[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,896
- Điểm cảm xúc
- 5,627
- Điểm
- 113
Chương 60: Sinh nhật (2)
Editor: trucxinh0505
Hơn một giờ, mấy món thức ăn tinh xảo được mang lên bàn ăn.
“Lại đây, theo giúp anh đón sinh nhật!” Sở Vân Tiêu cười nhàn nhạt đứng bên bàn ăn, hướng Hứa Nhược Nam vẫy vẫy tay.
Hứa Nhược Nam chậm rãi đứng lên, hướng Sở Vân Tiêu đi qua. Nhìn sang thức ăn trên bàn, nhìn nụ cười nhàn nhạt của anh trước mắt mênh mông.
“Ngồi xuống đi, cô nương ngốc.” Sở Vân Tiêu bất động thanh sắc thay Hứa Nhược Nam lau lệ, ấn cô ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xuống đối diện, sau đó như làm ảo thuật, xuất ra một lọ băng hồng 85, chuẩn bị mở ra.
“Anh không thể uống…” Hứa Nhược Nam đoạt lại chai rượu “Dạ dày anh mới tốt lên một chút…”
“Không có việc gì, một chén nhỏ thôi, hôm nay là ngày đặc biệt.” Sở Vân Tiêu lấy bình rượu trong tay Hứa Nhược Nam lấy qua, rót cho mình một chén, Hứa Nhược Nam một chén. Băng hồng theo vách chén chậm rãi chảy xuống, dưới ánh đèn phát sáng lộng lẫy.
Hai người mắt liếc nhìn nhau, gần như đồng thời bưng chén lên, nhẹ nhàn chạm.
“CHEERS!”
Rót một ngụm nhợt nhạt, Hứa Nhược Nam đặt chén rượu xuống, nhìn tôm viên phù dung trên bàn, cá mè rán, canh hầm, bí đao xào sò… ánh mắt dần dần trợn to.
“Làm sao anh biết…” Đều là những món ăn cô thích nhất.
“Em cảm thấy anh là một người chồng hoàng toàn không biết gì sao?” Sở Vân Tiêu bưng rượu đến trước miệng nhấp, cười nhạt.
“Nhưng là, làm sao anh biết được? Em vẫn cho là, đơn giản làm mấy món kiểu Âu Tây…”
“Anh luôn không thích món kiểu Âu Tây. Anh quên nói cho em biết, thời điểm ở Anh Quốc, anh từng đến một nhà hàng Trung Quốc làm công hai năm.”
“Làm sao có thể…” Hứa Nhược Nam lại lần nữa bị mê hoặc. Làm sao Sở đại thiếu gia lại đi làm công?
“Không cần dùng bộ dáng nghiên cứu nhìn anh. Thật lâu chưa làm, trước nếm thử hương vị rồi nói sau.” Sở Vân Tiêu cúi đầu, cầm lấy chén rượu trước mặt, lại nhấp một ngụm, cố ý lẩn tránh ánh mắt Hứa Nhược Nam.
Ánh mắt Hứa Nhược Nam từ mê hoặc chuyển sang đau đớn. Nam nhân trước mặt, những năm tháng qua đã trãi qua những gì? Cô nhẹ nhàn đưa bàn tay mình, đặt lên bàn tay gầy yếu tái nhợt kia trên bàn cơm.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, chống lại ánh mắt ân cần của Hứa Nhược Nam, chỉ thức ăn trên bàn.
Hứa Nhược Nam gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, ăn ngấu nghiến. Ăn xong bữa cơm mất khoản hai giờ, bình băng hồng kia sớm cạn đáy, thức ăn trên bàn Hứa Nhược Nam ăn bảy tám phần.
“Vân Tiêu, sinh nhật vui vẻ!” Hứa Nhược Nam có chút say, cầm chén rượu, hướng người đối diện.
“Cảm ơn em, Nhược Nam!” Sắc mặt nam nhân không vì cồn đổi hồng mà trắng hơn chút. “Cảm ơn em, cho anh nhiều ấm áp cùng hạnh phúc…”
“Anh không thể uống nữa.” Hứa Nhược Nam lắc đầu, buông chén mình xuống, giành cái chén của Sở Vân Tiêu “Đồ ăn là em ăn, rượu là anh uống. Không được, không thể như vậy. Chúng ta cần bắt đầu tiếp mục tiếp theo.”
“Tiếp mục kế tiếp?” Sở Vân Tiêu có chút hoang mang.
“Đi, chúng ta đi Cầm phòng!” Hứa Nhược Nam vì uống rượu, hai má đỏ ửng “Trừ bỏ trong hôn lễ, thật lâu chúng ta chưa lại cùng hợp tấu qua. Đêm nay em nghĩ, cùng anh hợp tấu một khúc, sau đó em có một lễ vật muốn tặng anh!”
Tiếp theo, Sở Vân Tiêu bị Hứa Nhược Nam kéo lên, đi hướng Cầm phòng.
Trong Cầm phòng, violon Sở Vân Tiêu thường kéo nằm lẳng lặng ở bên đàn dương cầm.
“Xem ra, em đã sớm chuẩn bị tốt rồi?”
“Anh nghĩ nấu cơm, em liền muốn hình thức đặc biệt.” Hứa Nhược Nam thẹn thùng cười, lôi kéo Sở Vân Tiêu đến bên cạnh dương cầm “Chúng ta bắt đầu đi!”
“Bảng nhạc đâu?”
“Schubert ‘nhạc nhẹ’ lần trước không dám hợp tấu, lại có thế tấu lại ca khúc kia không?” Hứa Nhược Nam lẳng lặng nói.
“Được.” Sở Vân Tiêu lấy đàn violon ra, đặt lên vai mình.
Hứa Nhược Nam hơi vuốt cằm, thanh âm uyển chuyển kia lập tức vang lên trong Cầm phòng. Sở Vân Tiêu đứng bên cạnh Hứa Nhược Nam, có thể nhìn rõ cái gáy nhẵn nhụi trắng nõn của cô, sau bình tĩnh quay mặt. Ánh mắt của cô chuyên chú, ôn nhu, dưới ánh đèn rọi hiện lên một loại ánh sáng thánh mẫu.
Nữ nhân đơn thuần, tốt đẹp như vậy lại dành tình cảm cho mình, giống như thủ khúc đang gảy này, du dương mà thâm tình… Nhưng là, nếu… Hết thảy sẽ như thế nào? Yên tĩnh này còn thuộc về mình hay không?
Trong lúc nỗi lòng nỗi loạn, lại hồn nhiên không biết mình bị kéo đến nơi nào, thẳng đến Hứa Nhược Nam theo tiếng dương cầm kinh ngạc nhìn mình, mới giật mình, vừa rồi anh kéo sai vài nốt.
“Anh bị sao vậy?” Vẻ mặt tràn đầy lo lắng “Không thoải mái, hay là mệt mỏi?”
“Khả năng… Hơi mệt chút…” Sở Vân Tiêu không dám nhìn ánh mắt Hứa Nhược Nam.
“Là em không tốt. Anh một ngày bận rộn, còn làm đồ ăn lâu như vậy, còn uống rượu, sớm phải đi nghỉ ngơi.” Hứa Nhược Nam ôn nhu cười, khép lại cầm của mình, tự nhiên nắm tay Sở Vân Tiêu “Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Đi trở về phòng khách, Hứa Nhược Nam đứng lại, nói với Sở Vân Tiêu, “Anh lên trước đi, am đi lấy chút đồ sẽ đến.”
Sở Vân Tiêu gật đầu.
Thời điểm cầm cái gói to kia đi vào trong phòng, tâm Hứa Nhược Nam có chút khẩn trương. Không biết người kia có đón nhận lễ vật này không, sẽ có phản ứng ra sao?
Đẩy cửa ra, Sở Vân Tiêu đang nữa người nằm bên đầu giường, cầm một quyển sách nhìn.
Hứa Nhược Nam chậm rãi đi qua, cầm gói to gắt gao để sau lưng.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu nhìn lên, có chút nghi ngờ nhìn Hứa Nhược Nam.
“Quà của anh đâu?”
“Ở trong này.” Hứa Nhược Nam lắp bắp, lấy gói to sau lưng ra, đưa cho Sở Vân Tiêu “Không cho anh cười, còn có, nhớ được là đã đáp ứng em.”
Sở Vân Tiêu mặt đầy hồ nghi tiếp nhận gói to, chậm rãi mở ra, lập tức thất thần.
“Không cho nói không thích, không được không mặc…” Nhìn bộ dáng anh hơi giật mình cúi đầu, Hứa Nhược Nam có chút chột dạ, vội vàng nói.
Thân mình nam nhân có chút lay động, Ít nhất qua năm phút, anh mới chậm rãi ngẩn đầu, đôi mắt có chút hồng, trong mắt như có mờ mịt hơi nước. Thanh âm của anh có vài phần nghẹn ngào.
“Này, là em đan…”
“Vâng ạ.” Đột nhiên bị ánh mắt Sở Vân Tiêu nhìn, cô có chút ngượng ngùng “Lâu rồi không làm, thời gian lại qua nhanh, đan không được tốt lắm…”
“Cái này, đều cho anh?”
“Đương nhiên, sinh nhật vui vẻ, và…”
Lời còn chưa dứt, thân thể Hứa Nhược Nam đã bị một đôi tay ôm gắt gao, thiếu chút nữa thở không nỗi.
“Nhược Nam, không cần đối với anh tốt như vậy, không cần…” Nam nhân đè nén thanh âm nhẹ nhàn lướt qua tai Hứa Nhược Nam “Mội ngày kia, có lẽ em sẽ cảm thấy, cái đó căn bản… Không đáng giá…”
Hứa Nhược Nam ôm thật chặt sau lưng nam nhân, bị một cổ hương vị bạc hà xen lẫn cỏ xanh đánh úp. Giờ khắc này, cô cảm thấy, ôm chặt bản thân mình, kỳ thực không phải Sở Vân Tiêu mà là hạnh phúc. Sở dĩ cô không để ý câu nói kế tiếp của Sở Vân Tiêu, mà đơn giản nói “Anh là chồng em, là muốn một đời một kiếp, em không nghĩ cần một người hoàn hảo, chỉ cần anh thích, mỗi ngày đều đan cho anh, sẽ đan rất nhiều…”
Lực tay trên lưng Hứa Nhược Nam có vẻ chặt hơn chút nữa, thanh âm kia vẫn như cũ đè nén “Nhược Nam, Nhược Nam, em tốt như vậy, anh làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Ha ha,” Hứa Nhược Nam khép hờ mắt, nhào vào trên người Sở Vân Tiêu cười ra tiếng “Nếu vậy, anh phải mặc áo lông em đan, đeo bao tay em đan, đội nón em đan, choàng khăn em đan, làm cho bản thân không đau bụng, không ngực đau… là được.”
“Nhược Nam…” Nam nhân hung hăng ôm Hứa Nhược Nam, phản phất muốn đem cô tiến vào thân thể, biểu tình chưa bao giờ trầm trọng như vậy.
Hơn một giờ, mấy món thức ăn tinh xảo được mang lên bàn ăn.
“Lại đây, theo giúp anh đón sinh nhật!” Sở Vân Tiêu cười nhàn nhạt đứng bên bàn ăn, hướng Hứa Nhược Nam vẫy vẫy tay.
Hứa Nhược Nam chậm rãi đứng lên, hướng Sở Vân Tiêu đi qua. Nhìn sang thức ăn trên bàn, nhìn nụ cười nhàn nhạt của anh trước mắt mênh mông.
“Ngồi xuống đi, cô nương ngốc.” Sở Vân Tiêu bất động thanh sắc thay Hứa Nhược Nam lau lệ, ấn cô ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xuống đối diện, sau đó như làm ảo thuật, xuất ra một lọ băng hồng 85, chuẩn bị mở ra.
“Anh không thể uống…” Hứa Nhược Nam đoạt lại chai rượu “Dạ dày anh mới tốt lên một chút…”
“Không có việc gì, một chén nhỏ thôi, hôm nay là ngày đặc biệt.” Sở Vân Tiêu lấy bình rượu trong tay Hứa Nhược Nam lấy qua, rót cho mình một chén, Hứa Nhược Nam một chén. Băng hồng theo vách chén chậm rãi chảy xuống, dưới ánh đèn phát sáng lộng lẫy.
Hai người mắt liếc nhìn nhau, gần như đồng thời bưng chén lên, nhẹ nhàn chạm.
“CHEERS!”
Rót một ngụm nhợt nhạt, Hứa Nhược Nam đặt chén rượu xuống, nhìn tôm viên phù dung trên bàn, cá mè rán, canh hầm, bí đao xào sò… ánh mắt dần dần trợn to.
“Làm sao anh biết…” Đều là những món ăn cô thích nhất.
“Em cảm thấy anh là một người chồng hoàng toàn không biết gì sao?” Sở Vân Tiêu bưng rượu đến trước miệng nhấp, cười nhạt.
“Nhưng là, làm sao anh biết được? Em vẫn cho là, đơn giản làm mấy món kiểu Âu Tây…”
“Anh luôn không thích món kiểu Âu Tây. Anh quên nói cho em biết, thời điểm ở Anh Quốc, anh từng đến một nhà hàng Trung Quốc làm công hai năm.”
“Làm sao có thể…” Hứa Nhược Nam lại lần nữa bị mê hoặc. Làm sao Sở đại thiếu gia lại đi làm công?
“Không cần dùng bộ dáng nghiên cứu nhìn anh. Thật lâu chưa làm, trước nếm thử hương vị rồi nói sau.” Sở Vân Tiêu cúi đầu, cầm lấy chén rượu trước mặt, lại nhấp một ngụm, cố ý lẩn tránh ánh mắt Hứa Nhược Nam.
Ánh mắt Hứa Nhược Nam từ mê hoặc chuyển sang đau đớn. Nam nhân trước mặt, những năm tháng qua đã trãi qua những gì? Cô nhẹ nhàn đưa bàn tay mình, đặt lên bàn tay gầy yếu tái nhợt kia trên bàn cơm.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, chống lại ánh mắt ân cần của Hứa Nhược Nam, chỉ thức ăn trên bàn.
Hứa Nhược Nam gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, ăn ngấu nghiến. Ăn xong bữa cơm mất khoản hai giờ, bình băng hồng kia sớm cạn đáy, thức ăn trên bàn Hứa Nhược Nam ăn bảy tám phần.
“Vân Tiêu, sinh nhật vui vẻ!” Hứa Nhược Nam có chút say, cầm chén rượu, hướng người đối diện.
“Cảm ơn em, Nhược Nam!” Sắc mặt nam nhân không vì cồn đổi hồng mà trắng hơn chút. “Cảm ơn em, cho anh nhiều ấm áp cùng hạnh phúc…”
“Anh không thể uống nữa.” Hứa Nhược Nam lắc đầu, buông chén mình xuống, giành cái chén của Sở Vân Tiêu “Đồ ăn là em ăn, rượu là anh uống. Không được, không thể như vậy. Chúng ta cần bắt đầu tiếp mục tiếp theo.”
“Tiếp mục kế tiếp?” Sở Vân Tiêu có chút hoang mang.
“Đi, chúng ta đi Cầm phòng!” Hứa Nhược Nam vì uống rượu, hai má đỏ ửng “Trừ bỏ trong hôn lễ, thật lâu chúng ta chưa lại cùng hợp tấu qua. Đêm nay em nghĩ, cùng anh hợp tấu một khúc, sau đó em có một lễ vật muốn tặng anh!”
Tiếp theo, Sở Vân Tiêu bị Hứa Nhược Nam kéo lên, đi hướng Cầm phòng.
Trong Cầm phòng, violon Sở Vân Tiêu thường kéo nằm lẳng lặng ở bên đàn dương cầm.
“Xem ra, em đã sớm chuẩn bị tốt rồi?”
“Anh nghĩ nấu cơm, em liền muốn hình thức đặc biệt.” Hứa Nhược Nam thẹn thùng cười, lôi kéo Sở Vân Tiêu đến bên cạnh dương cầm “Chúng ta bắt đầu đi!”
“Bảng nhạc đâu?”
“Schubert ‘nhạc nhẹ’ lần trước không dám hợp tấu, lại có thế tấu lại ca khúc kia không?” Hứa Nhược Nam lẳng lặng nói.
“Được.” Sở Vân Tiêu lấy đàn violon ra, đặt lên vai mình.
Hứa Nhược Nam hơi vuốt cằm, thanh âm uyển chuyển kia lập tức vang lên trong Cầm phòng. Sở Vân Tiêu đứng bên cạnh Hứa Nhược Nam, có thể nhìn rõ cái gáy nhẵn nhụi trắng nõn của cô, sau bình tĩnh quay mặt. Ánh mắt của cô chuyên chú, ôn nhu, dưới ánh đèn rọi hiện lên một loại ánh sáng thánh mẫu.
Nữ nhân đơn thuần, tốt đẹp như vậy lại dành tình cảm cho mình, giống như thủ khúc đang gảy này, du dương mà thâm tình… Nhưng là, nếu… Hết thảy sẽ như thế nào? Yên tĩnh này còn thuộc về mình hay không?
Trong lúc nỗi lòng nỗi loạn, lại hồn nhiên không biết mình bị kéo đến nơi nào, thẳng đến Hứa Nhược Nam theo tiếng dương cầm kinh ngạc nhìn mình, mới giật mình, vừa rồi anh kéo sai vài nốt.
“Anh bị sao vậy?” Vẻ mặt tràn đầy lo lắng “Không thoải mái, hay là mệt mỏi?”
“Khả năng… Hơi mệt chút…” Sở Vân Tiêu không dám nhìn ánh mắt Hứa Nhược Nam.
“Là em không tốt. Anh một ngày bận rộn, còn làm đồ ăn lâu như vậy, còn uống rượu, sớm phải đi nghỉ ngơi.” Hứa Nhược Nam ôn nhu cười, khép lại cầm của mình, tự nhiên nắm tay Sở Vân Tiêu “Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Đi trở về phòng khách, Hứa Nhược Nam đứng lại, nói với Sở Vân Tiêu, “Anh lên trước đi, am đi lấy chút đồ sẽ đến.”
Sở Vân Tiêu gật đầu.
Thời điểm cầm cái gói to kia đi vào trong phòng, tâm Hứa Nhược Nam có chút khẩn trương. Không biết người kia có đón nhận lễ vật này không, sẽ có phản ứng ra sao?
Đẩy cửa ra, Sở Vân Tiêu đang nữa người nằm bên đầu giường, cầm một quyển sách nhìn.
Hứa Nhược Nam chậm rãi đi qua, cầm gói to gắt gao để sau lưng.
Sở Vân Tiêu ngẩn đầu nhìn lên, có chút nghi ngờ nhìn Hứa Nhược Nam.
“Quà của anh đâu?”
“Ở trong này.” Hứa Nhược Nam lắp bắp, lấy gói to sau lưng ra, đưa cho Sở Vân Tiêu “Không cho anh cười, còn có, nhớ được là đã đáp ứng em.”
Sở Vân Tiêu mặt đầy hồ nghi tiếp nhận gói to, chậm rãi mở ra, lập tức thất thần.
“Không cho nói không thích, không được không mặc…” Nhìn bộ dáng anh hơi giật mình cúi đầu, Hứa Nhược Nam có chút chột dạ, vội vàng nói.
Thân mình nam nhân có chút lay động, Ít nhất qua năm phút, anh mới chậm rãi ngẩn đầu, đôi mắt có chút hồng, trong mắt như có mờ mịt hơi nước. Thanh âm của anh có vài phần nghẹn ngào.
“Này, là em đan…”
“Vâng ạ.” Đột nhiên bị ánh mắt Sở Vân Tiêu nhìn, cô có chút ngượng ngùng “Lâu rồi không làm, thời gian lại qua nhanh, đan không được tốt lắm…”
“Cái này, đều cho anh?”
“Đương nhiên, sinh nhật vui vẻ, và…”
Lời còn chưa dứt, thân thể Hứa Nhược Nam đã bị một đôi tay ôm gắt gao, thiếu chút nữa thở không nỗi.
“Nhược Nam, không cần đối với anh tốt như vậy, không cần…” Nam nhân đè nén thanh âm nhẹ nhàn lướt qua tai Hứa Nhược Nam “Mội ngày kia, có lẽ em sẽ cảm thấy, cái đó căn bản… Không đáng giá…”
Hứa Nhược Nam ôm thật chặt sau lưng nam nhân, bị một cổ hương vị bạc hà xen lẫn cỏ xanh đánh úp. Giờ khắc này, cô cảm thấy, ôm chặt bản thân mình, kỳ thực không phải Sở Vân Tiêu mà là hạnh phúc. Sở dĩ cô không để ý câu nói kế tiếp của Sở Vân Tiêu, mà đơn giản nói “Anh là chồng em, là muốn một đời một kiếp, em không nghĩ cần một người hoàn hảo, chỉ cần anh thích, mỗi ngày đều đan cho anh, sẽ đan rất nhiều…”
Lực tay trên lưng Hứa Nhược Nam có vẻ chặt hơn chút nữa, thanh âm kia vẫn như cũ đè nén “Nhược Nam, Nhược Nam, em tốt như vậy, anh làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Ha ha,” Hứa Nhược Nam khép hờ mắt, nhào vào trên người Sở Vân Tiêu cười ra tiếng “Nếu vậy, anh phải mặc áo lông em đan, đeo bao tay em đan, đội nón em đan, choàng khăn em đan, làm cho bản thân không đau bụng, không ngực đau… là được.”
“Nhược Nam…” Nam nhân hung hăng ôm Hứa Nhược Nam, phản phất muốn đem cô tiến vào thân thể, biểu tình chưa bao giờ trầm trọng như vậy.