[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thịt thần tiên - Nhất Độ Quân Hoa
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 577
- Điểm
- 113
Chương 2.4:
Đến đêm, không khí mát mẻ hơn, Hà Bạng không dễ dàng gì mới chìm được vào giấc ngủ, Dung Trần Tử giảng kinh xong trở về, nhưng chào đón hắn lại là đống giấy vụn tan nát khắp phòng. Dù cho là người có hàm dưỡng tốt cũng cảm thấy lửa giận đang cháy phừng phừng. Hắn xóc chăn, vung phất trần lên rồi nện thẳng xuống.
Hà Bạng không hề biết rằng mình đã xé nát những bản kinh chép tay của tổ sư gia nhà người ta, thình lình bị một phất trần của Dung Trần Tử nện lên lưng, cảm giác như vỏ trai của mình sắp nứt ra đến nơi.
Tính yêu quái của Hà Bạng bệ hạ trỗi dậy, nàng phẫn nộ, hét lớn: “Tên lỗ mũi trâu thối tha, lão tử nguyền rủa cả họ nhà ngươi! Ngươi dám đánh lên vỏ trai của lão tử! Hôm nay lão tử phải đại khai sát giới! Ta phải giết mình, rồi giết ngươi, cuối cùng giết sạch đám đồ tử đồ tôn của ngươi!”.
Bàn tay đang kết thủ ấn(*) của Dung Trần Tử dừng lại giữa chừng, lửa giận trong lòng như bị giội một gáo nước lạnh. Một lúc sau hắn lắc lắc đầu, thở dài thườn thượt, cúi xuống bắt đầu nhặt đống giấy lên, nhặt xong một lượt, hắn lại lắc lắc đầu, rồi lại thở dài thườn thượt.
(*) Kết thủ ấn hay còn có những tên gọi khác như ấn thế, ngày nay thường được dùng để chỉ các tư thế kết lại giữa các ngón tay của hai bàn tay khi tu luyện.
Dung Trần Tử tìm kim chỉ, hồ dán, dưới ánh nến xếp lại cẩn thận cho đúng thứ tự, rồi tỉ mỉ dán lại từng trang, từng trang một. Hà Bạng cũng không nói gì, ngồi trên giường nhìn một cách lạnh lùng: “Bảo ngươi dẫn ta ra ngoài chơi ngươi không dẫn, bảo ngươi báo thù cho ta ngươi không làm, trở về lại còn dám đánh lên vỏ trai của lão tử, hừ!”.
Dung Trần Tử mất liền mấy canh giờ mới dán lại hai quyển kinh thư, khó khăn lắm mới sửa sang lại xong xuôi, thì trời cũng đã tang tảng sáng. Đến khi tắt đèn nằm xuống, vừa mới lơ mơ ngủ một lát, thì Hà Bạng liền lặng lẽ chạm vào người hắn, rồi mở to hai phiến vỏ trai ra, sau đó bất ngờ cắn phập một tiếng cực mạnh lên cánh tay hắn. Dung Trần Tử giật mình ngồi bật dậy, cánh tay phải đau đến tê tâm liệt phổi, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng phải bừng bừng lửa giận không cách gì nhịn được.
Hắn ôm lấy cánh tay đau đến gập cả lưng xuống, tức giận khiến cả người run lên, không còn giữ nổi chút uy nghi đạo gia nào nữa: “Lại còn dám cắn người! Người người người…”.
Hà Bạng cắn rất mạnh, dường như cắn đến gãy cả xương của hắn rồi. Cuối cùng, Dung Trần Tử hạ quyết tâm – Không nuôi, không nuôi Hà Bạng này nữa!
Hắn xuyên vạt áo vào giữa hai phiến vỏ trai, cáu tiết xông thẳng ra ngoài. Cũng không biết đã thi triển pháp môn gì, mà Hà Bạng quay trái vặn phải, cũng không biết trở về hình người được. Nàng cũng đang cơn tức, đương nhiên, lời thốt ra cũng không hề lọt tai: “Tên lỗ mũi trâu thối tha kia, mau thả lão tử ra! Ngươi nói lời lại không giữ lời, Tri quan cái quái gì chứ, hừ, nhìn thấy cô ả Phu Á kia thì mụ mị đến quên đường về! Ta thấy ngươi ngoài miệng tuy thốt ra toàn những lời đạo đức nhân nghĩa, nhưng trong bụng lại là trai trộm cưới gái phong sương mới đúng!”.
Dung Trần Tử mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn kích động muốn giơ chân đạp cho nàng tan nát. Vốn dĩ muốn đem vứt nàng về lại đáy biển, nhưng giờ phút này thì không quan tâm nhiều thứ như thế nữa, liền đặt bừa nàng dưới chân núi Lăng Hà, quay người toan bỏ đi.
Nhưng không ngờ lại gặp Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân của Cửu Đỉnh cung đang từ đối diện đi tới. Hai người áo mũ chỉnh tề, có ý muốn đến Thanh Hư quan gặp Phu Á, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tức giận của Dung Trần Tử thì vô cùng ngạc nhiên – Đạo gia coi trọng uy nghi, Dung Trần Tử lại là cao đạo, bình thường dù vui hay buồn đều không biểu hiện ra bên ngoài, có thể khiến hắn giận đến mức này, quả thật không dễ.
Hai người bước đến gần, những lời của Hà Bạng cũng lõm bõm nghe thấy, tóm được mấy từ như “Phu Á”, “trai trộm cướp gái phong sương”, khuôn mặt lập tức liền mang theo ý cười trộm. Hành Chỉ chân nhân cũng là người lương thiện, lập tức hóa giải bùa chú trói thân trên người Hà Bạng. Với khuôn mặt hiền lành, ông hỏi: “Vô lượng phật, chuyện gì đây thế này?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp mở miệng, Hà Bạng đã hóa thành hình người, nhớn nhác hổn hển mách: “Hắn ta ngày ngày ở bên cô ả Phu Á kia, hôm nay canh ba mới về phòng rồi lại còn đánh ta nữa!”.
Dung Trần Tử vẫn chưa kịp mở miệng, thì Dục Dương chân nhân lại nói: “Đạo hữu, đây không phải là cái đỉnh khí của ngài à, sao lại để náo loạn thế này?”
Mặt mũi Dung Trần Tử liền nóng lên, hắn không muốn vạch áo cho người xem lưng, càng không muốn tiết lộ thân phận của Hà Bạng. Nàng tuy đáng ghét, nhưng dường như không có chút bản lĩnh nào, nếu như thân phận bị lộ ra ngoài nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Trước mắt hắn cũng chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành Hà Bạng lần nữa: “Ta đâu có ngày ngày ở bên Phu Á. Ta có quay về phòng hay không, không phải người đều biết rõ hay sao? Hơn nữa đêm nay trở về muộn là vì phải giảng kinh, không liên quan gì đến Phu Á hết!”.
Giọng nói của hắn tuy rằng được hạ xuống rất thấp, nhưng thính lực của Hành Chỉ và Dục Dương lẽ nào lại không nghe thấy. Hai người quay sang nhìn nhau, khuôn mặt cứng ngắc cố gắng nhịn cười. Hà Bạng thì lại không định cho qua như vậy: “Khốn kiếp, ngươi còn định vứt ta đi nữa kìa!”.
Dung Trần Tử hơi bực: “Không phải là vì người kẹp cánh tay của bần đạo ư!”.
Hà Bạng rất bực, nói: “Ngươi không đánh ta thì ta sẽ kẹp tay ngươi chắc? Ông đạo sĩ thối kia!”. Nàng chỉ tay vào Hành Chỉ và Dục Dương đang cười trộm đằng sau: “Còn hai người các ông nữa, đám đạo sĩ thối tha các ông không có nổi một người tốt đẹp! Hừ, trên giường một kiểu xuống giường một kiểu, nói đi nói lại đều là lừa người hết!”.
Hai người bị Hà Bạng giận cá chém thớt, chỉ biết gãi gãi mũi không dám hé răng. Khuôn mặt Dung Trần Tử đỏ bừng, hắn tức đến cực điểm, nhưng vẫn phải nín nhịn. Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng thấp giọng dỗ: “Đừng trêu đùa nữa, làm loạn như vậy trước mặt người khác khó coi lắm”.
Hà Bạng trừng mắt, lông mày dựng đứng, nói: “Bây giờ mới biết khó coi sao? Lúc ngươi đánh ta sao không cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ là khó coi đi? Hôm nay lão tử…”.
Nàng càng lúc càng lớn tiếng trách móc, Dung Trần Tử cắn răng, nói: “Buổi tối sẽ cho người một miếng thịt, đi về mau”.
Hà Bạng nhất thời quên luôn cả việc tức giận, nước miếng thi nhau tuôn ra như suối: “Thật không?”.
Dung Trần Tử ngoảnh mặt đi, không đáp. Còn nàng thì mặt mày rạng rỡ: “Vậy thì được!”.
Nàng cũng không cần phải thúc giục, nhảy chân sáo đi lên núi. Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cười đến thắt cả ruột. Dung Trần Tử khẽ thở dài, bi ai phát hiện ra rằng sau này mình không tu đạo nữa thì có thể đổi sang nghề bán thịt.
Quay về trong Quan, Hành Chỉ và Dục Dương muốn đến tìm Phu Á, Dục Dương chân nhân tóm lại vẫn cứ lo lắng về thuật Huyết đồng. Dung Trần Tử là chủ nhà, không thể không đi theo. Cánh tay phải của hắn vẫn còn rất đau, suốt đoạn đường cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, thực ra hắn đã âm thầm dặn dò Thanh Huyền đi kiếm một miếng thịt bò.
Đến trưa, quay về phòng ngủ, Hà Bạng liền nằm bò lên ngực hắn, mười ngón tay thon nhỏ như những cây hành: “Miếng thịt này mỡ này, miếng thịt này phải nhai kĩ này, á à, miếng thịt ức này cũng rất ngon…”.
Dung Trần Tử thấy nếu không cho nàng một miếng, thì mình không thể nào yên tĩnh được, ban đêm hắn hầu như không ngủ, nhưng thật sự bị vần vò tra tấn thế này thì cũng chịu hết nổi, đành dặn nàng: “Người ra ngoài trước đi, rồi gọi Thanh Huyền vào đây”.
Nghĩ tới miếng thịt sắp được ăn, Hà Bạng liền rất nghe lời. Không bao lâu sau Thanh Huyền bê một chiếc khay bạc bước vào, thấy nàng đã thực sự đi ra rồi, hắn mới lấy miếng thịt bò đầm đìa máu từ chiếc đĩa ra cho Dung Trần Tử.
Dung Trần Tử rất bình tĩnh rạch một đường trên cánh tay phải, lấy máu bôi lên, sau đó hắn giả vờ giả vịt băng bó cánh tay lại, xua xua tay: “Đi đi”.
Hà Bạng được ăn thịt như ý muốn, nhưng lại cảm thấy rất nghi ngờ, thịt thần tiên lúc ở trong miệng không được thơm ngon như lúc ngửi, hơn thế sau khi ăn xong tu vi cũng chẳng thấy có chút biến hóa nào đáng kể. Cũng vì thế mà nàng đã đi tìm Dung Trần Tử rất nhiều lần, hắn bị nàng quấn đến phát phiền, đành phân tích với nàng: “Hay là bảy miếng mới đủ một liệu trình?”
Dường như đang là hồi quang phản chiếu của mùa hè, tiết trời trung tuần tháng Chín đột nhiên trở nên nóng bức. Dung Trần Tử cả một đêm không chợp mắt, lúc trước đã dùng một miếng thịt bỏ giả làm “thịt thần tiên” để đuổi Hà Bạng đi, giờ đang ngủ rất say.
Ngày hè nắng chói chang, ve sầu kêu không ngừng, ngay cả mấy chậu hoa lan trong Thanh Hư quan cũng héo rũ, trong Quan không một bóng người.
Phu Á vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, rực rỡ xinh tươi nói với Thanh Vận đang thu dọn bát đũa ở thiện đường: “Không thấy chuông triệu hồn của ta đâu cả, ngươi có thể tìm giúp ta không?”.
Thanh Vận năm nay mới mười năm tuổi, cha mẹ đã qua đời từ khi còn nhỏ, hắn đi theo Dung Trần Tử đến nay cũng đã được mười năm, chịu sự ảnh hưởng sâu sắc của sư phụ, nên hắn rất nhiệt tình trượng nghĩa. Nghe Phu Á nói vậy, hắn lập tức gật đầu, nói: “Xin hỏi Vu sư có nhớ chỗ đánh rơi không, tiểu đạo đi tìm sẽ tiện hơn”.
Phu Á nở nụ cười kiều diễm: “Có thể là ở gần sân luyện công sau núi”.
Thanh Vận cũng chẳng ngại bên ngoài trời nắng nóng, đồng ý rồi đi thẳng đến sân luyện công, Phu Á đi theo sau lưng hắn, pháp trượng trong tay lấp loáng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Từ thiện đường trong Thanh Hư quan ra đến phía sau núi mất nửa canh giờ đi bộ, nhưng Thanh Vận là người tu đạo, chân rất khỏe, lại thông thuộc đường đi lối lại, nên chỉ hơn một khắc là đã đến nơi.
Tháng Chín, hoa cỏ trong rừng rậm rạp tươi tốt, Thanh Vận gạt mấy bụi cỏ ở gần ra, đạo bào màu xanh nhạt giữa chốn cây cối um tùm rất khó khiến người ta chú ý tới. Phu Á nắm chặt pháp trượng trong tay, vô tình cố ý đi vượt lên trước: “Ta nhớ hình như đi bên này…”.
Thanh Vận đi theo nàng ta. Phía trước không biết ai đã thiết kế một hàng cọc liễu, trồi lên khỏi mặt đất tầm ba tấc(*), trên mặt đất có đặt một hình vẽ rất kì lạ. Thanh Vận cũng không nghĩ gì nhiều, tìm kiếm xung quanh các gốc cây, hắn đoán có thể trong lúc dừng chân nghỉ ngơi Phu Á đã đánh rơi ở chỗ nào đó.
(*) Một tấc bằng khoảng 3,33 cm
Phu Á đứng ở phía sau lưng hắn, khẽ mấp máy môi, không nghe thấy chút âm thanh nào, chỉ thấy pháp trượng trong tay nàng ta tản ra từng làn, từng làn sương mù màu đen, nhưng sương mù chỉ vừa mới tiếp xúc với Thanh Vận, lập tức tan ra như mây khói. Bùa Hộ thân từ gỗ cây âm mộc trước ngực của Thanh Vận liền tỏa ra một làn khói nhẹ. Hắn hơi cảnh giác, nói: “Không hay rồi! Sau núi có thứ gì đó không sạch sẽ!”.
Phu Á mặt không biến sắc, chỉ chỉ vào tấm bùa gỗ trước ngực hắn, hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”.
Thanh Vận cũng quên luôn việc tìm pháp chuông cho nàng ta: “Đây là bùa Hộ thân do chính sư phụ ban cho, tiểu đạo bản lĩnh kém cỏi, nếu gặp phải yêu quái pháp lực lợi hại, e là sẽ bị nguy hiểm. Hay chúng ta quay về Quan trước, nói cho đại sư huynh biết rồi sẽ tính tiếp!”.
Phu Á gật gật đầu: “Cũng được, nhưng ngươi đi trước đi, ta hơi sợ. Thanh Hư quan các ngươi không phải là đạo quan ư, tại sao gần đây lại xuất hiện yêu quái vậy?”.
Thanh Vận quả nhiên đi lên phía trước, hắn là người đơn giản, nghe vậy chỉ đáp: “Thân thể của gia sư rất đặc biệt, năm nào cũng có yêu quái chán sống tìm cớ đến gây sự”.
Phu Á khẽ cười, pháp trượng trong tay lặng lẽ bật ra một lưỡi dao bén nhọn sáng loáng dài ba tấc. Nàng ta đột nhiên đâm thẳng nó về phía lưng của Thanh Vận, mắt thấy rõ ràng mũi dao sắc nhọn lạnh lẽo sắp chạm được vào da thịt hắn, thì Thanh Vận ở đằng trước đột nhiên hét lên “oái” một tiếng, rồi ngã nhào xuống đất, cú ngã chổng vó này khiến cho nhát đâm rơi vào khoảng không.
Phu Á giật mình kinh hãi, vội thu lưỡi dao sắc bén trên đầu pháp trượng lại. Thanh Vận xoa xoa bả vai đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mặt mọc ra toàn là sao vàng, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra có một con trai rất to, dài khoảng bốn thước, vỏ trai đen sáng bóng rơi từ trên cây xuống. Hắn hoảng sợ đến tái mặt, nên không phát hiện ra sắc mặt Phu Á còn khó coi hơn nhiều: “Đây, đây, đây, sao lại có con trai trên cây thế này!”.
Phu Á hậm hực, nhưng Thanh Vận lại không phát hiện ra: “Con trai này lớn quá, lẽ nào lại là yêu quái xuất hiện chăng? Tiểu đạo phải trở về trong Quan báo cho sư phụ biết mới được!”.
Hắn vội vàng chạy thẳng về phía trước, nhưng sao Phu Á có thể cam tâm để con mồi chạy thoát như vậy được, nàng ta không nói lời nào liền đuổi theo sau. Phu Á chạy được vài bước, thì Hà Bạng liền lắc mình biến thân, khôi phục lại hình người, cũng không kịp nhìn thấy động tác thế nào, đã đứng ngay bên cạnh Thanh Vận. Phu Á không cam chịu như vậy, pháp trượng trong tay muốn cắt đứt chỗ hiểm trên cổ Thanh Vận. Hà Bạng níu lấy tay áo hắn, không biết đã thực hiện phép thuật gì, mà Phu Á chỉ kịp thấy lưỡi dao của mình bị vỡ vụn ra thành từng đoạn từng đoạn, rồi hóa thành bụi rơi xuống dưới đất.
Sắc mặt nàng ta khẽ tái đi. Hà Bạng mặt dày, nói: “Tiểu đạo sĩ, cho ta hai quả chanh dây nữa đi!”.
Thanh Vận tuy không thích nàng cho lắm, nhưng cũng không dám đắc tội, chỉ đành vâng lệnh, đưa nàng quay về thiện đường lấy chanh dây. Việc cung cấp thức ăn cho nàng thiện đường đều ghi vào khoản chi dùng của Tri quan, Dung Trần Tử đã không nói gì, thì mọi người cứ thế mà tuân theo ý nàng, thích ăn gì thì đưa cái đấy, muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Hai người vừa rời đi, Phu Á tức giận bắt một con mèo rừng, đốt một đống lửa dưới tán cây hòe, rồi treo con mèo rừng lên, miệng lẩm bẩm vài câu. Con mèo rừng đau đớn giãy giụa quằn quại, miệng há ra nhưng không thể kêu thành tiếng, chỉ có đôi mắt mở to nhìn trừng trừng. Ước chừng khoảng hai ba khắc, con mèo rừng không còn giãy giụa nữa, Phu Á cũng niệm chú xong, mắt mở to, hai ngón tay cong lên thành hai chiếc vuốt, thành thạo móc hai con ngươi đang lồi ra khỏi hốc mắt nó.
Nàng ta lấy một chiếc bình nhỏ, đổ ra một thứ bột tro xương màu trắng xám, dùng thứ bột đó vẽ một hình mặt người trên nền đất dưới những chiếc cọc liễu, rồi đặt hai con ngươi đó vào vị trí hai con mắt của hình mặt người. Sau đó lại lấy ra một chiếc bình nhỏ khác, bên trong chứa một chất lỏng đỏ tươi như máu, không ngừng nảy lên thình thịch. Giống như trông thấy thứ mình vô cùng yêu thích, ánh mắt Phu Á trở nên ấm áp dịu dàng hơn hẳn, nàng ta nhìn chăm chú rất lâu rồi mới đổ thứ đang sóng sánh đó lên trên đôi mắt mèo.
Trong nháy mắt, dường như đôi con ngươi đã khôi phục lại được thần thái, mang theo sự đau khổ cùng nỗi oán hận trước khi chết nhìn thẳng lên bầu trời.
Vốn dĩ đôi mắt của con người khi phải chịu đựng một cái chết thê thảm mới là tốt nhất… Phu Á phủi phủi tay, hậm hực nghĩ. Nàng ta biết Dung Trần Tử nghi ngờ mình, nhưng cũng chẳng sao cả, những gì cần sắp xếp đều đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, cũng chỉ nội trong một đêm nay mà thôi.
Hà Bạng không hề biết rằng mình đã xé nát những bản kinh chép tay của tổ sư gia nhà người ta, thình lình bị một phất trần của Dung Trần Tử nện lên lưng, cảm giác như vỏ trai của mình sắp nứt ra đến nơi.
Tính yêu quái của Hà Bạng bệ hạ trỗi dậy, nàng phẫn nộ, hét lớn: “Tên lỗ mũi trâu thối tha, lão tử nguyền rủa cả họ nhà ngươi! Ngươi dám đánh lên vỏ trai của lão tử! Hôm nay lão tử phải đại khai sát giới! Ta phải giết mình, rồi giết ngươi, cuối cùng giết sạch đám đồ tử đồ tôn của ngươi!”.
Bàn tay đang kết thủ ấn(*) của Dung Trần Tử dừng lại giữa chừng, lửa giận trong lòng như bị giội một gáo nước lạnh. Một lúc sau hắn lắc lắc đầu, thở dài thườn thượt, cúi xuống bắt đầu nhặt đống giấy lên, nhặt xong một lượt, hắn lại lắc lắc đầu, rồi lại thở dài thườn thượt.
(*) Kết thủ ấn hay còn có những tên gọi khác như ấn thế, ngày nay thường được dùng để chỉ các tư thế kết lại giữa các ngón tay của hai bàn tay khi tu luyện.
Dung Trần Tử tìm kim chỉ, hồ dán, dưới ánh nến xếp lại cẩn thận cho đúng thứ tự, rồi tỉ mỉ dán lại từng trang, từng trang một. Hà Bạng cũng không nói gì, ngồi trên giường nhìn một cách lạnh lùng: “Bảo ngươi dẫn ta ra ngoài chơi ngươi không dẫn, bảo ngươi báo thù cho ta ngươi không làm, trở về lại còn dám đánh lên vỏ trai của lão tử, hừ!”.
Dung Trần Tử mất liền mấy canh giờ mới dán lại hai quyển kinh thư, khó khăn lắm mới sửa sang lại xong xuôi, thì trời cũng đã tang tảng sáng. Đến khi tắt đèn nằm xuống, vừa mới lơ mơ ngủ một lát, thì Hà Bạng liền lặng lẽ chạm vào người hắn, rồi mở to hai phiến vỏ trai ra, sau đó bất ngờ cắn phập một tiếng cực mạnh lên cánh tay hắn. Dung Trần Tử giật mình ngồi bật dậy, cánh tay phải đau đến tê tâm liệt phổi, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng phải bừng bừng lửa giận không cách gì nhịn được.
Hắn ôm lấy cánh tay đau đến gập cả lưng xuống, tức giận khiến cả người run lên, không còn giữ nổi chút uy nghi đạo gia nào nữa: “Lại còn dám cắn người! Người người người…”.
Hà Bạng cắn rất mạnh, dường như cắn đến gãy cả xương của hắn rồi. Cuối cùng, Dung Trần Tử hạ quyết tâm – Không nuôi, không nuôi Hà Bạng này nữa!
Hắn xuyên vạt áo vào giữa hai phiến vỏ trai, cáu tiết xông thẳng ra ngoài. Cũng không biết đã thi triển pháp môn gì, mà Hà Bạng quay trái vặn phải, cũng không biết trở về hình người được. Nàng cũng đang cơn tức, đương nhiên, lời thốt ra cũng không hề lọt tai: “Tên lỗ mũi trâu thối tha kia, mau thả lão tử ra! Ngươi nói lời lại không giữ lời, Tri quan cái quái gì chứ, hừ, nhìn thấy cô ả Phu Á kia thì mụ mị đến quên đường về! Ta thấy ngươi ngoài miệng tuy thốt ra toàn những lời đạo đức nhân nghĩa, nhưng trong bụng lại là trai trộm cưới gái phong sương mới đúng!”.
Dung Trần Tử mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn kích động muốn giơ chân đạp cho nàng tan nát. Vốn dĩ muốn đem vứt nàng về lại đáy biển, nhưng giờ phút này thì không quan tâm nhiều thứ như thế nữa, liền đặt bừa nàng dưới chân núi Lăng Hà, quay người toan bỏ đi.
Nhưng không ngờ lại gặp Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân của Cửu Đỉnh cung đang từ đối diện đi tới. Hai người áo mũ chỉnh tề, có ý muốn đến Thanh Hư quan gặp Phu Á, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tức giận của Dung Trần Tử thì vô cùng ngạc nhiên – Đạo gia coi trọng uy nghi, Dung Trần Tử lại là cao đạo, bình thường dù vui hay buồn đều không biểu hiện ra bên ngoài, có thể khiến hắn giận đến mức này, quả thật không dễ.
Hai người bước đến gần, những lời của Hà Bạng cũng lõm bõm nghe thấy, tóm được mấy từ như “Phu Á”, “trai trộm cướp gái phong sương”, khuôn mặt lập tức liền mang theo ý cười trộm. Hành Chỉ chân nhân cũng là người lương thiện, lập tức hóa giải bùa chú trói thân trên người Hà Bạng. Với khuôn mặt hiền lành, ông hỏi: “Vô lượng phật, chuyện gì đây thế này?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp mở miệng, Hà Bạng đã hóa thành hình người, nhớn nhác hổn hển mách: “Hắn ta ngày ngày ở bên cô ả Phu Á kia, hôm nay canh ba mới về phòng rồi lại còn đánh ta nữa!”.
Dung Trần Tử vẫn chưa kịp mở miệng, thì Dục Dương chân nhân lại nói: “Đạo hữu, đây không phải là cái đỉnh khí của ngài à, sao lại để náo loạn thế này?”
Mặt mũi Dung Trần Tử liền nóng lên, hắn không muốn vạch áo cho người xem lưng, càng không muốn tiết lộ thân phận của Hà Bạng. Nàng tuy đáng ghét, nhưng dường như không có chút bản lĩnh nào, nếu như thân phận bị lộ ra ngoài nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Trước mắt hắn cũng chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành Hà Bạng lần nữa: “Ta đâu có ngày ngày ở bên Phu Á. Ta có quay về phòng hay không, không phải người đều biết rõ hay sao? Hơn nữa đêm nay trở về muộn là vì phải giảng kinh, không liên quan gì đến Phu Á hết!”.
Giọng nói của hắn tuy rằng được hạ xuống rất thấp, nhưng thính lực của Hành Chỉ và Dục Dương lẽ nào lại không nghe thấy. Hai người quay sang nhìn nhau, khuôn mặt cứng ngắc cố gắng nhịn cười. Hà Bạng thì lại không định cho qua như vậy: “Khốn kiếp, ngươi còn định vứt ta đi nữa kìa!”.
Dung Trần Tử hơi bực: “Không phải là vì người kẹp cánh tay của bần đạo ư!”.
Hà Bạng rất bực, nói: “Ngươi không đánh ta thì ta sẽ kẹp tay ngươi chắc? Ông đạo sĩ thối kia!”. Nàng chỉ tay vào Hành Chỉ và Dục Dương đang cười trộm đằng sau: “Còn hai người các ông nữa, đám đạo sĩ thối tha các ông không có nổi một người tốt đẹp! Hừ, trên giường một kiểu xuống giường một kiểu, nói đi nói lại đều là lừa người hết!”.
Hai người bị Hà Bạng giận cá chém thớt, chỉ biết gãi gãi mũi không dám hé răng. Khuôn mặt Dung Trần Tử đỏ bừng, hắn tức đến cực điểm, nhưng vẫn phải nín nhịn. Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng thấp giọng dỗ: “Đừng trêu đùa nữa, làm loạn như vậy trước mặt người khác khó coi lắm”.
Hà Bạng trừng mắt, lông mày dựng đứng, nói: “Bây giờ mới biết khó coi sao? Lúc ngươi đánh ta sao không cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ là khó coi đi? Hôm nay lão tử…”.
Nàng càng lúc càng lớn tiếng trách móc, Dung Trần Tử cắn răng, nói: “Buổi tối sẽ cho người một miếng thịt, đi về mau”.
Hà Bạng nhất thời quên luôn cả việc tức giận, nước miếng thi nhau tuôn ra như suối: “Thật không?”.
Dung Trần Tử ngoảnh mặt đi, không đáp. Còn nàng thì mặt mày rạng rỡ: “Vậy thì được!”.
Nàng cũng không cần phải thúc giục, nhảy chân sáo đi lên núi. Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cười đến thắt cả ruột. Dung Trần Tử khẽ thở dài, bi ai phát hiện ra rằng sau này mình không tu đạo nữa thì có thể đổi sang nghề bán thịt.
Quay về trong Quan, Hành Chỉ và Dục Dương muốn đến tìm Phu Á, Dục Dương chân nhân tóm lại vẫn cứ lo lắng về thuật Huyết đồng. Dung Trần Tử là chủ nhà, không thể không đi theo. Cánh tay phải của hắn vẫn còn rất đau, suốt đoạn đường cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, thực ra hắn đã âm thầm dặn dò Thanh Huyền đi kiếm một miếng thịt bò.
Đến trưa, quay về phòng ngủ, Hà Bạng liền nằm bò lên ngực hắn, mười ngón tay thon nhỏ như những cây hành: “Miếng thịt này mỡ này, miếng thịt này phải nhai kĩ này, á à, miếng thịt ức này cũng rất ngon…”.
Dung Trần Tử thấy nếu không cho nàng một miếng, thì mình không thể nào yên tĩnh được, ban đêm hắn hầu như không ngủ, nhưng thật sự bị vần vò tra tấn thế này thì cũng chịu hết nổi, đành dặn nàng: “Người ra ngoài trước đi, rồi gọi Thanh Huyền vào đây”.
Nghĩ tới miếng thịt sắp được ăn, Hà Bạng liền rất nghe lời. Không bao lâu sau Thanh Huyền bê một chiếc khay bạc bước vào, thấy nàng đã thực sự đi ra rồi, hắn mới lấy miếng thịt bò đầm đìa máu từ chiếc đĩa ra cho Dung Trần Tử.
Dung Trần Tử rất bình tĩnh rạch một đường trên cánh tay phải, lấy máu bôi lên, sau đó hắn giả vờ giả vịt băng bó cánh tay lại, xua xua tay: “Đi đi”.
Hà Bạng được ăn thịt như ý muốn, nhưng lại cảm thấy rất nghi ngờ, thịt thần tiên lúc ở trong miệng không được thơm ngon như lúc ngửi, hơn thế sau khi ăn xong tu vi cũng chẳng thấy có chút biến hóa nào đáng kể. Cũng vì thế mà nàng đã đi tìm Dung Trần Tử rất nhiều lần, hắn bị nàng quấn đến phát phiền, đành phân tích với nàng: “Hay là bảy miếng mới đủ một liệu trình?”
Dường như đang là hồi quang phản chiếu của mùa hè, tiết trời trung tuần tháng Chín đột nhiên trở nên nóng bức. Dung Trần Tử cả một đêm không chợp mắt, lúc trước đã dùng một miếng thịt bỏ giả làm “thịt thần tiên” để đuổi Hà Bạng đi, giờ đang ngủ rất say.
Ngày hè nắng chói chang, ve sầu kêu không ngừng, ngay cả mấy chậu hoa lan trong Thanh Hư quan cũng héo rũ, trong Quan không một bóng người.
Phu Á vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, rực rỡ xinh tươi nói với Thanh Vận đang thu dọn bát đũa ở thiện đường: “Không thấy chuông triệu hồn của ta đâu cả, ngươi có thể tìm giúp ta không?”.
Thanh Vận năm nay mới mười năm tuổi, cha mẹ đã qua đời từ khi còn nhỏ, hắn đi theo Dung Trần Tử đến nay cũng đã được mười năm, chịu sự ảnh hưởng sâu sắc của sư phụ, nên hắn rất nhiệt tình trượng nghĩa. Nghe Phu Á nói vậy, hắn lập tức gật đầu, nói: “Xin hỏi Vu sư có nhớ chỗ đánh rơi không, tiểu đạo đi tìm sẽ tiện hơn”.
Phu Á nở nụ cười kiều diễm: “Có thể là ở gần sân luyện công sau núi”.
Thanh Vận cũng chẳng ngại bên ngoài trời nắng nóng, đồng ý rồi đi thẳng đến sân luyện công, Phu Á đi theo sau lưng hắn, pháp trượng trong tay lấp loáng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Từ thiện đường trong Thanh Hư quan ra đến phía sau núi mất nửa canh giờ đi bộ, nhưng Thanh Vận là người tu đạo, chân rất khỏe, lại thông thuộc đường đi lối lại, nên chỉ hơn một khắc là đã đến nơi.
Tháng Chín, hoa cỏ trong rừng rậm rạp tươi tốt, Thanh Vận gạt mấy bụi cỏ ở gần ra, đạo bào màu xanh nhạt giữa chốn cây cối um tùm rất khó khiến người ta chú ý tới. Phu Á nắm chặt pháp trượng trong tay, vô tình cố ý đi vượt lên trước: “Ta nhớ hình như đi bên này…”.
Thanh Vận đi theo nàng ta. Phía trước không biết ai đã thiết kế một hàng cọc liễu, trồi lên khỏi mặt đất tầm ba tấc(*), trên mặt đất có đặt một hình vẽ rất kì lạ. Thanh Vận cũng không nghĩ gì nhiều, tìm kiếm xung quanh các gốc cây, hắn đoán có thể trong lúc dừng chân nghỉ ngơi Phu Á đã đánh rơi ở chỗ nào đó.
(*) Một tấc bằng khoảng 3,33 cm
Phu Á đứng ở phía sau lưng hắn, khẽ mấp máy môi, không nghe thấy chút âm thanh nào, chỉ thấy pháp trượng trong tay nàng ta tản ra từng làn, từng làn sương mù màu đen, nhưng sương mù chỉ vừa mới tiếp xúc với Thanh Vận, lập tức tan ra như mây khói. Bùa Hộ thân từ gỗ cây âm mộc trước ngực của Thanh Vận liền tỏa ra một làn khói nhẹ. Hắn hơi cảnh giác, nói: “Không hay rồi! Sau núi có thứ gì đó không sạch sẽ!”.
Phu Á mặt không biến sắc, chỉ chỉ vào tấm bùa gỗ trước ngực hắn, hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”.
Thanh Vận cũng quên luôn việc tìm pháp chuông cho nàng ta: “Đây là bùa Hộ thân do chính sư phụ ban cho, tiểu đạo bản lĩnh kém cỏi, nếu gặp phải yêu quái pháp lực lợi hại, e là sẽ bị nguy hiểm. Hay chúng ta quay về Quan trước, nói cho đại sư huynh biết rồi sẽ tính tiếp!”.
Phu Á gật gật đầu: “Cũng được, nhưng ngươi đi trước đi, ta hơi sợ. Thanh Hư quan các ngươi không phải là đạo quan ư, tại sao gần đây lại xuất hiện yêu quái vậy?”.
Thanh Vận quả nhiên đi lên phía trước, hắn là người đơn giản, nghe vậy chỉ đáp: “Thân thể của gia sư rất đặc biệt, năm nào cũng có yêu quái chán sống tìm cớ đến gây sự”.
Phu Á khẽ cười, pháp trượng trong tay lặng lẽ bật ra một lưỡi dao bén nhọn sáng loáng dài ba tấc. Nàng ta đột nhiên đâm thẳng nó về phía lưng của Thanh Vận, mắt thấy rõ ràng mũi dao sắc nhọn lạnh lẽo sắp chạm được vào da thịt hắn, thì Thanh Vận ở đằng trước đột nhiên hét lên “oái” một tiếng, rồi ngã nhào xuống đất, cú ngã chổng vó này khiến cho nhát đâm rơi vào khoảng không.
Phu Á giật mình kinh hãi, vội thu lưỡi dao sắc bén trên đầu pháp trượng lại. Thanh Vận xoa xoa bả vai đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mặt mọc ra toàn là sao vàng, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra có một con trai rất to, dài khoảng bốn thước, vỏ trai đen sáng bóng rơi từ trên cây xuống. Hắn hoảng sợ đến tái mặt, nên không phát hiện ra sắc mặt Phu Á còn khó coi hơn nhiều: “Đây, đây, đây, sao lại có con trai trên cây thế này!”.
Phu Á hậm hực, nhưng Thanh Vận lại không phát hiện ra: “Con trai này lớn quá, lẽ nào lại là yêu quái xuất hiện chăng? Tiểu đạo phải trở về trong Quan báo cho sư phụ biết mới được!”.
Hắn vội vàng chạy thẳng về phía trước, nhưng sao Phu Á có thể cam tâm để con mồi chạy thoát như vậy được, nàng ta không nói lời nào liền đuổi theo sau. Phu Á chạy được vài bước, thì Hà Bạng liền lắc mình biến thân, khôi phục lại hình người, cũng không kịp nhìn thấy động tác thế nào, đã đứng ngay bên cạnh Thanh Vận. Phu Á không cam chịu như vậy, pháp trượng trong tay muốn cắt đứt chỗ hiểm trên cổ Thanh Vận. Hà Bạng níu lấy tay áo hắn, không biết đã thực hiện phép thuật gì, mà Phu Á chỉ kịp thấy lưỡi dao của mình bị vỡ vụn ra thành từng đoạn từng đoạn, rồi hóa thành bụi rơi xuống dưới đất.
Sắc mặt nàng ta khẽ tái đi. Hà Bạng mặt dày, nói: “Tiểu đạo sĩ, cho ta hai quả chanh dây nữa đi!”.
Thanh Vận tuy không thích nàng cho lắm, nhưng cũng không dám đắc tội, chỉ đành vâng lệnh, đưa nàng quay về thiện đường lấy chanh dây. Việc cung cấp thức ăn cho nàng thiện đường đều ghi vào khoản chi dùng của Tri quan, Dung Trần Tử đã không nói gì, thì mọi người cứ thế mà tuân theo ý nàng, thích ăn gì thì đưa cái đấy, muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Hai người vừa rời đi, Phu Á tức giận bắt một con mèo rừng, đốt một đống lửa dưới tán cây hòe, rồi treo con mèo rừng lên, miệng lẩm bẩm vài câu. Con mèo rừng đau đớn giãy giụa quằn quại, miệng há ra nhưng không thể kêu thành tiếng, chỉ có đôi mắt mở to nhìn trừng trừng. Ước chừng khoảng hai ba khắc, con mèo rừng không còn giãy giụa nữa, Phu Á cũng niệm chú xong, mắt mở to, hai ngón tay cong lên thành hai chiếc vuốt, thành thạo móc hai con ngươi đang lồi ra khỏi hốc mắt nó.
Nàng ta lấy một chiếc bình nhỏ, đổ ra một thứ bột tro xương màu trắng xám, dùng thứ bột đó vẽ một hình mặt người trên nền đất dưới những chiếc cọc liễu, rồi đặt hai con ngươi đó vào vị trí hai con mắt của hình mặt người. Sau đó lại lấy ra một chiếc bình nhỏ khác, bên trong chứa một chất lỏng đỏ tươi như máu, không ngừng nảy lên thình thịch. Giống như trông thấy thứ mình vô cùng yêu thích, ánh mắt Phu Á trở nên ấm áp dịu dàng hơn hẳn, nàng ta nhìn chăm chú rất lâu rồi mới đổ thứ đang sóng sánh đó lên trên đôi mắt mèo.
Trong nháy mắt, dường như đôi con ngươi đã khôi phục lại được thần thái, mang theo sự đau khổ cùng nỗi oán hận trước khi chết nhìn thẳng lên bầu trời.
Vốn dĩ đôi mắt của con người khi phải chịu đựng một cái chết thê thảm mới là tốt nhất… Phu Á phủi phủi tay, hậm hực nghĩ. Nàng ta biết Dung Trần Tử nghi ngờ mình, nhưng cũng chẳng sao cả, những gì cần sắp xếp đều đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, cũng chỉ nội trong một đêm nay mà thôi.