Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Thương nhớ một đời - Sên

[Truyện ngắn] Thương nhớ một đời - Sên
Tham gia
16/5/20
Bài viết
299
Điểm cảm xúc
338
Điểm
63
Thương nhớ một đời
Tác giả: Sên
Thể loại: truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn

Bìa: Nhật tà
eSDkrBo.jpg
Chương 1:
Mưa rồi!
Thật trùng hợp! Anh biết mà, cô xinh đẹp như thế, ngọt ngào trong sáng như thế, đến ông trời cũng khóc thay cô, cô gái bé nhỏ của anh.

Năm vừa tốt nghiệp, anh quyết định đi du lịch giải lao sau bao tháng ngày đèn sách, để chuẩn bị cho công cuộc áp dụng những điều đã học vào thực tế, cống hiến sức lực cho xã hội và làm dày túi tiền của bản thân.

Nơi anh dừng chân là một thành phố cổ nổi tiếng và đầy thơ mộng, vốn là người mê trà nên vừa đặt chân đến nơi, sau một hồi đàm đạo dò la bác chủ trọ thì anh đã có trong tay địa chỉ quán trà nổi tiếng ở đây và một chiếc xe đạp rất xinh xoắn. Gọi là xinh xoắn bởi đấy là chiếc xe đạp nhỏ xinh màu hồng yêu quý của bé gái con bác chủ trọ, vì hôm nay không đi học nên với cái lưỡi ba tất rưỡi và khuôn mặt ưa nhìn anh đã thành công mượn được. Màu sắc không phù hợp cho lắm, nhưng đành chịu thôi vì ở đây xe đạp là phương tiện đi lại phổ biến nhất bởi có nhiều con đường không cho phép xe động cơ đi vào. Anh nghĩ đơn giản có lẽ chính quyền làm thế để bảo vệ môi trường và hơn hết là bảo vệ sự hoài cổ của nơi này.

Ngồi lên con xe đạp, bằng những điều kiện có sẵn như cái lưỡi ba tất và khuôn mặt điển trai, anh ra sức đạp qua chục con hẻm cuối cùng cũng tìm được quán trà màu nâu đất trong truyền thuyết. Tầm 5giờ 40phút chiều, nên quán rất đông khách, anh vội gọi tách trà đặc trưng của quán rồi chọn một góc nhỏ có view nhìn vào con hẻm đối diện. Anh không vừa lòng với chỗ này lắm cơ mà đành chịu thôi vì quán gần như đã hết ghế rồi.

Sau khi nếm thử vị trà, anh đã có đáp án cho câu hỏi mình tự đặt ra lúc vừa bước vào quán "tại sao lại đông như thế này?" Nước trà được làm từ loại chè xanh nguyên chất, hái trực tiếp từ ngọn núi sau thành phố, thêm vào một số loại thảo mộc và sả chanh, vừa thưởng thức tách trà nóng vừa ngắm nhìn con hẻm vắng, khoe sắc đẹp dịu dàng dưới ánh chiều tà. Giờ đây anh chỉ biết cảm thán bản thân mình và thừa hưởng thành quả sau khi ra sức chín trâu mười hổ đạp qua chục con hẻm mới gặp được khung cảnh thơ mộng, bình yên này.

Giữa ánh chiều tà, qua ô cửa kính màu nâu trầm đầy vẻ cổ điển, ánh mắt anh dừng ở phía xa xa, nơi có cây bằng lăng nhỏ nở rực hoa sắc tím. Sau vài phút ngỡ ngàng vì nét đẹp và sự hòa nguyện sắc màu của thiên nhiên từ ánh mắt say đắm lại đột ngột chuyển sang đầy vẻ khó tin, phía dưới cây bằng lăng nhỏ lại có một gánh trà.

Đẩy gọng kính, nhìn thật kỹ anh mới đọc được dòng chữ "Mót Lá Sen" được viết bằng phấn trắng trên tấm bảng đen được treo trước gánh trà, gọi là gánh trà vì ở đấy chỉ có một gánh đựng nguyên liệu và vài ba chiếc ghế nhỏ trông có vẻ đã cũ, vừa làm ghế vừa làm bàn. Điều làm anh ngạc nhiên không phải là gánh trà nhỏ ấy, mà là cô gái nhỏ ngồi phía sau đang thơ thẩn nhìn đường phố trông có vẻ buồn rầu, anh đoán chắc là vì không có khách ghé mua. Không biết là do sự tò mò lôi kéo muốn tìm hiểu về chủ nhân của gánh trà nhỏ hay đơn giản chỉ là muốn nếm thử mùi vị của tách trà Mót Lá Sen ấy. Anh vội tính tiền, dắt chiếc xe đạp màu hồng phấn tiến dần về phía cây bằng lăng.

Vừa gạt chống, ngước mặt lên anh lại nhận được một nụ cười, ánh mắt đầy vẻ tò mò và lém lĩnh trên khuôn mặt có chút trải sự đời của cô bé. Anh khá tự tin về khuôn mặt của mình, nó không hề khiến người nhìn buồn cười, anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu. Cô bé vừa chỉ tay phía sau anh vừa cười hỏi:

- Xe của anh sao? Trông xinh thật đấy!

Anh giật mình, bất đắc dĩ vội vàng giải thích:
-Anh đi du lịch, xe này anh mượn của chủ trọ.

Anh cũng không hiểu tại sao mình phải vội vàng đến thế, có lẽ anh muốn mình để lại ấn tượng đẹp nhất cho cô bé. Chứ không phải cái xe đạp màu hồng không liên quan này. Bất tri bất giác anh muốn tìm hiểu về gánh trà này.

Dáng người cao lớn ngồi xuống cái ghế nhỏ được xếp ngay ngắn, anh không cần nghĩ cũng đoán được mình lạc quẻ giữa khung ảnh nhỏ bé này như thế nào.

- Cho anh một tách trà nhé?

- Vâng anh đợi một lát, chắc chắn đây là lần đầu anh đến đây đúng không? Ở đây rất xinh đẹp, không ồn ào, không khói bụi của thành phố lớn, ẩm thực lại rất ngon. Đặc biệt đến đây mà bỏ qua tách trà Mót Lá Sen này của em thì thật sự rất tiếc đấy.

Cô bé vừa làm nguyên liệu vừa nói, đôi môi nhỏ lên xuống không ngừng. Cuối cùng tách trà nóng cũng đến tay, anh cúi đầu ném thử trước con mắt long lanh đang đợi khen của cô gái nhỏ. Không thảo mộc, không chanh sả, chỉ đơn giản là nước trà xanh và vài cánh hoa sen được rửa kỹ nhìn thật hài hòa xinh xoắn y như chủ nhân của gánh trà này vậy.

Qua vài lần uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận hết cái ấm áp của tách trà trong tay, thưởng thức cái ngọt ngọt, chát chát tạo thành dư vị trong cổ. Cuối cùng anh cũng đưa ra kết luận trước khuôn mặt mong đợi nhỏ nhắn kia:

- Không tệ!

Cô bé vừa nhăn nhó, vừa vểnh môi lên đáp lại ngay lập tức:

-Anh đừng lừa em, không tệ mà uống gần hết rồi kìa, trà này em tự nấu, lá sen cũng là em tự hái đấy.
Thảo luận bài viết tại đây
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
16/5/20
Bài viết
299
Điểm cảm xúc
338
Điểm
63
Chương 2
-"ây da, sao bà lại đánh vào đầu cháu? Bà luôn chê cháu ngốc, đánh như thế nhỡ bị ngốc thật thì sao?"


Người phụ nữ vừa xuất hiện trông có vẻ hơi lớn tuổi , anh đoán khoảng tầm 65 tuổi, mặc một bộ đồ bà ba màu tím đã ngã màu cười mắng:

-"cháu đấy, tại sao lại nói chuyện với khách như vậy? Cháu nghĩ mấy ngón tay ốm teo đấy là thánh đúng không? Từ bây giờ, còn để bà nghe nữa thì biết tay bà. Đến ngày hẹn đi hái chè rồi đấy, đi mau còn về kẻo trễ." Nói rồi bà quay sang nhìn Anh cười bảo:

-"Cháu đừng để ý nhé! Con bé còn nhỏ được bà chiều hư mất rồi."

-"Cháu đã 18 tuổi rồi nhé, sao cứ bảo cháu trẻ con miết thế, người ta lớn rồi, bà thật kì cục."


Anh thầm nghĩ đúng là lớn thật rồi, lớn nhất là cái miệng cãi chày cãi cối kia. Rồi anh vội xua tay:

-"Không sao bà ạ, trà đúng thật rất ngon. À con vừa đến đây du lịch, lại rất thích trà, nghe bà bảo em đi hái chè, bà cho con xin đi chung với em nhé?" Nhìn bà có vẻ lưỡng lự anh lấy thẻ căn cước ra đứa cho bà lại nói:

-"Đây ạ, con chỉ tò mò về loại chè mà mọi người ở đây dùng, bà yên tâm nhé, con sẽ đưa em về đúng giờ!."


Thế là sau một hồi thương lượng quanh co, thì hai người cưỡi con xe đạp ra ngọn đồi phía sau thành phố dưới những tia nắng chiều vàng óng của cái nắng gắt mùa hạ. Đến cuối chân đồi thì dừng xe leo bộ lên. Một người nhỏ nhắn vừa đi vừa quảng cáo y như một hướng dẫn viên du lịch, một người cao lớn phía sau vừa nghe vừa nhìn chăm chú. Đồi cao là nơi đón nắng. Những tia nắng chiều mang hơi nóng rọi thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay của cô, trông thật trong sáng và ngọt ngào. Từ giây phút đó, anh biết trái tim mình run động với một cô bé thua mình 6 tuổi, nghĩ rồi anh bật cười ra tiếng

-"Anh bị sao làm mà cười như khùng vây?" Cô ngừng câu chuyện, quay lại nhìn anh thắc mắc hỏi.

-"Không có gì, mà có thật em đã 18 không thế? Nhìn cứ như học sinh cấp 2 vâỵ" Nói rồi anh giơ tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa tóc, lại nói:

-"Xem này, với chiều cao này thì làm sao lên đại học nhỉ?." Anh chỉ buộc miệng trêu cho vui nhưng lại thành công gãi vào vẩy ngược của cô gái với chiều cao 1m58 này

-"Anh thì hay rồi, cao thì giỏi lắm sao, có giỏi thì lùn như em này, đồ vô duyên." Cô trợn tròn mắt trả lời rồi xoay người đi thật nhanh, không thèm nhìn người phía sau đang cười vui vẻ kia.


Về đến nhà, sau khi tắm rửa ăn qua loa buổi tối với chủ nhà. Ngồi trước ô cửa kính, vừa nhìn màn mưa vừa nghĩ thật lạ. Lúc chiều trời vừa mới ấm áp đấy ấy mà giờ lại mưa rồi, cơn mưa gội rửa cái nóng bức của mùa hạ, cơn mưa tạo cho con phố một khung cảnh man mác buồn. Nghĩ về mưa, nghĩ về cuộc sống rồi anh nghĩ về câu chuyện mình vừa mới tìm hiểu được.

Thật ra cô bé ấy tên là Mộc Nhiên, Mộc trong chất phát Nhiên trong an nhiên. Thật ra người bà mà anh đoán tầm 65 tuổi đấy chỉ mới 58 tuổi, thật ra Mộc Nhiên không có ba, thật ra mẹ cô đã vứt bỏ tất cả ra khi khi cô vừa lọt lòng. Phía sau tình bà cháu ngọt ngào ấy, phía sau khuôn mặt tươi vui ấy là một câu chuyện đau lòng. Khi mẹ cô vừa tròn 2 tuổi ông đã bỏ nhà bỏ vợ bỏ con theo tình nhân của mình, để lại người đàn bà vừa tròn đôi mươi với một trái tim tan thương và đứa con gái vừa bi bô tập nói. Năm mẹ cô 18 tuổi, không biết tại sao lại mang thai, đêm ấy bà vừa khóc vừa đánh mẹ ồn ào cả góc phố đầy rêu xanh. Cuối cùng cô cũng ra đời, đứa bé vừa ra đời đã không biết ba mình là ai, vừa ra đời đã bị mẹ bỏ rơi, được bà ngoại vất vả ngược xuôi nuôi lớn. Anh thật thắc mắc tại sao cô lại hoạt bát vui vẻ như vậy, một đứa bé thiếu cả tình thương cả cha lẫn mẹ, bị bạn bè trêu chọc. Anh thật muốn xem xem trái tim cô còn chỗ nào nguyên vẹn không, năm ấy anh thật muốn chữa lành vết thương trong cô.

Anh không quan tâm đây là sự đồng cảm thương sót giữa người với người hay là sự run động trai gái, anh muốn mang cô về bên mình.

Suốt một tháng đấy, anh đã cùng cô gái nhỏ bé đi hết tất cả đường lớn phố nhỏ, cùng nhau hái chè, hái hoa sen, cùng nhau pha trà... Cô đảm nhận làm một hướng dẫn viên du lịch 5 sao cho anh suốt chuyến du lịch và tất nhiên thẻ căn cước của anh luôn trong tay bà.

Thật trùng hợp, trường đại học mà cô sắp đến lại nằm trong thành phố nơi anh đang sống

-"Nhớ nhé! Đến nơi gọi cho anh, bất cứ lúc nào cũng mở máy. Anh đợi em."

-"sao ông chú già lắm chuyện như bà em thế, sắp trễ rồi kìa, một tháng sau nhất định phải đưa em đi hết mọi nơi của thành phố T, trông chờ vừa anh hết đấy."

Sau khi mắng cô vài câu anh đã quay lưng lên xe, anh đâu hay biết rằng lần tiếp theo đặt chân đến đây là một thành phố khác, một phố cổ không còn chứa hơi thở của cô gái bé nhỏ này.

Thảo luận bài viết tại đây
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
16/5/20
Bài viết
299
Điểm cảm xúc
338
Điểm
63
Chương 3. Thương nhớ một đời
Mãi mãi có xa không? Một tháng? Một năm? Hay một đời? Đó là câu hỏi anh muốn cô trả lời, và cũng là câu hỏi mãi mãi không có lời giải đáp. Bởi cô gái bé nhỏ đi rồi, cô mang theo nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn rời xa anh, cô mang theo lời hứa và cả trái tim anh đi mãi.

Luật sư xuất sắc nhất thì sao, 12 năm tù ngục của con ác qủy đấy có là gì so với nỗi đau của cô, Năm ấy anh đã bật khóc khi giành lại cho cô chỉ vỏn vẹn 12 năm tù tội cho mạng sống bé nhỏ của mình. Anh thất thần ngồi trước ngôi mộ đã mọc rêu xanh này, ngồi nhìn cô gái bé nhỏ với nụ cười tươi sáng trong bức ảnh trắng đen trên tấm bia trắng đã ngã màu.
----
Bởi vì vừa làm quen với công việc nên anh rất bận, anh dành chút thời gian trong giờ nghỉ trưa ít ỏi để quan tâm cô, kể cho cô nghe về môi trường nơi anh đang tiếp xúc, nói về những vị khách kì lạ mà cô gặp khi bán trà....

Tan làm, về đến nhà thì đã khuya nên hầu như hai người không thể liên lạc vào buổi tối. Sau khi nhận được một vụ án quan trọng, vì muốn dành chút thời gian dẫn cô tham quan thành phố T nhộn nhịp này, nên anh vùi đầu vào công việc. Anh gần như thức trắng đêm cả tuần nhiều khi quên cả ăn uống.

Vừa bước ra từ tòa án, anh vội gọi ngay cho cô nhưng thật kì lạ, không ai nghe máy. Gọi đến khi điện thoại sập nguồn vẫn không được, tim anh như lạc đi một nhịp.

Vài hôm nữa là đến ngày nhập học rồi, sẽ gặp lại cô mà sao anh lo lắng thế này. Sau 3 ngày đợi chờ trong vô vọng, anh đã xin nghỉ đặt vé đến Thành phố cổ.

Anh đâu ngờ khi đi, nơi này tạm biệt anh bằng cái nắng nóng của mùa hạ, bằng tia nắng vàng ấm áp, bằng nụ cười duyên dáng của cô. Nhưng khi quay trở lại nơi đây bỗng lạnh đến lạ, anh không biết là do cơn mưa ngoài phố, hay là do cái lạnh phát ra từ sâu trong tim mình.

Cô đi rồi, cô rời đi ba ngày, nơi đây cũng mưa ròng rã ba ngày rồi. Anh đã hỏi trời hàng trăm hàng nghìn lần tại sao lại bất công như vậy? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô gái bé nhỏ của anh như thế?

Bước ra từ đồn cảnh sát, với tư cách là luật sư tố tụng của Mộc Nhiên, anh cầm trong tay lời khai của con ác qủy cướp đi cô từ tay anh. Tim anh đau như chết lặng.

Vào ngày 27/7/2008 trên đường hái chè về, vào khoảng 19h15 phút Mộc Nhiên đã bị kéo vào một nhà vệ sinh công cộng bởi một người đàn ông 57 tuổi, em bị đánh đập và bị bóp cổ. Hắn ta đấm vào mặt và bụng của cô bé khi em chống cự không cho cởi quần áo. Hắn cố bóp cổ để làm cô bé ngất đi nhưng không thành công nên đã dí đầu cô bé dưới bồn vệ sinh, nhưng em vẫn tỉnh táo. Mộc Nhiên bị hãm hiếp, tra tấn, sau đó bị ngã bất tỉnh, hắn ta đã đóng nắp bồn cầu và quan hệ từ âm đạo, rồi hậu môn, thậm chí với tai phải của em (bắn tinh dịch vào tai). Đầu và tai của em bị tổn thương nặng nề vì va chạm với bồn cầu khi hắn giao cấu, vai phải cũng bị trật khớp .

Tên ác quỷ muốn phá hủy các bằng chứng bằng cách làm sạch tinh dịch của mình trong và ngoài người cô bé. Hắn đã đẩy Mộc Nhiên xuống bồn vệ sinh một lần nữa để rửa tai, sử dụng một máy bơm (dụng cụ dùng để thụt khi bồn cầu bị nghẹt) hút tinh dịch ra khỏi hậu môn dẫn đến sự vỡ nát nghiêm trọng đối với ruột già, hắn đã đẩy các cơ quan trở lại trong người em bằng cách sử dụng phần cán dài của cái bơm. Trong quá trình này, bộ phận sinh dục, buồng trứng, tử cung và hậu môn của em bị phá hủy hoàn toàn .

Hắn làm sạch cửa mình. Rửa sạch máu và các dấu vết khác trên nhà vệ sinh, dựng em ngồi thẳng dậy nhưng thú tính nổi lên và một lần nữa hãm hiếp Mộc Nhiên tàn nhẫn. Sau khi thoã mãn, tên ác quỷ bỏ đi và để lại cô bé bê bết máu trong nhà vệ sinh công cộng. Em được phát hiện và trải qua 8giờ phẫu thuật liên tục, và rồi sự sống không còn ở lại, em đã ra đi mãi mãi

Em ra đi, mang theo tội ác của một con ác qủy đội da người, em ra đi mang theo hi vọng của người đàn bà cô đơn hơn nữa đời người, em ra đi mang theo cả sự công bằng của xã hội và em càng nhẫn tâm hơn khi mang luôn cả tình yêu vừa mới chớm nở của anh.

12 năm rồi, Hằng năm vào ngày 27/7 anh điều trở lại phố cổ, Trở về để sưởi ấm thân xác bé nhỏ của cô, vô số lần anh tưởng tượng khuôn mặt sợ hãi khi đối diện với ác qủy, sự tuyệt vọng tha thiết được sống, được buông tha để trở về nhà.

-"Cô bé của anh, vài hôm nữa là ngày con ác qủy đấy ra tù, em buồn lắm đúng không? Tại sao chứ? Tại sao hắn lại dùng 12 năm tù ngục để cướp lấy sinh mạng của em, Anh ước mình có thể giết chết con ác qủy đấy. Nhưng không, anh không thể lại trở thành con ác qủy thứ hai phải không em? Anh phải sống, phải sống thật tốt, sống thay phần của em nữa. Hôm nay mẹ lại sắp xếp anh đi xem mắt nữa rồi, anh sắp không chống đỡ nổi nữa nào là con chưa muốn lấy vợ, con muốn tập trung sự nghiệp, hai đứa con không hợp....
Sau hôm nay anh sẽ đồng ý với mẹ, em nhé! sẽ lấy cô gái mà mẹ thích. Bởi nếu không phải em thì dù là ai cũng như nhau thôi mà. Anh sẽ kể với cô ấy về một phố cổ hoài niệm, kể về một thiên thần vẫn sống mãi trong tim anh.
Chú ý
chi tiết vụ án được lấy từ tài liệu Vụ án Nayoung (나영이 사건) là một vụ việc bé gái 8 tuổi bị người đàn ông 56 tuổi tấn công tình dục tại Hàn Quốc vào năm 2008.

Na Young với vô số tổn thương trên cơ thể và tinh thần, vĩnh viễn em mất khả năng làm mẹ, phải sử dụng hậu môn nhân tạo với 1 chiếc túi suốt đời! Còn tên ác quỷ chỉ bị 12 năm tù (với lí do: phạm tội khi say rượu), bồi thường 12 triệu won (tương đương 250 triệu vnd), đeo vòng theo dõi 7 năm và lao động 5 năm ...

Khi dần hồi phục , Na-young đã vẽ lại nỗi đau của mình trên những bức tranh. Bức tranh đầu tiên Na-young vẽ là hình ảnh kẻ đã hiếp dâm cô bé, bị đánh và nhốt trong xà lim đầy gián và chuột. Chứng tỏ em đã phải chịu những chấn thương tâm lý nặng nề ko kém các vết thương trên cơ thể .

Sau cú sốc lớn , những tiếng cười hồn nhiên của cô bé đã dần biến mất. Na-young trở nên trầm lặng và sợ hãi trước mọi hành động, dù là nhỏ nhất của những người xung quanh. Em bị giật mình bởi mọi âm thanh và chỉ biết lấy hai tay che mặt ..."
Thảo luận bài viết tại đây
 
Sửa lần cuối:
Top