Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Salad days - Umio

[Truyện ngắn] Salad days - Umio
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
S A L A D D A Y S

tác giả:
@Umio
thể loại: truyện ngắn, hiện đại, tuổi trẻ
tình trạng: hoàn thành (3800 từ)

adadcb6bce507f03cb09bf558f80acb0.jpg

một câu chuyện mang vẻ bất cần đời, với hai cô cậu trẻ tuổi dở hơi, đầy vấn đề với thế giới này.
tác giả sẽ không nói có rất nhiều chi tiết là có thật. ngay cả những ước mơ viển vông, những nỗi sợ hoang hoải của Tóc Đỏ.
luôn tự do và bình an, bạn của tôi! <3

 
Sửa lần cuối:
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Mới bước sang tháng sáu nhưng tiết trời đã nóng hầm hập như một cái chảo lửa úp xuống lòng Hà Nội. Tôi gạt mấy lọn tóc bết dính mồ hôi trên trán, lấy hết sức bình sinh đẩy thùng carton nặng trịch chứa đầy sách vở về phía trước. Cái thùng nhích thêm được mấy bước chân nữa thì dừng hẳn. Đứng chống nạnh thở phì phò, tôi bực bội hét lên mà chẳng thèm để ý lúc đó đã gần 12 giờ trưa: “Cái ngày củ chuối gì thế này!”

Bỗng dưng cánh cửa xếp của căn phòng nằm ngay bên cạnh được kéo toang sang hai bên, cùng lúc với một cái đầu ló ra nhìn tôi nhăn nhó. Một tên con trai với mái đầu bù xù như tổ quạ, gương mặt lộ rõ vẻ ngái ngủ. Tôi rụt cổ định nói lời xin lỗi thật nhanh thì cái đầu đột ngột cất tiếng: “Đằng ấy còn nhiều đồ không, để tôi chuyển giúp!”

Chủ nhà bất ngờ đòi lại phòng khi còn chưa đầy một tuần nữa là sang tháng mới, tôi ngán ngẩm nhưng cũng chẳng lấy làm khó chịu. Số lần tôi chuyển nhà trong ba năm qua đã sắp đếm hết được hai bàn tay. Đám bạn Đại học gọi tôi là “ốc sên” vì tôi chẳng ở trọ đâu được quá nửa năm, cứ khi nào tôi nghĩ mình sẽ được yên ổn với căn phòng mới thì y như rằng sẽ có một chuyện trời ơi đất hỡi nào đó buộc tôi phải chuyển nhà. Trừ việc số đồ đạc tích trữ được ngày càng nhiều theo năm tháng, thì có lẽ tôi cũng đã dần thích ứng với tình trạng sẵn sàng bị đá đít ra đường bất kỳ lúc nào.

“Tiệm tạp hoá dưới tầng một gần như bán đủ thứ đồ cậu cần, kiểu mì tôm, nước ngọt, đồ ăn vặt này kia. Nhưng nếu cậu thích thì đi bộ thêm năm trăm mét nữa, rẽ trái sẽ thấy một cửa hàng tiện lợi bán qua đêm. Đây rồi.”

Lần này tôi tìm được một căn tập thể cũ, năm tầng, mỗi tầng có sáu phòng đơn, giá rẻ và thích hợp với những đứa chỉ quen ở một mình như tôi. Mới ngày đầu tiên chuyển đến, tôi đã kịp làm quen với người hàng xóm thuê phòng sát vách. Sau khi nhét hết đống đồ lỉnh kỉnh về phòng, cái gã mang bộ mặt ngái ngủ đó dẫn tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua hai que kem đậu đỏ và cùng thưởng thức nó trong hơi mát rượi phả ra từ điều hoà.

“À mà, cậu tên gì ấy nhỉ?” Cậu ta hỏi trong lúc vẫn chóp chép nhai mấy hạt đậu lẫn trong kem.

“Tóc Đỏ.” Tôi đáp ngắn gọn.

“Ủa, tên gì mà kì khôi vậy?”

“Chẹp, bút danh của tôi, đang tập tành viết truyện.”

“Ha ha, sinh viên trường Luật mà ôm mộng làm nhà văn? Tôi tên Kiên, học Kiến Trúc nhưng đang nghỉ một năm. Hiện làm photo tự do. Book tôi đi, hàng xóm lấy giá rẻ cho.”

“Dở hơi.”

Tôi lẩm bẩm một mình rồi nuốt hết chỗ kem mát lạnh còn lại vào bụng. Ăn xong, đứa nào chui về phòng đứa đấy, tôi nghe thấy tiếng Kiên nghêu ngao hát trong lúc cong mông lên dọn dẹp. “Đồ dở hơi”, tôi (lại) nghĩ thầm.

Căn phòng mới khá ổn, ngoại trừ việc không có cách âm. Điều đó thật bất tiện với đứa thính ngủ như tôi. Kinh khủng hơn nữa, hàng xóm sát vách lại là một tên sống theo giờ Mĩ. Nửa đêm, cậu ta nấu ăn, đi qua đi lại, bật mấy bài nhạc lạ hoắc, thi thoảng cao hứng còn gào toáng lên theo ca sĩ, mọi âm thanh từ tiếng click chuột trên máy tính cho đến tiếng loảng xoảng khi lỡ đánh rơi vung xoong xuống đất đều trở nên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng như tờ của buổi đêm. Một lần, khi sức chịu đựng đã đi tới giới hạn, tôi đấm cái uỳnh vào bức tường sát phòng kế bên, làu bàu: “Không ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ với chứ.” Không có bất kỳ phản hồi nào từ cậu ta, nhưng tiếng nhạc lập tức tắt ngấm, chỉ còn lại âm thanh ro ro phát ra từ chiếc quạt điện. “Đồ dở hơi” có vẻ là một gã biết điều, tôi yên tâm nghĩ thế trong lúc trở mình và chìm vào giấc ngủ sâu...

* * *

Tôi bị đánh thức giữa đêm bởi tiếng lách cách ngoài cửa. Bài báo về vụ trộm đột nhập một phòng trọ và giết chết người thuê khi bị phát hiện trở thành thông tin duy nhất hiện lên trong đầu. Sợ hãi và hốt hoảng, tôi không biết làm gì ngay lúc đó ngoài việc gõ liên tục vào bức tường bên cạnh. Tôi biết cậu ta chưa ngủ.

“Cậu có thôi đi không?”

Tôi mừng húm khi nghe thấy Kiên càu nhàu nói vọng sang. “Hình như bên ngoài có trộm. Tôi nghe thấy tiếng ai đó đang cố cạy cửa.” Tôi cố gắng phát ra âm thanh vừa đủ để tên hàng xóm có thể nghe thấy, giọng run run vì phải kiềm chế cảm giác muốn khóc.

Không có tiếng Kiên đáp lại. Phía bên ngoài, những âm thanh lách cách ngày càng dồn dập và rõ ràng hơn. Tôi cuống cuồng mở điện thoại, khi ba số “113” vừa được gõ xong thì có tiếng phòng bên mở cửa sắt loẹt xoẹt, âm thanh lách cách cũng đột nhiên im bặt. Ai đó vừa bỏ chạy, tiếng bước chân lịch bịch ngoài hành lang rồi mất hút vào khoảng không phía xa.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đang vùi mình trong chăn nghe ngóng, tôi giật thót khi tiếng đập cửa bất thình lình vang lên. “Tôi đây.” Cậu ta nói.

Chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của một ai đó lại khiến tôi thấy an tâm đến thế. Vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi theo Kiên sang phòng cậu ta đến tảng sáng mới về. Phòng cậu ta bừa bộn, từng xấp tranh vẽ vất linh tinh khắp nơi, máy tính vẫn đang mở một phần mềm chỉnh sửa ảnh, bát mì ăn dở còn bốc khói đặt trên bàn.

“Bẩn khiếp.” Thấy tôi khịt khịt mũi chê bai, cậu ta tỉnh rụi bước vào bếp giơ một gói mì lên, cười hề hề: “Ăn không, làm bát nhé? Thấy cậu nhợt nhạt như tờ giấy vẽ của tôi vậy.”

Chẳng ngần ngại, tôi ngồi phịch xuống giữa phòng, nhăn nhở cười đáp lại: “Ăn!”

Trong lúc Kiên vẫn loay hoay với ấm nước sôi trong bếp, tôi lơ đãng đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Bên bệ cửa sổ, cậu ta đặt rất nhiều những chậu sứ nhỏ trồng cây xanh mướt, một cốc nước trong vắt ngâm củ hành tây tròn ủng với cái mặt cười khó coi, những bóng đèn dây tóc đã hỏng được đổ đầy nước, treo lơ lửng bằng mấy sợi dây đay, bên trong thả vài chú cá vàng bé xíu xiu đang bơi qua bơi lại giữa đám rêu mềm oặt.

“Tỉ năm không dọn phòng mà sao chỗ này chill dữ?”

“Thì, dân nghệ thuật mà.” Cậu ta vẫn cười hề hề. “Đằng ấy cũng vậy mà nhỉ? Đã viết được tác phẩm nào chưa? Hôm nào bí quá, sang đây tôi cho ngồi nhờ để lấy cảm hứng.”

Tôi xụ mặt: “Hồi xưa mơ mộng thì bị bố mẹ cấm tiệt, bắt vùi đầu học hành. Bây giờ thì bị tiền đè, không nhấc nổi bút. Lại thêm học Luật khô khan quá, chữ nó chạy biến.”

“Thế thì tạm nghỉ đi, như tôi. Vừa làm vừa viết. Vui.” Cậu ta mải mê húp nước mì, đáp nhẹ tênh mà chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi lấy một cái.

“Bố tôi đập tôi ngay. Cậu sẽ không còn người hàng xóm đáng yêu, thân thiện này nữa đâu, ha ha.”

“Với tôi, chẳng gì bằng được làm điều mình thích và sống cuộc sống mình muốn. Gia đình chửi riết cũng quen, mặc kệ muốn làm gì làm. Chừng nào cậu mệt quá thì nghỉ, rồi lại đi tiếp. Cứ cố quá sẽ có ngày ngã gục, lóp ngóp không bò dậy nổi.”

Tôi ngẩn người nghe cậu ta nói. Có lẽ tôi đã nghĩ nhầm về gã hàng xóm có vẻ dở hơi và bất cần đời này. Thấy tôi đực mặt nhìn bát mì đã trương lên, Kiên đưa tay xoa đầu tôi đến rối bù: “Thôi đừng buồn, bao giờ tôi chở lên phố cổ chụp ảnh. Không lấy tiền, coi như xin lỗi vụ làm ồn lúc nửa đêm nhen.”

Hất tay cậu ta ra khỏi tóc mình, tôi lầm bầm: “Dở hơi!”

* * *

“Này, tôi mới đọc được một từ hay cực.” Lưng tựa lên tường nhà, mắt mơ màng nhìn nắng xuyên qua mấy cái bóng đèn đầy nước và cá đung đưa giữa ô cửa sổ phòng Kiên, tôi buột miệng.

Chỉ đăng kí vài môn học ít tín chỉ ở trường, công việc làm thêm không chiếm quá nhiều thời gian, tôi trở nên rảnh rỗi tới mức bắt đầu cảm thấy cuồng chân. Thi thoảng Kiên cho tôi bám càng đi chụp ảnh lang thang trong thành phố. Bù lại, cậu ta hay sang phòng tôi ăn chực, xem ra cái tên dở hơi này chẳng biết nấu nướng gì ngoài đun nước sôi và úp mì gói. Những buổi chiều phải chỉnh ảnh cho khách, Kiên mặc kệ tôi ngồi thơ thẩn ở góc cửa sổ phòng cậu ta. Kiên nói đúng, cái góc nhà tưởng chừng nhỏ xíu vậy mà đẹp xinh đến nỗi khiến người ta chỉ muốn nằm dài ở đây, ngắm mây, ngắm nắng cho hết ngày. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn chưa đặt bút viết được chữ nào, chỉ lượm về đôi ba câu chuyện vơ vẩn của Kiên.

“Từ gì?” Cậu ta đang hí hoáy kiểm tra máy ảnh, miệng nói mà chẳng thèm liếc nhìn tôi.

Salad days.

“Salad days? Những ngày ăn salad á? Sao tự dưng lại ăn kiêng?” Kiên nhăn nhó nhìn tôi vẻ khó hiểu.

Tôi bực bội dùng chân đá vào tấm lưng dài, cong cong của cậu ta. “Những tháng năm tuổi trẻ chẳng vướng bận sự đời. Nghĩa của nó xinh đẹp như vầy, sao cậu chỉ nghĩ được đến chuyện ăn uống thế hả?”

Kiên nhún vai ra chiều “làm sao tôi biết được” rồi lại chúi mũi vào chiếc máy ảnh của cậu ta. Tôi đưa tay đẩy nhẹ cái bóng đèn lơ lửng làm cho đám cá con cuống cuồng bơi vòng quanh, “Khi đọc được từ này, tôi lại nhớ đến giấc mơ hồi bé. Tôi sẽ sắm một chiếc xe tải to đùng, chất đầy lên khoang xe thứ rau củ mát lạnh, tươi ngon, cà rốt, súp lơ, khoai tây, cà chua bi, bí ngòi, gì cũng được, miễn ngon lành và tươi roi rói. Xe của tôi đi suốt ngày đêm để bán rau củ, đến nơi nào tôi thích sẽ dừng chân vài ngày.”

Trái với suy nghĩ của tôi, Kiên không phá ra cười và chế giễu tôi là đứa con nít mộng mơ, cậu ta chỉ trưng ra vẻ mặt trầm ngâm: “Vậy ai sẽ là người lái xe cho cậu?”

“Tôi không biết, nhưng tôi đang suy nghĩ sẽ trao vinh dự ấy cho Phan.”

“Phan?”

“Ừ, Phan. Bọn tôi là bạn học hồi cấp ba, tôi thích cậu ấy tròn ba năm. Tôi mới phát hiện cậu ấy và tôi làm chung tiệm cà phê.”

“Lần này, cậu sẽ tỏ tình với cậu ta chứ?”

Câu hỏi của Kiên rơi tõm vào khoảng trời trong vắt ngày hôm đó. Rất nhiều ngày sau, tôi đã rất muốn tiến đến chỗ Phan và cất lời: “Cậu làm người lái xe của tớ nhé. Chúng ta sẽ đi khắp thế gian để bán rau củ.” Điều đó nghe có vẻ thật điên rồ, nên tôi quyết định mua một cây thủy sinh nhỏ và viết một bức thư thật dài kể cho cậu nghe về việc tôi đã thích cậu nhiều thế nào.

Hai ngày sau khi gửi món quà cho Phan, cây thủy sinh nằm lặng lẽ trong tủ đồ của tôi, kèm theo một lá thư khác. Chỉ vỏn vẹn một câu: “Tớ rất vui vì được cậu thích suốt ba năm cấp ba, nhưng tớ nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn tốt của nhau.”

* * *

Kiên đã mua một bể cá nhỏ, thả cây thủy sinh của tôi vào trong đó. Điều ấy cũng chẳng làm tôi cảm thấy khá hơn. Tôi đã không còn làm thêm ở quán cà phê nữa, cả ngày dài chỉ thích ngồi lì bên cửa sổ phòng Kiên, nhìn những con cá vàng bé xíu tung tăng bơi trong cái vùng nước an toàn của chúng.

“Ước gì tôi chỉ là một cái cây, hoặc một con cá, ngày qua ngày tắm nắng, uống nước, tự do làm những điều mình thích, thản nhiên mà lớn lên. Không có buồn đau, không có muộn phiền, không có cảm giác bị bóp nghẹt đến ngạt thở này...”

“Chỉ vì cậu ta? Mà cậu muốn chối bỏ tất cả cuộc sống của chính mình?”

Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta tức giận đến thế. Ánh mắt long lanh vì bị kích động, dưới lớp tóc màu nâu nhạt, mặt cậu ta ửng đỏ dù lúc đó nắng đã tắt ngoài cửa sổ.

“Kiên, tôi không biết. Tôi không biết.” Tôi oà khóc. “Thứ duy nhất tôi có thể níu kéo cũng muốn rời bỏ tôi. Không có Phan, không có bất kỳ câu chuyện nào được viết ra... tôi không biết mình là ai nữa?”

Một cơn mưa rào cuối mùa bất chợt đổ xuống lòng thành phố. Làn gió hè mang theo hơi ẩm mát lạnh thổi thốc vào trong phòng. Những tờ giấy vẽ trắng xoá của Kiên tung bay khắp nơi.

Kiên đứng dậy khép cửa sổ, và khi quay lại nhìn tôi, cậu ta bất lực thì thầm: “Đi với tôi nhé. Sẽ tốt hơn cho cậu.”

Kiên đưa tôi theo cùng trong chuyến đi Sa Pa để chụp một bộ ảnh cho hai người bạn của cậu ta. Căn homestay chúng tôi ở nhìn ra một mảnh vườn gọn ghẽ và nhỏ xinh, đất được cuốc thành từng luống trồng cà chua, súp lơ, cà rốt và xà lách.

“Tôi cố tình chọn căn này cho cậu đấy. Dì chủ nhà nói chúng ta có thể sử dụng đám rau củ, nấu nướng hoặc làm bất kỳ điều gì cậu muốn. Đem bán cũng được, nhưng đi xe máy nhé, chứ tôi chưa có bằng lái ô tô tải.” Cậu ta nói thật nhanh rồi quay mặt đi. “Đúng là tên dở hơi”, tôi nghĩ.

Trong lúc chờ Kiên đi chụp ảnh, tôi quyết định nhổ một ít rau củ ngoài vườn, rửa sạch chúng và làm mấy dĩa salad ngon lành. Cậu ta phá lên cười khi nhìn thấy bữa tối giản đơn của hai đứa bày ngoài hiên, “Giờ thì salad days theo nghĩa đen rồi nhỉ?”

Khi nhìn Kiên ngấu nghiến nuốt đám rau tươi mọng vào bụng, tôi buột miệng nói ra điều mình đã nghĩ trong đầu rất nhiều lần.

“Tôi ngưỡng mộ cậu lắm, thật đấy. Cậu biết mình muốn gì và cậu có thừa tự do để làm những điều đó. Tôi thì không.”

Cậu ta hơi khựng lại khi nghe thấy lời tôi nói, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu ta trở nên sắc lạnh và giận dữ.

“Cậu có biết điều gì đang cản trở mình không? Là chính bản thân cậu. Cậu muốn nhuộm tóc đỏ, nhưng lại chỉ dám dùng nó làm bút danh. Cậu muốn viết, nhưng chưa bao giờ thực sự đặt bút. Cậu muốn đi khắp nơi để bán rau củ, nhưng chưa từng nghĩ làm sao để thực hiện. Cậu không hề muốn trở thành một cái cây hay một con cá nhạt nhẽo, với cuộc đời tầm thường bị giam cầm trong khoảng không dưới bậu cửa sổ. Cậu khác biệt, điên rồ và mộng mơ, nhạy cảm và lãng mạn. Nhưng cậu chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó, cậu vin vào gia đình, ngành học, và cả Phan nữa. Tất cả lý do chỉ là biện hộ cho sự hèn nhát của cậu thôi, Tóc Đỏ à.”

Cậu ta nhìn tôi đang há hốc miệng rồi kết luận: “Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thể bay*. Đừng mơ tới tự do khi cậu chưa từng có đủ can đảm.”



Trở về Hà Nội sau chuyến đi Sa Pa, Kiên lại lặn mất tăm vì một dự án nào đó. Cậu ta bắt tôi giữ chìa khóa phòng, “để chăm sóc mấy chậu cây và đám cá vàng giúp tôi.” Trong những ngày thiếu vắng chủ nhân, góc cửa sổ phòng cậu ta trông có vẻ ủ rũ hơn hẳn. Cũng như tôi không quen với sự yên lặng mỗi đêm của căn phòng kế bên, bỗng thấy nhơ nhớ cái tên hâm dở ấy.

Kiên dở hơi, quái đản và bất cần đời, nhưng cậu ta nói đúng. Tôi mang trong mình quá nhiều nỗi sợ hãi và cả những lời biện hộ cho nỗi sợ của bản thân nữa. Kì thực, tôi vẫn luôn biết mình muốn làm điều gì và trở thành người như thế nào, chỉ là rất nhiều “nhưng mà...” đã kéo tôi xuống cái hố hèn nhát do chính mình xây nên.

Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, tôi đã nhuộm một mái tóc đỏ cam rực rỡ, uốn lọn xoăn tít như nàng công chúa nhỏ trong bộ phim “Brave” - mái tóc mà tôi từng mơ ước suốt thời niên thiếu. Và dưới ánh nắng lấp lánh chiếu qua ô cửa sổ xanh mướt phòng Kiên, tôi cặm cụi viết ra câu chuyện đầu tiên của mình. Câu chuyện về cô gái tóc đỏ và một gã dở hơi đi khắp thế gian trên chiếc xe tải chứa đầy rau củ tươi rói và mát lành.

Khi bản thảo truyện ngắn của tôi đặt dấu chấm cuối cùng, thì cậu ta về. Nhưng là cùng với một cô gái.

* * *

Đôi giày cao gót trước cửa phòng Kiên đã biến mất từ lâu. Đã ba ngày nay, cậu ta nhốt mình trong nhà, không có những tiếng click chuột giữa đêm, không có âm thanh của ấm nước đang sôi, cũng không có bài nhạc nào phát ra từ căn phòng bên cạnh. Như thể, cậu ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc đời này.

Ý nghĩa đó làm tôi muốn khóc. Tôi đập cửa, gào thét tên cậu ta, mặc kệ những ánh mắt hiếu kì của đám người đi làm về.

“Cậu không chỉ là đồ dở hơi, bất cần đời, mà còn là một tên độc ác, cứng đầu! Được rồi, cậu muốn một mình phải không? Tôi sẽ mặc kệ cậu, mặc kệ cậu sống hay chết, thật đấy!”

Cánh cửa xếp bị kéo toang sang hai bên, đột ngột y hệt như cái lần đầu tiên tôi chuyển đến đây. Cậu ta đang thẫn thờ hút thuốc lá bên cửa sổ, đám cá vàng không được cho ăn và thay nước đã chết hết. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thời gian như bất động. Dường như chỉ có khoảng trời ngoài kia, và chúng tôi, và nỗi buồn hiện hữu trên gương mặt nhàu nhĩ của cậu ta.

Sau một lúc lâu, Kiên đưa tay dụi mẩu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi lên tiếng: “Cuối cùng thì cậu cũng là Tóc Đỏ rồi.”

Và không để tôi kịp nói bất cứ điều gì, cậu ta bắt đầu luyên thuyên như một tên dở hơi thực sự. Cậu ta nói cô gái đó là người yêu cũ của cậu ta, cậu ta gọi cô là “nàng thơ”. Nhưng cô không phải nàng thơ duy nhất của Kiên. Cô và người bạn thân nhất của cậu ta trong hội photographer đã qua lại với nhau từ lâu. Rất nhiều người biết, chỉ có mình cậu ta chẳng hay như một tên hề. Kiên đã lựa chọn ra đi trong nỗi tổn thương, sự cay đắng và hờn trách.

Ba ngày trước, cô gái đó đã quay trở lại, không phải để cầu xin tha thứ mà là để lạnh lùng nói với cậu ta: người bạn kia đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.

Kể xong câu chuyện, mắt cậu ta ráo hoảnh và vô hồn. Như thể nỗi buồn đau đó là của một ai khác, chẳng phải cậu ta.

“Cậu đúng là một kẻ nói dối tồi.”

“Sao cơ?” Kiên ngẩng đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt ngơ ngác.

“Hoá ra tôi đã ngưỡng mộ nhầm người. Cậu đâu có tự do. Cậu cũng bị trói buộc bởi nỗi sợ hãi của chính mình.”

“Dù cô gái đó đã nói gì đi chăng nữa, cậu không hề có lỗi trong chuyện này, Kiên à. Cậu không cần phải cảm thấy tự trách hay hối hận. Người cần nhận được sự tha thứ là cô ta và người bạn đã khuất kia. Không phải cậu.”

Kiên hơi há miệng định nói gì đó nhưng đã bị tôi chen ngang: “Tất cả những lý do khác chỉ là biện hộ cho sự hèn nhát của cậu.”

Cậu ta khẽ phì cười khi nhận ra đó là câu chính mình đã nói ở Sa Pa. Tôi dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của Kiên, thì thầm: “Ngày mai, tôi sẽ mua thêm mấy con cá vàng, trồng một ít rau củ trước nhà nữa. Tôi sẽ làm salad thật ngon cho cậu, chúng ta sẽ cùng nhau đọc truyện ngắn đầu tay của tôi. Sẽ không có tháng năm nào của tuổi trẻ mà không vướng bận sự đời, nhưng khi ở bên cạnh nhau, chúng ta không cần sợ hãi điều gì cả. Đó mới là ý nghĩa thực sự của salad days.”

Cậu ta ngẩng đầu, trong ánh mắt long lanh ấy tôi chỉ nhìn thấy chính mình phản chiếu trên đó, cùng câu nói khẽ khàng của người ngồi đối diện.

“Ừ, và đừng quên nhắc tôi tập lái xe tải, Tóc Đỏ. Nếu cậu không ngại, tôi sẵn sàng là người lái xe của cậu trong những tháng năm phía trước.”

* Trích Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Luis Sepúlveda.

[Câu chuyện được ra đời khi bất chợt đọc danh sách "Những từ ngữ khiến lòng bạn rung động" và chi tiết chiếc xe tải chở rau củ đi khắp thế gian được lấy cảm hứng từ truyện ngắn "Đi khắp thế gian cùng ngàn trái táo" - Hi Trần.]
 
Sửa lần cuối:
Top