Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] Phiên Ngoại - Chén Nước Trong Gió - Thanh Hải

[Kiếm hiệp] Phiên Ngoại - Chén Nước Trong Gió - Thanh Hải
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13
Tên Tác Phẩm : Kiếm Vấn Nhân Gian
Tác Giả Thanh Hải
Trạng Thái :Hoàn thành
Tổng chương : Phiên Ngoại
Độ Tuổi :16+
Link chính:
Thread 'Kiếm Vấn Nhân Gian -Thanh Hải' https://forum.aatruyen.vn/threads/kiem-van-nhan-gian-thanh-hai.1317/
----
Phiên Ngoại: Chén Nước Trong Gió

Nơi biên thùy gió thổi quanh năm, có một túp lều nhỏ nép mình bên triền đá bạc màu. Người trong vùng gọi đó là “Trạm Gió” – không phải vì nó chắn gió, mà vì nơi ấy, gió dừng lại.

Trong căn lều, có một người phụ nữ mù. Mắt nàng không thấy, nhưng ngày nào cũng quay mặt về phía chân trời. Nàng sống lặng lẽ, không ai rõ tên, chỉ biết mỗi sớm đều nhóm lửa, đun nước, rót trà, rồi đặt một chén nhỏ trước hiên.

Có lần, một tiểu thương ghé ngang, đùa hỏi:

— Nàng đợi ai đến uống sao?

Nàng nghiêng đầu, môi thoáng cười, giọng nhẹ như sương:

— Không đợi đến. Chỉ để, lỡ ai quay về… còn có thứ gì đó ấm mà uống.

Người ấy không là chồng, chẳng thân thích, chưa từng hứa hẹn điều gì. Chỉ là một bóng người từng bước ra từ bụi cát năm nào. Gương mặt hắn mờ như sương sớm, chỉ còn ánh mắt – ánh mắt mang theo cả trời đau – nhìn nàng khi nhận lấy chén trà.

— Ta không xứng nhận. — Hắn nói khẽ, tay ngập ngừng chạm vào vành chén.

— Chén trà này không vì xứng hay không. — Nàng đáp, tay vẫn giữ tròn hơi ấm. — Là vì ngươi cần.

Nàng không hỏi tên. Hắn không nói lý do. Chỉ biết khi nàng đưa nước, tay hắn khẽ run. Lúc hắn uống, gió bỗng dừng.

Một khoảnh khắc, nhưng đủ để nàng gìn giữ suốt cả đời sau.


Gió mang đi bao chuyện. Vùng đất ấy từng có chiến tranh, từng có người chết, từng có kẻ dựng nên đạo, cũng có kẻ phản cả trời. Nhưng nàng – người pha trà – vẫn như cũ. Ngồi bên bếp nhỏ, tay giữ lửa cháy đều. Dù mắt đã mù, tay đã yếu, nàng vẫn rót đúng một chén – không hơn, không kém – như thể vẫn nhớ rõ hơi ấm của bàn tay năm xưa từng khẽ nắm.

Có người từng hỏi:

— Ngươi không mỏi sao? Chờ mãi, chẳng ai quay lại.

Nàng chỉ cười, đầu hơi lắc:

— Gió còn chưa dừng, ta sao nỡ buông tay?


Rồi mùa đông đến, một trận gió đen tràn qua biên giới. Yêu vật nổi dậy. Kiếm giả các phái đều bất lực. Khi mọi hy vọng tắt dần, có một người xuất hiện – không kiếm, không danh, không phép thuật.

Chỉ là một bóng người gầy guộc, tay không, mắt sáng như lửa chưa từng tắt. Hắn không đánh bằng chiêu, không thắng bằng đạo. Hắn chỉ đứng đó – lặng thinh – và từng mảnh oán niệm bị gió cuốn tan như cát bụi.

Có người hét:

— Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà dám một mình đối mặt?

Hắn đáp:

— Ta từng được một chén nước cứu khỏi đoạn tuyệt. Giờ đến lượt ta trả.

Khi trận chiến qua đi, gió lặng. Không ai thấy hắn nữa. Chỉ còn một chén trà – từng được rót – giờ đã cạn.


Tối hôm đó, nàng lại pha trà như thường lệ. Nhưng lần này, tay nàng không còn run. Khi đặt chén xuống thềm, nàng khẽ nói:

— Ngươi không cần quay về. Nhưng ngươi vẫn nhớ.

Gió lướt qua mái lều. Trong màn sương mỏng, người ta kể rằng có bóng dáng một người đàn ông đứng dưới trăng. Hắn đưa tay ra – không chạm – chỉ lặng lẽ nhìn.


Sáng hôm sau, người ta thấy nàng ngủ bên hiên, mái tóc bạc phủ sương. Trên tay nàng là một nhành cỏ – đã khô mà chưa mục – cột bằng sợi chỉ đỏ nhạt màu.

Họ chôn nàng dưới gốc cây nơi nàng thường ngồi, bên phiến đá khắc dòng chữ:

“Một chén nước, không vì yêu, không vì nghĩa, chỉ vì người. Và thế là đủ.”

Từ đó, vùng đất ấy có tên mới: Phong Thủy Nhân Tình.


Người ta kể, đêm sau khi nàng mất, có một kẻ áo choàng đen dừng lại trước căn lều trống. Hắn đứng thật lâu, không vào, cũng không nói. Gió lùa qua vai áo, cuốn theo mảnh chỉ đỏ đứt giữa, cuốn quanh một nhành cỏ khô trong tay hắn.

Một lão già trong làng dừng chân bên hiên, hỏi khẽ:

— Ngươi là người nàng từng chờ?

Hắn không đáp. Chỉ cúi đầu, đặt nhành cỏ nơi nàng từng ngồi. Đèn trong lều đã tắt, nhưng ánh mắt hắn – như một ngày gió cũ – vẫn vương chút ấm áp, dù chỉ một giây.

— Nàng từng nói… ngươi không cần trở lại. Chỉ cần không quên.

Hắn nhắm mắt, giọng nghẹn:

— Ta nhớ. Nhưng ta đến trễ.

Gió lại nổi. Không rõ là tiếng cười, hay lời tiếc thương. Khi lão già ngoảnh nhìn, chỉ còn dấu chân mờ trên nền đất.


Từ hôm đó, nơi hiên lều luôn có hai chén trà – một cũ, một mới. Một còn ấm, một đã cạn.

Và đôi khi, giữa những ngày gió lớn, người ta thấy một kẻ lạ đi qua làng. Không lời, không dừng. Lưng đeo bầu trà nứt men. Mắt không nhìn ai – chỉ hướng về triền đá bạc màu.

Có đứa trẻ từng hỏi:

— Ông ấy tìm ai sao?

Mẹ nó lặng lẽ lắc đầu:

— Không. Chỉ là người mang theo một câu chuyện… mà không còn ai để kể.


Gió vẫn thổi. Lửa vẫn cháy. Và nơi Trạm Gió – nơi gió từng dừng lại – vẫn có ai đó pha trà.

Không phải để đợi.

Chỉ để nhớ.
 
Sửa lần cuối:
Top