[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,272
- Điểm
- 93
Chương 50: Đưa tiễn.
"Không khỏe thì đi lên nghỉ sớm đi". Nhìn đến người kia gần như ngã xuống trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt. Hứa Nhược Nam nhịn không được nói, bước chân dừng lại ở phòng khách, cũng không có đi lên lầu.
Sở Vân Tiêu cuộn người trên ghế sofa, miễn cưỡng nhìn người phụ nữ cách đó không xa. Trên mặt cô không có chút ấm áp. Trong lòng nhẹ run, lại nhớ tới tài liệu Sầm Hào đã điều tra được, sắc mặt tái nhợt của anh càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh nhạt.
"Em đi lên trước đi, không cần quan tâm anh. Em không phải vội vàng thiết kế sao?" Nói xong anh có chút vô lực nhắm nghiền mắt, nên không thấy được cô nhìn anh.
Hứa Nhược Nam nhìn người kia nhắm mắt, lạnh lùng cùng xa cách, lại nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, trong lòng lại lạnh lẽo hơn một phần, cô khẽ cắn môi xoay người đi lên lầu.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Sở Vân tiêu càng cong người, tay đè chặt lên trên bụng.
Đêm đó gần như đến gần rạng sáng, Hứa Nhược Nam nằn trên giường ngủ mới nghe được tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ truyền đến. Trong chốc lát cô nghe tiếng bước chân đi về phía phòng mình, Hứa Nhược Nam đem chăn xốc lên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Nhưng là tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa một lúc, sau đó chuyển hướng đến phòng kế bên. Kế tiếp tiếng 'Lạch cạch' vang lên, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.
Hứa Nhược Nam ngôi trên giường vài giây sau đó xuống giường, lặng lẽ mở cửa ra, nhìn ra ngoài xem. Trong hành lang một mảnh đen cùng yên lặng, có vẻ như chuyện gì cũng không phát sinh. Lắc người ra khỏi phòng, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi đến phòng bên cạnh.
Bất quá chỉ là mấy bước chân, cô lại đi hơn mười phút.
Đi đến trước cửa phòng, nắm lấy tay cần, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Nhưng là hình như cửa phòng đã khóa, cũng không mở được. Hứa Nhược Nam kinh ngạc thật lâu, mới thả tay nắm cửa xuống, khe khẽ thở dài, xoay người đi về phòng mình.
Sở Vân Tiêu ngồi trên đất, mơ hồ nghe được tiếng vặn cửa. Anh không hề động đậy, trên thực tế cả người anh khắp nơi đều đau đớn, khiến anh không có chút sức lực gì.Trong bóng đêm ngoài tiếng thở dốc của anh, còn có tiếng bước chân của cô, sau đó lại một mảng yên tĩnh.
Lúc Hứa Nhược Nam tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày thứ hai. Nằm trên giường cô không khỏi có chút hoảng hốt. Chuyện phát sinh đêm qua giống như bị bóng đè... Nhưng một màn lại một màn chân thật như vậy. Chợt nhớ lại một câu của Sở Vân Tiêu hôm qua khiến cô thanh tình "Chiều mai năm giờ, bay thẳng Melbourne".
Đưa tay nhìn đồng hồ một cái, thiếu năm phút nữa là đến một giờ. Cô ngồi ở đầu giường suy nghĩ một chút, sau đó lấy di động của mình, gọi cho Sầm Hào.
"Anh chừng nào thì đón lão gia tử đến sân bay?" Bên kia bắt máy, cô liền vội vàng hỏi.
"Khoảng nửa tiếng nữa xuất phát".
"Em cũng muốn tiễn lão gia tử, anh tới đón em đi cùng đi".
"Chuyện này..." Sầm Hào hình như có chút do dự, khoảng một phút sau, mới nghe anh nói: "Được rồi, anh tới đón em".
Ngồi trên xe Sầm Hào, trong lòng Hứa Nhược Nam vẫn có chút loạn. Nhìn Sầm Hào đang bình tĩnh lái xe, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
"'Lão gia tử tại sao lại muốn đến nơi xa như vậy?"
Sầm Hào không một tia dao động, hai mắt vẫn nhìn phía trước, tay nắm chặt tay lái, giọng nói vẫn vững vàng.
"Ở đó thích hợp cho ông ấy tĩnh dưỡng".
"Em không muốn nghe lời nói từ một phía. Lão gia tử vì tai nạn giao thông mà bị thương ở chân cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại làm sao lại muốn đưa ông ấy đi Austrtalia..." Hứa Nhược Nam có chút tức giận, "Huốn chi, bản thân ông ấy giống như cũng không muốn đi".
Sầm Hào không nói gì, hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm phía trước, nắm chặt tay lái.
"Còn có, vì sao Vân Tiêu không đi tiễn ba?"
"Công ty có rất nhiều việc, cậu ấy thực sự không thể đi được".
"Em biết, anh ấy bận rộn nhiều việc..." Trên mặt Hứa Nhược Nam hiện lên nét cợt nhã, "Bận trắng đêm không về..."
Sầm Hào quay đầu liếc Hứa Nhược Nam, mở miệng muốn nói gì đó thì xe đã đến cửa lớn Sở gia, Sở Kiêu cùng má Trương đã chờ sẵn ở đó.
Hứa Nhược Nam không đợi Sầm Hào nói chuyện, trực tiếp mở ra, nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh đẩy xe lăn cho Sở Kiêu. Sở Kiêu có chút khó đoán nhìn Hứa Nhược Nam.
Rất nhanh đã đến sân bay, làm tất cả thủ tục xong, Hứa Nhược Nam chuẩn bị đẩy Sở Kiêu đến chỗ kiểm tra, đột nhiên ông nói với cô: "Đẩy ba qua một bên, ba có chuyện muốn nói với con".
Hứa Nhược Nam nhìn những người xung quanh, sau đó nhẹ nhàng xoay bánh xe, đẩy ông sang một bên.
"Có chuyện gì vậy ba?"
"Cảm ơn con có thể đến đây tiễn ta". Giọng nói Sở Kiêu mang theo vài phần cô đơn, "Đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về..."
"Ba đừng nghĩ như vậy, con cùng Vân Tiêu sẽ sắp xếp thời gian đi gặp người mà. Công ty hôm nay có việc gấp nên Vân Tiêu mới...."
"Con không cần nói giúp nó, trong lòng ta đã có tính toán. Ba đi, vốn là tâm nguyện của nó..." Sở Kiêu có vài phần âm trầm nói.
"Ba, bên kia thích hợp cho người tĩnh dưỡng..." Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, nghĩ tới bản thân mình cũng vô thức mà nói ra những lý do thoái thác.
"Ha ha, Nhược Nam con thật sự rất thiện lương..." Sở Kiêu cười khan hai tiếng nhìn Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói: "Có rất nhiều việc con không biết, Vân Tiêu cũng sẽ không cho con biết".
Tim Hứa Nhược Nam đột nhiên đập nhanh hơn, cô có chút hoảng nhìn về phía Sở Kiêu.
"Con là một đứa bé ngoan". Sở Kiêu cười có chút sâu xa, "Gả cho Vân Tiêu đã ủy khuất cho con rồi, đối với nó, con phải để tâm nhiều hơn!"
Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là mặt cô có chút trắng bệch, tay đẩy xe lăn cũng có chút run.
"Đi thôi, ta đây là một người cần phải rời khỏi, chúc con cùng Vân Tiêu hạnh phúc". Sở Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam, lấy tay mình đặt lên tay cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ. Chạm đến bàn tay có chút lạnh cùng run run, sau đó cười nhẹ với cô.
Hứa Nhược Nam có chút chết lặng, đẩy xe lăng giao cho má Trương, trong đầu lại nhớ đến những lời mà lão gia tử vừa nói. Còn có bao nhiêu bí mật mà bản thân mình không biết? Sở Vân Tiêu đến cuối cùng là người như thế nào? Mình là người có thể giúp anh bỏ xuống mọi thứ? Cô có chút mờ mịt.
"Nhược Nam, đến rồi". Thẳng đến khi đến ngồi bên trong xe Sầm Hào, Hứa Nhược Nam mới hồi phục tin thần lại.
Khi mở cửa xe bước ra, cô nghe được Sầm Hào nói: "Tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng bản thân em!"
Hứa Nhược Nam ngơ ngác xuống xe, ngơ ngác nhìn Sầm Hào lái xe rời đi, đầu óc càng hỗn loạn hơn.
Sở Vân Tiêu cuộn người trên ghế sofa, miễn cưỡng nhìn người phụ nữ cách đó không xa. Trên mặt cô không có chút ấm áp. Trong lòng nhẹ run, lại nhớ tới tài liệu Sầm Hào đã điều tra được, sắc mặt tái nhợt của anh càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh nhạt.
"Em đi lên trước đi, không cần quan tâm anh. Em không phải vội vàng thiết kế sao?" Nói xong anh có chút vô lực nhắm nghiền mắt, nên không thấy được cô nhìn anh.
Hứa Nhược Nam nhìn người kia nhắm mắt, lạnh lùng cùng xa cách, lại nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, trong lòng lại lạnh lẽo hơn một phần, cô khẽ cắn môi xoay người đi lên lầu.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Sở Vân tiêu càng cong người, tay đè chặt lên trên bụng.
Đêm đó gần như đến gần rạng sáng, Hứa Nhược Nam nằn trên giường ngủ mới nghe được tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ truyền đến. Trong chốc lát cô nghe tiếng bước chân đi về phía phòng mình, Hứa Nhược Nam đem chăn xốc lên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Nhưng là tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa một lúc, sau đó chuyển hướng đến phòng kế bên. Kế tiếp tiếng 'Lạch cạch' vang lên, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.
Hứa Nhược Nam ngôi trên giường vài giây sau đó xuống giường, lặng lẽ mở cửa ra, nhìn ra ngoài xem. Trong hành lang một mảnh đen cùng yên lặng, có vẻ như chuyện gì cũng không phát sinh. Lắc người ra khỏi phòng, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi đến phòng bên cạnh.
Bất quá chỉ là mấy bước chân, cô lại đi hơn mười phút.
Đi đến trước cửa phòng, nắm lấy tay cần, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Nhưng là hình như cửa phòng đã khóa, cũng không mở được. Hứa Nhược Nam kinh ngạc thật lâu, mới thả tay nắm cửa xuống, khe khẽ thở dài, xoay người đi về phòng mình.
Sở Vân Tiêu ngồi trên đất, mơ hồ nghe được tiếng vặn cửa. Anh không hề động đậy, trên thực tế cả người anh khắp nơi đều đau đớn, khiến anh không có chút sức lực gì.Trong bóng đêm ngoài tiếng thở dốc của anh, còn có tiếng bước chân của cô, sau đó lại một mảng yên tĩnh.
Lúc Hứa Nhược Nam tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày thứ hai. Nằm trên giường cô không khỏi có chút hoảng hốt. Chuyện phát sinh đêm qua giống như bị bóng đè... Nhưng một màn lại một màn chân thật như vậy. Chợt nhớ lại một câu của Sở Vân Tiêu hôm qua khiến cô thanh tình "Chiều mai năm giờ, bay thẳng Melbourne".
Đưa tay nhìn đồng hồ một cái, thiếu năm phút nữa là đến một giờ. Cô ngồi ở đầu giường suy nghĩ một chút, sau đó lấy di động của mình, gọi cho Sầm Hào.
"Anh chừng nào thì đón lão gia tử đến sân bay?" Bên kia bắt máy, cô liền vội vàng hỏi.
"Khoảng nửa tiếng nữa xuất phát".
"Em cũng muốn tiễn lão gia tử, anh tới đón em đi cùng đi".
"Chuyện này..." Sầm Hào hình như có chút do dự, khoảng một phút sau, mới nghe anh nói: "Được rồi, anh tới đón em".
Ngồi trên xe Sầm Hào, trong lòng Hứa Nhược Nam vẫn có chút loạn. Nhìn Sầm Hào đang bình tĩnh lái xe, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
"'Lão gia tử tại sao lại muốn đến nơi xa như vậy?"
Sầm Hào không một tia dao động, hai mắt vẫn nhìn phía trước, tay nắm chặt tay lái, giọng nói vẫn vững vàng.
"Ở đó thích hợp cho ông ấy tĩnh dưỡng".
"Em không muốn nghe lời nói từ một phía. Lão gia tử vì tai nạn giao thông mà bị thương ở chân cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại làm sao lại muốn đưa ông ấy đi Austrtalia..." Hứa Nhược Nam có chút tức giận, "Huốn chi, bản thân ông ấy giống như cũng không muốn đi".
Sầm Hào không nói gì, hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm phía trước, nắm chặt tay lái.
"Còn có, vì sao Vân Tiêu không đi tiễn ba?"
"Công ty có rất nhiều việc, cậu ấy thực sự không thể đi được".
"Em biết, anh ấy bận rộn nhiều việc..." Trên mặt Hứa Nhược Nam hiện lên nét cợt nhã, "Bận trắng đêm không về..."
Sầm Hào quay đầu liếc Hứa Nhược Nam, mở miệng muốn nói gì đó thì xe đã đến cửa lớn Sở gia, Sở Kiêu cùng má Trương đã chờ sẵn ở đó.
Hứa Nhược Nam không đợi Sầm Hào nói chuyện, trực tiếp mở ra, nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh đẩy xe lăn cho Sở Kiêu. Sở Kiêu có chút khó đoán nhìn Hứa Nhược Nam.
Rất nhanh đã đến sân bay, làm tất cả thủ tục xong, Hứa Nhược Nam chuẩn bị đẩy Sở Kiêu đến chỗ kiểm tra, đột nhiên ông nói với cô: "Đẩy ba qua một bên, ba có chuyện muốn nói với con".
Hứa Nhược Nam nhìn những người xung quanh, sau đó nhẹ nhàng xoay bánh xe, đẩy ông sang một bên.
"Có chuyện gì vậy ba?"
"Cảm ơn con có thể đến đây tiễn ta". Giọng nói Sở Kiêu mang theo vài phần cô đơn, "Đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về..."
"Ba đừng nghĩ như vậy, con cùng Vân Tiêu sẽ sắp xếp thời gian đi gặp người mà. Công ty hôm nay có việc gấp nên Vân Tiêu mới...."
"Con không cần nói giúp nó, trong lòng ta đã có tính toán. Ba đi, vốn là tâm nguyện của nó..." Sở Kiêu có vài phần âm trầm nói.
"Ba, bên kia thích hợp cho người tĩnh dưỡng..." Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, nghĩ tới bản thân mình cũng vô thức mà nói ra những lý do thoái thác.
"Ha ha, Nhược Nam con thật sự rất thiện lương..." Sở Kiêu cười khan hai tiếng nhìn Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói: "Có rất nhiều việc con không biết, Vân Tiêu cũng sẽ không cho con biết".
Tim Hứa Nhược Nam đột nhiên đập nhanh hơn, cô có chút hoảng nhìn về phía Sở Kiêu.
"Con là một đứa bé ngoan". Sở Kiêu cười có chút sâu xa, "Gả cho Vân Tiêu đã ủy khuất cho con rồi, đối với nó, con phải để tâm nhiều hơn!"
Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là mặt cô có chút trắng bệch, tay đẩy xe lăn cũng có chút run.
"Đi thôi, ta đây là một người cần phải rời khỏi, chúc con cùng Vân Tiêu hạnh phúc". Sở Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam, lấy tay mình đặt lên tay cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ. Chạm đến bàn tay có chút lạnh cùng run run, sau đó cười nhẹ với cô.
Hứa Nhược Nam có chút chết lặng, đẩy xe lăng giao cho má Trương, trong đầu lại nhớ đến những lời mà lão gia tử vừa nói. Còn có bao nhiêu bí mật mà bản thân mình không biết? Sở Vân Tiêu đến cuối cùng là người như thế nào? Mình là người có thể giúp anh bỏ xuống mọi thứ? Cô có chút mờ mịt.
"Nhược Nam, đến rồi". Thẳng đến khi đến ngồi bên trong xe Sầm Hào, Hứa Nhược Nam mới hồi phục tin thần lại.
Khi mở cửa xe bước ra, cô nghe được Sầm Hào nói: "Tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng bản thân em!"
Hứa Nhược Nam ngơ ngác xuống xe, ngơ ngác nhìn Sầm Hào lái xe rời đi, đầu óc càng hỗn loạn hơn.