biển Vĩnh Hằng!

Trong tinh không, thân thể Nghịch Phàm cũng run rẩy. Thật ra, một trận chiến này giữa hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần, tiêu hao to lớn không có cách nào hình dung. Bạch Tiểu Thuần khó chơi cùng cường hãn, vẫn là lần đầu trong cả đời này hắn gặp phải.

Lúc này cuối cùng chém giết hết tất cả đạo thân của Bạch Tiểu Thuần, cho dù đạo thân của hắn, cũng chỉ còn lại có tám cái. Nhưng hắn hiểu rõ, nếu cho Bạch Tiểu Thuần thời gian để cho hắn khôi phục, như vậy cuộc chiến đấu giữa hai người, sợ là vẫn không có cách nào kết thúc.

- Sẽ không cho ngươi cơ hội!

Ánh mắt Nghịch Phàm lóe lên, giơ tay phải lên hư không chộp một cái. Nhất thời tinh không phía sau hắn nổ lớn. Chiến thuyền cổ xưa trước đó xuất hiện ở phía trên khu tiên giới đổ nát, nổ lớn hiện ra!

Sau khi xuất hiện, toàn thân chiến thuyền tối tăm này không dừng lại, mà là lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần... Hoặc nói, lao thẳng đến Tiên Vực Vĩnh Hằng phía dưới Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp đánh qu.

Nhìn khí thế của nó, chính là muốn hủy diệt Tiên Vực của Vĩnh Hằng này trước!

Bạch Tiểu Thuần ở trong giao chiến này, cuối cùng chuyển dời chiến trường đến Tiên Vực Vĩnh Hằng. Về điểm này Nghịch Phàm tự nhiên nhìn ra. Nhưng mục tiêu của hắn, cũng chính là Tiên Vực Vĩnh Hằng. Trên một điểm này, hắn cùng Bạch Tiểu Thuần nhất trí!

Chiến thuyền với khí thế kinh người, hình thành gió bão màu đen, ở dưới sự khuếch tán không ngừng này, dâng lên sự cuồn cuộn ngập trời ý, giống như mang theo tịch diệt cùng hắc ám vô tận, còn ẩn chứa tử vong vô cùng, bỗng nhiên tới gần.

Giống như tất cả đều trở lại nguyên điểm. Hai người ở chỗ này mở màn trận chiến, lại ở chỗ này kết thúc trận chiến!

Lúc này theo chiến thuyền tới gần, mặt đất Tiên Vực Vĩnh Hằng tan vỡ. Toàn bộ Tiên Vực dường như cũng muốn vỡ nát diệt vong. Trước mắt Bạch Tiểu Thuần có chút mơ hồ. Lúc này thân thể hắn đã suy yếu đến cực hạn. Dưới Bất Tử Quyển không có cách nào khôi phục, ngũ tạng lục phủ giống như cũng muốn vỡ nát diệt vong.

Thương thế của hắn quá nặng. Một quyền cuối cùng kia của Nghịch Phàm, tuy không có cách nào trực tiếp giết chết bản thể của hắn, nhưng lại đánh cho hắn trọng thương. Lúc này trong khi thân thể rơi xuống, Bạch Tiểu Thuần chật vật mở mắt ra, nhìn lên chiến thuyền cổ xưa tối tăm trên không trung, giống như nghiền ép hạ xuống Tiên Vực Vĩnh Hằng, cảm nhận được sự tử vong đến từ toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng này.

- Cho nên lựa chọn cuối cùng của ta về tới đây... là muốn, hoặc là, lại cùng người thân, bằng hữu của ta cùng chôn cất, hoặc... chính là mượn bản nguyên vĩnh hằng ở đây, tuyệt địa phản kích!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,493
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1967: La Thiên Chỉ
Bạch Tiểu Thuần cố gắng khống chế được khí tức, trong mắt có sự thoải mái lại còn có một tia mong chờ. Ở trong ngoài toàn thân đều gần như bị diệt sạch, ở dưới tình huống ngọn lửa sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị tắt, hắn giống như cảm nhận được dẫn dắt trong u minh, dường như... ở trong loại trạng thái này, cảm nhận của hắn đối với bản nguyên vĩnh hằng, là một khắc mạnh nhất trong suốt đời trước đó!

- Rốt cuộc, cái gì là bản nguyên...

Bạch Tiểu Thuần nhìn trên trời cao. Chiến thuyền cực lớn màu đen trong tiếng nổ lớn đến đây. Hắn cảm nhận từ trên chiến thuyền này tản ra lực hủy diệt, cảm nhận toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng đều đang run rẩy, giống như không có cách nào tiếp nhận được, sắp chia năm xẻ bảy. Hắn cảm nhận ngọn lửa sinh mệnh phiêu diêu đến từ chúng sinh, đến từ mỗi một người, hắn không nhịn được thì thào nói nhỏ.

- Bản nguyên vô hình vô tướng, hình như không tồn tại, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả tồn tại và tất cả diện mạo bên ngoài.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trong mắt hình như trở nên có tinh không, bên trong có vạn vật tràn ngập. Theo lời nói truyền ra, tất cả bản nguyên vĩnh hằng trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng bốn phía xung quanh hóa thành ý huyền diệu, cuối cùng lại đồng thời chấn động, giống như bị Bạch Tiểu Thuần chấn động, xuất hiện cộng hưởng.

- Bản nguyên vô thủy vô chung, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả trước sau.

Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng của Bạch Tiểu Thuần, nhất thời tất cả ý huyền diệu này ở bốn phía xung quanh, đều bạo phát, tập trung lại về phía Bạch Tiểu Thuần ở đây, cuối cùng lại ở xung quanh bên ngoài thân thể hắn, hình thành một mảnh gió bão nhìn không thấy!

- Bản nguyên không có không gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả không gian.

Câu nói thứ ba của Bạch Tiểu Thuần ra khỏi miệng, ý huyền diệu này hình thành gió bão, chuyển động nhanh hơn, trở thành vòng xoáy người ngoài không thể nhận ra, đẩy mạnh thân thể Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng lại khiến cho Bạch Tiểu Thuần đã suy yếu đến cực hạn, thân thể hắn không tiếp tục rơi nữa, mà là lơ lửng ở trong thiên địa!

- Bản nguyên không có thời gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả thời gian.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần tản ra ánh sáng mãnh liệt. Đây là câu thứ tư của hắn. Trong chớp mắt khi nói ra, ý huyền diệu xung quanh hắn hình thành vòng xoáy, lại lập tức ầm ầm chuyển động, đẩy mạnh thân thể Bạch Tiểu Thuần, không còn là lơ lửng, mà là lao thẳng đến tinh không!

Từ phía xa nhìn lại, hắn giống như quật khởi!

Tinh không còn chấn động, giống như có tiếng đại đạo cộng hưởng, vang vọng tinh không. Thậm chí ở trong thế giới của trên trăm vạn đống đổ nát, giờ phút này, vốn bị bóng tối đóng băng phong tỏa, cũng bắt đầu vỡ nát.

Nghịch Phàm ở bên trong tinh không, mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn, tâm thần dâng lên sóng lớn ngập trời, kinh ngạc la lên thất thanh.

- Đây là... khí tức của vĩnh hằng!

Lại ở thời điểm Nghịch Phàm ở đây hoảng sợ chấn động kinh ngạc, âm thanh của Bạch Tiểu Thuần từ trong thiên địa Tiên Vực Vĩnh Hằng, vang vọng tinh không, khuếch tán toàn bộ giới lớn Vĩnh Hằng!

- Bản nguyên, ta còn không có hiểu được. Vĩnh hằng, ta còn kiến thức nửa vời...

Bạch Tiểu Thuần lại vẫn từ từ nhắm hai mắt. Hắn vẫn suy yếu. Nhưng giờ phút này thân thể yếu đuối, ở thời điểm hai mắt lại mở ra, trong mắt lại lộ ra sự tự tin mãnh liệt!

- Nhưng... sinh mạng cộng hưởng đại đạo, sức sống cộng hưởng huyền diệu, lấy cái này... chém giết Nghịch Phàm, dĩ nhiên cũng đủ!

Giờ phút này, một hỏa diễm trong nháy mắt từ trên thân thể Bạch Tiểu Thuần thiêu đốt đi ra. Đó là thiêu đốt đạo, đó là thiêu đốt sinh mạng cùng sức sống, còn ở trong cơ thể hắn, lặng lẽ không một tiếng động, giống như xuất hiện biến hóa kinh thiên động địa nào đó, dường như... là từ một phần cảnh giới Chúa Tể đột phá, khiến cho bản nguyên vĩnh hằng này ở bốn phía xung quanh ngưng tụ ra ý huyền diệu, sôi trào ra.

Mượn sự sôi trào này, dựa vào cảm ứng trong u minh, Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên, hướng về phía chiến thuyền màu đen trên trời cao, lúc này đang nổ lớn lao đến, ẩn chứa sự hủy diệt vô tận, bỗng nhiên... chỉ một cái!

Một chỉ này, nhìn như bình thản không có gì lạ, hoàn toàn không có chút thần thông nào, còn hoàn toàn không có một chút sóng dao động pháp thuật nào. Nhưng lại ngày này qua ngày khác, ở dưới một chỉ này, Nghịch Phàm trong tinh không thần sắc lập tức biến đổi nhất từ trước tới nay, lại còn kinh ngạc kêu lên.

- Ngươi...

Nhưng không đợi hắn nói xong, chiến thuyền màu đen đang đánh xuống Tiên Vực Vĩnh Hằng, lại trong thiên địa lặng lẽ không một tiếng động, vẫn duy trì thế trùng kích, nhưng bắt đầu từ đầu thuyền, dường như trở thành bộ dạng một bức tranh ở trong thiên địa, bị một bàn tay khổng lồ nhìn không thấy, trực tiếp xóa đi...

Mắt thường có thể thấy được, đầu thuyền này biến mất, theo đó lại là thân chiến thuyền. Cho đến toàn bộ chiến thuyền này tràn ngập khí tức tử vong, có đầy đủ lực vô cùng, đều... biến mất không thấy bóng dáng!

Bị hoàn toàn, xóa đi tất cả vết tích tồn tại!

Bầu trời hoàn toàn không có một chút gợn sóng. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt hơn một chút. một chỉ này, hắn đi điều động bản nguyên vĩnh hằng hình thành huyền diệu, không còn là trong thời gian hồi tưởng giống như trước đây, mượn ra dẫn dắt, để cho hắn công kích Nghịch Phàm. Lần này, hắn là dung nhập bản thân, trả cái giá lớn bằng cách tiêu hao sức sống của bản thân, dựa vào cộng hưởng cùng tinh không cùng với bản nguyên vĩnh hằng, ép buộc nó!

Dẫn dắt cùng ép buộc, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau!

Thân thể hắn càng suy yếu hơn, nhưng hai mắt hắn quả thật càng sáng ngời. Ngón tay của hắn còn đang giơ lên, nhưng Nghịch Phàm trong tinh không, tâm thần chấn động đến cực hạn. Tất cả chúng sinh đều dại ra. Hình như vào giờ phút này, ở dưới một chỉ này của Bạch Tiểu Thuần, tất cả đều nhấc lên chấn động vô cùng!

Ở trong sự yên tĩnh này, thân thể Nghịch Phàm lần đầu run rẩy. Hắn có loại cảm giác mãnh liệt, nếu không đi ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, như vậy cả đời này của hắn, muốn lại không có cơ hội nữa.

Thật sự giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần cho cảm giác của hắn, khủng khiếp vô hạn. Thậm chí bóng dáng không thấy nhìn phía sau hắn, lúc này được gọi là Diệt Thánh, cũng đang chấn động. Trong con mắt lộ ra hồi ức vô tận giống như năm tháng trước đó. Đôi môi khẽ nhếch lên, không truyền ra âm thanh, nhưng nhìn từ hình dáng của miệng hắn khi phát âm, dường như nói ra hai chữ.

La Thiên!

- Ngăn cản hắn!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top