Giữa phố chợ đông đúc, tiếng ồn ào chen chúc như sóng vỗ, một đứa trẻ lem luốc ngồi co ro bên vệ đường. Mùa đông năm ấy lạnh đến nỗi ngón tay hắn tím tái, đôi mắt trũng sâu khô khốc chẳng còn biết mong chờ điều gì. Hắn đã quen với việc bị người ta khinh miệt, quen với cái đói cồn cào đến mức ruột gan như bị cắt từng mảnh. Trong thế giới mà một cọng rơm cũng đáng giá hơn sinh mạng một đứa ăn mày, hắn chẳng nghĩ mình sẽ sống qua được ngày hôm sau.
Thế rồi một bàn tay chìa ra.
Trắng mịn. Nhỏ bé. Lạ lẫm.
Ánh mắt hắn chậm rãi ngẩng lên, lần đầu tiên thấy một người đẹp đến thế. Không phải chỉ đẹp vì dung mạo mà vì… ánh sáng quanh nàng. Ánh sáng ấy đối lập hoàn toàn với bùn đất hắn đang ngụp lặn.
Giọng nàng vang lên, dịu dàng và chắc nịch:
“Tiểu ăn mày… đi theo ta. Tỷ tỷ bảo hộ ngươi.”
Câu nói ấy, tưởng chừng đơn giản, lại trở thành sợi dây kéo hắn khỏi vực thẳm. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cảm giác an toàn ,thứ mà đến cả giấc mơ cũng không dám chạm vào.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn tự hứa với bản thân: nếu có thể sống, hắn sẽ mang theo sự ấm áp này cả đời.
Hắn theo nàng về phủ. Phủ đệ đệ nhất trong thành , xa hoa đến mức hắn tưởng như bước vào giấc mơ. Đèn lồng treo cao, cầu đá bắc qua hồ cá, sảnh lớn lát ngọc, ngay cả hầu gái cũng ăn vận lụa là. Một đứa trẻ từng ngủ gầm cầu, giờ lại được đặt chân vào nơi mà giới quý tộc cũng phải kính ngưỡng.
Nhưng hắn chẳng để tâm đến những điều ấy. Thứ hắn quan tâm chỉ là nàng ,ân nhân cứu mạng, người đầu tiên gọi hắn là “người” chứ không phải “thứ rác rưởi”.
Hắn bắt đầu tu hành. Ngày đêm khổ luyện, dốc hết sức lực. Hắn không muốn mãi là đứa trẻ ăn mày được nàng cưu mang. Hắn muốn đủ mạnh… để bảo vệ bàn tay từng chìa ra cho mình.
Không ai ngờ, hắn lại là một kỳ tài hiếm có. Mười năm ngắn ngủi, hắn đột phá liên tục, bước lên Thánh cảnh, trở thành một trong mười Thần Long Tử , những thiên tài mạnh nhất quốc gia.
Tên tuổi hắn vang danh khắp nơi. Cũng nhờ hắn, phủ của nàng ngày càng được trọng vọng, quyền thế vươn cao như diều gặp gió. Bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu âm mưu, hắn đều đứng ra gánh. Chỉ cần nàng bình an, hắn sẵn sàng đạp lên mọi đau khổ.
Hắn chưa từng xin gì từ nàng. Chưa từng mở miệng đòi đáp lại. Chỉ cần được ở cạnh nàng, vậy là đủ.
Trong mắt hắn, nàng là cứu rỗi. Trong tim hắn, nàng là sinh mệnh.
Nhưng yên bình chưa bao giờ tồn tại mãi mãi. Biến cố đầu tiên xảy đến, và vết nứt nhỏ trong lòng hắn bắt đầu hình thành.
Một người họ hàng xa của nàng "gã phú nhị đại ngạo mạn và trơ tráo ",gây chuyện động trời. Vì tranh đoạt con gái của một phú thương, gã đốt cả nhà người ta, không chừa đường sống. Cả thành chấn động, tiếng đòi chém đầu vang lên khắp nơi.
Trong mắt hắn, đó là một kẻ khốn nạn không đáng sống.
Nhưng… nàng lại đứng ra bênh vực.
“Ngươi chẳng hiểu đâu,” nàng nhìn hắn, giọng kiên quyết. “Hắn là người nhà ta.”
Hắn lặng im. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được một thứ gì đó nặng nề đè lên lồng ngực ,thất vọng. Nhưng hắn vẫn nhủ thầm: chỉ là một lần, chỉ lần này thôi. Vì nàng muốn, hắn sẽ làm.
Gã họ hàng ấy không biết sợ, cũng chẳng biết hối hận. Được nàng bảo vệ một lần, hắn được nước lấn tới. Lần này, hắn cưỡng đoạt thê tử của Thần Long Tử đứng đầu ,người đó là huynh đệ thân thiết nhất của hắn.
Sự việc nổ ra như sấm dậy. Kiếm của vị huynh đệ ấy chỉ cần vung lên là phủ nàng sẽ hóa tro tàn. Không ai trong thiên hạ dám cản.
Nhưng một lần nữa, nàng bước ra chắn trước mặt gã khốn ấy.
Ánh mắt nàng nhìn hắn ,ngạo nhiên, tự trào, như thể điều nàng làm là hiển nhiên, và hắn… chắc chắn sẽ gánh lấy tất cả.
“Ngươi không phải đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời sao?”
Khoảnh khắc ấy ,hắn nhìn nàng rất lâu . Trong lòng hắn, thứ cảm xúc hỗn loạn không tên trào lên, vừa đau, vừa giận, vừa buồn cười. Nhưng rồi tất cả chỉ hóa thành một nụ cười nhạt.
Hắn quay người, bước ra khỏi hàng. Mỗi bước đi, hắn cảm nhận được kiếm trong lòng mình đang rạn nứt.
Trận chiến nổ ra dữ dội . Kiếm quang xé trời, khí huyết rung động . Hắn và huynh đệ ,hai "Thần Long Tử" từng kề vai chiến đấu , giờ đối đầu trong cảnh máu nhuộm tuyết trắng.
Hắn mạnh, nhưng hắn thua.
Thua vì kiếm hắn không còn trọn vẹn.
Thua vì lòng hắn đã phân đôi giữa tình và nghĩa.
Hắn ngã xuống, máu đỏ thẫm, tuyết lạnh lẽo vây quanh.
Huynh đệ kia bước lại gần, ánh mắt phức tạp.
“Ngươi có biết nàng đã làm gì không?”
Hắn bật cười, máu nơi khóe môi nhuộm đỏ hàm răng.
“Biết chứ… Nhưng hơn cả thế… nàng là sinh mệnh của ta.”
Huynh đệ im lặng thật lâu . Rồi xoay người bỏ đi, chẳng nói thêm một lời .
Hắn nằm đó, thoi thóp. Gió lạnh cắt da. Tiếng bước chân vội vã. Rồi một vòng tay ôm lấy hắn , run rẩy, tuyệt vọng.
Lần đầu tiên, hắn nghe thấy tiếng nàng khóc. Lần đầu tiên, nàng gọi tên hắn.
Tên hắn… ngọt ngào và đau đớn đến mức trái tim hắn khẽ run.
Nhưng hắn chẳng còn sức để mở mắt nữa.
Hắn biết nàng khóc, nhưng hắn cũng biết nàng khóc không phải vì hắn. Nàng khóc vì sau này… sẽ chẳng còn ai bảo vệ nàng nữa.
Còn hắn… vốn chưa từng tồn tại trong trái tim nàng.
Trong hơi thở cuối, hắn khẽ thì thầm, tiếng nói chỉ mình hắn nghe thấy:
“Lời hứa đó… Ta chỉ muốn bảo vệ bàn tay năm ấy. Không phải… thứ nàng đã trở thành hôm nay.”
Tuyết phủ dày thêm. Bàn tay năm xưa từng chìa ra cứu hắn… giờ lạnh ngắt.