[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,895
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 80: Đau lòng (2)
Editor: trucxinh0505
Hôm sau, Sở Vân Tiêu ra viện.
“Chiều hôm qua, đột nhiên An Tĩnh từ chức.” Vừa ngồi lên xe, Sầm Hào quay đầu nói với Sở Vân Tiêu.
“Đương nhiên, cô ta ở Sở thị đã không còn ý nghĩa.” Sở Vân Tiêu nhìn cảnh vật lao như bay bên ngoài cửa xe, ngữ khí nhàn nhạt.
“Sao?” Sầm Hào nghi ngờ nhìn anh “Anh nói cái gì?”
“Từ rất sớm tôi đã nghi ngờ cô ta là người của Hứa Hoàng Sơn.” Sở Vân Tiêu quay đầu cười “Tôi còn phải cảm ơn cô ta, đã nhiều lần giúp tôi…”
“Vân Tiêu…” Miệng Sầm Hào mở ra thực lớn, có chút co rúm lại “Tôi cảm thấy, ngày càng có chút không hiểu anh rồi.”
“Tôi cũng không hiểu bản thân mình…” Hai tay Sở Vân Tiêu vòng ôm trước ngực, ánh mắt âm u.
Xe dừng trước Sở thị dừng, một đám phóng viên xúm lại, đèn flash như bắn pháo trước mặt Sở Vân Tiêu.
“Xin hỏi Sở tổng một chút, lời kẻ nói Hứa thị rửa tiền thấy thế nào?”
“Sở thị có tính toán tiếp nhận ‘Mưa gió Giang Nam’ hay không?”
“Nghe đồn Sở tổng đang tiến hành ly hôn, có liên quan cùng sự kiện này hay không?”
…
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàn đẩy nhóm ống kính trước mặt, lập tức mấy người vạm vỡ đi lên, tách anh cùng nhóm phóng viên ra. Thanh âm Sở Vân Tiêu nhàn nhạt truyền tới phía sau những đại hán “Vấn đề mọi người hỏi, tạm thời tôi không thể trả lời, về phần ly hôn, đó không phải nghe đồn, là sự thật!”
“Sở tổng…”
“Sở tiên sinh…”
Một đám phóng viên đuổi theo, đã bị bảo tiêu vây giữ lại. Bước lên bậc thềm, anh hơi nghiên đầu, đưa tay ra dấu xin lỗi, tay nâng lên, đột nhiên dừng lại.
Hứa Nhược Nam lặng lặng đứng phía sau đám phóng viên ùn ùn. Mặc dù cách đám phóng viên, Sở Vân Tiêu có thể cảm nhận được phân hàn khí kia.
Sau đó, anh nhìn cô chậm rãi xoay người, đi đến bên chiếc Cayenne ven đường, bóng dáng đầy kiên quyết.
Sáng sớm thứ hai, Sở Vân Tiêu lẳng lặng đứng trước bàn làm việc, ánh mắt chậm rãi đảo qua đống báo chí ‘Sớm chuẩn bị ly hôn, Sở thị mượn chuyện này thanh minh quan hệ’, ‘Sở Vân Tiêu tránh án rửa tiền, đề việc ly hôn’ ‘Quan hệ Hứa Sở sụp đổ, hôn nhân chỉ là che tai mắt người’…
Thuận tay cầm một tờ báo trước mặt gần nhất, ánh mắt đảo qua một hàng chữ phía trên, trong lòng liền run lên.
Đột nhiên, Sở Vân Tiêu vung tay lên, đống báo trên bàn bay lả tả xuống đất. Mà anh, lảo đảo đi đến đứng trước cửa sổ, ánh mắt vô ý thức nhìn mưa bụi bên ngoài, ngón tay chậm rãi nắm chặt song sắt, thần sắc càng u ám.
Mười ngày sau, tổ liên hợp điều tra đối với mảnh đất thanh đông Hứa thị khai phá đưa ra bước đầu khẳng định, cũng chuyển giao kiểm sát chính thức điều tra.
Một tháng sau, cơ quan công an lấy tội danh khả nghi hai tội, tham dự xã hội đen và rửa tiền, chính thức bắt Hứa Hoàng Sơn.
Ngày một tháng mười, Hứa Nhược Nam không có đến tìm Sở Vân Tiêu, thậm chí điện thoại cũng không có gọi.
Sau ngày một tháng mười, trừ bỏ xem công ty như nhà ở, tính tình Sở Vân Tiêu thô bạo hơn, hết thảy có vẻ đều như bình thường.
Chạng vạng ngày hôm sau Hứa Hoàng Sơn chính thức bị bắt, Sở Vân Tiêu xử lý xong công việc trong ngày, lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi. Một tay nắm chặt di động, vì nắm lâu, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
“Đêm nay không trở về biệt thự?” Sầm Hào đẩy cửa đi đến.
“Hôm nay, phải về.” Sở Vân Tiêu liếc Sầm Hào một cái, nhàn nhạt nói “Hôm nay kỷ niệm kết hôn một năm cùng Nhược Nam.”
“Vân Tiêu…” Trong đầu Sầm Hào nhớ lại ngày này một năm trước, sắc mặt hơi đổi.
Sở Vân Tiêu nhấn nút tắt máy, để lại trên bàn. Kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái bình, đổ ra mấy viên, liền lấy nước lạnh trên bàn liều mạng nuốt xuống.
“Vân Tiêu, thuốc kia không thể lạm dụng được. Anh không thoải mái…”
“Sở Vân Tiêu vung tay lên “Tôi không sao, tôi muốn chuẩn bị trở về.”
“Nhược Nam, cô ấy…”
“Một mình tôi, trực tiếp, về biệt thự .” Sở Vân Tiêu chống mép bàn, nỗ lực đứng lên “Ngày có ý nghĩa đối với, một người.”
Nói xong, anh đi ra khỏi bàn làm việc, lướt qua Sầm Hào, bước chân có chút lạc lõng.
“Vân Tiêu, nếu không…” Nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu có chút do dự, “Tôi, gọi điện thoại cho Nhược Nam.”
Đầu Sở Vân Tiêu đều không chuyển, chỉ là nhàn nhạt khoát tay áo, tiếp tục lảo đảo đi về trước.
“Vân Tiêu…” Nhìn bóng lưng người kia hiu quạnh và quyết tâm, một ý niệm đáng sợ nổi lên trong đầu Sầm Hào, thanh âm anh có chút run rẩy “Tất cả những chuyện này… Có phải là anh không…”
Sở Vân Tiêu đi tới cửa, bước chân bỗng bị kiềm hãm.
“Anh không theo đấu giá mảnh đất kia, lại trở mặt cùng Lôi Đào, Hứa thị thuận lợi lấy mảnh đất kia, tiêu chí thiết kế mới… Những cái đó, đều là anh thiết kế? Vì phá đổ hoàn toàn Hứa thị…”
“Anh sớm biết An Tĩnh là người Hứa thị nhưng không vạch trần, muốn đưa tin giả tiết lộ cho Hứa Hoàng Sơn, khiến ông ta mất đi đề phòng, sau đó, một kích liền trúng…”
Thân mình Sở Vân Tiêu hung hăng lay động, tay giữ chặt nắm cửa, cuối cùng không quay đầu lại, đi ra ngoài, chỉ để lại Sầm Hào đứng giữa phòng ngơ ngác.
“Lên xe, Sở Vân Tiêu phân phó tiểu Dương “Đi Hai sao trước…”
Tiểu Dương nghi ngờ liếc mắt Sở Vân Tiêu, nhưng vẫn nổ xe, hướng chạy về phía trước.
Hai sao là tiệm bánh kem nổi tiếng thành A, Sở Vân Tiêu không thích đồ ngọt, thậm chí có chút chán ghét nhưng Hứa Nhược Nam thích bánh ngọt chocolate Cheese nơi đó, thời điểm hai người họ tốt đẹp, gần như mỗi tuần Sở Vân Tiêu đều ghé vào chỗ đó, lấy về một phần cho một người, nhìn Hứa Nhược Nam từng muỗng từng muỗng ăn hết…
“Sở tổng, đã đến.” Thanh âm tiểu Dương thức tỉnh Sở Vân Tiêu đang nhớ lại. Anh chậm rãi đi xuống xe.
Phục vụ trong cửa hàng đối với Sở Vân Tiêu rất quen thuộc, vừa thấy anh, liền vội vàng tiếp đón.
Sở tiên sinh, hôm nay vừa mới làm xong, ngài muốn gói hoa lộng lẫy không, có cần nhìn không?”
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt lắc đầu “Gói lại đi.”
Thời điểm xe đi đến biệt thự đã là tám giờ tối, nhìn biệt thự tối đen như mực, Sở Vân Tiêu không dấu vết thở dài. Chậm rãi lấy ra hột cái hộp nhỏ xinh đẹp cẩn thận kẹp vào bánh ngọt, đẩy cửa xe, đi xuống.
“Vân Tiêu, rốt cuộc cậu đã trở về.” Trong bóng đêm, thanh âm Lôi Đào vang lên.
Sở Vân Tiêu quay đầu nhìn lại, Lôi Đào đi ra từ trong góc tối. Một chiếc Audi A8 lẳng lặng đứng bên kia.
“Gọi điện thoại cậu không bắt máy, tôi chỉ đứng đây ôm cây đợi thỏ thôi, cuối cùng không uổng công.”
Lôi Đào nói chuyện, đi đến trước mặt Sở Vân Tiêu “Chẳng lẽ, cậu không có gì giải thích với tôi sao?”
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt liếc Lôi Đào một cái, sau đó nghiên người qua.
“Tôi biết cậu sẽ đến, vào bên trong đi, sẽ nói rõ cho cậu.”
Hôm sau, Sở Vân Tiêu ra viện.
“Chiều hôm qua, đột nhiên An Tĩnh từ chức.” Vừa ngồi lên xe, Sầm Hào quay đầu nói với Sở Vân Tiêu.
“Đương nhiên, cô ta ở Sở thị đã không còn ý nghĩa.” Sở Vân Tiêu nhìn cảnh vật lao như bay bên ngoài cửa xe, ngữ khí nhàn nhạt.
“Sao?” Sầm Hào nghi ngờ nhìn anh “Anh nói cái gì?”
“Từ rất sớm tôi đã nghi ngờ cô ta là người của Hứa Hoàng Sơn.” Sở Vân Tiêu quay đầu cười “Tôi còn phải cảm ơn cô ta, đã nhiều lần giúp tôi…”
“Vân Tiêu…” Miệng Sầm Hào mở ra thực lớn, có chút co rúm lại “Tôi cảm thấy, ngày càng có chút không hiểu anh rồi.”
“Tôi cũng không hiểu bản thân mình…” Hai tay Sở Vân Tiêu vòng ôm trước ngực, ánh mắt âm u.
Xe dừng trước Sở thị dừng, một đám phóng viên xúm lại, đèn flash như bắn pháo trước mặt Sở Vân Tiêu.
“Xin hỏi Sở tổng một chút, lời kẻ nói Hứa thị rửa tiền thấy thế nào?”
“Sở thị có tính toán tiếp nhận ‘Mưa gió Giang Nam’ hay không?”
“Nghe đồn Sở tổng đang tiến hành ly hôn, có liên quan cùng sự kiện này hay không?”
…
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàn đẩy nhóm ống kính trước mặt, lập tức mấy người vạm vỡ đi lên, tách anh cùng nhóm phóng viên ra. Thanh âm Sở Vân Tiêu nhàn nhạt truyền tới phía sau những đại hán “Vấn đề mọi người hỏi, tạm thời tôi không thể trả lời, về phần ly hôn, đó không phải nghe đồn, là sự thật!”
“Sở tổng…”
“Sở tiên sinh…”
Một đám phóng viên đuổi theo, đã bị bảo tiêu vây giữ lại. Bước lên bậc thềm, anh hơi nghiên đầu, đưa tay ra dấu xin lỗi, tay nâng lên, đột nhiên dừng lại.
Hứa Nhược Nam lặng lặng đứng phía sau đám phóng viên ùn ùn. Mặc dù cách đám phóng viên, Sở Vân Tiêu có thể cảm nhận được phân hàn khí kia.
Sau đó, anh nhìn cô chậm rãi xoay người, đi đến bên chiếc Cayenne ven đường, bóng dáng đầy kiên quyết.
Sáng sớm thứ hai, Sở Vân Tiêu lẳng lặng đứng trước bàn làm việc, ánh mắt chậm rãi đảo qua đống báo chí ‘Sớm chuẩn bị ly hôn, Sở thị mượn chuyện này thanh minh quan hệ’, ‘Sở Vân Tiêu tránh án rửa tiền, đề việc ly hôn’ ‘Quan hệ Hứa Sở sụp đổ, hôn nhân chỉ là che tai mắt người’…
Thuận tay cầm một tờ báo trước mặt gần nhất, ánh mắt đảo qua một hàng chữ phía trên, trong lòng liền run lên.
Đột nhiên, Sở Vân Tiêu vung tay lên, đống báo trên bàn bay lả tả xuống đất. Mà anh, lảo đảo đi đến đứng trước cửa sổ, ánh mắt vô ý thức nhìn mưa bụi bên ngoài, ngón tay chậm rãi nắm chặt song sắt, thần sắc càng u ám.
Mười ngày sau, tổ liên hợp điều tra đối với mảnh đất thanh đông Hứa thị khai phá đưa ra bước đầu khẳng định, cũng chuyển giao kiểm sát chính thức điều tra.
Một tháng sau, cơ quan công an lấy tội danh khả nghi hai tội, tham dự xã hội đen và rửa tiền, chính thức bắt Hứa Hoàng Sơn.
Ngày một tháng mười, Hứa Nhược Nam không có đến tìm Sở Vân Tiêu, thậm chí điện thoại cũng không có gọi.
Sau ngày một tháng mười, trừ bỏ xem công ty như nhà ở, tính tình Sở Vân Tiêu thô bạo hơn, hết thảy có vẻ đều như bình thường.
Chạng vạng ngày hôm sau Hứa Hoàng Sơn chính thức bị bắt, Sở Vân Tiêu xử lý xong công việc trong ngày, lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi. Một tay nắm chặt di động, vì nắm lâu, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
“Đêm nay không trở về biệt thự?” Sầm Hào đẩy cửa đi đến.
“Hôm nay, phải về.” Sở Vân Tiêu liếc Sầm Hào một cái, nhàn nhạt nói “Hôm nay kỷ niệm kết hôn một năm cùng Nhược Nam.”
“Vân Tiêu…” Trong đầu Sầm Hào nhớ lại ngày này một năm trước, sắc mặt hơi đổi.
Sở Vân Tiêu nhấn nút tắt máy, để lại trên bàn. Kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái bình, đổ ra mấy viên, liền lấy nước lạnh trên bàn liều mạng nuốt xuống.
“Vân Tiêu, thuốc kia không thể lạm dụng được. Anh không thoải mái…”
“Sở Vân Tiêu vung tay lên “Tôi không sao, tôi muốn chuẩn bị trở về.”
“Nhược Nam, cô ấy…”
“Một mình tôi, trực tiếp, về biệt thự .” Sở Vân Tiêu chống mép bàn, nỗ lực đứng lên “Ngày có ý nghĩa đối với, một người.”
Nói xong, anh đi ra khỏi bàn làm việc, lướt qua Sầm Hào, bước chân có chút lạc lõng.
“Vân Tiêu, nếu không…” Nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu có chút do dự, “Tôi, gọi điện thoại cho Nhược Nam.”
Đầu Sở Vân Tiêu đều không chuyển, chỉ là nhàn nhạt khoát tay áo, tiếp tục lảo đảo đi về trước.
“Vân Tiêu…” Nhìn bóng lưng người kia hiu quạnh và quyết tâm, một ý niệm đáng sợ nổi lên trong đầu Sầm Hào, thanh âm anh có chút run rẩy “Tất cả những chuyện này… Có phải là anh không…”
Sở Vân Tiêu đi tới cửa, bước chân bỗng bị kiềm hãm.
“Anh không theo đấu giá mảnh đất kia, lại trở mặt cùng Lôi Đào, Hứa thị thuận lợi lấy mảnh đất kia, tiêu chí thiết kế mới… Những cái đó, đều là anh thiết kế? Vì phá đổ hoàn toàn Hứa thị…”
“Anh sớm biết An Tĩnh là người Hứa thị nhưng không vạch trần, muốn đưa tin giả tiết lộ cho Hứa Hoàng Sơn, khiến ông ta mất đi đề phòng, sau đó, một kích liền trúng…”
Thân mình Sở Vân Tiêu hung hăng lay động, tay giữ chặt nắm cửa, cuối cùng không quay đầu lại, đi ra ngoài, chỉ để lại Sầm Hào đứng giữa phòng ngơ ngác.
“Lên xe, Sở Vân Tiêu phân phó tiểu Dương “Đi Hai sao trước…”
Tiểu Dương nghi ngờ liếc mắt Sở Vân Tiêu, nhưng vẫn nổ xe, hướng chạy về phía trước.
Hai sao là tiệm bánh kem nổi tiếng thành A, Sở Vân Tiêu không thích đồ ngọt, thậm chí có chút chán ghét nhưng Hứa Nhược Nam thích bánh ngọt chocolate Cheese nơi đó, thời điểm hai người họ tốt đẹp, gần như mỗi tuần Sở Vân Tiêu đều ghé vào chỗ đó, lấy về một phần cho một người, nhìn Hứa Nhược Nam từng muỗng từng muỗng ăn hết…
“Sở tổng, đã đến.” Thanh âm tiểu Dương thức tỉnh Sở Vân Tiêu đang nhớ lại. Anh chậm rãi đi xuống xe.
Phục vụ trong cửa hàng đối với Sở Vân Tiêu rất quen thuộc, vừa thấy anh, liền vội vàng tiếp đón.
Sở tiên sinh, hôm nay vừa mới làm xong, ngài muốn gói hoa lộng lẫy không, có cần nhìn không?”
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt lắc đầu “Gói lại đi.”
Thời điểm xe đi đến biệt thự đã là tám giờ tối, nhìn biệt thự tối đen như mực, Sở Vân Tiêu không dấu vết thở dài. Chậm rãi lấy ra hột cái hộp nhỏ xinh đẹp cẩn thận kẹp vào bánh ngọt, đẩy cửa xe, đi xuống.
“Vân Tiêu, rốt cuộc cậu đã trở về.” Trong bóng đêm, thanh âm Lôi Đào vang lên.
Sở Vân Tiêu quay đầu nhìn lại, Lôi Đào đi ra từ trong góc tối. Một chiếc Audi A8 lẳng lặng đứng bên kia.
“Gọi điện thoại cậu không bắt máy, tôi chỉ đứng đây ôm cây đợi thỏ thôi, cuối cùng không uổng công.”
Lôi Đào nói chuyện, đi đến trước mặt Sở Vân Tiêu “Chẳng lẽ, cậu không có gì giải thích với tôi sao?”
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt liếc Lôi Đào một cái, sau đó nghiên người qua.
“Tôi biết cậu sẽ đến, vào bên trong đi, sẽ nói rõ cho cậu.”