Họp xong đi ra An Tĩnh phát hiện khuôn mặt ông chủ mình có chút tái nhợt đến đáng sợ, tay vẫn đặt trên bụng. An Tĩnh đi trước hai bước, đến bên cạnh anh, có chút lo lắng hỏi: "Sở tổng, ngài không sao chứ?"
Sở Vân Tiêu khoát tay, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có gì, chút nữa em đem qua mấy tập tài liệu đảm bảo bên Hứa thị cho tôi ký tên, thuận tiện đổi cho tôi ly cafe..." Đè lại dạ dày, Sở vân Tiêu sửa miệng: "Đổi cho tôi ly nước".
Quay trở về bàn làm việc, Sở Vân Tiêu lại cảm thấy rất mệt. Đêm qua bởi vì dạ dày liên tục đau, cả đêm không hề ngủ được, sáng nay lại sử lý nhiều việc như vậy, lúc ngồi xuống đầu có chút choáng váng. Có thể vì uống cafe đen, lúc nãy trong phòng họp dạ dày lại đau liên tục, bây giờ dù đã nghĩ một chút, nhưng cảm giác khó chịu kia không hề giảm.
Cố gắng đè nén cảm giác đau, Sở Vân Tiêu bắt buộc mình phải tỉnh táo, sáu đó mở ra tập hồ sơ trên bàn.
Mới nhìn được hai dòng, trước mắt liền một trận choáng váng, xoa xoa huyệt thái dương. Sở Vân Tiêu nhắm mắt muốn ngủ, ngủ năm phút, chỉ năm phút thôi, Sở Vân Tiêu tự nói với chính mình. Nhưng lúc này, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.
Sở Vân Tiêu cố gắng mở mắt, giọng nói có chú mệt mỏi "Vào đi". An Tĩnh liền đi vào.
"Sở tổng, cái này của ngài..." Đưa cho anh một ly nước ấm, cũng đưa qua tập văn kiện mà anh muốn.
Sở Vân Tiêu cầm lấy chén nước ấm uống một ngụm, có thể vì nước ấm mà dạ dày khá hơn một chút, cả người cũng tốt hơn một chút, Sở Vân Tiêu tập trung tinh thần mở tập văn kiện kia ra.
Đọc sơ qua một lượt, Sở Vân Tiêu ở tờ cuối cùng ký tên, gấp lại tập hồ sơ kia giao cho An Tĩnh, nói: "Buổi chiều giúp tôi hẹn người bên ngân hàng Lôi Hành, nói là Hứa thị đảm bảo cho vay, có chút chi tiết phải gặp mặt mới nói rõ ràng được".
An Tĩnh cầm lại tập hồ sơ kia gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, Sở Vân Tiêu cúi đầu nhớ tới lúc nãy không nhìn rõ tập hồ sơ kia, đột nhiên điện thoại nội bộ vang lên, Sở Vân Tiêu cũng không ngẩn đầu, liền bắt máy hỏi: "An Tĩnh, còn có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia có chút do dự, chậm rãi nói: "Vợ của ngài tới, đang đứng ở bên ngoài".
Sở Vân Tiêu hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Nói cô ấy vào đây".
Cùng lúc đó, cửa phòng bị mở ra. Hứa Nhược Nam một thân hồng nhạt nhẹ nhàng mà bước vào.
"Em tới đây làm gì?" Sở Vân Tiêu không ngẩn đầu, giọng nói có chút không kiên nhẫn nói.
"Mẹ Trương nói anh thích ăn đồ ăn nhà làm, em thấy trưa rồi nên đem chút đồ ăn qua đây". Hứa Nhược Nam giọng nói có chút nhẹ nhàng, làm người ta thương tiết.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, cẩn thận đánh giá vợ mình, Hứa Nhược Nam cầm hộp thức ăn ba tầng. Lúc này cô đã bỏ chiếc hộp đó trên bàn làm việc, sau đó từng bước lấy ra. Trong hộp gà xé phây cùng cần tây nằm hai bên, xanh biếc, vàng, trắng, sắc thái mê người.
"Mẹ Trương nói, anh thích nhất hai món này, nếm thử chút đi, đây là em làm". Hứa Nhược Nam lấy ra một đôi đũa, đưa cho Sở Vân Tiêu.
Tim Sở Vân Tiêu có chút loạn nhịp, Hứa Nhược Nam mở ra ngăn thứ hai, bên trong là cháo cá nóng hổi.
"Mấy món này em đều biết làm, chỉ là không biết hợp khẩu vị của anh không?" Hứa Nhược Nam mặt có chút đỏ, lấy ra một cái chén nhỏ múc cháo cho Sở Vân Tiêu. "Tối hôm qua ba em bắt anh uống nhiều rượu như vậy, em nghĩ hôm nay ăn chút cháo sẽ tốt hơn".
Sở Vân Tiêu hơi bất ngờ cầm lấy cái chén, lại nhìn qua một bên Hứa Nhược Nam vẫn luôn ngại ngùng. Trong lòng có chút ấm áp, dạ dày vốn dĩ lạnh băng, đau đớn cũng đỡ hơn một chút. Anh không nói gì, chỉ bưng lên chén cháo. chậm rãi ăn một ngụm.
"Ăn rất ngon, em cũng ăn chút đi". Rõ ràng lời nói có chút ôn nhu, Sở Vân Tiêu lại không biết nên biểu cảm làm sao.
"Em ăn sáng rất trễ, vẫn chưa đói, anh cứ ăn đi". Hứa Nhược Nam nhìn người mình yêu ăn cháo mình nói, mặt lại đỏ hơn.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, mẹ Trương làm cho anh chút bánh ngọt, anh cũng nếm thử chút đi". Nói xong Hứa Nhược Nam mở ra ngăn cuối cùng, bên trong mấy cái bánh ngọt được sếp tinh sảo.
Sở Vân Tiêu cầm lên một cái bánh, nhẹ nhàng cắn một miếng, chậm rãi nhắm nuốt không nhịn được mà khen ngợi: "Mẹ Trương làm, đúng là ngon thật".
Bởi vì dạ dày không tốt, Sở Vân Tiêu chỉ ăn một chén cháo với một cái bánh, liền không ăn được nữa. Anh liền nói buổi chiều còn có cuộc họp, phải chuẩn bị chút tài liệu nên muốn cô về nhà.
"Nhưng mà, anh ăn ít quá". Hứa Nhược Nam có chút lo lắng.
"Anh vốn dĩ ăn không nhiều". Sở Vân Tiêu không nhìn Hứa Nhược Nam mà tiếp tục xem văn kiện.
"Vân Tiêu, chừng nào thì ăn nữa".
"Không cần, em dọn dẹp rồi về sớm đi, cũng nên về ăn cơm rồi". Giọng nói Sở Vân Tiêu lạnh lùng, còn có chút không kiên nhẫn.
Hứa Nhược Nam nhìn người trước mắt lạnh như băng, có chút nôn nóng: "Vân Tiêu".
"Cái gì?" Sở Vân Tiêu vẫn không ngẩn đầu lên.
"Em, đã làm sai điều gì sao?" Hứa Nhược Nam do dự một chút, vẫn là hỏi rõ điều mình bận tâm từ tối hôm qua.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, Nhìn chằm Chằm vào Hứa Nhược Nam: "Tại sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?"
"Em cảm thấy... Chúng ta không giống vợ chồng".
"Vậy giống cái gì?"
"Em cũng không biết, chỉ là cảm giác nó không chân thật".
Sở Vân Tiêu liếc nhìn Hứa Nhược Nam một cái, lại tiếp tục cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Có lẽ em thấy tôi không giống một người chồng tốt, nhưng mà lúc trước cũng là em nguyện ý gả cho tôi. Như vậy em cũng phải hiểu, công ty đối với tôi mới là quan trọng nhất.
"Em không phải có ý này..." Hứa Nhược Nam chặn lại lời nói của Sở Vân Tiêu, tay nắm chặt góc áo: "Em không muốn vì hôn nhân mà ảnh hưởng tới công việc của anh, cũng sẽ không bám lấy anh, ngược lại em sẽ luôn ủng họ anh, nhưng mà..." Hứa Nhược Nam rất muốn hỏi Sở Vân Tiêu cho rõ, vì sao anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, vì sao phải chia phòng, vì sao tối hôm qua anh không đụng tới cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
"Không cần gấp, thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất nhiều, tính tình anh có chút lạ, từ từ em sẽ hiểu. Được rồi, anh phải làm việc, em về nhà đi". Sở Vân Tiêu không ngẩn đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng.
Hứa Nhược Nam nhìn người trước mặt mấy giây, lẳng lặng gom đồ trên bàn, cẩn thận nói một tiếng: "Vân Tiêu, em về đây".
"Ừ, về sớm đi". Sở Vân Tiêu vẫn không ngẩn đầu.
Hứa Nhược Nam có chút thất vọng đi ra ngoài, bên trong truyền đến tiếng nói: "Nhược Nam".
Hứa Nhược Nam vui mừng quay đầu, Sở Vân Tiêu vẫn không có ngẩn đầu lên.
"Ngày mai không cần đem cơm tới nữa".
"Em không sao, chỉ cần anh muốn ăn..." Hứa Nhược Nam vội vàng nói.
"Lúc trưa, anh thường ăn cùng nhân viên" Sở Vân Tiêu giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề có chút tình cảm nào "Vốn dĩ, không cần đưa đến". Sở vân Tiêu ngẩn đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Nam, nói từng chữ: "Anh không muốn ai phá hư quy luật của mình".
Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, cúi thấp đầu, nhỏ giọng lại có chút nghẹn ngào nói: "Em biết rồi" sao đó rời đi.
Khi Hứa Nhược Nam khép cánh cửa lại, Sở Vân Tiêu liền đóng tập hồ sơ lại, tay đặt trên dạ dày nhẹ nhàng xoa .