Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Thiên thần tháng mười hai - Moe

[Truyện ngắn] Thiên thần tháng mười hai - Moe
Tham gia
14/6/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
64
Điểm
13
Tên truyện: Thiên thần tháng mười hai
anh-angel-dep-nhat_105902390.jpg


Tác giả: Moe
Thể loại: Tragedy
Độ dài: 1 chương
Giới hạn độ tuổi: K
Link thảo luận: Đây
-
"Nhìn kìa, nhìn kìa là nó đúng không?"

"Đúng rồi, đúng nó đó, thật là ghê tởm quá."

"Là một con điếm còn ngu đến mức để bị dính bầu, có con. Đúng là muốn cả nhà nó không còn chỗ để giấu mặt đi mà."

Làm ơn đừng như vậy mà...
oOo

"Hộc... Hộc... "

Eli mệt nhọc mở đôi mắt nặng trĩu, hai bọng mắt lớn và thâm quầng, lại là giữa đêm. Em nhẹ trở mình, thở ra một cách nặng nhọc rồi đưa tay quẹt ngang hai hàng nước mắt còn nóng hổi và cả những giọt mồ hôi trên khuôn mặt có phần gầy gò của mình.

Những lời nói cay nghiệt, mang đầy sự xúc phạm về mẹ cứ vang lên trong giấc mơ của em mỗi khi màn đêm buông xuống. Mặc dù nó đã xảy ra thật nhiều, nhưng em không tài nào quen nổi cảm giác đó, cơ thể em dần co lại, nhẹ run lên, em lại khóc, nước mắt lăn dài xuống gối. Tại sao nó cứ bám lấy em hoài vậy? Một cô bé mới lên mười tuổi như em làm sao để chịu đựng đây?

Lộc cộc, lạch cạch…

Tiếng giày cao gót nện trên nền nhà lạnh lẽo. Em nhận ra ngay là mẹ đã về. Nhưng truyền đến ngay sau tiếng giày của mẹ là nhiều thứ tiếng khác lộn xộn, vội vàng... "Mẹ làm gì vậy nhỉ?" Eli thầm nghĩ. "Đã khuya vậy rồi mà."

Eli nhẹ nhàng đứng dậy bước ra khỏi nệm và mở hé cửa phòng, trước mắt em là đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếng rên mụ mị cùng trăm ngàn lời êm tai mà em không hiểu hết được. Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy cảnh tượng ấy, cảnh tượng khủng khiếp đối với một đứa trẻ. Lúc ấy, em không hề biết rằng nó sẽ là nỗi ám ảnh của em mỗi khi nhớ về.

Cứ mỗi lần mẹ về cùng với những gã đàn ông lạ mặt như thế, em lại tự nhốt mình trong căn tủ nhỏ ở góc phòng, bịt chặt tai và chờ đợi. Khoảng thời gian đó, đối với mẹ, đối với gã đàn ông kia và đối với mọi người có lẽ cũng chỉ là vài tiếng ngắn ngủi bình thường nhưng đối với em thì nó dài như cái lạnh mùa đông vậy. Khi người đàn ông kia rời đi em mới bước ra khỏi tủ và mở cửa tìm mẹ. Lúc nào cũng như vậy cơ thể mẹ trần truồng, vài vết bầm tím và vài dấu hôn đỏ còn lưu lại. Mẹ trông có vẻ mệt mỏi nằm nghiêng trên chiếc niệm cũ, mái tóc rối che đi cả gương mặt. Cả phòng bây giờ không còn những hình ảnh, âm thanh mụ mị, chỉ còn mẹ và mùi nước hoa nam, nữ trộn lẫn vào nhau, nồng nặc và khó chịu khiến em ngay lập tức muốn nôn ra. Sau đó em lại quay trở về giường ngủ, trùm kín chăn và cố gắng để không khóc nấc lên. Em sợ rằng nếu để mẹ nghe được những tiếng thút thít của em, thì chắc chắn em sẽ trở lại nhà kho tối ẩm cùng vết bầm tím trên người.

Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn con đi, như những người bố mẹ của bạn con ấy. Nhìn con, bằng đôi mắt trìu mến.

oOo

Tháng chín kết thúc để mở ra một mùa đông giá lạnh trên thành phố London. Đó cũng là lúc bầu trời nhuộm màu nắng nhường chỗ cho mây mù và những ngày tuyết rơi, mưa nặng hạt. Bầu không khí buốt giá khiến cho mọi thứ trông ảm đạm, tẻ nhạt hơn.

“Hôm nay không phải ngày nên mặc đồng phục.” Eli vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng. Cơ thể bé nhỏ có phần run lên vì lạnh. Tấm áo mùa đông đã nhạt màu, đôi chỗ sờn mục vì những trận đòn roi, nó không đủ sức để che chắn gió lạnh cho em.

Những dấu chân nhỏ xíu của em in trên nền tuyết trắng. Trông nó thật cô độc khi không có dấu chân người lớn bên cạnh. Mắt em thì không thể rời khỏi hình ảnh bạn bè được bố mẹ dắt tay, vui vẻ cười nói. Cổ họng em có gì đó nghẹn lại… Em khao khát điều bình thường đó…

Bộp!

Một cảm giác ướt át và lành lạnh từ phía sau gáy truyền ra cả cơ thể khiến em rùng mình một cái.

Là tuyết. Eli đưa tay lên và lấy ra số tuyết còn chưa kịp tan. Lại là đám nhóc đó.

"Ha ha ha, tao tưởng mày không bao giờ đến trường cơ chứ, Eli?"

Thằng béo đáng ghét cười ha hả và giễu cợt em. Chúng nhìn em đầy hứng thú, trong tay thì xoa xoa những cục tuyết lớn.

"Tại sao tao phải nghỉ học chứ? Vì có đám bạn xấu xí như chúng mày sao? Tao sẽ không làm việc gì khiến mẹ tao buồn." Em bình thản.

"Việc gì khiến mẹ mày buồn cơ? Không phải mày chỉ là sợ rằng mẹ mày sẽ bỏ mày trong tu viện nếu mày làm mẹ mày tức giận thôi sao?”

"Ừ đúng rồi, như cái cách bố mày quăng mẹ con mày đi ấy. À không không, tao nghe mẹ tao nói rằng mẹ mày còn không biết người đã làm bà ta có bầu là ai. Phải vậy không Eli?" Thằng béo ấy không ngừng liến thoắng và rồi chốt lại một câu khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. “Mẹ mày chính là một con điếm rẻ tiền.”

"Một con điếm sao?" Eli lẩm nhẩm. Câu nói ấy như chạm đến tột cùng sự phẫn nộ của em. "Không ai được phép nói mẹ như vậy, không ai có quyền phán xét mẹ, không một ai." Eli gào lên, tức giận lao đến chỗ thằng béo kia cào vào mặt nó một vệt thật dài, trên cái má trắng hồng kia rươm rướm máu.

"Câm ngay, mày không có quyền nói như thế về mẹ tao!" Với bàn tay nhỏ và sức lực của một cô bé mỏng manh, em thể hiện sự tức tối qua khuôn mặt đỏ gay.

"Á á, cứu tao! Con nhỏ Eli điên rồi!"

Một đứa trong đám trẻ đã đi gọi giáo viên đến giải quyết "cuộc chơi vô bổ" này.

"Sao em lại làm như thế hả Eli? Đánh bạn là không tốt mà, em không nghe những lời cô dạy sao?"

"Dạ... tại bạn ấy xúc phạm mẹ em." Em nói lí nhí.

"Em nói gì cơ? Nói lớn lên xem nào."

"Tại... tại bạn ấy bảo mẹ em là một con điếm." Giọng em nghẹn đi vì nước mắt.

Cô giáo lặng đi trước lời nói của em, cô cũng bối rối trước hoàn cảnh này, với đứa trẻ này cô không biết phải làm gì cho tốt cả. Những điều con bé phải chịu đựng thật quá khủng khiếp.

"… Thôi được rồi, cô sẽ không phạt em, nhưng mà em phải đưa cho mẹ kí vào tờ giấy này."

Cầm tờ giấy trong tay, những vết thương trên lưng có phần đau nhói, mùi ẩm mốc của nhà kho như quẩn quanh đâu đây.

"... Dạ."
oOo

“Cái gì đây hả Eli? Tao đã cho tiền mày ăn học rồi mà còn đánh bạn nữa là sao?”

“Con… con…” Em run rẩy gồng mình để chịu đựng sự giận dữ của mẹ quất xuống tấm lưng gầy. Đau quá. Vết thương cũ lại nứt ra rồi...

“Thật là cái của nợ này, tối nay tao phải cắt cơm mày mới được, cút vào nhà kho đi.”

Em đẩy cánh cửa nhà kho, cái mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến em khó chịu, nhà kho chật chội và tối, có đầy những con bọ, thậm chí là chuột. Nhưng em quen rồi. Em chỉ mong nếu mình nghe lời mẹ thì mẹ sẽ bớt giận và để tâm đến em chút thôi,... một chút thôi cũng được.

"Xin mẹ hãy mở cánh cửa nhà kho ra và nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh cóng này của con."

Nhưng không, mẹ có vẻ chẳng quan tâm em.

Giờ này chắc me đã đi làm rồi, cái nghề mà ai cũng bàn tán về nó. Em không hiểu được tại sao mẹ lại làm nghề này, phải chăng nhà mình nghèo đến mức như thế?

Em cảm thấy đau đớn lắm, không phải đau đớn vì vết thương nữa mà chính là vì sự cô đơn. Sự cô đơn khi không được sưởi ấm trong tình yêu thương của bố và mẹ.

Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Eli nhiều lần nghĩ như thế. Là con không xứng đáng được yêu thương hay là mẹ còn quá nhiều uất ức? Chắc là mẹ còn điều gì không thể nói ra rồi…

Mẹ ơi, yên tâm nhé, dù thế nào đi nữa, con vẫn luôn yêu thương mẹ.

oOo

Eli tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình. Có lẽ em đã bất tỉnh khi còn nằm trong nhà kho, vết thương đã thôi rỉ máu và vết roi đỏ đã dịu bớt nhưng vẫn còn đau, là mẹ đã đưa em vào phòng sao? Em cảm thấy lòng ấm áp và nỗi đau vơi đi phần nào.

Rầm rầm!

Có tiếng động rất lớn phía bên ngoài khiến em giật mình. Em ghé một bên mắt nhìn qua khe cửa bé tẹo, có hai người đàn ông to cao đứng cùng với mẹ, một người nắm tóc mẹ. Trông mẹ rất đau đớn. Eli sợ hãi, chết lặng trước khung cảnh kia.

Nước mắt mẹ giàn giụa trên khuôn mặt được trang điểm đậm, nó làm mặt mẹ lấm lem, trông thật khổ sở, chẳng còn xinh đẹp nữa. Mẹ đang khóc… Mẹ chắp tay van xin điều gì đó từ người đàn ông còn lại. Tai em ù đi, chẳng nghe rõ được, cánh mắt nặng trĩu, khung cảnh cuối cùng em nhìn thấy là hình ảnh người đàn ông kia tát mẹ em một cái thật mạnh khiến mẹ ngã nhoài xuống sàn.

Xin đừng làm mẹ con khóc mà.
oOo

Cuối cùng những ngày mưa cũng qua đi, hơi lạnh được thổi tan bằng những tia nắng ấm áp. Eli ngồi trên chiếc giường sắt trắng có nhiều chỗ đã tróc sơn, trong căn phòng có bốn bức tường nhuộm màu vàng ố. Bác sĩ nói em được mẹ đưa vào viện, nhưng từ lúc em tỉnh lại đến nay cũng đã hai ngày rồi, nhưng em vẫn không thấy mẹ đâu.

Nắng rọi đến giường em, làm mái tóc vàng hơi còn rối kia nhìn như những sợi dây đồng dài, mỏng manh, cuộn vào nhau. Cả người em ốm nhom, vì đã lâu rồi em chưa có một bữa no, bệnh viện cũng không cung cấp đồ ăn cho em vì người ta bảo mẹ em chưa nộp tiền viện phí. Nhưng thật ra ở đây em cũng không cô đơn lắm, ngoài những vị bác sĩ, y tá bận rộn đến vô tâm kia thì còn có một vị bác sĩ già thường hay đến thăm em.

Eli đặc biệt thích đôi mắt của ông, nó có màu xanh nhàn nhạt, rất đỗi hiền từ. Mỗi khi đến ông thường mang vài cây kẹo hoặc thanh socola cho em, nó giúp em đỡ đói. Eli thương ông lắm, em nghĩ ông cũng thương em như vậy.

Hôm nay, ông lại đến thăm em. Chủ yếu là để xem bệnh tình của em thôi, vì em ngất đi không hẳn do vết thương trên lưng mà, em nghĩ thế khi nghe thấy ông gõ cửa.

“Hôm nay cháu thấy ổn không? Vết thương không còn đau nữa chứ?” Ông vừa xem lại những chỗ đã bị băng bó, và viết gì đó vào quyển sổ trên bàn.

“… Vâng.” Em đáp lại nhưng đôi mắt thì không lay chuyển. Bên ngoài khung cửa sổ là những đứa trẻ đang chơi đùa cùng bố mẹ.

Vị bác sĩ già nhìn em một lúc, lại nhìn theo hướng ánh mắt em. Ông hiểu ra được gì đó, đưa tay xoa mái tóc em. Ông cười trìu mến.

“Mẹ cháu rồi sẽ đến thôi, đừng lo lắng quá.”

Eli nhìn ông, là đôi mắt màu xanh nhàn nhạt ấm áp ấy. Em không hiểu sao mỗi lần nhìn ông, em lại cảm thấy rất thân quen, như là người thân của em vậy.

Đã qua một tuần rồi nhưng mẹ em không đến, mặc dù không còn những trận đòn của mẹ nhưng sao em vẫn thấy đau lắm. Có cái gì đó khiến ngực em co thắt lại. Và cứ mỗi khi cơn đau ấy phát lên, em lại cảm thấy khó thở. Lẽ nào, đã đến lúc em rời xa mẹ rồi ư?

Vị bác sĩ già không nói căn bệnh cho em, vì ông biết nếu nói ra em sẽ không còn niềm tin vào cuộc sống này, sẽ không muốn gặp lại mẹ em nữa. Đôi lúc ông cũng tự hỏi vì sao mẹ em không đến, chẳng lẽ bà ấy muốn bỏ rơi em sao? Cả những vết thương bầm tím chằng chịt trên lưng em trông rất giống vết roi, chẳng lẽ Eli đã từng bị bạo hành?

Eli nằm trên chiếc giường ọp ẹp, em không khóc nữa. Có lẽ vì em đã quen với việc nhận đau đớn về cơ thể này, em chỉ buồn vì mẹ không đến. Em mong mình có thể chờ cho đến khi gặp được mẹ...

Vào ngày cuối cùng ở đây, em đã có một giấc mơ, trong đó có mẹ em, mẹ đang nắm tay một người đàn ông nào đó. Khuôn mặt người cười rất tươi, và da dẻ hồng hào tỏa ra một năng lượng tích cực. Đây là lần đầu tiên em thấy mẹ cười tươi đến thế. Hóa ra, mẹ em đã từng xinh đẹp như vậy. Và, người đàn ông kia, ông ta có mái tóc vàng, đôi mắt cười hiền hậu nhìn mẹ em. Eli cảm thấy ông ta có gì đó quen thuộc. Đúng rồi, là người đàn ông đã tát vào mặt mẹ. Chính là hắn đã làm mẹ khóc. Nhưng, tại sao hắn lại nắm tay mẹ và cười tươi như thế? Em cảm thấy khó hiểu.

“Eli, lại đây với bố mẹ nào con!”

Mẹ nhìn thấy em vào chìa bàn tay ra về phía em, người vui vẻ nhìn em trìu mến.

Em ngạc nhiên nhìn hai người. Và rồi bật khóc như bao đứa trẻ, em khóc những giọt nước mắt hạnh phúc, chạy đến và ôm lấy người mẹ của em. Em tự hỏi liệu đây có phải mơ thật không? Nếu là mơ thì xin hãy kéo dài thêm một chút.

Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.
Dường như ước muốn của Eli đã được Chúa thấu, em có một giấc ngủ rất ngon. Khuôn mặt em ngủ với nụ cười của một đứa trẻ nhỏ, xinh xắn như thiên thần. Và hồn của em, được những bông tuyết ngoài kia hòa quyện vào trong giấc mộng ấy, đưa em đến nơi em hằng mong muốn.

Nơi em ngày đêm không phải chịu đựng những đòn roi, nơi mà mẹ ôm em bằng vòng tay ấm áp mà em ao ước, nơi mẹ không phải làm cái nghề ấy để kiếm sống nữa, và còn có bố của em. Là một giấc mơ hạnh phúc nhất quãng đời này.

END
 
Sửa lần cuối:
Top