Lượt xem của khách bị giới hạn

[Võng du] Những mảnh Thần Tích: Người đi giữa Sáng Tối

[Võng du] Những mảnh Thần Tích: Người đi giữa Sáng Tối
Tham gia
21/1/25
Bài viết
15
Điểm cảm xúc
38
Điểm
13
Chapter 10:

- "Tức chết đi mất thôi. Sao cái đám này dai dẳng thế không biết" - Vi nổi cáu, thực sự cảm thấy phiền hà. Cô và Angst đã rong ruổi trên con đường mòn này được hai ngày trời kể từ khi chia tay đám Tam Phong ở bìa rừng Luhai. Từ vị trí họ đứng, dãy núi Laso hiện lên sừng sững cuối đường chân trời, với ngọn núi đỏ Chilin nổi tiếng ở trung tâm, cao vượt cả tầng mây.

Ngày đầu tiên trôi qua khá đơn giản. Họ gặp nhiều quái thú cản đường, nhưng phần lớn đều ở tầm cấp độ của đám Sói Xám gần thành Luhai. Càng tới gần dãy Laso, mọi thứ càng chuyển biến theo chiều hướng phức tạp hơn. Không còn những bình nguyên xanh bát ngát trải dài nữa, đất đai trở nên cằn cỗi, đá vụn găm dưới bước chân làm cho chàng Tân Thủ không thực sự thoải mái. Bỏ lại sau lưng vùng đồng bằng, Angst và Vi dần tiếng vào địa hình đồi núi.

Từ hai tiếng trước, đám Hỏa Cầy Hương bắt đầu xuất hiện. Chúng thoạt nhìn thì giống cầy hương, nhưng khoác bộ lông màu đỏ tươi, đôi mắt vàng rực. Trên lưng mọc những họa tiết lân tinh xòe ra như gai nhọn, tạo thành một lớp giáp phòng vệ rất hiệu quả. Tuôn chảy trong những họa tiết đó là một lượng nhiệt nhỏ, phát sáng như than hồng. Đám này vốn dĩ mỗi cá thể chỉ ở tầm cấp 40, sở hữu Thính Giác vô cùng nhạy bén, và biết phối hợp và săn mồi theo đàn từ ba tới năm con. Tệ hơn nữa, Angst và Vi đang cảm thấy bất lực khi đám Hỏa Cầy Hương này biết chạy trốn khi có dấu hiệu thua cuộc, sau đó ít phút lại bất ngờ phản công, phục kích lại họ.

Chưa hết! Đâu đó thi thoảng lại xuất hiện những con quái vật đi lang thang, có hình thù như một khối tre già quấn vào nhau, cao hơn hai mét rưỡi, có đôi mắt đom đóm sáng lập lòe. Thân thể chúng cứng cáp, sở hữu các đốt tre thò ra như gai sắc. Trúc Mộc Tinh di chuyển rất chậm rãi, nhưng có tầm tấn công hơn mười mét, vốn không gây sát thương gì nhưng lại trói chân tay nạn nhân lại, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn.

Đã vài tiếng trôi qua, cặp đôi khốn khổ liên tục đánh đuổi đám Hỏa Cầy Hương, vất vả lắm mới suýt tiêu diệt được một con thì chúng lại chạy đi và quay lại đông đủ như chưa từng có gì xảy ra. Lâu lâu, họ lại thấy chân tay mình bị quấn chặt bởi một con Trúc Mộc Tinh gần đó, để rồi lãnh đủ những cú cào cấu bỏng rát của Hỏa Cầy Hương. Angst vốn luôn bình tĩnh, cũng đã có lúc nổi cáu lao vào sử dụng "Thức Bạch Tượng" lên một con quái tre gần đó, chỉ để nhận ra rằng đòn cận chiến vật lí có tỉ lệ bị phản lại khi tấn công vào thân đám Tre Già.

- "Bó tay rồi..." - Angst thở hổn hển, vừa vung kiếm hất văng một con Hỏa Cầy Hương đi, vừa lẩm bẩm: "Chúng ta phải kiên trì thôi. Đám này chẳng gây sát thương gì nhiều, bình hồi phục ta vẫn có đủ để trụ thêm vài tiếng nữa."

Nói là nói vậy, cậu vẫn có cảm giác bất lực vô cùng, thầm nghĩ:

'Cái thể loại thiết kế trò chơi tàn ác dã man gì thế này. Có cảm giác như mình đang bị "gọt vỏ" bởi đám quái vậy.' - Hứng chịu cảnh này, Angst bỗng thấy đồng cảm với đám thú rừng là nạn nhân khi đối đầu với chiến thuật "gọt vỏ" của tổ đội Thành Trung. Hai ngày đồng hành cùng họ, cậu đã chứng kiến những kiểu phối hợp này rất nhiều lần!

'Nếu là cậu ta, cậu ta sẽ làm gì nhỉ?' - Angst vừa vung thanh Đại Kiếm nặng nề về phía đám Hỏa Cầy Hương, vừa miên man suy nghĩ. Cậu đang cố đặt mình vào góc nhìn của một người tài trí như Thành Trung, kẻ luôn tìm ra chiến thuật giải vây cho cả nhóm khi rơi vào hiểm cảnh, bằng cách kết hợp các kĩ năng của tất cả lại với nhau.

'Ơ nhưng mà ngoài Thức Bạch Tượng và Thể Lực Vô Hạn ra, mình còn tài nguyên gì nữa đâu...' - Angst nhăn nhó, cảm thấy sự kém cỏi của bản thân đang bị bóc tách dần khi rời khỏi Tân Thủ Thôn. Dù có Vô Hạn Thể Lực và sử dụng thành thạo Đại Kiếm đi chăng nữa, cậu vẫn chỉ là một Tân Thủ - đấy là đang nói cả về chức nghiệp lẫn kĩ năng chơi game...

'Yeah... Cảm thấy kém cỏi rồi thương hại bản thân, nóng giận và bực bội vì bất lực, và ca thán vì rơi vào nghịch cảnh... Mọi thứ đó thì dễ rồi. Phải tập trung vào và nghĩ giải pháp đi nào.' - Angst nhận ra mình đang rơi vào một loạt cạm bẫy cảm xúc.

'Những người đã vượt qua nơi này, họ thậm chí còn có cấp thấp hơn mình cơ mà... Phải có cách nào đó chứ!' - Cậu tự động viên bản thân, hít thở một hơi thật sâu và bắt đầu chỉ huy:

- "Trước tiên, Vi, cô bay lên cao và quan sát giúp tôi vị trí của đám Trúc Mộc Tinh. Ngay khi tôi tới gần chúng cỡ mười lăm mét, phải thông báo cho tôi ngay."

Vi vẫn đang điên cuồng giật sét lung tung vào đám Hỏa Cầy Hương, độ chính xác ngày càng giảm tỉ lệ nghịch với cơn nóng giận trong cô. Nghe thấy Angst lên tiếng, Vi dừng lại đôi chút, thở dài, vội gật đầu đồng tình rồi tung cánh bay vút lên. Cô Đồng Linh trẻ tuổi đã quyết định sẽ luôn nghe theo quyết định của anh bạn đồng hành.

Ở dưới đất, Angst bắt đầu thủ thế, cố gắng quan sát cách thức chiến đấu của những con Hỏa Cầy Hương. Cậu dần nhận ra, đám họa tiết lân tinh trên người chúng luôn lóe sáng trước mỗi đòn tấn công. Khi ấy, có cảm giác như "bộ giáp" bao bọc lấy cơ thể chúng trở nên dễ công phá hơn, vì nhiệt lượng đã chảy dồn về móng vuốt hoặc răng nanh.

'Đám này, đòn đánh của chúng bỏng rát, có lẽ là vì thứ hỏa năng chảy trong những họa tiết kia. Khi mình dùng Đại Kiếm để phản công, những tia lửa lách tách bắn ra khi xảy ra va chạm...' - Chàng Tân Thủ hình như đã tìm ra được điểm mấu chốt rồi.

Ngay lúc đó, một con Hỏa Cầy Hương to xác lao tới, chĩa bộ móng sắc nhọn đương rực lửa thẳng vào yết hầu của chàng trai. Cậu vụng về xoay người, núp sau mặt kiếm to bản để tránh né, rồi mượn đà, tiện tay vung một cú đấm thật mạnh vào mạn sườn của con thú. Một tiếng rắc khô khốc vang lên, con Hỏa Cầy Hương oẳng lên đau đớn rồi rơi bịch xuống đất, lăn lộn vài vòng rồi cố lết về phía đồng loại.

[Bạn đã gây ra 320 sát thương lên mục tiêu]
[Bạn đã gây ra Trạng thái Nội Thương lên mục tiêu]
[Mục tiêu Hỏa Cầy Hương sẽ nhận 20 sát thương mỗi giây trong mười giây.]
[Mục tiêu Hỏa Cầy Hương bị hạn chế chuyển động]

'Huh? Gì vậy?' - Angst nhìn vào tay trái của mình, nhớ lại cảm giác khi nắm đấm va chạm với cơ thể của con quái thú: - 'Mềm... mềm quá. Chưa kể, một cú đấm vào đúng thời điểm lại gây ra sát thương bằng cả Thức Bạch Tượng trước đấy cơ à...'

Cậu ngẩn người ra một chút, nhận ra giải pháp cho đám này thực ra lại rất đơn giản. Cậu chỉ cần né tránh đòn tấn công, và phản đòn lại trước khi hỏa năng trở về bao bọc lấy hoa văn trên cơ thể chúng.

Đơn giản là vậy, nhưng loay hoay cả tiếng đồng hồ Angst mới phát hiện ra, là vì phong cách chiến đấu của cậu trước giờ không có động tác tránh né. Từ thành Luhai tới khi vào rừng, cậu chỉ việc giơ thân ra đỡ đòn, hoặc dùng kiếm làm tấm khiên chịu đòn mà thôi.

'Đúng như mình nghĩ. Tới lúc nên bắt đầu tăng điểm vào Nhanh Nhẹn rồi.' - Angst thở dài. Cậu vác cây Đại Kiếm lên vai, hoàn toàn sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. - 'Cho tới khi ấy, mình phải dần tập kĩ năng né đòn.'

___________________________

'Nhiệt độ ngày càng tăng lên thì phải' - Vi thầm nghĩ, vươn vai tận hưởng một cơn gió hiếm hoi vừa thoảng qua. Cô đang nghỉ ngơi trên bờ vai của Angst, lúc này đã thấm đẫm mồ hôi. Cơ thể của Đồng Linh là một bí ẩn của thế giới này, luôn lấp lánh như pha lê và không cảm nhận được nhiệt độ. Nhưng khi Vi nhìn những giọt mồ hôi lấm chấm trên trán Angst, cô nhận ra thời tiết ngày càng trở nên oi bức hơn khi họ tới gần vùng núi Laso.

Cô ngẩng đầu nhìn về cuối con đường gập ghềnh trải trước mắt. Dãy núi Laso đã trở nên hùng vĩ hơn, có lẽ họ chỉ cần hai ba ngày đường nữa là tới nơi. Angst đang im lặng, có vẻ trầm tư. Cô cảm nhận được sự thất vọng hiện rõ trong từng bước chân của người bạn đồng hành. Angst đã chiến đấu hơn nửa ngày trời để vượt qua lãnh địa của bọn Hỏa Cầy Hương và Trúc Mộc Tinh, nếu ta gọi đó thực sự là chiến đấu.

'Cậu ta nhận ra chìa khóa để đánh bại bọn chúng, bằng cách tránh né và phản công ngay thời khắc đòn đánh được tung ra. Vấn đề là... trên bảo dưới không nghe.' - Vi đưa tay lên bụm miệng cười không thành tiếng khi nhớ lại những gì đã diễn ra. Cậu Tân Thủ cứ loay hoay vụng về nghiêng ngả khắp hướng khi đám Hỏa Cầy Hương lao tới, cuối cùng hoặc lại mất thăng bằng trượt ngã, hoặc quá chậm và nhận sát thương, hoặc không kịp phản công lại trước khi hỏa năng dồn về bảo bọc lấy cơ thể đám quái thú. Kết quả là sau gần mười bốn tiếng đồng hồ chật vật, Angst vẫn chưa hạ được một con nào cả. Cậu chỉ biết thoái lui, rồi nhờ sự giúp sức của Vi để đi lòng vòng tránh xa đám Trúc Mộc Tinh. Cho tới khi con Hỏa Cầy Hương cuối cùng lủi mất dạng vào địa hình núi đá lởm chởm, Angst và Vi mới thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi lãnh địa của chúng.

'Nhớ lại thì, Angst cũng từng thất bại rất nhiều lần trước khi hạ gục Vương của rừng Luhai. Cậu thậm chí đã bỏ mạng một lần, vài lần tới gần cửa tử rồi may mắn chạy thoát...' - Vi nhớ lại câu chuyện của nhiều ngày trước, đôi mắt trở nên dịu dàng khi thấy mình ngày càng hiểu người đồng hành hơn: 'Cậu ta không có tư chất của một chiến binh. Vũ khí đáng sợ nhất của cậu ấy là tư duy nhạy bén, sự kiên trì không từ bỏ, và một ý chí chinh phục rất mạnh mẽ.'

Dù hoàn toàn thất bại và phải tháo chạy khỏi đám Hỏa Cầy Hương, Vi vẫn thấy rất bình thản và an tâm khi nghĩ về Angst. Cô biết rằng sau một ít thời gian nghỉ ngơi để đánh giá mọi thứ, cậu sẽ lại lao vao đám quái thú đó lần nữa, cho tới khi thực sự thành thục mọi thứ mới thôi.

Một mùi hương thơm ngát thoảng qua theo cơn gió cuối chiều, thu hút sự chú ý của Vi. Cô tung cánh vụt bay lên không trung, đưa mắt quan sát về phía xa, rồi gọi vọng xuống:

"Angst, hướng 2 giờ, khoảng năm trăm mét, một ngôi làng nhỏ."

Angst vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, bị tiếng gọi của Vi làm giật mình, ngơ ngác vài giây rồi gật đầu ra hiệu hiểu ý. Cả hai hướng về ngôi làng nhỏ, tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

Làng Liêu là nơi bọn họ đặt chân tới sau ít phút. Ngôi làng nhỏ nhắn, có gần trăm hộ dân, nằm nép mình dưới một vùng thung lũng kẹp giữa hai ngọn đồi. Cư dân nơi này phần lớn săn bắn và hái lượm, không thấy có chút dấu vết nào của việc chăn nuôi hay canh tác cả.

- "Lữ khách tới từ vùng Luhai, phải không? Cô cậu đang tới pháo đài Dolu à?" - Một giọng nói từ tốn vang lên. Vi quay qua và để ý thấy một cụ ông đương chầm chậm tiến tới phía họ. Cụ có râu tóc bạc phơ, còng người địu trên lưng một chiếc giỏ tre lớn đựng các loại rau củ.

Angst cúi đầu, lễ phép trả lời:

- "Thưa cụ, chúng cháu đang trên đường tới dãy núi Laso. Chúng cháu xin phép được tìm nơi nghỉ chân qua đêm nay."

- "Laso? Nơi đó không dễ để tới đâu..." - Mắt cụ ông lộ vẻ ngạc nhiên, ông đưa hai tay khẽ chạm vào vai chàng Tân Thủ, ra hiệu cho cậu đứng thẳng lên, đoạn nói tiếp: "Càng không dễ để trở về... Giữa làng có quán ăn nhỏ, vắng lắm, nhưng cứ vào đi."

Cụ ông vỗ nhè nhẹ lên vai Angst, rồi chầm chậm đi tiếp, bỏ lại sau lưng câu cảm ơn của cậu.

'Nơi này yên bình quá' - Vi thầm nghĩ khi hai người họ đang rảo bước dọc con đường đất kéo dài từ cổng, chạy dọc tới cuối làng. Khung cảnh nhẹ nhàng, đi kèm với mùi của đất và cây cối đem lại cảm giác rất gần gũi với thiên nhiên. Không có nhiều âm thanh rộn ràng tấp nập như khi còn ở Luhai, làng Liêu như một bức tranh bình dị, lột tả đúng chất của vùng thôn quê đất Việt. Vi đưa mắt quan sát mọi người xung quanh, thi thoảng bắt gặp vài ánh nhìn tò mò ngược lại phía họ: 'Có vẻ không có nhiều người ngoài đã ghé qua đây.'

Cô bắt gặp một tấm biển gỗ treo sơ sài, ghi nguệch ngoạc dòng chữ Tửu Quán, liền chỉ tay về đó và quay qua hỏi Angst:

"Quán ăn đây rồi. Ta vào nghỉ ngơi dùng bữa tối chứ?"
"Không. Vẫn còn thịt lợn rừng mình săn từ Luhai mà?" - Angst lắc đầu, có chút chần chừ, đi chầm chầm về phía một khoảng đất trống gần cuối làng, rồi nói tiếp: "Ta sẽ cắm trại ngoài này."

Vi đứng hình mất vài giây. Là một Đồng Linh, sở hữu cơ thể bất diệt không có nhu cầu gì nhiều ngoài tận hưởng những giọt sương sớm mỗi ngày, việc này không ảnh hưởng gì tới cô cả. Trái lại, cô thích việc ở gần với thiên nhiên là đằng khác. Nhưng cô đã được học nhiều về con người khi còn ở Học Viện: họ thích ăn ngon, uống rượu, bầu bạn và tận hưởng những món đồ xa xỉ. Người đồng hành của cô hiện tại lại không hoàn toàn giống với mô tả trong sách vở chút nào: cậu có vẻ không dễ gần người khác, cũng không có hứng thú với trải nghiệm tuyệt vời hay tận hưởng một món ăn ngon.

'Đã đi cùng nhau gần một tháng rồi, hình như mình chưa thấy cậu ta ăn gì ngoài thịt thú rừng tự săn được cả...' - Vi chợt nhận ra điều đó. Hồi còn ở Luhai, phòng trọ được cung cấp miễn phí dành cho Tân Thủ nên cậu ta cứ sử dụng thoải mái. Nhưng từ ngày rời khỏi Tân Thủ Thôn, họ chỉ trải qua có màn trời và chiếu đất mà thôi. Cô thầm nghĩ: 'Có phải đây là cách cậu rèn luyện cơ thể của mình không, Angst?'

___________________________

Angst ngồi xuống bên Lửa Trại, kiểm tra số vàng mình đang tích cóp bấy lâu nay. Hơn 800 vàng, tương đương với gần 20 triệu Việt Nam Đồng, số tiền này là tất cả những gì cậu kiếm được sau một tháng tham gia Odyssey, hơn nửa tới từ việc săn thành công Vương của Luhai. Đó là một khởi đầu không tệ chút nào, ít nhất đã gần bằng thu nhập trước đây, và Angst cảm thấy biết ơn vì điều đó. Mới hơn tháng trước thôi, cậu còn chưa biết được cuộc sống của mình sẽ trôi về đâu sau những đổ vỡ lớn.

Vụng về hơ miếng thịt lợn rừng đã săn từ ba ngày trước và có vẻ hơi hơi bốc mùi trên lửa, Angst tựa mình vào gốc cây đa lớn, hướng mắt nhìn về phía quán ăn gần đó, miên man suy nghĩ:

'Phải thật tiết kiệm. Tiền điện, tiền ăn, tiền internet, mình không thể cứ mãi là gánh nặng được.'

O-Coon là một phát minh mang tầm thay đổi nền văn minh nhân loại. Phòng giả lập này giúp người sử dụng thực sự có thể "nếm" được vị của đồ ăn và thức uống trong Odyssey. Tất nhiên, con người vẫn cần ăn uống đồ thật để duy trì sự sống, nhưng những hương vị bùng nổ mà các món ăn trong Odyssey đem lại cho họ cảm giác như đã ăn chúng ở ngoài đời vậy.

Điều đó có nghĩa là, không chỉ cảm nhận được đồ ăn ngon, vị dở tệ của thứ thịt dai nhanh nhách và hơi thiu hỏng này, Angst cũng đang thấy rõ mồn một trên đầu lưỡi. Cậu nhăn mặt nuốt đại, vì nhân vật trong Odyssey cũng cần ăn uống để tăng tốc độ hồi phục lượng máu đã mất. Chàng Tân Thủ chỉ hi vọng mình sẽ không bị ngộ độc mà thôi.

'Mình sẽ có thể kiếm được nhiều vàng hơn khi trở nên mạnh mẽ hơn. Khi ấy, có thể dùng thiết lập đồ họa cao nhất, còn có thể mua một O-Coon phiên bản mới... Có lẽ, cũng phải mời nhóc Hà Linh một bữa ăn thật ngon sau giai đoạn ôn thi vất vả nữa.' - Angst miên man suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào thanh sinh lực đang hồi phục chậm rãi của mình. Cậu đã ở trong này mười lăm tiếng rồi, và dự định sẽ ngay lập tức quay lại vùng lãnh thổ của đám Hỏa Cầy Hương để chiến đấu tiếp.

Ngay lúc này, tất cả những gì Angst muốn là trở nên mạnh mẽ càng nhanh càng tốt. Cậu muốn sớm kiếm được thật nhiều vàng để thoát khỏi việc trở thành "gánh nặng" cho gia đình, thậm chí là hơn thế nữa, trở thành trụ cột kinh tế cho cả nhà.

Trên bầu trời làng Liêu, hàng ngàn vì tinh tú đang nhảy múa, không ai hay biết về những nỗi niềm và băn khoăn của một nhân vật bé nhỏ, người sau này sẽ trở thành kẻ xoay chuyển số phận của những vì sao!
 
Tham gia
21/1/25
Bài viết
15
Điểm cảm xúc
38
Điểm
13
Chapter 11:

Viên Vụ là một cư dân của Odyssey, sở hữu quán ăn nhỏ tại Làng Liêu. Người đàn ông ngoài tứ tuần này sống kỉ luật, luôn thức dậy trước khi mặt trời kịp ló rạng để chuẩn bị những nguyên liệu tươi ngon nhất cho thực khách vốn ít ỏi của mình. Một tuần hai lần đều đặn, các nhóm thương nhân từ thành Luhai sẽ ghé qua ngôi làng nhỏ, lấy rượu ngon và nguyên liệu cơ bản để đổi lấy thịt thú rừng quý hiếm vùng gần núi Laso này.

Hai tuần nay, việc buôn bán trở nên thuận lợi hơn đối với Viên Vụ. Món Hỏa Cầy Hương bỗng nổi lên trở thành đặc sản của làng Liêu, vang danh tới các thành phố lớn lân cận. Nơi này quá xa để hấp dẫn các du khách lặn lội tới tận nơi, nhưng đám thương nhân thì lại tranh nhau để mua được thật nhiều thứ xa xỉ phẩm này từ ông. Các thực khách nơi xa nhận xét, món này mềm mại, mọng nước, như được hầm nhiều ngày nhiều tháng, lại để lại hậu vị có hương khói nhè nhẹ, rất phù hợp khi uống cùng rượu nếp, vậy nên bán rất chạy tại các tửu lầu.

Thịt loài này trước đây không có sẵn, vì trai tráng trong làng không săn được chúng. Mọi chuyện thay đổi với sự xuất hiện của một chàng Tân Thủ sử dụng Đại Kiếm để chiến đấu hàng ngày tại lãnh địa của Hỏa Cầy Hương.

'Ngày đầu tiên, cậu ta chỉ cầm về một con và hỏi ta về giá trị của nó. Ta tất nhiên phải biết đó là nguyên liệu quý hiếm rồi, nên không ngần ngại trả giá cao, định sẽ chế biến thành món đặc biệt của hôm đó mà thôi. Lúc đó ta đã nghĩ tên này hẳn đã ăn may khi săn được con thú ranh mãnh này.' - Viên Vụ thầm nghĩ khi đang kiểm tra lại số hàng hóa. Ít phút nữa thôi, cái cảnh nháo nhào tranh đua để có phần hơn của đám thương nhân sẽ làm ông có một cơn đau đầu dễ chịu.

'Ai mà ngờ được, những ngày sau, số lượng cậu ta cầm về ngày càng nhiều hơn cơ chứ. Quán của ta ít khách, không bán hết, phải đem ra để trao đổi với đám thương nhân, và kết cục thì là như bây giờ đây.' - Viên Vụ cảm thấy may mắn đã tìm đến với mình rồi. Ông húp vội chén trà còn đương nóng hổi, cảm nhận vị bỏng rát nơi đầu lưỡi như một cách lấy sự tỉnh táo cho ngày mới, rồi lật đật leo lên xe hàng, thong dong đi về phía cổng làng.

Trên con đường đất nhỏ hẹp, gập ghềnh những đá dăm, Viên Vụ bắt gặp cụ Trưởng Làng cũng đang trên đường rời làng đi hái lượm. Ông cho dừng xe, vui vẻ chào hỏi:

- "Cụ Thọ, chào ngày mới."

Cụ Trưởng làng nhận ra giọng người quen, không cần quay lại, vẫntừ tốn đáp:

- "Vụ Nhi, ngươi đừng quên lấy thuốc cho lão. Cái lưng lão sắp hết chịu nổi rồi."

- "Con nhớ mà, cụ Thọ. Con có đặt đám thương nhân rồi, chuyến này sẽ có thôi. Tầm giữa trưa, xong xuôi con sẽ đem qua cho cụ."

- "Không vội, không vội, ta cũng không đi đâu được" - Cụ già râu tóc bạc phơ, vẫn đang còng lưng gánh sọt củ quả, cười tươi lộ ra hàm răng không còn mấy chiếc, khua tay ra hiệu cho Viên Vụ sớm đi kẻo lỡ dở công việc.

Mọi thứ sau đó đều diễn ra nhanh chóng và thuận lợi không xa làng Liêu. Viên Vụ lấy được nhiều hàng hóa thiết yếu cho một bản làng vùng xa, đám thương nhân ra về với đám sơn hào mỹ vị được ưa chuộng. Không ai thực sự hài lòng với giá cả, nhưng điều đồng nghĩa với một giao dịch tốt đã được thông qua.

Đánh xe hàng trở về làng với tâm trạng phấn khởi, Viên Vụ nghĩ về một tương lai tốt đẹp. Ông nhìn thấy một viễn cảnh, trong đó ngôi làng nhỏ này sẽ được nhiều người biết tới hơn, du khách kéo về đông hơn để quán ăn của ông trở nên phát đạt. Kẻ ra người vào tấp nập, và Viên Vụ sẽ được lắng nghe những câu chuyện từ những vùng đất xa xôi, nơi ông sẽ không bao giờ được đặt chân tới.

Viên Vụ đã từng là một kiếm sĩ khi còn rất trẻ. Được truyền cảm hứng từ Câu Chuyện của những vị Anh Hùng Vùng Laso, ông ôm mộng khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Nhưng ông đã dành cả đời để ôm lấy ngôi làng bé nhỏ này, không rời xa đi được. Có lẽ do giấc mơ thuở bé không đủ lớn để chiến thắng những ràng buộc của gia đình và dân làng nơi này. Rốt cục, sau bao năm, giấc mơ đã chôn sâu nhiều tấc đất, và người đàn ông tuổi trung niên thì hài lòng với cuộc sống hiện tại này. Lâu lâu, việc nghe ngóng những câu chuyện thú vị từ những con người ở phương xa có lẽ đã đủ với ông rồi.

- "Xuống xe, lão già."

Một giọng nói xấc xược từ đâu dội tới, làm Viên Vụ giật mình thoát khỏi những suy nghĩ miên man. Ông thấy mình bỗng bị bao vây bởi sáu bảy người lạ mặt, ngay trước cổng làng, nơi mà chỉ vài giây trước còn không một bóng người. Tên đứng giữa, chủ nhân của giọng nói ban nãy, lớn tiếng quát:

- "Điếc à lão già, tao bảo xuống xe."

- "Các quý vị đây là ai? Các vị... muốn gì?" - Cảm nhận được ý đồ không tốt từ thái độ của đám người, Viên Vụ lắp bắp, đưa tay mò mẫm với lấy thanh kiếm cũ giấu sau ghế ngồi. Con ngựa già kéo xe cũng cảm thấy không yên, cứ nhấp nhổm không thôi.

- "Bọn tao tới đây để thu thuế." - Tên đứng giữa nạt lớn. Viên Vụ chưa từng nhìn thấy người này trước đây. Hắn to béo, cao gần hai mét, mái tóc đỏ dựng ngược, râu ria lởm chởm, đang lăm lăm trên tay một thanh đại đao dài mét rưỡi.

- "Các vị đây không giống người tới từ triều đình. Thuế..." - Viên Vụ cảm thấy bức bối trong người, cổ họng khô khốc. Vội nuốt nước bọt, ông nói không thành tiếng: "Thuế gì vậy?"

- "Cái này không tới từ triều đình. Bang Kim Tự quyết định sẽ áp thuế và bảo kê cái nơi khỉ ho cò gáy này, mày hiểu ý tao chứ thằng NPC đần độn này. Không nhiều đâu, bọn tao chỉ lấy một nửa thôi." - Tên tóc đỏ cười cợt, cả đám người đi cùng cũng khinh khỉnh hùa theo.

- "Các ngươi tính làm càn? Không sợ..." - Viên Vụ nhận ra một cách muộn màng bản chất của vấn đề. Đám này là muốn cướp. Ông thấy sơ hở khi cả đám mất cảnh giác, rút cây kiếm đã rỉ sét của mình ra nhảy xuống xe và lao tới tên cầm đầu.

Một đường đao loang loáng vung lên, người đàn ông tuổi tứ tuần nhìn thấy bàn tay cầm kiếm của mình rơi trên mặt đất, cách đó vài mét. Máu tuôn xối xả. Nỗi kinh hoàng ập đến, ông không tin nổi chuyện đang xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật ngay trước cổng làng—nơi ông vẫn đinh ninh an toàn bấy lâu. Rồi cơn đau ập tới, dữ dội hơn bất cứ chấn thương nào ông từng chịu. Trong một khoảnh khắc, Viên Vụ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập hoang dại, và mùi tanh của máu xộc vào mũi. Gào thét lăn lộn vì đau đớn, trời đất tối sầm lại, Viên Vụ bất lực nhìn thấy cuộc đời mình trôi qua trong thoáng chốc. Ngay lúc này đây, ông lo lắng cho an nguy của vợ và hai cô con gái nhỏ, những người đang chưa biết gì về mối tai họa đang ập tới này.

Tên tóc đỏ ung dung bước tới gần, đẩy ngã Viên Vụ, đoạn kê lưỡi đao kề cổ người đàn ông khốn khổ.

- "Phép Vua thua lệ làng. Nước xa không cứu được lửa gần." - Tên côn đồ nhạo báng, điệu cười tàn độc in hằn trên khuôn mặt trơ tráo: - "Hay ý ngươi là ta phải sợ ngươi?"

_________________________________________

Trong suốt hai tuần qua, Nam An vẫn tiếp tục chế độ 20/4 của mình. Câu ngủ ba tiếng mỗi ngày, dành một tiếng để tập thể dục, ăn uống và vệ sinh cá nhân, sau đó là hai mươi tiếng cày cuốc trong Odyssey. Ngạc nhiên thay, không giống như báo đài đưa tin mười năm trước về những "con nghiện trò chơi điện tử", Nam An thấy mình hoạt bát, khỏe khoắn và nhanh nhẹn hơn. Đã sáu tuần trôi qua từ ngày bắt đầu, và có vẻ nhưng cậu đã tự xác thực được cho mình lợi ích mà Odyssey cùng O-Coon đang đem lại cho nhân loại.

Các nghiên cứu được công bố mà cậu đọc trên mạng hóa ra không nói dối. O-Coon, thông qua việc tác động trực tiếp vào não bộ của người sử dụng, ngoài việc đem tới cảm giác chân thực cho toàn bộ các giác quan khi trải nghiệm trò chơi, còn có thể dùng để rèn luyện các kĩ năng và tâm trí cho con người. Đã có bằng chứng cho thấy các vận động viên chuyên nghiệp rèn luyện trí nhớ cơ bắp rất hiệu quả bằng O-Coon, và Nam An cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mình.

Là một người sử dụng Đại Kiếm và chiến đấu rất nhiều trong Odyssey, cậu thấy mình dẻo dai và nhanh nhẹn hơn trước đây. Sự tự tin về bản thân cũng đã cải thiện đáng kể, khi cậu đã liên tục học hỏi và vượt qua những thử thách khó nhằn trong trò chơi.

'Mình nên tiếp tục cuộc hành trình tới Laso. Hai tuần kẹt ở Làng Liêu làm mất khá nhiều thời gian. Mình cũng ngán đám Hỏa Cầy Hương tới tận cổ rồi.' - Nam An thầm nghĩ khi đang thưởng thức món mì ăn liền với trứng trần vào lúc 5 giờ sáng. Cậu vừa ngủ dậy, đã tập xong bài thể dục chào ngày mới, và định sẽ đi tắm rửa rồi bắt đầu hai mươi tiếng còn lại của mình trong Odyssey.

- "Có cá kho và rau luộc trong tủ lạnh. Ăn uống thế này không đảm bảo đâu An ơi!" - Mẹ cậu bỗng từ đâu xuất hiện sau lưng, giọng quở trách. Bà mở tủ, toan lôi đồ ăn ra chế biến lại thì Nam An gạt đi:

- "Con ăn xong rồi mà mẹ. Mẹ dậy sớm thế ạ?" - Cậu ấp úng. Dù sống cùng nhà nhưng cậu ít tiếp xúc với các thành viên trong gia đình. Trước đây là vì mặc cảm tội lỗi trở thành gánh nặng, sau này là vì chế độ 20/4 của "công việc" mới.

Nam An là con cả, nhưng cậu vốn tự lập và đã rời đi sống riêng từ những năm đầu tiên khi còn đi học đại học. Cậu rất tôn trọng và yêu quý gia đình mình, nhưng không hiểu nhiều và có sự kết nối chặt chẽ với họ.

- "Ngày nào mẹ chẳng dậy giờ này, thằng quỷ." - Mẹ cậu là người vui vẻ, sống tình cảm và rất quan tâm tới cậu. Bà trêu đùa: "Bây giờ cậu lớn rồi, cậu có còn quan tâm gì tới chúng tôi nữa đâu."

- "Con..." - Nam An gãi đầu gãi tai, cảm thấy có lỗi. Đúng là hơn chục năm qua, từ khi ra ở riêng, cậu ban đầu bận rộn với việc học, rồi lại lao vào công việc, sau thì chìm đắm vào sự thất bại của bản thân, và rồi gần đây lại mải mê với "công việc" mới. Chẳng bao giờ cậu biết tới nhịp sinh hoạt hay vấn đề sức khỏe con ba mẹ cả. Một đứa con ích kỉ.

Mẹ cậu không nói thêm gì, chỉ với tay lấy bát đũa Nam An vừa dùng xong, quay người qua bồn rửa chén, nói vọng lại:

- "Đi tắm rửa rồi đi làm đi. Mẹ rửa cho."

Đôi mắt chàng trai tuổi hai tám khẽ nhòe đi. Cậu chợt nghĩ lại và nhận ra mẹ cậu luôn ở đó, lo lắng cho cậu mà chưa bao giờ trách móc hay đòi hỏi gì từ cậu con trai bé nhỏ cả. Bà dễ dàng chấp nhận và ủng hộ mọi lựa chọn của Nam An, từ bé tới giờ vẫn vậy.

Ngày cậu muốn ra ở riêng từ lúc còn đi học, mặc cho ba cấm cản, mẹ chính là người đi tìm nhà cùng cậu. Bà cũng là người xuất hiện đều đặn ở những buổi phát biểu của các vị chính khách, nơi mà Nam An là người phiên dịch. Sau này, khi thất nghiệp và gặp khó khăn, cũng chính mẹ là người đã chủ động gọi cậu trở về, để rồi cậu nhận ra rằng ba mẹ luôn để trống căn phòng ngày bé của mình. Hôm nay, dù biết rằng cậu sẽ lại chui vào O-Coon để trốn chạy thực tại, bà vẫn ủng hộ và gọi đó là "đi làm"...

- "Vâng." - Cậu không biết nói gì khác, đứng lên đi về phòng của mình. Trước khi rời đi, cậu ngoái lại, thấy mẹ đang cặm cụi rửa bát và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bóng lưng bà tầm thước, gầy gò, có vẻ như ngày càng mỏng manh và bị bào mòn đi bởi dòng chảy của thời gian.

Cậu đưa tay dụi mắt, bàn tay còn lại nắm chặt. Lòng quyết tâm càng được nung nấu mạnh mẽ hơn, sôi sục và cháy bỏng.

_________________________________________

Angst xuất hiện ngay nơi vài tiếng trước cậu vừa biến mất: cổng làng Liêu. Vi cũng từ hư không, hạ cánh nhẹ nhàng xuống bờ vai chàng Tân Thủ. Họ chưa kịp chào hỏi nhau thì một tiếng hét thất thanh vang lên gần đấy. Vi giật mình ngoái đầu nhìn lại, chưa kịp định hình được vấn đề đã thấy người đồng đội của mình phóng đi như một mũi lao.

Chàng Tân Thủ vung cây Đại Kiếm của mình lên, dùng bề mặt to bản để hất văng người đàn ông tóc đỏ đang tấn công Viên Vụ. Đối thủ tỏ ra là một tay đáng gờm, với phản xạ nhanh nhạy, khi ngay lập tức giơ phần cán đao vốn là một thanh kim loại dài hơn một mét ra đỡ đòn. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, buộc tên tóc đỏ phải thoái lui vài mét.

- "Ông chủ Vụ..." - Angst ngay lập tức liếc mắt quan sát mọi thứ và sớm nhận ra vấn đề. Cậu vội vã xé một mảnh vải từ tấm áo choàng cũ kĩ của mình và tiến hành sơ cứu vết thương của Viên Vụ. Cậu buộc chặt "miếng băng" khoảng ba đốt ngón tay cao hơn miệng vết thương hở. Máu đã chảy thấm đẫm cả đất xung quanh, phải nhanh chóng cầm lại. Vi bay tới ngay sau đó, đưa tay che miệng, nhăn mặt khi nhìn thấy bàn tay đứt lìa của người đàn ông đáng thương. Cô khẩn khoản:

- "Angst, tôi có thể làm gì?"

Chàng Tân Thủ đang rối bời, chưa kịp trả lời đã thoáng nhìn thấy một đường đao hiểm hóc vung về phía mình. Cậu vung thanh đại kiếm nặng nề bằng một tay, gạt phắt đòn tấn công đi, không quên đâm một đường kiếm thẳng về phía đối thủ. Tên tóc đỏ bối rối thấy rõ trước sức mạnh không tưởng của gã trai trẻ, luống cuống nhảy bật về sau, miệng lẩm bẩm chửi rủa:

- "Thứ quái vật gì đây? Thanh kiếm đó không nhẹ đâu."

Angst đánh giá nhanh tình hình. Là một đánh sáu, có nghĩ thế nào cũng không có cơ hội chiến thắng. Tên tóc đỏ có vẻ là thủ lĩnh của cả đám, năm người còn lại đều trông không có gì nổi bật. Phần lớn bọn chúng đều sử dụng dao găm hoặc kiếm ngắn.

- "Vi, cô kéo chặt miếng băng, ấn thật mạnh vào cho tới khi thấy máu ngừng chảy. Sau đó đánh động dân làng. Tên béo này, tôi sẽ xử lí trong vài giây thôi." - Angst hét lớn, cố tình để đám côn đồ kia nghe rõ, thầm nghĩ:

'Phải khích tướng để hắn muốn một trận tay đôi. Chỉ khi ấy mình mới có cơ hội.'

Kết quả đúng như đã tiên liệu, vì sĩ diện trước đám đàn em, sau khi nghe lời tuyên bố hùng hồn của gã-người-chơi-còn-mặc-quần-áo-tân-thủ, mặt tên kia nóng lên, đổi màu gần giống với mái tóc của mình. Hắn hét lớn:

- "Vài giây? Béo? Tên nhãi ranh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chưa khi nào Huyết Hầu ta đây lại bị coi khinh đến vậy!"

Lăm lăm thanh đại đao trên tay, Huyết Hầu lao tới hùng hục, đám mỡ thừa trên người hắn rung lên bần bật theo từng bước chạy.

'Với cái thể trạng người như thế kia, tốc độ của hắn cao một cách đáng ngạc nhiên.' - Angst thầm nghĩ, nhớ lại phản xạ của hắn khi bị cậu bất ngờ tấn công cách đây vài phút: 'Được rồi, mình phải nắm thế chủ động trước.'

Nghĩ là làm, Angst xách cây kiếm của cậu bằng một tay, nhảy vọt lên cao và chém dọc xuống dứt khoát, miệng hô lớn:

"Thức Bạch Tượng!"
 
Top