[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 30 : Con trai thế mà lại nấu cơm!
Editor: trucxinh0505
Bởi vì hôm nay là thứ sáu, Trần Nặc theo thường lệ về nhà.
Nửa đường, cậu mở điện thoại di động ra.
Thời điểm ở trường học, không cần đặc biệt tắt máy, nhưng để người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, dù sao học sinh cấp ba bây giờ có điện thoại di động quá ít.
Thời điểm đi về hướng tiểu khu, cậu nhận được điện thoại của Trần Ái Quốc.
Trần Ái Quốc nói công tác lần này tương đối phiền phức, chậm trễ thời gian một chút, sắp tối mới có thể về đến nhà,
Trần Nặc nói biết rồi.
Công việc Trần Ái Quốc phụ trách bảo hành cho một cơ giới nào đó, cho nên thường xuyên chạy khắp nơi trời nam biển bắc, bảo hành, bảo dưỡng cái máy móc gì cho khách khắp cả nước. Tiền lương không có nhiều, nhưng thật là rất vất vả khổ cực.
Đoạn thời gian trước, Trần Nặc đã từng đem tài khoản cổ phiếu mình cho Trần Ái Quốc nhìn qua, nói cho ông biết bản thân có thể kiếm tiền, hi vọng ông từ chức đừng làm nữa.
Nhưng là Trần Ái Quốc không đáp ứng.
Ông nói tiền Trần Nặc kiếm là của Trần Nặc, ông thân là cha, đang lúc còn khỏe, không thể dựa vào con trai nuôi.
Trần Ái Quốc còn nói, ông phải thừa dịp còn làm được làm nhiều mấy năm, tích lũy ít tiền, tương lai cho Trần Nặc mua nhà mua xe cưới vợ, đây là trách nhiệm của người làm cha, nhất định phải làm được. Mặt khác, công việc của ông cũng không phải muốn từ chức liền từ chức được, nhất thời nhà xưởng chưa tìm được người thay thế, ông phải chịu trách nhiệm, dù là thật muốn từ chức, cũng phải tốn thời gian chỉ dạy người mới, làm tốt mới bàn giao được.
Trần Nặc không khuyên nổi ông, cũng chỉ có thể thôi.
Cúp điện thoại, tất nhiên tối nay Trần Ái Quốc mới trở về, trong nhà khẳng định không có đồ ăn.
Trần Nặc liền không có trực tiếp về nhà, mà đi tới siêu thị bên cạnh mua chút ít đồ ăn, mới trở về nhà.
Trở lại phòng bếp, Trần Nặc bắt đầu lo liệu.
Từng một mình sống qua, bởi vậy làm mấy món ăn cũng đơn giản.
Trước đãi gạo tốt, dùng nồi điện nấu cơm, sau đó nấu món trứng gà chiên cà chua, ớt xanh xanh xào thịt băm, lại thêm món tôm bóc vỏ kho.
Nói thật đã lâu không nấu cơm, bởi vậy vài món ăn bề ngoài không đẹp lắm, nhất là món ớt xanh xào thịt băm nấu quá nhừ, nhìn không đẹp mắt.
Nếm nếm, cà chua trứng gà hơi mặn, món tôm bóc vỏ kho lại nhạt, mà vị ớt xanh thịt băm vẫn tốt hơn.
Nhưng đều có thể ăn, chịu đựng chút.
Cừa vặn cơm nấu xong, Trần Ái Quốc phong trần trở tới.
Ông đẩy cửa một cái liền thấy Trần Nặc từ trong phòng bếp đang bưng đồ ăn đi ra, rất là chấn kinh.
Con trai mình thế mà lại nấu cơm!
Trần Nặc thấy ông đã trở về, cũng không giật mình, chỉ là ung dung nói, "Ba, rửa tay thay đồi rồi tới dùng cơm đi."
"Ôi chao." Trần Ái Quốc có chút trong mộng, mãi cho đến khi ngồi xuống trước bàn, Trần Nặc bới cơm đưa cho ông, mặt mũi ông còn tràn đầy khó có thể tin, ánh mắt quét qua ba món ăn trên bàn, "Những thứ này. . . Đều là con làm sao?"
"Tùy tiện nhìn trên mạng làm vài món ăn phổ thông thôi. Đúng rồi, cơm thiếu nước một chút, khả năng có chút cứng."
"Không có việc gì, nhai nhai thêm chút là được rồi. Nhai nhai thêm chút có lợi cho răng, là chuyện tốt." Hốc mắt Trần Ái Quốc hơi nóng, đưa đũa, ha ha cười nói, "Trước ba nếm thử món tôm bóc vỏ kho con trai nấu nha.”
Trần Nặc ho một tiếng, "Món này khả năng có chút nhạt."
"Nhạt là chuyện nhỏ, thêm chút muối là được rồi." Trần Ái Quốc không để bụng, "Với lại ăn ít muối tốt cho thân thể."
Mắt thấy ông lại kẹp cà chua trứng tráng, Trần Nặc vội nói: "Khả năng món này có chút mặn. . ."
"Vậy càng tốt, ăn hợp với cơm." Trần Ái Quốc cười ha ha một tiếng.
Trần Nặc cũng cười.
Tiếp tục ăn ớt xanh xào thịt băm, Trần Ái Quốc tán thán nói: "Món ăn này không mặn không nhạt, vừa vặn! Tiểu dạ, con cũng ngồi xuống ăn đi!"
"Dạ." Trần Nặc cũng ngồi xuống ăn cơm.
Một bên khác.
Nguyễn gia.
Đồng dạng trên bàn cơm, Quách Ngọc Lan mẹ Nguyễn Tiểu Noãn nhìn cô hỏi, "Thành tích kỳ thi thử có chưa?"
Nguyễn Tiểu Noãn nhỏ giọng nói: "Đã có."
Lão ba Nguyễn Chí Quân rót cho Nguyễn Tiểu Noãn chén sữa dê, nghe vậy cũng một mặt tha thiết hỏi: "Vậy điểm thi thế nào vậy?"
"Tạm được." Nguyễn Tiểu Noãn gạt bỏ cơm, nói quanh co.
Dù sao cũng là chép của Trần Nặc, nếu không không cần chờ ba mẹ hỏi, cô liền chủ động mở miệng khoe rồi.
"Cũng được? Cũng được là bao nhiêu, đứng thứ mấy trong lớp?" Quách Ngọc Lan liếc mắt trừng cô: "Được rồi được rồi, mẹ không ôm hi vọng nhiều ở con, phiếu điểm đâu, đưa cho mẹ xem."
Nguyễn Tiểu Noãn để đũa xuống, đi đến chỗ túi xách, sau đó nhăn nhó mà lấy xấp thành tích từ trong túi ra.
Quách Ngọc Lan chộp túm lấy, thói quen điểm của con gái là từ dưới đếm lên.
Một cái, hai cái. . .
Liên tục nhìn mấy cái đều không có, bà không khỏi "A. " một tiếng.
"A cái gì?" Nguyễn Chí Quân bên cạnh vội hỏi.
"Chớ quấy rầy." Quách Ngọc Lan trừng lớn mắt, không ngừng tìm hướng lên, cuối cùng ở vị trí giữa tìm được tên Nguyễn Tiểu Noãn, thở một hơi lãnh khí, "Đứng thứ ba mươi mốt?"
Bà cẩn thận nhìn một lần nữa.
Không sai, thật sự là số thứ tự ba mươi mốt.
Quách Ngọc Lan vừa mừng vừa sợ, "Không có lầm chứ, lần này thế mà thi tốt như vậy?"
Mắt châu Nguyễn Tiểu Noãn chuyển loạn, xem như không có gì chắc chắn nói: "Đúng vậy ạ, lần này. . . Lần này con dụng công ôn tập."
"Ta đã nói mà, tiểu Ấm nhà chúng ta không ngu ngốc, hơi một ôn tập liền thi tốt như vậy." Nguyễn Chí Quân cũng thật cao hứng, kẹp tới một cái đùi gà lớn, "Con gái, cầm lấy đi, đây là ba khen thưởng cho con có tiến bộ!"
Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tiểu Noãn liền cầm túi sách lên, mượn cớ muốn học tập, đi thẳng đến gian phòng của mình.
Dưới đèn bàn, cô trải rộng một tấm giấy viết thư màu hồng ra, bắt đầu suy nghĩ. . .
---
Bởi vì hôm nay là thứ sáu, Trần Nặc theo thường lệ về nhà.
Nửa đường, cậu mở điện thoại di động ra.
Thời điểm ở trường học, không cần đặc biệt tắt máy, nhưng để người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, dù sao học sinh cấp ba bây giờ có điện thoại di động quá ít.
Thời điểm đi về hướng tiểu khu, cậu nhận được điện thoại của Trần Ái Quốc.
Trần Ái Quốc nói công tác lần này tương đối phiền phức, chậm trễ thời gian một chút, sắp tối mới có thể về đến nhà,
Trần Nặc nói biết rồi.
Công việc Trần Ái Quốc phụ trách bảo hành cho một cơ giới nào đó, cho nên thường xuyên chạy khắp nơi trời nam biển bắc, bảo hành, bảo dưỡng cái máy móc gì cho khách khắp cả nước. Tiền lương không có nhiều, nhưng thật là rất vất vả khổ cực.
Đoạn thời gian trước, Trần Nặc đã từng đem tài khoản cổ phiếu mình cho Trần Ái Quốc nhìn qua, nói cho ông biết bản thân có thể kiếm tiền, hi vọng ông từ chức đừng làm nữa.
Nhưng là Trần Ái Quốc không đáp ứng.
Ông nói tiền Trần Nặc kiếm là của Trần Nặc, ông thân là cha, đang lúc còn khỏe, không thể dựa vào con trai nuôi.
Trần Ái Quốc còn nói, ông phải thừa dịp còn làm được làm nhiều mấy năm, tích lũy ít tiền, tương lai cho Trần Nặc mua nhà mua xe cưới vợ, đây là trách nhiệm của người làm cha, nhất định phải làm được. Mặt khác, công việc của ông cũng không phải muốn từ chức liền từ chức được, nhất thời nhà xưởng chưa tìm được người thay thế, ông phải chịu trách nhiệm, dù là thật muốn từ chức, cũng phải tốn thời gian chỉ dạy người mới, làm tốt mới bàn giao được.
Trần Nặc không khuyên nổi ông, cũng chỉ có thể thôi.
Cúp điện thoại, tất nhiên tối nay Trần Ái Quốc mới trở về, trong nhà khẳng định không có đồ ăn.
Trần Nặc liền không có trực tiếp về nhà, mà đi tới siêu thị bên cạnh mua chút ít đồ ăn, mới trở về nhà.
Trở lại phòng bếp, Trần Nặc bắt đầu lo liệu.
Từng một mình sống qua, bởi vậy làm mấy món ăn cũng đơn giản.
Trước đãi gạo tốt, dùng nồi điện nấu cơm, sau đó nấu món trứng gà chiên cà chua, ớt xanh xanh xào thịt băm, lại thêm món tôm bóc vỏ kho.
Nói thật đã lâu không nấu cơm, bởi vậy vài món ăn bề ngoài không đẹp lắm, nhất là món ớt xanh xào thịt băm nấu quá nhừ, nhìn không đẹp mắt.
Nếm nếm, cà chua trứng gà hơi mặn, món tôm bóc vỏ kho lại nhạt, mà vị ớt xanh thịt băm vẫn tốt hơn.
Nhưng đều có thể ăn, chịu đựng chút.
Cừa vặn cơm nấu xong, Trần Ái Quốc phong trần trở tới.
Ông đẩy cửa một cái liền thấy Trần Nặc từ trong phòng bếp đang bưng đồ ăn đi ra, rất là chấn kinh.
Con trai mình thế mà lại nấu cơm!
Trần Nặc thấy ông đã trở về, cũng không giật mình, chỉ là ung dung nói, "Ba, rửa tay thay đồi rồi tới dùng cơm đi."
"Ôi chao." Trần Ái Quốc có chút trong mộng, mãi cho đến khi ngồi xuống trước bàn, Trần Nặc bới cơm đưa cho ông, mặt mũi ông còn tràn đầy khó có thể tin, ánh mắt quét qua ba món ăn trên bàn, "Những thứ này. . . Đều là con làm sao?"
"Tùy tiện nhìn trên mạng làm vài món ăn phổ thông thôi. Đúng rồi, cơm thiếu nước một chút, khả năng có chút cứng."
"Không có việc gì, nhai nhai thêm chút là được rồi. Nhai nhai thêm chút có lợi cho răng, là chuyện tốt." Hốc mắt Trần Ái Quốc hơi nóng, đưa đũa, ha ha cười nói, "Trước ba nếm thử món tôm bóc vỏ kho con trai nấu nha.”
Trần Nặc ho một tiếng, "Món này khả năng có chút nhạt."
"Nhạt là chuyện nhỏ, thêm chút muối là được rồi." Trần Ái Quốc không để bụng, "Với lại ăn ít muối tốt cho thân thể."
Mắt thấy ông lại kẹp cà chua trứng tráng, Trần Nặc vội nói: "Khả năng món này có chút mặn. . ."
"Vậy càng tốt, ăn hợp với cơm." Trần Ái Quốc cười ha ha một tiếng.
Trần Nặc cũng cười.
Tiếp tục ăn ớt xanh xào thịt băm, Trần Ái Quốc tán thán nói: "Món ăn này không mặn không nhạt, vừa vặn! Tiểu dạ, con cũng ngồi xuống ăn đi!"
"Dạ." Trần Nặc cũng ngồi xuống ăn cơm.
Một bên khác.
Nguyễn gia.
Đồng dạng trên bàn cơm, Quách Ngọc Lan mẹ Nguyễn Tiểu Noãn nhìn cô hỏi, "Thành tích kỳ thi thử có chưa?"
Nguyễn Tiểu Noãn nhỏ giọng nói: "Đã có."
Lão ba Nguyễn Chí Quân rót cho Nguyễn Tiểu Noãn chén sữa dê, nghe vậy cũng một mặt tha thiết hỏi: "Vậy điểm thi thế nào vậy?"
"Tạm được." Nguyễn Tiểu Noãn gạt bỏ cơm, nói quanh co.
Dù sao cũng là chép của Trần Nặc, nếu không không cần chờ ba mẹ hỏi, cô liền chủ động mở miệng khoe rồi.
"Cũng được? Cũng được là bao nhiêu, đứng thứ mấy trong lớp?" Quách Ngọc Lan liếc mắt trừng cô: "Được rồi được rồi, mẹ không ôm hi vọng nhiều ở con, phiếu điểm đâu, đưa cho mẹ xem."
Nguyễn Tiểu Noãn để đũa xuống, đi đến chỗ túi xách, sau đó nhăn nhó mà lấy xấp thành tích từ trong túi ra.
Quách Ngọc Lan chộp túm lấy, thói quen điểm của con gái là từ dưới đếm lên.
Một cái, hai cái. . .
Liên tục nhìn mấy cái đều không có, bà không khỏi "A. " một tiếng.
"A cái gì?" Nguyễn Chí Quân bên cạnh vội hỏi.
"Chớ quấy rầy." Quách Ngọc Lan trừng lớn mắt, không ngừng tìm hướng lên, cuối cùng ở vị trí giữa tìm được tên Nguyễn Tiểu Noãn, thở một hơi lãnh khí, "Đứng thứ ba mươi mốt?"
Bà cẩn thận nhìn một lần nữa.
Không sai, thật sự là số thứ tự ba mươi mốt.
Quách Ngọc Lan vừa mừng vừa sợ, "Không có lầm chứ, lần này thế mà thi tốt như vậy?"
Mắt châu Nguyễn Tiểu Noãn chuyển loạn, xem như không có gì chắc chắn nói: "Đúng vậy ạ, lần này. . . Lần này con dụng công ôn tập."
"Ta đã nói mà, tiểu Ấm nhà chúng ta không ngu ngốc, hơi một ôn tập liền thi tốt như vậy." Nguyễn Chí Quân cũng thật cao hứng, kẹp tới một cái đùi gà lớn, "Con gái, cầm lấy đi, đây là ba khen thưởng cho con có tiến bộ!"
Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tiểu Noãn liền cầm túi sách lên, mượn cớ muốn học tập, đi thẳng đến gian phòng của mình.
Dưới đèn bàn, cô trải rộng một tấm giấy viết thư màu hồng ra, bắt đầu suy nghĩ. . .
---