Lượt xem của khách bị giới hạn

[Phải Đọc] Nơi Đăng ký Chuyển ngữ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Phải Đọc] Nơi Đăng ký Chuyển ngữ

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
ĐĂNG KÝ CHUYỂN NGỮ

Để đăng truyện tại box Truyện chuyển ngữ, trước tiên các bạn cần đăng ký ở chủ đề này và đăng trước phần giới thiệu cũng như chương đầu tiên của truyện ở mục Truyện đang chuyển ngữ. Sau khi được duyệt, các bạn sẽ được move bài vào box thích hợp (Truyện phương Đông hoặc phương Tây), lúc đó các bạn có thể sửa bài và tiếp tục đăng các chương sau.

MẪU ĐĂNG KÍ
Tác phẩm:
(viết bằng ngôn ngữ gốc tiếng Việt)
Tác giả:
Là truyện dịch/edit/convert?
Dịch giả/Editor/Converter:
tên trên diễn đàn - bút danh (nếu có)
Thể loại:
Tình trạng tác phẩm gốc:
Tình trạng tác phẩm dịch:
Nguồn bản gốc:
(dẫn link trực tiếp)
Cảnh báo: (nếu có)
Dẫn link bài đã đăng trên diễn đàn.
Giới thiệu/tóm tắt nội dung:
(không bắt buộc)
Đính kèm: Một chương đã dịch (hoặc toàn bộ nếu là truyện ngắn)

Khuyến khích bỏ vào spoiler cho gọn bài viết.

Tiêu chuẩn LOẠI:
- Mẫu đăng ký và chương đính kèm không hợp lệ.
- Tác phẩm có nội dung không lành mạnh về tình dục hoặc bạo lực.
- Chương đăng kí có quá nhiều lỗi dịch sai hoặc lỗi chính tả.
- Tác phẩm đã hoặc sắp được các Nhà xuất bản ở Việt Nam dịch và phát hành.

Lưu ý:
- Mỗi người chỉ được dịch ba truyện cùng lúc. Converter phải convert hoàn truyện rồi mới được đăng ký convert truyện khác.
- Những lần đăng truyện tiếp theo cũng phải đăng ký ở chủ đề này.
- BQT sẽ duyệt bằng cách like. Nếu thấy đã được like thì quay lại bài viết xem có cần chỉnh sửa gì không nhé vì tụi mình sẽ nói bằng cách sửa lại trực tiếp trong bài viết của bạn đó; không thấy gì mà chỉ thấy chữ duyệt thì là hoàn hảo rồi nha.
- Sau khi được duyệt, hãy tạo chủ đề và đăng bài viết. Trình bày thật đẹp và đúng nội quy nha o v ob

THAM KHẢO: Nội quy box Truyện chuyển ngữ


Moderator @Andrea
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Bảy năm đợi chờ - 七年之等
Tác giả: Duy Nghê
Thể loại: Hiện đại, cố sự, ngược trước sủng sau
Độ dài: 10 chương
Editor: Easthy
Tình trạng gốc: Hoàn thành
Tình trạng bản edit: Đang edit
Nguồn: Link
Nhà xuất bản: Sơ Nguyệt

Chương 1


Sân bay quốc tế Kansai - Osaka, Nhật Bản.


Rời khỏi nơi nhập cảnh ở tầng hai, Ôn Vũ Luân vừa bật điện thoại lên thì tiếng chuông di động reo.


"Này." Trong tay kéo hành lý, Ôn Vũ Luân nhận điện thoại vừa nói vừa đi xuống tầng một sân bay bằng cầu thang cuốn, hướng thẳng ra cửa chính. "Lâm tiên sinh là ai? Sao ông ta lại muốn thay đổi màu gạch ở nhà bếp? Cậu nói với ông ta là không thể, làm sao có thể đổi viên gạch thành màu hồng đào? Ông ta nói rằng vợ mình thích màu hồng đào? Vậy sao ngay từ đầu ông ta không nói? Cậu nói với ông ta, nếu như bây giờ thay đổi, dự đoán phí công trình sẽ chi vượt kế hoạch, kỳ hạn hoàn thành cũng sẽ bị lùi lại, quan trọng là nhà bếp sẽ trông rất buồn cười."


Trong lúc nói chuyện, anh đã đi qua phòng khách ở lầu một thẳng tới cửa chính của sân bay. "Được rồi, không thể nói là rất buồn cười, vậy cậu hãy dùng người chuyên nghiệp một chút thuyết phục ông ta, tôi không thể chấp nhận đến lúc biên tập viên tạp chí phỏng vấn các tác phẩm của tôi thì phát hiện ra Ôn Vũ Luân tôi đã thiết kế một phòng bếp màu hồng đào! Nếu vậy thì cậu không cần phải đi làm nữa. Xử lý xong thì gọi điện lại cho tôi." Nói xong, anh cúp điện thoại với vẻ mặt không vui.


Nhưng điện thoại vừa cúp thì lại nhận được một cuộc điện thoại khác.


Lông mày Ôn Vũ Luân nhíu lại, lại lần nữa nhận cuộc gọi "Chuyện gì?"


"Cậu ra nước ngoài sao?" Đầu điện thoại kia truyền tới là một giọng nam trầm thấp. "Sao thế? Nghe giọng có vẻ như không vui? Vừa nãy gọi cho cậu đều bị báo là bận."


Nghe ra giọng nói là của Nhan Qúy Nghiêu - người bạn thân ở Nhật của anh, giọng Ôn Vũ Luận nhẹ lại "Không có gì, người trợ lý ở Đài Loan gọi điện báo có một vị khách muốn sửa lại thiết kế căn nhà." Anh đi ra chỗ chờ taxi.


"Thay đổi thiết kế? Không hài lòng sao? Không phải đâu, người thiết kế là Ôn Vũ Luân cậu mà cũng..."


"Đừng có trêu tôi." Ôn Vũ Luân bĩu môi, bất mãn nói: "Từ lúc thiết kế đến lúc thi công đến giờ, ông ta đã yêu cầu sửa đổi rất nhiều lần, cuối cùng lại nói vợ ông ta thích nhà bếp màu hồng đào." Gặp một khách hàng không có chính kiến cho bản thân, luôn yêu cầu sửa đông sửa tây, khiến cho anh vừa tức giận vừa bất lực.


Nhan Qúy Nghiêu khẽ cười một tiếng: "Có một số khách hàng đều như vậy, ban đầu nhìn vào bản thiết kế họ rất thích, nhưng trong lúc thi công họ sẽ nghe theo lời của bạn bè, đôi lúc là lời của thầy phong thủy, rồi sẽ yêu cầu sửa đông sửa tây, cậu nên quen dần với điều đó."


"Xin nhờ, tôi đã quen với điều đó rồi, nhưng mà không muốn đạp nát cái bảng hiệu của mình. Mà thôi quên đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa." Ôn Vũ Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời ngả tối "Thời tiết ở Osaka có vẻ không tốt lắm, hi vọng là sẽ không có mưa, tôi không mang theo dù."


"Nếu vậy thì đã khiến cậu thất vọng rồi, hai ngày nay ở Tokyo đều mưa, dự báo thời tiết nói đến ngày kia mưa mới ngừng. Cho dù ở Osaka không có mưa thì cậu vẫn có cuộc hẹn với trời mưa, hãy mua dù đi."


"Lời của cậu nói chẳng vui chút nào." Ôn Vũ Luân nhíu chặt lông mày "Giọng điệu dặn dò giống như mẹ tôi."


"Ai so với ai mới nói chuyện không vui? Ngày kia cậu đáp xuống sân bay Tokyo? Tôi sẽ ra đón cậu."


Ôn Vũ Luân chần chừ một lúc "Không cần, nếu mấy ngày nay đều mưa, tôi sẽ đi xe tới, chắc là chuyến 9 giờ sáng. Thời tiết không tốt để đi máy bay, đến lúc đó lại hỗn loạn thì khổ.


"Được, đi thẳng đến trung tâm thành phố, tôi đỡ phải cực chạy ra sân bay Haneda đón, hao công tổn sức lại không được cám ơn, đến lúc đó lại bị cậu nói tôi là mẹ của cậu." Nhan Qúy Nghiêu cười nói.


"Được, cậu không phải là mẹ của tôi, mà là người giám hộ của tôi." Rõ là rất thích xen vào chuyện của người khác, lại còn không chịu thừa nhận là bà mẹ. Ôn Vũ Luân đảo mắt "Tiện thể nói cho cậu biết, tôi ở khách sạn Shinagawa, ra trạm liền đến nhà, cậu cũng không cần phải ra đón, hãy vui vẻ đi sen ạ."


Anh trêu chọc Nhan Qúy Nghiêu "Quên đi, tôi không so đo với cậu, cũng chỉ tôi mới chịu đựng được khi ở với cậu."


"Này, tôi không có hứng thú với đồng tính luyến ái. Tôi chỉ coi cậu là bạn, không ngờ cậu lại nảy sinh ham muốn với tôi, cậu khiến tôi thật thất vọng." Ôn Vũ Luân giật giật khóe miệng "Nếu cậu muốn tìm tôi để ăn cơm, tôi sẽ cố gắng không sợ hãi."


"Đừng có ra vẻ ủy khuất với tôi, thân tôi giá cũng cao lắm đấy. Hừ, tôi nói với cậu làm gì. Muốn tôi làm gì còn phải hỏi qua bạn gái của tôi kìa."


"Còn muốn xem con sen đối đãi với bổn thiếu gia ra sao." Ôn Vũ Luân thêm vui vẻ "Được rồi, đến Tokyo có thời gian rãnh sẽ dành cho cậu, chúng ta uống vài chén."


"Được được, cứ như vậy đi."


Cúp điện thoại, Ôn Vũ Luân bắt taxi và nói với tài xế bằng tiếng Nhật một cách lưu loát "Phiền ông cho tôi đến khách sạn Nikko ở Shinsaibashi."


Sau đó anh lấy điện thoại gọi "Xin chào. Tả Kinh tiên sinh, tôi là Ôn Vũ Luân, tôi đã đến Osaka rồi. Ba giờ sao? Được, tôi sẽ có mặt đúng giờ."


Kết thúc cuộc trò chuyện, anh quay đầu ra cửa sổ nhìn cảnh đường phố, bầu trời bắt đầu đổ mưa phùn.


Thở dài một tiếng, bên mép Ôn Vũ Luân lộ ra một nụ cười khổ sở.


Xem ra lúc xuống xe, vẫn phải đi mua dù trước.


Thành thật mà nói, anh không thích trời mưa, vì nó khiến anh nhớ đến những ký ức không vui.


Maihama, Tokyo - Nhật Bản.


Bế một đứa bé sáu tuổi đứng giữa dòng người đừng xếp hàng chờ tàu điện ở nhà ga, trên gương mặt của Dương Tuyết Tịnh lộ ra một chút mệt mỏi.


"Đưa tiểu Lê tớ bế giúp cho." Tiễn Nhược Nhã nhìn cô con gái nuôi nằm ngủ trong ngực của cô bạn thân, quan tâm hỏi.


Con bé ngày hôm nay chơi đùa quá sức, mệt đến nỗi không thể đợi ngồi tàu để quay về khách sạn mà ngủ thiếp đi.


"Không cần đâu." Dương Tuyết Tịnh khéo léo từ chối ý tốt của bạn thân. "Trong tay cậu cũng cầm một đống đồ đạc, so với tiểu Lê còn nặng hơn." Thật sự là không chịu nỗi Nhược Nhã. vừa đặt chân vào Disney thì mất hút. giống như một đứa trẻ vùi đầu ở cửa hàng điên cuồng mua sắm.


Tiễn Nhược Nhã cuối đầu nhìn chiến lợi phẩm trong tay mình, không nhịn được vui vẻ nói "Nói cũng phải, ngày hôm nay đã nghiện quá mức rồi."


"Cậu nha, nghĩ rằng mình bằng tuổi với tiểu Lê sao?" Dương Tuyết Tịnh buồn cười nói "Thấy thứ gì cũng đều muốn mua, mua rất nhiều thứ, còn mua đồ cho con nít nữa, lại cùng với tiểu Lê mua nhẫn lông chuột Mickey, cậu đã giành tiểu Lê của tớ hai ngày ở trường mẫu giáo."


"Cậu không thể nói thế, rất nhiều người lớn đều giống tớ, chẳng phải họ đều đeo những thứ này đi lại trong công viên sao? Điều này đâu có gì là kì lạ?" Tiễn Nhược Nhã bỉu môi đáp lại.


"Vâng, đó là công viên, nhìn xem cậu quay lại Đài Loan mang những thứ này…, Tiễn tiểu thư." nếu như tay của cô lúc này rãnh rỗi nhất định sẽ tặng cho cô bạn này một cái búng ở trán.


"Không thể nào." Tiễn Nhược Nhã vui vẻ "Không khí ở công viên thật tuyệt. Khi thấy những món đồ đáng yêu đó, tớ không thể nhịn được nếu không mua chúng về nhà, nếu như còn tiền Nhật, tớ nhất định sẽ mua áo chàng Pooh mang về nhà."


Dương Tuyết Tịnh bất lực lắc đầu. "Loại người phá của như cậu, bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cậu dùng." Ở trong cửa hàng, nhìn cô bạn cầm thẻ tín dụng cà một cách mạnh liệt, mồi lần đều chi ít nhất một vạn tiền Nhật, vẫn còn đi dạo rất nhiều nơi, ít nhất cô bạn này cũng đã phải chi mười vạn tiền Nhật ở Disney, quả thật là điên rồ.


Nhìn thấy phương thức xài tiền của cô bạn, cô lại thấy thương cho tiền gửi ngân hàng của mình, chẳng trách người đời lại nói tiền có bốn chân, người thì chỉ có hai chân, muốn đuổi theo cũng chẳng thể đuổi kịp.


"Kiếm tiền là để xài chúng." Nhược Nhã nói với vẻ đương nhiên, cái nhìn cũng rất thoải mái "Tớ là người độc thân, không có áp lực gì về cuộc sống, cho nên sự tiêu pha của tớ là được chúa trời cho phép."


Thở dài một tiếng, Dương Tuyết Tịnh đầu hàng "Tớ cạn lời."


Đúng là bạn thân của cô là người độc thân, gia đình lại có tiền, vừa hay là con gái út, khỏi phải lo gánh nặng về gia đình, cuộc sống bên ngoài đều sung túc, gia đình cũng đầy đủ, chưa hề có có áp lực về kinh tế, tuy rằng có tiêu phá một chút nhưng nhiều lắm là không tiết kiệm được tiền nhưng vẫn chưa đến mức gây rắc rối cho bản thân.


Cũng may là sự tiêu phá của Nhược Nhã cũng có nguyên tắc, tiền thì có thể xài hết, nhưng sẽ không đem tiền cho vay phung phí, coi như việc cà thẻ mãnh liệt của cô cũng chỉ trong phạm vi cho nhà và bản thân, không phải là nô dịch của chiếc thẻ.


"Cậu yên tâm, tớ vẫn chưa dùng, toàn bộ đều là quà tặng cho con gái nuôi của tớ,..." Còn muốn xem cô bạn muốn nói gì tiếp thì loa phóng thanh vang lên, tàu điện chậm rãi tiến tới trạm, Tiễn Nhược Nhã lập tức nói sang chuyện khác "Ai da, tàu điện tới rồi, chúng ta lên thôi."


Ở sân ga đợi tàu, hành khách nối đuôi nhau lên tàu điện, Dương Tuyết Tịnh cũng tìm được một chỗ trống ngồi xuống, thở phào một hơi, nếu đứng bế một đứa bé sáu tuổi trên xe, quả thật là chịu không nổi.


"Đúng rồi, cậu vẫn chưa mua gì à?" Tiễn Nhược Nhã ngồi bên cạnh đặt những túi mua sắm lớn nhỏ dưới chân, cau mày nói: "Maggie không phải nhờ cậu mua đồ trang điểm, thuốc nhuộm tóc còn có cái gì mỹ phẩm các thứ sao?"


Ra nước ngoài phiền phức nhất là thứ này, nếu như là người quá tốt, ngoại trừ việc ghi chú những thứ mình muốn mua, còn phải mua những thứ mà người khác nhờ mua giúp.


"Ừ" Dương Tuyết Tịnh có chút bất lực lên tiếng "Tớ nghĩ nên đưa tiểu Lê về khách sạn trước rồi tính, bế con bé thì tớ không có cách nào mua được đồ."


"Cậu quay về khách sạn rồi đi có phải là quá muộn?" Tiễn Nhược Nhã không chắc chắn hỏi "Cửa hàng bán mỹ phẩm có thể đều đóng cửa? Chúng ta vừa vặn rời đi lúc 9 giờ." Cô nhớ kỹ thời gian đóng cửa hàng ở Nhật rất sớm, 7-8 giờ là có thể thấy rất nhiều cửa hàng lục đục dọn hàng.


"Tớ nghe nói có hai cửa hàng bán mỹ phẩm ở phía tây Shinjuku đóng cửa khá trễ." Dương Tuyết Tịnh nhìn đồng hồ đeo tay. "Khách sạn chúng ta ở lối ra phía đông của Shinjuku, đi bộ mất tầm mười phút, hẳn là chúng ta sẽ tới kịp trước khi họ đóng cửa hàng."


"Cậu nói kịp là tốt rồi." Tiễn Nhược Nhã gật đầu "Chúng ta đi nhanh một chút sẽ tốt hơn."


"Không, tớ cần một người ở lại khách sạn để trông coi tiểu Lê, nếu con bé tỉnh dậy không thấy hai chúng ta nhất định sẽ rất sợ hãi."


"Cậu đi một mình ổn chứ?" Tiễn Nhược Nhã không an tâm nói "Không quen với ai, trị an ở Nhật Bản cũng không tốt lắm, hay là chúng ta nhờ người ở khách sạn trông coi tiểu Lê một chút?"


Nghe nói ở mấy trạm xe mặc dù là Shinjuku, Tokyo, Ikebukuro, Shibuya, v.v., sau 9 giờ tối vẫn sẽ có những người kéo vali đi lang thang, lần lượt xuất hiện những kẻ say rượu, nếu phụ nữ một mình ra ngoài sẽ có chút nguy hiểm.


"Đừng lo." Dương Tuyết Tịnh mìm cười, muốn bạn mình yên tâm " Tớ sau khi mua xong đồ sẽ quay về khách sạn, nhất định sẽ không đi đâu khác, vả lại Shinjuku là nhà ga lớn, người ra vào sẽ rất nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu."


"Không phải vẫn còn ngày mai sao? Cậu hãy mua chúng vào sáng mai đi."


"Chúng ta sẽ bay về vào sáng mai, nếu vậy không phải là quá muộn rồi sao? Sẽ không kịp mua đâu."


Tiễn Nhước Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu "Được rồi, cũng chỉ còn cách đó, cậu cẩn thận một chút."


Bước chân mệt mỏi, Dương Tuyết Tịnh cầm trong tay túi to túi nhỏ đựng đồ trang điểm, chậm rãi tiến tới cửa phía đông của nhà ga Shinjuku.


Đi bộ được vài bước, bầu trời bắt đầu đổ mưa phùn.


Thở dài, Dương Tuyết Tịnh cau mày.


Khi vừa bước ra khách sạn, cô đã quên mang theo dù, xem ra khi trở về cô sẽ bị ướt.


Thật sự là đáng ghét, tự nhiên trời lại đổ mưa, vất vả lắm mới đến được Nhật Bản, đến năm ngày thì lại có đến hai ngày mưa.


May mà, lần này cô có được chuyến đi là nhờ đã đạt giải nhất ở công ty - một chuyến đi Nhật miễn phí, nếu như là tự bỏ tiền để đi Nhật chơi năm ngày gặp phải trời mưa liên tục như vậy, cô không thể đi đâu được, có thể sẽ khiến cô tức chết.


Nhưng điều cô ghét nhất là mưa, cô ghét những ngày mưa, cực kì ghét, trong ký ức đau thương của cô là một đêm mưa.


"Tiểu thư." Một gã trung niên bước tới, vẻ mặt có ý xấu chặn đường đi của Dương Tuyết Tịnh, đồng thời cũng cắt đứt đi suy nghĩ của cô.


Dương Tuyết Tịnh hơi ngạc nhiên, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi khiến cô nhíu mày.


"Bao nhiêu một đêm?" Mặc dù cô không đáp lại hắn, nhưng gã trung niên này lại dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy vai cô.


Theo phản ứng tự nhiên, Dương Tuyết Tịnh lập tức hất tay của hắn ra, chán ghét liếc nhìn gã trung niên.


Bao nhiêu một đêm? Cái gã thối tha này!


Tuy rằng tiếng Nhật của cô không được tốt lắm, nhưng khả năng giao tiếp phổ thông vẫn biết, không đến mức nghe không hiểu được gì từ đối phương.


Cô vừa trừng mắt nhìn gã vừa bước đi, định sẽ bước vòng qua gã đàn ông trung niên kia.


"Tiểu thư, đừng vội đi." Gã trung niên kéo tay nàng "Tôi thấy cô rất xinh đẹp. Thế nào? Chúng ta thương lượng một chút, cô đưa giá đi, hai vạn có đủ không?"


"Buông." Dương Tuyết Tịnh dùng sức hất tay của gã trung niên, vừa nhanh chóng bỏ đi vừa dùng tiếng Trung chửi gã. "Lão già háo sắc đáng chết, muốn tìm gái thì sao không đến quán rượu mà tìm."

Duyệt - @Andrea

oke rồi nhe chị gái u w u cơ mà chị cách dòng xa quá, chữ thì hơi nhỏ.
Đổi font hoặc size cho dễ nhìn tí nhe. Lưu ý là phải có cả tiêu đề gốc nữa đó.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
12/4/19
Bài viết
2
Điểm cảm xúc
417
Điểm
48
Tác phẩm: (viết bằng ngôn ngữ gốc tiếng Việt): Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - 嫡女歸來:一世風華.
Tác giả: Bất Yếu Tảo Tuyết.
Là truyện dịch hay convert?
Dịch.
Dịch giả/Converter: tên trên diễn đàn - bút danh (nếu có): Giai Thụy - Đan Tâm.
Thể loại: Ngôn tình.
Tình trạng tác phẩm gốc: Hoàn.
Tình trạng tác phẩm dịch: Đang hoàn.
Nguồn bản gốc: (dẫn link trực tiếp): 嫡女歸來:一世風華最新章節_嫡女歸來:一世風華全文閱讀無彈窗-愛下電子書
Đính kèm: Một chương đã dịch (hoặc toàn bộ nếu là truyện ngắn):
Mấy ngày nữa, Hàn Giang Tuyết chính thức tròn mười bảy tuổi, tuy rằng hôn sự của nàng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, nhưng đối với nàng cũng không có bất luận rắc rối gì.

Cho đến hôm nay, trên đường cái, Hàn Giang Tuyết bị Trang Thân Vương phủ, còn không phải Nhị công tử Lý Hưng Minh chó má kia chặn đường, nàng lúc này mới ý thức được, phiền phức dường như đã tới!
“Hàn Giang Tuyết, biểu cảm đây của cô là gì? Sớm đến lễ nạp thái đính hôn*, chẳng lẽ cô còn chưa biết? Tiểu gia đường đường là thân vương phủ con chính thất phu nhân, còn không xứng với thế gia chi nữ như cô! Loại người như cô so với nam nhân còn hoang dã hơn gấp bội, gả được ra ngoài xem như tổ tiên Hàn gia tích đại đức, còn có cái gì bất mãn sao?”

*Sau khi nghị hôn (quyết định xin cưới), nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" (chim nhạn) để tỏ ý đã lựa chọn cô dâu và gia đình thông gia ấy.

Lý Hưng Minh ngồi trong xe ngựa, không hề cố kỵ ôm cô nương đầu bảng Hoa Mãn Lâu trong lòng ngực, cười đê tiện nhìn về phía người mặt đen ngồi trên lưng ngựa - Hàn Giang Tuyết, trong lòng thống khoái không nói nên lời.

Nhớ tới trước kia, Lý Hưng Minh bị Hàn Giang Tuyết và tên đại ca quỷ sứ của nàng bắt nạt, càng là giải hận không thôi:“Ha ha, yên tâm đi, chờ cô xuất giá, tiểu gia mỗi buổi tối có thể ra sức dạy dỗ cô, bảo đảm không tới nửa tháng, cô dù là cọp cái cũng sẽ ở dưới thân tiểu gia hóa thành dòng nước xuân...”

“Câm cái miệng thối của ngươi lại! Cho dù cả đời không thể gả đi ta cũng không gả cho tên cặn bã như ngươi!”

Hàn Giang Tuyết lửa giận ứa ra, thật sự là bị tên vô sỉ Lý Hưng Minh làm cho tức giận không chịu được. Đương nhiên, làm cho nàng tức giận vẫn là cái hôn sự này.

Kéo cương ngựa, nàng không hề nghĩ ngợi, chuẩn bị vòng qua xe ngựa chặn đường, trực tiếp phóng ngựa về nhà tìm phụ thân hỏi cho rõ ràng minh bạch!

Nhìn thấy Hàn Giang Tuyết tức muốn hộc máu, Lý Hưng Minh cười càng thêm đắc ý, trong miệng không cần tốn nhiều sức liền ném ra những câu buồn nôn khiếm nhã như vậy, người qua đường vây quanh xem náo nhiệt nghe được cũng không khỏi xấu hổ. Nếu là so hạ lưu vô sĩ, như vậy mở rộng tầm mắt ra toàn bộ kinh thành, Lý Hưng Minh tự nhận là đệ nhị thì thật đúng là không có ai dám nhận là đệ nhất.

“Tiện nhân!” Hàn Giang Tuyết mắng to một tiếng, nắm lấy roi ngựa trong tay trực tiếp liền hướng Lý Hưng Minh trên mặt quất xuống, “Bang” Một tiếng thẳng trúng mục tiêu, nửa điểm cũng không hạ thủ lưu tình.

Rồi sau đó cũng không quay đầu lại, nàng mặt vô biểu cảm cưỡi ngựa chạy như bay mà qua, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, tiếng hô kinh loạn thành một đoàn.

Về đến nhà, đem roi ngựa tùy tay ném xuống, Hàn Giang Tuyết không nói một lời, liền đi thẳng đến thư phòng.

Nàng phải nhẹ nhàng hỏi phụ thân rốt cuộc chuyện là như thế nào, nếu thật muốn đem nàng gả cho tên cặn bã Lý Hưng Minh, vậy cho dù Hàn gia cùng Trang Thân Vương phủ ép buộc, Hàn Giang Tuyết cũng tuyệt không khuất tùng!

“Con nổi điên như vậy làm gì, cửa không thèm gõ liền như vậy xông vào là thể thống gì?” Hàn phụ giương mắt nhìn về phía nữ nhi đang nổi giận đùng đùng, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Hàn Giang Tuyết đoạt lấy quyển sách trên tay phụ thân, lớn tiếng chất vấn nói: “Cái tên khốn Lý Hưng Minh kia bảo rằng phụ thân muốn đem con gả cho hắn, đây không phải là sự thật?”

Hàn phụ sững sốt, tức khắc hiểu rõ lửa giận của nữ nhi trước mắt đến từ đâu, ánh mắt bất mãn cũng không tan đi một chút.

Đang hảo hảo chuẩn bị đem việc này nói rõ, người hầu ngày thường đi theo nữ nhi ra ngoài chạy tiến vào thở hổn hển không ra hơi, hoảng loạn bẩm báo nói: “Lão, lão, lão gia, không tốt rồi, đại tiểu thư, đại tiểu thư đánh Trang Thân Vương phủ, nhị công tử rồi!”

Hàn phụ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt, ai ngờ còn chưa kịp chất vấn, lại thấy Hàn Giang Tuyết hung hăng trừng mắt liếc nhìn người hầu kia một cái, cực kỳ không vui nói: “Gào cái gì mà gào, chỉ là đánh hắn một roi thôi, tên khốn như vậy đánh chết cũng đáng đời, ai kêu miệng hắn đầy ô ngôn uế ngữ, trước mặt mọi người...”

“Ngươi im miệng cho ta!” Hàn phụ lật bàn lên, trực tiếp đánh gãy lời Hàn Giang Tuyết, hiển nhiên tức giận không nhẹ, “Hắn là tên khốn ngôn ngữ, ta xem ngươi so với hắn càng khốn hơn! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại điểm nào giống một danh môn khuê tú, thiên kim thế gia? Kiêu căng vô lễ, hoàn khố không hóa*, cả gan làm loạn, thanh danh tai tiếng! Hắn nguyện ý cưới ngươi đã là thiên đại vận khí, ngươi còn có tư cách gì ở đây ghét bỏ người khác!”

*Ở đây hiểu theo hai nghĩa. Hoàn khố nghĩa thứ nhất là quần áo đẹp của con em nhà giàu có, ý chỉ kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử. Hoàn khố nghĩa thứ hai là chỉ những kẻ hư hỏng khét tiếng, những kẻ lãnh đạm cách biệt chúng nhân.

Nháy mắt, bên trong thư phòng đột nhiên an tĩnh xuống, phụ thân phiến diện chỉ trích khiến Hàn Giang Tuyết lòng tràn đầy ủy khuất, càng làm cho nàng vô pháp chấp nhận chính là, phụ thân thật sự muốn đem nàng gả cho tên cặn bã Lý Hưng Minh.

“Con tính là tên khốn cũng chỉ là chính mình, chưa bao giờ là một tên khốn bỉ ổi như hắn.”

Một lát sau, nàng quật cường áp xuống ủy khuất, cũng lười giải thích nhiều, không chút do dự tuyên bố nói, “Phụ thân lập tức hủy bỏ hôn sự này, con tuyệt đối sẽ không gả cho hắn!”

“Hôn nhân đại sự há là trò đùa, vốn phải nghe theo phụ mẫu chi mệnh, từ bao giờ đã tùy vào ngươi! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không bao giờ cho ngươi tùy hứng mà làm nữa! Hiện tại ngươi liền cùng ta đến Trang Thân Vương phủ nhận lỗi với nhị công tử, nếu không...”

Hàn phụ còn chưa nói xong, lại thấy Hàn Giang Tuyết quay đầu nói: “Tốt thôi, con đi! Con lập tức đến đó đánh chết tên khốn kia, xem hắn còn dám cưới con hay không!”

Dứt lời, Hàn Giang Tuyết quả thực trực tiếp hướng thư phòng vọt ra ngoài, một bộ dáng muốn tìm người liều mạng.

Hàn phụ, quả thực tức giận chết khiếp, vội vã hướng ra bên ngoài lớn tiếng phân phó: “Người đâu, từ hôm nay trở đi không cho phép đại tiểu thư bước ra khỏi cửa Hàn gia nửa bước, nếu nàng dám xông vào, trực tiếp đánh gãy hai chân của nàng cho ta, đỡ phải tai họa rớt xuống toàn bộ Hàn gia!”

Bên ngoài hạ nhân thấy lão gia sẽ làm thật, tự nhiên không dám chống đối, chạy nhanh ngăn đại tiểu thư lại, hảo ngôn khuyên bảo.

Hàn Giang Tuyết tuy rằng bực bội vô cùng, nhưng trong lòng biết phụ thân sẽ không nhanh như thế nhượng bộ, bởi vậy cũng lười nói thêm, ngược lại định đi tìm kế mẫu Lưu thị thương lượng trước

Lưu thị tuy là phu nhân tục huyền*, nhưng tâm tính lương thiện, từ nhỏ đều đã yêu thương nàng và đại ca, năm ngoái đại ca bất hạnh qua đời, Lưu thị khóc đến sắp mù đôi mắt.

*Vợ mới sau khi vợ đầu chết.

Chỉ bằng phần tình nghĩa này, nàng tin tưởng kế mẫu nhất định sẽ giúp nàng, càng đừng nói nửa năm trước, nàng chủ động từ bỏ hôn ước vốn dĩ thuộc về nàng, để muội muội Hàn Nhã Tĩnh con kế mẫu cùng Trương gia đích trưởng tử đính hôn, do đó tránh được vận mệnh vào cung tuyển tú.

Hạ nhân thấy thế lo lắng không thôi, vốn muốn đuổi theo, lại bị Hàn phụ khinh miệt mắng to: “Đừng để ý đến nàng, quan trọng là không để cho nàng ra khỏi phủ là được!”

Hàn Giang Tuyết thất vọng vì phụ thân tuyệt tình, nén giận không quay đầu lại, vô cùng lo lắng đi về hướng hậu viện.

Hết sức xuyên qua vườn hoa nhỏ, lại không nghĩ đất bằng không biết có cái gì vướng vào chân khiến chăn bị thương một chút. Thật là ứng câu nói kia, xui xẻo thì uống nước răng cũng có thể bị buốt răng.

Nàng chỉ đành ngồi xổm xuống dưới kiểm tra vết thương có nghiêm trọng không, giương mắt nhìn quanh không có ai khác, đơn giản dịch đến một bên bụi hoa chuối tây trực tiếp cởi giầy vớ.

Không có thương tổn đến xương cốt, nhưng đã bắt đầu sưng lên, sợ là mấy ngày sau chỉ có thể nhúc nhích một ít. Một lát sau mang lại giầy và vớ, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nghe được sau bụi hoa chuối tây cách đó không xa có người nhỏ giọng nói cái gì.

Ý thức được là kế mẫu và muội muội, Hàn Giang Tuyết đang muốn gọi người, lại đột nhiên nghe được muội muội nhắc tới hôn sự của nàng. Cái loại ngữ khí cực kỳ xa lạ của muội muội này là hạnh tai nhạc họa*, nàng theo bản năng ngốc tại chỗ lắng nghe.

*Vui khi người khác gặp họa.

“Hàn Giang Tuyết bị ta sủng lên trời, tâm tính, tính tình thanh danh kém tới cực điểm. Nguyên bản chỉ cần nàng tiếp tục nghe lời, ta ngược lại cũng tính tìm cho nàng hôn sự tốt một chút. Nhưng nha đầu này tâm tính lại hết sức thông minh, chẳng những nhận thấy nguyên nhân cái chết của đại ca có điểm lạ, thậm chí còn không biết tự lượng sức mình muốn điều tra việc này. Quả thực là tự tìm con đường chết!”

Kế mẫu lãnh khốc vô tình thanh âm xa lạ đến khiến người khác sợ hãi, Hàn Giang Tuyết sắc mặt phút chốc hoàn toàn biến đổi, quả thực không thể tin vào tai của chính mình. Nàng vốn còn nghĩ xin Lưu thị giúp đỡ, lại không nghĩ rằng sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Tâm nàng nháy mắt lọt vào hầm băng, nguyên lai nhiều năm tới nay, Lưu thị giả nhân giả nghĩa dưới lớp da kia ẩn chứa một tâm tính ác độc!

“Mẫu thân hà tất tốn công như vậy, trực tiếp đem nha đầu thối kia giết chết không phải được rồi sao? Một hoàn khố nha đầu không có chỗ đứng, ai nhìn đều phải làm mặt trào phúng giễu cợt, thật không biết Trương Hạo Thành vì cái gì đối với nàng nhớ mãi không quên!”

Thanh âm muội muội Hàn Nhã Tĩnh lại lần nữa truyền đến, mang theo nồng nặc chán ghét và ý hận.

Hàn Giang Tuyết đầu vang lên ông ông, lại là một trận sét đánh giữa trời quang, làm thế nào mà muội muội thiện lương hồn nhiên giống như Tuyết Liên Hoa ngày xưa, lại ngoan độc như thế?

Tình thân, tín nhiệm một khắc tan vỡ, nàng cảm giác tim mình sắp nhảy ra, toàn thân máu sôi trào, đào thiên phẫn nộ tràn ngập toàn thân, đôi tay vô thức nắm chặt muốn chết...

“Hàn Giang Tuyết gả cho Trang Thân Vương phủ là ván đã đóng thuyền, nếu không đến mức cần thiết, giết người vĩnh viễn không phải phương pháp tốt nhất, bằng không ta cũng không cần thiết cố ý dung túng huynh muội bọn chúng suốt mười mấy năm qua. Con an phận ổn định chờ gả vào Trương gia, ngày sau có thể bắt lấy trái tim Trương Hạo Thành hay không, Trương gia có thể biến thành một Hàn gia khác hay không, đều xem...”

Lời còn chưa nói xong, Lưu thị đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào phiến chuối tây cách đó không xa, ngữ khí dị thường lãnh khốc hô nói: “Ai ở kia! Đi ra cho ta!”

Thời điểm mấu chốt bị Lưu thị phát hiện, Hàn Giang Tuyết không kịp nghĩ nhiều nữa, theo bản năng liền bò dậy muốn đi tìm phụ thân. Chẳng qua, vừa mới chạy hai bước lại té ngã trên đất, bàn chân bị thương lúc đó khiến nàng lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Nhìn thấy người nghe trộm là Hàn Giang Tuyết, mẹ con Lưu thị lập tức lộ ra sát khí. Bất luận nha đầu chết tiệt kia đã nghe được nhiều ít bao nhiêu, tóm lại tuyệt đối không thể giữ!

“Nếu ngươi đã vội vã ngầm đi tìm mẫu thân và đại ca đoản mệnh của ngươi như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi!”

Lưu thị vừa nói vừa nhào tới bóp cổ Hàn Giang Tuyết, động tác của nàng cực kì nhanh, Hàn Giang Tuyết lập tức bị khống chế.

“Nếu ngươi giết ta... Phụ thân... Tất nhiên sẽ phát hiện...” Hàn Giang Tuyết ra sức giãy giụa, không cam lòng bị Lưu thị hại chết như vậy.

Sức mạnh của Lưu thị cực kì lớn, vừa dùng sức vừa cười lạnh trào phúng nói: “Bắt đầu từ nương ngươi, mấy năm nay Hàn gia chết nhiều người như vậy cũng không thấy phụ thân ngươi nhận ra cái gì! Yên tâm, ta sẽ làm rất sạch sẽ, phụ thân ngươi cũng sẽ không vì nữ nhi bất hiếu như ngươi mà rơi một giọt nước mắt đâu!”

“Ngươi...” Hàn Giang Tuyết bị siết đến vô pháp phát ra âm thanh bất luận thanh âm gì, nàng hô hấp ngày càng khó khăn, bởi vì hít thở không thông mà liều mạng trừng lớn hai mắt, tất cả tràn đầy ý hận vô tận và không cam lòng.

Nàng muốn đem ác ma trước mặt ngàn đao băm thây, nhưng ý thức của nàng ngày càng mơ hồ, trước mắt hiện lên chính là khuôn mặt vặn vẹo lãnh khốc tới cực điểm của Lưu thị, còn có sắc mặt Hàn Nhã Tĩnh kia vô cùng âm hiểm thống khoái.

Đột nhiên, nàng cố gắng chỉ đủ một chút sức lực, hướng tới Lưu thị ôm đồm lấy, dùng đầu ngón tay cào lên khuôn mặt ác độc tới cực hạn kia, lúc này mới nuốt xuống một hơi cuối cùng.
@Andrea

Duyệt - @Andrea

đã gửi bản chỉnh sửa trong đối thoại.
uây giờ mới nhớ. nếu có đăng tiếp thì sửa đi nha cô.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
vì chỉ có tui là mod nên cứ đặt nhẹ cái gạch ở đây đợi gái @Giai Thụy lên mod thì duyệt cho tui =)))))

Tác phẩm: The Sun is also a Star - Mặt trời cũng là một ngôi sao (Truyện dịch)
Tác giả: Nicola Yoon
Dịch giả: Andrea
Thể loại: romance/family/friendship
Tình trạng tác phẩm gốc: xuất bản
Tình trạng tác phẩm dịch: đang tiến hành
Nguồn bản gốc: sách xuất bản thì ko có hụ hụ...
Bài đã đăng trên diễn đàn: đây
Giới thiệu/tóm tắt nội dung:
Natasha: Tôi là một cô gái tin vào khoa học và thực tế. Không phải đinh mệnh. Không phải số phận. Hay những ước mơ sẽ không giờ thành hiện thực. Tôi chắc chắn không phải là loại con gái gặp một chàng trai dễ thương trên đường phố tấp nập của thành phố New York và yêu anh ta. Nhất là khi gia đình tôi chỉ còn 12 tiếng trước khi bị trục xuất về Jamaica. Phải lòng anh ta không phải là câu chuyện mà tôi sẽ kể lại.

Daniel: Tôi vẫn luôn là một đứa con ngoan, một học trò giỏi, sống đúng với kỳ vọng của bố mẹ. Không phải một nhà thơ. Hay một kẻ mơ mộng. Nhưng khi tôi thấy cô ấy, tôi quên sạch những điều trên. Có gì đó ở Natasha làm tôi nghĩ rằng định mệnh vẫn còn nhiều thứ lớn lao đang đợi chờ—dành cho cả hai ta.

Vũ trụ: Mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của đang mang chúng ta tới chính giây phút này. Một triệu tương lai khả dĩ ngay trước mắt. Liệu tương lai nào sẽ thành hiện thực?
Đính kèm:
CARL SAGAN NÓI rằng nếu bạn muốn làm bánh táo từ những thứ linh tinh, đầu tiên bạn phải sáng tạo ra vũ trụ. Khi ông ấy nói “từ những thứ linh tinh”, ý ông là từ con số không, không gì cả. Ý ông là vào thời điểm trước cả khi thế giới này tồn tại. Nếu bạn muốn làm một cái bánh táo từ con số không, bạn phải bắt đầu với Vụ Nổ Lớn và vũ trụ giãn nở, các neutron, ion, nguyên tử, hố đen, mặt trời, mặt trăng, thuỷ triều, dải Ngân Hà, Trái Đất, sự tiến hoá, khủng long, sự kiện tuyệt chủng, thú mỏ vịt, Người đứng thẳng (Homo erectus), người Cro-Magnon¹, và những thứ tiếp theo. Bạn phải bắt đầu mọi thứ từ những bước đầu tiên. Bạn phải tạo ra lửa. Bạn cần nước và đất đai phì nhiêu màu mỡ và hạt giống. Bạn cần những con bò và những người vắt sữa chúng và thêm nhiều người nữa để đánh sữa lên tạo thành bơ. Bạn cần lúa mì và mía đường và cây táo. Bạn cần hóa học và sinh học. Để làm nên một cái bánh táo thật ngon, bạn cần nghệ thuật. Để bánh táo có thể tồn tại qua hàng thế hệ, bạn cần máy in và Cách mạng công nghệ và thậm chí có thể là một bài thơ.

Muốn làm được một thứ đơn giản như bánh táo, bạn phải sáng tạo ra cả thế giới rộng lớn.

Tác phẩm: Text Me When It's Over - Hãy nhắn tin cho tôi khi chuyện đã qua rồi (Truyện dịch)
Tác giả: immaculately-flawed
Dịch giả: Andrea
Thể loại: friendship/humor
Tình trạng tác phẩm gốc: hoàn
Tình trạng tác phẩm dịch: hoàn
Nguồn bản gốc: ffn
Bài đã đăng trên diễn đàn: đây
Giới thiệu/tóm tắt nội dung: Sau cú rơi, Sherlock bắt đầu nhắn tin cho John. Tất nhiên, cậu chẳng bao giờ gửi đi cả… Cho tới khi cậu vô tình làm thế.
Đính kèm:
Cậu vẫn giữ cái điện thoại. Ban đầu cậu chế giễu Mycroft khi anh trả lại nó cho cậu, đã được sửa chữa và gần như mới cóng. Nhưng cậu vẫn giữ nó. Cậu tự nhủ rằng làm thế chỉ cho tiện thôi vì đi mua một cái điện thoại khác thì phiền phức lắm. Nhưng chắc chắn là không phải như vậy rồi khi cậu vẫn có một niềm hy vọng (hay sợ hãi) mơ hồ rằng John sẽ cố nhắn tin cho cậu.

Anh ta không làm thế.

Chắc chắn rồi. Suy nghĩ ngu ngốc, không phù hợp với cái đầu vĩ đại như cậu. Sao John có thể nhắn tin cho cậu được? Dù là phương diện nào đi nữa thì nó vẫn thật phi logic. Xét cho cùng, ai lại đi nhắn tin cho người chết cơ chứ.

Nhưng Sherlock cứ viết tin nhắn cho John. Cậu không bao giờ gửi chúng (hiển nhiên), cuộc săn lùng đám người Moriarty vẫn còn đó, nhưng cậu cứ gõ và để đó một hồi rồi lại xoá đi. Thật ngu ngốc và uỷ mị và Sherlock không thể ngừng việc này lại.

Không thể chịu nổi Mycroft. Tôi mượn khẩu súng của anh được không? –SH (đã xoá)

Cái thí nghiệm trên chạn bếp quan trọng lắm đấy anh biết không. Giờ tôi phải làm lại từ đầu. –SH (đã xoá)

Anh ta lại lừa đảo về việc ăn kiêng rồi. Thư ký của ảnh có một cái hoá đơn từ Nhà Máy Chocolate và cô ta rõ ràng không ăn ở đó… hay ở đâu đó chẳng hạn. –SH (đã xoá)

Anh khâu lại vết thương bằng dao trên lưng như thế nào? –SH (đã xoá)

Thôi khỏi, biết cách rồi. –SH (đã xoá)

Sao anh chưa ném đống ngón chân đó đi nữa? Nó bắt đầu thấy gớm rồi. –SH (đã xoá)

Tôi cần một điếu xì gà. Anh giấu nó ở đâu vậy? –SH (đã xoá)


Lúc cậu bắt đầu theo dõi John là khi cuộc săn lùng đang dần chậm lại, vì chỉ còn vài người của Moriarty là sống sót. Mycroft, tất nhiên rồi, đưa cậu bản báo cáo chi tiết từng li từng tí nhưng cậu muốn tận mắt nhìn thấy anh. Vậy nên cậu cải trang và chờ đợi bên ngoài số 221B đường Baker tới khi một thân hình mệt mỏi quen thuộc bước ra và đi thẳng tới Tesco's.

Sherlock chưa từng đặt chân vào Tesco's bao giờ, John luôn là người phải mua sắm, nhưng cậu thấy chỗ này cũng khá hấp dẫn đấy. Dẫu rằng, không hấp dẫn bằng xem John mua sắm. Anh mua sữa tách béo (sao anh lại làm thế? họ luôn uống sữa tách béo một phần), một tá trứng (anh chẳng thể nào ăn hết chúng trước khi hết hạn) và một ổ bánh mì. Kệ đặt mứt đã bị đụng tới và Sherlock được thấy cuộc đụng độ của John với kẻ thù xưa cũ - máy quẹt thẻ mua sắm.

Sau lần đó, theo dõi John trở thành trò tiêu khiển hằng ngày. Cậu đi theo anh tới bệnh viện, những cuộc gặp với Lestrade ở một quán rượu địa phương và cả những cuộc hẹn, khi John bắt đầu hẹn hò trở lại, tất cả những việc đấy nhưng lại không nhắn tin cho cậu.

Người tiếp tân đang ngoại tình với đồng nghiệp của anh đấy. –SH (đã xoá)

Anh ta biết đó là một vụ mưu sát nhưng không thể chứng minh được điều đó và bây giờ anh ta đang mất ngủ vì nó. –SH (đã xoá)

Cô ta ăn tối với anh chỉ để trả thù gã bạn trai ngoại tình thôi. –SH (đã xoá)

Đừng có hỏi anh ấy về đời sống gia đình anh chứ. Nó không diễn ra tốt đâu. –SH (đã xoá)

Anh quên mua sữa rồi. –SH (đã xoá)

Cô ả nuôi năm con mèo và chúng đều ghét ả. –SH (đã xoá)

Anh không bao giờ hẹn hò lần thứ hai. Tại sao? –SH (đã xoá)


Cậu ngồi ở quán cafe bên đường, đối diện nhà hàng nơi John có một buổi hẹn hò khác. Sherlock không thích cô ta. Cậu cũng chưa từng thích những cô gái trước đó mà John hẹn hò nhưng những lần đấy đều có lí do riêng. Cô gái lần này trông ổn khi nhìn từ xa, không có những kiểu hành vi bần cùng khó chịu rõ ràng. Nhưng cậu vẫn không thích cô ta. Phải có một lí do chứ. Mái tóc xoăn đen, môi dày, nhợt nhạt… không hẳn là gu của John. Cô ta nghiêng người về phía trước biểu lộ sự thích thú, lâu lâu lại cười vài lần nhưng không quá nhiều để không có vẻ giả tạo và ở dưới gầm bàn, chân cô ta hơi chạm nhẹ vào chân John.

Sherlock cau mày.

Cô ta béo quá. Đừng hẹn hò với cổ. Cậu nhắn vậy. Dù điều này không đúng lắm và cũng chẳng logic mấy nhưng bữa nay tâm trạng của cậu rất tệ và chỉ muốn xỉ vả ai đó mà thôi. Chú tâm quá đà vào việc nhắn tin một cách đầy thù địch, Sherlock vô tình nhấn nút gửi.

Cái cảm giác gần như là sợ sệt đánh vào người khi cậu nhìn thanh thông báo đang gửi chạy xong và biến mất. Rồi cậu nhìn John. Nhìn chằm chằm anh ta. Cậu nên rời đi ngay, ném cái điện thoại đi, kêu Mycroft phá huỷ cái điện thoại của John luôn.

Nhưng cậu không động đậy gì.

John cười và nói gì đấy với bạn hẹn của anh trong lúc với tay vào trong túi. Điện thoại ở trên tay, anh tiếp tục nói nói cười cười. Anh không nhìn vào màn hình. Nhưng rồi người bồi bàn lại gần họ và hỏi cô gái kia điều gì đấy và John nhìn xuống cái điện thoại. Dù là ở tận bên kia đường Sherlock vẫn nhìn thấy mặt John biến sắc.

Cậu rời đi. Nhanh chóng và không quay đầu lại. Tối muộn đêm đó cậu có bảy cuộc gọi nhỡ và năm tin nhắn mới, đều là của John.

Sherlock?

Cậu ở đâu?

TRẢ LỜI TÔI.

Cậu còn sống không?

TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ CHẾT TIỆT!


Thật là ý tưởng ngu ngốc và ngu ngốc khi viết những tin nhắn đó. Hơn cả ngu ngốc. Sao cậu có thể phạm phải sai lầm như thế chứ? Trục trặc về công nghệ, rủi ro của con người, quá nhiều thứ có thể sai sót. ĐÃ sai sót! Không quan trọng việc có bao nhiêu sát thủ vây quanh John trong vòng vài tháng trở lại đây, cậu cũng đã lôi anh vào vòng nguy hiểm, sự mạo hiểm không cần thiết. Nhưng Sherlock chẳng thể chối từ cái sự run rẩy đó, một niềm vui lặng lẽ khi được nhận tin nhắn của John một lần nữa.

Kệ mẹ tình huống đi, niềm hy vọng (hay sợ hãi) ban đầu của John giờ đã được lấp đầy. John nhắn tin cho cậu hằng ngày. Sherlock không bao giờ trả lời anh. Cậu có một nhiệm vụ phải thực thi, những người phải cứu khỏi những điều thiển cận cậu tạo ra, và sẽ hoàn thành nó, lờ đi cái mối đe doạ sau khi cậu xoay xở mà giết được cái người duy nhất đáng cứu trong cuộc đời anh. Vậy nên không, cậu không thể trả lời John được, nhưng cậu đọc từng tin nhắn anh gửi với một nỗi đau hữu hình.

Tất nhiên rồi, có những tin nhắn giận dữ mà John xỉa xói cậu vì đã lừa dối anh.

Sherlock, trả lời tôi! Cái đồ chết dẫm này cậu rất là nợ tôi một lời giải thích đấy.

Đầu tiên là cậu chết, rồi cậu nhắn tin cho tôi và bây giờ thì cậu không trả lời tôi? Trò này không hay ho gì đâu.

Cậu có biết những gì tôi phải trải qua không?

Đồ khốn nạn.


Rồi có những tin nhắn nài xin.

Sherlock, làm ơn, tôi chỉ cần biết là cậu còn sống và đây không phải là trò chơi khăm mà thôi.

Một tin nhắn thôi. Tôi cần phải biết.

Tôi nhớ cậu. Làm ơn.


Rốt cuộc thì những tin nhắn lặng xuống một tông trung lập hơn và nó khiến Sherlock mất một lúc để đoán xem John định làm gì. Hoá ra là John đang ráng dụ dỗ và thúc giục anh trả lời. Đó là những tin nhắn mà Sherlock thích nhất. Cậu nhận được ít nhất một tin như thế mỗi ngày và chúng luôn khác biệt, luôn hấp dẫn và luôn giống-John.

Lestrade muốn tôi giúp một vụ án. Có hai người bị giết.

Mấy cái ngón chân bắt đầu trông thấy gớm rồi. Tôi không biết việc này là một phần của thí nghiệm hay tự nhiên mà thế. Cái quái gì ở trong chạn bếp cũng phải được xử lý, vì nó bốc mùi cả căn hộ rồi.

Bà Hudson có một người thuê căn hộ dưới nhà rồi. Anh nghĩ hắn sẽ ở lại bao lâu? Tôi có nên nói cho hắn nghe về đống giày không?

Anh có phiền không tôi chơi cây vĩ cầm của anh?

Cái chai rượu trong tủ lạnh có an toàn để uống không thế?

Quá muộn rồi. Đừng bận tâm về việc nhắn tin lại cho tôi nếu nó đã bị bỏ độc.

Thật ra thì, hãy nhắn tin cho tôi đi.

Bao nhiêu máu thì là quá nhiều? Trông như cái lò mổ nhưng chỉ có một cái xác thôi.

Đi ăn tối đi.

… Cũng không có tác dụng với Irene luôn.


Sau sơ suất lần ấy Sherlock bỏ theo dõi John tận hai tuần. Cậu nghe ngóng anh thông qua mạng lưới tay sai của Mycroft, tuy nhiên, và phát hiện một điều kì lạ. John không kể ai về tin nhắn của Sherlock cả. Không một ai. Thậm chí là Bà Hudson. Anh cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình và khi ai đó hỏi anh về tâm trạng thay đổi hay bình luận về tật khập khiễng đã dần tốt hơn, anh chỉ trả lời chung chung mà thôi. Tiết trời hơi xấu hoặc liệu pháp tâm lý đã có tác dụng.

Sherlock lại tiếp tục theo dõi và nhắn tin.

Có một con chuột chết bên dưới giường cậu. Thí nghiệm à?

Tất nhiên là không rồi. Thí nghiệm của tôi luôn được bảo lưu kĩ càng. –SH (đã xoá)

Người thuê nhà mới rất thân thiện. Tôi không thích anh ta lắm… Chúa ơi, tôi bắt đầu giống cậu rồi.

Đừng bợ đỡ bản thân, John. –SH (đã xoá)

Molly có một cơ thể lạ thường.

Tôi đã thấy rồi. –SH (đã xoá)

Không phải cơ thể CỦA CỔ. Một cái xác cơ. Trong nhà xác.

Thì ban đầu tôi có cho là anh đang để lại một lời nhận xét thô thiển đâu. Đó là hội chứng phủ tạng đảo ngược* thôi, rất là thú vị nhưng cô ấy không cho tôi lấy nó đi. –SH (đã xoá)

Tôi sẽ ném cái đống dụng cụ hoá học đi nếu cậu không trả lời tôi ngay lập tức.


Một tuần sau, có một sự thay đổi đáng chú ý trong chuỗi ngày hẹn của John. Tận hai lần hẹn hò như thế để Sherlock nhận ra chi tiết: mấy cô gái đó cứ dần dần thừa cân. Sherlock suýt thì cười khi luận ra điều này nhưng nó dần trở nên lố bịch hơn theo thời gian. Như thể John đang cố khiêu khích Sherlock, xúi giục anh nhắn một cái tin ác ý vậy. Suýt thì thành công.

John, nực cười rồi đấy. –SH (đã xoá)

Đáng ra người tốt trong hai chúng ta phải là anh. –SH (đã xoá)

Giờ thì thật đấy, anh nên cho cô ấy vài lời khuyên giảm cân, chứ không phải đưa cô ấy tới tiệm bánh kẹo. –SH (đã xoá)


Nhưng thứ Ba mới là giới hạn cuối cùng. John rời khỏi căn hộ bằng một vẻ tự mãn hoàn toàn lạ lẫm và đi thẳng tới quán rượu nơi anh thường gặp Lestrade. Quán rượu một đêm thứ ba cùng với Chánh thanh tra gần như trở thành một nghi thức với John. Sherlock tìm thấy một góc tối và ngồi xuống để theo dõi, suy luận cuộc trò chuyện của họ. Nhưng Lestrade không bao giờ xuất hiện. Thay vào đó, Sherlock nhìn theo đầy phẫn nộ khi khuôn mặt dơ bẩn của Anderson xuất hiện nơi ngưỡng cửa và hắn bước tới bàn của John.

Anderson? Anh dành thời gian với Anderson? Không, chuyện này không thể chấp nhận được. Anderson cười khẩy John, John CỦA CẬU, khi anh ngồi xuống và Sherlock vuột ra khỏi kiểm soát.

Có những cách hay hơn để giảm IQ của một người, John à. Chấn thương đầu, xuất huyết não, phẫu thuật thuỳ não. –SH

Cậu nhấn gửi.

Nụ cười trên mặt John có thể lu mờ cả mặt trời.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Tác phẩm: Ngày mai liền hòa ly (Truyện dịch)
Tác giả: Hải Lý Khê
Dịch giả: trucxinh0505
Thể loại: Trọng sinh, sủng văn
Tình trạng tác phẩm gốc: Cover hoàn thành (Diêu Hạ)
Tình trạng tác phẩm dịch: Đang tiến hành
Nguồn bản gốc: Wikidich
Bài đã đăng trên diễn đàn:
Giới thiệu/tóm tắt nội dung:
Vợ chồng Trần Quốc Công thành hôn hai mươi năm, tình cảm không mặn không nhạt, đối với nhau chủ yếu vì trách nhiệm mà thôi. Khi cả hai phát hiện ra rằng: Trong lòng nàng vẫn luôn cất giấu hình bóng xưa và chàng cũng vậy nên cùng giận dỗi, không ai nhườn ai.

“Hòa ly thôi!”

“Được! Liền ngay bây giờ luôn!”

Sáng sớm tỉnh mộng, cả hai cùng trở về thời điểm hai mươi năm trước ngay trong hôn phòng, đang trong thời điểm tân hôn.

Nàng khóc không ra nước mắt “Vì cái gì không về sớm hơn một chút? Nếu là lúc này, có khi trưởng tử đã hình thành trong bụng rồi…”

Chàng cũng một phen buồn bực “Tại sao chưa thể hòa ly?”

Nàng bực bội.

“Tất nhiên rồi! Ta sinh xong hài tử liền sẽ ly!”

Là Quốc công phu nhân, nàng trang điểm mình thật xinh đẹp đi tham gia yến hội ‘thanh niên tốt’. Quốc công gia ghé mắt Xem một phen tuổi rồi còn ăn mặc lộng lẫy như thế làm gì, tính câu dẫn tiểu tử nào sao, thật không biết xấu hổ?”

Quốc công gia tỉ mỉ chuẩn bị quà hộp quà ‘ánh trăng xưa’ cho người đẹp, quốc công phu nhân cười nhạo “Đã là Lão nhân gia, một chân sắp tiến vào quan tài mà trong lòng còn nhớ nhung tiểu cô nương!”
 
Tham gia
17/9/19
Bài viết
1
Điểm cảm xúc
5
Điểm
3
Tác Phẩm : Ôn Thiếu : Lão Bà Người Lại Tìm Đường Chết [温少你老婆又作死了]
Tác Giả:
Chú Ý Nhanh Nhẹn
Converter : yama
Thể Loại : Ngôn Tình

Tình Trạng : đang ra
Nguồn : https://www.69shu.com/txt/30121.htm

Đính kèm :

Chương 1 đều muốn mạng sống, liền lấy ta

Khương gia đại sảnh, một đoàn người ngồi nghiêm chỉnh.

"Ta cứu hắn có thể, nhưng là, hắn giống như Khương Thải Vi từ hôn. "

Làm Khương Tửu trắng như tuyết ngón tay chỉ tại trên người nàng thời điểm, Khương Thải Vi gương mặt đó lập tức tái rồi.

"Khương Tửu, " Khương Thải Vi quả thực tức điên, "Ngươi nói bạ cái gì? ! "

"Ta lời còn chưa nói hết. " Khương Tửu liếc xéo nàng liếc, lại chậm ung dung nhổ ra mấy chữ, " Cùng Khương Thải Vi từ hôn, sau đó, lấy ta! "

Hai chữ cuối cùng, âm điệu mạnh mẽ, làm cả trong đại sảnh tiếng động đều tĩnh lặng.

Trong đại sảnh hầu hạ tả hữu đám người hầu nhìn hướng phòng khách ngồi ở chính giữa nữ nhân ánh mắt, nhịn không được mang lên vẻ khinh bỉ——

Em rể bệnh nặng, duy nhất vòng qua vòng lại cơ hội ngay tại Khương Tửu trên người, với tư cách Khương Thải Vi cùng cha khác mẹ tỷ muội Khương Tửu, vậy mà đưa ra yêu cầu như vậy.

Không mang theo như vậy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Nếu như Ôn Tây Lễ nguyện ý đi với ta cục dân chính, ta ngược lại là hiện tại có thể cùng hắn đi bệnh viện. " Khương Tửu nói dứt lời, vểnh lên chân, lão thần khắp nơi tựa ở trên mặt ghế thái sư, hai tay hoàn ngực, nhìn cũng không nhìn hổn hển Khương Thải Vi.

Điều này thật sự là một phen...... Vô sỉ tới cực điểm lên tiếng, ở đây đám người hầu cũng sợ ngây người.

Khương Thải Vi biết rõ Ôn gia vì cứu người thừa kế duy nhất, mặc kệ yêu cầu gì đều đáp ứng, trong nội tâm hoảng hốt, nhịn không được đem xin giúp đỡ ánh mắt nhìn về phía mẹ của mình: "Mẹ, ngươi xem một chút Khương Tửu, nàng nói đều là nói cái gì! "

Hà Xuân Bạch trong nội tâm cũng vài phần không có ngọn nguồn, vỗ vỗ nữ nhi của mình tay, trấn an vài cái, vội vàng nhìn về phía Ôn phu nhân, thấp giọng hỏi thăm: "Bà thông gia......"

Ôn phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế khách bên trên, duyên dáng biểu hiện trên mặt đều không có một tia biến hóa, gặp Hà Xuân Bạch ánh mắt xem ra, chỉ cười cười, quay đầu nhìn về phía chính mình nghiêng dựa vào cửa lan bên cạnh nhi tử:" Tiểu Lễ, ngươi cảm thấy ý như thế nào? "

Cái này mặc dù là đem quyền lựa chọn cho mình nhi tử, nhưng là không có tại chỗ cự tuyệt, cũng đã biểu lộ thái độ của nàng.

Ôn Tây Lễ khẽ Xùy~~ một tiếng, ngước mắt cùng ngồi ở trên mặt ghế thái sư Khương Tửu đối mặt. Sau nửa ngày, thu hồi ánh mắt trầm thấp cười cười, trong mắt chút nào vui vẻ đều không có, nhổ ra ba chữ: "Nghĩ khá lắm. "

Gặp người trong lòng tỏ thái độ, Khương Thải Vi trong nội tâm thở dài một hơi, lập tức ủy ủy khuất khuất chạy tới, khoác lên Ôn Tây Lễ cánh tay, trầm thấp kêu một tiếng: "Tây Lễ......"

Ôn Tây Lễ nhàn nhạt "Ừ" Một tiếng, sau đó cặp kia xinh đẹp đôi mắt, lãnh đạm lườm ngồi ở cách đó không xa Khương Tửu liếc, đối với mình mẫu thân nói: "Để cho ta lấy nàng, ta còn không bằng trực tiếp đi tìm chết. "

Những lời này, đối Khương Tửu thái độ ngược lại là chán ghét rõ ràng, không có cho nàng một nữ hài tử lưu một tia tình cảm.

Hắn nói xong, không hề xem trong phòng sắc mặt của mọi người, thẳng quay người lôi kéo Khương Thải Vi ly khai.

Khương Tửu mặt không biểu tình nhìn xem Ôn Tây Lễ ly khai bóng lưng, đám người sau khi rời đi, mới trong lòng mắng một câu:loại ngu vk nờ~ cẩu nam nhân!

.........

"Ai, ta đây đứa bé, " Ôn phu nhân nhịn không được vỗ tay than nhẹ, quay đầu, nhưng là đối Khương Tửu nói, "Tiểu Lễ bị ta từ nhỏ làm hư, Tửu Tửu, ngươi đừng chú ý a.... "

Khương Tửu trên mặt bày ra "Không để ý chút nào" Biểu lộ, đối với Ôn phu nhân mỉm cười: "Không có sao, thói quen. "

Ôn phu nhân nhìn xem Khương Tửu, cười càng phát ra ôn nhu động lòng người, mà ngay cả ngữ khí đều là ngọt, một bộ người trong nhà khẩu khí: "Ai nha, quả nhiên nhà của chúng ta Tửu Tửu tốt nhất rồi~"

Một bên ngồi ở trên ghế sa lon Hà Xuân Bạch nghe các nàng đối thoại, mặt dần dần biến thành màu xanh lá cây—— Ôn phu nhân, ngài như vậy kiến phong sử đà (*), thật sự được không nào? Có hay không đem nàng cái này bà thông gia để vào mắt?



Đưa đến Ôn phu nhân, Khương Tửu trên mặt "Ôn nhu săn sóc, hiền lương thục đức" Biểu lộ lập tức không còn sót lại chút gì, đám người hầu đã thường thấy nàng trở mặt so lật sách còn nhanh, thật cũng không phản ứng gì, ngược lại là Hà Xuân Bạch xem nàng vênh váo tự đắc bộ dáng sẽ tới khí, nhịn không được chỉa về phía nàng cái mũi mắng nàng: "Đoạt muội muội mình nam nhân, Khương Tửu, ngươi cũng tốt ý tứ! "

Khương Tửu tại uống trà, gặp Hà Xuân Bạch nhìn qua, cười lạnh một tiếng, ở trước mặt nàng đem chén trà ngã tại nàng bên chân, sợ tới mức Hà Xuân Bạch oa oa kêu to.

"Ngươi lúc trước đoạt của mẹ ta nam nhân cũng không gặp ngươi không có ý tứ a..., " Nàng trào phúng nhìn nàng một cái, "Tiểu Tam thượng vị liền an phận một chút cho ta, đừng ở chỗ này cho ta mất mặt xấu hổ! "

Nàng, nàng mất mặt xấu hổ?

Hà Xuân Bạch bất khả tư nghị nhìn xem Khương Tửu ly khai bóng lưng, tức giận đến toàn thân cũng bắt đầu run rẩy—— rốt cuộc là ai mất mặt xấu hổ? !

"Khương Tửu, ngươi dám đoạt muội muội của ngươi nam nhân, ta về sau không tha cho ngươi! "

Khương Tửu quay đầu lại lườm nàng liếc, một câu cũng không nói, chẳng qua là ánh mắt kia hết sức trào phúng, liền kẻ đần đều có thể xem hiểu ý của nàng.

"Coi trời bằng vung, coi trời bằng vung rồi........."

Hà Xuân Bạch tức giận đến nhanh thổ huyết, Khương Tửu cũng không quay đầu lại rời đi gia.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top