[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,272
- Điểm
- 93
Chương 40: Thăm
Đến khi ngồi trên xe Tiểu Dương, Sở Vân Tiêu mới cảm thấy bản thân mình không có chút sức lực nào. Không có sự đồng ý của bác sĩ đã tự ý xuất viện quá trình thật giống như phạm nhân vượt ngục, vừa sợ hãi lại kích thích...
"Sở tổng, tôi nghĩ anh vẫn nên nghe theo lời bác sĩ ..." Tiểu Dương khởi động xe, có chút lo lắng nhìn phía sau. Nói thật cậu cũng không thể phản kháng. Một bên làm mọi chuyện mà sếp yêu cầu, một bên lại nhớ tới những lời bác sĩ nói mà sợ. Hiện tại qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt yếu ớt của anh, trong long liền có chút hối hận.
"Yên tâm đi... Tôi rất khỏe..." Sở Vân Tiêu thở nhẹ, cũng đã hạ sốt, dạ dày cũng không còn đau nhiều, ngực tuy rằng không thoải mái, nhưng đều trong phạm vi chịu đựng. Hiên tại trong lòng anh chỉ có nhớ mong, nhớ đến khuôn mặt kia cùng nụ cười,...
"Mau... Lái xe đi". Sở Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.
Tiểu Dương do dự nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, giậm chân ga.
Tiểu Dương suốt một đường đi cũng không chạy nhanh, xe cứ bình ổn như vậy mà đến trước cửa bệnh viện ở thành phố G, sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn như cũ tái nhợt, hơi thở cũng không ổn định.
"Anh không sao chứ, Sở Tổng?" Giọng Tiểu Dương run run hỏi.
Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay, đáy mắt cũng hiện ra nét tiều tụy "Lại đây dìu tôi một chút".
Tiểu Dương chạy nhanh xuống xe, mở cửa sau ra, cẩn thận đỡ Sở Vân Tiêu vẫn có chút run rẩy xuống xe.
Mới từ xe bước ra, Khúc Quyên Quyên cũng đã đứng trước mặt anh.
"Anh cuối cùng cũng xuất hiện..." Khúc Quyên Quyên nhìn nam nhân trước mặt hiện lên vẻ mặt tái nhợt của người bệnh, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng cũng yếu đi vài phần.
"Sở Tổng thật ra..." Tay tiểu Dương cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, sau đó tay mình bị đẩy ra.
"Nhược Nam sao rồi?" Sở Vân Tiêu hít một hơi, áp chết cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cố gắng để bản thân mình dựa vào cửa xe.
"Có khỏe không em cũng không biết, hai ngày nay em đi thành phố P công tác, lúc sáng này mới trở về. Vừa mới vào xem cô ấy một lần, cũng không tệ lắm".
"Tôi... Đi xem cô ấy một chút".
"Bây giờ?" Khúc Quyên Quyên nhìn chằm chằm vào người kia "Buổi chiều sau ba giờ không được phép thăm bệnh!"
"Nếu không phải như vậy, em nghĩ... Vì sao anh gọi cho em?" Sở Vân Tiêu dựa vào trên xe mỉm cười: "Dẫn anh vào trong đi!"
Khúc Quyên Quyên có chút tức giận liếc Sở Vân Tiêu một cái, nghiên người làm một tư thế "thỉnh".
Sở Vân Tiêu âm thầm lấy tay chống đỡ cửa xe, nỗ lực để đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong.
"Tiểu Dương... Cậu ở trong xe... Chờ tôi". Nhìn Tiểu Dương đi theo phía sau, Sở Vân Tiêu nghiên đầu nhàn nhạt nói.
Tiểu Dương do dự trong chốc lát, lại nhìn Sở Vân Tiêu xong đành thở dài quay về xe.
Khúc Quyên Quyên đưa Sở Vân Tiêu tới phòng bệnh của Hứa Nhược Nam, liền nhìn thấy chị Trần vội vàng đi tới.
"Định đi đâu vậy chị Trần?" Khúc Quyên Quyên liền hỏi.
"Muốn tìm bác sĩ Trương, hộ lý nói hình như hôm nay tiểu thư uống thiếu loại thuốc nào nên kêu tôi đi hỏi thử".
"Em đưa chị qua đó, bác sĩ Trương đang ở phòng khám bệnh". Khúc Quyên Quyên nắm tay chị Trần, chỉ vào một phòng bệnh nằm ở cuối dãy, nói với Sở Vân Tiêu: "Nhược Nam ở trong đó, em sẽ không vào cùng anh".
Chậm rãi đi đến phòng trong còn, đứng ở ngoài Sở Vân Tiêu hít sâu một hơi, nhìn đến bản thân mình qua cửa kính phòng bệnh, trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt còn lại đều rất tốt. Nhẹ nhàng mà xoay nắm cửa, tâm không ức chế được mà có chút rung động.
"Chị Trần, nhanh vậy sao?" Hứa Nhược Nam nghiên đầu dựa vào tường, trên tay còn cầm một quyển sách, nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩn lên mà hỏi.
Không có trả lời như trong dự đoán, chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc từng bước đến bên giường của cô. Có chút không tin mà ngẩn đầu lên, cùng người kia bốn mắt nhìn nhau. Nhất thời kinh hãi, quyển sách trên tay rớt xuống dưới giường.
Sở Vân Tiêu hơi con người, nhặt lên quyển sách kia, đưa lại cho cô, hỏi: "Anh... Làm em sợ sao?"
Hứa Nhược Nam cầm lấy quyển sách, sự kinh ngạc nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, cô nhàn nhạt nói: "Em chỉ là không nghị tới".
Thân thể Sở Vân Tiêu có chút run rẩy, ngươi trên giường vẫn xa cách cùng lạnh lùng giống như ngày đó. Anh nhanh chóng ngồi ở trên giường cô, chậm rãi nói: "Thật ra công ty..."
"Tôi biết ngài vội, Sở tổng!" Hứa Nhược Nam không chờ anh nói xong, lạnh lùng nói, "Tôi cũng không đáng để ngài lo lắng!" Hứa Nhược Nam cố ý đem ngài cùng lo lắng mấy chữ này nói rất nặng, xong rồi quay mặt đi, cố ý không nhìn đến người kia sắc mặt càng ngày càng tái nhợt kia.
Sở Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, tay trái âm thầm giữ chặt ngực trái, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhược Nam, anh thừa nhận... Hôm đó bỏ lại em ở phòng cấp cứu... Là anh không đúng. Mấy ngày nay bởi vì công việc... Bỏ quên em, cũng là... Anh không đúng".
Sở Vân Tiêu giọng nói càng nhỏ, càng nói hơn là thái độ của anh làm Hứa Nhược Nam kinh ngạc. Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, không biện giải, chỉ thành thật xin lỗi. Hứa Nhược Nam có chút động lòng, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng như cũ.
"Ngài có gì không đúng, tôi bất quá chỉ là phụ kiện đi kèm..."
Tay đè lên ngực trái Sở Vân Tiêu càng nắm chặt hơn, nhìn người kia không nhìn đến mình một lần, toàn bộ thân thể có chút căng cứng.
"Ai... Nói cho em biết?" Giọng nói không nhịn có chút run rẩy.
Nghe giọng nói của anh không giống như trước đây, Hứa Nhược Nam xoay người qua, đập vào mắt là ngón tay gầy yếu kia đang nắm chặt, mà khuôn mặt anh tái nhợt cùng với nét bi thương. Lại lần nữa quay mặt đi, cứng rắn nói thầm: "Thật ra không biết, chỉ có một mình em thôi".
Sở Vân Tiêu nhắm chặt hai mắt, chờ cơn đau từ lông ngực đi qua, khi anh nói không khỏi có chút cô đơn: "Em chính là như vậy...Hôn nhân của chúng ta, đúng không?"
Hứa Nhược Nam nhếch miệng không nói lời nào.
Sở Vân Tiêu Nhìn cô một cái, chợt cười to rồi đứng lên, tiếp theo lại một trận ho khan ập đến. Ho đến nỗi Hứa Nhược Nam cảm thấy đau lòng. Nhưng là cô vẫn như cũn nắm chặt góc chăn của mình, khiến mình không nhìn đến Sở Vân Tiêu.
"Tốt lắm... Tốt lắm..." Thật lâu sau nam nhân mới khởi động thân thể mình, có chút run rẩy đến bên cạnh cửa, lúc tay nắm vào tay nắm, cúi đầu nói một tiếng: "Nghỉ ngơi thật tốt đi". Sau đó liền nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới có chút lạnh lùng: "Cảm ơn quan tâm!" Nam nhân lại lần nữa sau đó nhìn người trên giường bệnh, sau đó đóng cửa rời đi.
Nghe được cửa "Phanh" một tiếng khép lại, Hứa Nhược Nam mới quay mặt lại, nhìn cửa đã đóng chặt, giọt nước mắt theo gò má cô cứ thể chảy xuống.
"Sở tổng, tôi nghĩ anh vẫn nên nghe theo lời bác sĩ ..." Tiểu Dương khởi động xe, có chút lo lắng nhìn phía sau. Nói thật cậu cũng không thể phản kháng. Một bên làm mọi chuyện mà sếp yêu cầu, một bên lại nhớ tới những lời bác sĩ nói mà sợ. Hiện tại qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt yếu ớt của anh, trong long liền có chút hối hận.
"Yên tâm đi... Tôi rất khỏe..." Sở Vân Tiêu thở nhẹ, cũng đã hạ sốt, dạ dày cũng không còn đau nhiều, ngực tuy rằng không thoải mái, nhưng đều trong phạm vi chịu đựng. Hiên tại trong lòng anh chỉ có nhớ mong, nhớ đến khuôn mặt kia cùng nụ cười,...
"Mau... Lái xe đi". Sở Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.
Tiểu Dương do dự nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, giậm chân ga.
Tiểu Dương suốt một đường đi cũng không chạy nhanh, xe cứ bình ổn như vậy mà đến trước cửa bệnh viện ở thành phố G, sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn như cũ tái nhợt, hơi thở cũng không ổn định.
"Anh không sao chứ, Sở Tổng?" Giọng Tiểu Dương run run hỏi.
Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay, đáy mắt cũng hiện ra nét tiều tụy "Lại đây dìu tôi một chút".
Tiểu Dương chạy nhanh xuống xe, mở cửa sau ra, cẩn thận đỡ Sở Vân Tiêu vẫn có chút run rẩy xuống xe.
Mới từ xe bước ra, Khúc Quyên Quyên cũng đã đứng trước mặt anh.
"Anh cuối cùng cũng xuất hiện..." Khúc Quyên Quyên nhìn nam nhân trước mặt hiện lên vẻ mặt tái nhợt của người bệnh, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng cũng yếu đi vài phần.
"Sở Tổng thật ra..." Tay tiểu Dương cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, sau đó tay mình bị đẩy ra.
"Nhược Nam sao rồi?" Sở Vân Tiêu hít một hơi, áp chết cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cố gắng để bản thân mình dựa vào cửa xe.
"Có khỏe không em cũng không biết, hai ngày nay em đi thành phố P công tác, lúc sáng này mới trở về. Vừa mới vào xem cô ấy một lần, cũng không tệ lắm".
"Tôi... Đi xem cô ấy một chút".
"Bây giờ?" Khúc Quyên Quyên nhìn chằm chằm vào người kia "Buổi chiều sau ba giờ không được phép thăm bệnh!"
"Nếu không phải như vậy, em nghĩ... Vì sao anh gọi cho em?" Sở Vân Tiêu dựa vào trên xe mỉm cười: "Dẫn anh vào trong đi!"
Khúc Quyên Quyên có chút tức giận liếc Sở Vân Tiêu một cái, nghiên người làm một tư thế "thỉnh".
Sở Vân Tiêu âm thầm lấy tay chống đỡ cửa xe, nỗ lực để đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong.
"Tiểu Dương... Cậu ở trong xe... Chờ tôi". Nhìn Tiểu Dương đi theo phía sau, Sở Vân Tiêu nghiên đầu nhàn nhạt nói.
Tiểu Dương do dự trong chốc lát, lại nhìn Sở Vân Tiêu xong đành thở dài quay về xe.
Khúc Quyên Quyên đưa Sở Vân Tiêu tới phòng bệnh của Hứa Nhược Nam, liền nhìn thấy chị Trần vội vàng đi tới.
"Định đi đâu vậy chị Trần?" Khúc Quyên Quyên liền hỏi.
"Muốn tìm bác sĩ Trương, hộ lý nói hình như hôm nay tiểu thư uống thiếu loại thuốc nào nên kêu tôi đi hỏi thử".
"Em đưa chị qua đó, bác sĩ Trương đang ở phòng khám bệnh". Khúc Quyên Quyên nắm tay chị Trần, chỉ vào một phòng bệnh nằm ở cuối dãy, nói với Sở Vân Tiêu: "Nhược Nam ở trong đó, em sẽ không vào cùng anh".
Chậm rãi đi đến phòng trong còn, đứng ở ngoài Sở Vân Tiêu hít sâu một hơi, nhìn đến bản thân mình qua cửa kính phòng bệnh, trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt còn lại đều rất tốt. Nhẹ nhàng mà xoay nắm cửa, tâm không ức chế được mà có chút rung động.
"Chị Trần, nhanh vậy sao?" Hứa Nhược Nam nghiên đầu dựa vào tường, trên tay còn cầm một quyển sách, nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩn lên mà hỏi.
Không có trả lời như trong dự đoán, chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc từng bước đến bên giường của cô. Có chút không tin mà ngẩn đầu lên, cùng người kia bốn mắt nhìn nhau. Nhất thời kinh hãi, quyển sách trên tay rớt xuống dưới giường.
Sở Vân Tiêu hơi con người, nhặt lên quyển sách kia, đưa lại cho cô, hỏi: "Anh... Làm em sợ sao?"
Hứa Nhược Nam cầm lấy quyển sách, sự kinh ngạc nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, cô nhàn nhạt nói: "Em chỉ là không nghị tới".
Thân thể Sở Vân Tiêu có chút run rẩy, ngươi trên giường vẫn xa cách cùng lạnh lùng giống như ngày đó. Anh nhanh chóng ngồi ở trên giường cô, chậm rãi nói: "Thật ra công ty..."
"Tôi biết ngài vội, Sở tổng!" Hứa Nhược Nam không chờ anh nói xong, lạnh lùng nói, "Tôi cũng không đáng để ngài lo lắng!" Hứa Nhược Nam cố ý đem ngài cùng lo lắng mấy chữ này nói rất nặng, xong rồi quay mặt đi, cố ý không nhìn đến người kia sắc mặt càng ngày càng tái nhợt kia.
Sở Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, tay trái âm thầm giữ chặt ngực trái, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhược Nam, anh thừa nhận... Hôm đó bỏ lại em ở phòng cấp cứu... Là anh không đúng. Mấy ngày nay bởi vì công việc... Bỏ quên em, cũng là... Anh không đúng".
Sở Vân Tiêu giọng nói càng nhỏ, càng nói hơn là thái độ của anh làm Hứa Nhược Nam kinh ngạc. Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, không biện giải, chỉ thành thật xin lỗi. Hứa Nhược Nam có chút động lòng, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng như cũ.
"Ngài có gì không đúng, tôi bất quá chỉ là phụ kiện đi kèm..."
Tay đè lên ngực trái Sở Vân Tiêu càng nắm chặt hơn, nhìn người kia không nhìn đến mình một lần, toàn bộ thân thể có chút căng cứng.
"Ai... Nói cho em biết?" Giọng nói không nhịn có chút run rẩy.
Nghe giọng nói của anh không giống như trước đây, Hứa Nhược Nam xoay người qua, đập vào mắt là ngón tay gầy yếu kia đang nắm chặt, mà khuôn mặt anh tái nhợt cùng với nét bi thương. Lại lần nữa quay mặt đi, cứng rắn nói thầm: "Thật ra không biết, chỉ có một mình em thôi".
Sở Vân Tiêu nhắm chặt hai mắt, chờ cơn đau từ lông ngực đi qua, khi anh nói không khỏi có chút cô đơn: "Em chính là như vậy...Hôn nhân của chúng ta, đúng không?"
Hứa Nhược Nam nhếch miệng không nói lời nào.
Sở Vân Tiêu Nhìn cô một cái, chợt cười to rồi đứng lên, tiếp theo lại một trận ho khan ập đến. Ho đến nỗi Hứa Nhược Nam cảm thấy đau lòng. Nhưng là cô vẫn như cũn nắm chặt góc chăn của mình, khiến mình không nhìn đến Sở Vân Tiêu.
"Tốt lắm... Tốt lắm..." Thật lâu sau nam nhân mới khởi động thân thể mình, có chút run rẩy đến bên cạnh cửa, lúc tay nắm vào tay nắm, cúi đầu nói một tiếng: "Nghỉ ngơi thật tốt đi". Sau đó liền nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới có chút lạnh lùng: "Cảm ơn quan tâm!" Nam nhân lại lần nữa sau đó nhìn người trên giường bệnh, sau đó đóng cửa rời đi.
Nghe được cửa "Phanh" một tiếng khép lại, Hứa Nhược Nam mới quay mặt lại, nhìn cửa đã đóng chặt, giọt nước mắt theo gò má cô cứ thể chảy xuống.