[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 13,170
- Điểm cảm xúc
- 4,610
- Điểm
- 113

Chương 90: Đừng thương tổn (2)
Editor: trucxinh0505
Cũng không biết ngày đó không biết Khúc Quyên Quyên nói có tác dụng hay là Sở Vân Tiêu nghĩ thông, từ đó về sau, anh bắt đầu tích cự phối hợp trị liệu, tâm tình có vẻ thả lỏng.
Chính là, bởi vì dạ dày anh bị cắt bỏ phần lớn, phẩu thuật xong nằm phòng ICU xảy ra biến chứng, cho nên sự khôi phục không quá tốt lắm, phải nằm bệnh viện vỏn vẹn mười tháng, ảnh hưởng dạ dày, mỗi lần ăn uống đều làm hắn chết đi sống lại, thức ăn vào dạ dày làm phát trướng đau, như bị bỏng, ghê tởm… Mỗi ngày anh miễn cưỡng bản thân ăn phần ăn dinh dưỡng do Khúc Quyên Quyên phối cho, ăn xong chịu không được bắt đầu nôn mửa, phun xong lại ăn bù lại, Khúc Quyên Quyên nhìn mà chịu không được.
Đảo mắt, mùa hè trôi qua, tháng chín đến, Khúc Quyên Quyên lên đường sang Indonesia theo đơn đăng ký bệnh viện.
“Tôi đi trước, giúp anh chiếu cố tốt Nhược Nam, chờ anh lại. Nghe người bên kia nói, Nhược Nam khôi phục khá tốt, bắt đầu có ý thức rõ ràng, cũng nhận được người. Chờ anh tôi sẽ chiếu cố cô ấy nữa năm, nhất định sẽ có thay đổi tích cực.” Trước khi đi, Khúc Quyên Quyên nói như vậy với Sở Vân Tiêu, ngày hôm sau cô bay Indonesia.
Bởi vì Sở Vân Tiêu phải có bác sĩ theo dõi, nằm ở bệnh viện đến giữa tháng mười hai mới được xuất viện. Đêm bình an, Sầm Hào cùng Sở Vân Tiêu dùng cơm ở biệt thự.
“Tiểu Hào, ngày kia tôi chuẩn bị đi Indonesia.” Trên bàn cơm, đột nhiên Sở Vân Tiêu nói “Vé máy bay tiểu Đồng giúp tôi đặt xong rồi.”
Tiểu Đồng là thư ký mới của Sở Vân Tiêu, là cô gái nhỏ thông minh, hiểu biết.
“Vội vã như vậy, cơ thể anh mới tốt lên chút, nếu không chờ…”
“Hôm qua Quyên Quyên gọi điện, nói mấy tháng này tình huống Nhược Nam tốt lên chút, trừ bỏ đôi lúc chưa nhận ra người thân, thần trí đã bình thường. Bác sĩ khoa thần kinh bên kia cho rằng, cô ấy cần người thân bên cạnh làm bạn, sẽ nhanh tốt hơn.” Sở Vân Tiêu vỗ bả vai Sầm Hào “Sở thị cần cậu tốn nhiều tâm tư, Nhược Nam khôi phục, tôi cùng cô ấy trở về.”
“Thiếu chút nữa tôi quên, ngày kia là sinh nhật cậu rồi đúng không?” Sầm Hào bị vỗ đầu, giống như vừa sực nhớ nói “Vội vã đi gặp vợ mình, đến sinh nhật bạn thân cũng không cần…”
Sở Vân Tiêu cười nhạt xem như trả lời.
Sáng sớm ngày hai sáu tháng mười hai, sân bay quốc tế A thành.
“Quyên Quyên, tôi liên lên phi cơ, Nhược Nam đã dậy chưa?” Sở Vân Tiêu cầm điện thoại, gương mặt tái nhợt tràn đầy ý cười.
“Sở tiên sinh, vợ anh sáng sớm cùng một bé gái khách du lịch chạy bộ, tôi thật nướng được một chút bị anh gọi điện đánh thức.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô tiếp tục ngủ đi, tôi lập tức đến ngay.” Sở Vân Tiêu tắt điện thoại, nhìn màn hình lớn biểu hiện tin tức chuyến bay. Bây giờ là tám giờ năm mươi phút giờ Bắc Kinh, còn nữa giờ, anh nên lên phi cơ.
Không biết thế nào, trong lòng một trận hốt hoảng, Sở Vân Tiêu cười nhạt.
Bờ biển Indonesia, dòng nước màu lam trải dài, Sở Vân Tiêu chân không đạp trên bờ cát. Một người mặc váy dài Boheme chạy đến chỗ anh, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
“Nhược Nam, Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu thấy rõ diệm mạo cô gái nhỏ, đúng là Hứa Nhược Nam anh ngày đêm nhớ mong, kích động chạy đến bên chỗ cô.
Trong tích tắc bọn họ sắp ôm nhau, một sóng to đánh tới, hình ảnh Hứa Nhược Nam liền biến mất…
“Nhược Nam, Nhược Nam…” Tâm Sở Vân Tiêu nhảy loạn, giựt tỉnh lại, mới phát hiện đó là một giấc mơ.
Anh vuốt lồng ngực nhảy loạn, nâng cổ tay xem đồng hồ, đã là chín giờ mười lăm phút. Theo bản năng nhìn lại đồng hồ lớn, kinh dị phát hiện giờ chuyến bay của mình dời lại khá lâu.
Sở Vân Tiêu lập tức đứng dậy đi đến quầy tiếp tân.
Chỗ này người đứng đầy, thật khó khăn vất vả chen vào, chỉ ẩn nghe được mọi người nói “Sóng thần…”
Tâm Sở Vân Tiêu cả kinh, liên tưởng đến giấc mộng vừa rồi, vội vàng bắt lấy người kia hỏi “Tiên sinh, cái gì sóng thần? Nơi nào phát sinh sóng thần?”
Người bị Sở Vân Tiêu bắt lấy là nam nhân trung niên khoản bốn mươi tuổi, ông chăm chú nhìn Sở Vân Tiêu nói “Hẳn là gần hải vực Indonesia, mười lăm phút trước địa chấn xảy ra mãnh liệt dẫn đến sóng thần, cụ thể tôi không rõ ràng, chú hỏi nhân viên tiếp tân đi.”
“Sóng thần” hai chữ này lướt qua tai Sở Vân Tiêu, anh vội vàng đến bên quầy nhân viên tiếp tân hỏi “Indonesia phát sóng thần có thật không?”
Nhân viên tiếp tân bề bộn nhiều vấn đề, đối với câu hỏi của Sở Vân Tiêu cũng không đủ kiên nhẫn nói “Chúng tôi đang liên hệ cùng bên đó, tình huống hiện tại chưa rõ ràng, bất quá chuyến bay đi phương hướng Đông Nam Á toàn bộ hủy bỏ.”
Lòng dạ Sở Vân Tiêu run động mạnh, anh cuống quýt rời khỏi quầy tiếp tân, tay run run, cầm điện thoại gọi.
“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách tạm thời không chuyển được…” Trong giây phút ngắn ngủi yên tĩnh, thanh âm lạnh băng vang lên.
Sở Vân Tiêu xoa xoa điện thoại run rẩy vội vàng bấm số lại, trong điện thoại truyền tới vẫn là âm thanh này, hai lần, ba lần…
Mặt Sở Vân Tiêu vô cùng lo lắng, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn một tầng mồ hôi. Anh run rẩy chuyển sang gọi vào số Hứa Nhược Nam, mười giây sau, vẫn là thanh âm máy móc vang lên.
“Đinh…” Đột nhiên một điện thoại khác của anh vang lên, anh cuống quýt lấy ra, không xem là ai gọi tới liền nhấn nghe nói “Nghe” một tiếng.
“Vân Tiêu…” Thanh âm Sầm Hào bên kia vang lên, hết sức trầm trọng “Em vừa nhận tin, nữa giờ trước bên Indonesia phát sinh sóng thần…”
“Vân Tiêu…” Sở Vân Tiêu trầm mặc làm cho Sầm Hào bất an “Vân Tiêu, anh nghe em nói, tình huống hiện giờ không rõ…”
“Lập tức, tôi muốn đi lập tức, an bài trực thăng giúp tôi!” Sở Vân Tiêu ngắt lời Sầm Hào, thanh âm không giấu được luống cuống “Tôi phải đi Indonesia lập tức!”
“Vân Tiêu, em lập tức nghĩ biện pháp, bất quá anh đừng kích động, anh vừa mới khôi phục…”
“Tiểu Hào…”
Giữa trưa, Sầm Hào liên hệ phi cơ chở Sầm Hào cùng Sở Vân Tiêu bay thẳng đến Indonesia.
“Có liên hệ cùng đại sứ quán bên kia không?” Sở Vân Tiêu xoa xoa ngực, thanh âm trầm thấp hỏi.
‘Trước khi lên phi cơ có liên lạc, tình huống bên kia hỗn loạn, gặp nạn…” Sầm Hào đang nói ngừng lại, đem câu tiếp theo nuốt xuống.
“Nhược Nam không có việc gì!” Mặt Sở Vân Tiêu trắng hơn một chút.
Chạng vạng, máy bay hạ xuống phụ cận sóng thần, Sở Vân Tiêu vội vàng đi đến trước cabin, không ngờ, thân mình lảo đảo, mặt trắng hơn.
“Cẩn thận!” Sầm Hào vội vàng đỡ lấy anh.
“Tiểu Hào…” Thanh âm Sở Vân Tiêu đột nhiên run rẩy lên, Sầm Hào theo tiếng quay đầu nhìn lại, nơi xa trước mặt, bờ biển tiêu điều, nhiều gốc cây bị bốc gốc, bờ biển không còn nhìn ra hình thái kiến trúc ban đầu, lưu lại những bờ tường đổ nát.
“Vân Tiều, em cảm thấy, anh, có phải… Chuẩn bị…” Nhìn một mảng phía xa, Sầm Hào có chút tối nghĩa nói.
“Nhược Nam, không có việc gì…” Sở Vân Tiêu nói vậy nhưng thanh âm không kiên định như lúc đang trên máy bay.
Sầm Hào giúp Sở Vân Tiêu đi đến bờ biển, hiện bãi biển đã một mảng bình tĩnh nhưng bốn phía tiếng khóc run trời. Người mẹ nằm trên thi thể con khóc thét, người vợ ôm thi thể chồng cụt mất tay chân rơi lệ, còn vô số thanh âm mờ mịt đi tìm người…
“Vân Tiêu, vị trí này của chúng ta chính là khu du lịch Hứa thị…” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu ngập ngùng nói xong.
Sở Vân Tiêu tựa như không có nghe thấy Sầm Hào nói, ánh mắt anh nhìn vẻ tiêu điều bờ biển nơi xa.
“Tí tách tí tách…” Điện thoại vệ tinh trên tay Sầm Hào vang lên, anh đi qua một bên nhân, sau trở lại với vẻ mặt ngưng trọng.
“Vân Tiêu…” Nhận điện thoại xong, trở về, thanh âm cũng run lên “Vừa rồi, đại sứ quán điện thoại đến đây.”
“Nói đi…” Nữa ngày mà Sầm Hào không nói xong, Sở Vân Tiêu đột nhiên xoay người, nhìn Sầm Hào, gương mặt bình tĩnh.
“Trước mắt, danh sách gặp nạn bọn họ xác định… Có tên Hứa Nhược Nam cùng Khúc Quyên Quyên…”
Thân mình Sở Vân Tiêu hơi lung lay sau trở lại như thường, chỉ là gương mặt càng trắng hơn.
“Vân Tiêu, có gì, anh cứ nói ra hết đi.” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu, trong lòng càng bất an nói “Nói ra, sẽ khá hơn một chút.”
Sở Vân Tiêu bỗng quay đầu, đột nhiên đi nhanh đến chỗ bờ biển. Gió đêm thổi thật mạnh, thổi bay vạt áo của anh, làm cho thân ảnh càng thêm mỏng manh.
“Vân Tiêu, anh làm gì?” Sầm Hào vội vàng đuổi theo, nghĩ kéo tay anh. Anh chỉ vung tay lên, tiếp tục đi nhanh, vừa đi vừa kêu khóc tên Nhược Nam. Chỉ cần gặp phải người nữ trẻ tuổi, đều phải đi lên xem kỹ một chút có phải hay không.
“Nhược Nam không có việc gì, sẽ không… khuh khụ, cô ấy muốn cùng tôi ăn sinh nhật, sẽ không có việc gì…” Gương mặt trắng bệch vì ho kha mà đỏ bừng. Anh bị ho đến không đứng thẳng người được, nhưng bước chân không ngừng chút nào.
“Vân tiêu, anh tỉnh táo chút…” Sầm Hào đỡ lấy Sở Vân Tiêu lung lay sắp ngã “Nhược Nam mất, không về được…”
“Không… Tôi không tin, tôi muốn tìm cô ấy, cô ấy nhất định đang chờ tôi, nhất định! Cô ấy nói thích xem pháo hoa, tôi nói mang đến phóng cho cô ấy xem; Cô ấy nói thích thấy tôi cười, hiện tại tôi sẽ cười to, cô ấy sẽ thích; Cô ấy nói muốn thấy người trong lòng về nhà, tôi đã trở về, tôi là người trong lòng cô ấy Sở Vân Tiêu. Cô ấy nhất định tha thứ cho tôi… khụ khụ khụ…”
“Vân Tiêu, đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi…” Sầm Hào thấy Sở Vân Tiêu không thở nổi nữa, gương mặt cũng bóp méo, vội vàng đi tới kéo trở về.
Chân Sở Vân Tiêu tựa như bị đóng đinh trên mặt đất, ánh mắt anh nhìn một mảng nghìn nghịt phía xa, thanh âm giống như thì thầm.
“Anh tưởng rằng, chỉ cần đủ nhẫn nại cùng thành ý, em sẽ cho anh cơ hội; Anh tưởng rằng, chỉ cần có yêu, tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết; Anh nghĩ rằng, chúng ta còn có nhiều thời gian…” Một luồng hồng nơi khóe miệng Sở Vân Tiêu chảy ra, anh không lau đi, chỉ tiếp tục thì thào “Nhưng mà, sở dĩ em ngoan như vậy, tất cả thời gian cùng cơ hội đều không nguyên ý cho anh, chẳng lẽ, em thực sự hận anh như vậy? Hận đến… Không muốn… gặp…”
“Vân Tiêu…” Trong lúc Sầm Hào kinh hô lên, cả người Sở Vân Tiêu ngã ngồi xuống, thân ảnh hiu quạnh cùng suy sụp…
Thì ra, chết đi là giải quyết hết thảy yêu hận thù, đem toàn bộ tình yêu trong trí nhớ, lén lút biến mất đi… Giây phút Sở Vân Tiêu ngã xuống, hai mắt nhắm lại, Sầm Hào chạy gấp tới đỡ anh, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi nhưng lại hiện lên nụ cười hài lòng.
Cũng không biết ngày đó không biết Khúc Quyên Quyên nói có tác dụng hay là Sở Vân Tiêu nghĩ thông, từ đó về sau, anh bắt đầu tích cự phối hợp trị liệu, tâm tình có vẻ thả lỏng.
Chính là, bởi vì dạ dày anh bị cắt bỏ phần lớn, phẩu thuật xong nằm phòng ICU xảy ra biến chứng, cho nên sự khôi phục không quá tốt lắm, phải nằm bệnh viện vỏn vẹn mười tháng, ảnh hưởng dạ dày, mỗi lần ăn uống đều làm hắn chết đi sống lại, thức ăn vào dạ dày làm phát trướng đau, như bị bỏng, ghê tởm… Mỗi ngày anh miễn cưỡng bản thân ăn phần ăn dinh dưỡng do Khúc Quyên Quyên phối cho, ăn xong chịu không được bắt đầu nôn mửa, phun xong lại ăn bù lại, Khúc Quyên Quyên nhìn mà chịu không được.
Đảo mắt, mùa hè trôi qua, tháng chín đến, Khúc Quyên Quyên lên đường sang Indonesia theo đơn đăng ký bệnh viện.
“Tôi đi trước, giúp anh chiếu cố tốt Nhược Nam, chờ anh lại. Nghe người bên kia nói, Nhược Nam khôi phục khá tốt, bắt đầu có ý thức rõ ràng, cũng nhận được người. Chờ anh tôi sẽ chiếu cố cô ấy nữa năm, nhất định sẽ có thay đổi tích cực.” Trước khi đi, Khúc Quyên Quyên nói như vậy với Sở Vân Tiêu, ngày hôm sau cô bay Indonesia.
Bởi vì Sở Vân Tiêu phải có bác sĩ theo dõi, nằm ở bệnh viện đến giữa tháng mười hai mới được xuất viện. Đêm bình an, Sầm Hào cùng Sở Vân Tiêu dùng cơm ở biệt thự.
“Tiểu Hào, ngày kia tôi chuẩn bị đi Indonesia.” Trên bàn cơm, đột nhiên Sở Vân Tiêu nói “Vé máy bay tiểu Đồng giúp tôi đặt xong rồi.”
Tiểu Đồng là thư ký mới của Sở Vân Tiêu, là cô gái nhỏ thông minh, hiểu biết.
“Vội vã như vậy, cơ thể anh mới tốt lên chút, nếu không chờ…”
“Hôm qua Quyên Quyên gọi điện, nói mấy tháng này tình huống Nhược Nam tốt lên chút, trừ bỏ đôi lúc chưa nhận ra người thân, thần trí đã bình thường. Bác sĩ khoa thần kinh bên kia cho rằng, cô ấy cần người thân bên cạnh làm bạn, sẽ nhanh tốt hơn.” Sở Vân Tiêu vỗ bả vai Sầm Hào “Sở thị cần cậu tốn nhiều tâm tư, Nhược Nam khôi phục, tôi cùng cô ấy trở về.”
“Thiếu chút nữa tôi quên, ngày kia là sinh nhật cậu rồi đúng không?” Sầm Hào bị vỗ đầu, giống như vừa sực nhớ nói “Vội vã đi gặp vợ mình, đến sinh nhật bạn thân cũng không cần…”
Sở Vân Tiêu cười nhạt xem như trả lời.
Sáng sớm ngày hai sáu tháng mười hai, sân bay quốc tế A thành.
“Quyên Quyên, tôi liên lên phi cơ, Nhược Nam đã dậy chưa?” Sở Vân Tiêu cầm điện thoại, gương mặt tái nhợt tràn đầy ý cười.
“Sở tiên sinh, vợ anh sáng sớm cùng một bé gái khách du lịch chạy bộ, tôi thật nướng được một chút bị anh gọi điện đánh thức.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô tiếp tục ngủ đi, tôi lập tức đến ngay.” Sở Vân Tiêu tắt điện thoại, nhìn màn hình lớn biểu hiện tin tức chuyến bay. Bây giờ là tám giờ năm mươi phút giờ Bắc Kinh, còn nữa giờ, anh nên lên phi cơ.
Không biết thế nào, trong lòng một trận hốt hoảng, Sở Vân Tiêu cười nhạt.
Bờ biển Indonesia, dòng nước màu lam trải dài, Sở Vân Tiêu chân không đạp trên bờ cát. Một người mặc váy dài Boheme chạy đến chỗ anh, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
“Nhược Nam, Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu thấy rõ diệm mạo cô gái nhỏ, đúng là Hứa Nhược Nam anh ngày đêm nhớ mong, kích động chạy đến bên chỗ cô.
Trong tích tắc bọn họ sắp ôm nhau, một sóng to đánh tới, hình ảnh Hứa Nhược Nam liền biến mất…
“Nhược Nam, Nhược Nam…” Tâm Sở Vân Tiêu nhảy loạn, giựt tỉnh lại, mới phát hiện đó là một giấc mơ.
Anh vuốt lồng ngực nhảy loạn, nâng cổ tay xem đồng hồ, đã là chín giờ mười lăm phút. Theo bản năng nhìn lại đồng hồ lớn, kinh dị phát hiện giờ chuyến bay của mình dời lại khá lâu.
Sở Vân Tiêu lập tức đứng dậy đi đến quầy tiếp tân.
Chỗ này người đứng đầy, thật khó khăn vất vả chen vào, chỉ ẩn nghe được mọi người nói “Sóng thần…”
Tâm Sở Vân Tiêu cả kinh, liên tưởng đến giấc mộng vừa rồi, vội vàng bắt lấy người kia hỏi “Tiên sinh, cái gì sóng thần? Nơi nào phát sinh sóng thần?”
Người bị Sở Vân Tiêu bắt lấy là nam nhân trung niên khoản bốn mươi tuổi, ông chăm chú nhìn Sở Vân Tiêu nói “Hẳn là gần hải vực Indonesia, mười lăm phút trước địa chấn xảy ra mãnh liệt dẫn đến sóng thần, cụ thể tôi không rõ ràng, chú hỏi nhân viên tiếp tân đi.”
“Sóng thần” hai chữ này lướt qua tai Sở Vân Tiêu, anh vội vàng đến bên quầy nhân viên tiếp tân hỏi “Indonesia phát sóng thần có thật không?”
Nhân viên tiếp tân bề bộn nhiều vấn đề, đối với câu hỏi của Sở Vân Tiêu cũng không đủ kiên nhẫn nói “Chúng tôi đang liên hệ cùng bên đó, tình huống hiện tại chưa rõ ràng, bất quá chuyến bay đi phương hướng Đông Nam Á toàn bộ hủy bỏ.”
Lòng dạ Sở Vân Tiêu run động mạnh, anh cuống quýt rời khỏi quầy tiếp tân, tay run run, cầm điện thoại gọi.
“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách tạm thời không chuyển được…” Trong giây phút ngắn ngủi yên tĩnh, thanh âm lạnh băng vang lên.
Sở Vân Tiêu xoa xoa điện thoại run rẩy vội vàng bấm số lại, trong điện thoại truyền tới vẫn là âm thanh này, hai lần, ba lần…
Mặt Sở Vân Tiêu vô cùng lo lắng, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn một tầng mồ hôi. Anh run rẩy chuyển sang gọi vào số Hứa Nhược Nam, mười giây sau, vẫn là thanh âm máy móc vang lên.
“Đinh…” Đột nhiên một điện thoại khác của anh vang lên, anh cuống quýt lấy ra, không xem là ai gọi tới liền nhấn nghe nói “Nghe” một tiếng.
“Vân Tiêu…” Thanh âm Sầm Hào bên kia vang lên, hết sức trầm trọng “Em vừa nhận tin, nữa giờ trước bên Indonesia phát sinh sóng thần…”
“Vân Tiêu…” Sở Vân Tiêu trầm mặc làm cho Sầm Hào bất an “Vân Tiêu, anh nghe em nói, tình huống hiện giờ không rõ…”
“Lập tức, tôi muốn đi lập tức, an bài trực thăng giúp tôi!” Sở Vân Tiêu ngắt lời Sầm Hào, thanh âm không giấu được luống cuống “Tôi phải đi Indonesia lập tức!”
“Vân Tiêu, em lập tức nghĩ biện pháp, bất quá anh đừng kích động, anh vừa mới khôi phục…”
“Tiểu Hào…”
Giữa trưa, Sầm Hào liên hệ phi cơ chở Sầm Hào cùng Sở Vân Tiêu bay thẳng đến Indonesia.
“Có liên hệ cùng đại sứ quán bên kia không?” Sở Vân Tiêu xoa xoa ngực, thanh âm trầm thấp hỏi.
‘Trước khi lên phi cơ có liên lạc, tình huống bên kia hỗn loạn, gặp nạn…” Sầm Hào đang nói ngừng lại, đem câu tiếp theo nuốt xuống.
“Nhược Nam không có việc gì!” Mặt Sở Vân Tiêu trắng hơn một chút.
Chạng vạng, máy bay hạ xuống phụ cận sóng thần, Sở Vân Tiêu vội vàng đi đến trước cabin, không ngờ, thân mình lảo đảo, mặt trắng hơn.
“Cẩn thận!” Sầm Hào vội vàng đỡ lấy anh.
“Tiểu Hào…” Thanh âm Sở Vân Tiêu đột nhiên run rẩy lên, Sầm Hào theo tiếng quay đầu nhìn lại, nơi xa trước mặt, bờ biển tiêu điều, nhiều gốc cây bị bốc gốc, bờ biển không còn nhìn ra hình thái kiến trúc ban đầu, lưu lại những bờ tường đổ nát.
“Vân Tiều, em cảm thấy, anh, có phải… Chuẩn bị…” Nhìn một mảng phía xa, Sầm Hào có chút tối nghĩa nói.
“Nhược Nam, không có việc gì…” Sở Vân Tiêu nói vậy nhưng thanh âm không kiên định như lúc đang trên máy bay.
Sầm Hào giúp Sở Vân Tiêu đi đến bờ biển, hiện bãi biển đã một mảng bình tĩnh nhưng bốn phía tiếng khóc run trời. Người mẹ nằm trên thi thể con khóc thét, người vợ ôm thi thể chồng cụt mất tay chân rơi lệ, còn vô số thanh âm mờ mịt đi tìm người…
“Vân Tiêu, vị trí này của chúng ta chính là khu du lịch Hứa thị…” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu ngập ngùng nói xong.
Sở Vân Tiêu tựa như không có nghe thấy Sầm Hào nói, ánh mắt anh nhìn vẻ tiêu điều bờ biển nơi xa.
“Tí tách tí tách…” Điện thoại vệ tinh trên tay Sầm Hào vang lên, anh đi qua một bên nhân, sau trở lại với vẻ mặt ngưng trọng.
“Vân Tiêu…” Nhận điện thoại xong, trở về, thanh âm cũng run lên “Vừa rồi, đại sứ quán điện thoại đến đây.”
“Nói đi…” Nữa ngày mà Sầm Hào không nói xong, Sở Vân Tiêu đột nhiên xoay người, nhìn Sầm Hào, gương mặt bình tĩnh.
“Trước mắt, danh sách gặp nạn bọn họ xác định… Có tên Hứa Nhược Nam cùng Khúc Quyên Quyên…”
Thân mình Sở Vân Tiêu hơi lung lay sau trở lại như thường, chỉ là gương mặt càng trắng hơn.
“Vân Tiêu, có gì, anh cứ nói ra hết đi.” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu, trong lòng càng bất an nói “Nói ra, sẽ khá hơn một chút.”
Sở Vân Tiêu bỗng quay đầu, đột nhiên đi nhanh đến chỗ bờ biển. Gió đêm thổi thật mạnh, thổi bay vạt áo của anh, làm cho thân ảnh càng thêm mỏng manh.
“Vân Tiêu, anh làm gì?” Sầm Hào vội vàng đuổi theo, nghĩ kéo tay anh. Anh chỉ vung tay lên, tiếp tục đi nhanh, vừa đi vừa kêu khóc tên Nhược Nam. Chỉ cần gặp phải người nữ trẻ tuổi, đều phải đi lên xem kỹ một chút có phải hay không.
“Nhược Nam không có việc gì, sẽ không… khuh khụ, cô ấy muốn cùng tôi ăn sinh nhật, sẽ không có việc gì…” Gương mặt trắng bệch vì ho kha mà đỏ bừng. Anh bị ho đến không đứng thẳng người được, nhưng bước chân không ngừng chút nào.
“Vân tiêu, anh tỉnh táo chút…” Sầm Hào đỡ lấy Sở Vân Tiêu lung lay sắp ngã “Nhược Nam mất, không về được…”
“Không… Tôi không tin, tôi muốn tìm cô ấy, cô ấy nhất định đang chờ tôi, nhất định! Cô ấy nói thích xem pháo hoa, tôi nói mang đến phóng cho cô ấy xem; Cô ấy nói thích thấy tôi cười, hiện tại tôi sẽ cười to, cô ấy sẽ thích; Cô ấy nói muốn thấy người trong lòng về nhà, tôi đã trở về, tôi là người trong lòng cô ấy Sở Vân Tiêu. Cô ấy nhất định tha thứ cho tôi… khụ khụ khụ…”
“Vân Tiêu, đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi…” Sầm Hào thấy Sở Vân Tiêu không thở nổi nữa, gương mặt cũng bóp méo, vội vàng đi tới kéo trở về.
Chân Sở Vân Tiêu tựa như bị đóng đinh trên mặt đất, ánh mắt anh nhìn một mảng nghìn nghịt phía xa, thanh âm giống như thì thầm.
“Anh tưởng rằng, chỉ cần đủ nhẫn nại cùng thành ý, em sẽ cho anh cơ hội; Anh tưởng rằng, chỉ cần có yêu, tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết; Anh nghĩ rằng, chúng ta còn có nhiều thời gian…” Một luồng hồng nơi khóe miệng Sở Vân Tiêu chảy ra, anh không lau đi, chỉ tiếp tục thì thào “Nhưng mà, sở dĩ em ngoan như vậy, tất cả thời gian cùng cơ hội đều không nguyên ý cho anh, chẳng lẽ, em thực sự hận anh như vậy? Hận đến… Không muốn… gặp…”
“Vân Tiêu…” Trong lúc Sầm Hào kinh hô lên, cả người Sở Vân Tiêu ngã ngồi xuống, thân ảnh hiu quạnh cùng suy sụp…
Thì ra, chết đi là giải quyết hết thảy yêu hận thù, đem toàn bộ tình yêu trong trí nhớ, lén lút biến mất đi… Giây phút Sở Vân Tiêu ngã xuống, hai mắt nhắm lại, Sầm Hào chạy gấp tới đỡ anh, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi nhưng lại hiện lên nụ cười hài lòng.