[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,625
- Điểm
- 113
Chương 149: Trở lại thành phố S
Editor: trucxinh0505
Tuyến xe đến thành phố S còn chưa có đến, Hứa Nhược Nam tùy tiện đi dạo trong đại sảnh đợi xe.
"Em yêu, làm sao không để ý đến anh?"
"Bởi vì trong lòng anh cho tới bây giờ đều không có em..."
Thanh âm một đôi máy móc trong một cái quầy nằm ở một góc sảnh đợi xe vang lên. Tâm Hứa Nhược Nam vừa động, lập tức đi tới bên kia.
"Tiểu thư, cửa hàng chúng chúng tôi mới nhập hàng mới ―― trí năng đối thoại trẻ em. Rất có ý tứ, này kêu nam nam, thật đáng yêu." Nhìn Hứa Nhược Nam đứng trước quầy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào búp bê trẻ con nói chuyện, người bán hàng lập tức bắt bọn nó từ trong quầy hàng lấy ra, tích cực giới thiệu cho cô.
Hứa Nhược Nam theo bản năng tiếp nhận búp bê trẻ con, vẻ mặt hơi chậm lại.
Búp bê đứa trẻ nam mặc một bộ Tây phục thiên nga nhung, thắt nơ cổ; Mấy đứa nhỏ này đều mặc chiffon cạn ba tầng quần lụa mỏng, hông đeo đai lưng. Trên mặt đều mang theo cười, tràn đầy hạnh phúc.
"Bọn họ còn có thể tải xuống các loại phần mềm, có thể ghi âm..."
"Giúp tôi lấy đứa bé gái đi..." Hứa Nhược Nam có chút ưu thương để lại bé trai, ôm chặc trên tay bé gái.
"Cái này không thể được!" Biểu tình người bán hàng đột nhiên có chút bất khoái: "Hàng này chúng tôi bán đều là một đôi. Người yêu nhau tại sao có thể tách ra được? Nếu cô thích liền đều mua bọn họ, nếu không, tôi không thể bán cho cô được." Nói xong, người bán hàng cầm đứa bé nữ trong tay Hứa Nhược Nam, liếc cô một cái: "Cô không biết là, cứng rắn tách bọn họ ra, quá tàn nhẫn sao?"
Tim Hứa Nhược Nam đập có chút mạnh và loạn nhịp, nhìn hai đứa nhỏ trong tay người bán hàng, lời nói người bán hàng một lần một lần vang lên, ý nghĩ nóng lên, liền thốt ra nói: "Vậy thì giúp chúng tôi gói bọn chúng lại đi."
"Được được!" Người bán hàng nhanh chóng đem một đôi đứa trẻ cất vào trong hộp.
"Có thể giúp tôi bọc hộp lại… Hay không?" Cầm cái hộp, nhìn xuyên qua một tầng nhựa trong xuốt, Hứa Nhược Nam có thể tinh tường thấy cặp đối kia kề cận gắt gao. Trong lòng cô một trận run rẩy, bản năng tựa như lảng tránh.
"Ai nha, thật xin lỗi, giấy đóng gói trong cửa hàng tối hôm qua dùng hết rồi, hôm nay còn chưa có đưa tới."
"Không cần cái kia, dùng tờ báo gói cũng được, phiền cô gói kỹ giúp tôi."
Người bán hàng kỳ quái nhìn nhìn Hứa Nhược Nam, tùy tay xả tờ báo cũ bên quầy báo, nhanh nhẹn gói kỹ, đưa cho Hứa Nhược Nam.
Ngồi trên xe đi thành phố S, Hứa Nhược Nam ôm thật chặc cái hộp trong lòng, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Sở tiên sinh, nhiều năm phấn đấu như vậy, có chuyện gì ngài không thể nắm chắc hay không?"
"Đã từng đi. Đã từng có một việc riêng tôi không chỉ một lần không nắm chắc, hơn nữa tạo thành hậu quả không thể vãn hồi."
"Sở tiên sinh, xin hỏi ngài từng có tiếc nuối chuyện nào sao?"
"Có. Tôi từng đã bỏ lỡ một người."
"Sở tiên sinh, nếu mời ngài nói một câu đối với toàn bộ độc giả sùng bái ngài, ngài muốn nói cái gì?"
"Hãy quý trọng người bên cạnh bạn, bởi vì một khi mất đi, bạn mới có thể hiểu được đã từng có là tốt đẹp cỡ nào."
Sưu tầm nhiều vấn đề như vậy, có vẻ như bản thân mình chỉ nhớ kỹ ba câu nói này.
Sở Vân Tiêu, thì ra, anh cũng từng nắm bắt không được, thì ra anh cũng từng tiếc nuối, thì ra anh cũng biết, muốn quý trọng...
Nhưng mà, vì sao phải chờ tới tất cả mọi chuyện đã phát sinh mới cảm thụ, hơn nữa thời điểm không thể vãn hồi lại mới bạo phát ra?
Sở Vân Tiêu, rốt cuộc anh là một người như thế nào, rốt cuộc anh có một trái tim sao?
Thời điểm tới thành phố S đã là chạng vạng. Gọi xe, Hứa Nhược Nam ôm cái hộp kia đi thẳng đến tòa nhà tổng bộ Sở thị.
Đứng dưới phố đối diện, Hứa Nhược Nam dùng sức ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, xem trên tầng ba mươi hai kia đã sáng đèn phòng lên.
Anh, ở chỗ này, chỉ huy đế quốc buôn bán của mình, chỉ một mình!
Trời dần tối đen, đột nhiên ngọn đèn kia lập tức tắt. Cơ hồ đồng thời, chiếc xe "Maybach 62" Hứa Nhược Nam quen thuộc chậm rãi lái đến cửa lớn tòa nhà Sở thị. Hứa Nhược Nam theo bản năng ôm chặc hộp trên tay, tim lập tức gia tốc đập.
Chỉ qua vài giây, thân ảnh quen thuộc kia liền đi tới cửa. Tuy cách một cái phố, tuy trời đã tối rồi, nhưng liếc mắt một cái cô liền thấy được anh. Anh mặc một bộ áo gió dài, thân hình có vẻ như lại gầy chút. Anh đi có chút chậm, thời điểm bước xuống bậc thềm, Sầm Hào một bên còn giúp đỡ anh một phen. Không biết có phải ảo giác hay không, trong tích tắc ấy khi anh lên xe, có vẻ như cô nhìn thoáng qua phương hương của mình, ánh mắt tràn ngập uể oải.
Hứa Nhược Nam dùng sức ôm hộp ngậm miệng mình, có vẻ như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mình không đến mức kêu thất thanh lên.
Đột nhiên mê muội làm cho Sở Vân Tiêu vừa lên xe liền gắt gao dựa vào chỗ ngồi phía sau lưng, mắt nhắm nghiền.
Vừa rồi chẳng lẽ là mình ảo giác? Cô gái đứng ở phố đối diện kia, thực giống Nhược Nam...
"Hôm nay anh vượt thời gian rồi." Tằng Đào ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên quay đầu lại nói."Anh đáp ứng tôi rồi, mỗi ngày sáu giờ tan tầm, hiện tại hơn tám giờ rồi."
"Nếu không cho tôi đem việc này xử lý tốt, sao có thể yên tâm đi làm giải phẫu..." Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng xoa thái dương, thanh âm đột nhiên có chút tiêu điều: "Huống chi, ngộ nhỡ... Việc này tôi xử lý xong, cũng miễn lưu lại vấn đề cho nhóm người Sầm Hào!"
"Vân Tiêu, không cho anh nói như vậy. Anh phải có tin tưởng với tôi!" Thanh âm Tằng Đào đột nhiên có chút nghẹn ngào.
"Đương nhiên tôi có tin tưởng, nhưng mà, tôi cũng muốn tính toán tình huống tệ nhất." Sở Vân Tiêu chậm rãi mở mắt ra, "Thời gian giải phẫu định rồi chưa?"
"Mấy ngày nữa tôi làm kiểm tra kỹ càng cho anh, không có vấn đề lớn, tranh thủ cuối tháng làm đi." Tằng Đào ngừng chút, nhìn nhìn Sở Vân Tiêu, trong bóng đêm cũng thấy không rõ vẻ mặt của anh, Tằng Đào do dự chút, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Nhược Nam bên kia..."
Sở Vân Tiêu không nói gì. Trong bóng đêm, thở dài rất nhẹ.
"Tôi nghe nói, cô ấy trôi qua thật sự bình tĩnh. Cứ để cô ấy tiếp tục bình tĩnh đi sống đi." Qua thật lâu, thanh âm Sở Vân Tiêu mới khàn khàn vang lên.
Đột nhiên, di động Sở Vân Tiêu vang lên, anh thuận tay nhận lên, chỉ nghe không đến hai câu, mắt đang nhắm bỗng dưng mở ra, trong mắt lóe lên một tia sáng kích động, nháy mắt lại mờ xuống.
"Tôi đã biết. Chú vất vả rồi."
Tắt điện thoại, trầm ngâm một lát, đột nhiên Sở Vân Tiêu nói với tiểu Dương: "Quay đầu, đến khách sạn**."
"Vân Tiêu, anh làm gì thế?" Tằng Đào kinh ngạc vạn phần.
"Chu Minh vừa mới gọi điện thoại đến, buổi sáng hôm nay, Nhược Nam cầm theo hành lý đi lên tuyến xe đến bên này của chúng ta."
"Vậy anh đi khách sạn** làm chi?"
"Bởi vì, tôi biết, nơi cô ấy đặt chân lúc này."
Thật vất vả ở lại khách sạn**, Hứa Nhược Nam đem cái hộp kia nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, người ngồi ngu ngốc ở bên giường, ý nghĩ trống rỗng.
Làm sao bây giờ? Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
Bản thân mình có phải điên rồi hay không? Liền xem mấy câu trên tạp chí tài chính kinh tế, một chuyện cửa hàng đĩa lòng kia, liền bỏ công việc mơ ước chạy đến nơi đây. Xa xa nhìn anh ấy một cái, sau đó, một mình ngồi ở chỗ này ngẩn người...
Bản thân nghĩ đến kết quả nơi này làm gì? Giống lời thoại trong một vở diễn vậy, nức nở khóc lóc trở lại bên cạnh anh ấy, nói mình biết anh ấy yêu mình, nguyện ý nối lại tình xưa sao? Hay là giống như hôm nay, núp trong bóng tối, len lén nhìn anh, hiểu biết những thứ kia là anh đang diễn trò hay là chân tâm của anh ấy...
Nhưng bất luận là loại nào, sống ở thành phố S, tựa hồ cuộc sống cơ bản cũng không có, công việc, chỗ ở, sinh kế... Bước tiếp theo muốn suy tính nhiều chuyện lắm. Bản thân mình nhất thời ấm đầu, hiện yên tĩnh lại, mới phát hiện nhiều chuyện kỳ thực còn chưa suy xét xong.
Một cước đá rớt giày trên chân, Hứa Nhược Nam tê liệt ngã xuống trên chiếc giường lớn khách sạn. Ánh mắt chuyển hướng cái hộp bao giấy báo đặt trên tủ đầu giường.
"Bé gái, em nói chị nên làm cái gì bây giờ?" Đối với cái hộp kia, Hứa Nhược Nam thì thào tự nói.
Thuận tay chuẩn bị cầm lấy cái hộp, lại nghe "Xích" một tiếng, không biết tờ báo cái hộp kia bị cái gì đó trên tủ đầu giường vạch xuống, tìm tòi đường vạch hổng lổ lớn, mặt Sở Vân Tiêu cứ như vậy không hề dấu hiệu xuất hiện trước mặt Hứa Nhược Nam.
Hứa Nhược nam ngẩn người, lập tức ngồi thẳng thân mình, thuần thục kéo tờ báo kia xuống, từ từ đọc.
Báo chí là ngày 9 tháng 5.
《Thời báo A thành》, bởi vì bị xé mất một đoạn, cũng không thấy được trang báo cùng tiêu đề, nội dung báo viết cũng không toàn bộ, liều mạng hơn nửa ngày, mới nhìn rõ một câu nói.
Sở Vân Tiêu tại ngày lễ kết hôn của mình, đối mặt toàn thể khách nhân lạnh nhạt giải thích nguyên nhân cô dâu vắng mặt, cũng hi vọng khách nhân tham dự làm chứng, bất luận ra sao, bất kể là Hứa Nhược Nam, hay là Lâm Yên Nhiên, đều là tình cảm chân thành duy nhất trọn đời này, hôn lễ này không thể cử hành, nhất định sẽ có một ngày một lần nữa cử hành!
Tay Hứa Nhược Nam ngày càng run, trước mắt đã mơ hồ, trong hốc mắt không ngừng tích chất lỏng thấm ướt tờ báo trong tay kia, mấy chữ "Tình cảm chân thành duy nhất " xông ra trở nên đặc biệt mà thâm u.
"Đinh đông" vừa lúc đó chuông cửa vang lên.
"Ai đó?" Hứa Nhược Nam vội vàng lau loạn xạ hai cái ở trên mặt, thuận tay đem báo chí nhét ở dưới gối, đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra.
Nháy mắt, cô sửng sốt. Bởi vì, ngoài cửa, dựa vào tường đứng, đúng là người vừa rồi ở trên báo chí thề muốn một lần nữa cùng cô cử hành hôn lễ!
Tuyến xe đến thành phố S còn chưa có đến, Hứa Nhược Nam tùy tiện đi dạo trong đại sảnh đợi xe.
"Em yêu, làm sao không để ý đến anh?"
"Bởi vì trong lòng anh cho tới bây giờ đều không có em..."
Thanh âm một đôi máy móc trong một cái quầy nằm ở một góc sảnh đợi xe vang lên. Tâm Hứa Nhược Nam vừa động, lập tức đi tới bên kia.
"Tiểu thư, cửa hàng chúng chúng tôi mới nhập hàng mới ―― trí năng đối thoại trẻ em. Rất có ý tứ, này kêu nam nam, thật đáng yêu." Nhìn Hứa Nhược Nam đứng trước quầy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào búp bê trẻ con nói chuyện, người bán hàng lập tức bắt bọn nó từ trong quầy hàng lấy ra, tích cực giới thiệu cho cô.
Hứa Nhược Nam theo bản năng tiếp nhận búp bê trẻ con, vẻ mặt hơi chậm lại.
Búp bê đứa trẻ nam mặc một bộ Tây phục thiên nga nhung, thắt nơ cổ; Mấy đứa nhỏ này đều mặc chiffon cạn ba tầng quần lụa mỏng, hông đeo đai lưng. Trên mặt đều mang theo cười, tràn đầy hạnh phúc.
"Bọn họ còn có thể tải xuống các loại phần mềm, có thể ghi âm..."
"Giúp tôi lấy đứa bé gái đi..." Hứa Nhược Nam có chút ưu thương để lại bé trai, ôm chặc trên tay bé gái.
"Cái này không thể được!" Biểu tình người bán hàng đột nhiên có chút bất khoái: "Hàng này chúng tôi bán đều là một đôi. Người yêu nhau tại sao có thể tách ra được? Nếu cô thích liền đều mua bọn họ, nếu không, tôi không thể bán cho cô được." Nói xong, người bán hàng cầm đứa bé nữ trong tay Hứa Nhược Nam, liếc cô một cái: "Cô không biết là, cứng rắn tách bọn họ ra, quá tàn nhẫn sao?"
Tim Hứa Nhược Nam đập có chút mạnh và loạn nhịp, nhìn hai đứa nhỏ trong tay người bán hàng, lời nói người bán hàng một lần một lần vang lên, ý nghĩ nóng lên, liền thốt ra nói: "Vậy thì giúp chúng tôi gói bọn chúng lại đi."
"Được được!" Người bán hàng nhanh chóng đem một đôi đứa trẻ cất vào trong hộp.
"Có thể giúp tôi bọc hộp lại… Hay không?" Cầm cái hộp, nhìn xuyên qua một tầng nhựa trong xuốt, Hứa Nhược Nam có thể tinh tường thấy cặp đối kia kề cận gắt gao. Trong lòng cô một trận run rẩy, bản năng tựa như lảng tránh.
"Ai nha, thật xin lỗi, giấy đóng gói trong cửa hàng tối hôm qua dùng hết rồi, hôm nay còn chưa có đưa tới."
"Không cần cái kia, dùng tờ báo gói cũng được, phiền cô gói kỹ giúp tôi."
Người bán hàng kỳ quái nhìn nhìn Hứa Nhược Nam, tùy tay xả tờ báo cũ bên quầy báo, nhanh nhẹn gói kỹ, đưa cho Hứa Nhược Nam.
Ngồi trên xe đi thành phố S, Hứa Nhược Nam ôm thật chặc cái hộp trong lòng, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Sở tiên sinh, nhiều năm phấn đấu như vậy, có chuyện gì ngài không thể nắm chắc hay không?"
"Đã từng đi. Đã từng có một việc riêng tôi không chỉ một lần không nắm chắc, hơn nữa tạo thành hậu quả không thể vãn hồi."
"Sở tiên sinh, xin hỏi ngài từng có tiếc nuối chuyện nào sao?"
"Có. Tôi từng đã bỏ lỡ một người."
"Sở tiên sinh, nếu mời ngài nói một câu đối với toàn bộ độc giả sùng bái ngài, ngài muốn nói cái gì?"
"Hãy quý trọng người bên cạnh bạn, bởi vì một khi mất đi, bạn mới có thể hiểu được đã từng có là tốt đẹp cỡ nào."
Sưu tầm nhiều vấn đề như vậy, có vẻ như bản thân mình chỉ nhớ kỹ ba câu nói này.
Sở Vân Tiêu, thì ra, anh cũng từng nắm bắt không được, thì ra anh cũng từng tiếc nuối, thì ra anh cũng biết, muốn quý trọng...
Nhưng mà, vì sao phải chờ tới tất cả mọi chuyện đã phát sinh mới cảm thụ, hơn nữa thời điểm không thể vãn hồi lại mới bạo phát ra?
Sở Vân Tiêu, rốt cuộc anh là một người như thế nào, rốt cuộc anh có một trái tim sao?
Thời điểm tới thành phố S đã là chạng vạng. Gọi xe, Hứa Nhược Nam ôm cái hộp kia đi thẳng đến tòa nhà tổng bộ Sở thị.
Đứng dưới phố đối diện, Hứa Nhược Nam dùng sức ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, xem trên tầng ba mươi hai kia đã sáng đèn phòng lên.
Anh, ở chỗ này, chỉ huy đế quốc buôn bán của mình, chỉ một mình!
Trời dần tối đen, đột nhiên ngọn đèn kia lập tức tắt. Cơ hồ đồng thời, chiếc xe "Maybach 62" Hứa Nhược Nam quen thuộc chậm rãi lái đến cửa lớn tòa nhà Sở thị. Hứa Nhược Nam theo bản năng ôm chặc hộp trên tay, tim lập tức gia tốc đập.
Chỉ qua vài giây, thân ảnh quen thuộc kia liền đi tới cửa. Tuy cách một cái phố, tuy trời đã tối rồi, nhưng liếc mắt một cái cô liền thấy được anh. Anh mặc một bộ áo gió dài, thân hình có vẻ như lại gầy chút. Anh đi có chút chậm, thời điểm bước xuống bậc thềm, Sầm Hào một bên còn giúp đỡ anh một phen. Không biết có phải ảo giác hay không, trong tích tắc ấy khi anh lên xe, có vẻ như cô nhìn thoáng qua phương hương của mình, ánh mắt tràn ngập uể oải.
Hứa Nhược Nam dùng sức ôm hộp ngậm miệng mình, có vẻ như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mình không đến mức kêu thất thanh lên.
Đột nhiên mê muội làm cho Sở Vân Tiêu vừa lên xe liền gắt gao dựa vào chỗ ngồi phía sau lưng, mắt nhắm nghiền.
Vừa rồi chẳng lẽ là mình ảo giác? Cô gái đứng ở phố đối diện kia, thực giống Nhược Nam...
"Hôm nay anh vượt thời gian rồi." Tằng Đào ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên quay đầu lại nói."Anh đáp ứng tôi rồi, mỗi ngày sáu giờ tan tầm, hiện tại hơn tám giờ rồi."
"Nếu không cho tôi đem việc này xử lý tốt, sao có thể yên tâm đi làm giải phẫu..." Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng xoa thái dương, thanh âm đột nhiên có chút tiêu điều: "Huống chi, ngộ nhỡ... Việc này tôi xử lý xong, cũng miễn lưu lại vấn đề cho nhóm người Sầm Hào!"
"Vân Tiêu, không cho anh nói như vậy. Anh phải có tin tưởng với tôi!" Thanh âm Tằng Đào đột nhiên có chút nghẹn ngào.
"Đương nhiên tôi có tin tưởng, nhưng mà, tôi cũng muốn tính toán tình huống tệ nhất." Sở Vân Tiêu chậm rãi mở mắt ra, "Thời gian giải phẫu định rồi chưa?"
"Mấy ngày nữa tôi làm kiểm tra kỹ càng cho anh, không có vấn đề lớn, tranh thủ cuối tháng làm đi." Tằng Đào ngừng chút, nhìn nhìn Sở Vân Tiêu, trong bóng đêm cũng thấy không rõ vẻ mặt của anh, Tằng Đào do dự chút, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Nhược Nam bên kia..."
Sở Vân Tiêu không nói gì. Trong bóng đêm, thở dài rất nhẹ.
"Tôi nghe nói, cô ấy trôi qua thật sự bình tĩnh. Cứ để cô ấy tiếp tục bình tĩnh đi sống đi." Qua thật lâu, thanh âm Sở Vân Tiêu mới khàn khàn vang lên.
Đột nhiên, di động Sở Vân Tiêu vang lên, anh thuận tay nhận lên, chỉ nghe không đến hai câu, mắt đang nhắm bỗng dưng mở ra, trong mắt lóe lên một tia sáng kích động, nháy mắt lại mờ xuống.
"Tôi đã biết. Chú vất vả rồi."
Tắt điện thoại, trầm ngâm một lát, đột nhiên Sở Vân Tiêu nói với tiểu Dương: "Quay đầu, đến khách sạn**."
"Vân Tiêu, anh làm gì thế?" Tằng Đào kinh ngạc vạn phần.
"Chu Minh vừa mới gọi điện thoại đến, buổi sáng hôm nay, Nhược Nam cầm theo hành lý đi lên tuyến xe đến bên này của chúng ta."
"Vậy anh đi khách sạn** làm chi?"
"Bởi vì, tôi biết, nơi cô ấy đặt chân lúc này."
Thật vất vả ở lại khách sạn**, Hứa Nhược Nam đem cái hộp kia nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, người ngồi ngu ngốc ở bên giường, ý nghĩ trống rỗng.
Làm sao bây giờ? Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
Bản thân mình có phải điên rồi hay không? Liền xem mấy câu trên tạp chí tài chính kinh tế, một chuyện cửa hàng đĩa lòng kia, liền bỏ công việc mơ ước chạy đến nơi đây. Xa xa nhìn anh ấy một cái, sau đó, một mình ngồi ở chỗ này ngẩn người...
Bản thân nghĩ đến kết quả nơi này làm gì? Giống lời thoại trong một vở diễn vậy, nức nở khóc lóc trở lại bên cạnh anh ấy, nói mình biết anh ấy yêu mình, nguyện ý nối lại tình xưa sao? Hay là giống như hôm nay, núp trong bóng tối, len lén nhìn anh, hiểu biết những thứ kia là anh đang diễn trò hay là chân tâm của anh ấy...
Nhưng bất luận là loại nào, sống ở thành phố S, tựa hồ cuộc sống cơ bản cũng không có, công việc, chỗ ở, sinh kế... Bước tiếp theo muốn suy tính nhiều chuyện lắm. Bản thân mình nhất thời ấm đầu, hiện yên tĩnh lại, mới phát hiện nhiều chuyện kỳ thực còn chưa suy xét xong.
Một cước đá rớt giày trên chân, Hứa Nhược Nam tê liệt ngã xuống trên chiếc giường lớn khách sạn. Ánh mắt chuyển hướng cái hộp bao giấy báo đặt trên tủ đầu giường.
"Bé gái, em nói chị nên làm cái gì bây giờ?" Đối với cái hộp kia, Hứa Nhược Nam thì thào tự nói.
Thuận tay chuẩn bị cầm lấy cái hộp, lại nghe "Xích" một tiếng, không biết tờ báo cái hộp kia bị cái gì đó trên tủ đầu giường vạch xuống, tìm tòi đường vạch hổng lổ lớn, mặt Sở Vân Tiêu cứ như vậy không hề dấu hiệu xuất hiện trước mặt Hứa Nhược Nam.
Hứa Nhược nam ngẩn người, lập tức ngồi thẳng thân mình, thuần thục kéo tờ báo kia xuống, từ từ đọc.
Báo chí là ngày 9 tháng 5.
《Thời báo A thành》, bởi vì bị xé mất một đoạn, cũng không thấy được trang báo cùng tiêu đề, nội dung báo viết cũng không toàn bộ, liều mạng hơn nửa ngày, mới nhìn rõ một câu nói.
Sở Vân Tiêu tại ngày lễ kết hôn của mình, đối mặt toàn thể khách nhân lạnh nhạt giải thích nguyên nhân cô dâu vắng mặt, cũng hi vọng khách nhân tham dự làm chứng, bất luận ra sao, bất kể là Hứa Nhược Nam, hay là Lâm Yên Nhiên, đều là tình cảm chân thành duy nhất trọn đời này, hôn lễ này không thể cử hành, nhất định sẽ có một ngày một lần nữa cử hành!
Tay Hứa Nhược Nam ngày càng run, trước mắt đã mơ hồ, trong hốc mắt không ngừng tích chất lỏng thấm ướt tờ báo trong tay kia, mấy chữ "Tình cảm chân thành duy nhất " xông ra trở nên đặc biệt mà thâm u.
"Đinh đông" vừa lúc đó chuông cửa vang lên.
"Ai đó?" Hứa Nhược Nam vội vàng lau loạn xạ hai cái ở trên mặt, thuận tay đem báo chí nhét ở dưới gối, đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra.
Nháy mắt, cô sửng sốt. Bởi vì, ngoài cửa, dựa vào tường đứng, đúng là người vừa rồi ở trên báo chí thề muốn một lần nữa cùng cô cử hành hôn lễ!