[Bách hợp] [Truyện Hoàn] Tân đế vương - Tóc Xanh
- Tham gia
- 17/4/19
- Bài viết
- 930
- Điểm cảm xúc
- 2,350
- Điểm
- 93

-
Featured
- #11
Chương 10: Ngày tiểu Công Chúa chào đời (2)
Ngoài trời tuyết càng lúc càng rơi dày hơn, cái lạnh như cắt xéo từng lớp da thịt. Cả con đường ăn uống nhộn nhịp ngày nào giờ đây cũng vắng tanh không một bóng người, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi. Đâu đó trong một góc tối của con phố một đứa trẻ đang co ro lại một góc tường, trên người nó chỉ khoác vài lớp vải trách nát chẳng đủ làm ấm người. Mặt nó trắng bệt, đôi mắt mơ hồ chẳng còn đủ sức để nhìn rõ mọi vật trên đời nữa, cứ như thế từng lớp tuyết dần dần đọng lại trên thân thể nhỏ bé.
Trên đường là tiếng võ ngựa giòn dã kêu lên từng tiếng “cộp cộp” liên hồi. Một tên thái giám trên tay cầm thánh chỉ đang vội vã đi đâu đó. Hắn cứ như thế mà chạy như đang có người phía sau truy bắt hắn. Dừng lại một góc đường hắn nhảy xuống ngựa bước lại gần cánh cửa bằng đồng thật lớn, phía trước cửa là hai con mãnh thú bằng đá hình sư tử đang trân phủ.
Gõ từng tiếng “lộp cộp” từ bên trong cánh cửa từ từ mở ra. Hắn vội vã chạy vào bên trong, gương mặt trắng bệt đổ đầy mồ hôi.
- Có thánh chỉ đến.
Bạch Ngạo Thần vội vã từ trong thư phòng bước ra cúi người hành lể.
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết, nay biên cương ngoại tặc lâm le gây nhiễu loạn dân chúng Trẫm hạ lệnh cho Thống Soái vào cung bàn chính sự.
Bạch Ngạo Thần lại gần tay nhận thánh chỉ: Thần tuân chỉ.
Nói rồi hắn tức tốc thay quân phục cùng vị thái giám tức tốc vào cung. Bây giờ đã là giữa đông thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, bão tuyết cứ thế mà lần lượt kéo tới chỉ trong vào tuần ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu bá tánh chết vì lạnh, bây giờ lại thêm ngoại tặc xâm chiếm bá tánh Vân Lang quốc khổ lại càng thêm khổ.
Tiến vào cửa cung Bạch Ngạo Thần hành lể: Vi thần tham kiến hoàng Thượng.
Hoàng Thượng tiến lại gần hắn ân cần dìu tay hắn: Nay chiến sự triền miên, trong lúc này chỉ có khanh là người Trâm tinh tưởng nhất.
- Được bảo vệ cho xã tắc là vinh hạnh của thần.
Hoàng Thượng cau mày thở dài, mặt đầy lo âu: Nhưng nay Trẫm mới đăng cơ, căn cơ chưa vững không thể tùy tiện phái binh trời khỏi kinh thành.
Bạch Ngạo Thần đắn đo rõ ràng Hoàng Thượng đang nhắm đến Bạch gia quân của Bạch gia, hắn e sợ Bạch gia quân làm lung lay hoàng vị của hắn nên muốn đẩy Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân làm lá chăn. Bạch Ngạo Thần thầm cười khinh trong lòng “hắn quả là xem thường ta và Bạch gia quân quá rồi! Nhưng hiện giờ ngoại tặc xâm chiếm ta cũng không thể ngó lơ.”.
- Thần và Bạch gia quân sẵn sàng hy sinh vì xã tắc.
Hoàng Thường thầm cười trong lòng, hắn biết Bạch Ngạo Thần rất hiếu chiến lần này hắn nhất định sẽ xuất chinh dù cho không có quân chi viện hắn cũng sẽ xuất chinh. Lần này Hoàng Thượng chính là muốn chôn xác Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân ngoài chiến trường mãi mãi không thể hồi kinh.
- Hoàng Thượng còn về phần Hoàng Hậu nương nương?
- Ngươi cứ yên tâm Trẫm sẽ lựa lời mà nói với nàng sẽ không khiến nàng lo lắng, Trẫm cũng sẽ thay ngươi chăm sóc nàng thật tốt.
Bạch Ngạo Thần rời cung, hắn đắn đo suy nghĩ có nên đến thăm nữ nhi trước khi xuất chinh hay không, nhưng vì nàng mới sinh đã hao tổn không ít sinh lực nay nghe tin hắn xuất chinh sẽ khiến nàng thêm lo âu nên hắn lại thôi.
Ngày Bạch Ngạo Thần xuất chinh Hoàng thượng ra cổng thành tiễn hắn. Nhìn về hướng phượng cung lòng hắn vài phần bất an, có lẽ đây chính là linh tính của một người cha cảm nhận xắp có chuyện không hay xảy ra với đứa con gái duy nhất của mình.
Bạch Ngạo Thần xuất chinh chưa được bao lâu bên phía phượng cũng đã xảy ra biến. Hiền Quý Phi cùng một đám thị vệ xong vào bắt lấy Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ cười nhạt, từ khi biết trong bát thuốc dưỡng thai của mình được Hiền Phi bỏ thêm mộc nhĩ (có tác dụng tuần hoàn và chống đông máu, dễ gây ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của thai nhi, dẫn đến tình trạng sinh non) hằng ngày mang đến cho nàng uống thì nàng đã biết xắp có chuyện không hay sảy ra rồi.
Nàng ngồi trên giường, mắt hướng về đứa bé. Trong hậu cung này, nàng vốn muốn sống một cuộc sống bình lặng ngày qua ngày nhưng cũng không tránh được sự ghen tức của người khác. Mà cũng đúng thôi giữa cái chốn thâm cung này lấy đâu ra bình yên đây! Chỉ mong sao nàng có thể chứng kiến Hương Nhi trưởng thành như vậy đã là tốt lắm rồi.
Hiền phi nhẹ nhàng lại gần bên cạnh nàng, thì thầm vào tai nàng: Hoàng Hậu người thật là ngây thơ. Hoàng Thượng hắn chưa bao giờ tin tưởng người ta chỉ cần tung vài tin đồn đưa vài chứng cứ người thông giâm với kẻ khác thì hắn sẽ lập tức bỏ rơi người.
Nàng cười nhạt: Ta chưa bao giờ yêu hắn cũng như hắn chưa bao giờ yêu ta, thứ hắn muốn chính là thân xác ta, chính là sức mạnh của Bạch gia để giúp hắn lên ngôi. Một khi thứ đồ đã hết giá trị thì hắn sẽ vứt bỏ. Rồi cũng có một ngày ngươi cũng sẽ như ta thôi.
Hiện Phi cười dịu dàng với nàng: Hắn sẽ không không có cơ hội bỏ rơi ta đâu, có phải người nên cảm kích ta không ta đã giúp người thoát khỏi tên Hoàng Đế bẩn thỉu ấy, hắn căn bản không xứng với người.
Bạch Tố Lan nhìn Hiền Phi đầy thương hại: Hắn không giết ta?
Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: Không đâu, sự tự tôn của hắn không cho phép người khác biết chuyện này nên hắn chỉ đành ghép cho người tội danh làm nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần.
Bạch Tố Lan kinh ngạc vậy là tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của nàng ta, kể cả suy nghĩ của Hoàng Thượng: Vậy còn đứa bé?
Hiền Phi liếc nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi: Ta đã cầu xin hắn để đứa bé lại bên cạnh ngươi.
Bạch Tố Lan cười nhẹ nhõm: Đa tạ ngươi.
Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng: Chỉ cần người vẫn xem ta là tỷ muội tốt như trước đây ta sẽ không làm hại đến đứa bé.
Bạch Tố Lan nhìn nàng cười hiền dịu: Được.
Hiền Quý Phi quay lưng đi về phía cửa lớn: Ngươi đâu Hoàng Thượng hạ chỉ Hoàng Hậu nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần nay chứng cứ đã đầy đủ tước bỏ Hậu vị đưa vào lãnh cung.
Hiền phi cười tự mãm trong lòng “Bạch Tố Lan cuối cùng cũng thuộc về ta rồi! Cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi!”.
Từ khi Bạch Tố Lan được đưa vào lãnh cung, ngày nào Thục Hiền Hoàng Hậu (tức Hiền Quý Phi) cũng đến thăm nàng. Mỗi lần nàng đến đều mang theo rất nhiều nhu yếu phẩm và cả thuốc bổ giúp nàng tịnh dưỡng cơ thể.
Cứ mỗi lần như thế Thục Hiện đều ở lại nói chuyện với nàng rất lâu, nàng ta đối với nàng rất tốt. Mua xuân thì mang hoa đến tặng nàng, mùa hạ thì mang đến trái cây giải nhiệt, mua thu thì chuẩn bị thêm y phục mới cho nàng, mua đồng thì mang than củi đến. Cứ như thế cuộc sống trong lãnh cung của nàng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.
Cuộc sống vui vẻ không bao lâu, Bạch Tố Lan thân mang bệnh nặng. Các ngự y chẩn đoán thân thể nàng mang hàn khí có thể là di chứng do lúc sinh đẻ để lại, thân thể lại không được tĩnh dưỡng đúng cách khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn bây giờ đã không thể chữa trị được nữa.
Thục Hiền nghe tin này như sét đánh bên tai, rõ ràng nàng đã cho người mang rất nhiều đồ tẩm bổ cho nàng ta cơ mà sao có thể như vậy được chứ? Trong lúc tức giận nàng đã bắt thị nữ thiết thân của Bạch Tố Lan đem đi tra khảo và biết được rằng thì ra mấy năm qua tất cả các dược liệu trân quý của nàng đều được nàng ta cho nhị Công Chúa uống, nàng ta vốn chưa từng uống qua.
Thục Hiền tối xầm mặt lại, nàng đến bên cạnh Bạch Tố Lan nước mắt rưng rưng: Tại sao người lại làm vậy?
Bạch Tố Lan nhìn nàng đầy trìu mến: Cơ thể Hương Nhi vốn rất yếu nếu không có mấy thứ thuốc này e là nó không sống nổi. Ta biết ngươi rất ghét nó, ngươi không muốn nó sống vì nó là con của Hoàng Thượng nhưng Thục Hiền à nó cũng là nữ nhi của ta cơ mà! Sao ta có thể dương mắt nhìn nó chết.
Thục Hiền quỳ gối bên cạnh giường của nàng khóc suốt một đêm. Đến cuối cùng lời mà Bạch Tố Lan nói với nàng là hai chữ “xin lỗi”. Từ khi Bạch Tố Lan qua đời Thục Hiền không vào giờ bước vào lãnh cũng nữa. Nỗi thống khổ khi mất đi người mà nàng yêu thương, sự thù hận của nàng tất cả đều rút lên người của Lục Thiên Hương.
Trên đường là tiếng võ ngựa giòn dã kêu lên từng tiếng “cộp cộp” liên hồi. Một tên thái giám trên tay cầm thánh chỉ đang vội vã đi đâu đó. Hắn cứ như thế mà chạy như đang có người phía sau truy bắt hắn. Dừng lại một góc đường hắn nhảy xuống ngựa bước lại gần cánh cửa bằng đồng thật lớn, phía trước cửa là hai con mãnh thú bằng đá hình sư tử đang trân phủ.
Gõ từng tiếng “lộp cộp” từ bên trong cánh cửa từ từ mở ra. Hắn vội vã chạy vào bên trong, gương mặt trắng bệt đổ đầy mồ hôi.
- Có thánh chỉ đến.
Bạch Ngạo Thần vội vã từ trong thư phòng bước ra cúi người hành lể.
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết, nay biên cương ngoại tặc lâm le gây nhiễu loạn dân chúng Trẫm hạ lệnh cho Thống Soái vào cung bàn chính sự.
Bạch Ngạo Thần lại gần tay nhận thánh chỉ: Thần tuân chỉ.
Nói rồi hắn tức tốc thay quân phục cùng vị thái giám tức tốc vào cung. Bây giờ đã là giữa đông thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, bão tuyết cứ thế mà lần lượt kéo tới chỉ trong vào tuần ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu bá tánh chết vì lạnh, bây giờ lại thêm ngoại tặc xâm chiếm bá tánh Vân Lang quốc khổ lại càng thêm khổ.
Tiến vào cửa cung Bạch Ngạo Thần hành lể: Vi thần tham kiến hoàng Thượng.
Hoàng Thượng tiến lại gần hắn ân cần dìu tay hắn: Nay chiến sự triền miên, trong lúc này chỉ có khanh là người Trâm tinh tưởng nhất.
- Được bảo vệ cho xã tắc là vinh hạnh của thần.
Hoàng Thượng cau mày thở dài, mặt đầy lo âu: Nhưng nay Trẫm mới đăng cơ, căn cơ chưa vững không thể tùy tiện phái binh trời khỏi kinh thành.
Bạch Ngạo Thần đắn đo rõ ràng Hoàng Thượng đang nhắm đến Bạch gia quân của Bạch gia, hắn e sợ Bạch gia quân làm lung lay hoàng vị của hắn nên muốn đẩy Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân làm lá chăn. Bạch Ngạo Thần thầm cười khinh trong lòng “hắn quả là xem thường ta và Bạch gia quân quá rồi! Nhưng hiện giờ ngoại tặc xâm chiếm ta cũng không thể ngó lơ.”.
- Thần và Bạch gia quân sẵn sàng hy sinh vì xã tắc.
Hoàng Thường thầm cười trong lòng, hắn biết Bạch Ngạo Thần rất hiếu chiến lần này hắn nhất định sẽ xuất chinh dù cho không có quân chi viện hắn cũng sẽ xuất chinh. Lần này Hoàng Thượng chính là muốn chôn xác Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân ngoài chiến trường mãi mãi không thể hồi kinh.
- Hoàng Thượng còn về phần Hoàng Hậu nương nương?
- Ngươi cứ yên tâm Trẫm sẽ lựa lời mà nói với nàng sẽ không khiến nàng lo lắng, Trẫm cũng sẽ thay ngươi chăm sóc nàng thật tốt.
Bạch Ngạo Thần rời cung, hắn đắn đo suy nghĩ có nên đến thăm nữ nhi trước khi xuất chinh hay không, nhưng vì nàng mới sinh đã hao tổn không ít sinh lực nay nghe tin hắn xuất chinh sẽ khiến nàng thêm lo âu nên hắn lại thôi.
Ngày Bạch Ngạo Thần xuất chinh Hoàng thượng ra cổng thành tiễn hắn. Nhìn về hướng phượng cung lòng hắn vài phần bất an, có lẽ đây chính là linh tính của một người cha cảm nhận xắp có chuyện không hay xảy ra với đứa con gái duy nhất của mình.
Bạch Ngạo Thần xuất chinh chưa được bao lâu bên phía phượng cũng đã xảy ra biến. Hiền Quý Phi cùng một đám thị vệ xong vào bắt lấy Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ cười nhạt, từ khi biết trong bát thuốc dưỡng thai của mình được Hiền Phi bỏ thêm mộc nhĩ (có tác dụng tuần hoàn và chống đông máu, dễ gây ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của thai nhi, dẫn đến tình trạng sinh non) hằng ngày mang đến cho nàng uống thì nàng đã biết xắp có chuyện không hay sảy ra rồi.
Nàng ngồi trên giường, mắt hướng về đứa bé. Trong hậu cung này, nàng vốn muốn sống một cuộc sống bình lặng ngày qua ngày nhưng cũng không tránh được sự ghen tức của người khác. Mà cũng đúng thôi giữa cái chốn thâm cung này lấy đâu ra bình yên đây! Chỉ mong sao nàng có thể chứng kiến Hương Nhi trưởng thành như vậy đã là tốt lắm rồi.
Hiền phi nhẹ nhàng lại gần bên cạnh nàng, thì thầm vào tai nàng: Hoàng Hậu người thật là ngây thơ. Hoàng Thượng hắn chưa bao giờ tin tưởng người ta chỉ cần tung vài tin đồn đưa vài chứng cứ người thông giâm với kẻ khác thì hắn sẽ lập tức bỏ rơi người.
Nàng cười nhạt: Ta chưa bao giờ yêu hắn cũng như hắn chưa bao giờ yêu ta, thứ hắn muốn chính là thân xác ta, chính là sức mạnh của Bạch gia để giúp hắn lên ngôi. Một khi thứ đồ đã hết giá trị thì hắn sẽ vứt bỏ. Rồi cũng có một ngày ngươi cũng sẽ như ta thôi.
Hiện Phi cười dịu dàng với nàng: Hắn sẽ không không có cơ hội bỏ rơi ta đâu, có phải người nên cảm kích ta không ta đã giúp người thoát khỏi tên Hoàng Đế bẩn thỉu ấy, hắn căn bản không xứng với người.
Bạch Tố Lan nhìn Hiền Phi đầy thương hại: Hắn không giết ta?
Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: Không đâu, sự tự tôn của hắn không cho phép người khác biết chuyện này nên hắn chỉ đành ghép cho người tội danh làm nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần.
Bạch Tố Lan kinh ngạc vậy là tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của nàng ta, kể cả suy nghĩ của Hoàng Thượng: Vậy còn đứa bé?
Hiền Phi liếc nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi: Ta đã cầu xin hắn để đứa bé lại bên cạnh ngươi.
Bạch Tố Lan cười nhẹ nhõm: Đa tạ ngươi.
Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng: Chỉ cần người vẫn xem ta là tỷ muội tốt như trước đây ta sẽ không làm hại đến đứa bé.
Bạch Tố Lan nhìn nàng cười hiền dịu: Được.
Hiền Quý Phi quay lưng đi về phía cửa lớn: Ngươi đâu Hoàng Thượng hạ chỉ Hoàng Hậu nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần nay chứng cứ đã đầy đủ tước bỏ Hậu vị đưa vào lãnh cung.
Hiền phi cười tự mãm trong lòng “Bạch Tố Lan cuối cùng cũng thuộc về ta rồi! Cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi!”.
Từ khi Bạch Tố Lan được đưa vào lãnh cung, ngày nào Thục Hiền Hoàng Hậu (tức Hiền Quý Phi) cũng đến thăm nàng. Mỗi lần nàng đến đều mang theo rất nhiều nhu yếu phẩm và cả thuốc bổ giúp nàng tịnh dưỡng cơ thể.
Cứ mỗi lần như thế Thục Hiện đều ở lại nói chuyện với nàng rất lâu, nàng ta đối với nàng rất tốt. Mua xuân thì mang hoa đến tặng nàng, mùa hạ thì mang đến trái cây giải nhiệt, mua thu thì chuẩn bị thêm y phục mới cho nàng, mua đồng thì mang than củi đến. Cứ như thế cuộc sống trong lãnh cung của nàng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.
Cuộc sống vui vẻ không bao lâu, Bạch Tố Lan thân mang bệnh nặng. Các ngự y chẩn đoán thân thể nàng mang hàn khí có thể là di chứng do lúc sinh đẻ để lại, thân thể lại không được tĩnh dưỡng đúng cách khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn bây giờ đã không thể chữa trị được nữa.
Thục Hiền nghe tin này như sét đánh bên tai, rõ ràng nàng đã cho người mang rất nhiều đồ tẩm bổ cho nàng ta cơ mà sao có thể như vậy được chứ? Trong lúc tức giận nàng đã bắt thị nữ thiết thân của Bạch Tố Lan đem đi tra khảo và biết được rằng thì ra mấy năm qua tất cả các dược liệu trân quý của nàng đều được nàng ta cho nhị Công Chúa uống, nàng ta vốn chưa từng uống qua.
Thục Hiền tối xầm mặt lại, nàng đến bên cạnh Bạch Tố Lan nước mắt rưng rưng: Tại sao người lại làm vậy?
Bạch Tố Lan nhìn nàng đầy trìu mến: Cơ thể Hương Nhi vốn rất yếu nếu không có mấy thứ thuốc này e là nó không sống nổi. Ta biết ngươi rất ghét nó, ngươi không muốn nó sống vì nó là con của Hoàng Thượng nhưng Thục Hiền à nó cũng là nữ nhi của ta cơ mà! Sao ta có thể dương mắt nhìn nó chết.
Thục Hiền quỳ gối bên cạnh giường của nàng khóc suốt một đêm. Đến cuối cùng lời mà Bạch Tố Lan nói với nàng là hai chữ “xin lỗi”. Từ khi Bạch Tố Lan qua đời Thục Hiền không vào giờ bước vào lãnh cũng nữa. Nỗi thống khổ khi mất đi người mà nàng yêu thương, sự thù hận của nàng tất cả đều rút lên người của Lục Thiên Hương.
# Nếu các bạn muốn Xanh viết riêng về chuyện tình của Bạch Tố Lan và Thục Hiền thì hãy để lại bình luận phía dưới ngay phần [Thảo luận - góp ý] nhé!
Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
Sửa lần cuối: