[Truyện ngắn] Thương nhớ một đời - Sên
- Tham gia
- 16/5/20
- Bài viết
- 299
- Điểm cảm xúc
- 343
- Điểm
- 63

Thương nhớ một đời
Tác giả: Sên
Thể loại: truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn
Bìa: Nhật tà
Chương 1:Tác giả: Sên
Thể loại: truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn
Bìa: Nhật tà
Mưa rồi!
Thật trùng hợp! Anh biết mà, cô xinh đẹp như thế, ngọt ngào trong sáng như thế, đến ông trời cũng khóc thay cô, cô gái bé nhỏ của anh.
Năm vừa tốt nghiệp, anh quyết định đi du lịch giải lao sau bao tháng ngày đèn sách, để chuẩn bị cho công cuộc áp dụng những điều đã học vào thực tế, cống hiến sức lực cho xã hội và làm dày túi tiền của bản thân.
Nơi anh dừng chân là một thành phố cổ nổi tiếng và đầy thơ mộng, vốn là người mê trà nên vừa đặt chân đến nơi, sau một hồi đàm đạo dò la bác chủ trọ thì anh đã có trong tay địa chỉ quán trà nổi tiếng ở đây và một chiếc xe đạp rất xinh xoắn. Gọi là xinh xoắn bởi đấy là chiếc xe đạp nhỏ xinh màu hồng yêu quý của bé gái con bác chủ trọ, vì hôm nay không đi học nên với cái lưỡi ba tất rưỡi và khuôn mặt ưa nhìn anh đã thành công mượn được. Màu sắc không phù hợp cho lắm, nhưng đành chịu thôi vì ở đây xe đạp là phương tiện đi lại phổ biến nhất bởi có nhiều con đường không cho phép xe động cơ đi vào. Anh nghĩ đơn giản có lẽ chính quyền làm thế để bảo vệ môi trường và hơn hết là bảo vệ sự hoài cổ của nơi này.
Ngồi lên con xe đạp, bằng những điều kiện có sẵn như cái lưỡi ba tất và khuôn mặt điển trai, anh ra sức đạp qua chục con hẻm cuối cùng cũng tìm được quán trà màu nâu đất trong truyền thuyết. Tầm 5giờ 40phút chiều, nên quán rất đông khách, anh vội gọi tách trà đặc trưng của quán rồi chọn một góc nhỏ có view nhìn vào con hẻm đối diện. Anh không vừa lòng với chỗ này lắm cơ mà đành chịu thôi vì quán gần như đã hết ghế rồi.
Sau khi nếm thử vị trà, anh đã có đáp án cho câu hỏi mình tự đặt ra lúc vừa bước vào quán "tại sao lại đông như thế này?" Nước trà được làm từ loại chè xanh nguyên chất, hái trực tiếp từ ngọn núi sau thành phố, thêm vào một số loại thảo mộc và sả chanh, vừa thưởng thức tách trà nóng vừa ngắm nhìn con hẻm vắng, khoe sắc đẹp dịu dàng dưới ánh chiều tà. Giờ đây anh chỉ biết cảm thán bản thân mình và thừa hưởng thành quả sau khi ra sức chín trâu mười hổ đạp qua chục con hẻm mới gặp được khung cảnh thơ mộng, bình yên này.
Giữa ánh chiều tà, qua ô cửa kính màu nâu trầm đầy vẻ cổ điển, ánh mắt anh dừng ở phía xa xa, nơi có cây bằng lăng nhỏ nở rực hoa sắc tím. Sau vài phút ngỡ ngàng vì nét đẹp và sự hòa nguyện sắc màu của thiên nhiên từ ánh mắt say đắm lại đột ngột chuyển sang đầy vẻ khó tin, phía dưới cây bằng lăng nhỏ lại có một gánh trà.
Đẩy gọng kính, nhìn thật kỹ anh mới đọc được dòng chữ "Mót Lá Sen" được viết bằng phấn trắng trên tấm bảng đen được treo trước gánh trà, gọi là gánh trà vì ở đấy chỉ có một gánh đựng nguyên liệu và vài ba chiếc ghế nhỏ trông có vẻ đã cũ, vừa làm ghế vừa làm bàn. Điều làm anh ngạc nhiên không phải là gánh trà nhỏ ấy, mà là cô gái nhỏ ngồi phía sau đang thơ thẩn nhìn đường phố trông có vẻ buồn rầu, anh đoán chắc là vì không có khách ghé mua. Không biết là do sự tò mò lôi kéo muốn tìm hiểu về chủ nhân của gánh trà nhỏ hay đơn giản chỉ là muốn nếm thử mùi vị của tách trà Mót Lá Sen ấy. Anh vội tính tiền, dắt chiếc xe đạp màu hồng phấn tiến dần về phía cây bằng lăng.
Vừa gạt chống, ngước mặt lên anh lại nhận được một nụ cười, ánh mắt đầy vẻ tò mò và lém lĩnh trên khuôn mặt có chút trải sự đời của cô bé. Anh khá tự tin về khuôn mặt của mình, nó không hề khiến người nhìn buồn cười, anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu. Cô bé vừa chỉ tay phía sau anh vừa cười hỏi:
- Xe của anh sao? Trông xinh thật đấy!
Anh giật mình, bất đắc dĩ vội vàng giải thích:
-Anh đi du lịch, xe này anh mượn của chủ trọ.
Anh cũng không hiểu tại sao mình phải vội vàng đến thế, có lẽ anh muốn mình để lại ấn tượng đẹp nhất cho cô bé. Chứ không phải cái xe đạp màu hồng không liên quan này. Bất tri bất giác anh muốn tìm hiểu về gánh trà này.
Dáng người cao lớn ngồi xuống cái ghế nhỏ được xếp ngay ngắn, anh không cần nghĩ cũng đoán được mình lạc quẻ giữa khung ảnh nhỏ bé này như thế nào.
- Cho anh một tách trà nhé?
- Vâng anh đợi một lát, chắc chắn đây là lần đầu anh đến đây đúng không? Ở đây rất xinh đẹp, không ồn ào, không khói bụi của thành phố lớn, ẩm thực lại rất ngon. Đặc biệt đến đây mà bỏ qua tách trà Mót Lá Sen này của em thì thật sự rất tiếc đấy.
Cô bé vừa làm nguyên liệu vừa nói, đôi môi nhỏ lên xuống không ngừng. Cuối cùng tách trà nóng cũng đến tay, anh cúi đầu ném thử trước con mắt long lanh đang đợi khen của cô gái nhỏ. Không thảo mộc, không chanh sả, chỉ đơn giản là nước trà xanh và vài cánh hoa sen được rửa kỹ nhìn thật hài hòa xinh xoắn y như chủ nhân của gánh trà này vậy.
Qua vài lần uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận hết cái ấm áp của tách trà trong tay, thưởng thức cái ngọt ngọt, chát chát tạo thành dư vị trong cổ. Cuối cùng anh cũng đưa ra kết luận trước khuôn mặt mong đợi nhỏ nhắn kia:
- Không tệ!
Cô bé vừa nhăn nhó, vừa vểnh môi lên đáp lại ngay lập tức:
-Anh đừng lừa em, không tệ mà uống gần hết rồi kìa, trà này em tự nấu, lá sen cũng là em tự hái đấy.
Thật trùng hợp! Anh biết mà, cô xinh đẹp như thế, ngọt ngào trong sáng như thế, đến ông trời cũng khóc thay cô, cô gái bé nhỏ của anh.
Năm vừa tốt nghiệp, anh quyết định đi du lịch giải lao sau bao tháng ngày đèn sách, để chuẩn bị cho công cuộc áp dụng những điều đã học vào thực tế, cống hiến sức lực cho xã hội và làm dày túi tiền của bản thân.
Nơi anh dừng chân là một thành phố cổ nổi tiếng và đầy thơ mộng, vốn là người mê trà nên vừa đặt chân đến nơi, sau một hồi đàm đạo dò la bác chủ trọ thì anh đã có trong tay địa chỉ quán trà nổi tiếng ở đây và một chiếc xe đạp rất xinh xoắn. Gọi là xinh xoắn bởi đấy là chiếc xe đạp nhỏ xinh màu hồng yêu quý của bé gái con bác chủ trọ, vì hôm nay không đi học nên với cái lưỡi ba tất rưỡi và khuôn mặt ưa nhìn anh đã thành công mượn được. Màu sắc không phù hợp cho lắm, nhưng đành chịu thôi vì ở đây xe đạp là phương tiện đi lại phổ biến nhất bởi có nhiều con đường không cho phép xe động cơ đi vào. Anh nghĩ đơn giản có lẽ chính quyền làm thế để bảo vệ môi trường và hơn hết là bảo vệ sự hoài cổ của nơi này.
Ngồi lên con xe đạp, bằng những điều kiện có sẵn như cái lưỡi ba tất và khuôn mặt điển trai, anh ra sức đạp qua chục con hẻm cuối cùng cũng tìm được quán trà màu nâu đất trong truyền thuyết. Tầm 5giờ 40phút chiều, nên quán rất đông khách, anh vội gọi tách trà đặc trưng của quán rồi chọn một góc nhỏ có view nhìn vào con hẻm đối diện. Anh không vừa lòng với chỗ này lắm cơ mà đành chịu thôi vì quán gần như đã hết ghế rồi.
Sau khi nếm thử vị trà, anh đã có đáp án cho câu hỏi mình tự đặt ra lúc vừa bước vào quán "tại sao lại đông như thế này?" Nước trà được làm từ loại chè xanh nguyên chất, hái trực tiếp từ ngọn núi sau thành phố, thêm vào một số loại thảo mộc và sả chanh, vừa thưởng thức tách trà nóng vừa ngắm nhìn con hẻm vắng, khoe sắc đẹp dịu dàng dưới ánh chiều tà. Giờ đây anh chỉ biết cảm thán bản thân mình và thừa hưởng thành quả sau khi ra sức chín trâu mười hổ đạp qua chục con hẻm mới gặp được khung cảnh thơ mộng, bình yên này.
Giữa ánh chiều tà, qua ô cửa kính màu nâu trầm đầy vẻ cổ điển, ánh mắt anh dừng ở phía xa xa, nơi có cây bằng lăng nhỏ nở rực hoa sắc tím. Sau vài phút ngỡ ngàng vì nét đẹp và sự hòa nguyện sắc màu của thiên nhiên từ ánh mắt say đắm lại đột ngột chuyển sang đầy vẻ khó tin, phía dưới cây bằng lăng nhỏ lại có một gánh trà.
Đẩy gọng kính, nhìn thật kỹ anh mới đọc được dòng chữ "Mót Lá Sen" được viết bằng phấn trắng trên tấm bảng đen được treo trước gánh trà, gọi là gánh trà vì ở đấy chỉ có một gánh đựng nguyên liệu và vài ba chiếc ghế nhỏ trông có vẻ đã cũ, vừa làm ghế vừa làm bàn. Điều làm anh ngạc nhiên không phải là gánh trà nhỏ ấy, mà là cô gái nhỏ ngồi phía sau đang thơ thẩn nhìn đường phố trông có vẻ buồn rầu, anh đoán chắc là vì không có khách ghé mua. Không biết là do sự tò mò lôi kéo muốn tìm hiểu về chủ nhân của gánh trà nhỏ hay đơn giản chỉ là muốn nếm thử mùi vị của tách trà Mót Lá Sen ấy. Anh vội tính tiền, dắt chiếc xe đạp màu hồng phấn tiến dần về phía cây bằng lăng.
Vừa gạt chống, ngước mặt lên anh lại nhận được một nụ cười, ánh mắt đầy vẻ tò mò và lém lĩnh trên khuôn mặt có chút trải sự đời của cô bé. Anh khá tự tin về khuôn mặt của mình, nó không hề khiến người nhìn buồn cười, anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu. Cô bé vừa chỉ tay phía sau anh vừa cười hỏi:
- Xe của anh sao? Trông xinh thật đấy!
Anh giật mình, bất đắc dĩ vội vàng giải thích:
-Anh đi du lịch, xe này anh mượn của chủ trọ.
Anh cũng không hiểu tại sao mình phải vội vàng đến thế, có lẽ anh muốn mình để lại ấn tượng đẹp nhất cho cô bé. Chứ không phải cái xe đạp màu hồng không liên quan này. Bất tri bất giác anh muốn tìm hiểu về gánh trà này.
Dáng người cao lớn ngồi xuống cái ghế nhỏ được xếp ngay ngắn, anh không cần nghĩ cũng đoán được mình lạc quẻ giữa khung ảnh nhỏ bé này như thế nào.
- Cho anh một tách trà nhé?
- Vâng anh đợi một lát, chắc chắn đây là lần đầu anh đến đây đúng không? Ở đây rất xinh đẹp, không ồn ào, không khói bụi của thành phố lớn, ẩm thực lại rất ngon. Đặc biệt đến đây mà bỏ qua tách trà Mót Lá Sen này của em thì thật sự rất tiếc đấy.
Cô bé vừa làm nguyên liệu vừa nói, đôi môi nhỏ lên xuống không ngừng. Cuối cùng tách trà nóng cũng đến tay, anh cúi đầu ném thử trước con mắt long lanh đang đợi khen của cô gái nhỏ. Không thảo mộc, không chanh sả, chỉ đơn giản là nước trà xanh và vài cánh hoa sen được rửa kỹ nhìn thật hài hòa xinh xoắn y như chủ nhân của gánh trà này vậy.
Qua vài lần uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận hết cái ấm áp của tách trà trong tay, thưởng thức cái ngọt ngọt, chát chát tạo thành dư vị trong cổ. Cuối cùng anh cũng đưa ra kết luận trước khuôn mặt mong đợi nhỏ nhắn kia:
- Không tệ!
Cô bé vừa nhăn nhó, vừa vểnh môi lên đáp lại ngay lập tức:
-Anh đừng lừa em, không tệ mà uống gần hết rồi kìa, trà này em tự nấu, lá sen cũng là em tự hái đấy.
Sửa lần cuối: