[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,896
- Điểm cảm xúc
- 5,627
- Điểm
- 113
Chương 160: Báo danh đại học
Editor: trucxinh0505
Chờ một lúc, Nguyễn Tiểu Noãn lại nhịn không được âm thanh nho nhỏ hỏi: "Tắm nước lạnh có thể không tốt thân thể hay không, nếu bị cảm làm sao bây giờ?"
"Cậu tốt nhất ngủ đi, đừng nói chuyện."
Nguyễn Tiểu Noãn không lên tiếng.
Lạch cạch một tiếng.
Trần Nặc tắt đèn.
"Được rồi, ngủ."
Cậu nằm trên một cái giường khác.
Nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Thật vất vả bình tĩnh chút, bất thình lình nghe được giọng nói nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn: "Trần Nặc chờ tớ hết khẩn trương, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Trần Nặc: Tìm cậu có thể im miệng không.
". . . Ngủ!" Cậu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, "Cậu nói thêm câu nữa, ca ca liền cho cậu biết cái gì gọi là Họa từ Miệng mà ra."
Nguyễn Tiểu Noãn giật nảy mình, thành thật không lên tiếng nữa.
Trong phòng an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của cô.
Trần Nặc lật qua lật lại, cưỡng ép dời lực chú ý đi, cũng không biết qua bao lâu mới ngủ.
Thời điểm mở mắt trời đã sáng rồi.
Nhưng gian phòng tửu điếm màn cửa chắn sáng rất tốt, bởi vậy trong phòng gần như vẫn còn mờ tối.
Cậu nhìn màn hình điện thoại di động. Đã hơn tám giờ sáng.
Cậu rời khỏi giường, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Noãn bên kia còn ngủ, bất quá chăn mền đã bị đá xuống đất.
Đi qua, đem váy ngủ bị cuốn lên giật xuống, sau đó cố ý cào lòng bàn chân cô.
Đúng rồi, cứ đánh thức cô dậy như vậy đi.
Cô gái nhỏ mở mắt, bị cào cười không khanh khách ngừng, đem chuyện tối ngày hôm qua quên sạch sành sanh.
Hai người bắt đầu rửa mặt, đánh răng xong, Nguyễn Tiểu Noãn chợt phát hiện một sự kiện.
Kéo Trần Nặc đến bên cạnh, sau đó đứng đứng so, khua tay múa chân bất mãn bĩu môi nói: "Bạn trai, giống như cậu cao hơn thì phải? Chuyện gì xảy ra vậy, cậu còn cao hơn hội trưởng sao?"
Trước đây, cô đứng trên cằm Trần Nặc một chút, hôm nay bỗng phát hiện, chỉ vừa mới tới cằm cậu thôi.
Trần Nặc nói: "Nam sinh cùng nữ sinh không giống nhau, thời kì phát triển tương đối cao nhiều hơn."
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài: "Như vậy, hôn môi cũng thật phí sức!"
Trần Nặc cười.
Nguyễn Tiểu Noãn đứng trước gương chải tóc, cô do dự một chút, không biết có nên buộc thành đuôi ngựa như trước không, hay là để xõa.
Trước kia là học trung học, hiện tại cô đã là sinh viên đại học, cũng có thể thả tóc phải không?
Đang nhìn mình trong gương, cảm thấy thiếu đi một chút ngây ngô, nhiều hơn mấy phần yêu mị.
Hài lòng.
Cô nói với Trần Nặc: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Rất nhanh Trần Nặc cũng chú ý tới. Nhất thời không thích nói: "Tóc để mái hay hơn!"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Hất lên trông được hơn."
Trần Nặc nói: "Cột lên càng đẹp mắt."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Cũng tính chải như cậu nói."
Cô lại chải tóc buộc thành đuôi ngựa.
Sau đó, hai người rời phòng, đi ăn điểm tâm xong, liền mang theo giấy tờ ngồi taxi đi đại học Bắc đô báo danh.
Tài xế taxi lần này giống người trước.
Tỉ như ông hỏi: "Các em nói xem, hiện tại quốc gia chúng ta giải quyết tỷ số ly dị ngày càng cao như thế nào?"
Tiếp theo ông tự trả lời: "Luật hôn nhân có thể ngăn trở ly dị là sau khi ly dị, phòng trọ thuộc về nhà nước!"
Sau đó còn nói: "Cái gọi là lễ tình nhân cùng Tiết Thanh Minh, cũng là tặng hoa đưa đi ăn. Khác nhau ở chỗ ngày lễ này đốt tiền thật, nói một đống chuyện hoang đường cho người ta nghe, Tiết Thanh Minh đốt giả tiền, nói một đống tiếng người cho quỷ nghe. .
Trần Nặc không khỏi giơ ngón tay cái lên, cái phân tích này thật lợi hại!
Không bao lâu đi vào ngoài cửa chính đại học Bắc đô.
Vừa nhìn thấy cửa chính đại học Bắc đô, Nguyễn Tiểu Noãn liền hét lên âm thanh kinh ngạc.
"Oa, thật xinh đẹp!"
Hôm nay cùng ngày mai sẽ đưa tin, bên ngoài có hơn mười người chuyên nghênh đón sinh viên đại học năm nhất. Bởi vì ngày báo danh, ngoài cửa lớn đã người đông tấp nập, khắp nơi đều là gương mặt tuổi trẻ sức sống thanh xuân, có một số giống Trần Nặc Nguyễn Tiểu Noãn, không có đi cùng gia trưởng ở nhà. Nhưng học sinh cùng các gia trưởng đến thì nhiều hơn, bởi vậy nhân số so tình huống bình thường tăng nhiều gấp bội.
Mặc dù vậy, sau khi Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn xuất hiện, lập tức biến thành tiêu điểm trong đám người.
Nhất là Trần Nặc, cao hơn một thước tám, ngũ quan anh tuấn, trang phục sạch sẽ mát mẽ, phá lệ làm người khác chú ý.
Sinh viên cũ phụ trách đón người mới đến nhìn thấy hai người đi tới, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là sinh viên đại học năm nhất sao?
"Trời ơi, chẳng lẽ là tân sinh đại học Bắc đô chúng ta sao?"
"Xem bộ dáng là tình lữ đó."
"Dáng dấp cũng quá dễ nhìn nha?"
Có người nhận ra được Trần Nặc.
"A a a a, tớ nghĩ tới, kia là Nguyên Trần Nặc điểm cao nhất thủ khoa Lý Khoa đúng không!" Thế là, mấy người sinh viên cũ nhiệt tình đi lên trước.
"Các em khỏe không, chúng ta phụ trách tiếp đón người mới, hai là tân sinh viên trường học chúng ta phải không, học khoa nào vậy? Cần chúng ta giúp một tay không?"
Khi lấy được đáp án, bọn họ đưa cho Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn mỗi người một sổ tay ghi chú, bên trong gồm có bản đồ trường học cùng thông tin liên lạc các bộ phận, còn có một nam sinh nhiệt tình dẫn bọn họ đi nhận phòng.
Bất quá Trần Nặc cự tuyệt, cậu không phải lần đầu tiên tới đại học Bắc đô, biết đường. Chờ bọn họ đi xa, mấy sinh viên tiếp tục nghị luận lên.
"Bạn nữ vừa rồi là bạn gái Trần Nặc đi, thật khiến người ta hâm mộ ghê, cùng tiến vào đại học."
"Quả thực là thức ăn cho chó mà."
"Năm nhất đã mang theo bạn gái, tớ năm bốn rồi còn chưa nói qua yêu đương đâu."
"Chua quá, tâm tình tớ bây giờ giống nhưn ăn nhằm mười quả chanh vậy. . ."
Ước chừng một giờ sau, hai người nộp đơn, chờ tất cả thủ tục đăng ký làm xong, cầm được chìa khóa ký túc xá mỗi người, về phần đồ ngủ chăn màn gối đệm trường học thu thống nhất 710 khối, nộp xong hoàn tất.
"Đại học Bắc đô thật lớn quá!"Nguyễn Tiểu Noãn thở dài, "Chân của tớ đi muốn đau luôn."
Trần Nặc nói: "Một hồi chúng ta đi mua hai chiếc xe đạp, liền dễ dàng hơn."
Hai người mang theo đồ vật, dựa theo bản đồ trường học đi về túc xá của mình.
Túc xá sinh viên đại học Bắc đô chưa tốt nghiệp tập trung ở cửa Tây Nam bên kia, tòa nhà Nguyễn Tiểu Noãn ở thứ 28, tòa nhà Trần Nặc ở thứ 12, cách nhau khá xa.
Trần Nặc đưa Nguyễn Tiểu Noãn đi túc xá nữ sinh trước, trong hai ngày báo cáo này, nam sinh có thể tiến vào túc xá nữ sinh, chỉ cần đăng ký là được. Ngày thường là không được.
Bởi vì hai người tới sớm, trong túc xá Nguyễn Tiểu Noãn còn không có những người khác, túc xá đại học là phòng bốn người, bàn kê dưới chân giường, tủ quần áo bên cạnh.
Trần Nặc ở trong túc xá cô nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới đi tới túc xá nam sinh của mình.
Túc xá cậu ở tòa nhà 12 phòng 306, đẩy cửa một cái, liền phát hiện trong túc xá có người đến sớm hơn cả cậu.
Nam sinh bên trong đang xem sách đem tầm mắt quay lại.
Chờ thấy rõ Trần Nặc, nam sinh kia nở nụ cười: "Người anh em, tớ tên Tân Thanh, từ Thiên Thị bên cạnh đến. Đúng rồi, cậu là Trần Nặc phải không. Vừa rồi tớ nhìn thấy trên danh sách bên ngoài dán có tên của cậu, còn tưởng trùng tên nữa. Không nghĩ tới thật sự là cậu đó. Có câu chuyện xưa gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trăm năm tu được chung gối ngủ. Chúng ta ở chung phòng là huynh đệ, ít nhất phải là duyên phận năm trăm năm đi. .
Trần Nặc: Cảm giác không khí có mùi gay.
Chờ một lúc, Nguyễn Tiểu Noãn lại nhịn không được âm thanh nho nhỏ hỏi: "Tắm nước lạnh có thể không tốt thân thể hay không, nếu bị cảm làm sao bây giờ?"
"Cậu tốt nhất ngủ đi, đừng nói chuyện."
Nguyễn Tiểu Noãn không lên tiếng.
Lạch cạch một tiếng.
Trần Nặc tắt đèn.
"Được rồi, ngủ."
Cậu nằm trên một cái giường khác.
Nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Thật vất vả bình tĩnh chút, bất thình lình nghe được giọng nói nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn: "Trần Nặc chờ tớ hết khẩn trương, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Trần Nặc: Tìm cậu có thể im miệng không.
". . . Ngủ!" Cậu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, "Cậu nói thêm câu nữa, ca ca liền cho cậu biết cái gì gọi là Họa từ Miệng mà ra."
Nguyễn Tiểu Noãn giật nảy mình, thành thật không lên tiếng nữa.
Trong phòng an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của cô.
Trần Nặc lật qua lật lại, cưỡng ép dời lực chú ý đi, cũng không biết qua bao lâu mới ngủ.
Thời điểm mở mắt trời đã sáng rồi.
Nhưng gian phòng tửu điếm màn cửa chắn sáng rất tốt, bởi vậy trong phòng gần như vẫn còn mờ tối.
Cậu nhìn màn hình điện thoại di động. Đã hơn tám giờ sáng.
Cậu rời khỏi giường, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Noãn bên kia còn ngủ, bất quá chăn mền đã bị đá xuống đất.
Đi qua, đem váy ngủ bị cuốn lên giật xuống, sau đó cố ý cào lòng bàn chân cô.
Đúng rồi, cứ đánh thức cô dậy như vậy đi.
Cô gái nhỏ mở mắt, bị cào cười không khanh khách ngừng, đem chuyện tối ngày hôm qua quên sạch sành sanh.
Hai người bắt đầu rửa mặt, đánh răng xong, Nguyễn Tiểu Noãn chợt phát hiện một sự kiện.
Kéo Trần Nặc đến bên cạnh, sau đó đứng đứng so, khua tay múa chân bất mãn bĩu môi nói: "Bạn trai, giống như cậu cao hơn thì phải? Chuyện gì xảy ra vậy, cậu còn cao hơn hội trưởng sao?"
Trước đây, cô đứng trên cằm Trần Nặc một chút, hôm nay bỗng phát hiện, chỉ vừa mới tới cằm cậu thôi.
Trần Nặc nói: "Nam sinh cùng nữ sinh không giống nhau, thời kì phát triển tương đối cao nhiều hơn."
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài: "Như vậy, hôn môi cũng thật phí sức!"
Trần Nặc cười.
Nguyễn Tiểu Noãn đứng trước gương chải tóc, cô do dự một chút, không biết có nên buộc thành đuôi ngựa như trước không, hay là để xõa.
Trước kia là học trung học, hiện tại cô đã là sinh viên đại học, cũng có thể thả tóc phải không?
Đang nhìn mình trong gương, cảm thấy thiếu đi một chút ngây ngô, nhiều hơn mấy phần yêu mị.
Hài lòng.
Cô nói với Trần Nặc: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Rất nhanh Trần Nặc cũng chú ý tới. Nhất thời không thích nói: "Tóc để mái hay hơn!"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Hất lên trông được hơn."
Trần Nặc nói: "Cột lên càng đẹp mắt."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Cũng tính chải như cậu nói."
Cô lại chải tóc buộc thành đuôi ngựa.
Sau đó, hai người rời phòng, đi ăn điểm tâm xong, liền mang theo giấy tờ ngồi taxi đi đại học Bắc đô báo danh.
Tài xế taxi lần này giống người trước.
Tỉ như ông hỏi: "Các em nói xem, hiện tại quốc gia chúng ta giải quyết tỷ số ly dị ngày càng cao như thế nào?"
Tiếp theo ông tự trả lời: "Luật hôn nhân có thể ngăn trở ly dị là sau khi ly dị, phòng trọ thuộc về nhà nước!"
Sau đó còn nói: "Cái gọi là lễ tình nhân cùng Tiết Thanh Minh, cũng là tặng hoa đưa đi ăn. Khác nhau ở chỗ ngày lễ này đốt tiền thật, nói một đống chuyện hoang đường cho người ta nghe, Tiết Thanh Minh đốt giả tiền, nói một đống tiếng người cho quỷ nghe. .
Trần Nặc không khỏi giơ ngón tay cái lên, cái phân tích này thật lợi hại!
Không bao lâu đi vào ngoài cửa chính đại học Bắc đô.
Vừa nhìn thấy cửa chính đại học Bắc đô, Nguyễn Tiểu Noãn liền hét lên âm thanh kinh ngạc.
"Oa, thật xinh đẹp!"
Hôm nay cùng ngày mai sẽ đưa tin, bên ngoài có hơn mười người chuyên nghênh đón sinh viên đại học năm nhất. Bởi vì ngày báo danh, ngoài cửa lớn đã người đông tấp nập, khắp nơi đều là gương mặt tuổi trẻ sức sống thanh xuân, có một số giống Trần Nặc Nguyễn Tiểu Noãn, không có đi cùng gia trưởng ở nhà. Nhưng học sinh cùng các gia trưởng đến thì nhiều hơn, bởi vậy nhân số so tình huống bình thường tăng nhiều gấp bội.
Mặc dù vậy, sau khi Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn xuất hiện, lập tức biến thành tiêu điểm trong đám người.
Nhất là Trần Nặc, cao hơn một thước tám, ngũ quan anh tuấn, trang phục sạch sẽ mát mẽ, phá lệ làm người khác chú ý.
Sinh viên cũ phụ trách đón người mới đến nhìn thấy hai người đi tới, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là sinh viên đại học năm nhất sao?
"Trời ơi, chẳng lẽ là tân sinh đại học Bắc đô chúng ta sao?"
"Xem bộ dáng là tình lữ đó."
"Dáng dấp cũng quá dễ nhìn nha?"
Có người nhận ra được Trần Nặc.
"A a a a, tớ nghĩ tới, kia là Nguyên Trần Nặc điểm cao nhất thủ khoa Lý Khoa đúng không!" Thế là, mấy người sinh viên cũ nhiệt tình đi lên trước.
"Các em khỏe không, chúng ta phụ trách tiếp đón người mới, hai là tân sinh viên trường học chúng ta phải không, học khoa nào vậy? Cần chúng ta giúp một tay không?"
Khi lấy được đáp án, bọn họ đưa cho Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn mỗi người một sổ tay ghi chú, bên trong gồm có bản đồ trường học cùng thông tin liên lạc các bộ phận, còn có một nam sinh nhiệt tình dẫn bọn họ đi nhận phòng.
Bất quá Trần Nặc cự tuyệt, cậu không phải lần đầu tiên tới đại học Bắc đô, biết đường. Chờ bọn họ đi xa, mấy sinh viên tiếp tục nghị luận lên.
"Bạn nữ vừa rồi là bạn gái Trần Nặc đi, thật khiến người ta hâm mộ ghê, cùng tiến vào đại học."
"Quả thực là thức ăn cho chó mà."
"Năm nhất đã mang theo bạn gái, tớ năm bốn rồi còn chưa nói qua yêu đương đâu."
"Chua quá, tâm tình tớ bây giờ giống nhưn ăn nhằm mười quả chanh vậy. . ."
Ước chừng một giờ sau, hai người nộp đơn, chờ tất cả thủ tục đăng ký làm xong, cầm được chìa khóa ký túc xá mỗi người, về phần đồ ngủ chăn màn gối đệm trường học thu thống nhất 710 khối, nộp xong hoàn tất.
"Đại học Bắc đô thật lớn quá!"Nguyễn Tiểu Noãn thở dài, "Chân của tớ đi muốn đau luôn."
Trần Nặc nói: "Một hồi chúng ta đi mua hai chiếc xe đạp, liền dễ dàng hơn."
Hai người mang theo đồ vật, dựa theo bản đồ trường học đi về túc xá của mình.
Túc xá sinh viên đại học Bắc đô chưa tốt nghiệp tập trung ở cửa Tây Nam bên kia, tòa nhà Nguyễn Tiểu Noãn ở thứ 28, tòa nhà Trần Nặc ở thứ 12, cách nhau khá xa.
Trần Nặc đưa Nguyễn Tiểu Noãn đi túc xá nữ sinh trước, trong hai ngày báo cáo này, nam sinh có thể tiến vào túc xá nữ sinh, chỉ cần đăng ký là được. Ngày thường là không được.
Bởi vì hai người tới sớm, trong túc xá Nguyễn Tiểu Noãn còn không có những người khác, túc xá đại học là phòng bốn người, bàn kê dưới chân giường, tủ quần áo bên cạnh.
Trần Nặc ở trong túc xá cô nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới đi tới túc xá nam sinh của mình.
Túc xá cậu ở tòa nhà 12 phòng 306, đẩy cửa một cái, liền phát hiện trong túc xá có người đến sớm hơn cả cậu.
Nam sinh bên trong đang xem sách đem tầm mắt quay lại.
Chờ thấy rõ Trần Nặc, nam sinh kia nở nụ cười: "Người anh em, tớ tên Tân Thanh, từ Thiên Thị bên cạnh đến. Đúng rồi, cậu là Trần Nặc phải không. Vừa rồi tớ nhìn thấy trên danh sách bên ngoài dán có tên của cậu, còn tưởng trùng tên nữa. Không nghĩ tới thật sự là cậu đó. Có câu chuyện xưa gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trăm năm tu được chung gối ngủ. Chúng ta ở chung phòng là huynh đệ, ít nhất phải là duyên phận năm trăm năm đi. .
Trần Nặc: Cảm giác không khí có mùi gay.