Lượt xem của khách bị giới hạn

[Cổ đại] [Truyện Hoàn] Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi - trucxinh0505

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Cổ đại] [Truyện Hoàn] Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 30: Kết thúc (1).
Ba năm sau.

Biên cương phía bắc Hi Mê.

Một nam hài tầm hai tuổi, gương mặt phúng phính đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi, khắp y phục lấm len bùn đất, bé khư khư ôm trong ngực thứ gì đó xem ra có vẻ rất quý, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy về phía trước, sau bé là hai nữ tỳ theo sát cẩn thận trông theo. Đến đại viện, bé cố gắng bước lên những bậc thang nhưng có vẻ khó khăn vì hai tay đều không rảnh vịnh tường đi lên, thấy vậy tì nữ phía sau đi lên đỡ bé bước đi. Vượt qua được đoạn bậc khó khăn, bé liền ù té chạy vào trong viện, miệng không ngừng líu lo gọi mẫu thân. Bé chạy bạt mạng, dường như không nhìn đường phía trước mà cứ thế đâm thẳng khiến hai nữ tì theo sau không ngừng í ới.

- Tiểu thế tử... ngài chạy từ từ thôi kẻo ngã!

Thư phòng trạch viện Đại hoàng tử.

Naoxi cùng phu quân đang kiểm kê sổ sách thì loáng thoáng nghe tiếng hài nhi gọi, ngẩn đầu nàng hỏi phu quân.

- Dường như có tiếng Ranin gọi thiếp thì phải, không biết thằng bé này lại gây chuyện gì nữa.

Mỉm nụ cười nhu hòa, Ra Kê gật đầu trả lời.

- Ừm, nàng ra xem tiểu tử này đang tính bày trò gì, thật không thể ngồi yên được với nó một chút nào... thật không biết giống ai?

Naoxi cười rộ khi nghe phu quân than phiền nhi tử. Đứng lên dợm bước chân ra cửa thì một quả bóng tròn nhỏ bên ngoài xông vào, tiểu hài tử cười khanh khách.

- Mẫu thân, mẫu thân xem hài nhi có gì cho người nè!

Ranin khoe vật được bé bọc kỹ ôm trước ngực cho mẫu thân xem.

Ra Kê ngồi bên án thư nhìn hài tử nhẹ nhíu mày rồi làm như không để ý tiếp tục xem sổ sách không tham gia.

Naoxi để nhi tử tự do vui chơi, mới tách vài canh giờ mà mặt mày luốc lem như con mèo nhỏ nhưng nhìn nụ cười vô tư tỏa sáng của hài nhi nàng không nỡ trách mắng. Trong ngực bé là ba củ khoai tây, một củ cà rốt được bé xem như bảo bối, nhi tử ý thức tay làm hàm nhai xem ra cũng là một điều tốt, hai tỳ nữ theo sát nhi tử cũng chật vật không kém nên cho họ lui trước rồi mới ngồi xổm xuống hỏi nhi tử.

- Những củ quả này con lấy ở đâu?

Ranin cười khanh khách, chợt bé đưa bàn tay lấm lem bùn quệt ngan mũi khiến nàng không kịp ngăn cản. Bé ưỡn ngực.

- Đây là do hài nhi tự đào ngoài vườn.

Naoxi nhìn nhi tử ngạc nhiên hỏi.

- Tự Ranin đào sao? Mà con đào đưa Mẫu thân làm muốn làm gì?

Ranin mở to mắt cười cười có chút ngượn.

- Hài nhi thèm ăn súp nên ra vườn đào củ cho Mẫu thân nấu ăn.

Nhìn biểu cảm nhi tử khoa tay, múa chân diễn tả món súp mà nàng không nhịn được cười. Ra Kê ngồi bên cạnh đóng vai người vô hình suốt thời gian nhi tử bước vào cũng không nhịn được mà nhẹ cong khóe miệng.

Naoxi hỏi nhi tử.

- Ranin muốn ăn súp sao?

Ranin gật đầu, đôi mắt ánh long lanh ý cười.

- Hài nhi muốn ăn súp thịt bò.

Nhéo chóp mũi nhi tử nàng nói.

- Được rồi, bây giờ Ranin cùng Mẫu thân đi tắm gội thay y phục trước sau đó cùng Mẫu thân đến trù phòng nấu, con thấy thế nào?

Mẫu thân chịu nấu súp bò, Ranin hài lòng gật đầu.

- Vâng Mẫu thân.

- Vậy Ranin chào Phụ vương trước chứ nhỉ?

Lúc này Ranin mới thấy Phụ vương, cặp mắt liền sáng rực vui vẻ trong khi đó cái miệng nhỏ xinh lải nhải trách cứ.

- A! Phụ vương đã về, Phụ vương về sao không đến tìm hài nhi trước, Phụ vương thật xấu.

Ra Kê nghe nhi tử ca thán, ý cười đầy trong mắt.

- Sao bây giờ mới thấy Phụ vương hửm?

Ranin bẻ bẻ ngón tay ngập ngừng.

- Tại... tại...

Nhi tử bị phu quân áp lực khốn đốn, nàng mỉm cười giải vây.

- Để Mẫu thân đưa Ranin đi tắm thay y phục sau đó cùng chơi với Phụ vương được không?

Được Mẫu thân giải nguy, Ranin cười toe.

- Hài nhi cùng Mẫu thân đi tắm trước, xíu quay lại chơi với Phụ vương nha.

Ra kê gật đầu, ánh mắt cưng chìu.

- Ta làm xong sổ sách này trước đã, xong việc sẽ tìm hai mẫu tử.

Ranin gật đầu, trong mắt mong đợi hỏi Phụ vương.

- Phụ vương ăn súp bò không? Mẫu thân nấu ấy?

Chỉ vài củ khoai mà nhi tử xem như báu vật mời mọc, còn nói do Mẫu thân đích thân trù nghệ, chàng cười.

- Được! Lát Phụ vương qua cùng hai mẫu tử ăn.

Naoxi để mấy củ khoai qua một bên, ôm nhi tử hướng dục phòng đi.

Trong phòng còn lại Ra Kê, chàng gọi người vào phân phó xử lý mấy củ khoai, truyền trù phòng chuẩn bị nguyên liệu lát Vương phi đến nấu súp cho Tiểu thế tử.

Phân phó xong việc chàng tiếp tục sự vụ dang dở, hiện trang viên phu thê chàng nuôi tầm hai ngàn dê, hai ngàn ba cừu và một ngàn bò vừa lấy sữa, lấy thịt, sắp tới còn mở rộng diện tích chăn nuôi thêm.

Địa thế nơi đây thích hợp trồng cây lấy gỗ, rau củ trồng đủ ăn vì đất đai cùng khí hậu nơi đây không thích hợp gieo trồng.

Trang viên chú trọng nuôi gia súc cung cấp thịt, Hoàng gia dùng thịt tươi đều do trang viên phu phụ chàng cung cấp và một số vùng trong xứ, sữa bò tươi chỉ đủ cung cấp trong phủ và người dân bản địa mà thôi.

Bốn năm trước Phụ hoàng mở ngân khố xây dựng cầu đường thuận tiện đi lại giao thương trong xứ, mỗi lần vận chuyển hàng từ biên giới vào kinh thành không còn là vấn nạn khó khăn. Mặc khác Cuộc sống người dân nơi đây trở nên khởi sắc, bằng chứng hai năm gần đây lượng người tìm đến mưu sinh tăng gấp ba so với trước.

Hai tuần qua trang trại gia súc gặp sự cố, chừng mười con bò bỏ ăn, bị tiêu chảy nên chàng phải theo sát xử lý, những con bị bệnh nhốt cách ly riêng sợ chúng lây nhiễm cả trại. Mỗi sớm chàng rời phủ khi trời đương tối, nhi tử còn say ngủ trên giường, tối khuya về đến phủ thì nhi tử đã lên giường ngủ nên bé nghĩ chàng đi vắng bữa giờ. Hôm nay chẩn ra những con vật ấy không phải nhiễm dịch mà do chúng ăn phải thức ăn không vệ sinh dẫn đến viêm ruột, tiêu chảy, biếng ăn. Dù xác nhận được bệnh vật nuôi chàng vẫn không chủ quan, những con vật ấy tiếp tục nuôi tách quan sát, khi thật sự chắc chắn mới cho chúng trở lại bầy đàn.

Tại thiện phòng.

Ranin muốn Mẫu thân nấu súp bò nên tự tay Naoxi trông lửa, nêm nếm gia vị, những món ăn còn lại của bữa trưa đều do trù phòng nấu.

Trên bàn, thức ăn được bày đủ sắc màu cùng hương vị thơm phức nhưng Ranin chỉ ăn mỗi món súp, bé ăn hết hai chén đầy và uống thêm ly sữa bò tươi. Sữa bò được đun sôi, để nguội vừa phải nên không lo bé khó tiêu, đầy bụng.

Uống xong ly sữa, dùng khăn ăn lau miệng, Ranin ngả lưng ra ghế xoa xoa cái bụng tròn vo của mình tỏ vẻ thỏa mãn.

Nhìn cử chỉ nhi tử, Naoxi không khỏi bật cười, năm nay bé ba tuổi rưỡi nhưng phu thê nàng vẫn chưa dẫn hài tử về thăm ngoại tổ một lần. Hôm mở tiệc đầy năm có hai ca ca thay Phụ mẫu đến tham dự chúc mừng, còn họ thực sự vẫn chưa trông thấy mặt cháu trai. Nhìn qua phu quân nàng hỏi.

- Sự vụ ở trang trại ổn chưa Chàng?

Bỗng thê tử quan tâm hỏi lúc này, chàng nhìn lên hỏi.

- Sao thế?

Nàng nhẹ nhàn nói.

- Thiếp tính đưa nhi tử về thăm ngoại tổ, bé gần bốn tuổi rồi mà họ vẫn chưa thấy mặt.

- À, đúng là ta quên mất việc này, tuần này sắp xếp xong sự vụ trong phủ và trang trại, chúng ta lên đường một chuyến thôi.

Phu nhân gật đầu nhanh chóng Naoxi không khỏi vui mừng, nàng chỉ sợ sự vụ quấn thân phu quân không tách ra được.

Ranin nghe sắp được đi thăm ngoại tổ, được đi chơi nên tinh thần phấn chấn hẳn lên.

- Chúng ta đi thăm ngoại tổ ạ? Ở đó vui không Mẫu thân?

- Ừ, mà không vui thì Ranin ở lại sao?

Một phút im lặng nghĩ nghĩ, Ranin trả lời.

- Không ạ, nơi nào có phụ mẫu thì đều vui hết.

Naoxi liếc bé con.

- Con chỉ khéo nịnh chúng ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 31: Kết thúc (2).
Suốt tuần qua Vương gia và Vương phi bận rộn an bài, xếp đặt sự vụ cũng như sinh ý trong phủ, Ra Kê gần như ngủ nghỉ luôn tại trang trại, Naoxi tất bật cùng quản gia xem sổ sách, thống kê lại rồi mới đưa quyết định hoạt động trong phủ khi phu phụ nàng đi vắng.

Phụ mẫu không có thời gian chơi cùng mình nhưng Ranin không vì thế mà nháo khóc, bé biết nguyên nhân vì sao nên rất biết điều tự chơi không phá phách, không khiến phụ mẫu bận lòng mà an tâm giải quyết công việc.

Trước giờ, nơi phụ mẫu dẫn Ranin đi xa nhất là về kinh thăm nội tổ chứ chưa được đi ra khỏi biên giới thế này. Về thăm nội tổ nhiều lần mà bé chưa khám phá hết mọi ngóc ngách ở Hoàng cung, cứ mỗi lần về bé lại khám phá thêm một chỗ mới. Bé thích về Hoàng cung nội tổ chơi vì vừa có nhiều điểm tâm ngon cùng thật nhiều đồ chơi lạ kích thích tinh thần khám phá trong bé. Thật không biết chỗ ngoại tổ thì thế nào? Có ngự hoa viên trồng nhiều hoa đẹp hay hồ lớn thả nhiều nhiều cá như ở chỗ nội tổ hay không? Những vấn đề ấy lởn vởn trong đầu khiến bé đôi lúc thừ người ngẩn ngơ, chính vì vậy mà tỳ nữ theo hầu dạo này thường gặp tiểu chủ nhân đôi lúc nhíu mày thở dài như thể đang suy nghĩ điều gì đó trọng đại lắm.

Dự định một tuần sẽ thu xếp xong sự vụ trong phủ nhưng phải nữa tháng sau phu phụ Vương gia mới an bài xong để lên đường.

Ngày hôm đó.

Vua Xê rê biết nhi tử đưa cháu nội về bái ngoại tổ liền phân phó cung nhân gấp rút chuẩn bị tặng phẩm kịp Đại nhi tử khởi hành nên mới sớm tinh mơ đã có năm xe ngựa chất đầy quà biếu dừng trong sân phủ, Ni Pôn thay Vương gia nhận lễ, xong xuôi mời xứ giả uống nước chờ Vương gia tiếp nhận thánh ân.

Một khắc sau Ra Kê đi ra.

Tướng quân áp tải lễ vật vội tiến đến hành lễ và giao danh sách tặng phẩm cho chàng.

Trước khi vị tướng ấy hồi cung phục lệnh, chàng nhờ ông áp tải ba xe chở bò, dê, cừu vào cung giúp. Ni pôn tiễn vị tướng quân, ông không quên đưa phong bì đỏ Vương gia ban thưởng, một màn tiễn đưa khách cùng chủ đều hài lòng trong vui vẻ.

Lần này hồi Hati, hàng áp tiêu không ít hơn so với lần đi xứ mấy năm trước mà chàng đi, Phụ vương ban năm xe, trong phủ chuẩn bị năm xe, thêm năm xe chở vật dụng cùng nhu yếu phẩm thì xếp cả một đoàn dài.

Nghe chuẩn bị xuất phát, Ranin đứng lên nắm tay mẫu thân kéo ra xe ngựa sợ phụ vương bỏ quên lại mình không dắt theo.

Ra Kê đứng lại nhỏ to giao phó vài sự vụ với quản gia mới leo lên yên ngựa, ngồi yên vị lưng ngựa, quét mắt nhìn một lượt rồi chàng phát tín hiệu khởi hành. Lính nhận tin liền truyền lệnh với người đi đầu, đoàn người hướng Hati nối đuôi nhau rời phủ, bóng dáng đoàn người đi mất hút, Ni Pôn hạ nhân đóng cửa đại môn, lúc này xung quanh trở lại yên tĩnh và chỉ có tiếng gió quét ù ù bên tai mà thôi.

Rời lãnh thổ Hi Mê, đoạn đường gập ghềnh, sóc nảy hơn nhiều, có lẽ năm qua tuyến giao thông trong xứ quá tốt nên mọi người có vẻ cản thán. Tiểu thế tử tuổi nhỏ miễn bàn nhưng đến cả lính áp tiêu còn có ý kiến xem ra sống sướng quen giờ chịu khổ thật bi ai.

Mới đầu tinh thần Ranin hăng hái cao độ, bé lia mắt nhìn quanh hỏi này hỏi nọ mẫu thân, sau ba ngày liền dần dần hết hứng thú mà chuyển sang quan tâm thứ khác. Điều bé thích nhất là những lần hạ trại được mẫu thân cho ăn thịt rừng nướng. Thịt rừng được cung nhân xử lý sạch, mẫu thân tẩm gia vị đem nướng trên lửa than. Trước kia ở phủ đôi lúc mẫu thân cũng nướng thịt rừng cho ăn nhưng khi đó trong phủ có nhiều món ngon, bé tha hồ lựa chọn nhưng lúc này thì khác, món nướng mỹ vị hơn hết thảy các món nguội khô khan kia. Dù bé thích nhưng mẫu thân chỉ cho một phần vừa đủ, ví như thịt chim được ăn một con hay gà rừng được ăn hai cái đùi mà thôi chứ không hơn.

Một tháng rong ruổi phong sương trên đường cuối cùng đoàn người cũng đến được cửa Hoàng cung Rô Mi.

Trước cửa cung nghiêm cẩn nguy nga, Đế hậu cùng ba hoàng tử có mặt nghênh đón Phò mã gia, tam công chúa cùng cháu ngoại tôn.

Ra Kê xuống ngựa, tiến đến xe ngựa có thê nhi bên trong vén màn đỡ họ xuống.

Hình ảnh ba người lớn nhỏ hiện trong mắt, Đế hậu không khỏi xúc động nhấc chân đi tới đón.

Ra Kê cùng thê tử hành lễ phụ mẫu. Naoxi hướng nhi tử hạ lễ ngoại tổ cùng các cửu cửu. Mẫu thân giới thiệu, Ranin nhướn cặp mắt to tròn hướng mọi người cất giọng trong trẻo.

- Ranin ra mắt Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi xinh đẹp và các Cửu cửu.

Giọng nói trẻ thơ ngọt ngào, dễ thương, xem bé khen nãi nãi mà ai cũng bật cười.

Vua Naori cười sang sảng nói.

- Ngoại tôn đã lớn thế này rồi sao?

Ranin cười khanh khách đến cầm tay áo gia gia xin bế càng khiến vua cười vui vẻ không khép cửa miệng. Tứ hoàng tử Naoran đứng sau lưng Mẫu hậu nhìn lén phò mã gia, tam tỷ rồi nhìn cháu ngoại đang được Phụ hoàng bế trên tay.

Thấy gương mặt phấn nộn của tiểu đệ thập thò sau lưng Mẫu hậu, Naoxi đến bên nựng má cười.

- Naoran lớn nhanh nha... chậc chậc, ta xem đệ có vẻ thừa cân rồi đây.

Tam tỷ để ý bắt chuyện, mở miệng liền chê mình béo khiến Naoran đỏ mặt ngượn ngùng hành lễ.

- Tam tỷ, phò mã gia.

Ra Kê gật đầu đáp lễ cùng tiểu cửu, năm nay Naoran lên tám, trông dáng vẻ tròn như quả bóng thế này, lúc nãy thê tử nói thừa cân cũng không ngoa.

Naoran lo lắng mình tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thì tam tỷ cùng Mẫu hậu dời lực chú ý mọi người không khỏi thở phào mà yên lặng đứng một bên.

Naoxi tám năm xa xứ nay về cảm xúc mừng vui lẫn lộn, hai mẫu tử ôm nhau khóc nức nở khiến không khí xung quanh trầm lắng hẳn. Thấy mọi người yên lặng không cười nữa, Ranin nhíu mày tụt khỏi vòng ôm gia gia chạy đến bên Phụ vương hỏi.

- Sao Mẫu thân cùng Nãi nãi khóc vậy Phụ thân? Không phải buồn mới khóc vui thì cười sao?

Ra Kê xoa đầu nhi tử giải thích.

- À, bình thường vui sẽ cười, buồn sẽ khóc là đương nhiên nhưng đôi lúc quá vui cũng khiến người ta rơi nước mắt.

Phụ thân nói quá vui cũng khóc là sao, thật khó hiểu.

Nhi tử thộn mặt mở lớn mắt không chớp nhìn mình, Ra Kê mỉm cười nói tiếp.

- Đợi lớn chút Ranin sẽ hiểu, con không cần suy nghĩ nhiều sẽ mệt đầu.

Lúc này bé mới gãi gãi đầu mỉm cười.

- Ra vậy, vì hài nhi còn nhỏ nên chưa hiểu sao?

- Ừ.

Mọi người nghe phò mã cùng cháu ngoại đối đáp mà bật cười lớn, không khí trầm trầm trở nên tươi tắn trở lại, lúc này vua Naori lên tiếng cùng đi vào trong, mọi người gật đầu cùng đi theo ông.

Ranin được Hoàng gia gia cầm tay đi trước, càng đi sâu vào bên trong đôi đồng tử bé không khỏi mở lớn há hốc miệng, trong lòng òa lên vui sướng vì cảnh đẹp trước mặt.

Nội cung Nội tổ nổi bật sắc màu vàng, đỏ lộng lẫy, sang trọng nhưng nơi đây màu xanh lấy làm chủ đạo.

Xa xa như có tiếng nước róc rách chảy qua khe đá, thêm tiếng chim líu lo êm dịu, cảnh vật càng sinh động, gần gũi thiên nhiên.

Đầu cổng các tiểu viện trồng dây leo phủ một màu xanh mướt trông có vẻ mát mẻ.

Ngan qua vườn thượng uyển ngoài vườn trồng nhiều hoa đẹp không kém ở Hoàng cung nội tổ nhưng kế đó còn có một vườn trái cây trồng cam vàng và nho tím. Lúc này là mùa nho kết trái, đã có nhiều chùm chín chuyển sang màu tím, có thể hái ăn được. Thấy bé thích thú với vườn trái cây, vua Naori ra lệnh cung nhân cắt hai chùm nho lớn đem rửa sạch rồi đưa đến tiểu viện bé cùng phụ mẫu tá túc.

Dạo chơi mệt mỏi, bé được phụ mẫu đưa về viện nghỉ ngơi chờ dùng bữa trưa.

Vào bên trong, mình mọi thứ trang trí không khác căn phòng của mình ở Hi Mê phủ, Ranin thích chí liền bò lên chiếc giường được trải thảm bông mà lăn lộn vài vòng cho đã lưng.

Ra Kê cùng Naoxi đang nhìn nhi tử chơi đùa thì cung nhân báo Hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử tới. Hai người đứng lên ra ghênh đón, chưa ra khỏi phòng thì Hoàng hậu đã tới trước cửa. Ra Kê ở lại hàn huyên một chút thì cáo lui, kiếm cớ tìm Phụ hoàng cùng các ca ca bàn luận sự vụ.

Cung nhân đem vào dĩa nho chín được rửa sạch đặt lên bàn liền lui. Nhìn những trái nho chín mọng nước, Ranin xin phép Mẫu thân và Hoàng nãi nãi cho phép ăn.

Hoàng hậu Haxin mỉm cười, gọi Naoran đương đứng lóng ngóng nơi cửa lại dẫn cháu ra ngoài chơi cùng ăn nho.

Naoran nắm tay Ranin đi ra ngoài, cung nhân nhận lệnh vào bưng dĩa nho đi theo hai cậu cháu.

Còn hai mẫu tử trong phòng, Haxin hỏi chuyện cuộc sống bao năm của nữ nhi và nàng cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe của mọi người từ mẫu hậu...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 32: Kết thúc (3).
Ngự thiện phòng Hoàng cung Rô Mi.

Vua Naori cùng hai nhi tử, hiền tế đi vào đã thấy Hoàng hậu, tiểu nhi tử, tam nữ nhi cùng cháu ngoại trai yên vị trên ghế chờ.

Ranin và Naoran tuổi tác chênh nhau không nhiều, cùng tiếp xúc qua phát hiện sở thích tương đồng liền rất nhanh thân thiết. Trước đây buồn chán nên tự nghĩ nhiều chiêu trò, nghịch phá vì không có người chơi cùng, dù rằng phụ mẫu an bài bên cạnh vài thư đồng nhưng khó có sự thoải mái vì cấp bậc quân thần, nghĩ tháng sau Ranin rời đi thật không muốn chút nào.

Đang vui vẻ cười nói cùng Ranin, nhác bóng Phụ hoàng, ca ca cùng phò mã đến Naoran reo.

- A Phụ hoàng lại!

Tiểu cửu gọi Gia gia, Ranin nhìn lên mắt long lanh sáng ngời.

- Hoàng gia gia, Cửu cửu, Phụ thân đến!

Tâm trạng hôm nay của vua Naori thực sự vui, hào sảng cười.

- Ồ, mọi người tập trung đầy đủ rồi sao?

Mọi người gật đầu đáp lại, Naoran vui vẻ nói lớn.

- Sắp được ăn rồi!

Tiểu nhi tử mỗi lần vào bàn ăn liền bất nhã, không có chút quy củ. Bao lần nhắc nhở vẫn chứng nào tật nấy, Haxin liền rầy.

- Con vẫn chứng vào tật ấy.

Bị Mẫu hậu rầy, Naoran không đồng ý mà biện hộ.

- Hài nhi đâu có, hài nhi lo lắng cháu ngoại chờ lâu sẽ đói mất thôi.

Naoran vừa thốt lời biện hộ liền chịu ánh mắt khinh bỉ của hai huynh trưởng. Tức khí bé rống lên.

- Sau này đệ trở thành trù ngự nổi tiếng, đến khi ấy hai huynh đừng cầu xin đệ ăn chực nhé.

Biết tỏng đệ đệ có tính lười, đứng chỉ tay năm ngón thì được chứ đợi đệ ấy trổ tài trù nghệ thì chờ kiếp sau đi nên cả hai nhìn nhau cười ý nhị.

Lúc này vua Naori hướng tiểu nhi tử lên tiếng.

- Ừm, việc Mẫu hậu rầy con là đúng, con không còn nhỏ... cần chuẩn mực một chút.

Dù giọng Phụ hoàng không gay gắt nhưng phong thái uy nghiêm không hề nhẹ, Naoran cụp mắt hối lỗi.

- Nhi thần đã biết.

Tiểu nhi tử biết lỗi, không đến nỗi khó bảo nên vua hài lòng gật đầu. Ông quay sang Hoàng hậu nói.

- Nàng phân phó cung nhân dọn bữa được rồi.

Hoàng hậu gật đầu, nàng đưa tay ra hiệu nữ tỳ bưng thức ăn bày lên.

Chẳng mấy chốc trên bàn bày nhiều món ngon đủ hương sắc kích thích vị giác mọi người, đặc biệt hai đứa trẻ không khỏi nhẹ nuốt nước miếng cái ực.

Được phép dùng bữa, hai đứa trẻ vui vẻ đưa muỗng thức ăn vào miệng chậm rãi nhai nuốt, tuy rằng có chút gấp gáp nhưng không kém nho nhã mất hình tượng.

Ăn được lửng bụng, Naoran nói với Phụ hoàng.

- Phụ hoàng, người cho phép cháu ngoại cùng nhi thần học tập được không ạ?

Vua Naori gẩn đầu nhìn nhi tử.

- Ý con muốn thế nào?

- Là đừng cho cháu về Hi Mê mà ở đây chơi với con.

Nghe tiểu nhi tử nói vậy trong tâm ông có chút động nhưng vẻ ngoài vẫn thản nhiên trả ngược vấn để nhi tử tự giải quyết.

- Việc này con hỏi ý kiến phò mã, tam tỷ và cháu ngoại chứ ta không quyết định được.

Naoran liếc qua cháu ngoại, xem vẻ mặt mơ màng có vẻ ngốc nên bỏ qua nhìn phò mã gia. Trước giờ chưa nói chuyện cùng vị tỷ phu này, với lại gương mặt phò mã lạnh lùng khó gần nên dời lực chú ý hỏi tam tỷ trước, sao gì tỷ ấy là người nhà sẽ không khó xử đi. Nghĩ vậy, nuốt thức ăn đang ngậm trong miệng xuống cổ, Naoran cười lấy lòng hỏi Naoxi.

- Tam tỷ, tỷ thấy thế nào ạ?

Tiểu đệ hỏi mình, Naoxi khó xử nhìn phu quân và nhi tử, trông cả hai có vẻ cần suy nghĩ nên nàng nói.

- Việc này để chúng ta bàn lại rồi trả lời đệ sau.

Tuy không được đáp án mong muốn nhưng xem như thành công phân nữa, Naoran cười không cố bám vấn đề ấy mà đổi sang vấn đề khác.

- Phụ hoàng, Ranin thèm thịt rừng nướng... người xem nên tổ chức cuộc đi săn nướng thịt không?

Haxin biết tỏng ý đồ nhi tử, mình thèm ăn không tự nhận mà mượn cớ. Ngẫm nghĩ gia đình nữ nhi trở lại chơi một tháng, cũng nên mở một cuộc dã ngoại không hẳn ý tồi. Nàng hướng Hoàng thượng xem ý ông quyết định thế nào.

Nhìn Hoàng hậu, có vẻ thê tử đồng ý liền gật đầu.

- Cũng tốt, chúng ta tổ chức cuộc dã ngoại hai ngày một đêm, mọi người thấy thế nào?

Giô Xi cùng Naophanta nhìn nhau, thâm tâm có chút động. Mấy năm nay, Phụ hoàng tổ chức đi săn, nướng thịt nhưng đều diễn ra một ngày, nếu cùng người thân qua đêm bên ngoài xem ra thú vị không kém, thật mong chờ nên hướng Phụ hoàng gật đầu.

Gia đình Ra Kê không ý kiến, mọi người sao họ theo vậy.

Chưng cầu xong ý kiến mọi người cuối cùng vua Naori thống nhất năm ngày sau tổ chức đi dã ngoại, địa điểm tại bãi săn Hoàng gia, việc chuẩn bị giao hai nhi tử cùng hiền tế lo liệu.

Năm ngày sau.

Đoàn người đến bãi tập kết trong rừng.

Giô Xi, Naophanta cùng Ra Kê nhận tín hiệu xuất phát của vua cha liền cùng người và ngựa tản vào rừng sâu. Riêng vua, Hoàng hậu, nữ nhi cùng trẻ nhỏ ở lại chuẩn bị lều trại, chờ tối đến nướng thịt, vui chơi.

Có lẽ Vua Naori cùng Hoàng hậu an nhàn nhất, cả hai ngồi trong bóng mát dõi theo mọi người làm các công tác chuẩn bị cho dã ngoại buổi đêm, binh sĩ phụ trách dựng lều, thu lượm củi đốt, lò nướng. Cung nữ phụ trách vệ sinh lại mọi thứ sạch sẽ, gọn gàng. Trù phòng chuẩn bị dụng cụ nấu bếp, nguyên liệu, gia vị thức ăn thật tốt. Naoxi hòa cùng mọi người xem họ làm, đôi lúc vào giúp một tay. Bên này, Natania đứng bên cạnh trông chừng Tứ hoàng tử cùng Ranin chơi trò đuổi bắt bươm bướm, hai trẻ nhỏ cứ thế vô tư chạy nhảy, hò hét huyên náo rộn rã.

Ngồi bên Hoàng thượng, nhìn con cháu vui đùa mạnh khỏe, Haxin mỉm cười mãn nguyện cảm khái.

- Hoàng thượng, thiếp cảm thấy thật hạnh phúc... không nghĩ chúng ta có ngày hội tụ đông đủ, cùng vui chơi như thế này.

Áp bàn tay phải của nàng vào tay mình, thở nhẹ một hơi vua gật đầu chậm rãi nói.

- Sau bao năm tưởng chừng muốn buông bỏ, ta... ta không nghĩ được gặp lại nàng. Một thời gian dài ta than trách ông trời bất công... nhưng có vẻ người không giận mà còn ban cho ta thật nhiều ơn huệ nữa... ta biết mình phải cảm tạ ông trời nhiều lắm vì người đã cho nàng cùng các hài tử trở về bên ta.

- Vâng, thiếp cũng nghĩ vậy.

Đế hậu nhìn nhau, trong ánh mắt đều đong đầy hạnh phúc.

Hai mươi năm có đau thương, có oán hận, có ray rứt nhưng tất cả đều đã qua, mọi người quan tâm chính là sống thật tốt ở hiện tại và tương lai phía trước mà thôi.

Chiều hôm đó.

Ánh hoàng hôn sà xuống vùng trời phía tây lơ lửng tựa chiếc đĩa lớn màu đỏ, tầm một khắc sau nó dần dần chìm xuống mất luôn bóng dáng.

Xa xa vang vọng tiếng vó ngựa chậm rãi nện xuống nền đất và Tù Và vang một tiếng ngân dài báo hiệu đoàn săn trở về khải hoàn.

Hình ảnh đoàn người dần xuất hiện, đi đầu là sáu lính tiên phong, kế tiếp hai hoàng tử cùng phò mã gia, ai ai đều khí thế bừng bừng.

Ranin chứng kiến cảnh này không khỏi hứng khởi, reo hò.

- Mẫu thân, lần tới hài nhi cũng muốn cùng Phụ thân đi săn.

Nghe hài tử nói nàng mắng yêu.

- Không được, đợi thêm năm năm nữa đã.

Ranin không hiểu sao phải đợi, sốt ruột bé hỏi.

- Tại sao ạ?

Naoxi nhẹ nhàn giải thích.

- Con quá nhỏ mà việc săn thú thì quá nguy hiểm.

Không chấp nhận câu trả lời của Mẫu thân, Ranin chạy đến nắm tay Phụ thân vừa về đến lắc lắc.

- Phụ thân, Ranin muốn đi săn với người.

Hiếm khi nhi tử hứng khỏi một việc, chàng hỏi con.

- Ranin thích sao?

Ranin gật đầu, thấy vậy chàng bế nhi tử lên cụng trán mình vào vầng trán nhỏ của bé.

- Đợi thêm vài năm nữa ta sẽ dẫn con theo.

Mẫu thân nói phải đợi năm năm, phụ thân cũng vậy, thật khó hiểu liền thắc mắc.

- Tại sao bây giờ hài nhi không đi được?

- Bây giờ hả? Con phải học xong bài quyền phòng thân cơ bản mới có thể đi vì nơi đó quá nguy hiểm.

- Phụ thân nói thật chứ?

- Thật, có thể chết người nên phải cẩn thận.

Nghe nói mất mạng xem ra không đơn giản, Ranin liếm môi nói với Phụ thân.

- Vậy mai người dạy hài nhi luyện quyền nhanh nhanh được không?

Dùng ánh mắt nghiêm túc, Ra Kê hỏi nhi tử.

- Con chắc học được chứ?

Ranin kiên định gật đầu.

- Vâng.

Nghe câu trả lời đầy quyết tâm của nhi tử, Ra Kê gật đầu.

- Được, con đã quyết như vậy thật tốt. Sáng mai dậy sớm cùng ta ra ngoài luyện quyền... có điều hơi gian nan cùng vất vả đấy.

Vất vả không sao nhưng phải dậy sớm không được ngủ nướng thì thật bất đắc dĩ, nếu tìm tiểu cửu cùng mình học thì thế nào nhỉ? Sẽ không buồn chán nha, nghĩ vậy bé nói.

- Hài nhi luyện tập cùng tiểu cửu được không?

Phu phụ chàng bàn qua và đã hỏi ý nhi tử, cuối cùng quyết định nữa năm nhi tử sinh hoạt, học tập ở ngoại tổ. Nữa năm sau đón trở lại vương phủ, cứ vậy cho đến khi cả hai trưởng thành sẽ theo nguyện vọng nhi tử mà lựa chọn mà không thúc ép bé. Chàng đồng ý, Ranin hí hửng đi tìm Naoran báo mình sẽ luyện quyền với tiểu cửu từ ngày mai.

Bên này, Naoran lân la đến chỗ Phụ hoàng, Mẫu hậu than thở.

- Mẫu hậu, tam tỷ cùng phò mã mới về... nhi tử chơi chưa được bao lâu liền phải cùng cháu ngoại tập luyện khí quyền rồi.

Nghe vậy Hoàng hậu từ ái hỏi nhi tử.

- Ai nói Naoran ngày mai phải luyện quyền?

Naoran thành thật trả lời.

- Là Phò mã nói Ranin cùng cháu ngoại ngày mai luyện quyền... nhưng hài nhi...

Nhìn nhi tử luôn tìm cách trách né luyện quyền, nhìn qua Hoàng thượng Haxin cười hỏi.

- Hoàng thượng nói gì đi?

Trầm ngân một phút vua Naori nói.

- Nếu đã hứa để nhi tử nghỉ ngơi một tuần vậy cứ để con thư giãn đủ thời gian hứa, Ranin muốn luyện quyền trước... ừm để cháu luyện tập trước vậy.

Phụ hoàng chấp nhận thỉnh cầu, Naoran vui vẻ tạ ơn liền hí hửng tìm Ranin.

Nhìn hướng nhi tử chạy đi, Haxin lắc đầu, thật không biết hài tử này giống ai, không thích võ, có thiên phú trù nghệ, vị giác chuẩn đến mức nếm thử một chút liền biết trong đó có những nguyên liệu gì và nói răm rắp quy trình món ấy. Món nào nấu sai liền bị bé phê phán tức khắc.

Naoran lại chỗ Ranin khoe ngày mai vẫn đang nghỉ phép, nếu Ranin muốn luyện quyền thì luyện trước, vài ngày sau bé mới tham gia cùng. Nghe vậy Ranin không khỏi ngạc nhiên.

- Vậy khi nào tiểu cửu tập luyện thì cháu cùng luyện mới vui.

Nghe vậy Naoran hài lòng cười rạng rỡ.

- Ừm, vậy thì tốt.

Bên kia, thú rừng được cung nhân rửa sạch, cắt xẻ và tẩm gia vị sẵn sàng.

Đống củi lớn chất lúc sáng giờ đã cháy tỏa sáng ấm áp cả một vùng. Quanh đống lửa lớn, những vỉ nướng được xếp ngay ngắn, mỗi chỗ đặt một vỉ nướng, kê một cái bàn con và ghế con.

Tiệc nướng thịt bắt đầu.

Đế hậu ngồi một bàn, Giô Xi cùng Naophanta, Natania cùng Tứ hoàng tử và gia đình phò mã gia một bàn.

Tiếng lửa cháy lách tách.

Tiếng thịt mỡ cháy xèo xèo.

Hương thơm nức dần lan tỏa ngào ngạt.

Tiếng nói cười rôm rả âm vang cả núi rừng, hạnh phúc ấy, niềm vui ấy luôn được mọi người cảm nhận, trân trọng và gìn giữ.



--- ------ Toàn văn hoàn --- ------
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top