Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 40: Thăm

Đến khi ngồi trên xe Tiểu Dương, Sở Vân Tiêu mới cảm thấy bản thân mình không có chút sức lực nào. Không có sự đồng ý của bác sĩ đã tự ý xuất viện quá trình thật giống như phạm nhân vượt ngục, vừa sợ hãi lại kích thích...

"Sở tổng, tôi nghĩ anh vẫn nên nghe theo lời bác sĩ ..." Tiểu Dương khởi động xe, có chút lo lắng nhìn phía sau. Nói thật cậu cũng không thể phản kháng. Một bên làm mọi chuyện mà sếp yêu cầu, một bên lại nhớ tới những lời bác sĩ nói mà sợ. Hiện tại qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt yếu ớt của anh, trong long liền có chút hối hận.

"Yên tâm đi... Tôi rất khỏe..." Sở Vân Tiêu thở nhẹ, cũng đã hạ sốt, dạ dày cũng không còn đau nhiều, ngực tuy rằng không thoải mái, nhưng đều trong phạm vi chịu đựng. Hiên tại trong lòng anh chỉ có nhớ mong, nhớ đến khuôn mặt kia cùng nụ cười,...

"Mau... Lái xe đi". Sở Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.

Tiểu Dương do dự nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, giậm chân ga.

Tiểu Dương suốt một đường đi cũng không chạy nhanh, xe cứ bình ổn như vậy mà đến trước cửa bệnh viện ở thành phố G, sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn như cũ tái nhợt, hơi thở cũng không ổn định.

"Anh không sao chứ, Sở Tổng?" Giọng Tiểu Dương run run hỏi.

Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay, đáy mắt cũng hiện ra nét tiều tụy "Lại đây dìu tôi một chút".

Tiểu Dương chạy nhanh xuống xe, mở cửa sau ra, cẩn thận đỡ Sở Vân Tiêu vẫn có chút run rẩy xuống xe.

Mới từ xe bước ra, Khúc Quyên Quyên cũng đã đứng trước mặt anh.

"Anh cuối cùng cũng xuất hiện..." Khúc Quyên Quyên nhìn nam nhân trước mặt hiện lên vẻ mặt tái nhợt của người bệnh, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng cũng yếu đi vài phần.

"Sở Tổng thật ra..." Tay tiểu Dương cảm nhận được tay mình bị nắm chặt, sau đó tay mình bị đẩy ra.

"Nhược Nam sao rồi?" Sở Vân Tiêu hít một hơi, áp chết cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cố gắng để bản thân mình dựa vào cửa xe.

"Có khỏe không em cũng không biết, hai ngày nay em đi thành phố P công tác, lúc sáng này mới trở về. Vừa mới vào xem cô ấy một lần, cũng không tệ lắm".

"Tôi... Đi xem cô ấy một chút".

"Bây giờ?" Khúc Quyên Quyên nhìn chằm chằm vào người kia "Buổi chiều sau ba giờ không được phép thăm bệnh!"

"Nếu không phải như vậy, em nghĩ... Vì sao anh gọi cho em?" Sở Vân Tiêu dựa vào trên xe mỉm cười: "Dẫn anh vào trong đi!"

Khúc Quyên Quyên có chút tức giận liếc Sở Vân Tiêu một cái, nghiên người làm một tư thế "thỉnh".

Sở Vân Tiêu âm thầm lấy tay chống đỡ cửa xe, nỗ lực để đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong.

"Tiểu Dương... Cậu ở trong xe... Chờ tôi". Nhìn Tiểu Dương đi theo phía sau, Sở Vân Tiêu nghiên đầu nhàn nhạt nói.

Tiểu Dương do dự trong chốc lát, lại nhìn Sở Vân Tiêu xong đành thở dài quay về xe.

Khúc Quyên Quyên đưa Sở Vân Tiêu tới phòng bệnh của Hứa Nhược Nam, liền nhìn thấy chị Trần vội vàng đi tới.

"Định đi đâu vậy chị Trần?" Khúc Quyên Quyên liền hỏi.

"Muốn tìm bác sĩ Trương, hộ lý nói hình như hôm nay tiểu thư uống thiếu loại thuốc nào nên kêu tôi đi hỏi thử".

"Em đưa chị qua đó, bác sĩ Trương đang ở phòng khám bệnh". Khúc Quyên Quyên nắm tay chị Trần, chỉ vào một phòng bệnh nằm ở cuối dãy, nói với Sở Vân Tiêu: "Nhược Nam ở trong đó, em sẽ không vào cùng anh".

Chậm rãi đi đến phòng trong còn, đứng ở ngoài Sở Vân Tiêu hít sâu một hơi, nhìn đến bản thân mình qua cửa kính phòng bệnh, trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt còn lại đều rất tốt. Nhẹ nhàng mà xoay nắm cửa, tâm không ức chế được mà có chút rung động.

"Chị Trần, nhanh vậy sao?" Hứa Nhược Nam nghiên đầu dựa vào tường, trên tay còn cầm một quyển sách, nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩn lên mà hỏi.

Không có trả lời như trong dự đoán, chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc từng bước đến bên giường của cô. Có chút không tin mà ngẩn đầu lên, cùng người kia bốn mắt nhìn nhau. Nhất thời kinh hãi, quyển sách trên tay rớt xuống dưới giường.

Sở Vân Tiêu hơi con người, nhặt lên quyển sách kia, đưa lại cho cô, hỏi: "Anh... Làm em sợ sao?"

Hứa Nhược Nam cầm lấy quyển sách, sự kinh ngạc nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, cô nhàn nhạt nói: "Em chỉ là không nghị tới".

Thân thể Sở Vân Tiêu có chút run rẩy, ngươi trên giường vẫn xa cách cùng lạnh lùng giống như ngày đó. Anh nhanh chóng ngồi ở trên giường cô, chậm rãi nói: "Thật ra công ty..."

"Tôi biết ngài vội, Sở tổng!" Hứa Nhược Nam không chờ anh nói xong, lạnh lùng nói, "Tôi cũng không đáng để ngài lo lắng!" Hứa Nhược Nam cố ý đem ngài cùng lo lắng mấy chữ này nói rất nặng, xong rồi quay mặt đi, cố ý không nhìn đến người kia sắc mặt càng ngày càng tái nhợt kia.

Sở Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, tay trái âm thầm giữ chặt ngực trái, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhược Nam, anh thừa nhận... Hôm đó bỏ lại em ở phòng cấp cứu... Là anh không đúng. Mấy ngày nay bởi vì công việc... Bỏ quên em, cũng là... Anh không đúng".

Sở Vân Tiêu giọng nói càng nhỏ, càng nói hơn là thái độ của anh làm Hứa Nhược Nam kinh ngạc. Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, không biện giải, chỉ thành thật xin lỗi. Hứa Nhược Nam có chút động lòng, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng như cũ.

"Ngài có gì không đúng, tôi bất quá chỉ là phụ kiện đi kèm..."

Tay đè lên ngực trái Sở Vân Tiêu càng nắm chặt hơn, nhìn người kia không nhìn đến mình một lần, toàn bộ thân thể có chút căng cứng.

"Ai... Nói cho em biết?" Giọng nói không nhịn có chút run rẩy.

Nghe giọng nói của anh không giống như trước đây, Hứa Nhược Nam xoay người qua, đập vào mắt là ngón tay gầy yếu kia đang nắm chặt, mà khuôn mặt anh tái nhợt cùng với nét bi thương. Lại lần nữa quay mặt đi, cứng rắn nói thầm: "Thật ra không biết, chỉ có một mình em thôi".

Sở Vân Tiêu nhắm chặt hai mắt, chờ cơn đau từ lông ngực đi qua, khi anh nói không khỏi có chút cô đơn: "Em chính là như vậy...Hôn nhân của chúng ta, đúng không?"

Hứa Nhược Nam nhếch miệng không nói lời nào.

Sở Vân Tiêu Nhìn cô một cái, chợt cười to rồi đứng lên, tiếp theo lại một trận ho khan ập đến. Ho đến nỗi Hứa Nhược Nam cảm thấy đau lòng. Nhưng là cô vẫn như cũn nắm chặt góc chăn của mình, khiến mình không nhìn đến Sở Vân Tiêu.

"Tốt lắm... Tốt lắm..." Thật lâu sau nam nhân mới khởi động thân thể mình, có chút run rẩy đến bên cạnh cửa, lúc tay nắm vào tay nắm, cúi đầu nói một tiếng: "Nghỉ ngơi thật tốt đi". Sau đó liền nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới có chút lạnh lùng: "Cảm ơn quan tâm!" Nam nhân lại lần nữa sau đó nhìn người trên giường bệnh, sau đó đóng cửa rời đi.

Nghe được cửa "Phanh" một tiếng khép lại, Hứa Nhược Nam mới quay mặt lại, nhìn cửa đã đóng chặt, giọt nước mắt theo gò má cô cứ thể chảy xuống.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 41: Xuất viện

Sở Vân Tiêu không biết mình đã trở lại trên xe như thế nào, cả người đều cảm thấy đau đớn, bước chân có chút loạng choạng nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh, những lời Hứa Nhược Nam vừa nói, mỗi chữ đều đánh vào tâm trí anh, khiến anh không biết phải làm như thế nào.

"Sở Tổng, ngài không sao chứ?" Tiểu Dương nhìn thấy Sở Vân Tiêu lảo đảo đi ra vội vàng bước tới đỡ anh.

"Tiểu Dương, về sau... Không cần dùng ngài". Sở Vân Tiêu đột nhiên nắm chặt tay Tiểu Dương, lạnh lùng nói.

"Sở tổng, ngài..." Lời Sở Vân Tiêu nói làm cho cậu có chút không hiểu, quán tính xưng hô còn chưa nói xong đã bị Sở Vân Tiêu hét to đánh gãy: "Không cần gọi ngài, không cho phép!"

Tiểu Dương có chút sợ hãi gật đầu sau đó đỡ Sở Vân Tiêu vào trong xe.

Xe vừa chạy, Sở Vân tiêu đã hẹ kính xe xuống, anh vô lực dựa vào lưng ghế, gió từ ngoài thổi vào, như vậy có thể giúp bản thân mình tỉnh táo một chút.

Lời của Chu Minh anh vẫn còn chưa quên, "Chỉ cần hai bên đối sử chân thành..." Sở Vân Tiêu cười nhạt, cảm thấy đủ châm chọc! Lúc chạy khỏi bệnh viện, anh chỉ cần đối sử chân thành với người đó, thì có thể giữ lấy phần ấm áp kia, mãi mãi! Kết quả... Đi một vòng lớn như vậy, bản thân mình vẫn không có kết quả. Vẫn nên giống như trước đây đeo lên khuôn mặt giả tạo, mãi mãi xa cách mọi người, như vậy sẽ không có ai có thể làm tổn thương bản thân mình nữa! Sở Vân Tiêu âm thầm Xiết chặt tay, đè nén lồng ngực lại bắt đầu đau của mình, trong lòng lại một trận tĩnh mịch.

Sau ngày đó, Sở Vân Tiêu bắt đầu điên cuồng làm việc, xử lý những chuyện còn lại ở thành phố T xong lại tham dự lễ khai trương rạp chiếu phim, rồi họp tuyên truyền chế tạo sản phẩm mới, ký tên các hạng mục, dự hội nghị... Anh khiến mình không nghĩ tới người kia, suy nghĩ những chuyện kia, thậm chí còn không về biệt thự. Cho đến một ngày nào đó, Khúc Quyên Quyên gọi điện thoại báo ngày mai Hứa Nhược Nam xuất viện.

Cúp điện thoại, anh có chút ngơ ngác ngồi trên chỗ của mình, xiếc chặc cây bút chì đang cầm trên tay, dùng sức đến nỗi đầu bút đâm vào tay khiến máu ra.

Đêm đó, anh về biệt thự. Mở ra cửa phòng khách, một mảnh đen cùng lạnh lẽo đập vào mắt. Chậm rãi thay giày của mình, Sở Vân Tiêu cũng không có ấn mở đèn, mà ngồi ở Sofa trong phòng khách, cởi bỏ áo khoát cùng caravat. Cứ như vậy ngồi thật lâu trong bóng đêm, anh giống như nhớ ra cái gì đó, thò tay vào ngăn kéo trong ngăn bàn một lúc, lấy ra một gói thuốc cùng bật lửa. Tuy rằng Sở Vân Tiêu không hút thuốc nhưng dùng để đãi khách vẫn có. Trong bóng đêm anh lấy thuốc từ trong ra, sau đó để bên miệng, châm lửa, hút một hơi. Lập tức bị nicotine trong thuốc lá kích thích khiến anh ho khan một trận. Nhưng là sau đó anh lại tiếp tục đem thuốc tới bên miệng, hút... Ho khan dần dần giảm, trong đêm chỉ còn lại một tia sáng của thuốc lá cùng tiếng ho bất chợt và thở dốc...

Trời vừa sáng, má Trương đã nhìn thấy thiếu gia đã nhiều ngày không về của nhà mình đang khép hờ mắp ăằm trên ghế sofa. Áo trong có chút hỗn độn, tóc cũng rối.

"Thiếu gia..."Má Trương đi qua, nhẹ nhàng gọi: "Trở về phòng ngủ tiếp một lát đi..."

Sở Vân Tiêu có chút nhập nhèm mà mở mắt ra, nhìn má Trương một chút, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhạt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Vẫn chưa tới sáu giờ".

"Tôi... Đi tắm đã". Sở Vân Tiêu chống lưng ghế đứng dậy, một trận choáng váng đánh úp lại khiến anh ngã ngược về Sofa.

"Thiếu gia?" Má Trương vội vàng chạy lại đỡ anh, lo lắng kêu.

"Tôi không sao, chỉ là có chút choáng váng". Sở Vân Tiêu điều chỉnh hô hấp, lại nhờ má Trương đỡ mới có thể đứng lên. "Bà đi làm việc của mình đi, tôi đi tắm xong sẽ đến công ty".

Nói xong Sở Vân Tiêu thả tay má Trương ra, chậm chạp đi lên cầu thang. Má Trương nhìn bóng lưng hiu quạnh của anh, lại nhìn đến tàn thuốc đầu trong gạt tàn, trong mắt hiện lên nét lo lắng...

Hứa Nhược Nam ngơ ngác ngồi trên đầu giường, nhìn chị Trần đang gom đồ cho mình. Bản thân mình hôm nay xuất viện, cũng biết Khúc Quyên Quyên hôm qua gọi cho anh, anh sẽ đến chứ? Sau ngày đó, anh liền xuất hiện trên các mặt báo tài chính, tin tức trên ti vi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy...

"Tiểu thư, lão Chung đã lái xe đến rồi". Chị Trần bước vào cửa, nhẹ nhàng gọi Hứa Nhược Nam.

Hứa Nhược Nam nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái, mười giờ ba mươi sáng. Lúc này người kia có thể đang cắt băng khánh thành hoặc họp hội nghị, bản thân mình bất quá chỉ là phần thêm vào mà thôi. Cô cúi đầu để không cho chị Trần nhìn thấy ánh mắt đã ẩm ướt của mình, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi".

Khúc Quyên Quyên cùng Hứa Nhược Nam ra khỏi bệnh viện, lão chung là lái xe của Hứa gia đã chờ sẵn ở cửa. Khúc Quyên Quyên đưa cho Hứa Nhược Nam vài món, một bên nhìn ngắm xung quanh, vẻ mặt mang vài phần lo lắng cùng bực tức.

"Anh ấy không tới đâu..." giọng Hứa Nhược Nam có chút vô lực cùng trống rỗng, "Một phần thêm vào, làm sao có thể so sánh với ngàn vụ làm ăn?"

Khúc Quyên Quyên nhất thời có chút hoang mang, còn không hiểu Hứa Nhược Nam có ý gì, thì Hứa Nhược Nam đã bước vào xe, hạ cửa kính xe xuống phất tay với cô rồi rời đi.

Khúc Quyên Quyên lắc đầu, xoay người lại.

Các cô đều không chú ý, xe của Hứa gia đi rồi, ưừ một góc đối diện bệnh viện xuất hiện một chiếc xe.

"Sở Tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Dương nhìn Sở Vân Tiêu khuôn mặt tái nhợt đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau hỏi.

"Về công ty". Giọng nói cực kỳ yếu ớt.

Tiểu Dương có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua Sở Vân tiêu, cậu có chút không hiểu ông chủ mình sáng sớm đã chờ ở cổng bệnh viện nhưng lại không đi vào. Lại càng nghĩ vì sao khi nhìn thấy phu nhân đi ra ông chủ lại càng không đón... Nghi ngờ trong lòng càng nhiều. Tiểu Dương biết mình không có thư cách hỏi, áp chế xuống ngàn vạn câu hỏi của mình, lái xe đi về phía Sở thị.


 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 42: Nói chuyện

"Chú Chung, đưa con về biệt thự nhà họ Sở đi" Xe đi được một đoạn, Hứa Nhược Nam đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, đột nhiên nói.

"Tiểu thư..." Chị Trần có chút ấp a ấp úng" Cô về bên đó, ai sẽ chăm sóc cô. Bác sĩ nói tay phải của cô cần một thời gian nữa mới khỏi".

"Bên kia cũng có người" Hứa Nhược Nam nhàn nhạt nói: "Tôi dù sao cũng là vợ của Sở Vân Tiêu, về nhà mẹ đẻ không tốt lắm".

Người trên xe không nói chuyện nữa, lão Chung cũng thay đổi phương hướng đi về phía biệt thự.

Đợi cho Chú Chung cùng Chị Trần rời đi, Hứa Nhược Nam mới cảm thấy có gì đó không đúng. Từ lúc cô về má Trương cũng không có xuất hiện. Lại nhớ đến khi mình nằm viện, má Trương cũng chưa bao giờ đến, trong lòng Hứa Nhược Nam càng thêm nghi ngờ.

Đi xuống dưới lầu, nhìn thấy má Trương đang làm cơm trưa trong bếp, Hứa Nhược Nam tươi cười đi qua nói: "Trong nhà mấy hôm nay đều phải nhờ vào má Trương cùng chú Trương".

Má Trương lạnh lùng nhìn cô một cái, trên tay cũng không có ngừng lại, cũng không mở miệng nói chuyện.

Nụ cười trên mặt Hứa Nhược Nam cứng đờ, ngồi xuống mới phát hiện trên bàn đã để sẵn một cái muỗng cùng những món cô thích, lại nhìn đến tay phải mình liền có chút cảm động.

"Cám ơn bà, má Trương".

Má Trương vẫn nhàn nhạt "Không cần cám ơn tôi, là thiếu gia đã dặn dò, nếu như cô trở về thì chuẩn bị cho cô". Nói xong má Trương cũng không thèm nhìn Hứa Nhược Nam một cái, xoay người vào trong bếp.

Tâm Hứa Nhược Nam bị bà nói làm cho hỗn loạn, cũng không chú ý bà lạnh lùng với cô, chỉ là cứ như vậy máy móc múc cơm bỏ vào miệng, trong lòng cứ nghĩ tới câu đó: Là thiếu gia đã dặn dò, khóe miệng không khỏi hiện lên nét cười khổ.

Đồng hồ đã điểm qua hai giờ đêm, Hứa Nhược Nam có chút đờ đẫn nhìn trong bóng đêm, khẽ thở dài, tắt tivi rồi rời khỏi phòng khách, đi lên lầu.

Đột nhiên cửa "phanh" một tiếng mở ra. Hứa Nhược Nam đã đi lên lầu hai liền giật mình mà nhìn xuống dưới, một bóng người lung lay đi đến. Dù không bật đèn nhưng vẫn có thể nhìn đến bóng dáng kia Hứa Nhược Nam cũng có thể chắc chắn đó là Sở Vân Tiêu. Chỉ thấy anh lung lay đi đến sofa ngồi xuống. Không biết có phải ảo giác của mình không, cô giống như nghe thấy tiếng thở dài từ trong phòng khách vọng lại.

Hứa Nhược Nam cứ như vậy vịn vào lan can mà đứng đó nhìn người ngồi trên sofa. Nhìn anh lục lọi dưới bàn trà, sau đó trong phòng khách truyền tới tiếng 'tách' của bật lửa, loáng một cái trong phòng khách liền có một điểm sáng. Đồng thời mùi thuốc lá nhàn nhạt thoáng trong không khí. Khi nhìn đến người kia hút thuốc trong bóng đêm, trong lòng Hứa Nhược Nam có chút đau đớn. Theo bản năng, cô xoay người bật sáng đèn lầu hai.

Ánh sáng không quá chói mắt nhưng cũng khiến anh bất ngờ, thân thể có chút cứng ngắc, sau đó giống như không thể tin mà quay đầu nhìn về phía lầu hai, ánh mắt có chút mơ hồ. Ánh mắt Hứa Nhược Nam cũng có chút suy tư, nhìn lại người đang nhìn mình, sau đó chậm rãi từng bước xuống cầu thang, thật lâu sau mới đến bên cạnh anh.

Áo khoát Sở Vân Tiêu tùy ý ném ở Sofa, áo sơ-mi đen đã cởi bỏ hai nút áo. Có thể là do ánh đèn, sắc mặt anh cực kỳ tái nhợt, trên người ngoại trừ mùi thuốc lá, còn có mùi rượu nhàn nhạt.

"Về từ lúc nào?" Nhìn người đang đứng bên cạnh, ánh mắt Sở Vân Tiêu có chút âm u.

"Từ lúc anh hội họp, cắt băng khánh thành gì đó". Hứa Nhược Nam dựa vào Sofa, giọng nói cũng kh6ong có chút ấm áp nào.

Nghe được những lời này của Hứa Nhược Nam, ánh mắt anh có chút tâm tối, bàn tay đã đè lên ngực trái đang đau nhứt của mình.

"Nhược Nam, chúng ta nhất định phải dùng phương thức này để nói chuyện với nhau sao?" Giọng của anh vẫn giống như trước bình tịnh, chỉ là bàn tay đang đè lên ngực kia giống như càng chặt hơn.

"Vậy ngài hy vọng chúng ta nói chuyện với nhau như thế nào?" Hứa Nhược Nam liếc mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Vân Tiêu, sau đó chậm rãi nói: "Nói chuyện như thế này còn không được sao? Là chưa đủ thành ý? Hay à không được khách khí? Không phải rất phù hợp thói quen cao quý của nhà họ Sở các người..."

"Nhược Nam..." Tay Sở Vân Tiêu run run dụi tắt điếu thuốc trong tay, lại chống tay đứng lên, lảo đảo nắm được tay Hứa Nhược Nam: "Không cần... Như vậy, có được không?" Giọng nói có chút ôn nhu.

Hứa Nhược Nam xoay mặt đi, cố ý không nhìn tới khuôn mặt tái nhợt như người chết kia, đồng thời rút tay ra khỏi bàn tay lạnh lẽo kia, lạnh lùng nói: "Sở tiên sinh, thỏa thuận li hôn buổi chiều tôi đã nhờ luật sư soạn rồi, tôi cũng đã ký tên. Đã đặt trên bàn trong thư phòng của anh, nếu có thời gian liền làm phia62n anh xem xem, nếu không có vấn đề, chúng ta mau chóng hoàn thành thủ tục".

Mặt Sở Vân Tiêu lại càng thêm tái nhợt, thân thể cũng không được tự chủ mà có chút choáng váng, anh vội vàng vịnh lấy sofa, sau đó ngồi xuống. Mấy phút sau mới nghe thấy anh nói bốn chữ "Anh, không đồng ý!" Bằng giọng nói khàn khàn.

"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ rời khỏi đây, sau hai năm ở riêng, quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ tự động giải trừ!" Hứa Nhược Nam thập phần kiên định nói.

Thân mình Sở Vân Tiêu lại lần nữa căng thẳng, anh cúi người, bàn tay đè lên ngực trái, hơi thở có chút bất ổn: "Ba của em... Có lẽ không nói cho em biết, tôi cùng ông ta.... Trong lúc ký kết....còn cần thêm yêu cầu".

"Là gì?" Tay Hứa Nhược Nam nắm chặt sofa, giọng nói cũng có chút run.

"Hôn nhân của tôi và em... Ít nhất... phải năm năm, nếu không... Hứa gia không chỉ không có khoảng vay... còn có... Chết rất khó coi!"

Mặt Hứa Nhược Nam có chút tái nhợt, cô nhỏ giọng nói: "Thả tôi đi, nếu anh còn có chút lương tâm..."

"Tôi sẽ không!" Sở Vân Tiêu đột nhiên ngẩn đầu, một tầng mồ hôi lăn từ trên trán anh, trên mặt không che giấu nổi đau đớn: "Tôi sẽ không... Buông tha..." Một chữ "em" còn chưa nói xong, anh đột nhiên ngã trên sofa, một chất lỏng màu đỏ từ miệng anh chảy ra.

"Vân Tiêu..." Tất cả oán hận cùng không cam lòng của cô khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ kia đã tan không còn chút nào nữa, Hứa Nhược Nam vội vàng bước tới chỗ anh rồi nâng người dậy, lại vội vàng lau đi vết máu, một bên lớn tiếng kêu: 'Má Trương, chú Trương, mọi người mau tới đây, Vân Tiêu nôn ra máu..."
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 43: Cấp cứu

Nhìn ánh đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, liền nhớ tới Sở Vân Tiêu lúc đó, Hứa Nhược Nam có chút vô lực ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ánh đèn kia, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, cũng không di chuyển dù chỉ một chút.

"Nhược Nam, cậu nghỉ ngơi một chút đi, cậu hôm nay vừa mới xuất viện, thân thể không chịu nổi đâu". Hôm nay Khúc Quyên Quyên làm ca đêm, nghe tin liền chạy tới sau đó vẫn ngồi bên cạnh Hứa Nhược Nam.

Hứa Nhược Nam không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

Đèn phòng cấp cứu bỗng nhiên tắt, Hứa Nhược Nam vội vàng đứng lên, từng bước bước nhanh về phía phòng cấp cứu, Sầm Hào, tiểu Dương, má Trương cũng vội vàng bước lại.

Phòng cấp cứu vừa mở, bác sĩ dẫn đầu đi ra. Khúc Quyên Quyên bước lên phía trước: "Thế nào rồi, bác sĩ Hà?"

Bác sĩ Hà mặt nghiêm túc nhìn đám người vây xung quanh mình, giọng nói có vài phần sắc bén: "Mọi người đều là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi". Hứa Nhược Nam cúi đầu nói.

"Cô ấy là vợ". Khúc Quyên Quyên vội vàng bổ xung.

Bác sĩ lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Nam một hồi, giọng nói vẫn như trước lạnh lùng: "Cô làm vợ anh ta như thế mà được à? Chồng mình bệnh chưa khỏi còn cho phép uống rượu? Còn có viêm cơ tim cấp tính tại sao lại không đến bệnh viện?"

"Bệnh? Viêm cơ tim cấp tính?" Hứa Nhược Nam nói thầm mấy chữ này, có chút mơ hồ nhìn bác sĩ Hà.

"Viêm cơ tim cấp tính, dạ dày xuất huyết. Hiện tại mặc dù không còn nguy hiểm đến tín mạng, nhưng tình huống cũng không quá tốt". Bác sĩ Hà không để ý đến ánh mắt Hứa Nhược Nam, quay sang nói với Khúc Quyên Quyên: "Trước đưa vào ICU quan sát rồi nói sau" Nói xong không thèm nhìn đến Hứa Nhược Nam mà rời đi.

Hứa Nhược Nam có chút nghi ngờ nhìn về phía mọi người xung quanh: "Mọi người ai có thể nói cho tôi biết, mấy ngày hôm nay rốt cục đã có chuyện gì xảy ra không?" Ngoại trừ Tiểu Dương, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt ngạc nhiên.

Tiêu Dương vừa muốn nói, Sở Vân Tiêu đã được đẩy ra.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam vội vàng bước đến, nhìn người nằm trên giường, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đang đeo lên máy thở, ngoại trừ tóc màu đen, còn lại cùng ga giường cũng không có khác nhau.

Sở Vân Tiêu nhanh chóng được đưa vào ICU, cách cửa kính Hứa Nhược Nam vẫn thấy được mấy y tá đang cắm mấy ống dẫn vào người anh, sau đó là các loại dụng cụ. Người kia yên lặng nằm ở đó, ngoài âm thanh của máy móc, không còn gì khác.

Cô chậm rãi cúi đầu, đi đến bên ghế dài ngồi xuống, nói với những người khác, cúi đầu hỏi: "Mọi người ai có thể nói cho tôi biết, mấy hôm nay cuối cùng là có chuyện gì?"

Má Trương có chút khinh thường liếc Hứa Nhược Nam một cái, tức giận nói: "Thiếu gia từ ngày giỗ đã không được khỏe rồi, cô không biết sao?"

Hứa Nhược Nam không quan tâm sự khinh thường trong lời nói của má Trương, trong đầu liền nhớ tới ngày đó ở công viên tưởng niệm, Vân Tiêu được dìu đi ra, lại chống xe của mình mới có thể đứng vững...

"Sở tổng mấy ngày hôm trước có đi thành phố T, công việc cứ như thế đọng lại, sau khi trở về cậu ấy gần như đều tăng ca đến nửa đêm, tối hôm qua còn cùng người của chính phủ xã giao, cậu ấy uống rất nhiều..."Sầm Hào một bên giải thích.

"Anh ấy đi thành phố T? Là khi nào?" Hứa Nhược Nam bỗng nhiên ngẩn đầu.

"Chính là... Ngày cô xảy ra tai nạn xe..." Tiểu Dương có chút run sợ, không dám nhìn đến Hứa Nhược Nam.

"Cậu nói là lúc chiều ngày đó sao..." Giọng nói Hứa Nhược Nam rất nhẹ.

"Đúng vậy. Cụ thể thì tôi không biết, chỉ là, hôm đó Sở tổng vừa đến thành phố T đã mở họp suốt đêm, ngày hôm sau lại đi lại rất nhiều nơi, đến lúc xế chiều..."

"Thế nào?" Mọi người gần như cùng lúc hỏi.

"Buổi chiều Sở tổng ngất xỉu trong phòng làm việc, chúng tôi liền đưa anh ấy đi bệnh viện. Lúc đó anh ấy sốt đến 39 độ 8, lúc tỉnh lại thì cứ nhất quyết xuất viện, nói là truyền nước xong sẽ về thành phố G". Tiểu Dương nuốt nước miếng, "Nhưng mà lúc trời tối, Sở tổng bởi vì sốt cao mà dẫn đến viêm cơ tim, dạ dày co rút". Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cậu càng thấp.

"Về sao thế nào?" Hứa Nhược Nam nói rất nhỏ, giống như thì thầm.

"Sốt hơn hai ngày mới hết, bác sĩ nói anh ấy phải nằm trên giường ít nhất hai ngày, chỉ là đến lúc sáng ngày thứ ba anh ấy đã kêu tôi giúp trốn khỏi bệnh viện..."

"Buổi sáng ngày thứ ba..." Trong đầu Hứa Nhược Nam liền nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, người kia khuôn mặt tái nhợt, thân thể cũng lung lay, trên mu bàn tay còn có lỗ kim... Là như vậy sao? Thì ra anh ấy không phải cố ý không đến thăm mình, thì ra anh ấy bệnh còn chưa khỏi đã đến thăm mình, thì ra... Hứa Nhược Nam chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa phòng ICU. Tay trái chạm lên cửa kính, nhìn người bên trong sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng nhắm chặt hai mắt, nhưng chân mày vẫn nhíu. Anh ấy tái nhợt, ưu thương như thế, là bởi vì mình hay sao?

Thật lâu sau Hứa Nhược Nam mới quay đầu lại, ngồi đối diện với mọi người nói: "Mọi người về đi, dù sao anh ấy cũng chưa rời khỏi ICU được".

"Vậy cậu cũng về nghỉ ngơi đi". Khúc Quyên Quên có chút lo lắng nói với Hứa Nhược Nam.

"Không, mình muốn ở đây với anh ấy!" Giọng nói nhỏ nhưng lại dứt khoát.

"Cũng được, mọi người đều về hết đi, tôi ở lại với Nhược Nam". Sầm Hào nói.

Mấy người kia gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.

"Sầm Hào, anh ấy là người như thế nào?" Hứa Nhược Nam vẫn nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường bệnh kia.

"Nhược Nam, tôi biết cô cùng Vân Tiêu có hiểu lầm. Trong khoảng thời gian này có khi cậu ấy cũng nhắc tới cô". Sầm Hào nhìn bóng lưng có chút phát run của Hứa Nhược Nam, nhẹ nhàng nói: "Nói cô là một người hiền lành, khiến cho cậu ấy cảm thấy ấm áp".

Thân hình Hứa Nhược Nam càng run mạnh, chậm rãi xoay mặt lại, "Anh ấy nói như thế sao?"

"Nhược Nam, tôi biết cô đã rõ mọi chuyện hôn nhân của hai người. Tôi cũng biết được, một người phụ nữ biết được những chuyện đó sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng là xin cô hãy tin tôi, trong nội tâm Vân Tiêu cô chắc chắn không phải là phụ kiện đi kèm..."

Hứa Nhược nam nhăn mi, gồi trở lại trên ghế dựa, đầu cúi xuống thật sâu, lầm bầm nói: "Tôi không biết, tôi không tin, Sầm Hào, tôi..."

"Sầm Hào đi đến trước mặt Hứa Nhược Nam, giọng nói ngay thẳng mà kiên định: "Nhược Nam, tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng chính em, được không?"

Ánh mắt Hứa Nhược Nam có chút mê man nhìn Sầm Hào, nhìn thấy ánh mắt kia, chậm rãi gật đầu.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 44: Hoà Hợp
Trời chiều dần ngả bóng, một ánh sáng khẽ luồng qua cửa kính, chiếu lên mặt Sở Vân Tiêu, càng tôn lên khuôn mặt đầy góc cạnh của anh. Thật đẹp trai, chỉ là quá gầy yếu. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, trong mắt dần hiện lên đau xót.

Đột nhiên tay người trên giường hơi động đậy, khuôn mặt vốn dĩ bình thường cũng hiện lên nét đau đớn, tay cũng theo bản năng mà đặt trên bụng mình.

"Vân Tiêu, Vân Tiêu, anh làm sao vậy?" Hứa Nhược Nam nắm lấy tay anh, lại lấy bàn tay nhỏ bé của mình xoa nhẹ bụng anh một cách nhẹ nhàng.

Thật ấm áp, đã lâu rồi anh không còn cảm nhận thấy như vậy! Sở Vân Tiêu có chút mơ hồ mở mắt ra.

"Vân Tiêu, anh đã tỉnh?" Lập tức bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc kia nhưng cũng có chút xa lạ. Sau đó khuôn mặt ưu tư của Hứa Nhược Nam hiện lên trước mặt anh.

Sở Vân Tiêu nhắm rồi lại mở mắt. Đúng là Hứa Nhược Nam cười ôn nhu nhìn mình. nhìn theo ánh mắt cô rồi nhìn đến bàn tay vẫn đặt trên bụng mình, ấm áp chính là từ nơi đó.

Cảnh tượng có chút không chân thật! Sở Vân Tiêu chậm rãi vươn tay mình, chậm rãi nắm lấy bàn tay kia, một giây sau lại đẩy bàn tay đó ra khỏi bụng mình, mắt cũng lần nữa nhắm lại.

"Vân Tiêu..."Nhìn biểu tình đột nhiên ngưng trọng cùng cố chấp không để tay mình trên bụng, Hứa Nhược Nam có chút co rúm kêu một tiếng.

Sở Vân Tiêu mở mắt lần nữa khi nghe cô gọi, ánh mắt lạnh lùng nói: "Em đi đi, gọi má Trương đến đây...Là được rồi". Giọng nói không có độ ấm, giống như bàn tay anh bây giờ vậy.

Khuôn mặt Hứa Nhược Nam khẽ biến sắc, nhung lập tức tay cô lại đặt trên bụng anh, có chút cố chấp mà xoa xoa.

Tay một lần nữa bị kéo ra, người kia cũng không nhìn Hứa Nhược Nam một cái, miệng nói ra mấy chữ đơn giản nhất "Đi ra ngoài!"

Tay Hứa Nhược Nam run run, sau đó liền có chất lỏng nóng ấm chảy xuống, rơi cả trên tay đang phát run của Sở Vân Tiêu. Cứ thế cô xoay người, đi thẳng về phía cửa phòng bệnh.

Lúc cô nắm lấy tay cầm, sau lưng truyền tới tiếng đè nén thở dốc. Hứa Nhược Nam đột nhiên quay đầu lại, người trên giường đang đè lên bụng mình, trên mặt không chút huyết sắc...

"Vân Tiêu, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ". Hước Nhược Nam chạy vội đến bên giường, một bên nhấn chuông gọi người, một bên luống cuống tay chân xoa lồng ngực cùng dạ dày Sở Vân Tiêu.

Bác sĩ cùng hộ lý rất nhanh liền chạy đến. Hứa Nhược Nam che miệng, ngơ ngác đứng một bên, nhìn bọn họ làm các loại cấp cứu, chạy tới chạy lui... Sau đó bác sĩ Hà đi đến có chút oán hận nói với cô: "Tình huống bệnh nhân rất không tốt, xin người nhà đừng kích thích anh ấy!" Sau đó bác sĩ cùng hộ lý rời đi, người kia nhắm chặt mắt, trong phòng bệnh lại một mảnh im lặng.

Hứa Nhược Nam chậm rãi bước tới giường bệnh, cẩn thận đem chăn kéo lên, lại nhìn anh một chút, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Nhược... Nam..." Tiếng gọi nhỏ gần như không thể nghe thấy, Hứa Nhược Nam liền ngừng bước, cô có chút máy móc xoay người.

"Anh vừa rồi... Là đang gọi em sao?" Giọng nói cũng cực kỳ thấp, mang theo sự hoài nghi.

Nam nhân không nói gì, thật lâu sao, đến khi Hứa Nhược Nam cảm thấy mình nghe lầm, lại chuẩn bị rời đi lần nữa, mới nhìn thấy anh gật nhẹ một cái.

Hứa Nhược Nam nhìn thấy động tác nhỏ đó của anh, liền ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay gầy gò còn có chút run rẩy của anh, run giọng nói: "Vân Tiêu, chúng ta không cần đối sử với người còn lại như vậy..."

Bàn tay đang bị Hứa Nhược Nam nắm lấy lại run rẩy hơn, lại nhất quyết nắm tay cô.

Trên mặt Hứa Nhược Nam lộ ra vui vẻ, cô vội vàng nói: "Em không muốn chúng ta xa nhau, không muốn. Từ năm 15 tuổi khi nhìn thấy anh kéo Violon bài "Lương chúc" em đã biết mình thích anh rồi..." Cúi xuống nhìn thấy anh không nói gì, cô liền bình tĩnh cũng có dũng khí nói tiếp: "Thật ra em mặc kệ vì sao anh muốn cưới em, cũng mặc kệ em có phải vật đi kèm hay không, em cũng chấp nhận. Anh không phải cùng ba em ký hợp đồng năm năm hay sao? Năm năm, em không tinh em không thể làm anh yêu em..."

Hứa Nhược Nam đột nhiên ngừng lại, bởi vì người trên giường đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, liền cứ như vậy nhìn mình, trong ánh mắt có nhu tình, cũng có khổ sở,...

"Em... Không phải... Vật đi kèm, cho tới bây giờ... Đều không phải!"

Nước mắt Hứa Nhược Nam lại lần nữa rơi xuống, cô có chút hoảng loạn vội vàng nói: "Em đã biết, em cũng biết anh không phải cố ý không đến thăm em. Tiểu Dương đã nói rõ cho em biết, anh làm sao lại ngốc như vậy! Viêm cơ tim không chữa sẽ nguy hiểm tới tính mạng!"

Sở Vân Tiêu không nói gì, chính là ánh mắt nhìn cô càng thêm vài phần nhu tình.

Nhìn người đàn ông trước mặt sắc mặt tiều tụy, môi khô nứt, ánh mắt ôn nhu, tâm trạng phẫn uất của Hứa Nhược Nam đã tiêu tan thành mây khói. Cô cầm lấy tăm bông thấm nước nhẹ nhàng sáp lên môi Sở Vân Tiêu.

"Anh có biết không, anh đã hôn mê suốt một ngày một đêm". Nói xong động tác Hứa Nhược Nam liền ngừng lại, giọng nói nhỏ đi vài phần: "Tất cả đều tại em..."

"Nhược Nam... Em mới xuất viện... Nên về nhà... Nghỉ ngơi cho tốt đi". Trên mặt anh liền hiện lên thương tiếc. Vươn tay ra sờ đến tay phải còn quấn băng của cô, "Còn đau không?"

"Đã không đau nữa, nếu có đau cũng không phải nơi này!" Hứa Nhược Nam chỉ chỉ tim mình.

"Nơi này của anh... Cũng đau!" Sở Vân Tiêu nói "Lúc nghe em nói... Ký thỏa thuận ly hôn..."

Hứa Nhược Nam cúi đầu thấp xuống, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.

"Là em... Không tốt".

Sở Vân Tiêu vươn tai mình, nhẹ nhàng nói: "Cúi... Đầu xuống".

Hứa Nhược Nam không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn nghe theo.

Khi cô cúi xuống Sở Vân Tiêu liền giúp cô lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Anh không thích... Em khóc, anh thích... Em cười. Em cười... khiến anh cảm thấy rất ấm áp".

Hứa Nhược Nam cảm nhận bàn tay đang giúp mình lau nước mắt, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy thật hạnh phúc.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 45: Thổ lộ tình cảm.

Vài ngày sau, Sở Vân Tiêu được Hứa Nhược Nam chăm sóc đã tốt hơn rất nhiều. Trừ bỏ khẩu vị còn không tốt ra, mấy cái khác đã không còn vấn đề gì nữa rồi.

"Nhược Nam, anh phải xuất viện, công việc đã tồn đọng rất nhiều rồi..." Sau buổi trưa, Sở Vân Tiêu uống chút cháo Hứa Nhược Nam nấu, nghiêng đầu dựa vào tường nói.

Hứa Nhược Nam dọn dẹp chén đũa, ngồi ở trên giường đem chăn kéo lên, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi hai ngày nữa, được không?"

Sở Vân Tiêu lắc đầu, có chút cợt nhã nói: "Chẳng lẽ em muốn anh trốn viện lần nữa?"

Tâm Hứa Nhược Nam liền run rẩy, đồng thời nắm lấy tay Sở Vân Tiêu, vội vàng nói: "Không cần như vậy, em sẽ đau lòng".

"Như vây, chuyện anh mới nói..." Trên mặt Sở Vân Tiêu càng cười nhiều hơn, còn mang chút không đứng đắn.

"A, anh..." Hứa Nhược Nam thấy anh cười như vậy mới biết mình bị chăm chọc, lại có chút thở dài nói: "Em cũng chịu thua anh rồi, để em đi hỏi bác sĩ Hà một chút".

"Bác sĩ Hà chồng tôi muốn xin xuất viện, muốn hỏi anh xem có được không". Hứa Nhược Nam cười nhạt đi vào văn phòng, ngồi đối diện với bác sĩ Hà.

Từ lúc Sở Vân Tiêu tốt lên bác sĩ Hà cũng hòa nhã với Hứa Nhược Nam hơn.

"Tình huống của cậu ấy muốn xuất viện cũng không phải không thể được..."

Hứa Nhược Nam nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông, vẻ mặt ngưng trọng: "Còn có vấn đề gì sao bác sĩ Hà?"

"Cậu ấy vốn dĩ thể chất đã yếu ớt từ nhỏ, lần trước bệnh lại không điều trị tốt, nên đã để lại một số mầm bệnh".

"Bác sĩ có thể nói rõ ràng một chút không". Sắc mặt Hứa Nhược Nam càng ngưng trọng.

"Dạ dày cậu ấy vốn dĩ đã không tốt, không đến hai tháng đã xuất huyết hai lần, nên dẫn đến thương tổn rất lớn..." Uống một ngụm trà, lại nhìn tới khuôn mặt lo lắng của cộ, bác sĩ Hà nói tiếp "Cái này còn không phải nghiêm trọng nhất, cậu ấy trước ở thành phố T sốt đẫn đến viêm cơ tim, lại không nghỉ ngơi thật tốt, khiến bệnh trở nặng, lần này ngất đi nguyên nhân cũng vì tim của cậu ấy".

"Ý ông là..."

"Viêm cơ tim cấp tính đã biến thành mạn tính, nếu được chăm sóc tốt cũng không sao..."

"Nếu chăm sóc không tốt thì sao..."

"Cô đi tìm hiểu thử bệnh tim là gì đi". Bác sĩ Hà cũng không có trả lời mà xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cảm ơn" Giọng Hứa Nhược Nam khàn khàn, lấp tức đứng dậy.

"Không được xúc động, phải cai rượu thuốc, chú ý đừng để bị sốt..." Bác sĩ Hà chậm rãi quay đầu nói: "Lần này xuất viện, chú ý đừng để quá mệt nhọc".

Trở lại phòng bệnh Hứa Nhược Nam đã khôi phục bình tĩnh. Chính là nhìn thấy Sở Vân Tiêu đang cầm bút ký văn kiện trên tay, cô liền đi tới đánh lên bàn tay anh.

"Anh còn cần nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy làm".

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu, cười nhàn nhạt với Hứa Nhược Nam: "Bác sĩ Hà đồng ý?"

Hứa Nhược Nam gật đầu "Chỉ là nói anh không được quá mệt mỏi".

"Mấy cái đó là văn kiện khẩn cấp, anh sử lý xong sẽ ngừng, em theo anh ra ngoài phơi nắng tời, được không?" Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hứa Nhược Nam cũng không có kiên trì, chỉ thở dài ngồi bên cạnh Sở Vân Tiêu.

Nắng chiều còn chưa tan hết, Hứa Nhược Nam đẩy Sở Vân Tiêu đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.

"Có mệt không, chúng ta ngồi đây nghỉ một lúc đi". Hứa Nhược nam nhìn thấy Sở Vân Tiêu có chút mệt mỏi, liền kéo anh ngồi trên ghế dài.

"Nhược Nam, em có phải thích cuộc sống như thế này". Gió thu thổi qua khuôn mặt Sở Vân Tiêu, anh dựa người trên ghế, giọng nói cũng mang theo vài phần lười nhác.

Hứa Nhược Nam gật gật đầu.

"Thật ra anh cũng thích yên tĩnh cùng thanh nhã thế này". Sở Vân Tiêu đặt tay lên tay Hứa Nhược Nam. "Chỉ là thời gian có nhiều khi cũng không thuộc về bản thân anh..."

"Thật ra anh cũng không cần liều mạng làm việc như vậy".

"Em còn chưa rõ" Sở Vân Tiêu hít một hơi, trên mặt mang theo bất đắt dĩ: "Có một số việc, không thể không làm".

"Anh quá để ý đến cách nhìn của người khác..."

"Không phải người khác, là ba của anh!" Trên mặt Sở Vân Tiêu mang chút cô đơn. Chuyện mình không phải con ruột Sở Kiêu đã muốn nói ra, nhưng nghĩ kỹ lại anh liền đè nén những lời này trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ba từ nhỏ đã thương chị Vân Đồng hơn, cho dù anh làm tốt đến đâu ông ấy cũng sẽ không có sắc mặt tốt với anh. Bởi vậy anh luôn nỗ lực làm việc, những người kia làm được 100% thì anh phải làm được 120%, chỉ có như vậy trên mặt ba mới biểu thị chút vui vẻ.

"Vân Tiêu..." Đây là lần đầu tiên Hứa Nhược Nam nghe Sở Vân Tiêu nói về quá khứ của anh, nói về người nhà anh, nhưng mà cảnh tượng cũng như vậy, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm tay mình: "Đều đã qua cả rồi, anh đã làm rất tốt".

"Bởi vì chị Vân Đồng qua đời..." Sở Vân Tiêu cúi đầu: "Từ nhỏ anh được cho, cũng không bằng chị ấy. Chị rất giỏi, bất kể là gì, sau khi lớn lên năng lực quảng lý cũng là đứng nhất. Nếu không phải bởi..." Nhìn Hứa Nhược Nam bên cạnh, Sở Vân Tiêu không nói nữa.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam mang theo vài phần ái náy.

"Chuyện này không liên quan tới em". Sở Vân Tiêu đột nhiên ôm lấy Hứa Nhược Nam, thì thầm nói: "Thật ra lúc đầu anh cầu hôn với ba em, cũng không phải bứt bách ông ấy, anh chỉ vì chị". Nhìn người trong lòng mình, giọng nói Sở Vân Tiêu càng thấp. "Anh muốn cho em chịu nỗi khổ giống như chị Vân Đồng..."

Hứa Nhược Nam có chút nghi hoặc ngẩn đầu lên nhìn Sở Vân Tiêu.

"Ba em năm đó đối với chị không tốt, bởi vậy chị ấy mới đi sớm như vậy..." Suy nghĩ chút, Sở Vân Tiêu mới nói tiếp, "Anh từng thề, những gì chị Vân Đồng đã chịu anh phải bắt người Hứa gia chịu gấp bội. Vừa lúc đó ba em đang cần vốn, vì thế..."

Hứa Nhược Nam nghe Sở Vân Tiêu giải thích, trong lòng liền thấy đau nhói, cô cũng không ngước lên nhìn người kia, mà cúi đầu khóc, nức nở nói: "Em tưởng mình là vật đi kèm, kết quả vật đi kèm cũng không bằng..."

"Không phải như thế, Nhược Nam". Sở Vân Tiêu càng ôm chặt cô, tay đặt lên eo lại mang theo vài phần ôn nhu: "Từ ngày ở trong bệnh viện thành phố S em nấu cơm cho anh, kết hoạch của anh đã thất bị rồi..."

"Nhưng mà em là người nhà họ Hứa!" Trong đầu Hứa Nhược Nam nhớ tới ngày đó ở công viên tưởng niệm.

"Trước tiên em là vợ của Sở Vân Tiêu anh..." Giọng nói Sở Vân Tiêu mang theo vào phần nhu tình, đồng thời anh cúi xuống, môi áp vào cánh môi anh đào kia.

"Có nhiều người ở đây..." Mặt Hứa Nhược Nam đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ngày mai xuất viện, về nhà hãy..."

"Anh biết..." Sở Vân Tiêu cười sâu xa, càng gắt gao ôm lấy người trong lòng mình.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
chương 46: Thiết kế.

Vào ngày hôm sau Sở Vân Tiêu thuận lợi xuất viện, cũng không ở nhà nghỉ ngơi mà liền đến công ty. Hứa Nhược Nam cũng có thể về biệt thự mà ngủ một giấc thật ngon. Vài ngày nay vì lo lắng cho sức khỏe của Sở Vân Tiêu, lại phải nghĩ đến quan hệ giữa mình và anh, đúng là không có lấy một đêm ngon giấc. Bởi vậy lần này cô liền ngủ một mạch đến trời gần tối mới dậy.

Thay một bộ quần áo ở nhà, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi xuống lầu đi vào trong bếp.

Má Trương đang làm cơm chiều, nhìn thấy Hứa Nhược Nam đi vào liền có chút ngẩn người sau đó gọi một tiếng "Thiếu phu nhân".

Hứa Nhược Nam cười nhạt, cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không, từ khi ở công viên tưởng niệm, má Trương giống như không còn giống như trước. Lúc đầu giống như xa lánh, hai ngày nay lại có chút sợ hãi, có vẻ như còn mang theo chút xấu hổ.

"Tối nay định làm món gì?"Hứa Nhược Nam cũng không nói nhiều, chỉ cười nhạt hỏi má Trương.

"Canh cá, nấm hầm, thịt xào, canh xương hầm củ cải,..." Má Trương cung kính nói.

Nhìn băng vải trên tay mình, Hứa Nhược Nam trong lòng xẹt qua một tia cảm động. Những món đó đều là món bồi dưỡng xương cốt.

"Má Trương, cũng không cần phiền như vậy, tôi cũng đỡ bảy tám phần rồi" Nụ cười của Hứa Nhược Nam càng sâu hơn.

"Thiếu phu nhân, tôi..." Má Trương nhìn Hứa Nhược Nam có chút do đự.

"Làm sao vậy?" Hứa Nhược Nam có chút kỳ quái hỏi.

"Tôi xin lỗi..." Mặt má Trương đột nhiên đỏ lên: "Ngày cô xảy ra tai nạn, thiếu gia có việc phải đi gấp. Liền kêu tôi nấu cho cô chút đồ ăn. Mà tôi khi về nhà, nghe lão nhà tôi nói vài câu, tôi... tôi liền không đi..." Dứt lời liền không dám nhìn đến Hứa Nhược Nam.

Hứa Nhược Nam nghe má Trương ấp a ấp úng nói, trong lòng lại thêm một phần vui vẻ. Cô cười nói với má Trương: "Không có việc gì, điều đã qua cả rồi". Nói xong Hứa Nhược Nam Mang theo một khuôn mặt vui cười thỏa mãn rời khỏi bếp, chỉ để lại má Trương tim vẫn còn đập mạnh.

Lúc trời tối Sở Vân Tiêu về tới, Hứa Nhược Nam trên mặt vẫn đang hiện ra nét cười.

"Nhặt được vàng sao?" Sở Vân Tiêu vừa tắm xong đang nằm trên giường, không nhịn được liền hỏi vợ.

"So với nhặt được vàng còn vui hơn". Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng đem tay của mình đặt lên trên ngực Sở Vân Tiêu, "Em, bắt đầu tìm hiểu nơi này..."

Sở Vân Tiêu cũng không nói nhiều, ôm lấy Hứa Nhược Nam "Vậy em có thể đến bất cứ lúc nào..." Nói xong liền tiện tay tắt đèn.

(__________ Ta là phân cách e thẹn a~~~)

Chớp mắt đã đến đầu mùa đông, má Trương cùng chú Trương bởi vì thân thể Sở Kiêu không tốt, sau khi bàn bạn đã về bên nhà chính Sở gia từ đầu tháng. Sở Vân Tiêu lại bận rộn đủ việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, Hứa Nhược Nam mỗi ngày đều ở nhà, càng ngày càng thêm cô đơn.

Ngày hôm đó giống như mỗi ngày đều là chán nản, tùy ý đánh đàn, tiện tay vẽ vài thứ, sau đó không có việc gì để làm. Cầm lấy tạp chí sau đó liền ngồi trên sofa đọc. Đúng lúc này di động chợt vang lên, vừa cầm lấy đã nhìn thấy Hứa Hoàn Sơn gọi tới.

"Ba". Trong lúc nhận điện thoại, cô không khỏi có chút xấu hổ. Bởi vì quan hệ với Sở Vân Tiêu, trong mấy tháng này, trên cơ bản cô chưa về nhà họ Hứa, bình thường cũng ít gọi điện thoại, hiện tại là ba gọi tới trước.

"Nam Nam, sức khỏe thế nào rồi?" Giọng nói Hứa Hoàn Sơn vẫn như trước hiền lành.

"Rất tốt".

"Tay đã khôi phục hoàn hảo chưa?"

"Không sao rồi ạ, một tuần trước con mới đi kiểm tra lại, bác sĩ nói khôi phục rất tốt".

"Vậy là tốt rồi, ba cũng yên tâm".

"Ba, có chuyện gì không ạ?" Dựa vào hiểu biết của mình đối với ba, Hứa Nhược Nam biết lúc này Hứa Hoàn Sơn gọi đến, nhất định không chỉ là ân cần hỏi thăm cô như vậy.

"Cũng không có gì". Hứa Hoàn Sơn có chút do dự nói.

"Ba, bởi vì tay con vẫn chưa tốt, sức khỏe Vân Tiêu cũng không quá tốt, thời gian này cũng không về thăm ba được, có gì ba cứ nói thẳng". Nghe thấy Hứa Hoàn Sơn do dự, Hứa Nhược Nam vội vàng nói.

"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là Anna mới vừa từ chức".

"Anna? sao vậy?" Anna là thiết kế chính của Hứa thị. Hứa thị mỗi bản thiết kế hầu như đều do cô làm chủ quản.

"Cô ấy gả cho một người ở Argentina, tháng trước đã di dân qua đó".

"Vậy ba tìm được nhà thiết kế mới chưa?"

"Còn chưa, trong công ty nhà thiết kế cũng không thiếu, chỉ là có thể đạt được trình độ như Anna lại không có. Mà hạng mục "Mưa gió Giang Nam' đối với chúng ta rất quan trọng, ba không nghĩ sẽ tìm đại một người".

"Nhưng hạng mục đó cũng đã bắt đầu quy hoạch, bản thiết kế nhất định phải làm sớm nhất có thể".

"Đúng là như vậy, Nam nhi". Giọng Hứa Hoàn Sơn có chút thấp "Ba nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người thích hợp".

"Lá ai?" Tâm trạng Hứa Nhược Nam có chút suy tính.

"Con!" Hứa Hoàn Sơn bên kia điện thoại nói.

"Con sao?" Tuy rằng đã biết sẵn đáp án, nhưng khi nghe Hứa Hoàn Sơn nói, Hứa Nhược Nam vẫn có chút giật mình.

"Con học thiết kế ở Anh, đến khi tốt nghiệp tác phẩm còn được nhận giải thưởng lớn. Bởi vì kết hôn cùng Vân Tiêu, con căn bản chưa từng đi làm, chẳng lẽ con không tiếc nuối sao?"

Lời của ba khiến Hứa Nhược Nam động tâm. Khi về nước cô cũng từng nghĩ tới muốn dùng tài năng của mình tạo nên tiếng vang lớn. Nhưng là sau khi về đã gả cho Sở Vân Tiêu, còn liên tiếp xảy ra chuyện, khiến mục tiêu cách càng ngày càng xa. Mà bây giờ ba lại nói tới...

"Nam Nam, con còn nghe sao?" Hứa Hoàn Sơn không nghe thấy giọng con gái có chút lo lắng hỏi.

"Con đang nghe". Hứa Nhược Nam liếm nhẹ môi mình, "Nhưng mà, con sợ Vân Tiêu... Ba cũng biết anh ấy đối với ba, vẫn có chút hiểu lầm, nếu con làm việc cho ba..."

"Con chỉ là làm thiết kế cho ba thôi, cũng không đến Hứa thị làm việc. Vân Tiêu cũng sẽ không phải là người không hiểu đạo lí. Nam nhi, con có biết vì hạng mục này mà ba phải trả giá rất lớn..." Hứa Hoàn Sơn nói như vậy còn mang theo chút mệt mỏi cùng thương tâm: "Nếu ba nghĩ được biện pháp tốt hơn, nhất định sẽ không làm phiền tới con..."

"Ba, đừng nói như vậy. Ngày mai con đến công trường xem thử". Trong lòng Hứa Nhược Nam hiện lên một tia đau đớn, cô không do dự nữa, lập tức nhận lời Hứa Hoàn Sơn.

"Được, ngày mai chúng ta gặp nhau ở công trường".

Để điện thoại xuống, Hứa Nhược Nam dựa lên lưng ghế Sofa nghĩ thật lâu, mới cầm lấy điện thoại của mình gọi cho Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu giống như đang họp, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Hứa Nhược Nam có chút do dự, chỉ quanh co nói: "Tối nay anh có thể về sớm một chút không, có chuyện này..."

Hứa Nhược Nam còn chưa nói xong, đã bị Sở Vân Tiêu cắt ngang: "Đêm nay anh có việc phải đi thành phố T, có gì ngày mai đợi anh về rối nói". Nói xong liền tắt điện thoại.

Nghĩ lại ngày mai mình cũng đến xem công trường, Hứa Nhược Nam cũng không nghĩ nữa, để điện thoại xuống sau đó lại tiếp tục xem tạp chí.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 47: Không yên.

Sáng sớm ngày hôm sau Hứa Hoàn Sơn liền đến biệt thự đón Hứa Nhược Nam, đi về phía công trường "Mưa gió Giang Nam'. Vốn dĩ Hứa Nhược Nam còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cha, cô cũng không khó chịu nữa.

Xem xong công trường Hứa Hoàn Sơn hỏi con gái: "Về biệt thư hay đến công ty ngồi một chút?"

"Trở về biệt thự đi ạ, Vân Tiêu nói tối nay muốn về ăn cơm". Trong lòng Hứa Nhược Nam đột nhiên có chút sợ hãi. "Nghe ý của ba, trong lòng con cũng đã nghĩ ra, khi về con sẽ bắt đầu".

Xe đến biệt thự, khi Hứa Nhược Nam đẩy cửa xe bước xuống, chợt nghe Hứa Hoàn Sơn nói: "Cảm ơn con, Nam Nhi". Trong lòng chua xót, vội vàng nói: "Ba, dù có chuyện gì xảy ra , con mãi mãi là con gái của người". Sau đó cô xuống xe.

Đột nhiên có một tiếng gọi, Hứa Nhược Nam quay đầu nhìn lại, Hứa Hoàn Sơn đã hạ kính xe xuống, vẫy tay về phía cô. Hứa Nhược Nam quay trở lại xe, Hứa Hoàn Sơn do dự một chút cuối cùng chận rãi nói: "Ba nghĩ việc này con đừng cho Vân Tiêu biết, ba sợ..."

Hứa Nhược Nam chạm vào bàn tay cha, nói: "Việc này con cũng có nghĩ qua rồi, ba yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt". Nói xong vẫy vẫy tay với ba mình, xoay người rời đi.

Trở về biệt thự, đi lên lầu hai, Hứa Nhược Nam liền trở về phòng của mình. Khi Sở Vân Tiêu thiết kế căn phòng này, cũng làm cho cô một phòng làm việc, nhưng từ khi dời đến đây cô chưa từng thiết kế, sau đó nó liền biến thành phòng đọc sách, gần như cô chưa từng vào. Hứa Nhược Nam đứng trong phòng, nhìn bên tường có một bộ dụng cụ thiết kế, tim liền có chút nhanh cùng loạn nhịp. Thật lâu sau, cô mới chậm chạp đi đến bên bộ dụng cụ kia, từng cái từng cái lấy ra, lại chậm rãi đến bên bàn, mở ra laptop, bắt đầu phát họa hình ảnh...

Hơn tám giờ tối, Hứa Nhược Nam ngồi ở bàn ăn đã có chút buồn chán, cuối cùng cũng thấy được chiếc Hummer màu đen chạy vào.

Cô vội vàng đứng lên , đi thẳng ra cửa.

Xe dừng lại, Sở Vân Tiêu bước từ trong ra. Quần áo màu đen khiến anh càng nhợt nhạt hơn.

Nhìn thấy Hứa Nhược Nam, khuôn mặt mệt mỏi của Sở Vân Tiêu hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Hứa Nhược Nam chạy xuống bật thềm, một bên kéo tay anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh về trễ vậy, đã ăn cơm chưa?"

"Anh bận chút việc ở thành phố T". Sở Vân Tiêu nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo chút mệt mỏi.

"Có phải rất mệt không? Nếu không uống chén canh đi, em nấu lúc chiều..." Nhấn Sở Vân Tiêu ngồi xuống bàn ăn, Hứa Nhược Nam vội vàng vào trong bếp.

"Không gấp, Nhược Nam anh không muốn ăn lắm, em lại đây ngồi với anh một chút là được rồi". Nhìn thân ảnh vẫn bận rộn trong bếp, trong lòng Sở Vân Tiêu dâng lên cảm giác ấm áp quen thuộc, anh nhẹ nhàng day huyệt thái dương, nghiên người dựa vào ghế.

Hứa Nhược Nam đã bưng một bát canh vịt hầm thuốc bắc đi ra. Đem canh để trước mặt Sở Vân Tiêu, sau đó nhẹ nhàng cầm tay anh.

"Có phải lại đau chỗ nào nữa không?"

Sở Vân Tiêu thuận thế đem đầu mình đặt ở trước ngực Hứa Nhược Nam, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có chỗ nào không khỏe, chính là có chút nghĩ không ra trong chốc lát..."

Hứa Nhược Nam ngồi xổm xuống, dùng hai tay cẩn thận nâng lên khuông mặt anh, khuôn mặt vẫn như trước tái nhợt, không thể che giấu nổi mệt mỏi cùng tiều tụy.

"Chuyện kia rất phiền toái sao?" Hứa Nhược Nam đau lòng nói.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nỗ lực ngồi thẳng thân mình, "Không sao đâu, koh6ng cần lo lắng".

"Vậy trước tiên uống chút canh đi, em còn nấu cho anh chút cháo..."

Sở Vân Tiêu nhìn qua bát canh trước mặt, ngửi mùi vị thôi cũng cảm thấy rất tốt, dạ dày vốn không thoải mái có vẻ cũng tốt hơn một chút. Anh bưng canh lên uống một ngụm nhỏ, độ nóng vừa phải khiến dạ dày anh cũng ấm lên, ngước lên nhìn vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hứa Nhược Nam . Anh nhàn nhạt cười, lại bưng bát lên "Uống ngon lắm..."

Bữa cơm này, Sở Vân Tiêu uống nhiều hơn bình thường nửa bát canh, lại ăn thêm một bát cháo nhỏ cùng một chút đồ ăn, những thứ này đối với bình thường anh ăn đã nhiều hơn rất nhiều rồi, cũng làm cho Hứa Nhược Nam vui vẻ một lúc lâu.

Ăn cơm tối xong, hai người ở phòng khách xem tivi một lúc, Hứa Nhược Nam nghĩ đến tâm sự trong lòng, liền nhẹ nhàng nói với Sở Vân Tiêu: "Mệt rồi, chúng ta cũng nên ngủ sớm một chút".

Sở Vân Tiêu gật đầu, tắt tivi, cùng nắm tay Hứa Nhược Nam đi lên lầu.

Nghe tiếng nước trong toilet, Hứa Nhược Nam có chút khẩn trương, cô cố gắng không suy nghĩ nhưng lại càng bất ổn hơn.

"Nghĩ gì vậy?" Sở Vân Tiêu cầm khăn bông đứng trước mặt Hứa Nhược Nam, cô liền có chút chột dạ mà ngẩn đầu lên, cầm lấy khăn lông trong tay anh, nhẹ nhàng lau tóc, sau đó mới nói: "Cũng không có gì..."

"Anh đã gọi em hai tiếng, em cũng không để ý đến anh".

"A, em đang suy nghĩ buổi sáng nên làm món gì cho anh..."Hứa Nhược Nam phát hiện mình nói lời này mặt cũng không đỏ.

Sở Vân Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay đang lau tóc cho mình, "Không cần đối sử với anh tốt như vậy, Nhược Nam".

Trong lòng Hứa Nhược Nam đột nhiên run lên, động tác trên tay không khỏi ngừng lại, rất nhanh khôi phục bình thường, nhàn nhạt nói: "Anh là chồng của em, không đối tốt với anh vậy thì đối tốt với ai chứ..."

Lời còn chưa nói hết, Hứa Nhược Nam đã bị ôm lấy, sau đó liền mất thăng bằng, bản thân liền ngã xuống giường, Sở Vân Tiêu lập tức đè lên, sau đó bắt đầu hôn xuống trán, khuôn mặt, môi,...

"Vân Tiêu, nếu có một ngày em muốn đi làm, anh có đồng ý không..." Ngay tại thời điểm ý thức có chút tê dại, Hứa Nhược Nam liền hỏi.

Động tác Sở Vân Tiêu cũng không ngừng, anh có chút khe khẽ nói: "Muốn làm thiết kế? Không thành vấn đề, tìm chút việc làm cũng rất tốt".

"Vậy nếu là..." Nói còn chưa dứt lời, môi đã bị Sở Vân Tiêu ngăn chặn: "Nhược Nam, dừng mất tập trung!"

Một câu này của Hứa Nhược Nam không nói hết được, sau đó đành mặc kệ để nam nhân kia muốn làm gì thì làm...

Đêm đã khuya, nam nhân bên cạnh hô hấp nhẹ nhàng, Hứa Nhược Nam ngồi dậy dựa vào giường, thật lâu sau, cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm trên mặt nam nhân, sau đó đi đến văn phòng của mình.

Cô không thấy được lúc cô rời đi, người đàn ông vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng cô dần biến mất, trên mặt anh hiện lên chút đau lòng.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 48: Sót xa.

Tuy rằng ăn sáng xong liền ở trong phòng, nhưng lại không nghĩ được gì. Hứa Nhược Nam ngơ ngác nhìn máy tính trước mắt mình, tay nắm chuột như gần như sắp chảy nước rồi, nhưng màn hình vẫn một mảnh trắng xóa, không có gì.

Buổi sáng khó có được cùng anh ăn sáng, không biết có phải bản thân chột dạ hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh dò xét mình, khóe miệng cười cũng không giống như ngày xưa. Thậm chí lúc uống sữa anh còn như vô tình hay cố ý hỏi: "Đêm qua, em muốn nói gì với anh?" Bản thân không có chuẩn bị, liền cuống quýt trả lời "Chỉ là muốn thiết kế, để đỡ cứng tay". Anh dường như lơ đãng nói: "Chỉ cần em thích là được rồi".

Ăn cơm xong, có chút lo sợ đưa anh ra xe, trong lúc mở cửa xe đó, anh quay đầu hôn lên mặt cô một cái, bên tai còn nghe anh nói: "Nhược Nam, ngày thường đã bỏ rơi em".

Không biết sao, khi nghe những lời này trong lòng Hứa Nhược Nam không có ngọt ngào mà còn mang theo chút lạnh lùng. Nhìn theo xe rời đi, lại đến văn phòng ngồi, Hứa Nhược Nam vẫn không vẽ được.

Đột nhiên di dộng vang lên, Hứa Nhược Nam có chút mờ mịt nhìn màn hình sáng lên, thật lâu sau cô mới bắt máy.

"Nam nhi, con đang ở đâu?" Điện thoại là Hứa Nhược Nam gọi tới.

"Ba, con đang ở nhà". Hứa Nhược Nam điều chỉnh tâm trạng của mình, khiến mình phải bình tĩnh lại: "Có chuyện gì không vậy ba?"

Hứa Hoàn Sơn giống như có phần do dự, "Ba suy nghĩ một đêm, vẫn là sợ chuyện này gây phiền toái cho con, Vân Tiêu..." Ông nhẹ giọng, "Tâm tư cậu ấy rất kính, ba sợ..."

"Không có chuyện gì đâu ba". Lời của ba làm cho Hứa Nhược Nam có chút rối loạn, chỉ là rất nhanh cô điều chỉnh tâm tình của mình, giọng nói vẫn như cũ vững vàng, "Cái này cũng không phải là chuyện lớn, anh ấy sẽ hiểu thôi, con sẽ từ từ nói với anh ấy".

"Con đã nói với cậu ấy?" Hứa Hoàn Sơn có vài phần lo lắng hỏi.

"Còn chưa, anh ấy hôm kia đi thành phố T, tối hôm qua mới về, con còn chưa kịp nói".

"Chưa nói thì đừng nói vội" Hứa Hoàn Sơn hạ giọng, nói: "Có một số việc, không biết thì sẽ tốt hơn. Lại nói, với trình độ thiết kế của con, rất nhanh sẽ hoàn thành thôi".

Hứa Nhược Nam trầm tư.

"Ba cũng đúng là sợ xảy ra thêm chuyện..."

"Con đã biết, ba, con sẽ suy nghĩ kỹ". Hứa Nhược Nam nói, mang theo một chút bất đắc dĩ.

Cúp điện thoại, vốn đã không vẽ được gì bây giờ lại càng không, gấp lại laptop sau đó liền xuống lầu.

Ngồi trên ghế sofa trên phòng khách, Hứa Nhược Nam liền cầm lấy một đóa hoa hồng mới hái từ vườn hoa, bức từng cánh hoa, miệng lẩm bẩm "Nói, không, nói, không,..."Đến khi bức đến cánh cuối cùng, lại nhìn đến một bàn cánh hoa, Hứa Nhược Nam mới hồi thần một chút.

Bản thân mình đanh làm gì, còn làm trò này? Dùng để nói cho chồng mình có làm thiết kế giúp ba hay không? Cô vội vàng dọn dẹp một bàn cánh hoa này, lại nhìn đến cành hoa vẫn đang cầm trên tay, trong lòng cô đã đã âm thầm quyết định.

Nhưng là từ lúc trời tối, Hứa Nhược Nam ngồi trong phòng khách cho đến rạng sáng, vẫn không đợi được Sở Vân Tiêu. Gọi di động cho anh cũng không bắt máy, gọi cho Sầm Hào cũng không ai nhận. Hứa Nhược Nam chỉ có thể trở về phòng, tự mình đi ngủ.

Ban ngày ngày thứ hai, giống như đã quyết định quyết tâm, tay lại thuận lợi không ít, một ngày trôi qua ý nghĩ ban đầu gần như đã thành hình. Nhìn tên màn hình lâm viên Mưa gió Giang Nam, tâm trạng Hứa Nhược Nam tốt lên không ít.

Chỉ là một đêm này, Sở Vân Tiêu vẫn chưa trở về. Chỉ là lúc mười giờ gọi tới một cuộc điện thoại, giọng nói có chút mệt mỏi.

"Phía bên này anh còn phải sử lý một số chuyện, đên này chắc sẽ không về, em đừng chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi".

Hứa Nhược Nam nghe được âm thanh ồn ào qua điện thoại, giống như có tiếng nói của nữ nhân, lời nói quan tâm liền nuốt ngược vào, chỉ trả lời ba chữ "Em biết rồi". Sau đó điện thoại bên kia liền nghe tiếng 'tút tút', dường như bên kia còn gấp gáp cúp điện thoại hơn.

Hứa Nhược Nam không khỏi cười thầm bản thân mình, cứ tưởng rằng sau chuyện kia, hai người đã thực sự hiểu nhau, thì ra chính là do cô tưởng tượng mà thôi. Nhà đối với anh ấy cũng không là gì, cũng không thực sự quan tâm. Hôm đó vì anh ấy nói ra những lời đó ở gần xe, cô còn vì vậy mà muốn nói ra chuyện thiết kế, suy nghĩ thật lâu, bây giờ nghĩ lại thật giống như chuyện cười vậy. Hai bên đều không muốn nói, vậy thì cần quan tâm người kia nghĩ gì sao? Nghĩ như vậy, Hứa Nhược Nam nắm chặt điện thoại, sau đó đi lên lầu, đến phòng riêng của cô.

Thấy Sở Vân Tiêu cúp điện thoại, trên mặt còn hiện lên đau đớn, Sầm Hào liền lo lắng hỏi: "Vân Tiêu, cậu có sao không?"

Sở Vân tiêu chậm rãi cất điện thoại, lạnh nhạt ngẩn đầu lên, cũng không trả lời Sầm Hào mà hỏi lại: "Vu Lão đến rồi sao?"

"Ừ, ở phòng cuối cùng".

Sở Vân Tiêu nhìn hai cô gái bên cạnh Sầm Hào, lạnh nhạt nói: "Đưa hai cô ấy đi cùng đi, Vu lão thích kiểu này".

Sầm Hào gật đầu, vẫy tay kêu một người, "Hai người vào phòng kia đi, tôi cùng Vân Tiêu một chút nữa đến".

Sở Vân Tiêu nhìn hai cô gái lắc lắc mông ra cửa, mới nhàn nhạt nói: "Cậu ở chỗ này đi, mình đi một mình là được rồi!"

"Như vậy làm sao được?" Sầm Hào nhìn Sở Vân tiêu dưới ánh đèn, thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, vội vàng nói: "Kim cương lão ngũ của Vu lão cũng đến..."

"Cậu nghĩ ông ta dám làm gì?" Sở Vân Tiêu nhàn nhạt nói, một bên vẫn đè chặt lên bụng mình.

"Cho dù không phải vấn đề an toàn, cậu vì chuyện sòng bạc mà suốt đêm hôm qua cậu đã nói chuyện với đám người của La Cửu rồi, đêm nay nếu lại... Sức khỏe của cậu làm sao chịu được..."

"Mình không sao, cậu yên tâm. Đêm nay chuyện của quán bar nhất định phải bàn xong". Sở Vân Tiêu đè chặt dạ dày, người cũng có chút gập lại.

"Vân Tiêu..." Sầm Hào đưa tay ra đỡ, nâng người anh dậy mới khiến anh ngồi thẳng "Cậu ở đây quan sát, nhất định phải điều chỉnh cục diện".

"Vu lão bây giờ đang chiến thế, ông ta còn muốn thế nào nữa?"

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Lại nói, mình cũng không muốn có người đến trước mặt lão gia tử nói này nói nọ". Trên mặt Sở Vân Tiêu hiện ra một tầng mệt mỏi.

"Cậu quyết định rồi? Lão gia tử cũng vì chuyện này mà phát bệnh, nếu việc này lại bị ông ấy biết được..."

"Chờ việc này xử lý xong, mình sẽ đưa ông ấy ra nước ngoài dưỡng già". Sở Vân Tiêu nhíu mày, "Làm những chuyện đó nhiều năm rồi, ông ấy đã sớm mệt mỏi, chỉ là vẫn không bỏ xuống được. Lần này, mình quyết định thay ông ấy".

"Như vậy, chẳng phải có lợi cho Hứa Hoàn Sơn? La Cửu cùng Vu lão đều là người của ông ta".

"Cậu nghĩ chuyện làm ăn như vậy có thể làm lâu dài sao? Lại nói, mình cũng sẽ không cho ông ta làm được lâu!" Trên mặt Sở Vân Tiêu hiện lên vài phần lạnh lùng.

"Ý cậu là..."

"Cậu cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, mình tự có tính toán riêng!" Sở Vân Tiêu chỉnh lại tây trang của mình, "Mình đi đây, nhớ kỹ lời của mình!"
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 49: Về Sở gia.

Sau đêm đó, thời gian Sở Vân Tiêu về nhà bình thường hơn rất nhiều, có khi còn trở về nhà ăn cơm chiều. Nhưng Hứa Nhược Nam cảm thấy, cô cùng Sở Vân Tiêu có một màn ngăn cách. Tuy rằng hàng đêm cùng phòng, có khi cùng bàn ăn cơm, nhưng trao đổi của hai người không có bao nhiêu, có khi cả đêm cũng không nói được hai câu. Cơm chiều xong anh liền vào thư phòng, cô cũng vào phòng của mình. Sau đó đến khuya, cô sẽ đến thư phòng của anh, gọi một tiếng "Khuya rồi, phải đi ngủ". Anh sẽ không nói gì, chỉ là rất nhanh sẽ đi ra từ thư phòng, sau đó rửa mặt, đi vào phòng ngủ với cô.

Hứa Nhược Nam do dự một vài lần, muốn nói với anh mấy hôm nay mình làm gi, nhưng mỗi lần nhìn đến biểu tình mệt mỏi cùng xa cách của anh, lại nghĩ đến đêm hôm đó mình nghe được giọng nói ngọt ngào của người con gái khác, tâm liền lạnh nhạt. Tâm trạng không tốt, thiết kế thì ngược lại, lâm viên cơ bản đã hoàn thành.

Mà hôm đó khó có được, Sở Vân Tiêu lại gọi điện thoại về, hẹn cô cùng về Sở gia, cùng ăn cơm chiều với Sở Kiêu. Cô không suy nghĩ nhiều, liền thay một bộ đồ đơn giản, sau đó liền đến Sở trạch.

Má Trương mở cửa lớn, nhìn thấy Hứa Nhược Nam liền chỉ chỉ trên lầu, "Thiếu gia đã về rồi, đang nói chuyện cùng lão gia ở trên phòng. Thiếu phu nhân cô cứ vào phòng khách ngồi trước đi".

Hứa Nhược Nam ngẩn đầu nhìn lên lầu, yên lặng, tối tăm, cũng không thấy được cái gì. Cô gật đầu, đi đến phòng khách ngồi xuống.

Một quyển tạp chí lật qua lật lại hai lần, thấy má Trương ở nhà bếp làm thức ăn. Hứa Nhược Nam suy nghĩ một lát, nói với má Trương: "Tôi đi lên xem một chút". Sau đó buông tạp chí, đi lên lầu.

Phòng đầu tiên chính là thư phòng. Đang định gõ cửa, đột nhiên nghe thấy giọng Sở Kiêu, không lớn, lại mang theo vài phần cô tịch.

"Tốt lắm, tốt lắm, cậu trưởng thành rồi..."

Hứa Nhược Nam ghé tay mình lên cửa, nhưng cũng không nghe thấy Sở Vân tiêu nói gì, trong phòng một mảnh im lặng. Hứa Nhược Nam do dự một lát, vẫn là chậm rãi để tay lên cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, nhẹ giọng nói: "Ba, Vân Tiêu, ăn cơm tối".

Bên trong yên lặng một hồi lâu, mới nghe thấy âm thanh của xe lăn. Tiếp theo cửa thư phòng mở ra, Sở Kiêu đẩy xe lăn của mình đi ra.

Hứa Nhược Nam né ra một bên, Sở Kiêu không nói gì với cô mà chỉ cười nhẹ, sau đó đẩy xe lăn về phía thang máy.

"Ba, để con đẩy giúp cho". Hứa Nhược Nam nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, nhìn đến biểu tình lãnh đạm của anh, sau đó mới quay lại ôn nhu nói với Sở Kiêu.

"Không cần, ba vẫn có thể tự đi được!" Giọng Sở Kiêu lạnh lùng, cũng không liếc nhìn Sở Vân Tiêu một cái, liền đẩy xe lăn vào thang máy.

Hứa Nhược Nam cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, người kia biểu hiện có chút cứng ngắc, thân thể đứng thẳng, tư thế cũng có chút cứng. Cô há miệng, nhưng kết quả vẫn không nói được gì, chỉ chỉ xuống lầu sau đó liền đi xuống. Không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Nhược Nam cảm thấy bước chân phía sau có chút nặng nề. Cô rất muốn quay đầu lại nhìn, thậm chí đỡ lấy người kia. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, bước xuống lầu.

Sở Kiêu đã được má Trương đẩy đến bên bàn ăn, Hứa Nhược Nam gật đầu với lão gia tử, sau đó ngồi đối diện, mới nhìn thấy Sở Vân Tiêu chậm chạp đi tới, hô hấp có chút dồn dập, trên trán còn vịn một tầng mồ hôi.

Sở Vân Tiêu ngồi bên cạnh Hứa Nhược Nam, sắc mặt trầm tĩnh cầm lấy đũa của mình, gắp chút đồ ăn bên cạnh bỏ vào bát mình, nhợt nhạt cắn một ngụm nhỏ, chậm rãi nói với Sở Kiêu ở đối diện:

"Ba, năm giờ chiều ngày mai, bay thẳng đến Melbourne".

"Tôi không thích Australia..." Sở Kiêu ở đối diện, bưng bát canh lên uống, lơ đãng nói.

Hứa Nhược Nam thấy trong mắt Sở Vân Tiêu hiện lên một tia lạnh lẽo. Anh chậm rãi buông đũa trong tay xuống, ngẩn đầu nhìn Sở Kiêu hỏi: "Vậy ba thích chỗ nào?"

"A thành!"

"Nhưng nơi này không thích hợp cho ba dưỡng bệnh!" Sở Vân Tiêu dựa vào ghế, tay đè chặt lên trên bụng.

"Chỉ cần không nhìn thấy cậu, tôi liền khỏe!" Sở Kiêu vừa uống xong chén canh, cầm cái chén để mạnh xuống bàn, âm thanh kia làm cho Hứa Nhược Nam có chút sợ.

Sở Vân Tiêu cay mày, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt: "Đã không muốn nhìn thấy con, vậy sao ba còn không muốn cách xa con thật xa..."

"Cậu..." Sở Kiêu còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Hứa Nhược Nam, những lời muốn nói đều nuốt xuống.

"Chiều ngày mai con sẽ nhờ Tiểu Hào đưa ba ra sân bay!" Giọng nói Sở Vân Tiêu lạnh băng, ánh mắt cũng như vậy.

Hứa Nhược Nam kinh ngạc nhìn cảnh này, không biết phải làm sao. Còn chưa hồi phục tinh thần, tay đã bị một bàn tay lạnh nắm lấy, bên tai là giọng nói lạnh lùng: "Chúng ta nên về nhà rồi".

Mờ mịch bị người kia kéo đi, vội vàng đối với khuôn mặt hung ác của Sở Kiêu cười trừ. Hứa Nhược Nam bị người kia cứng rắn lôi kéo ra cửa. Dọc đường đi trong lòng Hứa Nhược Nam nghĩ rất nhiều chuyện, lại nhìn người bên cạnh luôn lạnh lùng, cái gì cũng không nói được.

Đến khi đến cửa xe, mới nghe giọng nói có chút khàn khàn của anh: "Đêm nay em lái xe đi!" Chưa kịp suy nghĩ gì đã bị anh nhét vào ghế lái. Thắt xong dây an toàn, mới nhìn thấy anh cố hết sức bò vào ghế phụ, trên trán lại vịnh một tần mồ hôi.

"Anh không khỏe sao?" Hứa Nhược Nam vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Không có việc gì, lái xe!" Ánh đèn chiếu qua, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Sở Vân Tiêu.

Hứa Nhược Nam nắm chặt tay lái, khẽ cắn môi, kết quả vẫn mở máy xe.

Lúc trở về biệt thự, Sở Vân Tiêu đã không đứng nổi.

Hứa Nhược Nam ngừng xe, đi đến bên phía Sở Vân Tiêu, mở cửa sau đó vươn tay ra.

Chính là anh không đẩy tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Tự anh vẫn có thể tự đi được!"

Hứa Nhược Nam chỉ có thể né qua một bên, nhìn anh đè chặt dạ dày, lảo đảo xuống xe sau đó đi đến phòng khách.

Cô chỉ có thể lẳng lặng đi phía sau, nhìn người phía trước có chút lắc lư lại kiên định, trong lòng không nói rõ được.
 
Top