Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 60: Sinh nhật (2)
Editor: trucxinh0505

Hơn một giờ, mấy món thức ăn tinh xảo được mang lên bàn ăn.

“Lại đây, theo giúp anh đón sinh nhật!” Sở Vân Tiêu cười nhàn nhạt đứng bên bàn ăn, hướng Hứa Nhược Nam vẫy vẫy tay.

Hứa Nhược Nam chậm rãi đứng lên, hướng Sở Vân Tiêu đi qua. Nhìn sang thức ăn trên bàn, nhìn nụ cười nhàn nhạt của anh trước mắt mênh mông.

“Ngồi xuống đi, cô nương ngốc.” Sở Vân Tiêu bất động thanh sắc thay Hứa Nhược Nam lau lệ, ấn cô ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xuống đối diện, sau đó như làm ảo thuật, xuất ra một lọ băng hồng 85, chuẩn bị mở ra.

“Anh không thể uống…” Hứa Nhược Nam đoạt lại chai rượu “Dạ dày anh mới tốt lên một chút…”

“Không có việc gì, một chén nhỏ thôi, hôm nay là ngày đặc biệt.” Sở Vân Tiêu lấy bình rượu trong tay Hứa Nhược Nam lấy qua, rót cho mình một chén, Hứa Nhược Nam một chén. Băng hồng theo vách chén chậm rãi chảy xuống, dưới ánh đèn phát sáng lộng lẫy.

Hai người mắt liếc nhìn nhau, gần như đồng thời bưng chén lên, nhẹ nhàn chạm.

“CHEERS!”

Rót một ngụm nhợt nhạt, Hứa Nhược Nam đặt chén rượu xuống, nhìn tôm viên phù dung trên bàn, cá mè rán, canh hầm, bí đao xào sò… ánh mắt dần dần trợn to.

“Làm sao anh biết…” Đều là những món ăn cô thích nhất.

“Em cảm thấy anh là một người chồng hoàng toàn không biết gì sao?” Sở Vân Tiêu bưng rượu đến trước miệng nhấp, cười nhạt.

“Nhưng là, làm sao anh biết được? Em vẫn cho là, đơn giản làm mấy món kiểu Âu Tây…”

“Anh luôn không thích món kiểu Âu Tây. Anh quên nói cho em biết, thời điểm ở Anh Quốc, anh từng đến một nhà hàng Trung Quốc làm công hai năm.”

“Làm sao có thể…” Hứa Nhược Nam lại lần nữa bị mê hoặc. Làm sao Sở đại thiếu gia lại đi làm công?

“Không cần dùng bộ dáng nghiên cứu nhìn anh. Thật lâu chưa làm, trước nếm thử hương vị rồi nói sau.” Sở Vân Tiêu cúi đầu, cầm lấy chén rượu trước mặt, lại nhấp một ngụm, cố ý lẩn tránh ánh mắt Hứa Nhược Nam.

Ánh mắt Hứa Nhược Nam từ mê hoặc chuyển sang đau đớn. Nam nhân trước mặt, những năm tháng qua đã trãi qua những gì? Cô nhẹ nhàn đưa bàn tay mình, đặt lên bàn tay gầy yếu tái nhợt kia trên bàn cơm.

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, chống lại ánh mắt ân cần của Hứa Nhược Nam, chỉ thức ăn trên bàn.

Hứa Nhược Nam gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, ăn ngấu nghiến. Ăn xong bữa cơm mất khoản hai giờ, bình băng hồng kia sớm cạn đáy, thức ăn trên bàn Hứa Nhược Nam ăn bảy tám phần.

“Vân Tiêu, sinh nhật vui vẻ!” Hứa Nhược Nam có chút say, cầm chén rượu, hướng người đối diện.

“Cảm ơn em, Nhược Nam!” Sắc mặt nam nhân không vì cồn đổi hồng mà trắng hơn chút. “Cảm ơn em, cho anh nhiều ấm áp cùng hạnh phúc…”

“Anh không thể uống nữa.” Hứa Nhược Nam lắc đầu, buông chén mình xuống, giành cái chén của Sở Vân Tiêu “Đồ ăn là em ăn, rượu là anh uống. Không được, không thể như vậy. Chúng ta cần bắt đầu tiếp mục tiếp theo.”

“Tiếp mục kế tiếp?” Sở Vân Tiêu có chút hoang mang.

“Đi, chúng ta đi Cầm phòng!” Hứa Nhược Nam vì uống rượu, hai má đỏ ửng “Trừ bỏ trong hôn lễ, thật lâu chúng ta chưa lại cùng hợp tấu qua. Đêm nay em nghĩ, cùng anh hợp tấu một khúc, sau đó em có một lễ vật muốn tặng anh!”

Tiếp theo, Sở Vân Tiêu bị Hứa Nhược Nam kéo lên, đi hướng Cầm phòng.

Trong Cầm phòng, violon Sở Vân Tiêu thường kéo nằm lẳng lặng ở bên đàn dương cầm.

“Xem ra, em đã sớm chuẩn bị tốt rồi?”

“Anh nghĩ nấu cơm, em liền muốn hình thức đặc biệt.” Hứa Nhược Nam thẹn thùng cười, lôi kéo Sở Vân Tiêu đến bên cạnh dương cầm “Chúng ta bắt đầu đi!”

“Bảng nhạc đâu?”

“Schubert ‘nhạc nhẹ’ lần trước không dám hợp tấu, lại có thế tấu lại ca khúc kia không?” Hứa Nhược Nam lẳng lặng nói.

“Được.” Sở Vân Tiêu lấy đàn violon ra, đặt lên vai mình.

Hứa Nhược Nam hơi vuốt cằm, thanh âm uyển chuyển kia lập tức vang lên trong Cầm phòng. Sở Vân Tiêu đứng bên cạnh Hứa Nhược Nam, có thể nhìn rõ cái gáy nhẵn nhụi trắng nõn của cô, sau bình tĩnh quay mặt. Ánh mắt của cô chuyên chú, ôn nhu, dưới ánh đèn rọi hiện lên một loại ánh sáng thánh mẫu.

Nữ nhân đơn thuần, tốt đẹp như vậy lại dành tình cảm cho mình, giống như thủ khúc đang gảy này, du dương mà thâm tình… Nhưng là, nếu… Hết thảy sẽ như thế nào? Yên tĩnh này còn thuộc về mình hay không?

Trong lúc nỗi lòng nỗi loạn, lại hồn nhiên không biết mình bị kéo đến nơi nào, thẳng đến Hứa Nhược Nam theo tiếng dương cầm kinh ngạc nhìn mình, mới giật mình, vừa rồi anh kéo sai vài nốt.

“Anh bị sao vậy?” Vẻ mặt tràn đầy lo lắng “Không thoải mái, hay là mệt mỏi?”

“Khả năng… Hơi mệt chút…” Sở Vân Tiêu không dám nhìn ánh mắt Hứa Nhược Nam.

“Là em không tốt. Anh một ngày bận rộn, còn làm đồ ăn lâu như vậy, còn uống rượu, sớm phải đi nghỉ ngơi.” Hứa Nhược Nam ôn nhu cười, khép lại cầm của mình, tự nhiên nắm tay Sở Vân Tiêu “Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Đi trở về phòng khách, Hứa Nhược Nam đứng lại, nói với Sở Vân Tiêu, “Anh lên trước đi, am đi lấy chút đồ sẽ đến.”

Sở Vân Tiêu gật đầu.

Thời điểm cầm cái gói to kia đi vào trong phòng, tâm Hứa Nhược Nam có chút khẩn trương. Không biết người kia có đón nhận lễ vật này không, sẽ có phản ứng ra sao?

Đẩy cửa ra, Sở Vân Tiêu đang nữa người nằm bên đầu giường, cầm một quyển sách nhìn.

Hứa Nhược Nam chậm rãi đi qua, cầm gói to gắt gao để sau lưng.

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu nhìn lên, có chút nghi ngờ nhìn Hứa Nhược Nam.

“Quà của anh đâu?”

“Ở trong này.” Hứa Nhược Nam lắp bắp, lấy gói to sau lưng ra, đưa cho Sở Vân Tiêu “Không cho anh cười, còn có, nhớ được là đã đáp ứng em.”

Sở Vân Tiêu mặt đầy hồ nghi tiếp nhận gói to, chậm rãi mở ra, lập tức thất thần.

“Không cho nói không thích, không được không mặc…” Nhìn bộ dáng anh hơi giật mình cúi đầu, Hứa Nhược Nam có chút chột dạ, vội vàng nói.

Thân mình nam nhân có chút lay động, Ít nhất qua năm phút, anh mới chậm rãi ngẩn đầu, đôi mắt có chút hồng, trong mắt như có mờ mịt hơi nước. Thanh âm của anh có vài phần nghẹn ngào.

“Này, là em đan…”

“Vâng ạ.” Đột nhiên bị ánh mắt Sở Vân Tiêu nhìn, cô có chút ngượng ngùng “Lâu rồi không làm, thời gian lại qua nhanh, đan không được tốt lắm…”

“Cái này, đều cho anh?”

“Đương nhiên, sinh nhật vui vẻ, và…”

Lời còn chưa dứt, thân thể Hứa Nhược Nam đã bị một đôi tay ôm gắt gao, thiếu chút nữa thở không nỗi.

“Nhược Nam, không cần đối với anh tốt như vậy, không cần…” Nam nhân đè nén thanh âm nhẹ nhàn lướt qua tai Hứa Nhược Nam “Mội ngày kia, có lẽ em sẽ cảm thấy, cái đó căn bản… Không đáng giá…”

Hứa Nhược Nam ôm thật chặt sau lưng nam nhân, bị một cổ hương vị bạc hà xen lẫn cỏ xanh đánh úp. Giờ khắc này, cô cảm thấy, ôm chặt bản thân mình, kỳ thực không phải Sở Vân Tiêu mà là hạnh phúc. Sở dĩ cô không để ý câu nói kế tiếp của Sở Vân Tiêu, mà đơn giản nói “Anh là chồng em, là muốn một đời một kiếp, em không nghĩ cần một người hoàn hảo, chỉ cần anh thích, mỗi ngày đều đan cho anh, sẽ đan rất nhiều…”

Lực tay trên lưng Hứa Nhược Nam có vẻ chặt hơn chút nữa, thanh âm kia vẫn như cũ đè nén “Nhược Nam, Nhược Nam, em tốt như vậy, anh làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Ha ha,” Hứa Nhược Nam khép hờ mắt, nhào vào trên người Sở Vân Tiêu cười ra tiếng “Nếu vậy, anh phải mặc áo lông em đan, đeo bao tay em đan, đội nón em đan, choàng khăn em đan, làm cho bản thân không đau bụng, không ngực đau… là được.”

“Nhược Nam…” Nam nhân hung hăng ôm Hứa Nhược Nam, phản phất muốn đem cô tiến vào thân thể, biểu tình chưa bao giờ trầm trọng như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 61: Sinh nhật (3)
Editor: trucxinh0505

Sở Vân Tiêu cứ ôm gắt gao Hứa Nhược Nam như vậy, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh, hạnh phúc này. Anh không nghĩ buông tay, dường như vừa mở ra, hạnh phúc cùng yên tĩnh đó đi cách xa, anh không cách nào đuổi bắt được…

Không biết qua bao lâu, Hứa Nhược Nam nhẹ nhàn đẩy anh một cái, ôn nhu nói “Tới thử áo trong đi, em sợ không thích hợp.”

Tay Sở Vân Tiêu run hạ xuống, dừng một lát, mới chậm rãi buông ra, lẳng lặng nhìn Hứa Nhược Nam.

“Thiếu chút nữa anh ôm em hít thở không thông…” Hứa Nhược Nam cười sáng sủa, giơ cái áo lót trong ấn trước ngực “Anh mau thử xem, không biết thích hợp không nữa?”

“Khẳng định thích hợp…” Sở Vân Tiêu tiếp nhận, hướng áp trên người mình.

“Ai nha, có chút hơi hẹp rồi…” Nhìn mặt ngực Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam có chút không cam lòng “Em biết cần rộng chút, tính dư rồi vậy mà vẫn bị thiếu.” Cô ở một bên Sở Vân Tiêu khoa tay nói “Hai bên còn phải thêm tám đến mười châm mới đủ, nơi này cần thu lại chút…”

“Nhược Nam, như vậy cũng rất tốt, anh rất thích…” Sở Vân Tiêu bắt tay Hứa Nhược Nam “Thật sự, rất thích…”

Hứa Nhược Nam chống lại ánh mắt Sở Vân Tiêu, đêm nay cặp mắt kia phát sáng thực đặc biệt, có thâm tình, còn có gì đó mà cô xem không hiểu.

“Lần đầu tiên em đan này nọ, lại là quà sinh nhật của anh, đương nhiên phải tốt nhất mới được. Anh mau cởi ra, ngày mai em sửa một chút, rất nhanh sẽ thích hợp nhất.” Hứa Nhược Nam thuận tay cởi áo của anh, nói “Anh thử lại cái bao tay cùng khăn quàng cổ đi.”

“Anh không nghĩ cởi” Sở Vân Tiêu đột nhiên giữ chặt cái áo lót.

“Ai nha, xem anh kìa, thật chẳng khác nào hài tử cả. Nhiều nhất là hai ngày em làm xong, đến lúc đó mặc sẽ tốt hơn. Anh mau cởi ra đi, không phải còn có bao tay cùng khăn quàng cổ sao?”

Sở Vân Tiêu liếc mắt Hứa Nhược Nam một cái thật sâu, chậm rãi cởi ra, có chút suy sụp đưa cho cô. Sau đó giống như rối gỗ tùy ý để cô quàng khăn vào cổ, đeo bao tay vào tay.

“Ừm, độ dài khăn quàng cổ vừa vặn, cái bao tay này cũng thích hợp, ngày mai anh dùng hai cái này đi làm trước đi.” Nhìn nam nhân trước mặt, Hứa Nhược Nam có chút tặc lưỡi “Đến lúc đó, người khác cười anh…”

Nói xong, liền muốn rút khăn quàng cổ cùng bao tay xuống, nhưng nam nhân kia đè gắt gao, vội vàng nói “Anh muốn mang, anh muốn mang.” Có thể bởi trong lòng lo lắng, sắc mặt lại hơi trắng một chút, hơi thở cũng hơi chút nóng nảy.

“Vân Tiêu, anh làm sao vậy, nơi nào không thoải mái?” Hứa Nhược Nam nhìn sắc mặt anh chợt thay đổi, thân mình cũng hơi choáng váng, cuống quít lên, chậm rãi đỡ anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói “Haiz, chút chuyện nhỏ này anh gấp làm gì? Muốn mang liền mang đi, không phải em sợ anh mất mặt sao.”

Sở Vân Tiêu hít một hơi, không dấu vết xoa bóp dạ dày hai cái, đem Hứa Nhược Nam ôm chầm đến, ánh mắt trở nên mênh mông “Nhất định phải mang, hiện tại không mang, về sau không biết có thể mang hay không?”

“Anh thật là, nếu thực thích, về sau mùa đông hàng năm em đều đan cho anh một bộ, cho anh mặc đủ, mang đủ. Xem xem anh nói kìa, có thể mang được hay không là sao?” Ý cười Hứa Nhược Nam càng đậm, không để ý đôi mắt Sở Vân Tiêu càng trậm trọng hơn.

“Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em, rốt cuộc anh có thích quà sinh nhật của em không? Còn có, hôm nay, anh vui hay không vui? Em cảm thấy anh có vẻ là lạ…” Hứa Nhược Nam nghiên mặt nhìn qua Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu hơi cuối đầu, thanh âm từ từ chuyển đến “Nhược Nam, hôm nay anh rất vui, thật sự, ba mươi năm qua, sinh nhật đầu tiên làm cho anh vui vẻ như vậy. Chính là…” Sở Vân Tiêu ấn lên dạ dày mình, thình lình xảy ra đau đớn làm cho anh co rúm lại “Hôm nay, kỳ thực, cũng không phải sinh nhật của anh…”

Biểu tình Hứa Nhược Nam lập tức ngưng trọng lại, kinh ngạc nhìn Sở Vân Tiêu, dường như không tin tai mình nghe được.

“Anh… Nói cái gì, Vân Tiêu, em nghe không rõ…” Qua thật lâu, Hứa Nhược Nam chậm rãi hỏi.

“Anh vừa mới nói, kỳ thực, hôm nay không phải sinh nhật của anh…” Sở Vân Tiêu nhìn Hứa Nhược Nam thật sâu, trong mắt lóe một tia đau đớn, sau đó bỗng dưng cuối đầu, tay hung hăng ấn vào dạ dày “Trên thực tế… Anh căn bản không biết, sinh nhật của mình là ngày nào.”

Hứa Nhược Nam vội vàng đem một tay đặt ở trên bụng âm lãnh cứng ngắc kia, chậm rãi xoa xoa, sau đó sờ sờ lên trán Sở Vân Tiêu.

“Vân Tiêu, anh… Có khỏe không?”

Sở Vân Tiêu bắt cái tay đặt trên trán mình, yên lặng nhìn cô, nói từng chữ “Nhược Nam, anh không phát sốt, hiện trừ bỏ đau bụng, cái khác đều bình thường. Anh biết anh đang nói cái gì. Anh nói đều là sự thật.”

“Vân Tiêu…” Hứa Nhược Nam há to miệng.

“Trên thực tế, ta không phải con ruột của Sở Kiêu.” Sở Vân Tiêu lại cuối đầu, không biết tại sao khi nói đến thân thế của mình, anh đột nhiên không cách nào đối diện với người bên cạnh. Nói xong câu kia, anh tận lực dừng lại, nhưng là, bàn tay ấm áp kia trừ bỏ lúc ban đầu run lên một cái, vẫn đặt ở trên dạ dày anh, giúp anh mát xa đều đều.

“Anh cùng Vân Đồng là cô nhi. Trên thực tế, chúng ta đều không biết ba mẹ của mình là ai, từ khi bắt đầu biết chuyện, anh cùng Vân Đồng là đang ở cô nhi viện. Thời điểm Vân Đồng sáu tuổi, Sở gia đến cô nhi viện, muốn nhận nuôi một đứa nhỏ, bởi vì thân thể phu nhân Sở Kiêu không thể sinh con. Bọn họ liếc mắt một cái liền chọn Sở Vân Đồng, người chị đáng yêu của anh.” Thanh âm Sở Vân Tiêu đè nén, đột nhiên hít một hơi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Về sau thế nào?”

“Về sau, chị của anh đưa ra, nếu Sở gia muốn thu nuôi chị, phải nuôi dưỡng luôn cả anh, bởi vì anh là đứa em ruột duy nhất.” Sở Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đau đớn, mồ hôi ra ướt lạnh tay.

“Không biết tại sao, Sở Kiêu nhìn thấy anh sẽ không thích anh nhưng lại rất thích Vân Đồng. Việc hắn mất hứng là thu dưỡng Vân Đồng cùng anh. Vì thế, mùa hè năm đó Vân Đồng sau tuổi, anh ba tuổi cùng đi đến Sở gia… Cô nhi viện thu dưỡng bọn anh đều không biết sinh nhật của bọn anh, ngày hai sáu tháng mười hai họ nhặt bọn anh ở cửa cô nhi viện liền định ngày đó cho bọn anh làm ngày sinh nhật...” Sở Vân Tiêu như cũ cuối đầu, một đoạn nhớ lại khiến mày anh nhíu chặt lại.

“Vân Tiêu, không cần nhớ lại.” Hứa Nhược Nam nhìn đối diện Sở Vân Tiêu, gắt gao kéo tâm anh dậy, đưa tay vuốt vuốt mi tâm nhăn lại của anh “Ngày sinh nhật đúng của anh không trọng yếu, quan trọng là, ngày này về sau hàng năm, em đều sẽ cùng anh, thông suốt phóng khoáng, không phải sao?”

“Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu lại lần nữa ôm gắt gao nữ nhân trước mặt, miệng thì thào “Anh thực có phúc gặp được em. Em đối với anh tốt như vậy, anh làm sao mới có thể đáp lại được đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 62: Hội nghị
Editor: trucxinh0505

Nguyên đán vừa qua, cũng là thời điểm bận rộn nhất trong một năm.

Người trung quốc có thói quen dựa theo lịch cũ làm ăn, cho nên thời kỳ đến tết âm lịch thường là giữa năm bận nhất.

Hôm nay, tầng cao nhất tại văn phòng Sở thị, Sở Vân Tiêu hơi giật mình nhìn một phần tài liệu trên tay mình.

“Vân Tiêu, nếu rat ay, tôi cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất.” Sầm Hào nhìn Sở Vân Tiêu thật lâu không hề động, nhìn không được nhẹ nhàng nói một tiếng.

“Tôi biết…” Sở Vân Tiêu chậm rãi khép tài liệu lại, ánh mắt có chút phiêu diêu.

“Các người lâu như vậy, không phải là chờ một cái cơ hội sao? Hiện tại, tất cả mọi thứ, một chiêu liền trúng đích, vì sao anh lại…”

Sở Vân Tiêu đẩy ghế dựa ra đứng lên, thong thả đi đến trước cửa sổ.

Từ tầng ba hai nhìn xuống, dưới đường tất cả đều nho nhỏ. Bản thân mình đứng ở chỗ này thu hết thảy vào tầm mắt, tựa hồ cái gì đều nắm giữ, nhưng là, cặp mắt kia, nhu tình, ôn nhuận, không chút tạp chất… Đang nhìn mình, bản thân mình có thể hạ quyết tâm, một kích trí mệnh sao?

“Tiểu Hào, để tôi ngẫm lại một chút đã…” Qua thật lâu, Sở Vân Tiêu đứng ở cửa sổ mới chậm rãi nói. Đồng thời, phất phất tay, ý bảo Sầm Hào rời đi trước.

Sầm Hào há miệng thở dốc, như muốn nói gì, nhìn bóng dáng Sở Vân Tiêu quyết nhiên, anh thở dài, xoay người rời khỏi văn phòng.

Sở Vân Tiêu vẫn đứng cạnh cửa sổ, đứng yên thật lâu, thẳng đến bầu trời âm trầm mưa bắt đầu rơi xuống, mới chậm rãi xoay người, đi đến trước bàn, cầm điện thoại, bấm mã số.

“Cục trưởng Đường, lần trước đồ vật tôi đưa cho ngài, phiền ngài giữ lại, tôi nghĩ muốn xem lại nó.

Bên kia thanh âm ừ vài cái, cúp điện thoại. Sở Vân Tiêu đặt điện thoại xuống, tay đặt trên thái dương, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Gần như cùng lúc đó, tầng cao nhất Hứa thị, mở một đại hội.

“Hoàng Sơn, đang tiến triển thuận lợi, dự tính tết âm lịch sẽ hoàn công…” Lão đại vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

“Đúng, chờ công trình đi vào hoạt động phát triển, liền thẩm tra báo cáo cùng tiêu thụ.” Mặt Hứa Hoàng Sơn bình tĩnh nói.

“Chỗ kia… Con gái lớn, không nhìn ra cái gì đi?”

“Nam nhi luôn đơn thuần. Thích nhất là thiết kế, những cái khác, cũng không hỏi nhiều.” Mặt Hứa Hoàng Sơn hiện lên một tia hung ác nham hiểm “Bất quá, tôi nghe nói gần đây Sở Vân Tiêu cùng cục trưởng quy hoạch đi lại gần, chúng ta không thể không phòng. Bản vẽ kia, đều không nhìn ra sơ hở gì, chỉ là cái dung tích mới…”

“Cái này tôi biết. Đường Phong kia nổi danh không nhận tiền làm việc, tôi đang nghĩ biện pháp khác, trước nhìn chằm chằm hắn ta.”

“Nơi đó nếu hắn biết, chỗ khác đều không tốt.”

“Tôi biết.” Hứa Hoàng Sơn nghe vậy ngẩn đầu lên “Tin tức chuẩn xác không? Mảnh đất kia sáu, bảy năm trước chính phủ nói muốn bán đấu giá, không có khả năng thay đổi. Đã qua nữa năm, còn tưởng rằng chính phủ có ý tưởng mới…”

“Tin tức tuyệt đối tin cậy. Là huynh đệ cung cấp tin tức, hiện tại thổ địa đã san bằng hoàn thành, thuận lợi, tháng hai hoặc đầu tháng ba bắt đầu. Bất quá, tôi nghe nói, sở dĩ thời gian kéo dài là vì theo kế hoạch ban đầu, chính phủ tìm thêm đối tác bên ngoài…”

“Diện tích so với ban đầu bao nhiêu lớn?” Hứa Hoàng Sơn nghe thế, không khỏi nhích ngồi gần lại lão đại chút.

“Phỏng chừng hơn một ngàn mẫu…”

“Không nghĩ lại là thật…” Hứa Hoàng Sơn đột nhiên ngồi trở lại ghế dựa “Mấy tháng trước, có người nói cho tôi tin tức này, tôi nghĩ muốn, diện tích lớn như vậy, nhất định chính phủ sẽ không bán thẳng một cục mà phân ra nhiều phần…” Ông ngưng thần suy nghĩ một chút, mặt hướng lão đại nói “Ngài lập tức cho điều tra xem, vốn lưu động chúng ta còn bao nhiêu… Theo Sở thị tiếp nhận sòng bạc cùng quán bar bên kia cũng bắt nó tính cả.”

“Hoàng Sơn, những chỗ kia, lúc ấy đã có hiệp định cùng Sở Vân Tiêu, nếu chúng ta động vào tài chính những chỗ đó, chỉ sợ…”

“Hiện tại bất chấp nhiều như vậy, nếu không có tài chính, chúng ta không lấy được mảnh đất kia, không có mảnh đất kia, chúng ta sao xoay người?”

“Nếu không, chúng ta đem ‘Mưa gió Giang Nam’ bên này giảm chút?”

“Ngài choáng đầu rồi à? Tiếng gió cấp trên thật nhanh, số tiền kia chỉ e chúng ta dùng không được nhiều lắm, không đủ dùng, không thể động dùng cho bên ngoài. Về phần Sở thị, tôi không lo lắng về hắn ta.”

“Sở Vân Tiêu không phải người thiện gì, chọc vào hắn, vậy…”

“Hừ hừ, không phải còn có Nam nhi bên cạnh sao? Tôi nghe nói tiểu tử này rất để ý Nam nhi…”

“Nhưng là…”

Hứa Hoàng Sơn cười âm âm, vung tay lên “Làm đại sự, không nhận lục thân. Nếu làm không được điều này, sẽ có uy hiếp. Nếu uy hiếp này để đối thủ bắt được, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục! Ngài chỉ cần nhớ kỹ, chiếu theo lời tôi nói, làm đến nơi!” Nói xong, Hứa Hoàng Sơn nhìn lão đại hung hăng cười, làm lão nhịn không được có chút lạnh run.

Đảo mắt thời điểm cuối năm đến.

Đêm nay, Sở Vân Tiêu xã giao xong người khác cuối cùng, toàn thân mệt mỏi ngồi vào xe tiểu Dương.

“Về biệt thự…” Lên xe, Sở Vân Tiêu có chút vô lực nói.

“Vừa rồi ngài ói nhiều lần, nếu không nghỉ ngơi một chút, rồi đi…” Tiểu Dương nhìn gương mặt xanh mét của Sở Vân Tiêu qua kính chiếu hậu nói.

Sở Vân Tiêu xoa nhẹ thái dương, nhàn nhạt nói “Tôi không sao. Nhưng Nhược Nam, mấy ngày nay không thoải mái, vốn buổi chiều bồi cô ấy cùng đi bác sĩ, kết quả tôi lại không đi được. Buổi tối cô ấy gọi điện thoại lúc ấy tôi không tiện nhận, không biết cô ấy thế nào. Tiểu Dương, mau lái xe, tôi không sao.”

Tiểu Dương nhìn thoáng phía sau một cái, đành phải điểm chân ga.

Một đường đi, Tiểu Dương tận lực vững vàng, nhưng khi xe đứng trước cửa biệt thự, cả người Sở Vân Tiêu đều đã tồi tệ. Miễn cưỡng chống thân thể bước ra khỏi xe, chống cửa xe đứng một hồi lâu, mới vẫy vẫy tay với Tiểu Dương mặt đầy khẩn trương bên cạnh “Tôi, nhìn qua, có cái gì không đúng?”

“Sắc mặt không tốt lắm…”

“Bốp bốp” Tiểu Dương trợn mắt há mồm, lão tổng nhà mình thế nhưng đánh vào gò má mình hai cái “Hiện tại thế nào?”

“Tốt, tốt hơn nhiều, nhưng mà, Sở tổng…”

“Đi về nghỉ ngơi đi, sáng mai tới sớm một chút đón tôi…” Sở Vân Tiêu lại lần nữa vẫy vẫy tay, có chút lảo đảo đi vào nhà. Tiểu Dương nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu tim đập mạnh loạn nhịp…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 63: Mang thai cùng rời đi
Editor: trucxinh0505

Đẩy cửa lớn biệt thự ra, ngọn đèn quen thuộc chiếu vào trước mặt. Người kia, như thường ngày, nằm lẳng lặng ở sofa, mở to đôi mắt ôn nhu nhìn cửa lớn.

Sở Vân Tiêu giơ cổ tay nhìn thời gian, đã qua mười hai giờ. Vội vàng thay đổi giày, đi vào phòng khách, có chút xấu hổ.

“Anh nói bao nhiêu lần rồi, mùa đông trời lạnh, em ngủ trước đi, không cần chờ anh…” Nhìn bản thân mình có chút nghiêm khắc, trong lòng mềm nhũn, nhìn không được hạ thấp thanh âm, mang theo nhu tình.

“Mấy ngày nay em không thoải mái, nên đi nghỉ sớm. Nếu không, anh…”

“Vân Tiêu…” Hứa Nhược Nam chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên, một bên cởi khăn quàng cổ cho anh, một bên chưa kịp lấy cái bao tay ra, nhẹ nhàng kéo tay không có bao nhiêu độ ấm, thẹn thùng nói “Cũng đi nghỉ sớm chút, bất quá chuyện, nghĩ nói với anh, sở dĩ…”

Sở Vân Tiêu kéo Hứa Nhược Nam ngồi xuống, trong mắt tràn đầy sủng nịnh “Có chuyện gì, mùa đông ban đêm lạnh còn phải chờ ở khách, đi phòng ngủ, ngồi ở giường không phải cũng giống nhau sao? Đúng rồi, xế chiều đi bác sĩ kiểm tra, bác sĩ nói thế nào rồi?”

Hứa Nhược Nam xấu hồ nhìn Sở Vân Tiêu, nhỏ giọng nói “Bác sĩ nói không có gì, chính là…” Mặt của nàng đỏ hơn.

“Chỉ là cái gì?”

“Nhà chúng ta, khả năng muốn, nhiều một người…”

“Nhà chúng ta, nhiều người…” Tim Sở Vân Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, thần sắc gò má mừng rỡ nổi lên.

“Em nói là, em nói là…”

Hứa Nhược Nam mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.

“Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu kích động, liền chuẩn bị bồng Hứa Nhược Nam lên.

“Không cần…” Hứa Nhược Nam kinh hô, làm cho Sở Vân Tiêu đang mừng như điên buông tay mình xuống.

“A, chuyện này, anh cao hứng thiếu điều quên mất em bây giờ không chịu nổi vận động mạnh…” Sở Vân Tiêu có chút ngượng ngùng, cẩn thận ôm eo Hứa Nhược Nam, khiến cho cô tựa đầu vào vai mình.

“Bao lâu rồi, là con trai hay con gái?”

“Vừa mới hai tháng, còn chưa thấy được, sao biết con trai hay con gái.” Hứa Nhược Nam khẽ cười “Vân Tiêu, không phải anh đặc biệt thích con trai chứ?”

Sở Vân Tiêu hôn nhẹ lên trán Hứa Nhược Nam, nhẹ nhàng nói “Nhược Nam, từ nhỏ anh không biết ba mẹ ruột mình là ai, tuy sau Sở gia thu dưỡng chị em anh, nhưng cảm giác đó cách một tầng. Anh luôn nghĩ, một ngày kia, nêu anh làm phụ thân, nhất định sẽ làm cho đứa nhỏ của mình hạnh phúc nhất. Anh không có sở thích gì đặc biệt, chỉ cần hài tử của anh, dù nam hay nữ, anh đều rất thích… Chính là” Sở Vân Tiêu nhìn thoáng qua nư nhân đang dựa vai mình “Mấy tháng về sau, người vất vả chính là em.”

“Vân Tiêu, em không khổ cực. Nguyện vọng lớn nhất của em chính là gả cho người mình thương nhất, sau đó, cùng người đó sinh thật nhiều nhiều con, gia đình hài hòa, hạnh phúc…”

“Nhược Nam…”

Ngày hôm sau, Sở Vân Tiêu liền mời hai giúp việc theo giờ và một sản phụ y khoa.

“Em nào cần chiều chuộng như vậy chứ?” Hứa Nhược Nam gọi điện cho Sở Vân Tiêu.

“Anh không thể để em xảy ra bất cứ chuyện gì, không thể…”

“Nhưng bác sĩ đều nói, phụ nữ có thai phải vận động nhiều mới có lợi…”

“Anh mặc kệ, dù sao không thể để em làm thêm bất cứ việc gì.”

Hứa Nhược Nam cười, chỉ phải từ bỏ.

Đảo mắt, trừ tịch đến gần.

Hứa Nhược Nam gả cho Sở Vân Tiêu sau trừ tích thứ nhất trôi qua.

Thời gian càng đến gần, cô càng bất an. Năm rồi, hình như cô không ở trong nước, cũng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm ba ba một chút. Năm nay, nên làm gì bây giờ, làm gì đó bồi ba ba, Vân Tiêu cũng sẽ không mất hứng đâu nhỉ?

Trước mấy ngày đến trừ tịch, Hứa Nhược Nam luôn lo lắng, đang nghĩ, tìm một buổi tối hòa hảo nói với Sở Vân Tiêu.

Không ngờ, buổi chiều hai mươi tám tháng chạp, Hứa Hoàng Sơn lại gọi điện thoại.

“Nam nhi, gần đây thân thể thế nào rồi?” Hứa Hoàng Sơn biết, bởi vì phản ứng thai nghén, giai đoạn này Hứa Nhược Nam có chút vất vả.

“So với đoạn trước tốt hơn ba.”

“Sắp trừ tịch rồi, ba ba vẫn muốn con cùng Sở Vân Tiêu cùng về ăn trừ tịch này…”

“Con đang chuẩn bị nói với anh ấy về chuyện này.”

“Con nói rồi?”

“Chưa ạ, mấy nay anh ấy đều về trễ, đêm nay chắc sẽ về sớm chút, con định chuẩn bị đêm nay nói.”

“Chưa nói đừng bảo là.” Đột nhiên Hứa Hoàng Sơn cúi xuống.

“Vì sao, ba?”

“Ba không nghĩ con phải khó xử…” Âm thanh Hứa Hoàng Sơn mang theo vài phần thê lương “Bây giờ con đang mang thai, càng muốn được quan tâm. Ba biết, vì chuyện Vân Đồng, Vân Tiêu vẫn luôn nghi ngờ ba, chúng ta muốn chân chính cùng ngồi xuống, giống người một nhà ăn cơm, vẫn là khó khăn…”

“Ba, kỳ thực gần đây Vân Tiêu…”

“Ba đã quyết định, mùa xuân này, ba chuẩn bị cùng Vu bá bá của con đi Australia, ngày mai sẽ đi.”

“Ba?” Chợt nghe Hứa Hoàng Sơn nói, ông đã an bày xong tết âm lịch rồi, Hứa Nhược Nam chết trân tại chỗ “Ba ba, con đã nghĩ xong, bất luận ra sao, muốn thuyết phục Vân Tiêu bồi ba ba trôi qua trừ tịch, một mình ba sẽ cô đơn…” Hứa Nhược Nam có chút nghẹn ngào, trong mấy tháng này, cùng Sở Vân Tiêu như keo sơn nhưng lại bỏ quên ba ba của mình. Hiện tại, người lại không muốn làm khó dễ, đi ngoại quốc ăn tết…

“Đứa nhỏ ngốc, đừng khổ sở. Vu bá bá, La bá bá đã cùng hẹn đi trước đó rồi. Nói là, bên kia đúng thời điểm mùa hạ, phong rất là đẹp. Ba ba cũng nghĩ thừa dịp này thoải mái đi, sau về thực có nhiều việc vội không thể đi. Con cùng Vân Tiêu trải qua mùa xuân này thực vui vẻ, không cần để ý đến ba ba…”

Hứa Hoàng Sơn nói thực lạnh nhạt, Hứa Nhược Nam nghe lại không khỏi đau lòng “Ba, con thực là bất hiếu…”

“Không nên nói như vậy. Chỉ cần con và Vân Tiêu vui vẻ, ba ba cũng yên lòng.” Hứa Hoàng Sơn khẽ thở dài, vô tình hay cố ý nói “Năm đó, nếu không phải ba ba, hôn nhân con và Sở Vân Tiêu…”

“Ba, người không cần tự trách, hiện tại, chúng con thực rất tốt…” Hứa Nhược Nam vội vàng nói “Rất nhiều việc, Vân Tiêu cũng nguyện ý nghe con nói.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ba ba đi thu thập hành lý. Con mang thai, không cần vất vả, chú ý bản thân một chút.”

“Dạ.”

Khi trời tốt, Sở Vân Tiêu về nhà, phát hiện Hứa Nhược Nam đăm chiêu nhìn mình.

“Sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?” Sở Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhược Nam.

“Không có…” Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu “Vốn có việc thương lượng với anh, hiện giờ thì không cần rồi.”

“Em nói rõ chút, anh không hiểu ra sao cả.”

“Ngày kia chính là trừ tịch.” Hứa Nhược Nam thở dài “Em nghĩ, chúng ta cùng về nhà, cùng ba trôi qua trừ tịch…” Hứa Nhược Nam cố ý dừng lại, lặng lẽ nhìn sắc mặt anh. Sắc mặt anh có chút thâm trầm nhưng không có mở miệng.

“Em biết anh không vui, nhưng, dù sao đó cũng là ba em, lại là ngày trừ tịch…”

Lông mày Sở Vân Tiêu nhíu chặt lên, vẫn không nói chuyện.

Tuy biết kết quả này, nhưng biểu hiện này của Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam thất vọng thật sâu. Nghĩ đến phụ thân một mình ở bên ngoài, cô có vài phần u oán “Bất quá ba ba không muốn em khó xử, năm nay không ở trong nước qua mùa xuân.”

Vẫn trầm mặc không có bất cứ gì thay đổi, Hứa Nhược Nam lại lần nữa chìm xuống trầm mặc.

“Ba cùng mấy thúc bá ngày mai đi Australia” Hứa Nhược Nam nhàn nhạt nói, mắt liếc qua Sở Vân Tiêu.

“Đi Autralia?” Sở Vân Tiêu vẫn luôn không nói gì, nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt đột có biến hóa, liền hỏi.

“Đi cùng ai?”

Hứa Nhược Nam đối với phản ứng lúc này của Sở Vân Tiêu có chút khó hiểu, bất quá vẫn nhàn nhạt nói “Nói là đi cùng Vu bá bá, La bá ba…”

“Chu lão đại, La Cửu…” Sắc mặt Sở Vân Tiêu lại lần nữa thay đổi.

“Ừ.”

Sở Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Hứa Nhược Nam hai phút, mới chậm rãi nói “Trời không còn sớm, em đi nghỉ trước đi, anh muốn đi văn phong xử lý chút công văn.”

Nói xong, liền giúp Hứa Nhược Nam đứng lên, đi lên lầu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Nhược Nam cảm thấy người bên cạnh đột nhiên trầm như mực…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 64: Biến cố
Editor: trucxinh0505

Ngày trừ tịch, Sở Vân Tiêu lại thi triển tài năng, mặc dù chỉ có hai người nhưng trên bàn tràn đầy đồ ăn.

Đáng tiếc, bởi vì phản ứng thai nghén, Hứa Nhược Nam ăn không bao nhiêu. Cố có chút xin lỗi Sở Vân Tiêu.

“Kỳ thực, làm vài thức ăn đơn giản thôi, anh mệt mỏi lâu như vậy, em lại…”

“Đứa ngốc, hôm nay là trừ tịch, ấn lời các cụ nói, đồ ăn không thể thiếu, mỗi thứ có thừa mới tốt.” Sở Vân Tiêu ôm Hứa Nhược Nam một phen, khiến đầu cô dựa trên vai mình, đang nói đột nhiên cuối đầu “Huống chi, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng trải qua trừ tịch…”

“Về sau chúng ta sẽ cùng nhau trải qua.” Hứa Nhược Nam nở nụ cười, “Hơn nữa, một năm lại tiếp một năm…” Cô theo bản năng sờ sờ bụng mình.

“Có lẽ đi…” Thanh âm Sở Vân Tiêu thấp hơn, như là thầm thì.

Mười hai giờ đêm, bên ngoài truyền đến thanh âm pháo hoa, xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách, có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc pháo hoa nở rộ phía xa chân trời, làm cho bầu trời nguyên bản đenh như mực rực rỡ sắc thái lung linh.

Sở Vân Tiêu ôm Hứa Nhược Nam, đứng trước cửa sổ cùng lẳng lặng nhìn phần sáng lạn này.

“Vân Tiêu, kỳ thật em cực kỳ thích xem pháo hoa.”

“Năm nay, em mang thai không tiện, sang năm…”

“Không, em còn nữa câu chưa nói hết. Tuy rằng thích, nhưng trước giờ lại không muốn đi phóng.” Hứa Nhược Nam nhìn đủ sắc thái buông xuống ngoài cửa sổ kia, ngữ điệu có chút buồn bã “Bởi vì, sắc thái pháo hoa tuy xinh đẹp nhưng chỉ nở rộ trong khoản thời gian thực ngắn. Em không muốn hưởng thụ một lát sáng sủa kia, cái em hy vọng là vĩnh hằng…”

Sở Vân Tiêu không nói gì, anh kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ không ngừng thoáng hiện lưu tinh, lén lút ôm sát Hứa Nhược Nam, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Những ngày sau đó, hai người ở nhà ngây người năm ngày, Hứa Vân Tiêu hết sức ôn nhu năm ngày, sinhn mệnh Hứa Nhược Nam hạnh phúc năm ngày…

Ngày sáu tháng giêng, Sở Vân Tiêu đi làm bình thường.

Ngày bảy tháng giêng, Hứa Hoàng Sơn tính cả Chu lão đại, La Cửu từ Australia về nước.

Ngày mười tháng giêng…

Sáng sớm nay, sau tết âm lịch, Sở thị mở hội nghị trường kỳ đầu năm. Nghe các lão tổng bộ phận báo cáo một năm công tác, vẻ mặt điềm đạm.

Hội nghị diễn ra một nữa, Sầm Hào nhận một cú điện thoại, sắc mặt lập tức đại biến. Bất chấp quy định khi hội nghị đang diễn ra, vừa cầm điện thoại nghe, vừa đẩy ghế mình ra phía sau, vội vàng chạy ra ngoài.

Rất nhanh, Sầm Hào đi vào cùng gương mặt đầy tồi tệ, chẳng quan tâm ánh mắt kinh ngạc xung quanh, vội vàng đi đến bên người Sở Vân Tiêu, nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Sở Vân Tiêu ngưng trọng, hướng An Tĩnh đang ghi chép bên cạnh khoát tay, mở miệng nói “Tạm thời ngưng họp!”

Sau đó cùng Sầm Hào rời khỏi phòng họp đi.

Trở lại văn phòng của mình, Sầm Hào dè dặt cẩn trọng đóng cửa lại.

“Chuyện này từ khi nào?” Thanh âm Sở Vân Tiêu có vài phần khẩn trương hiếm thấy.

“Hôm kia, hắn bị Ban kỷ luật thanh tra triệu tập, chưa có trở về.”

Sắc mặt Sầm Hào cũng ngưng trọng hiếm thấy “Tôi mới vừa thu được thông tin chính xác, khẳng định là ‘Song quy’, có khả năng viện kiểm sát lập tức bắt.

Sở Vân Tiêu chỉ cảm thấy ngực bị một trận hàn khí đánh úp, trong phúc chốc, toàn bộ giữa ngực và bụng thình lình xảy ra đau đớn như bị hung hăng xé rách. Trước mắt biến thành màu đen, theo bản năng nắm giữ lưng ghế dựa mới không cho mình ngã xuống.

“Kỳ thực, chuyện này coi như một chuyện tốt.” Sầm Hào không có phát hiện Sở Vân Tiêu dị thường, anh bình tĩnh nói “Dù sao, rất nhiều việc hắn có vào hay không, chúng ta cũng chuẩn bị làm, chẳng qua khả năng này hắn đi vào, có chút vấn đề cần giải quyết trước tiên.”

“Tiểu Hào…” Qua thật lâu, Sở Vân Tiêu mới từ trong đau đớn tỉnh lại, ngữ điệu trầm thấp “Trên tay Đường Phong có bản thiết kế ta đưa cho hắn.”

“Tôi biết, anh không định lấy bảng thiết kế kia đả đảo Hứa Hoàng Sơn, cứ như vậy, chẳng phải thuận lợi hơn chút sao?”

“Cái đồ kia… Là Nhược Nam thiết kế, tôi vốn do dự.” Sở Vân Tiêu nâng tay mình lên vuốt ve ngực trái mình “Tôi gọi cho Đường Phong, nhờ hắn áp chuyện này xuống, nhưng bây giờ…”

“Có muốn gọi điện thoại cho Hứa Nhược Nam trước hay không?”

“Cô ấy không biết tôi sao thiết kế trước vào sau…” Nơi tim kiềm nén chưa bao giờ có trầm trọng như vậy, Sở Vân Tiêu nhếch miệng, hô hấp có chút khó khăn. Bị từng đợt choáng váng đánh úp, Sở Vân Tiêu dường như không đứng vững. Tay giữ chặt thành ghế dựa chuyển biến trắng bệch, trong cơn đau, nỗ lực chính mình duy trì thanh tỉnh cuối cùng.

“Tiểu Hào, lập tức… Giúp tôi hẹn Trịnh kiểm soát…” Lời còn chưa nói xong, tay đã đẩy ghế sau ra, cả người ngã xuống, chỉ nghe được thanh âm Sầm Hào kinh hô cuối cùng.

Một ngày này đối với Hứa Nhược Nam mà nói là bình thường. Dùng xong bữa sáng liền ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sửa áo lót cho Sở Vân Tiêu.

Tính toán sau sinh nhật liền sửa cho anh, bất quá từ bữa đó về sau thân thể vẫn luôn không khỏe, sau lại biết bản thân mang thai, Sở Vân Tiêu lại không cho cô làm việc mệt nhọc, thêm phản ứng thai nghén nghiêm trọng nên mãi vẫn chưa sửa xong, hôm nay mới tiếp tục lấy ra làm.

Sau tết âm lịch, phản ứng thai nghén giảm bớt, nghĩ nắm chặt hai ngày này làm xong để Sở Vân Tiêu có thể mặc lên người.

Ai ngời đang làm thì ba ba gọi điện thoại tới.

“Nam nhi, ba hỏi con chuyện này” Hứa Hoàng Sơn không một câu khách sáo “Cái bảng thiết kế ban đầu kia, con có làm theo lời ba nói, xóa bỏ sạch hay không?”

“Xóa rồi ạ, Ngày đó rời công ty ba về nhà, con liền xóa bỏ rồi.” Hứa Nhược Nam có chút khó hiểu.

“Không lưu một bản dự phòng đi?”

“Không có, lúc ấy tuy con cảm thấy có chút đáng tiếc, bất quá ba kiên trì như vậy, trở về liền xóa rồi.”

“Những người khác, như Vân Tiêu có xem qua bảng thiết kế của con không?”

“Không có… Con sợ anh mất hứng, đều thừa dịp anh không có ở nhà làm.” Hứa Nhược Nam nghĩ nghĩ, xác định nói.

“Tốt lắm,” Hứa Hoàng Sơn như đột nhiên trút được gánh nặng “Gần đây, nếu ai đến hỏi thiết kế này, con nhất định nhớ kỹ, đều nói chỉ có một bản này, nhớ chưa?”

“Ba, nhưng là…”

“Không nên hỏi vì sao, con chỉ cần nhớ rõ lời ba nói hôm nay, về sau có cơ hội, ba sẽ nói cho con biết vì sao.” Hứa Hoàng Sơn cuối xuống “Việc này, Nhược Nam đối với ba rất trọng yếu.”

“Dạ, được rồi.” Hứa Nhược Nam hồ nghi cúp điện thoại, không biết vì sao, ngữ khí Hứa Hoàng Sơn quanh quẩn bên tai, quanh quẩn liên quan đến thiết kế trào lên trong lòng một dự cảm không lành.

Mặc dù ngồi trở lại ghế sofa, nghĩ làm bản thân tập trung tinh thần nhưng thủy chung trong lòng vẫn bất an. Nghĩ có nên gọi cho Sở Vân Tiêu hay không, nói lên việc này hay không thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Hứa Nhược Nam hồ nghi đi mở cửa. Đứng bên ngoài, hai vị mặc chế phục kiểm soát.

“Xin hỏi, cô là nữ sĩ Hứa Nhược Nam phải không?”

“Vâng, là tôi.”

“Thực xin lỗi, hiện tại bởi vấn đề cục trưởng Đường Phong cục quy hoạch, chúng tôi cần cô hỗ trợ chúng tôi tiến hành điều tra liên quan, mời cô theo tôi đi một chuyến.” Hai kiểm soát mặt không thay đổi nói.

“Tôi không biết Đường Phong là ai cả?”

Nhìn kiểm sát trưởng, đột nhiên trong lòng Hứa Nhược Nam bất an sâu sắc, từng chút từng chút rất nhiều ý nghĩ thoáng lên một cái nhưng đều không bắt được cái gì.

“Cùng chúng tôi đi thì sẽ biết, xin mời…”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 65: Đi kiểm viện
Editor: trucxinh0505

Sở Vân Tiêu từ trong tiếng Sầm Hạo gọi tỉnh lại, mở mắt, ánh mắt có chút mê mang, mới nhìn thấy Sầm Hào cùng An Tĩnh mặt đầy lo lắng đứng bên cạnh.

“Tôi… thế nào rồi?” Tuy Sở Vân Tiêu cảm giác mình dùng hết sức lực, nhưng thanh âm như cũ khàn khan, trong lòng dâng lên từng trận thống khổ, khiến anh không thể nâng nổi tay mình.

“Anh té xỉu” Thanh âm Sầm Hào tràn đầy lo lắng “Mới vừa rồi An Tĩnh tiến vào, tìm được thuốc anh thường hay uống, mới đút cho anh xong… Tôi định đánh anh một trăm hai mươi cái…”

“Tôi… Không có việc gì…” Sở Vân Tiêu nỗ lực khoát tay “Vừa rồi… Tôi nói chuyện…”

“Vừa rồi lo lắng cho anh bên này, còn chưa kịp.”

Trên mặt Sở Vân Tiêu hiện lo lắng cùng tức giận, anh hơi chuyển hướng An Tĩnh “Cô… Hẹn… Viện kiểm sát… Trịnh kiểm sát… Cho tôi…Lập tức…”

Nói xong, liền gượng người chống từ trên ghế đi lại chỗ sofa.

“Ngài, hiện tại…” Trên mặt An Tĩnh hiện lên một tầng phúc tạp rối rắm.

“Lập tức… Làm theo lời tôi nói… Nhanh!” Sở Vân Tiêu lảo đảo đứng lên, đẩy Sầm Hào muốn đưa tay ra dìu, đi tới chỗ của mình ngồi. An Tĩnh nhìn chăm chú bọn họ, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Vừa ngồi xuống, Sở Vân Tiêu liền khẩn cấp lấy điện thoại di động ra, nhấn số Hứa Nhược Nam, bên kia truyền tới thanh âm máy móc, giọng nữ lạnh như băng: Dãy số ngài gọi không cách nào chuyển được, xin gọi lại sau…

Sở Vân Tiêu nhấn gọi lần nữa, không quan tâm ngực mình bùng bùng đau đớn, nhưng nghe được vẫn giọng nói máy móc lạnh lung kia.

Từng giọt từng giọt mồ hôi Sở Vân Tiêu rơi xuống bàn, sắc mặt tối sầm tĩnh mịch.

Đúng lúc này, điện thoại ngoại tuyến trên bàn vang lên. Sở Vân Tiêu cơ hồ là lập tức nhấc điện thoại lên, bên kia chỉ nói đơn giản hai câu, mà tay Sở Vân Tiêu giữ bên ngực trái giữ chặt không thả ra, bàn tay nắm chặt áo trước ngực, đem nó xoay thành một đoàn, tay kia nắm thành quả đấm, để trước bụng mình, trong chốc lát, mặt Sở Vân Tiêu xanh mét, đối với gương mặt kinh ngạc của Sầm Hào, anh lập tức nói “Lập tức kêu Lý luật sư, đi viện kiểm sát.”

Nhìn Sầm Hào còn không nhúc nhích, Sở Vân Tiêu chống mép bàn đứng lên, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân hô lên “Nhược Nam… đang ở nơi đó…”

Thẳng đến Trịnh kiểm sát ngồi đối diện với mình trong phòng, Sở Vân Tiêu mới để tay trên ngực trái xuống. Anh hơi cong eo, hơi thở có chút bất ổn.

“Trịnh kiểm…” Vừa mở miệng, trước ngực vẫn như cũ râm rỉ đau, làm cho thanh âm của anh có chút run lên.

“Vân Tiêu…” Trịnh Bân nhìn sắc mặt anh không được tốt, thanh âm có chút trầm trọng “Lần này, tôi sợ không giúp được anh.”

Mặt Sở Vân Tiêu càng thêm trắng bệch, anh vội vàng đứng lên, lay động đến Trịnh Bân đối diện “Nhược Nam là vô tội, cầu ngài… Ngẫm lại biện pháp!”

“Tối hôm qua, chúng ta ở văn phòng Đường Phong, tìm được hai bản thiết kế trước và sau, tên người thiết kế đều là Hứa Nhược Nam, cũng là vợ của anh. Bản thiết kế sau, rõ ràng gia tăng kiến trúc phí tổn, sửa đổi dung tích có vấn đề. Chỗ đó, cục không chỉ có quy hoạch đơn giản như vậy… Sở dĩ, chúng ta đệ trình lên cơ quan công an tham gia vì phát sinh vi phạm. Mà Hứa Nhược Nam là hiềm nghi quan trọng nhất, lúc này, anh muốn dẫn cô ấy ra, sao có thể được…”

“Cầu ngài, nghĩ biện pháp, cô ấy đang mang thai…” Sở Vân Tiêu hơi cong eo, dựa vào mép bàn Trịnh Bân gắt gao, tay trái không dấu vết lại xoa xoa ngực trái.

“Lực bất tong tâm, Vân Tiêu, vụ án này ảnh hưởng sâu, không phải Trịnh Bân tôi có thể giải quyết được…” Trịnh Bân giang tay.

“Tiểu Vân ở Châu Úc… Cuộc sống hẳn cũng không tệ lắm phải không?” Sở Vân Tiêu đột nhiên cười nhàn nhạt về phía Trịnh Bân.

Sắc mặt Trịnh Bân đột biến “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Không có. Tôi là thúc thúc, đau lòng cho con bé, trừ mỗi tháng cho con bé chút tiền tiêu vặt, tôi có thể làm cái gì chứ? Nhưng mà người cha vợ kia, nghe nói tết âm lịch cùng Trịnh kiểm đi bên kia thăm Tiểu Vân. Vợ tôi bởi vì không khỏe không đi theo được, Trịnh kiểm không nhận ra sao?” Cuống họng Sở Vân Tiêu khàn khan, vẻ mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trên mặt Trịnh Bân mang theo hoảng sợ ngã ngồi trên ghế, thanh âm run run “Cậu… Muốn thế nào?”

“Tôi không muốn thế nào. Tôi chỉ muốn buổi tối khi trở về, vợ tôi hoàn hảo ngồi trong phòng khách chờ tôi.” Sở Vân Tiêu xoay người, ưỡn thẳng lưng, chậm rãi ngồi lại ghế sofa. Mới không nhanh không chậm nói tiếp “Cái muốn này, không biết Trịnh kiểm sát có thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này không?”

“Tôi… Để tôi ngẫm biện pháp…”

Ngồi vào xe, Sầm Hào vẫn luôn ở bên trong đợi, thấy anh trở lại vội hỏi “Sao rồi?”

Sở Vân Tiêu dựa cả người vào sao ghế, thở hổn hển, mới nho nhỏ nói “Nhược Nam… Sẽ không có việc gì.” Nhắm mặt lại, bám lấy thái dương suy nghĩ, Sở Vân Tiêu nói với Sầm Hào “Để Tiểu Dương chở tôi về công ty. Đường Phong xảy ra chuyện, công ty có nhiều việc cần xử lý. Cậu ở nơi này đợi, Nhược Nam ra, đưa cô ấy về nhà.”

“Anh không ở nơi này chờ cô ấy sao?” Sầm Hào có chút do dự “Chờ cô ấy trở ra, chỉ sợ…”

“Tiểu Hào, cậu không biết, hiện tại tôi rất sợ gặp cô ấy, nhìn cặp mắt sáng ngời không chứa tạp chất của cô ấy. Cô ấy yêu và tín nhiệm tôi, mà tôi…”

“Còn không phải Hứa lão đầu éo anh sao, nếu không phải hắn tuân thủ hiệp nghị giữa chúng ta, dùng tiền kia sửa ‘Mưa gió Giang Nam’ chúng ta không phải ra cái hạ sách này.” Sầm Hào tức giận “Tất cả việc này nên nói cho Nhược Nam biết, để cô ấy biết được ba mình là người như thế nào…”

“Không cần!” Sở Vân Tiêu vội vàng nói, bởi vì đột nhiên kích động, trái tim lại lần nữa như xé toạt ra, hắn không khỏi ho khan hai tiếng. “Nhược Nam rất đơn thuần, đối với cô ấy, tất cả việc ba ba cô ấy làm, đều không biết gì cả. Qua nhiều năm như vậy, Hứa Hoàng Sơn trước mặt là một hình mẫu tốt, liền đem những việc ba ba cô ấy làm nói cho cô ấy biết, thế giới cô ấy liền sụp đổ trong vòng một đêm. Chuyện đó thật sự quá tàn nhẫn, hơn nữa hiện tại cô ấy đang mang thai, chịu không nổi kích thích đó…”

“Nhưng là, anh nghĩ qua chưa, nếu không vạch trần việc làm của ba cô ấy, có khả năng cô ấy sẽ trách anh, là anh trăm phương ngàn kế đối phó với ba cô ấy…”

“Kỳ thực, nếu không phải Đường Phong ngoài ý muốn, đồ lần này tôi không tín toán dùng…” Thanh âm Sở Vân Tiêu lộ ra vài phần bắc đắc dĩ cùng ảo não.

“Nhưng chuyện bây giờ đã xảy ra, tôi thật sự sợ Nhược Nam…”

“Tiểu Hào, cậu xem xử lý giúp tôi!” Sở Vân Tiêu lặng lặng nhắm hai mắt, trong lồng ngực mãnh liệt đau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 66: Rời xa (1)
Editor: trucxinh0505

Buổi tối, thời điểm Tiểu Dương dừng trước cửa biệt thự, Sở Vân Tiêu có chút sợ hãi xuống xe.

Lúc chạng vạng, Sầm Hào có nhắn tin qua, nói anh ta đã đón Hứa Nhược Nam từ viện kiểm sát và đưa về nhà. Khi đó, anh chờ Hứa Nhược Nam gọi điện thoại cho mình. Gặp chuyện như vậy, Hứa Nhược Nam sẽ gọi điện cho anh trước tiên, nhưng mấy giờ trôi qua, Hứa Nhược Nam đều không gọi điện thoại qua. Vì lo lắng, anh chủ động gọi qua cho cô, nhưng kết thúc tiếng chuông reo, vẫn không có người bắt máy, tâm Sở Vân Tiêu như rơi tận đáy cốc, tranh thủ xử lý xong công việc gấp, liền kêu tiểu Dương chở mình về nhà.

Nhưng là, hiện tại đứng trước cửa nhà, cái người vẫn luôn tâm niệm kia đang ở bên trong, không hiểu sao, đẩy cửa x era lại có chút chần chờ.

“Sở tổng…” Đang lúc do dự, tiểu Dương đã thay Sở Vân Tiêu mở cửa xe, tay cũng duỗi vào.

Trên đường về, cơm trưa cũng chưa ăn, dạ dày không chịu được, Sở Vân Tiêu kêu tiểu Dương dừng bên đường ói ra một trận nước chua. Một ngày ngực âm ỉ đau khó chịu, lại thêm trận ói này, lồng ngực càng đau hơn. Nhịn không được lại uống một lần thuốc nữa, suốt đường trở về không còn sức lực nói một câu. Hiện tại bản thân do dự, tiểu Dương lại hiểu là anh không có sức lực đứng dậy, muốn phụ đỡ anh xuống xe.

“Không có việc gì, tôi có thể đi được.” Sở Vân Tiêu nhẹ nhàn đẩy tay tiểu Dương ra, chậm rãi bước xuống ô tô “Cậu sớm trở về đi!”

Tiểu Dương nhìn mặt Sở Vân Tiêu có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Nhìn ô tô dần biến mất trên đường, Sở Vân Tiêu mới chậm rãi xoay người, đi vào biệt thự.

Thời điểm mở cửa ra, trong phòng tối đen, vắng lặng làm cho Sở Vân Tiêu hơi ngẩn người.

“Nhược Nam, anh về rồi!” Sở Vân Tiêu một bên chậm rãi cúi người thay dép ở nhà, một bên xoay người bật đèn phòng khách.

Ánh sáng đột nhiên sáng lên làm người kia trên sofa nâng nâng tay, sau đó là một mảnh trầm mặc.

Sở Vân Tiêu thong thả đi đến trong phòng khách, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhược Nam. Vừa rồi động tác xoay người làm cho trái tim nhói đau, lúc này mới tạm ổn chút.

Người bên kia chính là bất động thanh sắc hướng sang bên cạnh, ánh mắt thậm chí không hề liếc Sở Vân Tiêu một cái.

“Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu xê dịch ra bên ngoài một chút sợ đụng trúng đứa bé, ngoài ý muốn tay đụng trúng cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo kia.

“Nhược Nam, tay em rất lạnh, không thoải mái sao?” Trên mặt Sở Vân Tiêu tràn ngập lo lắng.

Hứa Nhược Nam nhẹ nhàn rút tay mình ra, như cũ không nói lời nào.

“Nhược Nam, em thực sự không sao chứ?” Sở Vân Tiêu hơi cong eo, một bàn tay theo bản năng đặt trên bụng.

“Không thoải mái, chỉ sợ là anh đi…” Rốt cuộc bên kia truyền đến thanh âm lạnh lung.

Thân thể Sở Vân Tiêu khẽ run, anh nổ lực ngẩn đầu, nở nụ cười suy yếu hướng Hứa Nhược Nam “Anh không sao, Nhược Nam.”

Hứa Nhược Nam quay mặt, chậm rãi nói “Em cần lời giải thích.”

Xê dịch hướng bên cạnh, thanh âm cuối cùng có chút nhu tình “Em muốn biết, vì sao em xóa bỏ bản thiết kế đầu rồi lại có ở viện kiểm sát?”

Im lặng chậm rãi tản mát trong ngôi nhà, Sở Vân Tiêu chậm rãi lén lút nắm chặt tay, trên trán đầy mồ hôi.

Hứa Nhược Nam bỗng quay lại nhìn gương mặt xanh trắng kia, thanh âm có chút run run “Đi ra khỏi cửa viện kiểm sát, em vẫn luôn suy xét vấn đề này, nghĩ đến khả năng tất cả mọi người… Nhưng lại không dám nghĩ đến người rõ ràng nhất.” Cô nhắm hai mắt lại, không cho bản thân nhìn vẻ mặt tiều tụy kia sợ bản thân mềm yếu xuống, thanh âm trống rỗng, khẩn trương “Vân Tiêu, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?”

“Anh…” Cánh tay Sở Vân Tiêu bóp chặt bụng mình, sắc mặt càng thêm trắng bệch “Nhược Nam, sự tình… không phải như… em nghĩ vậy…”

Hứa Nhược Nam chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt là đau đớn khôn cùng.

“Thật là anh?” Thanh âm vạn phần trầm nhẹ, dừng một hồi lâu, mới đột nhiên như tỉnh ngộ mà đề cao lên “Em không tin! Không phải, Vân Tiêu, nói cho em cái bản đó không phải chỗ anh đưa…”

Có thể là thanh âm Hứa Nhược Nam đột nhiên đề cao ảnh hưởng, trái tim Sở Vân Tiêu hung hăng co rụt lại, sau đó như bị kim châm bén nhọn đâm tứ phương. Anh nỗ lực để thần trí thanh tỉnh, nho nhỏ nói “Nhược Nam, hết thảy… Là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn!” Hứa Nhược Nam chậm rãi từ sofa đứng lên, mặc dù còng lưng eo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam nhân của mình, ánh mắt đầy mờ mịt.

“Có lẽ, chúng ta đi qua những ngày tốt đẹp mới đúng là ngoài ý muốn đi…” Cô nói nho nhỏ, như là nói mê “Hoặc là cũng không phải, vì lấy bản thiết kế kia mà tỉ mỉ diễn một tuồng kịch.” Biểu tình lãnh đạm, nhìn nam nhân bên cạnh có chút phát run.

“Thật làm khó cho anh…”

“Không phải như thế… không phải.” Sở Vân Tiêu chấn kinh, tay nắm tay Hứa Nhược Nam, ánh mắt đau đớn, thanh âm thảm thiết “Hứa Nhược Nam, em đã nói, em tin tưởng anh, đây đều là…”

“Đủ rồi, Sở Vân Tiêu!” Hứa Nhược Nam đẩy cánh tay ướt đẫm dị thường Sở Vân Tiêu ra, lệ bò đầy má.

“Khi em nói những lời đó, nghĩ rằng có thể dùng chân tình cảm động anh, buông bỏ thù hận với Hứa gia chúng ta, hai chúng ta hảo hảo cùng vui vẻ sống.” Ngẩn đầu, hít một hơi sâu, đem lệ sắp trào ra ngăn trở về.

“Nhưng là, em nghĩ muốn, dùng tất cả tín nhiệm tin tưởng… Bất quá chính là phối hợp diễn cùng anh mà thôi.”

“Nhược Nam…” Sở Vân Tiêu lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu, thanh âm đè nén thê thảm “Em phải tin tưởng anh… Lòng anh…”

“Em luôn tin tưởng anh!” Nhược Nam lại lần nữa ngẩn đầu, lệ sắp phun trào lại ép trở về.

“Em đã từng tin tưởng anh, tin tưởng nguyên tắc xử sự của anh, đã từng tin tưởng tình yêu… của anh…” Hứa Nhược Nam cuối xuống, ngữ điệu vô cùng nản lòng “Tin tưởng đó, kỳ thực… khiến người chê cười!”

Tuy Hứa Nhược Nam đem đầu ngẩn cao, nhưng vẫn có một giọt lệ chảy xuống, rơi xuống thấm ướt trên chiếc thảm vàng nhạt.

“Thực xin lỗi, bị kiểm sát trưởng thẩm tra một ngày, không thể bồi anh hàn huyên, anh đi đi.”

Nói xong câu này, Hứa Nhược Nam không liếc Sở Vân Tiêu một cái, xoay người chậm rãi đi lên lầu.

“Nhược Nam…” Nam nhân trên sofa cuộn thành một đoàn, âm thanh cuối cùng có điểm chờ đợi “Này, đều là… Cái Sở Vân Tiêu ngoài cửa kia… làm, hiện tại… đã trở lại…”

Không có trả lời, chỉ có bóng dáng cô đi càng xa…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 67: Rời xa (2)
Editor: trucxinh0505

Trời đã sáng.

Một đêm không ngủ, Hứa Nhược Nam vội vàng đi vào toilet, hình ảnh phản chiếu trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy…

Mở vòi nước, hung hăng hất nước lên mặt, vỗ vỗ mặt, kéo khăn tay xuống xoa xoa mặt. Lại tinh tế trang điểm một chút, hôm nay hẹn tái khám bệnh viện, không nghĩ để người khác nhìn thấy bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhất là Khúc Quyên Quyên kia.

Thời điểm đi xuống cầu thang, có chút hoa mắt chóng mặt, nhịn không được vịn vào lang can một chút, bỗng mũi gửi được một cổ nhàn nhạt mùi thuốc lá.

Xuống lầu, nhìn đến người kia bên ghế sofa trong phòng khách, vẫn duy trì tư thế cuộn tròn gắt gao tối hôm qua, sắc mặt càng xám tro hơn, gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc lá.

Hứa Nhược Nam ngẩn ra, tiếp tục đi về hướng cửa lớn.

“Nhược Nam…” Nam nhân nằm trên ghế sofa thấy được Hứa Nhược Nam, tay chống sofa nỗ lực mới đứng vững lên, lập tức chao đảo đi về hướng Hứa Nhược Nam.

“Đi… Bệnh viện kiểm tra sao?” Hai mắt nam nhân đỏ bừng.

Hắn còn nhớ được, ngày bốn tháng giêng, nữ nhân trong lòng mình thẹn thùng nói ‘Tuần sau em đi bệnh viện chụp B, Quyên Quyên nói, nếu tư thế cơ thể thích hợp, lúc đó sẽ nhờ bác sĩ giỏi nhất xem là nam hay nữ, đến lúc đó, anh có thể đi cùng em không…’

Mới qua một tuần, mọi thứ đều thay đổi…

Hứa Nhược Nam lạnh lung nhìn anh một cái, từ chối cho ý kiến, vòng qua người anh tiếp tục đi.

“Anh… Anh đi cùng em…” Thanh âm có vài phần khàn khàn.

Hứa Nhược Nam lẳng lặng nhìn trên tay, đồng hồ chỉ tám giờ ba mươi, trước đây, thời điểm này anh đã sớm đến công ty rồi, hôm nay lại… Nghĩ đến tuần trước nói với anh, bước chân bước ra ngoài có chút trì trệ.

Sở Vân Tiêu hoảng thần, chạy đến bên người Hứa Nhược Nam, ôm chầm lấy cô “Để anh đi cùng em đi, cùng đi xem con của chúng ta, muốn một nhà chúng ta hạnh phúc nhất…”

Một lời nói cuối cùng này của Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam đau nhói thật sâu, đáy mắt đầy bi ai, đẩy anh ra.

“Anh cho rằng, trải qua chuyện này, em có thể xem như không có việc gì, tay trong tay cùng anh ân ái sao? Anh cho rằng trải qua việc này, một nhà chúng ta hạnh phúc sao? Anh cho rằng anh thực ghê gớm, có thể muốn gió muốn mưa được sao? Sở Vân Tiêu, thứ cho em không thể phối hợp cùng được.”

Sở Vân Tiêu bị Hứa Nhược Nam đẩy lui hai bước mới đứng lại được, từng chư cô nói nghe vào tai, đâm vào thần kinh làm cho trái tim sớm chết lặng lại lần nữa run rẩy lên.

Sở Vân Tiêu không nói gì, chính là hơi cong eo, tay bấu chặt trước ngực áo, mồ hôi túa ra rơi xuống đất. Ánh mắt cố chấp nhìn Hứa Nhược Nam, nhìn miệng cô khi đóng khi mở, nhìn mặt cô dần dần bi phẫn, nhìn lệ cô không tiếng động chảy xuống….

“Nhược Nam…” Nhìn Hứa Nhược Nam chậm rãi đi đến tủ giày, lấy giày đi ngoài ra. Sở Vân Tiêu đột nhiên đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nhược Nam, cẩn thận thay dép lê cho cô, xỏ đôi giày kia vào, cài dây lại, sau đó vịn tủ giày đứng lên, đáy mắt có sóng nước lưu chuyển.

“Nếu em không đồng ý anh đi cùng, để tiểu Dương đưa em đi, cậu ta đang đứng ở bên ngoài…” Sau đó, anh nhẹ nhàn đẩy cửa ra.

Trong tíc tắc đó, tim Hứa Nhược Nam đập mạnh và loạn nhịp một lát. Người nam nhân này, vừa rồi giúp cô mang giày sao? Là người mà bản thân cô yêu sao? Lúc này vẻ mặt đã không còn lạnh lùng như trước.

“Vân Tiêu…” Vừa mở miệng, điện thoại Sở Vân Tiêu reo lên.

Sở Vân Tiêu lấy điện thoại ra vừa thấy, lấy tư thế có lỗi đối với cô, đi đến bên kia nhỏ giọng nghe điện thoại.

Nhìn gương mặt người kia đứng trong góc phòng khách, mày chau, vẻ mặt tram trầm, lạnh lùng khắc nghiệt như vậy, tâm Hứa Nhược Nam mới vừa nóng lên chậm rãi nghiêm túc lại.

Đó mới là Sở Vân Tiêu chân chính, hình ảnh vừa rồi, bất quá là lấy cớ lừa gạt mình mà thôi. Vĩnh viễn không phải là Sở Vân Tiêu vì cô mà ấm áp.

Hứa Nhược Nam lại nhìn thoáng qua người trong phòng khách, đang nghe điện thoại, mày vẫn như cũ chau lại, thở dài một hơi, nhẹ nhàn khép cửa lại.

Mình và anh không phải luôn cách nhau một cánh cửa sao?

Cô giống như rối gỗ đi đến bên cạnh bảo mã BMW màu đỏ, ngồi vào xem.

Chiếc xe này là ngày thứ ba, sau sinh nhật Sở Vân Tiêu mua cho bản thân mình. Nói là quà tân niên, khi đó mình vui vẻ, không phải vì chiếc BMW này mà là do người đưa chiếc xe này.

Hiện tại, nhìn chiếc xe này, đều là đạo cụ mà Sở Vân Tiêu diễn mà thôi.

Hứa Nhược Nam lau khóe mắt, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của tiểu Dương, bình tĩnh nói “Trước đi bệnh viện nhân dân.”

Thật vất vả nhận xong điện thoại của Lôi Đào, người bên trong đã đi rồi. Sở Vân Tiêu lảo đảo chạy tới cửa, kéo cửa ra, chỉ kịp thấy đuôi xe tiểu Dương sắp mất hút từ phương xa.

Chậm rãi dựa vào cửa ngồi xổm xuống, đôi mắt khép hờ, tay phải siết chặt dạ dày.

Sáng sớm, gió vẫn như cũ lạnh thấu xương, thổi trúng mặt Sở Vân Tiêu có chút đau. Có khả năng như Sở Vân Tiêu không cảm thấy được, híp hờ mắt nhìn dòng xe chạy bên ngoài.

Cô đã quyết một mình rời đi!

Lồng ngực đau đớn quay cuồng cũng không muốn quản, tư thế cứ bảo trì như vậy không đổi. Cũng không biết trãi qua bao lâu, cổ họng đột nhiên tuôn ra một trận tanh ngọt. Anh mờ mịt nghiên đầu, mờ mịt hé miệng, mờ mịt nhìn sợi nước đỏ sẫm nằm trên mặt đá cẩm thạch màu trắng gạo, trông thấy thực ghê người.

Chậm rãi lấy khăn tay ra lau khóe miệng, lại lau từng điểm dây trên nền đá, sau đó vò chiếc khăn thành một cục ném vào bụi hoa, ánh mắt yên tĩnh…

Một tay đỡ cửa, một tay chống đất, Sở Vân Tiêu chậm rãi khiển bản thân đứng thẳng lên, đi vài bước vào trong phòng, đi đến tủ giày, đem dép lê Hứa Nhược Nam xếp gọn chỉnh tề, mũi dép hướng bên trong…

Chỉ động tác nhỏ như vậy nhưng anh làm hết cả khí lực bản thân, cả người dựa vào tủ giày, lấy di động ra, tìm số Sầm Hào gọi.

“Phiền cậu đến đón tôi, tôi đang ở biệt thự!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 68: Chân tướng (1)
Editor: trucxinh0505

Giống rối gỗ ngồi trong xe chạy một đoạn, Hứa Nhược Nam mới phát hiện sau lưng mình có cái gì đó như là đệm, mềm mềm, thực thoải mái, đưa tay ra sau kéo lên, là một cái nệm dựa màu hồng nhạt.

“Tiểu Dương, sao trên xe có cái này?” Hứa Nhược Nam quơ quơ cái đệm dựa hướng tiểu Dương.

Tiểu Dương quay đầu, nói “Cái này là hai ngày trước Sở tổng đi mua cho phu nhân, ngày ấy nói phu nhân có bảo bảo, ngồi xe càng vất vả, có cái này sẽ đỡ hơn một chút. Còn một cái hồng nhạt nữa, đang để ở sau cốp xe, Sở tổng luôn nói, về sau bụng phu nhân lớn, có lẽ chân sẽ sưng, có cái này cái nọ sẽ thoải mái được chút chút.

Cầm đệm dựa trong tay, đột nhiên tay Hứa Nhược Nam run lên một chút. Hứa Nhược Nam hơi giật mình nhìn cái nệm kia vài phút, sau đó cẩn thận ôm vào trong lòng ngực.

Buổi tối chờ anh về, vẫn nên nói chuyện lại cùng anh đi. Có lẽ, trong đó có hiểu lầm gì… Hứa Nhược Nam vùi mặt trên nệm dựa, hương vị bạc hà xen lẫn cỏ xanh nhạt nhạt bay vào mũi, cô âm thầm nghĩ.

Thời điểm xe đến bệnh viện, Khúc Quyên Quyên đã chờ ở chỗ kia. Thấy xe dừng lại, vội vàng chạy tới kéo cửa, thuận tay đưa vào đỡ.

Hứa Nhược Nam cười yếu ớt đẩy tay Khúc Quyên Quyên ra, vừa sải bước xuống xe nói.

“Mới ba tháng thôi, cậu khẩn trương cái gì?”

“Ai nha, không phải tớ khẩn trương mà là ông chồng thập tứ hiếu ai đó khẩn trương.” Khúc Quyên Quyên nắm tay Hứa Nhược Nam nói “Ông chồng cậu nha, mới vừa gọi điện đến, nói là công ty có việc không thể cùng đi kiểm tra, nhờ tớ hảo hảo chiếu cô cậu thật tốt, nếu không, đang lúc mùa đông này, tớ còn chạy ra đây làm gì?”

Bước chân Hứa Nhược Nam trì trệ “Vân Tiêu… Gọi điện thoại cho cậu?”

“Đúng vậy, nói hơn mười lăm phút đồng hồ.”

Hứa Nhược Nam cuối xuống, vội vàng hỏi “Hôm nay làm cái gì trước?”

“Hay là trước làm quy trình kiểm tra bình thường đi, sau đó chụp B. Hôm nay vận khí cậu thật tốt, có Trần y sư ở đây, lát nữa nhờ ngài ấy xem giúp.” Khúc Quyên Quyên nói xong, ánh mắt lướt qua bụng hơi lộ của Hứa Nhược Nam nói “Mới ba tháng mà thôi, bụng cũng nhìn ra được, tớ cũng muốn nhìn, đứa trẻ này là nam hay nữ.”

Làm xong quy trình kiểm tra bình thường, thời điểm nằm chờ chụp B, Hứa Nhược Nam có chút khẩn trương hơn bình thường.

Tuy lúc nãy y sư nói đứa nhỏ hết sức bình thường, qua vài tuần bản thân sẽ cảm nhận được máy thai, nhưng bây giờ liền muốn biết giới tính đứa nhỏ, Hứa Nhược Nam liền có chút run rẩy.

“Không cần khẩn trương, thả lỏng…” Hứa Nhược Nam nằm trên giường, không nhìn thấy màn hình, chỉ thấy y sử chỉ vào chỗ kia đối với Khúc Quyên Quyên, vẻ mặt có chút kỳ quái.

“Có vấn đề gì không?” Trong lòng Hứa Nhược Nam căng thẳng, dù sao đây là mình mang thai qua ba tháng, lần đầu chụp B, thực không biết có chuyện gì xảy ra không.

“Không có, Nhược Nam.” Khúc Quyên Quyên lập tức chạy đến bên người Hứa Nhược Nam, cầm tay cô có chút hưng phấn nói “Chính là cậu sẽ phải khổ cực nhiều chút, mang thai song bào đó, căn cứ kinh nghiệm Trần y sư thì hẳn là một nam một nữ…”

“Phải không? Có phải hay không Trần y sư?” Hứa Nhược Nam không thể tin được, vội vàng chống mép giường ngồi dậy, mặt hướng Trần y sư.

“Cẩn thận!” Trần y sư một phen đỡ Hứa Nhược Nam “Hiện tại, mọi cử động của cô đều hết sức cẩn thận.”

“Trần y sư, vừa rồi Quyên Quyên nói là sự thật?”

Trần y sư gật đầu “Khẳng định là song thai, trong đó một đứa là nam hài, đứa kia tư thế nằm không rõ nhưng hẳn là bé gái.”

Thẳng đến chụp B xong rồi, tâm Hứa Nhược Nam còn đắm chìm trong hưng phấn. Khúc Quyên Quyên bên cạnh nói, một câu cũng không nghe vào. Cô chỉ biết, bản thân mang song thai, có là long phụng thai, việc vui như vậy, không biết có phải biểu thị mình và Vân Tiêu còn có tương lai hay không?

“Bản thân chú ý nhiều chút, ngày mười chín tháng sau nhớ tới kiểm tra…” Khúc Quyên Quyên một đường càu nhàu, thẳng đến đưa Hứa Nhược Nam lên xe.

Hứa Nhược Nam hạ cửa kính xuống, hướng Khúc Quyên Quyên vẫy vẫy tay. Ngồi trở lại ghế, trên miệng như cũ treo nụ cười. Đem cái đệm dựa kia đặt sau lưng, cảm thấy mềm mại thực thoải mái.

Tiểu Dương lái xe ổn trọng, Hứa Nhược Nam một đêm không ngủ có vài phần ủ rủ, nhắm mắt lại bắt đầu có chút mơ hồ.

Đang lúc chìm vào giấc ngủ, điện thoại di động reo.

Cô có chút uể oải nhận.

“Nhược Nam, tôi là Đồng Đồng.”

“Có chuyện gì không?”

“Ba cô, buổi sáng bị viện kiểm sát đưa tin.”

“Cái gì?”

“Cô đừng lo lắng, luật sư Hứa thị đã qua. Hẳn là có liên quan cùng thiết kế ‘Mưa gió Giang Nam’” Đồng Đồng ngừng một chút nói “Nhược Nam, sao cô không cẩn thận vậy, sao không xóa sạch bản đầu?”

“Tôi xóa…” Hứa Nhược Nam cắn môi “Làm sao anh biết…”

“Cái lâm viên kia, ba cô vốn bắt tôi làm, ông ấy nói tôi biết rất nhiều việc.”

“Đồng Đồng, việc này tôi không biết phải nói như thế nào, cho tới bây giờ cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như mọi chuyện đều thay đổi.” Hứa Nhược Nam hạ thấp thanh âm, từng mảng sầu bi trào lên trong lòng.

“Nhược Nam, đừng khổ sở. Nếu không, chúng ta hẹn một chỗ gặp mặt, có một số việc tôi muốn nói cho cô.”

“Được rồi, vậy lát gặp ở nhà hàng Tây, đường đông đi.”

Hai mươi phút sau, tiểu Dương chở Hứa Nhược Nam tới cửa nhà hàng Tây.

“Cậu không cần chờ tôi, lát nữa, Khúc tiên sinh đưa tôi về.” Hứa Nhược Nam vẫy vẫy tay tiểu Dương, đẩy cửa ra, đi vào nhà hàng.

“Nơi này, Nhược Nam…” Khúc Đồng Đồng ngồi ở một góc, hướng Hứa Nhược Nam vẫy tay.

Hứa Nhược Nam đi qua.

Ngồi xuống, sau một phen hàn huyên, Hứa Nhược Nam vào chính đề “Đồng Đồng, không phải có chuyện gì anh muốn nói với tôi sao?”

Khúc Đồng Đồng nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam, chậm rãi nói “Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chính là, có chút bận tâm Hứa thị…”

“Lo lắng cho Hứa thị?” Hứa Nhược Nam nắm chặt thìa trước mặt “Vì sao? Không phải anh nói chuyện này không có vấn đề gì quá lớn sao?”

“Đây là không có việc gì. Lần này viện kiểm sát tra, quy quy hoạch cục Đường Phong. Các người, chẳng qua là liên quan đến, lại vừa có hai bản thiết kế bất đồng, dẫn tới viện kiểm sát kiểm tra là bình thường. Không phạm pháp gì, ba cô tất nhiên sẽ nhanh chóng được thả ra.” Khúc Đồng Đồng cuối xuống “Nhưng là, hai bản thiết kế thay đổi trước sau này, dẫn đến sửa đổi dung tích, sở dĩ ‘Mưa gió Giang Nam’ mặc dù đồng thời hoàn công, nhưng không thể thông qua xét duyệt, cũng không thể nào bán ra. Cô cũng biết, ba cô cho sửa bản thiết kế này vốn chính là cho vay, mà… liên lụy cô…” Len lén liếc mắt Hứa Nhược Nam một cái, biểu tình trên mặt Hứa Nhược Nam cứng đờ.

Khúc Đồng Đồng cười thầm, tiếp tục nói “Nếu không thể bán ra, tài chính không thể thu về, cô khiến ông ấy thế nào còn đi vay?”

“Tôi nghĩ… Muốn giúp!” Mặc dù có chút do dự, cuối cùng mặt Hứa Nhược Nam vẫn kiên định hơn “Hơn nữa, anh ấy là làm chung, đảm bảo có trách nhiệm liên quan.”

“Cô chớ quên, Lôi Đào là huynh đệ cậu ta, có rất nhiều chuyện đều không đi đúng quy trình…” Khúc Đồng Đồng nhàn nhạt nói.

“Không, hắn nhất định có. Bất quá, sau phần này, Hứa thị các ngươi được đền bù phần lớn hơn. Một thanh âm bên bàn bên đột nhiên vang lên, Vu lão đại một mặt trầm trọng xuất hiện trước mặt Hứa Nhược Nam và Khúc Đồng Đồng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Chương 69: Chân tướng (2)
Editor: trucxinh0505

“Vu bá bá?” Nhược Nam có vài phần kinh ngạc “Sao người ở đây?”

“Là tôi gọi điện thoại cho Vu bá bá.” Nhìn Hứa Nhược Nam nháy mắt mở to hai mắt, Khúc Đồng Đồng nhàn nhạt nói “Có một số việc, chỉ có Vu bá bá mới nói được.”

Chu lão đại ngồi xuống bên cạnh Khúc Đồng Đồng, quét mắt nhìn hai người một cái, ho khan hai tiếng nói “Mảnh đất thành đông, không biết con gái lớn có nghe chưa.”

Hứa Nhược Nam lắc đầu.

“Mảnh đất đó ba con đã sớm xem trọng, chỗ kia là khu chính phủ khai phát quy hoạch, tuy bây giờ nhìn có chút hoang sơ, nhưng rất nhanh thị trường mở rộng tăng. Mảnh đất này vài ngày liền đã muốn có đấu giá, ba con định không bán ‘Mưa gió Giang Nam’ mà cầm cố, vay tiền ngân hàng, sau đó mua mảnh đất kia, quy lô bất động sản. Một khi bên kia khai phát quy hoạch thành công, một lần nữa Hứa thì thành lão đại thành A. Nhưng chồng con thật tốt, không hy vọng cục diện như vậy, hôm nay hắn hẹn ngân hàng Lôi Đào với ba con nói chuyện. Đại khái là muốn ba người cùng khai phá mảnh đất kia, ba con không đồng ý, chồng con liền cùng Lôi Đào rời đi. Nhưng gần đây, tin tức Đường Phong truyền ra, tiếp theo viện kiểm sát phát hiện hai bản thiết kế, rồi con cùng ba con đều bị viện kiểm sát triệu tập. Hiện tại, đừng nói ‘Mưa gió Giang Nam’ không thông qua nghiệm thu; Còn có ai trong lúc mấu chốt này, chính là thông qua thu mua Hứa thị chứ?”

“Ta vừa mới điện thoại cùng Sở Vân Tiêu.” Nhìn mặt Hứa Nhược Nam trắng bệch, Chu lão đại nói tiếp “Đây là ba con ủy thác cho ta, hiện tại tâm ông ấy quá sức mệt nhọc.”

“Vân Tiêu… Nói như thế nào?” Thanh âm Hứa Nhược Nam có chút tối nghĩa.

“Hắn nguyện ý giúp chúng ta đàm phán ngân hàng cho vay, bất quá, có một điều kiện.

“Cái gì?”

“Hạng mục ‘Mưa gió Giang Nam’ của Hứa thị cùng mảnh đất độc lập kia chuyển quyền khai phá.”

“Anh ấy… Thật sự… Là nói như vậy sao?”

“Nhược Nam, nếu hắn không nói lời này, ta sẽ không vội vàng đến tìm con.” Chu lão đại tỏ vẻ khó xử “Ta nghĩ, chỉ có tài năng của con mới cứu được Hứa thị. Con nghĩ, nếu đưa hạng mục ‘Mưa gió Giang Nam’ cùng mảnh đất độc lập kia cho hắn. Trên cơ bản, Hứa thị là cái xác không hồn; Không đưa, ngân hàng không cho vay, Hứa thị chỉ có con đường chết! Quyết định này, ta không dám thay ba con làm. Sở dĩ ta nghĩ, chỉ có tìm con nói cho con nghe, con về nói tốt cùng Vân Tiêu, khiến hắn đừng làm tuyệt như vậy.”

“Con nghĩ muốn… Trong lúc này… Có phải có hiểu lầm gì hay không… Vân Tiêu… Làm sao có thể…” Hứa Nhược Nam bưng ly nước lọc lên trước mặt, tay không ngừng run.

“Haiz, rất nhiều chuyện con không biết, Sở thị cùng Hứa thị nhiều năm trước là đối thủ. Chính là, khi đó sinh ý ba con lớn một chút, cũng vì một khoản vay. Sở Vân Đồng mới bị bắt gả cho ba con…”

“Người nói cái gì? Cho vay cái gì? Sao Vân Đồng bị bắt gả cho ba con?”

“Haiz, lúc đó con ở nước ngoài nên không biết, năm đó Sở thị tiến cử kỹ thuật mới nhất nhưng tài chính khó khăn, tìm ngân hàng cho vay. Về sau, bởi vì một ít nguyên nhân khách quan, kỹ thuật mới tiến cử không mang đến cho Sở thị hiệu quả và lợi ích. Mắt thấy khoản trả vay ngân hàng gần, ba chồng con cầu ba con. Ba con sớm coi trọng con bé Sở gia kia, đồng ý giúp, bất quá muốn Vân Đồng gả cho ông ta. Ta nghĩ, ba con thực thích người nếu không sẽ không làm như vậy. Lúc ấy, ba con nói, nếu Sở gia không đồng ý, ông ấy vẫn sẽ giúp Sở Kiêu. Chẳng qua, chúng ta chưa nghĩ đến, cách hai ngày, Sở Vân Đồng tìm đến ba con, nói nguyện ý gả. Nhưng Sở Vân Tiêu vẫn nghĩ là ba con bức bách chị của hắn, nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đợi chị hắn chết, ân oán hai bên lại sâu hơn một tầng, Sở Vân Tiêu chính thức nhận quyền từ ba hắn, liều mạng chèn ép Hứa thị chúng ta…”

Chu lão đại thở dài “Năm trước, hắn giúp cho vay hạng mục ‘Mưa gió Giang Nam’, yêu cầu cưới con. Kỳ thực, đây là trả thù năm đó ba con cưới chị của hắn…”

“Nhưng, anh ấy đối với con… Tốt lắm…” Hứa Nhược Nam khó khăn nói “Anh… Sẽ không phải… Người như vậy…”

“Cái gì sẽ không? Bản thiết kế của con sao có trên tay kiểm sát trưởng? Vì sao ‘Mưa gió Giang Nam’ không được nghiệm thu? Con là đứa trẻ thông minh, cẩn thận ngẫm lại, tin tức hai bản thiết kế Đường Phong đột nhiên công khai, sau đó liền phát sinh chuyện này, là trùng hợp sao?”

“Sẽ không… Sẽ không…” Hứa Nhược Nam cầm cái ly, lắc như trống bỏi “Anh ấy sẽ không vì Sở gia khăng khăng một mực, bởi anh ấy không phải họ Sở…”

“Con nói cái gì?” Chu lão đại cùng Khúc Đồng Đồng trăm miệng một lời hỏi.

Nhìn đến hai người trước mặt kinh ngạc, trong lòng Hứa Nhược Nam cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nói ra bí mật của Sở Vân Tiêu. Cô cuối đầu, chỉ dùng thanh âm nhỏ mà mình nghe được “Kỳ thực, Vân Tiêu là đứa nhỏ Sở Kiêu nuôi dưỡng…”

Chu lão đại cùng Khúc Đồng Đồng trao đổi ánh mắt. Chu lão đại vỗ nhẹ tay Hứa Nhược Nam, nhẹ nhàn nói “Con gái lớn, nếu tin tức này là thật, Sở Vân Tiêu càng làm người ta thấy sợ. Ta nghe nói, vài năm nay hắn cùng cha hắn luôn bất hòa, thậm chí, ba chồng con bệnh còn đưa ra nước ngoài trị. Tết âm lịch vừa rồi, ta và ba con còn đi thăm ông ấy một chút. Nhìn ông lẻ loi chiếc bóng… ta luôn kỳ quái, hôm nay nghe con nói vậy xem như đã hiểu. Chồng của con, không những muốn nuốt Hứa thị, còn muốn nuốt Sở thị…”

Hứa Nhược Nam không nói gì, ánh mắt càng trống rỗng, vẻ mặt tiều tụy dị thường.

“Vu bá ba, con thấy Hứa Nhược Nam mệt mỏi. Con trước đưa cô ấy về nghỉ. Có một số việc, chờ cô ấy nghĩ xong rồi rồi nói sau.” Khúc Đồng Đồng nói xong, đưa mắt ra hiệu với Chu lão đại.

Chu lão đại ngầm hiểu, nói “Cũng tốt, bất qua con gái lớn, con cần nắm chặt Vân Tiêu, nếu không, khả năng Hứa thị… Đây chính là tâm huyết của ba con cả đời đó.”

Hứa Nhược Nam chết lặng gật đầu, đứng lên, tùy ý Khúc Đồng Đồng cầm tay mình đi ra ngoài.
 
Top