[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ - Đồ Mi Phu Nhân
- Tham gia
- 16/5/20
- Bài viết
- 253
- Điểm cảm xúc
- 345
- Điểm
- 63
--- SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ - ĐỒ MI PHU NHÂN ---
CHƯƠNG 69: LY BIỆT.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lái xe xe hàng hẳn không phải lần đầu tiên giúp đại lý y dược chuyển hàng. Vì sợ phiền phức, Vân Sơ tìm trong xe một chiếc kính râm ra đeo, trên đầu cũng còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
Nhìn Vân Sơ che mình kín mít như thế, người lái xe không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Sau khi Vân Sơ kiểm tra xong hàng hóa, cô thanh toán nốt số tiền hàng còn lại cho người lái xe. Đây là yêu cầu do chính bên đại lý y dược đưa ra, xem ra vị tài xế này hẳn là đối tác lâu năm với bên đại lý thì mới được họ tín nhiệm tới thế.
Vân Sơ không xoắn xuýt quá nhiều với quan hệ nhân mạch của người bán. Sau khi nhận tiền chuyển khoản, tài xế xe tải đã giúp họ cùng nhau bốc dỡ thuốc.
Lần này, Vân Sơ mua một lúc gần ba mươi vạn tiền dược phẩm. Thuốc do công ty dược trực tiếp bán ra rẻ hơn gần một nửa so với hiệu thuốc, cho nên cô mua nhiều hơn một chút. Ngay cả chiếc xe tải nhỏ của cô cũng phải chạy qua lại hai, ba chuyến mới xong.
Còn phía tài xế xe hàng sốt ruột dỡ xong hàng để trở về Khánh thị chia tài khoản, nên không quan tâm hai người Vân Sơ vận chuyển như thế nào. Vừa gỡ xong hàng, anh ta lập tức quay đầu nói mấy câu khách khí với hai người Vân Sơ rồi leo lên ghế lái, lái xe rời đi.
Sau khi chất đầy một xe tải thuốc, Vân Sơ vỗ bụi trên tay nói: "Tôi chuyển số thuốc này về trước, anh ở đây canh giữ nhé”.
Nhiều thuốc như vậy cứ thế đặt không ở bên đường, dù là ai cũng sẽ thấy không yên tâm. Với lại Đổng Thừa Trạch không biết lái xe nên chỉ có thể ở tại chỗ trông thuốc.
Vân Sơ điều khiển xe đến lối vào của siêu thị, cô ngay cả xe cũng không dám tắt máy chỉ sợ tiếng động cơ sẽ đánh thức hàng xóm chung quanh. Trạm Vân Tiêu thấy cô trở về liền vội vàng đi ra giúp cô chuyển thuốc vào nhà.
Mỗi lần Vân Sơ chỉ có thể chuyển một, hai thùng nhưng Trạm Vân Tiêu lại có thể chuyển bốn, năm thùng một lần. Nếu không phải thùng giấy quá lớn và cao làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh mỗi khi chuyển, thì Vân Sơ cá chắc anh sẽ còn có thể mang nhiều hơn một chút.
Hai người bởi vì Đường Lôi đang ngủ trên lầu, nên trong suốt quá trình này không dám làm ra động tĩnh gì.
Đợi khi chuyển hết số thuốc trên xe xuống, Vân Sơ lại cho xe chạy đi chạy lại thêm hai chuyến nữa mới coi như chuyển hết toàn bộ số thuốc đến trước cánh cửa gỗ và xếp chồng chất lên nhau. Sợ rằng Đường Lôi sẽ xuống bất cứ lúc nào, rồi lại không có cách nào giải thích về đám thuốc chất đống trong phòng nên mấy người Vân Sơ không dám lề mề. Từ Đổng Thừa Trạch mở cửa gỗ ra, Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu giúp anh ném thuốc vào cửa gỗ.
Thật đúng là ném. Nhưng ba người Vân Sơ đều có chừng mực. Một số chai thủy tinh đựng nước khử trùng hay penicilin không bị họ ném, mà được Tiểu Đổng cầm từng thùng một hóa thân thành nhân viên chuyển phát nhanh cẩn thận đặt nó lên mặt đất phía bên kia cửa gỗ. Đặt xong lại quay trở về chuyển thùng khác. Cứ thế lặp đi lặp lại suốt nửa tiếng, cuối cùng họ cũng chuyển xong toàn bộ số thuốc qua bên cửa gỗ.
Lo xong chuyện thuốc men, Đổng Thừa Trạch như trút được gánh nặng trên người. Anh đứng trước mặt Vân Sơ tháo xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, và nhanh chóng nói trước khi Vân Sơ từ chối: "Tuy rằng giá trị của chiếc đồng hồ này kém xa với số thuốc Vân tiểu thư cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn muốn cô nhận lấy nó".
"Các thương binh trong bệnh viện gần như đã bình phục vết thương và chúng tôi sẽ bắt đầu rời đi sau hai ngày nữa. Tôi không biết lần này chúng tôi sẽ tới chỗ nào để tham gia chiến đấu, cũng không biết sinh thời còn có thể gặp lại cô hay không. Chiếc đồng hồ này......cô giữ lại làm kỷ niệm đi".
"Nói mới nhớ, chiếc đồng hồ này lần trước cô nói cho tôi mượn nợ. Nhưng sau lần này, kỳ hạn trùng phùng sợ rằng sẽ cách còn xa, nên nói thế nào chiếc đồng hồ này tôi cũng muốn đưa lại cho cô".
Thấy Vân Sơ nước mắt lưng tròng, Đổng Thừa Trạch không nỡ nhìn nhất chính là con gái rơi nước mắt, vì vậy anh vội vàng nói sang chuyện khác an ủi cô: "Lần trước để Vân tiểu thư tốn kém khá nhiều tiền mua lương thực rồi mua thuốc, tôi và các chiến hữu của tôi từ đáy lòng thật sự rất cảm tạ cô".
Nghe anh nói, Vân Sơ cuối cùng cũng bị dời đi chút lực chú ý, nỗi buồn ly biệt cũng bị hòa tan không ít. Cô đưa tay dụi dụi mắt: "Có thể giúp được các anh là tốt rồi, đây cũng như chút tâm ý của tôi, không đáng là bao".
Tiền thuốc là số tiền mà cô nghĩ mình đã tiêu nhiều nhất trong đời tới giờ. Nhất là sau khi nghe Đổng Thừa Trạch nói nhờ có số thuốc lần trước của cô mà đã cứu được hơn trăm thương binh.
Đứng trước mặt nỗi buồn ly biệt, dù cho Vân Sơ có ngàn vạn câu muốn nói nhưng cũng chỉ có thể khô khan dặn dò một câu: "Anh nhất định phải sống sót đấy!".
Dù cô có lòng muốn để Đổng Thừa Trạch ở lại, nhưng anh là một người chiến sĩ, là một người có sứ mạng của chính mình. Đi theo bộ đội mới là điều anh theo đuổi suốt đời. Nếu anh là người ham hưởng lạc thì đã không rời bỏ ngôi nhà thoải mái dễ chịu lại giàu có của mình để tham gia cách mạng rồi.
Nghĩ tới đây, Vân Sơ nhớ ra mình đã từng nghe Đổng Thừa Trạch nói gia đình anh xuất thân vọng tộc. Cô vội vã nhắc anh thuyết phục gia đình sau khi trở về hãy quyên tiền quyên vật cho tổ chức. Sau, cô lại kể đại khái cho anh nghe về đại hội phân chia ruộng đất của địa chủ sau khi giải phóng.
Dựa theo thời gian mà đồng chí Tiểu Đổng cho biết, khoảng cách kháng chiến chống Nhật kết thúc còn không tới hai năm nữa. Nên bây giờ vẫn còn kịp để người nhà anh trải đường lui cho chính mình. Tuy địa chủ và nông dân giàu có đều bị cải chính rất thảm vào thời điểm đó, nhưng một số nông dân giàu có và quý tộc đã giúp đỡ tổ chức trong Chiến tranh chống Nhật Bản vẫn đạt được một ít thiện đãi. Ngay cả trong mười năm hạo kiếp, họ vẫn sống tốt hơn chút so với "hắc ngũ"*.
-------
(*) 黑五类 - Hắc ngũ: được gọi chung cho năm hạng người của bản sắc chính trị là địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu và cực hữu trong Cách mạng Văn hóa Trung quốc. Và cũng được gọi chung là "phú nông và cực hữu chống tham nhũng", đối lập với “ngũ đỏ”.
Vào thời kỳ đầu của Cách mạng Văn hóa, dưới ảnh hưởng của thuyết phả hệ, các thành viên trong gia đình "hắc ngũ" nhận được sự đối xử bất bình đẳng trong khoảng 30 năm từ khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho đến khi kết thúc Cách mạng Văn hóa . Chính sách chia rẽ này cũng khiến Đảng Cộng sản Trung Quốc gây tranh cãi về vấn đề nhân quyền.
--------
Đây không phải là chuyện nhỏ, Đổng Thừa Trạch nghiêm túc gật đầu, quyết định sau khi trở về sẽ viết một bức thư gửi về nhà.
Thật ra Vân Sơ còn có rất nhiều chuyện muốn nhắc anh, nhưng lại sợ hậu quả khó lường nếu mình tiết lộ quá nhiều. Dù sao thì thế giới của Đổng Thừa Trạch khác với thế giới của Trạm Vân Tiêu hay Ngô Bảo Tú. Bởi thế giới của hai người họ chưa từng xuất hiện trong lịch sử ở thế giới của cô.
Vân Sơ đoán rằng thế giới nơi Trạm Vân Tiêu hay Ngô Bảo Tú ở là một thế giới song song nào đó với thế giới của cô. Còn về Đổng Thừa Trạch, anh và cô đều là người ở cùng một thế giới nên Vân Sơ không dám can thiệp quá nhiều, vì cô sợ sẽ gây ra hiệu ứng hồ điệp. Nếu chẳng may làm ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới, cô có thể bị hồ điệp vẫy cánh khiến cho bản thân biến mất hoàn toàn không.
Liếc nhìn thời gian, bây giờ mới hơn hai giờ sáng, cách lúc cửa gỗ biến mất còn ba tiếng rưỡi nữa. Nghĩ đến lần này từ biệt khả năng chính là vĩnh biệt, cô làm sao cũng không nguyện ý để đồng chí Tiểu Đổng rời đi.
Cô giả bộ thoải mái hỏi: "Cách lúc cánh cửa gỗ biến mất vẫn còn nhiều thời gian, anh có muốn chơi hay muốn ăn gì không?".
Đổng Thừa Trạch trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là.......".
"Chỉ là cái gì?". Vân Sơ hai mắt sáng lên khi nghe anh nói. Chỉ cần anh muốn, cô sẽ làm hết sức mình để thỏa mãn.
Nhìn thấy vẻ kích động của Vân Sơ, Đổng Thừa Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, anh nói: "Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn lại đi tới chỗ con đường lần trước chúng ta vào thành phố".
"Đường nào?". Lần trước tới Khánh thị họ đã đi ngang qua rất nhiều đường, nên Vân Sơ nhất thời đoán không ra anh nói con đường nào.
"Là con đường hai bên có rất nhiều đèn đường".
"Rất nhiều đèn đường......". Vân Sơ suy nghĩ, hẳn là đoạn đường trước trạm thu phí cao tốc chỗ Huyện thành. Chỉ có con đường đó, chính phủ huyện mới tạo điều kiện cho xe ra vào huyện thành bất kể chi phí lắp đặt đèn đường rất cao.
Vân Sơ vui vẻ vẫy tay nói: "Cái này có gì khó, đây là việc nhỏ. Anh đợi tôi lấy thêm đồ ăn thức uống rồi chúng ta lên đường ngay".
Sợ lát nữa sẽ không kịp trở về, cô lại bảo Trạm Vân Tiêu ném mấy túi đồ mua giùm anh qua cửa gỗ luôn.
Vân Sơ gói ghém hai túi lớn đồ uống và đồ ăn vặt, rất có tư thế ngày xuân ra cửa cắm trại cùng bạn. Trước khi ra cửa, Vân Sơ nhớ tới Đường Lôi còn đang trên lầu ngủ nên thận trọng khóa lại cửa sắt dẫn lên lầu hai.
Cô cho xe chạy tới bãi đất trống trước lối vào đường cao tốc mới dừng lại, sau mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, đồ uống dẫn đầu bước xuống xe. Tiếp đó, Vân Sơ vô tình tìm thấy một tấm vải plastic ở trong cốp xe mà cô không biết để vào từ lúc nào. Cô lôi tấm vải nhựa ra và trải nó ở ven đường. Sau khi đặt mọi thứ lên trên, Vân Sơ dẫn đầu ngồi lên, mặc dù có chút cấn nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Cô quay người vẫy tay với hai người đàn ông đang đứng bên cạnh, ý bảo họ cũng tới ngồi.
Đổng Thừa Trạch ngồi trên tấm bạt ni lông, hai tay vòng trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn đèn đường hai bên không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Sơ xé một bao khoai tây chiên nhét vào tay anh, nhắc nhở: "Đừng chỉ nhìn, ăn thử cái này đi".
Tuy cô không biết chiếc đèn đường này có gì đáng nhìn, nhưng có thể trong lòng đồng chí Tiểu Đồng những chiếc đèn đường này có ý nghĩa đặc biệt của nó!
Anh nhìn quá mức chuyên chú. Trong bầu không khí đó, Vân Sơ không mở miệng nói chuyện phá hư bầu không khí ngoại trừ lâu lâu đưa cho anh ít đồ ăn hay đồ uống. Cô và Trạm Vân Tiêu ngồi ở ven đường, cùng anh nhìn sắc trời hơi sáng. Nhìn đèn đường sáng tỏ dần bớt chói mắt dưới ánh nắng ban mai. Dưới cảnh sắc ấy, trong lòng Đổng Thừa Trạch đột nhiên dâng lên hào tình vạn trượng.
Đúng thế! Dù đêm đen đến đâu, đến cuối cùng ánh bình minh vẫn sẽ luôn soi sáng. Vân Sơ với anh, chính là đèn đường có thể chiếu sáng ban đêm, nhưng đèn đường không thể bật suốt một ngày mười hai canh giờ được. Sau này, anh cần phải dựa vào chính mình chống đỡ đến khi trời sáng.
Anh tin tưởng ngày đó không còn xa nữa, bóng tối sắp rời đi rồi!
Vân Sơ tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại và nhắc nhở: “Gần đến giờ rồi, chúng ta về đi”.
Còn năm phút nữa là tới sáu giờ. Trước ngã tư đường cao tốc có camera ở khắp mọi nơi, nếu Đổng Thừa Trạch và Trạm Vân Tiêu đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ đưa tới rắc rối lớn. Vẫn là phải trở về trong xe mới được, tốt xấu gì còn có vật che chắn.
Hai người cũng biết tầm quan trọng của vấn đề nên đều vội vàng đứng lên thu dọn đồ trên tấm bạt ni lông cho vào túi, rồi nhanh chóng ngồi lên xe. Vân Sơ cũng nhanh chóng lên xe và khởi động xe.
Nhìn thấy họ rời đi, cô gái trẻ trực ca đêm ở trạm thu phí gãi đầu thắc mắc: Đi rồi sao? Không lên cao tốc à? Chẳng lẽ ba người này đơn thuần là tới ngã tư đường cao tốc để dã ngoại à? Đã thế còn chuyên chọn sau nửa đêm mà đến, đây là có chủ tâm muốn cô trông mà thèm phải không?
Sau khi Vân Sơ cho xe chạy ra khỏi ngã tư, cô dừng lại ở chỗ rẽ.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hai người Trạm Vân Tiêu và Đổng Thừa Trạch, cô bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, mở máy ảnh và giải thích ngắn gọn: "Chúng ta chụp một tấm hình đi".
Trước đây cả hai đều từng nghịch điện thoại của Vân Sơ nên biết thứ này có thể chụp ảnh. Thấy Vân Sơ giơ điện thoại lên, cả hai rất phối hợp tiến lại gần chỗ cô mà không hỏi nhiều.
Xác định cả ba người đều ở trong phạm vi của máy ảnh, Vân Sơ nhấn nút chụp. Vì sợ bị nhòe nên cô đã chụp liên tiếp vài tấm hình.
"Nhìn.....". Chụp ảnh xong, Vân Sơ còn chưa kịp mở điện thoại cho hai người xem bức ảnh vừa chụp thì đồng hồ báo thức trên điện thoại lại vang lên. Cô vội vàng quay đầu lại, nhưng chỉ kịp thấy hai người ở hàng ghế sau lung lay mấy cái rồi bỗng biến mất sau một giây.
Nhìn hàng ghế phía sau trống không, cánh tay đang cầm điện thoại của Vân Sơ vô lực rủ xuống. Sau một hồi, cô lật xem bức ảnh vừa chụp vừa lẩm bẩm: "Nhìn xem ảnh chụp có đẹp không......A".
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lái xe xe hàng hẳn không phải lần đầu tiên giúp đại lý y dược chuyển hàng. Vì sợ phiền phức, Vân Sơ tìm trong xe một chiếc kính râm ra đeo, trên đầu cũng còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
Nhìn Vân Sơ che mình kín mít như thế, người lái xe không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Sau khi Vân Sơ kiểm tra xong hàng hóa, cô thanh toán nốt số tiền hàng còn lại cho người lái xe. Đây là yêu cầu do chính bên đại lý y dược đưa ra, xem ra vị tài xế này hẳn là đối tác lâu năm với bên đại lý thì mới được họ tín nhiệm tới thế.
Vân Sơ không xoắn xuýt quá nhiều với quan hệ nhân mạch của người bán. Sau khi nhận tiền chuyển khoản, tài xế xe tải đã giúp họ cùng nhau bốc dỡ thuốc.
Lần này, Vân Sơ mua một lúc gần ba mươi vạn tiền dược phẩm. Thuốc do công ty dược trực tiếp bán ra rẻ hơn gần một nửa so với hiệu thuốc, cho nên cô mua nhiều hơn một chút. Ngay cả chiếc xe tải nhỏ của cô cũng phải chạy qua lại hai, ba chuyến mới xong.
Còn phía tài xế xe hàng sốt ruột dỡ xong hàng để trở về Khánh thị chia tài khoản, nên không quan tâm hai người Vân Sơ vận chuyển như thế nào. Vừa gỡ xong hàng, anh ta lập tức quay đầu nói mấy câu khách khí với hai người Vân Sơ rồi leo lên ghế lái, lái xe rời đi.
Sau khi chất đầy một xe tải thuốc, Vân Sơ vỗ bụi trên tay nói: "Tôi chuyển số thuốc này về trước, anh ở đây canh giữ nhé”.
Nhiều thuốc như vậy cứ thế đặt không ở bên đường, dù là ai cũng sẽ thấy không yên tâm. Với lại Đổng Thừa Trạch không biết lái xe nên chỉ có thể ở tại chỗ trông thuốc.
Vân Sơ điều khiển xe đến lối vào của siêu thị, cô ngay cả xe cũng không dám tắt máy chỉ sợ tiếng động cơ sẽ đánh thức hàng xóm chung quanh. Trạm Vân Tiêu thấy cô trở về liền vội vàng đi ra giúp cô chuyển thuốc vào nhà.
Mỗi lần Vân Sơ chỉ có thể chuyển một, hai thùng nhưng Trạm Vân Tiêu lại có thể chuyển bốn, năm thùng một lần. Nếu không phải thùng giấy quá lớn và cao làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh mỗi khi chuyển, thì Vân Sơ cá chắc anh sẽ còn có thể mang nhiều hơn một chút.
Hai người bởi vì Đường Lôi đang ngủ trên lầu, nên trong suốt quá trình này không dám làm ra động tĩnh gì.
Đợi khi chuyển hết số thuốc trên xe xuống, Vân Sơ lại cho xe chạy đi chạy lại thêm hai chuyến nữa mới coi như chuyển hết toàn bộ số thuốc đến trước cánh cửa gỗ và xếp chồng chất lên nhau. Sợ rằng Đường Lôi sẽ xuống bất cứ lúc nào, rồi lại không có cách nào giải thích về đám thuốc chất đống trong phòng nên mấy người Vân Sơ không dám lề mề. Từ Đổng Thừa Trạch mở cửa gỗ ra, Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu giúp anh ném thuốc vào cửa gỗ.
Thật đúng là ném. Nhưng ba người Vân Sơ đều có chừng mực. Một số chai thủy tinh đựng nước khử trùng hay penicilin không bị họ ném, mà được Tiểu Đổng cầm từng thùng một hóa thân thành nhân viên chuyển phát nhanh cẩn thận đặt nó lên mặt đất phía bên kia cửa gỗ. Đặt xong lại quay trở về chuyển thùng khác. Cứ thế lặp đi lặp lại suốt nửa tiếng, cuối cùng họ cũng chuyển xong toàn bộ số thuốc qua bên cửa gỗ.
Lo xong chuyện thuốc men, Đổng Thừa Trạch như trút được gánh nặng trên người. Anh đứng trước mặt Vân Sơ tháo xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, và nhanh chóng nói trước khi Vân Sơ từ chối: "Tuy rằng giá trị của chiếc đồng hồ này kém xa với số thuốc Vân tiểu thư cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn muốn cô nhận lấy nó".
"Các thương binh trong bệnh viện gần như đã bình phục vết thương và chúng tôi sẽ bắt đầu rời đi sau hai ngày nữa. Tôi không biết lần này chúng tôi sẽ tới chỗ nào để tham gia chiến đấu, cũng không biết sinh thời còn có thể gặp lại cô hay không. Chiếc đồng hồ này......cô giữ lại làm kỷ niệm đi".
"Nói mới nhớ, chiếc đồng hồ này lần trước cô nói cho tôi mượn nợ. Nhưng sau lần này, kỳ hạn trùng phùng sợ rằng sẽ cách còn xa, nên nói thế nào chiếc đồng hồ này tôi cũng muốn đưa lại cho cô".
Thấy Vân Sơ nước mắt lưng tròng, Đổng Thừa Trạch không nỡ nhìn nhất chính là con gái rơi nước mắt, vì vậy anh vội vàng nói sang chuyện khác an ủi cô: "Lần trước để Vân tiểu thư tốn kém khá nhiều tiền mua lương thực rồi mua thuốc, tôi và các chiến hữu của tôi từ đáy lòng thật sự rất cảm tạ cô".
Nghe anh nói, Vân Sơ cuối cùng cũng bị dời đi chút lực chú ý, nỗi buồn ly biệt cũng bị hòa tan không ít. Cô đưa tay dụi dụi mắt: "Có thể giúp được các anh là tốt rồi, đây cũng như chút tâm ý của tôi, không đáng là bao".
Tiền thuốc là số tiền mà cô nghĩ mình đã tiêu nhiều nhất trong đời tới giờ. Nhất là sau khi nghe Đổng Thừa Trạch nói nhờ có số thuốc lần trước của cô mà đã cứu được hơn trăm thương binh.
Đứng trước mặt nỗi buồn ly biệt, dù cho Vân Sơ có ngàn vạn câu muốn nói nhưng cũng chỉ có thể khô khan dặn dò một câu: "Anh nhất định phải sống sót đấy!".
Dù cô có lòng muốn để Đổng Thừa Trạch ở lại, nhưng anh là một người chiến sĩ, là một người có sứ mạng của chính mình. Đi theo bộ đội mới là điều anh theo đuổi suốt đời. Nếu anh là người ham hưởng lạc thì đã không rời bỏ ngôi nhà thoải mái dễ chịu lại giàu có của mình để tham gia cách mạng rồi.
Nghĩ tới đây, Vân Sơ nhớ ra mình đã từng nghe Đổng Thừa Trạch nói gia đình anh xuất thân vọng tộc. Cô vội vã nhắc anh thuyết phục gia đình sau khi trở về hãy quyên tiền quyên vật cho tổ chức. Sau, cô lại kể đại khái cho anh nghe về đại hội phân chia ruộng đất của địa chủ sau khi giải phóng.
Dựa theo thời gian mà đồng chí Tiểu Đổng cho biết, khoảng cách kháng chiến chống Nhật kết thúc còn không tới hai năm nữa. Nên bây giờ vẫn còn kịp để người nhà anh trải đường lui cho chính mình. Tuy địa chủ và nông dân giàu có đều bị cải chính rất thảm vào thời điểm đó, nhưng một số nông dân giàu có và quý tộc đã giúp đỡ tổ chức trong Chiến tranh chống Nhật Bản vẫn đạt được một ít thiện đãi. Ngay cả trong mười năm hạo kiếp, họ vẫn sống tốt hơn chút so với "hắc ngũ"*.
-------
(*) 黑五类 - Hắc ngũ: được gọi chung cho năm hạng người của bản sắc chính trị là địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu và cực hữu trong Cách mạng Văn hóa Trung quốc. Và cũng được gọi chung là "phú nông và cực hữu chống tham nhũng", đối lập với “ngũ đỏ”.
Vào thời kỳ đầu của Cách mạng Văn hóa, dưới ảnh hưởng của thuyết phả hệ, các thành viên trong gia đình "hắc ngũ" nhận được sự đối xử bất bình đẳng trong khoảng 30 năm từ khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho đến khi kết thúc Cách mạng Văn hóa . Chính sách chia rẽ này cũng khiến Đảng Cộng sản Trung Quốc gây tranh cãi về vấn đề nhân quyền.
--------
Đây không phải là chuyện nhỏ, Đổng Thừa Trạch nghiêm túc gật đầu, quyết định sau khi trở về sẽ viết một bức thư gửi về nhà.
Thật ra Vân Sơ còn có rất nhiều chuyện muốn nhắc anh, nhưng lại sợ hậu quả khó lường nếu mình tiết lộ quá nhiều. Dù sao thì thế giới của Đổng Thừa Trạch khác với thế giới của Trạm Vân Tiêu hay Ngô Bảo Tú. Bởi thế giới của hai người họ chưa từng xuất hiện trong lịch sử ở thế giới của cô.
Vân Sơ đoán rằng thế giới nơi Trạm Vân Tiêu hay Ngô Bảo Tú ở là một thế giới song song nào đó với thế giới của cô. Còn về Đổng Thừa Trạch, anh và cô đều là người ở cùng một thế giới nên Vân Sơ không dám can thiệp quá nhiều, vì cô sợ sẽ gây ra hiệu ứng hồ điệp. Nếu chẳng may làm ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới, cô có thể bị hồ điệp vẫy cánh khiến cho bản thân biến mất hoàn toàn không.
Liếc nhìn thời gian, bây giờ mới hơn hai giờ sáng, cách lúc cửa gỗ biến mất còn ba tiếng rưỡi nữa. Nghĩ đến lần này từ biệt khả năng chính là vĩnh biệt, cô làm sao cũng không nguyện ý để đồng chí Tiểu Đổng rời đi.
Cô giả bộ thoải mái hỏi: "Cách lúc cánh cửa gỗ biến mất vẫn còn nhiều thời gian, anh có muốn chơi hay muốn ăn gì không?".
Đổng Thừa Trạch trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là.......".
"Chỉ là cái gì?". Vân Sơ hai mắt sáng lên khi nghe anh nói. Chỉ cần anh muốn, cô sẽ làm hết sức mình để thỏa mãn.
Nhìn thấy vẻ kích động của Vân Sơ, Đổng Thừa Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, anh nói: "Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn lại đi tới chỗ con đường lần trước chúng ta vào thành phố".
"Đường nào?". Lần trước tới Khánh thị họ đã đi ngang qua rất nhiều đường, nên Vân Sơ nhất thời đoán không ra anh nói con đường nào.
"Là con đường hai bên có rất nhiều đèn đường".
"Rất nhiều đèn đường......". Vân Sơ suy nghĩ, hẳn là đoạn đường trước trạm thu phí cao tốc chỗ Huyện thành. Chỉ có con đường đó, chính phủ huyện mới tạo điều kiện cho xe ra vào huyện thành bất kể chi phí lắp đặt đèn đường rất cao.
Vân Sơ vui vẻ vẫy tay nói: "Cái này có gì khó, đây là việc nhỏ. Anh đợi tôi lấy thêm đồ ăn thức uống rồi chúng ta lên đường ngay".
Sợ lát nữa sẽ không kịp trở về, cô lại bảo Trạm Vân Tiêu ném mấy túi đồ mua giùm anh qua cửa gỗ luôn.
Vân Sơ gói ghém hai túi lớn đồ uống và đồ ăn vặt, rất có tư thế ngày xuân ra cửa cắm trại cùng bạn. Trước khi ra cửa, Vân Sơ nhớ tới Đường Lôi còn đang trên lầu ngủ nên thận trọng khóa lại cửa sắt dẫn lên lầu hai.
Cô cho xe chạy tới bãi đất trống trước lối vào đường cao tốc mới dừng lại, sau mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, đồ uống dẫn đầu bước xuống xe. Tiếp đó, Vân Sơ vô tình tìm thấy một tấm vải plastic ở trong cốp xe mà cô không biết để vào từ lúc nào. Cô lôi tấm vải nhựa ra và trải nó ở ven đường. Sau khi đặt mọi thứ lên trên, Vân Sơ dẫn đầu ngồi lên, mặc dù có chút cấn nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Cô quay người vẫy tay với hai người đàn ông đang đứng bên cạnh, ý bảo họ cũng tới ngồi.
Đổng Thừa Trạch ngồi trên tấm bạt ni lông, hai tay vòng trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn đèn đường hai bên không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Sơ xé một bao khoai tây chiên nhét vào tay anh, nhắc nhở: "Đừng chỉ nhìn, ăn thử cái này đi".
Tuy cô không biết chiếc đèn đường này có gì đáng nhìn, nhưng có thể trong lòng đồng chí Tiểu Đồng những chiếc đèn đường này có ý nghĩa đặc biệt của nó!
Anh nhìn quá mức chuyên chú. Trong bầu không khí đó, Vân Sơ không mở miệng nói chuyện phá hư bầu không khí ngoại trừ lâu lâu đưa cho anh ít đồ ăn hay đồ uống. Cô và Trạm Vân Tiêu ngồi ở ven đường, cùng anh nhìn sắc trời hơi sáng. Nhìn đèn đường sáng tỏ dần bớt chói mắt dưới ánh nắng ban mai. Dưới cảnh sắc ấy, trong lòng Đổng Thừa Trạch đột nhiên dâng lên hào tình vạn trượng.
Đúng thế! Dù đêm đen đến đâu, đến cuối cùng ánh bình minh vẫn sẽ luôn soi sáng. Vân Sơ với anh, chính là đèn đường có thể chiếu sáng ban đêm, nhưng đèn đường không thể bật suốt một ngày mười hai canh giờ được. Sau này, anh cần phải dựa vào chính mình chống đỡ đến khi trời sáng.
Anh tin tưởng ngày đó không còn xa nữa, bóng tối sắp rời đi rồi!
Vân Sơ tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại và nhắc nhở: “Gần đến giờ rồi, chúng ta về đi”.
Còn năm phút nữa là tới sáu giờ. Trước ngã tư đường cao tốc có camera ở khắp mọi nơi, nếu Đổng Thừa Trạch và Trạm Vân Tiêu đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ đưa tới rắc rối lớn. Vẫn là phải trở về trong xe mới được, tốt xấu gì còn có vật che chắn.
Hai người cũng biết tầm quan trọng của vấn đề nên đều vội vàng đứng lên thu dọn đồ trên tấm bạt ni lông cho vào túi, rồi nhanh chóng ngồi lên xe. Vân Sơ cũng nhanh chóng lên xe và khởi động xe.
Nhìn thấy họ rời đi, cô gái trẻ trực ca đêm ở trạm thu phí gãi đầu thắc mắc: Đi rồi sao? Không lên cao tốc à? Chẳng lẽ ba người này đơn thuần là tới ngã tư đường cao tốc để dã ngoại à? Đã thế còn chuyên chọn sau nửa đêm mà đến, đây là có chủ tâm muốn cô trông mà thèm phải không?
Sau khi Vân Sơ cho xe chạy ra khỏi ngã tư, cô dừng lại ở chỗ rẽ.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hai người Trạm Vân Tiêu và Đổng Thừa Trạch, cô bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, mở máy ảnh và giải thích ngắn gọn: "Chúng ta chụp một tấm hình đi".
Trước đây cả hai đều từng nghịch điện thoại của Vân Sơ nên biết thứ này có thể chụp ảnh. Thấy Vân Sơ giơ điện thoại lên, cả hai rất phối hợp tiến lại gần chỗ cô mà không hỏi nhiều.
Xác định cả ba người đều ở trong phạm vi của máy ảnh, Vân Sơ nhấn nút chụp. Vì sợ bị nhòe nên cô đã chụp liên tiếp vài tấm hình.
"Nhìn.....". Chụp ảnh xong, Vân Sơ còn chưa kịp mở điện thoại cho hai người xem bức ảnh vừa chụp thì đồng hồ báo thức trên điện thoại lại vang lên. Cô vội vàng quay đầu lại, nhưng chỉ kịp thấy hai người ở hàng ghế sau lung lay mấy cái rồi bỗng biến mất sau một giây.
Nhìn hàng ghế phía sau trống không, cánh tay đang cầm điện thoại của Vân Sơ vô lực rủ xuống. Sau một hồi, cô lật xem bức ảnh vừa chụp vừa lẩm bẩm: "Nhìn xem ảnh chụp có đẹp không......A".
--- HẾT CHƯƠNG 69 ---