Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ - Linh Phong

[Xuyên không] Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ - Linh Phong

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
Chương 60: Bách Nhãn xà - Hợp tác
Hai con thần thú lao vào nhau quần ẩu khiến cát xung quanh nơi đó bốc lên dữ dội. Bách Nhãn Xà cuộn mình, những con mắt trên thân thể nó lập tức phát ra ánh sáng chói lòa chiếu thằng vào Băng Giác Lang. Thế nhưng Băng Giác Lang cũng đâu phải dạng vừa, nó lập tức phun ra luồng sương xanh trắng cản bước ánh sáng kia, đồng thời nó cũng lập kết giới băng xung quanh Bách Nhãn Xà nhằm giam hãm con cự xà khổng lồ vào lồng băng.

Dưới sự đáp trả hung hãn của Băng Giác Lang, Bách Nhãn Xà tức giận thét lớn, thanh âm như một quả bom khủng bố vang dội cả một vùng thinh không.

Băng Giác Lang bất giác lui về thủ, luồng sóng âm của Bách Nhãn Xà đã khiến cho nó bị nội thương nhẹ, thế nhưng thần thú khai chiến, chỉ một bất cẩn nhỏ thôi đã đủ xong đời.

Bách Nhãn Xà nhận ra Băng Giác Lang đã bị thương, nó lập tức mở ra toàn bộ con mắt từ đầu nó xuống đến lưng chừng bụng đang bị vùi trong cát. Một thứ ánh sáng mạnh mẽ đến khủng bố ngay tức khắc phóng ra tấn công Băng Giác Lang.

Băng Giác Lang tuy biết nguy hiểm nhưng hiện giờ nó đã không thể nào trốn thoát được nữa. Nó lập tức gầm lớn một tiếng, một tảng băng khổng lồ ngay tức khắc hiện lên bảo vệ lấy người nó.

Thế nhưng ánh sáng của Bách Nhãn Xà vốn đâu phải thứ tầm thường gì, dù là ánh sáng nhưng nó đủ để thiêu đốt tảng băng bảo vệ kia rồi đánh thẳng vào người Băng Giác Lang khiến cho nó văng đi xa tít mù, sau đó lộn thêm vài vòng trên mặt đất.

Vào lúc này, Bách Nhãn Xà liền lao thân thể khổng lồ của nó lên khỏi mặt cát, chiếc sừng khổng lồ cong vút của nó hướng về phía Băng Giác Lang, âm thanh xé gió mạnh mẽ cắt ngang bầu không khí nóng bức của miền sa mạc.

Nằm vật dưới nền cát vàng, Băng Giác Lang lúc này đã không còn đủ sức chống cự với kẻ địch nữa, nó chỉ còn biết nằm trơ mắt nhìn Bách Nhãn Xà thân thể như một ngọn núi khổng lồ lao đến với tốc độ khó tưởng.

Mắt thấy chiếc sừng sắp đâm vào thân thể kẻ thù, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, một cái vó ngựa không biết từ đâu hiện ra đá thẳng vào sừng Bách Nhãn Xà khiến cho nó nghiêng hẳn đi, nhờ đó mà đòn tấn công của con thần thú cũng không trúng vào người Băng Giác Lang.

Nhưng trong một sát na ấy, Bách Nhãn Xà vẫn đủ sức điều khiển thân thể quật vào thân kẻ địch vừa xuất hiện, một tiếng ré vang lên thảm thiết đồng thời một tia chớp trắng cũng tức khắc va mạnh vào gò đất.

Đất cát mịt mù lập tức cuốn tung lên khiến bầu không khí trầm lắng xuống. Chậm rãi ngóc đầu dậy từ trong những cồn cát cao ngất, Bách Nhãn Xà liếc mắt nhìn hai kẻ thù của mình một cách vô cùng bình thản.

Cố gắng gượng người dây, từng dòng máu xanh lơ rỉ qua những vết thương trên người Băng Giác Lang mà rơi xuống đất. Máu của nó rơi đến đâu thì mặt cát vàng cũng đóng băng đến đấy. Âm thanh xèo xèo giữa lớp cát vàng hanh khô nóng bức và lớp băng xanh ngắt giống như đang đối chọi nhau dữ dội.

Từ trong đống bụi cát mịt mù, Phi Mã nhẹ nhàng bước ra. Mặc dù trên thân thể nó lúc này là từng dòng máu nóng đang tuông chảy, thế nhưng nó vẫn ngẩn cao đầu mà nhìn về phía Bách Nhãn Xà không hề kiêng kỵ. Mỗi bước chân của nó dẫm lên nền cát đều khiến những đóa hoa tươi thắm nở rộ lên rực rỡ. Đứng cạnh bên Băng Giác Lang, Phi đạp vó xuống đất vài cái, đồng thời Băng Giác Lang cũng hất đầu nó mấy cái rồi ngẩn đầu nhìn về kẻ thù trước mặt. Trong mắt cả hai lúc này hằn lên chiến ý mãnh liệt đến không ngờ.

Đối chọi với cùng lúc hai thần thú mà có vẻ như cả hai đều không hề e ngại gì đến nó, Bách Nhãn Xà lúc này có đôi chút nhớ lại vài trận chiến trước, lúc nó đứng trên đỉnh cao sức mạnh và chiến đấu với ba con thần thú mạnh đến khủng bố ấy. Thế nhưng nếu so với bọn chúng, hai tên nhóc mới lớn trước mặt nó quả thật không đáng để tâm vào mắt. Quá yếu, quá kém, sự khinh thường hằn rõ trong mắt Bách Nhãn Xà.

Bất chợt, không có một chút cảnh báo trước, những con mắt trên người Bách Nhãn Xà đồng loạt mở tung ra, những luồng ánh sáng mãnh liệt nhanh chóng cuốn về phía Băng Giác Lang và Phi Mã.

Thế nhưng lần này nó phải ngạc nhiên, khi luồng ánh sáng của nó cuốn tới Băng Giác Lang, nó mới nhận ra rằng đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của hai con thần thú. Đồng thời từ hai bên người nó tức khắc nhói đau mãnh liệt.

Bách Nhãn Xà rống lên một tiếng dữ tợn, nó nhanh chóng thu mình lại, đồng thời cả thân thể của nó cũng phóng vội về phía trước.

Hóa ra trong lúc Bách Nhãn Xà khinh thường kẻ địch, Băng Giác Lang đã dựng nên một màn băng khổng lồ nhằm che dấu tung tích cả hai. Ngay khi Bách Nhãn Xà tung đòn quyết định, cả hai đã lập tức phóng sang hai bên, đồng thời bằng tất cả sức mạnh của bản thân, cả hai tấn công khiến Bách Nhãn Xà không kịp trở tay.

Khinh thường kẻ địch đúng là điểm chết chí mạng trong một cuộc chiến. Thân thể Bách Nhãn Xà lúc này đã chảy ra rất nhiều máu. Một do chiếc sừng của Băng Giác Lang, một do cú đá dùng hết tốc lực của Phi Mã gây nên. Dù cho lớp vảy của nó vốn vô cùng cứng cáp, thế nhưng dưới đòn tấn công mạnh đến khủng bố của hai thần thú liên kích, lớp vảy của nó cũng không chịu nổi.

Gầm lên dữ tợn, cả bầu trời bỗng chốc nổi lên cơn cuồng phong cuồn cuộn. Cát vàng cứ thế bị cát cuốn lên không trung tạo thành một cái vòi rồng khổng lồ như muốn nuốt trọn tất cả mọi thứ. Đôi mắt Bách Nhãn Xà hằn lên tia dữ tợn khát máu, có lẽ, đã lâu lắm rồi nó mới cảm nhận được cái cảm giác này, cái cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.

Nhận thấy nguy hiểm, Băng Giác Lang đưa mắt nhìn những người đang nằm ngất trên mặt đất, rồi nó dẫm chân xuống đất thật mạnh. Một lồng băng tức khắc mọc lên bảo vệ lấy những người nằm trên đất. Dưới sự hung bạo của cơn bão cát, chiếc lồng bằng kia vẫn sừng sững không chút mảy may.

Băng Giác Lang, Phi Mã, Bách Nhãn Xà đồng loạt gầm lớn, rồi cả ba lao vào nhau quần đấu dữ dội bên dưới bầu trời đầy cát vàng mù mịt.



Ôm lấy người con gái bé nhỏ ấy, cảm nhận hơi ấm và mùi hương dìu dịu trong lồng ngực mình, Phi bất chợt nói khẽ:

- Cảm ơn em.

Tuyết Liên cười khúc khích hỏi ngược lại:

- Sao vậy anh, sao tự nhiên cảm ơn em?

- Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong giấc mơ của anh. Dù anh biết rằng mộng tưởng quả thật quá đẹp, và ngoài kia vô cùng hung hiểm. Nhưng anh vẫn muốn được ở nơi đây, với em, với bầu không khí rộng lớn này. Một lần thôi cũng được.

- Anh nói gì vậy? Anh không muốn ở đây với em à?

- Muốn chứ, tất nhiên là muốn. Nhưng mà anh muốn bảo vệ người con gái ngốc nghếch tinh nghịch kia hơn.

Vừa nói dứt câu, Phi lập tức xô người Tuyết Liên ra. Cả cánh đồng hoa tuyệt đẹp nhanh chóng trở nên xám xịt. Tuyết Liên cũng lập tức hóa thành một con quỷ khổng lồ cao vài chục mét. Gương mặt dữ tợn nhe nanh múa vuốt hướng về phía Phi. Nó gầm gào bằng âm thanh khó nghe, giống như nó đang rít qua từng khẽ răng:

- Thằng khốn, mộng đẹp ngươi không muốn. Ngươi muốn tìm đường chết…

- Được rồi, nói nhiều quá. Cho ngươi ân huệ được tồn tại một chút mà đã lớn lối vậy rồi à.

Phi cắt ngang lời nữ quỷ, đồng thời cậu ta đưa ngón út lên ngoáy ngoáy tai mình. Lấy ngón tay ra, thổi một cái, cậu ta nói tiếp:

- Đừng quên rằng đây mà cõi mộng, là đặc quyền thế giới của ta.

Nữ quỷ gầm lên rồi phóng về phía Phi. Thế nhưng trong tay cậu ta lúc này là một thanh cự kiếm khổng lồ giương thẳng lên trời xanh. Không thèm để ý đến, cậu ta chém thanh kiếm về phía nữ quỷ một cách bình thản. Chỉ thấy nữ quỷ kia bị cắt ra làm hai một cách thật nhẹ nhàng rồi biến mất như màn khói tỏa. Thổi nhẹ một cái, Phi lầm bầm:

- Dám uy hiếp anh ở cái chốn mà anh mày dạo chơi không dưới ngàn lần à.

Vừa dứt lời, cả thân thể Phi bỗng chốc chìm vào màn đêm tăm tối. Thế nhưng miệng cậu ta vẫn hiện lên nụ cười.



- Này, em nói xem, cái này có phải giống thật quá không?

Vừa nói Quân Bá vừa giơ một thanh kiếm tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng rực rỡ lên cao. Sau lưng cậu ta, Vân Điệp chắp tay sau lưng nghiên người đáp:

- Đây là thật mà anh, sao anh lại nói giống thật?

- Ừ mà… chẳng phải cái thanh kiếm này…

- Thanh kiếm này làm sao hả anh

Vừa hỏi cô vừa xoa xoa bóp bóp vai cho cậu chàng, hưởng thụ sự thoải mái, cậu chàng cười gượng:

- Nhưng mà… anh vẫn cảm thấy có gì đó…

- Em xoa bóp có thích không nào?

Không đợi Quân Bá nói hết câu, cô đã nhẹ cúi người xuống nói nhỏ vào tai cậu. Thật là ngọt ngào mà, lúc này Quân Bá cũng chỉ còn biết mỉm cười không nói nữa. Dù cho cậu ta cảm giác được có gì đó không đúng, thế nhưng quả thật cậu ta không biết không đúng ở điểm nào. Mọi thứ quá hoàn hảo, quá tuyệt vời, đó là giấc mộng cả đời cậu ta, đó là thứ mà cậu ta muốn có nhất trong đời. Mộng đẹp, quả thật là đời đẹp như mộng.

Rốt cuộc thì cậu ta vẫn ngồi đó, vẫn chăm chú vào những lưỡi kiếm được rèn trong lửa đỏ. Dù vẫn còn thắc mắc nhưng cậu ta có lẽ đã bỏ mặc rồi.



- Quả thật tài nấu ăn của Dạ Nguyệt không tệ nha. Ngon lắm.

Tiếng của Bạch Hàn cất lên khen ngợi. Hồng Long nhớ rằng cậu ta đã ở đây rất lâu, rất lâu rồi. Mọi thứ quá yên bình, yên bình tới mức khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc thì cậu ta đã quên mất thứ gì.

Ngồi trong bàn ăn, chậm rãi đưa mắt dõi nhìn xung quanh, Hồng Long nhăn mày đôi chút. Có một cảm giác rất lạ xuất hiện trong lòng cậu ta, thế nhưng cậu ta lại không thể nào nhớ ra được, thậm chí không thể nào hiểu được cái cảm giác đó là gì mà lại thôi thúc cậu ta đến vậy.

Nhìn những người bạn của mình một vòng, rốt cuộc Hồng Long cũng tìm được câu để hỏi:

- Này mọi người, chúng ta… tại sao lại ở đây?

- Ơ, tên này nói gì lạ nhỉ? Tại sao chúng ta lại không ở đây? – Bạch Hàn hỏi ngược lại.

- Nhưng mà… vì cái gì mà chúng ta xuất hiện ở chỗ này, vì cái gì mà… chúng ta quen được Dạ Nguyệt?

Dạ Nguyệt chợt trợn mắt phồng má giận dỗi:

- Anh nói lảm nhảm cái gì đấy. Anh ở đây vì em, vì mọi người, giờ anh lại hỏi vậy là sao đây?

- Khoang khoang, nếu nói như vậy thì anh ở đây chính là không có mục đích nào cả đúng không.

- Anh… không thèm nói với anh nữa.

Dạ Nguyệt giận dữ quay mặt đi, Hồng Long vội vàng quay qua Phi:

- Phi, lên tiếng đi, chúng ta ở đây là vì cái gì?

- Vì chúng ta phải ở cạnh nhau, vì bọn này phải chúc phúc cho hai đứa.

- Chúc phúc, chúc phúc…

Hồng Long lảm nhảm một chốc rồi bất chợt nhớ ra được vấn đề mình đã quên. Mọi chuyện lúc này dường như cũng đã sáng tỏ. Hóa ra cậu ta đã quên mất đi hành trình cùng mọi người. Chính nhờ câu nói của Phi mà cậu ta đã sáng tỏ mọi chuyện. Chúc phúc, đó chính là thứ mà cả nhóm vẫn luôn dành cho Hồng Long, bởi vì cái chuyện chúc phúc đó… vốn dĩ chưa thể nào thực hiện được. Chúc phúc chính là thứ áy náy lớn nhất trong cuộc đời của Hồng Long.

Câu hỏi tiếp theo xuất hiện trong đầu cậu ta chính là: Bản thân cậu ta đang ở chỗ nào. Bỏ dỡ bàn ăn thịnh soạn do chính tay Dạ Nguyệt nấu, Hồng Long chạy vội ra cửa, nơi mà cậu ta cảm thấy mình đã rất lâu rồi không bước qua. Một bước, hai bước, chân cậu ta bắt đầu nặng nề giống như có thứ gì đó bám chặt.

Thế nhưng dù cho cả thân thể cậu ta trở nên nặng nề, ý chí của cậu vẫn muốn tiến về phía trước, về nơi ánh sáng đang le lói giữa màn đêm sâu thẳm. Cho đến khi cả người chìm vào sâu trong thứ bóng đêm đặc quánh, cậu ta vẫn hướng về phía trước, tay vẫn vươn ra muốn chạm lấy khoảng không.



Ngồi dậy vươn vai, Phong Lam ngáp dài một cái uể oải. Không biết cậu ta đã ngủ bao lâu rồi. Có cảm giác như giấc ngủ này của cậu ta đã rất lâu, rất lâu.

Đưa đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình nhìn quang cảnh xung quanh, mọi thứ vẫn thế, vẫn như lúc cậu ta đặt lưng xuống nghĩ ngơi sau chuỗi ngày mệt mỏi. Khẽ thở dài, đứng dậy bước đi bước lại vài vòng, Phong Lam cười cười rồi đưa tay về phía trước. Vài cọng cỏ bỗng chốc bị những cơn gió cuốn ngang, rung lên từng hồi.

Quay đầu nhìn về phía sau, căn nhà nhỏ vẫn nằm đó, trong tầm mắt cậu ta. Phong Lam nhẹ nhàng quay người bước về phía căn nhà.

Vẫn chất liệu đơn sơ của gỗ và lá, căn nhà này là nơi mà Phong Lam muốn trở về nhất, là mái ấm đơn sơ nhưng mang đầy kỷ niệm. Ở đâu đây, từng cơn gió vút qua khiến mái lá kêu lên từng âm thanh bình dị.



- Này, cánh cửa này có chắc sẽ đưa chúng ta về thế giới của cũ không vậy?

Hỏi lại mọi người trong sự thắc mắc, Tôn Giang nhìn cánh cửa khổng lồ trước mặt mình một cách đầy nghi ngờ. Đây có thật là thứ mà bọn họ vẫn luôn ngóng đợi hay không đây. Cánh cửa trước mặt cậu ta chỉ là một cánh cửa đá giống hệt như cánh cửa mà lúc trước cả bọn đã bước qua. Đồng thời thì cánh cửa này không hề mang lại bất kỳ cảm giác bức bách nào giống như lúc trước. Phải chăng bởi vì cậu ta lúc này đã quá mạnh mẽ nên cảm giác đó đã biến mất chăng.

Lắc đầu mấy cái như để xua đi mấy cái suy nghĩ khác thường, Tôn Giang hít một hơi thật sâu, sau đó cậu ta cất bước tiến về phía trước.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cậu ta cảm giác như mình đã quên điều gì đó, một thứ gì đó mà cậu ta không thể nghĩ ra được. Rốt cuộc thì mình đã quên đi thứ gì, hay đúng hơn là mình đã không nhớ được thứ gì vậy.

- Ê tên kia, bước tiếp đi chứ. Để bọn này chờ đến bao giờ?

- Chờ… mình chờ đợi cái gì nhỉ?

Lẩm bẩm, Tôn Giang dừng chân tại chỗ. Cậu ta cảm thấy mình cần phải dừng lại để suy nghĩ. Vì sao mình dừng lại, vì sao mình ở đây, mình đã có quả, vậy còn… nhân đâu?

Cuối cùng thì Tôn Giang cũng hiểu được mình đã quên thứ gì rồi. Cố lục lọi trong trí óc, thế nhưng cậu ta chẳng thể tìm ra được lý do vì sao cả bọn lại có mặt ở đây. Với sức mạnh Power Vô Cực của mình, cậu ta có ấn tượng rất sâu sắc về vấn đề nhân quả trong việc có thể trở về thế giới gốc của cả bọn. Ấy thế mà lúc này cậu ta lại chẳng thể tìm được quá trình cả bọn vượt qua cái đỉnh Vô Vọng kia, thậm chí là không biết được vì sao cả đám có thể qua được cái tương lai tăm tối ấy mà đặt chân được đến nơi này.

Một làn sương trắng mông lung mờ ảo dần bao phủ lấy người cậu ta. Khung cảnh xung quanh cũng bỗng chốc trở nên nhạt nhòa rồi chìm vào màn sương trắng.



Vào lúc này, ba con thần thú đã tách nhau ra và chỉ còn đứng nhìn nhau trên tấm thân run rẩy. Nếu thật sự phải so sánh thì Phi Mã và Băng Giác Lang dù có hợp sức cũng không phải là đối thủ của Bách Nhãn Xà, thế nhưng cả hai lại hợp tác với nhau quá tốt, sự hợp tác ấy khiến cho Bách Nhãn Xà bối rối. Phải biết rằng trong những trận chiến thần thú, chưa có thần thú nào chịu phối hợp với nhau để chiến đấu với kẻ thù cả. Lý do chính là vì bọn chúng đều mang trong mình dòng máu cao quý, chuyện phối hợp với kẻ khác để chiến đấu giống như là thứ khiến bọn chúng xem thường nhất trong đời.

Thế mà lúc này hai tên trước mặt Bách Nhãn Xà lại hợp tác cùng nhau nhằm tấn công nó. Điều này khiến cho nó cảm thấy rất khó hiểu. Vì cớ gì mà hai con thần thú gần như đối địch nhau này bắt tay với nhau tấn công nó. Vì nó vẫn còn cảm thấy khó hiểu nên nó liên tục rơi vào bẫy mà cả hai đã đặt ra.

Còn về phần Phi Mà cùng Băng Giác Lang, tuy cả hai đều biết rằng chuyện hợp tác với nhau để chiến đấu giống như thế này hệt như chuyện nực cười nhất trong đời chúng. Thế nhưng cả hai cũng biết được rằng, nếu như không hợp tác thì cả hai sẽ thất bại, mà nếu bọn chúng không còn đủ sức nữa thì chủ nhân của bọn chúng cũng sẽ không bảo toàn được tính mạng. Thế nên bọn chúng vẫn còn cố gắng, vẫn còn trụ vững để chống chọi kẻ thù.

Liếc mắt nhìn nhau, cả hai gật đầu, rồi cả hai lập tức phóng người lên hướng về phía Bách Nhãn Xà.

Trong một sát na, Bách Nhãn Xà bộc lộ toàn bộ sức mạnh của nó. Cả thân thể nó hóa thành ánh sáng, thứ ánh sáng huyễn hoặc cả thế gian. Ánh sáng ấy bao trùm lấy cả Phi Mã và Băng Giác Lang, đồng thời thân thể Bách Nhãn Xà cũng chìm vào thứ ánh sáng ấy.

Ánh sáng chợt tắt, trong mắt Bách Nhãn Xà lúc này chỉ còn lại hình ảnh hai con thần thú lao vào nhau quần ẩu dữ dội. Cuối cùng thì hai tên chết tiệt này cũng dính phải thứ sức mạnh mà nó tốn công chuẩn bị từ nãy đến giờ. Thứ ánh sáng vừa rồi có thể khiến tam đại thần thú trở mặt thành thù thì hai con thần thú nhóc con ấy không đánh nhau mới là chuyện lạ.

Ánh mắt nương theo nét cười, Bách Nhãn Xà khè khè mấy tiếng liên tục hệt như nó đang cười lớn vậy. Bất chợt có cảm thấy đau nhói khắp người. Chuyện gì đây, rốt cuộc là vì sao mà nó lại cảm thấy giống như nó đang bị thương vậy. Hai kẻ địch đang đánh nhau, rốt cuộc thì trong vùng này có ai có thể chạm vào người nó được chứ.

Nheo mắt lại đôi chút, cuối cùng nó cũng đã nhận ra được điều kỳ dị đang diễn ra.

Choàng mở mắt, thân thể Bách Nhãn Xà đang bị Phi Mã và Băng Giác Lang tấn công bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình. Máu xanh từ những chiếc vảy cứng rắn như thép nguội của nó đã chảy thành vũng. Bách Nhãn Xà lập tức gầm lên đau đớn. Hai con thần thú thấy vậy liền vội vàng lui lại. Trong lúc lui người, Băng Giác Lang chợt quỵ xuống như hết sức.

Mà đúng là nó hết sức thật, đòn tấn công lúc nãy của Bách Nhãn Xà khiến Băng Giác Lang phải vận dụng toàn bộ sức mạnh trong người mình. Lợi dụng tốc độ của Phi Mã lao lên trước, Băng Giác Lang tạo ra một ảo ảnh mình đang lao lên, đồng thời nó dựng lên màn băng khổng lồ bao trùm Bách Nhãn Xà với tốc độ không tưởng. Màn băng đặc biệt này có thể làm cho toàn bộ tia sáng phóng tới phải bị dội ngược về. Mà ngay khi màn băng dựng xong, Phi Mã đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao ra khỏi đó. Cuối cùng thì Bách Nhãn Xà phải gặp cảnh gậy ông đập lưng ông với đòn tấn công khi nãy của nó.

Ngay khi ánh sáng vừa tắt, Băng Giác Lang liền xóa đi màn băng rồi cùng Phi Mã tấn công Bách Nhãn Xà bằng những gì còn sót lại của bọn chúng. Khi Bách Nhãn Xà tỉnh lại thì cũng là lúc Băng Giác Lang cùng Phi Mã không còn chút sức lực nào để có thể tấn công tiếp được nữa.

Bị tấn công, bị dính chiêu từ chính chiêu thức của mình, Bách Nhãn Xà gầm lên dữ dội. Một màn khí đen đặc quánh bỗng chốc tỏa ra từ người nó. Một mùi tanh nồng nặc trong phút chốc lan tỏa khắp bầu không khí khô khốc của vùng sa mạc rộng lớn. Hai còn thần thú cũng bị một màn này hù dọa mà lui về sau một khoảng cách rất xa nhằm tránh đi thứ không khí đen đặc đầy tính uy hiếp kia.

Bất ngờ, từ phía sau bọn chúng, hai luồng sức mạnh cổ lão hùng dũng lao về phía trước. Luồng sức mạnh như muốn hủy diệt cả mảng thiên không hướng về phía Bách Nhãn Xà không chút nhượng bộ.
 
Sửa lần cuối:

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
Chương 61: Thám thính
Gầm lớn như để đe dọa, Bách Nhãn Xà đưa đôi mắt giận dữ nhìn về hai con người đang đứng sau lưng hai con thần thú kia đang chăm chăm nhìn nó không một chút e ngại. Một tên với làn tóc bạc trắng như tuyết mới vừa rơi xuống, một tên âm trầm đứng đó nhìn nó không chớp mắt. Nó cảm nhận được trong ánh mắt của hai tên kia mang theo từng luồng uy áp mạnh mẽ đến khủng bố, một thứ sức mạnh cổ lão tang thương của năm tháng xưa cũ.

Tâm trạng Bách Nhãn Xà lúc này có chút hơi bồn chồn, có lẽ đây là lần đầu tiên nó mang theo tâm trạng này mà chiến đấu. Cũng thật lạ, trải qua hàng ngàn cuộc chiến, hàng ngàn năm sinh tồn, ấy thế mà đây là lần thứ hai nó sợ, sợ một thứ gì đó không rõ ràng. Còn lần thứ nhất, chính là lúc nó đối diện với những người thuộc tộc Thiên Thần, những kẻ đứng trên đỉnh quyền lực lúc đó.

Không đợi nó suy nghĩ, hai con người đó đã biến mất. Đồng thời từ hai bên người nó nhói lên cơn đau mãnh liệt. Bách Nhãn Xà lập tức xoay người cuốn theo cát vàng tung lên mù mịt. Thế nhưng dù cho nó đã dùng tới phương thức ẩn thân trong cát thì trong thoáng chốc ấy nó vẫn nhận rất nhiều vết thương trên thân thể.

Từ trên không, ánh mắt Phi sắc lạnh, tay phải cậu ta từ trên đỉnh đầu nó dùng lực nhấn mạnh xuống. Cú tấn công này mang theo gần như toàn bộ sức mạnh mà Phi có lúc bấy giờ, uỳnh đùng một tiếng dữ dội, một cột sấm khổng lồ đánh thẳng vào đầu Bách Nhãn Xà. Ngay lập tức đầu nó bị chấn xuống dưới đất vài tất.

Không đợi nó kịp hoàn hồn, những lưỡi thương băng nhọn hoắc sắc như dao từ bốn phương tám hướng lao về phía nó. Lớp vảy nó nhanh chóng toét ra, máu xanh trong huyết mạch nó như vừa vỡ đê mà ầm ầm tuông chảy.

Trong lúc đánh nhau với Phi Mã và Băng Giác Lang, tuy Bách Nhãn Xà chiếm thế thượng phong nhưng nó cũng đã nhận vô số vết thương vào người. Lần này lại đến lượt hai tên cô hồn đồng loạt ra tay với sự phối hợp vô cùng ăn ý như vậy, Bách Nhãn Xà liền biết nó phải làm gì.

Bằng tốc độ chóng mặt, nó lặn xuống mặt cát vàng nóng ran, cả thân thể dài ngoằn khổng lồ của nó cũng nhanh chóng biến mất dưới mặt cát. Chỉ trong thoáng chốc, sự im lặng lại bao trùm nơi đây, chỉ còn lại tiếng gió thổi cát vàng lạo xạo.

Đáp người xuống đất, Phi và Bạch Hàn đồng loạt thở hắt ra một hơi dài rồi ngã quỵ xuống đất. Phi dù sao vẫn đỡ hơn Bạch Hàn, tên này vốn chỉ dùng sức quá độ khi mới vừa tỉnh lại mà thôi. Còn Bạch Hàn vốn đã phải chịu đựng cơn đau từ trước, cộng thêm việc chỉ mới tỉnh lại, dùng sức mạnh hiện giờ giống như một liều thuốc độc đối với cậu ta vậy. Thế nên Bạch Hàn vừa ngã xuống liền ngất đi lần nữa, còn Phi vẫn nằm đó thở dốc liên hồi.

Bầu trời hiện giờ đã chuyển dần vào đêm, cả đám người bị nhốt trong lồng đã ngủ li bì quên mất trời đất. Sau khi Bách Nhãn Xà trốn thoát, mọi người trong đoàn cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn mộng ảo mà con quái thú ban tặng. Ngơ ngác nhìn nhau, rồi cả đám ôm nhau khóc òa lên vì sung sướng. Nhìn nguyên một đám đàn ông đàn ang ôm nhau, hôn nhau… à ghê rồi… nhóm Tiểu Quỷ cảm thấy da gà da vịt đang chạy khắp mình mẩy.

- Này, đi tìm các cô gái thôi mấy đứa.

Tiếng Hồng Long cất lên sau lưng cả nhóm. Cậu ta đang ngồi bệt trên cát, hai ngón tay bên tay phải cậu ta xoa xoa huyệt ấn đường giữa hai lông mày, tay còn lại thì chống xuống đất. Có vẻ như anh chàng này vẫn chưa hết đau đầu nhưng vẫn lo cho người tình trong mộng của mình.

Phong Lam lúc này đáp lời:

- Nhưng biết họ ở đâu đâu mà kiếm.

- Thành chính Địa Ngục thành nằm cách nơi này khoảng hơn năm cây số, nó vốn dĩ nằm trên đỉnh núi cao, một bên là sườn đồi thoải, một bên là vách núi hiểm trở. Tế đàn nằm trên trên vách núi ấy.

Lão thuyền trưởng chậm rãi nói. Lão ta may mắn thoát khỏi được lưỡi hái thần chết, mà công lao lớn nhất chính là ở đám trai trẻ này. Vậy nên lúc này lão có thể giúp được gì liền giúp. Sau khi dứt lời, lão nói tiếp:

- Nhưng ta khuyên các cậu nên ở lại đây dưỡng sức một chút. Phỏng chừng với tình trạng của các cậu hiện giờ, cứu mình còn chẳng nổi chứ đừng nói cứu người.

- Ông…

Hồng Long tức giận trừng mắt nhìn lão. Phi lập tức đưa tay cản cậu ta lại:

- Ông ta nói không sai, với tình trạng chúng ta bây giờ quả thật quá khó để có thể cứu được họ.

- Vậy phải làm sao? Nếu không đi ngay bây giờ, tao sợ…

- Các ngươi cứ yên tâm, hiến tế cho Hỏa Kỳ Lân phải trong khoảng trưa ngày mai mới thực hiện được. Lúc đó thời gian vừa vặn là ngày mặt trời tỏa ra mạnh mẽ, vừa có thể hấp thụ sức mạnh từ mặt trời, vừa có thức ăn làm đồ nhắm. Đó mới là thú vui của Hỏa Kỳ Lân. Còn Bạch Sư có lẽ sẽ tới trước, những tên tù nhân phạm tội sẽ bị cúng tế tầm khoảng buổi sớm. Các ngươi nên nghĩ ngơi cho lại sức đi, có như thế ngày mai các ngươi mới có sức chiến đấu. Nhớ cho kỹ, ngoài hai con thần thú thì vẫn còn đám quân đội Tử Vong thành chờ đợi các ngươi đấy.

Phi chậm rãi nhìn lên trời, cậu ta trầm ngâm nói:

- Các cô ấy lúc này không sao đâu, tụi mày cứ yên tâm.

- Nhưng mà…

Hồng Long lấp lửng, dù cho Phi có nói như vậy nhưng cậu ta vẫn vô cùng lo lắng cho Dạ Nguyệt. Phi quay đầu nhìn cậu ta rồi nói:

- Được rồi, giờ tao và Tôn Giang sẽ đi thám thính. Mày an tâm chưa?

- Để tao đi.

Hồng Long đứng bật dậy, Phi ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống rồi nói:

- Mày không đi được, với cái tính của mày thì hơn phân nửa là mày sẽ xông thẳng vào bọn chúng ấy. Dùng não chút đi bạn.

- Ừ.

Hồng Long rốt cuộc cũng bình tâm lại đôi chút. Phi quay nhìn Tôn Giang nói:

- Chúng ta đi thôi, nhân lúc trời còn tối, hy vọng là không ai chú ý chúng ta.

- Ừ, đi thôi.

Phi và Tôn Giang gật đầu với cả nhóm, rồi cả hai nhanh chóng lao đi theo con đường mà lão thuyền trưởng đã chỉ cho họ. Với tốc độ của Phi, chẳng mấy chốc mà cậu ta đã đến nơi, còn Tôn Giang tuy có chậm hơn chút xíu nhưng vẫn có thể đuổi kịp tên bạn biến thái của mình. Khi vừa đến nơi, Phi lập tức giữ Tôn Giang lại ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Trước mặt cả hai hiện ra một mỏm đá khổng lồ hình dáng như một cơn sóng hướng về phía biển như muốn hòa tan vào biển cả mênh mông. Bên dưới mỏm đá là ghềnh đá đen khổng lồ liên tục bị những cơn sóng phủ đầu đập vào mạnh mẽ. Từng âm thanh ầm ầm của sóng biển vang dội cả một vùng thinh không.

Nheo mắt cố nhìn lên phía trên, dưới bầu trời đêm đầy sao trong vắt, cả hai không khó để nhận ra những hàng cột lớn cắm thẳng lên bầu trời. Trên những cây cột ấy đều có người bị trói nhưng không nhận ra được là ai với ai. Ngoài ra còn có tiếng cười đùa của rất đông người từ phía mỏm đá kia vang lại. Phi khẽ giọng:

- Theo như tiếng cười đùa ấy thì hẳn phải có trên trăm tên binh lính Tử Vong thành tụ tập ở đó.

- Ừm, tao cũng đoán vậy. Giờ mày tính sao đây?

- Phía sườn dốc quá thoáng, dễ bị phát hiện. Tao cũng không muốn mình vừa xuất hiện đã bị người ta làm gỏi liền đâu.

- Vậy thì chỉ còn cái ghềnh đá kia. Hơi khó.

Đưa mắt nhìn về phía ghềnh đá, Phi cũng có chút trầm ngâm. Ghềnh đá đen kia do bị sóng biển bào mòn quanh năm nên nó đã trở nên nhẵn bóng, có tảng lại sắc lẹm như dao. Ngoài ra không có nơi nào để bọn họ ẩn thân, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà đoán được.

- Đi nào, tao sẽ lăng không lên đó.

- Ừ, tao sẽ bám theo ngay sau mày.

Tôn Giang trả lời, mắt vẫn chăm chú vào những cây cột hiến tế.

Lúc này Phi bất chợt quay đầu lại trợn tròn mắt nhìn Tôn Giang:

- Đù... bám theo sau á?

- Bớt giỡn đi đồng chí, mày biết không lẽ tao không biết.

- Ha ha, học cái vụ lăng không này hồi nào thế.

- Mới học, nay đem ra áp dụng thử.

Tôn Giang nheo mắt đáp lời Phi một cách dí dỏm. Phi nhìn nhìn Tôn Giang rồi nhẹ gật đầu mỉm cười, sau đó thân hình Phi đã bay lên không ngay tấp lự. Tôn Giang liếc mắt nhìn Phi cười khổ, tên này làm mặt lạnh như vậy nhưng vẫn rất quan tâm bạn gái của mình đấy mà, làm bộ làm tịch làm chi không biết.

Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, Tôn Giang cũng đạp không mà bay lên không trung hướng về phía mấy cây cột kia. Ở đây phải giải thích một chút, sức mạnh của Tôn Giang vốn không thể lăng không, nhưng nhờ có Sự Sống hỗ trợ mà cậu chàng này có thể bước trong không trung. Tuy tốc độ không bằng tên biến thái Phi nhưng có thể lăng không đã là một bước tiến dài rồi.

Ngay khi cậu ta bay lên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu ta một cách kỳ lạ. Cố trấn tĩnh lại, cậu ta giương mắt lên nhìn cậu bạn của mình đang đứng trên một tảng đá lớn mà im lặng không nói gì. Thoáng mỉm cười, Tôn Giang chậm rãi lăng không đến bên cạnh cậu ta, tuy rằng cái cảm giác ớn lạnh vẫn đang đeo bám cậu ta dai dẳng.

- Này, nhìn gì vậy?

Khi đến nơi, nhìn thấy Phi đang trố mắt nhìn về phía trước, miệng lắp bắp không nói được lời nào, mắt thì trợn tròn tỏ vẻ không thể tin nổi, Tôn Giang cảm thấy có đôi chút quái lại. Bình thường thì Phi là kẻ bình tĩnh nhất trong nhóm, nếu nói một cách hơi quá thì trời có sập xuống tên này cũng có cách để ứng biến, ấy vậy mà hôm nay lại có cái biểu cảm ngộ nghĩnh này thì thật là lạ.

Không đợi Phi trả lời, Tôn Giang cũng vô thức nhìn theo hướng mắt Phi. Ngay lặp tức cậu ta cảm thấy toàn bộ từng sợi lông trên người cậu ta đang dựng đứng lên, cơn ớn lạnh kia cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trong màn đêm thẳm thẳm âm u chỉ còn lại tiếng va đập ầm ầm của từng cơn sóng, hàng trăm ngàn bóng trắng lởn vởn lướt qua lướt lại trong không khí tràn ngập sự quái dị bao trùm. Những bóng trắng ấy không có mặt mũi, không có tay chân, chỉ có một thân hình như thế lướt nhanh trên mặt đất, là lướt chứ không phải đi bởi vì bọn chúng không hề có chân.

Sự im lặng đáng sợ bỗng chốc bao trùm lên Phi và Tôn Giang, cả hai lúc này chỉ biết ú ớ mà không cất lên được tiếng nào. Cũng trong không gian ấy, những tiếng rên rỉ nỉ non vọng lên lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, thanh âm trầm bổng hòa quyện vào nhau tạo nên một khúc hát quỷ dị đến cùng cực.

- Đây… đây… mẹ ơi… bọn họ có phải…?

Tôn Giang vừa run người vừa ấp úng cất tiếng. Nếu cậu ta đoán không sai, những bóng trắng đó chính là những oan hồn vất vưởng của người dân trong Địa Ngục thành. Phi đứng lặng hồi lâu rồi cũng nuốt khan đáp lời:

- Ừm, tao với mày đang nghĩ chung vấn đề đấy. Đây quả thật là thứ trong truyền thuyết đấy.

- Thế giới này… mà cũng có thứ này sao?

Không trả lời Tôn Giang, Phi chăm chăm vào những hàng cột rồi cất tiếng:

- Đi thôi.

- Hử, đi đâu?

Tôn Giang ngạc nhiên, tên quỷ này lại muốn đi đâu ấy nhỉ. Đáp lời Tôn Giang, Phi trả lời giọng chắc nịt:

- Đi cứu các cô gái.

- Đúng hơn là cứu bạn gái chú.

Tôn Giang cười cười chọc ghẹo, hóa ra thì tên Phi này quan tâm bạn gái của mình còn hơn những người khác ấy chứ. Đáp lại lời Tôn Giang, Phi gắt:

- Không có thời gian giải thích đâu, đi mau lên.

Dứt lời thì cả thân hình Phi đã vọt lên phía trước. Sâu trong trí nhớ của Phi, cậu ta biết rằng cô bé Tuyết Liên vốn dĩ rất sợ ma. Lúc còn nhỏ, từng có lần cậu ta nhát ma cô và thế là Tuyết Liên ngất luôn ngay lập tức. Ngoài ra mỗi lần xem phim ma gì đó thì cô đều nép sát vào người Phi, mắt nhắm chặt lại không dám mở ra chút nào. Vì lẽ đó mà lúc này đây, Tuyết Liên chắc chắn cần cậu ta bên cạnh hơn bao giờ hết.

Lao lên bằng tốc độ toàn lực, ấy vậy mà chỉ nghe bốp một tiếng mạnh mẽ, cả người Phi đã bị bắn văng về phía sau, đồng thời một vầng sáng nhạt bỗng chốc biến lớn ra tạo nên hình một vòng bảo vệ khổng lồ bao quanh cả tòa thành cũng như rất xa về phía bình nguyên rộng lớn.

- Kết giới?

Phi đưa mắt khó hiểu dõi nhìn về phía xa xa, thế nhưng chưa kịp định thần lại thì những âm thành gào thét khủng bố đã ập thẳng vào màn nhĩ cậu. Định hình lại, thì ra những oan hồn kia đang hướng về phía cậu mà gào thét dữ dội.

- Phi, rút lui thôi. Nhanh.

Tôn Giang đứng từ xa hét lớn, cậu ta nhìn ra được đám oan hồn này có nhiệm vụ báo động và bảo vệ những người bị hiến tế treo trên mấy cây cột kia. Một khi có ai đó muốn xông vào giải cứu thì đám oan hồn ấy sẽ là người báo động, sau đó chắc chắn đội quân Tử Vong thành sẽ ập tới tấn công bất cứ lúc nào. Vậy nên hiện giờ bỏ chạy trước khi bọn chúng tới là cách duy nhất.

- Nhưng…

Phi lưỡng lự, làm sao cậu ta có thể rút lui được khi người yêu của cậu vẫn còn nằm trong tay kẻ địch chứ.

Thấy Phi như vậy, Tôn Giang lập tức lao tới kéo vai cậu ta:

- Đi! Bọn nó tới nơi bây giờ.

- Nhưng còn…

- Đi, mày nói Hồng Long thì mày cũng vậy hay sao đây. Bình tĩnh lại, quay về chỗ hội họp sau đó tìm cách giải quyết. Các cô ấy vẫn chưa có gì tổn hại đâu.

Phi trầm ngâm đôi chút rồi gật đầu:

- Được, rút thôi.

Vừa dứt lời, một quả hắc cầu khổng lồ đã lao về phía cả hai. Âm thanh xé gió ầm ầm vang dội cả không khí.

- Mẹ kiếp!

Tôn Giang nghiến răng chửi thề. Sau đó cậu ta liền đẩy Phi qua một bên, thanh Sự Sống không biết từ đâu bỗng chốc hiện ra trong tay Tôn Giang, một thanh kiếm trắng tuyệt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ thuần khiết trong màn đêm âm u. Hét lớn một tiếng, Tôn Giang chém thẳng Sụ Sống về phía hắc cầu. Chỉ một tiếng tách nhẹ nhàng vang lên, hắc cầu kia ngay tức khắc bị chém làm lai mảnh bay vọt qua người họ rồi nổ tung một cách dữ dội.

- Mau đi thôi, nhanh.

Phi gật đầu rồi cả hai nhanh chóng lăng không biến mất vào màn đêm. Ngay sau khi họ rời khỏi, một toán quân lính mặc áo choàng đen đã chạy tới nơi. Ngó qua ngó lại không thấy ai, bọn chúng đành phải quay về mà không thu hoạch được gì.

- Mày đang làm cái quỷ gì vậy hả?

Tôn Giang quát lớn khi cả hai đã trở về chỗ họp. Phi cúi gầm mặt đáp:

- Lỗi tao. Xin lỗi mày.

- Bỏ qua đi Tôn Giang, kể bọn tao nghe có chuyện gì.

Hồng Long lúc này đứng ra giải hòa cho hai người. Tuy vẫn còn rất tức giận với tên Phi hôm nay đầu bị ngựa đá này nhưng dù sao Tôn Giang vẫn thông cảm cho tên này được phần nào đó. Hít một hơi, Tôn Giang bèn quay qua kể lại những gì mình thấy cho cả bọn. Trong lúc đó, Phi chậm rãi bước ra xa rồi đưa mắt lên trời trầm ngâm không nói thêm lời nào.

- Mày nói… thật sự là… có thứ đó?

Bạch Hàn hít một hơi khí lạnh. Đùa à, cái thế giới này mà thứ trong truyền thuyết đó lại thật sự tồn tại, hơn nữa còn có thể chiêm ngưỡng bằng mắt thường nữa thì…

- Chúng ta cần có một kế hoạch.

Phong Lam chậm rãi cất tiếng. Lúc này đây cậu ta lại là người bình tĩnh nhất trong bọn. Liếc mắt về phía Phi, Phong Lam hô lớn:

- Phi, qua đây bàn kế hoạch cho ngày mai nào.

- Ừ, qua ngay.

Phi đáp lời.

- Theo tao được biết, ngoài đội quân oan hồn kia ra thì đám binh lính Tử Vong thành lẫn hai con thần thú chính là những thứ mạnh mẽ bật nhất thế giới này…

Bạch Hàn giơ tay cắt ngang chỉ chỉ Băng Giác Lang:

- Thần thú đứng hạng chín.

Phi cũng giơ tay chỉ Phi Mã đang nằm ngủ:

- Thần thú đứng hạng mười một.

- Con lạy hai mẹ, hai con quỷ kia đứng thứ hai với thứ tư đấy hai mẹ. Hai mẹ đang so sánh cái quỷ gì vậy hử?

Phi và Bạch Hàn đồng loạt giơ tay lần hai:

- Mới hạ gục con thần thú đứng thứ năm lúc sớm.

- E hèm, theo tình hình là đội quân Tử Vong thành…

Lần này tới Tôn Giang xuất ra thanh Sự Sống:

- Một trong lục đại thần khí, Sự Sống, điều khiển đồng thời cung cấp sức mạnh của khí…

- Mi đừng có khoe cái đồ quỷ đó ra nhe Tôn Giang. Mi là tên dùng sức mạnh Power Tâm Linh thì cần quỷ gì tới cái lục đại thần khí lại còn thuộc dạng khí nữa chứ. Liên quan?

Phong Lam nổi đóa nói lớn tiếng, Hồng Long kéo Quân Bá lại nói nhỏ:

- Tên này nổi đóa vì Tôn Giang lấy được thanh kiếm mà dân dùng sức mạnh khí như hắn cần nhất đấy. Tội nghiệp…

- Cút.

Phong Lam giận dữ hét thằng vào mặt Hồng Long. Cả đám được dịp cười lăn lộn. Dù sao thì cũng chẳng thể nào thay đổi được chuyện ngày mai cả đám phải đối mặt với những kẻ thù gần như không thể chiến thắng ấy được, vậy nên hôm nay vui một chút có là gì.

- Quân đội Tử Vong thành và thần thú không phải là không đánh lại hay cầm cự được. Duy chỉ có đám oan hồn mới là vấn đề đau đầu. Lại còn cả cái kết giới đó nữa.

Phi trầm ngâm cất lời. Cậu ta nhận ra được rằng cả đám bọn họ không có cách nào chiến đấu với đám oan hồn vốn dĩ là thứ không thể chạm vào được.

- Luân Hồi quyền thì sao?

Hồng Long lên tiếng, sau đó cậu ta lại nhìn Tôn Giang với ánh mắt đầy mong chờ. Đáp lại ánh mắt ấy của Hồng Long, Tôn Giang cười khổ lắc đầu:

- Luân Hồi quyền một khi xuất ra thì một chết hai sống. Hiện giờ tao không dám chắc rằng mình có thể điều khiển hoàn toàn bài quyền đó được. Một khi không thành công thì hậu quả vô cùng khó lường. Hơn nữa, đám oan hồn ở Địa Ngục thành vốn dĩ là một dạng linh hồn bị giam giữ bởi một lời nguyền cổ xưa. Muốn đưa bọn họ về lại luân hồi cần phải giải quyết được lời nguyền kia cái trước đã.

- Kể cả với sức mạnh Power Vô Cực?

Phong Lam thắc mắc. Đáp lại cậu ta, Tôn Giang trả lời:

- Thưa bố, con chỉ mới vừa đạt đến thứ sức mạnh bất trị này thôi hà. Để từ từ con hoàn thiện nó rồi con thể hiện.

- Luân Hồi quyền đã bị loại. Tiếp theo là gì nào?

Bạch Hàn hỏi, bất chợt Quân Bá lên tiếng:

- Còn một thứ…

Tất cả đồng loạt đưa mắt về phía cậu ta. Thật chậm rãi, cậu ta rút thanh đao từ sau lưng mình ra. Nhìn nó một cách thật chăm chú, Quân Bá giới thiệu:

- Chiến Long đao, được làm từ vuốt của loài thần thú mà ai cũng biết rất rõ: Thất Thải Huyền Long. Không chỉ có sức mạnh muôn người không địch lại mà còn có khả năng chấn nhiếp linh hồn, xua tan oán linh, giam giữ hồn phách.

- Vậy là tốt quá rồi còn gì nữa, chỉ cần thanh đao này xuất ra thì chúng ta đã dư sức đánh bại đám người Tử Vong thành rồi còn gì.

- Nhưng mà… mỗi lần sử dụng nó thì người sử dụng phải nhận một lượng nội thương khủng bố vào người. Nếu không nhanh chóng chữa trị thì chắc chắn kẻ đó phải chết.

- Nội thương? Ý cậu nội thương là bị như thế nào Quân Bá?

Tôn Giang có đôi chút thắc mắc. Đáp lại cậu ta, Quân Bá chậm rãi nói:

- Do thanh đao này được làm ra từ thân thể thần thú mạnh mẽ bật nhất thế giới này nên nó cũng mang theo thứ sức mạnh vô song khó kiềm chế. Mỗi khi người dùng vận dụng sức mạnh để sử dụng nó thì thứ sức mạnh bản thể kia sẽ hòa vào sức mạnh của người sử dụng. Một khi không có sức mạnh đủ để cân đối dung hòa hai luồng sức mạnh thì người sử dụng sẽ bị phản trệ sức mạnh. Nhẹ thì nội thương, nặng thì nổ tung.

Hít một hơi lãnh khí, cả đám chỉ biết đưa mắt ái ngại nhìn thanh đao tưởng chừng như bình thường đang nằm lặng im trong vỏ kia mà không biết nói gì.
 

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
Chương 62: Tam đại thần thú - Bạch Sư
- Tôn Giang, mày sử dụng thanh đao này được chứ?

Phi liếc mắt nhìn Tôn Giang, trong nhóm hiện giờ chỉ có mỗi tên này mới có đủ khả năng sử dụng được loại thần binh kiểu này mà thôi. Nếu như một ai khác điều khiển thì thật không chắc được là kẻ đó bị nổ tung hay chỉ nội thương nhẹ nhàng.

Đáp lại câu hỏi của Phi, Tôn Giang chậm rãi lắc đầu:

- Nếu tao nói, sức mạnh của thanh đao đó còn chưa bằng Sự Sống thì tụi mày có tin không?

- Chưa bằng Sự Sống?

Quân Bá nheo mắt khó hiểu nhìn Tôn Giang. Bản thân là một kẻ được chui rèn từ lò rèn của người nổi tiếng nhất thế giới này, Quân Bá có một niềm đam mê mãnh liệt đến các loại vũ khí, thần binh, đặc biệt là Vô thượng cổ thần khí – Thập đại thần khí, Lục đại thần binh cùng với món bảo vật thiên hạ vô song: Hồng Hà cung và Cửu Long tiễn. Hôm nay lại nghe được người đang sở hữu một trong Lục đại thần binh nói rằng món thần khí mà cậu ta vốn tưởng rằng vô cùng bá đạo kia lại không mạnh bằng Lục đại thần binh, điều này khiến Quân Bá nổi lên lòng tò mò khó cưỡng.

Đáp lại sự thắc mắc của Quân Bá, Tôn Giang mỉm cười, Sự Sống vốn nằm yên trong lòng bàn tay của Tôn Giang bỗng chốc run lên mãnh liệt. Đưa mắt nhìn Quân Bá, Tôn Giang cất tiếng:

- Chúng ta cùng thử không?

Quân Bá cũng cười đáp lại:

- Thử bằng cách nào?

- Tao và mày cùng lúc tung hết sức mình. Đích là biển khơi.

- Vậy thì làm sao so sánh?

- Thì cứ tung hết sức thử xem. Sau khi tung sức mạnh của thần khí thì mày sẽ nhận ra được thôi.

- Được.

Bất chợt Bạch Hàn lên tiếng:

- Tao cũng muốn thử.

- Mày? Bằng cái gì?

Quân Bá thắc mắc, Bạch Hàn chỉ mỉm cười rồi đưa tay lên không vuốt nhẹ. Những luồng khí vô hình như lạnh giá bỗng chốc cuốn quanh người họ. Vô Hình kiếm hiện ra, tỏa ánh bạc lấp lánh trong màn đêm đồng thời phát ra thứ nhiệt lượng làm cho cây cỏ xung quanh nó như muốn đông cứng lại. Đôi mắt Bạch Hàn cũng dần hóa thành màu trắng bạc tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ. Phong Lam đứng cạnh bên cười khổ:

- Có cần tới mức này không chớ.

Phi cũng cười:

- Tao cũng muốn tham gia ghê, ngặc cái… tao không có thần khí. Thật là khổ quá mà.

- Để mấy tên này chơi đùa giải tỏa căng thẳng xíu đi. Với lại tao cũng muốn xem mấy món thần khí này hơn kém nhau thế nào.

Trong lúc ba tên Phi, Hồng Long và Phong Lam chau đầu vào nhau nói chuyện thì Quân Bá hiện đang vô cùng chăm chú vào thanh kiếm vừa xuất hiện. Khỏi phải nói là cậu chàng này ngạc nhiên và tò mò đến mức nào. Vô thượng cổ thần khí, thứ thần khí bá đạo nhất thế giới này hiện ra trước mặt cậu ta hệt như một thứ vũ khí bình thường chỉ trừ cái nhiệt lượng kinh khủng mà nó đang tỏa ra. Bạch Hàn âm trầm cất tiếng:

- Nhanh lên, ta không thể giữ nổi thanh thần khí này lâu hơn được nữa đâu.

Vừa dứt lời, Bạch Hàn lập tức gầm lớn, đồng thời tay cậu ta vung mạnh thanh kiếm bạc trong tay. Một cơn lũ hàn khí mạnh mẽ đến khủng bố cuốn đi cả một vùng biển rộng lớn. Những cột băng khổng lồ đâm thẳng lên bầu trời đêm hệt như những mũi mác bén nhọn xé rách cả thiên không. Những cơn gió cuốn qua hòn đảo băng nhân tạo ấy bỗng chốc hóa thành những cơn khí lạnh cắt da cắt thịt thổi vào Tây đại lục.



Rất lâu về sau, có một vài người đứng bên bờ biển này ngước nhìn hòn đảo băng khổng lồ vĩ đại nổi trên mặt biển.

- Thế giới này, nơi đẹp nhất chính là Thủy Tinh thành, nơi hùng vĩ nhất là đỉnh Tiểu Quỷ, còn nơi khiến người ta choáng ngợp nhất chính là nơi này, Bạch đảo, hòn đảo do Băng thần vĩ đại, một thành viên thuộc nhóm Tiểu Quỷ huyền thoại tạo nên bằng sức mạnh của Vô thượng cổ thần khí.

- Trận chiến lúc đó hẳn rất gây cấn đúng không đại ca.

Một tiểu cô nương nhỏ xinh đeo mắt kính tròn ngước đầu lên nhìn những lưỡi băng khổng lồ rồi cất tiếng cảm thán. Vị đại ca nãy giờ huyên thuyên khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, theo truyền thuyết kể lại, vào lúc hòn đảo này hình thành chính là khoảng thời gian xảy ra sự kiện trận chiến giữa nhóm Tiểu Quỷ và đội quân Tử Vong thành. Trận chiến đó được diễn tả là kéo dài đến hơn mười ngày mười đêm, quân đội Tử Vong thành tử thương vô số…

Vị đại ca này cứ luyên thuyên bất tuyệt không dứt lời, còn những người đi theo thì chăm chú nghe theo câu chuyện truyền miệng đã trải một quãng thời gian dài đằng đẳng với vô số dị bản ấy…



- Này, lên hay không lên đây?

Cả đám sáu tên hiện giờ đang đứng ở một góc xa mà nhìn về phía đám cột cao. Bên trên đám cột ấy hiện đang có rất nhiều người bị trói và đa phần đều là những những kẻ phạm tội mà đoàn áp giải đưa đến đây. Trong đó có cả đám người Hắc Quỷ.

Nhìn từ xa, Tôn Giang và Hồng Long có đôi chút thương cảm cho tên đó. Dù sao thì hắn cũng từng là kẻ hùng bá một phương, oanh oanh liệt liệt nắm giữ sinh mạng vô số người. Ai có ngờ được, một kẻ đã đặt chân tới Power Vô Cực lại có thể kết thúc cuộc đời ở nơi đất khách quê người, hơn nữa còn là bị đem đi hiến tế cho thần thú.

- Cứ theo kế hoạch mà hành động. Theo tình hình hiện giờ thì tám phần là kế hoạch có thể thành công. Hy vọng rằng không có sai sót gì xảy ra.

Phi siết chặt nắm đấm, đêm qua cả nhóm đã bàn xong kế hoạch tác chiến cho trận chiến khó nhằn này. Còn về kết quả trận tranh đấu kia thì quên đi, dù sao thì sáng ra tên Quân Bá cứ một mực lẽo đẽo theo sau Bạch Hàn khiến tên này tức muốn hộc máu là đã đủ hiểu như thế nào rồi nhỉ.

Điều quan trọng nhất trong trận chiến này chính là phải giải cứu các cô gái trước khi con thần thú thứ hai đến đây.

- Tôn Giang, đi thôi.

Phong Lam kéo áo Tôn Giang, ngoài ra còn có tên Quân Bá đứng phía sau đang có phần gấp gáp.

Khẽ gật đầu, cả ba lặng lẽ di chuyển hướng về phía cổng thành.

Phi lúc này cũng khẽ gật đầu với Bạch Hàn và Hồng Long. Cả ba nhanh chóng di chuyển, bám theo ghềnh đá nhấp nhô mà hướng về phía các cô gái bị nhốt.

Con đường băng được Bạch Hàn dựng lên trên mặt biển nhằm giúp họ di chuyển dễ dàng cũng như tránh được kết giới gần như bất khả xâm phạm kia.

Bầu trời lúc này vẫn còn nhá nhem tối, tiếng sóng liên tục va đập ầm ầm vào ghềnh đá hòa chung với đám bọt nước bị hất tung lên trắng xóa. Phi hít một hơi rồi nói:

- Cẩn thận một chút, cái kết giới quỷ quái ấy chỉ cần chạm vào thì lập tức nó sẽ báo động ngay đấy.

- Dạ, con biết.

Trên trán Bạch Hàn lúc này cũng đã lấm lấm mồ hôi tuy rằng dưới chân cậu ta là lớp băng lạnh buốt. Thở hắt một hơi, Bạch Hàn cất tiếng nói nhỏ:

- Không biết hướng chúng ta đi có đúng hay không?

- Theo lời lão trưởng đoàn đã chỉ thì chắc không sai đâu.

Hồng Long vừa bước nhanh theo vừa đáp lời. Cậu ta lúc này cũng vô cùng lo lắng cho Dạ Nguyệt, không biết cô ấy có bị thương tổn gì chưa. Chỉ mới vừa xum họp chưa được bao lâu lại phải chia cắt lần nữa, cuộc đời này thật quá khốn nạn mà. Tuy biết rằng họ đang ở trong thời đại loạn lạc và hướng họ đi đã xác định là đâm đầu vào chỗ chết thì chuyện chia cắt rất dễ xảy ra, nhưng mà liệu rằng ai không lo lắng cơ chứ.

Vừa bước đi, Phi vừa ngẩn đầu lên bầu trời, sau đó cậu ta khẽ nhíu mày. Một vài tinh tượng đặc biệt cho thấy ngày hôm nay là ngày có rất nhiều chuyện không như ý xảy ra, nhưng việc không như ý gì thì không tài nào cậu ta đoán ra được.

Khẽ siết chặt tay, Phi cất giọng:

- Nhanh chóng chút đi Bạch Hàn.

- Tao cũng muốn, nhưng mà chúng ta phải thận trọng một chút.

Bạch Hàn trậm rãi cất lời, dù cho cậu ta cũng vô cùng lo lắng nhưng hiện tại cậu vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Không biết đã nghe câu này từ đâu, màn đêm tối nhất không phải là là vào nửa đêm, mà đó là lúc rạng sáng, khi mặt trời sắp ló dạng. Sao trên trời lúc này đã biến mất chỉ còn lại màn đêm đen kịt hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá phát ra thứ âm thanh ầm ầm như sấm dội. Trong thứ bóng tối ấy, Phi thoáng thấy một cửa động đen ngòm thấp thoáng sau từng cơn sóng bạc.

Cửa động ấy tỏa ra một thứ ma lực làm cho Phi bị thu hút một cách khó hiểu. Bước chân cậu ta chậm dần rồi dừng lại hẳn, đôi mắt cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào cửa động kia dường như không dứt ra được.

Ngoái đầu lại thấy Phi có biểu hiện lạ, Bạch Hàn và Hồng Long cũng dừng chân lại, Bạch Hàn cất tiếng:

- Này Phi, mày thấy gì à?

Ra hiệu im lặng, Phi vẫn cứ chăm chú nhìn xoáy vào cánh cửa động kia không cất tiếng. Hồng Long khẽ bước lại gần cậu ta vỗ vỗ vai mấy cái:

- Này, có sao không?

- Ừm… tụi mày có thấy cánh cửa động kia không?

Trong bóng tối, cánh cửa động đen ngòm lấp ló ẩn hiện dưới những cơn sóng bạc va đập ầm ầm vào lớp đá cổ. Bạch Hàn và Hồng Long khẽ gật đầu:

- Có, nhưng hình như… nó nằm bên trong lớp kết giới mà.

Hồng Long nheo mắt đáp lời, Bạch Hàn cũng khẽ gật đầu:

- Hồng Long nói đúng đấy, tao thấy cánh cửa động kia đâu có gì quá đặc biệt, với lại nó lại nằm bên trong kết giới. Chúng ta không có thời gian đi khám phá đâu anh bạn. Mau đi thôi.

- Ừm…

Chậm rãi xoay người, Phi dời ánh mắt khỏi cửa động kia, thế nhưng sâu trong tâm cậu ta vẫn cảm thấy một cảm giác hồi hộp khó tả.

Đi được thêm một chốc nữa, bỗng chốc một luồng sức mạnh cổ lão mang đầy tinh huyết và uy áp bỗng chốc bao trùm khắp cả thinh không. Một thứ sức mạnh đủ để tất cả những người có mặt ở đây run lên không thể kiểm soát, ngay cả thần thú đang ngủ yên trong người Phi và Bạch Hàn là tiểu Phi Mã, Băng Giác Lang và tiểu yêu Cửu Tinh cũng run lên dữ dội.

Cố ngăn chặn mấy con thú đang sắp bạo động, cả ba trố mắt nhìn nhau rồi ngẩn phắt lên nhìn về phía đông, nơi mặt trời đang ló dạng.

Không, từ đằng xa, thứ xuất hiện kia vốn không phải là mặt trời, đó là một thứ gì đó cổ lão mà khủng bố hơn hết thảy. Một thứ áp lực mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm thức từng người, một nỗi sợ không kiểm soát khiến người họ run lên bần bật.

Thứ áp lực này quả thật không giống bất kỳ thứ gì mà họ từng đối đầu trước đây, thứ áp lực kia quá kinh khủng, thậm chí so với áp lực mà Bách Nhãn Xà đem lại thì áp lực hiện giờ phải gấp ngàn lần như thế.

Hít một hơi thất sâu, Phi khẽ nói trong miệng:

- Một trong tam đại thần thú, Bạch Sư…

- Làm sao mày biết?

Bạch Hàn vừa khó nhọc thở vừa hỏi, Phi đáp lời:

- Thứ uy áp cổ lão này làm gì còn ai khác ngoài thần thú xứng hạng trong tam đại thần thú cơ chứ. Với lại… bà nội nó, con quái này mắc mớ gì tới sớm vậy.

- Mau đi thôi.

Hồng Long hối thúc, Bạch Hàn và Phi gật đầu rồi cả ba nhanh chóng tiến bước về phía trước.



Trong lúc đó, nhóm của Tôn Giang đang vừa định ra tay thì họ lập tức ngừng lại. Nhiệm vụ của ba người bọn họ là gây sự chú ý cũng như giảm áp lực giúp nhóm Phi, thế nhưng lúc họ vừa định bùng phát sức mạnh cũng là lúc thứ áp lực khủng bố kia tràn tới như cơn lũ khủng khiếp.

Hô hấp có chút khó khăn, Phong Lam chậm rãi ngẩn mặt nhìn về phía chân trời đằng xa, nơi mặt trời đang dần hiện lên sau màn đêm u ám.

- Đây là… “Nó”…

- Nó?

Tôn Giang và Quân Bá có đôi chút khó hiểu. Tuy luồng uy áp kia vẫn đang áp bức hai người họ từng giây nhưng thực sự họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phong Lam khẽ thở dài:

- Không kịp rồi, “Nó” tới rồi.

Tôn Giang hỏi lại:

- Nó mà mày nhắc là thứ gì vậy, còn luồng uy áp khủng bố này…

Không đợi Tôn Giang nói dứt câu, Phong Lam đã đáp lời:

- Đây là uy áp của một trong tam đại thần thú, con quái vật mà tụi mày hẳn phải biết: Bạch Sư…

- Là mặt trời đằng xa kia sao?

Quân Bá có đôi chút thắc mắc. Đáp lại cậu ta, Phong Lam khẽ gật đầu:

- Mặt trời là hiện thân của nó, sức mạnh của nó chính là sức mạnh của mặt trời. Đó là lý do vì sao Hỏa Kỳ Lân chưa bao giờ đánh lại Bạch Sư. Hỏa Kỳ Lân chỉ là sức mạnh của dung nham mà thôi, còn Bạch Sư là sức mạnh của hàng ngàn mặt trời tập hợp, một thứ sức mạnh không gì ngăn nổi…

- Có chém gió không thế, sức mạnh của ngàn mặt trời?

Tôn Giang đưa đôi mắt “nghi ngờ” nhìn Phong Lam. Cậu chàng này có đôi chút đỏ mặt, tằng hắng một cái rồi đáp:

- Ờ thì không tới ngàn cái, nhưng một cái đã đủ để xử hết tất cả những kẻ có mặt ở đây rồi.

- Và những kẻ kia là đồ hiến tế cho nó?

Quân Bá hỏi, Phong Lam khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, tao không biết là nó hiến tế để làm gì, nhưng tao khá chắc một điều là ngay lúc mặt trời vừa mọc, nó sẽ xuất hiện ở đây, nơi hiến tế.

- Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Còn ba tên kia thì sao? – Quân Bá cất tiếng hỏi.

- Bể kế hoạch thì chịu thôi. Có lẽ chúng ta nên lặng lẽ đứng ở đây mà chờ đợi bước tiếp theo thôi. Ra mặt giờ này thì con thần thú kia đẩy một hơi chúng ta cũng đủ chết đấy.

- Ây… tại sao trong kế hoạch không có nói đến việc này nhỉ?

Tôn Giang đưa mắt nhìn Phong Lam, cậu chàng này nhún vai đáp trả:

- Đơn giản lắm… tao quên, ha ha. Mà dù sao thì sau khi trải qua mấy lần sinh tử như vậy, nhớ được mấy chuyện này mới là lạ đó.

- Ông bạn à, bị mày hại chết rồi.

- Bớt đổ thừa đi bạn, cái kế hoạch này do thằng Phi và Bạch Hàn đề xướng, tao biết gì nói đó cũng như chỉ là quân sư quạt mo…

- Là quân sư quạt rách thì có… - Tôn Giang cất tiếng châm chọc.

- Rách hay mo gì thì tao cũng chỉ đưa ý kiến góp ý thôi hà. Còn nguyên kế hoạch này tao có đề ra đâu.

- Mày hay lắm, tốt.

Tôn Giang đưa ngón cái lên trước mặt Phong Lam.

Vậy mà chỉ trong khoảng khắc trao đổi ấy, thứ áp lực khủng bố kia đã trở nên mãnh liệt đến cuồng bạo. Máu huyết trong người họ cũng trở nên sôi sục đến không đè nén được.

Âm thanh trầm thấp, Phong Lam kéo đầu hai thằng bạn xuống lùm cây:

- Nó tới rồi.

Máu huyết sôi lên không thể kiểm soát, cả thân thể nhộn nhạo khó tả, một khắc trôi qua lúc này hệt như trăm vạn năm không dừng lại. Khẽ ngẩn đầu lên, trên bầu trời chỉ vừa le lói vài tia sáng mong manh nhưng vẫn đủ để xua tan đi màn đêm lạnh lẽo. Không khí im lặng đến rợn người, ngay cả gió dường như cũng bị thứ áp lực kia làm cho hoảng sợ mà trở nên lặng im.

Lúc này chỉ còn tiếng tim đập mãnh liệt, thình thịch, thình thịch… giữa bầu không khí lặng ngắt đến vậy, bầu trời bỗng chốc vụt sáng đến chói mắt. Trong thứ ánh sáng ấy, nhìn từ xa người ta thấy được một vị thần thú hình dạng sư tử hùng dũng, chậm rãi bước đi trong ánh sáng trắng chói lòa.

Đầu đeo vương miệng phát ra màu trắng bạc, thân thể hùng dũng uy nghiêm, trước mặt có một vết sẹo lớn kéo từ trán xuống giữa mắt, bộ lông trắng mướt rực rỡ tung bay trên không, bốn chân uy vũ bước từng bước như muốn giẫm nát cả thiên địa. Nó, một trong tam đại thần thú xuất hiện với uy thế bễ nghễ thiên hạ, thậm chí chỉ mỗi bước đi của nó cũng đủ để tất cả thú lẫn người uy phục vô điều kiện.

Đứng trước nó, đám người Tử Vong thành bỗng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Tất cả bọn chúng lập tức quỳ xuống hành đại lễ long trọng nhất. Ấy thế mà hình như Bạch Sư không thèm quản cái đám giòi bọ ấy đang làm gì. Nó đưa mắt nhìn lần lượt từng người đang bị treo trên cột.

Nó… mỉm cười, nụ cười không hề xứng với uy thế của nó, một nụ cười độc ác và khó quên nhất trong mắt đám người bọn chúng.

Hắc Quỷ định nói gì đó, bất chợt hắn thấy một luồng ánh sáng chụp lấy tất cả… và…

Toàn bộ những kẻ bị treo trên cột kia đều biến mất không một chút dấu vết.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhóm Phong Lam chỉ biết hít một hơi lãnh khí. Đùa sao, thứ sức mạnh này… quá khủng bố để bọn họ có thể đối đầu. Chỉ một luồng ánh sáng đã làm biến mất toàn những kẻ đang sống, điều này có chút quá tầm hiểu biết của cả bọn rồi.

Thoáng chút nhăn mày, Tôn Giang khẽ nói:

- Là tiêu biến mà không phải là giết sao?

- Mày nói vậy là sao Tôn Giang?

Phong Lam ngạc nhiên hỏi, Tôn Giang trầm ngâm đáp:

- Tao hoàn toàn không nhận ra được sự tồn tại của bọn họ nữa. Hay nói đúng hơn là họ không chuyển vào luân hồi, mà là tiêu biến, biến mất toàn toàn, xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.

- Mày đang nói giỡn hả Tôn Giang?

Quân Bá cố nuốt khan. Thứ sức mạnh này dường như đã vượt quá tầm hiểu biết của cả bọn, một thứ sức mạnh thượng cổ khủng bố đến mức làm cho người ta không rét mà run.

Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Bạch Sư liếc mắt nhìn đám người đang quỳ dưới đất. Đám người của Tử Vong thành thành có đến hơn trăm tên, bọn chúng vừa thấy cái liếc mắt của nó thì đã nhận ra điều bất thường, lưng bọn chúng bất chợt đổ mồ hôi lạnh.

Lại một nụ cười, một luồng ánh sáng chớp lên với tốc độ khủng khiếp.

Chỉ một khắc, thậm chí chưa tới một cái chớp mắt, hơn phân nửa số người đang quỳ biến mất không chút dấu vết.

Bạch Sư chép miệng tỏ vẻ thỏa mãn, nó gừ nhẹ rồi dẫm chân mấy cái trên không trung. Trong thứ ánh sáng chói lòa ấy bỗng chốc xuất hiện những sợi tơ óng ánh mượt mà rơi xuống trước mặt đám người đang quỳ. Dường như ẩn bên trong mỗi sợi tơ ấy là thứ sức mạnh cỗ lão vĩ đại không tưởng nổi.

Đứng nhìn từ đằng xa qua lớp lá cây dày đặc, Phong Lam nheo mắt:

- Hình như tao hiểu rồi, loại hiến tế này không giống với hiến tế ở Thủy Tinh thành, lần hiến tế ở Thủy Tinh thành là nhằm áp chế thần thú Băng Long. Còn lần hiến tế này là muốn mượn sức mạnh của Bạch Sư, chủ yếu chính là mấy sợi lông đó tụi mày thấy chứ?

- Ừm, nhưng những sợi lông đó để làm gì nhỉ.

Tôn Giang có đôi chút thắc mắc, Quân Bá chậm rãi đáp:

- Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tam đại thần đều mang theo thứ sức mạnh khủng bố của bọn chúng. Thậm chí chỉ cần một sợi lông của bọn chúng cũng đã có thể tạo nên loại vũ khí mạnh đến khủng bố. Điển hình là cây Chiến Long đao của tao đây.

Gật gù mấy cái Quân Bá nói tiếp:

- Hóa ra nguồn cung lông Bạch Sư được đến từ cuộc hiến tế này. Đó giờ tao cứ thắc mắc là bọn người Tử Vong thành kiếm đâu ra mấy thứ này.

- Mày đã từng thấy nó?

Phong Lam ngạc nhiên hỏi. Nhìn cậu ta mỉm cười, Quân Bá đáp:

- Ừ, lò rèn của sư phụ tao cũng có vài lần nhận thứ vật liệu này để rèn vũ khí. Một trong số đó là Quang Linh Thần Phủ, thứ vũ khí được lão tướng quân Binh Gia thành sử dụng. Rất mạnh đó.

- Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?

Tôn Giang thở dài hỏi. Dù sao thì bây giờ họ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tới cũng không được, lui cũng không xong.

- Chờ đợi đi, cầu trời là con quỷ này rời đi sớm một chút, không thì chúng ta không làm gì được rồi.

- Ừ, tao hy vọng đám người Phi, Bạch Hàn và Hồng Long không xảy ra chuyện gì.

Phong Lam ngồi xuống mỉm cười.

- Đám quỷ đó có chuyện chắc là trời sập.

Cả ba đều mỉm cười. Đã không thể làm được gì thì đành phải chờ đợi thôi.
 

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
Chương 63: Thiên đỉnh?
Sau khi trao cho đám người đang quỳ mọp dưới đất vài sợi lông, Bạch Sư gừ nhẹ mấy tiếng rồi lắc lắc thân thể vài cái. Ngay sau đó nó hùng dũng mà uy nghiêm bước từng bước về phía biển cả mênh mông rộng lớn, mang theo nó là màn ánh sáng chói lòa lóa mắt người nhìn.

Tuy nó đã rời đi nhưng đám người Tử Vong thành vẫn chưa dám ngẩn mặt lên. Nếu như để ý kỹ thì lưng áo bọn chúng đã ướt đẫm mồ hôi. Phân nửa số người bị hiến tế biến mất kia đều là sự may rủi, một ván cược số phận mà nhà cái hoàn toàn không phải bọn chúng.

Khá lâu về sau, một vài tên trong bọn chúng mới dám đứng dậy. Chân bọn chúng đều đang run lẩy bẩy mặc dù đám này đều mang sức mạnh Power cấp một thậm chí có cả cấp hai và ba. Một tên trong bọn chúng hét lớn tiếng:

- Nhanh lên, đem đám con gái ra. Gần tới giữa trưa rồi.

Một vài tên lập tức vâng dạ rồi lao đi về phía tòa thành đổ nát. Tất cả bọn chúng lại bắt đầu tất bật chuẩn bị một lần hiến tế nữa.

Đứng từ xa, Phong Lam nheo mắt khó hiểu:

- Gần giữa trưa? Không phải là mới sáng sao ta?

Rồi sau đó cậu ta đưa mắt nhìn lên bầu trời, miệng liền phun mấy câu chửi tục:

- Bà nội nhà nó, con quái này khốn nạn quá rồi.

- Có chuyện gì vậy Phong Lam?

Tôn Giang khó hiểu nhìn Phong Lam, rồi cậu ta lại nhìn lên bầu trời, sau đó cũng buột miệng:

- Đậu xanh, móa… cái gì đang diễn ra vậy?

Trong mắt hai tên này là mặt trời đang gần lên tới thiên đỉnh. Cũng tức là hiện giờ đang gần giữa trưa rồi, mà giữa trưa là lúc con thần thú thứ hai sẽ tới đây, đến lúc đó sợ rằng mọi chuyện sẽ không còn kịp nữa.

Bất chợt Quân Bá bùng nổ sức mạnh, một luồng uy áp khủng bố tỏa ra từ người cậu ta một cách mạnh mẽ, đôi tay của cậu ta cũng đóng vảy rồi hóa thành đôi long thủ mang theo một thứ sức mạnh khó tưởng. Tôn Giang nhanh chóng chụp vai cậu ta:

- Từ từ đã, mày định làm gì vậy?

- Bây giờ còn không ra tay thì không kịp nữa đâu.

Dứt lời cậu ta lập tức khoát tay Tôn Giang ra rồi lao về phía bọn Tử Vong thành bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Tôn Giang và Phong Lam chỉ kịp nhìn nhau cười khổ rồi cũng nhanh chóng lướt người theo Quân Bá.

Nhận thấy có sự uy hiếp từ đằng xa, một tên mặc áo đen có vẻ như là trưởng nhóm thét lớn:

- Có người muốn phá hiến tế. Đội đệ tam giữ trận hình, còn bao nhiêu chống đỡ bấy nhiêu. Xác lập kết giới lên mức cao nhất.

Đồng loạt tiếng dạ rang vang lên. Một toán áo đen khoảng hơn mười tên lao về hướng Quân Bá đang chạy tới, đồng thời màn kết giới vàng rực cũng nhanh chóng hiện lên rực rỡ giữa bầu trời rộng lớn.

Bằng tốc độ nhanh nhất của mình, Quân Bá vừa chạy vừa lao lên bằng tất cả sức lực. Đôi cánh rồng bỗng chốc bung ra sau lưng cậu ta, chỉ với một cái đập cánh, cả thân thể cậu ta đã bay vút lên thiên không, đôi cánh rồng tỏa ra thứ ánh sáng đen làm cho cả một vùng rộng lớn bị che vào bóng tối.

Đôi mắt rực sáng, Quân Bá buông người phóng về phía màn kết giới, gầm vang:

- Nát cho ta!!!

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên làm chấn động cả một vùng rộng lớn, bụi mù lập tức tung lên che mất một khoảng trời.

Đứng chắp tay sau lưng, tên trưởng nhóm kia nhếch mép cười.



Từ trên một ngọn tháp cao có vài bóng người âm trầm đứng nhìn trận chiến sắp diễn ra. Một trong số đó cất tiếng:

- Rốt cuộc bọn chúng cũng tự dẫn xác tới đây. Ta quả thật muốn chiến với bọn chúng một trận quá rồi.

Kèm theo đó là âm thanh rôm rốp của tiếng bẻ tay.

Bất chợt có một giọng nói âm trầm mang theo một chút ngữ điệu khó chịu cất tiếng:

- Kiềm chế đi Cuồng Nghiêm, không phải là ngươi muốn cãi lệnh của điện hạ đấy chứ. Đám người này thực chất cũng chỉ là vật hiến tế cho thần thú, cần gì ngươi phải ra tay.

Cuồng Nghiêm cười lạnh:

- Với đám hạ tiện lại được xưng tụng có thể thay đổi triều đại cũng như uy hiếp đến Tử Vong thành thì có thể được chết dễ dàng vậy sao?

- Dù sao đó vẫn là ý của điện hạ. Cãi lệnh hoặc trừng phạt, ngươi cứ chọn đi.

Cuồng Nghiêm hừ nhẹ một tiếng rồi im lặng. Bất chợt giọng nói đó vang lên lần nữa:

- Ngân Linh đang ở đâu?

- Ngân Linh hiện đang chỉ huy đám thuộc hạ chuyển người từ lồng nhốt sang cột hiến tế.

- Cô ta có đáng tin không?

Một tia sức mạnh huyết tinh tàn bạo bất giác bao trùm cả ngọn tháp. Thế nhưng chỉ một tiếng hừ nhẹ, tia sức mạnh kia đã biến mất không dấu vết.

Liếc mắt nhìn hắn, người kia cất giọng âm trầm:

- Ngươi muốn làm gì? Tạo phản?

- Không dám, nhưng ta xin nhắc lại, ta thì ngươi muốn nói cũng được nhưng đừng đụng tới cô ấy.

Tên kia cười khẩy:

- Đừng đụng? Ngươi nghĩ ngươi là ai, còn dám bảo ta không được đụng tới cô ta. Đừng quên rằng từ khi có sự xuất hiện của đám người này, cô ta chưa hoàn thành được bất kỳ việc gì điện hạ giao phó. Để cô ta sống đến bây giờ đã là đặc ân lớn nhất dành cho cô ta rồi.

- Điện hạ cũng đã trừng phạt cô ấy và cho cô ấy cơ hội đoái công chuộc tội. Người đã không nhắc đến thì ngươi cũng đừng lên tiếng. Nếu không đừng trách tại sao ta trở mặt.

Người kia cười khẩy:

- Trở mặt cơ đấy, ngươi cũng đừng quên rằng ta hiện là chỉ huy tối cao của kế hoạch hiến tế lần này. Nếu ngươi muốn trở mặt, mời.

Vừa nói hắn ta vừa cười. Cuồng Nghiêm đứng phía sau chỉ còn biết im lặng mà không thể nói gì được. Tuy chức vụ hắn trong Tử Vong thành chỉ đứng sau mỗi kẻ dẫn đầu Tử Vong thành, Tử Thiên. Thế nhưng trong trận chiến lần này, tên đứng trước mặt hắn lại là kẻ nắm giữ chức vụ chỉ huy tác chiến, nếu như hắn dám cãi lệnh thì sự trừng phạt đối với hắn là vô cùng khủng khiếp.

Lúc này ngọn tháp đổ nát lại trở về sự im lặng vốn có.



Bụi mờ tan đi, kết giới màu vàng kia dường như không hề suy chuyển chút nào. Giương long thủ lên cao, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức tụ lên cặp vuốt rồng uy mãnh. Thét lớn vang trời, Quân Bá lại một lần nữa đập mạnh vào màn chắn vàng, lần này màn chắn vàng kia có một chút dao động.

- Để bọn tao giúp một tay.

Dứt lời, Sự Sống đã hiện ra trên tay Tôn Giang. Từng luồng khí trắng lập tức trở nên phiêu lãng xung quanh cậu ta. Tay vung lên, những luồng khí trắng mỏng manh như sợi tơ lập tức va đập ầm ầm vào màn kết giới.

Không đợi có kết quả, Phong Lam lập tức vận dụng sức mạnh. Đôi mắt cậu ta hóa thành màu ngọc bích, đưa mắt nhìn quanh một vòng, Phong Lam hét lớn:

- Tập trung vào phía bên phải kết giới, đó là điểm yếu của nó.

Đôi mắt này của Phong Lam quả thật là quá tiện lợi. Đôi mắt này có khả nặng cảm nhận bất kể luồng khí nào dù là nhỏ nhất, cùng với trí thông mình và khả năng suy luận của bản thân thì cậu ta thừa biết nơi nào sẽ là điểm yếu của màn kết giới khổng lồ này.

Nghe được chỉ dẫn của Phong Lam, Quân Bá và Tôn Giang lập tức theo lời chỉ dẫn ấy mà tấn công vào yếu điểm của kết giới. Mỗi lần tấn công là mỗi lần màn kết giới rung lên dữ dội.

Nheo mắt nhìn ba tên trước mặt, tên trưởng nhóm gật đầu nhẹ với đám người đang thủ thế.

Trận chiến chỉ còn đếm ngược cho đến lúc màn kết giới sụp đổ.



Trước đó, khi Bạch Sư vẫn còn đang chú tâm vào mấy món hiến tế, đám người của Phi cũng đã đi đến được nơi cần đến. Nơi này là một vách đá cao hút đầu với một màu đen tuyền bóng loáng, có vẻ như do gió và nước mài mòn qua không biết bao nhiêu năm tháng nên bờ đá này trơn bóng đến độ có thể soi mặt được luôn.

Ngước mặt lên cao, ánh sáng chói lòa làm cho cả bọn không thể nào mở mắt nổi. Bạch Hàn lẩm bẩm cất tiếng:

- Lên thôi tụi mày, phải mau chóng giải cứu họ.

- Ừ, đi thôi.

Phi gật đầu tán thành, Hồng Long cũng không phản đối.

Bạch Hàn khẽ gật đầu, sau đó cậu ta vận dụng sức mạnh băng giá của mình khiến cho mặt băng mà họ đứng cao dần lên.

- Chậm rãi thôi, coi chừng kết giới.

Hồng Long khẽ nhắc nhở.

Ngay khi ba người gần lên tới đỉnh, bầu trời lại trở nên trong vắt không một gợn mây. Nheo mắt lại đôi chút để thích nghi với ánh sáng Bạch Hàn càu nhàu:

- Cái gì nữa đây chớ.

- Hình như con thần thú kia rời khỏi rồi thì phải.

Phi đưa mắt nhìn về phía đỉnh hiến tế. Bất ngờ hơn là vào lúc này, màn kết giới vàng rực bỗng chốc hiện lên chiếu sáng cả một góc trời.

- Chuyện gì đây, sao bọn họ lại ra tay lúc này chớ.

Hồng Long thắc mắc, mà Bạch Hàn lẫn Phi cũng thắc mắc y hệt vậy. Vì cái quỷ gì mà nhóm họ lại ra tay vào lúc này, con thần thú kia chỉ mới rời đi thôi mà.

Liếc mắt lên nhìn trời, Phi nghiến răng:

- Bà nội nhà nó, chúng ta bị chơi rồi.

Dứt lời, Phi liền tung người lên không trung, cánh tay cậu vận lên một thứ sức mạnh cổ lão pha lẫn sự phẫn nộ khủng bố. Một tia chớp vàng rực chói lòa bỗng chốc rời khỏi tay cậu ta mà vút thẳng về phía màn kết giới.

Đồng loạt nhìn lên trời, cả Bạch Hàn và Hồng Long đều nghiến răng kèn kẹt rồi không nói không rằng mà vận sức mạnh lên mức cao nhất.

Một lưỡi thương băng khổng lồ nhô lên khỏi mặt biển, hướng thẳng về phía màn kết giới. Một hỏa cầu khổng lồ như lưu tinh rơi thẳng xuống từ bầu trời với tốc độ không tưởng.

Những vụ nổ ầm ầm chấn vang cả thiên không. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại, những đòn tấn công tưởng chừng như rất mạnh ấy không làm xoay chuyển màn kết giới kia chút nào. Mà đồng thời lại còn báo động cho đám người Tử Vong thành bằng thứ âm thanh chát chúa ấy nữa.

Không dừng lại, Phi hét lớn:

- Hợp lực.

Bạch Hàn và Hồng Long gật đầu. Một cột băng khổng lồ lại hiện lên giữa không trung, thế nhưng lần này cột băng đó… lại bốc cháy lên ngọn lửa dữ dội như muốn nuốt chửng vạn vật. Băng Hỏa Phần Thiên, chiêu thức mà Bạch Hàn và Hồng Long mới vừa sáng tạo ra sau khi chợt nhớ đến lúc trước khi đặt chân lên Tây đại lục này.

Cột băng lửa khổng lồ ấy ầm ầm lao về phía màn kết giới, Phi gầm vang, tay cậu ta đưa lên cao, một tia lôi điện rực rỡ bao bọc lấy cột băng lửa ấy rồi va đập mãnh liệt vào kết giới.

- PHÁ TOÁI!!!

Cả ba gầm lên đồng loạt. Âm thanh ầm ầm pha lẫn tiếng ken két gai người vang lên ngay sau tiếng gầm của họ. Không gian bên ngoài kết giới giống như sắp sụp đổ, những kết nứt đen kịt tỏa ra thứ ánh sáng mang theo một sự chết chóc đến lạnh người.

Màn kết giới rung lên, chấn động. Gần như đồng thời, màn kết giới phải gồng mình lãnh lấy hai nguồn sức mạnh của cả sáu kẻ mang thứ sức mạnh cao cấp, nó rung lên lần nữa rồi… tan ra thành từng mảnh vỡ trong không trung.

Không gian phá toái cũng dần trở lại ổn định. Thứ sức mạnh phá toái này chỉ xuất hiện khi có nhiều thứ sức mạnh cùng lúc bộc phát. Bạch Hàn và Hồng Long đã lợi dụng điểm tương khắc trong sức mạnh của mình mà kích thích không gian phá toái xuất hiện nhanh hơn, Phi cũng chỉ góp một phần sức vào để kích thích nó xuất hiện mà thôi.

Ngay khi màn kết giới sụp đổ, đôi mắt của Phi lập tức trở nên lạnh lùng mang đầy sự bình tĩnh. Một tia sức mạnh nhẹ tỏa ra xung quanh nhưng cũng đủ sức tạo nên thứ uy áp khủng bố.

Phi đứng đó, gầm nhẹ:

- Tránh ra!

Bởi vì trước mặt cậu ta lúc này là một nhân ảnh mặc áo vàng vô cùng xinh đẹp. Hoàng Linh đứng đấy, dịu dàng nhìn theo từng cử chỉ của Phi. Cô chợt mỉm cười rồi lắc đầu.

- Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!

- Lúc này em không thể để anh đến đó được. Những người được chọn đã bị đưa đến tế đàn, nhiệm vụ của em là cản trở các anh ở đây.

Phi gằn giọng:

- Tao ở đây đấu với cô ta, tụi mày đi trước giải cứu mọi người đi.

- Được.

Bạch Hàn và Hồng Long đồng thanh. Bất chợt Hoàng Linh lắc đầu:

- Không ai trong các anh được rời khỏi đây.

- Bằng sức cô.

Hồng Long gằn giọng, vừa dứt lời thì cậu ta đã tung một hỏa cầu về phía cô, một hỏa cầu mang theo thứ nhiệt lượng kinh khủng khiến cho cây cối xung quanh khô héo đi trong nháy mắt.

Đối diện với thứ sức mạnh như thế, Hoàng Linh chỉ mỉm cười. Thanh kiếm Kim cương sau lưng cô vung lên cao. Chỉ với một vết chém, hỏa cầu của Hồng Long đã phân thành hai nửa rồi nổ tung sau lưng cô.

Cảnh tượng này làm cho cả ba có chút ngây ngốc, không ngờ rằng cô gái này lại có thể mạnh đến vậy, chỉ một cú chém nhẹ nhàng mà hỏa cầu của Hồng Long đã bị chẻ thành hai nửa, thậm chí nó còn chưa chạm được vào người cô.

Cùng lúc đó, thân hình Phi biến mất.

Hoàng Linh lập tức lui về sau, thanh kiếm kim cương được đưa ra trước mắt mặt nhằm phòng thủ đòn tấn công của Phi.

Chỉ trong một chớp mắt, Phi đã đứng sau lưng cô, cậu ta lạnh lùng cất tiếng:

- Đừng cản đường.

Một cơn tê dại lập khiến cho Hoàng Linh muốn khụy xuống. Thế nhưng cô lập tức phóng người lách sang một bên, đồng thời chống thanh kiếm xuống đất để ngăn không cho mình té ngã.

Phi liếc qua nhìn hai người bạn của mình:

- Đi đi, ở đây tao lo liệu.

Bạch Hàn và Hồng Long nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai lập tức phóng về hướng tế đàn bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Nhìn theo hai người họ lao đi, Hoàng Linh tức giận dậm chân. Thế nhưng khi cô vừa định đuổi theo thì Phi đã đứng trước mặt cô từ lúc nào rồi.

- Anh chết tiệt, cản đường em.

- Tại sao lại cản đường bọn anh?

Phi nhìn cô, lạnh lùng. Phi biết cô gái này vừa nãy đã nương tay, nếu như cô vận dụng sức mạnh của mình thì cả ba người bọn họ không đánh nhau mới là lạ đấy. Đáp lại câu hỏi của Phi, cô chau đôi mày liễu lại:

- Nếu như ông chủ của anh ra lệnh cho anh phải chặn đứng kẻ thù, thậm chí là xuống tay giết càng tốt, nhưng kẻ mà anh muốn giết lại là người mà anh không thể xuống tay thì anh phải làm sao?

- Anh sẽ bảo vệ người đó bằng mọi giá, anh không có ông chủ nên anh không phải lo chuyện bị đuổi việc.

- Nói với anh cũng như không, em phải đi cản họ lại đây, đừng cản chân em. Nếu không em sẽ không nương tay nữa đâu.

Phi cười cười nhìn cô, cô nàng dịu dàng này lúc giận dỗi cũng đáng yêu quá đấy chứ, cậu ta cảm giác được cái tính giận dỗi này thật giống với Tuyết Liên, một chút trẻ con tinh nghịch.

Bất chợt cậu ta nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ cô, một vết hằn nổi bật sau lớp áo vàng tuyệt đẹp của cô. Phi chau mày:

- Lưng em bị gì thế?

- Không, không có gì đâu, anh đừng để ý.

Hoàng Linh ấp úng, cô cúi gầm mặt rồi lướt nhanh qua người Phi. Chỉ bằng một động tác nhẹ, Phi đã nắm chặt tay cô, đôi mắt cậu ta long lên:

- Là ai đã làm điều này, nói anh nghe.

Giật tay mình ra khỏi tay Phi, cô nói lớn:

- Em đã bảo là không có gì mà, anh đừng bận tâm.

Cô vẫn còn muốn ở lại Tử Vong thành, không phải là do cô đam mê quyền thế hay bất cứ thứ gì ở Tử Vong thành, mà hiện giờ cô muốn góp một chút sức mình cho Phi. Cô biết, chỉ có ở lại Tử Vong thành thì cô mới có thể giúp Phi đỡ phải gồng gánh thêm sức nặng và thậm chí có thể đảo ngược tình thế.

Nhìn cô, Phi như hiểu ý cô muốn gì. Thế nhưng trong thâm tâm mình, Phi đã coi Hoàng Linh như một phần không thể thiếu mất rồi. Nhìn thấy những vết thương trên người cô làm cho cậu ta cảm thấy chua sót. Bởi vì Phi biết, từ khi gặp nhóm cậu ta, Hoàng Linh chưa một lần hoàn thành nhiệm vụ mình được giao, có lẽ những vết thương sau lưng cô chính là đòn trừng phạt của kẻ đứng đầu Tử Vong thành giáng xuống.

Thân thể run lên vì giận dữ, nhìn cô gái trước mặt mình, Phi bất chợt giang tay ôm lấy cô vào lòng.

Dưới sự bất ngờ ấy, Hoàng Linh chỉ biết đứng đó để Phi ôm. Bất chợt cô nghe thấy đâu đó có giọng nói:

- Đi với anh nhé.

Chỉ một câu nói như thế mà khiến cô như vỡ òa. Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của cô.

Từ ngày bị Tử Vong thành bắt, dưới sự tra khảo và bị đối xử như một con chó không hơn, cô đã mất dần tình cảm và tâm tính của mình. Sợ rằng một ngày nào đó cô không còn là chính mình nữa, Hoàng Linh đã ký gửi một phần tâm trí của mình vào thanh Hoàng kiếm đã theo mình từ nhỏ, rồi sau đó cô đem nó quẳng xuống biển. Từ đó cô ấy biến thành một người lạnh lùng và cao ngạo chỉ nghe theo sắp đặt của vua Tử Vong thành, thậm chí cô ấy hoàn toàn không còn chút cảm xúc nào nữa. Duyên số quả thật biết sắp đặt, thật không biết bằng cách nào mà thanh kiếm kia lại trôi nổi đến hang Khổng Kền và rơi vào tay Phi.

Vào lúc Phi đưa thanh kiếm cho Hoàng Linh lúc ở Thủy Tinh thành, cô ấy đã lấy lại được những mảnh ký ức và tình cảm của mình, đồng thời cô ấy cũng gục ngã trước một kẻ lạnh lùng như Phi thời điểm đó. Sau đó qua những cuộc điều tra ngầm, cô ấy lại vô tình phát hiện ra người mà cậu ta yêu lại là cô em gái thân thương đã từ rất lâu không gặp của cô.

Giữa tình cảm và gia đình, cô chỉ đành chọn gia đình cũng như đứng phía sau cầu chúc cho cả hai hạnh phúc. Đồng thời cô cũng nhịn nhục ở lại Tử Vong thành mong có thể giúp đỡ chút gì đó cho nhóm Phi.

Ngày mà cô ấy đặt chân đến Binh Gia hệ đảo quốc, cô ấy lại phát hiện ra Phi hiện đang mất trí nhớ. Vào lúc đó, những tình cảm trong lòng cô ấy chợt bùng cháy như ngọn lửa dữ dội. Để rồi khi rời đi, cô đã để lại một bóng hình không thể phai dấu trong lòng Phi.

Phi ôm cô, dịu dàng:

- Cứ khóc đi, khóc xong thì đi với bọn anh nhé.

- Nhưng mà… em sợ Tuyết Liên, em ấy với anh…

- Không sao, ổn mà, anh sẽ nói với Tuyết Liên.

Bất chợt Hoàng Linh đẩy người Phi ra:

- Không được, giờ Tuyết Liên là gia đình duy nhất còn lại của em. Em không thể làm vậy được.

Cô vừa nói vừa lau đi những giọt nước lắn còn vương trên khóe mắt. Phi mỉm cười đưa tay lau đi những vệt nước trên gương mặt xinh đẹp của cô.

- Tin anh lần này nhé.

Nhìn vào đôi mắt cậu ta, Hoàng Linh thấy được đó là sự ấm áp và dịu dàng mà rất lâu rồi cô không cảm nhận được. Bất giác, cô gật đầu.

Bất ngờ vào lúc này, những thanh âm ầm ầm chát chúa vang lên từ hướng tế đàn. Phi nheo mắt:

- Bắt đầu rồi. Đi thôi.

- Dạ vâng.

Trong vô thức, Phi nắm chặt lấy tay Hoàng Linh kéo cô ấy chạy theo mình. Bất giác, Phi đứng lại, bằng với tốc độ không thể nhanh hơn, Phi lui về sau lưng cô ấy và… bế sốc cô ấy lên.

- Thả em xuống, anh làm cái gì vậy?

- Đi vậy sẽ nhanh hơn.

Phi mỉm cười. Rồi cậu ta lao vọt đi với tốc độ kinh khủng của mình. Thật nhẹ nhàng, Phi nói nhỏ trong cơn lốc gió dữ dội:

- Ôm anh chắc vào. Tốc độ này mà rơi ra thì anh sẽ không thể tìm được em nữa đó.

Hoàng Linh đỏ mặt dụi đầu vào ngực Phi. Rồi cô ấy đưa tay lên vòng qua cổ Phi, một cảm giác yên tâm đến lạ dâng lên trong lòng cô. Thật không biết là từ bao lâu rồi cô mới cảm nhận được cảm giác này, được bên cạnh một ai đó mà bản thân có thể không lo lắng, không ưu sầu, toàn tâm toàn ý lặng lẽ bên cạnh nhau như thế.
 

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
Chương 64: Địa Ngục thành - Mở đầu trận chiến
Đôi long thủ của Quân Bá tỏ ra vô cùng hiệu nghiệm và đầy uy lực, nói đúng hơn là muốn bao nhiêu uy lực có bấy nhiêu uy lực. Mỗi lần cậu ta vung quyền lên là cát vàng lại được dịp bay mù mịt. Thế nhưng đám tàn quân của Tử Vong thành vốn không phải là những kẻ yếu kém, để đạt tới cảnh giới sức mạnh hiện tại, dù mới chỉ là Power cấp một nhưng bọn chúng đã phải bước qua địa ngục vô số lần. Phải nói rằng sức mạnh mà bọn chúng có được chính là chinh qua từ vô số lần tắm máu của bản thân. Vậy nên, bọn chúng mang theo một sự tàn ác khó lòng diễn tả.

Từ mặt đất, vô số dây leo chằn chịt mọc lên hướng về phía Quân Bá đang lao tới, đồng thời cát vàng cũng tức khắc tung bay hệt như một cơn bão cát bén nhọn.

- Lên đi Quân Bá, bọn tao yểm trợ.

Tiếng của Tôn Giang từ xa vọng tới. Với sức mạnh của cậu ta hiện tại thì xông qua cái đám tàn quân này cũng không quá khó khăn cho lắm, thế nhưng so với Quân Bá thì cậu ta không cần phải gấp gáp, từ tốn nhường đất diễn cho bạn bè một chút cũng không sao.

Quân Bá khẽ gật đầu, đôi tay long thủ lập tức tung lên một quyền dũng mãnh hướng về đám lính đang điều khiển tự nhiên mà tấn công từ xa. Thế nhưng ý nguyện của cậu ta lại không dễ dàng thực hiện được. Ngay khi quyền vừa đến thì một bức tường cát vô thanh vô thức xuất hiện cản lại quyền thế của Quân Bá. Tuy bức tường cát kia chỉ một quyền đã bị đánh văng nhưng cũng đủ để đám người Tử Vong thành thoát được một mạng.

Ngay khi Quân Bá vừa sơ suất vì ngạc nhiên, đám dây leo lập tức cuốn tới hòng trói chân cậu ta lại. Quân Bá không kịp phản ứng thì Phong Lam đứng từ xa đã có hành động, phong kiếm dưới sự điều khiển của cậu ta lao đến chặt đứt hoàn toàn đám dây leo kia.

Không chần chờ, Quân Bá rút Chiến Long Đao sau lưng mình ra, bá khí mãnh liệt bùng tỏa khiến đám tàn quân phải lui lại vài bước. Tình thế lúc này đã vô cùng cấp bách, nếu không nhanh chóng giải quyết, không nói đến chuyện đám tàn quân này dù gì cũng đã mấy chục tên, có mỗi ba người đánh mãi cũng kiệt sức thì thời gian mà con thần thú kia xuất hiện cũng sắp tới rồi, không mau lên thì không cách nào giải cứu được các cô gái.

Gồng toàn bộ sức mạnh, lưỡi kiếm ầm ầm mà mãnh liệt xé ngang cả một khoảng trời chém về phía đội quân Tử Vong thành. Tình thế lúc này lập tức chuyển biến. Đám người Tử Vong thành đã bị dọn sạch một mảng lớn, mà những tên còn lại cũng đã bị thương không nhẹ. Một đòn vừa rồi của Quân Bá quả thật có hơi quá sức tưởng tượng của tên trưởng nhóm.

- Thứ sức mạnh này, tên này không phải là Thiết Long, tên học việc của lão Quỷ đấy chứ.

Hắn ta nheo mắt ngạc nhiên, tên này hình như không nằm trong danh sách mà ngài Địa sư đưa ra thì phải. Không cần nói nhiều, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, hắn phóng người lên, đồng thời từ nhiều hướng, tổng cộng có năm tên cũng lao người giống như hắn.

Tốc độ Quân Bá lúc này có hơi chậm lại đôi chút, điều này là do trước mặt cậu ta xuất hiện một tên, không, là hai tên cản đường. Một tên vận giáp bào đơn sơ, đôi mày rặm, gương mặt bặm trợn, tên còn lại lại khá âm trầm vận nguyên bộ đồ bó sát đen kịt. Thoáng nhìn cả hai, Quân Bá nắm chặt cán Chiến Long đao trong tay mặc dù đã có chút run rẩy. Lực phản chấn mà Chiến Long đao mang lại khi nãy quả thật vẫn khó có thể chấp nhận được đối với thể trạng Quân Bá lúc này. Tuy nhiên cậu ta biết, nếu như không dùng tốc độ nhanh nhất lao lên chỉ sợ không còn dịp để phóng về phía trước nữa.

Gầm lên một tiếng, không thèm chào hỏi, Quân Bá lao đến hai tên trước mặt bằng thứ sức mạnh khủng bố của loài thần long dũng mãnh. Đối mặt với thứ sức mạnh như thế, hai tên này cũng có chút ngưng trọng.

Lưỡi Chiến Long đao lao đến, đâm thẳng không hoa chiêu mỹ miều, chỉ nghe thấy tiếng xé gió rít tai thét gào trong khoảnh khắc. Tên mặt bặm trợn liền hạ cánh tay, đưa cùi trỏ ra đỡ lấy mũi đao đang lao đến như muốn đoạt mạng kẻ địch.

Trông thấy một màn này, đến cả Tôn Giang và Phong Lam lúc này đang bị ba kẻ địch quấn lấy chiến đấu cũng phải há hốc mồm. Thứ sức mạnh của Chiến Long đao tuy rằng không phải mạnh nhất nhưng cũng là loại sức mạnh khủng bố đến điên cuồng, cái món hàng này cả bọn đã từng kiểm chứng qua. Thế nhưng lúc này lại có người dùng thân thể đỡ lấy thứ sức mạnh ấy, điều này chứng tỏ tên này đầu đã bị ngấm nước, hoặc là hắn vô cùng tự tin vào thân thể mình.

Quân Bá trong khoảnh khắc ấy cũng ngạc nhiên không kém, nhưng đòn thế đã xuất, chỉ trách tên trước mặt này quá tự tin mà thôi. Ngay khi mũi đao sắp chạm vào thân thể hắn, một màn tiếp theo làm cho Quân Bá cũng phải há hốc mồm mà sững người trong giây lát.

Thứ sức mạnh mà Chiếc Long đao bộc phát không thể nghi ngờ là rất kinh khủng, bằng chứng là sau lưng tên bặm trợn xuất hiện một vết rãnh sâu hun hút cày qua mặt cát, thế nhưng, điều kinh khủng hơn chính là tên trước mặt cậu ta không một chút mảy may gì cả, thậm chí là một vết xước cũng không.

Không đợi Quân Bá kịp có phản ứng, một cổ nhiệt lượng kinh khủng đã hướng về phía mặt cậu ta. Tình thế cấp bách, Quân Bá đành phải vội vàng đưa tay lên đỡ lấy thứ nhiệt lượng khó có thể tồn tại kia. Bản thân là kẻ ăn nằm với cái lò rèn, Quân Bá hiểu rõ thứ nhiệt lượng này kỳ lạ đến mức nào. Không một thứ gì trên đời này có thể tồn tại thứ nhiệt lượng kinh khủng này được, nếu so với ngọn lửa của Hồng Long lúc bình thường thì thậm chí còn có phần nhỉnh hơn một chút. Nhưng nếu như so với U Minh Hắc Hỏa hay Tái Tạo Chi Hỏa lại kém rất xa.

Trong một tích tắc ấy, tên bặm trợn liền chuyển tay sang ngang đẩy đi lưỡi đao trong tay Quân Bá, đồng thời tay trái của hắn ta giơ ra đánh mạnh về phía cậu. Ngay tức khắc, Quân Bá bị đòn tấn công tưởng chừng như rất bình thường ấy đánh văng về phía sau.

Không dừng lại ở đó, tên âm trầm kia lập tức lao người phóng đến, tuy không quá nhanh nhưng cũng đủ đuổi kịp kẻ địch vừa bị chấn văng.

Lần này đón tiếp Quân Bá là một đám cát vàng nóng rực, dường như tồn tại trong mỗi hạt cát là một mặt trời nhỏ vậy. Loại sức mạnh hoàn toàn làm cho Quân Bá bất ngờ. Một là do Quân Bá rất ít khi thực chiến, hai là thứ sức mạnh của hai tên này phối hợp với nhau quá tốt. Vậy nên khi đám cát nóng chảy kia tung tới, Quân Bá đã lập tức vỗ mạnh đôi cánh nhấc bổng thân thể phóng về phía sau.

Không cho cậu ta bất kỳ giây phút nào để lấy lại hơi thở, tên mặt bặm trợn phóng người vọt lên, cả thân thể hắn ta xuyên qua đám cát nóng chảy kia mà dường không có một chút cản trở gì.

Quyền vừa xuất ra, tiếng xé gió đã ầm ầm dữ dội. Quân Bá lúc này chỉ còn biết cách giơ ngang Chiến Long đao mà thủ thế. Những tiếng nổ vang như muốn xé toạt màn nhĩ tức khắc nổ ra, Quân Bá lại một lần nữa bị bắn văng lên không trung.

Ở bên này, Phong Lam hiện đang quần chiến với hai tên mang theo những thứ sức mạnh vô cùng khó hiểu. Cả hai đều bận bộ áo bó sát đen kịt chỉ chừa ra đôi mắt đỏ rực rỡ giữa bầu trời chói chang. Ngay khi cả hai tên vừa lao về phía Phong Lam, cậu ta lập tức vận sức mạnh của phong kiếm hướng về phía kẻ địch mà tấn công.

Phong kiếm sắc bén xé gió cuốn về phía trước mang theo uy thế dũng mãnh. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó Phong Lam đã phải há hốc mồm ngạc nhiên lần nữa. Tưởng chừng như phong kiếm sẽ dễ dàng hạ sát hai tên đang lao đến thì không, ngay khi phong kiếm chạm đến thân thể bọn chúng thì có một màng sáng mỏng manh hiện lên rồi biến mất, còn hai tên đó… không một chút trầy xước nào cả.

Ngay khi Phong Lam còn đang ngạc nhiên thì đầu trượng đã đến trước mặt cậu ta. Nhanh chóng nghiên người né tránh, thế nhưng cũng gần như cùng lúc, một cước mãnh liệt xé gió đập thẳng vào ngực Phong Lam như một tảng đá khổng lồ đánh xuống.

Oành vang dữ dội, Phong Lam bị bắn thẳng xuống đất làm bụi đất cũng tung lên mịt mù.

Tất cả đám người này dường như có xu hướng khiến cho kẻ địch của mình mệt đến chết vậy, không dừng lại bất kỳ giây nào, hai tên kia tức thời lao xuống Phong Lam từ bầu trời hệt như bọn chúng cũng có khả năng lăng không. Tiếng xé gió rít gào dữ tợn, Phong Lam tức tốc bật người về sau bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Xoẹt, oành, hai âm thanh chấn động màn nhĩ làm cho cát vàng bay lên tứ tán. Chỉ một cái chớp mắt, từ trong màn cát ấy lại xuất hiện hai bóng đen phóng vọt về phía Phong Lam như chưa hề có vụ nổ trước đó.

- Đùa, chơi lớn vậy.

Phong Lam nói thầm trong miệng, ngay khoảnh khắc một đầu trượng đen bóng và một thiếc quyền va vào người cậu, một màn chắn gió tức tốc hiện lên chắn trước mặt Phong Lam bảo vệ cậu khỏi hai đòn tưởng chừng hủy diệt kia. Dư chấn của đòn tấn công đó lan nhanh tạo nên một cơn bão xoáy cát ngay giữa trận chiến sống còn.

Nhưng cũng rất nhanh sau đó, một lưỡi dao ngắn sắc bén đã xuyên qua phong thuẫn mà quét đến trước mặt Phong Lam. Ngay lập tức cậu ta nghiên nhẹ đầu về phía sau nhằm tránh thoát lưỡi dao ấy, phong thuẫn cũng trong khoảnh khắc ấy rung động yếu thế.

Lợi dụng khoảnh khắc tưởng chừng chỉ trong chớp mắt đó, tên cầm trượng đã đâm thẳng đầu trượng đen kịt trong tay mình về phía Phong Lam. Một vụ bộc phá đầy uy lực mãnh liệt đánh thẳng vào phủ tạng Phong Lam khiến cậu ta mất thăng bằng mà vụt thẳng xuống đất.

Cát vàng lại lần nữa tung lên không trung, nhưng lần này lại khác, hòa vào dòng đám cát ấy lại mang theo cả màu đỏ huyết rực rỡ. Có vẻ như lần này Phong Lam đã bị nội thương khá nghiêm trọng, bằng chứng chính là đám huyết vụ mà cậu ta phun ra khi bị đánh văng.

Lại một lần nữa cả hai tên áo đen kia lại lao về phía cậu mà tấn công, dường như chúng không hề biết mệt mỏi là gì vậy.

Thế nhưng lúc này đòn tấn công của chúng lại vô hiệu, bởi vì khi hai người bọn chúng nhắm vào vị trí Phong Lam vừa rơi xuống thì lúc đó cậu ta đã hiên ngang đứng giữa bầu thiên không cao vời vợi. Mái tóc bạc trắng như sương khói tung bay giữa những cơn gió, đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm màu ngọc bích nhìn từ trên cao xuống hệt như những vị thần nhìn ngắm thế gian từ bầu trời.

Cùng lúc đó, cát vàng đã dần tán đi chỉ để lại hai nhân ảnh đứng nhìn “vị thần” từ mặt đất. Đôi mắt đỏ rực không chút tình cảm, bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng bất thường.

Trong mắt Phong Lam lúc này không phải là hai nhân ảnh áo đen đang lặng im nhìn cậu mà là những đám khí hỗn loạn vô phương toát ra từ người bọn chúng. Đám khí kiểu này là lần đầu tiên cậu ta được chứng kiến, một loại khí hỗn loạn đến mức mà Phong Lam không nghĩ rằng nó có thật sự tồn tại hay không.

Đồng thời tay trái cậu ta vung lên cao, ngay tức khắc từng lớp phong kiếm hiện ra, ẩn ẩn hiện hiện giữa bầu trời. Thoáng nheo mắt, khẽ phất nhẹ tay, phong kiếm mãnh liệt hướng về phía kẻ địch mà rít gào lao đến. Những âm thanh xé gió vang lên như sấm động. Từng lưỡi phong kiếm đều mang theo thứ sức mạnh có thể cắt được lớp khí bao quanh người bất kỳ sinh vật nào. Với số lượng kiếm phong như vậy có lẽ cũng đủ để giải quyết hai kẻ địch trước mặt rồi.

Không đợi đao của kẻ thù kề cổ, hai tên áo đen lập tức phóng người lên tấn công Phong Lam bằng thứ sức mạnh khó hiểu của bản thân. Thế nhưng lần tấn công này không làm cho Phong Lam thất vọng, dưới sức mạnh Power cấp ba mà Phong Lam nắm giữ, những lớp khí trắng bao bọc bọn chúng dần dần bị cắt thành nhiều mảnh, mà mỗi lần phong kiếm lóe lên thì cử động của bọn chúng lại chậm đi phần nào.

Khẽ nheo mắt, nếu như những lúc bình thường, lớp khí xung quanh bị cắt đi sẽ dẫn đến chuyện chủ thể hoàn toàn mất đi lực khống chế bản thân thì đối thủ của Phong Lam lúc này chỉ bị làm chậm đi mà thôi. Và trong một sát na, đôi mắt ngọc bích của cậu ta bất chợt lóe sáng. Bởi vì ngay khoảnh khắc tưởng chừng còn nhanh hơn một cái chớp mắt ấy, cậu ta nhận ra có một sợi tơ mỏng manh trong suốt được nối từ người bọn chúng tới một nơi nào đó phía bên kia tế đàn.

Còn Tôn Giang hiện giờ thì đang vô cùng thong dong đối chiến với tên vận giáp sắt trước mặt mình. Tên này chính là tên đội trưởng vừa rồi đã ra lệnh cho đám lính của mình tấn công chặn đường nhóm Phong Lam. Lưỡi tam xoa kích hoa lên vũ bão, thế nhưng đối với Tôn Giang thì những đòn thế của kẻ địch chỉ để chọc cười cậu ta. Bản thân là một võ sư có nghề, thậm chí là vô cùng mạnh mẽ, kết hợp với sức mạnh Power cùng Lục đại thần binh, Tôn Giang hoàn toàn có thể kiểm soát được trận đấu này.

Nếu như nói kẻ địch của cậu ta yếu thì cũng không phải, bởi vì tên này là tướng dưới trướng Cuồng Nghiêm, là một kẻ đã chinh chiến rất nhiều trận đấu sinh tử. Lưỡi tam xoa kích trong tay hắn ta đã uống máu không biết bao nhiêu sinh mệnh. Sức mạnh cường hóa của hắn cũng đã gần chạm ngưỡng Vô Cực. Thế nhưng để đối chiến với một kẻ mang trong mình sức mạnh của Nhân Quả cộng thêm thần binh Sự Sống, đây hoàn toàn là một trận chiến khó nhằn.

Lưỡi tam xoa kích hóa vàng, kình lực mãnh liệt tung ra làm cho Tôn Giang có đôi chút bất ngờ, thế nhưng đó chỉ là đôi chút. Sự Sống trong tay cậu ta như một vật thể sống, có liên tục hoa lên từng đợt đánh lui cường kích của kẻ địch, đồng thời còn đánh vào điểm yếu của đối phương đôi lần.

Ngay khi Sự Sống tấn công, lưỡi tam xoa kích lại hóa thành màu xanh, lúc này nó như độc xà uốn éo nắm lấy lưỡi kiếm. Tôn Giang thoáng nheo mắt, tay cậu ta nhanh chóng xoay thanh kiếm nhằm tránh thoát tình huống bị đối phương kìm kẹp, sau đó cậu ta lại vẽ nên một đường kiếm tuyệt mỹ khác, hướng đến chính là cổ của kẻ địch.

Không kịp tránh né, mà thậm chí tránh đi cũng rất khó khăn, thế nhưng tên này lại có thể nghiên cổ kịp thời mà né đi đường kiếm chết chóc ấy. Chỉ thấy máu phun lên thành một đóa hoa máu trên không trung, rồi sau đó… nó lập tức bị Sự Sống hấp thụ.

Đúng vậy, đúng là Sự Sống đã hấp thụ đóa hoa máu ấy, đồng thời một sợi chỉ đỏ bỗng chốc hiện lên, thấp thoáng như có như trong trên lưỡi kiếm.

Nhìn thấy một màn này, Tôn Giang có chút bất ngờ. Sự Sống uống máu, đây quả thật là điều cậu ta không thể lường trước được. Ngay khi Sự Sống hấp thụ đám máu ấy, một tia huyết tinh cuồng loạn bất ngờ bùng nổ trong đầu Tôn Giang. Một thứ cảm giác khát máu đến điên cuồng mà cậu ta trước giờ chưa từng trải qua. Có cảm giác như cậu ta có thể điên cuồng mà tàn sát tất cả những kẻ có mặt ở đây vậy.

Cố gắng át chế đi cơn cuồng tính bỗng dưng xuất hiện ấy, Tôn Giang có đôi chút thống khổ, mà đôi mắt vốn vô cùng bình thản của cậu ta bỗng chốc ánh lên màu đỏ huyết kỳ dị.

Nhận ra sơ hở của kẻ thù, tam xoa kích hóa thành huyết sát với tốc độ không tưởng vọt tới trước mặt Tôn Giang, ngay khi mũi tam xoa vừa đến, hai đầu kích bỗng chốc hóa thành lục nhạt, hướng về hai bên đầu Tôn Giang ngăn không cho cậu ta tránh thoát.

Sát khí trong thoáng chốc đó làm cho Tôn Giang chợt tỉnh khỏi cơn cuồng tính. Vừa nhận ra thế kiềm kẹp đang hiển hiện trước mặt, Tôn Giang lập tức hành động với tốc độ không ngờ. Những sợi tơ trắng từ người Tôn Giang tức thời bùng ra như một đóa hoa trắng như tuyết đọng. Đám tơ trắng ấy tạo thành một sức mạnh dũng mãnh đập thẳng vào người kẻ địch, đồng thời cũng đẩy người Tôn Giang khỏi đòn thế tưởng chừng không thể nào tránh thoát được kia.

Tuy là tránh đi được đòn tất sát nhưng mặt cậu ta cũng đã bị cào hai đường tươm máu. Lấy ngón cái lau đi vết máu, Tôn Giang lè lưỡi ra liếm một cách thật kinh dị. Đôi mắt của cậu ta cũng ẩn hiện màu đỏ tươi của cơn cuồng loạn đang kéo đến. Bởi vì ngay lúc tơ trắng đánh vào ngực kẻ địch, một đám hoa máu đã bị Sự Sống hấp thụ ngay khoảnh khắc ấy.

Lau đi máu nơi khóe miệng, tên kia cũng gắt gao nhìn Tôn Giang. Đôi mắt hắn lúc này không một chút chớp động, lưỡi tam xoa kích lại một lần nữa hóa thành màu vàng rực rỡ.

Những sợi tơ máu nhẹ bay lên hòa chung với số tơ trắng mỏng manh kia làm nên một màu trắng hồng rực rỡ. Lúc này Tôn Giang đã không còn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có nữa, cậu ta thét lớn một tiếng, chỉ Sự Sống về phía trước, vô số sợi tơ máu như cuồng phong bạo vũ mà lao về phía kẻ địch.

Không dám khinh thường, tên kia vội vàng dùng lưỡi tam xoa kích trong tay mình vẽ lên liên hồi trong không trung. Đường xoa dày đặc đến cả giọt nước cũng không thể lọt được, toàn bộ tơ máu mà Tôn Giang phóng ra đều bị cản lại ở vòng ngoài không thể lọt vào trong.

Nhận ra tình cảnh đó, tay trái Tôn Giang giơ lên, một quả cầu khí trong suốt hư hư thực thực dần kết tinh trong tay cậu ta. Nhân Quả chi năng, một quả cầu chứa đựng sức mạnh có thể kích hoạt nhân quả của bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì đang tồn tại.

Đây hoàn toàn là một chiêu thức mà cậu ta nghĩ ra trong cơn cuồng loạn của mình. Tung người về phía trước, năng lượng từ Nhân Quả cầu tỏa ra khủng bố đến mãnh liệt, ngay cả những sợi tơ máu dường như cũng có phần kiên kỵ thứ sức mạnh có khả năng hủy diệt sinh cơ kia.

Không chậm trễ, ngay khi tơ máu vừa rút thì tên kia đã vận sức mạnh lên mức cao nhất, bộ giáp sắt quanh người hắn ánh lên màu bạc trắng xóa lấp lánh như ngọc thạch. Đồi thời trong đôi mắt của hắn lại ẩn chứa quang mang hung lệ. Một trận chiến này chính là đối đầu sinh tử, không phải ngươi chết thì ta vong, vậy hà cớ gì còn giữ lại.

Sự Sống hoa lên, tam xoa kích đỡ lấy, hai món bảo khí dưới sự thúc dục của chủ nhân như có linh tính mà sống lại. Tam xoa kích dưới tác động sức mạnh của chủ nhân nó làm cho nó trở thành một thứ binh khí biến hóa khôn lường, vừa mới mềm dẻo đây thì đã trở nên cứng rắn đối chọi với thần binh. Trong những biến hóa ấy, phải nói rằng lúc nó hóa thành màu đỏ thì vô cùng đáng sợ, tốc độ khủng khiếp, cứng rắn như tinh thiết, thế nhưng điểm yếu của nó lại chính là không có nhiều sức sát thương. Thế nhưng với khả năng biến hóa thông thần của tên này, tam xoa kích này có đủ điều kiện để được gọi là một thanh thần binh.

Thế nhưng tam xoa kích dù là thần binh cũng chỉ là một thứ ngụy thần binh, còn kẻ đối chiến với nó mới chính xác là một thanh thần binh được tạo nên sau thời đại Hoàng Kim, một trong Lục đại thần binh bài danh thứ ba trên thế giới này. Sự Sống cường hoành mãnh liệt đem tam xoa kích kiềm chế gắt gao, đồng thời Nhân Quả chi năng trong tay Tôn Giang cũng ngày một lớn hơn, ban đầu nó chỉ như một quả bóng bàn, còn hiện giờ nó đã lớn như quả bóng đá.

- Tam xoa kích, xoa huyễn.

Bóng ảnh của tam xoa kích chập chờn như ma quỷ vẫy gọi, nó hiện giờ đã chuyển sang màu bạc trắng tinh. Đồng thời mỗi hình ảnh tam xoa kích ảo hóa ra dường như đều là chính bản thân nó. Tất cả đều mang theo sát lực khủng bố mà tấn công tới tấp về phía Tôn Giang như lưới trời không một chút sơ hở.

Đối chiến với chiêu thức ấy, tơ máu quanh người Tôn Giang tức khắc bùng tỏa bảo vệ chủ nhân. Đồng thời lưỡi Sự Sống cũng hóa thành hư ảnh hư hư thực thực đối chiến với từng lưỡi tam xoa kích bạc trắng. Cùng lúc đó, Nhân Quả chi năng cũng sáng lên, rực rỡ như ánh dương giữa ngày.
 
Top