Tĩnh Hải quân năm 866, dưới ách đô hộ của nhà Đường, bách tính rơi vào cảnh lầm than, đói khổ, thiên hạ đại loạn, đạo tặc hoành hành khắp nơi. Người trẻ đến tuổi thì bị bắt đi lao động khổ sai, đa số không toàn mạng trở về nên nhiều kẻ bỏ trốn làm thổ phỉ, cướp của giết người vô số. Người già thì bơ vơ hiu quạnh, gồng mình cày cấy để có tiền nộp thuế cắt cổ cho triều đình. Nữ nhi đến tuổi cập kê cũng bị dâng lên cho Nam Chiếu Vương hưởng lạc, may mắn thì được vua ân sủng, không thì cũng bị cho vào lãnh cung, sống không bằng chết. Trẻ em chừng sáu tuổi đã bị các quan ép về làm người hầu, khổ không biết đâu mà kể.
Tiếng khóc ai oán vang lên khắp chốn trong thiên hạ, sự uất ức đến tận cùng của bách tính khiến nhiều nơi trỗi dậy, hình thành nhiều phiến quân hoạt động rải rác trên đồi núi, rừng rậm. Những phiến quân này có thiện có ác, tuy vậy họ có một điểm chung là rất oán ghét Nam Chiếu Vương, âm mưu hành thích nhiều lần nhưng đều thất bại và bỏ mạng oan uổng.
Khát Thác là một tướng lĩnh nhà Đường, có công chiếm lãnh đất Nam nên được vua Đường phong cho làm Nam Chiếu Vương, cai quản mười hai châu. Nam Chiếu Vương vốn là kẻ tàn bạo, ham mê tửu sắc, từ lúc lên vương ngày ngày hưởng lạc, không quan tâm đến việc triều chính. Hắn ta là kẻ ưa nịnh nên rất trọng đám hoạn quan, Tâm Phúc và Trần Cao, giao hết quyền hành cho chúng. Được sự tín nhiệm của Nam Chiếu Vương, Tâm Phúc và Trần Cao tha hồ tác oai tác quái, chúng giữ kẻ nghe lời, hãm hại những người quân tử, tận trung với nước.
Thừa tướng Quách Tuấn và nguyên soái Tôn Tần là những người chính trực, có công rất lớn với Nam Chiếu Vương. Họ tuy xâm chiếm nước Nam nhưng hết lòng thương bách tính nơi đây, luôn quan niệm rằng dân chúng ở đâu cũng là con người, cần phải đối tốt thì nước mới vững mạnh và phát triển. Quách Tuấn nhiều lần dâng sớ cho vua về việc giảm sưu thuế, chiêu mộ hiền tài, đắp đê chống lũ, cách chức quan tham nhưng Nam Chiếu Vương nghe lời của đám nịnh thần chối bỏ hết. Chúng lo sợ làm theo lời thừa tướng thì sẽ không thể vơ vét nhiều của cải, vây cánh bị chặt đứt sẽ liên lụy đến mình. Chúng khuyên nhủ Nam Chiếu Vương xây tháp Tường An để hưởng lạc, tuyển hàng trăm cung nữ hàng năm và gièm pha những quan tốt có ý chống đối. Thừa tướng và nguyên soái căm ghét chúng từ lâu nhưng không tài nào lay chuyển được Nam Chiếu Vương, dần dần chúng trở thành vua lúc nào không hay.
Một hôm, Quách Tuấn ngồi thưởng trà với Tôn Tần tại phủ của mình, vừa uống trà vừa buồn rầu, than thở:
- Ta với ngài chinh chiến suốt mấy chục năm mới gây dựng được cơ đồ nước Nam, vậy mà giờ đây vào tay hai tên cẩu tặc Tâm Phúc và Trần Cao, tôi thật không cam lòng!
Tôn Tần cũng lắc đầu ngao ngán, đáp:
- Từ ngày làm vương, bệ hạ nghe lời xu nịnh, ẩn mình chốn Tường An hưởng lạc, không màng chính sự. Đã ba tháng rồi người không thượng triều lần nào, ngoài kia dân chúng lầm than, đạo tặc hoành hành, nhiều phiến quân nổi dậy, tôi lấy làm lo lắm!
Quách Tuấn đồng tình, đáp:
- Ta ngày không ăn, đêm không ngủ, hết lòng lo cho bách tính đất Nam. Nhiều lần dâng sớ cho bệ hạ nhưng đều bị trả về, ta nghĩ vầy, ta với ngài cùng nhau đến cung Tường An, nói rõ phải trái cho bệ hạ, ta nghĩ bệ hạ sẽ tỉnh ngộ.
Tôn Tần nói:
- Ngài nói phải lắm, ta cùng ngài đi!
Thừa tướng và nguyên soái cùng nhau đến cung Tường An nhưng bị hai tên lính gác chặn ở cửa, nói:
- Chúng thần có lệnh của bệ hạ, bất cứ ai cũng không được vào cung, mong thừa tướng và nguyên soái về cho!
Tôn Tần tức giận tiến gần hai tên lính, quát:
- Hỗn láo, bọn ngươi dám vô lễ với thừa tướng, có mau tránh ra một bên không thì chớ trách ta vô tình.
Quách Tuấn bình tĩnh can Tôn Tần, nói với bọn lính:
- Bọn ta có chuyện đại sự cần tâu với bệ hạ gấp, ngươi chuyển lời giúp ta.
Tên lính nhận lời, đi lên tâu Nam Chiếu Vương. Nam Chiếu Vương đang say sưa thưởng nhạc cùng hai mỹ nữ Ngọc Kiều và Cẩm Vân trên giường, thấy tên lính đến, đỏ mặt quát:
- Trẫm đã dặn ngươi không được làm phiền ta thưởng nhạc, sao còn dám vào đây, ngươi muốn ta chém đầu không?
Tên lính run rẩy, lắp bắp:
- Dạ bẩm bệ hạ, tiểu nhân không dám. Thừa tướng và nguyên soái có chuyện đại sự cần tâu với bệ hạ gấp, mong bệ hạ tha tội.
Nam Chiếu Vương hạ hỏa, nói:
- Sao thừa tướng lại đi cùng nguyên soái đến gặp ta nhỉ? Mà thôi ta đang mệt, bảo với chúng lúc khác tâu cũng không muộn.
Tên lính lạy rồi đi ra cổng báo cho thừa tướng và nguyên soái. Tôn Tần bực mình nói:
- Ta với ngài đã cất công cùng nhau đến đây tâu chuyện gấp với bệ hạ mà bệ hạ không tiếp, chẳng hóa khinh chúng ta hay sao!
Quách Tuấn nói với tên lính:
- Ngươi giúp ta vào báo lại với bệ hạ thêm một lần nữa, nói chuyện rất gấp không tâu không được, nếu bệ hạ không tiếp thì bọn ta sẽ đứng đây đến lúc gặp mới thôi.
Tên lính lại chạy vào báo cho Nam Chiếu Vương, Nam Chiếu Vương không hài lòng nhưng vì cả thừa tướng lẫn nguyên soái đòi gặp cũng khó từ chối, nên đành truyền vào.
- Hôm nay thừa tướng cùng nguyên soái gấp gáp đến cung Tường An gặp ta phải chăng có chuyện chi?
Quách Tuấn tâu:
- Thưa bệ hạ, chúng thần ngày đêm lo việc nước, nghĩ bụng người cùng chúng thần chinh chiến mấy chục năm trời mới có được cơ đồ nước Nam. Vậy mà giờ đây thiên hạ loạn lạc, bách tính lầm than, há chẳng đáng buồn lắm sao? Đến nay đã ba tháng trời bệ hạ chưa lên triều, thần có nhiều điều muốn bệ hạ phê chuẩn, cứu giúp bách tính, đánh đuổi phản tặc hoành hành, mong bệ hạ minh xét.
Nam Chiếu Vương nói:
- Ta ở cung Tường An nghe Tâm Phúc và Trần Cao nói thiên hạ vẫn thái bình, bách tính ấm no, lời ngươi nói liệu có hàm hồ chăng?
Tôn Tần đáp:
- Hai tên hoạn quan xu nịnh chỉ che mắt bệ hạ thôi, thiên hạ đang lâm nguy lắm rồi, xin bệ hạ đi vi hành một lần sẽ hiểu điều chúng thần tâu ạ.
Nam Chiếu Vương cau mày nói:
- Tâm Phúc và Trần Cao là hai trọng thần của trẫm, giúp trẫm trăm công ngàn việc, trẫm hết lòng tin tưởng. Vậy mà người dám bảo chúng là nịnh thần ư, hóa ngươi chửi ta không có mắt nhìn người?
Tôn Tần giải thích
- Bẩm bệ hạ thần không có ý đó, thần chỉ muốn bệ hạ tỉnh ngộ, từ bỏ chốn ăn chơi hưởng lạc, đuổi hết lũ quan tham nịnh thần, lên triều trở lại để thiên hạ được thái bình, bệ hạ được hưởng phúc từ bách tính.
Nam Chiếu Vương tức giận, mặt đỏ bừng, đứng phắt dậy, quát:
- Hỗn xược, ngươi dám bảo trẫm ham mê tửu sắc, ngươi là cái thá gì mà lên mặt dạy đời trẫm? Người đâu, lôi Tôn Tần ra chém đầu ngay cho ta!
Quách Tuấn thất kinh, tâu:
- Xin bệ hạ bớt giận, nguyên soái chỉ lo cho giang sơn mới tâu lời ngay thẳng, người chớ nên vì giận mà mất đi công thần.
Nam Chiếu Vương nói:
- Cả thừa tướng cũng bênh hắn sao, ngươi cũng có những lời lẽ không hay với ta, ta nể tình người có công lớn nên tha cho ngươi nhưng Tôn Tần chắc chắn phải bị chém đầu!
Tôn Tần tức giận, răng nghiến kèn kẹt, quát lớn:
- Hôn quân! Ngươi là thứ ngu xuẩn, chỉ biết ham mê tửu sắc, nghe lời xu nịnh, ta dẫu có làm ma cũng ám cho ngươi chết mới thôi.
Nói xong rút đao cứa cổ tự vẫn. Quách Tuấn thất kinh, ôm xác Tôn Tần khóc lớn thành tiếng. Nam Chiếu Vương bỏ vào trong nằm nghỉ tiếp. Quách Tuấn sai người khiêng xác Tôn Tần về phủ để gia quyến chôn cất. Trên đường về, Quách Tuấn buồn rầu ngao ngán, thở dài:
- Nước Nam số đã tận, ta không còn tha thiết nơi đây nữa rồi!
Nói rồi về phủ, dặn gia quyến thu dọn hành lý về quê, hưởng tuổi già.
Lại nói đến Phúc Lộc Châu ở phương nam, dưới sự cai quản của Bá Hầu Trần Thọ. Trần Thọ là một người tham quyền chức, của cải, lại có tính đa nghi như Tào Tháo. Hắn ta ngày ngày bóc lột dân nghèo, cậy quyền cậy thế, không coi ai ra gì. Tuy bách tính căm ghét Bá Hầu, phiến quân nhiều lần tập kích nhưng đều thất bại, đó là vì dưới trướng Bá Hầu là tướng quân Hạo Vũ, oai phong lẫm liệt nên ai cũng khiếp sợ, không dám tạo phản.
Hạo Vũ tướng quân là người đức cao vọng trọng, thương dân như thương con, sẵn sàng bỏ tiền túi giúp kẻ hoạn nạn, tiếp đãi hiền sĩ như người nhà. Ông cũng nhiều lần đánh đuổi giặc trong giặc ngoài giúp Phúc Lộc Châu trụ vững như bàn thạch.
Ông còn mở một lữ quán để tiếp đãi kẻ hiền tài trong thiên hạ, bất cứ ai có tài đến đây cũng đều được trọng vọng bất kể địa vị, giàu nghèo. Ông chia khách thành ba loại: thượng khách, trung khách và hạ khách. Thượng khách là những người xuất chúng trong thiên hạ, Trạng nguyên, có thể tiến cử lên Bá Hầu giúp việc nước. Trung khách là những người ăn học đàng hoàng, có thứ hạng cao trong các kì thi như Bảng nhãn, Thám hoa, Hoàng giáp. Hạ khách là những người chưa nhiều học vấn, muốn theo để trau dồi kiến thức, sẵn sàng để lên trung khách. Lữ quán của Hạo Vũ lúc nào cũng đông đúc, lên tới hàng trăm người tấp nập ra vào.
Uy danh Hạo Vũ vang xa đến cả những châu khác, dân chúng hết lòng tin yêu. Ông nắm trong tay 1 vạn quân, thế lực mạnh như hổ. Tuy Hạo Vũ nắm trong tay nhiều quyền lực và uy danh nhưng ông luôn trung thành với Bá Hầu, không bao giờ có một mảy may suy nghĩ việc mưu phản, lập cơ đồ.
Hổ phụ sinh hổ tử, Hạo Vũ có người con trai tên Hạo Thiên khôi ngô tuấn tú, cao gần 6 thước, mắt phượng mày ngài, tướng mạo ngút trời. Hạo Thiên từ nhỏ đã được Hạo Vũ cho học hành binh pháp thuộc làu, võ nghệ tinh thông đao, kiếm, thương, chùy. Hạo Thiên còn là đứa con ngoan hiếu thảo, hết lòng phụng dưỡng phụ mẫu. Với bách tính, Hạo Thiên cũng hết mực giúp đỡ, coi dân như người nhà nên được dân yêu mến. Nhận thấy tiền đồ của Hạo Thiên, Hạo Vũ rất an lòng, ông thường đem Hạo Thiên theo trận mạc, lập nhiều chiến công lớn.
Tuy Hạo Vũ trượng nghĩa là vậy nhưng Bá Hầu lúc nào cũng canh cánh lo âu, sợ Hạo Vũ tạo phản. Hắn có một quân sư tên là Lê Cung, lúc nào cũng gièm pha Hạo Vũ. Một hôm, hắn thủ thỉ với Bá Hầu:
- Bẩm chúa công, thần có lời ngay muốn thỉnh người, nếu người cho là không phải, xin bỏ quá cho!
Bá Hầu cười, nói:
- Ta với ngươi có gì mà phải ngại, có điều gì hay cứ nói.
Lê Cung đáp:
- Thần nhận thấy thanh thế của Hạo Vũ ngày một lớn mạnh, chiêu binh mãi mã, đãi kẻ hiền tài, uy danh vang danh thiên hạ, dân chúng giờ coi Hạo Vũ hơn cả chúa công, không sớm thì muộn ắt sẻ làm phản!
Bá Hầu giật mình, đáp:
- Hạo tướng quân xưa nay một lòng vì ta, có bao giờ hai lòng, ta cùng hắn đã mấy mươi năm, sao có chuyện đó?
Lê Cung xua tay, nói tiếp:
- Đó là lúc hoạn nạn thì vậy, nhưng lòng người dễ đổi, nay hắn đã có quyền lực, mở trạm xá, được lòng dân, trong tay 1 vạn quân. Tôi dám cá hắn không sinh tham mới lạ, không trừ sớm ắt có hậu họa.
Bá Hầu gật đầu, đáp:
- Ngươi nói cũng có lý, tý nữa thì ta sơ suất. Vậy theo ngươi giờ ta phải làm sao, dù gì hắn cũng là cánh tay phải của ta, vả lại hắn cũng được lòng nhiều người trong phủ, đâu dễ gì loại bỏ hắn.
Lê Cung cười, nói:
- Chúa công chớ lo, thần đã có kế ắt khiến Hạo Vũ rơi đầu.
Bá Hầu mừng rỡ, nói:
- Ngươi có kế gì hay, nói ta nghe thử?
Lê Cung trình bày:
- Chúa công sai người sang Hoan Châu mua chuộc một tên quan lại, bảo hắn viết thư cấu kết cùng Hạo Vũ mưu phản, cùng nhau chia cơ đồ Phúc Lộc Châu. Xong xuôi cho hắn 100 lạng vàng về quê ở ẩn. Sau đó chúa công cũng mua chuộc tên tâm phúc của Hạo Vũ, đưa hắn bức thư rồi giả bị phát hiện, vậy là xong!
Bá Hầu tâm đắc:
- Kế ấy hay lắm, cứ thế mà làm!
Ngày hôm sau, Bá Hầu có truyền gọi Hạo Vũ vào chầu có chuyện gấp nhưng chỉ cho đi một mình, không được mang đao kiếm. Hạo Vũ nghe vậy chuẩn bị y phục vào chầu, đang đi ra cửa thì quân sư Tử Trọng vội vàng chạy tới, tâu với Hạo Vũ:
- Chúa công không nên đi một mình, nguy hiểm lắm, Bá Hầu cho truyền người cùng điều kiện như vậy ắt có uẩn khúc gì chăng?
Hạo Vũ nói:
- Bá Hầu cho truyền ắt ta phải đi, cớ gì kháng lệnh, vả lại Bá Hầu cùng ta sát cánh bao nhiêu năm, sao có thể làm gì ta?
Tử Trọng giải thích:
- Bá Hầu từ xưa đến nay là người ham danh vọng, của cải và đa nghi như Tào Tháo. Bên cạnh Bá Hầu là tên Lê Cung rất xảo trá, nham hiểm, hắn tất gièm pha chúa công với Bá Hầu. Chúa công quyền lực ngày càng lớn, mở trạm xá, được lòng dân, trong tay 1 vạn quân, kiểu gì hắn cũng sợ người mưu phản, tìm cách loại trừ.
Hạo Vũ giận, đáp:
- Ngươi ăn nói hàm hồ, Bá Hầu tư xưa đến nay đều đối đãi với ta hết mực, chưa bao giờ nghi kỵ. Ta với Bá Hầu như thể huynh đệ, cớ gì hại ta, mà dẫu có hại đi chăng nữa, ắt ta có tội không thể dung thứ. Ngươi đừng nhiều lời nữa, ta vào chầu kẻo muộn.
Tử Trọng biết là không can ngăn được Hạo Vũ, bèn sai người mang quân từ xa yểm trợ bên ngoài, cùng lúc phi ngựa đến chỗ Hạo Thiên đang săn bắn.
Hạo Vũ vào chầu, kính cẩn hành lễ với Bá Hầu rồi nói:
- Bẩm Bá Hầu, không biết hôm nay người cho truyền Hạo Vũ có chuyện gì cần sai bảo?
Bá Hầu nói:
- Ngươi to gan lắm, dám mưu đồ tạo phản, nay lại còn giả bộ không biết chuyện gì à? Người đâu, trói hắn lại cho ta.
Hạo Vũ ngơ ngác, phân bua:
- Người nói gì thần không hiểu, thần mấy chục năm nay theo hầu người chưa bao giờ có mảy may mưu phản, mong người suy xét.
Bá Hầu liền cho truyền tên tâm phúc nhà Hạo Vũ, nói:
- Ngươi biết những gì, nói cho tên phản tặc Hạo Vũ.
Tên tâm phúc lẩm bẩm:
- Dạ bẩm Bá Hầu, tiểu nhân đang trên đường đưa thư từ phủ Lý tướng quân ở Hoan Châu về cho Hạo tướng quân thì bị lính giữ thành chặn lại, lục soát người phát hiện bức thư này ạ.
Bá Hầu nói tiếp:
- Ngươi đưa cho hắn đọc xem.
Hạo Vũ không tin, vội lấy bức thư đọc, trong thư có viết:
“Gửi Hạo tướng quân, ngày lành tháng tốt đã đến, ta và ngài hiện đã đầy đủ binh mã, hiện có thể chiếm lấy Phúc Lộc Châu. Ta có 5000 quân, ngài có 1 vạn quân trong ứng ngoài hợp, canh ba ngày Nhâm Tuất ngài cho người mở cổng thành, ta thừa thế xông vào ắt sẽ thành đại sự. Mong Hạo tướng quân sớm hồi âm!”
Hạo Vũ lúc này mới nghĩ đến lời Tử Trọng nói, tự trách mình:
- Ta đã không nghe lời Tử Trọng, Trời hại ta rồi. Tên cẩu Tặc Trần Thọ kia, ta mấy chục năm qua hết lòng phò tá ngươi, chưa bao giờ có mưu đồ, vậy mà ngươi hãm hại ta, ngươi sẽ gặp báo ứng, Thiên nhi chắc chắn sẽ báo thù cho ta.
Nói rồi đập đầu vào cột, chết. Lê Cung nói với Bá Hầu:
- Hạo Vũ đã xử xong, giờ ta phải bắt Hạo Thiên để trừ hậu họa sau này. Chúa công hãy sai Mã Sinh đi lùng sục bắt Hạo Thiên và Tử Trọng, thần cho người đi giết sạch phủ Hạo Gia.
Bá Hầu đáp:
- Ngươi nói phải, cứ thế mà làm!
Hạo Gia phủ hôm ấy chìm trong biển máu, tất thảy ba đời nhà Hạo bị Lê Cung giết sạch, không còn một mống. Lê Cung vơ vét hết của cải nhà Hạo làm của riêng, chỉ nộp về triều một phần.
Người dân Phúc Lộc Châu thương tiếc Hạo Vũ:
"Thương thay Hạo Vũ tướng quân
Quên mình vì nước vì dân
Mở lữ quán, chiêu hiền tài
Con dân hết lòng tin yêu
Đời đời không quên ơn người
Vậy mà chết oan tức tưởi
Dưới tay bè lũ Trần Thọ
Hạo Thiên ắt sẽ trả thù"
Tử Trọng và Hạo Thiên lúc bấy giờ trở về gần đến phủ, thấy hỗn loạn, một gia nhân phủ Hạo thương tích đầy mình, lết tới thì thào:
- Quân sư và Hạo công tử chạy ngay đi, Hạo gia bị giết sạch cả rồi.
Nói xong tắt thở. Tử Trọng và Hạo Thiên thất kinh, không tin những gì mình vừa nghe. Chưa kịp hoàn hồn, Mã Sinh cùng toán quân đã đuổi đến nơi, Tử Trọng hớt hải giục:
- Công tử, thần cùng người chạy đến Ái Châu, có Lê Hầu là bằng hữu của chúa công, nhất định sẽ giúp ta.
Hạo Thiên vẫn chưa hết sửng sốt, lệ ứa ra không ngớt, gạt nước mắt rồi quay ngựa chạy về phía Bắc.
Chạy ngựa khoảng vài canh giờ thì cả người lẫn ngựa đều đuối sức, Tử Trọng quay đầu lại thấy không còn bóng quân Mã Sinh, cho rằng đã an toàn, liền bảo Hạo Thiên dừng chân nghỉ uống nước suối.
Hạo Thiên như người mất hồn, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu vẫn nghĩ đây chỉ là mơ. Tử Trọng đến quỳ xuống chân Hạo Thiên, nói:
- Tất cả là lỗi của thần, thần đã biết Bá Hầu có mưu đồ chẳng lành nhưng không cản được chúa công, thần đáng tội chết!
Hạo Thiên lúc này trấn tĩnh lại, đỡ Tử Trọng dậy, nói:
- Không phải lỗi của quân sư, con biết quân sư đã làm hết sức mình rồi, chỉ trách tên cẩu tặc Trần Thọ ăn cháo đá bát, hãm hại cả dòng tộc họ Hạo. Thù này con không bao giờ quên, sẽ có ngày con băm vằm tên cẩu tặc Trần Thọ ra thành trăm mảnh, không thể siêu sinh!
Tử Trọng thấy Hạo Thiên gặp biến cố như vậy mà đã nhanh chóng trấn tĩnh, trong lòng tấm tắc khen, liền nói:
- Công tử muốn báo thù, trước tiên phải đi về Ái Châu yết kiến Lê Hầu, người chắc chắn sẽ thu nạp ta. Lê Hầu là người nhân nghĩa, trọng anh hùng, sau này với tiền đồ của công tử, ắt sẽ được Lê Hầu tin dùng.
Hạo Thiên nghe vậy cho là phải, dập đầu trước Tử Trọng, nói:
- Lời quân sư như ngàn vàng, con xin khắc trong tim. Nay con đã mất hết người thân, con cô độc lắm! Con xin phép quân sư cho con gọi người là á phụ.
Tử Trọng cảm động rơi nước mắt, đỡ Hạo Thiên dậy, tay đặt lên vai Hạo Thiên, nói:
- Hài nhi ngoan, từ nay ta sẽ hết lòng chỉ dạy cho con, ta cũng căm phẫn lũ cẩu tặc Trần Thọ như con vậy. Chừng nào ta còn sống, ta sẽ dùng đến hơi thở cuối cùng giúp con hoàn thành bá nghiệp, trả thù cho Hạo gia!
Tử Trọng ôm Hạo Thiên, hai người khóc một lúc lâu rồi lên ngựa tiến về phương Bắc.