Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Tâm linh cứu lại.
dcf5df4e3ff9d55a8f834cbce1207b6c.jpg


Tác giả: Trang Vũ Hàn
Dịch giả: Lạc Trần Giang, trucxinh0505
Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn
Tình trạng bản dịch: Hoàn thành
Số chương: 171 + phiên ngoại

Nơi nhận gạch

Bản edit là phi lợi nhuận, edit cũng chỉ vì thích. Chưa có sự đồng ý của tác giả nên sẽ xóa nếu bị yêu cầu.

Văn án.
Cô chính là một cô gái vô tư, lúc thiếu nữ từng ngẫu nhiên gặp anh, từ đây trong lòng liền có thêm một người.
Anh vốn là một người lạnh lùng, bởi vì ân oán hai nhà mà quyết tâm cưới cô.
Hai người đầy tâm sự đến với nhau. Cùng nhau nghi ngờ, cùng nhau thử, cùng nhau tổn thương... Hai trái tim tựa như...
Xem như hai người từ bỏ hiềm khích trước đây, về bân cạnh nhau. Nhưng một cái âm mưu kinh thiên phơi bày khiến cô làm mất đứa bé của họ, cô hoàn toàn phát điên.
Đối với ánh mắt ngờ nghệch của cô, anh vô cùng đau đớn, gần như tự mình hại mình một lần nữa muốn đem ký ức của cô gọi về.
Nhưng thình lình xảy ra một tai nạn, khiến anh hoàn toàn mất đi cô.
Vài năm sau, một người giống cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh, anh tưởng rằng bản thân ốm yếu bệnh tật của mình đã được trời thương sót, đem cô một lần nữa trở về bên cạnh mình, không nghĩ tới lại là một cái ác mộng khác.
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Hứa Nhược Nam mãi mãi không quên được một ngày kia. Một ngày kia cô gặp được Sở Vân Tiêu, một ngày kia cô yêu Sở Vân Tiêu, một ngày kia cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn.

Ngày hôm đó, Hứa Nhược Nam mười lăm tuổi.

Ngày hôm đó, là trước một ngày Hứa Nhược Nam ra nước ngoài học.

Ngày hôm đó, rất nhiều người đến biệt thự nhà họ Hứa để đưa tiễn cô.

Đó là bữa tiệc lạnh, tất cả mọi người đều ăn uống vui vẻ, cả Hứa Nhược Nam cũng uống rất nhiều.

"Cậu uống ít thôi, sáng ngày mai còn phải đi sớm". Bạn thân cô là Khúc Quyên Quyên cầm lấy ly rượu trên tay cô.

"Ai nha, khó có được một hôm vui vẻ như thế, mình không sao cậu biết mình có thể mà. Hơn nữa lần này đi có thể vài năm nữa không gặp được mọi người". Nỗi buồn chia ly trong lòng chợt dân lên, Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên hỏi:" Anh cậu đâu? Mình nhớ mình có mời anh ấy."

"Anh mình à, nói muốn đi đón một người bạn hôm nay mới về nước, tối nay đến".

"Nhược Nam, hay cậu đàn một khúc nhạc đi, đã lâu lắm rồi bọn mình cũng không được nghe cậu đàn". Hứa Nhược Nam còn muốn hỏi gì đó liền có một người bạn kéo cô qua, hướng đàn dương cầm mà đi.

Hước Nhược Nam cười nhẹ, đi theo người bạn kia đến bên đàn dương cầm, ngồi xuống mở đàn ra xoa nhẹ tay mình. Bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống, Lập tức âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa trong Hứa gia.

Đàn xong một bản, xung quanh mọi người vỗ tay không ngừng, Hứa Nhược Nam đẩy ghế ra đứng lên cúi chào mọi người rồi lại ngẩn đầu lên cười không ngớt nhìn mọi người. Đột nhiên trước mắt có một chàng trai làm cô chú ý.

Anh rất cao còn gầy, khuôn mặt tái nhợt với cặp mắt nhỏ nhưng lại cực kỳ sâu sắc. Mũi rất thẳng, môi mỏng, hơn nữa còn rất gầy yếu nhưng đường nét khuôn mặt cực kỳ rõ ràng, nhìn qua cả người anh đều rất lạnh lùng. Làm cho Hứa Nhược Nam lần đầu tiên gặp mặt anh, trong đầu liền nghĩ đến một chữ: Lạnh. Trên mặt anh không có một chút cười, tuy rằng nhìn qua cũng lớn hơn cô ít nhất ba, bốn tuổi, nhưng cảm giác làm cho người ta nghĩ anh cùng những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi giống nhau.

Hứa Nhược Nam trong lòng mê hoặc, trong trí nhớ của cô hình như không có quen biết với người này.

Cùng lúc đó Khúc Đồng Đồng lôi kéo chàng trai kia đến trước mặt Hứa Nhược Nam.

"Nhược Nam, thật ngại, anh tới muộn, giới thiệu cho ngươi một người bạn". Nói xong kéo tay chàng trai kia "Sở Vân Tiêu, bạn anh từ nước Anh mới về".

Sở Vân Tiêu tay có chút lười nhác đưa đến trước mặt cô, trên mặt không có chút biểu cảm nào "Xin chào".

Hứa Nhược Nam theo bản năng vươn tay mình, nắm lấy bàn tay lạnh băng kia, cười nhẹ nói:" Xin chào, ngày mai em cũng phải đi nước Anh".

Chàng trai gật đầu xem như đã biết, liền lui qua một bên.

"Anh biết kéo đàn violon?" Ngay lúc anh lui ra ấy, Hứa Nhược Nam thấy được trên lưng anh có một cái hộp đàn.

"Ừm, học qua một chút", anh vẫn không có chút biểu cảm nào.

"Vân Tiêu bốn tuổi đi học violon, mười ba tuổi tham gia thi đấu giải violon, còn nhận được giải thưởng". Khúc Tráng Tráng một bên lớn tiếng nói.

Nghe xong, ánh mắt Hứa Nhược Nam hiện lên vài phần bội phục.

"Đến đây, biểu diễn cho mọi người một chút, xem như là lời xin lỗi vì đến muộn của chúng ta". Khúc Đồng Đồng lôi kéo tay Sở Vân Tiều, hướng giữa sân đi đến.

Sở Vân Tiều bị Khúc Đồng Đồng lôi kéo ra giữa sân, mọi người nhanh chóng quay thành một một vòng tròn, không một tiếng động liền lấy ra violon, nhẹ nhàng đặt trên vai, trầm ngâm một chút, trên tay nhanh chóng hạ xuống, lúc đó khúc Lương Chúc kia du dương mà ai oán vang vọng khắp toàn nơi...

Rất nhiều năm sau, khi Hứa Nhược Nam nhớ lại đoạn ký ức ấy, đều không tự chủ mà nói với chính mình: "Khoảng khắc khi nghe anh ấy đàn khúc lương chúc, có lẽ mình đã yêu anh ấy mất rồi".
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
"Mấy giờ rồi?"

Cuối cùng cũng trang điểm xong, Hứa Nhược nam lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc của mình, hỏi Khúc Quyên Quyên đang đứng bên cạnh.

Khúc Quyên Quyên nhìn đồng hồ trên tay nói: "Bốn giờ rưỡi chiều, cậu nghỉ ngơi chút đi, khoảng mười phút nữa xe đến rồi, tối nay chắc sẽ hơi mệt đấy".

Thợ trang điểm hiểu chuyện liền rời đi, Hứa Nhược Nam đứng lên, cô mặc một chiếc sườn sám đỏ thẩm, lúc bước đi có chút không quen, có chút lảo đảo.

"Cậu cẩn thận chút..." Khúc Quyên Quyên bước tới, cũng may đỡ được cô. "Nếu cậu té ngã, mình xem như xong đời, hơn nữa nếu như ông xã lạnh lùng của cậu biết được, chỉ sợ xé xác mình ra".

"Anh ấy sẽ như vậy sao?" Nhắc tới Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam khuôn mặc có chút trắng bệch "Hôn nhân của bọn mình, có lẽ chỉ là một vụ buôn bán của hai nhà mà thôi".

"Nhưng mình nghe nói là anh ấy chủ động đến hỏi cưới, cái này không được tính là có chút tình cảm sao?"

"Tình cảm? Hai nhà bọn mình là môn đăng hô đối, ba mình đang đầu tư một mảnh đất, cần anh ấy đầu tư vào, mà công ty anh ấy cũng cần thế lực của ba mình để chống lưng... hai bọn mình kết hôn có lẽ là do ông trời kết hợp". Hứa Nhược Nam cười có chút sót xa.

"Vậy cậu còn đồng ý? Mới từ Anh về còn chưa tới hai tháng, cũng không gặp nhau được mấy lần, đồng ý làm gì?"

Hứa Nhược Nam không nói gì, bí mật nhỏ trong lòng cô đến Khúc Quyên Quyên cũng không biết, mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, dáng người cao gầy, kéo khúc lương chúc thê lương kia, bản thân cô đã yêu anh không thể nào buông bỏ được rồi. Mặc dù biết hôn nhân này một chút cũng không có tình cảm, cũng không biết một chút gì về anh, dù rằng ba cô luôn hy vọng cô không đồng ý đám cưới này, cô vẫn không một chút do dự mà đáp ứng.

Có lẽ cùng anh quen biết không bao lâu, hiểu rõ chắc chắn là không thể, nhưng dựa vào tình cảm của cô đối với anh, thêm cả là anh chủ động muốn kết hôn, chắc chắn hai người sẽ yêu nhau sớm thôi, không phải sau? Giống những đám cưới của người khác, kết hôn trước rồi yêu sau, còn có thể yêu nhau đến mấy chục năm.

"Nhược Nam, Nhược Nam..." Khúc Quyên Quyên lắc nhẹ vai cô.

"Nghĩ gì vậy, gọi mấy lần mà cậu không nghe thấy, chuẩn bị đi thôi, anh mình vừa mới gọi điện nói xe của họ sẽ tới ngay".

Khúc Quyên Quyên vừa mới nói xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa, mở của ra đã thấy Khúc Đồng Đồng đứng bên ngoài.

"Nhược Nam, chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta đi thôi".

Hứa Nhược Nam theo bản năng nhìn sau lưng Khúc Đồng Đồng, anh ấy không đến đây. Trong lòng dân lên nỗi buồn nhỏ, nhớ đến lúc sáng khi mục sư hỏi anh ấy có nguyện cưới cô làm vợ không, lúc đó anh ấy đã do dự, cô thật sự là rất buồn.

Nhìn ra Hứa Nhược Nam đang tìm ai, Khúc Quyên Quyên hỏi anh trai mình: "Chú rể đâu, không phải lúc chiều đã nói đích thân anh ấy sẽ đến đón Nhược Nam, bây giờ đâu rồi".

Khúc Đồng Đồng nhìn qua khuôn mặt trầm tĩnh của Hứa Nhược Nam, gãi gãi đầu nói: "Khách sạn... đã tới khách sạn... sở dĩ".

Hứa Nhược Nam ngẩn đầu nhìn qua Khúc Tráng Tráng nhẹ nhàng nói: "không sao, cũng chỉ là một hình thức, anh ấy không đến cũng không sao".

Ép xuống sự mất mát trong lòng, Hứa Nhược Nam cười yếu ớt nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, anh Đồng Đồng".

Ngồi trên xe, Hứa Nhược Nam không thể cười nổi nữa, lúc nãy khi Khúc Đồng Đồng gãi đầu nói lý do anh không tới được, cô biết anh ta đang nói dối. Từ nhỏ tới lớn cô đã quen biết hai anh em nhà họ Khúc, có nhiều khi cô còn thấy mình hiểu rõ họ hơn chính bản thân mình. Khúc Đồng Đồng không biết nói dối, mỗi lần nói dối đều lắp bắp không nói nên lời. Mỗi lần như thế cô liền không kiên nể mà nói ra, chỉ là lúc nãy cô không nói gì, bởi vì lúc đó cô thật sự rất đau lòng.

"Vân Tiêu, cậu không đi đón Nhược Nam hình như không tốt lắm đâu, lúc ở lễ đường không phải đều tốt đẹp sao?"

Sầm Hào ở khách sạn thay quần áo, một bên giúp Sở Vân Tiêu chuẩn bị mọi thứ, có chút quan tâm hỏi.

Sở Vân Tiêu bưng lên ly cà phê đã lạnh từ lâu uống một ngụm, quay đầu nhìn Sầm Hào, ý cười hiện lên trên mặt.

"Đó là cậu nói, mình không có nói".

"Cô ấy là cô dâu của cậu..."

"Chính xác mà nói, cô ấy chỉ là công cụ để cha cô ấy muốn mình giúp đỡ". Sở Vân Tiêu uống một ngụm cà phê, anh lại cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng.

"Vân Tiêu..." Sầm Hào lo lắng nhìn bạn thân của mình. "Cậu nhất thiết phải làm thế sao? Thật ra, Nhược Nam không có lỗi mà".

Bỏ ly cà phê xuống, bụng lại có cảm giác đau quen thuộc, Sở Vân Tiều vô thức lấy tay đưa lên chỗ ấy, vẫn như cũ cười nói: "Vân Đồng, chị ấy cũng là người vô tội".

"Dù vậy, cậu cũng không thể lấy hôn nhân là công cụ trả thù".

"Sầm Hào, mình không có lựa chọn". Sở Vân Tiêu nhắm nhẹ mắt, lại đẻ nén cảm giác đau đớn trên bụng, nói nho nhỏ: "Từ năm năm trước khi chị Vân Đồng qua đời, mình đã thề với lòng, sẽ có một ngày mình đem tất của những thứ mà Hứa gia có tặng hết cho chị ấy". Sở Vân Tiêu ngước lên nhìn Sầm Hào, hơi cong hông mình, ánh mắt lạnh thấu xương.

Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu thở dài, còn có chút lo lắng nói: "Vân Tiêu, nếu thật sự làm tới mức như thế mình chỉ sợ người bị tổn thương không chỉ có một mình Nhược Nam".

"Mình, không sao". Sở Vân Tiêu tay nắm chặt ở trên bụng, cố gắng đè nén cảm giác đau kia, mỗi lúc một nhiều hơn.
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Ở A thành này cũng không tính là đất của giới thượng lưu, Hứa gia và Sở gia là hai đại gia tộc lớn. Mọi người đều đồn rằng hai nhà này đều từ giới hắc đạo đi lên, vũ khí đạn dược, buôn lậu, kể cả thuốc phiện. Rồi về sau lại đồng thời chuyển về bạch đạo. Hứa gia đi lên nhanh chóng nhờ bất động sản, mà Sở gia lại làm về chế tạo, đến khi Sở Vân Tiêu lên nhận chức, chỉ vài năm mà Sở gia đã độc quyền chế tạo, phục vụ, quốc tế mậu dịch cùng nhiều lĩnh vực khác, gần như thay thế Hứa gia, trở thành thương gia lớn nhất ở A thành này.

Tám năm trước, Hứa gia cùng Sờ gia từng liên hôn một lần, là tiểu thư Sở gia Sở Vân Đồng gả cho lão gia của Hứa gia Hứa Hoàn Sơn. Kém nhau hơn hai mươi tuổi, hơn nửa vì Hứa gia và Sở gia là hai gia tộc lớn, nên cuộc hôn nhân này từng gây ra dư luận lớn lúc bấy giờ. Bởi vì không lâu sau nữ chủ nhân qua đời nên mọi chuyện kia cũng lắng đi nhanh chóng. Mà lúc này đây hai nhà lại lần nữa cưới hỏi, mà nhân vật chính lúc này là người đứng đầu Sở gia Sở Vân Tiêu cùng con gái Hứa gia Hứa Nhược Nam. Đương nhiên cuộc hôn nhân này lại một lần nữa làm dấy nên dư luận ở A thành này.

Tiệc cưới được tổ chứa lúc sáu giờ, được cử hành ở khách sạn JY , mà bây giờ còn chưa tới năm giờ, trước cửa khách sản đã đông nghẹt người ra vào, nam nhân mặc tây trang cùng những phu nhân người người cùng nhau bước vào khách sạn. Hứa Hoàn Sơn mặc tây trang cùng với Sở Kiêu đang ngồi trên xe lăn tươi cười cùng nhau đón khách.

"Hoàn Sơn huynh, khi nào thì Nhược Nam tới". Sở Kiêu ngậm cái tẩu, tay giơ lên muốn đốt lửa, nhưng là cựa kì run rẩy, thử vài lần vẫn không cách nào đốt được, ngay sau đó liền có một hạ nhân đến đốt thay cho ông.

Hứa Hoàn Sơn cũng không trả lời câu hỏi kia của Sở Kiêu mà nhàn nhạt nói:" Sở huynh, sức khỏe hình như không tốt như lúc trước".

Sở Kiêu ngửa đầu nói:" Hoàn Sơn huynh đã bận tâm rồi, từ khi Đồng nhi qua đời, thân thể này cũng không tốt như trước đây, bất quá Tiêu nhi thay tôi tiếp quản mọi thứ, tôi cũng không làm gì nên sức khỏe cũng không có trở ngại gì lớn cả. Hoàn Sơn Huynh, tôi nhớ hình như huynh cũng lớn hơn tôi mấy tuổi".

"Ha ha, đúng là lớn hơn ba tuổi".

"Đúng vậy Hoàn Sơn huynh, anh năm nay cũng năm mươi tư tuổi rồi, còn lo lắng chuyện công ty, anh nên lo lắng cho thân mình một chút chứ... Cũng may hai nhà chúng ta đã là thông gia, Tiêu nhi sau này còn có thể giúp anh chăm lo mọi chuyện".

Nghe trong lời nói của Sở Kiêu có ẩn ý, Hứa Hoàn sơn khẽ nhíu mày nhưng sau đó khôi phục trạng thái cười nói:" Vân Tiêu là hậu sinh khả úy, tôi đây chỉ là một lão già, sau này còn phải mong chờ vào nó quan tâm".

"Ha ha ha..." Hai người đồng thời cùng cười to.

Nhìn sắp tới thời gian, Sầm Hào giúp Sở Vân Tiêu mặc lên tây trang màu vàng nhạt, lại nhìn thấy Sở Vân Tiêu chống tay lên mép bàn, sắt mặt có chút trắng bệch liền lo lắng hỏi: "Vân Tiêu, dạ dày lại đau sao?"

Sở Vân Tiêu cười nhạt trả lời Sầm Hào: "Bệnh củ mà, một chút nữa sẽ không sao".

"Hôm nào rảnh rỗi đến bệnh viện Quyên Quyên làm kiểm tra một lần đi, mình thấy dạ dày cậu cũng bệnh rất lâu rồi, phải kiểm tra mới biết chính xác bệnh được".

"Cũng không sao mà". Sở Vân Tiêu vô ý lại đè nén trên ngực hơn một chút, lạnh nhạt đáp: "Từ nhỏ dạy dày mình vốn đã không tốt, đi biết bao nhiêu bác sĩ cũng chỉ nói là khí hư, điều dưỡng nhiều một chút sẽ không sao". Nói xong Sở Vân Tiêu chống mép bàn đứng lên, nhìn đồng hồ trên tay nói: "Mình đi vệ sinh một chút, khi ra chắc xe cũng đến rồi".

Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu bước chân chậm chạp bước vào nhà vệ sinh, suy nghĩ có chút miên man, lấy ra bình rượu đổ một ít vào ly, nhấp từng ngụm.

Sở Vân Tiêu có chút bước đi không vững, từng bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, lấy tay mình vỗ vỗ vào mặt, lại kéo mấy tấm giấy xoa xoa lần nữa. Khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt bây giờ lại có chút ứng hồng, nhìn trong gương lúc này mới thấy thỏa mãn một chút. Anh cười nhẹ, lại xoa trên bụng, cảm giác đau cũng giảm hơn một chút. Đang muốn ra ngoài, không biết từ lúc nào đằng sau đã có thêm một người.

Xoay người lại, nụ cưới trên mặt Sở Vân Tiêu càng đậm thêm chút.

"Không biết bây giờ phải gọi là ba vợ hay anh rể đây?"

Khi nói chuyện, Sở Vân Tiêu vô thức đặt tay trên bụng xoa nhẹ, chỉ có như thế anh mới có thể thấy thoải mái hơn một chút.

"Vân Tiêu, đừng nói như vậy, năm xưa tôi đối với chị cậu..."

"Không được nói nữa".

Sở Vân Tiêu khuôn mặt trắng bệch, vươn cánh tay đang xoa bụng kia chỉ về phía Hứa Hoàn Sơn gằn từng chữ: "Không cần ông nói, tôi cũng không muốn nghe".

"Được được, tôi không nói".

Hứa Hoàn Sơn ở trước mặt Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng khoát tay.

"Chuyện năm xưa không nhắc lại nữa, hôm nay cậu cưới Nhược Nam, cũng mong rằng cậu có thể đối sử với con bé tốt một chút, cả hai cùng vui vẻ hạnh phúc..."

"Chắc chắn là vậy rồi ba vợ, Nhược Nam cô ấy tốt như vậy, con làm sao không thương cô ấy cho được. Ba cứ yên tâm, con sẽ toàn tâm toàn ý mà lo cho cô ấy..."

Sở Vân Tiêu đã khôi phục lại khuôn mặt trầm tĩnh, nụ cười trên mặt lại hiện ra.

"Bên chỗ Lôi Hành trưởng quan, con sẽ đi chào hỏi, sồ tiền kia sẽ rất nhanh được vào túi tiền của ba vợ".

Khi nói hết câu, cũng không thèm nhìn tới Hứa Hoàn sơn một lần nào, trực tiếp vòng qua ông ta ra khỏi nhà vệ sinh.

Bởi vì cảm xúc có chút lẫn lộn, dạ dày vốn đã đỡ hơn một chút, lúc này lại bắt đầu đau, Sở Vân Tiêu cũng không quan tâm nữa, trực tiếp hướng cửa đại sảnh mà đi.

Vừa đến cửa đã thấy Khúc Quyên Quyên cùng Hứa Nhược Nam đi đến. Khi nhìn thấy anh Khúc Quyên Quyên có chút bất ngờ.

"Anh Vân Tiêu, không phải nói là mặc đồ truyền thống màu vàng kia sao? Anh sao lại mặc bộ này..."

Sở Vân Tiêu nhìn tới Hứa Nhược Nam bên kia vẫn không nói câu nào, lại nhìn đến quần áo trên người mình, bất giác nói: "Anh mặc đồ truyền thống nhìn rất khó coi".

"Nhưng là, anh và Nhược Nam mỗi người một kiểu, làm sao đây?"

Trong tình thế này Khúc Quyên Quyên có chút suy nghĩ không ra, thật sự cô không biết phải làm sao mới tốt.

"Quyên Quyên, hay phiền cậu đi một chuyến, về lấy bộ váy cưới màu vàng kia giúp mình đi".

Hứa Nhược Nam nhìn đồng hồ trên tay mình nói.

"Chắc vẫn còn kịp mà".

"Không cần đâu, ở đây ngươi là cô dâu của Sở gia, cứ mặc như vậy các cô chú cũng sẽ không nói gì".

"Nhưng mà..." Nhược Nam muốn nói gì nữa đã bị Sở Vân Tiêu ngăn lại.

"Anh nói sao thì cứ vậy đi".

Nói xong, lại lần nữa lấy tay đè nén trên bụng, xoay người nhìn Nhược Nam cười nhẹ hỏi cô.

"Có phải vậy không, Nhược Nam?"

"Tùy anh vậy".

Cũng không biết vì sao lúc nãy rõ ràng trong lòng có chút buồn, vậy mà khi thấy nụ cười đó của Sở Vân Tiêu chút buồn đó không còn chút nào, cô tiến lên mấy bước khoát vào tay anh, nói: "Chỉ cần anh thích thì sao cũng được".

Sở Vân Tiêu lấy tay véo nhẹ khuôn mặt trắng ngần của Nhược Nam, cười nhẹ nhàng nói: "Cô dâu của anh thật sự là hiểu chuyện. Đi thôi, chúng ta cùng đi đón khách".
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Lúc sáu giờ, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Sở Vân Tiêu mặc tây phục nắm tay Hứa Nhược Nam một thân sườn xám đỏ thẩm bước tới giữa khán đài, đèn xung quanh tất cả đều tắt, chỉ còn ánh đèn chiếu giữa hai người.

Sở Vân Tiêu nắm tay Hứa Nhược Nam tiến lên hai bước, cùng nhau cuối chào tất cả mọi người phía dưới. Khi ngẩn đầu lên, Hứa Nhược Nam thấy được bàn tay nắm lấy tay mình lạnh toát, bất giác cảm thấy hốt hoảng, muốn quay sang nhìn một chút thì đã nghe thấy Sở Vân Tiêu dõng dạc nói.

"Đầu tiên cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự đám cưới của tôi và Nhược Nam".

"Đúng là trai tài gái sắc".

Dưới sân khấu có một vị khách lên tiếng khen ngợi.

"Ha ha, đúng là vậy, mặt mũi đúng là mặt mũi, bất quá... " Cạnh đó có một ông lão cười cười lắc đầu nói.

"Vu lão, đây là ý gì?" Vị khách lúc nãy có chút mờ mịch nhìn về phía ông lão kia.

"Tiểu La, cậu đến A thành này chắc cũng không được mấy năm nhỉ?"

Người khách được gọi là Tiểu La kia gật đầu: "Đúng là hai năm nay mới chuyển công tác về đây, cũng thường đến nhiều hơn".

"Vậy câu chắc không biết, tám năm trước cũng tại ở đây, cũng là đám cưới Hứa gia, nhưng là cô dâu lúc ấy là chị của chú rể bây giờ, còn chú rể lúc ấy lại là ba cô dâu lúc này..."

"A..." Tiểu La che miệng mình, "Chuyện này, này làm sao có thể..."

"Tiểu La cậu từ từ sẽ biết. Sở Vân Tiêu làm đám này bất quá cũng là vì mấy miếng đất , so với cha cậu ta thâm hiểm hơn nhiều..."

Trên mặt ông ta hiện ra chút ẩn ý " Bằng không cậu nghĩ làm sao Sở gia có thể mở rộng như lúc này, mà làm sao Hứa Hoàn Sơn đồng ý gả đứa con gái duy nhất mà ông ta yêu thương cho cậu ta".

"Ý của ông..."

"Từ từ cậu sẽ hiểu thôi". Ông ta cũng không nói nữa, mà theo mọi người vỗ tay đáp tạ Sở Vân Tiêu.

Vừa tới phòng thay quần áo, bàn tay vốn nắm lấy tay Hứa Nhược Nam liền buông ra, liền che trước bụng , dưới ánh đèn khuôn mặt Sở Vân Tiêu không chút huyết sắc.

"Anh, không sao chứ".

Hứa Nhược Nam nhanh chóng tiếng đến, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng cùng xót xa.

Sở Vân Tiêu nắm lấy tay Hứa Nhược Nam bỏ ra khỏi mình, thuận thế lùi về sau mấy bước, nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, em thay quần áo đi, nhanh một chút, nếu không hơn một trăm bàn kia, chúng ta chưa thay xong quần áo thì họ đã đi rồi".

Nói xong chỉ vào phòng thay quần áo bên cạnh.

"Nhanh đi, Quyên Quyên đang chờ em".

Hứa Nhược Nam muốn nói gì nữa, lại thấy ánh mắt lạnh lùng kia của anh, lời muốn nói ra đành nuốt trở về, đi về phía phòng thay đồ.

Khi cửa phòng vừa đóng lại, Sở Vân Tiêu không trụ nổi nữa mà ngồi xuống ghế, có chút thở dốc, hai tay ôm chặt lấy bụng, trên trán mồ hôi từng giọt liên tục chảy xuống.

"Vân Tiêu..."

Sầm Hào vừa tới nhìn thấy liền hốt hoảng.

"Mình mới cùng Đồng Đồng uống một chút, cậu làm sao vậy".

Sở vân Tiêu cố gắng ngước lên nhìn Sầm Hào, nói một cách khó nhọc: "Giúp mình... thay... quần áo".

"Cậu như vậy" Sầm Hào có chút do dự: "Ở ngoài đó là một trăm bàn".

"Đến lúc này... không được... cũng phải được... không phải sao?"

Sầm Hào lắc đầu, chỉ có thể tiếng lên cởi tây trang, thay áo trong, hoàn hảo thay một bộ đồ mới. Sở Vân Tiều nắm tay Sầm Hào, cố gắng đứng lên, đi đến phòng thay đồ gõ cửa: "Đã xong chưa, chúng ta đi thôi".

Từ cửa Hứa Nhược Nam bước ra, cô mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ ánh tím, bộ lễ phục dù kiểu cách đơn giản nhưng khi Nhược Nam mặc lên người tại tôn lên được đường nét cơ thể cùng sự trang nhã, kết hợp với làn da trắng của cô, củng khuôn mặt dịu dàng thoát tục, trong giây phút ấy Sở Vân Tiêu có chút hoa mắt.

"Đi thôi, Vân Tiêu".

Nhược Nam một tay kéo tay Sở Vân Tiêu, tay còn lại nhẹ nhàng giúp anh xoa trên bụng. Sở Vân Tiêu hơi bất ngờ, bên tai liền nghe thấy giọng nói nhỏ của cô.

"Em biết anh không được khỏe".

Sở Vân Tiêu quay mặt lại, nhìn thấy một bên của cô, vẫn nhẹ nhàng bình thản như thế, trong tâm anh lúc này lại có chút suy nghĩ loạn.

Khi Khúc Đồng Đồng, Sầm Hào, Khúc Quyên Quyên, Mạc Thanh, một đám người cùng nhau uống thì Sở Vân Tiêu cùng Hứa Nhược Nam đã bắt đầu mời rượu mói người. Cuối cùng đến mấy bàn bên trái dưới khán đài, theo thường lệ Sầm Hào sẽ giúp Sở Vân Tiêu tiếp trước. Sở Vân Tiêu đang bưng chén rượu lên nói lời cảm tạ, liền có một ông lão ngăn tay anh lại.

"Cháu trai, đổi ly rượu mới uống với bác Vu này một ly được không?"

Ông lão có chút cười lạnh lùng hỏi anh.

Sở Vân Tiêu có chút nhíu mày, muốn nói gì đó thì một bên Sầm Hào đã lên tiếng trước: "Bác Vu, ly rượu đêm nay cháu nghĩ không đổi được".

Lão Vu cười cười, nói: "Hứa gia cùng Sở gia hai nhà này ở A thành đều là đứng đầu, chúng ta đều coi là chủ, sai đâu đánh đó. Hôm nay khó lắm có một ngày vui như thế này, lão Vu ta chỉ là muốn có chút không khí vui mừng".

"Nhưng mà..."

Sầm Hào muốn nói lại bị Sở Vân Tiêu nắm lấy, sau đó anh tiếp chén rượu từ tay Vu lão, nói: "Bác Vu là trưởng bối, trong ngành cũng là người đi trước, hôm nay cháu cũng kính bác một ly, kính..."

Nói xong, một ngụm uống cạn ly rượu. Vốn dĩ dạ dày chưa ăn gì, nay lại giống như lửa đốt, Sở Vân Tiêu vô thức lấy tay che trước bụng, sắc mặt hơi đổi, môi lại mang theo nụ cười: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui, mọi người ăn uống vui vẻ".

Bước đi có chút chậm chạp ngồi xuống bàn gần đó, Hứa Nhược Nam đã bưng một chén canh nóng đến cho anh, trong lòng chó chút ấm áp, muốn cảm ơn cô, quay lại đã thấy Hứa Hoàn Sơn cầm một bình mao đài đi về phía mình.

"Vân Tiêu, hai cha con chúng ta hôm nay phải vui vẻ mà uống một chút".

Hứa Hoàn Sơn kêu người thay hai ly uống rượu đế bằng hai ly rượu đỏ.

"Rượu này là khi xưa khi vừa mới bắt đầu làm ăn, là bạn bè đưa cho. Cũng đã ba mươi năm, ba luôn không nỡ uống, hôm nay hai cha con chúng ta cùng nhau uống đi".

Nói xong Hứa Hoàn Sơn đổ đều rượu vào hai cái ly trên bàn.

"Ba..."

Hứa Nhược Nam đứng lên, muốn cầm lấy ly rượu trên bàn liền bị Hứa Hoàn Sơn ngăn lại.

"Người ta nói con gái luôn hướng ngoại quả là không sai, còn chưa có chân chính bước vào nhà đã lo giúp đỡ chồng của mình".

Hứa Nhược Nam có chút xấu hổ, nhìn xung quanh mọi người ăn uống no say, cũng không ai chú ý đến bên này, nếu lại lấy ly rượu kia thật sự làm người ta chê cười, đành rút tay về.

"Không uống được? Nghe nói tửu lượng của con rất tốt, một chút rượu này chắc sẽ không ảnh hưởng đến đêm tân hôn của hai đứa".

Hứa Hoàn Sơn cầm lấy ly rượu, nhìn về phía Sở Vân Tiêu nhàn nhạt cười.

Sở Vân Tiêu cũng cầm lấy ly rượu nhìn về phía Hứa Hoàn Sơn cười, chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, làm sao như thế được, khó khăn lắm anh rể mói có một ngày vui như thế, em vợ đây cung kính không bằng tuân mệnh".

Hứa Hoàn Sơn khuôn mặt liền thay đổi, bất quá chỉ trong giây lát liền khôi phục nụ cười trên mặt: "Tốt lắm, chuyện trước kia chúng ta cứ quên đi". Nói xong nâng chén chạm vào ly của Sở Vân Tiêu.

"Tốt, con kính cha trước".

Sở Vân Tiêu cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn ly.

"Tốt, không hổ là con rể của ta".

Hứa Hoàn Sơn cười cười, cũng đưa ly lên uống cạn ly rượu.

"Con cùng Nhược Nam cũng mệt mỏi một ngày rồi, ăn chút gì rồi về nghỉ ngơi sớm đi".

Hứa Hoàn Sơn đứng lên vỗ vỗ vai Sở Vân Tiêu nói.

"Cha không cần lo lắng, chúng con biết".

Sở Vân Tiêu cố gắng vịnh mép bàn đứng lên, nắm lấy tay Hứa Hoàn Sơn. Trong đám cưới này, nhìn thấy là mối quan hệ tốt đẹp của cha vợ và con rể.
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Hứa Hoàn Sơn cầm vỏ chai muốn rời đi, đi đến bên cạnh con gái mình nói: "Thiếu chút nữa thì quên rồi, con và Vân Tiêu không phải chút nữa sẽ có một tiết mục hòa tấu sao? Còn chưa đi thay quần áo".

Hứa Nhược Nam không trả lời câu hỏi của Hứa Hoàn Sơn, không mặt hiện ra chút giận hờn: "Ba, Vân Tiêu rõ ràng không khỏe, lại còn bắt anh ấy uống nhiều rượu như thế".

Hứa Hoàn Sơn khoát tay: "Chút rượu đó, nó nhắm mắt cũng có thể uống hết".

"Ba, nhưng mà..."

"Quyên Quyên, đưa Nhược Nam đi thay quần áo đi". Hứa Hoàn Sơn không nghe Hứa Nhược Nam nói nữa, nói với Khúc Quyên Quyên.

Hứa Nhược Nam thở dài, chỉ đành cùng Khúc Quyên Quyên đi vào phòng thay đồ.

Sở Vân Tiêu khom người trong nhà vệ sinh. Cố gắng dựa vào bồn rửa mặt, dạ dày một trận đau đớn cứ liên tục truyền đến, một lần lại một lần qua đi, không giảm bới mà còn đau đớn hơn.

"Vân Tiêu, ở đây không có ai, đau thì hãy rên đi, như vậy còn tốt hơn bây giờ".

Sầm Hào đứng một bên lo lắng cho anh nói, vừa đến nhà vệ sinh Vân Tiêu đã khóa cửa lại, sau đó liền bổ nhào vào bồn rửa mặt nôn khan. Nhưng từ bỏ nghe được âm thanh của anh, cùng với khuôn mặt càng ngày càng xanh trắng, cái gì cũng không nôn được.

Vốn dĩ muốn tiếng lên giúp Vân Tiều mát xa một chút, lại bị anh gắt gao xua tay cùng với ánh mắt lạnh lùng xa cách kia, Sầm Hào chỉ đành đứng một bên sốt ruột không thể làm gì.

"Nếu không, mình đi gọi Quyên Quyên qua đây".

"Không..."

Sở Vân Tiêu như dán chặt lưng vào mép bàn, tay phải dùng sức nắm lấy bàn, dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, chỉ có như vậy hình như anh mới cảm thấy khá hơn một chút.

"Không cần... Làm cho người nhà Hứa gia biết".

"Nếu không, mình ra ngoài nói với Đồng Đồng một tiếng, bản hợp tấu của cậu và Nhược nam đừng đàn nữa".

"Không được..." Sở Vân Tiêu cắn chặt môi "Mọi chuyện... cứ làm theo kế hoạch... Nếu không... Sợ rằng Sở gia chê cười".

Chậm rãi đứng lên, nhắm chặt hai mắt, yên lặng chờ đau đớn đi qua, mới mở mắt nhìn Sầm Hào nói: "Đi thôi... giúp mình thay quần áo".

"Chống lại cơn đau đớn từ dạ dày, lúc đi vào phòng thay quần áo, Sở Vân Tiêu thẳng lưng, bỏ tay Sầm Hào ra anh mới đi vào.

Sầm Hào vội vàng đi theo vào, lấy ra một áo sơ mi cùng nơ tím, cùng một đôi khuy áo màu vàng kim, giúp Sở Vân Tiêu thay ra.

"Cậu nghĩ ngơi một chút đi".

Sầm Hào nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Vân Tiêu , chỉ về phía ghế dựa bên cạnh.

Sở Vân Tiêu lắc đầu, muốn nói gì thì cửa đã mở.

"Vân Tiêu, nhìn em thế này được không?"

Hứa Nhược Nam mặc chiếc váy ngắn ba tầng thước tha đi đến trước mặt anh.

"Rất đẹp... em mặt vào thật sự rất hợp".

Sở Vân Tiêu tay xoa nhẹ bụng, nhẹ nhàng nói.

"Anh cũng rất đẹp trai, màu tím thật sự rất hợp với anh".

Hứa Nhược Nam có chút suy tư nhìn Sở Vân Tiêu, màu da của anh vốn dĩ trắng, khi kết hợp với quần áo màu tím lại càng anh tuấn, khí chất hơn người. Hứa Nhược Nam có chút ngây người nhìn anh.

"Được rồi, chúng ta đi thôi".

Nhìn đến ánh mắt có chút say đắm của Hứa Nhược Nam, Sở Vân Tiêu thẳng lưng, nắm lấy tay cô cùng bước ra ngoài.

"Anh... Không sao chứ".

Cảm giác được bàn tay anh như lúc trước lạnh lẽo, vừa ra khỏi cửa Nhược nam liền nhẹ nhàng hỏi người đi bên cạnh mình luôn một mạch thẳng lưng.

Sở Vân Tiêu đang cố gắng áp chế cơn đau từ dạ dày truyền tới, nghe được giọng nói của cô chỉ nhàng nhạt trả lời.

"Không có chuyện gì, anh rất khỏe".

Hứa Nhược Nam cảm nhận được trong lời nói kia lạnh lẽo, trong tâm bất giác trầm xuống, lúc trước mời rượu nồng đậm tình cảm kia như vậy mà không còn gì. Tuy rằng tay vẫn nắm chặt với nhau nhưng có lẽ cũng như trước đây giống như người xa lạ. Hứa Nhược Nam có chút sợ hãi, vươn tay ra muốn xoa trên bụng anh, bên tay lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang bên tai, khách khí mà xa lạ: "Anh không sao, cảm ơn em quan tâm".

Hứa Nhược Nam tâm tình phức tạp bị Sở Vân Tiêu nắm tay kéo lên sân khấu, trên đó một chiếc dương cầm cùng violon đã được đặt sẵn.

Hứa Hoàn Sơn đang ở dưới sân khấu vui vẻ nói: "Bữa tiệc sắp kết thúc, con gái cùng con rể có chuẩn bị một tiếc mục nhỏ, góp vui cho mọi người".

Sở Vân Tiêu lôi kéo Hứa Nhược Nam ra giữa sân khấu, sau đó cúi chào mọi người. Không biết có phải ảo giác hay không, khi đứng thẳng người Nhược Nam lại cảm thấy Sở Vân Tiêu có chút chậm chạp.

"Tôi học violon vài năm, cũng có chút thành tựu, Nhược Nam..." Sở Vân Tiêu hơi quay đầu, cười yếu ớt nhìn cô gái bên cạnh mình, "Cũng biết một chút về dương cầm, hôm nay mượn cơ hội này hợp tấu một khúc lương chúc, cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây".

Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu bênh cạnh, tâm một lần nữa loạn nhịp. Lúc này đây có thể cùng Sở Vân Tiêu hợp tấu, kinh ngạc biến thành vui mừng, vốn dĩ lúc đầu chỉ định đàn một bản nhạc nhẹ, mà lúc này...

Hứa Nhược Nam còn có chút ngây người đứng đó đã bị Sở Vân Tiêu kéo tới trước đàn dương cầm, ấn nhẹ vai nàng ngồi xuống ghế.

"Nhược Nam, chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau đàn một khúc".

Sở Vân Tiêu âm thanh ôn nhu, làm cho tâm Hứa Nhược Nam một lần nữa nhảy loạn, cô ngẩn đầu mỉm cười nhìn Sở Vân Tiêu, gật gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, giây phút ấy Sở Vân Tiêu trong mắt đều là ý cười, nhưng trong giây phút Nhược Nam cúi xuống, khuôn mặt vốn dĩ đang cười kia liền hiện lên khí chất lạnh lùng. Sở Vân Tiêu cầm đàn lên, đứng thẳng, chuyên tâm kéo đàn.

Khúc nhạc này, Hứa Nhược Nam cùng Sở Vân Tiêu chưa một lần đàn cùng nhau, chỉ duy nhất nhớ được mười năm trước từng nghe anh đàn một lần, vậy mà lại phối hợp vô cùng ăn ý. Bản nhạc vừa vang lên, thê lương cùng ai oán vậy mà vẫn làm say đắm lòng người. Khi kết thúc mọi người dưới đài còn ngỡ ra một lúc, say đó lại vỗ tay không ngừng.

Sở Vân Tiêu lại kéo tay Hứa Nhược Nam, khom người cúi chào. Xong rồi còn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô chậm rãi xuống sân khấu.

"Hai người họ phối hợp thật là ăn ý, phải không..." Một lúc sau Khúc Đồng Đồng mới đẩy Sầm Hào bênh cạnh còn đang ngây ngốc đứng đó.

"Phải!" Sầm Hào thu hồi ánh mắt lo lắng của mình, quay sang nhìn Khúc Đồng Đồng.

"Nhưng là, cậu có biết không? Sau khúc nhạc đó, có gì khác thường sao?"
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Khi chuẩn bị tiễn khách Hứa Nhược Nam đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng, động tác lại thong thả thoải mái.

"Làm sao vậy? Cậu mệt sao?" Khúc Quyên Quyên có chút lo lắng hỏi.

"Mình đang nhớ, lúc cùng anh ấy đàn khúc Lương Chúc kia". Hứa Nhược Nam ánh mắt liền hiện lên chút mê ly.

"Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc".

"Nhưng mà Quyên Quyên, cậu nghĩ thế nào, mình muốn biết cậu nghĩ thế nào". Hứa Nhược Nam có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Khúc Quyên Quyên.

:Khúc Quyên Quyên do dự một chút vẫn trả lời cô: "Khách quan mà nói, cậu và Vân Tiêu quen biết nhau quá ngắn". Ngừng một chút, Khúc Quyên Quyên quan sát vẻ mặt của Hứa Nhược Nam không biến sắt mới nói tiếp: "Hai người các cậu, chưa tới hai tháng đã kết hôn".

"Nếu như tính từ lần đầu tiên tới giờ, đã là mười năm rồi". Hứa Nhược Nam nhớ lại trong mắt hiện lên chút say đắm.

"Cậu nói là..." Khúc Quyên Quyên nhớ lại, liền tỉnh ngộ "Cậu nói là mười năm trước, lúc tiễn cậu đi Anh?"

Hứa Nhược Nam liền gật đầu.

"Vậy cũng tính, bất quá trong mười năm qua cậu gặp lại anh ấy".

Hứa Nhược Nam lắc đầu.

"Hazz, cậu thật là..."Khúc Quyên Quyên thở dài. "Hai người các cậu nếu hiểu rõ khi kết hôn sẽ rất hạnh phúc". Khúc Quyên Quyên nói xong câu đó có chút do dự.

"Quyên Quyên, giúp mình kéo cái khóa". Hứa Nhược Nam giống như không nghe thấy câu cuối cùng của Khúc Quyên Quyên, liền kêu cô kéo giúp cái khóa.

Đi ra khỏi phòng thay quần áo, Sở Vân Tiêu đã chờ ở ngoài cửa, quần áo màu xám lại làm cho khuôn mặt anh hiện lên vẻ tái nhợt. Hứa Nhược Nam khoát tay mình lên tay anh nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, Vân Tiêu".

Sở Vân Tiêu nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam, vương tay kẹp lên tóc cô một chiếc kẹo nhỏ, thế này mới vui vẻ nói: "Đi thôi".

Trước cửa đại sảnh, khách đã muốn về gần hết, hai người đứng ở cửa vui cười tiễn từng vị khách. Lão vu cười cười nắm tay Tiểu La đi tới, Sở vân Tiêu cùng hai người bọn họ bắt tay nói lời tạm biệt. Lão Vu xoay người, nói nhỏ bên tai Sở Vân Tiêu hai câu, sắc mặc anh hơi tối, Lão Vu cùng Tiểu La liền rời đi.

"Cho lão, ông cùng chú rể nói cái gì mà sắc mặt người ta trắng bệch thế kia". Lên xe Tiểu La liền kiềm không được tò mò mà hỏi Lão Vu.

"Ha ha, không có gì, chính là nói một câu muốn cậu ta chào hỏi cha vợ kiên anh rể thôi". Lão Vu có chút nham hiểm cười nói.

Cảm giác được người bên cạnh có gì đó không đúng, từ lúc ông lão kia cùng người nam nhân kia rời đi, Sở Vân Tiêu không có gì thay đổi. Chỉ là hai người đó rời đi rồi, bàn tay luôn nắm lấy tay mình rõ ràng có chút run run. Quay về nhìn về phía người kia, thân mình vẫn đứng thẳng, nhưng sắc mặt so với lúc nãy lại càng tái nhợt, mồ hôi trên tán càng đậm.

"Anh không khỏe sao?" Nhược Nam có chút lo lắng hỏi.

Người bên cạnh quay lại liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng. Sau đó cũng không thèm nhìn cô, quay qua tiếp tục bắt tay nói chuyện với khách.

Một lúc sau, mới nghe được âm thanh có chút đè nén bên cạnh nói: "Tôi rất khỏe, có em bên cạnh không khỏe làm sao được".

Vốn là một câu có chút nhu tình, nhàn nhạt ngữ ý, vậy mà lại nghe không ra một chút tình cảm nào. Bên cạnh Hứa Nhược nam không biết tại sao lại cảm thấy rất lạnh.

"Làm sao vậy? Em lạnh sao, nếu không nhờ Quyên Quyên lấy áo khoát lại đây cho em". Người bên cạnh cũng cảm thấy cô run run, quay đầu lại , ánh mắt có chút thân thiết nhìn thoáng qua cô. Tuy rằng âm thanh vẫn là không quan tâm mấy nhưng cô lại lần nữa động tâm, người đàn ông bên cạnh mình cuối cùng là người như thế nào đây?

Quay đầu nhìn người kia vẫn đang tiếp khách, nghĩ tới anh đối với mình quan tâm trong lòng liền ngọt ngào.

Tiễn hết khách đi, cha hai nhà cũng rời đi trước, Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng bỏ bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay mình ra, nhàn nhạt nói: "Kêu Quyên quyên đi thay quần áo cùng em đi, chúng ta chuẩn bị về thôi".

"Vậy anh..."

Nhược Nam nhìn thấy trong mắt người kia có chút mệt mỏi, trong lòng lần nữa có chút lo lắng.

"Anh cùng Sầm Hào có việc muốn bàn một chút, một chút nữa chờ bọn em trên xe".

Sở Vân Tiêu không có nhìn cô, mà nhanh chóng cùng Sầm Hào rời đi. Không biết sao, khi nhìn thấy bóng lưng của anh, cô lại cảm thấy anh bước đi có chút cứng ngắc.

"Tiểu Hào, giúp mình một chút..." Vừa mới ra khỏi cửa, Sở Vân Tiêu liền nắm chặt tay Sầm Hào, trên trán mồ hôi đã đầm đìa.

"Vân Tiêu, hay mình đi kêu Quyên Quyên".

Sầm Hào thấy sắc mặt anh trắng bệch, biết anh đang cực kỳ khó chịu, không khỏi có chút lo lắng.

"Không... Đưa mình lên xe... Trên xe... Có thuốc".

Sở Vân Tiêu tay càng nắm chặt tay Sầm hào hơn, tay còn lại luôn đè chặt dạ dày của mình, nỗ lực đi về phía bên ngoài.

Xe sớm đã tới, Sàm Hào vội vàng mở cửa giúp Sở Vân Tiêu lên. Cửa xe vừa đóng liền nói với Khúc Đồng Đồng: "Thuốc của Vân Tiêu thường dùng để ở đâu?"

Khúc Đồng Đồng lúc này mới chú ý thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Sở Vân Tiêu, còn có chút kìm nén. Vội vàng lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, lại lấy thêm một bình nước đưa cho Sầm Hào.

Sầm Hào cầm lấy mở bình nước ra, đưa nước cùng thuốc qua cho Sở Vân Tiêu, nhưng anh chỉ nhìn qua bình nước rồi cầm lấy thuốc, nuốt một cách khó nhọc.

"Nước... Rất lạnh".

Sở Vân Tiêu không còn đủ sức nói thêm lơi nào nữa, hai tay lại thay phiên nhau đè nén cơn đau trên dạ dày, nhìn chính mình từng giọt mồ hôi đã ướt đẫm cả áo.

"Nhờ Quyên Quyên xem qua một chút đi, em ấy mấy hôm trước còn nói với mình, cậu phải đến bệnh viện em ấy kiểm tra một lần, rồi lấy thuốc nữa". Khúc Đồng Đồng quay đầu nhìn Sở Vân Tiêu, có chút lo lắng nói.

Sở Vân Tiêu không trả lời Khúc Đồng Đồng mà đột nhiên hỏi: "Xe benz.... Đã đi chưa".

"Không có, ba cậu ngồi xe Tiểu Dương, tất cả còn lại đều còn ở trong gara".

Vân Tiêu nhìn sang Sầm Hào: "Làm phiền cậu... Đi qua... Đưa hai cô ấy về".

"Làm sao..." Sầm Hào có chút mơ hồ.

"Mình... Không muốn... Cô ấy biết".

Sở Vân Tiêu cúi xuống: "Không muốn... Ba... Cô ấy biết".

Sầm Hào hiểu ra, lướt qua Vân Tiêu một lần rồi xuống xe.

Vân Tiêu mở cửa xe xuống, nói vọng ra: "Chút nữa... Đưa cô ấy... Về biệt thự của mình".

Sần Hào gật đầu, bảo mọi người đi trước.

Khúc Đồng Đồng cũng không nói gì, liền lái xe rời đi.

"Đồng... Nói với Quyên Quyên... Không cần nói với cô ấy... Mình bị bệnh... Hiện tại, chỉ cần nói..."

Khúc Đồng Đồng thở dài, lấy điện thoại từ trong người ra.

Cùng em gái nói chuyện một lúc, khi buông điện thoại xuống, nhìn đến người kia qua gương chiếu hậu, lại gập người, càng ngày càng thấp.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Đi vào phòng thay quần áo lúc này, Hứa Nhược Nam có chút ngừng lại.

"Quyên Quyên, lấy giúp mình chén nước".

"Ừ, cậu chờ một chút, mình đi lấy cho". Khúc Quyên Quyên ra ngoài, vừa mới lấy nước di động liền van lên.

"Anh?"

"Bệnh dạ dày của vân Tiều tái phát, anh thấy lần này có vẻ không ổn, anh đưa cậu ấy về trước, tí nữa Sầm Hào đưa hai người về".

"Sao lại thế này, hay lát nữa em qua xem anh ấy một chút".

"Không cần đâu, cậu ấy không chịu. Còn muốn anh nói với em, đừng nói cho Nhược Nam biết cậu ấy bệnh".

"Vì sao chứ? Hai người đó bây giờ không phải là vợ chồng sao?"

"Haizz, tạm thời không nói rõ được, em cứ nghe theo trước đi".

Cúp điện thoại Khúc Quyên Quyên có chút không biết làm thế nào, bước vào phòng thay đồ, cô cố gắng ổn định tâm trạng của mình, đưa nước cho Nhược Nam rồi nói: "Anh của mình mới vừa gọi tới, nói có việc gấp, anh ấy và vân Tiêu đi trước, lát nữa Sầm Hào đưa chúng ta về".

"Bọn họ... Không có gì chứ?"

Hứa Nhược Nam bỗng nhớ đến người kia khuôn mặt trắng nhợt lạ thường.

"Chắc là... Chuyện của công ty". Khúc Quyên Quyên có chút mơ hồ nói. "Uống Nước đi, uống xong rồi thay quần áo, Sầm Hào đang đợi chúng ta".

"Quyên Quyên, anh cậu mấy năm nay chắc là rất hay qua lại với Vân Tiêu?" Hứa Nhược Nam một bên thay quần áo, một bên nhẹ nhàng hỏi.

Khúc Quyên Quyên cầm quần áo Hứa Nhược Nam vừa thay ra, vừa vặn che đi nét mặt của cô: "Cũng coi như là vậy, bất quá Sầm Hào còn gần hơn chút".

"Anh ấy, mình nói là Vân Tiêu". Hứa Nhược Nam ngừng tay một chút nói tiếp: "Là một người như thế nào đây?"

"Cậu làm sao lại hỏi mình, cái này nên là cậu phải tự tìm hiểu mới đúng".

Khúc Quyên Quyên tỉ mỉ đen quần áo Hứa Nhược Nam thay ra cầm lấy, lại giúp cô lấy một bộ khác, đầu vẫn cúi thấp.

"Cậu không phải cũng nói, là mình cùng anh ấy chưa hiểu rõ nhau, mình chính là muốn hiểu rõ anh ấy".

Khúc Quyên Quyên ngẩn đầu nhìn Hứa Nhược Nam, thấy trong mắt cô hoàn toàn là sự lo lắng, lại tiếp tục cúi mặt xuống chậm rãi nói: "Thật ra mình cũng không nghe anh mình nói nhiều, chỉ nghe nói anh ấy rất trọng tình nghĩa".

"Anh ấy có phải sức khỏe không được tốt phải không?"

Nghe Hứa Nhược Nam hỏi tay Khúc Quyên Quyên bỗng run lên, nhưng rất nhanh cô lại ngẩn đầu lên, tươi cười có chút che dấu nói.

"Làm sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Mình cũng không chắc, chỉ là trực giác cảm thấy, hoặc ít nhất là hôm nay anh ấy có chút không khỏe". Hứa Nhược Nam trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt kia, thân thế luôn lạnh cùng ánh mắt chịu đựng kia.

"Có lẽ là gần đây chuẩn bị hôn lễ có chút mệt không?"

Nghĩ đến anh hai mới vừa gọi điện thoại, Khúc Quyên Quyên lại cúi đầu, chột dạ nói.

"Có lẽ là vậy".

Hứa Nhược Nam thở dài, thay xong quần áo nhìn đến Khúc Quyên Quyên bên dây vẫn còn chút chột dạ nói: "mình xong rồi, đi thôi".

Nhìn thấy Hứa Nhược Nam cùng Khúc Quyên Quyên Quyên đi ra, Sầm Hào liền tiến lên đón tiếp, nói: "Vân Tiêu bọn họ..."

"Quyên Quyên nói với em rồi, chúng ta đi thôi".

Hứa Nhược Nam biểu tình nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra sự vui buồn của cô. Khúc Quyên Quyên cùng Sầm Hào liếc nhìn nhau một cái, không nói với nhau câu nào chỉ ra xe rời đi.

Khi xe Khúc Đồng Đồng tới biệt thử Sở gia, Sở Vân Tiêu đã không mở mắt lên nổi, Khúc Đồng Đồng phải nửa dìu nửa đỡ anh mới bước xuống xe được. Còn không có đứng vững, liền đẩy tay Khúc Đồng Đồng ra, lảo đảo chạy qua một bên, chống bên thân cây khom người xuống nôn khan.

Khúc Đồng Đồng vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Sở Vân Tiêu một tay kia luôn luôn đặt tay lên trên bụng, lại liên tục nôn khan không ngừng, tay đặt trên cây cũng kịch liệt run rẩy. Khúc Đồng Đồng liền đưa tay vuốt lưng anh, thân thiết hỏi: "Nôn ra được không? Nôn ra đỡ hơn chút nào không?"

Sở Vân Tiêu lắc đầu, tay vẫn đặt ở trên bụng, lưng càng ngày càng thấp. Một lúc sau, như hạ quyết tâm, bàn tay vốn đang đặt trên dạ dày liền đưa lên cổ, liên tục giữ lấy. Lập tức một trận cảm giác ghê tởm xông lên, vị tanh tưởi cùng cảm giác nhói thay phiên nhau hành hạ anh, Sở Vân Tiêu cuối cùng nôn ra một ngụm vàng vàng xanh biếc gì đó.

"Nói với Quyên Quyên đến đây xem qua một chút đi, cậu như thế này cũng không phải biện pháp tốt đâu". Khúc Đồng Đồng một bên vỗ lưng cho anh, có chút lo lắng nói.

Sở Vân Tiêu lấn nữa nôn ra hai cái xanh biết giống như mật, dựa vào cây mới có thể đứng vững thân mình, không một chút sức nói: "Nhớ kỹ... Mình đã nói, Quyên Quyên... cùng cô ấy... Qúa thân thiết... Không thể để... Cô ấy biết".

Nói xong lại lần nữa xoa nhẹ trên bụng, nhắm mắt lại đợi trần đau đớn đi qua, mới mở mắt ra nói với Khúc Đồng Đồng: "Giúp mình... vào nhà".

Khúc Đồng Đồng chỉ đành phải dìu Sở Vân Tiêu đi vào biệt thự.

Lúc Hứa Nhược Nam trở lại biệt thự, phòng khách to nhưng lại một mảnh đen tối cùng với sự im lặng, Thuận tay mở lên chiếc đèn trong phòng.

"A..." Sở Vân Tiêu cúi người ngồi bên ghế sofa làm cô có chút giật mình.

Đột nhiên bị ánh sáng chói mắt, Sở Vân Tiêu chậm rãi mở mắt, ngẩn đầu lên mặt không thay đổi nói: "Trong nhà này chỉ có hai chúng ta, có cái gì lạ sao?"

"Không phải, em tưởng rằng..." Không biết tại sao mỗi lần chống lại ánh mắt anh, cô đều có một chút sợ hãi.

"Nếu biết em nghĩ rằng tôi không về thì không cần ngồi đây đợi em rồi". Sở Vân Tiêu ngồi thẳng người, dựa lưng vào ghế sofa, có chút lười nhát, lại cười khẽ.

"Không phải như vậy, em..." Hứa Nhược Nam có chút quẫn bách, chỉ vội vàng đến ghế sofa ngồi xuống, một tay đưa lên trán anh.

"Anh không sao chứ?" Trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, lạnh buốt.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, dừng một chút lại bỏ qua một bên, đối với cô nhẹ nhàng cười rồi nói: "Đương nhiên là không sao, chồng của em thân thể thật sự rất tốt".

"Nhưng là..."

"Đừng nói nữa, anh mệt, lên lầu nghỉ ngơi đi". Nói xong Sở Vân Tiêu đứng lên, liền một mạch đi lên lầu, Hứa Nhược Nam đành phải đứng dậy chạy lên theo anh.

Lên lầu, Sở Vân Tiêu chỉ vào một phòng trong góc nói: "Đi xem thích không?"

Đẩy cửa phòng bước vào, trước mặt trên dưới trong phòng đều phủ một màu hồng. Khăn trải giường màu hồng phấn, rèm cửa, bàn trang điểm, giấy dán tường... Đều màu hồng, Hứa Nhược Nam có chút say đắm.

"Nghe Quyên Quyên nói em thích màu hồn, đều không hỏi ý kiến của em đem phòng ngủ của em làm thành thế này, em sẽ không giận chứ". Sở Vân Tiều đứng sau lưng Hứa Nhược Nam nói.

Hứa Nhược Nam quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sở Vân Tiêu, nụ cười trên môi có chút cứng nhắc: "Phòng ngủ của em? Chẳng lẽ chúng ta không cùng phòng?"

Sở Vân Tiêu cùng nhìn Hứa Nhược Nam, một lúc sau mới trả lời cô: "Anh từ nhỏ không thích ngủ chung cùng người khác, hơn nữa thường về rất trễ, sợ làm phiền tới em, phòng của em ngay bên cạnh, em cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, ngủ sớm đi".

Dức lời, không liếc nhìn lấy Hứa Nhược Nam một cái, liền xoay người đi về mấy bước, mở cửa ra đi vào sau đó lập tức đóng cửa lại.

Đợi đến khi cánh cửa kia đóng một cái "rầm" Hứa Nhược Nam cũng cảm thấy tâm mình vỡ nát. Cô chết lặng nhìn cánh cửa kia, muốn hỏi người ở trong những đều này cuối cùng là sao. Bước đi một bước lại qua trở về, từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàn khiến cô không thể bước nỗi dù chỉ là một bước. Vì thế cô chỉ đành bước vào căn phòng kia, tâm chết lặng ngồi trên giường rồi lại nằm xuống. Nhắm mắt lại nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Đóng lại cánh cửa, Sở Vân Tiêu cũng không nhịn được nữa, lưng dựa vào cửa, tay đặt trên dạ dày, theo cửa chậm rãi trược xuống.

Đêm nay dạ dày không giống lúc trước, từng cơn lại từng cơn đau đớn ập tới. Cơn đau càng về sau lại càng mạnh hơn, hoàn toàn không ngừng lại.

Sở Vân Tiêu cắn chặt môi dưới của mình, hai tay thay phiên nhau xoa trước ngực, toàn thân lại vì đau đớn quá mức mà run rẩy kịch liệt. Thuốc dạ dày mà Khúc Quyên Quyên đưa cho anh để không quá năm bước, đứng lên chỉ cần đi hao ba bước là có thể tới được, vậy mà đối với anh lúc này lại khó khăn vô cùng.

Sở vân Tiêu lẳng lặng ngồi dưới đất, hai tay vẫn đặt trên bụng, ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo, anh lẩm bẩm nói: "Tôi biết... Em với mấy người bọn họ... Là cùng một phe... Muốn đưa tôi xuống... Nhưng là... Tôi sẽ không thua... Tôi sẽ từng bước... Đưa các người xuống".

Đên nay Hứa Ngược Nam ngủ khi nào cô không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ chính mình đã nằm trên giường khóc rất lâu sau đó thiếp đi. Khi mở mắt ra trời đã sáng hẳn, Hứa Nhược Nam nhìn lấy chính mình trên người vẫn chưa thay bộ lễ phục, trong lòng lại có chút đau đớn. Xoay người lại, cô vùi đầu vào gối, lại nhớ đến chuyện tối hôm qua.

"Cốc, cốc, cốc" tiếng gõ cửa làm cho Hứa Nhược Nam như choàng tỉnh, xoay người xuống giường, đi chân trần chạy đến trước cửa, cò chút mong chờ nói: "Vân Tiêu".

"Xin lỗi, mợ chủ tôi là mẹ Trương" Ngoài cửa là một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi đang đứng trước mặt cô.

"Bác..." Nhìn người đứng trước cửa, sự mong chờ trong ánh mắt kia cũng không còn.

"Cậu chủ đã đi làm rồi, cậu ấy kêu tôi gọi mợ dậy ăn sáng". Mẹ Trương cung kính nói.

Không phải anh ấy nói nhà này chỉ có tôi cùng anh ấy sao?" Lời nói có chút lạnh lùng còn xen kẽ chút u buồn.

"Hôm nay tôi mới từ nhà lớn của Sở Gia qua đây". Mẹ Trương vẫn cung kính nói: "Bên này cần người nấu cơm nên ông chủ kêu tôi qua đây, nếu mợ không thích..."

"Không có, tôi chỉ hỏi thôi", Hứa Nhược Nam hoàn toàn không có chút hứng thú nào, cô miễn cưỡng hỏi: "Vân Tiêu đi khi nào vậy?"

"Buổi sáng hơn bảy giờ thì phải, tôi vừa đến cũng không nhìn rõ thời gian, cậu ấy nói công ty có việc gấp, không nỡ đánh thức mợ, có gì tối nay về sẽ nói".

"Tôi biết rồi, bác xuống trước đi, chút nữa tôi sẽ xuống ăn sáng".

Đóng cửa lại, Hứa Nhược Nam có chút giận hờn, hôm nay mới là sau đám cưới một ngày, có chuyện gì mà đến tân hôn cũng không quan tâm vợ mình, liền quay về công ty chứ?

Đáp án chỉ có thể là: Anh ấy không thích chính là mình, nghĩ tới đây Hứa Nhược Nam lại có chút buồn, cô thẫn thờ ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ gì.

Đến khi ngồi trên xe Khúc Đồng Đồng mới phát hiện khuôn mặt Sở Vân Tiêu có chút tái nhợt, lại không che giấu được sự mệt mỏi.

"Vân Tiêu, tối hôm qua cậu không sao chứ?"

Sở Vân Tiêu tay vẫn đặt trên bụng, mắt nhắm lại, giọng nói lại bình tĩnh mà ổn định: "Mình vẫn ổn, đêm qua cũng không có chuyện gì".

Khúc Đồng Đồng nhìn qua gương chiếu hậu thấy người ngồi trên ghế sau, như chợt hiểu ra gì cười cười, trêu ghẹo nói: "Có phải buổi tối quá mệt mỏi, trên mặt cậu hiện rõ thế kia còn gì. Bạn à, có một số chuyện nên kiềm chế một chút..."

Chịu đựng cảm giác đau đớn từ dạ dày, Sở Vân Tiêu cười nhàn hạ nói: "Việc này cũng không phiền cậu quan tâm".

"Nhưng mà, cũng chịu thua cậu thật, hôm qua mới cùng Nhược Nam động phòng, hôm nay lại đến công ty sớm như vậy không sợ cô ấy có ý kiến sao?" Khúc Đồng Đồng cứ nghĩ mình nói đúng, lại không ngừng nói.

Sở Vân Tiêu khẽ cau mày, tay vẫn đặt trên ngực, nói: "Hôm qua vì hôm lễ mà làm trễ rất nhiều chuyện, mình phải về sử lý". Ngừng chút, sắc mặt có chút lạnh lùng "Nếu chấp nhận làm vợ của mình, việc này phải chịu được".

"Hazz, cậu đúng là cuồng công việc". Khúc Đồng Đồng thở dài "Lúc này vội quá, cậu tính hôm nào đi tuần trăn mật?"

"Mình không có nghĩ tới, chờ xong việc rồi nói sau, đến lúc đó còn xem tâm trạng có tốt không đã".

Khúc Đồng Đồng lại nhìn người trên ghế sau, khuôn mặt có chút lạnh lùng, khẽ lắc đầu.

Sở Vân Tiêu bước vào cửa Sở thị, nhân viên nhìn thấy anh đều có chút nghi ngờ, bọn họ không biết vì sao ông chủ của mình mới kết hôn hôm qua, sáng hôm nay sớm như vậy lại thấy mặt anh ở công ty. Sở Vân Tiêu cũng không chú ý đến ánh mắt nghi ngờ của mọi người, bước vào thang máy đến thẳng văn phòng của mình.

Thư ký An Tĩnh đã ngồi ở phòng trước, Sở Vân Tiêu cũng không ngẩn đầu lên mà dặn dò: "Phiền đem cho tôi chén cafe đen, báo với các vị quản lý chín giờ mở cuộc họp". Nói xong liền đi vào văn phòng của mình.

Sáng sớm khi thấy ông chủ của mình, thu kí An cũng giống mọi người có chút mơ hồ. Nhưng là vì tố chất công việc, cô rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh vốn có của mình, nhớ tới lời ông chủ vừa nói, cô liền đứng dậy đi về phía phòng trà nước.

Mấy phút sau liền ôm một tập văn kiện, bưng một ly cafe vào phòng Sở Vân Tiêu.

"Đây là Vu thị hai ngày trước đưa qua bản báo giá, Râu quản lý thấy giá so với trước đây chênh lệch nên muốn ngài xem lại". Nhẹ nhàng bỏ ly cafe xuống bàn, lại đưa qua tập hồ sơ.

Sở Vân Tiêu cầm lấy ly cafe nóng lên uống, sự lạnh lẽo trên bụng cũng đỡ hơn một chút, đầu cũng bớt choáng váng hơn chút. Mở ra tập hồ sơ kia, nhìn nhìn rồi sau đó ký tên, trả lại cho An Tĩnh nói: "Bên kia của chúng ta là về cung cấp, nhóm hóa Hongkong bên kia cũng tốt, chẳng khác nào bằng nhau. Bất quá nói với Râu quản lý chú ý một chút, bên kia có có gì đó không đúng".

An Tĩnh gật đầu rồi đi ra ngoài, Sở Vân Tiêu lại bưng cốc cafe uống hai ngụm, sau đó lại nắm chặt vào lòng bàn tay, như muốn một chút nhiệt độ từ nó. Nhưng mà, cái ly cafe kia không thể làm ấm được bàn tay lạnh của anh. Bản thân mình vốn dĩ thân thể luôn lạnh, nhớ trước đây mỗi khi rét run, luôn là chị giúp mình xoa thân thể. Nghĩ đến chị, Sở Vân Tiêu tay không tự chủ mà nắm chặt cái ly, đến nỗi gân xanh đều hiện ra.

Một lúc lâu, đến khi ly cafe trên tay đã lạnh, Sở Vân Tiêu mới buông xuống, cầm lấy điện thoại gọi cho Sầm Hào.

Rất nhanh liền bắt máy.

"Vân Tiêu?"

"Là mình, cậu đi điều tra xem Hứa thị mua mảnh đất kia, chính phủ khi nào thì đến, mình muốn biết chắc chắn thời gian".

"Được, mình đi đều tra xong sẽ nói cậu biết".

Cúp điện thoại Sở Vân Tiêu lại cầm lên ly cafe đã lạnh kia uống một ngụm, ánh mắt có chút thâm trầm.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Họp xong đi ra An Tĩnh phát hiện khuôn mặt ông chủ mình có chút tái nhợt đến đáng sợ, tay vẫn đặt trên bụng. An Tĩnh đi trước hai bước, đến bên cạnh anh, có chút lo lắng hỏi: "Sở tổng, ngài không sao chứ?"

Sở Vân Tiêu khoát tay, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có gì, chút nữa em đem qua mấy tập tài liệu đảm bảo bên Hứa thị cho tôi ký tên, thuận tiện đổi cho tôi ly cafe..." Đè lại dạ dày, Sở vân Tiêu sửa miệng: "Đổi cho tôi ly nước".

Quay trở về bàn làm việc, Sở Vân Tiêu lại cảm thấy rất mệt. Đêm qua bởi vì dạ dày liên tục đau, cả đêm không hề ngủ được, sáng nay lại sử lý nhiều việc như vậy, lúc ngồi xuống đầu có chút choáng váng. Có thể vì uống cafe đen, lúc nãy trong phòng họp dạ dày lại đau liên tục, bây giờ dù đã nghĩ một chút, nhưng cảm giác khó chịu kia không hề giảm.

Cố gắng đè nén cảm giác đau, Sở Vân Tiêu bắt buộc mình phải tỉnh táo, sáu đó mở ra tập hồ sơ trên bàn.

Mới nhìn được hai dòng, trước mắt liền một trận choáng váng, xoa xoa huyệt thái dương. Sở Vân Tiêu nhắm mắt muốn ngủ, ngủ năm phút, chỉ năm phút thôi, Sở Vân Tiêu tự nói với chính mình. Nhưng lúc này, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.

Sở Vân Tiêu cố gắng mở mắt, giọng nói có chú mệt mỏi "Vào đi". An Tĩnh liền đi vào.

"Sở tổng, cái này của ngài..." Đưa cho anh một ly nước ấm, cũng đưa qua tập văn kiện mà anh muốn.

Sở Vân Tiêu cầm lấy chén nước ấm uống một ngụm, có thể vì nước ấm mà dạ dày khá hơn một chút, cả người cũng tốt hơn một chút, Sở Vân Tiêu tập trung tinh thần mở tập văn kiện kia ra.

Đọc sơ qua một lượt, Sở Vân Tiêu ở tờ cuối cùng ký tên, gấp lại tập hồ sơ kia giao cho An Tĩnh, nói: "Buổi chiều giúp tôi hẹn người bên ngân hàng Lôi Hành, nói là Hứa thị đảm bảo cho vay, có chút chi tiết phải gặp mặt mới nói rõ ràng được".

An Tĩnh cầm lại tập hồ sơ kia gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, Sở Vân Tiêu cúi đầu nhớ tới lúc nãy không nhìn rõ tập hồ sơ kia, đột nhiên điện thoại nội bộ vang lên, Sở Vân Tiêu cũng không ngẩn đầu, liền bắt máy hỏi: "An Tĩnh, còn có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia có chút do dự, chậm rãi nói: "Vợ của ngài tới, đang đứng ở bên ngoài".

Sở Vân Tiêu hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Nói cô ấy vào đây".

Cùng lúc đó, cửa phòng bị mở ra. Hứa Nhược Nam một thân hồng nhạt nhẹ nhàng mà bước vào.

"Em tới đây làm gì?" Sở Vân Tiêu không ngẩn đầu, giọng nói có chút không kiên nhẫn nói.

"Mẹ Trương nói anh thích ăn đồ ăn nhà làm, em thấy trưa rồi nên đem chút đồ ăn qua đây". Hứa Nhược Nam giọng nói có chút nhẹ nhàng, làm người ta thương tiết.

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, cẩn thận đánh giá vợ mình, Hứa Nhược Nam cầm hộp thức ăn ba tầng. Lúc này cô đã bỏ chiếc hộp đó trên bàn làm việc, sau đó từng bước lấy ra. Trong hộp gà xé phây cùng cần tây nằm hai bên, xanh biếc, vàng, trắng, sắc thái mê người.

"Mẹ Trương nói, anh thích nhất hai món này, nếm thử chút đi, đây là em làm". Hứa Nhược Nam lấy ra một đôi đũa, đưa cho Sở Vân Tiêu.

Tim Sở Vân Tiêu có chút loạn nhịp, Hứa Nhược Nam mở ra ngăn thứ hai, bên trong là cháo cá nóng hổi.

"Mấy món này em đều biết làm, chỉ là không biết hợp khẩu vị của anh không?" Hứa Nhược Nam mặt có chút đỏ, lấy ra một cái chén nhỏ múc cháo cho Sở Vân Tiêu. "Tối hôm qua ba em bắt anh uống nhiều rượu như vậy, em nghĩ hôm nay ăn chút cháo sẽ tốt hơn".

Sở Vân Tiêu hơi bất ngờ cầm lấy cái chén, lại nhìn qua một bên Hứa Nhược Nam vẫn luôn ngại ngùng. Trong lòng có chút ấm áp, dạ dày vốn dĩ lạnh băng, đau đớn cũng đỡ hơn một chút. Anh không nói gì, chỉ bưng lên chén cháo. chậm rãi ăn một ngụm.

"Ăn rất ngon, em cũng ăn chút đi". Rõ ràng lời nói có chút ôn nhu, Sở Vân Tiêu lại không biết nên biểu cảm làm sao.

"Em ăn sáng rất trễ, vẫn chưa đói, anh cứ ăn đi". Hứa Nhược Nam nhìn người mình yêu ăn cháo mình nói, mặt lại đỏ hơn.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, mẹ Trương làm cho anh chút bánh ngọt, anh cũng nếm thử chút đi". Nói xong Hứa Nhược Nam mở ra ngăn cuối cùng, bên trong mấy cái bánh ngọt được sếp tinh sảo.

Sở Vân Tiêu cầm lên một cái bánh, nhẹ nhàng cắn một miếng, chậm rãi nhắm nuốt không nhịn được mà khen ngợi: "Mẹ Trương làm, đúng là ngon thật".

Bởi vì dạ dày không tốt, Sở Vân Tiêu chỉ ăn một chén cháo với một cái bánh, liền không ăn được nữa. Anh liền nói buổi chiều còn có cuộc họp, phải chuẩn bị chút tài liệu nên muốn cô về nhà.

"Nhưng mà, anh ăn ít quá". Hứa Nhược Nam có chút lo lắng.

"Anh vốn dĩ ăn không nhiều". Sở Vân Tiêu không nhìn Hứa Nhược Nam mà tiếp tục xem văn kiện.

"Vân Tiêu, chừng nào thì ăn nữa".

"Không cần, em dọn dẹp rồi về sớm đi, cũng nên về ăn cơm rồi". Giọng nói Sở Vân Tiêu lạnh lùng, còn có chút không kiên nhẫn.

Hứa Nhược Nam nhìn người trước mắt lạnh như băng, có chút nôn nóng: "Vân Tiêu".

"Cái gì?" Sở Vân Tiêu vẫn không ngẩn đầu lên.

"Em, đã làm sai điều gì sao?" Hứa Nhược Nam do dự một chút, vẫn là hỏi rõ điều mình bận tâm từ tối hôm qua.

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, Nhìn chằm Chằm vào Hứa Nhược Nam: "Tại sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?"

"Em cảm thấy... Chúng ta không giống vợ chồng".

"Vậy giống cái gì?"

"Em cũng không biết, chỉ là cảm giác nó không chân thật".

Sở Vân Tiêu liếc nhìn Hứa Nhược Nam một cái, lại tiếp tục cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Có lẽ em thấy tôi không giống một người chồng tốt, nhưng mà lúc trước cũng là em nguyện ý gả cho tôi. Như vậy em cũng phải hiểu, công ty đối với tôi mới là quan trọng nhất.

"Em không phải có ý này..." Hứa Nhược Nam chặn lại lời nói của Sở Vân Tiêu, tay nắm chặt góc áo: "Em không muốn vì hôn nhân mà ảnh hưởng tới công việc của anh, cũng sẽ không bám lấy anh, ngược lại em sẽ luôn ủng họ anh, nhưng mà..." Hứa Nhược Nam rất muốn hỏi Sở Vân Tiêu cho rõ, vì sao anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, vì sao phải chia phòng, vì sao tối hôm qua anh không đụng tới cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

"Không cần gấp, thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất nhiều, tính tình anh có chút lạ, từ từ em sẽ hiểu. Được rồi, anh phải làm việc, em về nhà đi". Sở Vân Tiêu không ngẩn đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng.

Hứa Nhược Nam nhìn người trước mặt mấy giây, lẳng lặng gom đồ trên bàn, cẩn thận nói một tiếng: "Vân Tiêu, em về đây".

"Ừ, về sớm đi". Sở Vân Tiêu vẫn không ngẩn đầu.

Hứa Nhược Nam có chút thất vọng đi ra ngoài, bên trong truyền đến tiếng nói: "Nhược Nam".

Hứa Nhược Nam vui mừng quay đầu, Sở Vân Tiêu vẫn không có ngẩn đầu lên.

"Ngày mai không cần đem cơm tới nữa".

"Em không sao, chỉ cần anh muốn ăn..." Hứa Nhược Nam vội vàng nói.

"Lúc trưa, anh thường ăn cùng nhân viên" Sở Vân Tiêu giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề có chút tình cảm nào "Vốn dĩ, không cần đưa đến". Sở vân Tiêu ngẩn đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Nam, nói từng chữ: "Anh không muốn ai phá hư quy luật của mình".

Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, cúi thấp đầu, nhỏ giọng lại có chút nghẹn ngào nói: "Em biết rồi" sao đó rời đi.

Khi Hứa Nhược Nam khép cánh cửa lại, Sở Vân Tiêu liền đóng tập hồ sơ lại, tay đặt trên dạ dày nhẹ nhàng xoa .
 
Top