Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 160: Báo danh đại học
Editor: trucxinh0505

Chờ một lúc, Nguyễn Tiểu Noãn lại nhịn không được âm thanh nho nhỏ hỏi: "Tắm nước lạnh có thể không tốt thân thể hay không, nếu bị cảm làm sao bây giờ?"

"Cậu tốt nhất ngủ đi, đừng nói chuyện."

Nguyễn Tiểu Noãn không lên tiếng.

Lạch cạch một tiếng.

Trần Nặc tắt đèn.

"Được rồi, ngủ."

Cậu nằm trên một cái giường khác.

Nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.

Thật vất vả bình tĩnh chút, bất thình lình nghe được giọng nói nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn: "Trần Nặc chờ tớ hết khẩn trương, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Trần Nặc: Tìm cậu có thể im miệng không.

". . . Ngủ!" Cậu cắn răng nghiến lợi uy hiếp, "Cậu nói thêm câu nữa, ca ca liền cho cậu biết cái gì gọi là Họa từ Miệng mà ra."

Nguyễn Tiểu Noãn giật nảy mình, thành thật không lên tiếng nữa.

Trong phòng an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của cô.

Trần Nặc lật qua lật lại, cưỡng ép dời lực chú ý đi, cũng không biết qua bao lâu mới ngủ.

Thời điểm mở mắt trời đã sáng rồi.

Nhưng gian phòng tửu điếm màn cửa chắn sáng rất tốt, bởi vậy trong phòng gần như vẫn còn mờ tối.

Cậu nhìn màn hình điện thoại di động. Đã hơn tám giờ sáng.

Cậu rời khỏi giường, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Noãn bên kia còn ngủ, bất quá chăn mền đã bị đá xuống đất.

Đi qua, đem váy ngủ bị cuốn lên giật xuống, sau đó cố ý cào lòng bàn chân cô.

Đúng rồi, cứ đánh thức cô dậy như vậy đi.

Cô gái nhỏ mở mắt, bị cào cười không khanh khách ngừng, đem chuyện tối ngày hôm qua quên sạch sành sanh.

Hai người bắt đầu rửa mặt, đánh răng xong, Nguyễn Tiểu Noãn chợt phát hiện một sự kiện.

Kéo Trần Nặc đến bên cạnh, sau đó đứng đứng so, khua tay múa chân bất mãn bĩu môi nói: "Bạn trai, giống như cậu cao hơn thì phải? Chuyện gì xảy ra vậy, cậu còn cao hơn hội trưởng sao?"

Trước đây, cô đứng trên cằm Trần Nặc một chút, hôm nay bỗng phát hiện, chỉ vừa mới tới cằm cậu thôi.

Trần Nặc nói: "Nam sinh cùng nữ sinh không giống nhau, thời kì phát triển tương đối cao nhiều hơn."

Nguyễn Tiểu Noãn thở dài: "Như vậy, hôn môi cũng thật phí sức!"

Trần Nặc cười.

Nguyễn Tiểu Noãn đứng trước gương chải tóc, cô do dự một chút, không biết có nên buộc thành đuôi ngựa như trước không, hay là để xõa.

Trước kia là học trung học, hiện tại cô đã là sinh viên đại học, cũng có thể thả tóc phải không?

Đang nhìn mình trong gương, cảm thấy thiếu đi một chút ngây ngô, nhiều hơn mấy phần yêu mị.

Hài lòng.

Cô nói với Trần Nặc: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Rất nhanh Trần Nặc cũng chú ý tới. Nhất thời không thích nói: "Tóc để mái hay hơn!"

Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Hất lên trông được hơn."

Trần Nặc nói: "Cột lên càng đẹp mắt."

Nguyễn Tiểu Noãn: "Cũng tính chải như cậu nói."

Cô lại chải tóc buộc thành đuôi ngựa.

Sau đó, hai người rời phòng, đi ăn điểm tâm xong, liền mang theo giấy tờ ngồi taxi đi đại học Bắc đô báo danh.

Tài xế taxi lần này giống người trước.

Tỉ như ông hỏi: "Các em nói xem, hiện tại quốc gia chúng ta giải quyết tỷ số ly dị ngày càng cao như thế nào?"

Tiếp theo ông tự trả lời: "Luật hôn nhân có thể ngăn trở ly dị là sau khi ly dị, phòng trọ thuộc về nhà nước!"

Sau đó còn nói: "Cái gọi là lễ tình nhân cùng Tiết Thanh Minh, cũng là tặng hoa đưa đi ăn. Khác nhau ở chỗ ngày lễ này đốt tiền thật, nói một đống chuyện hoang đường cho người ta nghe, Tiết Thanh Minh đốt giả tiền, nói một đống tiếng người cho quỷ nghe. .

Trần Nặc không khỏi giơ ngón tay cái lên, cái phân tích này thật lợi hại!

Không bao lâu đi vào ngoài cửa chính đại học Bắc đô.

Vừa nhìn thấy cửa chính đại học Bắc đô, Nguyễn Tiểu Noãn liền hét lên âm thanh kinh ngạc.

"Oa, thật xinh đẹp!"

Hôm nay cùng ngày mai sẽ đưa tin, bên ngoài có hơn mười người chuyên nghênh đón sinh viên đại học năm nhất. Bởi vì ngày báo danh, ngoài cửa lớn đã người đông tấp nập, khắp nơi đều là gương mặt tuổi trẻ sức sống thanh xuân, có một số giống Trần Nặc Nguyễn Tiểu Noãn, không có đi cùng gia trưởng ở nhà. Nhưng học sinh cùng các gia trưởng đến thì nhiều hơn, bởi vậy nhân số so tình huống bình thường tăng nhiều gấp bội.

Mặc dù vậy, sau khi Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn xuất hiện, lập tức biến thành tiêu điểm trong đám người.

Nhất là Trần Nặc, cao hơn một thước tám, ngũ quan anh tuấn, trang phục sạch sẽ mát mẽ, phá lệ làm người khác chú ý.

Sinh viên cũ phụ trách đón người mới đến nhìn thấy hai người đi tới, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là sinh viên đại học năm nhất sao?

"Trời ơi, chẳng lẽ là tân sinh đại học Bắc đô chúng ta sao?"

"Xem bộ dáng là tình lữ đó."

"Dáng dấp cũng quá dễ nhìn nha?"

Có người nhận ra được Trần Nặc.

"A a a a, tớ nghĩ tới, kia là Nguyên Trần Nặc điểm cao nhất thủ khoa Lý Khoa đúng không!" Thế là, mấy người sinh viên cũ nhiệt tình đi lên trước.

"Các em khỏe không, chúng ta phụ trách tiếp đón người mới, hai là tân sinh viên trường học chúng ta phải không, học khoa nào vậy? Cần chúng ta giúp một tay không?"

Khi lấy được đáp án, bọn họ đưa cho Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn mỗi người một sổ tay ghi chú, bên trong gồm có bản đồ trường học cùng thông tin liên lạc các bộ phận, còn có một nam sinh nhiệt tình dẫn bọn họ đi nhận phòng.

Bất quá Trần Nặc cự tuyệt, cậu không phải lần đầu tiên tới đại học Bắc đô, biết đường. Chờ bọn họ đi xa, mấy sinh viên tiếp tục nghị luận lên.

"Bạn nữ vừa rồi là bạn gái Trần Nặc đi, thật khiến người ta hâm mộ ghê, cùng tiến vào đại học."

"Quả thực là thức ăn cho chó mà."

"Năm nhất đã mang theo bạn gái, tớ năm bốn rồi còn chưa nói qua yêu đương đâu."

"Chua quá, tâm tình tớ bây giờ giống nhưn ăn nhằm mười quả chanh vậy. . ."

Ước chừng một giờ sau, hai người nộp đơn, chờ tất cả thủ tục đăng ký làm xong, cầm được chìa khóa ký túc xá mỗi người, về phần đồ ngủ chăn màn gối đệm trường học thu thống nhất 710 khối, nộp xong hoàn tất.

"Đại học Bắc đô thật lớn quá!"Nguyễn Tiểu Noãn thở dài, "Chân của tớ đi muốn đau luôn."

Trần Nặc nói: "Một hồi chúng ta đi mua hai chiếc xe đạp, liền dễ dàng hơn."

Hai người mang theo đồ vật, dựa theo bản đồ trường học đi về túc xá của mình.

Túc xá sinh viên đại học Bắc đô chưa tốt nghiệp tập trung ở cửa Tây Nam bên kia, tòa nhà Nguyễn Tiểu Noãn ở thứ 28, tòa nhà Trần Nặc ở thứ 12, cách nhau khá xa.

Trần Nặc đưa Nguyễn Tiểu Noãn đi túc xá nữ sinh trước, trong hai ngày báo cáo này, nam sinh có thể tiến vào túc xá nữ sinh, chỉ cần đăng ký là được. Ngày thường là không được.

Bởi vì hai người tới sớm, trong túc xá Nguyễn Tiểu Noãn còn không có những người khác, túc xá đại học là phòng bốn người, bàn kê dưới chân giường, tủ quần áo bên cạnh.

Trần Nặc ở trong túc xá cô nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới đi tới túc xá nam sinh của mình.

Túc xá cậu ở tòa nhà 12 phòng 306, đẩy cửa một cái, liền phát hiện trong túc xá có người đến sớm hơn cả cậu.

Nam sinh bên trong đang xem sách đem tầm mắt quay lại.

Chờ thấy rõ Trần Nặc, nam sinh kia nở nụ cười: "Người anh em, tớ tên Tân Thanh, từ Thiên Thị bên cạnh đến. Đúng rồi, cậu là Trần Nặc phải không. Vừa rồi tớ nhìn thấy trên danh sách bên ngoài dán có tên của cậu, còn tưởng trùng tên nữa. Không nghĩ tới thật sự là cậu đó. Có câu chuyện xưa gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trăm năm tu được chung gối ngủ. Chúng ta ở chung phòng là huynh đệ, ít nhất phải là duyên phận năm trăm năm đi. .

Trần Nặc: Cảm giác không khí có mùi gay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 161: Bạn cùng phòng tề tụ
Editor: trucxinh0505

Cái nam sinh này tên là Tân Thanh, vừa nói nhiều lại nhanh, trong nháy mắt nói một đống lớn, tựa như súng máy vậy.

Bất quá dáng dấp tiểu hỏa tử giống phật tử, đầu trọc, vóc người không cao lắm, toàn thân trên dưới mặc hiệu Metersbonwe, ở niên đại này cũng coi như hàng hiệu nhất nhì.

Trần Nặc chào hỏi cùng Tân Thanh, tìm được giường của mình, buông hành lý xuống, chỉnh lý giường ngủ xong, tạm thời rời khỏi túc xá.

Vừa rồi cậu đã hẹn xong cùng Nguyễn Tiểu Noãn, báo danh xong cùng đi dạo chơi trong sân trường.

Gặp được Nguyễn Tiểu Noãn, đầu tiên hai người đi một vòng trong trường học, sau đó đi căn tin bên cạnh ăn cơm.

Rốt cuộc là đại học số một số hai cả nước, trong phòng ăn đủ loại món ăn, ngoài đồ ăn chính gốc thủ đô, còn có đồ ăn các miền, màn thầu tử khoai, cơm hấp chi sĩ, gà xé phay nấu tương, curry thịt bò Omurice, mì cừu tạp… thậm chí ngay cả đồ ăn sở thành phố cũng có.

Với lại giá cả rẻ, chủng loại phong phú, số lượng nhiều.

Dì phát thức ăn tay chân thoăn thoắt, dứt khoát, không run chút nào.

Hai người ăn cơm tại nhà ăn, sau đó, liền dùng hai chân đo đạc một vòng diện tích đại học Bắc đô.

Đại học Bắc đô thực sự quá lớn, chờ hai người chậm rãi đi dạo đến khi trời tối, cũng mới đi được hơn phân nửa.

Xem ra không thể chuẩn bị xe đạp đi, nếu không chỉ là chạy tới chạy lui trong trường học đều phải gãy chân.

Cửa Tây bên ngoài là phố ăn vặt, hai người ăn xong, Trần Nặc mang theo Nguyễn Tiểu Noãn đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày cùng đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt, thứ đồ này xếp thứ hai sau bài tập, là pháp bảo mau lẹ nhất đối với học sinh trong túc xá.

Gồm có phồng tôm khoai tây chiên, thạch đùi gà, cánh gà ngâm tiêu, thịt bò khô, Chocolate. . . Còn có một số vật dụng hàng ngày, trọn vẹn hai túi lớn.

"Trở về cũng chia cho bạn cùng phòng cậu một ít." Trần Nặc đưa cô đến cửa túc xá, dặn dò, "Đừng có ngốc nghếch chỉ lo ăn một mình."

"Ừm ừ, tớ đã biết." Nguyễn Tiểu Noãn có chút kinh ngạc, "Sao cậu nghĩ chu đáo thế?"

Có đôi khi cô cảm thấy thật là thần kỳ, tuổi tác Trần Nặc không giống bạn bè cùng lứa tuổi, mặc kệ chuyện gì đều có thể suy tính các mặt mười phần chu toàn.

Nếu như là cô, khẳng định không nghĩ ra nhiều như vậy.

Trần Nặc cố ý thở dài: "Ai bảo cậu ngốc như vậy, ta chỉ có thể suy nghĩ thay cậu nhiều thêm chút."

Mặt mũi Nguyễn Tiểu Noãn cười cong cong, tiếp theo nhón chân lên, thơm một cái thật nhanh, hì hì cười, thưởng một cái hôn.

Chờ lúc Trần Nặc trở về, phát hiện hai người còn lại ở túc xá cũng đã đến.

Diện mạo phổ thông, dáng người hơi gầy, có chút chất phác, trong tay cầm quyển sách, ngồi ở chỗ đó vùi đầu đọc.

Một người làn da ngăm đen, dáng dấp còn có chút soái, tại đại học Bắc đô, cũng thuộc vào nhóm đẹp trai, ngũ quan đoan chính, đang ngồi ở trước bàn đánh Đàn ghi-ta, trước mặt bày cái nhạc phổ.

Trước đó Tân Thanh cũng ở đây.

Thấy Trần Nặc trở về, mọi người cùng nhìn lại.

"Trần Nặc trở lại rồi, phòng ngủ chúng ta bốn người đều đến đông đủ rồi!" Tân Thanh mở miệng trước nhất, "Mọi người tranh thủ thời gian nhận thức một chút!"

Cùng lúc đó, ánh mắt nam sinh đánh Đàn ghi-ta kia cũng sáng lên, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm nói: "Ôi! Phòng chúng ta có cực phẩm đẹp trai nha!"

Trần Nặc: "….” Đã hiểu, người này thích kết giao rộng.

Quả nhiên, đối phương tiếp theo vỗ ngực nói: "Tớ tên Đường Tiểu Thiên, đến từ Việt Tỉnh, về sau mọi người chính là bạn cùng phòng, đều là bạn tốt.

Một người khác giương mắt nhấc kính lên, nở nụ cười, lời ít mà ý nhiều nói: "Thôi Mẫn, người Tương Tỉnh."

"Trần Nặc, người sở thành phố. Rất hân hạnh được biết mọi người." Trần Nặc mỉm cười.

Ánh mắt của cậu đảo qua sách trong tay Thôi Mẫn, 《 Fourier- Analysis: An-ntroduction 》 đây là sách anh văn 《phân tích lời giới thiệu của Phó Lý Diệp 》, ít nhất năm thứ hai mới phải học đến.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Trần Nặc nhìn qua Thôi Mẫn không khỏi nổi lòng tôn kính.

Trong mắt cậu, giờ này khắc này, dưới cặp kính thật dầy đối phương kia tựa hồ cũng viết hai chữ "Học bá"!

Vị này mới thật là học bá!

Trần Nặc thi đại học cầm được điểm max, hoàn toàn dựa vào trí nhớ hơn người trọng sinh trở về, lại thêm tri thức trung học đối với cậu không khó khăn gì. Kiếp trước cao trung cậu học hành cực khổ ba năm bất quá cũng thi Bắc tài, cách đại học Bắc đô còn có chút khoảng cách.

Bởi vậy, tự bản thân Trần Nặc hiểu lấy, cậu không phải là người thông minh nhất đại học Bắc đô.

Vị trước mắt này, đoán chừng mới là Ngưu Nhân chân chính.

Ừ, một người sôi nổi hơi chút gay, một học bá ít lời và một yêu âm nhạc kiêm suất ca.

Quả nhiên không hổ là quần anh hội tụ đại học Bắc đô! Nhìn dáng dấp, tương lai cuộc sống đại học mình sẽ muôn màu muôn vẻ.

Cậu đem một túi đồ ăn vặt vừa mua trong siêu thị đặt lên bàn, "Vừa rồi mua chút đồ ăn vặt, không biết mọi người thích ăn cái gì, tự chọn nha."

"Đa tạ, cái này!" Đường Tiểu Thiên lấy túi đậu phụ khô.

Tân Thanh cũng không khách khí, chọn cái ruột hun khói, "Cảm ơn, A, sau này có cái gì cần giúp vội cứ mở miệng."

Thôi Mẫn khoát khoát tay, nói, "Tớ, tớ cũng không cần."

Rất hiển nhiên, vị học bá này tính cách đàng hoàng tương đối hướng nội.

"Cầm cái này đi." Trần Nặc cầm hai túi chân gà nấu tiêu, một bao Khoai tây chiên đặt ở trên bàn cậu ta, cười cười, "Đừng khách khí mà."

Thôi Mẫn không thể chối từ, liền nói: "Cảm ơn."

Ăn đồ ăn vặt, mọi người rất nhanh liền quen thuộc.

Trần Nặc rất nhanh hiểu được, hiện tại Thôi Mẫn chính là thủ khoa Lý Khoa Tương tỉnh, thi đại học 729 điểm, lấy được qua vô số giải thưởng tại tất cả các cuộc thi toán học lớn nhỏ.

Về phần Tân Thanh cùng Đường Tiểu Thiên, thi tài chánh ngành toán học vào đại học Bắc đô, đương nhiên cũng không phải hạng người bình thường.

Cũng là người trẻ tuổi, rất nhanh liền quen thuộc.

Ban đêm Trần Nặc rửa mặt xong, nằm trên giường dùng di động QQ nói chuyện phiếm cùng Nguyễn Tiểu Noãn đến giờ ngọ.

Đều nhắn tin cho nhau, cước gọi điện khác mắc, dùng QQ tương đối dễ dàng hơn, chính là cần lưu lượng lớn, điện thoại hai người đều dùng hỗ trợ 3G.

Ban đêm ngày thứ hai, dựa theo thông báo trường học, sinh viên đại học năm nhất đều phải đi học viện báo danh. Đồng thời Trần Nặc cũng gặp được phụ đạo viên của mình.

Cái phụ đạo viên này so với bọn họ hơn vài tuổi, khuôn mặt tròn tròn, nhìn bộ dáng rất là hòa khí.

"Tôi tên Nghiêm Trang Khánh Mây, mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, là học trưởng của các bạn, cũng là phụ đạo viên mấy năm của các bạn, hi vọng chúng ta cùng phối hợp thật tốt, vượt qua mấy năm này cùng vui vẻ."

Nói xong, Nghiêm Trang Khánh Mây lại cười ha ha nói: "Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự nửa tháng, chút nữa mọi người đi lãnh đồng phục huấn luyện quân sự, mặt khác, hàng năm đại học Bắc đô chúng ta huấn luyện quân sự, đều an bài tại khu căn cứ quân sự XX thủ đô, hết thảy theo tiêu chuẩn, dựa theo yêu cầu quân nhân mới nhập ngũ, mời mọi người trước chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Các bạn vào được đại học Bắc đô, đều là khổ học qua, mặt khác, nếu có người thân thể không thích hợp huấn luyện quân sự, liên hệ với tôi, nếu có bệnh viện chứng minh, có thể miễn đi huấn luyện quân sự."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 162: Một bát thức ăn cho chó thật lớn!
Editor: trucxinh0505

Nhớ kỹ, xế chiều ngày mai tập hợp xuất phát, thời gian buổi sáng mọi người chuẩn bị các loại đồ dùng thường ngày. Còn chuẩn bị thứ gì, chờ huấn luyện quân sự sẽ phát sổ tay xuống, các em dựa theo danh sách bên trong đi mua. ."

Trong lúc phụ đạo viên nói chuyện đó, không thiếu tầm mắt sinh viên nữ yên lặng nhìn về phía Trần Nặc. Nam sinh đẹp mắt như vậy thật sự không thấy nhiều.

Hơn chín giờ, cùng lúc mở đến khâu cuối cùng, Trần Nặc cũng nhận được tin nhắn Nguyễn Tiểu Noãn.

"Bạn trai chúng ta mở tốt nhé, cậu ra chưa?"

"Còn một hồi."

"Vậy tớ chờ cậu ở ngoài nha."

Một lát sau, kết thúc dọn phòng, mỗi cái phòng ngủ đã tạo thành tốp đoàn thể nhỏ, lúc này bốn người bốn người đi ra ngoài.

Tân Thanh vừa đi, gương mặt ra vẻ thần bí nói: "Vừa rồi tớ quan sát một vòng, trong học viện chúng ta có mấy nữ sinh dáng dấp không tệ, có thể đánh 70 điểm trở lên, các cậu có chú ý không."

Thôi Mẫn cùng Đường Tiểu Thiên đều lắc đầu một cái, tất cả đồng thanh nói: "Không tiện xem."

Dù sao cũng là tân sinh, da mặt còn chưa có luyện tới cảnh giới dày như học trưởng được, tư duy còn đang tạm thời dừng lại ở trung học đệ nhị, không nghĩ nhiều như vậy.

Tân Thanh lại nói với Trần Nặc: "Còn có, hệ chúng ta không thiếu nữ sinh đều nhìn vào cậu đó nha. Đầu năm nay chính là mở mang tầm mắt mà, ai, 673 điểm thật khiến người ta ước ao ghen tị nha."

Trần Nặc cười cười: "Tớ đã có bạn gái rồi."

Ba người còn lại đều kinh ngạc nhìn cậu.

Tân Thanh: "Tớ dựa vào, thật hay giả đó? Cậu chưa gì đã là hoa đã có chủ rồi?"

"Chúng ta đều là bạn học cao trung đó."

Trần Nặc tùy ý cười một cái: "Bất quá, cô ấy cũng học ở trường này chúng ta, chờ sau này các cậu sẽ gặp thôi."

Ba người còn lại cùng nhau phát ra "Oa." Một tiếng sợ hãi thán phục, ánh mắt Tân Thanh đổi lên hâm mộ một chút.

"Trời đất, ca năm đó cũng từng yêu sớm, đáng tiếc chưa thành công, liền bị giáo viên chủ nhiệm cùng Chủ Nhiệm bức chia tay, bây giờ suy nghĩ lạu, thật là có điểm tiếc nuối, luôn cảm thấy thanh xuân thiếu đi một chút gì. . ."

Cậu ta chưa nói xong, tầm mắt đột nhiên liền dừng ở một bóng người cách đó không xa.

Tại một gốc cây ngô đồng vừa cao vừa thô.

Dưới cây, có một cô gái nhỏ áo sơ mi trắng váy hoa chấm gối đang đứng ở nơi đó, trong tay cầm túi nhựa chứa trang phục quân huấn.

Khuôn mặt nhỏ tinh sảo, da trắng như tuyết, mặt mũi cong cong, ngọt ngào lại đáng yêu.

Nhìn ở trong mắt, quả thực thật dễ chịu giống như ăn Caramen mùa hè vậy!

Trong lúc nhất thời, tất cả tầm mắt nam sinh, đều không tự giác nhìn tới.

Không ít người lẩm bẩm nói: "Nữ sinh này là tân sinh ngành nào, quả thực phải là hoa khôi đại học Bắc đô chúng ta đó!"

"Trời đất!"Tân Thanh kích động, vỗ vai Trần Nặc, "Mau nhìn mau nhìn, dáng dấp nữ sinh kia cũng quá đáng yêu đi!"

Đột nhiên nhìn thấy cô gái khả ái nhãn quang lóe sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, chạy như bay về phía mấy người, ngay sau đó, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trực tiếp nhào tới trong ngực Trần Nặc, cái đầu nhỏ giơ lên, điềm điềm nói to: "Bạn trai!"

Sau đó, liền thấy cánh tay Trần Nặc vòng lấy eo của cô, cúi đầu xuống hôn một cái trên trán cô bé.

Cô gái nhỏ: " Này!"

Mặt đỏ rần xấu hổ.

Tất cả nam sinh nhìn thấy màn này cũng trợn mắt mồm, hóa đá tại chỗ.

Một bát thức ăn cho chó thật lớn! Trần Nặc hướng nhóm Tân Thanh cười cười, "Giới thiệu một chút, bạn gái của tớ, Nguyễn Tiểu Noãn."

Đám người: ". . ."

Hơn nửa ngày, Tân Thanh nhìn ngọt ngào trên mặt cô gái nhỏ sắp tràn ra, không khỏi cảm khái một tiếng: "Muốn giống như Trần Nặc thế này, đây mới là cuộc sống để ngưỡn mộ! Xem ra, tớ cũng muốn mau sớm tìm bạn gái thôi.”

Hai người không chút khách khí ôm ôm hôn hôn, ngược cẩu độc thân bốn phía xong, mới nắm tay đi trở về.

Buổi chiều hôm sau, sinh viên ngồi xe đi đến căn cứ quân sự. Huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu trong vòng nửa tháng.

Đại học Bắc đô huấn luyện quân sự thật như đùa.

Điều kiện căn cứ quân sự so đại học Bắc đô gian khổ hơn nhiều, lấy túc xá làm đơn vị sắp xếp, ba mươi người một phòng, phi thường chen chúc.

Trừ cái đó ra, nơi ở hẻo lánh không có quầy bán quà vặt, chỉ bán một chút vật dụng hàng ngày.

Nam sinh cùng nữ sinh tách ra, giáo viên nữ huấn luyện nữ sinh, giáo viên nam huấn luyện nam sinh. Nhóm người túc xá Trần Nặc đều bị phân ở doanh mười hai, liên ba.

Huấn luyện viên bọn họ là quân nhân khoảng chừng hai mươi tuổi. Tập hợp xong, anh ta bắt đầu phát biểu, nói ra các loại yêu cầu.

Tỉ như chăn mền phải gấp thành khối đậu hủ, đồ rửa mặt nhất định phải đặt ở trong chậu, ban đêm nghe được tiếng còi liền đại biểu tập hợp khẩn cấp, nhất định trong vòng nửa giờ phải hoàn thành động tác mặc quần áo vác Ba lô lên vai đi tập hợp đội ngũ.

Buổi chiều liền nói đến tư thế hành quân cùng vượt qua.

Ban đêm, huấn luyện viên đến từng gian phòng ngủ chỉ đem gấp chăn thành khối đậu hủ như thế nào.

Kiếp trước huấn luyện quân sự trong trí nhớ Trần Nặc vẫn còn, cơ hồ học một chút liền biết làm.

Sau đó, được huấn luyện viên trẻ tuổi tiểu gọi ra làm mẫu biểu dương một phen, cậu có điểm dở khóc dở cười.

Một mực giày vò đến chín giờ tối, tiếng còi tập hợp lần thứ hai.

Huấn luyện viên: "Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu chính thức huấn luyện quân sự, năm giờ sáng nửa nhất định phải rời giường!"

Ban đêm trong túc xá, không ngớt lời phàn nàn.

"Nhiều người ngủ chun như vậy g, làm sao ngủ ngon được."

"Tớ thật thảm, có người phía trước quên rửa mùi chân thối thì phải!"

"Nóng chết tớ rồi "

"Trời đất, bên kia giống như có lão thử đang chạy!"

Buổi chiều cũng có lời oán giận liên thiên, nhất là Tân Thanh, hùng hổ nói: "Dùng loại cứng rắn như vậy, thật là thảm, còn có lão thử con gián. . . Mẹ ôi, là nơi người có thể ở sao? Lão Tử sống lâu như vậy lần đầu tiên đụng phải. . . . Chúng ta cũng đều là tinh anh tương lai, làm sao lại cho chúng ta ở nơi thế này.

Không ít người cũng đi theo oán trách.

Tân Thanh oán trách, ánh mắt liếc về Trần Nặc, thấy biểu lộ người sau đặc biệt bình tĩnh, giống như căn bản không để ở trong lòng.

Có chút buồn bực. Trần Nặc cũng không thiếu tiền, nhìn y phục mặc là biết. Nhưng làm sao dáng vẻ như cam chịu thế này?

"Trần Nặc, cậu chịu được sao?" Tân Thanh hỏi.

Trần Nặc lơ đễnh nói: "Có cái gì không chịu được, nơi này là căn cứ quân sự, những túc xá quân nhân ở điều kiện cũng là như vậy, bọn họ có thể ở, chúng ta sao không thể ở?"

Tân Thanh ngây ra một lúc, không lên tiếng.

Chỉ là Trần Nặc có chút lo lắng cho Nguyễn Tiểu Noãn.

Cô gái nhỏ mềm mại, giờ phút này không chừng đang kêu khổ không ngớt.

Đáng tiếc, tại trước huấn luyện quân sự, điện thoại di động đều đã giao cho phụ đạo viên, cho nên hai người cũng không cách nào liên hệ.

Sáng sớm hôm sau, quả thật năm giờ hai mươi đánh lên, đám người rời giường loạn như ong vỡ tổ. Thật nhiều người tối hôm qua cũng là nhịn đến rạng sáng mới ngủ, từng người ngáp liên hồi.

Hò hét loạn cào cào bắt đầu tập hợp. Ánh mắt Trần Nặc quét qua, rất nhanh trong đội ngũ nữ sinh thấy được Nguyễn Tiểu Noãn.

Cứ việc quân trang các nữ sinh giống nhau như đúc, có thể dáng dấp cô làm người khác chú ý.

Quân trang đối với cô mà nói hơi có vẻ dài rộng, đai lưng thắt eo thon, mang theo cái mũ, đuôi ngựa rũ ở sau ót, nhưng lại mang theo vài phần trẻ trung.

Rất đẹp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 163: Bộ đội đặc chủng huấn luyện!
Editor: trucxinh0505

Không thiếu nam sinh thấy được Nguyễn Tiểu Noãn.

Từng người mừng rỡ.

Trời đất ơi!

Năm nay sinh viên đại học năm nhất có nữ sinh xinh đẹp như vậy sao!

Rõ ràng quân trang rộng như vậy, mặc trên người cô ấy trông thế nào cũng khả ái thế?

Còn có gương mặt kia, thật nhỏ!

Ánh mắt kia, thật lớn!

Da kia, thật trắng!

Ngũ quan tinh xảo giống như là búp bê, không có một chút tì vết nào!

Cái gọi gì mối tình đầu là đây sao? Chính là đây đúng không!

Cạc cạc cạc, tâm động! Nguyễn Tiểu Noãn cũng nhìn thấy Trần Nặc, cô gái nhỏ vốn thong thả vô nghĩ, lập tức giống như là điên cuồng, ánh mắt mãnh mẽ nhìn cậu.

Bạn trai mặc quân trang thật là đẹp trai nha! Vai rộng eo hẹp một đôi chân dài, hừng hực khí khái anh hùng, rất là muốn mạng người mà!

Đáng tiếc thời gian cô nhìn không nhiều, huấn luyện viên đã kêu gọi các học sinh bắt đầu chạy bộ, những học sinh mới từng đội từng đội chạy hai vòng quanh ngoài trụ sở, ước chừng một ngàn hai mét, mới ngừng lại, xếp hàng đi ăn điểm tâm.

Ăn điểm tâm là phòng ăn tập thể, món ăn cơ bản không có lựa chọn gì, bánh bao màn thầu, cháo hoa dưa muối, trứng gà sữa đậu nành, mỗi ngày giữa trưa mỗi người thêm một đùi gà.

Ăn điểm tâm xong, nghỉ ngơi mười lăm phút, huấn luyện viên dạy hát các loại quân ca.

Xong việc tiếp tục học tư thế hành quân.

Tháng chín bầu trời thủ đô vẫn rất là nóng, đám người chịu đựng ánh mặt trời thiêu, rất nhanh mồ hôi chảy đầy sau lưng.

Tiểu huấn luyện viên đi đi lại lại dò xét, ánh mắt đảo qua đám người lợi hại.

Các nữ sinh không có tiêu chuẩn nghiêm ngặt như nam sinh, bọn họ đứng tư thế quân đội nửa giờ liền bắt đầu đi dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Các nam sinh đứng liên tục một giờ.

Dù nam sinh tố chất thân thể so nữ sinh tốt hơn, không ít người cũng không kiên trì nổi, đầu gói cong thẳng đập gõ.

Phàm ai bị huấn luyện viên nhìn thấy, chính là một cước đá đi, đồng thời quát: "Hai chân khép lại, ưỡn ngực ngẩng đầu! Giữ vững! Mới một giờ liền ăn không tiêu sao? Nói cho các em biết, lúc trước thời điểm tôi nhập ngũ, ngày đầu tiên đứng tư thế quân đội sáu giờ như vậy!"

Lại qua mười phút đồng hồ, Tân Thanh cảm thấy mình muốn chết rồi.

Mẹ hai cái đùi nhà cậu đều đã mất tri giác, giống như không thuộc về cậu nữa rồi.

Mệt mỏi quá. Thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, lén lút cong cong chân.

Không ngờ mắt huấn luyện viên giống như mọc sau đầu, trực tiếp quay đầu chỉ cậu, quát: "Cậu, tư thế không tốt đúng không? Đi ra, đứng đấy một mình! Những người khác giải tán tại chỗ, nghỉ ngơi!"

Điển hình giết gà dọa khỉ.

Tân Thanh: " "

Lão Tử muốn chết.

Các nam sinh nghe lời này một cái, hình tượng cũng không để ý, liền đặt mông dưới mặt đất ngồi, từng người dùng ánh mắt một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nhìn cậu ta.

Sang năm nhất định đốt vàng mã cho cậu.

Lại qua mười lăm phút, huấn luyện viên mới tha cho Tân Thanh.

Tân Thanh không có hình tượng chút nào co quắp trên mặt đất, nói to: "Má ơi mệt chết lão tử rồi!"

Học bá Thôi Mẫn cũng mệt mỏi không thở nổi, trên lưng quân huấn phục, ướt một mảng lớn, thỉnh thoảng lấy mắt kiếng xuống, dùng tay áo lau mồ hôi chảy đến trên mí mắt một cái.

Đường Tiểu Thiên vẫn còn tốt, hiển nhiên tố chất thân thể so với bọn họ đều mạnh.

Trần Nặc đi tới, cầm lấy mấy bình nước trong tay, là mới mua được từ quầy bán quà vặt. Mấy người đã nói xong rồi, thời điểm huấn luyện quân sự thay phiên mua nước, miễn cho phiền phức.

Cầm một bình nước đưa cho Thôi Mẫn trước.

"Cảm ơn cám ơn."

Thôi Mẫn không ngừng nói lời cảm tạ.

Lại ném cho Tân Thanh cùng Đường Tiểu Thiên mỗi loại một bình.

Hai người cũng nhận lấy, mở nắp ngửa đầu liền rót.

Tân Thanh uống một hơi nửa bình nước, uống xong, kêu khổ thấu trời: "Ai, nghĩ đến ở đây còn đến nửa tháng, tớ muốn điên rồi!"

Nghỉ ngơi một hồi, huấn luyện xếp hàng, đi nghiêm.

Ăn cơm trưa xong, luyện hát quân ca, các học sinh lại lần nữa tập hợp, tiếp tục tư thế hành quân.

Một lát sau, đám người chợt phát hiện, phía trước mấy quân nhân đi tới.

Bọn họ từng người thân thể thẳng tắp, khí chất như lợi kiếm ra khỏi vỏ vô cùng sắc!

Chỉ là đứng ở nơi đó, liền cho người ta một loại áp lực vô hình! Một người trong đó đi lên trước, cầm loa lên, tiếng nói trầm thấp truyền khắp thao trường.

"Các bạn đại học Bắc đô mới, hoan nghênh các em tới trụ sở huấn luyện quân sự chúng tôi! Chúng tôi có thương nghị cùng trường học, quyết định sẽ tuyển ra một trăm năm mươi học sinh trong số các em, tạo thành một tân sinh đặc chủng liền, thể nghiệm phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng chúng tôi!"

Các học sinh từng người trợn to hai mắt!

Tuy nhiên trở ngại kỷ luật, không dám châu đầu ghé tai, tâm lý đều là giật nảy mình.

Đặc chủng liền!

Thể nghiệm phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng!

Không thiếu trong mắt nam sinh, đều lộ ra vẻ hưng phấn kích động. Đương nhiên cũng có rất nhiều người tự mình hiểu lấy, đối với cái này không nhúc nhích.

Nhất là các nữ sinh, từng người không hứng lắm. Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ thầm, cái này huấn luyện quân sự phổ thông đã khổ cực như vậy, còn có người nào hứng thú huấn luyện đặc chủng chịu giày vò? Đây không phải tìm chịu tội sao?

Dù sao họ không đi, ai thích đi người đó đi đi!

"Nam sinh một trăm hai mươi người, nữ sinh ba mươi người!" Người quân nhân kia tiếp tục lớn tiếng nói, "Học sinh có cảm thấy hứng thú, có thể đi đến bên cạnh chúng tôi! Hiện tại, ra khỏi hàng!"

Hoa lạp lạp, lập tức đứng ra không ít người.

Trần Nặc cùng Đường Tiểu Thiên cũng ở trong đó.

Về phần Tân Thanh cùng Thôi Mẫn, một người trời sinh sợ mệt không có hứng thú chút nào, một người thể chất không tốt, liền không có động tĩnh.

Mà vừa nhìn thấy Trần Nặc cũng ở trong đó, nguyên bản Nguyễn Tiểu Noãn hạ quyết tâm không đi, hai cái đùi không nghe sai khiến đi thẳng ra ngoài!

Thật xin lỗi, chân của cô phản bội chính cô! Vì bạn trai, cô nhất định phải đứng ra!

Mà lúc này, nhân số đi ra đã vượt qua 200 người, đã vượt xa số lượng đối phương yêu cầu.

Thế là, mấy quân nhân bắt đầu theo thứ tự sàng lọc học sinh.

Không bao lâu, chọn ra một trăm năm mươi người.

Nam sinh một trăm hai mươi, nữ sinh ba mươi, mà Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc, đều bị tuyển vào.

Đám người được đưa tới một thao trường khác tập hợp riêng lẻ.

Nam sinh bị chia làm bốn đội, nữ sinh một đội.

Sĩ quan thỏa mãn nhìn một trăm năm mươi tân sinh trước mặt, một tay cầm loa, đi tới đi lui, đồng thời lớn tiếng nói: "Trong mười lăm ngày tiếp theo, các em cần thể nghiệm phương pháp huấn luyện bộ đội đặc chủng là như thế nào, mỗi người các em đều phải thông qua mười lăm ngày huấn luyện này. Mọi người tuyệt đối không nên xem thường thời gian mười lăm ngày ngắn ngủi này, cái trình độ huấn luyện này không phải người bình thường có thể tiếp nhận. Nói thí dụ như, trong năm ngày này sẽ có phụ trọng chạy năm km, huấn luyện cách đấu cận thân, huấn luyện sinh tồn dã ngoại, bắn súng đạn thật. . . Với những bài học này, không chỉ học da lông bên ngoài! Cụ thể chi tiết, chính các em tự chậm rãi trải nghiệm, tin tưởng trong mười lăm ngày này, các em có thể học được rất nhiều sinh hoạt, tri thức trân quý mà trong lớp học đại học cũng không học được!"

Nguyễn Tiểu Noãn: "! ! !"

Phụ trọng chạy năm km? Huấn luyện cách đấu cận thân? Sinh tồn dã ngoại? Quá kinh khủng đi? !

Bất thình lình có lỗi với bản thân hối hận run chân!

Hiện tại rời khỏi còn kịp sao? !

Chỉ là mấy cái suy nghĩ này chỉ trong nháy mắt, sau đó, cô dùng khóe mắt liếc qua phía Trần Nặc, nhìn thấy nam sinh đứng nghiêm, trên khuôn mặt anh lãng không có nửa điểm sợ hãi, thế là cô thở sâu, tay nhỏ đặt ở hai chân hai bên cũng nắm chặt thành quyền.

Không phải là huấn luyện mười lăm ngày sao? Có Trần Nặc ở đây, cô cũng không sợ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 164: Có chuyện gì buồn cười
Editor: trucxinh0505

Huấn luyện viên dò xét đám người một tuần, mở miệng: "Các em còn có vấn đề gì không? Bây giờ có thể lên tiếng."

Trần Nặc mở miệng: "Báo cáo huấn luyện viên, em có vấn đề."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cậu.

Huấn luyện viên: "Nói."

"Nếu có người thân thể không kiên trì nổi làm sao bây giờ?" Trần Nặc nhìn thẳng phía trước, khóe mắt liếc qua rơi vào trên thân cô gái nhỏ, âm thanh bình tĩnh hỏi.

Vấn đề này của cậu, cũng là vấn đề những người khác rất quan tâm muốn hỏi.

Huấn luyện viên nghe, gật đầu nói: "Các em cũng là trụ cột tương lai quốc gia, cũng không phải quân nhân chuyên nghiệp, chúng tôi biết không dùng tiêu chuẩn chuyên nghiệp yêu cầu các em. Trừ cái đó ra, nếu có bạn học nào không tiếp tục kiên trì được, hoặc là thân thể không thoải mái, có thể hướng người khác tìm kiếm trợ giúp, cũng có thể nói cho huấn luyện viên."

Một điểm lo lắng cuối cùng mọi người cũng tiêu trừ. Sau khi Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng là ngọt ngào.

Cô biết rõ, Trần Nặc hỏi vấn đề này nhất định là vì cô!

Không bao lâu, các học sinh tiến vào sân huấn luyện đặc chủng mỗi đội kéo đến các nơi khác nhau, triển khai huấn luyện khắc nghiệt trong vòng mười lăm ngày. Cân nhắc đám người dù sao cũng không phải là tân sinh trường học Quốc Phòng, yêu cầu huấn luyện cùng cường độ cách đặc chủng binh chân chính tương đối xa.

Trước mười ngày, là để cho thể năng các học sinh thích ứng quá trình cường hóa từ từ, tiến hành cường độ theo chất lượng.

Nói thí dụ như ngày đầu tiên sáng trưa tối tất cả chạy một ngàn mét, ngày thứ hai biến thành 1500 mét. . . Sau khi chạy bộ, buổi sáng cùng buổi chiều còn có các loại huấn luyện.

Huấn luyện chướng ngại, dáng dấp phủ phục thấp, Quân Thể Quyền, cách đấu bắt cận thân. . . Ban đêm lý luận chương trình học quân sự cùng thực nắm, tỷ như học địa hình quân sự, học cấp cứu, tri thức sinh tồn dã ngoại. . Thật sự ứng với câu nói kia, rất nhiều tri thức, không riêng trong sinh hoạt, dù là tại trong lớp học đại học Bắc đô, căn bản bạn không học được! Ngày đầu tiên, tuyệt đại đa số học sinh cũng mệt mỏi như chó. Cường độ huấn luyện các nữ sinh so nam sinh vẫn thấp hơn, nhưng từng gương mặt đều xám xịt chật vật đến muốn mạng. Nhất là tiểu Ấm, thân thể tố chất luôn luôn không đủ, lại thêm khí trời nóng, cơ bản muốn ném đi nửa cái mạng. Buổi chiều lúc tiến hành huấn luyện xếp hàng, não cô đã thành một mảnh bột nhão.

Huấn luyện viên nữ rơi xuống mệnh lệnh, ". . Bên trái quay, bên phải chuyển, nghiêm, nghỉ. . .

Nguyễn Tiểu Noãn đang mơ hồ, bất thình lình nghe được sau lưng không biết người nào nói thầm câu: "Tớ rốt cuộc minh bạch tại sao huấn luyện quân sự muốn trái phải trước sau chuyển loạn, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đổi nướng đều mặt."

Cô nhịn không được, phì cười ra một tiếng.

Tầm mắt nữ huấn luyện viên quay lại, nhẹ nhàng liếc mắt cô "Vừa rồi bạn nữ này cười, ra khỏi hàng!"

Nguyễn Tiểu Noãn:

Đang huấn luyện, dưới ánh mắt huấn luyện viên nghiêm khắc nhìn, cô không thể không đi ra khỏi đội ngũ.

Huấn luyện viên nữ: "Có chuyện gì buồn cười, nói ra nghe một chút xem nào?"

Mặt cô gái đỏ lên, do dự một chút, đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp theo thanh thúy nói: "Báo cáo huấn luyện viên, em không phải bởi vì buồn cười mà cười!"

"Vậy là em cười vì cái gì?"

Dọc theo khuôn mặt nhỏ cô gái nhỏ, gò má trắng noãn dưới ánh mặt trời lộ ra kiên định, âm thanh rõ ràng leng keng mạnh mẽ: "Là như vậy, vừa rồi em đứng ở nơi đó, bất thình lình hồi tưởng lại mấy chục năm trước, vô số anh hùng các bậc tiên liệt nhiệt huyết đầu lìa máu rơi, dùng thanh xuân cùng máu tươi mới đổi lấy cuộc sống tốt đẹp chúng em bây giờ không khỏi lộ ra cảm động, sùng kính, nhớ lại nụ cười đó!"

Huấn luyện viên: "."

Ban đêm sau khi giải tán, Nguyễn Tiểu Noãn trở lại túc xá, nằm ở trên giường liên tục kêu thảm.

"Ô ô ô, mệt mỏi quá, tôi muốn chết "Lúc này, một người nữ sinh tới, đưa cho cô một bao Bánh bích quy nhỏ. Nguyễn Tiểu Noãn nháy nháy mắt to, nhìn cô ấy.

"Chuyện hồi chiều cám ơn cậu." Nữ sinh kia lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Không có khai tớ ra."

Nguyễn Tiểu Noãn giật mình, uốn lên ánh mắt cười cười: "Ai nha cũng không phải chuyện gì lớn. Với lại, cũng là do tớ nhịn không được cười."

"Tớ có thể ngồi bên giường cậu sao?"

"Ừm ừ, không sao."

"Tớ mời cậu ăn Bánh bích quy." Sau khi nữ sinh kia ngồi xuống, đưa đưa Bánh bích quy trước mặt cô.

"Cảm ơn." Nguyễn Tiểu Noãn đưa tay cầm một khối. Là bánh sữa có nhân, ăn ngon.

"Đúng rồi, tớ tên Mạnh Giai Nghi, học công nghệ thông tin, cậu tên gì, học ngành nào?"

"Nguyễn Tiểu Noãn, ngành Trung văn."

"Dung mạo cậu thật xinh đẹp, đáng yêu."

Mạnh Giai Nghi nói chuyện thực tình. Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng nói: "Cái kia, dáng dấp cậu thật đẹp mắt." Nói xong mấy câu, hai người liền bắt đầu thân quen.

Nguyễn Tiểu Noãn thở một hơi thật dài, vẻ mặt cầu xin: "Ai, lúc này mới là ngày đầu tiên, tớ đều mệt muốn chết. Nghe nói cường độ huấn luyện cao hơn, làm sao bây giờ? Rất muốn chết."

Mạnh Giai Nghi nói: "Vậy tại sao cậu muốn tới tham gia vào?"

Mắt Nguyễn Tiểu Noãn nhìn bốn phía, lộ ra biểu lộ gương mặt thần bí, âm thanh nho nhỏ nói: "Tớ nói cho cậu biết, là bởi vì bạn trai tớ vào, tớ không nỡ nửa tháng không nhìn thấy cậu ấy, cho nên mới đến. Nếu không, đánh chết tớ đều khó có khả năng tham gia."

Mạnh Giai Nghi cũng cười, cô cảm thấy cô bé này không những dáng dấp đáng yêu, tính khí khiến người cũng thích.

Cô hỏi: "Bạn trai cậu là ai vậy?"

Lúc này, cửa túc xá bị nữ sinh có người gõ.

Có một nữ sinh đi qua, cửa vừa mở ra, nhìn thấy Trần Nặc ngoài cửa, trong lúc nhất thời ngẩn ra, một lát sau, mới chần chờ ngượng ngùng hỏi: "Vị bạn học này, cậu có chuyện gì sao?"

Trần Nặc nói: "Tớ tìm bạn học Nguyễn Tiểu Noãn."

Nguyễn Tiểu Noãn nghe được âm thanh Trần Nặc, hưng phấn đến kiêu ngạo, mệt mỏi quét sạch sành sanh, hưng phấn nhảy xuống giường, mang giày vào liền tạch tạch tạch chạy tới cửa ra vào.

"Làm sao cậu tới bên này vậy? !"

Trần Nặc đem một chén trà sữa trong tay thơm tung bay hướng cô lung lay, "Cầm tới cho cậu cái này nè."

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên trừng lớn, "Cái này, ở đâu có vậy? ?" Cô nhớ kỹ trong siêu thị căn cứ quân sự không có bán cái này.

"Tớ mang tới." Trần Nặc cười cười, "Thế nào, kinh hỉ sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn bưng lấy trà sữa, hạnh phúc sắp thăng thiên tại chỗ, "Bạn trai cậu đối với tớ quá tốt! Tớ thật có chết cũng không tiếc mà!"

Trần Nặc thoáng đánh cái trán cô một phát: "Nói lung tung. Được rồi, uống xong trà sữa nghỉ ngơi thật tốt. Tớ về đây!"

Nói xong, Trần Nặc liền xoay người đi rồi.

Nguyễn Tiểu Noãn nhìn bóng lưng của cậu rất lâu, mới ôm trà sữa nhún nhảy một cái trở về.

Mà nữ sinh nhìn thấy một màn này, tất cả ánh mắt đều là các loại hâm mộ cùng ghen ghét!

Mạnh Giai Nghi mở to mắt: "Cậu ấy là Trần Nặc đúng không, là bạn trai của cậu sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn nhấp một hớp trà sữa, hạnh phúc trên khuôn mặt nhỏ cũng sắp tràn ra, nhẹ nhàng gật đầu.

"Cậu ta đối với cậu thật là tốt." Mạnh Giai Nghi cực kỳ hâm mộ.

"Ừm." Ánh mắt Nguyễn Tiểu Noãn kiên định nói, "Cho nên tớ nhất định sẽ kiên trì nổi, tớ muốn để cậu ấy biết rõ, vô luận vất vả hớn, tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu ấy! Với lại, các cậu có thể kiên trì, tớ cũng có thể làm được."

Mạnh Giai Nghi cười, giơ ngón tay cái lên với cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 165: Báo cáo, bạn gái của em chạy không nổi rồi
Editor: trucxinh0505

Sau đó, tiếp tục tiến hành thời kỳ huấn luyện quân sự.

Tuy rất vất vả và mệt mỏi, nhưng học sinh học được không ít tri thức.

Trong mỗi ngày Huấn Luyện Xạ Kích, thậm chí còn cầm được cây súng chân chính, cách mỗi ngày còn có thể bắn mấy chục phát, nhiều nam sinh kích động đến không xong.

Một buổi chiều nọ, những học sinh đang huấn luyện tiến hành súng ống đột kích, năm người một tổ, theo khẩu lệnh huấn luyện viên, biến đổi tư thế tác chiến.

Tại hơn mười ngày huấn luyện, những gương mặt nguyên bản ngây ngô ngây thơ, đã thay mấy tầng dày dạn, giữa lông mày nhiều hơn từng tia nhuệ khí cùng kiên nghị.

Huấn luyện viên: "Chuẩn bị súng!" Xoạt!

Đám người nhanh chóng cầm súng trường nâng ở trước ngực chỉnh tề, ánh mắt nhắm chuẩn phía trước.

"Cầm súng giơ cao!" Họng súng hướng lên, hai tay nắm chặt thân súng.

"Cầm sung hướng dưới!" Trong nháy mắt họng súng hướng phía dưới.

"Đổi tay súng!"

Ào ào!

Đám người nhanh chóng đeo súng trường ở sau lưng, sau một khắc, lập tức đưa tay, cầm súng lục ở bên trong dây lưng cấp tốc rút ra, lập tức giơ trước mặt, duy trì tư thế nhắm chuẩn.

"Đổi lại súng trường!" Cắm súng lục trở về, rút súng trường ra. . Động tác các học sinh một bộ nước chảy mây bay, ánh mắt kiên nghị, sắc bén. Cách đó không xa, mấy quân nhân nhìn động tác các học sinh khẽ vuốt cằm.

"Cho dù thời đại hòa bình, cũng phải làm tốt chuẩn bị tùy thời có thể chiến đấu."

"Chúng ta không phải là vì phát động chiến tranh, là vì nhiệt tình và hòa bình, nhưng thế hệ trẻ tuổi tương lai, nhất định phải có năng lực thủ hộ quốc gia."

" Đúng, tương lai là bọn họ." Huấn luyện cho đến hoàng hôn, các huấn luyện viên tuyên bố giải tán, ăn cơm chiều.

Mười lăm phút sau, đám người ăn xong cơm tối, lại lần nữa dưới sự chỉ huy tập hợp huấn luyện viên.

Bắt đầu từ ngày mai, chính là huấn luyện dã ngoại sau cùng, huấn luyện viên để cho mọi người thư giãn một tí, tập hợp ngồi quanh trên bãi tập, bắt đầu trận đấu kéo ca.

Đây cũng là hoạt động một trong giải trí thường thấy nhất trong huấn luyện quân sự.

Ba đội nam sinh, một đội nữ sinh, ngồi quanh bên trên đồng cỏ sân huấn luyện, ánh lửa nhún nhảy chiếu sáng từng cái gương mặt trẻ tuổi.

Huấn luyện viên mang theo đội viên riêng mình, hô hào khẩu hiệu kéo ca.

Đám người tôi hát một bài "Tiểu vỏ đạn", bạn hát một bài "Đoàn kết chính là lực lượng"

Thanh âm các nữ sinh thanh thúy cao vút hát bài "Bắn bia trở về."

Trong lúc nhất thời, trên bãi tập tràn đầy không khí vui vẻ.

Đột nhiên, trong đội ngũ nữ sinh xì xào bàn tán một trận, tiếp theo, một nữ sinh có chút xinh đẹp cao gầy trong đám chạy ra.

Cô gái cầm microphone trong tay huấn luyện viên, hát tiếp một đoạn ca đơn "Ta cùng tổ quốc ta ", nữ sinh này hẳn có học qua âm nhạc, hát rất là uyển chuyển dễ nghe.

Tất cả mọi người vỗ tay.

"Thật lợi hại quá."

"Cảm giác rất chuyên nghiệp!"

"Hát thực không tồi."

Trong tiếng vỗ tay, nữ sinh mang theo tươi cười cùng vài phần đáng yêu khiêu khích, nhìn qua các nam sinh.

"Có bạn đồng học nam nào, có thể đơn ca một bài hay không?"

Các nữ sinh ồn ào, "Một hai ba bốn năm, chúng ta đợi thật khổ cực!"

"Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng ta đợi thật quá sốt ruột!"

"Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín! Các cậu có làm được hay không?" Nữ sinh hướng về phía đám người hỏi.

Cô gái nhỏ tuy vóc người nhỏ yếu, nhưng da thịt không quá mượt mà, còn rám đen một một chút, lộ ra vô cùng bắt mắt.

Lúc này nét mặt cô vui cười, hiển nhiên chơi đến thập phần vui vẻ.

Đương các nữ sinh đang ồn ào, Đường Tiểu Thiên đứng lên.

"Tớ hát!" Đường Tiểu Thiên sải bước đi tới, tiếp nhận microphone trong tay nữ sinh, ngẫu hứng nói tên một bài 《 hồng cờ tung bay 》.

So với nữ sinh nhu tình uyển chuyển, nam sinh Rock tạp âm hơi khàn khàn, cùng điệp khúc gào thét âm cao, khiến cho ngực đám người nhiệt huyết sôi trào lên, tiếng vỗ tay cùng tiếng khen không ngừng.

"Hát thật tốt!"

"Đàn ông kiêu ngạo!"

"Xuôi tai!"

"Đường Tiểu Thiên, lại một bài nữa đi! !"

Đường Tiểu Thiên cũng hưng phấn quát: "Tiếp một bài liền tiếp một bài! Các mỹ nữ nghe cho kỹ nhé!” Ồn ào náo nhiệt cho đến gần mười giờ, các huấn luyện viên mới tuyên bố kết thúc kéo ca.

"Mọi người về nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chính là bắn bia đạn thật sau cùng, giữa trưa chạy phụ trọng năm km, cùng huấn luyện tác chiến cuộc sống thiên nhiên sau cùng! Hoàn thành mấy hạng nhiệm vụ cuối cùng này, huấn luyện quân sự liền kết thúc, cho nên mọi người cần cố gắng thật nhiều!"

Buổi sáng, hoàn thành xong huấn luyện bắn bia, các học sinh tập hợp ở cùng nhau. Ở nơi này trong hơn mười ngày, mọi người đã quen thuộc sáng trưa tối cộng lại chạy mười cây số, nhưng cái này phụ trọng chạy năm cây số, là lần đầu tiên.

Bắt đầu chạy đường dài từ cửa chính, để cho các học sinh chạy đến chỗ cắm trại dã ngoại, sau đó mới là bước kế tiếp huấn luyện dã ngoại.

Các học sinh cõng theo Ba lô khoảng 10 kg, bên trong chứa đầy nước ấm nước, túi cấp cứu, vật tư cùng một chút cái khác vật dụng hàng ngày khẩn cấp, tập hợp dưới sự hướng dẫn huấn luyện viên của mình bắt đầu xuất phát.

Hơn một trăm học sinh, bộ tới trước đứng xếp hàng chạy. Cùng lúc đó, còn có hai chiếc xe chuyển vận, một chiếc xe chữa bệnh cũng đã chuẩn bị chờ lệnh, đi theo đội ngũ, tùy thời chuẩn bị xử trí sự kiện đột phát.

Qua mấy ngày huấn luyện này, thể năng các học sinh đều có tăng thêm hoặc nhiều hoặc ít, ngay từ đầu, phần lớn mọi người đều cảm giác thật buông lỏng, thậm chí không ít người còn vừa chạy vừa nói giỡn khoác lác cùng người bên cạnh.

Nhưng chạy đến ba cây số, một nhóm người liền dần dần chống đỡ hết nổi đi chậm lại. Đội ngũ bắt đầu xuất hiện hiện tượng không ăn khớp. Nhất là các nữ sinh, hầu hết bắt đầu thở hồng hộc, đổ mồ hôi tràn trề.

Lại một lát sau, có nữ sinh không kiên trì nổi đã ngã nhào trên đất, xe phía sau lập tức phát hiện, hai quân nhân nhảy xuống đỡ cô gái đến trên xe nghỉ ngơi.

Nguyễn Tiểu Noãn ngừng lại, tay vịn đầu gối, cúi đầu cuồng thở, đồng thời nhìn thoáng qua tràn đầy hâm mộ. Cô cũng mệt muốn chết, cảm giác 997 lá phổi đều muốn nổ tung."

Chỉ là chạy ba cây số, cô sắp kiên trì không nổi, lại thêm cõng Ba lô mười cân, giống như kéo theo một tảng đá vô cùng lớn, ép lưng cô đều không thẳng lên được.

Ô ô ô, mệt chết. Mạnh Giai Nghi từ phía sau đi tới, ân cần nói: "Thế nào? Nếu không chạy nổi nói, tớ giúp cậu hô huấn luyện viên?"

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, đuôi ngựa cũng đi theo lắc lắc: "Không cần, tớ nói qua nhất định sẽ kiên trì tới cùng."

Với lại cô cũng muốn để cho Trần Nặc nhìn thấy, cô có thể làm được. . . Mạnh Giai Nghi vừa muốn lại nói cái gì, hai mắt sáng lên, chỉ về đằng trước, kích động nói: "Tiểu Ấm cậu mau nhìn, bạn trai cậu đến rồi!"

Nguyễn Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Trần Nặc đi phía trước đội ngũ chạy ngược lại.

Mạnh Giai Nghi lập tức nhếch miệng nở nụ cười hắc hắc nói: "Tớ cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa."

Nói xong, cũng tự giác chạy về phía trước.

Trần Nặc đi đến bên cạnh Nguyễn Tiểu Noãn, xoa xoa trán đầy mồ hôi tóc mái rối bời cô hỏi: "Có mệt hay không?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngọt ngào nói: "Có cậu bên cạnh cũng không mệt mỏi."

Trần Nặc chìa tay cho cô, "Đi thôi, tớ mang cậu cùng chạy."

Nguyễn Tiểu Noãn cười hắc hắc, bắt được tay Trần Nặc, cước bộ lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn. Không xa huấn luyện viên trên xe nhìn thấy một màn này, cầm loa lên hô, "Các em đang làm cái gì vậy?"

Trần Nặc trả lời: "Báo cáo huấn luyện viên, bạn gái của em chạy không nổi rồi!"

Các huấn luyện viên: ". . ."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 166: Không có bật lửa
Editor: trucxinh0505

Lại chạy một hồi, Trần Nặc dứt khoát cầm Ba lô của Nguyễn Tiểu Noãn treo ở trước ngực mình.

SauTrọng sinh về, ngoài gặp chuyện cũ không quên được, thể năng của cậu tựa hồ so kiếp trước tốt hơn nhiều.

Dù phụ trọng 20 kg chạy, lại không có bất luận cảm giác cố hết sức, rất nhẹ nhàng.

Mấy trăm mét sau cùng, thấy Nguyễn Tiểu Noãn thực sự chạy không nổi rồi, liền cũng chậm dần cước bộ, nắm tay cô chậm rãi đi đến điểm cuối cùng.

Đi một hồi, Nguyễn Tiểu Noãn cảm giác thư thái không ít, khí lực cũng quay về rồi, đột nhiên liếc mắt tà nhìn Trần Nặc, sau đó nhón chân lên, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Bạn trai, thì ra khí lực của cậu lớn như vậy, như thế còn cứng chắc nha. Biểu hiện coi như không tệ."

Trần Nặc: Lại dám đùa giỡn cậu một câu hai ý nghĩa như thế, gan tiểu nha đầu này thật sự là to quá rồi.

"Thế nào, bây giờ cậu không khẩn trương sao?" Trần Nặc cong cong khóe môi, ngữ khí nửa nhắc nhở nửa hài hước hỏi lại.

Vừa nghe đến hai chữ "Khẩn trương", Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên nhớ lại cái gì '. . .

Trên khuôn mặt nhỏ không khỏi thu lại, căng thẳng, chột dạ nói: "Bạn trai đang nói cái gì nha? Không có khẩn trương cái gì? Tớ không biết á."

Trần Nặc tự tiếu phi tiếu nhìn cô: "Thật nghe không hiểu sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn lại nuốt một ngụm nước bọt, rất tự giác nói sang chuyện khác, đưa tay chỉ phía trước.

"Ai nha mau nhìn, sắp đến điểm cuối cùng rồi kìa."

Phụ trọng chạy đến điểm cuối cùng, là một mảnh đất trống bao la nằm trong khe núi, đã được san bằng trước đó.

Giờ phút này, các học sinh tới trước đã tụ tập ở nơi này.

Mà trước mắt bao người, hai người cứ như vậy tay nắm tay đi tới.

Đám người xôn xao. Thật không nghĩ tới, ở đây cũng có thể ăn cơm chó!

Mấy nữ sinh cuối cùng cũng trở về, thời gian bọn họ vượt qua bốn mươi phút đồng hồ. Về cuối cùng nhất, cơ hồ là mấy người kéo cước bộ trở về, nửa đường còn nghỉ ngơi một đoạn thời gian không ngắn, bất quá, các cô gái vẫn kiên trì chạy xong toàn bộ hành trình.

Sau lưng các cô, hai chiếc xe chậm rãi đi theo, huấn luyện viên đang dùng loa cổ động bọn họ.

Mà lúc các cô về đến, các học sinh cũng nhao nhao vỗ tay lên.

Sauk hi điểm danh xong, bắt đầu tập hợp theo huấn luyện viên riêng mình, sau đó tuyên bố một cái nhiệm vụ đặc chủng cuối cùng.

Huấn luyện dã ngoại. Nghe giống như có điểm cao lớn, trên thực tế cũng không khó khăn.

Nội dung nhiệm vụ là hạ trại tại dã ngoại, thành công vượt qua một đêm, coi như hoàn thành triệt để cái huấn luyện này.

Chờ toàn bộ người đến đông đủ, huấn luyện viên làm mẫu cho các học sinh cắm Doanh Trướng như thế nào tốt nhất.

Sau đó, các học sinh cầm từng bó lều vải cùng công cụ từ trên xe tải dời xuống, bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp hạ trại.

Đóng Doanh Trướng xong, huấn luyện viên lại an bài các học sinh dùng đá dựng bếp nấu, nhặt cành khô cùng lá rơi, nhét vào bên trong bếp nấu.

Thời điểm làm những chuyện này, các học sinh cũng cực kỳ tích cực, bọn họ chạy năm km vẫn còn chưa ăn qua cơm trưa, không ít người đều đã đói đến ngực dán đến lưng.

Sau đó, huấn luyện viên lấy ra "Cơm trưa" từ trên xe phân phát xuống.

Mỗi tổ một cái oa, một túi mì sợi, một thùng nước lọc, cùng mấy túi đồ gia vị dầu muối.

Mọi người thấy những thứ này tóc dựng thẳng, tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp.

"Cái gì vậy? Chẳng lẽ là muốn chúng ta tự nấu nước, nấu mì ăn?"

"Xem bộ dáng là vậy rồi."

"Thế nhưng không có bật lửa làm thế nào đây?"

Một tân sinh đứng lên, hướng về phía huấn luyện viên cách đó không xa lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, xin cung cấp cái bật lửa, nếu không chúng em làm sao nấu mì?"

Huấn luyện viên kia liếc mắt nhìn cậu ta, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Ngay sau đó, anh ta cầm loa lên, dùng giọng điệu trêu tức lại không cho phép nghi ngờ, lớn tiếng nói: "Đều nghe rõ ràng cho tôi! Không có bật lửa, các em muốn ăn cơm trưa, nhất định phải nghĩ biện pháp tự mình nhóm lửa!"

"Cái gì? !" Những học sinh bắt đầu sôi trào, "

Tự mình nhóm lửa sao? !"

"Cái này, cái này."Huấn luyện viên cười nói: "Thế nào, các em đều là học bá đại học Bắc đô, chẳng lẽ chút khó khăn nhỏ này cũng không có biện pháp giải quyết sao?"

Một tân sinh cả gan hỏi: "Cái kia. . . Nếu chúng em không làm ra lửa làm sao bây giờ?"

"Vậy các em liền ăn Mì sợi sống, hoặc là đói bụng."

Huấn luyện viên không nhanh không chậm nói, "Dù sao một ngày nửa ngày, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Người huấn luyện viên này nói xong, liền nhanh chân nhảy đến trên một chiếc xe, không biết từ nơi nào tìm ra một cái đùi gà, xé mở túi chứa hàng, trước mọi người mặt bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

Không ít hầu kết tân sinh nhấp nhô, dùng lực nuốt một ngụm nước bọt.

Được thôi, coi như các người hung ác! Cũng không tin chúng ta không làm được ra lửa!

Có thể thi đậu đại học Bắc đô, cũng là nhân vật học bá cấp, lúc này liền động thủ ý đồ nhóm lửa.

Có người tìm đến tảng đá cứng rắn, dùng lực gõ mạnh vào, hy vọng có thể gõ ra tia lửa, để chúng nó dẫn lửa lên trên cỏ.

Còn có người tìm nhánh cây khô ráo, vót nhọn sau nhắm ngay tấm ván gỗ dùng lực kém động xoay tròn, chuẩn bị đánh lửa.

Nguyễn Tiểu Noãn cùng mấy nữ sinh cũng thử đánh lửa.

Một người vịn tấm ván gỗ, sau đó thay phiên dùng lực đi đi lại lại đong đưa nhánh cây.

Không bao lâu, tay của các cô gái tê dại đến không được, lòng bàn tay cũng rách da, lại không có thấy một đốm lửa nhỏ nào.

Nam sinh bên kia cũng không khá hơn chút nào. Đối diện tảng đá rũ tóc sầu, thật không biết cổ nhân dựa vào những này sao làm ra lửa được.

Trong lòng Trần Nặc đột nhiên hơi động, lấy ra một cái đèn pin khẩn cấp trong ba lô, sau đó hỏi: "Ai có bút chì? Dây điện cũng được!"

Có nam sinh từ trong túi lấy ra một cái bút chì, đưa cho cậu: "Thế nào, cậu có biện pháp sao?"

"Có thể thử một chút." Trần Nặc nói: "Đem ruột bút chì lấy ra."

Trong ba lô có đao nhỏ, không bao lâu liền tước vỏ gỗ ngoài, lộ ra ruột bút bên trong.

Trần Nặc đem ruột bút chia hai đoạn, lại lấy cục pin bên trong đèn pin.

Rất nhiều học bá theo dõi cử động của cậu, đột nhiên có người vỗ đùi!

"Đậu phộng, tớ đã hiểu!"

"Ruột bút chì chủ yếu là Than Chì cấu thành."

"Đây là lợi dụng Than Chì cao dẫn điện tính!" Quả nhiên cũng là suy một ra ba người thông minh (Dạ Vương Triệu), rất nhanh tất cả mọi người biết Trần Nặc muốn làm gì.

Chỉ thấy Trần Nặc ngồi xổm xuống, cầm ruột bút chì tiếp xúc bên trên lưỡng cực Pin, chậm rãi để bên trong mảnh cỏ khô chuẩn bị xong. . . . . Ruột bút nhẹ nhàng đụng một cái, tiếp theo liền toát ra lửa. Giờ khắc này, tất cả ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Trần Nặc sùng bái tới cực điểm.

Bọn họ đều là người thông minh, chỉ cần Trần Nặc làm ra bước đầu tiên, bọn họ liền có thể cấp tốc được dẫn dắt, suy luận đưa ra nguyên lý, tiếp theo theo trình tự làm.

Nhưng quan trọng nhất bước mấu chốt đầu tiên, ngoài Trần Nặc, trong bọn họ lại không có một người nghĩ được đến!

Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy.

Rất nhanh, một đống lửa đốt lên. Có cái thứ nhất, những thứ khác thì dễ làm.

Tất cả đống lửa đều bị đốt lên, các học sinh kê oa lên, đổ nước lọc vào, tiếng cười cười nói bắt đầu đun Mì sợi lên.

Không bao lâu, Mì sợi thơm ngát được chia tới trong tay mỗi người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 167: Kêu ba ba đi
Editor: trucxinh0505

Nguyễn Tiểu Noãn bưng lấy một bát mì lớn nấu xong, chạy như điên đến bên cạnh Trần Nặc, cười ngọt ngào nói: "

Bạn trai, người ta nấu Mì sợi yêu cho cậu này, mau nếm thử ăn có ngon hay không."

Trần Nặc hỏi: "Của cậu đâu?"

"Chúng tớ nấu một nồi thật lớn, tớ cũng có phần, đây là đưa riêng cho cậu đó." Nguyễn Tiểu Noãn thúc giục, "Cậu mau ăn đi.”

Trần Nặc nở nụ cười, nhận lấy chén mì.

Thấy cậu nhận chén mì, Nguyễn Tiểu Noãn rất là cao hứng.

Bởi vì trời nóng nực, trên khuôn mặt nhỏ đã tràn đầy mồ hôi, liền giơ tay lên chà xát mấy lần.

Mà mấy lần như vậy, trên gương mặt trắng noãn liền nhiều hơn một đống dấu ngón tay đen ngòm, nhìn qua giống như Tiểu Hoa Miêu bẩn thỉu.

Cô không hề hay biết, còn ngồi xổm ở nơi đó, con mắt lóe sáng, thật vui vẻ nhìn Trần Nặc cười ngây ngô.

Trần Nặc liếc cô một cái, cong cong khóe môi, cầm chén đặt ở một bên, tay lấy khăn tay ra, lại dính chút nước lọc.

"Cô bé ngốc, khuôn mặt dơ rồi nè, nâng mặt lên, tớ lau cho cậu."

"? ?" Nguyễn Tiểu Noãn kịp phản ứng, "Tặc" một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, sau đó ngoan ngoãn ngước khuôn mặt nhỏ lên.

Trần Nặc lau mặt cho cô.

Những học sinh bốn phía nhìn một màn này, lòng tràn đầy phẫn nộ: "Chẳng lẽ các người không nhìn thấy bên cạnh có nhiều con chó như vậy sao? Chẳng lẽ các người không hiểu cái gì gọi bảo vệ tiểu động vật sao?

Uông uông uông!

Tức giận!

Bởi vì là buổi đêm cuối cùng, các huấn luyện viên cũng không bố trí nhiệm vụ ngoài định mức, để cho các học sinh tự do chuyển động, nhưng không muốn cách chỗ cắm trại quá xa.

Nguyễn Tiểu Noãn liền lập tức lôi kéo Trần Nặc, chui vào rừng cây cách đó không xa.

Chờ thời điểm không người, cô gái nhỏ liền chờ không kịp nhón chân lên, nhấc lên miệng: "Hôn cái!"

Trần Nặc ôm nàng, sau đó hôn một cái đi.

Tuy khí trời oi, trên người hai người có chút thấm ướt mùi mồ hôi, nhưng lại khó tách ra trong chốc lát.

Kết thúc nụ hôn, Nguyễn Tiểu Noãn lại nhấc miệng lên, lần thứ hai hai người bọn họ tiếp tục hôn, mới hài lòng nói: "Nửa tháng này tớ thế nhưng tương tư thành bệnh rồi, nhất định phải hôn nhiều chút mới hết bệnh."

Hai người lại dắt tay tản bộ gần đó, chợt thấy một cây quýt dại, trên cây còn treo mấy quả quýt màu xanh màu vàng.

Tâm lý Trần Nặc khẽ động, nói với Nguyễn Tiểu Noãn: "Tớ đi hái mấy cái quýt. Cậu ở yên đây, không được đi đâu biết chưa."

Nguyễn Tiểu Noãn đứng ngốc "Ừ" một tiếng, mấy giây sau mới phản ứng được, lúc này buồn bực nói: "Cậu bại hoại chiếm tiện nghi của người ta, hừ!"

Trần Nặc cười ha ha một tiếng, hai ba cái liền bò lên trên cây, hái mấy cái quýt xuống, nhét vào túi trong trở lại.

Cậu lột một trái nếm hai cái, bất ngờ chua chua ngọt ngọt, nước phong phú, ăn khá ngon.

Thế là đem một nửa còn dư lại nhét vào trong miệng Nguyễn Tiểu Noãn.

Biểu lộ cô gái nhỏ hài lòng, "Ăn ngon."

Trần Nặc lắc lắc mấy cái khác: "Còn muốn ăn sao?"

Cô gái nhỏ gật đầu: "Muốn ăn!"

"Kêu ba ba đi."

"Bại hoại!"

Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, thở phì phò xoay đầu nơi khác, biểu thị không để ý tới cậu nữa.

Trần Nặc cười vài tiếng, lại leo lên cây đi hái được một chút, trở về đem tất cả nhét vào trong túi cô, chỉ chừa mấy trái cho mình.

Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới đổi giận thành vui. Một lát sau, hai người không chịu nổi sâu muỗi quấy rối, liền quay trở về doanh địa.

Ngày thứ hai, những học sinh mới dưới sự điều khiển của huấn luyện viên, lần thứ hai đeo túi xách, chạy bộ trở về.

Đằng sau còn có một ngày, chính là huấn luyện viên chọn mấy tân sinh tốt nhất, tạo thành một tiểu đội, diễn tập đi nghiêm, đến lúc đó đi ở trước mọi người.

Diễn tập xong, huấn luyện quân sự kết thúc triệt để.

Quả thực tái diễn cảm giác Tứ Cửu năm -- giải phóng rồi!

Tất cả mọi người lập tức cởi bỏ đồ rằn ri vừa dầy vừa nặng.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ bốn người Trần Nặc đều cảm thấy, để ăn mừng, nhất định phải ăn một bữa ngon lành!

Hẹn đi một bữa đồ nướng vườn nhà ăn lầu hai chuẩn tắc đại học Bắc đô.

Tân Thanh trả hóa đơn.

Theo như cậu ta nói, gia đình có điều kiện, ở Thiên thành phố có đầu tư mấy bộ bất động sản.

Trên bàn bày đầy Trúc Thiêm ăn hết, mấy người còn gọi mấy chai Bia, vừa ăn đồ nướng vừa uống rượu nói chuyện phiếm, bốn người đến từ Thiên Nam Địa Bắc, chí ít đề tài không thiếu.

Trần Nặc uống nửa chai Bia, cảm thấy tâm tình không tệ.

Rốt cuộc trường cao đẳng Thanh Bắc này là dạng đỉnh cấp, học sinh tuy thông minh, đều có suy nghĩ độc lập, trừ số rất ít nhìn xa trông rộng lo xa nghĩ rộng, tuyệt đại đa số tâm tư học sinh vẫn rất đơn giản, không có quá nhiều lục đục hoặc là lòng ham muốn công danh lợi lộc với nhau.

"Tới tới tới, tớ mời cậu một ly nữa!" Tân Thanh lại bưng chén rượu lên, hướng Trần Nặc cười ha hả nói. Trần Nặc cũng không kiểu cách buồn bực một cái.

Đường Tiểu Thiên cùng Thôi Mẫn cũng uống lên mấy chén.

Qua ba lần rượu, ngoại trừ Trần Nặc còn tốt, mấy người khác đều có chút say say.

Đầu lưỡi Tân Thanh luyến thoắng, không biết cậu ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười hắc hắc, sau đó đặt chén rượu xuống, đưa tay vỗ vỗ vai Trần Nặc: "Cái kia thưa Dạ thần, huynh đệ có chút chuyện nhỏ muốn nhờ cậu!"

Trần Nặc: ". . ." Nhóm sinh viên đại học Bắc đô có cái đam mê, khi quan hệ thân thiết, thường không gọi thẳng tính danh, mà đổi tên gọi "X thần" .

Nhưng Trần Nặc không quá quen, dù sao tên của cậu kêu như vậy, nghe giống như là "Lạc Thần" .

Về sau Tân Thanh nói nếu không đổi gọi "Đẹp trai thần" hoặc là "Điểu thần", dù sao cậu ta cho rằng Trần Nặc đẹp trai nhất phòng.

Trần Nặc càng không lời để nói, để cho cậu ta kêu trực tiếp tên đầy đủ của mình."

Nhưng bây giờ hiển nhiên Tân Thanh đã say, liền đem chuyện này quên mất. Trần Nặc thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Tân Thanh ôm lấy vai Trần Nặc, ưỡn mặt cười nói: "Nhìn cậu đều đã có bạn gái, mấy cái huynh đệ còn cô đơn đây, cậu giúp đỡ cho một chút được không?"

Trần Nặc: ". . . Tớ có thể giúp cái gì?" "

Rất đơn giản. "Tân Thanh thần bí mà nói: "Không bằng, để cho bạn cùng phòng bạn gái cậu, trở thành quan hệ hữu nghị cùng phòng chúng ta? Về sau hai phòng chúng ta có thời gian, liền có thể cùng đi ra ngoài chơi."

Trần Nặc: " "

Cậu còn chưa mở miệng, Đường Tiểu Thiên cùng Thôi Mẫn lại vượt lên phản đối trước.

Đường Tiểu Thiên nói: "Tớ không có hứng thú, thời điểm này còn không bằng đánh Đàn ghi-ta còn hơn."

Thôi Mẫn cũng nhấc mắt kính lên, " Đúng, tớ tình nguyện đọc sách."

Tân Thanh rất thất vọng, thở dài một tiếng, "Ai, đám người các cậu thật là, đem thanh xuân đều lãng phí trên những chuyện nhàm chán này. Đến đại học, nên yêu đương thật tốt mới đúng."

Sau huấn luyện quân sự, trường học mới làm lễ khai giảng đón tân sinh đại học.

Sau khi kết thúc lễ khai giảng, chính thức khai giảng.

Ngành học Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn không dính dáng nhau, ngày thường nếu như có giờ học, không có cách nào ở cùng một chỗ.

Bất quá ngẫu nhiên không có tiết học, người này sẽ bối người kia lên lớp.

Vừa vặn một tiết này Trần Nặc không có lớp, Nguyễn Tiểu Noãn thì có khóa, thế là cậu cũng thuận lý thành chương bồi Nguyễn Tiểu Noãn đi tới lớp học nhân văn.

Mặc dù cậu không nghe giảng bài, bất quá thời gian này có thể làm chính sự của mình, không ảnh hưởng gì. .
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 168: Lại nhìn tớ liền đem cậu ăn hết
Editor: trucxinh0505

Đây là ban năm môn học tự do, phòng học rất lớn, thời điểm hai người đến bên trong đã ngồi không ít người.

Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn nhìn một vòng, muốn tìm một chỗ ít gây chú ý đều đã không còn, nên chỉ chọn vị trí ở giữa tương đối ngồi xuống. Sau đó cảm giác được các loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ trong phòng học, nam nữ đều có.

Còn có mấy nữ sinh trong góc đang trò chuyện với nhau, ánh mắt bỗng lóe sáng: "Oa, nam sinh vừa tiến vào kia không phải là Trần Nặc sao!"

"Đúng vậy, phải là người thi đại học toàn phần đúng không, không nghĩ tới nhìn bên ngoài đẹp trai hơn nhiều."

"Thành tích học tập tốt như thế, quả thực là nam thần."

"Bất quá sao cậu ta tới bên này học vậy?"

"Hẳn là đi cùng nữ sinh kia đi."

"Nữ sinh đi cùng cậu ta quan hệ thế nào vậy, chẳng lẽ là bạn gái của bằng hữu sao?"

"Ôi, nam sinh tốt đều bị người ta nhanh chân đến trước hết rồi sao?"

"Ta ghen muốn chết đi được! ! !"

Lúc này một nam sinh trước mặt các cô quay đầu, cười hì hì nói: "Không sai, các cậu cũng đừng hy vọng hảo huyền, chúng tớ tham gia huấn luyện đặc chủng đều biết Trần Nặc đã có bạn gái, đó là Nguyễn Tiểu Noãn. Các cậu vẫn nên phân chút tâm cho các đồng bào nam khác đi nha."

Mấy nữ sinh im lặng: "Phân cho ai vậy, cậu sao?"

"Cậu có dáng dấp đẹp trai, thành tích tốt như cậu ta sao?"

"Ai cần cậu lo." Nam sinh kia buồn bực: "Móa, cậu ta không phải hệ chúng ta, không có việc gì tới dự thính làm gì? Đều muốn đoạt hết danh tiếng người ta rồi."

Không bao lâu, khóa học bắt đầu, một trung niên lão sư đeo mắt kiếng đi lên phía trước, bắt đầu giảng bài.

Thầy cô đại Học cùng cao khác nhau rất lớn, thầy cô đại Học thường chỉ phụ trách giảng bài, chỉ cần bạn không tùy ý ảnh hưởng kỷ luật lớp học, mặc kệ bạn ngủ hay làm những chuyện khác, cơ bản đều sẽ không can thiệp.

Nguyễn Tiểu Noãn nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cúi đầu cầm bút viết bút ký, cô biết mình không phải người thông minh, với lại môn học này Trần Nặc cũng không chuyên, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cũng may ba năm cao trung, lắng học tập bồi dưỡng thành thói quen, lúc này nghe giảng vẫn rất chuyên chú.

Trần Nặc ngồi bên cạnh không quan tâm cô làm gì, lấy ra bộ bút ký của mình, viết viết vẽ vẽ những chuyện mình nghĩ đến. Cùng lúc đó, một tay khác để phía dưới cùng nắm tay Nguyễn Tiểu Noãn.

Một lát sau, đã viết xong, cậu thu hồi bản bút ký, nhìn về phía Nguyễn Tiểu Noãn.

Cô gái nhỏ nghe giảng bài mười phần nghiêm túc, thời điểm lâm vào suy nghĩ, đôi mi cong vút sẽ nhẹ nhàng nhíu lên. Đường cong bên mặt ôn nhu, cho người ta một loại cảm giác đáng yêu lại tinh xảo, nhất là chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên cùng bờ môi béo mập ướt át. .

Nguyễn Tiểu Noãn cảm giác được ánh mắt cậu nhìn mình, thừa dịp giáo sư viết trên bảng đen, quay đầu nhìn cậu phình quai hàm lên, “Cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy, không biết xấu hổ sao."

Trần Nặc cười cười: "Tớ muốn nhìn cậu."

Tâm lý cô gái nhỏ ngòn ngọt, trong miệng lại nhỏ tiếng nói, "Cậu nhìn tớ làm gì?"

Trần Nặc tiến tới bên tai cô thấp giọng nói, "Bởi vì, bất thình lình tó rất muốn hôn cậu một cái."

Nguyễn Tiểu Noãn trừng lớn mắt, qua mấy giây mới cà lăm nói: "Ở đây sao?"

Trần Nặc nín cười, cố ý đùa cô: " Đúng, không được sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn nóng nảy, như vậy sao được, bốn phía đều thật là nhiều người nhìn đó! Lập tức lắc đầu: "Không nên không nên, ở đây nhiều người như vậy, không thể hôn."

Cô cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: ". . . Cái đó, đợi chút hết khóa rồi nói sau."

Cô bé này còn tưởng là thật.

Sao có thể đáng yêu như thế chứ.

Lúc tan lớp, hai người thả chậm động tác, không bao lâu, những học sinh khác đều lục tục đi rồi.

Phòng học học lớn như vậy, chỉ còn hai người Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn.

Lộ ra trống rỗng.

Trần Nặc nhíu mày nói: "Bây giờ có thể hôn không?" Nguyễn Tiểu Noãn đỏ mặt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Nặc đè ở trên ghế, sau đó cúi đầu hôn một cái.

Qua nửa ngày, Nguyễn Tiểu Noãn cảm thấy mình đều muốn thiếu dưỡng khí, mới bị buông ra.

Cả khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, thầm nói: "Cậu thật đúng là, nếu có người bất thình lình tiến vào làm sao bây giờ?"

Trần Nặc không đếm xỉa tới nói: "Tớ hôn bạn gái mình, có quan hệ gì sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn dùng cặp mắt hạnh nhân ướt nhẹp liếc trừng cậu, bất quá không có tức giận, chỉ có ngượng ngùng.

Trần Nặc đùa cô: "Cậu biết có một câu quảng cáo không?"

Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Cái gì?"

"Lại nhìn tớ liền đem cậu ăn hết." Trần Nặc xích lại gần nói một câu.

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức chột dạ dời ánh mắt sang chỗ khác: "Ăn cái gì ăn, cậu đói bụng, vậy chúng ta liền đi ăn cơm thôi."

Trần Nặc nín cười, nói: "Được."

Trong phòng ăn, hai người chọn xong món ngon, ngồi xuống ăn cơm.

Nguyễn Tiểu Noãn kẹp một khối xương sườn trong chén mình cho Trần Nặc, nói: "Hôm qua mẹ gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có về sở thành phố một chuyến không, tớ nói tớ phải bồi cậu, cậu thấy có ý kiến gì không."

Trần Nặc "Ừm." một tiếng: "Tớ không về."

Mấy ngày nữa là Quốc Khánh, đại học Bắc đô có kỳ nghỉ dài hạn bảy ngày, học sinh ở gần đều sẽ về nhà. Trần Nặc quyết định không trở về sở thành phố.

Thừa dịp kỳ nghỉ này, cậu có chút chuyện quan trọng phải làm, trở về sở thành phố đi lại đều mất một ngày, lại thêm kỳ nghỉ người đi giao thông công cộng đông, không thuận tiện, liền quyết định không trở về sở thành phố.

Cậu gọi điện thoại cho Trần Ái Quốc, nói chờ tết nguyên đán sẽ trở về. Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi: "Cậu không quay về, vậy chúng ta đi làm cái gì?"

Trần Nặc xoa bóp cái mũi cô, "Không biết là người nào thời điểm đang ngồi Phi Cơ liền hô hào, muốn đi leo trường thành, muốn đi dạo Viên Minh Viên? Còn có, chúng ta còn có thể rút chút thời gian đi mua Laptop."

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức cao hứng, cô vừa tới kinh thành, mọi thứ còn mới mẻ, thật nhiều nơi đều chưa đi qua. Lại không nghĩ tới Trần Nặc đều luôn nhớ lời cô nói trong lòng, nhất thời ngòn ngọt cười: "Được!"

Buổi chiều hai người đều có khóa riêng, liền tách ra. Hai ngày sau đến thời gian nghỉ dài hạn.

Nhà Tân Thanh nằm kế thủ đô, ngồi xe tốn mấy giờ, cậu ta về nhà.

Còn lại ba người, đều chọn không trở về nhà.

Ngày ngày Quốc Khánh, Trần Nặc mang theo Nguyễn Tiểu Noãn trước đi mua Laptop.

Muốn mua bản bút ký đương nhiên là đi Trung Quan Thôn, cách bắc đại hai trạm đường.

Do là ngày nghỉ, người trên đường thật nhiều, khắp nơi đều là du khách.

Hai người cũng không ngồi xe, trực tiếp đi bộ qua.

Đến Trung Quan Thôn, Trần Nặc chọn một hồi, sau cùng mua bản bút ký đài Hewlett-Packard, loại HP 2624, bộ nhớ 2G B Ổ Cứng 120G. Đơn giá 1 vạn 1- đài.

Vốn cậu cũng mua một đài cho Nguyễn Tiểu Noãn, Nguyễn Tiểu Noãn lại nhất quyết tự mình trả tiền, lại nói cô cũng không dùng loại tốt như vậy.

Trần Nặc không đáp ứng, kết quả nước mắt của cô đều muốn rơi xuống.

Sau cùng, Trần Nặc chỉ có thể thỏa hiệp, chọn cho cô một đài bản bút ký hơn 6000 liên.

Ra khỏi tiệm, Trần Nặc sờ cằm nghĩ, hẳn tìm một cơ hội để cho cô nhìn xem tài khoản của mình, nếu không lại nghĩ bạn trai của mình là quỷ nghèo sao được?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,896
Điểm cảm xúc
5,627
Điểm
113
Chương 169: Tớ vẫn muốn có một anh trai
Editor: trucxinh0505

Thời điểm Quan Thôn đi ra, Trần Nặc thấy còn có cửa hàng 4S cách đó không xa, vốn tiếp theo cậu muốn đi xem xe, giờ bỏ suy nghĩ đó đi.

Coi như hiện tại mua xe, còn ở trong trường học thực quá rêu rao, với lại thủ đô tuyến tàu điện ngầm phát triển mạnh, nhiều khi lái xe chưa hẳn nhanh so với tàu điện ngầm.

Trước nên giải quyết phòng trọ đi đã.

Cũng biết trong khoảng thời gian này, giá phòng năm km phụ cận đại học Bắc đô, phòng một mét vuông chưa tới bốn vạn, cũng không có áp lực kinh tế.

Chờ sau này nghỉ dài hạn, Trần Nặc sẽ đem chuyện mua nhà đưa vào danh sách quan trọng.

Sau khi kết thúc giao dịch chu lần một, thị trường hàng hóa sẽ nghênh đón làn sóng sụt giảm ầm ầm xưa nay chưa từng có. Bắt đầu phiên giao dịch ngày đầu tiên, tất cả chủng loại giao hàng kỳ hạn liền giảm xuống toàn bộ, mấy ngày sau đó liên tục giảm xuống, liên tiếp giảm xuống năm đồng.

Trần Nặc đem tất cả tiền tài, đổi thành đồng cùng cao su toàn bộ, chỉ chờ tháng mười một kiếm món hời sau này, lấy thêm ra một khoản tiền để mua phòng.

Hiện tại đầu tư phòng ốc, không riêng gì phòng ở, làm đầu tư cũng không thua thiệt.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trần Nặc liền đi đón Nguyễn Tiểu Noãn, hai người chuẩn bị trước đi xem nghi thức kéo cờ, sau đó lại đi leo Trường Thành.

Thu được tin tức Trần Nặc đến, Nguyễn Tiểu Noãn hưng phấn liền chạy xuống túc xá.

Hiện tại mới năm giờ sáng, bầu trơi vẫn còn ảm đạm. Chỉ thấy trước lầu túc xá, Trần Nặc đứng ở nơi đó, mặc một thân áo đen quần bò, trên đầu đội cái Mũ lưỡi trai, đơn giản lại quá là đẹp trai, dưới ánh sáng đèn đường, tựa như đang phát sáng.

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng chạy như điên tới, kéo cánh tay cậu lại cười nói: "Xong rồi, chúng ta đi nhanh đi."

Trần Nặc xoa xoa đầu của cô, "Đi thôi."

Hai người ngồi chuyến tàu điện ngầm thứ nhất, trên đường ăn một chút đồ ăn vặt, chừng sáu giờ đã đến quảng trường.

Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn vốn cho rằng đến đủ sớm, không nghĩ tới trực tiếp bị ngăn bởi bức tường thịt người rậm rạp chằng chịt bên ngoài.

"Làm sao nhiều người như vậy!"

Cô gái nhỏ trợn mắt hốc mồm.

Có người nghe được cô kinh hô, bay tới một câu: "A, một nhà chúng ta ba giờ rưỡi sáng đã tới rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn: "…”

Lúc này trời đã sáng lên, trong sân rộng giờ phút này bốn phía bị du khách tấp nập bao quanh, tất cả đều trông mong, cũng giống như bọn họ, đang chờ xem kéo cờ.

Lại qua ước chừng mười phút đồng hồ, danh xưng " Đệ Nhất Thiên Đoàn Nước Tàu" Đội Nghi Trượng kéo cờ xuất hiện.

Quân nhân cầm đầu giơ to lá cờ đỏ cách mạng, dẫn theo đội ngũ sau lưng, đều bước nhịp đi nghiêm, dáng người thẳng tắp khí vũ hiên ngang đi ra, trên cổng thành cũng tấu lên khúc nhạc hùng tráng.

Đám người càng phát ra kích động, từng người rướn cổ lên nhìn vào phía trong.

Trần Nặc còn tốt, thân hình cậu cao, tầm mắt vượt qua bức tường người, thấy được rõ ràng, cô gái nhỏ liền nóng nảy, đứng ở nơi đó giống như là chú chuột túi nhỏ chuột, thử theo khe hở đám người nhòm ngó một chút, nhưng đều là phí công.

"A a a a a, tớ cũng không nhìn thấy cái gì cả! ! ! Thật quá là nhiều người!" Cô ủy khuất lại buồn bực dậm chân, "Tại sao có nhiều người như vậy! Thật vất vả tớ mới tới một lần!"

Trần Nặc nhìn bộ dáng cô, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thật đáng yêu.

Thấy cô thực sự xem không được, Trần Nặc dứt khoát khom thân thể xuống, khẽ vươn tay đỡ đầu gối cô gái nhỏ, thân thể cô gái nhỏ mềm nhũn nghiêng cho bế lên, để cho cô ngồi trên cánh tay của cậu, mặt nhìn ở phía trước.

"A!" Nguyễn Tiểu Noãn bỗng nhiên giật mình, hai cánh tay lập tức quán tín vòng lấy cái cổ Trần Nặc, một giây sau, đột nhiên tầm mắt lên cao cô mới kịp phản ứng, thì ra Trần Nặc bế cô lên.

Trần Nặc hỏi: "Nhìn thấy rõ chưa?" Nguyễn Tiểu Noãn kích động hưng phấn gật đầu: "Ừm, thấy rất rõ ràng."

Không ít cô gái bên cạnh thấy được đều có hâm mộ có ghen ghét.

Đây là bạn trai người ta! Cái hành động bạn trai này thực khiến người ta ghen tỵ! Nguyễn Tiểu Noãn lại quan tâm hỏi: "Cậu ôm tớ như vậy, có mệt mỏi hay không?"

Trần Nặc thoải mái nhíu mày: "Chút sức nặng này của cậu tính là gì, cứ việc xem đi."

Cô gái nhỏ yên tâm, hướng nhìn quảng trường phía trước, tiếp theo hai mắt lóe sáng, trong miệng hét lên âm thanh kinh ngạc, "Thật tuyệt, bọn họ đi thật chỉnh tề! Ô ô ô, rất là đẹp trai! Đẹp trai muốn chết!"

Trần Nặc có chút chua.

Được rồi, để cho cô xem đủ đi.

Cờ hồng từ từ bay lên, Quốc Ca hùng tráng đi theo vang vọng ở trên bầu trời. Nguyên bản bốn phía đám người đang huyên náo giờ phút này tất cả đều yên tĩnh, ngược lại cùng đi theo hát Quốc Ca.

Trần Nặc cũng đi theo hát.

Thời điểm đang hát, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.

Trong nắng mai màu xanh nhạt, cô gái nhỏ ngửa mặt lên, gió sớm thổi đến sợi tóc có chút lộn xộn, mí mắt cô đều như không chớp, tay nhỏ trắng trẻo vòng trước ngược, vừa khẽ gật đầu, vừa nghiêm túc mặt mũi tràn đầy thành kính cùng hát theo.

Chờ hát xong Quốc Ca, cờ xí cũng đã giương bay trên bầu trời.

Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới cười ngòn ngọt: "Được rồi, tớ xem xong."

Trần Nặc thả cô xuống đất, đưa tay ôn nhu sờ sờ đầu cô: "Đi thôi, chúng ta đi ăn điểm tâm, ăn no rồi lại đi Trường Thành."

"Được!" Thật vất vả ra chỗ đón xe, thời điểm đuổi tới Trường Thành, Nguyễn Tiểu Noãn trực tiếp choáng váng. Vạn Lý Trường Thành vạn dặm đầy người, trường thành là cái dạng gì cũng không thấy rõ.

Cái gọi là không đến Trường Thành không phải hảo hán, vừa đến Trường Thành toàn bộ mắt trợn tròn.

Cái gì khí phách phóng khoáng, nguy nga hùng tráng hết thảy không cảm giác được, duy nhất có thể cảm nhận được lúc này chính là người, là người.

Thực ra vừa rồi xem kéo cờ, số lượng người du lịch cùng dọc theo đường, Trần Nặc cũng đã dự liệu được tình huống này, bất quá, số lượng du khách nhiều, vẫn vượt qua tưởng tượng của cậu.

Hỏi Nguyễn Tiểu Noãn: "Còn bò được sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn đánh trống lui quân, bĩu môi nói: "Được rồi, vẫn nên chờ không phải ngày nghỉ lễ lại tới đi."

Cái gì tới Trường Thành du lịch, rõ ràng là đến xem người thôi. Cũng không cần suy nghĩ cái gì, nhất định quyết định như vậy. Hai người trực tiếp quay trở lại, trên đường trở lại lãng phí không hai giờ.

Trên đường trở về Nguyễn Tiểu Noãn mua một hồ lô đường phèn, lại lấy bọc lớn sơn tra vừa đỏ ướp lạnh nhiều đường, phía trên còn rải hạt vừng dầy đặc, cắn một cái, thơm chua ngọt giòn, cô gái nhỏ rất thích ý, đem không cao hứng vừa rồi đều quên hết.

Thấy bên miệng cô dính hạt vừng, Trần Nặc cầm giấy lau miệng cho cô, ngữ khí ghét bỏ khóe môi lại hơi câu lên: "Tớ thật không biết bản thân là tìm bạn gái hay là nuôi con gái nữa, làm sao chuyện gì đều muốn tớ chiếu cố đây?"

Nguyễn Tiểu Noãn cười hắc hắc nói: "Đều có thể, cậu cũng có thể coi tớ là em gái, dù sao tớ vẫn muốn có một anh trai."

Trần Nặc: ". . . d ggk?" "? ? ? ?"

Nguyễn Tiểu Noãn hỏi, "Có ý tứ gì?"

A đúng, lúc này cường ngạnh cái gì.

Trần Nặc chững chạc đàng hoàng nói: "Chính là biểu thị huynh muội giống như tương thân tương ái, tựa như liền chân liền tay."

"Khụ khụ. .” Nguyễn Tiểu Noãn chợt gật cái đầu nhỏ.

Bất quá, tại sao lại cảm giác có điểm là lạ. . .
 
Top