Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] Phòng Khám Nhi Khoa Đêm Khuya - Tiếu Bình Minh

[Hiện đại] Phòng Khám Nhi Khoa Đêm Khuya - Tiếu Bình Minh
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 4: Bác sĩ Sở huyền thoại 2

"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để nâng cao thực lực và tốc độ làm việc." Mũi và mắt của Thẩm Bán Hạ đỏ hoe.

"Thực ra ngày đầu tiên đi làm, hai người chúng tôi đã hòa thuận rồi." Khi tôi đi làm ngày đầu tiên, nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân, họ lo lắng đến nỗi phải khóc. Đừng để tâm đến lời nói của bác sĩ Sở. Tính cách của anh ấy đã như vậy rồi. "Tôn Đình Đình an ủi Bán Hạ.

" Tôi hiểu, cảm ơn cô đã an ủi tôi. Tôi có một vấn đề, có rất nhiều trẻ em, khám bệnh cũng hơi lâu. Nó không chỉ làm tăng áp lực đi khám bệnh cho đồng nghiệp mà còn làm chậm trể thời gian khám bệnh của trẻ. Tôi không thể tự bào chữa cho mình bởi vì tôi là người mới. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ! "Thẩm Bán Hạ hít một hơi thật sâu và mỉn cười.

" Cô ổn chứ. "Tôn Đình Đình rời đi và tiếp tục sắp xếp các cuộc hẹn khám bệnh.

Tuy nhiên, vì kinh nghiệm đi khám bệnh của bác sĩ Thẩm Bán Hạ không có vì thế cô ấy vẫn bị ảnh hưởng áp lực bởi các bác sĩ, bệnh nhân và người nhà. Dù cố gắng cải thiện tốc độ như thế nào thì phải gần 20 phút mới có thể gặp thêm một đưa trẻ khác.

" Cốc cốc cốc "Tiếng gõ cữa lại vang lên, Tôn Đình Đình vào hỏi với khuôn mặt ngượng nghịu cười:" Bác sĩ Thẩm thứ lỗi cho tôi, bác sĩ Sở nói khoa nhi không phải là cái chợ hoa điểu, không cần rùa. "

" Được rồi, tôi sẽ cố gắng tăng tốc độ. "Thẩm Bán Hạ cảm thấy mình như một học sinh bị mắc lỗi lầm.

Mười phút sau, Thẩm bán Hạ đang nói chuyện với mẹ đứa trẻ về việc làm thế nào để tăng sức đề kháng cho trẻ nhỏ. Tôn Đình Đình lại hỏi," Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Sở buộc tôi phải nói điều đó! Anh ấy bảo nếu tôi không nói sự thật thì sẽ không khám bệnh nữa. "

Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng sao vẫn bị bác sĩ Sỡ vẫn nhắc nhở!

Anh ấy nói gì, Thẩm Bán Hạ có nghiến chặt hai hàm răng.

" Anh ấy nói, Thẩm Vũ Qui, đừng dấu đầu vào mai rùa nữa, hãy vương đầu ra bên ngoài. Bệnh viện không nuôi dưỡng người già. "Tôn Đình Đình thì thào.

Sự tủi nhục, tức giận, đau khổ.. Ngọn lữa của cảm xúc tiêu cực từ ngực Thẩm Bán Hạ dồn dập lên đến não.

Mẹ của bệnh nhi liếc nhìn Thẩm Bán Hạ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và cúi đầu im lặng.

Bệnh nhân nhi 3 tuổi chỉ vào Thẩm bán Hạ cười teo toét và nói: Dì Thẩm, khuôn mặt của dì thật giống với một con khỉ."

Mẹ của đứa trẻ hoảng hốt liền bịt miệng của đứa trẻ lại, "tôi xin lỗi vì đứa trẻ này vô tri vô giác."

"Đúng, đứa trẻ nói đúng, tôi là khỉ không phải rùa. Đình Đình cứ trả lời anh ta thế này, Thẩm Bán Hạ nghiến răng.

Tôn Đình Đình gật đầu đóng cửa, Thẩm bán Hạ hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười," Mẹ của bệnh nhi chúng ta tiếp tục nói chuyện. "

" Không, không nói nữa, lần sau đợi bác sĩ Thẩm rãnh rỗi thì ta tiếp tục nói chuyện. Theo những gì cô nói, thì tải một số ứng dựng nuôi dạy con, thu thập thêm thông tin và sau đó tăng sức đề kháng của con về mặt vận động và ăn uống. "Mẹ đến đưa đứa trẻ đi." Chúng ta hay đi lấy thuốc, cảm ơn bác sĩ Thẩm. "

Thẩm Bán Hạ nhìn đứa trẻ cùng với cha mẹ rời đi thì cảm thấy thật là day dứt. Không biết tại sao sự xuất hiện của bác sĩ Sở và Sở Liên Kiều lại cùng lúc xuất hiện trong đầu của cô." Thật may nắm! Khi trong vòng chưa đầy 24 giờ tôi lại được gặp hai người đàn ông có miệng lưỡi độc nhất vô nhị. "Mặc dù Thẩm Bán Hạ trong miệng phàn nàn, nhưng trong thâm tâm cô bắt đầu đút kết kinh nghiệm và sẵn sàng đẩy mạnh tiến độ.

" Dì Thẩm. "Một đứa trẻ tên Đậu Đậu mà Thẩm Bán Hạ đã từng gặp đẩy cửa bước vào.

" Bác sĩ Thẩm, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi rồi. "Mẹ Đậu Đậu nắm lấy tay Đậu Đậu.

" Mời ngồi. "

Thẩm Bán Hạ đang định khám bệnh, thì cánh cửa đột nhiên bật tung ra:" Bác sĩ cứu con tôi. "

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong phòng khám của Thẩm Bán Hạ ôm một đứa trẻ máu áo khoác màu hồng phấn.

" Bác sĩ, người nhà tôi bị non mữa, tiêu chảy và sốt. Tôi cần người đến khám ngay lập tức. "Giọng người đàn ông này thật vang dội.

Thẩm Bán Hạ và mẹ của Đậu Đậu giật cả mình, Đậu Đậu thì bắt đầu khóc vì sợ hãi.

" Bố "đứa trẻ trong vòng tay bố Manh Manh thì thầm.

" Con đừng sợ bố sẽ bảo vệ con. "Bố Manh Manh càng ôm chặt cậu bé hơn và nhìn lại Thẩm Bán Hạ." Cầu xin bác sĩ có thể cứu Manh Manh con tôi trước được không? Nó gần như không thể kéo dài được nữa.

Bố của Manh Manh rơm rớm nước mắt tiếng ở cổ họng hơi khàn.

"Tôi xin lỗi mẹ của Đậu Đậu. Đứa trẻ này đang ở trong trường hợp khẩn cấp, mẹ Đậu Đậu có thể bé kia khám trước được không? Sự đau đớn của bố Manh Manh khiến cho Thẩm Bán Hạ cảm động.

" Đậu Đậu đang sốt ở 39 độ và đang tiếp tục tăng cao, nhưng mẹ Đậu Đậu thấy cô bé kia thật sự không ổn.
 
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 5: Nhóm sự cố y tế 1

Cô ấy đón Đậu Đậu, cơ thể của Đậu Đậu rất nóng, khóc rất to, tinh thần cũng không tệ lắm, nên cô ấy cùng Đậu Đậu chờ đợi thêm một lát nữa, vấn đề không lớn!

"Đậu Đậu, hãy ra ngoài đợi một lát." Mẹ của Đậu Đậu xoa dịu Đậu Đậu rồi rời khỏi phòng bệnh ngoại trú.

"Cảm ơn." Cha của Manh Manh nói xong liền ôm Manh Manh ngồi nhanh xuống. "Bác sĩ mẹ của Manh Manh đang đi công tác. Con tôi ở nhà với tôi một mình, tôi đưa cháu thừ nhà trẻ về nhà, ăn tối chưa được bao lâu thì cháu ôn ói, kêu rằng bụng khó chịu, trước khi tôi đến thì cháu đã không còn hoạt bát, cháu bị sốt, trán nóng rang. Tôi gọi cho vợ thì vợ tôi bảo có thể do đồ ăn không được sạch sẽ nên cháu bị ngộ đọc thức ăn, cô ấy bảo tôi đưa cháu đến bệnh viênhj càng sớm càng tốt.

" Cả nhà đừng lo lắng. "Thẩm Bán Hạ không ra được nhiều thông tin hiệu quả từ lời nói của người nhà của bệnh nhân. Cô sờ trán Manh Manh" Thân nhiệt hiện tại của cháu là bao nhiêu? "

" Dạ không biết "Manh Manh trả lời.

" Không đo nhiệt độ trong quá trình xét nghiệm à? "Thẩm Bán Hạ kiên nhẫn hỏi.

" Con có được tư vấn khám bệnh không? "Bố manh Manh bối rối.

" Con không đăng ký à? "Khi bệnh nhân đến khoa cấp cứu, trước tiên cần phải đến quầy hướng dẫn khám bệnh, sau đó đăng ký khu khám bệnh, sau đó đến khu tương ứng để khám bệnh.

" Không, Manh manh đau quá, tôi muốn đi khám trước rồi mới đăng ký, không được à? "Bố Manh Manh hỏi ngược lại.

" Tất nhiên là không. Nếu như anh chưa đăng ký, dữ liệu của bệnh nhân sẽ không được nhập vào hệ thống, và tôi không thể khám bệnh và cấp thuốc cho anh được. "Bán Hạ trả lời.

" Nhưng từ lúc trước tới giờ, khi tối đến khoa nhi cấp cứu, tôi thường gặp bác sĩ rồi mới đi đằn ký. Còn việc kê đơn thuốc thì cô có thể tực tiếp viết bằng tay. "

" Các bác sĩ đã sử dựng hệ thống y tế để quản lý thông tin bệnh nhân trong vài năm nay. Đây là lần đầu tiên đầu tiên anh cùng con đi khám bệnh à? "Thẩm Bán Hạ tò mò hỏi.

" Tôi là một người lính quanh năm toàn ở xa nhà. Tôi phải dựa vào cha mẹ và vợ tôi để chăm sóc các con. "Bố Manh Manh gãi đầu xấu hổ," Nhưng bây giờ tôi đã xuất ngũ và có thể giành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

"Ra là vậy, anh đưa con anh vào đây, tôi đo nhiệt độ cho cháu trước và kiểm tra sơ qua, rồi anh đi đăng ký đi."

Sau khi lời nói của Bán Hạ thốt ra thì Manh Manh khóc lớn: "Ba đừng đi, đừng đi." Manh Manh bám lấy cha như một con lười.

"Được, cha sẽ không rời đi." Bố Manh Manh vỗ vai Manh Manh, "tôi sẽ đưa đứa trẻ đi đăng ký!"

Thẩm Bán Hạ: "Được rồi, sau khi anh ra bên ngoài, trước tiên hãy bảo y tá Tôn lấy nhiệt kế ở nách của cháu bé, sau đó đi đăng ký."

Trong thời gian Manh Manh đăng ký, cô ấy dành thời gian để gặp Đậu Đậu, đứa trẻ sốt cao và hơi ho. Cô nhìn cổ họng của đứa trẻ và lắng nghe âm thanh của phổi. Nếu cô ấy không thể xác định được Đậu Đậu là bị cảm do vi rút hay vi khuẩn, thì cô ấy phải đưa Đậu Đậu đi xét nghiệm máu.

Nhưng ai có thể ngờ bố Manh Manh vừa đỡ Manh Manh đứng dậy thì Manh Manh "ẹo", lại nôn mữa.

"Đừng sợ, đừng sợ, ba ở đây." Bố Manh Manh vội vàng vỗ lưng Manh Manh, "Bác sĩ Thẩm con tôi phải làm sao đây?"

Thẩm Bán Hạ choáng váng, cô không biết nó nghiêm trọng đến mức thế này! Cô không phải thần y, trong nháy mắt có thể chữa khỏi bệnh.

"Chú ý, đừng để chất khí nôn sặc vào khí quản." Đối mặt với tư thế bế trẻ không đúng cách của bố Manh Manh, Thẩm bán Hạ vội vàng ôm lấy Manh Manh, để Manh Manh ngồi dạy và quay đầu sang một bên.

Một lúc sau, Manh Manh nôn xong, đứa trẻ liếc nhìn Thẩm Bán Hạ, đứa trẻ lại khóc: "Bố con đau quá, đau quá, con muốn gặp mẹ, mẹ ơi." Manh Manh tiếp tục vặn người.

"Đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ dễ dẫn tới nôn mữa." Thẩm Bán Hạ vội trả Manh Manh về cho bố nó.

Manh Manh trở về trong vòng tay của cha, nhưng vẫn không ngừng khóc, ngược lại đứa trẻ còn khóc dữ dội hơn. Đứa trẻ khóc, nước mắt tuông ra như vòi phun nước.

"Mẹ không có ở đây, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Mẹ đi công tác, tuần này không có ở đây." Bố của Manh có vẻ lo lắng, giọng nói cũng có phần lớn hơn khiến Manh Manh trở nên sợ hãi, và khóc to hơn.

"Bố không tốt, con muốn bà ngoại. Bà ngoại ơi, con đau quá, đau quá."

"Bác sĩ phải làm thế nào?" Hay là cô kê cho tôi ít thuốc tôi sẽ ra bên ngoài mua. Trước tiên cô hãy khám cho Manh Manh, tôi sẽ đi đăng ký, bố của Manh Manh luốn cuốn.

Tôi chưa chẩn đoán ra được nguyên nhân của Manh Manh, vì vậy không thể kê đơn thuốc ngẫu nhiên! Hơn nữa, không thể chữa khỏi ngay sau khi uống thuốc. "Thẩm Bán Hạ đột nhiên nhớ rằng cô đã tham gia một lớp tuina khi cô đang học." Tôi sẽ cố gắng làm dịu cơn đau của đứa trẻ và ổn định tâm trạng.

Thẩm Bán Hạ nắm lấy bàn tay dễ thương và xoa bóp huyệt cho Manh Manh bằng ngón cái và ngón trỏ của cô: "Huyệt ngoại lao quan nằm ở giữa xương mu bàn tay thứ hai và thứ ba, cách các khớp bàn tay 5cm, xoa bóp huyệt ngoại lao quan có tác dụng thông kinh mạch, thúc đẩy tuần hoàn máu và giảm đau, chữa đau bụng, sưng đỏ, đau nhức mu bàn tay ở trẻ em bị phong hàn, v. V."

Bố của Manh Manh không thể hiểu được nhưng vẫn gật đầu đồng ý một cách nghiêm túc.

Sau khi Thẩm Bán Hạ bước vào trong được ba phút, tiếng nói của Manh Manh dần dần trở nên yên tĩnh hơn và tâm trạng đứa trẻ dần trở nên bình tĩnh hơn một chút. Thẩm Bán Hạ bảo bố Manh Manh đặt Manh Manh xuống giường, xoa tay và xoa bụng cho Manh Manh. Cơn đau bụng cảu Manh Manh đã thuyên giảm và đứa trẻ dần chấp nhận Thẩm Bán Hạ.

"Manh Manh, ba sẽ đi đăng kí cho con. Dì Thẩm sẽ ở đây cùng con xoa bụng, được không?" Thẩm Bán Hạ ngập ngừng hỏi.

Manh Manh có vẻ lưỡng lự khi nhìn Thẩm Bán Hạ và bố lần nữa.

"Bố sẽ về trong thời gian ngắn, Manh Manh đã không đăng ký, vì vậy dì không thể khám bệnh cho con." Thaamt Bán Hạ xoa tay tay đaâ trẻ một lần nữa và đặt tay lên bụng dưới của đứa trẻ.

Manh Manh không chỉ cảm thấy cơn đau của mình được thuyên giảm mà cơn nôn của cháu cũng dịu đi: "Bố ơi bố mau về nha."

"Phải vài phút sau bố mới về." Bố Manh Manh lo lánh chạy về.

Thẩm Bán Hạ thở phào nhẹ nhỏm và nghiêm túc xoa bóp cho Manh Manh.

Lúc này, mẹ Đậu Đậu bước vào cùng Đậu Đậu: "Bác sĩ Thẩm có thể tiếp tục đi khám được không?" Đậu Đậu bị sốt cao, và nó không thể khỏi khi dùng ibuprofen.

Đôi má của Đậu Đậu đỏ bừng, miệng khô khốc, và cháu bé đang tựa vào lòng mẹ trong tinh thần khá ổn định.

"Bao nhiêu tiền?" Thẩm Bán Hạ cảm thấy nhẹ lòng, vừa thoải mái nhìn với một ánh mắt chú tâm.

Thân nhiệt đo được là 39.3độ tang thêm 0.3 nữa là 39.6 độ rồi. Tôi đã cho cháu uống rất nhiều nước, cởi áo lên ra cho cháu rồi nhưng cháu vẫn không hạ sốt. Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Đậu Đậu, tôi lo lắng càng thêm lo lắng.

"Tôi sẽ kiểm tra cho cháu trước và sau đó hãy đi xét nghiệm máu."

Ngay khi Thẩm Bán Hạ rút tay ra khỏi bụng Manh Manh thì Manh Manh đã lăn lộn, ôm lấy cánh tay của Thẩm Bán Hạ và khóc lên, "Cô ơi, đừng đi."

"Em ngoan nằm ở đây một lát, dì đi cùng anh xuống kiểm tra một lát rồi sẽ quay trở lại sớm thôi." Thẩm Bán Hạ sờ đầu đứa trẻ.

Manh Manh bám lấy Thẩm Bán Hạ như một con gấu túi: "Cô ơi đau quá, đau quá!"
 
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 5: Nhóm sự cố ý tế 2

Thẩm Bán Hạ nhìn Manh Manh bất lực, mẹ của Đậu Đậu bất lực nhìn Manh Manh, Đậu Đậu khó chịu đến mức không còn sức để nói. Nắm lấy áo của mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Mẹ của Đậu Đậu đau đớn khi nghe tiếng gọi của Đâu Đậu, và nghiến răng nói to: Bác sĩ Thẩm, Đậu Đậu không thể chờ đợi được nữa.

“Nhưng....Manh Manh”, Bác sĩ Thẩm nhìn Manh Manh, nhìn lại Đậu Đậu. Hai đứa trẻ này đều cần cô ấy, nhưng cô ấy không thể làm gì được. Đầu cảu Thẩm Bán Hạ lúc này như một mớ hỗn độn, cảm thấy bản thân mình như một nồi áp suất không van, nó cứ liên tục nóng lên, và sẽ phát nỗ bất cứ lúc nào.

“Bịch....”tiếng một vật gì đó bị va vào tường, Thẩm Bán Hạ thức tỉnh trong sự đấu tranh tư tưởng.

“Bác sĩ, tôi đăng ký trở về rồi, tôi đến cùng với những người bạn của Manh Manh, tôi gặp họ lúc tôi đi đăng ký, họ đều có những triệu chứng giống như Manh Manh, có thể xem cho họ một tý được không!” bố của Manh Manh lao vào vào phòng khám.

Hơn chục phụ huynh tập trung trước phòng khám, cùng với những đứa trẻ đang bị đau bụng khóc hét ngoài kia, Thẩm Bán Hạ nhìn đám đông nghịt, cái đầu vốn vĩ đã rối bời bây giờ nó trở thành một mớ hỗn độn như một nồi cháo.

Tôn Đình Đình thậm chí còn bị đảy về phía trước, hỗn độn càng thêm hỗn độn: “Bác sĩ Thẩm đột nhiên đến cùng với một số bệnh nhân bị nôn và bị đau bụng, họ nhường như quen biết nhau và yêu cầu khám ngay lập tức, nhưng mà...”

“Có việc gì sao! Tình hình của chúng tôi rất là nguy kịch, Các con của chúng tôi đều học cùng một trường mẫu giáo, hiện tại thì chúng đang bị nôn mữa và tiêu chảy, hiện tại đều bị tiêu chạy, chắc là do thức ăn ở nhà trẻ không hợp vệ sinh nên mới gây ngộ độc cho trẻ em, ngộ độc thực thẩm đến mức nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên phải gặp bác sĩ ngay lập tức!” Một số người phụ nữ múp múp đang ôm con, chen vào phòng khám trừng mắt nhìn mẹ của Đậu Đậu, “Nhìn cái gì nữa? Phải ưu tiên những ca khẩn cấp”. Cô phải đi ra ngoài và xếp hàng lấy số thứ tự.

Mẹ của Đậu Đậu vốn dĩ đang lo lắng, lại gặp được người phụ nữ ngang ngược người, cô ấy tỏ ra rất tức giận: “ ai là không muốn khẩn trương khám bệnh chứ?” Tại sao lại ngang ngược đến thế, ai khám trước chứ, tôi là người đến trước rồi, tại sao tôi không thể khám chứ, họ thực sự muốn khám cho họ, nhưng thực sự không thể, con của các là con người, vậy con của tôi cũng là con người.

“Chúng tôi đang gấp! Ngộ độc thực thẩm có thể khiến người ta mất mạng.” Người phụ nữ hét lên.

Các người bố mẹ của những đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều muốn được vào khám trước.

Ỷ mạnh ăn hiếp yếu! Mẹ của Đậu Đậu rất sốt ruột. “Ngộ độc thực thẩm? Đã được chẩn đoán chưa? Đừng nói những điều vô nghĩa nếu mà chưa được chẩn đoán, hơn thế nữa! Nôn và tiêu chảy thì nguy hiểm, vậy sốt cao không nguy hiểm à? Sốt cao có thể gây chết người, cô có chịu được trách nhiệm không?

“Tại sao cô lại vô lý đến thế chứ!” Người phụ nữ chỉ vào Manh Manh đang nằm trên giường khám, và rống giọng lên, “Manh Manh có thể gặp được bác sĩ trước, con chúng tôi cũng có những triệu chứng như vậy, thì chúng tôi cũng có thể gặp bác sĩ trước. Bác sĩ cũng không phản đối, cô còn ở đó ngang bướng làm cái gì? ở đây là bệnh viện không phải là cái chợ.

“ Cô.....” mẹ của Đậu Đậu nhìn Đậu Đậu rồi quay sang nhìn những đứa trẻ khác, chỉ có thể kìm nén trong lòng và thầm chửi những người đó cả trăn ngàn lần. “Tôi không bao giờ quan tâm đến những người không đủ tư cách để nói chuyệ với tôi, tôi cũng chẳng thèm mắng mỏ làm gì. Tất nhiên, chỉ cần trở thành người tốt một lần là đủ rồi, tôi có thể bảo Manh Manh khám trước, làm ơn các người hãy làm theo quy định của bệnh viện.

Mẹ của Đậu Đậu vội vã đến trước Thẩm Bán Hạ: “ Bác sĩ Thẩm hãy khám cho Tráng Tráng Đậu Đậu trước.”

“ Tại sao chứ? Hãy khám cho Tráng Tráng nhà tôi trước.” Người phụ nữ ấy dùng cơ thể của mình để chèn ép mẹ của Đậu Đậu, để đưa đứa trẻ vào gặp Thẩm Bán Hạ.

Tráng Tráng năm nay khoảng 4 tuổi, cân nặng là 20kg, mẹ của Tráng Tráng đưa Tráng Tráng cho Thẩm Bán Hạ ngay tức khắc, cô ấy chỉ cẩm thấy giống như một quả tạ 20kg đột nhiên ở trên tay cô, trượt tay, Tráng Tráng bị ngã nhào xuống đất.

“Aaaa......” Tráng Tráng bị ngã xuống nhưng vẫn không rời đi, có vẻ rất sợ hãi.

“ Cô cô làm ngã con trai tôi” mẹ Tráng Tráng trừng mắt, tát Thẩm Bán Hạ một cái.

Cú tát rất mạnh, Thẩm Bán Hạ bị chân đứng không vững, cô bị ngã sang một bên, về bên phía Manh Manh, để không phải đụng trúng Manh Manh thì cô ấy đã ngã xuống đất.

“ Mẹ của Tráng Tráng cô quá đáng rồi đấy!” Bố của Manh Manh chạy tới bảo vệ Manh Manh.

Đây là lần thứu hai cô bị tát vào mặt, lần đầu tiên là Phương Tâm Di. Năm đó lúc cô còn là thiếu niên, rõ ràng cô bị cướp bạn trai, nhưng Phương Tâm Di lại cho rằng cô mới là người cướp bạn trai của cô ta. Phương Tâm Di đã tát cô một cái choáng váng.

Lần này cô không thể để bị tát như lần trước được, “ Đủ rồi” Thẩm Bán Hạ đứng lên, giơ tay phải lên, chuẩn bị phản kháng lại đối phương, nhưng bất chợt ánh mắt cô lại hướng về chiếc áo trắng, tay cô ngay lúc đó như bị đóng băng.

Cô là bác sĩ, khi đã khoác chiếc áo trắng của bác sĩ thì phải làm đúng nghĩa vụ của một bác sĩ. Không thể xung đột trực tiếp với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, Thẩm Bán Hạ hít một hơi thật sâu cố kìm nén cơn tức giận của mình xuống.

“Như thế nào? Cô nén con trai tôi xuống đất, mà giờ lại định đánh cả tôi sao. Nào, lại đây! Mẹ của Tráng Tráng đẩy Thẩm Bán Hạ, khóc lớn, “Thiên lý ở đây, bác sĩ muốn đánh người, cứu tôi với!”

Thẩm Bán Hạ không thể rút lui, bị dồn đến chân tường, khả năng gây sự của người phụ nữ này có thể so sáng với Phương Tâm Di! Thẩm Bán Hạ nghĩ về Phương Tâm Di. Khi cơn tức giận lên tới đỉnh điểm, thì không thể khoác trên mình chiếc áo trắng nữa, bởi sự điên cuồng của đối phương.

Trông khoảng khắc này, các gia đình của những đứa trẻ kia và người nhà Manh Manh họ cũng bắt đầu gây rối. Những người nhà và bệnh nhân ngồi ngoài kia đã chờ mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa được khám bệnh, các phụ huynh của những đứa trẻ ở trường mẫu giáo cũng không chịu sếp hàng, nhất quyết phải chạy vào và đòi gặp được bác sĩ. Hai bên mâu thuẫn dường như bốc hỏa, ồn ào, lộn xộn không ai có thể cản nổi.

Tôn Đình Đình đã dẫn đến một vài y tá nữa để thuyết phục, nhưng vẫn không thể thuyết phục được họ. Các gia đình cứ cãi nhau dữ dội, hoàn cảnh lúc đó rất náo loạn không khí trở nên nóng hơn, và có xu hướng sẽ từ cãi nhau sang đánh nhau.

“Làm gì bây giờ?” Tôn Đình Đình rất muốn nhờ Thẩm Bán Hạ giúp đỡ nhưng phòng khám bây giừo cũng đã chật ních trẻ em và phụ huynh của chúng và không có thể vào được.

Tôn Đình Đình quay sang phòng ngoại trú của bác sĩ Sở, nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt, gia đình và bệnh nhân đã ở trong phòng mười phút rồi mà vẫn chưa ra. Điều này rõ ràng không phù hợp với phong cách làm việc của bác sĩ Sở. Trừ khi bác sĩ Sở đang tìm cách tránh rắc rối ngoài kia. Nhưng điều này không phù hợp với tính cách của bác sĩ Sở. Bác sĩ Sở là người gặp nhiều rắc rối và khó khăn nhất trong phòng cấp cứu khoa nhi này. Làm sao có thể ích kỷ với một đồng nghiệp như vậy được. Trong lúc tuyệt vọng, Tôn Đình Đình đã cân nhắc có nên gọi Trương Bác trưởng của khoa cấp cứu này không?

“Rầm” tiếng cửa va vào tường, đột ngột khiến mọi người choáng váng, nhìn về phía tiếng phát ra.
 
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 6 Quy tắc của bác sĩ Sở 1

Sở Liên Kiều một tay thì chống lên cửa của phòng khám, một tay thì để vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng quét qua người nhà bệnh nhân đang ngồi trong phòng chờ. Với đang người cao vẻ mặt giận dữ, anh ta trông không giống như một vị bác sĩ mà lại giống như một ông trùm trong thế giới ngầm. Khí chất mạnh mẽ toát lên làm cho mọi người trong phòng chờ phải bình bĩnh lại.

“ ồn ào cái gì? Cứ đánh tiếp đi! Nếu thua thì có thể trực tiếp đi cấp cứu” giọng của Sở Liên Kiều không lớn nhưng cũng đủ cho mọi người ở đó phải sợ hãi.

“Bỏ cuộc rồi sao?” Sở Liên Kiều không thấy ai đáp lại, liên quay sang Tôn Đình Đình, Đình Đình tiếp tục công việc của mình, tiếp tục gọi số, hẹn gặp bác sĩ.

Sở Liên Kiều nói xong, liếc mắt nhìn về phía phòng khám của Thẩm Bán Hạ. Tất cả người nhà và bệnh nhân ở tầng 3 tại phòng khám khoa nhi, khiến cho đôi mắt Sở Liên Kiều không thể xuyên qua họ mà quan sát được tình hình bên trong phòng khám.

“Có muốn vào xem một chút không? Dù sao cô ấy cũng là con gái của Thẩm Trạch Sinh, Sở Kiên Kiều nhướng mày, “ nhưng tôi không muốn tọc mạch.”

“ A...., bác sĩ đánh người, bác sĩ giết người rồi.” Mẹ của Tráng Tráng hét lên.

“Người phụ nữ bạo lục kia thật sự sẽ không đánh người nhà của đưa trẻ đang bệnh kia sao?” Cô ấy chỉ mới đi làm ngày đầu tiên, nên cũng không biết phải làm như thế nào? Sở Liên Kiêu cố gắng chen chút trong đám đông đó để vào phong phòng khám của Thẩm Bán Hạ.

“Nếu cố tình đẩy thì rất có thể sẽ dẫn tới đánh nhau, các người sẽ bị kiện. Thẩm Bán Hạ luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của một bác sĩ, ngay cả khi mẹ của Tráng Tráng chỉ mũi và mắt mõ, cô ấy vẫn không đánh trả lại dù chỉ một lần.

Manh Manh sợ hãi bởi sự dữ tợn của mẹ Tráng Tráng, và lại nôn mữa. Thẩm Bán Hạ trở nên lo lắng, nhưung không thể đẩy mẹ của Tráng Tráng và lao về phái của Manh Manh. Kết quả mẹ của Tráng Tráng cứ ngồi lỳ trên mặt đất, cứ vừa khóc la vừa đánh mắng Thẩm Bán Hạ.

Thẩm Bán Hạ quá lười để để ý tới mẹ của Tráng Tráng, nhưng với khuôn mặt sưng đỏ, cô ấy lại tới khám cho Manh Manh, “ Thân Nhiệt rất cao, nôn xong không còn thấy thức ăn, Manh Manh còn đau bụng dữ dội không?”

“Con muốn bố! Bố, Manh Manh kéo bố lại” Manh Manh đang lăn lộn trong vòng tay người bố.

“ Tôi sẽ lập tức kiểm tra phân và máu, một lát sau Manh Manh bị tiêu chảy, anh nhớ lấy mẫu cho chúng tôi, để kiểm tra, trong khi chờ kết quả xét nghiệm thì đừng quên nhờ y tá Tôn lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho Manh Manh trong năm phút.” Thẩm Bán Hạ vội vàng đến máy tính và kiểm tra nhanh.

“Cảm ơn bác sĩ,” bố của Manh Manh ôm Manh Manh và cảm ơn.

“ Đúng rồi” Thẩm Bán Hạ chạm vào đầu của Manh Manh, “ Manh Manh giỏi, rất hợp tác để kiểm tra.”

“Dì, ở lại với con!” Manh Manh ôm chặt cánh tay của Thẩm Bán Hạ, vừa khóc vừa nói, “Con đau bụng, xoa xoa.”

“Con đi kiểm tra xong rồi ra dì sẽ xoa cho con nha, được không?” Thẩm Bán Hạ cố gắng an ủi đứa trẻ, nhưng Manh Manh khóc lớn, nhất quyết không chịu.

“ Bộp bộp” âm thanh bên dưới Manh Manh vang lên, mùi hôi thối bốc ra.

“Bố đó.....bố Manh Manh hôi, dì...” Manh Manh nắm chặt tay Bán Hạ và không ngừng khóc.

Bố Manh Manh ngượng ngùng nhìn Manh Manh rồi quay sang nhìn Thẩm Bán Hạ cầu xin, “Bác sĩ....cô có thể cùng với Manh Manh đi làm thủ tục và kiểm tra sức khỏe không ạ. Đứa trẻ này...tôi cũng hết cách. Cô thấy đó mẹ nó không có ở đây, tôi là một người đàn ông lớn tuổi chẳng hiểu biết gì cả. Chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ.”

Manh Manh nắm chặt bàn tay của Thẩm Bán Hạ với dáng vẻ đầy nước mắt. “ Dì sẽ đi cùng con chứ, con rất đau.” Manh Manh ở trong vòng tay của Thẩm Bán Hạ và nói.

“ Nào....”Thẩm Bán Hạ nhìn dáng vẻ đáng thương của Manh Manh, tình mẩu tử lại dâng trào, trái tim bị tan chảy. “ Tốt”

“ Tốt là tốt như thế nào? Cô là mẹ đứa bé hay là muốn làm mẹ đứa bé hả?” Giọng nói như sấm của Sở Liên Kiều vang lên.

Thẩm Bán Hạ ngạc nhiên nhìn lên Sở Liên Kiều: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh ta không phải là một mọt sách công nghệ sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây trong dáng vẻ này và cùng với một chiếc áo trắng.”

“ Anh ta đang cosplay sao?” Thẩm Bán Hạ nghĩ thầm.

“ Đối với bộ não này đã đến lúc phải cần đến khoa để kiểm tra rồi” Sở Liên Kiều bước tới chỗ của Thẩm Bán Hạ.

Sở Liên Kiều tâm trạng không tốt, khí thê lạnh lùng tiến tới chỗ Thẩm Bán Hạ, làm cho cô ấy sợ hãi co rút lại: “Anh, anh muốn làm gì?”

Chiều cao 1m83 của Sở Liên Kiều có ưu thế hơn chiều cao 1m60 của Thẩm Bán Hạ. Anh ta nhìn Thẩm Bán Hạ với vẻ mặt uy nghiêm: “Đây là bệnh viện, không phải trường học, đừng có ở đây mà biểu diễn. Khoa cấp cứu đã đủ bận rôinj và lộn xộn rồi. Cô đã gặp một bệnh nhân trong 20 phút và điều đó tôi không thể chấp nhận được, cô thật sự muốn làm mẹ của bệnh nhân sao, hãy xem lại trang phục trên người của cô trước khi thể hiện tình mẫu tử ở đây. Cô muốn làm mẹ, hãy cởi bỏ nó trước.”

Manh Manh sợ đến mức buông tay Thẩm Bán Hạ ra. Mặc dù bố của Manh Manh là một quân nhân đã nghỉ hưu, nhưng ông ta vẫn bị sốc trước vẻ lạnh lùng như bảng tăng của Sở Liên Kiều và lùi lại một bước.

Mặc dù thế, đôi chân của Thẩm Bán Hạ rất yếu và trong tiềm thức cô chỉ muốn thừa nhận lỗi lầm của mình. Một giây trước khi cô nói, những lời sắn bén mà bác sĩ Sở nói với Tôn Đình Đình đã truyền đến tai cô.

Người đàn ông miệng lưỡi sắc sảo và thâm độc này chính là bác sĩ Sở nha bên! Anh ta có quen biết với cha cô. Vì vậy, anh ta có cơ hội cao để biết rằng cô đang làm việc ở đây. Nếu anh ta thực sự biết, tại sao anh ta vẫn thốt ra những lời như vậy. Đây là hoàn toàn cố ý nhắm vào cô.

Thẩm Bán Hạ càng lúc càng tức giận khi nghĩ đến điều đó, trực tiếp biểu thị sự ác ý đối với Sở Liên Kiều, không lý trí.

“Đừng có khoa trương như vậy, anh không phải trách tôi, khám bệnh quá chậm để phải tăng áp lực cho anh sao.”

“Nhưng tôi la một người cẩn thận, nghiêm túc và có trách nhiệm. Nhiệm vụ quan trọng nhất của một bác sĩ là gì? Cứu người và chữa lành mọi vết thương, tôi sai gì khi cố gắng làm cho bệnh nhân thoải mái và cảm thấy được chăm sóc?” Thẩm Bán Hạ đứng dậy dùng ngón trỏ chọc thẳng vào ngực Sở Liên Kiều, tức giận gầm lên.

“ Đúng, tôi ghét việc khám bệnh chậm chạp của cô. Bệnh viện công là thế, ít nhân viên, nhiều bệnh nhân, không có thời rãnh rỗi, thật nực cười khi cô muốn làm con rùa trong một bầy chuột. Một bệnh nhân trong 20 phút, một ngày có 24 giờ, 1440 phút, ngay khi cả cô không ăn không ngủ thì cô cũng chỉ có thể khám cho 72 bệnh nhân. Bây giờ trong phong chờ vẫn còn 20 số của buổi chiều và số ca tối là 150 số. Cô có thể thức trong 24 giờ, bệnh nhân có thể chờ trong 24 giờ. Cô muốn thoải mái thời gian để chăm sóc bệnh nhân? Thì cô làm ở bệnh viện công để làm gì? Đi ra ngoài rẻ phải, đi bộ thêm 30 phút, trực tiếp đến bệnh viện tư nhân phí đăng ký là 2000 tệ!” Sở Liên Kiều càng ngày càng gắng gỏng, “nhìn xem người nhà của đứa trẻ suýt nữa là đứng dậy bỏ đi ra ngoài, không một chút do dự vì sự bối rối của cô, cô sẽ giải quyết tình huống này nhưu thế nào?”

“Tôi khám bệnh chậm, nhưng tôi thực sự đã tăng tốc lắm rồi, bây giờ chỉ mất hơn mười phút để khám cho một đứa trẻ, nhưng tôi không khám tuy tiện vẫn tuân theo quy tắc phân loại, mở ra một Kênh Xanh cho bệnh nhân có tình trạnh nguy hiểm tới tính mạng.” Thẩm Bán Hạ càng nói càng nhỏ giọng.

Sở Kiều Liếc mắt khiến cho Manh Manh sợ hãi quên cả khóc, “có ít nhất 20 đứa trẻ bị tiêu chảy trong phòng chờ, bệnh nhân này không mất nước, không bất tỉnh, chỉ có ôm cô mà khóc thì có được sự đãi ngộ đó không?”

“Nhưng đứa trẻ đang rất đau, rất đáng thương.” Thẩm Bán Hạ cúi đầu.

“Đứa trẻ nào ở đây không đau không đáng thương? Thẩm Bán Hạ muốn trở thành một bác sĩ hãy gạt đi những thương cảm tràn trề của cô.” Sở Liên Kiều nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Bán Hạ, Sở Liên Kiều đành rút lại những lời tức giận ấy.

Sở Liên Kiều nhìn xung quanh không biết có nên dọn dẹp cái mớ hỗn độn này giúp cho Thẩm Bán Hạ hay không.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 6: Quy tắc của bác sĩ Sở 2

“Tôi....” sự nhạy cảm khiến Thẩm Bán Hạ thật sự muốn trở về với Thẩm Trạch Sinh, nhưng lý trí nói với Thẩm Bán Hạ rằng cô đã làm sai điều gi đó, Thẩm Bán Hạ không biết phải đối mặt với Sở Liên Kiều như thế nào trong lúc đó, thẩm chí phải đối phó với tình trạng hiện tại như thế nào.

Mãi đến khi....

“Đậu Đậu, đừng làm mẹ sợ, con sao thế Đậu Đậu? Bác sĩ, bác sĩ.” Tiếng hét của mẹ Đậu Đậu phá vợ đi sự bế tắc.

Sở Liên Kiều và Thẩm Bán Hạ vội vã chạy đến chỗ mẹ Đậu Đậu. Đậu Đậu bất tỉnh và mền nhũn trong vòng tay cuae mẹ, cơ thể không ngừng nôn ra nhưungx chất nhầy.

“Đừng lo lắng, mẹ Đậu Đậu” Thẩm Bán Hạ an ủi mẹ Đậu Đậu, đầu óc cô thì đang trống rỗng quên mất những biện pháp cấp cứu tạm thời.

“Đặt lên giường cấp cứu” Sở Liên Kiều hướng về phía mẹ Đậu Đậu, Đậu Đậu đang nằm nghiêng trên giường cấp cứu.

“Lau sạch chất nôn và chất nhầy trong miệng.” Sở Liên Kiều tự cởi bỏ quần áo của Đậu Đậu còn hơn trông chờ vào Thẩm Bám Hạ.

Thẩm Bán Hạ giật mình vội vàng lau miệng cho Đậu Đậu theo hướng dẫn của Sở Liên Kiều để tránh trình trạng hít ngược trở vào.

“Cho một vật gì đó vào miệng để tránh bị cắn vào lưỡi” mẹ của Đậu Đậu nhìn thấy hàm răng của con đang đóng chặt.

“Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Trong lúc Sở Liên Kiều đang kiểm tra nhịp thở, đồng tử, da của Đậu Đậu, và hỏi mẹ của Đậu Đậu: “Con cô đã từng bao giờ bị sốt cao như này chưa và đã sốt bao lâu? Có uống thuốc hạ sột không?”

“Đây là lần sốt cao đầu tiên của Đậu Đậu. Cách đây 20 phút thằng bé sốt tới 39,6 độ. Bây giờ cơ thể thằng bé nóng hơn trước. Tôi ước tính khoảng 40 độ. Cơn sốt bắt đầu từ 8 giờ sáng nay, lần dầu đo được là 38,7 độ. Tôi đã cho cháu dùng ibuprofen và hạt kanggan để tạn thời hạ sốt. Đến 12 giờ trưa thì bắt dầu sốt lại, thân nhiệt là 38 độ. Tôi đã tắm và đắp miếng dán hạ sốt cho thằng bé. Tôi thấy không yên tâm, sau khi thằng bé ngủ được một giấc, thì tôi đưa cháu đến bẹnh viện để khám. Cách đây 40 phút thì thân nhiệt của cháu là 39,6 độ, tinh thần không được ổn định lắm, nên tôi đã cho cháu uống ibuprofen thêm một lần nữa. Lần này vẫn không hạ sốt. Bác sĩ Sở, bác sĩ Thẩm thằng bé bị làm sao vậy? trước đây cũng đã từng uống ibuprofenjia để hạ sốt! Đậu Đậu không bị thành viêm màng não chứ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạnh chứ?” mẹ Đậu Đậu run lên vì lo lắng, toát mồ hôi lạnh.

“Sau khi nghe nói về tình trạng bệnh, thì hãy yên lặng và đừng can thiệp vào việc khám chữa bệnh của tôi.” Sở Liên Kiều đeo ống nghe lên, đặt đầu ống nghe vào tim và theo dõi nhịp tim của Đậu Đậu.

Một lúc sau, Sở Liên Kiều đặt ống nghe xuống, nhìn chằm chằm một lúc: “Tại sao vẫn còn ở đây? Nếu sốt cao và co giật như thế thì phải liên hệ với phòng cấp cứu ngay lập tức chứ.”

ồ! Tôi sẽ đến phòng cấp cứu ngay lập tức và báo họ để chuẩn bị thiết bị cấp cứu.” Thẩm Bán Hạ vội vàng chạy ra ngoài, nhưng Sở Liên Kiều đã nắm lấy tay cô.

“Cô là bác sĩ hay y tá?” mà trong trường hợp này cô phải đưa đứa trẻ xuống phòng cấp cứu.” Sở Liên Kiều nói với giọng thô bạo.

“Là anh mới bảo tôi đi mà.” Thẩm Bán Hạ nhỏ giọng phản bác lại.

Sở Liên Kiều nhìn chằm chằm Thẩm Bán Hạ nói: “ cô còn cứng miệng, có cầm tự mình chạy tới gọi phòng cấp cứu không? Tìm Tôn Đình Đình.”

“Vâng” Thẩm Bán Hạ định đi tìm Tôn Đình Đình, thì phát hiện cổ tay cô vẫn bị nắm chặt, nhiệt đọ ấm áp từ cổ tay truyền vào tâm nhĩ khiến tim cô đập nhanh hơn, máu dồn lên mặt: “Buông ra, buônng ra.”

Sở Liên Kiều bên tai ửng đỏ bất thường, nhưung vẫn giả bộ bình tĩnh: “ Hiểu rồi thì đi làm đi.” Buông tay và tiếp tục chăm sóc Đậu Đậu.

Thẩm Bán Hạ chen ra khỏi đám đông và tìm thấy Tôn Đình Đình yêu cầu cô liên lạc với phòng cấp cứu. Sau đó trở lại mong sẽ giúp đỡ được gì đó.

Thẩm Bán Hạ nhìn Đậu Đậu, nhớ lại cảnh mẹ Đậu Đậu đang ôm Đậu Đậu đi tìm cô để được khám bệnh, mặc dù bà và liên Kiều đặc biệt khó chịu, nhưng Sở Liên Kiều đã đúng.

Cô thất sự sai rồi! Bất kể yêu tiên gì, cô cũng xử lý lộn xộn mới quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nếu cô ấy có thể an ủi được Manh Manh tốt và đến gặp bác sĩ kịp thời thì cơn sốt của Đậu Đậu sẽ không cao đến thế, Đậu Đậu cũng sẽ không bị co giật.

Thẩm Bán Hạ vừa thấy xấu hổ vừa tự trách bản thân mình, nước mắt tuông ra không kìm chế được: “Xin lỗi mẹ Đậu Đậu, là do tôi, do tôi mà khiến cho Đậu Đậu phải sốt cao dẫn tới co giật, khi cô đến gặp tôi thì tôi nên đến gặp Đậu Đậu ngay lập tức, tất cả là lỗi của tôi đã không sắp xếp được phòng khám tốt và làm chậm trể việc khám cho Đậu Đậu.”

“Có lẽ tôi không thích hợp làm bác sĩ đặc biệt là bác sĩ khoa nhi!” Nước mắt của Thẩm Bán Hạ rơi ngày càng nhiều.

“Bác sĩ tôi không trách cô đâu. Chính tôi đã bảo cô đi khám cho Manh Manh trước, không ngờ con của cô lại sốt nặng như vậy.” Bố Manh Manh xin lỗi mẹ Đậu Đậu

“Nói những lời này bây giờ có ích gì nữa? Không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế, nếu không thì....”mẹ Đậu Đậu liếc măys nhìn thẩm Bán Hạ, “tôi thà đi tìm bác sĩ Sỡ chứ không ngồi chờ đợi cô.”

“Không phải cô ấy luôn phàn nàn về khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy sao? Nhìn vào cổ họng, nghe phổi, xét nghiệm máu. Hầu hết cảm lạnh đều như thế này! Anh ấy không thể khám theo cách khác sao? Sở Liên Kiều nghiêm túc nói.” “Không thể coi thường việc cảm lạnh, tôi không để ý đến nó, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!” Thẩm Bán Hạ không thể ngừng khóc và xin lỗi. Cô ấy muốn làm điều gì đó đễ bù đắp nhưungx lỗi lầm nhưng cô ấy không biết phải làm như thế nào.

“Nước mắt có thể dùng làm thuốc không?” Sau khi Sở Liên Kiều xác nhận bệnh tình của Đậu Đậu ngày càng xấu đi, anh ta quay sang Thẩm Bán Hạ.
 
Tham gia
20/10/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
37
Điểm
13
Chương 6: Quy tắc của bác sĩ sở 3

"!" Thẩm Bán Hạ sợ đến mức quên cả khóc.

Cơn sốt co giật của đứa trẻ đã kéo dài 2 phút rồi vẫn chưa dứt, phải làm như thế nào? "Sở Liên Kiều giống như một giáo viên đang đề ra một đề kiểm tra cho học sinh của mình.

Thẩm Bán Hạ đứng thẳng" Giữ cho đường thở không bị tắt nghẻn, cho thở oxy để theo dõi các dấu hiệu và hạ sốt khi cần, sử dụng thuốc tiêm Dixiyang vào tĩnh mạch hoặc truyền trực tràng.

Vào lúc đó, Tôn Đình Đình đưa giường đẩy, y tá và bình dưỡng khí vào phòng cấp cứu, xua đám đông trước cửa của phòng khám ngoại trú.

"Cho thở oxy!" Sở Liên Liên Kiều ra lệnh cho Thẩm Bán Hạ.

Thẩm Bán Hạ vội vàng đưa bình dưỡng khí cho Đâu Đậu: "Được rồi!"

Thẩm Bán Hạ chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo của Thẩm Bán Hạ, nhưng không ngờ Sở Liên Kiều lại quay sang cô: "Sao cô ngốc quá vậy, mau đưa đứa nhỏ đến phòng cứu hộ.

" Anh không đi sao? "Thẩm Bán Hạ ngẩn ra.

" Đứa nhỏ không phải bệnh nhân của tôi. "Sở Liên Kiều nói.

" Nhưng "Thẩm Bán Hạ tạm ngưng, nói" lúc này mà còn phân chia bệnh nhân của ai sao! "

Cô ấy đều biết tất cả các lý thuyết, cũng đã thực hành qua rồi, nhưng thực sự phải làm điều đó một mình.. cô ấy rất sợ. Cơ thể của Thẩm Bán Hạ như bị mất kiểm soát.

Sở Liên Kiều nhìn Thẩm Bán Hạ đang run rẩy, hừ một cái lạnh lùng:" Đã học y 8 năm rồi! Sốt cao co giật cũng không giải quyết được sao? Phụ nữ không thích hợp để làm bác sĩ, chỉ có thể nói chuyện trên giấy, phân phát tình mẫu tử tràn lan.

Ngay sau khi lời nói này được phát ra, Sở Liên Kiều không chỉ xúc phạm Thẩm Bán Hạ mà còn xúc phạm tới tất cả phụ nữ có mặt. Mọi người trang cãi vì Thẩm Bán Hạ.

"Tôi vừa trọng già vừa thương trẻ, các người đã thật sự cho rằng tôi là cha. Đại trượng phu, suốt đời cô đơn. Thẩm Bán Hạ tức giận tới mức quên mình đang sợ hãi, liền bảo y tá đưa Đậu Đậu lên giường đẩy đưa vào phong cấp cứu chuẩn bị thuốc và dụng cụ cấp cứu.

Mẹ Đậu Đậu nghĩ đến những gì Sở Liên Kiêu vừa nói, trong lòng rất khó chịu, nhưng bà nghĩ rằng bác sĩ Thẩm là một vị bác sĩ tân tinh, thì bà rất lo lắng.

" Bác sĩ, tôi.. "

Sở Liên Kiều hoàn toàn không cho mẹ của Đậu Đậu lựa chọn:" Đó không phải bệnh nhân của tôi, tôi không quan tâm. "

" Sớm muộn cũng có quả báo, anh có phải là đàn ông không vậy? "mẹ của Đậu Đậu hối hận ngay sau khi vừa nói ra. Cô hỏi Sở Liên Kiều, phải làm thế nào, thì anh mới chịu đi? Nhưng lời nói đã nói ra rồi không thể nuốt lại được, thật sự muốn giao Đậu Đậu cho Thẩm Bán Hạ sao? Trông cô ấy không chuyên nghiệp bằng Sở Liên Kiều.

" Đương nhiên, anh ta là một người ung thư ở giai đoạn cuối rồi. "Thẩm Bán Hạ cầm lấy tay Đậu Đậu đầy kiên quyết." Mẹ Đậu Đậu, cô đừng quá lo lắng, hãy giao Đậu Đậu cho tôi. "Lần này tôi sẽ trả lại cho cô một Đậu Đậu hoạt bát và nhanh nhẹn."

"Điều này.." Mẹ của Đậu Đậu nhìn cơn co giật của Đậu Đậu đã đỡ hơn, nưhung sắc mặt của Đậu Đậu vẫn tái méc. Tình trạng của Đậu Đậu không thể trì hoãn được. "Được rồi!" mẹ của Đậu Đậu gật đầu.

Thẩm Bán Hạ ngay lập tức hướng dẫn y tá nhanh chóng di chuyển giường bệnh phòng phồng cấp cứu. Và mẹ của Đậu Đậu cũng đi theo.

Sau khi các bệnh nhân khác và người nhà của họ thấy Đậu Đậu rời đi, họ vẫn tiếp tục ngồi đó và bàn luận đến vấn đề vừa xảy ra, khôgn hề có ý định rời đi.

"Mùi phân thối quá đi!" Sở Liên Kiều bịt mũi lại, chỉ vào bố của Manh Manh đang nhìn quanh, "Tôi nói anh đó, con của anh đã làm ra đó rồi, không mau dọn dẹp đi."

"Vừa rồi bác sĩ bảo tôi đưa cháu đi khám." Bố của Manh Manh giải thích, Manh Manh nấp vào vòng tay của bố mà run rẩy, cứ như Sở Liên Kiều là một con hổ ăn thịt người.

"Đứa trẻ nôn hết cả rồi, muốn dọn cững không được, bác sĩ gọi đi khám bệnh, thì còn không đi đóng viện phí à. Mà anh còn có thời gian ngồi đây xem náo nhiệt. Anh có phải bố của nó không, hay anh vẫn cảm thấy bệnh của đứa trẻ nhẹ quá, không có vấn đề gì?" Giọng của Sở Liên Kiêu không quá lớn nhưng lại nhưu găm vào trái tim anh ta từng chữ.

"Sao anh có thể nói như thế!" mặc dù bố của Manh Manh không có thiện chí với Liên Kiều, thái độ cũng chẳng tốt. Nhưng khôgn thể phủ nhận Kở Liên Kiều đã đánh thức anh ta bằng cách mắng mỏ anh ta, để anh ấy lấy lại được sự bình tĩnh và dứt khoác của một người quân nhân.

Anh ấy bế Manh Manh lên một cách nhanh nhất để đi đóng phí, sau đó xét nghiệm máu và xét nghiệm phân. Trong khi chờ lấy kết quả xét nghiệm, anh ta đưa Manh Manh ra ngoài mua quần áo mới và khăn giấy ướt, lau sạch những chỗ bẩn, thay quần áo cho Manh Manh. Cuối cùng anh ta yêu cầu Tô Đình Đình cho một chiếc nhiệt kế để đo nhiệt độ cho Manh Manh.

Tất nhiên, trong lúc bố Manh Manh đang lo cho Manh Manh thì ông ấy không biết rằng Sở Liên Kiều rất hùng hổ ở khoa cấp cứu nhi này.

"Cậu, cậu, cậu.." Sau khi bố của Manh Manh rời đi, Sở Liên Kiều chỉ tay vào đám người, "tôi muốn một cái vé xem phim, tôi muốn ra ngoài đánh nhau, tôi muốn gặp bác sĩ, đi ra ngoài lấy cho tôi con số." "Đây là bệnh viện không phải là cái chợ bán rau!". "Bác sĩ, Tráng Tráng nhà tôi bị ngộ độc thực phẩm, tôi cần đến gặp bác sĩ để khám ngay." Nếu có lựa chọn thứ hai thì mẹ của Tráng Tráng nhất định sẽ không đến gặp Sở Liên Kiều. Đến gặp bác sĩ nhưng đến giờ này chỉ có Sở Liên Kiều ở phòng cấp cứu khoa nhi.

Sở Liên Kiều nhìn Tráng Tráng: "Dấu hiệu sự sống của bệnh nhân vẫn ổn định, không đủ điều kiện ưu tiên thăm khám, ra ngoài xếp hàng."

"Ngộ độc thực thẩm của con tôi rất nguy hiểm." Mẹ của Tráng Tráng gầm lên.

"Là bệnh gì, tôi là người rõ, không phải cô, có ý kiến gì, xin đổi bệnh viện khác." Nói xong Sở Liên Kiều rời khỏi phòng khám của Thẩm Bán Hạ.

"Thái độ của cậu là như thế nào, có tin tôi sẽ kiện cậu không?" Mẹ của Tráng Tráng chỉ vào lưng của Sở Liên Kiều mà chửi bới.

Sở liên Kiều phớt lờ đi mẹ của Tráng Tráng, đi tới chỗ của Tô Đình Đình, "cô làm y tá 3 năm rồi, cả kỹ năng này cũng không có à?"

Ánh mắt khinh thường của Sở Liên Kiều làm cho Tô Đình Đình tức giận, nhưng những gì anh ta nói là sự thật. Tô Đình Đình nhìn phòng chờ hỗn loạn, cảm thấy rất tội lỗi.

"Thời gian của tôi rất quý giá tôi không muốn lãng phí vào những chuyện rắc rối này. Cô nên thể hiện sự chuyên nghiệp và kéo léo của mình theo đúng phương pháp để phân loại bệnh nhân đến phòng cấp cứu, đừng lạm dụng sự thương người như Thẩm Bán Hạ." Sở Liên Kiều nói xong liền bước đi, mà không nhìn lại bệnh nhân đang trong phòng ngoại trú.

Mặc dù Tô Đình Đình rất tưucs giận đến mức mũi cay xè, mắt đỏ hoe, nhưung vẫn bị Sở Liên Kiều khiêu khích để khơi dậy toàn bộ hiệu quả chiến đấu. Cô ấy hít một hơi thật sâu, và cùng với một số y tá, cùng phân chia thứ tự các lần đến thăm khám một cách nhanh chóng, và đưa đến phòng chờ một cách đúng quy trình.
 
Top