Chu Yên không quay về công ty. Chuyện xảy ra làm đầu óc hắn rối bời, hắn không muốn gây thêm rắc rối không đáng có trong lúc bản thân không tỉnh táo. Nói một tiếng với thư kí riêng, hắn lái xe về nhà nguyên chủ, đồng thời là nơi ở của hắn hiện tại.
Chu gia ba đời kinh thương giàu có, ngôi nhà của hắn cũng nằm ở nơi đắc địa, ở dãy biệt thự phía Đông thành phố, cạnh dòng sông thơ mộng. Lúc trước nguyên chủ đã từ nhà chính chuyển sang đây nên hiện tại Chu Yên sống một mình, thỉnh thoảng sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.
Chu Yên lái xe vào gara, lúc trước không thấy gì nhưng vì chuyện của Lâm Chung Minh mà bóng tối trong gara lúc này lại làm hắn thấy ớn lạnh. Chu Yên lấy tay xoa trán một lúc rồi mới mở cửa bước xuống, hắn cảm thấy cả người không khỏe. Chỉ mới vài ngày mà nạn nhân thứ hai đã xuất hiện, điều này hoàn toàn khác với thông tin hắn nhận được lúc ban đầu. Ban đầu hắn đã nhận định không thể dựa dẫm vào khả năng nhìn thấy được trước tương lai nhưng hắn không nghĩ tới lại có sự chênh lệch lớn đến như thế.
Chu Yên vừa đi vừa suy nghĩ, gương mặt nghiêm túc hơi nhíu mày lại, bước chân không nhanh không chậm đều đặn vang lên.
Thế giới này là một bộ phim trinh thám điển hình và người hắn cần cảm hóa chính là boss cuối, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, sát nhân hàng loạt đã lên mọi kế hoạch để trả thù kẻ y muốn giết.
Hồ Liên bị người hãm hại, bức chết, kẻ hãm hại cô thì ung dung ngoài vòng pháp luật, Hồng Phát đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì về vụ án của Hồ Liên chính là vì bị các thế lực phía sau kẻ hãm hại cô bé ngăn cản. Một bộ phim trinh thám thì luôn thể hiện một mặt xã hội thối nát. Người bức hại Hồ Liên có đến năm người, là người học cùng trường với Hồ Liên, trong đó có ba tên con ông cháu cha, hai tên là tùy tùng đi theo, cả năm người đó đã thay phiên nhau hại chết Hồ Liên. Sau khi Hồ Liên chết, gia đình đám người kia vì bao che cho bọn họ mà đã đánh tiếng xử lí mọi thứ. Vụ án của Hồ Liên vì bị những thế lực kia can thiệp mà trở thành vụ án không thể tìm ra hung thủ, Hồ Ly vì báo thù cho Hồ Liên đã tự mình ra tay tạo nên những cuộc thảm sát đẫm máu.
Chu Yên đi vào phòng khách mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sopha. Cả căn nhà to lớn lại chỉ có một mình hắn, yên tĩnh đến nghe được cả âm thanh hít thở. Chợt có âm thanh máy móc vang lên.
[Ký chủ đã thất bại trong việc cứu được một mạng người.]
Giọng nói trẻ con không phân rõ nam nữ, nhàn nhạt tường thuật sự thật, nó đột ngột xuất hiện, vọng trong đầu Chu Yên làm hắn thoáng giật mình. Chu Yên hồi phục tinh thần, hắn suýt chút nữa đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thứ này, hắn lên tiếng.
“Xin chào.”
Hệ thống lạnh nhạt đáp: [Xin chào.]
Chu Yên không thoải mái với việc trong đầu đột nhiên có thêm đồ vật nhưng đây chính là đối tượng kí hợp đồng với hắn nên hắn phải nhẫn nhịn tuân thủ thoả thuận. Hệ thống lúc trước hoàn toàn không có tiếng động gì hôm nay lại lên tiếng có phần trách móc hắn. Chu Yên nghĩ rằng nó đang không vui vì hắn đã để cho Lâm Chung Minh chết, chuyện hắn nên làm thì hắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, mặc dù nếu hắn có để ý đi chăng nữa cũng không chắc đảm bảo được tính mạng của Lâm Chung Minh nhưng hắn nhận lỗi sai về mình, bởi vì ngay cả chú ý hắn cũng đã không chú ý tới. Chu Yên lên tiếng.
“Lần này là lỗi của tôi.”
Hệ thống ngược lại rất thông hiểu lí lẽ, ở trong đầu Chu Yên cho đánh giá.
[Không thể trách anh được, chuyện này xảy ra quá đột ngột, thậm chí hệ thống đến bây giờ mới miễn cưỡng dò xét được tường tận. Nhân vật cần cảm hóa quá thông minh, anh không phải đối thủ của y.]
Chu Yên thật ra đồng tình với Hồ Ly. Về bản chất mục đích của y chính là báo thù cho người em xấu số của mình và đám người kia không phải người hiền lành gì. Y giống như muôn vàn người bế tắc trong thực tế khác và tìm đến cái ác để đòi lấy công bằng, trường hợp giống như Hồ Ly trước đó không thiếu, về sau khả năng vẫn sẽ còn có rất nhiều người giống vậy, chỉ là phương thức thực hiện của Hồ Ly quá mức cực đoan hơn nữa còn liên lụy nhiều người vô tội nên hắn cũng không tán thành hoàn toàn.
Chu Yên khẽ nhắm mắt nhớ lại hình ảnh hắn đã thấy được trong thế giới hệ thống. Một kiến trúc đổ nát, trên đất là máu tanh cùng vụn thịt người rải rác, dãy ngăn cách người và đám đông nhốn nháo đến gần. Đó là hình ảnh cuối cùng của ngôi trường đại học Hồ Liên lúc sống từng học. Sau khi giết hết người nên giết thì Hồ Ly đã đánh bom nơi đó, hủy diệt tất cả. Lúc quả bom phát nổ là trong giờ học, tất cả học sinh trong dãy A đó đều chết, vụ án này làm cả nước rúng động, sống trong sợ hãi. Phải rất lâu sau đó Hồng Phát mới bắt được Hồ Ly nhưng vẫn không ai liên hệ được y với vụ khủng bố trường đại học đó.
Người này giống như kẻ điên, sau khi em gái mất giống như không còn gì lưu luyến ở thế giới này nữa, tính cách phản xã hội chỉ muốn hủy diệt mọi thứ. Chu Yên vừa thưởng thức năng lực làm việc của Hồ Ly vừa sợ hãi sự gai góc đáng sợ của y. Chu Yên ngẫm lại nhiệm vụ của mình, hắn cần phải cảm hóa một người điên như vậy, Chu Yên không rõ “cảm hóa” trong lời hệ thống rốt cuộc là cái gì, chỉ là hắn hy vọng không phải bắt hắn giảng kinh hướng đạo cho Hồ Ly, muốn y thành người lương thiện. Chu Yên không trông chờ gì khả năng đó xảy ra bởi trong xương Hồ Ly vốn đã không thích thế giới này rồi.
Sau cái chết của Lâm Chung Minh, Hồ Ly chính thức ra tay báo thù đám người hãm hại Hồ Liên, rất nhanh sẽ lại có thêm án mạng xảy ra. Người chết tiếp theo chính là người tên Lâm Chính Hoằng, kẻ xúi giục đám người cưỡng bức Hồ Liên. Tên này là một trong ba tên con ông cháu cha, có mã ngoài tốt nhưng bên trong hoàn toàn tha hóa, ngoài chuyện của Hồng Liên ra thì hắn ta còn cưỡng ép, hiếp bức rất nhiều người con gái lương thiện khác, thậm chí còn có cả cậu bé xinh đẹp.
Chu Yên nhíu mày, hắn cảm thấy Lâm Chính Hoằng này đáng chết. Kẻ này chết đi chẳng có gì đáng tiếc nhưng nếu hắn không ngăn cản Hồ Ly giết Lâm Chính Hoằng vậy thì khả năng lôi kéo Hồ Ly quay trở về con đường lương thiện sẽ càng khó khăn hơn.
Chu Yên đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí để giúp Hồ Ly rửa tay gác kiếm, trốn thật xa không bị cảnh sát bắt. Thậm chí nếu phải giúp y thay danh đổi họ cũng không thành vấn đề, chỉ là làm sao để thuyết phục được y đây?
[Kí chủ, thời gian qua càng lâu thì hậu quả càng khó khống chế, mong cậu sớm hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống vẫn luôn ở đây sẵn sàng hỗ trợ kí chủ.]
Chu Yên trong lòng mềm mại. Thú thật khi đến thế giới này hắn cảm thấy lạc lỏng. Là hệ thống làm cho hắn có cảm giác yên lòng.
“Cảm ơn cậu.”
Hắn chân thành đáp. Hệ thống cảm nhận được nhưng vì nó chỉ là một hệ thống cấp thấp nên khả năng biểu đạt yếu kém, nó chỉ có thể quan tâm việc thực hiện nhiệm vụ của kí chủ.
[Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên gian hàng hệ thống chưa được kích hoạt. Tuy nhiên kí chủ vẫn còn túi quà tân thủ 7 ngày. Từ giờ trở đi ngài có thể mở ra xem xét và sử dụng bất cứ lúc nào. Hy vọng có thể giúp đỡ được kí chủ.]
Lời này của hệ thống đánh thức Chu Yên. Hắn quên mất có thứ này, thì ra thời gian giới hạn đã hết rồi ư. Hắn nghe lời hệ thống mở quà tân thủ của mình ra. Chu Yên nhìn ba món đồ của mình.
Đây chính là… quà tân thủ?
Chu Yên sắc mặt phút chốc trở nên phức tạp.
…
Ở một nơi khác.
Đám ngươi đang chơi đùa trong phòng tối.
Dưới ánh đèn mờ, ác tính trong con người dần thức tỉnh, như ánh đèn kia ranh giới thiện ác cũng mỏng manh, bất kì lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt cắn xé con mồi, tạo ra tội ác. Lâm Chính Hoằng thưởng thức dáng người thanh niên quyến rũ ngả vào lòng mình. Hắn ta ngả ngớn nâng cằm y hôn xuống. Người thanh niên ngoan ngoãn thuận theo, bàn tay mon men trên người hắn ta ra sức kích lửa, dáng vẻ thành thục.
Lâm Chính Hoằng đang hứng đột nhiên lại nhíu mày. Hắn ta thô bạo đẩy người thanh niên ra, ghét bỏ mắng một tiếng.
“Mẹ! Mày bị bao nhiêu thằng chơi rồi hả! Mất cả hứng! Cút!!!”
Thiếu niên bị đẩy ra chật vật ngã xuống đất. Y cúi đầu che dấu vẻ mặt không cam lòng lại sợ hãi, một bộ ngoan ngoãn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Một người ngồi trên ghế bên cạnh tay nâng cốc cười lên nói.
“Hoằng ca, ghét bỏ hàng dùng rồi hả?”
Lâm Chính Hoằng nghe người kia trêu chọc táo bạo chưa xuống lại tăng thêm.
“Đệt! Gần đây không biết gặp vận đen gì, không thấy được thứ gì ngon nghẻ cả! Lại còn bị ông bà già trong nhà cằn nhằn tới lui, phiền chết đi được!”
Lâm Chính Hoằng có địa vị cao nhất ở đây, những người khác vội lấy lòng hắn ta nhào vào an ủi một trận.
Một người khác sắc mặt lãnh đạm ngồi ngoài rìa, hắn ta cũng là người duy nhất trong phòng không trái ôm phải ấp. Lâm Chính Hoằng được tăng bốc cũng dần bớt giận. Hắn ta nghĩ tới nguyên nhân mấy ngày qua bản thân chịu tội mới để ý tới người kia, liếc mắt nhìn người nọ nở nụ cười đáng khinh nói.
“Trần Kỳ, mày đã nghe chuyện Lâm Chung Minh đã chết chưa? Tao nghe nói nó bị chặt thành mấy khúc hả, ha ha ha! Cái thằng chết nhát đó, cũng tại nó chết mà tao bị ông bà già nhốt ở nhà mấy ngày qua!!!”
Nói tới câu cuối cùng hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi. Trần Kỳ nghe hắn ta nói tới mình lúc này mới đánh lên tinh thần.
“… Tao mà biết đứa nào ra tay, tao nhất định chơi chết nó! Mà mày với thằng chết nhát đó thân vậy, mày có biết thằng nào khử nó không?”
Trần Kỳ dưới ánh đèn mờ che dấu bàn tay nắm chặt ly rượu. Hắn ta trên mặt một bộ khó xử, cười cười, lãng tránh đáp.
“Sao mà em biết được anh Hoằng, em với nó đoạn tuyệt quan hệ lâu rồi. Anh cũng biết mà.”
Lâm Chính Hoằng cười khinh, tay phải thoải mái bóp lấy ngực bạn nữ đi cùng tên đàn em bên cạnh.
“Nói cũng phải, dù sao mày cũng đâm sau lưng nó. Thằng chết nhát đó coi vậy mà nó tình nghĩa hơn mày nhiều, sau vụ đó đương nhiên không muốn làm anh em với mày nữa cũng phải.”
Trần Kỳ cười cười làm như không cảm nhận được Lâm Chính Hoằng đang sỉ nhục mình. Lâm Chính Hoằng lại thích nhất bộ dạng giẫy giụa làm chó này của hắn ta, bởi vậy đã ba năm rồi Lâm Chính Hoằng còn chưa bỏ rơi hắn ta. Đám đàn em của Lâm Chính Hoằng cũng trong tối ngoài sáng tỏ rõ ý kiến với Trần Kỳ. Dù sao bọn họ cũng thích giẫm lên người khác.
Trần Kỳ tất cả làm như không có, không biết. Hắn ta chỉ hùa theo lời bọn họ rồi làm bộ bỗng nhiên nhớ tới chuyện cần hỏi thăm.
“Chu thiếu gia lần trước có nói muốn một vật từ tay của anh Hoằng. Suýt nữa thì em quên, Chu thiếu gia nhờ em hỏi anh hắn có thể lấy thứ đó được chưa?”
Lâm Chính Hoằng nhướng mày nói.
“Ồ, mày nói với thằng đó chuẩn bị tiền đi, lúc nào tới lấy cũng được. Không ngờ nó lại gấp gáp tới vậy… thằng này muốn hại anh họ nó dữ lắm đây…”
Lời sau gã ta lẩm bẩm nói, rồi lại cười rộ lên, cảm thấy chuyện này vô cùng đáng chơi.
Trần Kỳ không nghe rõ những lời đó nhưng với hắn ta cũng không để tâm, bởi vì hắn ta không cần nghe cũng đã có thể đoán được.
Trần Kỳ đáp được, rồi làm bộ vui vẻ, bảo nhất định sẽ báo lại với Chu thiếu gia trong lời hắn ta.
Lâm Chính Hoằng chọn tới chọn lui người qua đêm hôm nay, đợi tới hắn ta chọn xong người thì tiệc tối mới tàn. Trần Kỳ đi theo đám người rời khỏi phòng. Bên trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh tế nhị. Hắn ta là người cuối cùng rời khỏi. Trần Kỳ nắm tay vặn cửa đóng lại, nhìn qua tấm kính mờ mơ hồ phản chiếu mấy dáng người dây dưa vào nhau, trong mắt toàn là lạnh lùng cùng thù hận.
“Hoằng!”
Hắn ta thấp giọng phun một chữ.
Những gì xảy ra hôm nay, hắn ta nhớ kỹ!