[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí
- Tham gia
- 13/7/25
- Bài viết
- 47
- Điểm cảm xúc
- 37
- Điểm
- 18

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, chỉ dựa vào việc điên cuồng rèn luyện thân thể và hấp thụ linh khí loãng trong không khí, tốc độ tu luyện quá chậm chạp. Cứ tiếp tục như thế này, không biết đến khi nào mới có thể đột phá.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, hắn ngồi xếp bằng, chiếc nhẫn của Lý Thành nằm trong lòng bàn tay. Đây là hy vọng duy nhất của hắn. Hắn nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí, cố gắng kết nối với chiếc nhẫn. Hắn thử dùng sức mạnh cơ bắp, thử dùng tinh thần lực non nớt của mình.
Nhưng chiếc nhẫn vẫn im lìm, lạnh lẽo. Dòng chữ trong quyển kinh thư lại hiện lên trong đầu hắn: "Nhẫn trữ vật đỉnh cấp, cần linh thức của tu sĩ Trúc Cơ cảnh trở lên mới có thể mở ra."
Lại một ngõ cụt.
Một buổi chiều nắng nhẹ tại bến cảng. Không khí thoang thoảng mùi cá tanh, mùi hắc ín và mùi gỉ sắt. Tiếng người hò hét, tiếng bánh xe nghiến trên nền đất và tiếng những cần cẩu bằng sắt khổng lồ vận hành tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn.
Tại một góc kho hàng, Giang Tử Khâm, một vị quản sự trung niên có dáng người gầy gò, đang đeo cặp kính lão, tay cầm bút lông cặm cụi đối chiếu sổ sách. Lưng lão quay ra phía khu vực bốc dỡ hàng, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra phía trên đầu.
Lại Thiên vai vác một bao tải nặng, bước đi lặng lẽ giữa dòng người. Hắn đã làm việc ở đây được gần một tháng, công việc nặng nhọc nhưng thu nhập cũng không tồi đối với một người như hắn.
Đột nhiên, một tiếng "két" chói tai, sắc lẹm vang lên, át đi mọi âm thanh khác.
Tất cả mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên. Một trong những sợi dây cáp bằng hắc thiết to bằng bắp tay của cần cẩu lớn nhất, sau khi căng phồng lên một cách bất thường, đã đứt phựt.
Thùng hàng bằng sắt khổng lồ mà nó đang giữ, bên trong chứa đầy khoáng thạch, mất đi lực giữ, lảo đảo trong giây lát rồi rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người.
Bên dưới nó, chính là vị trí của Giang Tử Khâm.
Tiếng la hét thất thanh vang lên từ khắp nơi.
Trong một phần ngàn cái chớp mắt đó, khi mọi thứ dường như ngưng lại, đồng tử của Lại Thiên co rút thành một điểm nhỏ. Hắn không có thời gian để suy nghĩ. Thân thể hắn phản ứng trước cả lý trí.
"Rầm!"
Nền đất dưới chân hắn lõm xuống một chút. Thân hình hắn vút đi như một tàn ảnh xám tro, lao đi với một tốc độ không thuộc về phàm nhân. Hắn không kéo, mà là dùng cả thân mình tông thẳng vào người Giang Tử Khâm.
"Phịch!"
Cả hai ngã lăn như một quả hồ lô trên mặt đất, văng ra xa chục thước.
Ngay sau đó.
"ẦM!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thùng hàng bằng sắt cắm sâu xuống nền đất, tạo thành một cái hố lớn. Bụi đất và những mảnh vụn bắn tung tóe.
Khi màn bụi dần lắng xuống, mọi người mới bàng hoàng nhìn thấy Lại Thiên đang đỡ Giang Tử Khâm dậy. Lão quản sự vẫn còn thất thần, ánh mắt đờ đẫn, miệng há hốc, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Vài ngày sau, tại một tửu điếm bình dân gần bến cảng.
Giang Tử Khâm hai tay nâng chén rượu, trịnh trọng nói với Lại Thiên: "Lại huynh đệ, một chén này, lão phu kính đệ. Nếu không có đệ ngày đó, lão già này đã sớm chầu trời rồi."
Lại Thiên cũng nâng chén, khẽ chạm vào chén của lão: "Giang lão ca, chỉ là tiện tay mà thôi, không dám nhận."
"Tiện tay?" Giang Tử Khâm cười khổ, lắc đầu. "Lão phu tuy già, nhưng mắt vẫn chưa mờ. Tốc độ đó... không phải là thứ người bình thường có thể có được. Lại huynh đệ, đệ... là tu sĩ, đúng không?"
Lại Thiên im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu: "Không dám giấu Giang lão ca, tiểu đệ chỉ mới tu luyện được một chút bì mao mà thôi."
Ánh mắt Giang Tử Khâm loé lên một tia sáng phức tạp. Lão uống cạn chén rượu, thở dài một hơi. Qua vài lần trò chuyện sau đó, lão dần biết được Lại Thiên tuy có tư chất tu luyện, nhưng lại thiếu thốn tài nguyên, không có công pháp, không có thầy chỉ dạy, chỉ có thể dựa vào khổ tu để tăng cường thân thể, làm một tán tu không hơn không kém.
Từ đó, hai người trở nên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng sau giờ làm, họ lại cùng nhau đến một quán trà nhỏ, vừa uống trà vừa đàm luận.
"Giang đại ca," Lại Thiên mở lời sau khi cả hai đã uống vài chén, "tiểu đệ đang gặp một vấn đề..."
Giang Tử Khâm nghe xong, đặt chén trà xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Lão nhìn quanh một lượt, chắc chắn rằng không có ai nghe lén, rồi mới hạ giọng, tay vừa nói vừa chỉ chỉ: "Linh khí tinh thuần... không phải thứ dễ tìm. Đan dược thì quá đắt đỏ. Nhưng... có một nơi..."
au một hồi đắn đo, Giang Tử Khâm mới hạ giọng, thanh âm nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy: "Thực ra, ta không chỉ là một quản sự kho hàng. Ta còn có một số mối làm ăn khác... Nói trắng ra, là tiếp ứng cho đám buôn lậu. Tiểu đệ chưa trải sự đời, có lẽ không biết. Vận chuyển hàng hóa của tu sĩ theo cách chính thống thường bị Cảnh Binh tra xét rất gắt gao. Cho nên, đa phần các kiện hàng của tu sĩ từ đại lục vào đây đều đi bằng đường biển bất hợp pháp. Đôi lúc, Cảnh Binh cũng sẽ tra xét, nhưng cũng có trường hợp, chính bọn họ lại là người bảo kê cho các chuyến hàng lậu này, miễn sao lợi ích được đảm bảo."
Lại Thiên nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ nhướng mày đáp: "Nhưng việc này nếu bị Cảnh Binh cấp cao phát hiện, e rằng sẽ là trọng tội."
Giang Tử Khâm cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. "Ta cũng là bất đắc dĩ. Ta còn một đứa con gái mười lăm tuổi có nội căn, có thể tu hành. Ta chỉ mong gom góp đủ tiền cho nó nhập học, sau này cũng đỡ vất vả hơn chút. Nhưng học phí đắt đỏ như vậy, không làm những công việc nguy hiểm này, cho dù làm quản sự cả đời cũng không đủ. Ân cứu mạng của tiểu đệ, ta không biết lấy gì báo đáp. Theo ta biết, trong các chuyến hàng thường sẽ có một số loại đan dược cấp thấp. Ta sẽ nhân cơ hội thử tìm xem có thứ gì hợp với ngươi."
Lại Thiên nghe xong, trong lòng khẽ động. "Vậy... phiền Giang đại ca có thể tìm giúp ta thêm một chiếc túi trữ vật được không?"
"Không thành vấn đề," Giang Tử Khâm đáp. "Tiểu đệ có tiềm năng, đừng lãng phí nó. Chỉ mong sau này, nếu tiểu đệ có thành tựu, chiếu cố cho con gái ta một chút."
Lại Thiên gật đầu một cách trịnh trọng. "Nếu có khả năng, tại hạ nhất định sẽ không quên."
Khoảng một tuần sau, Giang Tử Khâm lén lút đưa cho Lại Thiên một cái túi vải nhỏ và một bình sứ. Trong bình là hai viên đan dược màu nâu, tỏa ra một mùi thuốc nồng đậm. Đó chính là Bổ Nhục Đan.
"Ta đã hỏi qua mấy tên tu sĩ Luyện Khí bảo kê cho chuyến hàng, họ nói đan này gọi là Bổ Nhục Đan, phi thường hiệu quả trong việc tu luyện Linh Thân." Giang Tử Khâm vẻ mặt vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, đa tạ Giang đại ca!" Lại Thiên hớn hở đáp, hai tay bắt quyền.
Nhận lấy đan dược và túi trữ vật, hắn vội vàng quay về thử nghiệm. Quả nhiên, sau khi sử dụng viên đan, việc tu luyện của hắn tiến triển vượt bậc. Dược lực của nó giúp quá trình tái tạo cơ bắp diễn ra nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều.
Chớp mắt lại trôi qua thêm một năm.
Nhờ sự chăm chỉ không ngừng nghỉ và sự trợ giúp của Bổ Nhục Đan, Lại Thiên cuối cùng cũng đạt đến Linh Thân tầng mười đỉnh phong. Cơ thể hắn lúc này đã khác hẳn một năm về trước, rắn chắc và ẩn chứa một sức mạnh đáng kể. Quan trọng hơn, hắn bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của việc có thể chủ động dẫn dắt và tích tụ linh khí vào trong cơ thể. Đây là bước đầu tiên để đột phá cảnh giới Luyện Khí.
Đêm đó, trong căn phòng trọ chật hẹp, Lại Thiên ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ cứng. Hắn đã điều chỉnh hô hấp và tâm cảnh đến trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.
Bí quyết trong sách chỉ rõ, bước đầu tiên là phải dùng ý niệm làm lưới, bắt lấy những tia linh khí vô chủ trong trời đất, sau đó dẫn chúng vào đan điền. Hắn hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo, hỗn loạn từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn. Nó không phải là một dòng chảy hiền hòa, mà giống như hàng ngàn mũi kim băng li ti, đâm vào từng thớ thịt, len lỏi vào kinh mạch.
Ý niệm của hắn hóa thành một sợi dây vô hình, cẩn trọng vây bắt lấy những luồng linh khí ngang ngược đó. Quá trình này vô cùng gian nan. Hắn phải kiên nhẫn, thu thập từng chút một, dùng sự bền bỉ để dẫn dắt chúng đi xuống vùng hạ đan điền.
Khi lượng linh khí tích tụ ở đan điền đã đủ lớn, cảm giác căng trướng bắt đầu xuất hiện. Hắn biết, thời khắc nguy hiểm nhất đã đến. Bước thứ hai: Nén khí, tạo tuyền.
Hắn tập trung toàn bộ ý chí, bắt đầu ép nén khối linh khí hỗn loạn kia lại.
"Vụt!"
Như một con thú bị dồn vào đường cùng, khối linh khí lập tức bạo động. Chúng gầm thét, va đập điên cuồng vào thành trong của đan điền và các kinh mạch xung quanh.
"Phụt!"
Một luồng khí huyết trào lên cổ họng. Lại Thiên cắn chặt răng, nuốt ngược ngụm máu tanh vào trong. Gương mặt hắn trắng bệch như giấy, toàn thân run rẩy. Cảm giác đau đớn như thể kinh mạch đang bị xé rách ra từng mảnh.
Nhưng dù thân thể đau đớn đến cực hạn, ý niệm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Hắn không cố gắng đối đầu trực diện nữa, mà thay đổi phương pháp. Ý niệm của hắn không còn là sợi dây trói buộc, mà hóa thành một điểm trung tâm, một cái vòng xoáy nhỏ, dùng chính sự bền bỉ và kiên định để tạo ra lực hút.
Khối linh khí đang bạo động dường như cảm nhận được sự thay đổi đó. Thay vì va đập điên cuồng, chúng bắt đầu bị hút về phía vòng xoáy ý niệm. Tốc độ ngày càng nhanh, áp lực ngày càng lớn. Toàn bộ khối linh khí bị nén chặt lại thành một điểm duy nhất.
Rồi, một tiếng nổ trầm đục vang lên từ sâu trong cơ thể hắn.
Điểm linh khí bị nén đến cực hạn đó không vỡ tung, mà chuyển hóa. Từ hỗn loạn trở thành trật tự, từ khí thể biến thành một dạng chất lỏng linh lực tinh thuần. Vòng xoáy linh lực đầu tiên, tuy còn nhỏ bé và yếu ớt, nhưng đã thành công hình thành trong đan điền của hắn, chậm rãi tự xoay tròn.
Lại Thiên thở hắt ra một hơi. Cơn đau biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, tràn đầy sức mạnh lan tỏa từ đan điền ra khắp cơ thể. Hắn mở mắt ra, trong bóng tối, đôi mắt hắn loé lên một tia sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, hắn ngồi xếp bằng, chiếc nhẫn của Lý Thành nằm trong lòng bàn tay. Đây là hy vọng duy nhất của hắn. Hắn nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí, cố gắng kết nối với chiếc nhẫn. Hắn thử dùng sức mạnh cơ bắp, thử dùng tinh thần lực non nớt của mình.
Nhưng chiếc nhẫn vẫn im lìm, lạnh lẽo. Dòng chữ trong quyển kinh thư lại hiện lên trong đầu hắn: "Nhẫn trữ vật đỉnh cấp, cần linh thức của tu sĩ Trúc Cơ cảnh trở lên mới có thể mở ra."
Lại một ngõ cụt.
Một buổi chiều nắng nhẹ tại bến cảng. Không khí thoang thoảng mùi cá tanh, mùi hắc ín và mùi gỉ sắt. Tiếng người hò hét, tiếng bánh xe nghiến trên nền đất và tiếng những cần cẩu bằng sắt khổng lồ vận hành tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn.
Tại một góc kho hàng, Giang Tử Khâm, một vị quản sự trung niên có dáng người gầy gò, đang đeo cặp kính lão, tay cầm bút lông cặm cụi đối chiếu sổ sách. Lưng lão quay ra phía khu vực bốc dỡ hàng, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra phía trên đầu.
Lại Thiên vai vác một bao tải nặng, bước đi lặng lẽ giữa dòng người. Hắn đã làm việc ở đây được gần một tháng, công việc nặng nhọc nhưng thu nhập cũng không tồi đối với một người như hắn.
Đột nhiên, một tiếng "két" chói tai, sắc lẹm vang lên, át đi mọi âm thanh khác.
Tất cả mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên. Một trong những sợi dây cáp bằng hắc thiết to bằng bắp tay của cần cẩu lớn nhất, sau khi căng phồng lên một cách bất thường, đã đứt phựt.
Thùng hàng bằng sắt khổng lồ mà nó đang giữ, bên trong chứa đầy khoáng thạch, mất đi lực giữ, lảo đảo trong giây lát rồi rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người.
Bên dưới nó, chính là vị trí của Giang Tử Khâm.
Tiếng la hét thất thanh vang lên từ khắp nơi.
Trong một phần ngàn cái chớp mắt đó, khi mọi thứ dường như ngưng lại, đồng tử của Lại Thiên co rút thành một điểm nhỏ. Hắn không có thời gian để suy nghĩ. Thân thể hắn phản ứng trước cả lý trí.
"Rầm!"
Nền đất dưới chân hắn lõm xuống một chút. Thân hình hắn vút đi như một tàn ảnh xám tro, lao đi với một tốc độ không thuộc về phàm nhân. Hắn không kéo, mà là dùng cả thân mình tông thẳng vào người Giang Tử Khâm.
"Phịch!"
Cả hai ngã lăn như một quả hồ lô trên mặt đất, văng ra xa chục thước.
Ngay sau đó.
"ẦM!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thùng hàng bằng sắt cắm sâu xuống nền đất, tạo thành một cái hố lớn. Bụi đất và những mảnh vụn bắn tung tóe.
Khi màn bụi dần lắng xuống, mọi người mới bàng hoàng nhìn thấy Lại Thiên đang đỡ Giang Tử Khâm dậy. Lão quản sự vẫn còn thất thần, ánh mắt đờ đẫn, miệng há hốc, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Vài ngày sau, tại một tửu điếm bình dân gần bến cảng.
Giang Tử Khâm hai tay nâng chén rượu, trịnh trọng nói với Lại Thiên: "Lại huynh đệ, một chén này, lão phu kính đệ. Nếu không có đệ ngày đó, lão già này đã sớm chầu trời rồi."
Lại Thiên cũng nâng chén, khẽ chạm vào chén của lão: "Giang lão ca, chỉ là tiện tay mà thôi, không dám nhận."
"Tiện tay?" Giang Tử Khâm cười khổ, lắc đầu. "Lão phu tuy già, nhưng mắt vẫn chưa mờ. Tốc độ đó... không phải là thứ người bình thường có thể có được. Lại huynh đệ, đệ... là tu sĩ, đúng không?"
Lại Thiên im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu: "Không dám giấu Giang lão ca, tiểu đệ chỉ mới tu luyện được một chút bì mao mà thôi."
Ánh mắt Giang Tử Khâm loé lên một tia sáng phức tạp. Lão uống cạn chén rượu, thở dài một hơi. Qua vài lần trò chuyện sau đó, lão dần biết được Lại Thiên tuy có tư chất tu luyện, nhưng lại thiếu thốn tài nguyên, không có công pháp, không có thầy chỉ dạy, chỉ có thể dựa vào khổ tu để tăng cường thân thể, làm một tán tu không hơn không kém.
Từ đó, hai người trở nên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng sau giờ làm, họ lại cùng nhau đến một quán trà nhỏ, vừa uống trà vừa đàm luận.
"Giang đại ca," Lại Thiên mở lời sau khi cả hai đã uống vài chén, "tiểu đệ đang gặp một vấn đề..."
Giang Tử Khâm nghe xong, đặt chén trà xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Lão nhìn quanh một lượt, chắc chắn rằng không có ai nghe lén, rồi mới hạ giọng, tay vừa nói vừa chỉ chỉ: "Linh khí tinh thuần... không phải thứ dễ tìm. Đan dược thì quá đắt đỏ. Nhưng... có một nơi..."
au một hồi đắn đo, Giang Tử Khâm mới hạ giọng, thanh âm nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy: "Thực ra, ta không chỉ là một quản sự kho hàng. Ta còn có một số mối làm ăn khác... Nói trắng ra, là tiếp ứng cho đám buôn lậu. Tiểu đệ chưa trải sự đời, có lẽ không biết. Vận chuyển hàng hóa của tu sĩ theo cách chính thống thường bị Cảnh Binh tra xét rất gắt gao. Cho nên, đa phần các kiện hàng của tu sĩ từ đại lục vào đây đều đi bằng đường biển bất hợp pháp. Đôi lúc, Cảnh Binh cũng sẽ tra xét, nhưng cũng có trường hợp, chính bọn họ lại là người bảo kê cho các chuyến hàng lậu này, miễn sao lợi ích được đảm bảo."
Lại Thiên nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ nhướng mày đáp: "Nhưng việc này nếu bị Cảnh Binh cấp cao phát hiện, e rằng sẽ là trọng tội."
Giang Tử Khâm cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. "Ta cũng là bất đắc dĩ. Ta còn một đứa con gái mười lăm tuổi có nội căn, có thể tu hành. Ta chỉ mong gom góp đủ tiền cho nó nhập học, sau này cũng đỡ vất vả hơn chút. Nhưng học phí đắt đỏ như vậy, không làm những công việc nguy hiểm này, cho dù làm quản sự cả đời cũng không đủ. Ân cứu mạng của tiểu đệ, ta không biết lấy gì báo đáp. Theo ta biết, trong các chuyến hàng thường sẽ có một số loại đan dược cấp thấp. Ta sẽ nhân cơ hội thử tìm xem có thứ gì hợp với ngươi."
Lại Thiên nghe xong, trong lòng khẽ động. "Vậy... phiền Giang đại ca có thể tìm giúp ta thêm một chiếc túi trữ vật được không?"
"Không thành vấn đề," Giang Tử Khâm đáp. "Tiểu đệ có tiềm năng, đừng lãng phí nó. Chỉ mong sau này, nếu tiểu đệ có thành tựu, chiếu cố cho con gái ta một chút."
Lại Thiên gật đầu một cách trịnh trọng. "Nếu có khả năng, tại hạ nhất định sẽ không quên."
Khoảng một tuần sau, Giang Tử Khâm lén lút đưa cho Lại Thiên một cái túi vải nhỏ và một bình sứ. Trong bình là hai viên đan dược màu nâu, tỏa ra một mùi thuốc nồng đậm. Đó chính là Bổ Nhục Đan.
"Ta đã hỏi qua mấy tên tu sĩ Luyện Khí bảo kê cho chuyến hàng, họ nói đan này gọi là Bổ Nhục Đan, phi thường hiệu quả trong việc tu luyện Linh Thân." Giang Tử Khâm vẻ mặt vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, đa tạ Giang đại ca!" Lại Thiên hớn hở đáp, hai tay bắt quyền.
Nhận lấy đan dược và túi trữ vật, hắn vội vàng quay về thử nghiệm. Quả nhiên, sau khi sử dụng viên đan, việc tu luyện của hắn tiến triển vượt bậc. Dược lực của nó giúp quá trình tái tạo cơ bắp diễn ra nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều.
Chớp mắt lại trôi qua thêm một năm.
Nhờ sự chăm chỉ không ngừng nghỉ và sự trợ giúp của Bổ Nhục Đan, Lại Thiên cuối cùng cũng đạt đến Linh Thân tầng mười đỉnh phong. Cơ thể hắn lúc này đã khác hẳn một năm về trước, rắn chắc và ẩn chứa một sức mạnh đáng kể. Quan trọng hơn, hắn bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của việc có thể chủ động dẫn dắt và tích tụ linh khí vào trong cơ thể. Đây là bước đầu tiên để đột phá cảnh giới Luyện Khí.
Đêm đó, trong căn phòng trọ chật hẹp, Lại Thiên ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ cứng. Hắn đã điều chỉnh hô hấp và tâm cảnh đến trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.
Bí quyết trong sách chỉ rõ, bước đầu tiên là phải dùng ý niệm làm lưới, bắt lấy những tia linh khí vô chủ trong trời đất, sau đó dẫn chúng vào đan điền. Hắn hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo, hỗn loạn từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn. Nó không phải là một dòng chảy hiền hòa, mà giống như hàng ngàn mũi kim băng li ti, đâm vào từng thớ thịt, len lỏi vào kinh mạch.
Ý niệm của hắn hóa thành một sợi dây vô hình, cẩn trọng vây bắt lấy những luồng linh khí ngang ngược đó. Quá trình này vô cùng gian nan. Hắn phải kiên nhẫn, thu thập từng chút một, dùng sự bền bỉ để dẫn dắt chúng đi xuống vùng hạ đan điền.
Khi lượng linh khí tích tụ ở đan điền đã đủ lớn, cảm giác căng trướng bắt đầu xuất hiện. Hắn biết, thời khắc nguy hiểm nhất đã đến. Bước thứ hai: Nén khí, tạo tuyền.
Hắn tập trung toàn bộ ý chí, bắt đầu ép nén khối linh khí hỗn loạn kia lại.
"Vụt!"
Như một con thú bị dồn vào đường cùng, khối linh khí lập tức bạo động. Chúng gầm thét, va đập điên cuồng vào thành trong của đan điền và các kinh mạch xung quanh.
"Phụt!"
Một luồng khí huyết trào lên cổ họng. Lại Thiên cắn chặt răng, nuốt ngược ngụm máu tanh vào trong. Gương mặt hắn trắng bệch như giấy, toàn thân run rẩy. Cảm giác đau đớn như thể kinh mạch đang bị xé rách ra từng mảnh.
Nhưng dù thân thể đau đớn đến cực hạn, ý niệm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Hắn không cố gắng đối đầu trực diện nữa, mà thay đổi phương pháp. Ý niệm của hắn không còn là sợi dây trói buộc, mà hóa thành một điểm trung tâm, một cái vòng xoáy nhỏ, dùng chính sự bền bỉ và kiên định để tạo ra lực hút.
Khối linh khí đang bạo động dường như cảm nhận được sự thay đổi đó. Thay vì va đập điên cuồng, chúng bắt đầu bị hút về phía vòng xoáy ý niệm. Tốc độ ngày càng nhanh, áp lực ngày càng lớn. Toàn bộ khối linh khí bị nén chặt lại thành một điểm duy nhất.
Rồi, một tiếng nổ trầm đục vang lên từ sâu trong cơ thể hắn.
Điểm linh khí bị nén đến cực hạn đó không vỡ tung, mà chuyển hóa. Từ hỗn loạn trở thành trật tự, từ khí thể biến thành một dạng chất lỏng linh lực tinh thuần. Vòng xoáy linh lực đầu tiên, tuy còn nhỏ bé và yếu ớt, nhưng đã thành công hình thành trong đan điền của hắn, chậm rãi tự xoay tròn.
Lại Thiên thở hắt ra một hơi. Cơn đau biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, tràn đầy sức mạnh lan tỏa từ đan điền ra khắp cơ thể. Hắn mở mắt ra, trong bóng tối, đôi mắt hắn loé lên một tia sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.