Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 119: Yêu Lâm Yên Nhiên
Editor: trucxinh0505

Thời điểm Lâm Yên Nhiên trở lại phòng bệnh, đã là chạng vạng tối.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Sở Vân Tiêu yên tĩnh tựa vào đầu giường, đang thẩm duyệt văn kiện. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, đường cong gò má của anh rõ ràng, cảm giác có loại mê chết người.

Lâm Yên Nhiên đỏ mặt lên, bước nhanh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đè cổ tay kia xuống lộ ra cánh tay gầy trơ.

"Nghỉ ngơi đi, anh xem văn kiện bao lâu rồi?"

Sở Vân Tiêu đem văn kiện để văn kiên trong tay qua một bên, cầm tay nhỏ bé Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng lôi kéo, Lâm Yên Nhiên liền dựa vào trong lòng anh. Ôm gắt gao nữ nhân trong ngực, đáy mắt chảy xuôi theo thương tiếc.

"Yên Nhiên, em chịu quá nhiều khổ..."

Lâm Yên Nhiên bị Sở Vân tiều ôm đến cơ hồ hít thở không thông, nhưng phân hạnh phúc nơi đáy lòng đầy thỏa mãn. Thanh âm của cô thấp mà ôn nhu.

"Chịu khổ, là anh! Vân Tiêu, điều em tiếc nuối nhất, là không có gặp được anh sớm một chút, sớm một chút tới chiếu cố anh..."

Tay Sở Vân Tiêu hơi hơi run lên, ôm ấp trong tay cũng thoáng thả lỏng.

Chính là em gặp được ta quá sớm, mới bị nhiều khổ như vậy; em chính là chiếu cố ta quá tốt, mới khiến cho bản thân mình thương tâm như vậy...

"Vân Tiêu, em phát hiện anh có điểm không giống..." Đột nhiên Lâm Yên Nhiên trong lòng Sở Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái ánh mắt nam nhân kia có chút mơ hồ.

"Có cái gì không giống?" Sở Vân Tiêu cả kinh, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.

"Cũng không rõ ràng lắm, chính là một loại cảm giác. Sauk hi anh cùng Trác Nhiên nói chuyện với nhau, tựa hồ anh có rất nhiều quyết định với nhiều việc." Lâm Yên Nhiên tỉ mĩ quan sát Sở Vân Tiêu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Đúng vậy, Yên Nhiên, sau khi cùng Lâm tiên sinh nói rất nhiều chuyện, anh suy nghĩ minh bạch vài thứ." Sở Vân Tiêu giơ tay lên, chậm rãi vuốt tóc dài như thác nước vải của Lâm Yên Nhiên, thanh âm chắc chắc: "Anh nghĩ muốn, cho bản thân mình một lần cơ hội, thử lại một lần!"

Ánh mắt Lâm Yên Nhiên dần dần ẩm ướt, tay cô ôm gắt gao eo Sở Vân tiều, nơi đó thật gầy, cảm giác không có một chút thịt, nhưng làm cho người ta An Tâm.

"Vân Tiêu, anh biết không, những lời này em nghe được làm cho em thực vui vẻ. Em nghĩ, nếu Nhược Nam biết, cũng nhất định sẽ vui vẻ. Bởi vì, rốt cục có một người có thể thay cô ấy chiếu cố anh..."

"Yên Nhiên..." Sở Vân Tiêu lại lần nữa ôm sát Lâm Yên Nhiên, cả người hơi hơi phát run, thanh âm cũng có chút phát run.

"Nếu, nếu anh nói, có một ngày, em phát hiện, anh không có hoàn mĩ giống trong tưởng tượng của em, thậm chí còn lừa em, em sẽ làm sao?"

"Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất! Cho dù anh lừa em, em tin tưởng nhất định anh có lý do bất đắc dĩ. Em, sẽ không để ý!" Lâm Yên Nhiên hôn Sở Vân Tiêu, trên người kia nhàn nhạt hương vị Bạc Hà xen lẫn cỏ xanh, mặt sung huyết đỏ bừng, ánh mắt cô khép hờ, trên mặt tràn ngập thỏa mãn.

"Vân Tiêu, anh có biết hay không, hiện tại em đều không thể tin được tất cả những điều này là thật. Em không ngừng bấm cánh tay của mình thật mạnh, nhằm nhắc nhở bản thân hết thảy không phải là mộng. Em thật sự quá hạnh phúc! Em không nghĩ qua, bình thường như em, không biết có thể được như câu nói kia hay không. Em nghĩ muốn, bây giờ có lẽ anh đối với em còn không giống đối với Nhược Nam, yêu thật sâu. Nhưng anh nguyện ý cho em một cái cơ hội đến yêu anh, em có lòng tin, anh sẽ dần dần yêu em. Chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Yên Nhiên..." Đầu Sở Vân Tiêu kề gắt gao trên đỉnh đầu Lâm Yên Nhiên, trên mặt hiện lên biểu tình dị thường phức tạp.

Yên Nhiên, anh cũng không thể tin được, tất cả những điều này là thật.

Yên Nhiên, nếu quả thật có một ngày, trí nhớ của em khôi phục, không biết em có còn nói ra những lời này của ngày hôm nay hay không.

Yên Nhiên, nếu có thể, thật sự hi vọng, em chỉ có bây giờ cùng tương lai, không có quá khứ kia...

Ngày hôm sau, Lâm Trác Nhiên liền nhờ người đem gì đó của Lâm Yên Nhiên đưa tới cho cô. Còn có thêm một bức thư ngắn nữa.

Trong thơ tràn ngập chúc phúc thật lòng, lời cuối cùng đặc biệt nhắc tới, hôn ước bọn họ tuy rằng đã tự động giải trừ, nhưng anh vĩnh viễn là anh trai cùng bằng hữu tốt nhất. Singapore cũng vĩnh viễn chính là nhà mẹ đẻ của cô.

Xem xong thư, mặt Lâm Yên Nhiên đã bò đầy lệ.

"Vân Tiêu, Trác Nhiên thật là anh trai tốt của em."

"Anh ta cũng là nam nhân tốt nhất. Nhưng là, cô nương ngốc này, vẫn ngoan cường chọn anh..."

"Vân Tiêu, có khi em cảm thấy, thượng đế đối với em thật sự quá tốt. Bởi vì, ngườ tặng em hai người đều ưu tú như vậy, nam nhân tốt như vậy đến trước mặt em. Nhưng mà, như vậy cũng thật tàn khốc, bởi vì, em chỉ có thể chọn một người để nắm tay mà thôi. Nếu, nhất định cuộc đời này em muốn thực xin lỗi, cũng chỉ có một người..." Phân áy náy kai vùi lấp thật lâu trong lòng xông tới, lệ dừng không được tuôn rơi, tên Lâm Trác Nhiên làm thế nào cũng không thốt ra được.

"Yên Nhiên, đừng nói như vậy. Anh chỉ có thể nói, anh rất may mắn. Như ngày đó Trác Nhiên nói, anh là người quý trọng gấp đôi hạnh phúc mình có được." Sở Vân Tiêu ôm chầm Lâm Yên Nhiên, cẩn thận lau lệ trên mặt giúp cô.

"Tin tưởng anh, Trác Nhiên nhất định tìm được một tẩu tử rất tốt. Anh ta, nhất định cũng sẽ hạnh phúc!"

Ở lại bệnh viện mấy ngày, rốt cục Sở Vân Tiêu được phép xuất viện.

Cùng Sở Vân Tiêu trở lại nhớ Nam cư, Lâm Yên Nhiên có cảm giác bừng tỉnh một thế hệ. Gần ba tháng, thế nhưng bản thân mình lấy một thân phận khác lần nữa đi vào nơi này.

"Yên Nhiên, đang suy nghĩ gì vậy?" Sở Vân Tiêu kéo Lâm Yên Nhiên qua tay vòng thắt lưng cô đi vào trong.

"Em suy nghĩ, ba tháng trước, em đứng ở trước cửa nhà anh, nhìn khối cây lim kia, hâm mộ Nhược Nam; Ba tháng sau, em đi vào cửa lớn, thay Nhược Nam tới chiếu cố anh... Vận mệnh, thật là kỳ diệu."

"Tất cả mọi chuyện, ông trời đều có an bày. Có lẽ, chúng ta vốn nên ở cùng một chỗ."

Khi nói chuyện, hai người đã đi tới cửa tòa nhà nhỏ chính giữa màu than chì kia.

"Về sau em cùng anh ở tòa nhà này đi." Sở Vân Tiêu chỉ chỉ kia tòa lầu nhỏ, nhìn mặt Lâm Yên Nhiên đột nhiên đỏ cúi đầu, anh chạy nhanh giải thích một câu: "Lầu hai có ba phòng ngủ, trừ bỏ cái phong kia anh đang ở, em chọn một gian mình thích đi."

Lúc này Lâm Yên Nhiên mới biết bản thân hiểu lầm ý tứ Sở Vân Tiêu, lúc ngẩng đầu lên, mặt ngược lại đỏ hơn."Em, em..."

"Bình thường Tằng Đào ở bên này." Sở Vân Tiêu biết cô thẹn thùng, cố ý nhanh chóng đổi chủ đề, chỉ chỉ căn lầu bên trái kia.

"Anh ta không có ở cùng nhà sao?" Lâm Yên Nhiên rất kỳ quái.

"Nói thật, anh không thích những người khác ở trong nhà..." thanh âm Sở Vân Tiêu chìm trầm.

"Vậy nhà kia là ai ở?" Lâm Yên Nhiên thấy cảm xúc Sở Vân Tiêu đột nhiên mờ đi, tưởng là vì mình nói gì đó không nên nói, vì thoát khỏi phần xấu hổ này, cô chạy nhanh chỉ chỉ căn lầu bên phải hỏi Sở Vân Tiêu.

Không ngờ, ánh mắt Sở Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt dừng nơi đó một chút, biểu tình càng thêm phức tạp.

"Không ai ở. Bất quá, hiện tại khóa lại, vài thứ trước kia của anh."

Nhìn vẻ mặt này của Sở Vân Tiêu, nghi vấn đến bên miệng Lâm Yên Nhiên cũng nuốt xuống. Mỗi người đều sẽ có chút bí mật nhỏ, anh vốn giống nhiều bí mật, như vậy cũng không kỳ quái.

Chính là, trong tòa lầu kia, rốt cuộc ẩn dấu cái gì vậy?

Giữa trời chiều, quay đầu nhìn tòa lầu nhỏ kia, phát hiện có chút âm sâu đáng sợ, toàn thân Lâm Yên Nhiên không phát hiện run lên một chút, bước chân chạy nhanh đi theo Sở Vân Tiêu đi vào chính giữa tòa lầu nhỏ kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 120:
Editor: trucxinh0505

Có lẽ nguyên nhân lạ giường, tuy đã lâu rồi, Lâm Yên Nhiên lại không có buồn ngủ một chút nào. Lấy đồng hồ dưới gối ra xem, đã là hai giờ bốn mươi phút sáng.

Thả đồng hồ lại, tay gối lên sau đầu, đầu óc thực sự rất là thanh tỉnh.

Chạng vạng cùng Sở Vân tiều trở lại biệt thự, cơm chiều đã được làm xong đặt ở trên bàn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khả năng không ai tin tưởng, thức ăn tổng tài tập đoàn lớn lại đơn giản như thế. Một nồi cháo trắng, hai món ăn sáng, không hơn.

"Với anh mà nói, thức ăn như vậy thích hợp nhất." Nhìn ánh mắt Lâm Yên Nhiên đau lòng, Sở Vân Tiêu nắm nắm tay cô, cười nhạt nói.

"Từ ngày mai trở đi, một ngày ba bữa của an hem sẽ phụ trách!" Hốc mắt Lâm Yên Nhiên phát chát.

"Em không phải đảm đương bảo mẫu cùng đầu bếp đâu." Sở Vân Tiêu lôi kéo tay Lâm Yên Nhiên chầm chậm ngồi xuống bên bàn ăn, "Em là cùng anh cùng nhau hưởng thụ sinh hoạt."

"Nhưng mà, chiếu cố anh cũng là một phần trong sinh hoạt của em!" Người trước mắt gần đât rõ ràng thân thể hao gầy không ít, Lâm Yên Nhiên ẩn nhẫn lệ thật lâu rốt cục rơi xuống."Thân thể anh như vậy, càng phải nghĩ biện pháp bổ sung dinh dưỡng, ăn như vậy, làm sao khỏe được?"

Sở Vân Tiêu chống mép bàn đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Lâm Yên Nhiên, một bên cẩn thận lau đi nước mắt khóe mắt cho cô, một bên nhẹ nhàng nói: "Em, chính là dinh dưỡng của anh! Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh cam đoan với em, sẽ dưỡng bản thân mình một ngày một tốt lên."

Sau buổi cơm tối, theo lẻ thường thì nằm thẳng, mát xa, Lâm Yên Nhiên lên biểu thời gian cho mình, đã lâu một loại hương vị gia đình tràn ra trong nhà...

"Yên Nhiên, em đi chọn phòng của mình đi." Khi Lâm Yên Nhiên "nói" có thể thức dậy cùng Sở Vân Tiêu, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng nói.

Lâm Yên Nhiên từ chối cho ý kiến, để cho Sở Vân Tiêu tùy ý cầm tay mình kéo lên lầu hai.

"Em muốn xem phòng của anh trước một chút."

"Đây chính là phòng của anh..." Lên lầu hai, Sở Vân Tiêu đẩy gian phòng thứ hai bên phải ra, nhìn Lâm Yên Nhiên nói.

Bài trí bên trong rất đơn giản, trừ bỏ một cái giường, một cái tủ quần áo đơn giản cùng một cái giá sách nhỏ, liền không có đồ dùng gia đình nào khác. Chính là hai bên giường bày đầy các thiết bị chữa bệnh, máy giám sát nhịp tim, hô hấp cơ, bình dưỡng khí... Càng nhìn càng giống một gian ICU hơn.

Năm năm này, không biết có bao nhiêu lần, thân thể anh liên kết với những dụng cụ lạnh lẽo đó, giữa ranh sinh tử giãy giụa...

"Yên Nhiên, đến xem phòng bên này đi..." Nhìn khuôn mặt Lâm Yên Nhiên bỗng nhiên trầm trọng xuống, Sở Vân Tiêu chạy nhanh ra cửa, nắm chặt tay Lâm Yên Nhiên đem cô hướng một phương hướng khác đi.

"Phòng này tốt lắm, hướng ánh mặt trời, không gian cũng lớn..." Sở Vân Tiêu đẩy của gian phòng đối diện phòng mình ra, cười nói.

Lâm Yên Nhiên lẳng lặng đứng ở cửa, đầu óc đột nhiên một trận choáng váng hoa mắt. Giường màu hồng phấn, rèm hoa cửa sổ thủ công màu hồng nhạt. Bàn trang điểm màu hồng nhạt, tủ quần áo màu hồng nhạt, giấy lót tường hoa nhỏ màu hồng nhạt... Cảnh tượng rất quen thuộc, trong đầu có vẻ như có cái gì đó muốn phun trào mà ra.

"Thế nào, không thích sao?" Nhìn mặt Lâm Yên Nhiên bỗng trở nên tái nhợt, Sở Vân Tiêu có chút lo lắng hỏi.

"Không phải, tốt lắm, rất thích..." Trong đầu giống như có trăm ngàn cây roi đang đồng thời vung lên, huyệt Thái Dương thình thịch đau xót, cô nhịn không được giơ tay lên, ôm lấy đầu của mình.

"Sao vậy, Yên Nhiên?" Sở Vân Tiêu vội vàng ôm cô.

"Đau đầu, rất đau..."

"Tại sao có thể như vậy?" Trong thanh âm Sở Vân Tiêu lộ ra lo lắng."Lại đây, mau ngồi xuống."

Bị Sở Vân Tiêu giúp cô đi vào phòng, ngồi xuống trên giường, Sở Vân Tiêu nhanh chóng chà nóng tay của mình, nhẹ nhàng mà kìm ở trên huyệt thái dương Lâm Yên Nhiên.

"Có tốt một chút hay không, Yên Nhiên? Em rốt cuộc bị sao vậy? Có phải vài ngày nay chiếu cố anh quá mệt mỏi hay không?"

Độ tay mạnh yếu không nặng không nhẹ, tiết tấu không nhanh không chậm, còn có hương vị quen thuộc Bạc Hà xen lẫn cỏ xanh, hết thảy có vẻ như làm cho đau nhức nháy mắt được hóa giải, dựa vào một bên bả vai anh, thanh âm trở nên thanh thoát rất nhiều.

"Không cần lo lắng, Vân Tiêu, bệnh cũ thôi."

"Em có tật xấu đau đầu sao? Tật xấu này đã bao lâu rồi?"

"Trước kia có tật xấu này không em không biết, dù sao mỗi khi nhớ lên, có khi sẽ như vậy."

"Bác sĩ xem qua rồi sao? Bác sĩ nói như thế nào?"

"Đã làm các loại kiểm tra, bác sĩ cũng không rõ vấn đề gì. Hẳn vấn đề về tâm lý, bác sĩ nói như vậy. Mỗi khi trong đầu óc em có một chút hình ảnh mơ hồ, hoặc là thời điểm nhớ tới người nào, chuyện gì, đầu óc sẽ phát ra co rút đau đớn như vậy. Bác sĩ tâm lí nói, đây là một loại bản năng trốn tránh..."

"Thầy thuốc kia đã nói làm thế nào mới không tái lại hay chưa?" Tay đặt ở trên huyệt thái dương, thanh âm cũng lộ ra đau lòng không nói ra được.

"Bác sĩ cũng không có cái biện pháp gì đặc biệt tốt hơn, chỉ nói nếu có một ngày, em có thể nhớ tới tất cả chuyện trước kia, có lẽ tật xấu đau đầu liền tự nhiên không trị mà khỏi."

Sở Vân Tiêu thật lâu đều không nói gì, chính là không ngừng xoa huyệt Thái Dương cho Lâm Yên Nhiên, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng.

Cuối cùng, Lâm Yên Nhiên vẫn tiến vào cái phòng màu hồng nhạt ở. Là phòng gần phòng Sở Vân Tiêu nhất, cô cảm thấy An Tâm, thêm nữa bởi vì cô cực kỳ yêu một mảnh hồng phấn kia.

Sở Vân Tiêu ở bên cạnh bồi cô đến hơn mười giờ, nhìn khuôn mặt anh ngày càng mệt mỏi, Lâm Yên Nhiên thúc giục anh trở về phòng của mình. Nói quá muộn rồi, đơn giản rửa mặt, liền nằm vật xuống trên chiếc giường màu hồng, nhưng mà trằn trọc không yên, đúng là khó có thể đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay đối với cô mà nói, giống thực là truyền kỳ. Bỗng nhiên, bản thân từ vị hôn thê Lâm Trác Nhiên biến thành người yêu Sở Vân Tiêu. Có lẽ cô cùng anh vẫn không thể xem như yêu đương, nhưng ít ra, hiện tại bản thân đã công khai ở chung nhà người ta, đối với cô mà nói, kỳ thực không tính là nam nhân quen thuộc trong nhà.

Nhưng tinh tế nghĩ đến, anh đối với cô, giống như còn có một điều bí ẩn. Trừ bỏ biết sự nghiệp anh thành công, thân thể anh không tốt, quá khứ của anh trải qua, vợ trước của anh, tòa biệt thư ngày thường khóa lại, đối với cô đều là những câu đố.

Một ngày kia, anh sẽ nói cho cô quá khứ của anh sao? Tất cả, không giữ lại một cái gì. Anh sẽ tự nhiên nhắc tới Nhược Nam cùng cô, nói cho mình hết thảy liên quan đến Nhược Nam sao? Anh sẽ để cô tùy tiện tham quan biệt thự sao...

Nếu quả thật có một ngày như thế, có phải mới chứng minh anh chân chính đi ra từ trong quá khứ hay không, chân chính yêu mình hay không, nguyện ý cùng mình cầm tay cả đời hay không?

Trong đầu suy nghĩ lung tung, Lâm Yên Nhiên mở to nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm muốn chảy nước mắt, nhưng đầu óc vẫn như cũ thanh tỉnh không buồn ngủ.

Xem ra tối nay không cách nào đi vào giấc ngủ. Lâm Yên Nhiên dứt khoát xoay người ngồi dậy, khoác áo khoát lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của mình đi ra ngoài.

Trên sàn hành lang lót thảm thật dày, đạp lên không nghe tiếng động. Đèn ly hành lang mờ mờ ảo ảo. Ngọn đèn nhạt nhỏ, chiếu vào trên cửa chính khép chặt gian phòng đối diện kia, phát ra ẩn ẩn ánh sáng.

Đứng trước cửa phòng mình vài giây, như theo bản năng, Lâm Yên Nhiên đi đến đối diện cánh cửa kia, tay nhẹ nhàng mở nắm cửa.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, bên trong trên đất có vài tia ánh sáng nhỏ yếu. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, Lâm Yên Nhiên đi tới bên cái giường kia. Trên giường, cái nam nhân kia hai mắt đóng chặt lại, lẳng lặng nằm ngang. Mi mắt của anh nhẹ nhàng nhíu lại, hô hấp thật bình tĩnh.

Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên giường, nâng tay của mình lên, nhẹ nhàng chậm rãi xẹt qua gương mặt hơi có vẻ tiều tụy nhưng thật dễ nhìn, quấy nhiễu cô cả đêm này suy nghĩ có vẻ như ổn định lại, trên mặt cô chậm rãi lộ ra một cái cười nhợt nhạt.

Bất luận ra sao, anh nguyện ý làm lại từ đầu. Bất luận ra sao, bản thân mình thương anh. Như vậy, là đủ rồi.

Lâm Yên Nhiên mang theo loại thỏa mãn này lén lút đi ra khỏi phòng Sở Vân Tiêu, cô không nhìn thấy, cái nam nhân nằm ở trên giường kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn bóng lưng của cô, kinh ngạc đến xướng ngốc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 121:
Editor: trucxinh0505

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Vân Tiêu thức dậy muộn so với trước một chút. Lúc đi xuống lầu, Lâm Yên Nhiên đã ngồi bên bàn ăn .

Nhìn anh đi xuống, Lâm Yên Nhiên lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh anh, tự nhiên đỡ cánh tay anh, ánh mắt dường như tìm kiếm cái nhìn ở trên mặt của anh.

"Anh không sao." Nhìn bộ dáng Lâm Yên Nhiên một mặt thân thiết, Sở Vân Tiêu nhịn không được vỗ nhẹ nhẹ tay cô.

"Anh xem, có thích không?" Khi nói chuyện, hai người đi tới nhà ăn. Lâm Yên Nhiên chỉ vào một cái gì đó trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

Trên bàn, có món canh nấm tuyết nóng hôi hổi, phát hiện mấy thứ nướng nho nhỏ kiểu dáng Âu Tây, còn có chén cháo nhỏ.

"Em hỏi qua Tằng Đào, nói anh không thích hợp đồ ăn thể rắn. Này mấy thứ nhỏ nhỏ này không dùng bơ, hẳn là có thể tiêu hóa." Lâm Yên Nhiên vừa nói, vừa múc cho Sở Vân Tiêu một chén canh nấm tuyết, gắp hai loại điểm tâm, đặt trước mặt của anh.

Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt Lâm Yên Nhiên, nơi ngực Sở Vân Tiêu luôn ẩn đau có vẻ như đau hơn. Anh nắm tay Lâm Yên Nhiên, ra vẻ tức giận nói: "Về sau, không được dậy sớm làm điểm tâm như thế nữa. Ninh thẩm có thể làm."

"Dì làm không tốt bằng em." Lâm Yên Nhiên dẩu môi, "Tằng Đào nói với em rồi. Mỗi sáng sớm đều phải cháo trắng. Ba bữa cơm của anh gần như chỉ có thể ăn thức ăn lỏng cùng chất bán lưu thôi, không thể ăn lung tung, mọi người cũng phiền, huống chi anh..."

"Nhưng là, làm điểm tâm như vậy, ít nhất mất mấy canh giờ..."

"Dù sao ban ngày em cũng không có việc gì làm, chờ anh đi rồi, còn có thể trở về ngủ bù, nhưng nếu anh ăn không ngon, cả ngày em đều không an tâm." Lâm Yên Nhiên cầm chén đẩy đẩy trước mặt Sở Vân Tiêu, "Chớ cau mày, anh như vậy nhìn qua giống lão già lắm, không đẹp trai. Ăn đi, nếm thử tay nghề của em thế nào..."

Nhìn bộ dáng Lâm Yên Nhiên, có chút khẩn trương lại có chút lấy lòng, trong lòng Sở Vân Tiêu nóng lên, có vẻ như buồn đau cũng tiêu tán không ít. Trước bưng chén canh nấm tuyết nhợt nhạt uống một ngụm, trên mặt tản ra nụ cười nhẹ.

"Như thế nào?"

"Rất ngọt, rất thơm, ăn thật ngon..."

"Ngọt..." Trên mặt Lâm Yên Nhiên vẫn như cũ mang theo khẩn trương, "Hỏng rồi, cho hơi nhiều đường rồi. Tằng Đào nói trái tim anh không thể ăn nhiều đường... Mau dùng lại, ngày mai em canh nấu lại." Nói xong liền muốn đoạt lại cái bát kia.

"Đứa ngốc, không phải ngọt này, là tâm ngọt..." Sở Vân Tiêu đè tay lại Lâm Yên Nhiên một phen, tay kia thì bưng canh nấm tuyết lên lại uống một ngụm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Thẳng đến ngồi trên tiểu Dương xe, Sở Vân Tiêu cũng còn liếm môi, cảm nhận hương vị của chén canh nấm tuyết kia.

" Bữa sáng hôm nay ăn thật ngon." Tằng Đào ngồi ghế trước phía trước đột nhiên quay đầu lại nói.

Ánh mắt nhìn Sở Vân Tiêu có chút kinh ngạc, Tằng Đào bỡn cợt cười cười, "Tôi thức dậy sớm hơn anh một chút, thưởng thức tay nghề Yên Nhiên trước. Nói thật, so với Ninh thẩm ít nhất hơn gấp trăm lần!"

"Nhưng mà, tôi không nghĩ Yên Nhiên khổ cực như vậy..."

"Cô ấy không khổ cực đâu, nữ nhân đắm chìm trong ái tình làm sao thấy vất vả chứ? Anh không thấy bộ dáng cô ấy lúc sáng bên bàn ăn kia đâu. Trên mặt tươi cười thành một đóa hoa, miệng còn ngâm khúc ca, bóng dáng vui vẻ hoàn toàn của một nàng dâu nhỏ. Tôi tôi ăn cơm sớm hơn anh, kỳ thực làm người nếm thử giúp người. Cô vợ nhỏ kia của anh, không ngừng hỏi tôi, hương vị như vậy có được hay không, anh thích khẩu vị như vậy có phải hay không... Haiz, Vân Tiêu, anh thật sự làm cho người ta hâm mộ lại đố kị."

Sở Vân Tiêu dựa vào phía sau, hai tay đan vào nhau, biểu tình trên mặt không thấy chút nào vui vẻ, ngữ khí cũng có chút trầm trọng.

"Tằng Đào, thiện tại tôi thật sự thật hạnh phúc, có thể nói đây là thời điểm hạnh phúc nhất của tôi. Nhưng mà, chính là bởi vì quá hạnh phúc, mới cảm giác được sợ hãi. Bởi vì, loại hạnh phúc này không có vững bền, một khi lung lay, hạnh phúc hiện tại liền nháy mắt bị dập tắt."

"Vân Tiêu, anh quá bi quan rồi. Nhược Nam đã trở lại, mặc dù là lấy một thân phận khác, vốn dĩ thân phận người xa lạ xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ mấy tháng anh liền khiến cô ấy yêu khắc sâu như vậy, đủ để nói rõ, bất luận bây giờ là người nào, ở sâu trong nội tâm, cảm giác của cô ấy đối với anh chưa bao giờ tiêu tán qua."

"Yêu có bao sâu, hận liền có bao sâu. Tằng Đào, tôi sợ, một ngày kia, Nhược Nam khôi phục tất cả trí nhớ, chờ đợi tôi, có lẽ là vạn kiếp bất phục!"

"Vậy hãy để cho cô ấy vĩnh viễn không cần khôi phục trí nhớ đi, duy trì trạng thái bây giờ thì tốt rồi."

Sở Vân Tiêu không nói gì, đưa tay nhéo nhéo huyệt Thái Dương có chút căng, ánh mắt của anh trở nên thật do dự.

"Tằng Đào, kỳ thực hiện tại đây là vấn đề tôi rối rắm. Dĩ nhiên tôi muốn giống như cậu nói vậy, muốn cô ấy vĩnh viễn không cần khôi phục trí nhớ Nhược Nam, cứ như vậy hạnh phúc vĩnh viễn. Nhưng mà, làm như vậy có phải tôi rất ích kỷ hay không? Không nói đến, người không có quá khứ trong lòng nhất định sẽ có ẩn ẩn đau, mỗi khi Yên Nhiên bởi vì nhớ lại mà đầu đau dữ dội, tôi cũng không nhẫn tâm vì bản thân mình mà không hết sức giúp cô ấy khôi phục trí nhớ."

"Vậy anh định làm thế nào?"

Sở Vân Tiêu xoay đầu hướng ngoài cửa sổ xe, thanh âm thật thấp, mang một chút ám ách.

"Tôi nhớ được, cậu từng nói, cậu có một sư tỷ, nghiên cứu về tâm lý học, về sau chuyên tu ở Thụy Sĩ chuyên về hành vi cùng nhân cách tâm lý học, tạo nghệ thâm hậu..."

"Anh là nói Vương Tuyết..." Tằng Đào cúi đầu kêu lên tiếng: "Chẳng lẽ anh nghĩ..."

"Hiện tại cô ấy ở đâu?"

"Năm kia cố ấy gả đi Mĩ quốc, hiện tại hẳn là định cư ở bên kia."

"Cậu có thể liên hệ với cố ấy sao? Tôi nghĩ muốn nhờ cô ấy xem cho Yên Nhiên một chút."

"Vân Tiêu, anh cần phải hiểu rõ. Nếu, vị sư tỷ này của tôi thật có thể đến giúp Yên Nhiên, anh..."

"Trước liên hệ đi, việc khác tôi ngẫm lại." Sở Vân Tiêu quay đầu lại, thời điểm nhìn Tằng Đào, ánh mắt đã bình tĩnh như nước.

Tiễn Sở Vân Tiêu đi làm, Lâm Yên Nhiên thu thập bữa sáng trên bàn xong liền lên lầu. Cứ nghĩ sẽ ngủ tiếp một hồi, có lẽ chiếc giường quá rộng rãi thoải mái, làm cho cô không tài nào ngủ được. Dứt khoát thay đổi quần áo xuống giường, trực tiếp đi qua gian phòng đối diện kia.

Cửa cũng không có khóa, tay nhẹ nhàng chuyển động khóa cửa, cửa liền mở ra. Lâm Yên Nhiên đứng ở cửa hơi do dự chút, nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong.

Chậm rãi đi vào, trước kéo tủ quần áo của anh ra. Trong ngăn tủ quần áo đặt theo mùa, được treo xếp ngay ngắn chỉnh tề. Áo trong, caravat, tây trang toàn bộ ấn màu sắc rồi phân loại. Kéo ra ngăn kéo phía dưới, bên trong đều sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái, các loại khuy tay áo, nơ chỉnh tề đặt đầy ở bên trong. Chính là, ở chỗ sâu ngăn kéo, bày một kiện có vẻ như không phối hợp cùng chung quanh. Đó là một đôi tay len. Màu xám, dệt thủ công.

Theo bản năng Lâm Yên Nhiên lấy ra cặp bao tay kia, đặt ở trên tay nhẹ nhàng ve vuốt. Trong đầu có vẻ như hiện lên chút hình ảnh có chút quen thuộc đang nhảy nhót.

Lâm Yên Nhiên đưa tay đè trên huyệt Thái Dương, trên tay nhanh nắm chặt cặp bao tay kia. Buổi sáng hôm nay, lúc Sở Vân Tiêu đi, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ, màu sắc giống với màu cái bao tay này. Như vậy, cái này là một bộ, hiển nhiên cũng đều vì anh dệt. Là ai vậy? Vì sao bản thân mình cảm thấy quen thuộc như vậy?

Dựa vào tủ quần áo, đem bao tay lăn lộn ở trên tay nhìn hồi lâu, Lâm Yên Nhiên thủy chung bắt không được hình ảnh trong đầu mình, mà ngược lại huyệt Thái Dương càng kịch liệt phát đau. Thở dài, cô đem cặp bao tay kia trả về chỗ cũ, khép ngăn kéo lại, chậm rãi ngồi xuống bên chiếc giường lớn kia, một bên tiếp tục xoa huyệt Thái Dương, vừa quan sát bốn phía trên giường.

Giường là có thể tự động nâng hạ, nghĩ đến do Sở Vân Tiêu sinh bệnh dùng tiện khi anh ngồi dậy. Chung quanh giường trừ bỏ những dụng cụ kia, chỉ có một cái tủ đầu giường nho nhỏ. Sở Vân Tiêu là người yêu sạch sẽ, trên tủ đầu giường ngoài một cái gạt tàn, cũng không có những thứ đồ khác.

Lâm Yên Nhiên chậm rãi chuyển đến tủ đầu giường bên kia, cơ hồ là theo bản năng, cô kéo ngăn kéo phía dưới tủ đầu giường ra.

Một bao xì gà đã mở, mấy bình thuốc thông dụng Sở Vân Tiêu thường dùng, sau đó, chính là một cái khung hình cài lại.

Sao có ảnh chụp ở đây? Vì sao anh không đem nó bày lên, mà muốn giấu nó ở chỗ này? Trong nháy mắt, các loại nghi ngờ hiện lên trong lòng. Nhịn không được nội tâm tò mò mãnh liệt, Lâm Yên Nhiên vươn tay, chậm rãi lấy cái khung hình kia ra, nhẹ nhàng lật lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 122:
Editor: trucxinh0505

"Vân Tiêu, thoạt nhìn khí sắc của anh đã khá nhiều." Sở Vân Tiêu ngồi ở trong văn phòng, nhìn nam nhân ngồi trên ghế cao kia đang vùi đầu ký như bay trên văn kiện, vẻ mặt chuyên chú, Sầm Hào nhịn không được cảm khái.

Khép lại một cặp hồ sơ trước mặt, Sở Tiêu ngẩng đầu lên, để cây viết trong tay xuống, nhẹ xoa thái dương, cười nhạt.

"Tôi vừa nhìn báo biểu GA gửi tới, năm nay chỉ tiêu các hạng kinh tế chủ yếu phi thường lý tưởng. Về sau, Sầm Phó tổng trở thành một trong công nhân tiêu biểu về mậu dịch rồi."

"Không cần lảng tránh đề tài, Vân Tiêu, anh biết rõ em nói cái gì mà." Sầm Hào ngẩng đầu, yên lặng nhìn Sở Vân Tiêu.

"Chẳng lẽ cậu không cho công trạng một công ty tốt làm lão tổng nó sảng khoái tinh thần sao?"

"Sở thị vài năm nay công trạng mỗi năm thế nào không phải anh không thấy, biểu tình của anh cũng chưa từng sáng sủa qua như vậy? Đối với anh mà nói, nhìn con số mậu dịch quốc tết này không bằng một người...nào đó xinh đẹp, cũng làm thiên hạ đỡ lo lắng một hồi đi?"

"Tôi lại không biết, từ khi nào Tằng Đào đổi nghề làm phát ngôn củ tin tức tôi vậy." Sở Vân Tiêu đẩy ghế dựa ra đứng lên, đi đến trước mặt Sầm Hào.

"Chúng tôi đều cao hứng cho anh đó, Vân Tiêu!" Sầm Hào nhướn mi lên hơi nhíu nhíu, khóe miệng bày ra một cái cười xán lạn: "Cuối cùng ông trời vẫn công bằng mà."

Sở Vân Tiêu chắp tay sau lưng, thong thả đi hai bước bỗng đứng trước mặt quay đầu Sầm Hào, hỏi.

"Tằng Đào còn nói một chuyện khác với cậu không?"

"Một chuyện khác?" Sầm Hào trầm ngâm một lát, "Anh là nói nhờ anh ta liên hệ sư tỷ Vương Tuyết của anh ta sao?"

Sở Vân Tiêu gật đầu, thanh âm trầm thấp chút.

"Chuyện này, cậu nghĩ như thế nào?"

"Em đồng ý ý tưởng Tằng lão Nhị." Sầm Hào không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp.

"Sở dĩ, cậu cố ý gợi lên, là muốn làm thuyết khách đúng không?" Sở VânTiêu nhìn thẳng Sầm Hào hỏi, người sau bị ánh mắt anh nhìn có vài phần co rúm lại.

"Đúng là... Cái gì cũng không lừa được anh."

"Tiểu Hào, tâm ý của các người tôi biết. Tôi làm sao không nghĩ muốn bảo trì trạng thái hiện tại này chứ, nói không chừng từ trước đến nay quãng đời Nhược Nam hạnh phúc có thể cuộc sống này... Nhưng mà, như vậy đối với Nhược Nam không công bằng, cũng không hợp lý. Cô ấy có quyền biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, cũng có quyền rõ ràng việc này sau đó sẽ có quyết định của mình."

"Nhưng mà, năm đó..." Nghĩ đến đủ loại khi đó, lưng Sầm Hào từng đợt run lên.

"Những thứ kia là sự thật, không phải sao? Chúng ta nên đối mặt, mà không phải tận lực giấu diếm."

"Như vậy, vì sao năm đó anh không nói chân tướng cho Nhược Nam, tình nguyện để cô ấy mang theo hiểu lầm rời đi..."

"Tiểu Hào, cậu không biết chân tướng này đối với Nhược Nam mà nói tàn khốc hơn sao?"

"Cho nên, cho dù lần này Nhược Nam khôi phục trí nhớ, anh cũng không có ý định nói cho cô ấy biết những chuyện kia..."

Sở Vân Tiêu cúi đầu, không nói gì. Qua thật lâu, mới chậm rãi gật gật đầu.

"Vân Tiêu..." Sầm Hào chưa nói xong đã bị Sở Vân Tiêu đột nhiên nâng tay lên đánh gãy.

"Tiểu Hào, không cần ảnh hưởng dũng khí mà tôi thật vất vả mới nâng được lên." Trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, một lần nữa vùi đầu vào văn kiện trên bàn, bên trong lập tức an tĩnh lại. Yên tĩnh làm Sầm Hào có một chút bất an.

Đợi Sở Vân Tiêu ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt đã là một mảnh trong sáng.

"Tôi vừa nhìn vài cái hạng mục dự khai phá công ty Cảnh Lan, tôi cho rằng thời cơ không chưa đến. Sau nguy cơ tài chính năm trước, quốc gia buông lỏng giải ngân, nhưng không có nghĩa dung túng lưu động quá thừa. Tôi cho rằng, quốc gia đối với bất động sản không những điều tiết khống chế mà càng thêm nghiêm cẩn. Cho nên, vài cái hạng mục kia tạm thời không cần khởi công."

Sầm Hào kinh ngạc nhìn trước người mặt thong dong trấn định, không thể tin được nháy mắt đã chuyển đề tài khác.

"Tiểu Hào..." Thanh âm Sở Vân Tiêu hơi chút đề cao, mày cũng nhẹ chau lại đứng lên.

"Vâng, em... Hiểu được." Sầm Hào biết, hôm nay không thể bàn lại chuyện vừa rồi, chỉ có thể ngầm thở dài đáp ứng.

"Bất quá, hiện tại tình thế kinh tế như vậy, là cơ hội tốt cho công ty Linh Lan. Bước tiếp theo nếu quốc gia cho giải ngân nhanh, nhất định sẽ cho doanh nghiệp tư nhân cơ hội mượn vốn lưu động. Sau đó, tiểu ngạch Linh Lan đảm bảo cùng đầu tư hạng mục sẽ có không gian rất lớn. Cậu đi xuống thương lượng tốt các hạng mục quản lí cùng Linh Lan, sắp tới tôi muốn nhìn thấy một phần kế hoạch kỹ càng."

"Được." Sầm hào đáp ứng đứng dậy, "Cái hợp động tháng trước công ty Minh Lan đã tiến vào giai đoạn thực thi, ngày hôm qua bọn họ gửi tới một phần báo cáo kỹ càng, em đã đưa cho Tằng Ny, anh xem thẩm định lại một lần đi."

Sở Vân Tiêu gật đầu.

Lúc xoay người rời đi, Sầm Hào giống nhớ tới cái gì, xoay người lại, ngữ khí có chút do dự.

"Cuối tuần tuần này là ngày 26 tháng 12, anh xem..."

"Cũng giống như năm trước thôi." Sở Vân Tiêu không ngẩng đầu, thanh âm nhàn nhạt.

"Nhưng mà..."

"Cứ như vậy đi, việc của người kệ đi thôi."

Bởi buổi chiều có một cái hội nghị khẩn cấp, thời điểm trở lại Nhớ Nam cư đã hơn tám giờ tối. Đè dạ dày có hơi chút đau, Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bên trong không có mở máy sưởi, có chút lạnh khác thường. Một góc nhà ăn lóe lên ánh sáng nho nhỏ đèn tường ly, thanh âm nhẹ nhẹ quạt phát ra. Trên bàn, bày biện mấy thứ ăn sáng tinh xảo đã nguội từ lâu. Mà người kia giờ phút này hẳn đang ngồi ở trước bàn nhưng không thấy bóng dáng.

"Yên Nhiên, Yên Nhiên..." Sở Vân Tiêu ngẩn thần ra, nhẹ thấp giọng gọi.

Trả lời của hắn, chỉ có một buồng yên tĩnh.

Trái tim đột nhiên rút chặt lại, lập tức nhảy lên không có quy tắc. Chống ghế đứng vài giây, mới thoáng đỡ được chút.

Trầm ngâm một lát, Sở Vân Tiêu tiếp tục khẽ gọi "Yên Nhiên", vừa đi đến hướng thang lầu.

Mới bò lên mấy bậc thang lầu, có thể là bởi vì ngoài miệng hô, trái tim lại lần nữa rút chặt, hô hấp không được, Sở Vân Tiêu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xuống lầu. Khép hờ mắt, dựa vào một bên thang lầu, liều mạng hô hấp. Không khí bốn phía lạnh như băng xông vào lồng ngực, trái tim bị đè nén không giảm bớt, ẩn làm cả dạ dày cũng kêu gào đau lên.

"Vân Tiêu, anh làm sao vậy?" Bỗng một thanh âm truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Sở Vân Tiêu nỗ lực mở mắt ra, cửa thang lầu hai cũng lóe lên nho nhỏ đèn ly mờ nhạt. Lâm Yên Nhiên mặc chỉnh tề đứng ở nơi đó, biểu tình trên mặt nhìn không rõ lắm, bất quá bước chân không có di động chút nào, có vẻ như không có ý xuống lầu xem anh.

Sở Vân Tiêu nheo mắt lại, nhìn người kia đứng bất động ở cầu thang nhìn mình. Thang lầu không xa, cũng chỉ có mười bậc, nhưng mà, thấy thế nào, như cả một hố sâu dài rộng. Anh rốt cuộc không thể đi lên, cô cũng không nguyện ý xuống lần nữa.

Còn không có nghĩ rõ ràng tất cả những điều này là vì cái gì, trong lồng ngực lại lần nữa một trận quay cuồng, ngay tiếp theo dạ dày điên cuồng kêu gào, rốt cục không thể bước lên. Trước mắt lâm vào tối đen, một tiếng "Yên Nhiên" còn chưa nói xong, người đã đột nhiên ngã xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 123: Thế thân
Editor: trucxinh0505

Xích!

Nhìn nam nhân đột nhiên ngã nhào xuống thang lầu, tâm Lâm Yên Nhiên bởi hình ảnh tấm hình kia làm cho như chết bỗng tỉnh dậy. Tất cả phẫn uất, ảo não, bất khoái... Tất cả đều hóa thành đau lòng.

"Vân Tiêu..." Lệ cô tuôn rơi, ôm lấy nam nhân đổ bên cạnh cầu thang, cẩn thận đem anh dời đến trên ghế sofa nằm xuống.

Ánh mắt của nam nhân đóng chặt lại, trên trán một tầng mồ hôi lạnh dầy đặc.

Lâm Yên Nhiên một bên kích động cởi bỏ nút thắt áo ngoài, áo trong... Thuần thục mát xa theo chiều vòng tròn bên ngực trái.

"Mặc kệ em có phải là thế thân hay không, em sẽ thay cô ấy yêu anh thật tốt..." Nhìn gương mặt tràn ngập uể oải tiều tụy, động tác trên tay Lâm Yên Nhiên không ngừng, ngữ điệu đã có chút nghẹn ngào.

"Như... Nam, ưm... Đau..." Mấy phút đồng hồ sau, giống như nam nhân nói mê làm cho đôi tay còn đang mát xa chợt run lên. Cơ hồ là đồng thời, nam nhân chậm rãi mở mắt.

"Yên Nhiên..." Tay anh muốn bắt lấy đôi tay nhỏ bé trước ngực mình, nhưng cô như muốn trốn tránh không để anh nắm bắt được.

Trên mặt nam nhân hiện lên một tia đau đớn, tay suy sụp ngã qua một bên.

"Em... Sao vậy?" Thanh yếu ớt vô lực lộ ra nồng đậm lo lắng.

"Không có. Anh té xỉu, em nâng anh dậy, đấm bóp cho anh." Lâm Yên Nhiên nhàn nhạt đáp, tay vẫn như cũ cẩn thận xoa bóp.

"Anh... Không phải... Hỏi... Này..." Trên mặt nam nhân hiện lên lo lắng, cái tay suy sụp kia đang ở một bên chống sofa đem chính mình ngồi dậy. Nhưng mà, thân thể không chút sức lực, tay mềm mại vô lực căn căn bản không làm được.

"Không nên lộn xộn, anh nằm yên ổn định đi." Nhẹ nhàng kéo cái tay kia qua, bắt nó để yên đó, thanh âm nữ nhân vẫn như cũ bình thản không cảm xúc.

"Yên Nhiên..." Sở Vân Tiêu hung hăng nhắm mắt, lại mở ra, trừ bỏ nhìn thấy gương mặt tĩnh, cái gì cũng không có."Em... Không vui. Vì sao?"

Tay cô vẫn như cũ mát xa trên ngực, làm như cúi đầu thở dài.

"Em không có không vui. Chính là chờ anh quá lâu, ngủ quen trong phòng một chút." Đột nhiên gượng ép lấy cớ khiến mặt cô có chút đỏ, nhưng động tác trên tay cũng không có ngừng.

Sở Vân Tiêu cũng thở dài, híp mắt nhìn theo động tác của cô, gương mặt hơi hơi quay một bên.

Là cái gì, khiến cô trong một ngày thay đổi lớn như vậy? Thậm chí ngay cả tâm đều giấu tránh nhìn mình? Là cô nhớ ra cái gì hay là phát hiện cái gì sao?

Kinh ngạc quan sát một hồi lâu, anh mở miệng. Giọng có chút khàn khàn, nhưng mười phần bình tĩnh.

"Anh... Đỡ hơn nhiều rồi. Đi... Ăn cơm đi."

Cơ hồ là Lâm Yên Nhiên lập tức thu hồi tay đặt ở ngực trái anh, độ ấm nơi tay ngay tiếp theo bị mang đi. Tay để giữa không trung, dường như nghĩ đến dìu anh. Nhưng trong tích tắc đấy, thậm chí Sở Vân Tiêu có ảo giác. Bởi vì, một giây sau, đôi tay kia cùng chủ nhân nó đã nhanh chóng đứng lên, cách anh một khoảng cách.

Sở Vân Tiêu thử chống đỡ tay vịn sofa một bên, tay vô lực, căn bản không dậy nổi người, hơn nữa bàn tay kia chống đỡ, vẫn phí công. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, thả lỏng nằm yên, cảm nhận trái tim cùng dạ dày như cũ co rút đau đớn nhợt nhạt.

Không biết nằm bao lâu, giữa lúc hoảng hốt, có vẻ như có cánh tay nhẹ nhàng nâng thân thể của anh nhích ngồi lên, chèn thêm đệm lót bên hông của anh.

Chậm rãi mở mắt ra, Lâm Yên Nhiên đã bưng một bát cháo ngồi ở trước mặt anh.

Có thể là mở máy sưởi, một cỗ ấm áp đột nhiên bốc lên bên trong. Khóe miệng Sở Vân Tiêu hướng về phía trước co kéo.

"Cảm ơn!"

Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn sắc mặt người đối diện tay múc một muỗng cháo khẽ biến, tay run lên, cháo múc lên rơi vào trong chén.

"Trước kia Nhược Nam chiếu cố anh, anh cũng khách khí như vậy sao?"

Sở Vân Tiêu ngẩn ra, nhìn phía Lâm Yên Nhiên, trên mặt người sau mang một chút phẫn uất.

"Sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này?"

Lâm Yên Nhiên cũng không trả lời, chính là tiếp tục múc lên một muỗng cháo, đưa tới bên miệng anh.

"Yên Nhiên..." Còn muốn nói tiếp cái gì, thìa cháo đã ngoan cường đưa vào miệng mình. Nháy mắt, giữa răng môi đều thơm ngọt.

"Đây là cái gì?" Cảm thấy cháo cùng trước khác rõ ràng, Sở Vân Tiêu nhịn không được hỏi.

"Là bữa dinh dưỡng." Lâm Yên Nhiên làm như lười nhiều lời một chữ, múc một muỗng, lại lần nữa đưa tới bên môi Sở Vân Tiêu.

"Yên Nhiên..."

"Xem ra, món này, Nhược Nam của anh nhất định chưa có làm." Lâm Yên Nhiên nói lên, biểu tình vẫn như cũ có chút phẫn uất."Cuối cùng em có tính giống cô ấy không ."

"Yên Nhiên..." Hai tay Sở Vân Tiêu bắt lấy tay trước mặt: "Rốt cuộc hôm nay em sao vậy? Bình thường sẽ không nói như vậy."

Lâm Yên Nhiên hung hăng nhìn Sở Vân Tiêu cùng cái tay kia của anh, đột nhiên tay kia cầm lấy cái bát bỏ xuống. Mặt chuyển một bên, thanh âm có chút ủy khuất.

"Buông em ra!"

"Không buông. Không nói rõ ràng anh sẽ không buông!"

"Anh không buông, sao em nói được rõ ràng?"

Sở Vân Tiêu có chút nghi ngờ buông tay ra, Lâm Yên Nhiên lập tức đứng lên, xoay người liền đi lên thang lầu bên kia. Vài phút sau, cô lại đi xuống, trong tay cầm thêm một cái khung hình.

Hướng đến chỗ Sở Vân Tiêu, đem khung hình ném tới trước mặt anh, cảm xúc đè nén thật lâu ở một khắc này cũng bùng nổ.

"Đây là buổi sáng hôm nay trong lúc vô ý nhìn thấy trong phòng. Nhìn thấy, em mới biết được vì sao tổng tài tôn quý như vậy chọn một nữ tử bình thường như em làm thân. Mệt em còn tưởng rằng, mình có một chút không giống người thường, mới vào được pháp nhãn Sở tổng tài, còn ảo tưởng có một ngày, có thể thay thế người kia ở trong lòng anh. Thẳng đến nhìn thấy, em mới biết được, thì ra, nguyên lai tất cả những điều này bất quá là em lừa mình dối người mà thôi. Nếu không phải bởi khuôn mặt em cùng ảnh chụp quá giống nhau như đúc, chỉ sợ Sở tổng tài sẽ không liếc nhìn em một cái đi."

Sở Vân Tiêu chậm rãi cầm lấy cái khung hình kia. Đúng vậy, đó là ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ, thời gian bọn họ ân ái nhất, dưới ánh mặt trời trong tiểu viện. Khi đó bản thân mình, anh tuấn tuấn tú, khóe miệng mang theo cười yếu ớt; bên cạnh vợ nhỏ, xảo tiếu yên nhiên, mang bé cưng bọn họ...

Ảnh chụp, định dạng hạnh phúc hoàn chỉnh trong nháy mắt đó...

Ảnh chụp, làm bạn cùng anh đi qua năm năm không chịu nổi tháng năm...

Ảnh chụp, sẽ trở thành biến chuyển giữa bọn họ sao?

"Em, chính là một thế thân, có đúng hay không, Vân Tiêu? Bởi vì khuôn mặt này có thể khiến anh nghĩ tới cô ấy. Cùng em một chỗ, ngươi sẽ cảm thấy cô ấy đã trở lại, đúng hay không? Vì vậy, sở dĩ anh tiếp nhận em cùng cảm tình của em, sở dĩ ngày đó anh nói với em những lời như vậy, đúng hay không?"

Lâm Yên Nhiên liên tiếp nói lên lý do thoái thác, giống như nước cùng nhau trút xuống. Nhìn sắc mặt nam nhân trước mặt ngày càng mờ đạm, lời nói cuối cùng, cô không có nói ra được.

Bất quá, chung quy em không phải cô ấy, có lẽ tình cảm của chúng ta bất quá chỉ là ảo ảnh!

Sở Vân Tiều đem khung hình nhẹ nhàng để qua một bên, trái tim nhảy loạn "Bang bang" vững vàng lại, thật lâu mới chậm rãi nói: "Yên Nhiên, em không phải thế thân!"

Em chính là vợ của anh, một chút này em cũng không nghĩ ra sao?

Hai câu này đến bên miệng, cuối cùng không có dũng khí nói ra miệng.

"Yên Nhiên, em phải tin tưởng, cảm tình anh đối với em, em phải tin tưởng điều này!" Nhìn người trước mắt kinh ngạc, câu không nói ra miệng cuối cùng biến thành câu này.

Cho anh ích kỷ một chút đi, có thêm một ngày có được em, cũng thật tốt.

Lâm Yên Nhiên dùng sức trừng mắt nhìn, trước mắt có chút mơ hồ không rõ.

"Anh thật không phải bởi vì khuôn mặt này của em sao?" Trong thanh âm đã có chút run không thể ức chế nổi.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào trái tim mình.

"Nơi này mặc dù có bệnh, nhưng cũng không hồ đồ."

"Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên vừa sải bước tiến lên, ôm cổ Sở Vân Tiêu rầm rầm rào rào khóc "Anh không biết, khi em nhìn thấy tấm ảnh chụp kia, có bao nhiêu... Sợ hãi!"

Sở Vân Tiêu vỗ về nhè nhẹ suối tóc dài kia, cúi đầu thở dài, lời nói có chút trêu chọc.

"Cái kia, không cần lau nước mũi vào áo anh..."

Lâm Yên Nhiên "Phốc xích" một tiếng cười ra tiếng. Ngượng ngùng ngẩng đầu, lắc lắc loạn xạ cổ áo anh.

"Em... Sẽ tắm cho anh..."

Đang tự tin nói, bỗng Lâm Yên Nhiên im bặt.

"Thế nào?" Sở Vân Tiêu có chút kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy Lâm Yên Nhiên cẩn thận cởi bỏ nút thắt áo trong, bàn tay chỉ vào bên trong.

"Cái này... Là cái gì?" Nắm bắt áo trong bên trong, nháy mắt vẻ mặt Lâm Yên Nhiên ngưng trọng lên.

"À... Áo giữ ấm."

"Có thể để em xem một chút không?"

Sở Vân Tiêu chậm rãi cởi áo ngoài, lộ ra áo trong... Làm bằng len màu lông cừu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 124: Ấp áp như vậy
Editor: trucxinh0505

Thủ công thật tinh xảo, chính là trước ngực có dấu vết may thật dài, ngay ngắn chỉnh tề, nguyên bản cái áo lót tinh xảo lại nhìn có vẻ thực ghê người.

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc vươn tay, nhẹ nhàng ve vuốt trên cái áo lót kia, tay men theo cổ chữ V, đường may không đều, dấu vết may kia kéo dài tới mép biên... Cái áo lót này, khiến cô có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời, tựa như, là tự tay đan vậy...

Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô cười cười có chút tái nhợt: "Này... Là Nhược Nam dệt đi?"

Sở Vân Tiêu gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Buổi sáng khăn quàng cổ anh mang, cùng bao tay trong tủ quần áo đều là cô ấy dệt?"

Sở Vân Tiêu lại gật đầu.

Nhịn xuống đau đớn co rút trong đầu óc, Lâm Yên Nhiên cười cười thảm đạm.

"Khó được anh còn mặc bên người."

Nói xong, đầu óc một trận co rút đau đớn kịch liệt, tay Lâm Yên Nhiên chống xuống sofa, lại không đứng vững được, ngã ngồi xuống.

"Yên Nhiên, sao rồi, đầu vừa đau sao?" Nhìn mặt Lâm Yên Nhiên nhanh chóng tái nhợt xuống, Sở Vân Tiêu chạy nhanh ngồi bên cạnh, tay xoa xoa huyệt Thái Dương Lâm Yên Nhiên.

"Có một chút..." Mặt mày Lâm Yên Nhiên hung hăng nhăn một chỗ. Lần này trong đầu đau hơn bao giờ hết, toàn bộ đầu óc có vẻ như xoắn thành một đoàn.

"Thả lỏng chút, chuyện quá khứ nhớ không nổi không cần miễn cưỡng bản thân suy nghĩ." Sở Vân Tiêu vừa xoa huyệt Thái Dương Lâm Yên Nhiên, vừa thân thiết an ủi.

Lâm Yên Nhiên đau một trận đến mức ý thức mơ hồ, cũng không có nghe được ý tứ gì khác trong lời nói Sở Vân Tiêu. Đầu cô chống trước ngực Sở Vân Tiêu, dùng độ ấm nơi đó để chống đở cơ đau chi chít kia.

"Vân Tiêu, không biết vì sao, gần đây so với trước kia đau thường xuyên hơn. Buổi sáng nhìn thấy tấm hình kia cơn đau chỉ hơi nhỏ nhỏ chút. Nói thật, dường như hết thảy của anh làm cho em có sự quen thuộc, làm cho em kìm lông không được nhớ tới cái gì đó trước kia. Em thường thường suy nghĩ, có lẽ kiếp trước, chúng ta là một đôi có chỗ khúc mắc..." Lâm Yên Nhiên dưới độ mạnh yếu Sở Vân Tiêu mát xa cho, dần dần trầm tĩnh lại, thanh âm có chút nỉ non.

Tay Sở Vân Tiêu có chút đình trệ, ngược lại thanh âm vững vàng.

"Tục ngữ nói, dù sao không phải oan gia đời trước đời này mới được người yêu sao..."

Nếu có thể làm cho em nhớ một ít tốt đẹp trước kia, vậy em xem anh như người của kiếp trước đi!

"Tục ngữ cũng nói, người nào để tâm một người nào không có một đoạn quá khứ tê tâm liệt phế... Vân Tiêu, em nghĩ, giống như em vậy, nhớ không nổi người quá khứ, nhất định là có chút chuyện không thể nói đi. Kỳ thực nếu có, đối với em mà nói, cũng không phải trọng. Em chỉ tiếc nuối, không biết, khi đó, bên người em có một người tri tâm hay không."

"Em thiện lương khả ái như vậy, không biết có bao nhiêu tài tử thích chứ." Thanh âm Sở Vân Tiêu có chút mơ hồ, "Người có được em, không biết làm cho biết bao nhiêu người hâm mộ..."

"Em không nhớ được bất cứ gì, còn có, tại sao phải mất đi cái trí nhớ lý thuyết tốt đẹp này?"

"Có lẽ bởi vì, " Thanh âm Sở Vân tiều càng thêm mơ hồ: "Người kia có em không hiểu được quý trọng, làm thương tổn em..."

"Sẽ không. Nếu yêu em, tại sao lại thương tổn em? Lại nói, tính cách em như vậy, có loại thương tổn gì mà em không thể tha thứ?" Bỗng dưng Lâm Yên Nhiên tránh ra trong lòng Sở Vân Tiêu, một đôi ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Sở Vân Tiêu.

Dưới ánh mắt nhìn gần Sở Vân Tiêu có chút trốn tránh, thanh âm cũng thấp vài phần.

"Em... Nói cũng đúng."

"Ai nha, anh còn chưa có mặc quần áo." Lâm Yên Nhiên nhìn qua trước ngực Sở Vân Tiêu, đột nhiên la hoảng lên. Vội vàng đứng dậy, khoác lên áo trong cho anh, áo lót lông cừu, áo ngoài, mới phát hiện tay anh đầy lạnh lẽo.

"Thực xin lỗi, anh xem em..."

"Anh không sao." Sở Vân Tiêu cảm nhận người bên cạnh nhẹ nhàng làm ấm tay của mình, cảm nhận hương khí hoa lan quen thuộc vây quanh, chua xót trong lòng cũng không ngừng khuếch đại lên.

Ấm áp như vậy không biết còn được cảm nhận bao nhiêu lần nữa?

Hạnh phúc như vậy không biết n có thể lan tràn trong bao lâu? ?

Yên Nhiên như vậy không biết bản thân mình còn có thể có kiên trì bao lâu?

Ông trời, nếu người thương con, làm cho Nhược Nam sớm khôi phục trí nhớ một chút, sớm tuyên bố phán quyết một chút với con đi. Nếu không, cứ như vậy, con thật lo lắng, con tham luyến cái hạnh phúc này. Nếu thật có một ngày như vậy, khi cô ấy nhớ lại đủ loại quyết tuyệt rời đi, con còn có thể chấp nhận không thể chia lìa hay không?

Đêm đó, hai người ngồi trên ghế sofa hàn huyên thật lâu. Đến cuối cùng, Lâm Yên Nhiên dựa vào đầu vai Sở Vân Tiêu ngủ. Lông mi thật dài nhắm lại, trên mặt mang theo nụ cười nhạt. Dưới ánh đèn, toàn bộ trên mặt tràn ngập nhu tình.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đỡ đầu cô, đem thân thể mình xê dịch ra bên ngoài, đem đầu Lâm Yên Nhiên gối trên đùi mình. Dừng trước mặt khuôn mặt này, nhịn không được, Sở Vân Tiêu chậm rãi, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn thật sâu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Yên Nhiên tỉnh dậy trong hơi thở nhàn nhạt Bạc Hà xen lẫn cỏ xanh hương quen thuộc, mới phát hiện đầu mình gối trên chân Sở Vân Tiêu, trên người được đắp cái áo lớn ngoài của anh, cứ như vậy ngủ một đêm trên ghế sofa. Mà cái chủ nhân đang nhìn mình mỉm cười.

"Vì sao em ngủ ở đây vậy?" Lâm Yên Nhiên xốc áo lớn ngoài lên, ngồi thẳng.

"Bởi vì em dựa vào anh ngủ." Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nhẹ xoa thái dương, một đêm chưa ngủ làm cho nơi đó trướng đau dử dội.

"Vì sao không gọi em dâyh?"

"Nhìn em ngủ thật ngon..."

"Anh cứ ngồi một đêm như vậy?" Nhìn sắc mặt người trước mặt dị thường tái nhợt, tâm Lâm Yên Nhiên bỗng nhiên nói đau.

"Ôm mĩ nhân ngủ, thật tốt!"

"Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên đau lòng kêu lên.

"Thật sự tốt lắm. Yên Nhiên, không cần lo lắng."

Yên Nhiên, em không biết, có thể ôm em như vậy, nhìn em đang ngủ mỉm cười ngọt ngào, đối với anh mà nói, thực là hạnh phúc lớn nhất trên đời này!

"Về sau không được, em vô cùng... Đau lòng!" Nói xong, Lâm Yên Nhiên vội vàng đứng lên, "Em đi làm điểm tâm cho anh."

Đợi cho đến bóng lưng Lâm Yên Nhiên biến mất ở mặt sau phòng bếp, Sở Vân Tiêu mới chậm rãi lấy ra một cái bình thuốc, đổ ra mấy viên nhét vào miệng nuốt khô. Thân thể dựa vào phía sau, tay phủ bên ngực trái xoa vài cái. Hít sâu một hơi, mới kéo lên một chút khí lực, chống sofa tựa lưng, chậm rãi lên thân thể mình thẳng lên.

Cứ tưởng đã rất cẩn thận, nhưng trong tích tắc đấy, trước mắt vẫn là một trận mắt hoa choáng váng. Lại dựa vào sofa đứng dậy vài giây, sau đó mới cất bước.

Thời điểm đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, hô hấp vẫn đang có chút dồn dập. Xuyên qua cửa kính phòng bếp, có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn Lâm Yên Nhiên ở bên trong. Buộc lên cái tạp dề, nho nhỏ nhanh nhẹn nấu nướng, nêm nếm. Khi thì chống má, khi thì dậm chân, khi thì luống cuống tay chân...

Nếu tương lai, ngồi cạnh bàn ăn đây không chỉ một người, còn có... Một đám đứa nhỏ, không biết cô ấy ở phòng bếp còn có có vẻ mặt tư thái ra sao?

Khóe miệng Sở Vân Tiêu lộ ra nụ cười nhạt nhất. Chính là một cái chớp mắt, tươi cười liền biến mất, ánh mắt nhìn Lâm Yên Nhiên trở nên phức tạp...

"Vân Tiêu, nghĩ gì thế?" Khi nói chuyện, Tằng Đào đã đi vào rồi.

"Không có gì. Tối hôm qua cậu chơi vui vẻ không?" Sở Vân tiều quay đầu, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh dị thường.

"Tạm được. Chỉ là mấy người bạn học cũ tụ tập cùng nhau thôi." Tằng Đào lấy một cái ghế ngồi ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Tiêu, giảm thấp thanh âm xuống nói: "Bất quá, tối hôm qua, chuyện anh cần tôi đã nghe được."

"Phải không?" Biểu tình trên mặt Sở Vân Tiêu ngừng lại một chút, "Liên hệ với cô ấy thế nào?"

"Tôi đã lấy được điện thoại cùng hộp thư liên lạc của cô ấy. Còn có, tháng sau, cô ấy sẽ đi Hongkong dạy học." Tằng Đào nhìn nam nhân trước mặt: "Nhưng mà, Vân Tiêu, có muốn nghĩ lại..."

"Không cần nói, tôi đã quyết định." Sở Vân Tiêu lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn một cái bóng lưng trong phòng bếp kia: "Tôi muốn cô ấy một cái công bằng!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 125: Sinh nhật Sở Vân Tiêu (1)
Editor: trucxinh0505

Đảo mắt đến cuối tuần.

Sáng sớm, Lâm Nhiên theo lẽ thường bận rộn ở phòng bếp, nhưng nghĩ tới ngày hôm qua Sầm Hào nói với mình.

Hôm nay là sinh nhật của anh.

Nhưng mà, từ sau tai nạn lớn năm năm trước kia, năm năm này anh chưa từng đón qua sinh nhật.

Năm năm này, một ngày này đối với anh mà nói, không phải vui vẻ, mà là thống khổ.

Anh chưa bao giờ mời nhóm chúng tôi dự sinh nhật, cho dù nhớ đến cũng bị anh ấy cự tuyệt. Sở dĩ, chúng tôi cũng không biết anh ấy trôi qua một ngày này như thế nào. Bất quá, mỗi khi qua ngày sinh nhật, anh ấy đều sẽ vào bệnh viện ở...

Không ngừng làm thức ăn ninh nhừ cháo, Lâm Yên Nhiên vô ý thức quấy, ánh mắt lại không ngừng nhìn nhà ăn bên kia.

Sắp đến tám giờ mà anh còn chưa có xuống. Đêm qua bởi vì một cái xã giao, anh về thật trễ. Cô nằm ở trên giường thật lâu, mới nghe được thanh âm đối diện nhẹ nhàng kéo cửa ra rồi khép lại, sau đó liền không có tiếng động vang lên. Nhưng mà, cho đến bây giờ còn chưa có xuống, không phù hợp quy luật trước kia của anh. Trước kia mặc kệ ngủ dậy trễ, trước bảy giờ rưỡi liền xuống lầu ăn điểm tâm .

Càng nghĩ tâm Lâm Yên Nhiên lại càng bất an, nhìn nồi cháo đã ninh nhừ tốt, tắt bếp, cô đi ra khỏi phòng bếp.

Lên lầu hai, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Sở Vân Tiêu. Trước nghiêng tai nghe xong thử, bên trong yên tĩnh, cũng không có thanh âm gì.

Do dự chút, vẫn là nhẹ nhàng đưa tay vặn nắm cửa, mở ra.

Trên giường lớn đệm chăn chỉnh tề, nhưng không có một bóng người.

"Vân Tiêu, vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên vừa hô vừa đi vào gian phòng.

Không có người trả lời. Trừ bỏ gạt tàn nơi đầu giường có vài cái tàn thuốc, bên trong gần như không có dấu vết người ngủ qua.

Sáng sớm này, anh vội đi đâu vậy? Chẳng lẽ đêm qua anh chưa có trở về sao, thanh âm mở cửa kia là ảo giác của mình?

Có chút kinh ngạc rời khỏi phòng Sở Vân Tiêu, Lâm Yên Nhiên có vẻ mất hồn. Trở lại phòng bếp, nhìn cháo đã ninh tốt, làm xong mấy thứ nhỏ nữa, cũng chưa có thêm chút tâm tình nào.

Tựa vào bên bàn bếp, suy nghĩ một lát, vẫn lấy di động ra, tìm số Sở Vân Tiêu gọi.

Điện thoại vang lên thanh âm thật lâu, ngay tại thời điểm Lâm Yên Nhiên sắp kết thúc, rốt cục bị người nhận, thanh âm mệt mỏi mà tiêu điều.

"Yên Nhien..."

"Vân Tiêu, anh ở đâu vậy? Nên ăn điểm tâm rồi."

"Anh..." Thanh âm người bên kia rõ ràng trì trệ, giống như là nuốt vào một câu đem lời muốn nói ra."Anh lập tức quay lại."

"Được rồi, em ở nhà ăn chờ anh!" Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Lâm Yên Nhiên vẫn không có hỏi thêm cái gì. Cúp điện thoại, cô đem tất cả đồ ăn trong phòng bếp bày hết trên bàn cơm, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Anh lập tức quay lại, vậy có phải là đang ở gần đây hay không? Nhưng mà, rõ ràng anh rồi khỏi nhà lâu rồi, như vậy anh ấy ở chỗ nào?

Đột nhiên, ánh sáng điện thoại ánh lên, tòa lầu nhỏ kia hiện lên ở trong đầu. Lâm Yên Nhiên cơ hồ lập tức liền nhảy lên khỏi ghế, nhanh chóng đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra đi ra ngoài.

Chỉ đi vài bước, liền nhìn thấy căn lầu bên kia xuất hiện thân ảnh cao gầy thon gầy, mặt tái, vẻ mặt lạnh lẽo, điếu thuốc trên tay còn cháy sáng...

Nhìn anh đi tới chỗ mình, đột nhiên chân Lâm Yên Nhiên bất động.

Trong tòa lầu kia, có cái gì, khiến anh không bỏ xuống được như vậy?

"Yên Nhiên, sao đi ra rồi? Bên ngoài lạnh lẽo." Sở Vân tiều chạy tới trước mặt Lâm Yên Nhiên.

"Vậy còn anh? Còn sớm như vậy, đi ra ngoài làm chi?" Trong lòng Lâm Yên Nhiên dâng lên một cỗ tức giận không hiểu. Ngoài miệng nói với mình ra sao, kỳ thực vẫn là che đậy thiệt nhiều chuyện, không để mình biết.

"Anh... Đến xem một ít đồ." Sở Vân Tiêu tránh ánh mắt Lâm Yên Nhiên nhìn thẳng tới "Đi vào ăn điểm tâm đi." Nói xong, tự nhiên kéo eo Lâm Yên Nhiên qua.

Lâm Yên Nhiên vốn định tránh né, nhìn đến khuôn mặt dị thường tiều tụy uể oải kia, chỉ phải ngầm thở dài, mặc anh ấy đi.

Ngồi xuống bên bàn ăn, hai người trầm mặc ăn điểm tâm, nhất thời không khí lại có chút xấu hổ.

"Yên Nhiên, trong chốc lát khả năng anh muốn đi đến công ty..." Đẩy ra rau dưa cháo gần như không nhúc nhích, Sở Vân Tiêu vừa chùi miệng, vừa chống mép bàn chuẩn bị đứng lên.

Lâm Yên Nhiên có chút sững sờ nhìn Sở Vân Tiêu, trên mặt người sau nhìn không tới một chút biểu tình.

Nhìn anh cường chống tự mình đứng lên, mặc áo khoát vào, đi hướng cổng vòm, tức giận luôn luôn đè nén rốt cục trong nháy mắt bùng nổ.

"Sở Vân Tiêu, anh muốn dùng phương thức như thế đón sinh nhật ba lăm của mình sao?"

Lưng Sở Vân Tiêu cứng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt nhìn chằm chằm Lâm Yên Nhiên.

Đi vài bước vọt tới trước mặt anh, trong thanh âm cô mang theo ức chế run run.

"Cũng bởi vì ngày này Nhược Nam qua đời, cho nên anh không cảm nhận được vui vẻ, nghĩ hết biện pháp tra tấn bản thân mình một ngày sao?"

Thân mình Sở Vân Tiêu bị hung hăng đánh lên một cái, dùng tay chống bên tủ giầy, khiến cho bản thân không bị ngã xuống.

"Anh... Không có..." Bờ môi của anh hơi hơi mím, ánh mắt đầy thê lương.

"Anh nghĩ muốn, không cho người khác tiến gần lầu bên kia, là vì dành riêng cho Nhược Nam đi. Đó là nơi anh tưởng nhớ cô ấy, đúng hay không? Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, nên sáng sớm bỏ chạy đến bên kia..."

"Yên Nhiên..." Thanh âm Sở Vân Tiêu mang theo một tia không kiên nhẫn."Tòa lầu kia không phải không cho em tới gần. Chính là, hiện tại... Còn không thích hợp. Về sau, em sẽ thấy ..."

"Vân Tiêu, em không phải người không nói đạo lí, cũng không phải không đồng ý trong lòng anh luôn luôn vướng bận Nhược Nam, nhớ cô ấy. Chính là, em không muốn nhìn anh vì vậy luôn luôn làm khổ bản thân mình." Đi đến phía trước, cẩn thận giúp anh ngồi xuống, thanh âm Lâm Yên Nhiên trở nên trầm nhẹ.

"Năm năm trước kia là thiên tai, không phải trách nhiệm của ai. Cho nên,anh không cần hãm bản thân ở bên trong, không thể tự thoát ra được..."

"Yên Nhiên, em không biết, em mất..."

Rất muốn nói, em mất ký ức, cho nên cũng không nghĩ đến cái gì. Em nghĩ không ra, đều là bởi vì anh mà thôi!

Toàn bộ người gặp nạn trong tai nạn kia hoặc là người bị thương cũng có thể nói đó là thiên tai, chỉ có em là không phải...

"Đúng vậy, em mất ký ức. Nên em mới càng quý trọng cuộc sống bây giờ! Bởi vì, mỗi một ngày bây giờ đều là tốt đẹp, em muốn bắt lấy nhớ kỹ, làm cho trong trí nhớ đều là ngọt ngào! Mà anh, chính là không nghĩ đến đạo lý này, để cho bản thân mình hãm trong những cái trí nhớ thống khổ kia..."

"Yên Nhiên, rất nhiều việc em không biết. Không phải anh nghĩ không thông, mà là, anh còn có trách nhiệm..." Trên mặt Sở Vân Tiêu thắm thiết đau đớn.

"Đều đã trôi qua, Vân Tiêu, người nên nhìn phía trước, rối rắm chuyện trong quá khứ, không chỉ bản thân mình không khoái hoạt, người bên cạnh mình cũng sẽ không vui." Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm Sở Vân Tiêu, vẻ mặt hết sức trịnh trọng.

Trong tích tắc đấy, Sở Vân Tiêu thật sự muốn nói cho cô biết hết mọi chuyện. Chính là, nhìn gương mặt Thuần tịnh sạch sẽ trước mặt, những lời này đều nói không nên lời.

"Anh... Sẽ nỗ lực." Đứng ngây thật lâu, cuối cùng nói ra những lời này."Công ty còn chuyện anh phải đi một chuyến, rất nhanh trở về. Chờ anh, chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật của anh."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 126: Sinh nhật Vân Tiêu 2
Editor: trucxinh0505

Ăn cơm trưa xong không bao lâu, Lâm Yên Nhiên chợt nghe thanh âm ô tô lái vào bên ngoài truyền đến. Mở cửa vừa thấy, "Maybach 62" màu đen đã đứng ở trước cửa. Thời điểm Sở Vân Tiêu bước ra cửa xe, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, tâm tình có vẻ như khá hơn nhiều. Tiểu Dương đang mở điều khiển cốp xe sau, xách ra hai cái túi lớn đi theo phía sau Sở Vân Tiêu.

"Những thứ kia là cái gì?" Lâm Yên Nhiên có chút nghi hoặc.

"Không nói cho em, một hồi em sẽ biết." Tươi cười trên mặt Sở Vân Tiêu lộ ra giống lão ngoan đồng, nhất thời Lâm Yên Nhiên nhìn đến ngây người.

"Anh tính toán đón sinh nhật của mình thế nào, Sở tiên sinh?" Lâm Yên Nhiên vểnh môi, ngồi vào trên sofa phòng khách.

"Ngày có ý nghĩa như vậy, đương nhiên hai chúng ta đón ở nhà thôi." Sở Vân Tiêu thay đổi giày, nhận hai túi lớn tiểu Dương đưa cất kỹ, rồi cho anh ta rời đi. Anh đi đến bên người Lâm Yên Nhiên ngồi xuống, ôm chầm lấy cô.

"Em còn tưởng anh muốn mời em đi ** tầng cao nhất ăn cơm." Lâm Yên Nhiên bỡn cợt nói.

** là nhà ăn cao nhất thành phố S, tầng cao nhất thấp nhất tiêu phí mỗi người là 8800 nguyên.

"Nếu quả thật em nghĩ như vậy, chúng ta liền đi bây giờ." Sở Vân Tiêu ôm Lâm Yên Nhiên gắt gao, làm bộ muốn đứng lên.

"Haiz..." Mặt Lâm Yên Nhiên lập tức đỏ lên, vội vàng lôi kéo Sở Vân Tiêu, "Ai muốn đi chỗ đó chứ? Em mới không cần làm hầu tử đâu."

"Làm hầu tử?" Sở Vân Tiêu hưng trí nhìn Lâm Yên Nhiên.

"Đúng vậy, nếu ngồi vào nơi đó, sau đó bên người đứng đống lớn bồi bàn, nhìn hai chúng ta ăn cơm, uống rượu, chẳng lẽ không cảm giác giống hầu tử vườn động vật sao? Chúng ta biểu diễn, bọn họ quan sát..."

"Ha ha, khà khà..." Sở Vân Tiêu cười lên tiếng "Hầu tử? ! Thiệt có em nghĩ ra..."

"Vốn là vậy mà." Lâm Yên Nhiên một bộ nghiêm trang."Nơi như vậy, Singapore cũng có, bất quá, em cũng chưa bao giờ đi . Em không chịu nổi người đứng bên cạnh thêm đồ ăn rót rượu cho mình... Em tình nguyện đi ăn hàng quán ven đường, tự do thoải mái, vui vẻ."

"Hàng quán..." Biểu tình Sở Vân Tiêu hơi trệ, sau đó giống như hạ quyết tâm nói: "A thành có một tiểu điếm, chuyên bán lòng đĩa, anh nghĩ muốn, có lẽ em sẽ thích ..."

"A thành, điếm lòng đĩa..." Lâm Yên Nhiên nâng má nghĩ nghĩ, "Có phải A thành buôn bán ở trên đường cái hay không?"

Thân thể Sở Vân Tiêu hơi hoảng, thanh âm có chút run: "Em nhớ..."

"Khoảng thời gian trước trên một quyển tạp chí viết qua. Nói là hương vị rất tốt, đi trễ phải xếp hàng thật lâu. Đáng tiếc quá xa, nếu không ta còn thật muốn đi." Lâm Yên Nhiên cũng không có phát hiện Sở Vân Tiêu dị thường, cô chính là theo ý nghĩ của mình nhẹ nhàng nói.

"Bên kia... Cũng không xa, có cơ hội, anh đưa em đi." Thanh âm Sở Vân Tiêu có chút tối nghĩa.

Còn có cái cơ hội kia sao? Một ngày khi trở lại chỗ A thành, chỉ sợ, chúng ta không bao giờ nữa có thể ở cùng nhau...

"Tốt lắm, chúng ta quyết định, em thực thích ăn lòng đĩa..."

Sở Vân Tiêu xoa nhẹ thái dương, nhìn cô nói: "Tốt lắm, hiện tại anh muốn nấu ăn."

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Sở Vân Tiêu đi hướng phòng bếp.

"Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là nấu cơm. Hôm nay, anh muốn cho hầu tử ở nhà ăn được ** đại tiệc!" Sở Vân Tiêu cũng không quay đầu lại, trong thanh âm mang theo nhẹ nhàng.

"Cái gì?" Lâm Yên Nhiên đã đứng lên, đi đến phía sau anh, kéo tay anh lại, "Em không rõ!"

Sở Vân Tiêu vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi Lâm Yên Nhiên." Em mỗi ngày nấu cơm cho anh, hôm nay cũng để anh bộc lộ chút tài năng đi."

"Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của anh, sao để anh..." Những lời này gần như không cần nghĩ ngợi mà thốt ra, phảng phất một câu nói nằm sâu trong trí nhớ. Câu này vừa ra khỏi miệng, cơn đau quen thuộc lại đánh úp đầu óc.

"Sao vậy, Yên Nhiên?"

"Không có, không có... Chẳng qua em cảm thấy câu nói vừa rồi mình nói rất quen thuộc... Trước kia, nhất định em đối với những người khác cũng đã nói như vậy."

"Đi nghỉ ngơi đi, một hồi là tốt rồi." Sở Vân Tiêu đỡ tay Lâm Yên Nhiên đi đến cạnh ghế sofa, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, lại nhẹ xoa huyệt Thái Dương cho cô, đáy mắt tràn ngập lo lắng.

"Không có việc gì, sau này tất nhiên là cơ hội tốt. Anh mau đi làm việc của anh đi, em còn muốn thưởng thức tay nghề anh đó."

"Yên Nhiên, rất nhanh em sẽ không nhức đầu." Sở Vân Tiêu tiếp tục xoa, trong thanh âm mang theo một tia kiên định không dễ cảm thấy: "Anh nhờ Tằng Đào liên lạc với sư tỷ cậu ta, đã đem bệnh án của em cho cô ấy rồi. Mười ngày sau, cô ấy sẽ đến Hongkong dạy học, đến lúc đó, anh cùng em đi qua gặp cô ấy, để cô ấy xem giúp cho em."

"Anh là nói, cô ấy có thể giúp em khôi phục trí nhớ sao?"

"Có khả năng." Nhìn biểu tình trên mặt Lâm Yên Nhiên chờ đợi, tâm Sở Vân Tiêu xẹt qua một trận đau đớn."Cô ấy chữa trị rất nhiều ca bệnh cùng loại, cũng làm cho người bệnh khôi phục trí nhớ thành công. Anh nghĩ muốn... Cô ấy cũng có thể khôi phục trí nhớ cho anh."

"Vân Tiêu, khôi phục trí nhớ, em liền biết em trước kia làm gì."

"Ừ... ."

"Nếu em là người xấu thì sao?"

"Em sẽ không... Đúng vậy. Yên Nhiên vĩnh viễn đều là một người đơn thuần thiện lương."

"Vân Tiêu, đột nhiên em không nghĩ khôi phục nhớ."

"Vì sao?"

"Ngộ nhỡ, em nhớ tới, em là vợ của người khác làm sao bây giờ?" Trên mặt Lâm Yên Nhiên hiện lên một trận sợ hãi.

"Nếu đó là sự thật, chúng ta... Cũng phải cùng đi đối mặt." Lòng dạ Sở Vân Tiêu đau xót, câu hỏi Lâm Yên Nhiên, có vẻ như nhìn thấy tương lai không lâu sau đó...

Anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, phảng phất muốn ném bỏ ý nghĩ khốn nhiễu này của mình, anh nói rất chậm, làm cho quyết tâm của mình kiên cố hơn: "Bất luận ra sao, khôi phục trí nhớ, đầu em sẽ không đau đớn, em mới có thể làm người hoàn chỉnh, nội tâm của em mới có thể chân chính bình tĩnh..."

"Vân Tiêu, anh thật tốt." Trong mắt Lâm Yên Nhiên đột nhiên có hơi nước, "Em nghĩ muốn, nếu thật sự em là vợ của ai, em cũng không quan tâm theo anh tới đây ở cùng nhau. Bởi vì, em cảm thấy, bất luận trí nhớ khôi hay không khôi phục, đời này, em cũng không cách xa anh."

Tâm Sở Vân Tiêu bị nắm lên, đem cô ôm vào trong ngực gắt gao, tựa như sợ lơi lỏng tay, cô sẽ thoát đi mất.

"Yên Nhiên, có những lời này của em, cho dù tương lai... Anh cũng cam tâm! Em mới là cô gái tốt nhất trên đời này. Nếu em nguyện ý, anh hi vọng mình có thể có cơ hội này, bồi bên cạnh anh, cả đời!"

Mấy câu nói đó nói tự nhiên như vậy, tựa như đáy lòng đã sớm nói trăm ngàn lần. Trên mặt Sở Vân Tiêu lóe quang, khóe miệng mang theo cười.

Bất luận tương lai ra sao, ít nhất, phải nắm chắc... Hiện tại!

Lâm Yên Nhiên tùy ý Sở Vân Tiêu ôm bản thân mình gắt gao, một hồi lâu, đột nhiên giống như phục hồi tinh thần lại, tránh khỏi lòng Sở Vân Tiêu, kinh ngạc nhìn anh.

"Sao vậy?"

"Anh vừa rồi... Tính cầu hôn với em sao?" Thanh âm Lâm Yên Nhiên không nghe rõ, mặt đã hồng đến cổ.

Lúc này Sở Vân Tiêu mới phát hiện mới rồi lời nói của mình có hàm nghĩa khác. Anh sợ run lên, thật lâu mới nói: "Không có nhẫn, không có hoa, có vẻ thành ý không đủ... Được rồi, tanh nên đi nấu cơm. Lại không đi làm cơm, đêm nay chúng ta sẽ đói bụng." Nói xong, Sở Vân Tiêu vội vàng đứng lên, tựa như trốn tránh cái gì, nhằm đi hướng phòng bếp.

Yên Nhiên, làm sao dám cho em một tương lai chứ? Có lẽ chúng ta căn bản cũng không có tương lai!

Lâm Yên Nhiên nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu vội vàng đi, nụ cười trên mặt nháy mắt ngưng kết.

Thì ra, anh vẫn còn không muốn, cho mình một cái tương lai!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 127: Sinh nhật Sở Vân Tiêu 3
Editor: trucxinh0505

Hơn một giờ sau, mấy đồ ăn tinh xảo đã mang lên bàn ăn.

"Yên Nhiên, lại đây đi." Sở Vân Tiêu khẽ gọi một tiếng làm cho Lâm Yên Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ bản thân hơi chấn động một cái. Khẽ thở dài, cô vẫn chậm rãi đứng lên, đi tới phòng ăn.

Đèn nhà ăn đã bị Sở Vân tiều tắt. Trên bàn cơm thắp hai ngọn nến, ánh sáng chiếu rọi đầy bàn ăn thuần cơm Tây. Món trên cùng là salad tuyết ngư, món chính là tôm hùm khởi sĩ, xứng với nước sủi cảo thịt muối cà Italy, cơm cùng canh nấm, món điểm tâm ngọt là từ ** cửa hàng bánh ngọt Tiramisu mua.

Sở Vân Tiêu đã mở một chai rượu đỏ, hướng trong hai cái chén đổ một chút. Lâm Yên Nhiên nhận ra bình rượu kia, cái bình rượu đánh dấu thật đặc biệt, trước kia khi ở Lâm gia, từng thấy một lần liền nhớ kỹ. Là rượu Bordeaux Médoc khu Chateau Margaux xuất phẩm nước Pháp. Loại rượu này sản lượng hàng năm thật nhỏ, trên cơ bản thuộc về tư nhân chưng cất.

Nhìn Sở Vân Tiêu đã kéo ghế dựa ra làm một cái động tác rất lịch sự "Mời", tim Lâm Yên Nhiên có chút đập mạnh và loạn nhịp ngồi xuống. Sở Vân Tiêu lập tức đi vòng qua, ngồi xuống đối diện với cô. Giơ chén kia rượu trước mặt mình.

"CHEERS!"

Trong giây phút ấy Lâm Yên Nhiên theo đến nhà ăn, cảm thấy giống như ở trong mộng. Cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy, người như vậy, thật sự khiến cô mê say. Nhưng mà anh không nguyện cho bản thân một cái tương lai...

Đột nhiên động tác Sở Vân Tiêu nâng chén khiến cô giựt mình tỉnh lại, cô không có nâng chén, chính là nhìn thoáng qua nam nhân đối diện, nhàn nhạt nói: "Tằng Đào đã nói, anh phải nghiêm cẩn cấm rượu!"

"Hôm nay là sinh nhật của anh, cho chút ngoại lệ, chỉ một chút..." Trên mặt Sở Vân Tiêu mang cười yếu ớt. "Ngoan, cùng anh uống một chút..."

Lâm Yên Nhiên suy nghĩ chút, vẫn bưng chén rượu trước mặt lên.

"Sinh nhật vui vẻ, Vân Tiêu!"

"Cảm ơn!" Rốt cục chén hai người đụng cùng nhau.

"Đến, nếm thử tay nghề của anh thế nào..." Sở Vân Tiêu chỉ chỉ thức ăn trên bàn, hướng Lâm Yên Nhiên cười cười."Có thể so với ** đại trù không!"

Lâm Yên Nhiên có chút miễn cưỡng cười cười, chọn chút salad tuyết ngư trước mặt nhợt nhạt đưa miệng nếm, tuyết ngư tươi, rau xà lách non mềm lưu động trong miệng, không thể nào soi mói, cũng nói không ra một chữ "Không".

"Ăn ngon... Vô cùng…" Nhìn Sở Vân Tiêu vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, cô vẫn nhịn không được nói: "Anh đều làm món em thích ăn, anh làm sao bây giờ? Mấy thứ này tựa hồ anh không thể ăn."

Ở phòng bếp bận rộn cả buổi trưa, hơn nữa nỗi lòng phức tạp, kỳ thực Sở Vân Tiêu vốn không có một chút khẩu vị nào. Bây giờ nghe Lâm Yên Nhiên nói như vậy, ngược lại anh cười cười lạnh nhạt, nói: "Thực ra khẩu vị anh không lớn, giữa trưa ăn ở công ty nhiều rồi, lúc này vẫn chưa đói, nghĩ nhìn em ăn thôi. Em biết không, một cái đầu bếp, thời điểm vui vẻ nhất, nhìn đồ ăn mình làm được người khác ăn hết..."

Đột nhiên Lâm Yên Nhiên nói không ra lời, chính là cúi đầu ăn salad. Bất tri bất giác lệ nổi lên ở trong mắt.

Nam nhân này, rõ ràng cưng chìu bản thân mình như vậy, rõ ràng yêu bản thân mình như vậy, nhưng vì cái gì không muốn cho bản thân một cái tương lai?

Ăn hai miếng không thấy ngon nữa, nuốt xuống phân chua xót kia trong lòng, Lâm Yên Nhiên đẩy ghế dựa ra đứng lên.

"Không được, dạ dày anh không thể bị đói, em làm một ít đồ ăn cho anh đi."

"Yên Nhiên..." Nam nhân đối diện cũng đứng lên, "Hiện tại, không cần đi. Chúng ta lẳng lặng ăn xong bữa tối này dưới ánh nến. Đã lâu thật lâu không có hưởng thụ qua hạnh phúc như vậy."

Tâm Lâm Yên Nhiên đau xót, không tự chủ được ngồi trở về.

"Yên Nhiên, em có biết hay không, ở ** ăn cơm, trừ bỏ món ngon, còn có đại sư âm nhạc giỏi nhất diễn tấu nữa. Nơi này không có đại sư giỏi nhất, chỉ có một người miễn cưỡng kéo đàn violon trợ hứng mà thôi." Nói xong, Sở Vân Tiêu như ảo thuật gia, từ bên cạnh ghế lấy ra một cây đàn violon.

"Muốn nghe cái gì, em tùy tiện chọn đi."

Giây phút nhìn thấy Sở Vân Tiêu lấy ra cây đàn violon, đầu Lâm Yên Nhiên vang lên một thanh âm"Oanh", có vẻ như từng trãi qua đang chậm rãi hồi phục trong đầu.

"Muốn nghe cái gì?" Nhìn bộ dáng Lâm Yên Nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp, Sở Vân Tiêu lại nhẹ giọng hỏi.

"Schubert

《 nhạc nhẹ 》... Không, hay là 《 Lương Chúc 》 đi." Hai ca khúc này có vẻ như ở trong đầu che giấu thật lâu, căn bản không cần phải suy xét, Lâm Yên Nhiên thuận miệng đã nói.

Sở Vân Tiêu có hơi chút lăng thần, bất quá nháy mắt anh liền bình tĩnh trở lại, đẩy ghế ra đứng ở một bên, đem đàn violon nhẹ nhàng đặt trên vai trái, vượt qua trầm ngâm, liền giơ cầm cung lên hạ xuống, lập tức, bản 《 Lương Chúc 》 kia vang lên tiếng đàn du dương mà ai oán...

Nhìn thân ảnh thon gầy cao gầy trước mắt, nhìn đường cong gương mặt kia tái nhợt mà rõ ràng, ánh mắt không lớn lại dị thường sâu sắc. Mũi thẳng thắn, môi rất mỏng, nghe làn điệu kia có chút quen thuộc, trí nhớ nhiều năm trước có vẻ như trong một khắc kia trở nên dần dần rõ ràng.

"Vân Tiêu, em nhớ ra rồi..." Lâm Yên Nhiên kích động kêu: "Rất nhiều năm trước, chúng ta thấy qua..."

Tay Sở Vân Tiêu run lên, một căn dây đàn "Xích" một tiếng đứt đi, tiếng đàn im bặt. Đầu cúi thấp trầm mặc vài giây, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giống một phạm nhân chờ đợi tuyên án nhìn Lâm Yên Nhiên. Cứ việc tận lực áp chế, trong thanh âm vẫn không được hơi chút run run.

"Em... Nhớ ra toàn bộ rồi? !"

Lâm Yên Nhiên cúi đầu, nỗ lực nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang theo mờ mịt.

"Không có nhớ toàn bộ. Chính là vừa rồi cảnh tượng anh kéo bản 《 Lương Chúc 》này thật sự rất quen thuộc. Em nhớ được, rất nhiều năm trước... Hẳn là ở trong một cái hoa viên, chung quanh có rất nhiều người, em... Hẳn ở đó, anh đứng ở trong đó... Kéo đàn violon, kéo bản 《 Lương Chúc 》..." Đột nhiên, một tia đau đớn xẹt qua vẻ mặt cô. "Nhưng mà, những cái khác, em đều nghĩ không ra..." Cô đột nhiên vươn tay, hung hăng bóp cái trán mình.

Sở Vân Tiêu buông đàn violon, vọt tới bên người Lâm Yên Nhiên, ôm cổ cô, một bên xoa huyệt Thái Dương cho cô, một bên cúi đầu an ủi.

"Không nên ép bản thân mình suy nghĩ. Chờ DR. WANG đến, cô ấy sẽ giúp em."

"Vậy... Trước kia không phải chúng ta gặp qua sao?" Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu hơi nghiêng mặt, có chút suy đoán hàm hồ.

"Hẳn là... Gặp qua đi."

"Đúng, em nhớ tới cái cảnh tượng kia, anh chính là đứng ở trong chỗ chúng em kéo cầm. Có lẽ căn bản chúng ta cũng không nhận thức, có lẽ..." Lời còn chưa nói hết, lại một trận co rút đau đớn truyền đến, cô nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ.

"Hiện tại đừng suy nghĩ, Yên Nhiên." Sở Vân Tiêu đau lòng nói, một bên gia tăng độ mạnh yếu mát xa trên tay.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Sở Vân Tiêu ngừng lại.

"Anh đi nhìn xem."

Tiểu Dương cùng Tằng Đào đứng ở ngoài cửa.

"Vân Tiêu, tám giờ rồi, chúng tôi tới lấy đồ." Tằng Đào chỉ bản thân mình nói.

Sở Vân Tiêu gật đầu, hai người vào nhà, cầm một bao này nọ buổi chiều tiểu Dương đưa ra cửa.

"Bọn họ muốn làm gì?" Lâm Yên Nhiên kỳ quái nhìn tất cả những điều này.

"Lập tức em sẽ biết." Nói xong, Sở Vân tiều dắt tay Lâm Yên Nhiên: 'Khỏe chưa?'

"Tốt một chút . Chỉ cần không nghĩ, đau đầu sẽ biến mất rất nhanh." Thanh âm Lâm Yên Nhiên mang theo chút buồn bã.

"Vậy thì không cần suy nghĩ, khi nào nhớ tự nhiên sẽ nhớ tới. Hiện tại, chúng ta đi ra ngoài trước."

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc theo sát Sở Vân Tiêu đi ra ngoài phòng. Xa xa, nhìn thấy Tằng Đào cùng tiểu Dương đang lấy ra pháo hoa này nọ từ trong cái bao kia, chuẩn bị đốt.

"Pháo hoa? !" Trong thanh âm Lâm Yên Nhiên tràn đầy hưng phấn.

Sở Vân Tiêu gật đầu, lôi kéo tay cô chặc hơn.

"Oành" một tiếng vang nặng, màn trời tối đen nổi lên pháo hoa muôn sắc.

Toàn bộ nhớ Nam cư trong chớp nhoáng đã bị đủ màu sắc xán lạn chiếu rọi. Các màu pháo hoa không ngừng nở rộ, tắt, sau đó lại lần nữa nở rộ...

"Đẹp quá, Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên tựa sát Sở VânTiêu gắt gao, thanh âm nỉ non.

"Bất luận ra sao, anh hi vọng tốt đẹp tối nay có thể vĩnh viễn xán lạn ở lại chỗ sâu trong trí nhớ của em!" Sở Vân Tiêu ôm sát eo Lâm Yên Nhiên, mặt tái nhợt dưới ánh lửa bập bùng hết sức trầm tĩnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,605
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 128: Gian nan quyết định
Editor: trucxinh0505

Bản thân mình lại đến nơi đó.

Một mảnh không, bốn phía trắng xoá, cái gì cũng không thấy rõ.

"Có ai không? Đây là đâu vậy?" Lâm Yên Nhiên lớn tiếng kêu. Trừ thanh âm mình phản lại, cũng không có thanh âm nào hết.

Tim đập thình thịch, đầu óc một mảnh hỗn độn. Giống như thường ngày, cái thân ảnh thon dài thon gầy kia lại xuất hiện ở phía trước. Anh vội vàng đi về phía trước, không quay đầu lại, chỉ có một bóng dáng.

"Haiz, vị tiên sinh kia, ngài ngừng một chút. Đây là đâu vậy?" Lâm Yên Nhiên ra sức kêu, theo cái bóng dáng kia đi về phía trước.

Người phía trước tựa như bị điếc, không quay đầu, cũng không có bất luận đáp lại cái gì, tựa như ánh sao đi phía trước.

"Haiz, anh chờ một chút, dẫn tôi đi ra ngoài đi..." Lâm Yên Nhiên bước nhanh hơn.

Hôm nay, cái bóng dáng kia đi có vẻ so bình thường chậm hơn, khoảng cách Lâm Yên Nhiên với anh ta ngày càng ngắn, ngày càng ngắn...

Chỉ có một cánh tay khoảng cách, đưa tay, a, bắt được quần áo của anh. Anh chậm rãi dừng lại, xoay người...

"A!" Trong đầu một trận đau nhức, Lâm Yên Nhiên nằm trên giường trị liệu xoay người ngồi lên.

"Lâm tiểu thư, vừa rồi cô mơ thấy cái gì?" Vương Tuyết một phen đỡ lấy cô, giúp cô dựa vào trên giường trị liệu.

"Vẫn là... Cái mộng trước kia." Lâm Yên Nhiên nỗ lực nhớ lại cảnh tượng một khắc cuối cùng vừa rồi trong mộng.

Một giây, chỉ kém một giây thôi, bản thân mình có thể nhìn thấy bộ dáng nam nhân kia...

Đột nhiên, Lâm Yên Nhiên giơ tay của mình lên, hung hăng gõ đầu của mình.

"Lâm tiểu thư, cô không nên như vậy." Tay bị Vương Tuyết nhẹ nhàng giữ chặt. "Vừa rồi cụ thể cô mơ thấy chút gì, không nên gấp gáp, chậm rãi, từng cái từng cái nói cho tôi nghe."

"Tôi mơ thấy..." Ngẫm lại dừng một chút, ước chừng Lâm Yên Nhiên dùng hơn nửa canh giờ mới nói hoàn bản cảnh trong mơ vừa rồi của mình, trên mặt một mảnh đau đớn.

"Nội dung trước kia có cái gì khác nhau sao?"

"Có! Trước kia tôi chưa từng đuổi theo cái bóng dáng kia. Nhưng, hôm nay tôi đuổi theo, anh ấy còn quay đầu đi." Tay Lâm Yên Nhiên giữ đầu, nói nho nhỏ.

"Thấy rõ diện mạo anh ấy không?"

"Không có. Ngay tại giây phút anh ấy quay đầu, tôi bị đau liền tỉnh." Thanh âm Lâm Yên Nhiên tràn đầy ảo não: "Nếu tôi có thể kiên trì nhiều hơn một giây, chỉ cần một giây, tôi nghĩ có thể thấy rõ tướng mạo của anh ấy."

"Không quan hệ, không nên gấp gáp. Cô đã có tiến bộ rất lớn. Tôi tràn ngập tin tưởng đối với tương lai khôi phục trí nhớ của cô." Vương Tuyết vỗ vỗ cánh tay Lâm Yên Nhiên, trên mặt lộ ra cười hài lòng.

"Tuần sau nhớ đến tái khám, sau này trở về đừng nghĩ nhiều, chú ý nghỉ ngơi." Lúc đưa Lâm Yên Nhiên rời đi, Vương Tuyết nhịn không được dặn dò nhiều vài câu. Trị liệu đã đến thời điểm mấu chốt, bất luận sai lầm nào khả năng đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Theo lời Vương Tuyết nói, Lâm Yên Nhiên đi một mình trên đường cái, tâm tình sa sút chưa bao giờ có.

Tân niên đi qua không lâu, Vương Tuyết đã đến Hongkong dạy học. Sở Vân Tiêu cùng cô đến Hongkong. Vương Tuyết tựa hồ đối với cái bệnh của cô cảm thấy hứng thú, thêm tầng quan hệ với Tằng Đào, thế nhưng đáp ứng năm sau đến thành phố S tiến hành trị liệu cho cô.

Không nghĩ tới, lần trị liệu này đã gần hai tháng, khả trí nhớ của cô không có tiến triển bao lớn. Vừa qua, trừ bỏ cảnh tượng lần đó Sở Vân Tiêu kéo đàn violon ấn tượng mạnh, còn lại, vẫn không nhớ nổi cái gì. Giữa tháng năm, Vương Tuyết phải về Mĩ quốc tham gia cuộc họp hằng năm, trị liệu của cô cũng sẽ bởi vậy bị gián đoạn...

Có lẽ, đây là thiên ý đi. Tính tới bây giờ, Vương Tuyết trở về Mĩ quốc, còn chưa đến một tháng. Nếu trong thời kì này, mình không thể khôi phục trí nhớ, xem như nhận mệnh, an tâm cùng Vân Tiêu trãi qua cuộc sống về sau, điều này cũng có gì không ổn.

Khe khẽ thở dài, Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía, trên đường cái người đến người đi đều vội vàng.

Giữa bọn họ, có lẽ còn giống những qua đường vậy, không nhớ được đi qua, nhưng bọn họ có tiết tấu sinh hoạt bản thân, bình tĩnh an bình...

Nghĩ đến đây, có chút hưng phấn mà lấy điện thoại ra, tiền số Sở Vân Tiêu gọi.

Điện thoại chỉ vang hai tiếng, đối phương liền nhận lên.

"Vân Tiêu, em không nghĩ tiếp tục trị liệu." Không đợi bên kia có phản ứng, Lâm Yên Nhiên liền giành trước một bước nói.

"Vì... Cái gì? Thanh âm Sở Vân Tiêu đột nhiên có chút lo lắng: "Có cái gì không đúng sao, Yên Nhiên? Hôm nay trị liệu em có đau khổ không?"

"Không có, không có gì cả. Chỉ là, em đột nhiên nghĩ thông suốt một chút đạo lý." Nắm chặt di động, thanh âm Lâm Yên Nhiên phá lệ trấn định: "Bác sĩ Vương đã xem bệnh cho em gần được hai tháng, em cũng như trước không có tiến triển gì. Em thấy, cho dù lại trị liệu một tháng, kết quả có lẽ đều giống nhau. Hãm trong trị liệu vô vọng, cảm giác bản thân ngày ngày bị suy sụp tra tấn, không bằng quý trọng cuộc sống bây giờ cùng tương lai, không tiếp tục rối rắm qua chuyện đã qua."

"Yên Nhiên..." Thanh âm Sở Vân Tiêu đột nhiên có chút kỳ quái, giống như là đột nhiên như trút được gánh nặng, "Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên, Vân Tiêu, ta nghĩ muốn thật sự rõ ràng."

"Nhưng mà, đầu em đau..."

"Em nghĩ, chỉ cần về sau không tận lực nghĩ những chuyện quá khứ, đều sẽ tốt. Lại nói, không phải lần trước bác sĩ Vương cũng nói, cái này cô ấy có thể giúp em khống chế sao."

Bên kia đột nhiên lặng im xuống, tựa như phải làm một cái quyết định thật quan trọng. Thật lâu thật lâu, bên kia thanh âm Sở Vân Tiêu mới vang lên, rất thấp, có chút vui sướng.

"Tốt lắm. Bất quá, anh còn phải gọi cho Vương Tuyết một chút, nghe ý kiến cô ấy một chút chúng ta lại quyết định, có được hay không, Yên Nhiên?"

"Vâng."

Kết thúc điện thoại cùng Lâm Yên Nhiên, Sở Vân Tiêu chậm rãi chống mép bàn đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đốt lên một điếu thuốc.

Kết quả như vậy, không phải khiến anh thật cao hứng sao? Là Nhược Nam buông tha bản thân mình. Bản thân Nhược Nam không muốn lại đi rối rắm những chuyện trước kia, cô ấy nguyện ý cùng mình trãi qua tương lai. Đây không phải là một cái kết cục vui mừng sao? Vì sao chỗ sâu nhất nội tâm của mình vẫn ẩn ẩn bất an?

Nắm chặc song cửa sổ, hít sâu hai hơi khói, mặt Sở Vân Tiêu dần dần trở nên ngưng trọng trong sương khói.

Đi trở về bàn làm việc, tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra, tìm số Vương Tuyết gọi.

"Bác sĩ Vương, tôi là Sở Vân Tiêu. Hôm nay mạo muội quấy rầy, là muốn hỏi tình huống Yên Nhiên một chút. Bởi vì, vừa rồi đột nhiên cô ấy nói với tôi, không nghĩ tiếp tục trị liệu."

Vương Tuyết ở điện thoại bên kia trầm ngâm chút, "Tôi nghĩ, là bởi vì cô ấy cảm giác bản thân đã không có khả năng khôi phục trí nhớ sinh ra một loại cảm giác tiêu cực."

"Vậy cô cảm thấy thế nào?" Tay Sở Vân tiều cầm điện thoại đột nhiên xuất mồ hôi, rất sợ nghe được câu trả lời phía sau của Vương Tuyết.

"Chuyện này muốn xem quyết định sau cùng của anh."Ngữ khí Vương Tuyết dị thường chuyên nghiệp, "Hiện tại tôi cũng biết anh thật mâu thuẫn..."

Lâm Yên Nhiên bắt đầu chính thức trị liệu, Sở Vân Tiêu từng nói chuyện riêng với Vương Tuyết một lần, đem nguyên nhân từ đầu chí cuối Lâm Yên Nhiên mất trí nhớ nói cho cô nghe.

"Ý cô nói, cô ấy vẫn có khả năng khôi phục trí nhớ sao?" Trong lòng bàn tay đã lạnh như băng, mồ hôi không ngừng toát ra.

"Không phải khả năng, là khẳng định!" Vương Tuyết cúi xuống: "Một tháng này, tôi tiến hành trị liệu thôi miên với cô ấy, xem tình huống hai lần này, đầu óc cô ấy đã dần dần thích ứng loại kích thích này, trí nhớ bắt đầu hồi phục."

"Vậy cô cảm thấy... Cô ấy khôi phục hoàn toàn còn cần bao lâu thời gian?"

"Cái này khó mà nói. Cũng có thể là vài ngày, cũng có thể là mấy tháng, thậm chí vài năm. Nói thật, đứng ở vị trí người trị liệu, cô ấy thiếu là một ít kích thích trực quan..."

"Kích thích trực quan sao? !"

"Vâng. Một người sở dĩ chỉ mất trí nhớ nguyên nhân có rất nhiều. Mà Lâm Yên Nhiên mất trí nhớ nếu tâm còn ở nguyên nhân tâm lý trong ngắn hạn sợ đụng phải bị thương dày đặc, đối với ngoại thương, trải qua nhiều năm trị liệu, thương đầu sớm khỏi hẳn, giờ chỉ khai thông tâm lý mà thôi. Cô ấy chậm chạp không thể khôi phục trí nhớ hay bởi vì tâm lý đối trí nhớ trước kia mà trốn tránh. Sở dĩ, nếu như có thể khôi phục trí nhớ cần lập lại cảnh tượng chôn sâu trong nội tâm cô ấy, khiến cô ấy đối diện cuộc sống trước kia, ký ức nhất định sẽ hồi phục ."

"Cô là muốn nói tái lại cảnh tượng cô ấy chịu kích thích sao?"

"Không nhất định cảnh đổ nát kia. Cũng có thể là cuộc sống vui vẻ khoát hoạt nhất, chỉ cần thứ trí nhớ cô ấy khắc sâu, cũng có thể."

Cúp điện thoại, Sở Vân Tiêu lại châm một điếu thuốc. Tay anh hơi hơi run rẩy, môi trắng bệch. Biểu tình trên mặt kịch liệt biến hóa.

Điếu thuốc cháy hết, trên tay truyền đến bị bỏng làm cho anh bỗng dưng cả kinh. Tất điếu thuốc, mặt anh đã bình tĩnh trở lại.
 
Top