Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 30 : Con trai thế mà lại nấu cơm!
Editor: trucxinh0505

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, Trần Nặc theo thường lệ về nhà.

Nửa đường, cậu mở điện thoại di động ra.

Thời điểm ở trường học, không cần đặc biệt tắt máy, nhưng để người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, dù sao học sinh cấp ba bây giờ có điện thoại di động quá ít.

Thời điểm đi về hướng tiểu khu, cậu nhận được điện thoại của Trần Ái Quốc.

Trần Ái Quốc nói công tác lần này tương đối phiền phức, chậm trễ thời gian một chút, sắp tối mới có thể về đến nhà,

Trần Nặc nói biết rồi.

Công việc Trần Ái Quốc phụ trách bảo hành cho một cơ giới nào đó, cho nên thường xuyên chạy khắp nơi trời nam biển bắc, bảo hành, bảo dưỡng cái máy móc gì cho khách khắp cả nước. Tiền lương không có nhiều, nhưng thật là rất vất vả khổ cực.

Đoạn thời gian trước, Trần Nặc đã từng đem tài khoản cổ phiếu mình cho Trần Ái Quốc nhìn qua, nói cho ông biết bản thân có thể kiếm tiền, hi vọng ông từ chức đừng làm nữa.

Nhưng là Trần Ái Quốc không đáp ứng.

Ông nói tiền Trần Nặc kiếm là của Trần Nặc, ông thân là cha, đang lúc còn khỏe, không thể dựa vào con trai nuôi.

Trần Ái Quốc còn nói, ông phải thừa dịp còn làm được làm nhiều mấy năm, tích lũy ít tiền, tương lai cho Trần Nặc mua nhà mua xe cưới vợ, đây là trách nhiệm của người làm cha, nhất định phải làm được. Mặt khác, công việc của ông cũng không phải muốn từ chức liền từ chức được, nhất thời nhà xưởng chưa tìm được người thay thế, ông phải chịu trách nhiệm, dù là thật muốn từ chức, cũng phải tốn thời gian chỉ dạy người mới, làm tốt mới bàn giao được.

Trần Nặc không khuyên nổi ông, cũng chỉ có thể thôi.

Cúp điện thoại, tất nhiên tối nay Trần Ái Quốc mới trở về, trong nhà khẳng định không có đồ ăn.

Trần Nặc liền không có trực tiếp về nhà, mà đi tới siêu thị bên cạnh mua chút ít đồ ăn, mới trở về nhà.

Trở lại phòng bếp, Trần Nặc bắt đầu lo liệu.

Từng một mình sống qua, bởi vậy làm mấy món ăn cũng đơn giản.

Trước đãi gạo tốt, dùng nồi điện nấu cơm, sau đó nấu món trứng gà chiên cà chua, ớt xanh xanh xào thịt băm, lại thêm món tôm bóc vỏ kho.

Nói thật đã lâu không nấu cơm, bởi vậy vài món ăn bề ngoài không đẹp lắm, nhất là món ớt xanh xào thịt băm nấu quá nhừ, nhìn không đẹp mắt.

Nếm nếm, cà chua trứng gà hơi mặn, món tôm bóc vỏ kho lại nhạt, mà vị ớt xanh thịt băm vẫn tốt hơn.

Nhưng đều có thể ăn, chịu đựng chút.

Cừa vặn cơm nấu xong, Trần Ái Quốc phong trần trở tới.

Ông đẩy cửa một cái liền thấy Trần Nặc từ trong phòng bếp đang bưng đồ ăn đi ra, rất là chấn kinh.

Con trai mình thế mà lại nấu cơm!

Trần Nặc thấy ông đã trở về, cũng không giật mình, chỉ là ung dung nói, "Ba, rửa tay thay đồi rồi tới dùng cơm đi."

"Ôi chao." Trần Ái Quốc có chút trong mộng, mãi cho đến khi ngồi xuống trước bàn, Trần Nặc bới cơm đưa cho ông, mặt mũi ông còn tràn đầy khó có thể tin, ánh mắt quét qua ba món ăn trên bàn, "Những thứ này. . . Đều là con làm sao?"

"Tùy tiện nhìn trên mạng làm vài món ăn phổ thông thôi. Đúng rồi, cơm thiếu nước một chút, khả năng có chút cứng."

"Không có việc gì, nhai nhai thêm chút là được rồi. Nhai nhai thêm chút có lợi cho răng, là chuyện tốt." Hốc mắt Trần Ái Quốc hơi nóng, đưa đũa, ha ha cười nói, "Trước ba nếm thử món tôm bóc vỏ kho con trai nấu nha.”

Trần Nặc ho một tiếng, "Món này khả năng có chút nhạt."

"Nhạt là chuyện nhỏ, thêm chút muối là được rồi." Trần Ái Quốc không để bụng, "Với lại ăn ít muối tốt cho thân thể."

Mắt thấy ông lại kẹp cà chua trứng tráng, Trần Nặc vội nói: "Khả năng món này có chút mặn. . ."

"Vậy càng tốt, ăn hợp với cơm." Trần Ái Quốc cười ha ha một tiếng.

Trần Nặc cũng cười.

Tiếp tục ăn ớt xanh xào thịt băm, Trần Ái Quốc tán thán nói: "Món ăn này không mặn không nhạt, vừa vặn! Tiểu dạ, con cũng ngồi xuống ăn đi!"

"Dạ." Trần Nặc cũng ngồi xuống ăn cơm.

Một bên khác.

Nguyễn gia.

Đồng dạng trên bàn cơm, Quách Ngọc Lan mẹ Nguyễn Tiểu Noãn nhìn cô hỏi, "Thành tích kỳ thi thử có chưa?"

Nguyễn Tiểu Noãn nhỏ giọng nói: "Đã có."

Lão ba Nguyễn Chí Quân rót cho Nguyễn Tiểu Noãn chén sữa dê, nghe vậy cũng một mặt tha thiết hỏi: "Vậy điểm thi thế nào vậy?"

"Tạm được." Nguyễn Tiểu Noãn gạt bỏ cơm, nói quanh co.

Dù sao cũng là chép của Trần Nặc, nếu không không cần chờ ba mẹ hỏi, cô liền chủ động mở miệng khoe rồi.

"Cũng được? Cũng được là bao nhiêu, đứng thứ mấy trong lớp?" Quách Ngọc Lan liếc mắt trừng cô: "Được rồi được rồi, mẹ không ôm hi vọng nhiều ở con, phiếu điểm đâu, đưa cho mẹ xem."

Nguyễn Tiểu Noãn để đũa xuống, đi đến chỗ túi xách, sau đó nhăn nhó mà lấy xấp thành tích từ trong túi ra.

Quách Ngọc Lan chộp túm lấy, thói quen điểm của con gái là từ dưới đếm lên.

Một cái, hai cái. . .

Liên tục nhìn mấy cái đều không có, bà không khỏi "A. " một tiếng.

"A cái gì?" Nguyễn Chí Quân bên cạnh vội hỏi.

"Chớ quấy rầy." Quách Ngọc Lan trừng lớn mắt, không ngừng tìm hướng lên, cuối cùng ở vị trí giữa tìm được tên Nguyễn Tiểu Noãn, thở một hơi lãnh khí, "Đứng thứ ba mươi mốt?"

Bà cẩn thận nhìn một lần nữa.

Không sai, thật sự là số thứ tự ba mươi mốt.

Quách Ngọc Lan vừa mừng vừa sợ, "Không có lầm chứ, lần này thế mà thi tốt như vậy?"

Mắt châu Nguyễn Tiểu Noãn chuyển loạn, xem như không có gì chắc chắn nói: "Đúng vậy ạ, lần này. . . Lần này con dụng công ôn tập."

"Ta đã nói mà, tiểu Ấm nhà chúng ta không ngu ngốc, hơi một ôn tập liền thi tốt như vậy." Nguyễn Chí Quân cũng thật cao hứng, kẹp tới một cái đùi gà lớn, "Con gái, cầm lấy đi, đây là ba khen thưởng cho con có tiến bộ!"

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tiểu Noãn liền cầm túi sách lên, mượn cớ muốn học tập, đi thẳng đến gian phòng của mình.

Dưới đèn bàn, cô trải rộng một tấm giấy viết thư màu hồng ra, bắt đầu suy nghĩ. . .

---
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 31 : Không tìm thấy thư tình
Editor: trucxinh0505

Đảo mắt qua cuối tuần.

Sáng sớm thứ hai, lớp tự học.

Phòng học ban ba.

"Lưu Chi Hoa có người tìm." Cửa một học sinh hô.

Lưu Chi Hoa đi ra ngoài cửa, nhìn thấy lại là Nguyễn Tiểu Noãn.

Đầu tuần, đồng phục học sinh tam trung đã gởi rồi, là kiểu dáng thường thấy nhất.

Nguyễn Tiểu Noãn hôm nay mặc chính là đồng phục học sinh, đồng phục màu trắng viền màu lam, khá rộng, mặc trên người cô gái này, lại càng lộ ra môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng động lòng người, toàn thân cao thấp tràn đầy vô cùng đáng yêu, tràn đầy khí tức thanh xuân, tựa như Tiểu Tiên Nữ rơi vào phàm trần.

Dù Lưu Chi Hoa biết rõ cô chỉ thích Trần Nặc, cũng không khỏi kinh diễm một cái chớp mắt, ho khan một cái hỏi: "Cái kia, phải cậu muốn tìm Trần Nặc hay không, tớ giúp cậu cậu ấy ra sao?"

"Lần này không tìm cậu ấy, mà là tìm cậu." Nguyễn Tiểu Noãn vội nói.

"A, tìm tớ?" Lưu Chi Hoa hơi có chút thụ sủng nhược kinh.

Nguyễn Tiểu Noãn lộ ra một bộ thần bí, nhìn trước sau trái phải một chút, xác định không có người chú ý, mới từ trong túi móc ra một cái phong thư màu trắng, thần thái khẩn trương đưa cho Lưu Chi Hoa.

Nhìn thấy cái phong thư này, miệng Lưu Chi Hoa há lớn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Nguyễn Tiểu Noãn nhíu mày: "Cậu sao vậy, nhanh cầm đi?"

Lưu Chi Hoa dần dần từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, không dám tin nhìn Nguyễn Tiểu Noãn, cà lăm nói, "Bạn học Nguyễn Tiểu Noãn, cậu, cậu, cậu không có chuyện gì chứ? Không phải cậu ưa thích Trần Nặc sao? Làm sao..."

Chẳng lẽ cô ấy dời mục tiêu, chuyển sang mình sao?

Nguyễn Tiểu Noãn nói tiếp, "Ý tớ là, nhờ cậu giúp tớ đem phong thư này giao cho Trần Nặc!"

Lưu Chi Hoa xấu hổ: "..."

Bất quá rốt cuộc da mặt cậu dày, sau một giây ngắn ngủi lúng túng liền khôi phục bình thường, nói, "Sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?"

Nguyễn Tiểu Noãn nhăn nhó, "Tớ có chút ngượng ngùng..."

Thực ra, cô là sợ Trần Nặc không chịu nhận!

Trong lòng Lưu Chi Hoa nghĩ, cậu dám trước mọi người tuyên bố muốn theo đuổi người ta, hiện tại còn nói cái gì ngượng ngùng?

Bất quá, cậu đều vỗ ngực, "Được được được, thư tình các cậu giao cho tớ đi."

Nguyễn Tiểu Noãn đem thư tình cho cậu ta, liên tục căn dặn nhất định phải giao cho Trần Nặc, phải biết, đây là cô tốn cả cuối tuần mới tỉ mỉ viết ra được.

Lưu Chi Hoa nói, "Tớ làm việc cậu cứ yên tâm. Cậu ấy đi quăng rác còn chưa có trở lại, chờ cậu ấy về tớ liền đưa cho cậu ấy!"

Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới rời đi.

Lưu Chi Hoa cầm phong thơ trở lại chỗ ngồi, Phó Văn Ba ngồi ở phía trước đột nhiên quay đầu, " Này, hôm qua nhờ cậu mang theo cuốn Manga cậu có đem theo không."

"Có, cậu chờ một chút, tớ tìm một cái..." Lưu Chi Hoa tiện tay cầm phong để một bên, cúi đầu lục trong túi xách lên.

Lúc này, một nữ sinh xấp sách bài tập đi tới, lớn tiếng nói, "Lưu Chi Hoa, bài tập Anh Ngữ của cậu đâu? Toàn lớp còn cậu chưa có nộp, tớ chờ đưa thầy Anh Ngữ đây!"

Lưu Chi Hoa cũng không ngẩng đầu, "Lăn tăn cái gì, chẳng phải tớ để trên mặt bàn sao, tự cầm đi!"

Nữ sinh liếc mắt, ánh mắt quét qua, trên mặt bàn rối bời phát hiện cuốn sách Anh Ngữ, tiện tay cầm đi, đặt cùng một chỗ các sách bài tập khác, liền đi văn phòng nộp cho giáo viên Anh Ngữ.

Một lát sau, Lưu Chi Hoa lấy ra hai quyển truyện tranh trong túi xách, ném cho Phó Văn Ba.

"Cầm đi đi."

Phó Văn Ba tiếp nhận Manga, mặt mày lập tức hớn hở.

Đúng lúc này, Lưu Chi Hoa nhìn thấy Trần Nặc đi vào phòng học, lập tức nghĩ tới Nguyễn Tiểu Noãn nhắc nhở, chờ Trần Nặc về tới chỗ ngồi, nói, "Đúng rồi, vừa rồi Nguyễn Tiểu Noãn đến, cô ấy có nhờ tớ đưa cho cậu một món đồ."

Sau khi Trần Nặc ngồi xuống hỏi, "Cái gì."

"Hẳn là bức thư tình." Lưu Chi Hoa ngẩn người, "Chờ một chút, tớ để nó ở chỗ nào rồi?"

Trần Nặc nhíu nhíu mày, nhìn Lưu Lưu Chi đem toàn bộ túi sách cùng cái bàn lật hết lên, mới nhàn nhạt mở miệng, "Cậu làm mất nó rồi?"

"Tớ không có!" Lưu Chi Hoa vô ý thức trả lời, "Tớ khẳng định cất rồi."

Trần Nặc hỏi, "Cái kia để chỗ nào?"

Khóe miệng Lưu Chi Hoa co quắp mấy lần, hậm hực nói, "Nhưng là... Bây giờ tìm không thấy."

Trần Nặc dùng đầu lưỡi đỉnh quai hàm, cưỡng ép ngăn chặn tức giận trong lòng.

Nguyễn Tiểu Noãn ơi Nguyễn Tiểu Noãn, cậu muốn đưa thư tình vì sao không tự mình cho tớ?

Vì sao để cho Lưu Chi Hoa không đáng tin cậy chuyển giúp chứ?

Lần này tốt rồi, tìm không được.

"Xong xong, cô ấy nói nhất định tớ phải giao cho cậu." Lưu Chi Hoa ủ rũ, "Lần này tại sao cậu ấy lại dặn dò tớ chứ?"

Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nặc, ngượng ngùng cười nói, "Nếu không mất rồi cho mất đi, cậu nói nói đã nhận được là được rồi. Dù sao cậu cũng không thích cô ấy, cho dù có nhận thư tình cũng sẽ ném thùng rác thôi, đúng không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 32 : Tự tay cầm về
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc mặt không thay đổi nhìn theo Lưu Chi Hoa.

Không biết tại sao, Lưu Chi Hoa cảm thấy trong tròng mắt đen của cậu tựa hồ thấy được một loại ánh lửa lạnh như băng nào đó, không khỏi toàn thân phát lạnh, vô ý thức nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Ném thùng rác hay không đó là chuyện của tớ." Trần Nặc nhìn cậu ta, từng chữ từng câu, lạnh lùng nói, "Nhưng cậu đã đáp ứng người khác, làm không xong. Cho nên, tìm thư tình của cô ấy về cho tớ."

Vẻ mặt Lưu Chi Hoa cầu xin, "Tớ thật tìm không ra, cậu xem tớ lật khắp ở đây, kém chút đem cả nền nhà dỡ lên xem rồi!"

Trần Nặc thở phào một ngụm khí, ngón tay không kiên nhẫn gõ mặt bàn, tiết tấu mang theo uy hiếp, "Cậu suy nghĩ kỹ một chút, lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào."

"Thật là con mẹ nó tớ nghĩ không ra..." Lưu Chi Hoa nắm lấy đầu tóc như ổ gà, xoắn xuýt muốn chết, bất thình lình thân thể giống lò xo nhảy dựng lên, hét lớn, "Móa! Tớ nghĩ tới!"

"Ở đâu?"

"Tớ tiện tay nhét vào bên trong sách bài tập Anh Ngữ!" Lưu Chi Hoa nói cực nhanh, "Nhưng sách bài tập Anh Ngữ mới vừa rồi bị tổ phó học tập lấy đi rồi!"

Trần Nặc nghiến nghiến răng, cười lạnh, "Cậu thật là có năng lực."

Lưu Chi Hoa quệt ngang mặt so với khóc còn khó coi hơn cười, "Nếu không coi như xong đi, giữa trưa tớ mời cậu cùng Nguyễn Tiểu Noãn đi căn tin ăn bữa ngon, coi như bồi tội có được hay không?"

Trần Nặc lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi phòng học.

Nếu như bị giáo viên nhìn thấy thư tình, nhất định Nguyễn Tiểu Noãn sẽ gặp phiền phức, với lại, đó là cô tự tay viết thư tình cho cậu, vô luận thế nào đều muốn cầm về.

"Ôi chao cậu đi đâu vậy, liền phải tự học rồi!" Lưu Chi Hoa nói to.

Trần Nặc tựa như không nghe thấy, rất nhanh liền ra khỏi phòng học.

Cuối hành lang, phòng văn phòng năm nhất thuộc tổ ba, thầy Tôn Anh dạy Ngữ lão đang làm việc bên trong.

Trần Nặc đi tới ở ngoài cửa, ánh mắt quét qua, xuyên qua cửa nữa mở, thấy rõ tình huống bên trong.

Giáo viên Anh Ngữ không ở, bên trong là giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình, còn có hai giáo viên khác cậu không biết.

Ánh mắt Trần Nặc khẽ nhúc nhích, trong đầu cực nhanh lên kế hoạch một lần về việc cầm về.

Cảm giác không có vấn đề lớn, mới đưa tay gõ cửa.

"Vào đi."

Một vị giáo viên nói.

Trần Nặc đẩy cửa ra, đi vào.

Giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình cùng mấy vị giáo viên kia nhìn thấy cậu, hơi khẽ giật mình, "Trần Nặc, liền tới giờ tự học rồi, làm sao em tới đây?"

Trần Nặc nhìn Phương Hòa Bình, lộ ra thần sắc có chút ngượng ngùng, nói, "Thầy Phương, tối hôm qua em đụng phải một vấn đề khó, cũng không biết nên làm như thế nào, thực sự đợi không kịp, thầy có thể nhìn xem giúp em hay không."

Phương Hòa Bình nghe xong, trong lòng rất là cao hứng.

Quả nhiên không hổ là quán quân thi cấp ba, thật là học sinh hiếu học.

Ông là giáo viên chuyên toán, kinh nghiệm dạy học hai mươi năm, cảm thấy không có đề toán gì ông liếc mắt nhìn giải không ra, lúc này ha ha cười nói, "Đem đề mục nói cho thầy nghe một chút, ngược lại muốn xem đề khó nào, có thể cũng làm khó em."

Trần Nặc liền từ bên cạnh lấy ra một tấm giấy trắng, lại dùng bút viết lên một đề bài.

Đề này từng khiến cậu khó khăn, tuy nhiên còn thuộc về phạm trù toán học cao trung, mạch giải đề lắt léo, phải dựa tới tám công thức mới giải ra, có thể nói, cho dù là giáo viên kinh nghiệm phong phú muốn làm được, cũng không phải trong thời gian ngắn liền có thể giải.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy cái đề mục này, chân mày Phương Hòa Bình liền cau lại, lâm vào suy nghĩ khổ sở.

"A, cái đề này thật là có chút ý tứ..." Ông vừa xem, một tự nói, "Chỗ này cần công thức phụ trợ, thử xem nào... Giống như không được rồi, nếu không đổi biện pháp kia... Vẫn chưa được? Để xem phải từ chỗ nào đây..."

Thấy Phương Hòa Bình đang khổ sở suy nghĩ, Trần Nặc thừa cơ nói, "Thầy Phương, thầy uống nước không, em đi rót cho thầy một ly nước lọc nha."

Phương Hòa Bình đắm chìm trong đề mục, không ngẩng đầu, "Ừm, cám ơn em, bạn học Trần Nặc."

Trần Nặc liền cầm lấy chén giữ ấm trên bàn, đi đến chỗ máy nước nóng lạnh ở góc tường.

Mà trên đường, sẽ đi qua bàn làm việc giáo viên Anh Ngữ.

Trần Nặc nhìn không chớp mắt, thời điểm đi đến nơi đó, dưới lòng bàn chân dường như vấp té thứ gì, thân thể mất đi thăng bằng, đụng ngã một chồng sách bài tập trên bàn.

Sách bài tập rầm rầm rơi trên mặt đất.

Phương Hòa Bình ngẩng đầu nhìn lên, Trần Nặc đã vội vàng khom lưng xuống nhặt lên, đồng thời, ngữ khí nam sinh tràn đầy tự trách, "Thật xin lỗi thầy Phương, em thật không cẩn thận."

"Không có việc gì, nhặt lên cất kỹ là được." Phương Hòa Bình không để ở trong lòng, lập tức đem lực chú ý chuyển về đề mục bên trên, hoàn toàn không có chú ý tới nam sinh đang nhặt sách bài tập, Trần Nặc liền thuận tay giũ ra bên trong một cái phong thư màu hồng, lại đưa nó nhét vào bên trong ống tay áo.

Một lát sau, Trần Nặc rót nước xong, cầm chén giữ ấm để lại trên bàn Phương Hòa Bình, khách khí nói, "Thầy Phương, em rót xon rồi."

Phương Hòa Bình ngẩng đầu, cười nói: "Trần Nặc, đề này quả thật có chút khó khăn... Hiện tại thầy có chút suy nghĩ cách giải, nhưng muốn giải quyết triệt để, còn cần chút thời gian. Nếu không em trước về tự học đi, chờ thầy nhớ ra, sẽ nói cho em biết nên làm như thế nào."

"Dạ thầy." Trần Nặc khẽ mỉm cười một cái, quay người rời khỏi văn phòng.

---
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 33 : Thượng - trung - hạ tam sách
Editor: trucxinh0505

Giữa trưa ngày thứ hai, lúc tan học, Nguyễn Tiểu Noãn cùng Hoắc Giai, Kha Thi Thi cùng đi đến căn tin.

Mặt mày Nguyễn Tiểu Noãn ủ dột nói, "Hẳn Trần Nặc nhận được thư tình tớ rồi đi, cũng đã một ngày rồi, sao một chút động tĩnh đều không có vậy?"

Cô vốn cho rằng, mình dốc hết tâm huyết viết thư tình cho Trần Nặc, anh sẽ biết cô thâm tình cỡ nào, cảm động nói không nên lời, lập tức xông lại, nói cô làm bạn gái của anh, mà cô vẫn hoài không đáp ứng anh liền quỳ hoài không đứng dậy.

Thế nhưng là...

Cả một ngày, đừng nói Trần Nặc tìm cô quỳ muốn cô làm bạn gái, ngay cả cọng tóc Trần Nặc, phi phi, bóng dáng đều không thấy được.

Cái này khiến Nguyễn Tiểu Noãn lâm vào hoài nghi đối với tác dụng của thư tình.

Chẳng lẽ tài văn chương của cô còn chưa đủ nổi bật sao?

Nhưng cái bản thư tình này cô đã vắt hết óc, tốn ròng rã hai ngày, mới viết ra được, mỗi một chữ đều tràn đầy cảm giác chân tình của cô, biểu đạt yêu đối với Trần Nặc, chẳng lẽ cậu ấy không cảm giác được sao?

Ai, Trần Nặc thấy thư tình của cô hay không?

Nếu như thấy, vì sao không có nửa điểm phản ứng vậy?

Hoắc Giai im lặng hỏi: "Cậu cứ ưa thích Trần Nặc như vậy, căn cứ tướng mạo cậu, nam sinh muốn theo đuổi cậu khẳng định không ít, cậu làm gì phải tự xuống giá bản thân mình như vậy?"

"Ai bảo tớ thích người ta chứ. Với lại, cậu ấy tốt như vậy, tớ đương nhiên không thể trơ mắt nhìn, phải mạnh tay trước. Nếu không để cho cô gái khác vượt lên trước bắt mất, không phải tớ hối hận cả một đời sao." Nguyễn Tiểu Noãn nói.

Hoắc Giai suy nghĩ một chút, nói: "Cậu đã nhất định phải theo đuổi người ta, tớ cho cậu thêm chút đề nghị."

Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Hoắc Giai, "Giai Giai, cậu nói đi."

Hoắc Giai nghiêm trang mở miệng: "Đối phó với nam nhân, cần có thượng - trung - hạ tam sách mới được."

Nguyễn Tiểu Noãn nghe xong kích động, nghiêm sắc mặt, thúc giục nói, "Mau nói mau nói, cái nào thượng - trung - hạ tam sách?"

"Hạ sách chính là giống cậu bây giờ, dây dưa đến cùng, thực ra hiệu quả kém nhất. Trung sách gọi là như gần như xa."

"Vậy thượng sách?"

"Thượng sách là mong mà không được."

Hai mắt Nguyễn Tiểu Noãn bốc lên vòng vòng, bộ dáng hoàn toàn nghe không hiểu, "Cái gì gọi là mong mà không được vậy?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 34 : Tớ muốn ăn cơm cùng cậu
Editor: trucxinh0505

Hoắc Giai nói: "Nam nhân a, trời sinh có một loại lòng chinh phục, cho nên, bọn họ đối với chiếm được rất dễ dàng, bình thường sẽ không quá trân quý, cũng sẽ gọi là đồ đê tiện. Trái lại, nếu cậu càng cao không thể leo tới, càng khó nắm giữ, bọn họ càng mất hồn mất vía. Cho nên, bây giờ cậu quá mức chủ động, khiến cho Trần Nặc cảm thấy có cậu dễ như trở bàn tay, căn bản không quan tâm cậu."

Nguyễn Tiểu Noãn nuốt xuống một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói, "Thật sự là như vậy phải không?"

Lúc này, Kha Thi Thi vẫn luôn không mở miệng, nói, "Tuy tớ cảm thấy Giai Giai nói khoa trương một chút, nhưng cũng có đạo lý nhất định! Cậu nhiệt tình như vậy, khả năng sẽ gây cho Trần Nặc phản cảm ngược, đến lúc đó cậu truy cậu ta không phải cách một tầng sa, mà là cách một tầng đại sa mạc Taklimakan."

Nguyễn Tiểu Noãn thở dài: "Vậy làm sao bây giờ, dù sao cũng phải có người chủ động chứ... Cậu ấy không chủ động, tớ chỉ có thể chủ động thôi!"

"Biện pháp này đã là tốt nhất." Hoắc Giai nhếch miệng, "Không được, chỉ có đổi đối sách trung, như gần như xa."

"Như gần như xa sao?"

"Chính là đối với cậu ấy lúc lạnh lúc nóng." Hoắc Giai nói, "Tỉ như mấy ngày nay, đối với cậu ấy lãnh đạm một chút, không cần nhiệt tình chủ động như vậy, để cho cậu ấy có cảm giác nguy cơ mất đi cậu, dạng này cậu ấy mới có thể chú ý tới tầm quan trọng của cậu. Biết hay không?"

Nguyễn Tiểu Noãn "A. " một tiếng, gật cái đầu nhỏ, "Đã hiểu, muốn như gần như xa."

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

Hoắc Giai nghe thật cao hứng.

Lúc này, ba cô gái lấy xong đồ ăn, cầm lại một bàn ăn ngồi xuống.

Phòng ăn tam trung là dãy bàn ghế dài, một dãy bàn ngồi tám người.

Hoắc Giai ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị nói Nguyễn Tiểu Noãn dễ dạy, chợt thấy hai mắt Nguyễn Tiểu Noãn sáng lên, hai tay bưng khay thức ăn lên, tiếp theo co cẳng liền chạy đi.

Hoắc Giai sững sờ, nói to: "Cậu muốn làm gì ?"

"Tớ nhìn thấy Trần Nặc, tớ đi tìm cậu ấy!"

Hoắc Giai: "? ? ?"

Đã nói muốn như gần như xa cơ mà? ! !

Cậu thế này thực không có tiền đồ!

Lão nương không biết cậu!

Nguyễn Tiểu Noãn rất là vui vẻ chạy đến bên cạnh bàn chỗ Trần Nặc, Lưu Chi Hoa rất thức đổi vị trí, mấy nam sinh cũng nháy nháy mắt với nhau.

Nguyễn Tiểu Noãn lại chỉ coi như không thấy được, đem khay thức ăn để xuống, sau đó đặt mông an vị bên cạnh Trần Nặc, nghiêng đầu cười nói với cậu: "Thật là đúng dịp nha, bạn học Trần Nặc, tớ lại gặp cậu rồi! Chúng ta cùng ăn cơm nha?"

Trần Nặc nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta không có thói quen ăn cơm chung cùng nữ sinh."

Nghe lời này một cái, Nguyễn Tiểu Noãn lập tức tức giận nhìn cậu chằm chằm: "Hừ, sao cậu có thể nói không biết tớ chứ? Chúng ta đều gặp nhiều lần như vậy, với lại cậu biết rất rõ ràng Tớ là ai, tên gọi là gì, cũng biết rất rõ ràng tớ thích cậu..."

Cô nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống, cặp con ngươi màu hổ phách kia dần dần bịt kín hơi nước mông lung, khẽ cắn môi, tràn đầy ủy khuất nói, "Tớ chính là muốn ăn bữa cơm chung cùng cậu, muốn ở gần bên cậu một chút, như thế này cũng không được sao?"

Cô tuy đơn thuần, cũng không phải đồ ngốc.

Biết rõ người khác đều đang cười mình, mọi người cảm thấy cô theo đuổi Trần Nặc rất là mất mặt.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô chỉ thích cậu ấy thôi, không khống chế được muốn tiếp cận cậu ấy, có biện pháp sao?

Thấy cô khóc, mấy nam sinh bên cạnh đều có chút xấu hổ, tự động dời vị trí.

Cặp mắt Trần Nặc khẽ nhúc nhích nhìn cô: "Cậu thật muốn ăn cơm cùng tớ sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn đưa bàn tay lau khóe mắt một cái, theo đó trong lỗ mũi phát ra một cái nhẹ nhàng "Ừm."

Trần Nặc trầm mặc một chút: "Được, chỉ cần cậu có thể làm được một chuyện, tớ liền đáp ứng cậu, trưa mai liền ăn cơm cùng cậu."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 35 : Điều kiện Trần Nặc
Editor: trucxinh0505

Nghe lời này một cái, Nguyễn Tiểu Noãn ngẩng đầu, mắt to trong tràn đầy vui mừng: "Là chuyện gì, cậu nói đi."

"Ăn cơm trước." Trần Nặc nói, "Ăn xong tớ sẽ nói cho biết."

"Được." Nguyễn Tiểu Noãn ngoan ngoãn, nhanh chóng ăn xong.

Sau khi cơm nước xong, cô lau miệng, mới nói, "Bây giờ có thể nói cho tớ biết chưa?"

"Đi với tớ tới một chỗ." Trần Nặc nói.

Một lát sau, Nguyễn Tiểu Noãn đi theo Trần Nặc tới tiệm sách kia bên ngoài trường học.

Cô nghiêng cái đầu nhỏ, trên mặt đầy vẻ mê mang, "Trần Nặc, cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì?"

Trần Nặc không có trả lời, đi thẳng tới khu vực bán sách phụ đạo cùng bài tập, chọn lựa một hồi, cầm lấy một bản sách Tham Khảo toán học nâng cao, nói với lão bản: "Quyển sách này bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi."

Trần Nặc trả tiền.

Sau đó, cậu lấy ra một cây bút, vẽ vòng lên mấy cái đề mục, mới đưa sách cho Nguyễn Tiểu Noãn.

Nguyễn Tiểu Noãn vô ý thức nhận, cảm nhận đôi tay nặng trĩu.

Trần Nặc nhìn cô, chậm rãi nói: "Nhìn mấy đề toán này tớ khoanh tròn hoàn thành, trưa mai cầm đi căn tin đưa cho tớ xem, nếu như làm đúng, liền có thể ăn cơm cùng tớ."

"Làm mấy cái đề này là được sao?" Mắt Nguyễn Tiểu Noãn nháy mấy cái, lông mi chớp, giống điệp vỗ cánh, khóe miệng không khỏi tự chủ cong lên.

Đây không phải quá đơn giản đi!

Trần Nặc nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, cảnh cáo nói: "Không cho phép trực tiếp chép câu trả lời, cũng không cho làm xong qua loa, đến lúc đó tớ sẽ hỏi. Nếu như phát hiện cậu không tự tìm tòi hiểu được, vậy cái ước định này liền trực tiếp hủy bỏ."

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức khẩn trương lên, nói lầm bầm, "Thế nhưng, toán học tớ rất kém cỏi, nếu như không nhìn câu trả lời, tớ không biết làm sao bây giờ... Hừ, không phải cậu cố ý dùng biện pháp này để cho taớ hết hy vọng sao?"

Trần Nặc thản nhiên nói, "Nếu chút lòng tin này đều không có, không bằng từ bỏ truy tớ đi."

Mắt Nguyễn Tiểu Noãn lập tức trừng to, giống như mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên.

"Hừ, cậu nghĩ hay lắm, tớ, Nguyễn Tiểu Noãn tuyệt không từ bỏ!"

Thật vất vả quan hệ bây giờ cùng Trần Nặc có chút tiến triển, muốn cô từ bỏ sao?

Không phải chỉ mấy cái đề toán sao?

Nguyễn Tiểu Noãn vì truy Trần Nặc đến mệnh đều có thể không cần, còn sợ mấy cái đề toán hay sao?

Liều mạng!

Giữa trưa trở về lớp trước.

Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi đi về hướng phòng học.

Kha Thi Thi nghi ngờ nói, "Giai Giai, cậu nói tiểu Ấm chạy đi đâu rồi, cả buổi trưa đều không trở về phòng ngủ, không phải ngày thường cô ấy đều muốn ngủ trưa sao?"

"Tớ sao biết được, không chừng cô ấy muốn gần gũi cùng Trần Nặc, đi chỗ nào ngủ trưa chung rồi nữa là." Hoắc Giai một mặt lười biếng nói, vừa bước vào phòng học, giương mắt vừa nhìn, nhất thời mắt liền trừng lớn.

Nếu không phải Kha Thi Thi kịp thời đỡ cô, kém chút nữa trực tiếp ôm đất mẹ.

"Tớ không nhìn lầm chứ..." Hoắc Giai nhìn theo một phương hướng, đưa tay dụi mắt một cái, lại vuốt vuốt, sau đó mặt lộ ra một biểu lộ như là thấy quỷ, "Nguyễn Tiểu Noãn đối với toán học ngu ngốc... Ở lớp xem số học sao? Cậu tranh thủ bóp tớ một cái đi, xem có phải tớ đang nằm mơ hay không."

Kha Thi Thi rất biết nghe lời, thật bóp eo của cô một cái.

Hoắc Giai xì xì hít khí lạnh, "Đau, không phải nằm mơ!"

Cô lại cảm thấy có chút hoang đường.

Không sai, Nguyễn Tiểu Noãn không chỉ đọc sách số học, bên cạnh còn bày biện một chồng bản giấy nháp, vừa lật viết sách vừa viết viết vẽ vẽ, trên khuôn mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 36 : Đừng hỏi, đang giải đề toán đó!
Editor: trucxinh0505

"Thật sự là toán học?"

Hai người liếc nhau, đi qua, nhìn kỹ bản nháp giấy trước mắt.

Từng cái ký hiệu toán học từng cái công thức... Thật sự chính là đang học bài.

Hoắc Giai nuốt xuống ngụm nước miếng: "Tiểu Ấm, cậu, cậu đang làm gì đó?"

"Đừng hỏi, đang giải đề toán đó!" Nguyễn Tiểu Noãn cau mày, cũng không ngẩng đầu lên, "Chớ quấy rầy tớ, tớ cần chuyên chú, cần tập trung!"

Giờ khắc này, Hoắc Giai cảm thấy toàn bộ thế giới Đô Huyền ảo tưởng.

Phải biết, cô biết Nguyễn Tiểu Noãn bắt đầu từ sơ trung, đối với toán học thuộc về trạng thái vật cách điện, hơn nữa là ghét cay ghét đắng, có thể không đụng sách toán học thì tuyệt đối không động vào, nói khoa trương một chút, cái cừu hận kia có thể so với cừu nhân giết cha không xê xích bao nhiêu.

Nhưng hôm nay là thế nào...

Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

Kiểu giống như trong tiểu thuyết viết, người bị hồn xuyên qua hoặc là bị đoạt xác?

Hoắc Giai đột nhiên khẽ vươn tay, nắm khuôn mặt bánh bao Nguyễn Tiểu Noãn, không ngừng lôi kéo hai bên, khí thế hung hăng quát: "Yêu nghiệt phương nào, vậy mà nhập thân vào trong cơ thể tiểu mê trai, nhanh hiện hình, không liền dùng lệnh cưỡng chế!"

"..."

Nguyễn Tiểu Noãn cắn răng nghiến lợi đẩy tay Hoắc Giai ra, "Lăn, chớ quấy nhiễu tớ làm học tập!"

Hoắc Giai còn không từ bỏ, ồn ào: "Yêu tinh hiện hình!"

Nguyễn Tiểu Noãn tức giận, nhảy dựng lên nói: "Cậu có ngưng hay không, đây chính là quan hệ đến hạnh phúc chung thân của tớ, đừng có làm loạn nữa hay không?"

Hoắc Giai khẽ giật mình.

"Này làm sao dính líu đến hạnh phúc chung thân của cậu rồi?"

Nguyễn Tiểu Noãn đem ước định của cô và Trần Nặc nói một chút, Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi liếc nhau, đều có chút kinh ngạc.

Mặt Nguyễn Tiểu Noãn trịnh trọng: "Hiện tại các cậu hiểu chưa, tóm lại, nhiệm vụ thiết yếu chính là giải mấy cái đề này, các cậu tuyệt đối đừng có quấy rầy tớ, ai quấy nhiễu tớ, tớ liền cùng người đó không đội trời chung!"

Hoắc Giai lại vỗ tay một cái, giật mình nói: "Đã hiểu, quả nhiên không ngoài sở liệu của tớ."

Nguyễn Tiểu Noãn nghi ngờ nhìn Hoắc Giai: "Cậu đã hiểu cái gì?"

Hoắc Giai nheo mắt lại, một mặt thâm trầm nói: "Hắn đây là một chiêu binh pháp bên trong, gọi là không chiến mà khuất phục người binh! Biết rõ cậu ngu ngốc toán học nhất, lại cố ý ước định như vậu với cậu, chỉ cần cậu không hoàn thành, thì có cớ để cho cậu không cần truy nữa. Lợi hại nha, người nam nhân này, tâm cơ thật sâu!"

Nguyễn Tiểu Noãn tức khí nói: "Nói vớ vẩn, làm sao biết tớ làm không được? Còn có, tâm cơ Trần Nặc mới không sâu, không cho phép nói xấu cậu ấy. Cậu ấy đối với tớ rất tốt, tin tưởng tớ có thể làm được."

Hoắc Giai: "... Cậu thích cảm giác tự ngã như thế sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn "Phi " một tiếng: "Có cậu mới thích cảm giác tự ngã, tớ nói chính là sự thật."

Hoắc Giai không chút hoang mang nói: "Sự thật chính là, cậu ngu ngốc toán học lại không chép bài giải, vậy làm sao giải được mấy cái đề này?"

"Tớ làm sao không làm ra chứ!" Nguyễn Tiểu Noãn kiêu ngạo giương cằm nhỏ lên, "Cậu ấy cho tớ năm đề, tớ làm được hai đề rồi. Mặc dù có chút mệt mỏi, bất quá làm được rồi, thực có cảm giác thành tựu, thực ra, đối với toán học tớ cũng không có kém lắm!"

"Nha ——" Hoắc Giai từ chối cho ý kiến, "Cậu còn có thể làm được đề toán sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngạo nghễ nhìn bầu trời bốn mươi lăm độ, đem bảng ghi chú ấn vào trong ngực Hoắc Giai, "Tớ đã đem quá trình viết xuống, cậu tự xem đi."

Hoắc Giai lật cái bảng ghi chú kia, nhìn lướt qua, tiếc nuối thở dài, "... Thật ngượng, làm sai hết rồi."

"..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 37 : Cậu nói cho tớ biết tìm số liệu đi
Editor: trucxinh0505

Biểu tình trên mặt Nguyễn Tiểu Noãn cứng đờ, một lát, cô lắp bắp nói, "Cái kia, cái kia Giai Giai cậu giảng giúp tớ một chút đi..."

Hoắc Giai khó xử, "Mấy cái đề này mặc dù không phải rất là khó, nhưng liên quan đến kiến thức căn bản không ít, kiến thức căn bản của cậu quá kém, tớ có giảng cho cậu, đến trưa mai, đoán chừng cũng rất khó cậu tìm hiểu toàn bộ được."

Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên nhanh trí.

"Tớ đi tìm Trần Nặc, để cậu ấy chỉ tớ cách giải đề." Cô vui mừng nói."Yêu cầu này nếu là cậu ấy đề ra, gặp phải đề mục không biết, đến hỏi cậu ấy là đúng rồi."

Hắc hắc. Mình thật đúng là một tiểu quỷ cơ linh, nghĩ được lấy cớ rất hay.

Cứ như vậy, vừa có thể lấy tiếp cận Trần Nặc, lại có thể thuận tiện học tập.

Chỉ cần Trần Nặc chịu nói với cô, cô có lòng tin có thể tìm hiểu được!

Mắt thấy còn có mười mấy phút, Nguyễn Tiểu Noãn nắm chặt thời gian, bưng lấy sách liền chạy thẳng đến ban ba.

Chỉ chốc lát sau, Trần Nặc đi ra.

Đạm thanh hỏi: "Có chuyện gì?"

Nguyễn Tiểu Noãn hắng giọng một cái, nói, "Cái kia... Mấy cái đề mục cậu khoanh vòng thực khó đối với tớ, cậu có thể dạy cho tớ được không."

Cô sợ Trần Nặc cự tuyệt, không chờ cậu mở miệng liền hơi ngượng ngùng cướp lời: "Cậu chỉ nói không thể chép câu trả lời, cũng không có nói người khác có thể giảng giải giúp tớ... Với lại yêu cầu này là cậu đề ra, như vậy chỗ tớ không hiểu, tới hỏi cậu phải rồi. Còn có, nếu như cậu đã đề ra, liền có thể thuận tiện giám sát tớ, như vậy có thể biết tớ có chịu học đàng hoàng hay không, đúng không."

Trần Nặc: "..."

Nguyễn Tiểu Noãn thấy cậu không tỏ thái độ, nóng nảy, đến gần một chút, một tay giữ chặt góc đồng phục Trần Nặc, nhẹ nhàng lay động, hướng cậu điềm điềm cười, "Bạn học Trần Nặc, cậu nói một chút đi, coi như trợ giúp bạn học, có được hay không?"

Trần Nặc mấp máy môi , nhịn cười, thản nhiên nói: "Được, tớ có thể giảng giải cho cậu, nhưng trong lúc đó nếu như cậu không để ý nghe, vậy sau này cũng không cần tới tìm tớ."

"Cậu yên tâm, tớ nhất định nghiêm túc nghe!" Tâm Nguyễn Tiểu Noãn như nở hoa, kích động muốn nhảy lên, cả gương mặt nhỏ tỏa đầy ánh sáng.

Trần Nặc thế mà thật đáp ứng giảng đề cho cô!

Trần Nặc nói: "Phải vào lớp rồi, cậu đi về trước, buổi chiều cơm nước xong đến thư quán trường học đợi tớ."

"Ôi chao, được, tớ nhất định đến!" Cô gái nhỏ vui mừng hớn hở lên tiếng, liền tung tăng rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng Trần Nặc cong lên, càng lúc càng lớn...

Cậu xoay người, trở về phòng học.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 38 : Không gặp không về
Editor: trucxinh0505

Trong phòng học, Lưu Chi Hoa nhìn thấy nét mặt của cậu giống như là tâm tình không tệ, đoán chừng đã quên chuyện thư tình kia, liền hạ thấp giọng nói: "Đồng chí Trần Nặc, có thể giúp tớ một chút hay không?"

"Gấp cái gì?" Trần Nặc nhàn nhạt hỏi.

"Tối nay công hội chúng tớ muốn khai hoang phó bản mới, tớ nhất định phải đi tham gia." Lưu Chi Hoa nhỏ giọng nói, "Tự học buổi tối tớ chuẩn bị xin nghỉ phép bệnh, nếu thầy có hỏi, cậu giúp tớ một cái, nói tớ có chút không thoải mái, ở phòng ngủ nghỉ ngơi. Cậu nói khẳng định thầy sẽ tin tưởng, có được hay không?"

Trần Nặc từ chối cho ý kiến.

Lưu Chi Hoa cười nói: "Cám ơn trước!"

Khóa buổi chiều vừa kết thúc, Nguyễn Tiểu Noãn ăn ít đồ lung tung, liền mang theo túi sách đi thẳng đến thư quán trường học.

Thư quán tam trung cũng không lớn, Nguyễn Tiểu Noãn rất nhanh liền tìm được khu đọc sách Trần Nặc đang nghỉ ngơi.

Cô lập tức ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi Trần Nặc, ngọt ngào nở nụ cười.

"Bạn học Trần Nặc, tớ đến rồi nha."

Trần Nặc "Ừm." một tiếng, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm, "Cậu nói cái đề nào không biết?"

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng đem sách mở ra, "Cái này, cái này, còn có cái này..."

Thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ, phải biết Trần Nặc cho cô năm đề, đến một đề cô đều không làm được, Trần Nặc có thể rất xem thường cô hay không?

Thế là, nhịn không được dùng khóe mắt liếc qua nhìn một cái.

Khuôn mặt Trần Nặc bình tĩnh, mắt đen không gợn sóng, nhưng thần sắc rất chuyên chú, làm cho tâm tình cô thấp thỏm.

Nguyễn Tiểu Noãn móc ra một chồng nháp giấy, "Tớ không lừa cậu, tớ thật có tự làm bài rồi, chính là làm đều không đúng."

Tầm mắt Trần Nặc rơi vào vài tờ nháp trên đó viết rậm rạp "..."

Được rồi, coi như cô có cố gắng qua.

Trần Nặc cầm bút lên, chỉ chỉ trên đề mục thứ nhất.

"Đề thứ nhất tập hợp các khái niệm có liên quan, trước cậu lấy sách toán học ra, lật đến một chương tập hợp, tiếp đến, quan hệ tập hợp..."

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng làm theo.

Sau đó, Trần Nặc cầm bút vừa viết vừa bắt đầu chỉ cho Nguyễn Tiểu Noãn tri thức trọng yếu, đồng thời giảng giải mạch đề.

Nguyễn Tiểu Noãn lại nhịn không được len lén nhìn cậu.

Cái lông mày này, con mắt này, cái cái mũi này, miệng này, cái cổ này, cái hầu kết này...

Cái nào cái nào cũng đẹp.

Cô rất thích nha!

Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn không ngừng thả cầu vồng, phiêu phiêu đãng đãng, như trên đám mây.

May mắn cô còn xót lại một tia lý trí, Trần Nặc nhắc nhở qua cô, nếu không để ý nghe đừng lại tìm cậu ấy, vì vậy chỉ có thể chuyên tâm nghe Trần Nặc giảng giải.

Trần Nặc biết rõ toán học cô rất kém, bởi vậy rất kiên nhẫn, mỗi lần nói xong một bước, đều sẽ hỏi cô nghe có hiểu hay không, xác nhận cô đã biết, mới nói tiếp.

"Được rồi, cậu tự làm một lần nữa đi."

Bốn năm phút sau, Nguyễn Tiểu Noãn từng bước một cho ra câu trả lời chính xác.

"Thử lại lần nữa cái này."

Trần Nặc viết một đề khác lên trên giấy, mạch suy nghĩ đã tiếp cận, cần thay đổi góc độ suy nghĩ khác.

Nguyễn Tiểu Noãn đọc xong đề mục, bắt đầu tính toán.

Viết xong mấy bước, Trần Nặc nhắc nhở cô, "Ở đây sai rồi, không đọc kỹ đề sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn "A " một tiếng, nhận nữa nghiêm túc đọc đề mục lần một, lần thứ hai tính toán.

Lần này cuối cùng làm đúng.

Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Nhớ kỹ, không cần sai."

Kiến thức cơ bản toán học Nguyễn Tiểu Noãn xác thực không tốt, nửa giờ nghỉ ngơi qua đi, cơ bản mới làm rõ ràng phương pháp làm ba đề mục.

"Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cậu về lớp tự học buổi tối đi." Trần Nặc nhìn thư viện một chút nói ra.

"Còn có hai đề làm sao bây giờ?" Nguyễn Tiểu Noãn bĩu môi hỏi.

Trần Nặc dùng đầu bút thoáng gõ cái trán cô một phát, xụ mặt nói, "Tự mình giải quyết."

Đôi mi đen dài Nguyễn Tiểu Noãn liều mạng nháy, nửa nũng nịu nửa khẩn cầu nói, "Nếu không, chờ tự học buổi tối xong, cậu lại giúp tớ giải hai cái đề kia được không?"

Trần Nặc không nói một lời, đứng dậy đi ra ngoài.

"Dù sao xong tự học buổi tối tớ chờ cậu ở thư quán, cậu không tới, tớ sẽ không về." Nguyễn Tiểu Noãn theo ở phía sau, mặt dày mày dạn nói ra, "Bạn học Trần Nặc, cậu nhớ kỹ nha, không gặp không về!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 39 : Càng ngày càng ưa thích cậu ấy, làm sao bây giờ?
Editor: trucxinh0505

Đưa mắt nhìn Trần Nặc đi vào ban ba, Nguyễn Tiểu Noãn mới ngâm nga bài hát trở lại ban bảy.

Lúc này tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, Hoắc Giai hạ thấp giọng hỏi Nguyễn Tiểu Noãn, "sao rồi? Đi thư quán Trần Nặc giảng đề cho cậu sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn bưng lấy khuôn mặt nhỏ, mật ngọt nói: "Đương nhiên rồi, cậu ấy giảng đặc biệt tốt, trình tự đặc biệt đơn giản rõ ràng, đặc biệt có kiên nhẫn, nói một bước liền hỏi tớ nghe có hiểu không, nếu tớ nghe không hiểu, liền nói lại một lần nữa. Quan trọng hơn chính là, từ trước đến nay ngồi cùng một chỗ với cậu ấy, cậu biết không? Cho tới bây giờ mới ngồi gần nhau như vậy đó."

Hoắc Giai cố ý hỏi: "Nha, có bao nhiêu gần vậy?"

Nguyễn Tiểu Noãn xấu hổ nói: "Cơ hồ chính là không có khoảng cách."

Hoắc Giai nhìn một chút không ai chú ý, đè thấp thanh âm một chút, nghiêm trang hỏi: "Đúng rồi, cậu có biết so với không khoảng cách càng thân cận, là cái gì không?"

Nguyễn Tiểu Noãn hiếu kỳ: "Không biết, cậu nói đi."

"Phụ khoảng cách..."

Nguyễn Tiểu Noãn mờ mịt: "Phụ khoảng cách? Thế nào là phụ khoảng cách vậy?"

Hoắc Giai nhìn thấy dáng vẻ cô đần độn, cuối cùng không đình chỉ, ha ha ha nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì, nói đi." Nguyễn Tiểu Noãn mở to mắt, mê muội truy vấn.

Hoắc Giai vỗ bàn cuồng tiếu.

Đứa bé này, cái gì cũng đều không hiểu còn dám truy đuổi ngược Trần Nặc!

Kha Thi Thi trước mặt bả vai cũng hơi dựng ngược lên, hiển nhiên là cố nín cười, sau đó cô nói: "Giai Giai, cậu khi dễ cô ấy!"

Nguyễn Tiểu Noãn không hiểu ra sao.

Chín giờ rưỡi, tự học buổi tối kết thúc.

Trần Nặc thu đồ xong, không nhanh không chậm rời khỏi phòng học, không có trực tiếp về túc xá nam sinh, mà đi đến chỗ thư quán.

Thư quán trường học mở đến 10:45, bởi vậy, bên trong đèn còn sáng trưng.

Sau đó, ánh mắt của cậu lướt qua, liền thấy được Nguyễn Tiểu Noãn ở bên trong đang rướn cổ lên, liên tục nhìn quanh.

Nháy mắt thấy thân ảnh của cậu xuất hiện ở cửa, Nguyễn Tiểu Noãn đã nhảy dựng lên, hướng cậu phất tay, giống như sợ cậu không thấy cô, mà hô lên, "Tớ ở chỗ này."

Trần Nặc liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó, bắt đầu giảng đề cho cô.

Nguyễn Tiểu Noãn vừa nghe, vừa không ngừng dùng khóe mắt nghiêng nhìn cậu.

Trần Nặc viết công thức, không ngẩng đầu, "Chuyên tâm nghe tớ giảng đề, không cần nhìn tớ lom lom."

Lần này Nguyễn Tiểu Noãn phản ứng nhanh, cô đắc ý nói: "Hì hì, cậu không nhìn tớ, sao biết rõ tớ đang nhìn cậu? Xem ra bạn học Trần Nặc cũng đang vụng trộm nhìn tớ nha!"

Trần Nặc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng đầu bút chỉ chỉ hộp bút bày ở trước mặt cô.

Cái hộp bút chì này là kim loại, phản quang có thể làm gương chiếu, bởi vậy, mọi cử động của Nguyễn Tiểu Noãn đều bị chiếu ở trên.

Nguyễn Tiểu Noãn: "..."

Hẹp hòi, dáng dấp đẹp trai như vậy còn không cho người xem...

Tớ thì nhìn sao, không phục sao?

Không phục, tớ liền... Tớ liền theo chết cậu!

Trong lòng cô ồn ào nửa ngày, lại không tiện nói ra được, chỉ có thể cố gắng đem chú ý tập trung đến trên sự giảng giải của Trần Nặc.

Chờ Trần Nặc cẩn thận giảng cho cô đề mục sau cùng, lúc này cũng đã là 10:30.

Thư quán cũng chuẩn bị đóng cửa.

"Nghe hiểu hết rồi sao?" Trần Nặc hỏi.

Nguyễn Tiểu Noãn dùng sức gật đầu, "Nghe hiểu, đặc biệt hiểu, cậu giảng rất dễ hiểu."

Cô nhếch môi, gương mặt tràn đầy khao khát nhìn cậu: "Như vậy, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm phải không?"

Trần Nặc nhìn cô, sau đó mỉm cười một cái.

Một cái nụ cười này, dưới ánh đèn thư viện, tản ra ấm áp lại rực rỡ, trong cặp mắt đen nhánh kia, giống như vụn nhỏ sao sa rơi.

Một cái nụ cười này, Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên cảm thấy, truy đuổi Trần Nặc nhiều ngày vất vả như vậy, tất cả những ủy khuất, cũng được quét sạch sành sanh.

Đáng giá, quá đáng giá.

"Cậu lần thứ nhất cười với tớ như vậy, tớ thật vui vẻ." Cô thực tình nói.

Trần Nặc ho một tiếng, thu liễm nụ cười, trả lời vấn đề trước mặt: "Trưa mai, tớ đưa cậu đề làm lại một lần, nếu cậu thật đã hiểu mấy cái đề này, tớ mới thực hiện lời hứa."

Nguyễn Tiểu Noãn vui vẻ ra mặt: "Cậu yên tâm đi, tớ nhất định khiến cậu hài lòng!"

Trần Nặc nói, "Đi thôi."

Hai người rời khỏi thư quán, Nguyễn Tiểu Noãn chợt phát hiện phương hướng Trần Nặc đi không đúng, vội vàng nói, "Cậu đi nhầm rồi, túc xá nam sinh ở bên kia, bên này là túc xá chỗ tớ."

Trần Nặc giống như không có nghe được cô nói, hai tay để ở trong túi, đi về phía trước.

Nguyễn Tiểu Noãn chạy chậm ở phía sau, một đường gọi, "Cậu chậm một chút nha, phương hướng sai rồi sai rồi..."

Một lát sau, mãi cho đến ngoài cửa túc xá nữ sinh, Trần Nặc mới dừng lại cước bộ, nhìn cũng không nhìn cô, nói: "Trở về đi."

Trái tim Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên phanh phanh nhảy mạnh lên, cô bỗng quay đầu, nhìn về phía Trần Nặc xoay người rời đi.

Giờ khắc này, cô biết.

Không phải Trần Nặc đi nhầm phương hướng, mà lo lắng thời gian quá muộn, một mình cô trở về không an toàn!

Cậu không nói câu nào, lại có thể nghĩ chu đáo đến như thế!

Nguyễn Tiểu Noãn cảm thấy Trần Nặc thật ôn nhu.

Nó giấu dưới bề ngoài lãnh đạm, chỗ sâu nhất như san hô mỹ lệ vậy, trên mặt hoàn toàn cậu nhìn không ra. Chỉ có xâm nhập trong đó, mới có thể ngạc nhiên phát hiện nó tồn tại.

Ô ô ô, sao cậu ấy có thể tốt như vậy nha.

Bản thân mình ngày càng ưa thích cậu ấy, làm sao bây giờ?
 
Top