[Tản văn] Nỗi Niềm Đặt Tên
- Tham gia
- 10/7/25
- Bài viết
- 41
- Điểm cảm xúc
- 131
- Điểm
- 33

Viết truyện với nhiều người nghĩ rằng thứ khó nhằn nhất là xây dựng cốt truyện sao cho lắt léo, tạo ra một cú "plot twist" đi vào lòng đất, hay đơn giản là vật lộn với deadline, đăng sao cho đúng giờ.
Không, sai hết.
Với tôi, công đoạn đau khổ, dằn vặt và tốn nhiều chất xám nhất chính là… đặt tên cho nhân vật.
Thật đấy, không đùa đâu. Mỗi lần bắt đầu một câu chuyện mới, tôi lại bước vào một cuộc đại chiến tâm lý.
Tôi cần một cái tên cho nam chính.
Tên phải vừa kêu, vừa sang, vừa toát lên khí chất đế vương nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm. Tôi lôi hết sách vở, tra từ điển Hán Việt, lướt mỏi tay mấy trang web đặt tên cho con. "An" thì hiền quá, "Dũng" thì giống tên thầy giám thị, "Khải" thì nghe như tên ông hàng xóm.
Sau một tuần vò đầu bứt tóc, cuối cùng tôi chọn được cái tên "Hoàng Thiên Minh". Nghe oách xà lách chưa? Tên cứ như tổng tài bước ra từ truyện ngôn tình.
Rồi đến nữ chính.
Tên phải mềm mại, trong sáng như sương mai, nhưng cũng phải kiên cường như cỏ dại.
"Linh", "Trang", "Hà" ư? Ôi thôi, gọi một tiếng chắc mấy bạn nữ lớp 12 tôi quay lại mất.
Tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm.
"Diệp Hạ Lam", nghe thơ mộng đấy, nhưng có vẻ yếu đuối. "Mộc Miên", nghe cũng hay, nhưng lại sợ người ta nhầm với tên một loài hoa hoặc một bài hát nào đó.
Cuối cùng, sau bao đêm trằn trọc, tôi chốt hạ cái tên "Nguyệt Cầm". Vừa có trăng, vừa có đàn, đảm bảo một tâm hồn nghệ sĩ, sâu sắc.
Chưa hết.
Còn dàn nhân vật phụ nữa chứ.
Phản diện thì phải có cái tên nghe vừa gian vừa ác, nhưng đừng lộ liễu quá.
Bạn thân nam chính thì phải có cái tên thật giản dị, chân thành.
Cô em gái nữ chính thì phải có cái tên tinh nghịch, đáng yêu.
Cả một gia phả nhân vật hiện ra, và tôi, trong vai trò "ông bố bà mẹ" tinh thần, đã dành hết tâm huyết để ban cho chúng những cái tên mỹ miều, những danh xưng mà tôi tin rằng sẽ định hình nên số phận của chúng trong truyện.
Tôi tự hào lắm, cứ như thể vừa làm xong một công trình khoa học vĩ đại.
Và rồi, trong một phút giây đắc thắng, tôi bỗng nghĩ xa hơn.
Sau này mình có con. Mình cũng sẽ phải đặt tên cho nó. Chắc chắn mình cũng sẽ dành nhiều tâm huyết như thế này, chọn một cái tên thật đẹp, thật ý nghĩa, gửi gắm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng…
Giả sử tôi đặt tên con trai mình là "Gia Bảo", với ý nghĩa là báu vật của gia đình.
Rồi một ngày đẹp trời, có một tác giả trẻ nào đó, có độ đẹp trai cỡ tôi, đang bí tên cho nhân vật phản diện, một tên sát thủ biến thái chuyên sưu tầm nội tạng người, và rồi ông ta nghĩ: "Gia Bảo à? Tên hay đấy! Nghe có vẻ tri thức, hợp với một kẻ giết người có học."
Thế là con tôi, đứa con bé bỏng của tôi, bỗng dưng trở thành tên của một kẻ tâm thần trên trang truyện nào đó. Bạn bè nó sẽ trêu: "Ê Bảo, hôm qua tao mới đọc truyện, có thằng tên y chang mày, nó vừa cho nam chính một nhát đấy!"
Hoặc giả như tôi đặt tên con gái là "An Nhiên", mong con có một cuộc đời bình yên.
Rồi đùng một cái, cái tên đó lại được một "mẹ đẻ" nào đó trưng dụng cho nữ chính trong cuốn truyện ngược luyến tàn tâm. Con bé An Nhiên đó sẽ bị nam chính hành hạ, bị gia đình ruồng bỏ, bị bạn thân đâm sau lưng, khóc từ đầu truyện đến cuối truyện. Mỗi lần đọc giả gào thét "Trời ơi con An Nhiên này sao mà nó ngu thế!", tôi lại thấy tim mình nhói lên một cách khó tả.
Ôi cái định mệnh trớ trêu! Tôi đây dành cả thanh xuân để đặt tên cho những đứa con tinh thần, nhào nặn số phận của chúng. Để rồi một ngày, đứa con ruột của tôi lại có nguy cơ trở thành nhân vật bất đắc dĩ trong bi kịch của một kẻ khác.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hoang mang. Hay là sau này, mình nên đặt tên con thật… tầm thường thôi nhỉ? Kiểu như Tèo, Tí, Hôi, Thối… cho nó an toàn. Ít ra thì sẽ không có tác giả nào đủ can đảm để đặt tên nam chính soái ca hay nữ chính mỹ miều của họ là “Văn Hôi” hay "Thị Thôi", phải không?
Chắc là không đâu… nhỉ?
Không, sai hết.
Với tôi, công đoạn đau khổ, dằn vặt và tốn nhiều chất xám nhất chính là… đặt tên cho nhân vật.
Thật đấy, không đùa đâu. Mỗi lần bắt đầu một câu chuyện mới, tôi lại bước vào một cuộc đại chiến tâm lý.
Tôi cần một cái tên cho nam chính.
Tên phải vừa kêu, vừa sang, vừa toát lên khí chất đế vương nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm. Tôi lôi hết sách vở, tra từ điển Hán Việt, lướt mỏi tay mấy trang web đặt tên cho con. "An" thì hiền quá, "Dũng" thì giống tên thầy giám thị, "Khải" thì nghe như tên ông hàng xóm.
Sau một tuần vò đầu bứt tóc, cuối cùng tôi chọn được cái tên "Hoàng Thiên Minh". Nghe oách xà lách chưa? Tên cứ như tổng tài bước ra từ truyện ngôn tình.
Rồi đến nữ chính.
Tên phải mềm mại, trong sáng như sương mai, nhưng cũng phải kiên cường như cỏ dại.
"Linh", "Trang", "Hà" ư? Ôi thôi, gọi một tiếng chắc mấy bạn nữ lớp 12 tôi quay lại mất.
Tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm.
"Diệp Hạ Lam", nghe thơ mộng đấy, nhưng có vẻ yếu đuối. "Mộc Miên", nghe cũng hay, nhưng lại sợ người ta nhầm với tên một loài hoa hoặc một bài hát nào đó.
Cuối cùng, sau bao đêm trằn trọc, tôi chốt hạ cái tên "Nguyệt Cầm". Vừa có trăng, vừa có đàn, đảm bảo một tâm hồn nghệ sĩ, sâu sắc.
Chưa hết.
Còn dàn nhân vật phụ nữa chứ.
Phản diện thì phải có cái tên nghe vừa gian vừa ác, nhưng đừng lộ liễu quá.
Bạn thân nam chính thì phải có cái tên thật giản dị, chân thành.
Cô em gái nữ chính thì phải có cái tên tinh nghịch, đáng yêu.
Cả một gia phả nhân vật hiện ra, và tôi, trong vai trò "ông bố bà mẹ" tinh thần, đã dành hết tâm huyết để ban cho chúng những cái tên mỹ miều, những danh xưng mà tôi tin rằng sẽ định hình nên số phận của chúng trong truyện.
Tôi tự hào lắm, cứ như thể vừa làm xong một công trình khoa học vĩ đại.
Và rồi, trong một phút giây đắc thắng, tôi bỗng nghĩ xa hơn.
Sau này mình có con. Mình cũng sẽ phải đặt tên cho nó. Chắc chắn mình cũng sẽ dành nhiều tâm huyết như thế này, chọn một cái tên thật đẹp, thật ý nghĩa, gửi gắm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng…
Giả sử tôi đặt tên con trai mình là "Gia Bảo", với ý nghĩa là báu vật của gia đình.
Rồi một ngày đẹp trời, có một tác giả trẻ nào đó, có độ đẹp trai cỡ tôi, đang bí tên cho nhân vật phản diện, một tên sát thủ biến thái chuyên sưu tầm nội tạng người, và rồi ông ta nghĩ: "Gia Bảo à? Tên hay đấy! Nghe có vẻ tri thức, hợp với một kẻ giết người có học."
Thế là con tôi, đứa con bé bỏng của tôi, bỗng dưng trở thành tên của một kẻ tâm thần trên trang truyện nào đó. Bạn bè nó sẽ trêu: "Ê Bảo, hôm qua tao mới đọc truyện, có thằng tên y chang mày, nó vừa cho nam chính một nhát đấy!"
Hoặc giả như tôi đặt tên con gái là "An Nhiên", mong con có một cuộc đời bình yên.
Rồi đùng một cái, cái tên đó lại được một "mẹ đẻ" nào đó trưng dụng cho nữ chính trong cuốn truyện ngược luyến tàn tâm. Con bé An Nhiên đó sẽ bị nam chính hành hạ, bị gia đình ruồng bỏ, bị bạn thân đâm sau lưng, khóc từ đầu truyện đến cuối truyện. Mỗi lần đọc giả gào thét "Trời ơi con An Nhiên này sao mà nó ngu thế!", tôi lại thấy tim mình nhói lên một cách khó tả.
Ôi cái định mệnh trớ trêu! Tôi đây dành cả thanh xuân để đặt tên cho những đứa con tinh thần, nhào nặn số phận của chúng. Để rồi một ngày, đứa con ruột của tôi lại có nguy cơ trở thành nhân vật bất đắc dĩ trong bi kịch của một kẻ khác.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hoang mang. Hay là sau này, mình nên đặt tên con thật… tầm thường thôi nhỉ? Kiểu như Tèo, Tí, Hôi, Thối… cho nó an toàn. Ít ra thì sẽ không có tác giả nào đủ can đảm để đặt tên nam chính soái ca hay nữ chính mỹ miều của họ là “Văn Hôi” hay "Thị Thôi", phải không?
Chắc là không đâu… nhỉ?