[Tiên hiệp] Tối Tiên Du - Hà Tả
- Tham gia
- 23/4/20
- Bài viết
- 319
- Điểm cảm xúc
- 574
- Điểm
- 93
Chương 111: Trí nhớ
Editor: Linh Phong
Lâm Phiền từ đại điện trở về liền thấy Tây Môn Suất đang ngồi trên nóc nhà tông điện, vây quanh phía dưới là một đám tiểu quỷ. Tây Môn Suất nói:
- Sai, người không đánh ta, ta không phạm người. Người ta đánh ngươi ngươi liền đi tìm chưởng môn khóc lóc, chưởng môn đi tìm chưởng môn người ta nói lý sao? Hiển nhiên là không có khả năng đó. Ai chọc giận ngươi thì ngươi liền đánh hắn, thà để cho trưởng môn các ngươi tìm người ta nhận lỗi chứ đừng như mấy đứa quỷ nhát gan.
Tây Môn Suất chỉ tay về phía Oánh Oánh:
- Ngươi và đệ tử Lôi Sơn đồng thời nhìn thấy một kiện pháp bảo rơi trên mặt đất, các ngươi đều có ý muốn lấy, vậy phải làm sao?
- Cái này…
Oánh Oánh tự hỏi.
- Không được, ngươi do dự, do dự thì chân tay cũng đã chậm. Lúc đó ngươi chỉ có thể lựa chọn: xuất thủ trước lấy đi pháp bảo, tiếp theo ngươi có thể để lại mình dùng hoặc đưa cho đối phương. Đây chính là buôn bán nhân tình đấy, hiểu không? Nếu như hắn lấy được pháp bảo trước rồi tặng lại cho ngươi, đó chính là ngươi thiếu nhân tình của hắn. Ngươi có thể sẽ nghĩ rằng: Ra tay trước có phải là không hàm xúc quá rồi không? Không có lễ độ, khiêm nhượng gì rồi không? Vậy ngươi cứ bắt được pháp bảo trước, lại đưa cho hắn, ngươi vừa khiêm nhượng vừa bán được một món nhân tình. Mấy đứa nhớ cho kỹ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp nạn.
Bầy hài đồng đồng thanh đáp:
- Nhớ kỹ.
Lâm Phiền ngồi xuống bên cạnh, Tây Môn Suất như không phát hiện ra hắn:
- Càn Khôn Giới của đại sư huynh các ngươi làm sao tới tay? Lúc đó có một tên cao thủ trẻ tuổi của Tử Tiêu điện, một tên cao thủ trẻ tuổi của Thắng Âm tự đều muốn tranh đoạt. Đại sư huynh các ngươi ngay cả một điểm khách khí cũng không có liền đoạt đi trước. Đạo lý này chính là thế. Đại sư huynh các ngươi liền có Càn Khôn Giới, mà quan hệ của cả ba vẫn không sứt mẻ gì.
Lâm Phiền nói:
- Không phải như vậy, do ta căn cứ vào thiện niệm lúc đó, cần phải trừ đi yêu hồ ngàn năm. Hồ ly này quá thân mật với Bách Nhãn Ma Quân nên hồ ly gặp chuyện hắn liền đuổi giết đến. Vì dẫn dắt truy binh, vì không muốn gây họa cho đồng đạo, ta chỉ còn cách đem thi thể hồ ly rời đi, dẫn dụ Bách Nhãn Ma Quân đuổi giết để hóa giải nguy cơ. Chỉ thiếu chút nữa đã bị Bách Nhãn Ma Quân đánh chết.
Một hài đồng khen:
- Đại sư huynh là hảo anh hùng.
- Được rồi được rồi, tản hết đi, tất cả đi chơi đi. Oánh Oánh, ngươi mang theo hai người, lấy theo một cái cuốc, đi đến chỗ mộ địa của Trương lão ở chân núi chờ ta.
- Vâng.
Oánh Oánh rất biết điều nhẹ giọng trả lời.
Tây Môn Suất phe phẩy cây quạt:
- Khà khà, ngươi có thể đem kết cục của một chuyện xưa biến thành điển tích anh hùng, lợi hại. Bất quá thì… ngươi còn chưa phát giác ra chuyện đang hại mấy đứa nó sao? Từ nay về sau, miễn là gặp nguy hiểm thì bọn chúng sẽ học theo sự tích của ngươi mà đi dẫn dụ địch nhân cho đồng bọn.
Lâm Phiền lạnh nhạt nói:
- Có tông chủ ta ở đây thì tuyệt đối không phát sinh chuyện đó. Tây Môn Suất… Vân Thanh môn ta muốn đào thi thể lên thiêu.
Tây Môn Suất đáp:
- Sư phụ ta là hỏa táng. Lâm Phiền, cái Âm Hồn Khô này có thể sử dụng đạo pháp của người chết khi còn sống vậy thì uy lực nó có giảm đi không? Lôi Vân Tử chỉ mới Kim Đan kỳ đã có thể thúc dục Phiêu Bình, Vô Lượng Vấn Thiên hay sao?
Lâm Phiền nói:
- Đây cũng là điểm khiến chưởng môn ta lo lắng, chưởng môn ta đoán, uy lực của Vô Lượng Vấn Thiên mà Lôi Vân Tử thi triển sở dĩ giảm đi là bởi vì tu vi của hắn không đủ. Nếu như tu vi hắn đủ thì chưa chắc không thể so với lúc Hô Duyên Báo sử dụng. Tà ma đại chiến ba trăm năm trước chết rất nhiều người, rất nhiều cao thủ cũng ngã xuống, những cao thủ này bất kể là chính tà hay ma đều có đạo thuật độc đáo của mình.
Tây Môn Suất nói:
- Vân Thanh môn đem thi thể đi thiêu tựa hồ như chuyện bé xé ra to. Người tu chân bình thường có thể dùng đạo thuật vậy thì đệ tử tinh anh Quỷ Môn cũng có thể dùng.
- Là thái độ, Vân Thanh môn không thể ép Lôi sơn, Tử Tiêu điện làm theo mình, nhưng mà chủ yếu là muốn cho họ thấy thái độ của bản thân. Cũng có thể nói là cho Quỷ Môn thấy thái độ này. Nhưng mà… để người ta lo lắng nhất chính là Thiên Côn môn.
Phật môn như Thiên Âm tự đều là hỏa táng, Vân Thanh môn nửa thổ nửa hỏa. Thiên Côn môn là Toàn Chân nhất mạch, sau khi bọn họ vũ hóa thì phần lớn thi thể sẽ xuống mồ. Lúc trước lo lắng Quỷ Môn sẽ phát triển ở Vân Châu cộng thêm việc Thiên Côn môn có tài nguyên luyện chế Âm Hồn Khô vô cùng phong phú. Thiên Vũ chân nhân dùng chiêu thức ấy coi như để Thiên Côn môn nhìn thấy.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất hàn huyên một hồi rồi cùng nhau đến chân núi. Lâm Phiền bái tế Trương lão, sau đó động thủ đào mở mộ phần lên. Thi thể Trương lão căn bản là không có hư thối. Lâm Phiền cắm hương rồi dẫn đệ tử đồng tông lạy vài cái. Cuối cùng đem thi thể Trương lão chuyển lên kệ rồi nhóm lửa.
Sau khi xong việc, quét sạch tro cốt, Tây Môn Suất chỉ ở một bên ngồi xem. Lâm Phiền kinh ngạc:
- Tây Môn Suất, sao ngươi chưa đi?
Tây Môn Suất đáp:
- Ta vốn muốn hẹn với Trương Thông Uyên đi Huyết Ảnh giáo nhưng mà sự tình Tử Tiêu điện nhiều quá. Tuyệt Sắc quá vô sĩ, còn chưa thương lượng đã hãm hại ta rồi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm được nhân tuyển phù hợp. Cho nên… ta dự định ở lại đây. Vân Thanh môn rất tốt, là tiên sơn phúc địa, linh khí dư thừa.
Lâm Phiền gật gù:
- Thật đáng thương, hài tử không có nhà để về.
Bị Lâm Phiền nói trúng rồi, Tây Môn Suất thật không biết phải đi đâu, trời đất bao la chỉ có một mình hắn. Mấy năm trước nghe nói Cửu Lang sơn mạch có bảo hiện thế, còn đùa giỡn cung chủ Ma Giáo, những việc này đều là do quá nhàm chán mà tăng thêm việc vui trong cuộc sống thôi. Hắn biết rất nhiều người nhưng thật tâm có thể nói chuyện phiếm lại không nhiều, Lâm Phiền là một ngoại lệ. Nếu như rời khỏi Vân Thanh môn thì quả thật hắn không biết nên đi về đâu.
Lâm Phiền nói:
- Chưởng môn ta ân chuẩn cho ngươi tạm thời lưu lại Vân Thanh môn. Nhưng mà ngươi không nên có ý tưởng trộm vặt hoặc là ý đồ khác.
- Cút, ta là ai? Tây Môn Suất, đệ tử của Ma Quân, sao có thể là phường trộm gà bắt chó được.
Lâm Phiền hỏi:
- Thiên Ma Khấp Huyết kiếm này của ngươi từ đâu mà có?
- Vật này vốn là của Ma Giáo, bất quá bị phản quân cầm được thôi. Ta chỉ là đem vật quy nguyên chủ thôi mà.
Tây Môn Suất chính khí nghiêm nghị trả lời:
- Lâm Phiền, phi thuyền của Mặc Gia thật sự không tệ chút nào, du hành mười hai châu, ngao du tứ hải, không cần lo dùng sức.
Lâm Phiền khinh bỉ:
- Có ai mà không muốn? Nhưng mà muốn tạo phi thuyền cần phải tốn tới năm năm lận. Cả Mặc Gia cao thấp không biết, nhưng chỉ mới có sáu chiến thuyền tồn tại thôi đấy.
Tây Môn Suất trầm tư:
- Nơi đó còn có bảo bối không?
Nhàm chán muốn tìm việc, tầm bảo chính là biện pháp giải quyết nhàm chán tốt nhất.
…
Lấy tro cốt, trở lại Chính Nhất tông, trên bàn ghế đá bên cạnh tông điện đã xuất hiện một lão đạo. Lâm Phiền quan sát… người này chẳng phải là vị lão đạo tặng hắn đồ ăn đó sao? Lâm Phiền hữu lễ nói:
- Tiền bối mạnh giỏi.
Lão đạo gật đầu:
- Ừ, cái này của ngươi là nước giếng Chính Nhất sơn có phải không, thật khó uống hơn bình thường.
Lâm Phiền không so đo hỏi:
- Lần này tiền bối tới là có việc gì?
Lão đạo không trả lời hắn mà chỉ nhìn Tây Môn Suất:
- Chà, lão quỷ chết dẫm, thậm chí còn có một đệ tử trẻ tuổi đến vậy?
- Lão quỷ chết dẫm?
Tây Môn Suất nghi hoặc.
- Sư phụ ngươi không phải đã chết rồi sao? Đông Phương Bạch… coi như là kỳ tài, chỉ đáng tiếc không lo liệu được việc Ma Giáo. Ma Giáo các ngươi thật đúng là ngu ngốc, tuyển Ma Quân đều chọn người có học thức cao. Sư phụ Ma Quân của ngươi có phải đã truyền lại cho ngươi một cây phá kỳ hay không?
Tây Môn Suất kinh nghi bất định, lão quỷ này là ai vậy? Còn có thể hò hét khí thế như vậy, coi như à người Ma Giáo cũng chưa dám lớn tiếng chê bai sư phụ mình nữa là. Tây Môn Suất nhìn không ra sâu cạn trả lời:
- Thất Phá Kỳ.
- Bảy phá? Ha ha. Bảy phá! Xem ra lão quỷ ấy cũng không quá hài lòng về ngươi, nếu không thì sẽ không gọi là Thất Phá. Người trẻ tuổi, cờ này vốn có tên là Thiên Hằng Kỳ. Chính là bảo bối cấp tiên gia. Hắn nhìn ra ngươi chỉ có thể lĩnh ngộ bảy phá nên mới đổi tên là Thất Phá Kỳ. Bất quá sư phụ ngươi cũng có chút nhìn nhầm, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, tiền đồ vô hạn lượng.
Tây Môn Suất cung kính nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
- Tên? Quá lâu, quên rồi. Gặp được đồ đệ của cố nhân làm cho ta có chút nhớ vềquá khứ.
Lão đạo ngược lại nhìn về phía Lâm Phiền:
- Lần trước ngươi múc nước giúp ta, lần này ta đến để tạ lễ.
Lâm Phiền vội hỏi:
- Người đang nói chơi hay là thật?
- Ngũ hành của ngươi cân bằng, đây chính là hạt giống tốt nhất để học Thần Lôi.
Lâm Phiền mừng rỡ:
- Tiền bối…
- Nhưng mà ta không biết.
- …
Móa… ta nhịn, nể mặt ngươi có bối phận lớn nên ta không thèm mắng ngươi.
- Nhưng lễ vật khác ta lại sợ ngươi nhìn không thuận mắt.
- Đó là… không phải không phải, cái gì ta cũng nhận mà.
Lâm Phiền nhận thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng cải chính lại:
- Không tặng cũng được.
- Giờ tý đêm nay đến đỉnh núi Thái Thanh sơn gặp ta.
- Dạ!
Lão đạo đứng lên, gật đầu rồi nhẹ nhàng thuận gió mà bay đi, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng. Tây Môn Suất khen:
- Pháp thuật cơ bản như Ngự Phong thuật cũng có thể bay nhanh đến vậy.
Lâm Phiền buồn bực:
- Rốt cuộc là tặng cái chi hỉ?
…
Giờ tý, Lâm Phiền rất đúng giờ đến đỉnh Thái Thanh sơn. Lâm Huyết Ca vẫn bảo trì tư thế đả tọa, hai thanh bảo kiếm vẫn im lìm ở chỗ cũ. Lão đạo đang đứng bên cạnh Lâm Huyết Ca mà nhìn ngắm Vân Thanh sơn, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại, nói:
- Muốn học Thần Lôi, chỉ có một cách.
- Hả?
Lão đạo chậm rãi nói:
- Suốt mấy trăm năm qua, Lâm Huyết Ca chính là người duy nhất của chính đạo biết dùng Thần Lôi. Ngươi cũng biết hiện giờ hắn đã là Thanh tu giả.
Lâm Phiền dò hỏi:
- Chẳng lẽ tiền bối muốn hiểu thì dùng lý, động thì dùng tình?
- Hừ, cho dù là cha mẹ Thanh tu giả có chết thảm trước mặt thì hắn cũng không giận không hờn, ta làm gì có đức năng có thể làm bọn họ thanh tỉnh lại. Cho dù tỉnh lại cũng sợ họ trách ta quấy nhiễu họ.
Lão đạo nói tiếp:
- Nhưng mà ta có thể đem thần thức hai người các ngươi kéo vào trong ảo cảnh. Ngươi quan sát suy nghĩ của hắn, hắn cũng biết ngươi nghĩ gì, về phần có thể lấy được thứ ngươi muốn hay không thì ta không dám chắc.
- Ta có thể thông thấy gì?
- Ta không biết, có lẽ hắn sẽ nhớ lại, có lẽ chỉ là một tấm giấy trắng không có gì cả. Không ai biết Thanh tu giả đang nghĩ gì, có xóa đi trí nhớ hay không. Chuẩn bị xong chưa.
- Vâng.
- Lão tam.
Lão đạo nói một câu, lời vừa dứt thì dưới lòng bàn chân Lâm Phiền xuất hiện một cái bát quái, bát quái xoay tròn, một đen một trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm cho Lâm Phiền cảm thấy choáng váng. Ánh sáng vừa mất, Thái Thanh sơn cũng biến mất, chỉ trông thấy một thi thể xuất hiện.
Đây là thi thể của một nữ nhân, nàng hoàn toàn lõa thể, thân thể bị đóng trên cột lớn, từng vết thương trên thân thể cứ chồng chất càng nhiều. Hiển nhiên, lúc còn sống nàng đã nhận hết ngược đãi và tra tấn.
Lâm Huyết Ca chậm rãi đi tới, đem thi thể xuống rồi nhẹ nhàng đắp quần áo cho nàng, sau đó hắn lẳng lặng ngồi bên người thi thể.
Tràng cảnh biến đổi, là lúc Lâm Huyết Ca tấn công vào tà phái, pháp trận hộ giáo hóa thành trăm ngàn đạo kiếm khí cuồn cuộn tiến đến. Hai mắt Lâm Huyết Ca đỏ như màu máu, hai thanh bảo kiếm một thủ một công tìm giết từng tên địch, dỡ thành nhổ trại, không ai có thể địch nổi.
Một rừng cây bao trùm xuất hiện, đây chính là hóa thân của chưởng môn môn phái này. Lâm Huyết Ca thả người bay lên, Thần Lôi phô thiên cái địa, cuồn cuộn như sao trời, kín kẽ như lưới trời đem rừng cây kia tạc thành bụi phấn, rồi sau đó hắn nhân kiếm hợp nhất chặt ngang chưởng môn kia.
Đệ tử ở phụ cận đều né tránh, không ai dám tiến lên trước.
Tràng cảnh lại thay đổi, trước sơn môn môn phái thứ hai, Thần Lôi bao lấy cả thân kiếm, một nử tử thi triển pháp bảo Hồng Lăng để ngăn cản, pháp bảo tàn, người vong. Mơ hồ có ngươi hô to: Hắn điên rồi, chạy mau, chạy…
Các đệ tử chạy trốn, Lâm Huyết Ca một kiếm hóa thành vạn kiếm, cả một trời kiếm vũ, trong đó còn kèm theo vô tận Thần Lôi, phô thiên cái địa mà đuổi giết đệ tử chạy trốn.
Sau đó là sơn môn phái thứ ba, có người ăn mặc theo lối Ma Giáo, có người mặc đạo bào của chấp pháp trưởng lão Vân Thanh môn. Một thanh bảo kiếm đem đầu của lão đạo kia trảm xuống, đầu của lão đạo kia trong lúc rơi vẫn còn mang theo một tia hiền lành từ ái. Lâm Huyết Ca vô thức nâng lấy đầu lâu, sững sờ nhìn đầu lâu trong tay mình, mắt lão đạo cũng chậm rãi nhắm lại.
Lâm Phiền từ đại điện trở về liền thấy Tây Môn Suất đang ngồi trên nóc nhà tông điện, vây quanh phía dưới là một đám tiểu quỷ. Tây Môn Suất nói:
- Sai, người không đánh ta, ta không phạm người. Người ta đánh ngươi ngươi liền đi tìm chưởng môn khóc lóc, chưởng môn đi tìm chưởng môn người ta nói lý sao? Hiển nhiên là không có khả năng đó. Ai chọc giận ngươi thì ngươi liền đánh hắn, thà để cho trưởng môn các ngươi tìm người ta nhận lỗi chứ đừng như mấy đứa quỷ nhát gan.
Tây Môn Suất chỉ tay về phía Oánh Oánh:
- Ngươi và đệ tử Lôi Sơn đồng thời nhìn thấy một kiện pháp bảo rơi trên mặt đất, các ngươi đều có ý muốn lấy, vậy phải làm sao?
- Cái này…
Oánh Oánh tự hỏi.
- Không được, ngươi do dự, do dự thì chân tay cũng đã chậm. Lúc đó ngươi chỉ có thể lựa chọn: xuất thủ trước lấy đi pháp bảo, tiếp theo ngươi có thể để lại mình dùng hoặc đưa cho đối phương. Đây chính là buôn bán nhân tình đấy, hiểu không? Nếu như hắn lấy được pháp bảo trước rồi tặng lại cho ngươi, đó chính là ngươi thiếu nhân tình của hắn. Ngươi có thể sẽ nghĩ rằng: Ra tay trước có phải là không hàm xúc quá rồi không? Không có lễ độ, khiêm nhượng gì rồi không? Vậy ngươi cứ bắt được pháp bảo trước, lại đưa cho hắn, ngươi vừa khiêm nhượng vừa bán được một món nhân tình. Mấy đứa nhớ cho kỹ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp nạn.
Bầy hài đồng đồng thanh đáp:
- Nhớ kỹ.
Lâm Phiền ngồi xuống bên cạnh, Tây Môn Suất như không phát hiện ra hắn:
- Càn Khôn Giới của đại sư huynh các ngươi làm sao tới tay? Lúc đó có một tên cao thủ trẻ tuổi của Tử Tiêu điện, một tên cao thủ trẻ tuổi của Thắng Âm tự đều muốn tranh đoạt. Đại sư huynh các ngươi ngay cả một điểm khách khí cũng không có liền đoạt đi trước. Đạo lý này chính là thế. Đại sư huynh các ngươi liền có Càn Khôn Giới, mà quan hệ của cả ba vẫn không sứt mẻ gì.
Lâm Phiền nói:
- Không phải như vậy, do ta căn cứ vào thiện niệm lúc đó, cần phải trừ đi yêu hồ ngàn năm. Hồ ly này quá thân mật với Bách Nhãn Ma Quân nên hồ ly gặp chuyện hắn liền đuổi giết đến. Vì dẫn dắt truy binh, vì không muốn gây họa cho đồng đạo, ta chỉ còn cách đem thi thể hồ ly rời đi, dẫn dụ Bách Nhãn Ma Quân đuổi giết để hóa giải nguy cơ. Chỉ thiếu chút nữa đã bị Bách Nhãn Ma Quân đánh chết.
Một hài đồng khen:
- Đại sư huynh là hảo anh hùng.
- Được rồi được rồi, tản hết đi, tất cả đi chơi đi. Oánh Oánh, ngươi mang theo hai người, lấy theo một cái cuốc, đi đến chỗ mộ địa của Trương lão ở chân núi chờ ta.
- Vâng.
Oánh Oánh rất biết điều nhẹ giọng trả lời.
Tây Môn Suất phe phẩy cây quạt:
- Khà khà, ngươi có thể đem kết cục của một chuyện xưa biến thành điển tích anh hùng, lợi hại. Bất quá thì… ngươi còn chưa phát giác ra chuyện đang hại mấy đứa nó sao? Từ nay về sau, miễn là gặp nguy hiểm thì bọn chúng sẽ học theo sự tích của ngươi mà đi dẫn dụ địch nhân cho đồng bọn.
Lâm Phiền lạnh nhạt nói:
- Có tông chủ ta ở đây thì tuyệt đối không phát sinh chuyện đó. Tây Môn Suất… Vân Thanh môn ta muốn đào thi thể lên thiêu.
Tây Môn Suất đáp:
- Sư phụ ta là hỏa táng. Lâm Phiền, cái Âm Hồn Khô này có thể sử dụng đạo pháp của người chết khi còn sống vậy thì uy lực nó có giảm đi không? Lôi Vân Tử chỉ mới Kim Đan kỳ đã có thể thúc dục Phiêu Bình, Vô Lượng Vấn Thiên hay sao?
Lâm Phiền nói:
- Đây cũng là điểm khiến chưởng môn ta lo lắng, chưởng môn ta đoán, uy lực của Vô Lượng Vấn Thiên mà Lôi Vân Tử thi triển sở dĩ giảm đi là bởi vì tu vi của hắn không đủ. Nếu như tu vi hắn đủ thì chưa chắc không thể so với lúc Hô Duyên Báo sử dụng. Tà ma đại chiến ba trăm năm trước chết rất nhiều người, rất nhiều cao thủ cũng ngã xuống, những cao thủ này bất kể là chính tà hay ma đều có đạo thuật độc đáo của mình.
Tây Môn Suất nói:
- Vân Thanh môn đem thi thể đi thiêu tựa hồ như chuyện bé xé ra to. Người tu chân bình thường có thể dùng đạo thuật vậy thì đệ tử tinh anh Quỷ Môn cũng có thể dùng.
- Là thái độ, Vân Thanh môn không thể ép Lôi sơn, Tử Tiêu điện làm theo mình, nhưng mà chủ yếu là muốn cho họ thấy thái độ của bản thân. Cũng có thể nói là cho Quỷ Môn thấy thái độ này. Nhưng mà… để người ta lo lắng nhất chính là Thiên Côn môn.
Phật môn như Thiên Âm tự đều là hỏa táng, Vân Thanh môn nửa thổ nửa hỏa. Thiên Côn môn là Toàn Chân nhất mạch, sau khi bọn họ vũ hóa thì phần lớn thi thể sẽ xuống mồ. Lúc trước lo lắng Quỷ Môn sẽ phát triển ở Vân Châu cộng thêm việc Thiên Côn môn có tài nguyên luyện chế Âm Hồn Khô vô cùng phong phú. Thiên Vũ chân nhân dùng chiêu thức ấy coi như để Thiên Côn môn nhìn thấy.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất hàn huyên một hồi rồi cùng nhau đến chân núi. Lâm Phiền bái tế Trương lão, sau đó động thủ đào mở mộ phần lên. Thi thể Trương lão căn bản là không có hư thối. Lâm Phiền cắm hương rồi dẫn đệ tử đồng tông lạy vài cái. Cuối cùng đem thi thể Trương lão chuyển lên kệ rồi nhóm lửa.
Sau khi xong việc, quét sạch tro cốt, Tây Môn Suất chỉ ở một bên ngồi xem. Lâm Phiền kinh ngạc:
- Tây Môn Suất, sao ngươi chưa đi?
Tây Môn Suất đáp:
- Ta vốn muốn hẹn với Trương Thông Uyên đi Huyết Ảnh giáo nhưng mà sự tình Tử Tiêu điện nhiều quá. Tuyệt Sắc quá vô sĩ, còn chưa thương lượng đã hãm hại ta rồi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm được nhân tuyển phù hợp. Cho nên… ta dự định ở lại đây. Vân Thanh môn rất tốt, là tiên sơn phúc địa, linh khí dư thừa.
Lâm Phiền gật gù:
- Thật đáng thương, hài tử không có nhà để về.
Bị Lâm Phiền nói trúng rồi, Tây Môn Suất thật không biết phải đi đâu, trời đất bao la chỉ có một mình hắn. Mấy năm trước nghe nói Cửu Lang sơn mạch có bảo hiện thế, còn đùa giỡn cung chủ Ma Giáo, những việc này đều là do quá nhàm chán mà tăng thêm việc vui trong cuộc sống thôi. Hắn biết rất nhiều người nhưng thật tâm có thể nói chuyện phiếm lại không nhiều, Lâm Phiền là một ngoại lệ. Nếu như rời khỏi Vân Thanh môn thì quả thật hắn không biết nên đi về đâu.
Lâm Phiền nói:
- Chưởng môn ta ân chuẩn cho ngươi tạm thời lưu lại Vân Thanh môn. Nhưng mà ngươi không nên có ý tưởng trộm vặt hoặc là ý đồ khác.
- Cút, ta là ai? Tây Môn Suất, đệ tử của Ma Quân, sao có thể là phường trộm gà bắt chó được.
Lâm Phiền hỏi:
- Thiên Ma Khấp Huyết kiếm này của ngươi từ đâu mà có?
- Vật này vốn là của Ma Giáo, bất quá bị phản quân cầm được thôi. Ta chỉ là đem vật quy nguyên chủ thôi mà.
Tây Môn Suất chính khí nghiêm nghị trả lời:
- Lâm Phiền, phi thuyền của Mặc Gia thật sự không tệ chút nào, du hành mười hai châu, ngao du tứ hải, không cần lo dùng sức.
Lâm Phiền khinh bỉ:
- Có ai mà không muốn? Nhưng mà muốn tạo phi thuyền cần phải tốn tới năm năm lận. Cả Mặc Gia cao thấp không biết, nhưng chỉ mới có sáu chiến thuyền tồn tại thôi đấy.
Tây Môn Suất trầm tư:
- Nơi đó còn có bảo bối không?
Nhàm chán muốn tìm việc, tầm bảo chính là biện pháp giải quyết nhàm chán tốt nhất.
…
Lấy tro cốt, trở lại Chính Nhất tông, trên bàn ghế đá bên cạnh tông điện đã xuất hiện một lão đạo. Lâm Phiền quan sát… người này chẳng phải là vị lão đạo tặng hắn đồ ăn đó sao? Lâm Phiền hữu lễ nói:
- Tiền bối mạnh giỏi.
Lão đạo gật đầu:
- Ừ, cái này của ngươi là nước giếng Chính Nhất sơn có phải không, thật khó uống hơn bình thường.
Lâm Phiền không so đo hỏi:
- Lần này tiền bối tới là có việc gì?
Lão đạo không trả lời hắn mà chỉ nhìn Tây Môn Suất:
- Chà, lão quỷ chết dẫm, thậm chí còn có một đệ tử trẻ tuổi đến vậy?
- Lão quỷ chết dẫm?
Tây Môn Suất nghi hoặc.
- Sư phụ ngươi không phải đã chết rồi sao? Đông Phương Bạch… coi như là kỳ tài, chỉ đáng tiếc không lo liệu được việc Ma Giáo. Ma Giáo các ngươi thật đúng là ngu ngốc, tuyển Ma Quân đều chọn người có học thức cao. Sư phụ Ma Quân của ngươi có phải đã truyền lại cho ngươi một cây phá kỳ hay không?
Tây Môn Suất kinh nghi bất định, lão quỷ này là ai vậy? Còn có thể hò hét khí thế như vậy, coi như à người Ma Giáo cũng chưa dám lớn tiếng chê bai sư phụ mình nữa là. Tây Môn Suất nhìn không ra sâu cạn trả lời:
- Thất Phá Kỳ.
- Bảy phá? Ha ha. Bảy phá! Xem ra lão quỷ ấy cũng không quá hài lòng về ngươi, nếu không thì sẽ không gọi là Thất Phá. Người trẻ tuổi, cờ này vốn có tên là Thiên Hằng Kỳ. Chính là bảo bối cấp tiên gia. Hắn nhìn ra ngươi chỉ có thể lĩnh ngộ bảy phá nên mới đổi tên là Thất Phá Kỳ. Bất quá sư phụ ngươi cũng có chút nhìn nhầm, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, tiền đồ vô hạn lượng.
Tây Môn Suất cung kính nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
- Tên? Quá lâu, quên rồi. Gặp được đồ đệ của cố nhân làm cho ta có chút nhớ vềquá khứ.
Lão đạo ngược lại nhìn về phía Lâm Phiền:
- Lần trước ngươi múc nước giúp ta, lần này ta đến để tạ lễ.
Lâm Phiền vội hỏi:
- Người đang nói chơi hay là thật?
- Ngũ hành của ngươi cân bằng, đây chính là hạt giống tốt nhất để học Thần Lôi.
Lâm Phiền mừng rỡ:
- Tiền bối…
- Nhưng mà ta không biết.
- …
Móa… ta nhịn, nể mặt ngươi có bối phận lớn nên ta không thèm mắng ngươi.
- Nhưng lễ vật khác ta lại sợ ngươi nhìn không thuận mắt.
- Đó là… không phải không phải, cái gì ta cũng nhận mà.
Lâm Phiền nhận thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng cải chính lại:
- Không tặng cũng được.
- Giờ tý đêm nay đến đỉnh núi Thái Thanh sơn gặp ta.
- Dạ!
Lão đạo đứng lên, gật đầu rồi nhẹ nhàng thuận gió mà bay đi, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng. Tây Môn Suất khen:
- Pháp thuật cơ bản như Ngự Phong thuật cũng có thể bay nhanh đến vậy.
Lâm Phiền buồn bực:
- Rốt cuộc là tặng cái chi hỉ?
…
Giờ tý, Lâm Phiền rất đúng giờ đến đỉnh Thái Thanh sơn. Lâm Huyết Ca vẫn bảo trì tư thế đả tọa, hai thanh bảo kiếm vẫn im lìm ở chỗ cũ. Lão đạo đang đứng bên cạnh Lâm Huyết Ca mà nhìn ngắm Vân Thanh sơn, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại, nói:
- Muốn học Thần Lôi, chỉ có một cách.
- Hả?
Lão đạo chậm rãi nói:
- Suốt mấy trăm năm qua, Lâm Huyết Ca chính là người duy nhất của chính đạo biết dùng Thần Lôi. Ngươi cũng biết hiện giờ hắn đã là Thanh tu giả.
Lâm Phiền dò hỏi:
- Chẳng lẽ tiền bối muốn hiểu thì dùng lý, động thì dùng tình?
- Hừ, cho dù là cha mẹ Thanh tu giả có chết thảm trước mặt thì hắn cũng không giận không hờn, ta làm gì có đức năng có thể làm bọn họ thanh tỉnh lại. Cho dù tỉnh lại cũng sợ họ trách ta quấy nhiễu họ.
Lão đạo nói tiếp:
- Nhưng mà ta có thể đem thần thức hai người các ngươi kéo vào trong ảo cảnh. Ngươi quan sát suy nghĩ của hắn, hắn cũng biết ngươi nghĩ gì, về phần có thể lấy được thứ ngươi muốn hay không thì ta không dám chắc.
- Ta có thể thông thấy gì?
- Ta không biết, có lẽ hắn sẽ nhớ lại, có lẽ chỉ là một tấm giấy trắng không có gì cả. Không ai biết Thanh tu giả đang nghĩ gì, có xóa đi trí nhớ hay không. Chuẩn bị xong chưa.
- Vâng.
- Lão tam.
Lão đạo nói một câu, lời vừa dứt thì dưới lòng bàn chân Lâm Phiền xuất hiện một cái bát quái, bát quái xoay tròn, một đen một trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm cho Lâm Phiền cảm thấy choáng váng. Ánh sáng vừa mất, Thái Thanh sơn cũng biến mất, chỉ trông thấy một thi thể xuất hiện.
Đây là thi thể của một nữ nhân, nàng hoàn toàn lõa thể, thân thể bị đóng trên cột lớn, từng vết thương trên thân thể cứ chồng chất càng nhiều. Hiển nhiên, lúc còn sống nàng đã nhận hết ngược đãi và tra tấn.
Lâm Huyết Ca chậm rãi đi tới, đem thi thể xuống rồi nhẹ nhàng đắp quần áo cho nàng, sau đó hắn lẳng lặng ngồi bên người thi thể.
Tràng cảnh biến đổi, là lúc Lâm Huyết Ca tấn công vào tà phái, pháp trận hộ giáo hóa thành trăm ngàn đạo kiếm khí cuồn cuộn tiến đến. Hai mắt Lâm Huyết Ca đỏ như màu máu, hai thanh bảo kiếm một thủ một công tìm giết từng tên địch, dỡ thành nhổ trại, không ai có thể địch nổi.
Một rừng cây bao trùm xuất hiện, đây chính là hóa thân của chưởng môn môn phái này. Lâm Huyết Ca thả người bay lên, Thần Lôi phô thiên cái địa, cuồn cuộn như sao trời, kín kẽ như lưới trời đem rừng cây kia tạc thành bụi phấn, rồi sau đó hắn nhân kiếm hợp nhất chặt ngang chưởng môn kia.
Đệ tử ở phụ cận đều né tránh, không ai dám tiến lên trước.
Tràng cảnh lại thay đổi, trước sơn môn môn phái thứ hai, Thần Lôi bao lấy cả thân kiếm, một nử tử thi triển pháp bảo Hồng Lăng để ngăn cản, pháp bảo tàn, người vong. Mơ hồ có ngươi hô to: Hắn điên rồi, chạy mau, chạy…
Các đệ tử chạy trốn, Lâm Huyết Ca một kiếm hóa thành vạn kiếm, cả một trời kiếm vũ, trong đó còn kèm theo vô tận Thần Lôi, phô thiên cái địa mà đuổi giết đệ tử chạy trốn.
Sau đó là sơn môn phái thứ ba, có người ăn mặc theo lối Ma Giáo, có người mặc đạo bào của chấp pháp trưởng lão Vân Thanh môn. Một thanh bảo kiếm đem đầu của lão đạo kia trảm xuống, đầu của lão đạo kia trong lúc rơi vẫn còn mang theo một tia hiền lành từ ái. Lâm Huyết Ca vô thức nâng lấy đầu lâu, sững sờ nhìn đầu lâu trong tay mình, mắt lão đạo cũng chậm rãi nhắm lại.
Sửa lần cuối: