[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 119: Yêu Lâm Yên Nhiên
Editor: trucxinh0505
Thời điểm Lâm Yên Nhiên trở lại phòng bệnh, đã là chạng vạng tối.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Sở Vân Tiêu yên tĩnh tựa vào đầu giường, đang thẩm duyệt văn kiện. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, đường cong gò má của anh rõ ràng, cảm giác có loại mê chết người.
Lâm Yên Nhiên đỏ mặt lên, bước nhanh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đè cổ tay kia xuống lộ ra cánh tay gầy trơ.
"Nghỉ ngơi đi, anh xem văn kiện bao lâu rồi?"
Sở Vân Tiêu đem văn kiện để văn kiên trong tay qua một bên, cầm tay nhỏ bé Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng lôi kéo, Lâm Yên Nhiên liền dựa vào trong lòng anh. Ôm gắt gao nữ nhân trong ngực, đáy mắt chảy xuôi theo thương tiếc.
"Yên Nhiên, em chịu quá nhiều khổ..."
Lâm Yên Nhiên bị Sở Vân tiều ôm đến cơ hồ hít thở không thông, nhưng phân hạnh phúc nơi đáy lòng đầy thỏa mãn. Thanh âm của cô thấp mà ôn nhu.
"Chịu khổ, là anh! Vân Tiêu, điều em tiếc nuối nhất, là không có gặp được anh sớm một chút, sớm một chút tới chiếu cố anh..."
Tay Sở Vân Tiêu hơi hơi run lên, ôm ấp trong tay cũng thoáng thả lỏng.
Chính là em gặp được ta quá sớm, mới bị nhiều khổ như vậy; em chính là chiếu cố ta quá tốt, mới khiến cho bản thân mình thương tâm như vậy...
"Vân Tiêu, em phát hiện anh có điểm không giống..." Đột nhiên Lâm Yên Nhiên trong lòng Sở Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái ánh mắt nam nhân kia có chút mơ hồ.
"Có cái gì không giống?" Sở Vân Tiêu cả kinh, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
"Cũng không rõ ràng lắm, chính là một loại cảm giác. Sauk hi anh cùng Trác Nhiên nói chuyện với nhau, tựa hồ anh có rất nhiều quyết định với nhiều việc." Lâm Yên Nhiên tỉ mĩ quan sát Sở Vân Tiêu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Đúng vậy, Yên Nhiên, sau khi cùng Lâm tiên sinh nói rất nhiều chuyện, anh suy nghĩ minh bạch vài thứ." Sở Vân Tiêu giơ tay lên, chậm rãi vuốt tóc dài như thác nước vải của Lâm Yên Nhiên, thanh âm chắc chắc: "Anh nghĩ muốn, cho bản thân mình một lần cơ hội, thử lại một lần!"
Ánh mắt Lâm Yên Nhiên dần dần ẩm ướt, tay cô ôm gắt gao eo Sở Vân tiều, nơi đó thật gầy, cảm giác không có một chút thịt, nhưng làm cho người ta An Tâm.
"Vân Tiêu, anh biết không, những lời này em nghe được làm cho em thực vui vẻ. Em nghĩ, nếu Nhược Nam biết, cũng nhất định sẽ vui vẻ. Bởi vì, rốt cục có một người có thể thay cô ấy chiếu cố anh..."
"Yên Nhiên..." Sở Vân Tiêu lại lần nữa ôm sát Lâm Yên Nhiên, cả người hơi hơi phát run, thanh âm cũng có chút phát run.
"Nếu, nếu anh nói, có một ngày, em phát hiện, anh không có hoàn mĩ giống trong tưởng tượng của em, thậm chí còn lừa em, em sẽ làm sao?"
"Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất! Cho dù anh lừa em, em tin tưởng nhất định anh có lý do bất đắc dĩ. Em, sẽ không để ý!" Lâm Yên Nhiên hôn Sở Vân Tiêu, trên người kia nhàn nhạt hương vị Bạc Hà xen lẫn cỏ xanh, mặt sung huyết đỏ bừng, ánh mắt cô khép hờ, trên mặt tràn ngập thỏa mãn.
"Vân Tiêu, anh có biết hay không, hiện tại em đều không thể tin được tất cả những điều này là thật. Em không ngừng bấm cánh tay của mình thật mạnh, nhằm nhắc nhở bản thân hết thảy không phải là mộng. Em thật sự quá hạnh phúc! Em không nghĩ qua, bình thường như em, không biết có thể được như câu nói kia hay không. Em nghĩ muốn, bây giờ có lẽ anh đối với em còn không giống đối với Nhược Nam, yêu thật sâu. Nhưng anh nguyện ý cho em một cái cơ hội đến yêu anh, em có lòng tin, anh sẽ dần dần yêu em. Chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Yên Nhiên..." Đầu Sở Vân Tiêu kề gắt gao trên đỉnh đầu Lâm Yên Nhiên, trên mặt hiện lên biểu tình dị thường phức tạp.
Yên Nhiên, anh cũng không thể tin được, tất cả những điều này là thật.
Yên Nhiên, nếu quả thật có một ngày, trí nhớ của em khôi phục, không biết em có còn nói ra những lời này của ngày hôm nay hay không.
Yên Nhiên, nếu có thể, thật sự hi vọng, em chỉ có bây giờ cùng tương lai, không có quá khứ kia...
Ngày hôm sau, Lâm Trác Nhiên liền nhờ người đem gì đó của Lâm Yên Nhiên đưa tới cho cô. Còn có thêm một bức thư ngắn nữa.
Trong thơ tràn ngập chúc phúc thật lòng, lời cuối cùng đặc biệt nhắc tới, hôn ước bọn họ tuy rằng đã tự động giải trừ, nhưng anh vĩnh viễn là anh trai cùng bằng hữu tốt nhất. Singapore cũng vĩnh viễn chính là nhà mẹ đẻ của cô.
Xem xong thư, mặt Lâm Yên Nhiên đã bò đầy lệ.
"Vân Tiêu, Trác Nhiên thật là anh trai tốt của em."
"Anh ta cũng là nam nhân tốt nhất. Nhưng là, cô nương ngốc này, vẫn ngoan cường chọn anh..."
"Vân Tiêu, có khi em cảm thấy, thượng đế đối với em thật sự quá tốt. Bởi vì, ngườ tặng em hai người đều ưu tú như vậy, nam nhân tốt như vậy đến trước mặt em. Nhưng mà, như vậy cũng thật tàn khốc, bởi vì, em chỉ có thể chọn một người để nắm tay mà thôi. Nếu, nhất định cuộc đời này em muốn thực xin lỗi, cũng chỉ có một người..." Phân áy náy kai vùi lấp thật lâu trong lòng xông tới, lệ dừng không được tuôn rơi, tên Lâm Trác Nhiên làm thế nào cũng không thốt ra được.
"Yên Nhiên, đừng nói như vậy. Anh chỉ có thể nói, anh rất may mắn. Như ngày đó Trác Nhiên nói, anh là người quý trọng gấp đôi hạnh phúc mình có được." Sở Vân Tiêu ôm chầm Lâm Yên Nhiên, cẩn thận lau lệ trên mặt giúp cô.
"Tin tưởng anh, Trác Nhiên nhất định tìm được một tẩu tử rất tốt. Anh ta, nhất định cũng sẽ hạnh phúc!"
Ở lại bệnh viện mấy ngày, rốt cục Sở Vân Tiêu được phép xuất viện.
Cùng Sở Vân Tiêu trở lại nhớ Nam cư, Lâm Yên Nhiên có cảm giác bừng tỉnh một thế hệ. Gần ba tháng, thế nhưng bản thân mình lấy một thân phận khác lần nữa đi vào nơi này.
"Yên Nhiên, đang suy nghĩ gì vậy?" Sở Vân Tiêu kéo Lâm Yên Nhiên qua tay vòng thắt lưng cô đi vào trong.
"Em suy nghĩ, ba tháng trước, em đứng ở trước cửa nhà anh, nhìn khối cây lim kia, hâm mộ Nhược Nam; Ba tháng sau, em đi vào cửa lớn, thay Nhược Nam tới chiếu cố anh... Vận mệnh, thật là kỳ diệu."
"Tất cả mọi chuyện, ông trời đều có an bày. Có lẽ, chúng ta vốn nên ở cùng một chỗ."
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới cửa tòa nhà nhỏ chính giữa màu than chì kia.
"Về sau em cùng anh ở tòa nhà này đi." Sở Vân Tiêu chỉ chỉ kia tòa lầu nhỏ, nhìn mặt Lâm Yên Nhiên đột nhiên đỏ cúi đầu, anh chạy nhanh giải thích một câu: "Lầu hai có ba phòng ngủ, trừ bỏ cái phong kia anh đang ở, em chọn một gian mình thích đi."
Lúc này Lâm Yên Nhiên mới biết bản thân hiểu lầm ý tứ Sở Vân Tiêu, lúc ngẩng đầu lên, mặt ngược lại đỏ hơn."Em, em..."
"Bình thường Tằng Đào ở bên này." Sở Vân Tiêu biết cô thẹn thùng, cố ý nhanh chóng đổi chủ đề, chỉ chỉ căn lầu bên trái kia.
"Anh ta không có ở cùng nhà sao?" Lâm Yên Nhiên rất kỳ quái.
"Nói thật, anh không thích những người khác ở trong nhà..." thanh âm Sở Vân Tiêu chìm trầm.
"Vậy nhà kia là ai ở?" Lâm Yên Nhiên thấy cảm xúc Sở Vân Tiêu đột nhiên mờ đi, tưởng là vì mình nói gì đó không nên nói, vì thoát khỏi phần xấu hổ này, cô chạy nhanh chỉ chỉ căn lầu bên phải hỏi Sở Vân Tiêu.
Không ngờ, ánh mắt Sở Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt dừng nơi đó một chút, biểu tình càng thêm phức tạp.
"Không ai ở. Bất quá, hiện tại khóa lại, vài thứ trước kia của anh."
Nhìn vẻ mặt này của Sở Vân Tiêu, nghi vấn đến bên miệng Lâm Yên Nhiên cũng nuốt xuống. Mỗi người đều sẽ có chút bí mật nhỏ, anh vốn giống nhiều bí mật, như vậy cũng không kỳ quái.
Chính là, trong tòa lầu kia, rốt cuộc ẩn dấu cái gì vậy?
Giữa trời chiều, quay đầu nhìn tòa lầu nhỏ kia, phát hiện có chút âm sâu đáng sợ, toàn thân Lâm Yên Nhiên không phát hiện run lên một chút, bước chân chạy nhanh đi theo Sở Vân Tiêu đi vào chính giữa tòa lầu nhỏ kia.
Thời điểm Lâm Yên Nhiên trở lại phòng bệnh, đã là chạng vạng tối.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Sở Vân Tiêu yên tĩnh tựa vào đầu giường, đang thẩm duyệt văn kiện. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, đường cong gò má của anh rõ ràng, cảm giác có loại mê chết người.
Lâm Yên Nhiên đỏ mặt lên, bước nhanh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đè cổ tay kia xuống lộ ra cánh tay gầy trơ.
"Nghỉ ngơi đi, anh xem văn kiện bao lâu rồi?"
Sở Vân Tiêu đem văn kiện để văn kiên trong tay qua một bên, cầm tay nhỏ bé Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng lôi kéo, Lâm Yên Nhiên liền dựa vào trong lòng anh. Ôm gắt gao nữ nhân trong ngực, đáy mắt chảy xuôi theo thương tiếc.
"Yên Nhiên, em chịu quá nhiều khổ..."
Lâm Yên Nhiên bị Sở Vân tiều ôm đến cơ hồ hít thở không thông, nhưng phân hạnh phúc nơi đáy lòng đầy thỏa mãn. Thanh âm của cô thấp mà ôn nhu.
"Chịu khổ, là anh! Vân Tiêu, điều em tiếc nuối nhất, là không có gặp được anh sớm một chút, sớm một chút tới chiếu cố anh..."
Tay Sở Vân Tiêu hơi hơi run lên, ôm ấp trong tay cũng thoáng thả lỏng.
Chính là em gặp được ta quá sớm, mới bị nhiều khổ như vậy; em chính là chiếu cố ta quá tốt, mới khiến cho bản thân mình thương tâm như vậy...
"Vân Tiêu, em phát hiện anh có điểm không giống..." Đột nhiên Lâm Yên Nhiên trong lòng Sở Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái ánh mắt nam nhân kia có chút mơ hồ.
"Có cái gì không giống?" Sở Vân Tiêu cả kinh, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
"Cũng không rõ ràng lắm, chính là một loại cảm giác. Sauk hi anh cùng Trác Nhiên nói chuyện với nhau, tựa hồ anh có rất nhiều quyết định với nhiều việc." Lâm Yên Nhiên tỉ mĩ quan sát Sở Vân Tiêu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Đúng vậy, Yên Nhiên, sau khi cùng Lâm tiên sinh nói rất nhiều chuyện, anh suy nghĩ minh bạch vài thứ." Sở Vân Tiêu giơ tay lên, chậm rãi vuốt tóc dài như thác nước vải của Lâm Yên Nhiên, thanh âm chắc chắc: "Anh nghĩ muốn, cho bản thân mình một lần cơ hội, thử lại một lần!"
Ánh mắt Lâm Yên Nhiên dần dần ẩm ướt, tay cô ôm gắt gao eo Sở Vân tiều, nơi đó thật gầy, cảm giác không có một chút thịt, nhưng làm cho người ta An Tâm.
"Vân Tiêu, anh biết không, những lời này em nghe được làm cho em thực vui vẻ. Em nghĩ, nếu Nhược Nam biết, cũng nhất định sẽ vui vẻ. Bởi vì, rốt cục có một người có thể thay cô ấy chiếu cố anh..."
"Yên Nhiên..." Sở Vân Tiêu lại lần nữa ôm sát Lâm Yên Nhiên, cả người hơi hơi phát run, thanh âm cũng có chút phát run.
"Nếu, nếu anh nói, có một ngày, em phát hiện, anh không có hoàn mĩ giống trong tưởng tượng của em, thậm chí còn lừa em, em sẽ làm sao?"
"Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất! Cho dù anh lừa em, em tin tưởng nhất định anh có lý do bất đắc dĩ. Em, sẽ không để ý!" Lâm Yên Nhiên hôn Sở Vân Tiêu, trên người kia nhàn nhạt hương vị Bạc Hà xen lẫn cỏ xanh, mặt sung huyết đỏ bừng, ánh mắt cô khép hờ, trên mặt tràn ngập thỏa mãn.
"Vân Tiêu, anh có biết hay không, hiện tại em đều không thể tin được tất cả những điều này là thật. Em không ngừng bấm cánh tay của mình thật mạnh, nhằm nhắc nhở bản thân hết thảy không phải là mộng. Em thật sự quá hạnh phúc! Em không nghĩ qua, bình thường như em, không biết có thể được như câu nói kia hay không. Em nghĩ muốn, bây giờ có lẽ anh đối với em còn không giống đối với Nhược Nam, yêu thật sâu. Nhưng anh nguyện ý cho em một cái cơ hội đến yêu anh, em có lòng tin, anh sẽ dần dần yêu em. Chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Yên Nhiên..." Đầu Sở Vân Tiêu kề gắt gao trên đỉnh đầu Lâm Yên Nhiên, trên mặt hiện lên biểu tình dị thường phức tạp.
Yên Nhiên, anh cũng không thể tin được, tất cả những điều này là thật.
Yên Nhiên, nếu quả thật có một ngày, trí nhớ của em khôi phục, không biết em có còn nói ra những lời này của ngày hôm nay hay không.
Yên Nhiên, nếu có thể, thật sự hi vọng, em chỉ có bây giờ cùng tương lai, không có quá khứ kia...
Ngày hôm sau, Lâm Trác Nhiên liền nhờ người đem gì đó của Lâm Yên Nhiên đưa tới cho cô. Còn có thêm một bức thư ngắn nữa.
Trong thơ tràn ngập chúc phúc thật lòng, lời cuối cùng đặc biệt nhắc tới, hôn ước bọn họ tuy rằng đã tự động giải trừ, nhưng anh vĩnh viễn là anh trai cùng bằng hữu tốt nhất. Singapore cũng vĩnh viễn chính là nhà mẹ đẻ của cô.
Xem xong thư, mặt Lâm Yên Nhiên đã bò đầy lệ.
"Vân Tiêu, Trác Nhiên thật là anh trai tốt của em."
"Anh ta cũng là nam nhân tốt nhất. Nhưng là, cô nương ngốc này, vẫn ngoan cường chọn anh..."
"Vân Tiêu, có khi em cảm thấy, thượng đế đối với em thật sự quá tốt. Bởi vì, ngườ tặng em hai người đều ưu tú như vậy, nam nhân tốt như vậy đến trước mặt em. Nhưng mà, như vậy cũng thật tàn khốc, bởi vì, em chỉ có thể chọn một người để nắm tay mà thôi. Nếu, nhất định cuộc đời này em muốn thực xin lỗi, cũng chỉ có một người..." Phân áy náy kai vùi lấp thật lâu trong lòng xông tới, lệ dừng không được tuôn rơi, tên Lâm Trác Nhiên làm thế nào cũng không thốt ra được.
"Yên Nhiên, đừng nói như vậy. Anh chỉ có thể nói, anh rất may mắn. Như ngày đó Trác Nhiên nói, anh là người quý trọng gấp đôi hạnh phúc mình có được." Sở Vân Tiêu ôm chầm Lâm Yên Nhiên, cẩn thận lau lệ trên mặt giúp cô.
"Tin tưởng anh, Trác Nhiên nhất định tìm được một tẩu tử rất tốt. Anh ta, nhất định cũng sẽ hạnh phúc!"
Ở lại bệnh viện mấy ngày, rốt cục Sở Vân Tiêu được phép xuất viện.
Cùng Sở Vân Tiêu trở lại nhớ Nam cư, Lâm Yên Nhiên có cảm giác bừng tỉnh một thế hệ. Gần ba tháng, thế nhưng bản thân mình lấy một thân phận khác lần nữa đi vào nơi này.
"Yên Nhiên, đang suy nghĩ gì vậy?" Sở Vân Tiêu kéo Lâm Yên Nhiên qua tay vòng thắt lưng cô đi vào trong.
"Em suy nghĩ, ba tháng trước, em đứng ở trước cửa nhà anh, nhìn khối cây lim kia, hâm mộ Nhược Nam; Ba tháng sau, em đi vào cửa lớn, thay Nhược Nam tới chiếu cố anh... Vận mệnh, thật là kỳ diệu."
"Tất cả mọi chuyện, ông trời đều có an bày. Có lẽ, chúng ta vốn nên ở cùng một chỗ."
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới cửa tòa nhà nhỏ chính giữa màu than chì kia.
"Về sau em cùng anh ở tòa nhà này đi." Sở Vân Tiêu chỉ chỉ kia tòa lầu nhỏ, nhìn mặt Lâm Yên Nhiên đột nhiên đỏ cúi đầu, anh chạy nhanh giải thích một câu: "Lầu hai có ba phòng ngủ, trừ bỏ cái phong kia anh đang ở, em chọn một gian mình thích đi."
Lúc này Lâm Yên Nhiên mới biết bản thân hiểu lầm ý tứ Sở Vân Tiêu, lúc ngẩng đầu lên, mặt ngược lại đỏ hơn."Em, em..."
"Bình thường Tằng Đào ở bên này." Sở Vân Tiêu biết cô thẹn thùng, cố ý nhanh chóng đổi chủ đề, chỉ chỉ căn lầu bên trái kia.
"Anh ta không có ở cùng nhà sao?" Lâm Yên Nhiên rất kỳ quái.
"Nói thật, anh không thích những người khác ở trong nhà..." thanh âm Sở Vân Tiêu chìm trầm.
"Vậy nhà kia là ai ở?" Lâm Yên Nhiên thấy cảm xúc Sở Vân Tiêu đột nhiên mờ đi, tưởng là vì mình nói gì đó không nên nói, vì thoát khỏi phần xấu hổ này, cô chạy nhanh chỉ chỉ căn lầu bên phải hỏi Sở Vân Tiêu.
Không ngờ, ánh mắt Sở Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt dừng nơi đó một chút, biểu tình càng thêm phức tạp.
"Không ai ở. Bất quá, hiện tại khóa lại, vài thứ trước kia của anh."
Nhìn vẻ mặt này của Sở Vân Tiêu, nghi vấn đến bên miệng Lâm Yên Nhiên cũng nuốt xuống. Mỗi người đều sẽ có chút bí mật nhỏ, anh vốn giống nhiều bí mật, như vậy cũng không kỳ quái.
Chính là, trong tòa lầu kia, rốt cuộc ẩn dấu cái gì vậy?
Giữa trời chiều, quay đầu nhìn tòa lầu nhỏ kia, phát hiện có chút âm sâu đáng sợ, toàn thân Lâm Yên Nhiên không phát hiện run lên một chút, bước chân chạy nhanh đi theo Sở Vân Tiêu đi vào chính giữa tòa lầu nhỏ kia.