Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Hiện đại] Tàn Niệm - Tuyết Dương

[Ngôn tình] [Hiện đại] Tàn Niệm - Tuyết Dương

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Thành viên BQT
Super Moderator
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,780
Điểm cảm xúc
3,386
Điểm
113
Tàn Niệm
Tác giả: Tuyết Dương
Thể loại:
Ngôn tình, Hiện đại, Ngược.
Rating: Không có
Tình trạng: Đang tiến hành
Số chương: Updating
Link thảo luận: Đây
Văn án:
Cuộc đời là một chuỗi những mảnh ghép đan xen, nhưng không phải mảnh nào cũng vừa vặn để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Có những nỗi đau không thể nguôi ngoai, như vết sẹo trên da thịt, dù mờ dần nhưng vẫn còn đó, âm ỉ nhức nhối trong những ngày giá lạnh. Linh An từng nghĩ rằng cô có thể quên đi quá khứ, rằng thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành tất cả. Nhưng thời gian chỉ khiến những vết nứt thêm sâu, khiến cô học cách che giấu bản thân, để rồi mỗi đêm, khi đối diện với bóng tối, cô nhận ra mình vẫn đang chạy trốn.

Người ta nói rằng cuộc đời công bằng, rằng sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng Linh An không tin vào điều đó. Với cô, mưa chỉ làm lộ rõ những vết nhơ, cuốn trôi tất cả hy vọng mong manh. Cô đã tự xây cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo, nơi mà không ai có thể chạm tới, không ai có thể tổn thương cô. Nhưng đằng sau lớp vỏ ấy là gì, cô cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy mình lạc lõng, như một kẻ lữ hành mải miết tìm kiếm một nơi để thuộc về.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Thành viên BQT
Super Moderator
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,780
Điểm cảm xúc
3,386
Điểm
113
Hồi 1: Vết Thương Trong Tim
Có những vết thương không bao giờ thực sự lành, dù thời gian có trôi qua bao lâu. Người ta thường nói rằng đau khổ rồi sẽ nguôi ngoai, rằng những nỗi đau rồi sẽ chỉ còn là ký ức mờ nhạt. Nhưng liệu điều đó có đúng? Hay chỉ là lời an ủi mà chúng ta dành cho chính mình, để có cớ bước tiếp mà không phải đối diện với những tổn thương cũ?

Kiều Linh An không bao giờ tin rằng nỗi đau có thể biến mất. Với cô, mỗi vết cắt từ quá khứ đều để lại một vết sẹo, không chỉ trên cơ thể mà còn khắc sâu trong tâm hồn. Những tháng ngày sống trong gia đình tan vỡ đã dạy cô cách gồng mình mạnh mẽ, nhưng cũng khiến cô không thể tin tưởng ai hoàn toàn. Cô che giấu nỗi sợ hãi trong lòng bằng một vỏ bọc độc lập, nhưng liệu đó có thực sự là cách cô bảo vệ bản thân, hay chỉ là chiếc mặt nạ để che đậy sự yếu đuối?

Và rồi, cuộc đời đưa Thẩm An Hoàng đến bên cô như một mảnh ghép không hề trọn vẹn. Cậu, một người con trai lặng lẽ với đôi mắt chất chứa điều gì đó khó tả. Phải chăng là nỗi buồn, hay chính là sự cô độc quen thuộc mà Linh An cũng từng thấy trong gương mỗi ngày?

Nhưng khi hai tâm hồn tổn thương gặp nhau, liệu họ có thể chữa lành cho nhau, hay chỉ vô tình khơi lại những vết thương cũ? Giữa yêu thương và đau đớn, đâu là ranh giới mà họ cần vượt qua?

Đây là câu chuyện bắt đầu từ những vết sẹo cũ, nhưng lại mang trong nó hi vọng về một điều gì đó đẹp đẽ hơn, mạnh mẽ hơn. Hay đó chỉ là ảo tưởng của hai kẻ từng gục ngã?

Hồi 1, nơi mọi đau khổ được phơi bày, nơi câu hỏi được đặt ra:
Liệu tình yêu có thể là câu trả lời cho những vết thương trong tim?
Tuyết Dương
 
Sửa lần cuối:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Thành viên BQT
Super Moderator
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,780
Điểm cảm xúc
3,386
Điểm
113
Hồi 1: Vết Thương Trong Tim
Chương 1: Những Vết Nứt Đầu Tiên

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng tràn qua lớp rèm dày, hắt lên bức tường loang lổ ánh vàng u ám. Kiều Linh An ngồi bên mép giường, đôi tay buông thõng, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay âm u, những đám mây nặng trĩu như chực chờ trút xuống một trận mưa lớn. Nhưng thời tiết không còn quan trọng nữa; sự lạnh lẽo trong lòng cô đã làm cho mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa.

Cô vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng quen thuộc. Những tiếng hét, những gương mặt méo mó vì giận dữ, và ánh mắt của em trai – ánh mắt đầy sợ hãi, thất vọng – như một vết cắt sâu vào tâm trí cô. Cô nhắm mắt lại, mong mỏi những hình ảnh ấy tan biến, nhưng chúng chỉ càng hiện lên rõ ràng hơn, như một vết sẹo không bao giờ lành.

Mười năm trước, căn nhà nhỏ nơi cô sống cùng bố mẹ và em trai là một nơi đầy những vết nứt. Không chỉ là những bức tường loang lổ sơn bong tróc, mà cả những vết nứt trong mối quan hệ của bố mẹ cô.

Một buổi tối mùa hè, cơn mưa lớn đổ xuống làm tắt điện toàn khu. Linh An đứng co ro trong góc hành lang, ôm chặt em trai Kiều Gia Nam đang run rẩy vì sợ.

“Bố mẹ lại cãi nhau à?” Gia Nam thì thầm, giọng cậu run rẩy. Đôi bàn tay nhỏ của cậu bấu chặt lấy cánh tay chị mình.

Cô không trả lời, chỉ khẽ siết chặt cậu vào lòng, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía căn bếp – nơi bố mẹ cô đang gào thét.

“Cô nghĩ tôi không biết sao? Cả đời tôi cố gắng vì cái nhà này, còn cô thì sao? Cô chỉ biết trách móc!” Giọng bố cô, ông Kiều Mặc, gầm lên, như thể muốn đập tan cả cơn mưa bên ngoài.

“Trách móc? Tôi mà trách anh sao? Nếu anh chịu nghĩ cho tôi, chịu hiểu tôi, thì tôi có phải sống trong cái cảnh này không?” Giọng mẹ cô, bà Linh Từ, sắc lạnh nhưng đầy tổn thương.

“Đủ rồi!” Bố cô đập mạnh xuống bàn, ly tách vỡ vụn, văng khắp sàn. “Cô lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi, nhưng chính cô mới là người phá hủy gia đình này!”

“Mà thôi đi! Anh có tư cách gì mà nói tôi? Nhìn lại con gái anh đi, nó có khác gì anh đâu? Chỉ biết làm khổ tôi và Gia Nam!”

Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào Linh An. Cô run lên, cố ghìm nước mắt. Mọi lỗi lầm dường như luôn bị đổ lên đầu cô, dù cô có cố gắng thế nào đi nữa.

Gia Nam ôm chặt lấy cô hơn, thì thầm: “Chị ơi, đừng để họ thấy mình khóc…”

Cô gật đầu, nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi. Đêm hôm đó, khi bố mẹ cô vẫn đang chìm trong cơn giận dữ, Linh An len lén đưa Gia Nam vào phòng. Cô bật đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt soi rõ khuôn mặt gầy gò của cậu bé.

“Chị xin lỗi,” cô thì thầm, giọng nói đứt quãng. “Chị chỉ muốn mọi thứ tốt hơn... Nhưng chị luôn làm hỏng mọi chuyện.”

Gia Nam không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng cậu bé khẽ nắm lấy tay cô, thì thầm: “Em không giận chị đâu.”

Nhưng Linh An biết, trong sâu thẳm, cô đã làm tổn thương cậu. Và đó là điều cô không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Buổi sáng hôm sau, Linh An bước vào lớp học với vẻ thất thần. Những tiếng cười đùa xung quanh như bị bóp nghẹt trong tai cô.

“Mày thấy chưa, hôm nay có học sinh mới chuyển đến đấy,” một giọng nói thì thầm phía sau cô.

“Ừ, nghe nói tên là Thẩm An Hoàng. Đẹp trai ghê lắm!”

Cô không để tâm đến những lời bàn tán. Đặt cặp xuống bàn, cô nhìn ra cửa sổ, nơi những đám mây dày vẫn phủ kín bầu trời.

Cậu học sinh mới bước vào lớp, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng có phần xa cách. Gương mặt cậu sáng sủa, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa một câu chuyện dài. Khi giáo viên chỉ định cậu ngồi cạnh cô, Linh An khẽ nhích người sang bên, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong thoáng chốc. Cô nhận thấy sự điềm tĩnh và đôi chút xa cách trong ánh mắt ấy, nhưng rồi quay đi, không để lại chút cảm xúc nào.

Buổi học trôi qua trong im lặng giữa hai người. Thẩm An Hoàng thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, như muốn bắt chuyện, nhưng cô không để ý. Sự hờ hững của cô không phải vì thái độ, mà bởi tâm trí cô còn đang bị ám ảnh bởi những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua. Buổi học trôi qua trong im lặng giữa hai người. Thẩm An Hoàng thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng Linh An hoàn toàn thờ ơ. Tâm trí cô vẫn còn bị ám ảnh bởi những ký ức cũ.

Cuối giờ học, cô ghé vào thư viện trường. Không gian yên tĩnh và mùi giấy cũ làm cô thấy dễ chịu đôi chút. Linh An lướt qua những kệ sách, ánh mắt vô định dừng lại ở một cuốn tiểu thuyết cũ.

“Cậu đang tìm gì à?” Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng.

Linh An quay lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm An Hoàng.

“Không,” cô đáp cụt lủn, đặt cuốn sách xuống và bước đi.

Hoàng nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt hiện lên chút tò mò xen lẫn bối rối. Hoàng đứng đó, nhìn theo bóng lưng Linh An, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi bất định.

‘Tại sao ánh mắt ấy lại…?’

Linh An rời đi trong cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi sách cũ và sự tò mò mơ hồ, từ tận sâu trong Linh An khi đấy không biết rằng cuộc gặp gỡ này như một lời nhắc nhở của ông trời, hàng ngàn hàng vạn sự kiện sẽ theo đuôi nhau mà đến, Kiều Linh An và Thẩm An Hoàng chỉ mới bắt đầu, đằng sau sự liên kết của ngày hôm nay sẽ là mở đầu cho những biến cố hằn in trong cuộc đời của cả hay người về sau này.

Cơn mưa bất ngờ ập xuống khi Linh An rời thư viện. Cô không mang ô, nhưng cũng không vội chạy tìm nơi trú. Bước chân cô chậm rãi, mặc kệ những giọt mưa làm ướt tóc và áo.

Khi về đến nhà, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Cô ngồi xuống bàn học, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình trên giá sách. Trong ảnh, Gia Nam đang cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh hồn nhiên.

“Chị xin lỗi...” cô thì thầm, ngón tay run rẩy chạm vào khuôn mặt cậu bé.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Linh An phải không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Gia Nam. Em ấy đã không đến trường suốt ba ngày nay, và chúng tôi không thể liên lạc được với gia đình. Em có biết chuyện gì không?”

Linh An lặng người, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Những ký ức đau thương lại ùa về, và cô biết rằng cơn bão thực sự chỉ mới bắt đầu.
Tuyết Dương
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Thành viên BQT
Super Moderator
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,780
Điểm cảm xúc
3,386
Điểm
113
Hồi 1: Vết thương trong tim

Chương 2

Tắt điện thoại, Linh An ngồi lặng trên ghế, đôi tay run rẩy bám lấy thành bàn. Tiếng mưa bên ngoài càng thêm lạnh lẽo, từng giọt như gõ vào tâm trí cô, nhắc nhở về một vết thương cũ không bao giờ lành.

Cô ngả người tựa vào ghế, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Những mảnh ký ức cứ ùa về, chồng chéo lên nhau.

Ba năm trước.
Buổi chiều hôm đó, nhà Linh An ngột ngạt như mọi ngày. Tiếng cãi vã của bố mẹ vọng ra từ phòng khách, xoáy sâu vào đầu cô.

“Anh đi sớm về muộn, chẳng quan tâm con cái! Gia Nam thế nào anh biết không?!” Giọng mẹ cô chua chát.

“Cô thôi ngay đi! Lúc nào cũng đổ lỗi! Tôi đi làm nuôi cái nhà này, cô tưởng dễ lắm sao?” Bố cô gắt lên, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.

“Nuôi gia đình? Anh thử nhìn xem anh có làm được gì ra hồn không? Hay chỉ biết cãi tay đôi với tôi!”

Linh An ngồi trong phòng, đôi tai ù đi vì những lời cãi vã bên ngoài. Gia Nam ngồi ở mép giường, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm mô hình máy bay, ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa.

“Chị An, mình ra ngoài chơi đi,” Gia Nam bất chợt nói, ánh mắt mong chờ.

“Không được. Em ra ngoài đi, chị bận.” Cô đáp, ánh mắt không rời khỏi bài tập trước mặt.

“Nhưng chị hứa rồi mà...” Gia Nam nài nỉ, kéo tay áo chị.

“Gia Nam, chị bảo không được mà! Em có để chị yên không?” Linh An gắt lên, giật mạnh tay khỏi em trai.

Gia Nam sững lại, đôi mắt ngấn nước. Cậu cắn chặt môi, rồi bất ngờ kéo mạnh tay Linh An. “Chị ra đây với em! Em không muốn ở một mình!”

“Buông ra, Gia Nam!” Linh An hét lớn, cố gạt tay em trai. Trong lúc giằng co, Gia Nam lùi lại một bước, chân vấp phải mép thảm.

Linh An chưa kịp phản ứng, Gia Nam đã ngã nhào xuống cầu thang.

Tiếng "bịch" khô khốc vang lên, khiến cả không gian như đông cứng lại. Linh An đứng chết lặng, đôi mắt mở to, bàn tay run rẩy che miệng.

“Gia Nam!” Cô hét lên, tiếng gọi như xé toang sự im lặng đầy ám ảnh.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phòng khách. Bố mẹ Linh An lao đến cầu thang, ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy Gia Nam nằm bất động trên nền gạch.

“Gia Nam! Trời ơi, Gia Nam!” Mẹ cô gào lên, quỳ sụp xuống bên cạnh em trai. Đôi tay bà run rẩy lay người cậu, nhưng Gia Nam vẫn không có phản ứng.

“Linh An, chuyện gì xảy ra vậy?!” Bố cô quay ngoắt về phía Linh An, giọng gắt đến nghẹn lại.

“Con… con không cố ý… Em… em ngã…” Linh An lắp bắp, nước mắt trào ra nhưng không thốt nên lời.

“Anh còn đứng đó làm gì?! Gọi xe cấp cứu đi!” Mẹ cô hét lên, giọng run run vì sợ hãi.

Bố cô giật mình, rút vội điện thoại ra gọi cấp cứu, bàn tay cũng không ngừng run rẩy. Chiếc xe cấp cứu lao đi trong màn đêm, tiếng còi hú vang như xé rách bầu trời tĩnh mịch. Trong xe, không gian nặng nề đến nghẹt thở. Mẹ Linh An ngồi bên cạnh Gia Nam, tay bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu. Đôi mắt bà đỏ hoe, không ngừng nhìn vào gương mặt tái nhợt của con trai.

“Con tôi… Con tôi có sao không, bác sĩ?!” Bà hoảng hốt hỏi, nhưng nhân viên y tế chỉ tập trung đo chỉ số sinh tồn của Gia Nam, không trả lời.

Linh An ngồi co rúm ở góc xe, đôi mắt nhìn trân trân vào em trai. Cô cảm nhận được ánh mắt của bố hướng về phía mình, đầy giận dữ.

“Linh An, tại sao con lại làm em ngã?” Bố cô nghiến răng hỏi, giọng lạnh lùng và cứng rắn.

“Con… Con không muốn thế… Con không cố ý…” Giọng cô yếu ớt như một lời thì thầm, nhưng không ai nghe thấy.

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại, ngăn cách Gia Nam khỏi gia đình. Mẹ cô khuỵu xuống ghế, đôi tay ôm lấy mặt, khóc nấc lên từng hồi.

“Cô khóc làm gì? Cô để ý con cái hơn thì nó đã không bị thế này!” Bố cô quát lớn, ánh mắt đầy căm phẫn.

“Anh im đi! Lỗi của tôi? Anh là bố mà chỉ biết lo cho công việc, để mặc tôi tự xoay sở! Bây giờ xảy ra chuyện, anh đổ hết lên đầu tôi à?!”

“Vậy cô muốn tôi làm gì? Cô nghĩ tôi không quan tâm chắc?! Nếu cô không suốt ngày cằn nhằn, dồn ép, thì gia đình này đã không loạn thế này!”

“Anh dám nói như vậy?! Chính anh mới là người làm loạn cái nhà này!”

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, vang vọng khắp hành lang bệnh viện.

“Ba, mẹ, đủ rồi!” Linh An hét lên, đôi mắt đỏ hoe. “Đây là lúc lo cho Gia Nam, không phải đổ lỗi cho nhau!”

Cô vừa dứt lời, mẹ cô quay phắt lại, giáng một cái tát mạnh lên mặt cô.

“Con còn mặt mũi để nói sao? Nếu không phải tại con, em con đã không phải nằm trong đó!”

Linh An không nói gì, chỉ lùi lại một bước, tay ôm lấy má. Cô cúi gằm mặt, nước mắt chảy dài, nhưng cô không dám phản kháng.

“Thôi đi! Cô đánh nó thì giải quyết được gì?!” Bố cô kéo mẹ cô ra, giọng nói đầy mệt mỏi.

“Giải quyết? Anh nghĩ chỉ nói thế là đủ sao?! Đứa con gái này chỉ biết gây họa!”

Hai người lại lao vào cãi vã. Trong lúc giằng co, bố cô vô tình đẩy mẹ cô lùi về phía Linh An.

Cô không kịp tránh, cả hai ngã nhào xuống sàn. Lưng cô đập mạnh vào băng ghế kim loại, cơn đau nhói lên tận xương.

Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, cắt ngang không khí hỗn loạn. “Gia đình bệnh nhân Gia Nam.”

Cả ba người lập tức im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía bác sĩ.

“Ca phẫu thuật đã thành công. Hiện tại bệnh nhân qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm. Gia đình có thể vào thăm sau khi chuyển cậu bé về phòng bệnh.”

Nghe vậy, mẹ Linh An sụp xuống ghế, bật khóc nức nở. Bố cô thở phào, nhưng gương mặt vẫn còn căng thẳng.

Linh An không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, cảm giác tội lỗi như một chiếc gông siết chặt lấy cô.

oOo

Cơn mưa nặng hạt trút xuống không ngớt, từng dòng nước từ mái nhà nhỏ giọt thành tia, loang lổ trên mặt đường. Linh An quàng vội chiếc áo khoác mỏng, đôi giày ướt sũng mỗi bước đều phát ra âm thanh lẹp nhẹp.

“Gia Nam! Em đang ở đâu?” Giọng cô vang lên, lẫn trong tiếng mưa rơi.

Cô đã đi khắp nơi nhưng không tìm thấy Gia Nam, cuối cùng cô vô thức đi đến khuôn viên trường của em trai mình, từ hành lang tầng học cho đến nhà thể chất, nhưng bóng dáng Gia Nam vẫn bặt tăm. Linh An cảm thấy cơn lo lắng ngày một dâng cao. Cô tự trách mình, đáng lẽ ra không nên để mọi chuyện đi xa đến mức này.

Cơn mưa vẫn không ngớt. Linh An bước nhanh qua từng vũng nước, đôi chân cô dẫn lối tới mái hiên bệnh viện – nơi cô vừa thoáng thấy bóng dáng Gia Nam.

“Gia Nam!” Cô gọi lớn, nhưng cậu vẫn im lặng, mắt nhìn chăm chú về phía dòng người vội vã ra vào bệnh viện.

“Em làm gì ở đây?” Linh An đến gần hơn, cố nén cơn run vì lạnh.

Gia Nam quay lại, ánh mắt lạnh lùng. “Em chỉ đứng thôi. Không được à?”

“Đừng đùa kiểu đó nữa. Trời đang mưa lớn, em bỏ đi mà không nói tiếng nào, chị lo lắm.”

Cậu nhếch môi cười khẩy. “Lo? Chị lo hay chỉ muốn biết em có làm gì điên rồ không? Chị sợ em sẽ lại khiến chị phải chịu trách nhiệm chứ gì?”

Linh An sững lại, câu nói của Gia Nam như một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào ngực cô. “Gia Nam, em nói vậy là sao?”

Cậu ngửa mặt lên nhìn trời, hơi thở cậu hoà lẫn với màn mưa. “Chị còn nhớ nơi này không? Đây là bệnh viện mà em đã phải nằm gần hai tuần sau khi ngã từ cầu thang. Chị cũng ở đây suốt, nhưng chị chẳng nói với ai sự thật, đúng không?”

“Gia Nam, chị—” Linh An lắp bắp.

“Em nhớ rõ lắm, chị đã im lặng suốt. Còn ba mẹ thì chỉ lo cãi nhau, đổ lỗi cho nhau. Họ đâu quan tâm em thế nào. Và chị cũng vậy.”

“Không phải như em nghĩ đâu, Gia Nam!” Linh An thốt lên, nước mắt lẫn vào nước mưa.

“Thế thì chị nghĩ sao? Em chỉ muốn được sống một cách bình thường, nhưng chị và cả gia đình mình đều biến mọi thứ thành địa ngục. Ba mẹ cãi nhau không dứt, còn chị thì luôn trốn tránh. Chị chỉ thấy có lỗi, nhưng chị chẳng bao giờ thực sự muốn sửa chữa!”

Cậu quay mặt đi, giọng nói trở nên nặng nề hơn. “Em đứng đây chỉ để nhớ lại. Không phải vì em muốn, mà vì nó cứ ám lấy em. Những ngày nằm bất động, những tiếng la hét, những lần mẹ tát chị ngay trước mặt em… tất cả đều hiện lên mỗi khi em thấy nơi này.”

Linh An cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Những ký ức cũ ùa về như một cuộn phim tua ngược.

“Gia Nam… Em không hiểu rằng chị đã cố gắng thế nào để giữ mọi thứ không tan vỡ…”

“Thế nhưng tất cả đều vỡ rồi, chị biết không?” Gia Nam cắt ngang, giọng cậu đầy chua chát. “Em không trách chị nữa. Nhưng em cũng không muốn nghe chị xin lỗi hay giả vờ quan tâm.”

Cậu bước qua cô, để lại Linh An đứng bất động trong cơn mưa lạnh buốt.

“Gia Nam, chờ đã!” Cô cố gọi, nhưng cậu đã đi khuất.

Mưa vẫn xối xả, như muốn cuốn trôi tất cả. Linh An đứng bất động dưới hiên bệnh viện, hơi lạnh thấm qua áo khiến cơ thể cô run rẩy. Bóng dáng Gia Nam đã biến mất sau màn mưa, mang theo những lời trách móc nặng nề như những mảnh gương vỡ cứa vào tâm trí cô.

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết cảm giác trống rỗng đang xâm chiếm. Những hình ảnh từ quá khứ lẫn hiện tại chồng chéo lên nhau. Tiếng cãi vã của ba mẹ, ánh mắt oán hận của Gia Nam, cảm giác tuyệt vọng của chính cô. Mọi thứ như một xoáy nước không lối thoát.

Linh An bước ra khỏi mái hiên, để mưa trút xuống. Nước mưa lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hơn, nhưng không xoa dịu được cơn đau nhói trong lồng ngực.

oOo

Không xa đó, Thẩm An Hoàng đang đứng lặng dưới gốc cây gần cổng bệnh viện. Anh tình cờ đi ngang qua và thấy Linh An từ lúc cô nói chuyện với Gia Nam.

Hoàng không định dừng lại, nhưng hình ảnh cô đứng đó trong cơn mưa thu hút anh. Người con gái ấy, dẫu nhìn từ xa, vẫn toát lên sự mỏng manh và cô độc. Gương mặt Linh An ẩn sau làn mưa trông thật khác biệt, như đang chất chứa cả một thế giới tan vỡ bên trong.

Hoàng nắm chặt cây ô trong tay, chân anh khựng lại giữa ý định bước tới và tiếp tục lặng lẽ đứng nhìn. Anh biết cảm giác đó, cảm giác bị bỏ rơi bởi những người thân yêu nhất, cảm giác phải gồng mình chống chọi với những vết thương vô hình.

Hoàng đã từng như thế, từng gục ngã trong chính gia đình mình. Anh từng tự trách mình vì không thể cứu vãn những mâu thuẫn giữa ba mẹ, từng cảm thấy bất lực khi phải chứng kiến sự tan vỡ của hạnh phúc gia đình. Chính vì thế, anh nhận ra ánh mắt trống rỗng của Linh An không chỉ là sự buồn bã. Nó là sự sụp đổ.

“Cô ấy cũng giống mình…” Hoàng lặng lẽ nghĩ, nỗi đồng cảm len lỏi vào từng suy nghĩ.

Nhưng bước tới hay không? Hoàng do dự. Anh không quen cô, không biết liệu sự quan tâm của mình có khiến cô khó chịu hay không. Đưa ô cho cô ấy? Rồi sao nữa? Chẳng phải cả hai sẽ chỉ là hai người xa lạ, thoáng chạm qua nhau giữa cơn mưa này thôi sao?

Một tiếng sấm vang lên, kéo Hoàng trở về thực tại. Anh nhìn Linh An, thấy cô bước đi xiêu vẹo dưới cơn mưa lớn, mái tóc ướt sũng bết vào khuôn mặt. Cô trông nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể quật ngã cô.

“Cô ấy không cần ai cả,” Hoàng tự nhủ, nhưng đôi chân lại bước về phía Linh An.

“Linh An!” Anh gọi tên cô, nhưng cơn mưa át mất giọng nói của anh.

Anh nhanh chóng chạy đến, mở cây ô che cho cô. Linh An giật mình, ngẩng lên nhìn Hoàng. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không hề lộ ra chút bất ngờ hay cảm kích.

“Cậu làm gì ở đây?” Giọng cô khàn đi vì mưa và nước mắt.

Hoàng không trả lời ngay, chỉ đưa cây ô về phía cô. “Cầm lấy. Trời mưa lớn thế này, cậu sẽ bị ốm.”

“Không cần,” Linh An lắc đầu, lùi lại một bước.

“Cầm lấy đi,” Hoàng kiên nhẫn, ánh mắt anh dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên định. “Đừng cố chống lại mọi thứ một mình. Cậu không cần phải cố chấp như thế.”

Câu nói ấy như một nhát búa đánh mạnh vào vỏ bọc mà Linh An luôn cố dựng lên. Cô nhìn Hoàng, không biết phải nói gì. Trong đôi mắt anh, cô thấy sự đồng cảm lặng lẽ, nhưng cũng là một nỗi đau không lời.

Hoàng thấy cô không phản ứng, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cô và đặt chiếc ô vào. “Nếu cậu không muốn nói gì, tôi cũng không ép. Nhưng ít nhất hãy để tôi giúp cậu hôm nay.”

Họ đứng đó dưới cơn mưa, không ai nói thêm lời nào. Một sự im lặng kỳ lạ nhưng lại khiến Hoàng cảm thấy gần gũi. Dẫu vậy, trong lòng anh vẫn có một nỗi do dự. Liệu anh có thực sự làm đúng khi bước vào cuộc đời của một người đang tổn thương như Linh An?

Hoàng đưa cô về nhà, nhưng trong lòng biết rõ, đây không phải là sự kết thúc, mà chỉ là khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn giữa họ.

oOo

Linh An bước vào nhà, vẫn còn chút ngẩn ngơ sau cuộc gặp với Thẩm An Hoàng. Cô không hiểu vì sao một người như cậu lại xuất hiện đúng lúc như vậy, nhưng cảm giác được che chở dưới chiếc ô ấy khiến lòng cô hơi ấm lại, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Nhưng cái cảm giác ấy tan biến ngay khi cô bước vào phòng khách. Tiếng cãi vã vang vọng khắp căn nhà.

“Mày đi đâu cả buổi tối hả, Gia Nam?” Giọng mẹ cô đầy tức giận, cánh tay chỉ thẳng vào mặt Gia Nam, người đang đứng cúi đầu giữa phòng khách. “Có biết chị mày phải lặn lội đi tìm mày không? Lại còn để con bé dầm mưa thế này!”

“Con không bảo chị ấy tìm con,” Gia Nam đáp, giọng lạnh tanh.

Ba cô, từ chỗ ngồi trên sofa, gằn giọng: “Mày vừa nói cái gì? Lại cãi à? Mày muốn tao phải làm gì với mày nữa đây, hả Gia Nam?”

“Con đâu làm gì sai.” Gia Nam ngẩng lên, ánh mắt thách thức. “Sai là do mọi người. Tất cả là do mọi người!”

Không khí trong phòng như đóng băng. Linh An cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô hiểu cái nhìn trong mắt Gia Nam, đầy giận dữ, trách móc, nhưng ẩn sâu là một nỗi đau mà cậu không thể nói ra.

“Do chúng tao?” Mẹ cô gần như hét lên, nước mắt trào ra. “Chúng tao làm gì sai? Là mày đó, Gia Nam! Mày phá nát cái gia đình này, mày đổ hết lỗi lên đầu chúng tao, mày… mày…”

“Đủ rồi!” Ba cô đập mạnh xuống bàn. “Cô thôi đi! Chuyện nhà chưa đủ loạn sao mà còn đổ thêm dầu vào lửa?”

“Anh nghĩ tôi muốn thế này à?” Mẹ quay sang, giọng nghẹn lại. “Chính anh là người bỏ mặc con cái! Chính anh mới khiến mọi thứ thành ra thế này!”

“Câm miệng!” Ba hét lên, bàn tay siết chặt như muốn đập vỡ thứ gì đó.

Linh An đứng bất động, cảm giác như mình đang bị kẹt giữa một cơn bão không hồi kết. Gia Nam đứng đó, không đáp lại, chỉ nhìn mọi người với ánh mắt trống rỗng.

“Mẹ! Ba! Thôi đi!” Linh An hét lên, giọng khàn đi vì mệt mỏi. “Đừng cãi nhau nữa, làm ơn…”

Nhưng không ai nghe thấy cô. Tiếng hét của cô chìm vào hỗn loạn, như thể cô vô hình trong chính căn nhà của mình.

Gia Nam đột nhiên quay người, bước thẳng lên lầu mà không nói thêm lời nào. Cửa phòng cậu đóng sầm lại, âm thanh vang dội khắp căn nhà.

Mẹ cô ngồi phịch xuống ghế, bật khóc nức nở. Ba cô ném cái nhìn lạnh lùng về phía bà, rồi bước ra ngoài, để lại sự im lặng chết chóc trong phòng khách.

Linh An đứng đó, không biết phải làm gì. Cô cảm thấy mình như một sợi dây thừng mỏng manh, cố gắng níu giữ tất cả lại, nhưng càng kéo thì mọi thứ càng rối tung và đứt đoạn.

Cô bước lên cầu thang, định vào phòng mình, nhưng trước khi kịp đặt tay lên nắm cửa, tiếng nói nhỏ từ sau lưng vang lên:

“Chị nghĩ chị cứu được em sao?”

Linh An quay lại, thấy Gia Nam đứng ở bậc thang tối, khuôn mặt cậu ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt. “Chị chỉ giỏi làm mọi thứ tệ hơn thôi.”

Cậu không đợi cô trả lời, đóng sầm cửa phòng lại một lần nữa.

Linh An đứng đó, bàn tay run rẩy đặt lên nắm cửa phòng mình. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt dường như đã cạn kiệt.

Cô bước vào phòng, thả mình xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà. Tiếng mưa ngoài kia vẫn rả rích, nhịp điệu đơn điệu như trêu ngươi sự hỗn loạn trong lòng cô.

Ở đâu đó trong thành phố, Thẩm An Hoàng đang đứng trước cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, nhìn mưa rơi. Cậu không thể quên ánh mắt Linh An dưới cơn mưa ấy, một ánh mắt mang theo cả thế giới đang sụp đổ.

Hoàng khẽ thở dài, bàn tay vô thức siết lại. Trong lòng cậu, một giọng nói thì thầm, nhắc nhở rằng cậu không nên can thiệp, nhưng lại có một giọng khác, mạnh mẽ hơn, thôi thúc cậu không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Cơn mưa vẫn rơi, như thể không bao giờ kết thúc.

Tuyết Dương
 
Top