Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 50: Đưa tiễn.

"Không khỏe thì đi lên nghỉ sớm đi". Nhìn đến người kia gần như ngã xuống trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt. Hứa Nhược Nam nhịn không được nói, bước chân dừng lại ở phòng khách, cũng không có đi lên lầu.

Sở Vân Tiêu cuộn người trên ghế sofa, miễn cưỡng nhìn người phụ nữ cách đó không xa. Trên mặt cô không có chút ấm áp. Trong lòng nhẹ run, lại nhớ tới tài liệu Sầm Hào đã điều tra được, sắc mặt tái nhợt của anh càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh nhạt.

"Em đi lên trước đi, không cần quan tâm anh. Em không phải vội vàng thiết kế sao?" Nói xong anh có chút vô lực nhắm nghiền mắt, nên không thấy được cô nhìn anh.

Hứa Nhược Nam nhìn người kia nhắm mắt, lạnh lùng cùng xa cách, lại nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, trong lòng lại lạnh lẽo hơn một phần, cô khẽ cắn môi xoay người đi lên lầu.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Sở Vân tiêu càng cong người, tay đè chặt lên trên bụng.

Đêm đó gần như đến gần rạng sáng, Hứa Nhược Nam nằn trên giường ngủ mới nghe được tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ truyền đến. Trong chốc lát cô nghe tiếng bước chân đi về phía phòng mình, Hứa Nhược Nam đem chăn xốc lên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Nhưng là tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa một lúc, sau đó chuyển hướng đến phòng kế bên. Kế tiếp tiếng 'Lạch cạch' vang lên, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.

Hứa Nhược Nam ngôi trên giường vài giây sau đó xuống giường, lặng lẽ mở cửa ra, nhìn ra ngoài xem. Trong hành lang một mảnh đen cùng yên lặng, có vẻ như chuyện gì cũng không phát sinh. Lắc người ra khỏi phòng, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi đến phòng bên cạnh.

Bất quá chỉ là mấy bước chân, cô lại đi hơn mười phút.

Đi đến trước cửa phòng, nắm lấy tay cần, nhẹ nhàng xoay chuyển.

Nhưng là hình như cửa phòng đã khóa, cũng không mở được. Hứa Nhược Nam kinh ngạc thật lâu, mới thả tay nắm cửa xuống, khe khẽ thở dài, xoay người đi về phòng mình.

Sở Vân Tiêu ngồi trên đất, mơ hồ nghe được tiếng vặn cửa. Anh không hề động đậy, trên thực tế cả người anh khắp nơi đều đau đớn, khiến anh không có chút sức lực gì.Trong bóng đêm ngoài tiếng thở dốc của anh, còn có tiếng bước chân của cô, sau đó lại một mảng yên tĩnh.

Lúc Hứa Nhược Nam tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày thứ hai. Nằm trên giường cô không khỏi có chút hoảng hốt. Chuyện phát sinh đêm qua giống như bị bóng đè... Nhưng một màn lại một màn chân thật như vậy. Chợt nhớ lại một câu của Sở Vân Tiêu hôm qua khiến cô thanh tình "Chiều mai năm giờ, bay thẳng Melbourne".

Đưa tay nhìn đồng hồ một cái, thiếu năm phút nữa là đến một giờ. Cô ngồi ở đầu giường suy nghĩ một chút, sau đó lấy di động của mình, gọi cho Sầm Hào.

"Anh chừng nào thì đón lão gia tử đến sân bay?" Bên kia bắt máy, cô liền vội vàng hỏi.

"Khoảng nửa tiếng nữa xuất phát".

"Em cũng muốn tiễn lão gia tử, anh tới đón em đi cùng đi".

"Chuyện này..." Sầm Hào hình như có chút do dự, khoảng một phút sau, mới nghe anh nói: "Được rồi, anh tới đón em".

Ngồi trên xe Sầm Hào, trong lòng Hứa Nhược Nam vẫn có chút loạn. Nhìn Sầm Hào đang bình tĩnh lái xe, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

"'Lão gia tử tại sao lại muốn đến nơi xa như vậy?"

Sầm Hào không một tia dao động, hai mắt vẫn nhìn phía trước, tay nắm chặt tay lái, giọng nói vẫn vững vàng.

"Ở đó thích hợp cho ông ấy tĩnh dưỡng".

"Em không muốn nghe lời nói từ một phía. Lão gia tử vì tai nạn giao thông mà bị thương ở chân cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại làm sao lại muốn đưa ông ấy đi Austrtalia..." Hứa Nhược Nam có chút tức giận, "Huốn chi, bản thân ông ấy giống như cũng không muốn đi".

Sầm Hào không nói gì, hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm phía trước, nắm chặt tay lái.

"Còn có, vì sao Vân Tiêu không đi tiễn ba?"

"Công ty có rất nhiều việc, cậu ấy thực sự không thể đi được".

"Em biết, anh ấy bận rộn nhiều việc..." Trên mặt Hứa Nhược Nam hiện lên nét cợt nhã, "Bận trắng đêm không về..."

Sầm Hào quay đầu liếc Hứa Nhược Nam, mở miệng muốn nói gì đó thì xe đã đến cửa lớn Sở gia, Sở Kiêu cùng má Trương đã chờ sẵn ở đó.

Hứa Nhược Nam không đợi Sầm Hào nói chuyện, trực tiếp mở ra, nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh đẩy xe lăn cho Sở Kiêu. Sở Kiêu có chút khó đoán nhìn Hứa Nhược Nam.

Rất nhanh đã đến sân bay, làm tất cả thủ tục xong, Hứa Nhược Nam chuẩn bị đẩy Sở Kiêu đến chỗ kiểm tra, đột nhiên ông nói với cô: "Đẩy ba qua một bên, ba có chuyện muốn nói với con".

Hứa Nhược Nam nhìn những người xung quanh, sau đó nhẹ nhàng xoay bánh xe, đẩy ông sang một bên.

"Có chuyện gì vậy ba?"

"Cảm ơn con có thể đến đây tiễn ta". Giọng nói Sở Kiêu mang theo vài phần cô đơn, "Đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về..."

"Ba đừng nghĩ như vậy, con cùng Vân Tiêu sẽ sắp xếp thời gian đi gặp người mà. Công ty hôm nay có việc gấp nên Vân Tiêu mới...."

"Con không cần nói giúp nó, trong lòng ta đã có tính toán. Ba đi, vốn là tâm nguyện của nó..." Sở Kiêu có vài phần âm trầm nói.

"Ba, bên kia thích hợp cho người tĩnh dưỡng..." Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, nghĩ tới bản thân mình cũng vô thức mà nói ra những lý do thoái thác.

"Ha ha, Nhược Nam con thật sự rất thiện lương..." Sở Kiêu cười khan hai tiếng nhìn Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói: "Có rất nhiều việc con không biết, Vân Tiêu cũng sẽ không cho con biết".

Tim Hứa Nhược Nam đột nhiên đập nhanh hơn, cô có chút hoảng nhìn về phía Sở Kiêu.

"Con là một đứa bé ngoan". Sở Kiêu cười có chút sâu xa, "Gả cho Vân Tiêu đã ủy khuất cho con rồi, đối với nó, con phải để tâm nhiều hơn!"

Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là mặt cô có chút trắng bệch, tay đẩy xe lăn cũng có chút run.

"Đi thôi, ta đây là một người cần phải rời khỏi, chúc con cùng Vân Tiêu hạnh phúc". Sở Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam, lấy tay mình đặt lên tay cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ. Chạm đến bàn tay có chút lạnh cùng run run, sau đó cười nhẹ với cô.

Hứa Nhược Nam có chút chết lặng, đẩy xe lăng giao cho má Trương, trong đầu lại nhớ đến những lời mà lão gia tử vừa nói. Còn có bao nhiêu bí mật mà bản thân mình không biết? Sở Vân Tiêu đến cuối cùng là người như thế nào? Mình là người có thể giúp anh bỏ xuống mọi thứ? Cô có chút mờ mịt.

"Nhược Nam, đến rồi". Thẳng đến khi đến ngồi bên trong xe Sầm Hào, Hứa Nhược Nam mới hồi phục tin thần lại.

Khi mở cửa xe bước ra, cô nghe được Sầm Hào nói: "Tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng bản thân em!"

Hứa Nhược Nam ngơ ngác xuống xe, ngơ ngác nhìn Sầm Hào lái xe rời đi, đầu óc càng hỗn loạn hơn.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 51: Lại lần nữa cãi nhau.

Hứa Nhược Nam ngơ ngác vào bên trong, ngồi ngốc trên ghế sofa. Đầu óc một mảnh hỗn loạn, chuyện gì cũng không nghĩ rõ ràng được.

Bên cửa sổ dần tối xuống, chung quanh cũng dần không có ánh sáng. Hứa Nhược Nam ngời cuộn người trên sofa thật lâu, không bật đèn, tùy ý để bóng tối vây lấy mình.

Không biết qua bao lâu, phòng khách vang một tiếng 'bang' sau đó sáng lên. Ánh mắt Hứa Nhược Nam có chút không thích ứng với ánh sáng, theo bản năng đưa tay lên che mắt. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân bước đến bên cạnh mình.

Chậm chạp bỏ tay xuống, mới nhìn thấy Sở Vân Tiêu đứng trước mặt mình. Áo lông cừu màu đen càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh.

"Buổi chiều em đến sân bay?" Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh.

"Ừ, thế nào, không thể?" Hứa Nhược Nam ngẩn đầu, chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh.

"Đương nhiên là có thể". Sở Vân Tiêu nắm chặt tay vịnh sofa, sau đó từ từ ngồi xuống đối diện với cô. "Chỉ là những chuyện như vậy, anh không muốn nghe từ... người khác".

Giọng Sở Vân Tiêu không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm, ngữ điệu cùng vẻ mặt đó làm dấy lên lửa giận trong lòng Hứa Nhược Nam. Mặt cô có chút đỏ, giọng nói cũng lớn hơn: "Anh không muốn đi thì em thay anh đi. Em không biết cha con hai người có chuyện gì, nhưng em biết, làm người thì phải làm tròn đạo hiếu. Còn về chuyện 'nghe nói', em nghĩ Sở đại thiếu gia bận rộn như vậy thì chắc không có thời gian nghe em nói..."

Sở Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn Hứa Nhược Nam, tay có chút vô lực mà vuốt ngực trái mình, vẻ mặt hiện ra chút cô đơn.

"Mấy hôm nay, anh thực sự... Có chút bận..."

"Bận cùng phụ nữ anh anh em em, hay là bận đem người cha già sức khỏe yếu ớt ra nước ngoài?"

Trên mặt Sở Vân Tiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền hiện lên vẻ đau đớn.

"Em... Nghĩ là anh..."

"Em không có suy nghĩ, là chính tai em nghe được". Hứa Nhược Nam cúi đầu, không nhìn tới người kia. Mỗi lần nhìn thấy anh đau đớn, tim cô luôn cảm thấy bất an.

"Nhược Nam, anh chưa từng có lỗi với em". Sở Vân Tiêu lại lần nữa xoa ngực trái, thân hình ngã trên sofa. "Anh không biết em thấy được hay nghe được những gì, anh chỉ có thể nói, hai ngày trước anh không về nhà là do có chuyện gấp cần xử lý. Còn về chuyện của ba, đưa ông ấy ra nước ngoài cũng không như em nghĩ..."

"Vậy thì tại sao?" Hứa Nhược Nam nhìn người trước mặt mang vẻ mặt mệt mỏi, vốn không muốn hỏi, nhưng lời nói của Sở Kiêu còn vọng bên tai cô, cô buột miệng hỏi như vậy, đầu óc cũng không nghĩ nhiều.

"Có một số việc, đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói cho em biết, nhưng là bây giờ không phải lúc". Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam, kiên định nói.

"Thời điểm em nên biết," Hứa Nhược Nam nói lại những lới này, trên mặt không khỏi hiện ra nét khinh thường, "Thời điểm như vậy, sợ là không có nhỉ?"

"Nhược Nam, không cần cố tình gây sự!" Ngữ điệu châm chọc của Hứa Nhược Nam đã chọc giận Sở Vân Tiêu. Mặt anh dưới ánh đèn, càng trở nên tái nhợt, môi cũng có chút tím tái. "Em không phải cũng gạt anh rất nhiều chuyện sao?"

Nhìn người trước mặt đột nhiên suy yếu như thế, trong lòng Hứa Nhược Nam có chút sợ hãi, những dặn dò lúc trước của bác sĩ Hà cô vẫn còn nhớ rõ. Cô muốn đứng dậy hỏi anh không khỏe chỗ nào, câu nói kia của anh lại rõ ràng xuyên qua tai cô. Hứa Nhược Nam có chút ngây ngốc đứng đó.

Thấy cô không nói gì, Sở Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, chận rãi nói từng chữ, từng chữ rõ ràng: "Em không phải vẫn luôn giấu anh, lén thiết kế giúp ba em sao?"

Trên mặt Hứa Nhược Nam hiện lên vẻ khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút lắp bắp nói: "Anh, làm thế nào, lại biết...."

Nhưng là chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt khiếp sợ của cô được thay bằng sự tức giận.

"Anh, điều tra em? Thì ra anh đã sớm biết..."

"Anh không nói, có phải hay không em sẽ định giấu giếm anh cả đời?" Sở Vân Tiêu lạnh lùng nói.

"Em không có..." Những chuyện này xảy ra quá nhanh, Hứa Nhược Nam cũng không biết nói từ đâu.

Trong lúc này, sự tức giận vì bị người điều tra đã áp chế áy náy cùng bất anh trong lòng cô, "Em muốn làm gì thì làm, không cần phải báo cáo với anh, thưa Sở Tiên Sinh?"

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Nam, sau đó lấy tay phải của mình đè chặt lên ngực, sắc mặt tái nhợt, thật lâu mới nghe anh nói mấy chữ: "Anh... Chỉ là... Quan tâm..."

Hứa Nhược Nam nhìn thấy anh chỉ vì lời nói của mình mà sắc mặt tái nhợt, lại nhìn đến bàn tay đang đè lên ngực của anh, nghe thấy giọng nói yếu ớt cùng đau lòng của anh, lời nói bên miệng không cách nào nói ra được nữa. Tất của phẫn uất trong lòng đều đi lo lắng cùng khẩn trương thay thế.

Cô vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không khỏe sao?"

Anh nhẹ nhàng xoay tay lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô.

"Có phải tim không thoải mái không, anh đã uống thuốc chưa?" Hứa Nhược Nam nghe thấy tiếng thở của Sở Vân Tiêu một tiếng lại một tiếng, càng ngày càng nặng nề, khiến cô càng thêm lo lắng. "Em đi lấy thuốc giúp anh..." Nói xong chuẩn bị rút tay ra. Nhưng là bàn tay của mình vẫn bị anh nắm chặt.

"Đừng... đi, cứ để anh... Dựa vào em một chút thôi" Nói xong, đầu anh thuận thế ngã lên lai Hứa Nhược Nam.

Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng rút tay ra, có chút run rẩy vuốt lên khuôn mặt anh, nửa tháng này anh có vẻ lại gầy đi. Không phải mình cũng là nguyên nhân khiến anh ấy gầy đi sao?

"Vân Tiêu chúng ta không cần lại cãi nhau..." Hứa Nhược Nam lệ rơi đầy mặt, "Làm thiết kế giúp ba, em thật sự không muốn giấu giếm anh..."

Sở Vân Tiêu không nói gì, chính là nhẹ nhàng năm lấy bàn tay đang sờ lên mặt mình.

"Em vẫn luôn muốn nói rõ ràng với anh, nhưng anh vẫn không về, gọi cũng không gọi được..."

Tay anh nắm càng chặt tay cô.

"Sau đó, em biết anh muốn đem ba anh đi Australia, hai người khó chịu với nhau, em không chịu được..."

"Chuyện... Em cảm thấy... anh là một người... Vô tình..." Sở Vân Tiêu vẫn như vậy, hơi thở có chút dồn dập.

Hứa Nhược Nam không nói gì, tay run nhẹ.

"Sau này...Anh nhất định sẽ nói cho em biết, Nhược Nam, sự thật.... Không như em... Nghĩ đâu..."

Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam, trong ánh mắt lộ ra chân thành, mong đợi, còn có một chút gì đó khiến Hứa Nhược Nam không hiểu được. Dưới ánh mắt đó của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu.

"Chúng ta... Không cần... Lại cãi nhau..."

Hứa Nhược Nam lại gật gật đầu. Tất cả hoài nghi, buồn bực, oán hận dường như không còn nữa. Cô đột nhiên cảm thấy, không có gì so với lúc này quan trọng hơn.

Vì thế một giây sau, cô nhẹ nhàng lấy bàn tay mình đặt trên ngực anh, nhẹ nhàng mà xoa.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 52: Ngẫu nhiên gặp

Sau đêm đó, quan hệ Hứa Nhược Nam cùng Sở Vân Tiêu khôi phục như bình thường.

Mỗi sáng sớm Hứa Nhược Nam sẽ dậy sớm, nấu cháo trắng, chuẩn bị đồ ăn sáng ngon miệng, lại chuẩn bị sữa, sau đó mới đi lên lầu, dùng một cái "Morning Kiss" Đem người đang ngủ mơ vẫn chau mày kia tỉnh dậy.

Sau đó hai người cùng nhau ăn sáng, Sở Vân Tiêu đi làm, cô mới bắt đầu thiết kế.

Sở Vân Tiêu muốn trở về ăn cơm tối thường sẽ gọi cho Hứa Nhược Nam, cô sẽ đi chợ gần đó mua đồ mà anh thích ăn, lại tự mình nấu cơm chiều. Sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm tối dưới ánh đèn, xong sẽ ôm nhau trên ghế sofa xem tivi.

Có khi ngủ quên mất, thường sẽ bị một nụ hôn còn mang theo chút lạnh làm cho tỉnh giấc, sau đó người đàn ông gầy yếu đó sẽ đứng trước mặt cô, còn mang theo vài phần sủng ái. Hứa Nhược Nam luôn chờ anh về, có khi ngủ quên sẽ bị anh ôm lấy, còn mang theo vài phần khiển trách cùng đau lòng "Cũng không đắp thêm chăn mà ngủ sẽ bệnh".

Những lúc thế này cô sẽ vương bàn tay mình, ông lấy người đàn ông không được cho là cường tráng đó, vùi đầu vào lòng ngực anh, trên mặt còn toát lên vẻ thẹn thùng,

Dù là thần tiên yêu nhau, cũng không được như hai người.

Tâm trạng như vậy khiến thiết kế của Hứa Nhược Nam thuận tiện không ít, vào tháng 12, mặt cắt bản thiết kế, bóng của lâm viên, không gian đều hoàn thành. Sau hai ngày chỉnh sửa, Hứa Nhược Nam vừa lòng giao cho Hứa Hoàn Sơn.

Sau khi Hứa Hoàn Sơn nhận được, cùng mấy chú bác kia khen không đứt miệng, bảo là muốn nhanh chóng thi công để nhìn xem, tất cả đều ấn định là bản vẽ này. Mặc dù là ba mình, nhưng đây là lần đầu tiên dùng chính khả năng của mình, được ông đánh giá như vậy, Hứa Nhược Nam vẫn rất vui vẻ. Tiếc nuối duy nâất là không thể cùng chồng mình chia xẻ.

Sau chuyện lần đó, tuy rằng quan hệ hai người ở bên ngoài rất tốt, nhưng là chuyện làm thế kế giúp Hứa Hoàn Sơn, về Sở Vân Đồng, về Sở Kiêu... Những điều đó đều là cấm kị của hai người, cả hai giống như cũng né tránh không muốn nói tới dù gì chỉ là một chút.

Khi Sở Vân Tiêu ở nhà buổi tối, nếu linh cảm đến cô sẽ đến phòng của mình vẽ một chút, mỗi lúc như vậy Sở Vân Tiêu sẽ một mình xem tivi, có lúc anh cũng sẽ trở về thư phòng của mình xử lý một ít văn kiện. Anh cũng không biết phải nói gì với cô trong mấy lúc thế này.

Việc thế kế này đã được mọi người khẳng định, nhưng trong lòng Hứa Nhược Nam vẫn man mác buồn.

Lúc buổi chiều sau khi ra khỏi công ty của cha, Hứa Nhược Nam một mình đi dạo ở bách hóa, đột nhiên nhìn thấy Khúc Quyên Quyên.

"A nha, không đi chăm sóc bệnh nhận, lại chạy đến đây mua sắm, cẩn thận mình đi báo cáo cậu rời khỏi cương vị làm việc". Hứa Nhược Nam đi qua, vỗ vỗ vai Khúc Quyên Quyên, giọng điệu còn mang theo đùa giỡn.

Khúc Quyên Quyên quay đầu, nhìn thấy Hứa Nhược Nam, lập tức cười nói: "Hôm nay mình được nghỉ, cậu đi cáo trạng đi!"

Hai người nhìn nhau cười, liền hẹn cùng nhau đi xuống tầng dưới cùng uống cafe.

"Lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu, khí sắc không tệ". Khúc Quyên Quyên uống một ngụm cafe, nhìn Hứa Nhược Nam nói.

"Cũng thật rất tốt". Trên mặt còn mang theo nụ cười.

"Xem ra hai vợ chồng rất tâm đầu ý hợp". Khúc Quyên Quyên trêu đùa nói.

"Xem là vậy đi..." Hứa Nhược Nam cuối đầu xuống uống một ngụm cafe, cười nhạt. "Đừng nói tới mình, cậu gần đây thế nào, nhìn có vẻ mệt mỏi".

"Haizz, đừng nói nữa, gần đây bệnh viện rất nhiều người, bận rộn nhiều. Hơn nữa công ty của anh mình mới khai trương, rất nhiều việc, cậu nói xem có mệt hay không?"

"Anh Đồng Đồng mở công ty mới? Anh ấy không phải làm việc cùng Vân Tiêu sao?" Hứa Nhược Nam có chút kinh ngạc hỏi.

"Cậu đó, chỉ biết làm một vợ hiền, đối với việc làm ăn của Vân Tiêu không quan tâm gì nhỉ".

"Mình rất ít khi hỏi anh ấy chuyện công việc, mà nếu có hỏi anh ấy cũng sẽ không trả lời". Nghĩ tới mỗi lần nói đến chuyện làm ăn, Sở Vân Tiêu vẫn sẽ không nói lời nào, Hứa Nhược Nam chỉ có thể thầm thở dài.

"Anh của mình mấy tháng trước đã rời khỏi Sở thị, hiện tại đang mở công ty riêng". Khúc Quyên Quyên tìm trong túi, "Đây là danh thiếp của anh ấy, có việc xin chiếu cố!"

Tim Hứa Nhược Nam có chút đập mạnh cùng loạn nhịp, nhìn đến mấy chữ trên danh thiếp "Công ty kiến trúc, tổng giám đốc Khúc Đồng đồng.

"Đồng Đồng sao lại muốn rời Sở thị? Anh ấy đã làm ở đó nhiều năm như vậy..."

"Như thế nào mình cũng không rõ lắm. Cậu cũng biết anh mình, tính tình nóng nẩy, chí hướng cũng lớn. Mình cũng từng hỏi, anh ấy liền bảo nam nhân phải có sự nghiệp của riêng mình"

"Nhưng là Vân Tiêu cho tới bây giờ lại xem Đồng Đồng là người ngoài" Không biết thế nào, trong lòng Hứa Nhược Nam xẹt qua một cảm giác xấu. Khúc Đồng Đồng đột nhiên từ chức, Sở Kiêu rời đi... Sau những chuyện này cuối cùng ẩn giấu những gì? Vì sao đến bây giờ Vân Tiêu cũng không nói với mình?

"Này, dù bọn mình biết nhưng ý tưởng của mấy người đàn ông mình không hiểu được đâu. Cũng mặc kệ bọn họ đi, nói chuyện của chúng mình". Khúc Quyên Quyên nhìn đến vẻ mặt thay đổi của Hứa Nhược Nam thay đổi, vội vàng thay đổi đề tài.

"Tráng tráng rời Sở thị bao lâu rồi?" Hứa Nhược Nam nhìn chằm chằm vào Khúc Quyên Quyên.

"Chuyện này..." Khúc Quyên Quyên có chút hối hận cùng Hứa Nhược Nam nói những lời này. Thì ra cô ấy không biết, anh trai mình còn nói đi nói lại nếu có gặp cô ấy phải lôi kéo làm ăn. Mình tưởng rằng cô ấy sớm đã nghe Vân Tiêu nói rõ. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, mình đúng là nói nhiều rồi. Cô điều chỉnh vẻ mặt mình, nói: "Thực ra mình cũng không rõ, anh mình rời khỏi một thời gian sau đó mới mở công ty bây giờ, chỉ mới khoảng hai tháng".

Hứa Nhược Nam không nói gì, chỉ là bưng lên ly cafe, tâm trí có chút bất định.

Khi trở về biệt thự, đã là hơn chín giờ. Mà Sở Vân Tiêu bình thường ít thấy mặt đang ngời ở trên sofa.

"Em về rồi? Đi đâu vậy, gọi điện thoại cũng không nghe máy". Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng hỏi.

Hứa Nhược Nam lúc này mới nhìn đến điện thoại của mình, thấy hai cuộc gọi nhỡ đều là của Sở Vân Tiêu.

"Tìm em có việc gì sao?

"Buổi tối vốn dĩ có một bữa tiệc". Sở Vân Tiêu nhàn nhạt nói.

"Vậy sao anh không đi?"

"Mấy tiệc tối như thế, phải mang theo phụ nữ".

"An Tĩnh cũng là nữ, lại là thư ký của anh".

"Nhưng cô ấy không phải vợ của anh..." Sở Vân Tiêu nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam sao đó đứng lên, còn mang theo chút mệt mỏi.

Tim Hứa Nhược Nam có chút loạn nhịp, sau đó nói 'Em xin lỗi' với anh.

"Không có gì, chỉ là một bữa tiệc thôi" Sở Vân Tiêu đi tới ôm eo Hứa Nhược Nam, "Chiều nay đi đâu vậy?"

"Đi dạo bách hóa, lại gặp được Quyên Quyên nên uống cafe và ăn cơm tối cùng cô ấy". Nhắc tới Khúc Quyên Quyên, Hứa Nhược Nam có chút không được tự nhiên. Cô ngẩn đầu nhìn Sở Vân Tiêu, trên mặt anh không có bất kì biểu tình gì.

"Quyên Quyên nói với em Đồng Đồng mở công ty nhà đất..."Hứa Nhược Nam suy nghĩ rời như vô tình nói.

"Thật sao..." Sở Vân Tiêu vẫn như cũ bình tĩnh.

"Cô ấy còn nói anh ấy đã rời khỏi Sở thị mấy tháng..." Nhìn thấy sự bình tĩnh của anh, tim Hứa Nhược Nam có chút phát run.

"Ừ, mấy tháng hôm trước cậu ấy nói với anh muốn bắt đầu tự làm riêng..." Sở Vân Tiêu vẫn như cũ, không có chút nào phập phồng.

"Anh..."

"Anh có chút đói bụng..." Không đợi Hứa Nhược Nam nói xong, Sở Vân Tiêu vội vàng đè lại dạ dày của mình, một mặt đau đớn.

Những lời muốn nói chỉ có thể ép xuống, Hứa Nhược Nam có chút đăm chiêu nhìn Sở Vân Tiêu, từ từ nói: Được rồi, em đi làm cho anh chút đồ ăn".

Sở Vân Tiêu gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cô, rất tự nhiên nói: "Vẫn là vợ tốt nhất!"

Chẳng biết vì sao, nụ hôn khiến cô ngọc ngào của lúc đầu bây giờ lại khiến cô cảm thấy run rẩy.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 53: Đan áo len


Hứa Nhược Nam đứng trước cửa nhìn theo chiếc xe từ từ đi xa, trên môi giống như còn lưu lại hương vị của anh. Hứa Nhược Nam vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ môi của mình, sau đó xoay người lại, chậm chạp đi lên lầu.

Đi trở về phòng của mình, mở ra tủ quần áo, đi đến góc trong cùng của tủ, chậm rãi vươn tai sờ đến thứ gì đó mềm mềm. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng lấy ra sau đó để qua một bên, sau đó lại tiếp tục sờ tới lấy ra hai cây móc, do dự chút vẫn lấy ra hết để qua một bên.

Một lúc lâu Hứa Nhược Nam vẫn đứng dựa người vào tủ, có chút si ngốc nhì đống len và cây móc.

Kỹ năng mà Hứa Nhược Nam kiêu ngạo vốn dĩ không phải nấu cơn, mà đan len mới thực sự là sở trường của cô. Nhớ tới mấy năm trước còn vụn trộm học cùng chị Trần, mỗi khi đang len lại nhớ tới cảm xúc ấm áp, giống như bàn tay mẹ khi bị bệnh. Khi đó cô liền có nguyện vọng, một ngày nào đó sẽ truyền lại sự ấm áp này cho người cô yêu nhất.

Vì thế vất vả học tập, vất vả luyện tập, khó khăn lắm mới kết thúc khóa học, kết quả lại đi nước ngoài. Mấy năm nay không phải không có làm, khăn quàng cổ, bao tay, thậm chí áo khoát, nhưng là làm cũng chỉ bản thân mình thấy, ba không thích mấy loại thủ công này, những người kia, ai sẽ thích chứ?

Từng có một lần cô đang một áo lông màu vàng nhạt, cổ chữ V, đan xong rồi mới giật mình thấy đây là mình vì người đó mà đan. Qua một hồi do dự vẫn không nhẫn tâm bỏ, đêm ở nước ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô thường vuốt chiếc áo lông, tim cũng dần dần ấm lên.

Trở về nước, lần đầu tiên thấy anh mới thấy anh so với ấn tượng có vẻ gầy đi rất nhiều, áo lông lại hơi lớn, về thế cứ nằm ở đáy rương quần áo, cô không bao giờ lấy ra nữa.

Sau khi gả cho anh, lại xảy ra rất nhiều chuyện, cô liền không có tinh lực đan len. Đến mấy ngày trước đó cô vô tình xem lịch, nhìn đến ngày mình đánh dấu đã đến gần như vậy, mới do dự chuẩn bị quà cho anh.

Trải qua suy nghĩ, cuối cùng vẫn mua về. Định rằng sẽ bắt đầu đan sau khi giao bản thiết kế, nhưng là khi cầm lên tay những sợi len cô cảm thấy có chút do dự, không biết những thứ này có thể làm cho anh thoải mái không?

Sau khi rời khỏi phòng Họp, chảo hỏi Sầm Hào song Sở Vân Tiêu lập tức cùng anh về văn phòng.

"Cậu sắp xếp người điều tra một chút, công trình 'Mưa gió Giang Nam' còn có ai đầu tư vào". Sau Khi ngồi xuống ghế Sở Vân Tiêu nói với Sầm Hào.

"Thế nào?" Sầm Hào có chút mơ hồ hỏi.

"Còn có, ngoại trừ Lôi Đào cho vay ra, mấy người đó có nguồn tiền khác không". Sở Vân Tiêu không trả lời Sầm Hào mà tiếp tục nói.

"Cậu đang nghi ngờ chuyện gì?"

"Mình nghe nói mấy phần làm ăn chúng ta chuyển qua bên đó, làm ăn rất tốt nhưng lợi nhuận lại giảm xuống". Sở Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Sầm Hào, tiếp tục nói: "Còn có, Khúc Đồng Đồng mở công ty xây dựng..."

"Mình biết rồi, sẽ mau chóng đi điều tra rõ ràng". Sầm Hào gật đầu, "Không có chuyện gì khác, mình đi trước".

Xoay người muốn rời đi, dột nhiên quay đầu nói: "Đúng rồi, giải thưởng kia của cậu, bên thương hội vẫn muốn cậu tự qua lĩnh".

"Mình không phải nhờ cậu tối hôm qua đi lĩnh rồi sao?" Sở Vân Tiêu đang định cầm lên một tập hồ sơ trên bàn, nghe vậy liền ngẩn đầu lên hỏi.

"Vân Tiêu, Thanh niên kiệt xuất xí nghiệp tại A thành, Á Châu kiệt xuất đề danh, mấy giải thưởng đó cậu nghĩ mình có thể đi lĩnh thay sao? Tối hôm qua vốn là yến hội mở cho cậu, cậu lại,,,"

Sở Vân Tiêu tập trung vào văn kiện, không ngẩn đầu lên nói, "Không có cô ấy cùng tới, cũng chỉ là mây bay..."

Sầm Hào nhìn không thấy biểu tình của anh, trong lòng than nhẹ một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Một buổi sáng có chút lo âu vô cớ. Hứa Nhược Nam nhìn mình một lần nữa làm rơi cây móc, cười cười, lại một ngày mới bắt đầu.

Không phải chưa từng thấy nhiều loại áo lông, nhưng mình nghị đi nghĩ lại, vẫn là kiểu dáng đơn giản hợp ơới anh.

Thật ra, vẫn là lạnh nhạt, anh chưa từng thật tâm mở lòng mình, cô thật chưa bao giờ hiểu anh muốn gì? Nhìn sợi len tay bỗng có chút run rẩy, móc len tiếp theo cũng không nghiêm chỉnh.

Hứa Nhược Nam thở dài, thu hồi suy nghĩ loạn của mình, buộc bản thân phải tập trung vào sợi len trên tay, nghiêm túc bện hai hàng. Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên giữa phòng khách vắng vẻ, cũng ngắc quãng suy nghĩ của cô.

"Nhược Nam, xem báo ngày hôm nay chưa?" Vừa bắt điện thoại đã nghe thấy giọng Khúc Quyên Quyên như muốn phá hủy màng nhĩ của người khác.

Hứa Nhược Nam phải để điện thoại xa tai, mới chậm rãi nói: "Cậu cũng biết mình không xem báo giấy".

"Trời, chuyện lớn như vậy mà cậu thật sự không biết?"

"Chuyện gì?"

"Nhà cậu lên báo rồi"

"Thật sao". Hứa Nhược Nam nghe Khúc Quyên Quyên nói liền có chút hưng phấn cùng lo lắng, buông sợi len tron tay xuống, chậm rãi đi đến bàn ăn, nhớ tới hình như báo Vân Tiêu xem lúc ăn sáng vẫn còn đó.

"Tài chính vào kinh tế bản".

Hứa Nhược Nam nhẹ nhàn một phen, lập tức bức ảnh của Sở Vân Tiêu đập vào mắt. Vẻ mặt của anh vẫn nhàn nhạt, thậm chí còn không có nét cười.

"Mình thấy rồi". Hứa Nhược Nam một bên nhìn tiêu đề, một bên nói với Khúc Quyên Quyên.

"Thật xin lỗi, tại mình mà tối qua làm trễ nãi tiệc tối của cậu..." Khúc Quyên Quyên nói mang theo vài phần ái náy.

"Không sao đâu Quyên Quyên". Hứa Nhược Nam chậm rãi nói. lại nhớ tới tiệc tối bình thường mà người kia nói.

Có phải vì mình mà anh ấy bỏ qua yến hội hôm qua... Tim Hứa Nhược Nam có chút loạn nhịp, tình cảm trong lòng cũng có chút rối loạn.

"Mình muốn xem một chút, cúp máy nha". Nhàn nhạt nói xong cô liền tắt điện thoại, ngoài trước bàn nhìn tờ váo kia.

Bản tin hôm nay gần như điều liên quan tới anh. Giải thưởng của anh, những chuyện anh đã trải qua, thậm chí hôn nhân của anh...Có một đoạn văn nói thế này "Hơn nửa năm trước cưới con gái Hứa gia làm cho Sở gia như hổ thêm cánh, cũng vì vậy Sở thị tiếng thêm một bước phát triển... Thế nên lần này lấy tư thế của Hắc mã trở thành người đề danh duy nhất trong nước..."

Đọc tới đọc lui mấy lần đoạn này, sắc mặt Hứa Nhược Nam dần ngưng trọng. Thì ra trong mắt người ngoài hôn nhân của mình và Vân Tiêu cũng chỉ là hai nhà liên hôn mà thôi. Mà có vẻ họ cũng nghĩ anh vì đám cưới mà càng thêm nổi bật, giải thưởng cùng đề danh thế này. Nỗ lực cùng cần cù trong mắt người khác, so với mấy thấy đó dường như không còn quan trọng nữa...

Trong khoảng khác này giống như cô đã hiểu được vì sao anh lại lạnh nhạt như vậy. Anh ở Sở thị quyền hành cao nhất, mọi người vây quanh anh không phải vì sự giỏi giang mà có khi chỉ vì muốn chê cười anh mà thôi. Mọi cử chỉ bình thường, thậm chí sinh hoạt hằng ngày, không lúc nào mà không phải để ý. Nếu không hiểu mình muốn gì, nếu không phải tâm trạng đều giấu kính, thật không biết còn bao nhiêu việc có thể nói ra? Trên đời này sẽ có mấy người hiểu anh, mà chính bản thân mình, trừ bỏ nghi kị cùng mù quáng, có vẻ cũng chưa bao giờ ổn định tinh thần để hiểu rõ con người anh...

Hứa Nhược Nam cứ như vậy ngồi ở bàn ăn, nhìn vào tờ báo kia, nhìn đến những văn tự kia, lại thấy biểu tình của người đó, trong lòng như có sóng cuộn.

Thật lâu sau Hứa Nhược Nam mới bỏ tờ báo kia ra, nhanh chóng đứng lên sau đó trở lại phòng khách, cần lấy sợi len, một lần nữa nghiêm túc bện len.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 54: Ấm áp...
Editor: trucxinh0505

Đêm nay, Sở Vân Tiêu theo thường lệ trở về hơi trễ. Thời điểm đẩy cửa ra, mới phát hiện đèn trong nhà so với trước mở lớn hơn chút, mà Hứa Nhược Nam đang mở to mắt nhìn mình.

“Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ? Không phải nói em không cần chờ anh sao?” Sở Vân Tiêu thay đổi giày, đi qua, ngồi bên cạnh Hứa Nhược Nam, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tay cô.

‘Tay anh sao lạnh thế?” Trong một chớp mắt xúc cảm, Hứa Nhược Nam kinh ngạc. Giương mắt nhìn lên, áo trong, áo lót lông cừu, tây trang, còn khoát bên ngoài một tầng áo khoát dài lớn. Quần áo nhiều như vậy, tay anh vẫn không đủ ấm áp sao?

“Tay anh luôn như vậy, đừng lo lắng.” Sởn Vân Tiêu lén lút rụt rụt tay về, trên gương mặt tái nhợt treo nụ cười nhàn nhạt “Đi lên ngủ đi.”

“Đừng nóng vội…” Hứa Nhược Nam vươn tay, nhấn Sở Vân Tiêu đang muốn đứng dậy ngồi trở lại “Em đi múc chén canh lại, người ta nhịn cả buổi chiều, anh cần hanh diện mà uống một chút mới được.” Nói xong, bước nhanh chạy đến phòng bếp.

Xuyên thấu qua pha lê, phòng bếp ở kế bên, Sở Vân Tiêu có thể nhìn thấy thân ảnh kia bận rộn trong phòng bếp. Một cái liếc mắt này, gương mặt nguyên bản mỏi mệt liền thêm chút sáng rọi.

Bưng một chén canh đặt lên bàn, Hứa Nhược Nam nói “Anh lại đây đi.”

Sở Vân Tiêu đứng dậy, đi qua, ngồi xuông. Nhìn thoáng qua nhận ra là chén canh giã cảm, quay đầu đối diện với cô, ngữ điệu mang chút vui vẻ.

“Là cái gì?”

“Gà ô nấu với củ từ, tía tô. Bổ dạ dày, còn nóng mau uống đi.” Hứa Nhược Nam nhìn ánh mắt nam nhân đột nhiên trở nên thâm tình, mặt nhịn không được có chút hồng.

“Từ khi nào, Nhược Nam chúng ta thành đầu bếp? Chuyên dùng thức ăn làm thuốc rồi!” Nụ cười Sở Vân Tiêu càng đậm, bưng bát lên, một ngụm nhợt nhạt uống. Lập tức, đầu lưỡi truyền đến hương vị củ từ và tía tô, còn có gà ô ngọt mềm, xã giao một đêm, dạ dày rỗng lạnh có chút đau, cũng theo canh này mà ấm áp lên.

“Haiz, anh suốt ngày nhiếu mày, luôn trưng gương mặt đen sì…” Tâm Nhược Nam đột nhiên đau xót. “Vân Tiêu, nếu em không biết nấu những món này, sao có thể bồi bổ thân mình do anh hại chứ?” Nói xong, đôi mắt có chút đỏ lên.

Tay Sở Vân Tiêu cầm muỗng đột nhiên run lên, anh vội vàng buông bát, kéo tay cô lại, giữ bên hông mình, thanh âm mang chút khẩn cầu.

“Ban ngày, phát sinh qua chuyện gì đặc biệt sao?”

“Không… Có” Lệ Hứa Nhược Nam lăn xuống, ngữ điệu càng nghẹn ngào. Cô ôm eo Sở Vân Tiêu gắt gao, mùa đông, quần áo nặng chút, sở dĩ hằng ngày không cảm thấy. Hiện tại kề sát bên nam nhân này, mới giật mình, đúng thật quá gầy. Nghĩ đến đây, càng xót xa không nói ra lời, chỉ như vậy ôm anh, lệ ướt một vòng chiếc trên chiếc áo lót lông cừu.

Sở Vân Tiêu không nói gì, mà chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ô vuông ra, chậm rãi lau lệ cho cô. Sau đó, mới nhẹ nhàng nâng mặt Hứa Nhược Nam lên hỏi “Nói cho anh, đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Nhược Nam chính là liều mạng lắc đầu, hồi lâu mới phun ra mấy chữ “Em xem báo ngày hôm nay.”

Sở Vân Tiêu chậm rãi đứng lên, vòng qua bên hông đứng sau lưng cô, thanh âm cũng đã bình tĩnh.

“Trách ngày hôm qua anh chưa nói rõ cho em?”

Trong lòng Hứa Nhược Nam hoảng loạn, ngẩn đầu nhìn Sở Vân Tiêu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, lắc lắc “Không phải, không phải, em quái lạ tại sao mình không nghe thấy điện thoại của anh, hại anh cũng không đi…”

“Cô nương ngốc,” Sở Vân Tiêu có chút cười thoải mái “Tiệc tối cái gì, chỉ là hình thức thôi. Mà anh coi trọng…” Anh bỗng nhiên dừng lại, có chút sủng nịnh nhìn người đối diện buông thỏng đầu, nhẹ nhàng che chở tay của cô.

Thanh âm tiếp tục nỉ non “Còn có, anh còn suy nghĩ rõ ràng hơn… Thật là nhiều chuyện.” Hứa Nhược Nam đột nhiên ngẩn đầu lên, đối với ánh mắt nhu tình, còn nhiều hơn là áy náy.

“Trước kia, anh nghĩ sai và làm sai rất nhiều chuyện…”

Lưng Hứa Nhược Nam đột nhiên bị một vòng tay ôm, không ấm áp, bất quá cũng không lạnh băng như lúc nãy.

“Chính là tối qua, anh còn vì chuyện của Tráng Tráng mà hoài nghi đến em.”

Tay đặt trên lưng Hứa Nhược Nam, đột nhiên run run lên liền hạ xuống.

“Kỳ thực, ngày đó, theo em, cũng chưa quan hệ gì.” Hứa Nhược Nam nhướn người lên đụng đụng vào anh, như vậy, đầu liền chon gắt gao trong lồng ngực Sở Vân Tiêu. Trên người anh, là nhàn nhạt hương vị bạc hà cùng cỏ xanh, giống như con người anh vậy, thanh nhã mà sâu sắc.

“Này, đều là chuyện ngoài của Sở Vân Tiêu, chuyện tinh anh trên báo kia, nếu em không thích xem báo như vậy nhốt tất cả ngoài thế giới của em; Mà em cần quan tâm, chính là Sở Vân Tiêu trong phòng này, Sở Vân Tiêu của em, bao tử không tốt, trái tim không tốt, tay chân lạnh băng…”

Đặt tay Hứa Nhược Nam run rẩy trên lưng, cùng lúc đó, từ trên đầu vang lên thanh âm run run “Nhược Nam, Nhược Nam, Nhược Nam của anh…”

Một giây sau, thân thể Hứa Nhược Nam đột nhiên bị đôi tay bế ngang, xen lẫn vài phần kích động, bên tai vang lên thanh âm “Nhược Nam, kỳ thực, có một số việc, là anh nên sớm nói rõ với em, chính là…”

Chỉ một cái chớp mắt, Sở Vân Tiêu liền bị một đôi tay nhỏ bé ấp áp bưng kín gắt gao.

“Vân Tiêu, không cần. Em tin tưởng anh!” Hứa Nhược Nam ôm gắt gao cổ Vân Tiêu, thanh âm êm dịu, kiên định “Từ nay về sau, anh ở ngoài làm việc kia, về nhà, nguyện ý nói cùng em, em nghe, anh không muốn nói, em giúp anh bắt nó để ngoài cửa sổ. Chỉ có một cái…” Hứa Nhược Nam đột nhiên dừng lại, có chút bỡn cợt nhìn Sở Vân Tiêu.

“ Cái gì?” Trong ánh mắt nam nhân trừ bỏ nhu tình, còn có nhàn nhạt đầy ánh nước.

“Cái poker kia không thể đem vào nhà, em còn thích xem anh cười, không phải, anh có vẻ già rồi!” Nói xong, Hứa Nhược Nam cười ra tiếng.

Nháy mắt, mặt Sở Vân Tiêu sáng lạn như mặt trời “Tuân lệnh, bà xã!”

Đêm hôm đó, hai người ở trên giường, đúng là chưa bao giờ hài hòa triền miên như vậy. Bọn họ lại một lần, một lần đến sức cùng lực kiệt.

Mệt cực, Hứa Nhược Nam đã muốn ngủ thật say, chợt nghe người bên gối từ từ hỏi “Chén canh gà kia, vì sao không có chút váng dầu nào?”

Hứa Nhược Nam đắc ý cười, trong mông lung, mơ hồ nói “Biết anh không thích. Khi nấu, em múc từng chút, từng chút cho đến khi không còn lưu một giọt váng dầu nào…” Nói chưa xong, người đã phát hô hấp đều đều.

Sở Vân Tiêu chấn động, lại thấy người bên cạnh khóe môi còn nhấc lên, nhịn không được mà phủ thân qua, hôn lên má một cái, thế này mới cảm thấy mĩ mãn mà đắp chăn ngủ, đúng là chưa bao giờ ấm áp như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 55: Hỗn độn...
Editor: trucxinh0505

Thành phố G phía nam, tháng mười hai không tính là quá lạnh, chưa có tuyết rơi, thậm chí cây cổ thụ hai bên đường lá còn xanh biếc.

Nhưng là, tầng lầu cao nhất, căn phòng rộng rãi của Sở thị. Lúc này, chủ nhân của nó đang đứng trước bạn làm việc, nghiêm túc lật từng trang văn kiện trên tay.

Tuy rằng bên trong thực ấm áp, nhưng sắc mặt Sở Vân Tiêu không có một chút huyết sắc. Trên thực tế, bắt đầu từ mùa đông đến, bệnh trạng sợ lạnh của anh so với trước kia càng nặng hơn. Mà trái tim cũng đi theo mùa đông mà đứng yên.

Anh biết, lần trước ở thành phố T sốt cao dẫn đến phát viêm cấp tính cơ tim, sau lại không dưỡng tốt lưu lại biến chứng. Ấn theo lời bác sĩ nói, viêm cơ cấp tính đã thành mạn tính, tuy không phải vấn đề lớn, nhưng một khi khí hậu biến hóa, làm việc quá độ hoặc tâm tình không tốt, tim sẽ có chút phản ứng.

Mùa đông năm nay, Sở Vân Tiêu bắt đầu hiều được lời của thầy thuốc. Ngẫu nhiên ngột ngạt khó thở, ngẫu nhiên run rẩy buồn đau, trái tim bắt đầu không khỏe mạnh. Có khi, bệnh trạng phát sinh buổi sáng khi tỉnh lại, vì sợ nhiễu người bên cạnh mình, anh luôn nhắm mắt lại một hồi, đợi bệnh trạng biến mất, mới chậm rãi rời giường.

Không phải cố ý muốn gạt cô, chính là, cô đơn thuần thiện lương như vậy, nên an ổn sinh hoạt tốt nhất. Sở dĩ không muốn cô lo lắng, phiền não thôi.

Nghĩ đến Hứa Nhược Nam, trên môi Sở Vân Tiêu không nhịn được mang theo nụ cười. Nghĩ đến đêm qua, cô thần bí nói với mình, muốn tặng cho mình quà sinh nhật đặc biệt, anh có thích hay không cũng phải nhận. Nha đầu ngốc này, chỉ cần em đưa, bất luận cái gì, anh sao không nhận chứ?

Ngoài cửa truyền đến nhẹ nhàn tiếng đập cửa, mơ màng ngắt lời Sở Vân Tiêu, định thần lại, anh bình tĩnh nói “Vào đi.”

Tĩnh Yên cầm tệp hồ sơ đi đến, trong phòng cực nóng, trong tích tắc cô cảm thấy thân thể muốn căng cứng nhưng lập tức liền trầm tĩnh, cấp tốc đi đến trước bàn làm việc Sở Vân Tiêu.

“Đây là cái văn kiện khẩn cấp…”

“Tôi xem trước một chút, một hồi vào lấy đi.” Sở Vân Tiêu tiếp nhận hồ sơ. Tĩnh Yên rất nhanh lui ra ngoài.

Mở tệp hồ sơ ra, trên cùng văn kiện là nhân viên ngân hàng, phòng kinh doanh thành phố G, tiêu đề rõ ràng ‘Phản ảnh rửa tiền, cần khẩn cấp báo kiểm tra’ Sở Vân Tiêu ngẩn ra, lập tức mở văn kiện, nhìn kỹ, đứng lên.

Một hồi lâu, anh mới chậm rãi khép hồ sơ lại, dựa lưng vào ghế dựa, lẳng lặng suy nghĩ chút, cầm điện thoại nội bộ lên.

“Tĩnh Yên, cô vào lấy văn kiện đi. Mặt khác, gọi trợ lý Sầm lập tức đến phòng tôi.”

Mấy phút đồng hồ sau, Sầm Hào đi vào.

“Lần trước kêu cậu tra, đã tra thế nào rồi?”

“Còn không có kết quả cuối cùng. Bất quá…” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu một cái “Khúc Tráng Tráng xác thực mở một công ty xây dựng, bất quá, không có hứng thú thầu công trình, trước mắt, công ty này là trực thuộc chỗ lão nhân công ty phía dưới.”

“Cậu đã điều tra xong? Là trực thuộc công ty lão ta?”

“Phải, gần đây nghe nói công ty bọn họ co một khoản nghiệp vụ lớn.”

Ánh mắt Sở Vân Tiêu đột nhiên trở nên lợi hại, đứng lên “Chỗ này, cậu chú ý chặt chẽ chút, xem nghiệp vụ lớn của bọn họ có phải là hạng mục ‘Mưa gió Giang Nam’ hay không, nhìn chằm chằm tình huống tài chính lão ta nữa.”

Sầm Hào gật đầu.

“Xem cuối cùng lão gia tử có liên quan đến đống hàng kia, xử lý xong không?” Đột nhiên Sở Vân Tiêu hỏi.

“Đã ấn xử lý theo lệ thường.”

“Cậu tự mình đi kiểm tra, gần đây, ngân hàng nhân dân đối với chuyện này nhìn chằm chằm, tôi không nghĩ lão gia tử tay, sợ lúc ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Hiểu được, tôi sẽ xử lý tốt, anh yên tâm.”

Lúc này Sở Vân Tiêu mới vẫy vẫy tay, ý bảo Sầm Hào rời đi. Sầm Hào hơi gật đầu, xoay người đi khỏi văn phòng.

Nhìn đến thân ảnh Sầm Hào biến mất, Tĩnh Yên chậm rãi lấy một cái điện thoại trong bao của mình, bấm mã số, chuyển đi, sau nhẹ nhàn nói “Văn kiện vừa đến, bên này nhìn chằm chằm.”

Bên kia không biết nói gì, Tĩnh Yên chỉ nhẹ nhàn nói “Vâng” liền cúp điện thoại, biểu tình trên mặt sâu xa khó hiểu.

Hai ngày nay, Hứa Nhược Nam rõ ràng tốc độ mình bện nhanh hơn nhiều. Nhìn xem lịch, ngày hai mươi sáu tháng mười hai, cũng chỉ còn lại mười ngày, không nắm chặt thời gian, lúc ấy không có lấy ra.

Bắt đầu, vốn nghĩ đan một cái áo lông nhưng mà quan sát, bởi vì Vân Tiêu thiên màu xám, áo lông màu xám đã nhiều lắm rồi, cuối cùng quyết định đan bộ áo lót. Không nhớ rõ lắm, quyển sách kia nói qua, nữ dệt len cho nam nhân, không gì tốt nhất là ở ngực, bởi vì có thể giữ chặt nam nhân không chuyển tâm, lại không tùy ý bỏ đi.

Phần len còn dư lại, Hứa Nhược Nam nghĩ tốt rồi, đan hai cái bao tay, một đôi có chỉ khi ra ngoài mang, một đôi không chỉ đi công tác mang, lại đan khăn quàng cổ, đem cái cổ cao gầy kia quây lại…

Có khi Hứa Nhược Nam bị cái ý nghĩ này của mình chọc cười. Lão tổng hàng năm lợi nhuận hơn mười triệu, lại dùng cái bao tay len thủ công, khăn quàng cổ đi tiếp khách, làm công việc… Đúng là một chuyện cười.

Sở dĩ, đêm qua cô dè dặt cẩn trọng nói cho người kia, muốn đưa anh món quà sinh nhật đặc biệt, anh có thích hay không cũng đều phải nhận. Thật không biết, khi anh nhìn ‘tác phẩm’ của mình có thể dở khóc dỡ cười hay không? Nhưng mà, bản thân cô hy vọng, anh cười không ngớt tiếp nhận, liền đem đeo lên mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc..

Chuông điện thoại ngắt Nhược Nam mơ màng, cô thở dài nhận.

“Bé Nam?”

“Hả, ba ba?”

“Cái bản thiết kế của con, công trình chúng ta có nghiên cứu qua. Tổng thể là không sai, bất quá, công trình đưa ra vài ý kiến chỉnh sửa, khả năng sẽ chỉnh sữa một chút.”

“Không thành vấn đề. Bất quá, khả năng tháng sau con mới làm được.” Hứa Nhược Nam nhìn sợi len trên tay mình, hiện không có gì quan trọng hơn.

“Này…” Hứa Hoàng Sơn có chút trầm ngâm “Ba ba có chút gấp, có thể sửa trước nữa tháng không, còn lại cái nhỏ mọi người tự sữa.”

“Không phải… Con có chút việc dỡ tay…” Hứa Nhược Nam không muốn nói rõ cùng ba mình.

“Con cũng biết, vì vận chuyển tiền bạc hạng mục ‘Mưa gió Giang Nam’ là bên sữa bên bán. Hiện tại đã khởi công mấy tháng, mùa xuân sang năm liền tiêu thụ bên ngoài, nếu đồng thời Lâm viên không thể khởi công trong năm, sẽ ảnh hưởng…”

“Vậy… được rồi” Hứa Nhược Nam thở dài “Buổi chiều con đến công ty người thôi.”

Tắt điện thoại của ba, Nhược Nam nhìn sợi len trong tay, trong lòng thâm kêu ‘chỉ có thể làm thêm giờ buổi tối…’
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 56: Hoang mang…
Editor: trucxinh0505

Lúc Sở Vân Tiêu về nhà, đã là qua mười hai giờ đêm.

Thật bất ngờ, phòng khách mở đèn, nhưng người ngồi ở sofa lại không thấy.

Chậm rãi thay đổi giày, đi đến chính giữa phòng khách, Sở Vân Tiêu khe khẽ gọi “Nhược Nam…” Không có trả lời.

Sở Vân Tiêu đóng cửa phòng khách, nện nhẹ bước chân lên lầu đi.

Đẩy cửa lầu hai tận cùng ra, đèn bên trong phòng ngủ đều mở, nhưng không có một bóng dáng người.

Trên mặt Sở Vân Tiêu hiện lên nghi hoặc, chậm rãi đi vào, lại kêu “Nhược Nam…”

Trong nháy mắt, Sở Vân Tiêu liếc về bộ cửa cửa trong phòng ngủ, cửa thư phòng khép, ánh sáng nhàn nhạt xuất ra dưới đất. Trên mặt anh yên lặng lộ ra chút thần sắc, đi qua, gõ gõ nhẹ nhàng trên cửa.

Vẫn không có đáp lại.

Sở Vân Tiêu đẩy cửa ra chút, nhẹ nhàn đi vào bên trong.

Trên bàn học đèn bàn nhỏ loe loét, laptop đang mở, mà người nho nhỏ kia, như là đang ngủ.

Sở Vân Tiêu đi qua, liếc laptop sáng trên bàn, thuận tay liền đem áo khoát lớn của mình nhẹ nhàn choàng lên người cô, đáy lòng trừ bỏ đau lòng, còn có một chút nói không rõ gì đó.

Tuy rằng động tác Sở Vân Tiêu rất nhẹ nhưng lúc đó, Hứa Nhược Nam đã tỉnh dậy. Nhìn đến Sở Vân Tiêu đứng bên mình, ánh mắt có chút mông lung lập tức liền mở to, thậm chí có chút bối rối. Cô vội vàng đứng lên, áo choàng lớn của Sở Vân Tiêu rớt xuống trên mặt đất. Không kịp cầm lên lại, cô chuẩn bị vội vàng cất máy tính sách tay.

Sở Vân Tiêu chậm rãi cuối người, nhặt áo choàng mình lên, hơi chút vỗ vỗ, thanh âm bình tĩnh “Trời lạnh thế này, ngủ ở thư phòng dễ cảm mạo.”

Hứa Nhược Nam một bên vội vàng đóng laptop, vừa có chút hoảng loạn hô “Em… cái kia.”

“Vừa mới, anh thấy được.” Thanh âm Sở Vân Tiêu như cũ bình tĩnh, thuận thế tay đặt trên mu bàn tay Nhược Nam.

“Thực xin lỗi… có chút số liệu cần tu sửa… Bên kia gấp, sở dĩ…” Trong khoản thời gian ngắn, Hứa Nhược Nam đang hoảng, câu được không không, tay cũng hơi níu lại.

“Em không cần xin lỗi anh.” Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ cái tay kia, nhàn nhạt nói.

“Em…” Hứa Nhược Nam đột nhiên cuối đầu, dùng thanh âm rất nhỏ nói “Em sợ anh không vui...”

Sở Vân Tiêu vươn tay, nâng mặt Hứa Nhược Nam lên, phía trên tràn ngập kinh hoàng cùng bất an.

“Anh, quả thật không vui…” Thanh âm Sở Vân Tiêu nhàn nhạt.

Trên mặt Hứa Nhược Nam hoảng sợ nặng hơn.

“Anh không vui vì đã trễ thế này em còn ở nơi này thiết kế, anh không vui em không biết giữ ấm người, anh không vui em cứ ngủ quên như vậy…” Mắt Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam, từng chữ từng chữ nói.

Mặt Hứa Nhược Nam từ hoảng sợ chuyển sang thoải mái, sau đó là ngượng ngùng.

“Anh không trách em?” Hứa Nhược Nam nhìn về phía Sở Vân Tiêu, thấy trong mắt anh trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng.

“Vân Tiêu…” Nắm cái tay kia, giật mình phát hiện lạnh như băng “Tay anh rất lạnh…” Hứa Nhược Nam vội vàng nắm lấy, nhanh chóng áp vào trong lòng mình. “Em đi nấu canh nóng, uống lên sẽ ấm áp hơn một chút.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

“Đừng đi,” Sở Vân Tiêu kéo cô lại.

“Quá muộn, em cũng mệt mỏi rồi, ngủ đi.” Nhìn nghi hoặc trong mắt Hứa Nhược Nam, Sở Vân Tiêu chậm rãi nói.

Hứa Nhược Nam nhìn trên mặt Vân Tiêu đầy mệt mỏi, một mặt kéo tay anh qua xoa xoa ấm lên, một mặt nói “Được rồi, anh cũng mệt mỏi, vậy ngủ sớm chút đi.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi thư phòng.

Có lẽ trước đó ngủ rồi, lúc này tuy nằm trên giường nhắm mắt, nhưng Hứa Nhược Nam lại ngủ không được. Sợ quấy nhiễu người bên gối, cô cũng không dám chằng chọc, chính là lẳng lặng nằm yên trên giường, đầu óc dường như rất thanh tỉnh.

“Còn đang suy nghĩ cái gì?” Trong bóng đêm, thanh âm Sở Vân Tiêu đột nhiên vang lên.

Hứa Nhược Nam ngẩn người, mở to mắt, trong bóng đêm nhìn về phía Sở Vân Tiêu. Nghi ngờ trong lòng chưa kịp nói ra, thanh âm bên kia từ từ truyền tới.

“Mỗi đêm, anh đều từ thanh âm hít thở đều đều của em mà ngủ…”

Trong lòng Hứa Nhược Nam chấn động, vươn tay nhẹ nhàng mở đèn ngủ sáng lên.

Dưới ánh đèn, một gương mặt Sở Vân Tiêu bình tĩnh cùng sâu sắc.

“Nhược Nam, đêm nay, hô hấp của em luôn không ổn định.” Sở Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, cũng vì ánh đèn mà làm cho gò má anh mông lung “Em có tâm sự…”

Hứa Nhược Nam không nói gì, cô chính là thở dài, nhẹ nhàng quay sang, nhìn chăm chú nam nhân bên cạnh.

Đèn ngủ, phát ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên biểu tình hai người khác nhau, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

“Là, bởi vì cái thiết kế kia…” Dường như qua thật lâu, thanh âm Sở Vân Tiêu nhàn nhạt phá vỡ yên tĩnh. Cùng lúc đó, anh bỗng mở mắt, nhìn về phía Nhược Nam như ánh đuốc.

Bị đột nhiên nhìn chăm chú làm cho Hứa Nhược Nam có chút hoang mang, không thể không né tránh ánh mắt, có chút co rúm lại.

“Em, quả thật có chút hoang mang…”

“Vì sao?” Ánh mắt Sở Vân Tiêu lóe lên một tia âm trầm không dễ dàng phát giác.

“Anh nguyện ý nghe em nói… Cái thiết kế ‘Mưa gió Giang Nam’ kia?” Hứa Nhược Nam nuốt nước miếng xuống, một lần nữa xác nhận lại.

Sở Vân Tiêu trầm mặc thay thế trả lời.

Sáng nay ba ba gọi điện thoại đến, nói là thi công cần sửa vài chổ nhỏ. Bởi vì gấp, buổi chiều em phải đi công ty ba cầm lại bảng vẻ về. Bắt đầu không chú ý xem, sau khi trở về, phát hiện địa phương sữa chữa rất kỳ quái.” Trên mặt Hứa Nhược Nam mê ly sâu hơn.

“Nói tiếp!”

“Em biết tài chính ba ba có hạn, sở dĩ, trong phần em thiết kế, tận lực sử dụng tài liệu kiến trúc, hơn nữa, việc xử lý lâm viên, tận lực sử dụng hình thức trống, phần thiếu mua cây trồng vô, có thể giảm bớt một phần phí tổn kiến trúc. Mà đổi mới, tỷ như phần lâm viên này, như vậy phí tổn rất cao, lại không hợp với thực vật nhiệt đới thực tế. Mấu chốt việc sữa chữa này, không chỉ gia tăng phí tổn, cũng vì địa điểm xây dựng đặc thù, sẽ trực tiếp gia tăng phí tổn phòng ốc.”

Hứa Nhược Nam dừng một chút “Nếu gia tăng phí tổn không liền thôi, nhưng toàn bộ bản vẽ sau cải biến, đối với chỉnh thể lâm viên có ảnh hưởng, hơi chút xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng đến toàn cục kế hoạch đã phê duyệt, đây mới là đau đầu!”

“Ba ba không phải không biết kiến trúc, em không tin ba nhìn không ra chỗ đó. Nhưng là, xế chiều, thời điểm em lấy bảng vẽ, nghe ba cường điệu nói em chưa rõ, lúc ấy không biết là cái gì. Về nhà, càng xem lại em càng không rõ…”

Nghe Hứa Nhước Nam nói ra toàn bộ điều cô hoang mang, Sở Vân Tiêu đều không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm người bên cạnh, chậm rãi nói “Đã quá muộn rồi, không cần suy nghĩ tiếp những cái kia. Thiết kế vốn là mỗi người mỗi ý gì đó.”

“Nhưng là, rõ ràng ban đầu em đã thiết kế tốt…”

“Vậy em liền giữ lại phần trước kia mình làm, lại ấn theo một phân bây giờ, đưa cho ba ba tự mình suy xét. Sở Vân Tiêu làm như lơ đãng nói.

“Thông minh! Thế mà em lại nghĩ không ra chứ?” Hứa Nhược Nam hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Sở Vân Tiêu, ách xì một cái “Ngày mai cứ làm vậy đi, em mệt quá, muốn ngủ.”

Thuận tay tắt đèn đầu giường đi.

“Ngủ đi, bảo bối!” Sở Vân Tiêu sủng nịch vỗ vỗ tay Hứa Nhược Nam, trong bóng đêm vẫn luôn nhắm mắt. Nghe tiếng hít thở vững vàng bên cạnh, ánh mắt của anh dần dần nghiêm lại…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 57: Đêm trước (1)
Editor: trucxinh0505

Thời điểm trời gần sáng, trong ngực Sở Vân Tiêu nổi lên một trận đau, khác với dĩ vãng, còn mang theo một chút đau đớn cùng co rút. Sở Vân Tiêu như ngày thường nhắm mắt lại, tay phải xoa ngực trái, nhẹ nhàn vẽ lên vài vòng mát xa để giảm bớt đau, ngược lại càng lúc kịch liệt lên.

Sở Vân Tiêu nhìn người bên giường ngủ say sưa, dùng tay trái nhẹ nhàng chống mép giường, chậm rãi dịch thân mình hướng ra ngoài. Thật vất vả, chuyển được nữa người đến cạnh giường, ngồi một chút, chỗ ngực bỗng xé mạnh, trước mắt một trận biến thành màu đen, Sở Vân Tiêu gần như té xuống giường đi. Anh vội vàng dùng tay kia giữ mép giường, mới khiến thân mình bảo trì được ổn định.

Hít sâu một hơi, có vẻ cảm giác tốt một chút. Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.

Anh cơ hồ lảo đảo kéo bản thân đi đến căn phòng kia, nhanh chóng kéo ra ngăn kéo chỗ đầu giường, lấy ra lọ thuốc, run rẩy mở, đổ ra hai viên, liền nuốt khan xuống, sau đó mới đỡ mép giường ngồi xuống.

Đa phần sau mười phút đau, ngực co rút mới tán đi, trừ bỏ ẩn ẩn chút mệt, không còn gì trở ngại. Lúc này Sở Vân Tiêu mới chậm rãi đứng dậy, đi toilet tắm rửa một cái.

Thay xong quần áo lúc đi ra, anh nhịn không được đẩy cửa phòng ánh sáng hồng nhạt kia. Hứa Nhược Nam còn nặng nề ngủ. Thân mình nghiên một bên, khuôn mặt nhỏ chon trong chăn, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhợt nhạt.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đi qua, hôn lên đôi môi mềm mại kia, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Quay người nhẹ nhàng khép cửa phòng, chậm rãi cài khuy tay áo, gương mặt ở bên ngoài hiện lên nhu tình.

Nhược Nam, anh chỉ nguyện, vì em chặn toàn bộ lo lắng, gương mặt em vĩnh viễn giữ phần ngọt này…

Ngồi vào ‘Hummer’, đốt điếu thuốc, đạp chân ga chạy như bay, nhu tình trên mặt đã tan đi, lưu lại chính là một gương mặt ngưng trọng.

Thời điểm Hứa Nhược Nam tỉnh, trời đã sáng hẳn. Chăn bên cạnh đã ngay ngắn chỉnh tề, người sớm đã rời chăn.

Nghiên thân, Hứa Nhược Nam chon đầu mình thật sâu trong chăn, lập tức, bị hương vị bạc hà lẫn cỏ xanh kia đánh úp. Hứa Nhược Nam hít vài hơi, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Tuy chuyện thiết kế đêm qua, hai người nói chuyện chưa có thoải mái, nhưng coi như lần đầu chính diện nói chuyện thiết kế cùng anh. Mà anh, không giống lúc trước tỏ vẻ hững hờ. Đây xem như khởi đầu tốt, không phải sao? Có lẽ về sau quan hệ ba ba với anh sẽ tốt lên…

Rời giường rửa mặt xong, đơn giản ăn chút điểm tâm, Hứa Nhược Nam đã dệt hơn nữa thành phẩm, xách lên, nheo mắt nhìn nhìn, dường như nhìn ra bộ dáng Sở Vân Tiêu mặc lên, bị người cười không ngớt…

Hứa Nhược Nam để xuống, cười thầm ôm trong ngực, lại bắt đầu bận rộn đan.

Trung tâm thương nghiệp thành nam nằm trên đường lớn, có một tầng nhà lớn, không cao, khoảng hai mươi tầng. Vẻ ngoài không hoa lệ nhưng ngoài tường, nóc nhà, so với các khu trong trung tâm thương nghiệp này như cao vút đến trong mây, ai đi ngang không khỏi ghé mắt nhìn.

Bất quá, một điểm người thành phố A ai ai cũng biết, đó là Hứa thị bị Sở thị vượt qua nổi bật, giống như tòa cao tầng này vậy, mặc dù không chớp mắt, nhưng địa vị hết sức quan trọng.

Lúc này, một người đang đứng ở tầng cao nhất, trong phòng làm việc, mặt sau kính pha lê, hung ác nham hiểm nhìn ngoài cửa sổ.

“Lão Vu, ta mới vừa nói, ngươi đã rõ ràng chưa?” Hứa Hoàng Sơn chậm rãi theo cửa sổ chạm đất quay đầu lại, nhìn về phía người ngồi trên sofa.

Lão Vu gật đầu, đứng lên, đi đến trước bàn làm việc Hứa Hoàng Sơn, “Ngài yên tâm, việc ngài giao tôi đều rõ ràng, sau khi trở về lập tức bắt đầu.”

“Gần đây tiếng gió thật nhanh, có khả năng, là lần cuối chúng ta làm… Sở dĩ, lần này nhất định phải làm thật đẹp. Hứa thị thành bại, tại hành động lần này!”

“Việc này tôi hiểu được, chính là…” Lão Vu có chút do dự nhìn về phía Hoàng Sơn.

“Cái gì?”

“Tiểu tử Khúc gia kia, dù sao ở Sở thị lâu năm như vậy, hắn có thể hay không…”

“Sở dĩ, ta cho ngươi nhìn chằm chằm hắn, bất quá, là làm cho Sở lão gia tử thấy được, khẳng định không chung một đường với Sở Vân Tiêu.”

“Tôi hiểu được, đúng rồi, Hoàng Sơn, bên kia khi nào khởi công?”

“Chờ con gái chỉnh tốt chỉnh sửa liền khởi công.”

“Hoàng Sơn, tôi không hiểu, việc này, sao ngài kéo Nhược Nam vào? Nhiều năm như vậy, không phải không cho con bé biết việc chúng ta làm sao?”

“Không bỏ được hài tử bắt không được sói…” Hứa Hoàng Sơn quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm thấp chút “Có một số việc, ta đều có chủ trương.”

“Sở gia chuyển đến cái bãi kia gần đây thế nào?” Như là không nghi dây dưa chuyện này quá nhiều, Hứa Hoàng Sơn vòng vo đề tài.

“Tốt lắm, tháng này lợi nhuận tăng mạnh.”

“Nhớ kỹ phương án ta vừa mới nói, chỗ bãi kia, ngươi dùng cho tốt.”

“Tốt, tốt.”

“Không còn chuyện khác, ngươi lui xuống trước đi…” Hứa Hoàng Sơn đưa lưng về phía lão Vu, phất phất tay. Lão Vu xoay người ra khỏi văn phòng.

Hứa Hoàng Sơn đứng yên trước cửa sổ thật lâu, mới xoay người. Trầm ngâm, chậm rãi lấy điện thoại, nhấn dãy số Hứa Nhược Nam.

“Ba, người giống như đang trông coi con vậy…” Tiếng chuông thứ nhất có người tiếp, thanh âm Hứa Nhược Nam nữa làm nũng, nữa oán trách truyền tới.

“Còn không có nghe ba nói, liền định tội ba rồi…” Hứa Hoàng Sơn mang theo nụ cười “Ba không gọi hỏi chuyện bản vẽ. Ba muốn hỏi, buổi trưa nay con có hẹn gì không?”

“Làm gì ạ?”

“Ba muôn ăn cơm trưa cùng con.”

“Sao đột nhiên ba có nhã hứng vậy?”

“Thật lâu không thấy con, biết buổi tối con không tiện nên muốn hẹn buổi trưa.” Thanh âm Hứa Hoàng Sơn mang chút thê thảm.

Hứa Nhược Nam cuối xuống, cảm giác áy náy trào lên, vội vàng nói “Thật tốt, con muốn ăn đại tiệc.”

“Được, một chốc ba đi đón con.”

Ăn cơm trửa trở lại biệt thự, Hứa Nhược Nam theo quán tính tiếp tục đan, nhưng mà tâm có chút hoảng hốt.

Hôm nay ba ba có chút kỳ quái.

Kỳ quái ở chỗ nào, Hứa Nhược Nam không nói rõ được, nhưng mà, nhìn ánh mắt lại nói của ba, muốn nói lại thôi không giống trước kia.

Nhớ bản thân nói bản thiết kế rất nhanh sửa chữa xong, ánh mắt ba có vẻ như do dự, mặc dù một cái chớp mắt, nhưng dị thường rõ ràng.

Còn có, hôm nay vài lần ông nhắc đến ba chữ “Thật xin lỗi.” Là xin lỗi vì làm trễ nãi thời gian của mình, nhưng mà, sau lưng ba chữ kia, Nhược Nam thấy có tàn ý gì đó…

Nhìn đồ trên tay bị mình làm cho rối tung lên, Nhược Nam ép bản thân đem tinh lực tập trung đan len. Nhưng, ánh mắt lóe lên của ba ba trong đầu, tâm Nhược Nam dâng lên một cảm giác xấu…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 58: Đêm trước (2)
Editor: trucxinh0505

Ngày đó lúc chạng vạng, Sở Vân Tiêu đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là đang trên đường về nhà, muốn ăn cơm chiều.

Cú điện thoại này làm cho Hứa Nhược Nam xấu hổ không thôi, cô ấp úng nói không nghĩ anh sẽ về, đều chưa chuẩn bị cái gì.

“Vậy không cần chuẩn bị, chúng ta đi ra ngoài ăn.” Sở Vân Tiêu cười trộm đầu điện thoại bên kia. Tuy rằng không có ở hiện trường, dùng chân anh có thể tưởng tượng ra, bộ dáng quẫn bách, mặt đỏ của nàng dâu lúc này.

Một giờ sau, Sở Vân Tiêu cùng Hứa Nhược Nam có mặt ở trung tâm thương nghiệp thành nam, ngoài đường một tiệm ăn nhà hình đĩa.

Ngồi ở bên ngoài, Vân Tiêu hơi chút cau mày.

“Nhược Nam, này…”

“Vừa rồi không phải anh đáp ứng em rồi, ăn gì cũng có thể mà.” Hứa Nhược Nam nhìn vẻ mặt anh có chút xấu nói.

“Nhưng là, quá nhiều người, trời lại lạnh như thế…”

“Rất nhanh, ai bảo người ta đột nhiên muốn ăn thôi…” Hứa Nhược Nam nhanh giữ cánh tay Sở Vân Tiêu, ngữ khí ngọt quấy.

Sở Vân Tiêu vỗ vỗ tay Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói “Haiz, chỉ cần em thích…” Sau đó bất động thanh sắc đè trên bụng bản thân mình.

“Dạ dày không thoải mái?” Động tác nhỏ như vậy, ngồi bên cạnh Hứa Nhược Nam cảm giác được. Cô có chút bối rối nhìn về phía Sở Vân Tiêu.

“Không có việc gì… Khả năng hơi đói.”

“Giữa trưa ăn cái gì?”

“Luôn luôn họp, Tĩnh Yên kêu giúp anh…” Sở Vân Tiêu thoáng nhìn qua Hứa Nhược Nam, đem ‘chưa kịp ăn hai cái’ liền nuốt lại trong bụng.

Hứa Nhược Nam liếc mắt trừng Sở Vân Tiêu một cái, liền vứt tay anh ra, đi vào phía trong.

Chỉ cách vài giây, một nữ trung niên khoản năm mươi, đi ra dẫn Sở Vân Tiêu đi vào tiệm.

Lên lầu hai, quẹo khúc quanh, nữ trung niên dẫn Sở Vân Tiêu vào một gian phòng như phòng ngủ, Hứa Nhược Nam đã ngồi ở trong đó, đang cầm một tờ thực đơn nhìn.

“Đây là nơi nào?”

“Chỗ ở buổi tối của lão bản,” Hứa Nhược Nam chỉ vào mấy thứ thực đơn ý bảo nữ trung niên nhớ kỹ, vừa trả lời.

Sở Vân Tiếu có nhiều hưng trí nhìn Hứa Nhược Nam.

“Mẹ thích ăn nhất nhà này. Lúc đó em còn nhỏ, thời điểm mỗi lần mang em tới cty tìm, xong việc, dẫn em tới nơi này. Chậm rãi, em cũng thích những thứ kia.” Đột nhiên Hứa Nhược Nam chìm trong hồi ức “Sau mẹ qua đời, ngẫm lại chuyện vui vẻ trước kia… Về sau em lại ra nước ngoài, rốt cuộc chưa ăn lại những thứ kia…”

Nhìn cô có chút bi thương, Sở Vân Tiên đem tay mình áp lên mu bàn tay cô.

“Đều trôi qua, Nhược Nam…”

“Đúng, đều trôi qua.” Hứa Nhược Nam nắm tay Sở Vân Tiêu, tay như ngày thường, không có độ ấm nào. Cô đem cái bàn tay này nhẹ nhàn áp lên mặt mình “Hiện tại, em có thể ăn cơm cùng anh, một lần nữa sinh hoạt vui vẻ!” Ánh mắt Hứa Nhược Nam chậm rãi hiện lên một tầng hơi nước “Cảm ơn anh, Vân Tiêu, có thể giúp em cùng đi.”

“Lại nói càn!” Sở Vân Tiêu vươn tay, lau đi chất lỏng tràn ra khóe mắt, nhẹ nhàn chuyển hướng đề tài “Làm sao lão bản có thể cho chúng ta tới chỗ này?”

“Người lão bản này, cơ hồ nhìn em lớn lên” ngữ điệu Hứa Nhược Nam dễ dàng hơn “Sauk hi về nước không kịp đến thăm bà, vừa rồi tiến vào, bà thấy em hưng phấn thiếu chút ôm trầm thật lâu. Em nói anh có bệnh bao tử, đói không được, bà lập tức nói đến phòng ngủ bà ăn, đích thân bà nấu. Phải biết rằng, hiện tại trên cơ bản bà không tự mình xuống bếp. Anh thật có lộc ăn, thủ nghệ của bà chính là ‘Trung hoa nhất tuyệt’.”

Khi đang nói chuyện, nữ trung niên đã bưng hai chén lớn đĩa lòng đi tới, đi theo sau là một tiểu muội, bưng mấy đĩa thức ăn tinh xảo.

“Thừa dịp ăn khi nóng, đều là những món Nhược Nam thích ăn trước kia, cũng không biết bây giờ có thay đổi khẩu vị không?” Gương mặt nữ trung niên hiền lành nói.

“Mẹ Đỗ, là người hiểu con nhất.” Hứa Nhược Nam nhìn qua thức ăn trên bàn, lộ vẻ vui mừng.

Hứa Nhược Nam liền rất nhanh càn quét xong đĩa lòng của mình. Nhìn sang đối diện, người kia ăn mì, động tác quá tao nhã.

“Híc, híc…” Hứa Nhược Nam nhịn không được cười ra tiếng.

“Em cười cái gì?” Sở Vân Tiêu một mặt mờ mịt.

“Em đang suy nghĩ…” Ánh mắt Hứa Nhược Nam lại chạy một lần trên người Sở Vân Tiêu, trên mặt không che hết cười “Thân mặc áo khoát ARMANI, trừ khuy áo kim cương, đi xem BMWA, thanh niên kiệt xuất xí nghiệp, ở tiệm ăn ven đường ăn nguyên năm đĩa chén lòng, đây là một tin tức rất tốt…”

Sở Vân Tiêu cười nhàn nhạt, vùi đầu, chậm rì rì phản bác người khơi mào năm dĩa lòng “Tư liệu sống này còn có thêm một câu, vì, bác lão bà cười…”

“Vân Tiêu…”

“Hiện tại vui vẻ?”

“Làm sao anh biết em không vui?”

“Vừa rồi lên xe em hầu như không nói câu nào.” Sở Vân Tiêu gần như không động đến đĩa lòng, lấy khăn tay, cẩn thận lau miệng.

“Giữa trưa, em cùng ba ba ăn cơm…” Hứa Nhược Nam cẩn thận nhìn người kia, thấy đối diện mặt bình tĩnh.

“Chuyện này bình thường.”

Sở Vân Tiêu có chút chưng cầu nhìn về phía Hứa Nhược Nam.

“Cơm trưa ba dừng một hồi, ít nhất nói với em ba lần xin lỗi, em cảm thấy vẻ mặt của ba, cùng lời nói có chút là lạ…”

“Ba xin lỗi vì chuyện em thiết kế?” Sở Vân Tiêu nhàn nhạt hỏi.

“Không có, ba nói xin lỗi, vì phải sữa bản thiết kế, làm trễ nãi thời gian của em.”

“Hai người có nói chuyện gì khác không?”

“Cũng không có. Ba hỏi em chúng ta có tốt hay không, cái khác đều không nói gì.” Hứa Nhược Nam nâng đầu, nghĩ nghĩ nói.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, ba em có ý tưởng của mình. Không có việc gì, em cũng đi gặp ba nói chuyện nhiều một chút.” Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam nhàn nhạt nói.

“Thật sự?” Một tia vui vẻ xẹt qua mặt Hứa Nhược Nam “Anh không tức giận?”

Sở Vân Tiêu khẽ lắc đầu, không biết sao, ý thức lãnh tránh ánh mắt Hứa Nhược Nam phóng tới.

“Ăn được chưa?”

“Em đã ăn xong từ lâu. Nhưng mà anh, có phải không thích vị này?” Hứa Nhược Nam nhìn cái chén của Sở Vân Tiêu, gần như không động qua đĩa lòng, có chút lo lắng hỏi.

“Anh ăn xong, em cũng biết, anh ăn không được nhiều lắm.” Sở Vân Tiêu đứng lên “Chúng ta đi thôi.”

Về nhà, hai người cùng đi lên lầu hai.

“Anh còn mấy cái văn kiện cần xử lý, một hồi em ngủ trước đi.” Đứng ở cửa thư phòng mình, Sở Vân Tiêu nhẹ nhàn nói với Hứa Nhược Nam.

“Em dù sao cũng đi sửa bản thiết kế, cũng không vội.” Hứa Nhược Nam tự nhiên trả lời, cảm giác chân cũng nhẹ lên, không chần phải che giấu che lấp, “Đêm nay em muốn tranh thủ làm xong, bởi vì hôm sau còn có việc quan trọng phải làm.” Hứa Nhược Nam hướng Sở Vân Tiêu cười thần bí, vẫy vẫy tay, hướng phòng mình đi.

Đêm đã khuya, Sở Vân Tiêu xử lý xong công văn cuối cùng, chậm rãi khép laptop lại, xoa xoa dạ dày vẫn luôn không thoải mái, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.

Nhẹ nhàn đẩy cửa thư phòng Hứa Nhược Nam ra, không ngoài sở liệu, người nho nhỏ kia đã ngủ, Sở Vân Tiêu lắc đầu, nhẹ nhàn đi qua.

“Nhược Nam, đến bên giường ngủ đi.” Sở Vân Tiêu khẽ gọi.

Nhưng là, người kia mơ hồ đáp, ánh mắt vẫn chưa mở, Sở Vân Tiêu thở dài, vươn tay chuẩn bị ôm cô.

Quay đầu, đối mặt với laptop mở kia, trên mặt ánh mắt lóe một tia bất định. Suy nghĩ chút, anh xoay người, tinh tế xem bản thiết kế một lần, thần sắc trên mặt rét lạnh.

Sau đó, lấy USB ra, cắm vào laptop, điểm mở một tệp hồ sơ trong đó, xử lý vài cái. Thời điểm rút USB, biểu tình trên mặt khôi phục bình tĩnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,694
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 59: Sinh nhật (1)
Editor: trucxinh0505

Hứa Nhược Nam trong tiếng nước tí tách từng giọt tỉnh lại. Vừa mở mắt, bản thân mình nằm trên giường lớn, người bên cạnh không có, chăn ngay ngắn chỉnh tề.

Tối hôm qua, mình sửa bản thiết kế cuối cùng cũng xong, đổi xong, đột nhiên cảm thấy hơi mệt chút, sau đó liền nằm sấp lên bàn, sau đó…

Đầu óc Hứa Nhược Nam nhanh chóng vận chuyển.

“Tỉnh?” Sở Vân Tiêu tắm sạch sẽ đi ra, nhìn Hứa Nhược Nam mở to mắt đang nhìn trần nhà.

“Tại sao em ở trên giường?” Hứa Nhược Nam có chút tim đập mạnh nhìn Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu hướng môi Hứa Nhược Nam phủ cái hôn, mới mang theo trêu tức nói “Người nào đó, chảy nước miếng ngã sấp trên bàn. Anh thật vất vả mới đưa em về giường…”

“À…” Hứa Nhược Nam vội vàng che mặt “Lúc này không biết thế nào, mới hơn mười một giờ liền quá mệt mỏi, khiến ông xã phải chế giễu…”

Sở Vân Tiêu có chút thương tiếc nhìn Hứa Nhược Nam một cái, nói “Gân đây vì cái thiết kế kia, em trả giá cũng không nhỏ tâm huyết.”

Hứa Nhược Nam dè dặt cẩn trọng nhìn gương mặt bình tĩnh của Sở Vân Tiêu, “Thực xin lỗi ông xã, bất quá tối qua em sửa toàn bộ xong rồi, hôm nay có thể cầm đưa cho ba ba, không cần mệt mỏi nữa.”

“Không cần nói xin lỗi anh, anh hiểu được.” Sở Vân Tiêu đột nhiên lại phủ môi, ôm Hứa Nhược Nam, tất cả biểu tình vừa đúng lúc cô không thấy.

“Được rồi, anh đi công ty, em nghỉ ngơi thêm chút đi.” Mấy phút đồng hồ sau, Sở Vân Tiêu mới đứng vững trở lại, vừa cài khuya áo vừa bình tĩnh nói với cô.

“Đợi chút, em có cái này cho anh.” Hứa Nhược Nam bỗng vén chăn lên, đi chân không nhảy xuống giường. Nhanh chóng đi đến một bên, rất nhanh từ trong túi xách lấy ra một túi lớn nhất.

“Đem túi của anh cho em.” Đem túi nọ để lên giường, cô nói với Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu có chút nghi ngờ đưa túi của mình qua.

Chỉ thấy Hứa Nhược Nam lật qua lật lại trong cái túi kia, lấy ra một khối chocolate, một trái chuối, một khối bánh bích quy sô đa bỏ vào cái bao kia.

“Em đang làm gì vậy?” Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam giống đứa nhỏ của gia gia, có chút kinh ngạc.

“Dạ dày anh mỗi bữa ăn không bao nhiêu, nhưng cũng không thể để bị đói được.” Hứa Nhược Nam một bên đặt này nọ, vừa nói “Vài ngày trước em có đi hỏi bác sĩ, ông ấy đề nghị mỗi ngày chuẩn bị chút đồ quả ăn vặt cho anh, một khi đói bụng, liền ăn một chút, đừng để bị đói. Về sau mỗi ngày em đều chuẩn bị cho anh, ngày nào đó sẽ mang cơm đến công ty cho anh nữa…

Sở Vân Tiêu hơi giật mình, đứng như vậy bên cạnh giường nhìn người kia chuẩn bị bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, nghe cô thao thao nói, trong lòng thực hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này, lại có một tia sợn hãi, không biết bản thân bắt được bao nhiêu?

Nộp xong bản thiết kế rốt cuộc Hứa Nhược Nam cảm thấy thoải mái, nhưng mà trước khi đi, lời ba ba dặn dò làm cô ẩn ẩn bất an.

“Phần thiết kế ban đầu kia xóa đi, không nên hỏi vì sao, xem như ba ba cầu con.”

Trong khoản thời gian này, ba ba có chút kỳ quái, nhưng Hứa Nhược Nam nghĩ nát óc cũng không biết vì sao. Cô chỉ phải gật đầu, không suy nghĩ thêm nữa. Cô không phải kiểu người đặc biệt hiếu kỳ, không muốn nói cô biết, cô sẽ tận lực không hỏi thăm. Huống chi, người kia là ba của mình.

Về nhà, chuyện thứ nhất là đi thư phòng mở laptop ra, mở cái thiết kế trước đó, nhìn nhìn một lần cuối, sau đó không chút do dự xóa bỏ đi.

Mười ngày sau, cuộc sống Hứa Nhược Nam đơn giản mà phong phú, công việc hiện tại quan trọng nhất chính là đan len. Áo trong hoàn thành, khăng quàng cổ hoàn thành, đôi bao tay cũng sắp xong, buổi chiều ngày hai sáu tháng mười hai đại công cáo thành.

Cầm thành quả một tháng bản thân làm nhìn hồi lâu, Hứa Nhược Nam cảm giác nước mắt muốn lã chã rơi, rốt cục có thể quang minh chính đại đem mấy thứ này đưa cho anh…

Nhìn đồng hồ phòng khách trên tường, sắp năm giờ rồi. Đêm qua anh nói cô ở nhà chờ, nói sẽ cho cô một kinh hỷ. Sẽ là gì chứ? Hứa Nhược Nam lại nhìn đồng hồ cùng một đống đồ trên tay, nụ cười dần dần hiện trên mặt.

Khi cửa phòng khách Chung Cương ngõ bảy bị đẩy ra.

“Nhược Nam?” Sở Vân Tiêu ý bảo tiểu Dương buông gì đó trong tay ra, một bên chậm rãi thay dép ở nhà.

“Em ở trong này.” Hứa Nhược Nam trên cầu thang vội vàng chạy xuống, bước cuối cùng vướng chân, ngay khi sẽ ngã thực khó coi thì một đôi tay vững vàng tiếp được cô.

“Cẩn thận!” Trên mặt Sở Vân Tiêu trắng bệch.

“Sinh nhật vui vẻ, ông xã!” Một giây sau, cái người kia làm tim mình đập rộn đã hung hăn hôn môi mình.

“Chúc mùng như vậy thật đặc biệt!” Sở Vân Tiêu vuốt nước miếng trên mặt mình, ngắm nhìn Hứa Nhược Nam thật sâu.

“Vậy, còn một cái nữa…” Hứa Nhược Nam chuẩn bị đi lên phòng.

Sở Vân Tiêu nhanh nhẹn tránh sang một bên “Bà xã, xuống chậm trễ, đại tiệc sinh nhật của anh sẽ không hoàn thành…”

“Anh nói là…” Trên mặt xuất hiện vui mừng “Chúng ta ở nhà ăn cơm, hơn nữa…”

“Để anh làm!” Thân Sở Vân Tiêu chợt lóe, làm cho Hứa Nhược Nam có thể nhìn thấy cạnh cửa, tiểu Dương vừa xách các đồ thức ăn vào.

“Ông trời của tôi, em chưa bao giờ biết, em…” Hứa Nhược Nam kích động không nói được hoàn chỉnh “Đây là kinh hỷ mà anh nói?”

Sở Vân Tiêu gật đầu, đi đến xách hai túi đồ ăn.

“Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, sao lại là anh làm…” Hứa Nhược Nam đi theo Sở Vân Tiêu có chút ngượng ngùng.

Sở Vân Tiêu quay đầu, vươn tay, nhẹ nhàn vỗ vỗ mặt Hứa Nhược Nam “Bảo bối, thủ nghệ của em, thực anh không dám khen tặng…”

“Anh…” Hứa Nhược Nam chưa nói hết, bên miệng bị ngón tay người phía trước che lấy.

“Hơn nứa, anh luyến tiếc đôi tay xinh đẹp này xuống bếp trở nên thô ráp.” Khẽ hôn lên ngón tay hồng nhạt của cô, Sở Vân Tiêu chỉ chỉ sofa phòng khách “Đi xem ti vi hay tạp chí, một hồi là tốt rồi.”

Cách vách ngăn pha lê, có thể nhìn thân ảnh bận rộn của người kia. Thời điểm nhìn chăm chú, Hứa Nhược Nam vẫn chưa tin nỗi tất cả những điều này là sự thật.

Người đôi tay mỗi ngày phê duyệt trên vạn tiền bạc, giờ phút này thuần thục mổ con cá. Cặp mắt mỗi ngày thẩm duyệt vô số văn kiện, lúc này đang xem các nguyên liệu phối thức ăn. Người sắp trở thành ‘Thanh niên kiệt xuất xí nghiệp gia’ hôm nay nam nhân ba mươi tuổi này đang vì mình làm cơm chiều.

Bỗng ánh mắt Hứa Nhược Nam có chút mơ hồ, chất lỏng nóng bỏng trong mắt khiến cô không thấy rõ tình hình trong nhà bếp. Theo bản năng, cô hướng sofa dời qua, hung hăng bắt lấy cái túi to kia, thành quả lao động một tháng của cô. Hiện tại cầm chặt chẽ trong lòng, trong tay một tầng mồ hôi, lệ treo đầy mặt dần dần hiện lên một tầng cười, thực ngọt…
 
Top