“Đã trễ rồi, chúng ta về thôi!” Nói xong liền bế Giang Yến Ly lên, tiến thẳng về phía cửa, trong sự hâm mộ, cũng như ghen tị của nhiều người. Chỉ riêng Giang Yến Ly vẫn còn ngây ngốc trong vòng tay của ai kia, chẳng biết trời đất gì… Đến khi thang máy phát lên một tiếng ‘Ting’, cô mới giật mình, liền vùng khỏi người anh:
“Triệu Tư Thần, mau thả tôi xuống!”
Triệu Tư thần xem lời cô như gió thoảng qua tay, vứt sang một bên, hiên ngang bế cô bước ra khỏi ‘Black night’.
Giang Yến Ly từ đầu đến cuối không chịu yên, vùng vẫy mãnh liệt, khiến cho Triệu Tư Thần có chút tức giận: “Em còn dám vùng vẫy, tôi sẽ vứt em xuống đây ngay lập tức”.
“Anh…” Cô thực sự rất tức giận, nhưng lời nói của Triệu Tư Thần giống như một loại thần chú, có thể điều khiển thần trí của con người. Giang Yến Ly liền nghe lời, yên lặng cho ai đó bế đi, rồi nhét vào trong xe.
Lúc thả cô vào trong xe, Triệu Tư Thần mới giương môi cười:
“Như vậy mới là cô bé ngoan!”
Nụ cười tươi tắn ấy, lúc này rơi vào tầm mắt của Giang Yến Ly liền trở thành nụ cười trơ trẽn của loài sói, cô liền rùng mình một cái, cảm thấy có điềm không lành…
Cô len lén nhìn Triệu Tư Thần đang lái xe bên cạnh, muốn hỏi gì đó nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, liền như con rùa nhỏ, cúi gầm mặt, đôi tay không an phận cứ xoắn xoắn… Làm cho anh có chút buồn cười.
Triệu Tư Thần vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen dài của cô, giọng đầy cưng chiều: “Cô bé ngốc!”
Giang Nhân Ly vì động tác nhẹ nhàng của anh khiến tim đột nhiên đập mạnh, hai má cũng nóng lên, thẹn thùng không dám nhìn anh, quay mặt ra phía cửa kính nói vọng lại: “Hừ, anh mới ngốc!”
Xe anh vừa dừng lại trước sảnh khách sạn, Giang Yến Ly như gặp được hồ nước ở giữa sa mạc, ba chân bốn cẳng chạy vào.
Khóe mắt của Triệu Tư Thần mang đầy ý cười, không nhanh không chậm đuổi theo con thỏ nhỏ. Trong đầu anh lúc này, toàn là hình ảnh của con thỏ nhỏ đang chạy trốn con sói lớn, dù đã tìm được hang động để nấp, nhưng nó quên rằng, hang động đó không hề kiên cố!
Anh đứng trước cửa phòng cô, gõ gõ nói:
“Em không định mời tôi vào uống cốc nước à?”
Không nghe tiếng ai trả lời, Triệu Tư Thần liền mở cửa bước vào trong. Từ trong nhà tắm truyền ra âm thanh nước chảy ‘Róc rách’ nghe vô cùng ái muội. Anh ngồi đó, nhìn đăm chiêu cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, chân mày khẽ chau lại như đang toan tính điều gì đó?
Thật ra, Triệu Tư Thần đang nghĩ xem, khi cô bước ra từ phòng tắm đáng vẻ sẽ như thế nào, có mặc đồ hay không và chuyện chính là làm sao đem cô gạo nấu thành cơm… Haizz, con đường cưới vợ thật gian nan!
Chừng mười phút sau, Giang Yến Ly từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn chưa được lau khô, từng giọt từng giọt theo tóc dài chảy vào trong ngực căn tròn, quan trọng hơn là, chiếc váy ngủ cô mặc trong vô cùng sexy.
“Aaaa… Triệu Tư Thần, anh làm gì ở đây?” Nhìn người đàn ông như tượng gỗ đăng ngồi trên giường mình, Giang Yến Ly liền hốt hoảng hét lên.
Còn Triệu Tư Thần vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hòn đá, tượng gỗ, ngây ngốc nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô. Miệng chỉ có thể thốt lên ba từ: “Cửa không khóa”
Giang Yến Ly nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Triệu Tư Thần, theo đó rơi trên bầu ngực của cô. Ngực cô không to lắm, có điều chúng trong trắng trẻo, tròn trịa rất dễ thương… Khoan đã, ánh mắt của anh ta như vậy là... ?
Cô liền cầm lấy chiếc khăn lau tóc nãy giờ, che lấy tầm mắt của Triệu Tư Thần, lên tiếng nói:
“Này, anh nhìn đi đâu đấy!”
Triệu Tư Thần mượn thế tiến tới, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô kéo cô nằm xuống giường:
“Thật không an phận tí nào!”
Cô giật mình, giương đôi mắt đẹp lên nhìn anh, nói: “Thả ra, Triệu Tư Thần, anh mau thả tôi ra!”
Tay chân liên tục vùng vậy, vô tình đập trúng chỗ không nên…
Trán của Triệu Tư Thần liền nổi lên vài sợi gân xanh, giật giật liên lục, anh lên tiếng:
“Mẹ kiếp, em định hủy chồng mình luôn à?”
“Tôi không cố ý!” nói rồi, kéo anh ngồi dậy, đôi mắt nhìn chỗ đang trương lên trong quần của Triệu Tư Thần, e thẹn hỏi: “Anh… Không sao chứ?”, anh không bị hư chứ?
“Ánh mắt em như vậy là có ý gì? Coi thường tôi à!”
Màn hai nhanh chóng được bắt đầu.
Triệu Tư Thần nhanh chóng chợp lấy đôi môi Giang Yến Ly, tay cũng vô cùng phối hợp, ngao du trên khắp cơ thể cô, từng đợt hơi nóng phả vào từng tất da, tất thịt, khiến cô mê muội. Cô thích cái cảm giác đê mê này. Nhưng chút ý trí còn sót lại, lên tiếng nhắc nhở cô. Dùng hết sức bình sinh, thoát khỏi khoang miệng của Triệu Tư Thần, cô thở dốc, lên tiếng:
“Triệu Tư Thần, dừng lại, chúng ta không nên như vậy. Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện trước được không?”
“Cái gì mà nên với không nên, cái gì mà đi bệnh viện. Tôi chính là muốn em, ngay bây giờ!”
Buông cô ra, choanh nhanh nhẹn cởi bỏ tây trang trên người, cơ bắp săn chắc, da màu đồng mạnh mẽ, thu hút tầm mắt của Giang Yến Ly. Đến khi trên người Triệu Tư Thần không còn gì cả, cô mới phát hiện… Mình thật sự không xong rồi!
Anh nhìn cô, miệng giảo hoạt thốt lên vài tiếng khiêu khích: “Có phải là bị thân hình tôi mê hoặc rồi không?”
“Anh…”.
Thân thể nam nhân to lớn liền ôm lấy nữ nhân nhỏ bé, không cho cô có cơ hội chạy thoát, môi hé mở ngậm lấy cánh cánh hoa đào phía dưới. Môi lưỡi quấn quýt, khiến cho người ta có cảm giác ngà ngà say.
Triệu Tư Thần rất biết nắm giữ thời cơ, trong khi cô miên man cảm thụ hương vị mới lạ, đồ ngủ từ khi nào đã bị anh cởi ra, không còn một mảnh…
Nhìn thân thể trắng hồng, mềm mịn như bông đang nằm dưới thân, chỗ nào dưới thân phản ứng kịch liệt.
Giang Yến Ly có thể cảm nhận được, chỗ đó của anh để trên người mình, một chuyển biến dần, nó hình như đang to ra… Vừa nghĩ, đã bị hành động của anh làm cho mê muội, môi lưỡi điêu luyện chuyển từ môi, xuống cổ rồi dừng lại ở bầu ngực, mút mút điên dại.
Đến khi thân thể cả hai như muốn phát hỏa, anh lên tiếng: “Em, sẵn sàng chưa?”
Ban đầu cùng Triệu Tư Thần làm điều ái muội, cô cũng có chút ngượng ngùng, còn có cả khó tin, nhưng đến giờ phút này, Giang Yến Ly cô thật sự không thể từ chối, cũng không còn đường lui nữa…
Cô đáp lại anh bằng một cái chớp mắt, có mơ hồ, có khoái cảm cũng có cả đê mê. Người đàn ông này, từ lâu cô đã yêu mất rồi! Chỉ là hai người chưa từng có bất cứ gắn bó nào với nhau ngoài công việc. Có lẽ, đã đến lúc Giang Yến Ly cô buông đi quá khứ, tìm đến một người mình có thể yêu thương.
Khi Triệu Tư Thần tiến vào trong cô, cảm giác chặt khít đó thật tuyệt vời, anh chậm chạp hưởng thụ tiến vào bên trong. Cùng lúc đó, Giang Yến Ly phải nói là như sét đánh ngang tay, thân thể cô đột ngột căng cứng, phía dưới càng đau rát dữ dội, khiến cô phát ra tiếng rên: “A, đau… Buông ra, anh mau buông ra, xin anh đấy!”
Người ta nói, lần đầu tiên của người con gái sẽ rất đau, cô chỉ nghĩ nó giống như bị dao cắt phải tay thôi có cần làm quá vậy không? Nhưng, thực nghiệm mới biết, đau đớn vô cùng, cô ghét cảm giác đau đớn này! Cô càng muốn dừng lại, thì như có một thứ gì đó bên trong thân thể cô dụ hoặc khiến cô tiến không được, lui cũng không xong.
Anh biết, đây cũng là lần đầu của cô, chỉ nhẹ nhàng va chạm, nhưng càng kéo dài, anh càng thích cái cảm giác này hơn, khiến tâm hồn con người ta thoải mái tột cùng.
Trên người cô, lúc nhanh lúc chậm ra vào, nhìn thân thể kiều mị dưới thân vì bị cơn đau xâm chiếm, anh vội dỗ: “Ngoan nào, nhanh thôi, sẽ không còn đau nữa!”, môi anh ngậm lấy hoa đào trước mặt ngậm mút.
Giang Yến Ly giương mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn người đàn ông liên tục ra vào trên thân mình, nói: “Anh nhanh lên một chút, tôi không chịu nỗi nữa!”
“Em định tra tấn anh tới khi nào nữa, mới hơn mười phút… Anh là đàn ông đích thực đấy!”
Nói rồi, mặc kệ cô đau đớn, đưa vật ấm nóng, nam tính, tiến vào. Thời khắc này còn mãnh liệt hơn bao giờ hết, Triệu Tư Thần hì hục cày cấy, còn Giang Yến Ly như một con rối gỗ, tùy người ta muốn làm gì thì làm.
Ba tiếng sau
Cuối cùng Triệu Tư Thần cũng được thỏa mãn, nhìn con gấu bông đang ỉu xìu nằm trong ngực mình, hôn khẽ lên trán cô, thở dài nói: “Vất vả rồi!”
…
Giang Yến Ly thức dậy cũng đã hơn mười hai giờ trưa, nhìn đồng hồ, cô hốt hoảng kêu lên ‘Trễ rồi, trễ thật rồi!’, liền xốc chăn, hướng thẳng đến phía nhà vệ sinh.
Nào ngờ, vừa bước xuống, hai chân giống như chẳng còn chút sức lực, ngã nhào xuống đất.Cảm giác đau đớn truyền đến, không những ngoài da mà còn có chỗ bí mật kia. Cô đưa mắt kiểm tra một loạt, phát hiện trên người mình lại không mảnh vãi che thân, còn cả những dấu vết đỏ hoan lạc để lại.
Hàng loạt hình ảnh như công tắc tự động, tua nhanh trong não cô. Nhớ lại cảnh đêm qua, cô cuối gầm mặt nói nhỏ ‘Thì ra là thật, không phải mơ!’. Bây giờ cô phải làm sao bây giờ, làm sao đối mặt với Triệu Tư Thần đây. Giang Yến Ly cô hết đường thật rồi!
Ngay lúc cô đang ngồi trên sàn nhà lẩm bẩm điều gì đó, Triệu Tư Thần mở cửa bước vào. Nhìn nữ nhân nhếch nhác ngồi trên sàn, vẻ mặt muốn khóc trong vô cùng đáng thương. Anh vội bước tới, bế cô lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao em lại ngồi dưới sàn?”
Giang Yến Ly nhìn anh, nước mắt chảy dài, phải nói đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, vẻ mặt làm nũng, đáng thương, tội nghiệp, khiến anh đau lòng không thôi! Bế cô ngồi trên giường, anh dỗ:
“Nói anh nghe, có chuyện gì? Sao lại khóc?”
Thật sự thì anh thích dáng vẻ này của cô hơn, kiều mị, mỏng manh, khiến người khác hết mực cưng chìu.
Giang Yến Ly như cô bé nhỏ được dỗ dành, liền nín khóc ôm lấy Triệu Tư Thần thút thít nói:
“Chân em đau, không đi được!”
Mãi về sau này, mỗi khi Triệu Tư Thần nhắc đến sự việc này, liền khiến cô muốn đào một cái hố để chôn mình cho xong! Rốt cuộc, lúc ấy cái liêm sỉ của mình chạy đi đâu mất rồi?