[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thịt thần tiên - Nhất Độ Quân Hoa
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 577
- Điểm
- 113
Chương 15.4:
Đến khi một người một trai quay về tiểu lầu Dê giẫm vườn rau, thì Diệp Điềm cùng Dung Trần Tử và mọi người đã đợi được một lúc lâu rồi. Dung Trần Tử đón lấy Hà Bạng, hỏi: “Đi đâu vậy?”.
Vì trong lòng hắn biết rõ Đồng tam sa có thể tìm được hướng đi của nàng, nên chỉ nghĩ rằng nàng lại ham vui đi loăng quăng đâu đó, thành ra cũng không truy cứu. Bên này Hà Bạng vô cùng sốt ruột, khẽ kêu lên ở trong vỏ trai: “Ngọc Cốt, mau đi lấy bát!”.
Ngọc Cốt đưa bát đến, nhìn thấy trong vỏ trai của nàng chứa đầy thịt dê xiên, bánh rán hoa quả, đậu phộng đường, thậm chí còn có cả một miếng bánh cắt(*)! Thấy vậy Ngọc Cốt hoảng hốt, mặt mũi tái mét: “Nô tì… Nô tì chỉ mới ôm người từ đầu phố về tới đây thôi mà…”.
(*) Bánh cắt là một loại bánh được làm bằng những kĩ thuật thủ công truyền thống vô cùng đặc sắc của tộc người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, nguyên liệu gồm quả óc chó, đường làm từ ngô, nho khô, nước ép nho, hạt vừng, hoa hồng, hạnh nhân, táo cùng rất nhiều những nguyên liệu khác được hầm chín, vì hình dáng của chiếc bánh cực kì to nên mỗi khi mang ra ăn hoặc đi bán phải dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, vì thế nó được gọi là bánh cắt.
Diệp Điềm vừa tức vừa buồn cười, đập bộp một cái lên vỏ của Hà Bạng: “Không được phép ăn trộm, đồ trai đạo tặc!”.
Ăn xong, Dung Trần Tử định dẫn Hà Bạng ra ngoài chơi, nhưng hôm nay Hà Bạng vừa Phong truyền lại Độn thủy, nên thấy rất mệt, khó khăn lắm mới được ăn no, giờ nàng chỉ muốn đi ngủ thôi. Trang Thiếu Khâm vẫn đang lo lắng về cái chết của Văn đại nhân, thành ra cũng không yên tâm để đoàn người của Dung Trần Tử ở cách quá xa, nên đã sắp xếp cho bọn họ ở lại trong căn nhà riêng của mình ở quốc đô. Căn nhà của hắn kém xa hoa hơn hẳn so với nhà của các vị quyền thần khác, đó là bởi vì bên trong thiết đặt vô số trận pháp, đó đều là những sản phẩm thử nghiệm trong lúc rảnh rỗi. Những trận pháp thành công hắn còn có thể gỡ ra được, chứ rất nhiều những trận pháp còn lưu lại toàn là những sản phẩm không thành công, người có bản lĩnh càng cao siêu thì lại càng không thể thoát ra được – Sản phẩm thất bại mà, ai mà biết trận nhãn của nó nằm ở đâu chứ.
Cả đoàn người chạy trên vách bay lên mái, giống hệt như một đám đạo tặc đi đến hậu viện, Dung Trần Tử và Hà Bạng đương nhiên sẽ ở chung một phòng, Ngọc Cốt vốn quen với việc cọ rửa vỏ trai cho Hà Bạng trước lúc đi ngủ, kết quả lại bị Diệp Điềm gọi lại, Diệp Điềm suy nghĩ chu đáo, nói: “Hai người bọn họ đã lâu rồi không được ở cùng nhau, việc này… cứ giao cho sư ca đi”.
Lúc còn làm người Ngọc Cốt tuy là một tiểu thư khuê các chưa được gả cho ai, nhưng những chuyện thế này thì cũng hiểu được đại khái, mặt mũi lập tức đỏ bừng.
Dung Trần Tử cọ vỏ cho Hà Bạng xong, thấy nàng ngủ rất ngon, nên cũng không làm phiền nàng nữa, nằm luôn xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Hà Bạng thức giấc, cái đầu nhỏ hết quay trái lại quay phải, thấy Dung Trần Tử ngủ ở bên cạnh, liền nổi máu nghịch ngợm. Bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm lại vừa mịn sờ mó lung tung lên khắp người hắn.
Dung Trần Tử cũng để mặc nàng cho nàng nghịch, vẫn nhắm mắt không động đậy, cũng chẳng nói năng gì. Nàng sờ càng lúc càng táo bạo, đến khi tiến quân thẳng tới vị trí trọng yếu, thì cả người Dung Trần Tử dần dần trở nên căng cứng.
Từ sau khi Hà Bạng đi theo Dung Trần Tử, hương vị hoan ái cũng nếm được kha khá. Nhưng Dung Trần Tử là người bảo thủ, thậm chí lúc ở trên giường cũng tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, vì thế khi hành sự phần nhiều là trong bóng tối. Lúc bình thường những người, việc, vật mà Hà Bạng tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết, khiến nàng ngây ngô chẳng hiểu gì, thậm chí những chê trách oán hận đối với Đạo trời cũng rất sâu, khiến Đạo trời mang nỗi hàm oan không nơi bày tỏ.
Lúc ấy, nàng nghĩ Dung Trần Tử đã ngủ, liền nổi hứng muốn đi thăm dò cái thứ vẫn thường diễu võ dương oai trước mặt mình. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chạm vào một lát, rồi giống như bị bỏng lại rụt tay lại, khuôn mặt bé xinh tràn đầy vẻ đắc ý. Dung Trần Tử chưa từng chịu loại kích thích giống như vậy bao giờ, lòng muốn giữ cái bàn tay nghịch ngợm của nàng lại, nhưng thấy nàng đang chơi rất vui, nên bất giác có hơi do dự. Nhưng hắn không ngờ nàng được voi đòi tiên, cư nhiên lại muốn động khẩu!
Dung Trần Tử giữ chặt lấy hai bả vai nàng, nhấc nàng lên dựa vào ngực mình nói: “Đừng nghịch nữa”.
Hà Bạng bĩu môi: “Lão đạo sĩ cổ hủ”.
Nói xong, nàng lại cúi người liếm khắp ngực hắn như một con mèo con. Dung Trần Tử kéo nàng lên ép chặt xuống dưới người, hơi thở dần dần trở nên nặng nề: “Lão đạo sĩ vừa cổ hủ lại vừa lạc hậu này, không chịu nổi mấy thứ quá kích thích đó đâu”. Hắn khẽ hôn lên chóp mũi nàng, động tác rất nhẹ nhàng, “Nên nàng phải ngoan ngoãn vào, đừng có dọa khiến lão đạo sĩ sợ”.
“Nhưng người ta rất nhớ ngươi”. Hà Bạng ôm chặt lấy cổ hắn liếm rất hăng say, liếm mãi liếm mãi liếm đến rơi lệ. “Ngày nào người ta cũng đều nhớ ngươi”.
“Ừ”. Dung Trần Tử đưa tay lau khô những giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt nàng, rồi cứa rách ngón tay trỏ, kề miệng vết thương vào miệng nàng, rất lâu sau mới nói: “Ta biết mà”.
Hương vị tươi ngon vấn vít không tan giữa môi răng, Hà Bạng mút mãi mút đến khi thấy buồn ngủ: “Vậy giờ chúng ta ngủ nhé?”.
Dung Trần Tử thấp giọng nói: “Nửa canh giờ nữa hãy ngủ”.
Hà Bạng đã bắt đầu thiu thiu: “Để làm gì?”.
Giọng nói của Dung Trần Tử tuy hở hững, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng: “Làm một số việc… không hẳn là rất kịch liệt… nhưng lại có thể khiến cho cả lão đạo sĩ… và tiểu yêu quái đều rất thích…”.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đã có người đột nhiên đến gõ cửa: “Tri quan? Hải hoàng bệ hạ?”.
Dung Trần Tử nhận ra là tiếng của Hành Chỉ chân nhân, vội vàng sửa sang lại mũ áo cẩn thận, rồi đứng dậy ra tiếp đón. Sau khi mở cửa, Hành Chỉ chân nhân lúng túng: “Tri quan, ta có một yêu cầu quá phận…”. Ông ta dừng lại một lát, dường như đã hạ quyết tâm: “Ta có một chuyện, muốn thương lượng riêng với Hải hoàng bệ hạ”.
Tuy Dung Trần Tử không hiểu gì, nhưng điều hắn lo lắng lại là chuyện khác: “Chân nhân, hiện giờ trời còn chưa sáng, nàng ấy trước giờ là người rất ham ngủ…”.
Nhưng Hành Chỉ chân nhân sao có thể chờ được: “Tri quan, mạng người quan trọng”.
Dung Trần Tử đành phải để ông ta vào phòng, Hà Bạng vẫn đang ngủ say sưa trên giường, màn trướng buông rủ. Ông ta bước đến trước giường, vẻ lo lắng khó lòng che giấu: “Bệ hạ? Hải hoàng bệ hạ?”.
Hà Bạng đã định ngủ một giấc thật lâu, huống hồ đêm qua đã quá mệt rồi, nhưng giờ lại có người cứ không ngừng láo nháo bên tai, khiến nàng không ngủ ngon được, liền giả vờ khóc hu hu một hồi.
Dung Trần Tử vội vàng dẫn Hành Chỉ chân nhân ra ngoài: “Nàng ấy… tính tình trẻ con, nếu ngủ không ngon, thì nhất định sẽ quấy khóc không ngừng, chân nhân đợi thêm một canh giờ nữa, chờ nàng ấy tỉnh ngủ đã. Người chân nhân nhắc đến rốt cuộc là ai vậy? Nếu liên quan đến tính mạng, thì chi bằng đưa hắn ta đến đây trước, có chúng ta ở đây, thì bảo đảm không cần phải lo lắng đến nữa”.
Hành Chỉ chân nhân do dự hồi lâu, cuối cùng rút ra một tờ danh sách từ trong ống tay áo: “Tri quan có thể nhận hoặc không tiếp nhận bọn họ đến đây, nhưng xin đừng hỏi bất cứ điều gì cả”.
Dung Trần Tử nhận tờ danh sách, quả nhiên không hỏi nhiều, lập tức đi tìm Trang Thiếu Khâm.
Hà Bạng ngủ mãi cho đến tận giờ Thìn, Ngọc Cốt đã đợi rất lâu rồi, thấy nàng vừa tỉnh giấc là đi vào rửa mặt, rửa tay cho nàng, lại cho nàng ăn một bát canh xương hầm đậm đà nóng hổi. Xong xuôi Hà Bạng mới chậm chạp lê bước ra ngoài.
Thật ra, Hành Chỉ chân nhân không tiếp xúc nhiều với Hà Bạng nên không hiểu tính cách của nàng, giờ nàng lại đang nắm được thóp của mình, nên ông ta đành phải nhẫn nhịn chịu đựng thái độ ngạo mạn vô lễ của nàng mà cầu xin: “Bệ hạ, đúng là năm đó tộc Minh xà của ta có rất nhiều người lưu lạc khắp thế gian, nhưng bọn họ đều chỉ muốn an phận làm người, chưa từng có ý hại người. Nhưng nay chủ nhân thoát khỏi vây hãm, vô cùng phẫn nộ vì năm đó người trong tộc không chịu phá vỡ phong ấn cho hắn, nên ra tay tàn sát bừa bãi. Bệ hạ…”. Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống: “Ta không hề có ý muốn giấu giếm Đạo tông, chỉ là trước giờ Đạo tông luôn coi thường tộc Minh xà, nếu như ta nói ra chân tướng, chỉ sợ sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay diệt trừ, thậm chí còn gây hại tới tính mạng của người trong tộc. Cầu xin bệ hạ hãy cứu tộc của ta”.
Hà Bạng để mặc ông ta quỳ, cũng không hề có ý đỡ ông ta dậy: “Chủ nhân của các ngươi đã phát điên rồi, sao ta có thể giúp được chứ?”.
Hành Chỉ chân nhân cắn răng: “Giờ Vu Diễm chân nhân đã có ý muốn rút lui, quyền chủ trị đạo môn sẽ nằm trong tay Tri quan, xin bệ hạ hãy truyền đạt lại suy nghĩ của ta, toàn tộc Minh xà cảm kích vô cùng”.
Nụ cười của Hà Bạng đột nhiên trở lên kì quái: “Hành Chỉ, điều mà toàn tộc Minh xà cần không phải là đạo môn”. Hành Chỉ chân nhân kinh ngạc nhìn nàng, Hà Bạng nghiêng người khẽ nói bên tai ông ta: “Các ngươi cần một vị vua”.
Ánh mắt Hành Chỉ chân nhân lộ ra vẻ thống khổ. Rất nhiều năm trước cả tộc Minh xà đã ở dưới sự thống trị của hai xà vương, bọn chúng tàn bạo khát máu, cuối cùng bị những đạo sĩ chính nghĩa phong ấn vĩnh viễn dưới núi Trường Cương. Đại đa số đám Minh xà đã chết trong kiếp nạn ấy, số ít không chịu nghe theo sự chỉ huy, nên đã tranh thủ trốn thoát ra ngoài. Tộc Minh xà từ lâu đã không có vị vua nào nữa rồi.
Hà Bạng chăm chú nhìn, dường như nhìn thấu cả trái tim ông ta: “Vị vua của tộc Minh xà sẽ được sinh ra sớm thôi”.
Lời nói của Hành Chỉ chân nhân mang theo vẻ thăm dò: “Trong Đạo trời… có tiết lộ gì sao?”.
Hà Bạng chỉ cười, không nói gì thêm.
Tuy không biết tại sao Hành Chỉ chân nhân lại muốn nhờ bọn họ bảo vệ những người có tên trong danh sách, nhưng Trang Thiếu Khâm vẫn tiếp nhận những người này đến đây, ước chừng phải hơn một trăm sáu mươi người, có thương nhân buôn bán, có quan lại trong triều, thậm chí còn có cả người làm nghề trồng trọt.
Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Chân nhân, chí ít ngài cũng phải nói cho ta một lí do chứ, nếu không đột nhiên tiếp nhận nhiều người tới đây như vậy…”.
Hành Chỉ chân nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vái một cái sát đất rồi nói: “Quốc sư, Hành Chỉ có nỗi khổ tâm không thể nói ra được, xin Quốc sư lượng thứ cho”.
Một ngày trôi qua bình an vô sự. Đến tối, trên bàn ăn, Hà Bạng đang mải ăn món tôm luộc thơm mềm béo ngậy. Ngọc Cốt giúp nàng bóc vỏ tôm. Dung Trần Tử và mọi người vẫn đang suy nghĩ chuyện của Văn đại nhân. Diệp Điềm đã điều tra cả nhà Văn đại nhân, người trong nhà đều nói Văn đại nhân tính tình ôn hòa, bình thường cũng ít có thù oán với ai. Thêm vào đó mấy ngày gần đây ông ta cũng không có phản ứng thay đổi gì khác thường cả, trước lúc chết một khắc vẫn còn có gia nô vào dâng trà, khi ấy ông ta vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách.
Mọi người đều băn khoăn: “Lẽ nào Văn đại nhân chính là con rắn ba mắt?”.
Hành Chỉ chân nhân từ đầu đến cuối vẫn ngồi im không nói năng gì. Ông ta cũng không biết tại sao Hà Bạng còn chưa nói rõ sự tình cho mọi người nghe, nên cũng chỉ còn cách im lặng. Hiện giờ mọi người cũng chưa xâu chuỗi được các đầu mối, trừ cái xác rất khó lí giải của Văn đại nhân ra, thì chẳng có bất kì manh mối nào khác – Hung thủ là ai? Mục đích của hắn là gì? Tại sao Văn đại nhân lại là con rắn ba mắt?
Nhưng Hà Bạng lại không để tâm đến nhiều chuyện như vậy, nàng ăn uống no nê rồi, đương nhiên là muốn đánh một giấc thật đã đời.
Lúc Dung Trần Tử về tới phòng, thì nàng đã ngủ từ lâu. Mùa hạ tháng Tám, thậm chí ban đêm vẫn rất nóng bức, cho dù Ngọc Cốt đã chuẩn bị một chiếc gối băng cho nàng, thì trên trán nàng vẫn lấm tấm mồ hôi. Dung Trần Tử bèn lấy quạt quạt phe phẩy cho nàng. Nàng đang trong cơn mơ màng, cảm thấy bên phía Dung Trần Tử mát hơn, nàng bèn lăn sang đó, giống như một con mèo cuộn tròn bên cạnh người hắn, tiếp tục ngủ. Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hơi lành lạnh của nàng, đột nhiên hiểu ra tại sao người ta lại gọi thê tử là kiều thê.
Sáng sớm hôm sau, Hà Bạng bị một tràng tiếng kèn đồng đánh thức – Bên ngoài đang diễn ra đám tang của Văn đại nhân, tuy rằng thi thể của ông ta đã được mang vào trong hoàng cung, nhưng người nhà vẫn đặt di vật của ông ta vào trong quan tài mang đi an táng. Hà Bạng đứng trước cửa, nhìn thấy chiếc quan tài khiêng qua trước mặt, nhân duyên lúc sinh tiền của Văn đại nhân đúng là rất tốt, giờ người khóc tang cũng rất nhiều. Phóng tầm mắt nhìn khắp xung quanh, trên cả con phố lớn đều là sắc trắng của giấy tang, khiến người đi đường không khỏi nảy sinh đôi phần bi thương. Dung Trần Tử cùng Trang Thiếu Khâm và mọi người cũng đứng bên lề đường, thấy Hà Bạng bước ra, Dung Trần Tử liền ôm nàng vào lòng.
Hà Bạng hiếm khi yên tĩnh, dõi mắt nhìn theo đoàn người đưa tang đang vô cùng đau khổ kia, đột nhiên nàng kiễng mũi chân lên nghiêng đầu nhìn Dung Trần Tử: “Tri quan, nếu như ngươi chết thì sẽ để lại tài sản cho ta chứ?”.
Dung Trần Tử câm nín.
Vì trong lòng hắn biết rõ Đồng tam sa có thể tìm được hướng đi của nàng, nên chỉ nghĩ rằng nàng lại ham vui đi loăng quăng đâu đó, thành ra cũng không truy cứu. Bên này Hà Bạng vô cùng sốt ruột, khẽ kêu lên ở trong vỏ trai: “Ngọc Cốt, mau đi lấy bát!”.
Ngọc Cốt đưa bát đến, nhìn thấy trong vỏ trai của nàng chứa đầy thịt dê xiên, bánh rán hoa quả, đậu phộng đường, thậm chí còn có cả một miếng bánh cắt(*)! Thấy vậy Ngọc Cốt hoảng hốt, mặt mũi tái mét: “Nô tì… Nô tì chỉ mới ôm người từ đầu phố về tới đây thôi mà…”.
(*) Bánh cắt là một loại bánh được làm bằng những kĩ thuật thủ công truyền thống vô cùng đặc sắc của tộc người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, nguyên liệu gồm quả óc chó, đường làm từ ngô, nho khô, nước ép nho, hạt vừng, hoa hồng, hạnh nhân, táo cùng rất nhiều những nguyên liệu khác được hầm chín, vì hình dáng của chiếc bánh cực kì to nên mỗi khi mang ra ăn hoặc đi bán phải dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, vì thế nó được gọi là bánh cắt.
Diệp Điềm vừa tức vừa buồn cười, đập bộp một cái lên vỏ của Hà Bạng: “Không được phép ăn trộm, đồ trai đạo tặc!”.
Ăn xong, Dung Trần Tử định dẫn Hà Bạng ra ngoài chơi, nhưng hôm nay Hà Bạng vừa Phong truyền lại Độn thủy, nên thấy rất mệt, khó khăn lắm mới được ăn no, giờ nàng chỉ muốn đi ngủ thôi. Trang Thiếu Khâm vẫn đang lo lắng về cái chết của Văn đại nhân, thành ra cũng không yên tâm để đoàn người của Dung Trần Tử ở cách quá xa, nên đã sắp xếp cho bọn họ ở lại trong căn nhà riêng của mình ở quốc đô. Căn nhà của hắn kém xa hoa hơn hẳn so với nhà của các vị quyền thần khác, đó là bởi vì bên trong thiết đặt vô số trận pháp, đó đều là những sản phẩm thử nghiệm trong lúc rảnh rỗi. Những trận pháp thành công hắn còn có thể gỡ ra được, chứ rất nhiều những trận pháp còn lưu lại toàn là những sản phẩm không thành công, người có bản lĩnh càng cao siêu thì lại càng không thể thoát ra được – Sản phẩm thất bại mà, ai mà biết trận nhãn của nó nằm ở đâu chứ.
Cả đoàn người chạy trên vách bay lên mái, giống hệt như một đám đạo tặc đi đến hậu viện, Dung Trần Tử và Hà Bạng đương nhiên sẽ ở chung một phòng, Ngọc Cốt vốn quen với việc cọ rửa vỏ trai cho Hà Bạng trước lúc đi ngủ, kết quả lại bị Diệp Điềm gọi lại, Diệp Điềm suy nghĩ chu đáo, nói: “Hai người bọn họ đã lâu rồi không được ở cùng nhau, việc này… cứ giao cho sư ca đi”.
Lúc còn làm người Ngọc Cốt tuy là một tiểu thư khuê các chưa được gả cho ai, nhưng những chuyện thế này thì cũng hiểu được đại khái, mặt mũi lập tức đỏ bừng.
Dung Trần Tử cọ vỏ cho Hà Bạng xong, thấy nàng ngủ rất ngon, nên cũng không làm phiền nàng nữa, nằm luôn xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Hà Bạng thức giấc, cái đầu nhỏ hết quay trái lại quay phải, thấy Dung Trần Tử ngủ ở bên cạnh, liền nổi máu nghịch ngợm. Bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm lại vừa mịn sờ mó lung tung lên khắp người hắn.
Dung Trần Tử cũng để mặc nàng cho nàng nghịch, vẫn nhắm mắt không động đậy, cũng chẳng nói năng gì. Nàng sờ càng lúc càng táo bạo, đến khi tiến quân thẳng tới vị trí trọng yếu, thì cả người Dung Trần Tử dần dần trở nên căng cứng.
Từ sau khi Hà Bạng đi theo Dung Trần Tử, hương vị hoan ái cũng nếm được kha khá. Nhưng Dung Trần Tử là người bảo thủ, thậm chí lúc ở trên giường cũng tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, vì thế khi hành sự phần nhiều là trong bóng tối. Lúc bình thường những người, việc, vật mà Hà Bạng tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết, khiến nàng ngây ngô chẳng hiểu gì, thậm chí những chê trách oán hận đối với Đạo trời cũng rất sâu, khiến Đạo trời mang nỗi hàm oan không nơi bày tỏ.
Lúc ấy, nàng nghĩ Dung Trần Tử đã ngủ, liền nổi hứng muốn đi thăm dò cái thứ vẫn thường diễu võ dương oai trước mặt mình. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chạm vào một lát, rồi giống như bị bỏng lại rụt tay lại, khuôn mặt bé xinh tràn đầy vẻ đắc ý. Dung Trần Tử chưa từng chịu loại kích thích giống như vậy bao giờ, lòng muốn giữ cái bàn tay nghịch ngợm của nàng lại, nhưng thấy nàng đang chơi rất vui, nên bất giác có hơi do dự. Nhưng hắn không ngờ nàng được voi đòi tiên, cư nhiên lại muốn động khẩu!
Dung Trần Tử giữ chặt lấy hai bả vai nàng, nhấc nàng lên dựa vào ngực mình nói: “Đừng nghịch nữa”.
Hà Bạng bĩu môi: “Lão đạo sĩ cổ hủ”.
Nói xong, nàng lại cúi người liếm khắp ngực hắn như một con mèo con. Dung Trần Tử kéo nàng lên ép chặt xuống dưới người, hơi thở dần dần trở nên nặng nề: “Lão đạo sĩ vừa cổ hủ lại vừa lạc hậu này, không chịu nổi mấy thứ quá kích thích đó đâu”. Hắn khẽ hôn lên chóp mũi nàng, động tác rất nhẹ nhàng, “Nên nàng phải ngoan ngoãn vào, đừng có dọa khiến lão đạo sĩ sợ”.
“Nhưng người ta rất nhớ ngươi”. Hà Bạng ôm chặt lấy cổ hắn liếm rất hăng say, liếm mãi liếm mãi liếm đến rơi lệ. “Ngày nào người ta cũng đều nhớ ngươi”.
“Ừ”. Dung Trần Tử đưa tay lau khô những giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt nàng, rồi cứa rách ngón tay trỏ, kề miệng vết thương vào miệng nàng, rất lâu sau mới nói: “Ta biết mà”.
Hương vị tươi ngon vấn vít không tan giữa môi răng, Hà Bạng mút mãi mút đến khi thấy buồn ngủ: “Vậy giờ chúng ta ngủ nhé?”.
Dung Trần Tử thấp giọng nói: “Nửa canh giờ nữa hãy ngủ”.
Hà Bạng đã bắt đầu thiu thiu: “Để làm gì?”.
Giọng nói của Dung Trần Tử tuy hở hững, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng: “Làm một số việc… không hẳn là rất kịch liệt… nhưng lại có thể khiến cho cả lão đạo sĩ… và tiểu yêu quái đều rất thích…”.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đã có người đột nhiên đến gõ cửa: “Tri quan? Hải hoàng bệ hạ?”.
Dung Trần Tử nhận ra là tiếng của Hành Chỉ chân nhân, vội vàng sửa sang lại mũ áo cẩn thận, rồi đứng dậy ra tiếp đón. Sau khi mở cửa, Hành Chỉ chân nhân lúng túng: “Tri quan, ta có một yêu cầu quá phận…”. Ông ta dừng lại một lát, dường như đã hạ quyết tâm: “Ta có một chuyện, muốn thương lượng riêng với Hải hoàng bệ hạ”.
Tuy Dung Trần Tử không hiểu gì, nhưng điều hắn lo lắng lại là chuyện khác: “Chân nhân, hiện giờ trời còn chưa sáng, nàng ấy trước giờ là người rất ham ngủ…”.
Nhưng Hành Chỉ chân nhân sao có thể chờ được: “Tri quan, mạng người quan trọng”.
Dung Trần Tử đành phải để ông ta vào phòng, Hà Bạng vẫn đang ngủ say sưa trên giường, màn trướng buông rủ. Ông ta bước đến trước giường, vẻ lo lắng khó lòng che giấu: “Bệ hạ? Hải hoàng bệ hạ?”.
Hà Bạng đã định ngủ một giấc thật lâu, huống hồ đêm qua đã quá mệt rồi, nhưng giờ lại có người cứ không ngừng láo nháo bên tai, khiến nàng không ngủ ngon được, liền giả vờ khóc hu hu một hồi.
Dung Trần Tử vội vàng dẫn Hành Chỉ chân nhân ra ngoài: “Nàng ấy… tính tình trẻ con, nếu ngủ không ngon, thì nhất định sẽ quấy khóc không ngừng, chân nhân đợi thêm một canh giờ nữa, chờ nàng ấy tỉnh ngủ đã. Người chân nhân nhắc đến rốt cuộc là ai vậy? Nếu liên quan đến tính mạng, thì chi bằng đưa hắn ta đến đây trước, có chúng ta ở đây, thì bảo đảm không cần phải lo lắng đến nữa”.
Hành Chỉ chân nhân do dự hồi lâu, cuối cùng rút ra một tờ danh sách từ trong ống tay áo: “Tri quan có thể nhận hoặc không tiếp nhận bọn họ đến đây, nhưng xin đừng hỏi bất cứ điều gì cả”.
Dung Trần Tử nhận tờ danh sách, quả nhiên không hỏi nhiều, lập tức đi tìm Trang Thiếu Khâm.
Hà Bạng ngủ mãi cho đến tận giờ Thìn, Ngọc Cốt đã đợi rất lâu rồi, thấy nàng vừa tỉnh giấc là đi vào rửa mặt, rửa tay cho nàng, lại cho nàng ăn một bát canh xương hầm đậm đà nóng hổi. Xong xuôi Hà Bạng mới chậm chạp lê bước ra ngoài.
Thật ra, Hành Chỉ chân nhân không tiếp xúc nhiều với Hà Bạng nên không hiểu tính cách của nàng, giờ nàng lại đang nắm được thóp của mình, nên ông ta đành phải nhẫn nhịn chịu đựng thái độ ngạo mạn vô lễ của nàng mà cầu xin: “Bệ hạ, đúng là năm đó tộc Minh xà của ta có rất nhiều người lưu lạc khắp thế gian, nhưng bọn họ đều chỉ muốn an phận làm người, chưa từng có ý hại người. Nhưng nay chủ nhân thoát khỏi vây hãm, vô cùng phẫn nộ vì năm đó người trong tộc không chịu phá vỡ phong ấn cho hắn, nên ra tay tàn sát bừa bãi. Bệ hạ…”. Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống: “Ta không hề có ý muốn giấu giếm Đạo tông, chỉ là trước giờ Đạo tông luôn coi thường tộc Minh xà, nếu như ta nói ra chân tướng, chỉ sợ sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay diệt trừ, thậm chí còn gây hại tới tính mạng của người trong tộc. Cầu xin bệ hạ hãy cứu tộc của ta”.
Hà Bạng để mặc ông ta quỳ, cũng không hề có ý đỡ ông ta dậy: “Chủ nhân của các ngươi đã phát điên rồi, sao ta có thể giúp được chứ?”.
Hành Chỉ chân nhân cắn răng: “Giờ Vu Diễm chân nhân đã có ý muốn rút lui, quyền chủ trị đạo môn sẽ nằm trong tay Tri quan, xin bệ hạ hãy truyền đạt lại suy nghĩ của ta, toàn tộc Minh xà cảm kích vô cùng”.
Nụ cười của Hà Bạng đột nhiên trở lên kì quái: “Hành Chỉ, điều mà toàn tộc Minh xà cần không phải là đạo môn”. Hành Chỉ chân nhân kinh ngạc nhìn nàng, Hà Bạng nghiêng người khẽ nói bên tai ông ta: “Các ngươi cần một vị vua”.
Ánh mắt Hành Chỉ chân nhân lộ ra vẻ thống khổ. Rất nhiều năm trước cả tộc Minh xà đã ở dưới sự thống trị của hai xà vương, bọn chúng tàn bạo khát máu, cuối cùng bị những đạo sĩ chính nghĩa phong ấn vĩnh viễn dưới núi Trường Cương. Đại đa số đám Minh xà đã chết trong kiếp nạn ấy, số ít không chịu nghe theo sự chỉ huy, nên đã tranh thủ trốn thoát ra ngoài. Tộc Minh xà từ lâu đã không có vị vua nào nữa rồi.
Hà Bạng chăm chú nhìn, dường như nhìn thấu cả trái tim ông ta: “Vị vua của tộc Minh xà sẽ được sinh ra sớm thôi”.
Lời nói của Hành Chỉ chân nhân mang theo vẻ thăm dò: “Trong Đạo trời… có tiết lộ gì sao?”.
Hà Bạng chỉ cười, không nói gì thêm.
Tuy không biết tại sao Hành Chỉ chân nhân lại muốn nhờ bọn họ bảo vệ những người có tên trong danh sách, nhưng Trang Thiếu Khâm vẫn tiếp nhận những người này đến đây, ước chừng phải hơn một trăm sáu mươi người, có thương nhân buôn bán, có quan lại trong triều, thậm chí còn có cả người làm nghề trồng trọt.
Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Chân nhân, chí ít ngài cũng phải nói cho ta một lí do chứ, nếu không đột nhiên tiếp nhận nhiều người tới đây như vậy…”.
Hành Chỉ chân nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vái một cái sát đất rồi nói: “Quốc sư, Hành Chỉ có nỗi khổ tâm không thể nói ra được, xin Quốc sư lượng thứ cho”.
Một ngày trôi qua bình an vô sự. Đến tối, trên bàn ăn, Hà Bạng đang mải ăn món tôm luộc thơm mềm béo ngậy. Ngọc Cốt giúp nàng bóc vỏ tôm. Dung Trần Tử và mọi người vẫn đang suy nghĩ chuyện của Văn đại nhân. Diệp Điềm đã điều tra cả nhà Văn đại nhân, người trong nhà đều nói Văn đại nhân tính tình ôn hòa, bình thường cũng ít có thù oán với ai. Thêm vào đó mấy ngày gần đây ông ta cũng không có phản ứng thay đổi gì khác thường cả, trước lúc chết một khắc vẫn còn có gia nô vào dâng trà, khi ấy ông ta vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách.
Mọi người đều băn khoăn: “Lẽ nào Văn đại nhân chính là con rắn ba mắt?”.
Hành Chỉ chân nhân từ đầu đến cuối vẫn ngồi im không nói năng gì. Ông ta cũng không biết tại sao Hà Bạng còn chưa nói rõ sự tình cho mọi người nghe, nên cũng chỉ còn cách im lặng. Hiện giờ mọi người cũng chưa xâu chuỗi được các đầu mối, trừ cái xác rất khó lí giải của Văn đại nhân ra, thì chẳng có bất kì manh mối nào khác – Hung thủ là ai? Mục đích của hắn là gì? Tại sao Văn đại nhân lại là con rắn ba mắt?
Nhưng Hà Bạng lại không để tâm đến nhiều chuyện như vậy, nàng ăn uống no nê rồi, đương nhiên là muốn đánh một giấc thật đã đời.
Lúc Dung Trần Tử về tới phòng, thì nàng đã ngủ từ lâu. Mùa hạ tháng Tám, thậm chí ban đêm vẫn rất nóng bức, cho dù Ngọc Cốt đã chuẩn bị một chiếc gối băng cho nàng, thì trên trán nàng vẫn lấm tấm mồ hôi. Dung Trần Tử bèn lấy quạt quạt phe phẩy cho nàng. Nàng đang trong cơn mơ màng, cảm thấy bên phía Dung Trần Tử mát hơn, nàng bèn lăn sang đó, giống như một con mèo cuộn tròn bên cạnh người hắn, tiếp tục ngủ. Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hơi lành lạnh của nàng, đột nhiên hiểu ra tại sao người ta lại gọi thê tử là kiều thê.
Sáng sớm hôm sau, Hà Bạng bị một tràng tiếng kèn đồng đánh thức – Bên ngoài đang diễn ra đám tang của Văn đại nhân, tuy rằng thi thể của ông ta đã được mang vào trong hoàng cung, nhưng người nhà vẫn đặt di vật của ông ta vào trong quan tài mang đi an táng. Hà Bạng đứng trước cửa, nhìn thấy chiếc quan tài khiêng qua trước mặt, nhân duyên lúc sinh tiền của Văn đại nhân đúng là rất tốt, giờ người khóc tang cũng rất nhiều. Phóng tầm mắt nhìn khắp xung quanh, trên cả con phố lớn đều là sắc trắng của giấy tang, khiến người đi đường không khỏi nảy sinh đôi phần bi thương. Dung Trần Tử cùng Trang Thiếu Khâm và mọi người cũng đứng bên lề đường, thấy Hà Bạng bước ra, Dung Trần Tử liền ôm nàng vào lòng.
Hà Bạng hiếm khi yên tĩnh, dõi mắt nhìn theo đoàn người đưa tang đang vô cùng đau khổ kia, đột nhiên nàng kiễng mũi chân lên nghiêng đầu nhìn Dung Trần Tử: “Tri quan, nếu như ngươi chết thì sẽ để lại tài sản cho ta chứ?”.
Dung Trần Tử câm nín.