Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trinh thám] Tây Tống - Miên

[Trinh thám] Tây Tống - Miên

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Tây Tống

20200625_172753.jpg


Tác giả: Miên
Thể loại: Ngôn tình, trinh thám, ân oán
Rating: K
Tình trạng: Đang tiến hành
Số chương: 40 chương (ước chừng)
Link thảo luận: Đây
Văn án:​

Trước khi Tưởng Tây Âm xuất hiện, Tống Duệ chưa từng có hứng thú với cô gái nào cả.

Sau khi Tưởng Tây Âm xuất hiện, Tống Duệ chỉ có hứng thú với một mình cô.

"Nếu có một ngày, Tống Duệ thua trận thì đó là thua trên tay Tưởng Tây Âm..."
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Phần 1: Dục vọng

Tôi có một niềm khao khát cháy bỏng. Tôi có một ham muốn tham lam. Mỗi ngày, dục vọng trong tôi càng bùng phát, trở nên dục vọng chiếm hữu.

Tôi là một con thú hoang với khao khát cái đẹp.

Tôi muốn ngắm nhìn đôi môi hồng mọng ấy.

Tôi muốn vuốt ve vòng eo thon nhỏ ấy.

Tôi muốn nghe tiếng rên rỉ vui sướng trong cơn hoan lạc.

Và tôi cũng say trong cơn hoan lạc tuyệt mỹ này.

Nhưng... Tại sao nó lại khóc? Nó dám khóc?

Dù nó yếu ớt nhưng vẫn cố giãy dụa, chống cự lại. Sao nó thích đối nghịch tôi, sao nó dám? Nó phải vui vẻ trong cơn hoan lạc này, cảm thấy sung sướng vì được tôi nâng niu. Con này, con bé này!

Không ai có thể chống cự, dù là ai đi chăng nữa, tất cả mọi chuyện đều nằm trong suy tính của tôi.

Muốn chống cự, chỉ có chết!


_____
02/07/2020

Chương 1

Đêm ấy, tôi nhớ ông ta run rẩy nhìn tôi.

Ông ta trừng mắt, con ngươi đen láy đầy vẻ kinh hãi, tuy đã bị bịt miệng nhưng vẫn cố gắng gào thét. Cứ gào đi, cứ thét đi, dù ông có gào khàn cổ cũng chẳng có ai đến cứu ông đâu. Dạng người như ông, tại sao phải cứu?

Ông thấy không, khi cận kề cái chết, chẳng có ai là không sợ hãi. Ông cũng thế, ông nực cười lắm. Như một con quạ rơi vào bẫy, cứ mãi vỗ cánh, muốn bay lên nhưng không thể. Cái giá phải trả không chỉ là sự tự do đâu mà còn là mạng sống.

Đáng lắm! Ông chết đáng lắm!

Tiếng cười đầy bi thương vang vọng cả căn phòng, đau đớn như đứt từng khúc ruột...

Đến cuối cùng chỉ mong em mãi hạnh phúc...

____

Tưởng Tây Âm ăn xong bát mì rồi bước ra khỏi quán ăn.

Cô kéo mũ lên che kín đầu, lững thững rảo bước về nhà.

Cô mới về nước không lâu. Trước đó, cô đi du học ở Mexico, thời tiết ở Mexico khá khắc nghiệt, nắng nóng gay gắt, thành ra cô đã quen với cái nóng sau khi ở năm năm tại Mexico. Thời tiết trong nước khác hoàn toàn với Mexico. Lúc này, trời rất lạnh, mà Tưởng Tây Âm rất sợ lạnh. Ngoài ra, cô lại thấy may mắn, tuy trời rất lạnh nhưng khô ráo, không mưa.

Không gì vui bằng khi được sống trên mảnh đất quê hương. Tưởng Tây Âm nghĩ thế. Ít ra, cô được an ủi phần nào khi nhìn thấy những gương mặt thân thuộc, khi nghe thấy tiếng mẹ đẻ, khi được ăn những món truyền thống Phương Đông, khi được làm việc tại quê hương... Thật ra, cuộc sống cũng không mấy khó khăn.

Sau khi về nước, Tưởng Tây Âm tìm nhà trọ tại thành phố Cam này. Cô chính là "bạch phú mỹ" trong truyền thuyết, cô quen với tiêu chuẩn sống cao tại Mexico nên dù chỉ có một mình, cô cũng thuê một căn hộ rất rộng, tọa lạc tại khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố Cam.

Bảo an cũng đã quen với Tưởng Tây Âm, nhìn thấy cô bước đến, anh ta cười: "Cô Tưởng, buổi tối tốt lành!"

Cô nhìn miệng anh bảo an rồi khẽ gật đầu, đi vào trong.

Bây giờ đã là mười giờ tối, dãy hàng lang tầng 13 vắng lặng, chỉ có tiếng ma sát giữa đôi giày cô đang đi và nền đất.

Tưởng Tây Âm dừng lại trước căn hộ số 1310 rồi cô cúi đầu, đưa tay vào trong túi áo để tìm thẻ.

Bỗng nhiên, cửa căn hộ bên cạnh mở ra. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống nền đất. Bóng của ai đó đổ dài trên nền đất. Không gian tĩnh lặng đến lạ.

Tưởng Tây Âm liếc cái bóng rồi ngẩng đầu lên. Là chủ căn hộ số 1312, hàng xóm của cô.

Cô vốn là người hướng nội, chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với ai, đừng nói là... Một ông bác hàng xóm háo sắc.

Mấy ngày trước, khi cô chuyển đồ đến đây, người hàng xóm đầu tiên cô gặp là ông này. Dáng vẻ ông ta rất đoan chính, áo quần phẳng phiu, chắc khoảng gần năm mươi. Trông đoan chính, tri thức là thế nhưng, cô nhận ra, trong ánh mắt ông ta không giấu được vẻ dâm dục.

Khi ấy, ông ta niềm nở chào hỏi cô, ngỏ ý muốn giúp đỡ cô nhưng cô từ chối.

Thời gian sau, tần suất gặp được ông ta rất cao, trong lòng cô cũng hơi sinh nghi. Mỗi lần gặp được, cô chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng trở về nhà.

Còn lần này, không biết là trùng hợp hay cố ý...

"Cô Tưởng, cô mới ra ngoài về à?" Ông ta bước hẳn ra ngoài, đóng cửa lại.

Cô khẽ gật đầu: "Chào chú Lý, muộn rồi, chú đi đâu đấy?"

Lý Khưu đưa mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, đôi mắt cười híp lại: "Hóng gió thôi mà. Tiểu Tưởng, dù sao cô cũng là phụ nữ, đừng đi đêm nhiều, nguy hiểm lắm."

Nói rồi, ông ta đưa tay ra, dường như định động vào vai cô.

Tưởng Tây Âm lùi lại, mặt không đổi sắc nói: "Chú Lý, cháu vào nhà đây."

Lý Khưu nhìn bóng lưng của Tưởng Tây Âm, khóe miệng khẽ nhếch. Ông ta đưa lưỡi ra, liếm liếm môi.

Cũng không tệ lắm.

Thật hào hứng!

Nghĩ rồi, ông ta nheo mắt, nhìn chằm chằm vào con số "1310" rồi quay trở lại căn hộ của mình.

Sau khi về nhà, Tưởng Tây Âm lập tức đi tắm nước nóng.

Cô đứng trước gương, cởi bỏ cái máy đeo ở tai ra, xoa xoa mái tóc ngắn còn đang ướt của mình. Rồi cô vén tóc mái lên, nhìn chằm chằm vào gương. Qua tấm gương, cô nhìn thấy vết sẹo trên trán, một vết sẹo dài bốn phân. Cô đưa tay, vuốt ve vết sẹo trên trán, sau đó mỉm cười.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Tưởng Tây Âm ra bàn làm việc, mở laptop ra.

Có tin nhắn mới từ gmail.

"Chào Tây Âm

Cô đã biết tin cháu được nhận rồi, chúc mừng cháu nhé. Cháu được phân vào tổ chuyên án số 1, nghe nói năng suất làm việc của tổ này rất khá, có nhiều người giỏi. Cô mong, cháu phát huy được hết những gì mình đã học tại Mexico để hoàn thành tốt công việc và thực hiện được điều mà cháu luôn mong muốn nhé."

Tưởng Tây Âm vui vẻ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhưng lại là vầng trăng khuyết trong trời đêm sâu thẳm. Một lúc sau, cô trả lời.

"Chào cô ạ.

Cảm ơn cô đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Cháu không có người thân quen, may mà có cô giúp đỡ. Cháu sẽ cố gắng ạ!"

Gập máy tính lại, Tưởng Tây Âm đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường. Cô dụi dụi mắt, xoa xoa tai, ngáp một cái thật lớn rồi vùi mình vào trong chăn. Trong lúc ngủ, Tưởng Tây Âm mơ màng nói mớ: "Ba... Mẹ..."

Tưởng Tây Âm không phải là một cô gái nề nếp. Cô thích ngủ nướng. Hiện tại, cô đã tìm được việc nhưng chưa chính thức đi làm nên suốt ngày ở trong nhà. Thi thoảng, cô ra ngoài ăn một bát mỳ, mua vài thứ lặt vặt.

Tưởng Tây Âm chợt tỉnh giấc do khát nước. Cô mơ màng ra khỏi phòng ngủ, liếc nhìn đồng hồ đặt trên kệ tivi.

"Giờ mới có bảy giờ thôi à!" Cô lẩm bẩm.

Đang định đi rót nước, cô đột ngột dừng bước.

Hình như... Có ai đang gọi cửa ấy nhỉ? Có phải không? Cô nghe không rõ lắm.

Cô cau mày, tiến đến gần cửa: "Ai đó?"

Rồi cô sực nhớ ra, bản thân không nghe thấy gì, đành đi ra mở cửa.

Trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, mái tóc hơi rối, đôi mắt một mí híp híp lại nhìn cô. Mãi một lúc sau, anh ta giơ một tấm thẻ ra, mở miệng: "Xin chào, tôi là đội trưởng đội chuyên án số 1 thuộc Cục Cảnh sát thành phố Cam."

Tưởng Tây Âm nhìn chăm chăm tấm thẻ công tác của người đàn ông.

Tên: Tống Duệ
Chức vụ: Tổ trưởng tổ chuyên án số 1 thuộc Cục Cảnh sát thành phố Cam

Người đàn ông... tên là Tống Duệ, tổ trưởng tổ chuyên án số 1 thuộc Cục Cảnh sát thành phố Cam?
 
Sửa lần cuối:
Top