Tôi không nhớ rõ lần đầu tôi chọn im lặng là khi nào. Có thể là lúc cửa nhà đóng sầm lại sau một trận cãi nhau. Có thể là lúc người lớn bảo: “Mày đừng có khóc nữa, phiền.” Hoặc là ngày tôi hiểu rằng, dù tôi có ngồi co ro run rẩy thì cũng chẳng ai nhìn thấy.
Tôi lớn lên với cái ý nghĩ: cảm xúc là thứ xa xỉ. Ai yếu đuối là người thua cuộc. Ai đau mà lộ ra là gánh nặng. Vậy nên tôi đã chọn cách mạnh mẽ: tôi câm lặng.
Tôi đã giết chính mình bằng cái vỏ gọi là "ổn".
Tôi 22 tuổi. Tôi nói chuyện nghe có lý. Tôi biết gật gù với những bài viết "chữa lành" trên mạng. Tôi có thể phân tích tâm lý người khác, làm vài người tin rằng tôi là người hiểu chuyện. Nhưng tôi biết rõ: tất cả chỉ là một trò diễn.
Tôi là một kẻ tội đồ. Không ai buộc tội tôi, vì tôi đã che giấu quá giỏi. Nhưng tôi biết tôi đã giết một đứa trẻ. Không bằng tay – mà bằng cách quay lưng.
Tôi không nhìn nó.
Tôi không ôm nó.
Tôi không cho nó một cơ hội nào để nói ra nỗi sợ.
Nó là tôi – lúc 6 tuổi.
Tôi bỏ mặc nó như người lớn từng bỏ mặc tôi. Và giờ, tôi cũng trở thành một người lớn tệ bạc.
Mỗi lần cầm điện thoại lên, tôi lướt vô thức hàng giờ, nhưng tôi biết tôi đang trốn. Trốn cảm giác cô độc. Trốn cái tiếng nức nở trong tim mỗi khi đêm đến. Trốn khỏi cái thực tế rằng: tôi không có nhà, không có nơi trở về trong lòng.
Tôi đã chọn làm kẻ thờ ơ. Chọn giả vờ rằng tôi ổn. Chọn cười khi bên trong chỉ muốn gào. Và mỗi lần như thế, tôi lại đóng thêm một cánh cửa, giam cái phần thật sự cần được sống.
Tôi độc ác. Tôi không xứng đáng với lòng thương của bất kỳ ai. Vì ngay cả với chính tôi, tôi còn không có nổi một chút tử tế. Tôi bỏ rơi bản thân ngay cả khi không ai bắt tôi làm thế. Tôi chọn điều đó. Và tôi lặp lại nó. Ngày này qua ngày khác.
Tôi không đáng thương. Tôi đáng trách.
Và tệ hơn, tôi quen với việc mang tội. Đến mức tôi không còn thấy đau nữa. Chỉ thấy trống.
Hôm nay, tôi viết những dòng này không để thanh minh. Không để ai thương. Mà vì tôi sợ. Sợ rằng nếu không viết, tôi sẽ thật sự biến mất. Không phải chết – mà là bị hòa tan hoàn toàn vào cái thế giới giả vờ này.
Tôi đã bỏ lại đứa trẻ đó. Tôi đã chôn nó sống trong im lặng.
Và giờ… tôi đang gõ cửa căn phòng nơi nó bị nhốt.
Tôi không xin nó tha thứ. Tôi không mong nó ôm lại tôi. Tôi chỉ muốn ngồi đó, bên ngoài cánh cửa, không bỏ đi thêm nữa.
Chỉ vậy thôi. Làm người canh cho chính tội lỗi của mình.
Vì nếu không, tôi không còn là gì cả.
CHƯƠNG 2: CĂN PHÒNG MỞ HÉ
Tôi không biết vì sao tôi quay lại.
Có thể vì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gì đó trong lòng mình – không lớn, chỉ là một tiếng thở khẽ, nhưng thật đến mức không thể giả vờ đi qua nữa.
Tôi đứng trước cánh cửa cũ. Không ổ khóa. Không xiềng xích. Chỉ là chưa bao giờ tôi dám chạm vào nó.
Bên trong đó – là đứa trẻ tôi đã bỏ rơi.
Tôi không biết liệu nó còn sống không, hay đã mục ruỗng vì bị lãng quên. Nhưng tôi biết: tôi không thể đi tiếp nếu cứ để nó lại sau lưng mãi mãi.
Tôi gõ.
Không ai trả lời.
Tôi gõ thêm lần nữa.
Rồi tôi ngồi xuống.
Tôi không biết nói gì. Không còn gì để biện hộ. Tôi chỉ thở, đặt tay lên sàn lạnh, và thì thầm:
> “Tao không mong mày tha thứ. Tao chỉ muốn… được ngồi đây. Gần mày.”
Tôi nghe tiếng sột soạt rất nhẹ.
Không chắc là gió. Cũng không chắc là tưởng tượng.
Tôi nói tiếp – bằng giọng không còn vững:
> “Tao nhớ mày. Nhưng tao sợ… sợ nhìn lại khuôn mặt mày lúc đó. Tao đã chọn quên để dễ thở hơn. Nhưng càng quên, tao càng chết thêm một chút.”
Tôi rút một tờ giấy nhỏ trong túi áo – dòng chữ tôi viết từ tối qua:
“Ngày mai, nếu tôi vẫn còn thở, tôi sẽ quay lại.”
Đây là ngày mai.
Và tôi đã quay lại.
Cánh cửa khẽ kêu “cạch” – không mở hẳn.
Chỉ hé một đường ánh sáng đủ lọt qua.
Không có tiếng nói. Không có cái ôm.
Chỉ là… một chút không khí khác – mùi bụi và ký ức cũ.
Nhưng thế đã là nhiều rồi.
Tôi không cần quá nhiều. Không còn đòi hỏi "sửa chữa".
Tôi chỉ muốn được có mặt. Bên ngoài cánh cửa.
Chờ đợi như cách đáng ra tôi đã từng chờ.
Không vì tội lỗi.
Mà vì lần đầu tiên – tôi thực sự nhớ đứa trẻ ấy.
CHƯƠNG 3: NGỒI LẠI TRONG YÊN LẶNG
Tôi không nói gì nữa.
Không phải vì hết điều để nói – mà vì tôi biết, có những khoảng lặng cần được giữ nguyên.
Đứa trẻ ấy vẫn chưa bước ra. Nó chỉ đang lắng nghe. Và tôi, kẻ từng bỏ nó lại, giờ ngồi đây – không đập cửa, không khóc lóc, chỉ thở.
Tôi học cách không làm gì.
Không cố chữa. Không cố an ủi.
Chỉ… ngồi lại.
Trong yên lặng ấy, tôi nghe được rất nhiều thứ.
Nghe tiếng tim mình – đập gấp gáp như một kẻ có lỗi sợ bị tha thứ.
Nghe tiếng ký ức va vào nhau – như những mảnh chén vỡ lăn trên sàn gỗ cũ.
Và cả tiếng của chính tôi – ngày xưa – thì thầm trong gối:
“Em ơi, anh sợ lắm.”
“Em ơi, đừng giận anh nha.”
“Em ơi, đừng bỏ anh lại như anh đã từng bỏ em…”
Tôi đã từng nghĩ mình phải làm gì đó thật to, thật cảm động, mới mong cứu lại đứa bé trong mình.
Nhưng giờ, tôi hiểu:
Đứa trẻ ấy không cần được cứu. Nó chỉ cần được lắng nghe – mà không bị giảng dạy.
Tôi ngồi đó thêm 5 phút. Rồi thêm 10 phút nữa.
Không vì mong cánh cửa mở – mà vì tôi biết: đây là lần đầu tiên tôi chịu ở lại, thay vì trốn đi.
Cái lạnh từ sàn nhà ngấm vào da thịt tôi. Nhưng có một thứ khác đang ấm lên – rất nhẹ.
Một sự hiện diện. Một phép màu nhỏ. Không chói sáng. Không kỳ diệu.
Chỉ là... tôi vẫn còn đó.
Và nó – có lẽ – vẫn đang nghe tôi thở.
CHƯƠNG 4: TIẾNG NẤC KHÔNG THỐT RA
Tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi chỉ ngồi, và bỗng một câu hiện lên trong đầu – rất rõ:
“Em đã đợi anh rất lâu.”
Tôi giật mình.
Không ai nói. Nhưng nó vang lên như thể được in lên da thịt tôi.
Lạnh. Và thật.
Tôi chạm tay lên ngực – nơi trái tim tôi thắt lại một cách đột ngột.
Em – cái bóng nhỏ tôi từng bỏ quên trong góc tối.
Em – không gọi, không trách, nhưng lần đầu tiên… tôi cảm thấy mình có tội thật sự.
Không phải vì tôi bỏ đi.
Mà vì tôi biết em đau – và vẫn chọn im lặng.
Cả tuổi thơ em co ro như một nhúm giấy bị vò nát.
Người lớn đi qua, la hét, đóng sập cửa.
Em ôm gối, nuốt tiếng khóc vào cổ họng.
Không ai hỏi. Và em cũng thôi không nói.
Tôi – người anh lớn – thấy tất cả.
Tôi nghe em khóc trong đầu.
Tôi biết em đói một cái ôm, một câu "không sao đâu".
Nhưng tôi quay mặt đi, cắm mặt vào điện thoại, nhét tai nghe vào, ngủ vùi để trốn.
Vì tôi không chịu nổi nỗi đau của em.
Và vì tôi hèn.
“Anh ơi… nếu em chết đi lúc đó thì sao?”
Tôi nghe câu ấy vọng lên – không phải từ miệng em, mà từ vết nứt trong lòng tôi.
Tôi không chịu được nữa.
Tôi khóc.
Nhưng không thành tiếng.
Vì tôi đã quen kiềm lại mọi thứ.
Tôi chỉ run – như em đã từng run.
Và lần đầu tiên sau 16 năm, tôi không cố ngăn nó nữa.
Tôi không biết bao lâu mới có thể chạm được vào em.
Nhưng hôm nay, tôi để em chạm vào tôi – bằng tội lỗi, bằng nỗi sợ, bằng những gì tôi cố quên suốt cả thanh xuân.
Không ai nhìn thấy tôi khóc.
Không ai cần thấy.
Chỉ có em – đứa trẻ tôi từng bỏ rơi –
đã lặng lẽ đưa tay ra từ quá khứ, và chạm vào nơi tôi đau nhất.