[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,896
- Điểm cảm xúc
- 5,627
- Điểm
- 113
Chương 70: Laptop
Editor: trucxinh0505
“Sẽ không, sẽ không, anh ấy không phải người như vậy…” Đến khi ngồi vào xe, Hứa Nhược Nam nỉ non lặp lại câu này.
“Nhược Nam, con người vốn có nhiều mặt, mà vài người, tâm tư thực sâu, người bình thường không thể nhìn thấy được.” Khúc Đồng Đồng xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn sắc mặt xám trắng Hứa Nhược Nam nói tiếp “Loại người này, thời điểm vì lợi ích bản thân sẽ biểu hiện một mặt ôn nhu, cùng lúc chiếm được tín nhiệm xung quanh, về phần khác, bọn họ cũng cần ấm áp, nhưng đôi khi, đề cập đến lợi ích, bọn họ sẽ lộ mặt ra mà ta trở tay không kịp…”
“Vân Tiêu… Không phải là… Người như vậy…” Hứa Nhược Nam cắn ngón tay chính mình, âm thanh vô lực mà trống rỗng.
“Tôi không nói gì hắn ta, tôi chỉ nói một loại hiện tượng. Bất quá, Vân Tiêu là người như thế nào, kỳ thực chúng tôi không hiểu hết, dù sao, hắn ta giấu tâm tư rất tốt.”
Hứa Nhược Nam hơi run lên, không nói gì. Lời cuối cùng của Khúc Đồng Đồng đi vào lòng cô. Nam nhân kia, người cô yêu mười một năm nhưng chưa chân chính hiểu hết con người của anh. Gương mặt luôn ít xao động… tâm tư giấu thật sâu.
Đẩy cửa biệt thự ra, tim Hứa Nhược Nam đột nhiên đập mạnh. Nơi cửa, có đặt cái ghé nhỏ, dép dê của mình được đặt ngay ngắn, đầu dép hướng ra bên ngoài…
Hứa Nhược Nam chậm rãi ngồi xuống cái ghế nhỏ, khoảng cách vừa vặn thuận tiện thay giày ra.
Thay đổi giày, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi vào phòng khách. Gạt tàn trên bàn sạch sẽ, áo lót ấm ngực đặt trên sofa, kim châm bên phải khúc xạ ánh sáng phát ra màu xanh mướt. Hứa Nhược Nam đi qua, ngồi xuống, cầm chiếc áo lên.
Trừ bỏ châm cuối bên vai phải, kỳ thực đã làm xong, châm cuối này mất tầm mười phút, ngày hôm qua đều không làm xong…
Hứa Nhược Nam cầm lên, đưa lên mặt mình vuốt ve, tức khắc, một cỗ bạc hà xen lẫn cỏ xanh nhàn nhạt. Hương vị biêt bao lần cô say đắm, trầm mê, khăng khăng một mực… Mà bây giờ bỗng cả kinh, tay run lên, chiếc áo tuột tay rơi xuống trên nền thảm, trên vai phải, kim châm vẫn phát quang màu xanh mượt như cũ.
Hứa Nhược Nam nhìn thật lâu, lại không có thu thập lên, chậm rãi vịn sofa đứng lên, đi lên lầu.
Mình nên ngủ đủ một giấc, tỉnh giấc, có lẽ hết thảy chỉ là con ác mộng thôi.
Hứa Nhược Nam nói với mình như vậy, chậm rãi đi lên thang lầu.
Mới vừa bước lên bậc thang, đột nhiên trước mặt biến đen, Hứa Nhược Nam vội hướng bên cạnh khẽ dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm giác tốt chút mới mở mắt ra, lại phát hiện, bản thân dựa vào thư phòng Sở Vân Tiêu.
Thư phòng sao? Ma xui quỷ khiến Hứa Nhược Nam mở cửa đi vào.Trước mặt, bàn làm việc các văn kiện được sắp xếp ngay ngắn, bốn vách tường kệ sách ẩn ẩn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt Hứa Nhược Nam lưu lại trên giá sách kia, bên trên góc sách màu lam ‘Sinh mệnh không thể thừa nhận. Như là bị mê hoặc, Hứa Nhược Nam từng bước đi qua, sau đó cầm xuống quyển sách kia. Giá sách chậm rãi mở, lộ ra một cái mật thất. Hứa Nhược Nam không hề nghĩ ngợi đi vào.
Trong mật thất, trừ bỏ cái bàn cũng không có những cái đồ khác, Hứa Nhược Nam đi đến bên bàn, đứng một hồi, bỗng kéo ngăn kéo ra, nơi đó có cái laptop, mở laptop có mật mã.
Nhìn đến laptop này, Hứa Nhược Nam run một chút, nhớ trước đêm đó, lần đầu tiên mình cùng Sở Vân Tiêu thân cận, khi đó, anh chính là cầm gắt gao cái máy tính này.
Hứa Nhược Nam run rẩy lấy cái laptop kia.
Bên trong rốt cuộc lưu cái gì? Điều Sở Vân Tiêu giấu sao? Hay là, căn bản chính là hộp ma Pandora? Cả người Hứa Nhược Nam run rẩy, ngồi xuống trước bàn dựa vào ghế, tay siết chặt cái laptop.
“Vân Tiêu là người như thế nào, chúng ta kỳ thực không hiểu biết, hắn xem như kẻ cất giấu tâm tư thật tốt!” Trong đầu lặp lại lời này của Khúc Đồng Đồng. Như vậy, mở cái này ra, có thể hiểu biết anh ấy đúng không? Mở này ra, có thể biết toàn bộ tâm sự của anh ấy? Trong tích tắc bao trùm mê võng cùng thống khố… Nhưng lý trí chiến thắng tất cả. Hứa Nhược Nam thử nhấn vài chữ số, khóa được mở ra.
Sở Vân Tiêu một mặt trắng bệch nằm trên ghế sofa, Sầm Hào bên cạnh có chút lo lắng.
“Ai… Trao quyền… Cậu nói những lời này?” Thanh âm Sở Vân Tiêu khan khan mà nghiêm khắc.
Đây không phải trước chúng ta thương lượng rồi sao, dù sao kết quả cuối cùng cũng là kết quả này, chẳng qua là tôi nói sớm một chút thôi.” Sầm Hào có chút co rúm lại.
“Nhưng là… Chuyện đường phong… Đột nhiên phát, ta… Cũng chưa nghĩ tốt…” Tay Sở Vân Tiêu cố sức chống sofa ngồi dậy, lập tức cơ thể bị một trận choáng váng đánh úp, thân thể anh lung lay.
Sầm Hào vội vàng đỡ lấy anh, có chút quanh co “Đó cũng không phải là đột nhiên phát sao? Bên này anh hôn mê, tôi vội vàng gọi bác sĩ, khẩu khí Chu lão đại cứng rắn lớn như vậy, sở dĩ tôi…”
“Tiểu Hào…” Sở Vân Tiêu nhắm mắt lại, các nơi trong thân thể truyền đến đau, thanh âm tê rần “Đả đảo Hứa thị… Thật là… Mục tiêu của tôi. Lần này… Cũng là cơ hội lớn nhất. Chính là…” Chỗ ngực Sở Vân Tiêu như đau tê liệt, làm anh hung hăn bấu chặt ngực áo mình.
“Anh đừng kích động” Sầm Hào thấy thế bối rối “Bác sĩ nói tình huống anh thật không tốt, đề nghị nằm viện trước.”
“Nằm viện?” Sở Vân Tiêu đè ngực, mở to mắt, ánh mắt nhấp nháy “Cậu, hiện tại cảm thấy… Tôi có thể… Nằm viện sao?”
“Mặc kệ đúng hay không, tôi đã nói thay anh. Muốn trách thì trách tôi, đừng trách bản thân mình…” Sầm Hào xoay mặt, không nhìn thấy sắc mặt Sở Vân Tiêu đã tái đi.
“Thôi… Điều này cũng… Chính là thiên ý.” Ánh mắt Sở Vân Tiêu ảm đạm xuống, thanh âm cũng vô cùng thê lương “Chính là… Không cần ép… Hứa thị. Mảnh đất kia… Vẫn là liên hợp khai phá đi.”
“Anh còn muốn cho nó lưu đường sống sao?”
Sở Vân Tiêu không nói gì, trong mắt lộ ra một tia kiên định.
“Sẽ không, sẽ không, anh ấy không phải người như vậy…” Đến khi ngồi vào xe, Hứa Nhược Nam nỉ non lặp lại câu này.
“Nhược Nam, con người vốn có nhiều mặt, mà vài người, tâm tư thực sâu, người bình thường không thể nhìn thấy được.” Khúc Đồng Đồng xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn sắc mặt xám trắng Hứa Nhược Nam nói tiếp “Loại người này, thời điểm vì lợi ích bản thân sẽ biểu hiện một mặt ôn nhu, cùng lúc chiếm được tín nhiệm xung quanh, về phần khác, bọn họ cũng cần ấm áp, nhưng đôi khi, đề cập đến lợi ích, bọn họ sẽ lộ mặt ra mà ta trở tay không kịp…”
“Vân Tiêu… Không phải là… Người như vậy…” Hứa Nhược Nam cắn ngón tay chính mình, âm thanh vô lực mà trống rỗng.
“Tôi không nói gì hắn ta, tôi chỉ nói một loại hiện tượng. Bất quá, Vân Tiêu là người như thế nào, kỳ thực chúng tôi không hiểu hết, dù sao, hắn ta giấu tâm tư rất tốt.”
Hứa Nhược Nam hơi run lên, không nói gì. Lời cuối cùng của Khúc Đồng Đồng đi vào lòng cô. Nam nhân kia, người cô yêu mười một năm nhưng chưa chân chính hiểu hết con người của anh. Gương mặt luôn ít xao động… tâm tư giấu thật sâu.
Đẩy cửa biệt thự ra, tim Hứa Nhược Nam đột nhiên đập mạnh. Nơi cửa, có đặt cái ghé nhỏ, dép dê của mình được đặt ngay ngắn, đầu dép hướng ra bên ngoài…
Hứa Nhược Nam chậm rãi ngồi xuống cái ghế nhỏ, khoảng cách vừa vặn thuận tiện thay giày ra.
Thay đổi giày, Hứa Nhược Nam chậm rãi đi vào phòng khách. Gạt tàn trên bàn sạch sẽ, áo lót ấm ngực đặt trên sofa, kim châm bên phải khúc xạ ánh sáng phát ra màu xanh mướt. Hứa Nhược Nam đi qua, ngồi xuống, cầm chiếc áo lên.
Trừ bỏ châm cuối bên vai phải, kỳ thực đã làm xong, châm cuối này mất tầm mười phút, ngày hôm qua đều không làm xong…
Hứa Nhược Nam cầm lên, đưa lên mặt mình vuốt ve, tức khắc, một cỗ bạc hà xen lẫn cỏ xanh nhàn nhạt. Hương vị biêt bao lần cô say đắm, trầm mê, khăng khăng một mực… Mà bây giờ bỗng cả kinh, tay run lên, chiếc áo tuột tay rơi xuống trên nền thảm, trên vai phải, kim châm vẫn phát quang màu xanh mượt như cũ.
Hứa Nhược Nam nhìn thật lâu, lại không có thu thập lên, chậm rãi vịn sofa đứng lên, đi lên lầu.
Mình nên ngủ đủ một giấc, tỉnh giấc, có lẽ hết thảy chỉ là con ác mộng thôi.
Hứa Nhược Nam nói với mình như vậy, chậm rãi đi lên thang lầu.
Mới vừa bước lên bậc thang, đột nhiên trước mặt biến đen, Hứa Nhược Nam vội hướng bên cạnh khẽ dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm giác tốt chút mới mở mắt ra, lại phát hiện, bản thân dựa vào thư phòng Sở Vân Tiêu.
Thư phòng sao? Ma xui quỷ khiến Hứa Nhược Nam mở cửa đi vào.Trước mặt, bàn làm việc các văn kiện được sắp xếp ngay ngắn, bốn vách tường kệ sách ẩn ẩn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt Hứa Nhược Nam lưu lại trên giá sách kia, bên trên góc sách màu lam ‘Sinh mệnh không thể thừa nhận. Như là bị mê hoặc, Hứa Nhược Nam từng bước đi qua, sau đó cầm xuống quyển sách kia. Giá sách chậm rãi mở, lộ ra một cái mật thất. Hứa Nhược Nam không hề nghĩ ngợi đi vào.
Trong mật thất, trừ bỏ cái bàn cũng không có những cái đồ khác, Hứa Nhược Nam đi đến bên bàn, đứng một hồi, bỗng kéo ngăn kéo ra, nơi đó có cái laptop, mở laptop có mật mã.
Nhìn đến laptop này, Hứa Nhược Nam run một chút, nhớ trước đêm đó, lần đầu tiên mình cùng Sở Vân Tiêu thân cận, khi đó, anh chính là cầm gắt gao cái máy tính này.
Hứa Nhược Nam run rẩy lấy cái laptop kia.
Bên trong rốt cuộc lưu cái gì? Điều Sở Vân Tiêu giấu sao? Hay là, căn bản chính là hộp ma Pandora? Cả người Hứa Nhược Nam run rẩy, ngồi xuống trước bàn dựa vào ghế, tay siết chặt cái laptop.
“Vân Tiêu là người như thế nào, chúng ta kỳ thực không hiểu biết, hắn xem như kẻ cất giấu tâm tư thật tốt!” Trong đầu lặp lại lời này của Khúc Đồng Đồng. Như vậy, mở cái này ra, có thể hiểu biết anh ấy đúng không? Mở này ra, có thể biết toàn bộ tâm sự của anh ấy? Trong tích tắc bao trùm mê võng cùng thống khố… Nhưng lý trí chiến thắng tất cả. Hứa Nhược Nam thử nhấn vài chữ số, khóa được mở ra.
Sở Vân Tiêu một mặt trắng bệch nằm trên ghế sofa, Sầm Hào bên cạnh có chút lo lắng.
“Ai… Trao quyền… Cậu nói những lời này?” Thanh âm Sở Vân Tiêu khan khan mà nghiêm khắc.
Đây không phải trước chúng ta thương lượng rồi sao, dù sao kết quả cuối cùng cũng là kết quả này, chẳng qua là tôi nói sớm một chút thôi.” Sầm Hào có chút co rúm lại.
“Nhưng là… Chuyện đường phong… Đột nhiên phát, ta… Cũng chưa nghĩ tốt…” Tay Sở Vân Tiêu cố sức chống sofa ngồi dậy, lập tức cơ thể bị một trận choáng váng đánh úp, thân thể anh lung lay.
Sầm Hào vội vàng đỡ lấy anh, có chút quanh co “Đó cũng không phải là đột nhiên phát sao? Bên này anh hôn mê, tôi vội vàng gọi bác sĩ, khẩu khí Chu lão đại cứng rắn lớn như vậy, sở dĩ tôi…”
“Tiểu Hào…” Sở Vân Tiêu nhắm mắt lại, các nơi trong thân thể truyền đến đau, thanh âm tê rần “Đả đảo Hứa thị… Thật là… Mục tiêu của tôi. Lần này… Cũng là cơ hội lớn nhất. Chính là…” Chỗ ngực Sở Vân Tiêu như đau tê liệt, làm anh hung hăn bấu chặt ngực áo mình.
“Anh đừng kích động” Sầm Hào thấy thế bối rối “Bác sĩ nói tình huống anh thật không tốt, đề nghị nằm viện trước.”
“Nằm viện?” Sở Vân Tiêu đè ngực, mở to mắt, ánh mắt nhấp nháy “Cậu, hiện tại cảm thấy… Tôi có thể… Nằm viện sao?”
“Mặc kệ đúng hay không, tôi đã nói thay anh. Muốn trách thì trách tôi, đừng trách bản thân mình…” Sầm Hào xoay mặt, không nhìn thấy sắc mặt Sở Vân Tiêu đã tái đi.
“Thôi… Điều này cũng… Chính là thiên ý.” Ánh mắt Sở Vân Tiêu ảm đạm xuống, thanh âm cũng vô cùng thê lương “Chính là… Không cần ép… Hứa thị. Mảnh đất kia… Vẫn là liên hợp khai phá đi.”
“Anh còn muốn cho nó lưu đường sống sao?”
Sở Vân Tiêu không nói gì, trong mắt lộ ra một tia kiên định.