Chương 1: Những Vết Nứt Đầu Tiên
Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng tràn qua lớp rèm dày, hắt lên bức tường loang lổ ánh vàng u ám. Kiều Linh An ngồi bên mép giường, đôi tay buông thõng, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay âm u, những đám mây nặng trĩu như chực chờ trút xuống một trận mưa lớn. Nhưng thời tiết không còn quan trọng nữa; sự lạnh lẽo trong lòng cô đã làm cho mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa.
Cô vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng quen thuộc. Những tiếng hét, những gương mặt méo mó vì giận dữ, và ánh mắt của em trai – ánh mắt đầy sợ hãi, thất vọng – như một vết cắt sâu vào tâm trí cô. Cô nhắm mắt lại, mong mỏi những hình ảnh ấy tan biến, nhưng chúng chỉ càng hiện lên rõ ràng hơn, như một vết sẹo không bao giờ lành.
Mười năm trước, căn nhà nhỏ nơi cô sống cùng bố mẹ và em trai là một nơi đầy những vết nứt. Không chỉ là những bức tường loang lổ sơn bong tróc, mà cả những vết nứt trong mối quan hệ của bố mẹ cô.
Một buổi tối mùa hè, cơn mưa lớn đổ xuống làm tắt điện toàn khu. Linh An đứng co ro trong góc hành lang, ôm chặt em trai Kiều Gia Nam đang run rẩy vì sợ.
“Bố mẹ lại cãi nhau à?” Gia Nam thì thầm, giọng cậu run rẩy. Đôi bàn tay nhỏ của cậu bấu chặt lấy cánh tay chị mình.
Cô không trả lời, chỉ khẽ siết chặt cậu vào lòng, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía căn bếp – nơi bố mẹ cô đang gào thét.
“Cô nghĩ tôi không biết sao? Cả đời tôi cố gắng vì cái nhà này, còn cô thì sao? Cô chỉ biết trách móc!” Giọng bố cô, ông Kiều Mặc, gầm lên, như thể muốn đập tan cả cơn mưa bên ngoài.
“Trách móc? Tôi mà trách anh sao? Nếu anh chịu nghĩ cho tôi, chịu hiểu tôi, thì tôi có phải sống trong cái cảnh này không?” Giọng mẹ cô, bà Linh Từ, sắc lạnh nhưng đầy tổn thương.
“Đủ rồi!” Bố cô đập mạnh xuống bàn, ly tách vỡ vụn, văng khắp sàn. “Cô lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi, nhưng chính cô mới là người phá hủy gia đình này!”
“Mà thôi đi! Anh có tư cách gì mà nói tôi? Nhìn lại con gái anh đi, nó có khác gì anh đâu? Chỉ biết làm khổ tôi và Gia Nam!”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào Linh An. Cô run lên, cố ghìm nước mắt. Mọi lỗi lầm dường như luôn bị đổ lên đầu cô, dù cô có cố gắng thế nào đi nữa.
Gia Nam ôm chặt lấy cô hơn, thì thầm: “Chị ơi, đừng để họ thấy mình khóc…”
Cô gật đầu, nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi. Đêm hôm đó, khi bố mẹ cô vẫn đang chìm trong cơn giận dữ, Linh An len lén đưa Gia Nam vào phòng. Cô bật đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt soi rõ khuôn mặt gầy gò của cậu bé.
“Chị xin lỗi,” cô thì thầm, giọng nói đứt quãng. “Chị chỉ muốn mọi thứ tốt hơn... Nhưng chị luôn làm hỏng mọi chuyện.”
Gia Nam không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng cậu bé khẽ nắm lấy tay cô, thì thầm: “Em không giận chị đâu.”
Nhưng Linh An biết, trong sâu thẳm, cô đã làm tổn thương cậu. Và đó là điều cô không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Buổi sáng hôm sau, Linh An bước vào lớp học với vẻ thất thần. Những tiếng cười đùa xung quanh như bị bóp nghẹt trong tai cô.
“Mày thấy chưa, hôm nay có học sinh mới chuyển đến đấy,” một giọng nói thì thầm phía sau cô.
“Ừ, nghe nói tên là Thẩm An Hoàng. Đẹp trai ghê lắm!”
Cô không để tâm đến những lời bàn tán. Đặt cặp xuống bàn, cô nhìn ra cửa sổ, nơi những đám mây dày vẫn phủ kín bầu trời.
Cậu học sinh mới bước vào lớp, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng có phần xa cách. Gương mặt cậu sáng sủa, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa một câu chuyện dài. Khi giáo viên chỉ định cậu ngồi cạnh cô, Linh An khẽ nhích người sang bên, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong thoáng chốc. Cô nhận thấy sự điềm tĩnh và đôi chút xa cách trong ánh mắt ấy, nhưng rồi quay đi, không để lại chút cảm xúc nào.
Buổi học trôi qua trong im lặng giữa hai người. Thẩm An Hoàng thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, như muốn bắt chuyện, nhưng cô không để ý. Sự hờ hững của cô không phải vì thái độ, mà bởi tâm trí cô còn đang bị ám ảnh bởi những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua. Buổi học trôi qua trong im lặng giữa hai người. Thẩm An Hoàng thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng Linh An hoàn toàn thờ ơ. Tâm trí cô vẫn còn bị ám ảnh bởi những ký ức cũ.
Cuối giờ học, cô ghé vào thư viện trường. Không gian yên tĩnh và mùi giấy cũ làm cô thấy dễ chịu đôi chút. Linh An lướt qua những kệ sách, ánh mắt vô định dừng lại ở một cuốn tiểu thuyết cũ.
“Cậu đang tìm gì à?” Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng.
Linh An quay lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm An Hoàng.
“Không,” cô đáp cụt lủn, đặt cuốn sách xuống và bước đi.
Hoàng nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt hiện lên chút tò mò xen lẫn bối rối. Hoàng đứng đó, nhìn theo bóng lưng Linh An, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi bất định.
‘Tại sao ánh mắt ấy lại…?’
Linh An rời đi trong cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi sách cũ và sự tò mò mơ hồ, từ tận sâu trong Linh An khi đấy không biết rằng cuộc gặp gỡ này như một lời nhắc nhở của ông trời, hàng ngàn hàng vạn sự kiện sẽ theo đuôi nhau mà đến, Kiều Linh An và Thẩm An Hoàng chỉ mới bắt đầu, đằng sau sự liên kết của ngày hôm nay sẽ là mở đầu cho những biến cố hằn in trong cuộc đời của cả hay người về sau này.
Cơn mưa bất ngờ ập xuống khi Linh An rời thư viện. Cô không mang ô, nhưng cũng không vội chạy tìm nơi trú. Bước chân cô chậm rãi, mặc kệ những giọt mưa làm ướt tóc và áo.
Khi về đến nhà, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Cô ngồi xuống bàn học, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình trên giá sách. Trong ảnh, Gia Nam đang cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh hồn nhiên.
“Chị xin lỗi...” cô thì thầm, ngón tay run rẩy chạm vào khuôn mặt cậu bé.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Linh An phải không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Gia Nam. Em ấy đã không đến trường suốt ba ngày nay, và chúng tôi không thể liên lạc được với gia đình. Em có biết chuyện gì không?”
Linh An lặng người, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Những ký ức đau thương lại ùa về, và cô biết rằng cơn bão thực sự chỉ mới bắt đầu.
Tuyết Dương